1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332

    2. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Oa, tưởng có chương mới chứ:yoyo66:

    3. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Truyện hay lắm, ́ lên nha các bạn editor. sợ đợi lâu mà chỉ sợ hố được lấp.

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 53. Linh cảm

      Kỷ Vô Cữu tìm binh lính hiểu tiếng Mông Cổ đến khảo vấn tên tù binh kia, nhưng ta giống như người câm lời, còn chơi trò tuyệt thực.

      Kỷ Vô Cữu đứng trước mặt tên tù binh, câu, binh lính phiên dịch lại.

      “Ngươi , ta cũng biết ngươi đến từ đâu.”

      Tù binh thờ ơ lạnh lùng, tựa như tượng đá.

      “Chỉ huy Mông Cổ Ô Lan bộ Bột Nhật Thiếp Xích Na, biệt hiệu gọi Đại Mạc Thương Lang, thực tế lại là con chó chết chủ.”

      Cảm xúc tên tù binh có chút dao động, ngón trỏ tự giác run lên chút.

      “Ta vốn cho rằng đầu hàng Nữ Chân là bất đắc dĩ, tại xem ra ngược lại thực nghe lời.”

      Tù binh kia đột nhiên giương mắt nhìn Kỷ Vô Cữu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi. lẩm bẩm mấy câu, binh lính hiểu tiếng Mông Cổ lập tức quay đầu phiên dịch, “Ngô Tướng quân, hỏi nếu như ra, có thể được tha mạng hay ?”

      “Muộn rồi.” Kỷ Vô Cữu nhìn tên tù binh, sắc mặt bình tĩnh như xem thi thể đáng quan tâm, “ tại điều ngươi biết, ta cũng biết.”

      xong, bước khỏi phòng, tìm Từ Tích Minh và Diệp Trăn Trăn.

      Từ Tích Minh đứng trước tấm bảng đồ, cùng Diệp Trăn Trăn thấp giọng thương lượng tình. Thấy Kỷ Vô Cữu đến, ông lập tức quỳ gối, “Mạt tướng bái kiến Hoàng thượng!”

      Kỷ Vô Cữu vội vãi vươn hai tay đỡ ông dậy, “Từ Tướng quân cần đa lễ.”

      Diệp Trăn Trăn hỏi, “Hỏi được gì rồi?”

      Kỷ Vô Cữu đến trước bản đồ, đáp, “ khác những điều chúng ta đoán trước, đội kỵ binh đó là do Bột Nhật Thiếp Xích Na phái đến thăm dò tình hình, xem ra trận nước đục này, cũng định khuấy đảo hồi.”

      Ô Lan bộ là bộ lặc nằm ở Đông Bắc Mông Cổ, mấy năm trước bị Nữ Chân chiếm đoạt, đột nhiên Bột Nhật Thiếp Xích Na dẫn đầu tộc nhân đầu hàng Nữ Chân. Lần này bọn họ có động tĩnh gì, Kỷ Vô Cữu còn tưởng rằng Bột Nhật Thiếp Xích Na phục quản giáo của Nữ Chân, xem ra phải như thế.

      Diệp Trăn Trăn cũng lập tức hiểu, “Có lẽ tên này cùng Nữ Chân thông đồng sẵn, chờ sau khi chiến nổi lên bốn phía, dẫn quân tiến đánh Kế Châu, đến lúc đó nếu chúng ta dẫn binh ứng cứu, chiến Liêu Đông nhất định căng thẳng, nhưng nếu cứu, kinh thành lập tức bị uy hiếp, có thể hái là chuyện khó nhân đôi. Ta đúng ?” Nàng xong, hai mắt vụt sáng nhìn Kỷ Vô Cữu, trưng ra bộ dạng cầu khen ngợi.

      Kỷ Vô Cữu gõ vào ót nàng cái, “Trẻ dễ dạy.”

      “Vậy chúng ta lại chơi trò ôm cây đợi thỏ .” Nàng đề nghị.

      Kỷ Vô Cữu lắc đầu, “Lần này được, chúng ta có đủ binh lực để vừa thủ vừa công. Kế Châu là trọng yếu nhất, điều duy nhất cần chính là tử thủ.”

      Từ Tích Minh nghiêm nghị , “Hoàng thượng xin yên tâm, có lão phu ở đây, dù con ruồi Mông Cổ cũng đừng hòng bay vào thành Kế Châu!”

      “Như vậy, Trẫm đem thành Kế Châu giao cho Từ Tướng quân.”

      Từ Tích Minh quỳ xuống lần nữa, “Thần, lĩnh chỉ.”

      Kỷ Vô Cữu đỡ ông dậy rồi tiếp: “Trẫm hạ chỉ điều ba vạn quân từ Sơn Đông khẩn cấp tiến về phía Bắc tiếp viện Kế Châu. Bột Nhật Thiếp Xích Na tuy dũng mãnh gan dạ, nhưng cũng phải phối hợp tác chiến với Nữ Chân, mình thành , khi chúng ta đánh lui Nữ Chân, bọn họ tự rút lui. Nhưng tài thủ thành của Từ Tướng quân uy chấn thiên hạ, sợ là dẫn đến ít ma quỷ quái, gây bất lợi cho ngươi.”

      Từ Tích Minh ngẩn đầu, “Lão phu sao có thể sợ bọn họ!”

      “Từ Tướng quân tất nhiên sợ, chỉ là Trẫm yên tâm. Như vậy , Trẫm lưu lại cho ngươi tám ám vệ, sớm tối rời nửa bước, bảo đảm ngươi chịu thương tổn gì.”

      Từ Tích Minh kích động đến mắt đục đỏ ngầu, vừa muốn chối từ, Diệp Trăn Trăn liền : “Từ Tướng quân, tại mạng của ngươi phải chỉ của mình ngươi mà là của toàn thể người trong thiên hạn, cho nên ngươi đừng khách khí.”

      Từ Tích Minh nghe nàng thế, lại quỳ xuống, “Thần lạy tạ ơn trời của Thánh thượng!”

      Bước khỏi quân doanh, Diệp Trăn Trăn chủ động kéo tay Kỷ Vô Cữu, “Ta cảm thấy ngươi càng ngày càng lợi hại.”

      Kỷ Vô Cữu cầm lại tay nàng, hỏi, “So với biểu ca nàng sao?”

      “Ngươi tuy võ công bằng huynh ấy, nhưng mưu trí hơn nhiều.” Diệp Trăn Trăn đánh giá đúng trọng tâm.

      “Như vậy, nàng có thích ?”

      Diệp Trăn Trăn gật gật đầu.

      Xem vẻ mặt của nàng, Kỷ Vô Cữu liền biết nàng nghe hiểu ý . cũng giải thích, nhàng gãi lòng bàn tay nàng, cười híp mắt như tên đăng đồ tử, “Vậy, hôn ta cái được ?”

      đường lớn kẻ đến người , Diệp Trăn Trăn tuy da mặt dày nhưng cũng dày đến mức này, “Trở về rồi hãy .”

      Trở lại nơi trọ Diệp Trăn Trăn sớm quên mất câu này, nhưng Kỷ Vô Cữu vẫn nhớ rất , đóng cửa phòng ôm hôn Diệp Trăn Trăn mãnh liệt, hôn đến hai người lăn luôn lên giường.

      Diệp Trăn Trăn nằm sấp ngực , thở hổn hển hỏi, “Chúng ta Liêu Đông chứ?”

      Kỷ Vô Cữu vuốt đầu nàng, đáp, “Ta có thể , nàng thể.”

      “Ta muốn , ta muốn cùng ngươi.”

      Kỷ Vô Cữu đỡ nàng ngồi dậy, “Đáp ứng ta điều kiện.”

      “Điều kiện gì?”

      “Cởi quần áo.”

      “…”

      Kỷ Vô Cữu thấy nàng đờ ra động đậy, liền biết nàng nghĩ lệch rồi. cởi xuống quần áo chính mình, cởi luôn cả Tàm Y, ném lên đầu nàng, “Mặc cái này vào là có thể theo ta.”

      Diệp Trăn Trăn biết thứ này là gì, mau chóng ném trở về như củ khoai nóng bỏng tay: “Cái khác đều được, cái này thể.”

      Kỷ Vô Cữu kéo góc áo nàng, “Tự nàng mặc hay là ta giúp nàng mặc? Hoặc nàng ngoan ngoãn trở về kinh thành cho ta.”

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên nhìn ngờ vực, “Vì sao ngươi tốt với ta như vậy?”

      Vì sao ta tốt với nàng như vậy? Ta tốt với nàng đến thế nàng vẫn hiểu được vì sao? Kỷ Vô Cữu há miệng, cảm giác như có ngàn câu vạn lời muốn tuôn trào từ trái tim, nhưng lại nghẹn trong cổ họng chữ cũng bật ra được. nghẹn nửa ngày, rốt cuộc thốt ra được câu, “Nếu ngươi chết rồi, ta liền thành kẻ góa vợ.”

      “Có lý.” Diệp Trăn Trăn nghe thế, gật gật đầu, “Ngươi cũng thể chết được, nếu ngươi chết rồi ta liền thành quả phụ.”

      Bên ngoài Vương Hữu Tài muốn gõ cửa, vừa lúc nghe được hai người bọn họ đối thoại. Vương Hữu Tài nhịn được thè lưỡi, nghĩ thầm người khác lời ngon tiếng ngọt đều như muốn hòa tan xương cốt, vì sao đến lượt hai vì đại tiên này, lời thốt ra chỉ làm người ta lạnh hết sống lưng vậy.

      Diệp Trăn Trăn cuối cùng vẫn thể lay chuyển Kỷ Vô Cữu, mặc vào Tàm Y. Nàng phát , đối với mỗi quyết định của mình, Kỷ Vô Cữu luôn rất cố chấp kiên trì.

      Trước khi rời Kế Châu, Diệp Trăn Trăn từ biệt Lê Vưu. Thái độ của Kỷ Vô Cữu với Lê Vưu có chút kỳ quái, giống như đối địch cũng phải thân thiện, trong ánh mắt dường như có vẻ… thăm dò?

      Vì vậy, Diệp Trăn Trăn cứ cảm thấy có điểm đúng. Đợi đến khi cùng Kỷ Vô Cữu lên đường Liêu Động, nàng phát chuyện bình thường khác.

      “Ngươi có mười tám ám về, cho Từ Tướng quân tám, đáng lý còn lại mười, vì sao bây giờ chỉ có sáu người? Bốn người khác đâu rồi?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

      “Vứt rồi.” Kỷ Vô Cữu trả lời.

      Lọa trả lời qua quýt này làm Diệp Trăn Trăn rất xem thường. Nhưng dù sao , nàng cũng hỏi thêm.

      Đoàn người ngày đêm lên đường, đến Liêu Đông Diệp Lôi Đình có mặt. Bởi vì nhiều nguyên nhân, Kỷ Vô Cữu thân phận, vẫn là Minh uy Tướng quân Ngô Xử như trước. Tuy nhiên dù , nhiều người vẫn cảm thấy người này nhất định lai lịch bất phàm: tuổi còn trẻ, vừa đến liền làm phó tướng của Diệp Đại Tướng quân, biết là con cháu của vị nguyên lão nào bị đá đến chỗ này rèn luyện. tên tiểu bạch kiểm chưa đủ lông đủ cánh, sợ là chỉ chắn đường mà thôi.

      Có ý nghĩ này, ít người nhìn Kỷ Vô Cữu bằng ánh mắt khinh thường, khinh thường này cuối cùng triệt để chấm dứt trong trận luận võ.

      Từ đó về sau, Ngô Xử tiểu tướng quân có thêm ngoại hiệu: Ngọc diện Diêm La.

      Hôm luận võ đó Lục Ly cũng có mặt, nhưng lên đài. Lục Ly là người thông minh, nhìn Kỷ Vô Cữu mỗi khi đánh thắng người đều liếc về phía Diệp Trăn Trăn ngồi dưới đài, thấy Diệp Trăn Trăn trầm trồ khen ngợi liền thêm phấn chấn tinh thần… lập tức quả quyết giả bộ bệnh, tham dự cho thêm loạn.

      Thế nên, trận luận võ này, nếu chỉ nhìn từ phương diện hiệu quả thị giác, tuyệt đối là trần luận võ phấn khích xưa nay chưa từng có.

      Xuống khỏi luận võ đài, khóe miệng Kỷ Vô Cữu treo nụ cười, đến bên người Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn thấy đầu mồ hôi lập tức đưa khăn.

      nhận mà kề mặt đến gần, chờ nàng lau cho.

      Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ, chỉ phải giơ khăn lên nhàng giúp lau mặt. Hai người họ thấy có gì khác thường, nhưng cảnh sắc này đặt trong mắc người khác là mờ ám lên lời: hai người đều là công tử trẻ tuổi phong lưu tuấn tú, bày ra vẻ mặt ôn nhu ánh mắt mang ý cười, nghiêm túc lau mồ hôi cho đối phương, nhìn thế nào cũng giống chuyện nam nhân bình thường hay làm. Nhớ lại hành động hàng ngày giữa họ, xác thực có chút lỗ mãng. Tiếp tục nhớ lại, hai người họ còn ở chung doanh trại nữa. Về phần xưng hô, Chân huynh đệ còn đỡ, bình thường đều gọi thẳng tên họ đối phương, nhưng còn Ngô Xử kêu là gì? Là Chân Chân đó! Tuy rằng đối với Chân huynh đệ môi hồng răng trắng vẻ mặt tươi cười, người trong quân doanh đều gọi ra hai chữ “Uy Mãnh”, nhưng mọi người cũng chỉ kêu Chân huynh đệ, chỉ có Ngô xử, vẫn luôn gọi là “Chân Chân”, chán ngượng!

      Nam nhân trong quân doanh phải chưa gặp qua long dương chi phích*, nhưng công khai ra mặt chút e dè như bọn họ, đúng là hiếm thấy.

      Hai người bên này sau khi coi ai ra gì mà lau mồ hôi xong liền , được xa, Kỷ Vô Cữu lại nắm lấy tay Diệp Trăn Trăn.

      Lưu lại đống vẻ mặt muôn màu muôn vẻ nhìn theo bóng lưng bọn họ, tâm tình phức tạp: , tuy rằng ghét bỏ, nhưng nếu hai người bọn họ ở cùng nhau… cũng rất xứng đôi…

      hôm, Kỷ Vô Cữu theo Diệp Lôi Đình cùng vài tướng lãnh cao cấp thương lượng số chuyện rồi trở về doanh trại. Vương Hữu Tài canh gác ở cửa doanh trại, thấy là Kỷ Vô Cữu nên ngăn lại.

      Kỷ Vô Cữu vừa vào doanh trại, đầu tiên nghe được là tiếng dội nước rào rào.

      Toàn bộ doanh trại được xây dựng rất thoáng đạt đơn giản, nhìn sót thứ gì. đứng ở cửa doanh trại, nhìn bóng lưng giữa hơi nóng mờ ảo kia. Mái tóc đen của Diệp Trăn Trăn sau khi thấm nước, càng có vẻ đen dày, xõa lưng như thác nước đen tuyền. Vai trần của nàng nửa lộ, đầu vai mượt mà, trắng nõn lại có chút ửng đỏ do máu huyết lưu thông, tuy bị che lấp nhưng lại càng làm người ta mơ màng vô hạn.

      Ánh mắt Kỷ Vô Cữu nhịn được theo đầu vai của nàng hướng xuống dưới.

      Sau đó liền nhiền thấy cái nồi sắt lớn đen sì.

      Kỷ Vô Cữu: “…”

      Nồi sắt là vật dụng nấu cơm trong quân doanh, so với nồi bình thường lớn hơn rất nhiều, nếu dùng để tắm rửa, kích cỡ thực thích hợp. Kỷ Vô Cữu còn phát , dưới đáy nồi đệm lớp than xám dày, chắc vì lo nồi sắt tản nhiệt nhanh, cho nên dùng than xám còn hơi ấm để ninh phần đáy.

      Nhìn cái nồi lớn độc đáo này, cảm xúc khô nóng dâng lên trong Kỷ Vô Cữu lui ít. dở khóc dở cười qua, ngồi xổm bên cạnh nồi, vịn lấy mép nồi, được lời.

      Diệp Trăn Trăn cảm giác được có người đến gần, biết là Kỷ Vô Cữu. Nàng bung mở chiếc khăn tắm, để nó nổi mặt nước, che khuất thân thể.

      Hơi nước tạt vào mặt. Ánh mắt Kỷ Vô Cữu lướt qua đầu vai Diệp Trăn Trăn, nhìn giọt nước theo xương quai xanh của nàng chảy xuống, tuy có khăn tắm che đậy nhưng thịnh cảnh trước ngực nàng thể hoàn toàn che khuất.

      Cổ họng Kỷ Vô Cữu thắt chặt, nắm lấy lọn tóc đen của nàng, nhàng xoa, hỏi: “Trăn Trăn, nàng cùng ta sinh hoạt vợ chồng, có phải vì ta …chạm qua quá nhiều nữ tử ?”

      Thân thể Diệp Trăn Trăn cứng đờ. Loại chuyện này, trong bí lại lộ ra chút nhục nhã, làm cho nàng biết mở miệng thế nào.

      Kỷ Vô Cữu thở dài sâu, : “Trăn Trăn, lâu rồi ta chạm qua nữ nhân.”

      “Chả trách bọn họ đều ngươi là đoạn tụ.”

      “…” Kỷ Vô Cữu đột nhiên cúi thấp đầu, cắn cái đầu vai nàng, nghe tiếng Diệp Trăn Trăn hừ , liền thu lực đạo, chỉ dùng hàm răng nhàng ma sát da thịt ẩm ướt bóng loáng của nàng, như là thú con vừa mọc răng sữa, cẩn thận dùng răng mềm thăm dò từng cọng cây ngọn cỏ thế giới này.

      “Đừng náo nữa, nhột quá.” Diệp Trăn Trăn cười khanh khách .

      Kỷ Vô Cữu liền thu hồi hàm răng, vươn đầu lưỡi nhàng liếm dấu răng mờ mờ kia, vừa liếm vừa mơ hồ : “Nếu ta chết, nhất định là bị nàng làm tức chết.”

      “Ngươi thể chết được, ngươi chết rồi ta liền thành quả phụ.” Diệp Trăn Trăn cười , “Bây giờ ngươi có thể ra ngoài trước chút hay , ta muốn mặc quần áo.”

      Kỷ Vô Cữu đứng ở bên ngoài bị gió mát thổi, trong đầu đột nhiên có linh quang chợt lóe.

      Nếu Trăn Trăn ghét bỏ sạch , vậy mỗi ngày tắm rửa sạch trước mặt nàng, cách này chắc là hiệu quả chứ? Kỷ Vô Cữu càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, cúi đầu che miệng cười, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm đất dưới chân, cái vẻ mặt này đặt người quả thực y như trúng tà, Vương Hữu Tài ở bên cạnh sợ đến co rút khóe miệng.

      Ngày hôm sau, lúc Diệp Trăn Trăn muốn tắm phát Kỷ Vô Cữu ngồi xổm trong nồi của nàng từ khi nào.
      ------------------
      Cám ơn mọi người ủng hộ mình trong suốt thời gian qua, mình cố gắng tăng tốc để hoàn thành bộ này sớm nhất có thể.
      Chúc mọi người đọc truyện vui!
      Last edited: 6/6/16
      garubi29498, cá cơm, inbeibe48 others thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Cặp đôi có vấn đề thần kinh :)):)):))
      Bách Tử Liênfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :