1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 69: Hãm hại

      Edit: Linh San

      Tâm trạng giờ của Kỷ Vô Cữu thể dùng từ ngữ để hình dung nữa, chỉ có thể mô tả bằng những mớ kí tự bất quy tắc 3b8jbf#e6b@gs!!!

      kìm chế xúc động muốn bóp chết Tôn thái y, sai người lập tức truyền Thiết thái y đến.

      Thiết thái y vừa vào cửa, thấy đồ đệ của mình quỳ tại ngự tiền, mồ hôi đầm đìa, quan phục xanh đậm bị mồ hôi thấm ướt mảng lớn sau lưng; tóc và cổ áo đều lấm tấm tầng mồ hôi, thậm chí còn hơi ánh lên tia sáng.

      Tôn thái y là học trò cuối cùng của Thiết thái y, tiểu đồ đệ này dù làm người hơi cứng nhắc, nhưng nhân phẩm tốt, ông rất vừa ý. Thiết thái y hành lễ với Kỷ Vô Cữu, nhìn Tôn thái y sắc mặt trắng xanh, nhìn lại Kỷ Vô Cữu, cũng tốt hơn bao nhiêu, mũi như sắp thở ra lửa đến nơi.

      biết tiểu tử này thốt ra lời gì nên rồi, Thiết thái y âu sầu nghĩ.

      "Đồ đệ tốt của ngươi," Kỷ Vô Cữu nhìn lướt qua Tôn thái y quỳ đất, với Thiết thái y: "Vừa rồi chẩn ra hỉ mạch cho Trẫm đấy."

      Thiết thái y mới vừa đứng lên, nghe thấy vậy, hoảng hốt quỳ xuống: "Vi thần biết dạy dỗ, tội đáng muôn chết!"

      "Bất tài vô tướng thôi, lại ngay cả nam nữ cũng phân biệt được, người ở thái y viện chết hết rồi sao, mà loại thui chột này cũng ở thể hành nghề ở thái y viện?"

      "Hoàng thượng giáo huấn rất phải, loại người này xứng được ở lại thái y viện, vi thần lập tức đuổi về quê làm ruộng!"

      Tôn thái y cúi đầu dám lời, nhưng mồ hôi vẫn túa ra ngừng, mặt mồ hôi tụ thành hạt to hạt , từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi mặt đất, tạo thành từng đọng nước . Mặt đất quanh chỗ quỳ, qua lúc tích thành vũng mồ hôi.

      Thiết thái y thấy bộ dạng uất ức liền nổi giận, chỉ tiếc rèn sắt hông thành thép : "Còn mau tạ ơn Hoàng thượng nhân từ tha mạng!"

      Tôn thái y mặt như đưa đám, ấp úng nửa ngày, : "Nhưng, mạch của Hoàng thượng là hỉ mạch mà..."

      "Ngươi!" Nếu phải ở trước mặt Hoàng thượng, Thiết thái y muốn cốc mạnh đầu tên ngốc này. Ông lén liếc về phía Kỷ Vô Cữu, thấy sắc mặt đen đến mức sắp mài ra mực rồi.

      Thiết thái y định cầu tình cho Tôn thái y, song chợt nghĩ lại, Tôn thái y dù có ngu ngốc, nhưng y thuật tệ, là môn đệ mà ông đắc ý nhất, nếu chỉ là hỉ mạch, cũng đâu đến mức chẩn sai được?

      Kệ , liều mạng. Thiết thái y can đảm lên, : "Hoàng thượng, vi thần cả gan, muốn tự chẩn mạch cho Hoàng thượng."

      Kỷ Vô Cữu cố nhẫn nại, đưa tay ra.

      Thiết thái y cẩn thận xem mạch ở cả hai cổ tay của , nhíu mày , " là hỉ mạch sai," thấy Kỷ Vô Cữu sắp nổi giận, lập tức tiếp: "Gần đây Hoàng thượng có ăn thứ gì lạ ?"

      Kỷ Vô Cữu giận quá hóa cười: "Trẫm cũng muốn biết, thứ gì có thể khiến nam nhân ăn xong mà mang thai được."

      "Ý của vi thần là, có thể Hoàng thượng ăn nhầm thứ gì đó, làm xuất hỉ mạch, thực tế hề... mang thai."

      Kỷ Vô Cữu híp mắt trầm tư.

      Thiết thái y thấy phản ứng lúc lâu, cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

      Kỷ Vô Cữu đột nhiên : "Muốn chẩn ra người... nữ nhân, có mang thai hay , ngoài bắt mạch, còn phương pháp nào khác ?"

      "Có."

      "Theo Trẫm tới Khôn Ninh cung."

      "Tuân chỉ."

      ***​

      "Đây là dùng ngải cứu nấu với bột xuyên khung, nếu nương nương mang thai, sau khi uống, có thể làm thân thể hơi khó chịu, nhưng người cứ yên tâm, vi thần khống chế liều lượng." Thiết thái y bảo Tôn thái y bưng chén thuốc tới, .

      Tố Nguyệt nhận chén thuốc, dùng thìa bạc khuấy , Diệp Trăn Trăn nhìn chén thuốc này, hỏi: "Uống thứ này rồi,xác định có mang thai hay như thế nào?"

      "Sau khi nương nương uống xong hãy cảm nhận tình hình trong bụng mình chút, nếu có động tĩnh, chứng tỏ người thực hoài thai, nếu có, chỉ là kinh nguyệt ổn định."

      Diệp Trăn Trăn làm theo lời ông.

      Kỷ Vô Cữu bên cạnh vô cùng lo lắng. Chờ lát, thấy Thiết thái y gật đầu, liền vội vàng hỏi Diệp Trăn Trăn: "Thế nào rồi?"

      Diệp Trăn Trăn lắc đầu: " có cảm giác."

      Kỷ Vô Cữu hụt hẫng thừ người ra.

      Thiết thái y biết, tiếp theo Đế Hậu tự phân tích, vậy nên kéo Tôn thái y cùng cáo lui. Lúc ra Khôn Ninh cung, hai thầy trò hẹn mà cùng thống nhất làm động tác: giơ tay áo lau mồ hôi.

      Trong Khôn Ninh Cung, Kỷ Vô Cữu ngồi bên cạnh Diệp Trăn Trăn, gục đầu lời, tâm tình sa sút.

      Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu tựa vào vai , nắm tay .

      Kỷ Vô Cữu trở tay cầm tay nàng, rũ mắt : "Trăn Trăn, ta cứ tưởng, ta sắp được làm cha." Tối qua thậm chí còn háo hức tới mức ngủ được, cả đêm nằm nghĩ tên cho đứa con đầu lòng.

      "Hoàng thượng, chàng nhận ra manh mối từ đâu?" Diệp Trăn Trăn hỏi.

      "..." Đánh chết cũng thể .

      "Tuy nhiên, như thế này , những chuyện liên tiếp phát sinh gần đây, có thể xâu chuỗi lại rồi," Diệp Trăn Trăn ngồi thẳng người, giơ tay đếm cho xem: "Đầu tiên tung tin ta ở doanh trại địch chịu nhục, sau đó truyền ra tin tức ta mang thai, vậy lai lịch của đứa bé thành ràng, dù có là của chàng, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, cũng thành phải của chàng, đây chỉ có thể là họa vô đơn chí, là chứng cớ ta trong sạch. Đến lúc đó ta hết đường chối cãi, người người chỉ trích, cùng đường tuyệt lộ, đây là đao thứ nhất. Đợi mấy ngày nữa, khi phong ba qua rồi, lại tìm cách để Hoàng thượng phát ra là ta giả mang thai, lừa gạt chàng, tội này rất lớn. chỉ là tội khi quân, mà nữ nhân, lại giả mang thai lừa gạt Hoàng thượng, nếu như thành công, rất có thể tìm đứa trẻ lai lịch bất minh làm hoàng tự, chính là phạm vào tối kỵ của Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng phát chắc chắn nghĩ tới điểm này, tiếp đó tăng tội cho ta. Đây là đao thứ hai."

      Dường như để phối hợp với lời của nàng, con sáo kệ đột nhiênnói: "Hoàng hậu nương nương mang trong bụng phải long chủng, là dã chủng!"

      "Nhìn , đến nó cũng biết," Diệp Trăn Trăn cười cười, "Ta đoán đêm qua nó ra ngoài, chắc là nghe thấy chuyện gì rồi. Còn nữa, chuyện chàng... bất lực, cũng là nó , có lẽ điểm này cũng bị đối phương tính toán. Chàng được, Hoàng hậu lại mang thai, nếu như mang thai, chắc chắn là dã chủng, nếu như giả mang thai, chính là đánh vào mặt chàng, bất kể là hay giả, cũng đều khiến chàng mất sạch thể diện, đến lúc đó tất nhiên dễ dàng bỏ qua cho ta. Đây là đao thứ ba."

      Kỷ Vô Cữu chuyện, nhưng sức lực tay càng ngày càng tăng, nắm chặt đến nỗi khớp xương Diệp Trăn Trăn hơi đau.

      Cuối cùng Diệp Trăn Trăn cười lạnh tổng kết lại: "Đao đao tinh diệu, đao đao đoạt mệnh. là thủ đoạn tuyệt vời. Đáng tiếc ngàn tính vạn tính, rốt cuộc cũng chỉ là ra vẻ thông minh."

      Kỷ Vô Cữu nghiêm túc nhìn nàng: "Trăn Trăn, bất luận chuyện gì xảy ra, ta cũng phụ nàng."

      Diệp Trăn Trăn bỗng nhiên bị nhìn chăm chú đầy nghiêm túc và nồng nhiệt, hơi ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu.

      "Trăn Trăn, nàng nhớ kĩ lại xem, mấy ngày gần đây, nàng có ăn thứ gì đáng ngờ ?"

      Diệp Trăn Trăn nghĩ chút, nghi hoặc lắc đầu: "Ta chỉ ăn ở trong cung mình, bên chỗ Thái hậu, trước giờ hớp trà ta cũng chưa từng uống. Phòng bếp Khôn Ninh cung rất sạch , hẳn là xảy ra sơ suất."

      "Vậy nàng có từng ăn thứ người khác đưa tới ?"

      "Chỉ ăn điểm tâm Trang phi mang tới."

      Kỷ Vô Cữu nghĩ lại, đúng , cũng nếm qua điểm tâm của Trang phi: "Xem ra vấn đề là ở số điểm tâm này."

      " thể nào," Diệp Trăn Trăn có chút kỳ quái: "Trang phi hề có động cơ... Với lại, Hoàng thượng sao chàng có thể chắc chắn như thế? Còn nữa, tới cùng là nhờ đâu mà chàng phát chuyện ta mang thai là giả?"

      Nhưng Kỷ Vô Cữu trả lời, lệnh Phùng Hữu Đức truyền Trang phi.

      "Trẫm chỉ cho ngươi cơ hội, , ngươi rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi với Hoàng hậu." Trang phi vừa đến, Kỷ Vô Cữu trầm mặt chất vấn.

      Trang phi biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Hoàng thượng tốt, Hoàng hậu chỉ điềm tĩnh nhìn mình, vui giận. Trang phi phải người chậm tiêu, thấy tình huống tại, liền biết áng chừng là mình bị dính oan gì rồi, nên rất trầm tĩnh đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trời đất chứng giám, thần thiếp chưa từng dám bất kính với Hoàng hậu nương nương, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, mong Hoàng thượng, nương nương minh xét."

      Diệp Trăn Trăn : "Gần đây trong cung ngươi có xảy ra chuyện gì khác thường ?"

      Trang phi nghĩ chút, đáp: "Nương nương minh giám, dạo này cung thần thiếp có chuyện dị thường nào, chỉ có việc . Đêm qua có cung nữ ở Hàm Quang điện bị trượt chân ngã xuống hồ Thái Dịch, Cung Chính Ti cũng khám nghiệm tử thi và cho người mai táng. Vì phải là chuyện lớn gì, nên cũng mang đến phiền nhiễu Hoàng hậu nương nương, mong nương nương thứ tội."

      "Cung nữ chết trước đây đảm nhiệm việc gì?"

      "Là cung nữ phụ trách cơm nước trong phòng bếp của thần thiếp, vì tay chân lanh lẹ, nên khi thần thiếp làm điểm tâm cũng hay gọi nàng ta tới phụ việc..." đến đây, Trang phi bỗng dừng lại, mở to mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, tự giác che miệng, hoảng sợ : "Nương nương, ý người là... điểm tâm thần thiếp làm..."

      Diệp Trăn Trăn gật gật đầu.

      Mặt Trang phi tái , vội quỳ xuống trước mặt Diệp Trăn Trăn, ôm chân nàng cuống quýt: "Xin Hoàng thượng, nương nương minh giám! Có trời đất làm chứng, Hoàng hậu nương nương đối với thần thiếp ân trọng như núi, thần thiếp tuyệt bao giờ làm chuyện phản bội nương nương!" Vừa , vừa chảy nước mắt, "Điểm tâm quả là do thần thiếp tự mình làm, giờ nghĩ lại hẳn là cung nữ kia động tay động chân bên trong, nhưng thần thiếp hề biết!" Dừng chút, thấy hai người Đế Hậu đều lên tiếng, nàng ta vừa khóc vừa : "Nhưng cho cùng điểm tâm vẫn là do chính tay thần thiếp mang tới, thần thiếp tin lầm người, hại nương nương, thần thiếp tội đáng muôn chết!"

      Diệp Trăn Trăn đỡ cánh tay nàng ta: "Ngươi đứng lên trước , bản cung cũng chưa tin ngươi."

      Trang phi đứng lên, lấy khăn tay chấm nước mắt : "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương tin tưởng thần thiếp, thần thiếp chắc chắn điều tra kỹ lưỡng việc này, tìm ra hung thủ đứng phía sau, giao cho nương nương câu trả lời thỏa đáng."

      Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu nhìn nhau, đều nhận ra suy nghĩ tương đồng trong mắt đối phương.

      Trang phi là thủ hạ số của Hoàng hậu, bất kể nhìn từ góc độ nào, nàng ta cũng có động cơ hãm hại Hoàng hậu, việc này hề có ích lợi gì với nàng ta cả.

      Trừ phi nàng ta đầu quân cho kẻ khác, nhưng vào thời điểm này, vào tình hình này, phản bội Hoàng hậu nương nhờ phe khác, vậy lại càng là hạ sách trong hạ sách.

      Lần này Trang phi bị lợi dụng, cũng là vì đối phương tìm thấy kẽ hở trong Khôn Ninh cung, đành phải xuống tay từ bên ngoài.

      Về phần thủ phạm đứng sau màn là ai... Ha ha.

      Hiền phi tuy thông minh, nhưng ván cờ nàng ta bày ra, luôn luôn mang theo phong cách cá nhân cực kỳ ràng, khiến người khác vừa nhìn biết là trò của nàng ta, cũng giống như dùng tăm xếp tháp, dù có tinh xảo thế nào, nhưng mỗi mối nối đều cực kỳ mỏng yếu, sơ xảy khiến cả tòa tháp sụp đổ.

      Nàng ta tự cho mình là mưu hay chước chỏi, sắp đặt toàn cục rất khéo léo, nhưng thực ra, cũng chỉ là khoe khoang thông minh mà thôi. Lấy mưu trí của nàng ta mà so với Kỷ Vô Cữu ư, biết cao thấp.

      Đương nhiên, Thái hậu quả là con dao tốt, có bà ta chắn phía trước, Hiền phi chỉ cần phụ trách việc nghĩ kế là xong. Dù cho có xảy ra chuyện, cũng tóm được tới thóp nàng ta.

      Cái tổ hợp này đúng là khiến người ta đau đầu. Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, người là mẹ ruột Kỷ Vô Cữu, người là con thần tử trọng dụng nhất, thế địa vị cũng thấp, cả hai đều dễ động vào. Nhưng nếu như dạy dỗ hai người này chút, bọn họ lại càng lấn tới như chó ghẻ đánh mãi , trước sau gì cũng cắn ngươi miếng, đúng là vừa đáng ghét vừa ghê tởm.

      "Trăn Trăn, nàng thấy nên xử lý việc này thế nào?" Kỷ Vô Cữu hỏi.

      Là người bị hại trực tiếp, đương nhiên Diệp Trăn Trăn muốn xử phạt bọn họ nặng, nhưng thế quá là thực tế. cần biết nàng muốn quăng bọn họ xuống đất chà đạp giày xéo như thế nào, cũng phải cân nhắc đến tâm trạng của Kỷ Vô Cữu, dù sao cũng nên khiến khó xử. Làm Hoàng đế, vốn vất vả, nếu như hậu trạch còn yên, lại càng khốn khổ.

      Thế nên Diệp Trăn Trăn thở dài, : "Tự chàng thấy làm sao được làm , cần để ý tới ta. Ta là đầu đá kiên cường, đương nhiên sợ đám tiểu tặc."

      Kỷ Vô Cữu ôm chặt nàng vào lòng, than : "Luôn có những người, cho rằng Trẫm động đến họ, là vì thể làm gì họ. Nàng xem, đối với người như vậy, ta còn để ý tình nghĩa làm gì?"

      Diệp Trăn Trăn nghe ra trong lời của có chút bất đắc dĩ và bi thương, nàng vòng tay ôm , an ủi: "Chàng... đừng khổ sở."

      "Ta khổ sở. Ta vẫn còn nàng." Chỉ có nàng.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe30 others thích bài này.

    2. Ntthnk

      Ntthnk New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Còn ko tác giả ơi
      À mà mình đọc ở wordpress của bạn sao đọc đc tới chương 12 mấy vậy ạ
      Hân Pi Sà thích bài này.

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 70: Khiển trách (1)

      Edit: Linh San

      Đôi khi, nghiêm hình tra tấn có thể là thủ đoạn bức tương đối vô nhân đạo. Nhưng với số người, đúng là đánh được. Qua đêm nghiêm hình thẩm vấn, quả nhiên tổng quản của Hứa thị khai. Vợ chồng tổng quản này vốn là nô tài trong nhà Hứa thị, chồng là tổng quản phủ Hứa Thượng Vĩnh, vợ là thủ hạ tâm phúc đắc lực nhất của phu nhân ông ta.

      Hứa Thượng Vĩnh là phụ thân của Hứa Vi Dung, cũng là đệ đệ ruột của Thái hậu, lão từng gây ra thảm án cưỡng hiếp con nhà lành làm người bị hại tự sát, sau Kỷ Vô Cữu ra lệnh xử nghiêm án này, Hứa Thượng Vĩnh bị kết án treo cổ, bị hành quyết. tại đương gia trong phủ là con lớn của Hứa Thượng Vĩnh - Hứa Lệnh, cũng là ruột của Hứa Vi Dung. Hứa Thượng Vĩnh cả đời phong lưu, có rất nhiều con , nhưng chỉ có con trai trưởng là Hứa Lệnh. Đại phu nhân gần như coi Hứa Lệnh là sinh mạng mà nuôi, lại thêm người cha nên hồn, thượng bất chính hạ tắc loạn, khiến Hứa Lệnh từ ngang ngược phách lối, ăn trắng mặc trơn ỷ thế hiếp người , lại có người là Thái hậu, quả thực xem bách tính bình dân ra gì. Bên gã lúc nào cũng thấy tụ tập đám bạn nhậu, ngày ngày tiếc lời ngon tiếng ngọt tâng bốc gã lên tận mây xanh, càng khiến gã biết trời cao đất dày.

      Từ lời khai của vợ chồng tổng quản, bọn chúng xác nhận mình làm theo lệnh chủ, cùng phát tán tin đồn về Hoàng hậu nương nương. Quan thẩm vấn tra khảo rất kỹ lưỡng, chỉ có người vợ thừa nhận do Đại phu nhân hạ lệnh, tên tổng quản cũng thừa nhận, Đại thiếu gia cũng thò chân, ra lệnh cho ta làm vậy.

      Kỷ Vô Cữu để tờ ghi khẩu cung lên bàn, với người quỳ đất: "Truyền lệnh xuống, lập tức bắt toàn bộ Hứa phủ, bất kể già trẻ trai. Hứa Lệnh và mẫu thân của thẩm vấn riêng, những người khác đem tạm giam chờ xử lí."

      "Tuân chỉ."

      Lúc này, Phùng Hữu Đức vào trong điện, khom người thưa với Kỷ Vô Cữu: "Hoàng thượng, Phương đại nhân phụng chỉ yết kiến."

      "Bảo ông ta vào ."

      Phương Tú Thanh làm việc ở Nội các, xa Dưỡng Tâm Điện, ông ta được Kỷ Vô Cữu triệu kiến quen rồi, nên cũng thấy có gì lạ, chỉ nghĩ lần này cũng là bàn việc công. Ai ngờ từ lúc ông ta vào, Kỷ Vô Cữu chẳng nhắc gì đến chính , chỉ hàn huyên tán gẫu với ông về Hiền phi.

      Kỷ Vô Cữu chuyện hàm súc, nhưng Phương Tú Thanh càng nghe càng kinh hãi, nghe được mấy câu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dù Hoàng thượng chưa , nhưng xa gần bộc lộ bất mãn với Hiền phi, dù có khen nàng, cũng là ngoài cười nhưng trong cười, nghiến răng vài lời khen như vậy, nghe vào tai, còn đáng sợ hơn trực tiếp mắng nàng.

      Chuyện này cũng có chút ý vị, Hiền phi vào cung, là nữ nhân của Hoàng thượng, theo lý mà nếu nàng có làm sai chuyện gì, Hoàng thượng trực tiếp phạt là được rồi, vì sao phải tuyên ngoại thần như ông vào cung những chuyện này?

      Là để cảnh cáo ông, đánh phủ đầu ông, hay là trước cho tiếng về việc sắp trừng trị con ông? Hay phải chăng là muốn cho ông biết, vì nể mặt ông, nên lần này thả lưới tha cho con ông lần?

      Bất kể là tình huống gì, có thể khẳng định: con mình lần này phạm phải sai lầm rất lớn, rất có thể phạm vào điểm mấu chốt của Hoàng thượng.

      Phương Tú Thanh biết rốt cuộc thái độ của Kỷ Vô Cữu là thế nào, vậy nên cũng dám nhiều lời, chỉ : "Vi thần quản giáo nghiêm, để Hoàng thượng bận tâm vì Hiền phi, thực làm vi thần ăn ngủ yên."

      "Trẫm cũng bận tâm gì, thực khiến Trẫm bận tâm chỉ có Hoàng hậu." Kỷ Vô Cữu đáp.

      Xem ra việc này rất có thể có liên quan tới Hoàng hậu, Phương Tú Thanh thầm nghĩ. Nữ nhi Diệp gia quả nhiên thể xem thường, trước đây bị Kỷ Vô Cữu coi như kẻ thù, tại dường như hai người Đế Hậu cầm sắt hài hòa.

      Kỷ Vô Cữu lại : "Nếu quản giáo nghiêm, vậy quản lại cho nghiêm ."

      Cái này lại càng ý vị nữa. Đừng hoàng gia, dù là con nhà bình thường, con gả chồng như bát nước hắt , hình như đâu tới phiên người làm cha quản giáo? Nữ nhân trong hậu cung, muốn về nhà chuyến đâu có dễ, mà ông đời này càng có khả năng gặp lại con , dù có gặp, cũng phải y theo đạo lễ quân thần, tới cùng là ai quản giáo ai đây?

      Tuy chuyện này nghe khó tưởng tượng nổi, nhưng Phương Tú Thanh là "nhân tinh", sau khi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, lúc về đến Nội các, ông phát giác ra chút phong thanh.

      Khuê nữ nhà mình, e chọn sai phe!

      Từ cổ chí kim, chuyện Hoàng đế tối kỵ là có người nảy sinh ý đồ muốn đoạt quyền vị của , sở dĩ thế, nên chuyện phụ tử huynh dệ tương tàn cũng hiếm lạ, huống chi là đám ngoại thích vớ vẩn. Hứa thị là nhà mẹ Thái hậu sao, năm đó cha Kỷ Vô Cữu ngay ruột mình cũng giết chết tha, bây giờ, làm gì có chuyện nương tay với ông ngoại và cậu của mình. Thái hậu nghĩ mình là mẹ ruột Hoàng đế, có thể muốn làm gì làm, cần e ngại, nhưng từ khi xảy ra chuyện lập tân quân (vua mới), dĩ nhiên khiến quan hệ mẫu tử rạn nứt, đến cuối cùng rất có thể dẫn tới tình huống Hoàng thượng và Thái hậu đội trời chung.

      Đụng phải loại chuyện này, đứa con khôn khéo kia của mình cũng dám chen vào như đúng rồi, lại còn chui vào phe Thái hậu.

      Đây phải tìm chết là gì?

      Lòng Phương Tú Thanh càng ngày càng chìm xuống, thầm mắng Hiền phi hồ đồ. Lúc trước ở nhà là đứa trưởng thành nhất trong đám chị em, mưu trí sáng suốt, ngôn hành cử chỉ đều ổn trọng, rất có phong phạm của ông. Có lúc, ông vô cùng tiếc nuối đứa con này phải nam nhi, thể phát triển hoài bão. Về sau lúc để nó tiến cung, dù khó tránh khỏi lo lắng, nhưng vẫn có lòng tin với nó, nghe đồn cháu của Diệp Tu Danh là người ngang ngược bốc đồng, hẳn là khó đối phó.

      Giờ nhìn lại, cháu Diệp gia ngồi Hậu vị vững chắc ổn định, trái lại còn nhà mình, lại từng bước lên tuyệt lộ.

      biết tự nó tạo nghiệt, hay là ý trời nữa.

      Phương Tú Thanh mặt ủ mày chau về Nội các. Diệp Tu Danh thấy ông ta như thế, rất kinh ngạc. Quang trường hỗn độn, ai cũng biết giấu kín tâm tình của mình, đều đeo lên cái mặt nạ giả tạo, Phương Tú Thanh xưa giờ mừng giận đều lộ ra ngoài, hiếm khi thấy ông ta như vầy nha.

      Dù gần đây Diệp Tu Danh cũng đau đầu vì chuyện tin đồn về Hoàng hậu, như giờ thấy tâm trạng Phương Tú Thanh còn sa sút hơn mình, thế nên tâm trạng ông tốt hơn hẳn, cười hỏi: "Phương đại nhân gặp chuyện gì khó khăn à? Hay là với lão phu, có lẽ lão phu có thể góp chút sức lực, giúp ông giải ưu phần nào?"

      Phương Tú Thanh uể oải chắp tay: "Làm phiền Nguyên Phụ* thăm hỏi... Vì hành bất lực, nên bị Hoàng thượng đích thân chỉ dạy phen."

      (*Nguyên Phụ: Chỉ Tể Tướng, trọng thần)


      Hoàng thượng mắng ai cũng đời nào mắng ngươi. Diệp Tu Danh nghĩ thầm, cũng vạch trần ông ta, chỉ thân thiết kéo tay ông ta: "Vậy sao? Có chuyện gì vậy? Lão phu cùng ông đến trước mặt Thánh thượng hòa giải vài lời, biết đâu Hoàng thượng nể tình ta đôi phần."

      Phương Tú Thanh chẳng muốn cãi cọ với ông, đẩy tay ông ra: " nhọc Nguyên Phụ lo lắng."

      Diệp Tu Danh nhìn theo bóng lưng ông ta, thầm nghĩ cha này bữa nay ngay cả xã giao khách sáo cũng có tâm trạng ra vẻ, xem ra có chuyện lớn rồi?

      Bên này Phương Tú Thanh ngồi trước án (án là bàn, lần trước có chú thích rồi í), tay cầm bút lông, hai mắt thất thần. Ông ta tỉ mỉ nhớ lại những lời Kỷ Vô Cữu , quản lại cho nghiêm? Quản lại cho nghiêm?

      Ý của Hoàng thượng, chẳng lẽ là muốn cho mình cơ hội, để mình chỉ dẫn nhắc nhở Hiền phi phen?

      Nếu là thế, Hoàng thượng đối với Phương gia quả là rộng lượng. khó nghe , bất kể Hoàng thượng có trừng phạt Hiền phi thế nào, Phương Tú Thanh ông cũng có tư cách đánh nửa cái rắm. Nhưng gì hai người cũng là cha con, Hiền phi có chuyện, Phưng Tú Thanh cũng tốt lành. Bây giờ Hoàng thượng trực tiếp xử lí Hiền phi, mà lại trước cho ông, cho con ông cơ hội nữa, đây hoàn toàn là vì Hoàng thượng mềm lòng, nể mặt ông.

      Nhìn khắp Đại Tề, sợ chỉ có mình Phương Tú Thanh mới có thể diện này.

      Phương Tú Thanh thở dài, đề bút viết tấu. Tấu chương ngay trong ngày đưa đến bàn Kỷ Vô Cữu, Kỷ Vô Cữu đọc xong, lấy bút son viết xuống hai chữ: chuẩn tấu.

      ***​

      Hiền phi cảm thấy kế sách của mình thành công rồi, Diệp Trăn Trăn sắp xong đời.

      Phương Tú Thanh dâng tấu, phu nhân bệnh nặng, nhớ thương nữ nhi, hi vọng Hoàng thượng ân chuẩn Hiền phi về thăm nhà. Kỷ Vô Cữu hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng, cho Hiền phi ngày mai về nhà.

      Ân điển lớn như vậy, chứng tỏ Hoàng thượng lấy lòng mình.

      Nhất định là Diệp Trăn Trăn chẩn mạch mang thai, Hoàng thượng nổi giận. Nhưng loại bê bối này, lại muốn cũng thể rêu rao.

      Sau lần này, Hoàng hậu khó mà trở mình được.

      Hoàng thượng chủ động lấy lòng, phế hậu là chuyện ngày ngày hai, nghĩ tới những chuyện này, sao Hiền phi lại vui chứ. Khôn Ninh cung về, nàng ta đến chỗ Thái hậu những lời hợp lòng, dụ Thái hậu vui tới khép được miệng, hai người nhất thời càng hăm hở, chờ thời khắc đạp Diệp Trăn Trăn dưới chân.

      Hôm sau, Hiền phi nở mày nở mặt về Phương gia. Vốn tưởng mẫu thân đau ốm chút bệnh xoàng, nhưng sắc mặt bà dù tiều tụy, lại có gì ổn.

      Hiền phi vài chuyện khuê mật cùng mẫu thân, nhưng hiểu sao, khi mẫu thân chuyện có chút yên lòng, chưa được bao lâu, thầm: "Phụ thân con muốn gặp con."

      Phương Tú Thanh chờ lâu. Hiền phi biết phụ thân có chuyện muốn với mình, nên bảo mọi người lui, chỉ để lại Phương Tú Thanh và nàng ta trong phòng, sai người canh gác bên ngoài.

      có người khác ở đây, Phương Tú Thanh cũng bất chấp đạo lễ quân thần, hỏi Hiền phi: "Lưu Nguyệt, có phải gần đây con làm chuyện gì đắc tội với Hoàng hậu?"

      Hiền phi sửng sốt, trả lời: "Cũng chỉ có chuyện lễ Tiên Tằm lần trước, con thỉnh tội với Hoàng hậu rồi, nàng ta cũng truy cứu. Phụ thân cần suy nghĩ đến việc này nữa."

      Phương Tú Thanh lắc đầu: " đúng, con còn làm chuyện gì nữa? Nghĩ thêm xem nào."

      Hiền phi lắc đầu : "Con vẫn luôn tránh xa nàng ta mà, sao phụ thân lại hỏi chuyện này? Có phải có người linh tinh gì trước mặt người ?"

      Phương Tú Thanh đành phải : "Hoàng thượng bảo ta quản con lại cho đàng hoàng."

      Hiền phi có chút nghi hoặc: "Lời này... Lời này là có ý gì?"

      "Còn có thể là ý gì, con làm chuyện khiến phản cảm, nể cái mặt già này, mới như vậy, mới cho con về thăm nhà. Con với ta, gần đây phố lưu truyền tin đồn về Hoàng hậu, có liên quan gì tới con ?"

      Hiền phi vội vàng : " có, đó đều là do Thái hậu sai người làm."

      Phương Tú Thanh nghiêm mặt: "Thái hậu sai người làm, sao ngươi lại biết?"

      "Con..."

      Phương Tú Thanh trầm giọng : "Tóm lại có phải ngươi thừa nước đục thả câu, gây thêm chuyện khác hay ?"

      "Con..."

      "Đến lúc này rồi mà ngươi còn với ta?!"
      garubi29498, cá cơm, inbeibe27 others thích bài này.

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Hóng mãi bjo mới dk đọc thank nàng nha

    5. Lemontea.

      Lemontea. New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Nàng ơi hay lắm, nàng đừng drop nha huhuhu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :