1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Cám ơn edit nhiều, truyện hay quá

    2. Linh San

      Linh San New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      14
      Hoàng hậu vô đức nhóm edit gần xong rồi mọi người chờ vài hôm nữa nhóm họp xong đăng chương mới theo lịch cụ thể và sớm hoàn truyện nhé.
      langthangkt, thuypham123, Y. Vi7 others thích bài này.

    3. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Cám ơn nhóm edit :cute::cute::cute::cute:

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 61: Chiến thắng

      Edit: Linh San

      nay nơi cách vị trí nhóm Diệp Trăn Trăn gần nhất là thành Kế Châu ở biên giới Đại Tề. Diệp Trăn Trăn an tâm để mình Lê Vưu quay về Kế Châu, Kỷ Vô Cữu liền phái năm mươi binh lính theo hộ tống y. Kỳ thực Kỷ Vô Cữu cảm thấy hành tung của Lê Vưu này cực kỳ khả nghi - trước đó phái bốn ám vệ theo dõi Lê Vưu, thế nhưng rốt cuộc tất cả đều bị y cắt đuôi, về sau y còn mạc danh kỳ diệu xuất trong quân đội Nữ Chân, nếu chỉ là trùng hợp, phải trùng hợp bình thường đâu. Lại , biên quan chiến căng thẳng, các giao dịch buôn bán ngoại thương cũng dần gián đoạn, Lê Vưu chỉ là lái buôn lại chẳng sợ chết, dám đưa cả thương đội đến vùng phụ cận chiến trường?

      Kỷ Vô Cữu tin chắc Lê Vưu này có vấn đề, vậy nên cuối cùng khi Diệp Trăn Trăn và Lê Vưu vẫy tay từ biệt, Kỷ Vô Cữu đưa ra quyết định: mang theo Lê Vưu cùng.

      Diệp Trăn Trăn hiểu vì sao, Lê Vưu biết bọn họ sắp giết người, cũng tình nguyện cùng. Nhưng Kỷ Vô Cữu bất luận thế nào cũng chịu thả y .

      Diệp Trăn Trăn có chút ảo não: "Rốt cuộc chàng tính làm gì, việc này của chúng ta rất nguy hiểm, sao phải liên lụy đến người liên can vào!

      Kỷ Vô Cữu đáp: "Vạn nhất là nội gián, sau khi về lại tìm cách mật báo cho Nữ Chân sao?"

      "Sao có thể là nội gián được?"

      "Nếu phải nội gián, ta tất bảo đảm an toàn cho , Trăn Trăn, nàng cứ tin ta."

      Diệp Trăn Trăn thấy đến mức này, biết chẳng qua là bị lòng hoài nghi chiếm cứ, chứ cũng phải vô cớ ác ý với Lê Vưu. chung tính đa nghi của Kỷ Vô Cữu là thể thay đổi được. Song thân là vua nước, lời nhất ngôn cửu đỉnh, tại bảo hộ Lê Vưu, nhất định bảo đảm cho y.

      Thế nên Diệp Trăn Trăn chỉ đành an ủi Lê Vưu, để y cùng có thể ngắm phong cảnh dọc đường, vui chơi vòng rồi về, làm giống như bọn họ thực ra ngoài để tham quan du ngoạn.

      Lê Vưu cười khổ : "Chân huynh đệ, ngươi cần vậy. Có phải Ngô huynh hoài nghi ta ?"

      Diệp Trăn Trăn giỏi đối, ấp úng biết giải thích thế nào.

      Lê Vưu hỏi: "Vậy còn Chân huynh đệ sao? Ngươi cũng cho rằng ta là gián điệp?"

      "Sao có thể." Diệp Trăn Trăn trả lời chút nghĩ ngợi.

      "Cám ơn ngươi," Lê Vưu nghiêm túc nhìn nàng, "Có những lời này của ngươi, người bên ngoài có hoài nghi ta thế nào, đều quan trọng."

      Diệp Trăn Trăn bị nhìn chằm chằm bằng kiểu ánh mắt nồng nhiệt như thế, hơi mất tự nhiên sờ sờ gáy: "Ta vẫn chưa chính thức cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi hôm đó cứu ta."

      Lê Vưu cười : "Ta nhất thời xúc động kéo chân sau của ngươi, còn phải chờ ngươi bảo hộ, bây giờ ngươi lại vậy, đúng là làm ta vô cùng xấu hổ."

      Diệp Trăn Trăn càng mất tự nhiên: "Ta có ý này."

      Lê Vưu định tiếp, thấy Kỷ Vô Cữu tiến tới, nắm sau cổ áo Diệp Trăn Trăn kéo . Lúc còn nhân tiện ném cho y ánh mắt cảnh cáo.

      Lê Vưu sờ mũi, cười cười với .

      Diệp Trăn Trăn vươn ra sau gáy bắt lấy tay Kỷ Vô Cữu: "Làm gì thế làm gì thế!"

      Kỷ Vô Cữu nhấc nàng lên làm hai chân phải nhón cao, giống con thỏ giãy giụa lung tung. có chút buồn cười, thấy xung quanh vắng lặng, thế là cúi đầu hôn mạnh lên mặt nàng cái, mới buông nàng ra: " thôi, chúng ta săn linh dương."

      Tuy việc hành quân rất trọng yếu, nhưng sĩ khí lại càng quan trọng hơn. Kỷ Vô Cữu dẫn quân binh hành quân khẩn cấp mấy ngày liên tục, tại muốn mọi người quá cực khổ, theo tính toán thời gian vẫn còn tương đối dư dả. vô sỉ nghĩ, dù cho lúc tới Nữ Chân cạn kiệt lương thực, hơn vạn binh mã này, vẫn có thể phá nhà cướp của để tiếp tế bổ sung.

      Thế nên cả đội nhân mã di chuyển hề vội vã, cũng có thời gian nghỉ chân ngắm cảnh, hoặc là săn bắt. thảo nguyên có hàng đàn linh dương (loại linh dương Mông Cổ), đây là loài động vật nhạy bén, dễ săn giết, ngay cả những tộc dân du mục sống lâu đời thảo nguyên, cũng ít ai có thể đuổi kịp linh dương chạy. Có điều nhóm linh dương khỏe khắn sung sức này khi gặp phải Thần Cơ Doanh của Đại Tề, cũng phải chịu tai họa. Hơn trăm người nấp trong bụi cỏ liên tục phóng thương, từ xa vẫn thấy từng chùm máu đỏ tóe ra từ đàn linh dương, xác linh dương lần lượt đổ xuống, những đàn linh dương xung quanh hoảng sợ trốn chạy tán loạn.

      Kỷ Vô Cữu ngồi lưng ngựa, giương cung lắp tên, phát bắn ra ba mũi, khác gì sao băng lao về phía bầy linh dương hoảng loạn, ba mũi tên bắn ngã ba con linh dương, mũi vào gáy, hai mũi trúng chân trước và chân sau của hai con khác. Tuy vết thương trí mạng, nhưng vì lực đạo ở đầu mũi tên quá lớn, đến ba phần đâm sâu vào xương, linh dương nằm liệt đất cục cựa.

      Binh lính nhặt xác linh dương, Diệp Trăn Trăn thấy ba mũi tên, nhịn nổi giơ ngón tay cái lên với Kỷ Vô Cữu. Nàng cũng cùng phóng thương, chỉ biết mình ném trúng hay . Đáng ra giống Kỷ Vô Cữu mới tốt, có cảm giác thành tựu biết bao. Chỉ có điều phải ai cũng có được bản lĩnh như .

      Kỷ Vô Cữu được Diệp Trăn Trăn khen ngợi, rất là đắc ý, đưa mặt lại gần, chờ nhận phần thưởng có tính thực tế của Diệp Trăn Trăn.

      Trước mặt bao nhiêu người, sao Diệp Trăn Trăn có thể biết xấu hổ mà hôn . Nhưng Kỷ Vô Cữu vẫn cứ cố chấp duy trì tư thế này đổi, trong mắt chứa nhu tình, đuôi lông mày treo lên ý cười, mặc dù nhìn sao cũng thấy giống tên đăng đồ tử ( râu xanh) đứng đắn, nhưng cũng là đăng đồ tử làm say mê ngàn vạn thiếu nữ.

      Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ, đành hôn nhanh lên mặt cái.

      Binh lính xung quanh tự giác nhìn tới hai cẩu nam nhân biết xấu hổ công khai tán tỉnh ân ái.

      Vì săn linh dương, bọn họ tiết kiệm được khá nhiều lương thực. Thịt linh dương tính ngọt, mùi vị tươi ngon, có thể bổ khí thông huyết, kích thích ngon miệng, tăng cường sức khỏe. Mỗi ngày ăn ít, cũng giống như uống thuốc tăng lực mãn tính. Bởi vậy đoàn binh mã dù phải rong ruổi gió bụi mưa sa, nhưng người nào người nấy đều dũng mãnh uy phong, thể lực mạnh mẽ.

      Mỗi lần ăn thịt linh dương, Kỷ Vô Cữu đều rút lấy tủy cho Diệp Trăn Trăn. Thứ này rất có lợi cho tuần hoàn máu, tốt cho sức khỏe, nữ nhân ăn còn có thể lợi bổ khí dưỡng nhan làm đẹp rất nhiều công hiệu, hơn nữa lại là tính ấm, độc hại cũng có tác dụng phụ. Diệp Trăn Trăn được bồi bổ đến mức sắc mặt hồng hào, da thịt càng căng mọng xinh đẹp, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng, rất thích hợp để buổi tối bắt ăn vào bụng. Thế nên mỗi ngày Kỷ Vô Cữu đều vô cùng chờ mong bữa đại tiệc sau khi màn đêm buông xuống. Diệp Trăn Trăn non nớt da mặt mỏng, lúc ban đầu khó nén thẹn thùng, nhưng sau lại rất thẳng thắn, lúc muốn tuyệt khước từ, lúc thoải mái cũng kiềm nén, thường tự giác ưm ưm a a kêu ra tiếng. Kỷ Vô Cữu quả thực chết tính thẳng thắn này của nàng, nhưng lại muốn tiếng ngâm nga êm tai của nàng bị lính gác nghe thấy, thế nên cứ mỗi khi đến lúc tình nùng, liền hôn chặt miệng nàng, khiến nàng chỉ có thể thoát ra những tiếng nức nở kiều, làm rung động cõi lòng nóng bỏng của .

      So sánh với cảm giác hoan ái thành thực mất hồn, mãnh liệt hưng phấn này, Kỷ Vô Cữu cảm thấy những kinh nghiệm mình từng trải qua trước đây, là u tối ảm đạm. Chẳng trách chuyện nam nữ hoan ái lại được phong làm cực lạc nhân gian, giờ hiểu nguyên nhân vì sao.

      Ăn chay quá lâu, nay nếm được vị thịt, thành ra mỗi đêm Kỷ Vô Cữu đều phải quấn lấy Diệp Trăn Trăn âu yếm thân thiết phen, Diệp Trăn Trăn tuy ban ngày được bồi bổ thể lực, nhưng đến tối cũng tiêu hao sạch trơn, rốt cuộc luôn là toàn thân mềm nhũn, tùy đùa nghịch. Lúc nào đến sáng hôm sau nàng cũng cảm thấy eo mỏi chân run, mỗi khi như vậy, Kỷ Vô Cữu lại muốn ngồi chung ngựa với nàng, kéo nàng vào ngực ôm chặt. Thế là Diệp Trăn Trăn tựa vào lồng ngực thưởng thức phong cảnh thảo nguyên đường.

      Người xung quanh lại đếm xỉa đến hai cẩu nam nhân phách lối công khai thân mật ân ái.

      Đoàn người hơn mười ngày, địa hình dần dần thay đổi, còn là bình nguyên mênh mông bát ngát nữa, mà là núi non trùng điệp ngớt, cây cối gần đó đều cao lớn đồ sộ, màu đất cũng chuyển từ vàng sang đen.

      Kỷ Vô Cữu hạ lệnh tăng tốc độ hành quân. Dọc đường thỉnh thoảng cũng có gặp người Nữ Chân, nhưng khôi hài là, những người dân Nữ Chân này gặp phải quân đội lạ, vậy mà chẳng ai đến Vương Đình cáo trạng. Xét về nguyên nhân, là họ thuộc dòng chính của bộ tộc A Nhĩ Cáp Đồ, A Nhĩ Cáp Đồ quá mức hiếu chiến, dân chúng sống dưới ách cai trị của ta đều rất khốn khổ, vậy nên chẳng có cảm tình gì với Vương tộc; hai là... căn bản cũng tìm thấy Vương Đình ở đâu hết cả...

      Ừm, dân tộc, đột nhiên từ xã hội chiếm hữu nô lệ nhoáng cái vọt sang xã hội phong kiến, có chế độ trung ương tập quyền, lại muốn nghiêm túc học hỏi người khác, chế độ đó có đến hai ba bốn năm lỗ hổng, cũng là điều dễ hiểu.

      ra cho dù họ có tìm quan phủ Nữ Chân tố giác, Kỷ Vô Cữu cũng sợ. Tinh binh Nữ Chân đều đến Liêu Đông giao chiến, hai vạn binh nấp cho phút cuối cũng bị đánh bại, bây giờ hậu phương của họ chỉ còn lại người già yếu bệnh tất, có thể làm được cái gì?

      Đô thành phải chỉ cần ngươi nghĩ đến phòng thủ, muốn thủ có thể thủ đâu...

      ***

      Kỷ Vô Cữu dẫn binh tập kích bất ngờ vào Đô thành Nữ Chân, thuận lợi ngoài dự kiến. Trong thành Nữ Chân trống rỗng, lại hoàn toàn phòng bị, đến khi binh lính Đại Tề khống chế cả Đô thành, bọn họ vẫn tưởng mình nằm mộng.

      Tộc dân du mục, dũng mãnh tàn nhẫn, đối với địch quân, dù thực lực thua kém, cũng phản kháng quyết liệt. Nhưng cái Đô thành to lớn gì như này, ngoại trừ quân thủ thành, đa số đều là vương công quý tộc và văn võ bá quan, bản tính kiêu hãnh quyết tử của tổ tiên, sớm bị bọn họ trộn cùng với thức ăn quý hiếm mỹ vị nuốt trôi vào bụng, sạch còn lại gì.

      Kỷ Vô Cữu sai người bắt trói toàn bộ quan viên quý tộc, binh lính phản kháng giết, binh lính đầu hàng trói cùng chỗ. tham quan Đô thành vài ngày, thấy có gì thú vị, liền cùng Diệp Trăn Trăn ở trong thành yên lặng chờ A Nhĩ Cáp Đồ trở về.

      Nhưng đợi vài ngày, đợi được A Nhĩ Cáp Đồ, kết quả Kỷ Vô Cữu đợi được là trinh sát phái mang về tin tức: A Nhĩ Cáp Đồ tạm thời về được...

      Vì cái gì?

      Đầu tiên chúng ta hãy quay ngược thời gian về vài ngày trước, nhìn xem A Nhĩ Cáp Đồ trải qua tình cảnh thê thảm tan tác như thế nào.

      Như Kỷ Vô Cữu dự liệu, ta tập hợp lại phản kích Liêu Đông, kết quả bị Diệp Lôi Đình đánh cho ngóc đầu lên được.

      Lại đúng như Kỷ Vô Cữu dự liệu, ta tháo chạy đến chân núi bố trí mai phục, tính toán để Diệp Lôi Đình rơi vào mai phục, chắc chắn chết chỗ chôn.

      Như A Nhĩ Cáp Đồ dự liệu, Diệp Lôi Đình quả nhiên tiến vào vòng mai phục.

      Nhưng lại theo dự liệu của A Nhĩ Cáp Đồ là, tên gian tướng Diệp Lôi Đình này lại kéo theo đại hỏa pháo...

      Rầm rập! Rầm rập! Rầm rập!

      Kỵ binh Nữ Chân bắt đầu từ núi tràn xuống phía dưới, A Nhĩ Cáp Đồ muốn thu hồi quân lệnh cũng còn kịp nữa. Kỵ binh ấy mà, thắng ở chữ "nhanh", thua, đương nhiên cũng vì chữ này.

      Diệp Lôi Đình sợ kinh động Nữ Chân, thế nên trước đó để hỏa pháo xe, chất cỏ xung quanh, phủ vải đen lên, nhìn từ xa, chỉ như là xe chở lương thảo.

      Chờ quân mai phục nhảy ra, Diệp Lôi Đình sai binh lính đốt lửa, nã pháo dữ dội vào kỵ binh hăng tiết ở bốn phương tám hướng. Sắp xếp kỵ binh thế này, chủ ý là muốn cùng phối hợp đánh phá trận địa Đại Tề, ngờ còn chưa kịp xuống núi, chính bọn chúng bị phá vỡ trước.

      Bên phía Đại Tề còn có những binh lính lực tay khỏe mạnh cầm 'chấn thiên lôi' (lựu đạn) trong tay, những tên lính may mắn tránh được ải đầu tiên muốn xông đến, được hưởng thụ ải oanh tạc thứ hai này. Đợt oanh tạc này dù có uy lực lớn như đợt trước, nhưng hơn ở số lượng dày đặc, vô số kẻ trúng chiêu.

      Qua hai phiên oanh tạc, quân mai phục mất gần nửa.

      Nửa còn lại có kẻ thấy tình thế ổn, quay đầu tháo chạy, có những kẻ vẫn ngừng chân, tiếp tục xông vào. Đối với những kẻ ngoan cố xông tới, Thần Cơ Doanh và Ngũ Quân Doanh phối hợp với nhau, giết đối phương cách chống đỡ; đối với những kẻ chạy trốn, Diệp Lôi Đình tự mình phái kỵ binh truy sát.

      Tóm lại trận đánh này đánh đến mức trời đất mù mịt quỷ khóc thần sầu, khắp chiến trường máu chảy thành sông thây chất đầy đồng. Sau cùng Diệp Lôi Đình kiểm tra quân số, phát thương vong bên ta còn ít hơn dự liệu của , mà chút vốn liếng cuối cùng của Nữ Chân đều thua ở nơi này.

      Chỉ đáng tiếc là, A Nhĩ Cáp Đồ mang theo tàn dư, chạy trốn về phương Bắc.

      Diệp Lôi Đình sợ Kế Châu có biến, dám dẫn quân truy đến cùng, dọn dẹp chiến trường rút quân.

      A Nhĩ Cáp Đồ bên kia sau khi thấy có truy binh, mới vừa lấy hơi, lại nghe tiền phương báo tin: sào huyệt bị Đại Tề chiếm cứ, toàn bộ hoàng thân quốc thích văn võ bá quan, đều bị bắt!

      A Nhĩ Cáp Đồ bị phẫn nộ đánh úp tại chỗ, phun ngụm máu tươi.

      Nhưng dù có phun máu cũng giải quyết được vấn đề. A Nhĩ Cáp Đồ nghĩ bể đầu cũng ra Đại Tề làm sao có thể vòng ra phía sau ta, càng nghĩ ra bọn họ làm cách nào tìm được Đô thành của ta. Lúc đầu ta còn tin, cho đến lúc nhận được tin báo lần hai, ta mới thể tin. Người thứ ba tới, là thay Kỷ Vô Cữu đưa tin, giục A Nhĩ Cáp Đồ về nhanh lên.

      Làm sao mà dám về!

      A Nhĩ Cáp Đồ nhìn số tàn binh bại tướng trước mắt, dù cho có tự thôi miên chính mình, cũng tìm thấy chút tự tin chiến thắng nào khi đối đầu với quân lính Đại Tề xuất quỷ nhập thần kia.

      tại, hướng bắc có quân đội Đại Tề, hướng nam có quân đội Đại Tề, hướng đông là biển, chỉ có thể... về hướng tây trước.

      Vì thế A Nhĩ Cáp Đồ mang theo số quân binh xiêu vẹo sâu héo còn lại, tiến về hướng tây.

      Mục tiêu: Ô Lan Bộ.

      Kỷ Vô Cữu nghe tin phương hướng của A Nhĩ Cáp Đồ, cảm thấy lão già này chút trượng nghĩa. Để vợ con bị bắt lo, chỉ lo tự mình thoát thân, quá mức vô trách nhiệm.

      "Ta chắc chắn đối đãi với thê tử ta như vậy." Kỷ Vô Cữu vừa vừa nhìn trộm Diệp Trăn Trăn, chờ đợi vẻ mặt cảm động của nàng khi nghe được lời này.

      Nhưng ngờ Diệp Trăn Trăn hỏi vặn lại câu: "Ai dám bắt thê tử của chàng?"

      "..." Kỷ Vô Cữu kéo Diệp Trăn Trăn lại, nặng cắn môi nàng cái, hài lòng nhìn nàng nhíu mày vì đau: " hiểu phong tình."

      Vương Hữu Tài đúng lúc cẩn thận nghe được câu này, trong lòng buồn cười nghĩ, nghe hay, làm như bệ hạ ngài hiểu phong tình lắm vậy...

      Kỷ Vô Cữu dừng lại ở Nữ Chân vài ngày, thị sát cuộc sống của dân chúng Nữ Chân phen. phát cuộc sống sản xuất của người Nữ Chân rất phong phú, có du mục, có tiều phu, có đánh bắt cá, nhưng có trồng trọt. Chuyện này cũng dễ hiểu, ở đây lạnh buốt, sợ là cây gì cũng sống được. Nhưng loanh quanh vài ngày, Kỷ Vô Cữu phủ định cách giải thích này. Tuy thời tiết lạnh, nhưng vì sao cây vẫn sống tốt, cỏ vẫn sống tốt, chỉ mỗi hoa màu lại thể sinh trưởng? Cho dù loại hoa màu sống được, nhưng đời có bao nhiêu loại hoa màu, dù sao cũng đến nỗi tất cả các loại hoa màu đều sống được chứ?

      Cho dù tất cả các loại hoa màu đều sinh trưởng được, cũng phải thử qua mới biết.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Kỷ Vô Cữu dần có chủ ý.

      Nghĩ thông suốt vấn đề này, bọn họ cần lưu lại đây nữa. Kỷ Vô Cữu dẫn đội quân gần như chút hao tổn, mang theo đám tù binh Nữ Chân, xuất phát về hướng Liêu Đông.

      Cân nhắc đến việc mình là quân chủ nhân từ, tù binh lại đều là kẻ trói gà chặt, Kỷ Vô Cữu cho họ theo xe, lại tháo bỏ gông cùm cho tù binh, chỉ đeo xích chân, cũng được phép hành động tự do nhất định.

      Mấy ngày sau, Kỷ Vô Cữu bắt đầu hối hận lòng nhân từ thừa thãi của mình.

      Bởi vì có nữ tù binh lại dám vọng tưởng quyến rũ .

      Cũng từ khởi điểm này, Kỷ Vô Cữu mở ra trang sử huy hàng về cuộc đời ngơi nghỉ đấu tranh để giữ gìn trinh tiết cho mình.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe34 others thích bài này.

    5. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 62: Ôm ấp

      Edit: Linh San

      A Nhĩ Cáp Đồ chạy trốn tới Ô Lan Bộ, Diệp Trăn Trăn cảm thấy ta là hiểm họa, bằng sớm diệt cỏ tận gốc cho xong, nếu chờ ta tàn tro bùng lửa, vậy vô cùng bất lợi. Thế nên nàng chủ trương lập tức dẫn quân truy kích tàn binh, vĩnh tuyệt hậu hoạn (vĩnh viễn trừ khử tai họa về sau).

      Kỷ Vô Cữu lại cảm thấy đáng lo: "A Nhĩ Cáp Đồ sớm còn là chiến thần bất khả chiến bại trước đây, tại ta quẫn bách như chó nhà có tang, có ai lại biết thời thế mà sẵn lòng chứa chấp ta?" cách tự tin như thể dự liệu trước, trong khi đó vẫn tùy ý vuốt ve tóc Diệp Trăn Trăn. Tóc dài đen bóng chạm vào vừa mượt vừa mát, sờ là thoải mái.

      Lời này tương đối hợp lý. Diệp Trăn Trăn đột nhiên nghĩ đến vấn đề khác: "Hoàng thượng, sợ rằng trong kinh thành có gian tế Nữ Chân."

      "Hửm?" Kỷ Vô Cữu ngừng tay, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng phát ra gì sao?"

      Diệp Trăn Trăn đáp: "Ta cũng giấu chàng, tên Đóa Đóa Ô Lạp Đồ, ngay từ đầu nhận định ta là chàng, nguyên nhân là vì ta mặc Tằm Y người. Tằm Y là gia gia ta phái người mang tới, loại chuyện này, hẳn là nhiều người biết.

      Kỷ Vô Cữu có chút bất ngờ: "Chuyện này rất có khả năng." Danh vọng của Diệp Tu Danh rất lớn, đến nỗi dâng bảo vật cho hoàng đế mà phải gióng trống khua chiêng ầm ĩ phô trương, mà việc này lại liên quan đến an toàn của hoàng đế, cho nên có thể biết được việc này từ Diệp Tu Danh, nhất định là người được ông cực kỳ tín nhiệm.

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên phát thế này khả năng gia gia nàng bị tình nghi càng lớn, nên vội vã : "Gia gia ta nhất định trong sạch!"

      "Diệp tiên sinh trung thành, ta đương nhiên biết," Kỷ Vô Cữu híp mắt, ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn bắn ra nguy hiểm: "Chẳng qua ta có việc khó hiểu. Hôm qua ta nhận được tin tức từ trong kinh truyền đến, lúc trước Đóa Đóa Ô Lạp Đồ từng viết thư cho nội các, tuyên bố bắt được ta, điều này cùng lời nàng vừa khá phù hợp, có điều vì sao sau đó lại sửa lời, mình bắt được Thái Hậu Đại Tề, vậy là ý gì?"

      "Việc này..." Diệp Trăn Trăn cúi đầu, giơ ra đỉnh đầu đen sẫm đối diện với Kỷ Vô Cữu.

      Kỷ Vô Cữu nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng , nửa cười nửa : "Ngày đó khi Đóa Đóa Ô Lạp Đồ sắp chết, lời thốt ra chính là 'Thái hậu tha mạng', chẳng lẽ mắt của ta kém đến mức nhìn nàng ra Thái hậu ư?"

      Hai mắt Diệp Trăn Trăn trốn tránh: " ta... đúng là mắt quá kém. Ta phải, ta cứ tin." Dù sao chết rồi thể đối chứng.

      Quả đúng là nàng cả gan làm loạn giả mạo Thái hậu. Kỷ Vô Cữu bỗng cảm thấy hàm răng ngứa ngáy, dở khóc dở cười. Nữ nhân này, cái gì cũng dám . lắc lắc đầu: "Nàng..." Nàng nửa ngày, thấy nàng rủ đầu dám gì, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, vì thế lời khiển trách định thốt ra lại nuốt trở về, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Nàng biết sai chưa?"

      Diệp Trăn Trăn gật đầu lia lịa.

      Kỷ Vô Cữu nhéo nhéo mặt nàng, cảm nhận xúc cảm mịn màng co giãn ở đầu ngón tay, đáy lòng ngưa ngứa. cố ý nghiêm mặt: "Nàng , ta nên phạt nàng thế nào?"

      Diệp Trăn Trăn do dự, đưa ra quyết định gian nan: "Nếu , ta gọi chàng tiếng cha nhé? Như vậy hai ta đều huề nhau."

      "..." Kỷ Vô Cữu bị những lời này của nàng chọc giận đến suýt hộc máu: "Ai muốn làm cha nàng, ta là tướng công của nàng!" thấy Diệp Trăn Trăn muốn mở miệng, sợ nàng lại xuất ra lời hào ngôn tráng ngữ gì, dứt khoát kéo nàng vào lòng, bắt lấy đôi môi đào mãnh liệt hôn trận.

      Diệp Trăn Trăn bị hôn đến mức thở nổi, hai má đỏ bừng, đôi mắt dâng lên sóng nước. Nàng hơi hơi ngửa đầu về sau, vuốt ngực nhìn Kỷ Vô Cữu: "Chàng vẫn còn tức giận à?"

      Kỷ Vô Cữu nhìn dáng vẻ này của nàng, bỗng dưng, ngọn lửa trong lòng bị ngọn lửa thân thể thay thế. giơ tay lên, ngón cái nhàng đè ép vân vê làn môi đỏ bừng ướt át của Diệp Trăn Trăn, động tác mập mờ ngả ngớn tả nổi. Ánh mắt dần sẫm lại, trầm giọng : "Giận, sao lại giận. Ta sắp giận điên lên rồi."

      Diệp Trăn Trăn cảm thấy cũng dễ hiểu, đây quả là chuyện làm tổn hại thể diện, Kỷ Vô Cữu là Hoàng đế, đương nhiên lại càng coi trọng thể diện. Nàng muốn đánh lạc hướng , nheo nheo mắt, tầm mắt dừng ở giữa hai chân . Vì thế nàng chút do dự đặt tay lên tiểu huynh đệ Kỷ Vô Cữu, nhàng xoa nắn, dụ dỗ : "Chàng đừng giận mà."

      "..." Đột nhiên gặp phải công kích hung mãnh như thế, Kỷ Vô Cữu kìm nổi hít ngụm khí lạnh. hưởng thụ híp mắt, trong khi cảm giác thoải mái nhanh chóng lan khắp toàn thân, thầm nghĩ, hổ là thê tử của Kỷ Vô Cữu ta, ngay cả phương thức đánh lạc hướng cũng... ly kỳ như vậy.

      Nhưng mà... tệ, có thể phát huy.

      Mặc dù là Diệp Trăn Trăn dụ dỗ Kỷ Vô Cữu, nhưng mãi sau đó vẫn cứ trừng phạt nàng trừng phạt nàng. Kết quả trừng phạt là giữa ban ngày ban mặt mà nàng bị hành đến mức hai chân đều nhũn ra, thân thể trơn tuột bọc trong chăn mỏng, động cũng lười động.

      ***

      Kỷ Vô Cữu lại lần nữa dự liệu chính xác.

      Có thể trong mấy ngày này A Nhĩ Cáp Đồ diễn giải toàn bộ ý nghĩa của chữ “Lưng” (quay lưng lại, bội phản) vô cùng trọn vẹn chuẩn xác. ta sợ truy binh Đại Tề đuổi kịp, vậy nên suốt đường ngày đêm tháo chạy, hoảng hốt lo sợ, thần hồn nát thần tính, nhưng cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm tới Ô Lan Bộ.

      Thủ lĩnh Ô Lan Bộ là Bột Nhật Thiếp Xích Na ân cần tiếp đãi ta, tối đó khao thưởng ba quân, trong bữa tiệc còn kề vai bá cổ xưng huynh gọi đệ với A Nhĩ Cáp Đồ, vô cùng thân thiết. A Nhĩ Cáp Đồ dù thích ứng với việc bại tướng dưới tay mình ngày xưa giờ lại bằng vai phải vế với mình, nhưng bây giờ còn như trước, ta là kẻ cùng đường phải ăn nhờ ở đậu, cũng thể được gì.

      Đêm đó, A Nhĩ Cáp Đồ bị Bột Nhật Thiếp Xích Na chuốc ít rượu, lại bị ta ân cần quan tâm tự mình đưa về lều trướng. Tiếp sau đó, Bột Nhật Thiếp Xích Na cười độc địa chặt phăng đầu A Nhĩ Cáp Đồ .

      Cái đầu này, năm ngày sau xuất bàn Kỷ Vô Cữu. Bột Nhật Thiếp Xích Na là kẻ rất chu đáo, bây giờ vào đầu hạ, ta sợ đầu người bốc mùi, còn sai người lấy băng ướp lạnh mang tới.

      Diệp Trăn Trăn vừa nghĩ tới mục đích ta bỏ băng vào, nhịn được rét lạnh trận.

      Quả nhiên đồng minh đáng tin cậy, cái gọi là tường đổ nhiều người cùng đỡ, khi đối mặt với sức mạnh, tất cả đều trở thành phù vân. Diệp Trăn Trăn chỉ tò mò, Bột Nhật Thiếp Xích Na này dường như quá mức thức thời - ngay từ đầu ta cũng làm theo giao hẹn với A Nhĩ Cáp Đồ, tấn công thành Kế Châu.

      "Còn nhớ khi chúng ta gặp toán mật thám ở thành Kế Châu , đoán chừng bọn chúng trở về bẩm báo gì đó với Bột Nhật Thiếp Xích Na." Kỷ Vô Cữu . chỉ vậy, Bột Nhật Thiếp Xích Na vốn cũng là bị ép buộc mới phải đầu hàng Nữ Chân, muốn xuất binh cũng phải nhìn vào lợi ích. Lúc đó phát kiếm chác được lợi lộc gì, lại rước phải họa sát thân, đợt mua bán này đương nhiên thể làm.

      "Nhưng ta vẫn cảm thấy bình thường." Diệp Trăn Trăn cau mày .

      "Nàng nghĩ tới điều gì?"

      "Ta cảm thấy, mặc dù Nữ Chân thực lực hùng hậu, nhưng đủ sức ảnh hưởng đến bộ tộc Tây Bắc, sao có thể kích động bọn họ hợp lực tấn công Đại Tề? Cho nên giả thiết dùng vũ lực uy hiếp là thể. Nếu là dùng lợi dụ hoặc, vậy cũng có khả năng, chính Nữ Chân cũng nghèo nàn cùng túng, bọn họ có thể lấy ra thứ tốt gì để lôi kéo Thát Đát và Thổ Lỗ Phiên Hãn? Lại Nữ Chân, tuy mấy năm nay quân dần lớn mạnh, nhưng Đại Tề cũng phải ngồi , A Nhĩ Cáp Đồ sao có thể liều lĩnh đến mức được ăn cả ngã về , dốc hết toàn lực đánh trận?"

      Kỷ Vô Cữu đáp, chỉ kéo tay Diệp Trăn Trăn, khẽ mỉm cười : "Trăn Trăn của ta thông minh."

      "Chàng xem, đây rốt cuộc là thế nào?"

      "Chỉ có lời giải thích," đem tay Diệp Trăn Trăn đặt lên môi, nhàng hôn cái, thờ ơ hờ hững : "Bên trong có nội ứng."

      Diệp Trăn Trăn kinh hãi: "Chẳng lẽ có kẻ muốn mưu phản?"

      Kỷ Vô Cữu lắc đầu: " biết, ta cũng hi vọng là ta suy nghĩ nhiều."

      "Nhưng nếu muốn mưu phản, vì sao thấy chúng có động tĩnh gì?"

      "Có thể phát sinh biến cố chúng lường trước được."

      ***

      A Nhĩ Cáp Đồ chết, cuộc chiến cũng gần như kết thúc, Thát Đát và Thổ Lỗ Phiên Hãn bên kia cũng bị trừng trị phải đầu hàng.

      Tiếp đến là chờ nghị hòa. Đại Tề sau trận chiến này tạo nên uy danh, muốn xử lí thế nào xử lí thế ấy, vậy nên Kỷ Vô Cữu cũng gấp, hạ lệnh mang theo tù binh khải hoàn trở về trước.

      ngày trước khi hồi kinh, Kỷ Vô Cữu đứng mô đất cao, nhìn về hướng Tây Bắc là thảo nguyên mênh mông vô bờ, hướng Đông Bắc là hàng dãy núi non trùng điệp nơi chân trời, cảm nhận từng cơn gió nặng thổi tung vạt áo của .

      đột nhiên có cảm giác phấn chấn hăng hái.

      Dưới chân , là quốc thổ Đại Tề. Thân là vua nước, đứng ở nơi này, đánh đuổi ngoại tộc, khoan nhượng. dùng chính hai bàn tay mình, bảo vệ đất nước của mình, bảo hộ con dân của mình. dùng máu giặc ngoại xâm, tế lễ những hồn thiêng quyên thân dũng vì nghiệp chống giặc ngoại xâm bảo vệ ngàn năm Đại Tề.

      Thiên tử bảo vệ biên cương, quân vương chết vì xã tắc.

      Kỷ Vô Cữu nghĩ rằng, khi bản thân trăm tuổi, cũng có thể đối diện với tổ tiên dưới suối vàng.

      "Ngô Tướng quân, nơi này gió lớn, ngài nên ở lâu, cẩn thận cảm lạnh." thanh giòn ngọt đột nhiên ngắt đứt dòng suy nghĩ của Kỷ Vô Cữu.

      Kỷ Vô Cữu quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nương, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to tròn, vụt sáng nhấp nháy, nàng ta mặc quần áo Nữ Chân, có vài chỗ rách, chân đeo xích sắt, đường vang lên tiếng đinh .

      Kỷ Vô Cữu nhớ nổi người này là ai, chỉ biết là tù binh Nữ Chân.

      Tiểu nương nhìn ra vẻ nghi hoặc mặt Kỷ Vô Cữu, nhàng cúi đầu đáp: "Tiểu nữ là công chúa Tác Lạp của Nữ Chân, Ngô Tướng quân ngài... từng cứu ta." xong, hơi tự nhiên cúi thấp đầu, tay khẩn trương xoắn góc áo.

      Kỷ Vô Cữu giờ mới hơi chút ấn tượng. Lúc mới vào Đô thành Nữ Chân, binh lính Đại Tề bắt ít tù binh, khi chứng kiến mấy binh sĩ đùa giỡn tiểu nương, liền mở miệng ngăn cản, về sau nghe là công chúa gì đó, nhưng khi ấy cũng chẳng để ý. Bây giờ nhìn lại, hẳn là nàng ta.

      Kỷ Vô Cữu có gì để với nàng ta, chỉ thuận miệng câu: "Ừ, tiếng Hán của ngươi tệ."

      Tác Lạp được khen ngợi, mặt có chút hồng: "Ta... từ ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên."

      Kỷ Vô Cữu nghĩ, liên quan gì tới ta.

      biết, Tác Lạp này tất nhiên có tính toán khác. Tác Lạp mặc dù ít tuổi, nhưng rất thông minh. Sau khi tin tức A Nhĩ Cáp Đồ bại trận truyền ra, nàng ta biết vận mệnh mình lần này rất gian nan, giờ lại nghe phụ thân chết, nàng ta càng thêm xác định phỏng đoán này. người từ phượng hoàng đầu cành rơi xuống thành gà mái rụng lông, cũng chỉ là chuyện sớm chiều. tại nàng ta trở thành tù nhân, vì có vài phần tư sắc, sợ là cũng bị thưởng cho kẻ khác chơi đùa. Thay vì sống trong luân nhục, chẳng thà sớm tìm chỗ dựa vững chắc. Dù địa vị thấp, dùng sắc dụ dỗ, sao vẫn tốt hơn. Mấy ngày nay nàng ta quan sát, phát Ngô Tướng quân này tuấn tú lịch , nhân phẩm tồi, vả lại cũng thấy đam mê nữ sắc, có lẽ cơ thiếp trong nhà hẳn cũng nhiều. Gặp được điều kiện may mắn như thế, nàng ta liền nảy sinh tâm tư gần quan được ban lộc. Mang theo tâm tư này, nhìn lại Ngô Tướng quân, càng nhìn càng thuận mắt, tầm mắt cũng bất tri bất giác luôn đuổi theo .

      Hôm nay thấy ở đây mình, Tác Lạp cảm thấy thời cơ đến. Nàng ta biết mình rất xinh đẹp, trước kia khi là công chúa cũng có nhiều người theo đuổi, bao nhiêu dũng sĩ thủ hạ của phụ thân đều mến mộ nàng ta, song cộng tất cả đám dũng sĩ đó lại, cũng tuấn tú bằng Ngô Tướng quân. Nam nhân Trung Nguyên có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Tác Lạp nghĩ thầm, dựa vào gương mặt mình, chủ động đề cập với Ngô Tướng quân, hạ thấp tư thái chút, chắc hẳn đáp ứng.

      Vì thế Tác Lạp dũng cảm tới.

      "Ngô Tướng quân hùng cái thế, bên người hẳn có ít hồng nhan tri kỷ." Tác Lạp ngẩng đầu nhìn Kỷ Vô Cữu cười ngâm nga.

      Hồng nhan ít, tri kỷ ư... chỉ có . Chẳng qua... cái này mắc mớ gì tới ngươi? Kỷ Vô Cữu kỳ quái nhìn Tác Lạp.

      "Ngô Tướng quân cần nghĩ nhiều, Tác Lạp chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nếu Tướng quân cảm thấy mạo phạm, Tác Lạp ở đây nhận tội với ngài." xong, lại cười khe khẽ cúi đầu.

      " cần, ngươi có chuyện gì ?"

      Tác Lạp vốn muốn bồi dưỡng chút cảm tình với Ngô Tướng quân trước, thế mà người này lại lạnh lùng, thích chuyện, nàng ta thân là tù binh, cũng có nhiều cơ hội tiếp cận . Hơn nữa, bọn sắp trở về kinh thành, nàng ta e sợ nếu cứ tiếp tục kéo dài kịp... Vì vậy nàng ta nghĩ nhiều nữa, đột nhiên nhào vào lòng Kỷ Vô Cữu, ôm chặt lấy .

      Kỷ Vô Cữu ngờ nàng ta bỗng nhiên hành động như vậy, nhất thời sửng sốt.

      Ngay lúc còn ngây người, Tác Lạp : "Ngô Tướng quân, Tác Lạp ngưỡng mộ ngài lâu, ngày đêm mong ngóng có ngày được theo ngài. Thiếp biết, Tác Lạp liễu yếu đào tơ, xứng với Tướng quân tuấn tú bất phàm, thiếp nguyện kiếp này làm nô làm tỳ, chỉ cầu được xếp chăn trải chiếu cho ngài, dọn giường thêm hương, cũng thỏa mãn."

      Kỷ Vô Cữu giờ mới tỉnh lại, biết mình bị nàng ta ôm ấp thân cận. nắm vai nàng ta muốn đẩy ra, nhưng ngờ sức lực tiểu nương này lại rất lớn, ôm eo chặt cứng.

      Kỷ Vô Cữu đành phải tăng thêm sức, còn chưa thành công, lại bỗng phát Diệp Trăn Trăn đứng cách phía trước xa, trừng mắt nhìn bọn họ.

      "..." Tai nghe là giả mắt thấy là , tại tình huống này phải giải thích sao đây?

      Tác Lạp vẫn chưa nhận ra khác thường, còn huyên thuyên, càng càng thẹn thùng, còn chôn đầu cọ cọ vào ngực .

      Mặc dù cách khá xa, Kỷ Vô Cữu vẫn thấy sắc mặt Diệp Trăn Trăn đen xuống. Dưới tình thế cấp bách, Kỷ Vô Cữu kịp nghĩ nhiều, dứt khoát giơ hai tay lên, lớn tiếng gọi: "Trăn Trăn cứu ta!"

      Tác Lạp: "..."

      Diệp Trăn Trăn: "..."
      garubi29498, cá cơm, inbeibe34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :