1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 56. Hôn môi

      Edit: Fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Diệp Trăn Trăn ngồi ở dưới khán đài, ngáp cái.

      Hôm nay, nàng dạo chơi ở Nghiêm Ninh thành, thế nhưng lại gặp được Lê Vưu ở đường cái, hai người trò chuyện hồi, cuối cùng quyết định cùng ăn cơm. Sau đó, nàng nghe Lê Vưu muốn xem đại hội thưởng hoa gì đó, nên cũng theo đến, nào biết cái gọi là thưởng hoa chính là so đấu tài nghệ của nữ tử thanh lâu, do nhóm người tụ tập nơi khán đài xem xét bình chọn.

      Chưa Diệp Trăn Trăn vốn giả nam nhi, kể cả nàng có muốn mở rộng kiến thức về tài ca múa của nữ tử những người trước mắt này cũng vào nổi mắt nàng.

      Lê Vưu thấy nàng như vậy, áy náy cười, “Ta cứ nghĩ Chân huynh đệ biết đại hội thưởng hoa là cái gì, muốn cùng ngươi tới xem náo nhiệt nên mới dẫn ngươi đến. tại xem ra, đem ngươi đến chốn trăng hoa này quả là sai lầm của ta.”

      Diệp Trăn Trăn khoát tay, “ phải lỗi của ngươi, là do ta hỏi ràng.”

      “Cũng biết lần này Ngô huynh giáo huấn ta như thế nào.”

      Diệp Trăn Trăn vừa nghe nhận ra vấn đề, “Lần này? Chẳng lẽ có lần khác rồi?”

      Lê Vưu liền do dự, biết có nên hay .

      Thấy thần sắc ta khó xử, Diệp Trăn Trăn càng thêm tò mò, “Rốt cuộc là làm gì ngươi?”

      Lê Vưu đáp, “Chân huynh đệ, ngươi với ta, việc Ngô huynh phái người giám thị ta, ngươi có biết hay ?”

      Diệp Trăn Trăn nhất thời ngạc nhiên, “ giám thị ngươi làm gì?”

      Lê Vưu lắc đầu, “Ta cũng biết. Vốn tưởng rằng trong chuyện này cũng có ý của Chân huynh đệ, làm ta buồn khổ hồi, tại xem ra ngay cả ngươi cùng biết.”

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên nghĩ tới Kỷ Vô Cữu sai phái bốn ám vệ rời , xem ra quả là có mục đích. Kỷ Vô Cữu trời sinh tính đa nghi, cũng biết hoài nghi Lê Vưu cái gì, nhưng bất kể chuyện này là hay giả, nàng đều tiện nhúng tay vào. Nếu Lê Vưu trong sạch, Kỷ Vô Cữu tra xét ra cái gì tự nhiên dừng tay, căn bản cần nàng can thiệp. Hơn nữa, phu thê vốn là thể, tuy việc này Kỷ Vô Cữu chưa cho nàng biết, nhưng xét đến cùng Lê Vưu cũng chỉ là ngoại nhân, nàng sao có thể vì ngoại nhân mà cùng Kỷ Vô Cữu tranh chấp. Mấy ngày nay, Kỷ Vô Cữu còn làm người ta chán ghét giống trước kia, có thể là càng ngày càng thuận mắt nàng, nàng muốn cùng hòa hảo, cần người khác tới quấy rầy.

      Vì thế Diệp Trăn Trăn chuyển đề tài, “Lê huynh, mỹ nữ đài này người người đều xinh đẹp, biết huynh coi trọng người nào?”

      Lê Vưu biết nàng muốn xen vào việc này, suy đoán trong lòng về thân phận hai người này càng chắc chắn. cười ha ha hóa giải xấu hổ, đáp, “Chân huynh đệ buông tha ta , ta tới nơi này cũng chỉ muốn thỏa mãn tò mò thôi.”

      “Kỳ ta có vấn đề khó hiểu, vì sao nam nhân thích tới những chỗ này như vậy? thấy … bẩn sao?”

      Lê Vưu hạ giọng cười, “Ngươi phải nam nhân, tự nhiên hiểu suy nghĩ của nam nhân. Thanh lâu tất nhiên có tác dụng của thanh lâu, ta nghe ,” đem thanh ép xuống thấp hơn, thấp đến mức chỉ có hai người có thể nghe được, “Đương kim Thánh thượng của chúng ta cũng thích thanh lâu thưởng nhạc.”

      Mắt phượng của Diệp Trăn Trăn nheo lại, khuôn mặt hơi lộ ra sương lạnh, “Ngươi nghe ai ?”

      bằng hữu của ta làm quan trong triều kể lại, thanh lâu đúng dịp gặp Hoàng thượng.”

      Trong lòng Diệp Trăn Trăn trầm xuống, cũng đáp lời, Lê Vưu liếc trộm, đánh giá thần sắc của nàng, thầm nghĩ, quả nhiên!

      Chốc lát sau, Lê Vưu vẫn thấy Diệp Trăn Trăn giống như đem cả lò lửa hồng rực trong bụng, vì thế định mang nàng rời . nghĩ tới đột nhiên xuất đám người, động tác của nhóm người này rất nhanh, Lê Vưu vừa mới đứng dậy, cổ có thêm vài thanh kiếm.

      Lê Vưu mặt đổi sắc, mỉm cười với Kỷ Vô Cữu, “Ngô huynh, lâu gặp.”

      Mặt Kỷ Vô Cữu trầm như nước, ánh mắt đáng sợ giống như muốn ăn thịt người. chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn, người kia cũng cho sắc mặt tốt, chút cũng cảm thấy nữ nhân như nàng dạo hoa lâu là chuyện khó tưởng đến mức nào.

      Tân khách nữ tử xung quanh đều chưa gặp qua tình huống trả thù nào có quy mô rầm rộ như vậy, sợ tới mức co rụt lại góc. Vài người mang theo gậy gộc muốn tiến lên ngăn cản, lại bị ám vệ canh giữ bên ngoài cước đá ra xa.

      Giằng co lúc lâu, cuối cùng Diệp Trăn Trăn cũng đứng lên, đến trước mặt Kỷ Vô Cữu, “Ngươi muốn hành hung giết người ở trong này sao?”

      Kỷ Vô Cữu cũng mặc kệ những người bên ngoài, lôi kéo Diệp Trăn Trăn rời khỏi thanh lâu, đường cũng lời nào, nhưng trong ngực lại bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng.

      khỏi thanh lâu tới nơi vắng vẻ, Diệp Trăn Trăn đột nhiên hất tay ra, nhàng xoa nơi cổ tay bị lôi đến phát đau.

      “Diệp Trăn Trăn!” Kỷ Vô Cữu mở miệng gọi nàng.

      “Làm sao?”

      “Nàng có biết địa phương nàng đến là nơi nào hay ?”

      “Biết, thế nào lại biết.” Diệp Trăn Trăn nghĩ đến những lời Lê Vưu vừa , trong lòng mạc danh kỳ diệu* cũng buồn bực.

      *Mạc danh kỳ diệu: chuyện tự nhiên xảy ra đến, hiểu vì sao, lý giải được

      “Nàng …!” Kỷ Vô Cữu tức giận đến thốt nên lời, “Nàng là Hoàng hậu, sao lại có thể đến chỗ đó!”

      Diệp Trăn Trăn cười lạnh, “Hoàng thượng được, tại sao Hoàng hậu lại thể được?”

      Những lời này tựa như đạo thiên lôi, đánh đến sắc mặt Kỷ Vô Cữu trắng bệch, nghẹn lời được gì.

      Diệp Trăn Trăn thấy phản ứng của như vậy, càng chắc chắn về lời của Lê Vưu, nên cũng , chỉ cười lạnh.

      Biểu tình chán ghét mặt nàng quá mức ràng, đâm đau ánh mắt Kỷ Vô Cữu, tâm cũng đau.

      xem như hiểu, toàn tâm toàn ý trả giá, trong mắt nàng bất quá chỉ là bâng quơ nhàng, chỉ cần hiểu lầm nho , cũng đủ đánh sập tín nhiệm của nàng đối với . chỉ nhìn thấy tình ý của , nàng căn bản chính là chưa bao giờ tin tưởng ! Tất cả nhu tình của , tất cả cố gắng, cũng chỉ là mình tự biên tự diễn, chỉ là hồi kính hoa thủy nguyệt*, mà nàng, vĩnh viễn thèm quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt, đừng đến cảm tình, ngay cả tín nhiệm nàng cũng thèm bố thí cho !

      *Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng dưới nước, ý chỉ hư ảo, tồn tại

      Kỷ Vô Cữu càng nghĩ tâm càng lạnh, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình vô cùng. tại chỉ có tức giận, còn có thất vọng, cũng có bi ai, cũng có cam tâm, cũng có ủy khuất … Đủ loại cảm xúc hỗn độn chung chỗ, từng đợt từng đợt giống như dòng sông chảy ngược hướng trong đầu , chỉ thấy mạch máu trong đầu nhảy dựng, khó chịu trong ngực cơ hồ như muốn phá nát thoát ra.

      xoa ngực rút lui hai bước, mắt đỏ đục ngầu nhìn Diệp Trăn Trăn, thanh run rẩy, “Diệp Trăn Trăn, nàng có tâm.”

      Nhìn ánh mắt bi thương của , ngực Diệp Trăn Trăn giống như đột nhiên bị bóp nghẹt, “Ta…”

      Kỷ Vô Cữu lùi lại vài bước, hề nhìn nàng mà xoay người rời . Lưng tuy vẫn thẳng như cũ nhưng cước bộ lại có chút lảo đảo.

      hết hai con đường, bước chân Kỷ Vô Cữu đột nhiên dừng lại, “Người tới.”

      đạo thân ảnh đột nhiên xuất , đứng cách sau thước, cung kính chắp tay, “Công tử.”

      “Trước đừng giết Lê Vưu, tiếp tục giám thị. Ngươi mang theo hai người hồi kinh tra xét cẩn thận, và Thúy Phương Lâu có quan hệ gì hay , nhất là với Liễu Nguyệt của Thúy Phương Lâu.”

      “Công tử,” người kia có chút do dự, “nếu như vậy, bên cạnh ngài chỉ còn có ba người.”

      “Ngươi cần lo lắng, ba người là đủ để bảo hộ chu toàn cho ta.”

      “Dạ.”

      Ánh mắt Kỷ Vô Cữu nguy hiểm híp lại, người bên cạnh cũng có thể nghe được ràng thanh nghiến răng của . Cũng dám chơi đùa mưu quỷ kế với trẫm, chán sống rồi!

      Trở lại quân doanh, tức giận của Kỷ Vô Cữu vẫn chưa tiêu tan hết, trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng vô cùng phiền muộn, tuy rằng sau khi trở về hai người cũng gặp mặt nhau, nhưng hai người bọn họ đều lựa chọn chung phương thức giải sầu.

      Tối hôm đó, Diệp Lôi Đình tập hợp mười lăm nghìn binh mã, trong đó đội quân thứ nhất vạn binh chính diện nghênh chiến với địch quân, đội quân thứ hai gồm ba nghìn binh lính do Lục Ly dẫn phục kích địch, đội quân thứ ba là hai nghìn binh sĩ dưới chỉ huy của người khác mai phục ở điểm thứ hai đường rút lui của địch quân.

      Toàn thể binh mã suốt đêm hành quân, hăng hái đón đầu đoàn quân tiên phong của A Khắc Đôn, Kỷ Vô Cữu sau phen cải trang vụng trộm trà trộn vào đội quân thứ nhất, vừa quay đầu, thấy thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt .

      Diệp Trăn Trăn!

      Diệp Trăn Trăn cùng phát ra . Hai người mắt to trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, tuy vẫn còn tức giận lẫn nhau, nhưng tạm thời đạt thành hiệp nghị: cần tố giác đối phương.

      Nhưng tiết tháo là thứ mà cả hai người họ đều có hạn. Trước khi kịp lên đường, Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn đều bởi vì bị đối phương nhiệt tình tố giác mà bị Diệp Lôi Đình trói lại ném lên giường tại doanh trại. Diệp Lôi Đình nếu bị bức đến mức bất đắc dĩ cũng nguyện ý trói Hoàng thượng và Hoàng hậu lại, nhưng hai vị tiểu tổ tông này biết tốt xấu.

      Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn nằm ở giường, mặt đối mặt. Bọn họ đều bị trói chặt hai tay ở phía sau, hai chân cũng bị trói chặt lại vì vậy chỉ đành phải cuộn tròn để di chuyển, từ bên ngoài nhìn vào, giống như hai con tôm to xếp nằm đối diện nhau.

      Hai người lại lần nữa mắt to trừng mắt .

      Kỷ Vô Cữu: “…”

      Diệp Trăn Trăn: “…”

      Nhất thời khí có vẻ vô cùng quỷ dị.

      Nhìn nhau hồi lâu, nhất thời ma xui quỷ khiến, Kỷ Vô Cữu hướng mặt về phía trước chút, sau đó, ừm, ở tại môi của Diệp Trăn Trăn hôn cái. Hôn xong chính cũng ngây ngẩn, đến lúc phản ứng kịp mặt mũi tối sầm lại, đây là sao hả?

      Diệp Trăn Trăn cũng quay mặt lại, rụt rè chạm lại chút.

      Tim Kỷ Vô Cữu có tiền đồ mà gia tốc đập nhanh hơn. Đầu óc nóng lên, lại tự chủ lần nữa hôn môi Diệp Trăn Trăn, lần này còn là chuồn chuồn lướt nước nữa, mà hết sức triền miên. ngậm đôi môi của nàng ngừng mút, lưỡi thong thả nhưng mạnh mẽ miêu tả đôi môi nàng, đến khi cảm thấy nàng thể hô hấp được nữa mới buông ra nhưng vẫn như cũ lưu luyến hôn phía ngoài, đợi nàng hít sâu vài hơi thở, lại lần nữa bắt được miệng của nàng, ngậm trong miệng trêu chọc.

      Diệp Trăn Trăn bị hôn đến thần hồn điên đảo, đầu óc cũng thể suy nghĩ ràng, bực bội trong lòng cũng phiêu tán rất nhiều. Nàng cũng vì sao, chỉ biết cảm giác khi được hôn sai, giống như muốn phiêu diêu thành tiên vậy. Nàng thập phần trung thành với cảm giác của mình, vì vậy vô thức hé miệng, đón ý hùa theo , còn học theo bộ dáng của , vươn lưỡi liếm lại. Cử động này khiến Kỷ Vô Cữu kích động đến mức trái tim cơ hồ dừng đập. cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, dùng sức truy đuổi quấy phá, lại đem chiếc lưỡi thơm tho của nàng dẫn dụ vào trong miệng, hướng dẫn nàng thăm dò, càn quét, cái loại cảm giác này, loại cảm giác này … Kỷ Vô Cữu thề, sống suốt hai mươi năm qua, thưởng thức đủ loại mỹ tửu, mỹ thực thế gian này, nhưng có bất cứ thứ nào có thể so sánh với tư vị tuyệt vời thể tả lúc này.

      càng thêm kích động, hô hấp nặng nề, nóng rực nơi chóp mũi phả vào mặt nàng, nướng cháy mặt nàng thành những mảng đỏ hồng.

      Thân thể hai người bởi vì bị trói, nên cử động vô cùng khó khăn, chỉ có thể cố gắng giãy dụa lung tung, cố gắng vươn cổ, giống như chú cá khát khô cổ, ngừng cố gắng từ miệng của đối phương hấp thu nước cam tuyền.

      Vì vậy chỉ trong chốc lát, hai con tôm đối diện nhau biến thành đôi cá bận hôn môi.

      ***​

      Kỷ Vô Cữu rốt cuộc hiểu cái gì gọi là “Vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa”, cũng rốt cuộc hiểu chuyện khác: đời này của đại khái là bại trong tay Diệp Trăn Trăn.

      ràng ban ngày giận dữ như vậy, lúc này tức giận thế nhưng hoàn toàn tan thành mây khói. Hiển nhiên nàng bị hôn đến hai má đỏ bừng, mắt phiếm hơi nước, mắt phượng hơi híp lại, có uy nghiêm của thường ngày, chỉ còn lại có mềm mại và đáng . Nàng như vậy, khiến cho cho dù cố gắng như thế nào cũng thể sinh ra được chút tức giận nào, chỉ còn lại có thương.

      Lúc này hai người sau phen nỗ lực, rốt cuộc nằm lại chỗ, thân thể sát lại gần nhau, tư thế như vậy tuy khiến chân tay thoải mái nhưng trong lòng cảm thấy dễ chịu.

      Kỷ Vô Cữu hơi dương cằm, cọ cọ mặt Diệp Trăn Trăn, vểnh mặt cười , “Còn tức giận ?”

      “Ta tức giận,” Diệp Trăn Trăn cọ lại , “Ngược lại ngươi giống như tức giận ít đâu.”

      “Ta cũng … cũng tức giận.”

      “Ừm, ta cảm thấy có lẽ ta hiểu nhầm ngươi.” Diệp Trăn Trăn .

      “Sao vậy?”

      “Tuy ngươi thanh lâu, nhưng chắc là có nguyên do gì đó.”

      Trong lòng Kỷ Vô Cữu nóng lên, hỏi, “Vì sao lại nghĩ vậy?”

      “Ta cũng biết, ta chính là cảm thấy, ngươi tìm những nữ nhân như vậy.” Vừa nghĩ đến ánh mắt thất vọng lại đầy bi thương của Kỷ Vô Cữu lúc ban ngày, trong lòng Diệp Trăn Trăn lại dâng lên trận chột dạ.

      “Nàng đoán đúng, ta đến chỗ đó … quả là có nguyên nhân khác.”

      “Vậy nên xin lỗi.”

      cần, ta chỉ hi vọng về sau này nàng tin tưởng ta, đừng hoài nghi.”

      “Được.” Diệp Trăn Trăn đáp ứng, chợt nhớ tới chuyện khác, “Còn có chuyện khác … vì sao ngươi muốn điều tra Lê Vưu?”

      Kỷ Vô Cữu chững lại, “Nàng muốn ngăn cản ta?”

      phải, ta chỉ là muốn biết vì sao, ngươi làm gì đều có lý do của riêng mình, muốn cũng sao.”

      Kỷ Vô Cữu thấy nàng như vậy, có chút cảm động, vì vậy cũng giấu diếm, “Ngay từ đầu ta hoài nghi là gian tế của địch quốc, nhưng tại càng tra càng cảm thấy thân phận của rất bí hiểm, nhất thời ta cũng thể tra được ràng lai lịch của .”

      Diệp Trăn Trăn có chút ngoài ý muốn, “Điều này kỳ lạ, bất quá ta cảm thấy giống người xấu.”

      Kỷ Vô Cữu cho là đúng, “Người xấu mặt cũng có viết hai chữ người xấu.”

      “Được rồi, nhắc đến chuyện này nữa. Ngươi chút về cố nhân của ngươi .”

      Kỷ Vô Cữu sửng sốt, “Cố nhân nào?”

      “Chính là … người tên Hương Như.”

      “À, lúc ta còn ở Đông Cung, bên người có cung nữ tên Hương Như, nên lúc ấy nhìn thấy bảng hiệu kia lập tức nhớ đến.”

      “Vậy sau này thế nào?”

      “Nàng ấy sau này chết.”

      “Hết rồi?”

      “Ừ, hết rồi.”

      “…”

      Diệp Trăn Trăn chuẩn bị tư tưởng lắng nghe câu chuyện lâm ly, bi thiết, vui buồn lẫn lộn, rung động đến tận tâm can, ai ngờ lại bị được hai ba câu là chấm hết, vì thế hỏi tiếp, “Nàng ta chết như thế nào?”

      “Phụ thân của nàng ấy vì tham ô mà bị đưa lưu đày, mẫu hậu liền nhân cơ hội đó ban chết cho nàng ấy. Lúc ấy ta chỉ là Thái tử, tuổi lại còn trẻ, vì vậy sơ sẩy, thể bảo vệ được nàng ấy.” Kỷ Vô Cữu khe khẽ thở dài đáp lời.

      “Bây giờ ngươi vẫn còn nhớ tới nàng ta sao?”

      “Trong lòng ta bận tâm quá nhiều chuyện, chỉ sợ cũng có tâm lực nhớ nàng ấy. Chẳng qua nàng ấy là người của ta, làm việc cũng thỏa đáng, rất hợp tâm ý của ta, nhưng kết quả chung quy là ta thể bảo trụ được nàng ấy, trong lòng thập phần hổ thẹn.”

      Diệp Trăn Trăn lần đầu tiên thấy Kỷ Vô Cữu mở rộng cõi lòng tâm . như vậy giống thâm trầm thường ngày, làm cho người khác cảm thấy thân thiết. Bất quá nàng chợt nghĩ đến thói quen xử lý người bên cạnh Kỷ Vô Cữu của Thái Hậu, khỏi cảm thấy thỏ tử hồ bi*, thốt nên lời hỏi, “Nếu như ta cũng bị Thái Hậu …”

      *Thỏ tử hồ bi: thỏ chết chồn buồn, thương của đồng loại trước cảnh dương cách biệt, tham khảo thêm tại đây

      Kỷ Vô Cữu tuyệt muốn nghe đến những lời sau đó, liền ngăn miệng nàng lại. Thấy đôi mắt nàng ngẩn ngơ, vươn đầu lưỡi liếm vành môi của nàng sau đó mới buông ra, , “ . Ta bao giờ để chuyện như vậy xảy ra.”

      Diệp Trăn Trăn rũ mắt xuống, nàng biết có nên tin tưởng những lời này hay . Dù thế nào nữa, Thái Hậu cũng là mẫu thân thân sinh của Kỷ Vô Cữu, đâu thể làm gì bà ấy được.

      Hai người trò chuyện hồi rồi ngủ mất. Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào đánh thức Kỷ Vô Cữu. mở to mắt, nhìn thấy Diệp Lôi Đình vào doanh trại, tự tay tháo bỏ dây thừng trói buộc người .

      Kỷ Vô Cữu xoa xoa đôi tay tê cứng, lại giúp Diệp Trăn Trăn tháo dây trói, vẫn thấy nàng tỉnh giấc, đành nhàng giúp nàng xoa nắn tay chân.

      “Chiến sao rồi?” Kỷ Vô Cữu hỏi. Tay vẫn bận rộn, cũng thèm nhìn Diệp Lôi Đình, ánh mắt ôn nhu nhìn Diệp Trăn Trăn.

      “Nhờ phúc của Hoàng thượng, kỳ khai đắc thắng.”

      (Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công: Thời cổ đại, khi giao chiến, kị binh có vai trò quan trọng, quyết định thắng bại chiến trường. Khi kị binh đến chiến thắng. Mã đáo thành công (Dịch nghĩa: Ngựa đến liền thành công) thể quan trọng của ngựa chiến trường, về sau câu này để chỉ công việc thuân lợi, xuôi chèo mát mái. Mọi người thường : Kỳ Khai Đắc Thắc Mã Đáo Thành Công – 旗開得勝馬到成功 (Qíkāidéshèng mǎdàochénggōng)

      Đâu chỉ là kỳ khai đắc thắng. Hết thảy đều giống như Kỷ Vô Cữu dự đoán trước, kỵ binh Nữ Chân dưới phối hợp của hỏa khí và bộ binh thất bại, hốt hoảng phải bỏ trốn trở về trấn Vĩnh Xương, dọc theo đường bị hai lần phục kích, sau ba lần chiến đấu thất bại, 5000 kỵ binh Nữ Chân cơ hồ bị tiêu diệt hết, A Khắc Đôn bị chính tay Lục Ly chém đầu.

      Kỷ Vô Cữu nghe xong, tâm tình vô cùng tốt, nhưng cũng có chút ghen tị. Nhìn , người bị trói trong quân doanh, kẻ lại được xuất chiến lập kỳ công, so so lại tức chết người đền mạng mà.

      Kế tiếp chính là luận công ban thưởng. Lục Ly lấy được thủ cấp của tướng địch, tự nhiên lập được công đầu, chẳng qua ở đây có vấn đề nho : toàn quân doanh chẳng có ai biết A Khắc Đôn tròn méo ra sao, ai biết được cái đầu ta mang về là của ai.

      Mấy tướng lãnh vây quanh cái đầu người loay hoay đủ kiểu, chẳng biết tính thế nào, Kỷ Vô Cữu nghe thấy vậy, sờ sờ cái đầu gần như trọc lốc kia cái, , “ là A Khắc Đôn.”

      “Sao biết được?”

      “A Khắc Đôn ngay từ khi ra đời đầu khối u, tộc nhân bọn họ truyền bá truyện này vô cùng kì diệu, đây cũng phải bí mật gì.”

      Mọi người nghe vậy, vô cùng bội phục, đồng thời đều cảm thấy hổ thẹn. Xem ra trước đó Hoàng thượng tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện, trái lại bọn họ đều thành kẻ học vấn, nghề nghiệp.

      Những ngày kế tiếp cũng khác mấy ngày trước đó là bao. Tuy mọi người đều thừa nhận Hoàng thượng minh thần võ, uy vũ khí phách nhưng Hoàng thượng muốn ra tiền tuyến sao? bàn bạc nữa!

      Bởi vì sợ hai vị tổ tông xúc động, Diệp Lôi Đình cũng bất chấp tất cả, cứ gặp chiến bất kể lớn , trước đều phải nghiên cứu trói người như thế nào .

      Vì thế Kỷ Vô Cữu chỉ thuần túy ở hậu phương làm tham mưu, dần dần lại có thêm cái ngoại hiệu khác: thần toán.

      ***​

      A Nhĩ Cáp Đồ rất buồn bực. tự phong là chiến thần, tuy có hơi tự luyến chút nhưng thủ hạ của bản lãnh đầy mình. cũng hiểu đạo lý “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, nên trước đó cũng nghiên cứu rất kỹ phong cách, thói quen hành quân đánh giặc của vị chủ soái Diệp Lôi Đình, cũng tính toán xong chính mình ứng đối như thế nào rồi. Cho nên lần chiến tranh với Đại Tề này, tuy nắm chắc tám phần thắng, nhưng năm, sáu phần ít nhất vẫn phải có. Lại dự đoán được lần này Diệp Lôi Đình giống ngày xưa thủ đoạn sắc bén mà trở nên quỷ dị thần bí khó lường. ta giống như con cá chạch thoát lưu lại bất cứ thứ gì, cũng giống hồ ly đầy bụng ý xấu, quỷ kế đa đoan, chỉ lo chiếm tiện nghi, chịu bất cứ thiệt thòi gì.

      Chẳng lẽ đây mới là Diệp Lôi Đình sao? Hay con mẹ nó là Gia Cát Lượng tá thi hoàn hồn, mượn xác Diệp Lôi Đình ?

      Đợi đến khi mật thám mang tin tức trở về trong quân Đại Tề có quân sư thần bí khó lường, mọi lần Diệp Lôi Đình đánh nhau đều là chủ ý của , A Nhĩ Cáp Đồ mới sáng tỏ, nhưng dù biết chân tướng, ta cũng nghĩ ra biện pháp ứng đối? Năm vạn nhân mã của ta, bị đánh tan hai vạn, trái lại thương vong bên Đại Tề nhân số ít hơn rất nhiều, hơn nữa tổn hại bên đối phương là bộ binh, bộ binh có thể so sánh được với kỵ binh sao!

      A Nhĩ Cáp Đồ đột nhiên có ý tưởng lui binh.

      được! lĩnh nhiều người như vậy, thể để điểm tiện nghi vẫn chưa chiếm được mà vội vã chạy trối chết, như vậy sau khi trở về làm sao còn mặt mũi gặp người khác? Làm thế nào phục chúng? Hùng đồ bá nghiệp của ta thể sớm chết non ở nơi này được!

      Vì thế A Nhĩ Cáp Đồ sai người trở về truyền lệnh, để đường đệ của ta dẫn theo hai vạn nhân mã chờ tụ họp, mà ta lần nữa sửa đổi lại chiến thuật, sử dụng phương thức Đại Khai Đại Hợp* đối phó với Đại Tề quỷ kế đa đoan.

      *ý chỉ hành động phóng khoáng câu nệ, bỏ ra nhiều thu được nhiều


      Kỷ Vô Cữu nhận được chiến báo, biết A Nhĩ Cáp Đồ bắt đầu nóng nảy. khi sốt ruột dù là người khôn khéo đến đâu để lộ sơ hở. và vài người tướng lãnh cấp cao thương lượng, A Nhĩ Cáp Đồ nóng lòng muốn giành chiến thắng, quân đội Nữ Chân quân tâm bất ổn, đây chính là thời điểm quyết chiến.

      Địa điểm quyết chiến được lựa chọn cách quân doanh mười lăm dặm, là cánh đồng hoang vu, trước khi xuất binh, Diệp Lôi Đình như thường lệ đem Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn trói lại ném vào doanh trại, bên ngoài lưu lại người canh gác. Bởi vì quen với tình này nên người giữ cửa cũng buông lỏng cảnh giác, ngay cả ám vệ canh gác nóc phòng cũng có chút lơi lỏng.

      Trong doanh trại, vì lo lắng chân tay bọn họ tê dại, Diệp Lôi Đình đem Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu trói vào ghế. Thế này ngay cả hôn cái cũng thế, Kỷ Vô Cữu tỏ vẻ thực buồn bực.

      ngón tay Diệp Trăn Trăn có đeo chiếc nhẫn khảm hồng ngọc, nàng khẽ cong ngón tay, bên dưới bảo thạch lộ ra lưỡi dao . Nàng nhúc nhích hai bên, dùng phiến đao cắt dây thừng.

      Kỷ Vô Cữu biết nàng làm cái gì, thấy nàng giãy dụa chút an phận, liền hỏi: “Nàng thấy ngứa người à?”

      “Ừ, ta cọ quậy lúc hết.” Diệp Trăn Trăn thuận miệng đáp.

      “Chắc có muỗi, lát để quân y chuẩn bị cho nàng chút dược, nếu mua ít khu trùng hương .”

      “Ừ.” Nhanh.

      Kỷ Vô Cữu thấy nàng thần sắc vội vàng, muốn gọi người tiến vào gãi cho nàng chút, nhưng vừa nghĩ đến để nam nhân khác chạm vào nàng, lại nhíu mày. biết phải làm thế nào, thân thể Diệp Trăn Trăn đột nhiên thả lỏng, rút hai tay ra.

      “Nàng…!”

      “Suỵt ...” Diệp Trăn Trăn ra dấu giữ im lặng với , “Chờ chút, trong chốc lát tháo dây trói cho ngươi. Sau đó, chúng ta cùng chạy ra ngoài.” Nàng , sau đó khom lưng đem dây thừng buộc đùi tháo bỏ.

      Vì thế Kỷ Vô Cữu liền ngoan ngoãn chờ nàng đến cứu , sau đó chờ được nàng dùng mảnh vải nhét vào miệng .

      “Ngô ngô???” Kỷ Vô Cữu thập phần ngoài ý muốn.

      “Hoàng thượng, ta làm sao có thể để ngươi ra chiến trường,” Diệp Trăn Trăn cười đáp lời, nàng đem dây thừng vừa tháo được trói Kỷ Vô Cữu lại chặt, làm xong những việc này, nàng nâng mặt lên nặng nề hôn cái. Mặt Kỷ Vô Cữu bị nàng hôn có chút đỏ lên, lại vì tức giận mà trắng bệch, nhìn vô cùng thú vị.

      “Ngô ngô ngô!!!”

      Diệp Trăn Trăn tay chân rón rén đẩy cửa sổ ra, nàng xoay lại tặng nụ cười sáng lạn, “Chờ ta trở lại.” sau đó xoay người nhảy ra ngoài.

      Kỷ Vô Cữu gấp đến giãy dụa kịch liệt, hai mắt đỏ lên, nhưng cũng có cách nào, chỉ đành ngồi lại ghế nóng lòng chờ đợi, chờ nàng trở về.

      Lần chờ đợi này là lần chờ đợi dài nhất trong cuộc đời Kỷ Vô Cữu.

      --------------------------
      Đến đoạn cao trào rồi aaa :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      garubi29498, cá cơm, inbeibe35 others thích bài này.

    2. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 57. Tìm cách cứu viện

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Kỷ Vô Cữu ở tại doanh trại miếng đắng lưỡi khô chờ tới chạng vạng.

      Diệp Lôi Đình dẫn quân đại thắng mà về, chủ lực của quân đội Nữ Chân chia làm hai đường theo hướng tây bắc và đông bắc tháo chạy. ta vào doanh trại chỉ thấy mình Kỷ Vô Cữu khỏi hỏi:

      “Trăn Trăn đâu?”

      “Trăn Trăn đâu?”

      Hai thanh đồng thời vang lên, Diệp Lôi Đình chợt cảm thấy ổn, trước cởi trói cho Kỷ Vô Cữu, Kỷ Vô Cữu kịp giải thích, vội chạy ra ngoài tìm kiếm Diệp Trăn Trăn. Nhưng có ai nhìn thấy nàng, trong đám thương binh cũng có bóng dáng của nàng.

      Kỷ Vô Cữu nhất thời giống như ruồi bọ mất đầu, gặp người liền hỏi, hỏi câu, sắc mặt liền trắng thêm phần, Diệp Lôi Đình thấy sắc mặt tái nhợt dọa người, gấp đến mồ hôi đầy đầu, đành phải trước ngăn lại, an ủi , “ tại có chút loạn, chừng nàng lẫn trong quân, lát trở về tìm ngài.”

      , nếu là nàng có ở đây, nhất định trước tìm ta khoe khoang.” Kỷ Vô Cữu hoảng sợ đáp lại. tránh thoát khỏi Diệp Lôi Đình, lại hỏi những người khác có gặp qua Chân tướng quân.

      binh lính nhanh mồm nhanh miệng đáp, “Chúng ta đều thấy Chân tướng quân, sợ là hi sinh cho tổ quốc …”

      Đây là suy đoán hợp lẽ thường nhất, chẳng qua có ai nhẫn tâm ra.

      Kỷ Vô Cữu gắt gao nhìn chằm chằm người binh lính kia, nhìn tới khi ta lòng đầy sợ hãi, mới xoay người chạy .

      Diệp Lôi Đình thấy thần trí có chút bình thường, đành phải sai người gọi Lục Ly tới. Toàn bộ quân doanh có thể đánh thắng Kỷ Vô Cữu cũng chỉ có mình Lục Ly. Lục Ly còn chưa thay áo giáp đầy máu, Kỷ Vô Cữu ngửi thấy người đầy mùi huyết tinh cơ hồ phát cuồng. Lục Ly kịp thời trước khi nổi điên chế phục , sống đao đánh xuống, Kỷ Vô Cữu nhất thời ngất .

      Bởi vì hao tốn nhiều tâm lực, Kỷ Vô Cữu mê man tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Diệp Lôi Đình ngồi ở bên giường, thấy mở mắt, chờ mở miệng, trước câu: “Trăn Trăn còn sống.”

      Kỷ Vô Cữu nhất thời thở ra hơi, ánh mắt cũng sáng lên. ngồi dậy, nhận lấy bát nước Diệp Lôi Đình đưa tới, uống hơi hết hơn nửa bát.

      Diệp Lôi Đình thấy cuối cùng cũng khôi phục bình thường, tạm yên lòng. ta lại phân phó đem tới ít thức ăn, Kỷ Vô Cữu vô tâm ăn uống, tùy tiện nuốt vài miếng, liền nhìn Diệp Lôi Đình.

      Diệp Lôi Đình , “Ngài yên tâm , thân thủ Trăn Trăn tệ, dễ dàng bị thương chiến trường. Thần để huynh đệ toàn quân xuất động đến chiến trường thu thập thi thể, sợ ban đêm nhìn , ban ngày lại tra xét thêm lẫn nữa,cũng tìm thấy nàng. cách khác, nàng hẳn vẫn còn sống, chẳng qua là chưa trở về, cho nên có thể là lạc hoặc là … bị bắt .”

      “Cho dù là lạc, lâu như vậy cũng có thể tìm được đường về rồi.” Kỷ Vô Cữu .

      “Cho nên …”

      “Cho nên, nàng là bị bắt làm tù binh.” Kỷ Vô Cữu thở dài, “Hôm qua là ta thất thố.”

      “Quan tâm loạn.”

      Kỷ Vô Cữu suy tư trong chốc lát, , “ hợp lý. Bắt tù binh bình thường là ở tình huống thắng trận, ngày hôm qua, toàn quân Nữ Chân tan tác, chính mình chạy cũng kịp, làm sao có thể hao hết tâm tư bắt tù binh?”

      “Đây cũng là nghi ngờ của thần.” Diệp Lôi Đình đáp.

      Hai người đều là người thông minh, vì vậy đều cần trả lời, bởi vì lời đáp chỉ có : tù binh này có giá trị lợi dụng.

      Nghĩ đến đây, tâm tình Kỷ Vô Cữu cũng thả lỏng chút, đối với tù binh có giá trị, đối phương làm khó quá mức. Nhưng vừa nghĩ đến nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc nằm trong tay quân địch, tâm tình vừa buông xuống lại khẩn trương lên.

      Kỷ Vô Cữu nhắm chặt mắt, hồi tưởng lại trang phục của Diệp Trăn Trăn ngày hôm qua, nàng mặc áo giáp, cổ quấn khăn quàng, hình dáng bên ngoài khiến người khác hoài nghi.

      Trăn Trăn, ngàn lần, vạn lần đừng để đối phương phát ra nàng là nữ nhân đấy.

      Có lẽ, đối phương sớm biết nàng là Hoàng hậu? Nếu như thế, có khả năng bọn họ dám động vào nàng.

      Tóm lại, nếu Trăn Trăn có nửa điểm tổn thương, ta chắc chắn tự mình mang binh san bằng toàn bộ Nữ Chân. Kỷ Vô Cữu nghĩ, trong ánh mắt nhiễm lên tia sáng hung lệ (hung ác + ngoan lệ).

      Diệp Lôi Đình nhìn thấy ánh mắt thay đổi, lo sợ lại muốn tẩu hỏa nhập ma, vội nhắc nhở, “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

      Kỷ Vô Cữu đảo mắt nhìn ta, “Ngươi đem bản đồ tới đây, kể lại cho ta tình hình bố trí binh lực Nữ Chân ngày hôm qua và phương hướng tháo chạy của bọn họ.”

      Diệp Lôi Đình sai Lục ly mang bản đồ vào doanh trại. trải bản đồ trước mặt Kỷ Vô Cữu, tay chỉ vào khu vực bên ngoài thành Nghiêm Ninh , “Ba đại quân của Nũ Chân phân biệt ở trong này, ở đây và ở đây, bị quân ta chặn lại, sau khi trải qua kịch chiến, tả quân chạy trốn theo hướng tây bắc, trung quân và hữu quân theo hướng đông bắc tháo chạy.”

      Kỷ Vô Cữu nhìn bản đồ, “Trăn Trăn xuất phát từ quân doanh, muốn tiền tuyến xem náo nhiệt, tất xá cận cầu viễn, nàng trước tiên gặp phải tả quân của đối phương, nếu bị bắt tự nhiên cũng là bị tả quân bắt .”

      Diệp Lôi Đình đáp, “Vậy thần ngay lập tức lãnh binh truy kích, ắt cứu Trăn Trăn trở về.”

      ,” Kỷ Vô Cữu lắc đầu, “Ngươi dẫn quân truy đuổi A Nhĩ Cáp Đồ.”

      Diệp Lôi Đình có chút khó hiểu.

      Kỷ Vô Cữu giải thích, “Ngươi có nghĩ tới A Nhĩ Cáp Đồ sau khi thiếu niên thành danh, chinh chiến qua hai mươi mấy năm nay chưa bao giờ chiến bại, người như vậy chắc chắn vô cùng tự phụ. Lần này, ăn nhiều thua thiệt trong tay chúng ta như vậy, làm sao có thể cam tâm. Căn cứ vào mật báo hai ngày nay, đường đệ của A Nhĩ Cáp Đồ mang theo hai vạn tinh binh đến trợ chiến, A Nhĩ Cáp Đồ như vậy làm sao có nửa điểm ý tưởng bại trận đào tẩu.”

      “Ý của ngài là …”

      “Ý của ta là, nhất định tìm mọi cách phản kích. Còn có bộ lạc Ô Lan dưới điều khiển của ta, phỏng chừng nhân cơ hội công kích Kế Châu, đối với A Nhĩ Cáp Đồ đây là cơ hội tuyệt hảo. Hơn nữa,” ngón trỏ Kỷ Vô Cữu chậm rãi di chuyển dọc theo đường chạy trốn của A Nhĩ Cáp Đồ, dừng lại tại điểm bản đồ, “Các người nhìn vị trí sơn khẩu này, đây là nơi cực kỳ thích hợp để phục kích. A Nhĩ Cáp Đồ là người thông minh, phản kích thành, hoàn toàn có thể tạm trốn ở nơi này thiết hạ mai phục.”

      Mắt Diệp Lôi Đình sáng lên, “Vậy chúng ta liền tương kế tựu kế, diệt trừ mai phục của .”

      Kỷ Vô Cữu gật đầu, “Cho nên ngươi phải vất vả thời gian nữa, ta chờ ngươi mang thủ cấp của A Nhĩ Cáp Đồ đến gặp ta.”

      “Nếu thế bên Trăn Trăn …”

      Kỷ Vô Cữu hơi nheo mắt lại, “Nữ nhân của ta, tự nhiên do ta tự mình cứu.”

      Diệp Lôi Đình có thể hiểu được tâm trạng của Kỷ Vô Cữu, nhưng ta đồng ý với quyết định của Kỷ Vô Cữu. Nhưng lần này Kỷ Vô Cữu thập phần cố chấp, dù Diệp Lôi Đình ngăn cản cách nào cũng được, về sau trực tiếp truyền ra thánh chỉ, Diệp Lôi Đình cũng còn cách nào. Xét đến cùng, mấy ngày trước ta có thể thuận lợi trói Kỷ Vô Cữu lại, cũng là vì Kỷ Vô Cữu cho chút mặt mũi, Hoàng đế là người có chừng mực, nhưng lúc này lão bà của bị người ta bắt , ngươi làm sao có thể cùng bàn bạc thế nào là đúng mực.

      Bất đắc dĩ, Diệp Lôi Đình đành chọn hai vạn tinh binh cho Kỷ Vô Cữu, nhưng Kỷ Vô Cữu chỉ cần vạn. Truy đuổi đám tàn binh, vạn là đủ, thể vì cứu Diệp Trăn Trăn mà bỏ qua tình hình chiến Liêu Đông để ý.

      Bất quá, Kỷ Vô Cữu đáp ứng dẫn theo Lục Ly. Diệp Lôi Đình lúc này mới buông thả tâm, dặn dò Lục Ly nhiều lần, nhất định phải bảo hộ Kỷ Vô Cữu tốt.

      Kỷ Vô Cữu đợi được đến ngày mai, ngay hôm đó liền dẫn vạn binh mã xuất phát. Lúc này trời chớm chạng vạng, vầng thái dương đỏ rực nặng nề hướng về phía tây, để lại mặt đất vạn ánh kim quang. Hoang nguyên rậm rạp, gió đông phần phật, tinh kỳ phấp phới, vạn quân sĩ trật tự hành quân hướng về phía vầng Kim Ô tỏa ánh quang minh dẫn dắt nhân gian phía tiền phương. Đại bộ phận bọn họ đều biết nhiệm vụ lần này là gì, đều chỉ nghĩ theo Ngô Tướng quân truy kích giặc đào tẩu. Ai cũng chưa từng nghĩ đến, chi quân đội này đem đến cho dị tộc ác mộng như thế nào.

      ***

      Khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là cái đầu trọc sáng bóng có thể soi bóng người.

      Nhất thời, nàng phản ứng kịp đây là thứ gì, chớp chớp mắt, lại chớp mắt, cái đầu trọc kia lại dịch ra phía sau, vì vậy bộ mặt xuất trước mặt Diệp Trăn Trăn, “Ngươi tỉnh?”

      Diệp Trăn Trăn mới phát , chính mình bị trói vào cái giá gỗ, vì cái giá này tương đối cao, nên nàng vừa rồi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của đối phương. giờ ta ngẩng đầu nhìn nàng, vì vậy lộ ra toàn mặt. Người này mày rậm mắt to, mủi củ tỏi, cằm là mảng lớn râu đen bóng, phối hợp với cái đầu trọc, nhìn thoáng qua khiến người khác cho rằng đầu người này mọc ngược.

      là sạch .” Diệp Trăn Trăn khen.

      “…” Đầu trọc thể tưởng nổi câu đầu tiên khi nàng vừa tỉnh lại lại là như vậy, cũng đoán được nàng đây là nịnh hót hay là trào phúng. ta lạnh lùng cười, “Đều sắp chết đến nơi rồi, ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.”

      Diệp Trăn Trăn cũng sợ hù dọa, “Nếu ngươi muốn giết ta, cần gì hao tâm tốn lực trói ta ở đây.”

      Đầu trọc bị lời của nàng chặn họng, sắc mặt giận dữ, lấy ra thanh chủy thủ đặt cổ Diệp Trăn Trăn, “, ngươi là người phương nào?”.

      Diệp Trăn Trăn cười , “Ta ta là Tôn Ngộ , ngươi tin sao?”

      Đầu trọc đáp lại, “Nếu ngươi là Tôn Ngộ , ta chính là Nhị Lang Thần.”

      Diệp Trăn Trăn đáp, “Nếu ngươi là Nhị Lang Thần, ta chính là Vương Mẫu nương nương.”

      Đầu trọc suy nghĩ lát, Ngọc Hoàng đại đế là cữu cữu của Nhị Lang Thần, thế hóa ra Vương Mẫu nương nương phải cữu mẫu của Nhị Lang Thần hay sao? Người này đây là muốn chiếm tiện nghi của ta. Bởi vậy nhân tiện , “Nếu ngươi là Vương Mẫu nương nương, ta chính là Ngọc Hoàng đại đế.”

      Diệp Trăn Trăn đáp, “Nếu ngươi là Ngọc Hoàng đại đế, ta chính là mẹ của Ngọc hoàng đại đế.”

      Đầu trọc: “…”

      Quả thực quá vô sỉ!

      Đầu trọc dùng chủy thủ vỗ mặt Diệp Trăn Trăn, tức giận , “Ngươi là cái đồ tiểu bạch kiểm, nghĩ chính mình là nữ nhân !”

      Lúc này, Diệp Trăn Trăn mới tỉnh ngộ mình bây giờ nữ phẫn nam trang, như vậy cuộc chuyện lúc nãy là nàng lỡ, may mà nàng cải trang khá tốt, còn cẩn thận vẽ lông mày đậm nên đối phương mới sinh nghi.

      Diệp Trăn Trăn nhân tiện , “Ngươi hiểu, ở Trung Nguyên chúng ta như vậy chính là mắng chửi người, vì để vũ nhục đối thủ.”

      Đầu trọc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cách thức mắng chửi, vũ nhục đối phương như vậy quá lạ thường, nhưng chính ta cũng hiểu văn hóa Trung Nguyên, lại muốn lộ tẩy bản thân biết, đành phải qua loa đại khái cho qua. Lại chợt nghĩ, đúng, ràng là ta thẩm vấn người này, như thế nào lại bậy bạ đến Ngọc Hoàng đại đế và lão nương của Ngọc Hoàng đại đế. Vì thế ta lại đem chủy thủ để lên cổ Diệp Trăn Trăn, “Đừng có giả bộ, rốt cuộc ngươi là ai?”.

      Diệp Trăn Trăn nghĩ người này tính tình nóng nảy, nếu nàng lại chiếm tiện nghi của , sợ cho nàng vài nhát dao, vì vậy cũng trả lời.

      Đầu trọc lại đột nhiên nắm chủy thủ, dùng sức đâm vào bụng Diệp Trăn Trăn.

      Bụng Diệp Trăn Trăn truyền đến trận đau đớn, tự chủ hét lớn. Đầu trọc rút chủy thủ về, quả nhiên thân chủy thủ hề có vết máu. hua hua chủy thủ trước mặt Diệp Trăn Trăn, , “Thiểu niên tuấn mỹ, mặc Tằm y, ngươi là Hoàng đế Trung Nguyên phải ?” tới đây, Đầu trọc khỏi đắc ý. Loạn chiến hôm kia, ta đột nhiên gặp tướng quân thiếu niên liều chết xung phong tiến vào, hai tay cầm điểu súng, tại bên trong loạn quân, cưỡi ngựa đánh thẳng về phía trước, tuy đến mức mỗi phát súng lấy mạng người nhưng cũng là phát nào trượt, đánh đến mức tướng sĩ Nữ Chân xung quanh ngóc đầu lên được. ta vừa nhìn liền biết người này thân phận bất phàm, lại nhớ mật thám từng báo Hoàng đế Đại Tề đích thân đến Liêu Đông, giờ nhìn lại, càng nhìn càng thấy có khả năng, vì thế sai người toàn lực vây công người này, quyết tâm bắt sống. Sau này, chiến lực địch lại được, ta liền mang theo người này hốt hoảng trốn chạy.

      tại cẩn thận xem xét mới thấy quyết định lúc đấy vô cùng minh, giá trị của người này vượt xa mười vạn đại quân.

      Diệp Trăn Trăn lắng nghe lời của Đầu trọc, trong lòng thập phần kinh hãi. Việc Kỷ Vô Cữu mặc Tằm y xuất ở Liêu Đông vô cùng cơ mật, ta như thế nào lại biết được? Chẳng lẽ trong triều có nội gian?

      Gặp Diệp Trăn Trăn thần sắc hốt hoảng, suy đoán trong lòng Đầu trọc càng thêm chắc chắn. ta cũng ép hỏi nàng thêm, cắm chủy thủ lại vào hông, , “Ủy khuất Hoàng đế bệ hạ theo chúng ta thời gian, chỉ cần các ngươi nghe lời, ta tự nhiên thả ngươi .”

      Diệp Trăn Trăn suy nghĩ, lời này đơn giản là đòi cắt đất đền tiền, may mắn nàng phải Kỷ Vô Cữu, loại chuyện cắt đất đền tiền này cần đáp ứng. Suy nghĩ vừa chuyển, tại sao nàng án binh bất động, trước để tên ngốc tử này cao hứng, đến thời điểm mọi đều sẵn sàng, lại phát Tụ Bảo bồn tới tay này kỳ thực chỉ là cái bô, lúc đấy vẻ mặt của ta chắc chắn vô cùng thú vị.

      Vì thế Diệp Trăn Trăn thuận theo lời ta, “Ngươi biết thân phận của ta, mà vẫn đối đãi với ta như thế này e là hợp quy củ, còn mau mau thả ta xuống dưới.”

      “Tiểu bạch kiểm, mới đó tự cao tự đại, quả nhiên là người Trung Nguyên.” Tuy lời ngoài miệng Đầu Trọc đầy khinh thường, nhưng ta cũng gọi vài người tiến vào, đem Diệp Trăn Trăn thả xuống, nhưng vẫn để nàng mang xích chân phòng ngừa chạy trốn.

      Mấy người mới tiến vào này đầu cũng bóng loáng như gương. Bọn họ đều cũng dạng với thủ lĩnh Đầu Trọc, đều chỉ có ít tóc còn thừa lại ở phía ót tấc, thắt lại thành bím tóc buông xuống, từng cái đầu trọc lông lốc lại có thêm bím tóc thả xuống trông giống như con nòng nọc.

      Diệp Trăn Trăn vừa được thả xuống, liền muốn ăn muốn uống, thủ lĩnh Đầu Trọc thấy nàng tự nhiên như thế, đến điểm tự giác của tù binh cũng có, vì vậy lại thấy bực mình.

      “Ngươi coi mình là người ngoài .” Nhìn thấy Diệp Trăn Trăn tự tại cắn chân dê nướng, thủ lĩnh Đầu Trọc ai oán .

      “Cái này gọi là xem như ở nhà … Nếu ngươi biết ta là ai, như vậy cũng nên cho ta biết ngươi là ai?”

      “Có giỏi ngươi đoán ? Ta cũng muốn biết năng lực của ngươi ra sao?”

      “Đóa Đóa Ô Lạp Đồ, trưởng tử của A Nhĩ Cáp Đồ, cũng là nhi tử mà coi trọng nhất.” Diệp Trăn Trăn đáp.

      Nàng càng , Đầu trọc càng thấy kinh hãi. Phải biết, người nãy sau khi bị bắt, mới vừa tỉnh được bao lâu, vậy mà có thể phán đoán được lai lịch của . Hoàng đế Trung Nguyên quả nhiên thể khinh thường.

      “Đóa Đóa. Cái tên này thanh tú.” Diệp Trăn Trăn , như có như nhìn lướt qua từ xuống dưới.

      Đầu trọc bị ánh mắt ý vị thâm trường của nàng đảo qua, mạc danh kỳ diệu cảm thấy xấu hổ, “Ngươi, ngươi làm thế nào biết được?”

      Diệp Trăn Trăn tự nhiên cho biết nàng có thể nghe hiểu tiếng Nữ Chân, mới vừa rồi nghe thấy những người đó gọi là Đại vương tử. Nàng chỉ đáp, “Xem ra ta đoán đúng rồi … , lấy cho ít nước tương.”

      Đóa Đóa lại mạc danh kỳ diệu nghe lời nàng, xoay người lấy nước tương cho nàng, sau khi đưa cho nàng, mặt tối sầm, “Vì cái gì ta phải nghe lời ngươi!”

      “Làm sao ta biết được.”

      “…”

      “Bất quá,” Diệp Trăn Trăn an ủi , “Ngươi đem ta dưỡng béo chút, còn có thể đổi thêm ít tiền.”

      Đóa Đóa nghe nàng thấy có lý, liền truy cứu thêm, ngồi ở bên nhìn nàng ăn. Tên tiểu bạch kiểm này bộ dạng thanh tú, ăn cơm cũng thanh tú, so với những nữ nhân quý tộc trong vương đình của bọn còn đẹp mắt hơn.

      Nghỉ ngơi trong chốc lát, Đóa Đóa hạ lệnh tiếp tục hành quân. Diệp Trăn Trăn bị giam trong lồng sắt chỉ lộ đầu với hai bàn tay, đặt chiếc xe do hai con ngựa kéo, đãi ngộ sai. Nàng cẩn thận quan sát địa hình đường và phương hướng hành quân, đại khái đoán được mục tiêu của đội nhân mã: Ô Lan Bộ.

      Xem ra Đóa Đóa là muốn hội hợp với Nhật Thiết Xích trước, sau đó mới đưa người Kế Châu, lựa chọn này cũng sai.

      Mấy ngày kế tiếp, Diệp Trăn Trăn rất vô liêm sỉ đề ra rất nhiều cầu, tỷ như khuyên Đóa Đóa tháo xích cổ chân nàng, cầu để vài binh lính hiểu tiếng Hán trông coi nàng, nàng có thể mình ngoài, binh lính được nhìn lén, vân vân.

      Sau khi nghe được mấy cái cầu, Đóa Đóa chỉ cảm thấy vị hoàng đế này tám phần là kẻ biến thái, đại nam nhân bình thường ai thèm nhìn lén nam nhân ngoài.

      Thần kỳ là, đối với rất nhiều cầu của nàng, Đóa Đóa mạc danh kỳ diệu đều đáp ứng.

      Diệp Trăn Trăn sợ đối phương nghi ngờ, cố ý mỗi ngày đều muốn ngoài nhiều hơn vài lần, trong đó mỗi lần đều đứng ở đằng xa lấy hai tay che khố, giả bộ tư thế nam nhân tiểu, lưu lại bóng dáng cho binh lính trông coi.

      Đứng bên bờ sông, Diệp Trăn Trăn vẫn duy trì cái tư thế đáng khinh, hai mắt nhắm chặt, cảm nhận những ngọn gió mạnh mẽ của thảo nguyên, rơi vào trầm tư.

      Kỷ Vô Cữu vốn tính toán chuẩn xác, biết có thể tính được phương hướng hành quân của Đóa Đóa hay .

      Mặc kệ ngươi có thể tính toán đến điểm này hay , ta vẫn hi vọng ngươi đừng đích thân đến đây.

      Ngươi là phu quân của ta, nhưng cũng là Hoàng đế Đại Tề.

      Cứ như vậy trầm tư, suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn có chút bay quá xa. Mấy ngày gặp, Kỷ Vô Cữu càng ngày càng thường xuyên xuất trong suy nghĩ của nàng. cười, tức giận, ngẩn người, giở trò xấu, ngốc nghếch …

      Tất cả của .

      Mỗi khi nghĩ đến , Diệp Trăn Trăn đều cảm thấy ngực hơi hơi nóng lên. Loại cảm giác này thực vi diệu, nàng chưa bao giờ trải qua. tựa như, giữa nàng và được nối lại với nhau bởi sợi dây, trong lúc lơ đãng bị đụng vào, gợi lên tưởng niệm của nàng đối với .
      garubi29498, cá cơm, inbeibe33 others thích bài này.

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Mai post tiếp chương 58 các nàng nhé :056:
      Last edited: 17/1/17
      ElaineNguyen, Bờm xinhY. Vi thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hóng lắm nàng ơi

    5. Thảo Mìn

      Thảo Mìn Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      32
      chờ chương mới của nàng ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :