1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Mong editor bỏ thêm chút ít thời gian cho bộ này a :th_18:
      Hale205 thích bài này.

    2. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 44. Đón giao thừa

      Editor: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Tân niên đến, bầu khí trong cả hậu cung đều có vẻ vui vẻ hơn, khắp các cung đều bận rộn tiễn cũ đón mới, đám cung nhân được dịp nhận thưởng mỏi tay.

      Khôn Ninh Cung tự nhiên là được hâm mộ nhất. Bản thân Hoàng hậu nương nương gia sản vốn phong phú, phân lệ lại nhiều, Hoàng thượng còn gần như mỗi ngày đều ban thưởng cho nàng, cho nên trong toàn bộ hậu cung này, nàng quả là nữ nhân có tiền nhất. Nàng ra tay cũng hào phóng, nhiều ngày nay đều khen thưởng hạ nhân đến mức họ cười khép miệng được.

      Câu đối trong Khôn Ninh Cung đều là Kỷ Vô Cữu tự mình dùng bút lông viết lên giấy đỏ, treo ở đại môn. Thế bút của phóng khoáng tuấn dật, ngay cả Diệp Trăn Trăn cũng thể thừa nhận, hai bức thư pháp này đáng để đem ra khoe khoang.

      Kỷ Vô Cữu theo thường lệ ban thưởng cho Khôn Ninh Cung rất nhiều vật phẩm, chỉ vậy, còn đặc biệt mang theo thiên nga bạch ngọc, tự tay ban cho Diệp Trăn Trăn.

      Từ sau khi suy nghĩ thông suốt, trong lòng Diệp Trăn Trăn xác định phải giữ mối quan hệ hòa hảo với Kỷ Vô Cữu. Người này nàng đắc tội nổi.

      quyết định sinh tử của nàng, nếu nàng muốn những ngày sau thư thái thể quá nể mặt . Vì thế, nàng sai Tố Nguyệt chuẩn bị rất nhiều lễ vật hồi đáp cho Kỷ Vô Cữu, nàng cũng học theo người ta, thêu thêm hình con rồng cái hà bao làm được nửa từ trước, sau đó sai người cùng đưa qua cùng những lễ vật khác.

      Con rồng kia thêu rất đẹp mắt, nhìn thoáng qua giống con rết giãy dụa thống khổ. Kỷ Vô Cữu rất thích cái hà bao này, cực kỳ muốn đeo người, nhưng lễ mừng năm mới, thân là thiên tử đến cùng vẫn phải cố kỵ hình tượng bản thân chút, vì thế đành phải đem hà bao này giấu trong cái hà bao khác, treo bên hông.

      Đối với Diệp Trăn Trăn, lễ mừng năm mới là chuyện tốt, nhưng cũng có điều làm người ta giận sôi gan: đón giao thừa. Năm trước nàng là tiểu nương chưa lấy chồng nên đón giao thừa hay đón giao thừa cũng quan trọng, người trong nhà đều thương nàng, buổi tối trừ tình cũng đều cho nàng ngủ sớm.

      Nhưng tại, thân là Hoàng hậu, nàng đừng mong thoát được. Đêm giao thừa, trong Càn Thanh Cung, Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu cùng các phi tần cùng nhau đón giao thừa. bàn bày rất nhiều hoa quả điểm tâm đón giao thừa, điểm tâm đa hình vạn trạng làm người ta nhìn đều muốn táy máy tay chân, nhưng cũng thể cứu vớt nổi Diệp Trăn Trăn. Vừa quá giờ ngủ thường ngày chút, nàng giống như bị khởi độn cơ quan nào đó, hai mắt vô thần, buồn ngủ. Phía dưới, các phi tử cười cười, nàng cũng tiếp lời, giống như vị môn thần.

      Kỷ Vô Cữu liếc mắt thấy nàng như thế, khỏi đau lòng, vô cùng muốn đem nàng ôm vào trong ngực, để nàng có thể ngủ ngon giấc, nhưng thể làm vậy cho nên đành phải chịu đựng.

      vất vả đợi đến giờ tý, Diệp Trăn Trăn đều nhanh nằm mơ, Kỷ Vô Cữu đánh thức nàng, với nàng nên ăn sủi cảo. Đầu năm mới ăn sủi cảo, là tập tục chốn dân gian, hoàng thất cũng noi theo tập tục này.

      Sủi cảo tổng cộng có 64 loại nhân bánh, được bưng lên đặt bàn lớn, ai muốn ăn nhân bánh gì, có thể để cung nữ thân cận lấy đến. Diệp Trăn Trăn mơ mơ màng màng, thuận miệng vài loại nhân bánh, Tố Nguyệt lấy vào trong đĩa bưng đến cho nàng. Nàng nửa khép mắt, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, Kỷ Vô Cữu bất giác buồn cười.

      Diệp Trăn Trăn gắp chiếc sủi cảo đưa vào miệng, mới nhai được hai lần, liền dừng lại.

      “Làm sao vậy?” Kỷ Vô Cữu hỏi.

      Diệp Trăn Trăn che miệng sau khăn tay, hé mở miệng, nhằn ra đồng tiền tấm khăn. Đồng tiền này là Lễ bộ đặc biệt chế tác, quang ảnh lóng lánh, mặt có bốn chữ “Vạn quốc lai triêu.”

      Kỷ Vô Cữu xích lại gần, liếc mắt vừa thấy, khóe miệng khẽ nhếch, “Xem ra năm nay Hoàng hậu gặp nhiều may mắn.”

      Diệp Trăn Trăn hề cảm thấy việc ăn phải vật cứng rắn và gặp nhiều may mắn có liên hệ gì với nhau. Nàng lại gắp lên cái, mới cắn được phát, mặt lại tối sầm.

      Kỷ Vô Cữu trơ mắt nhìn Diệp Trăn Trăn lại phun ra đồng tiền, lúc này là bốn chữ “Ngũ cốc được mùa”.

      Các phi tần khác nhìn thấy Diệp Trăn Trăn liên tục ăn ra hai đồng tiền may mắn, khỏi có chút hâm mộ. Đồng tiền may mắn được bỏ vào lúc làm sủi cảo, tổng cộng chỉ có mười đồng, tại mới lát bị Hoàng hậu ăn ra hai đồng tiền, còn dư lại tám đồng phân bổ trong nhiều sủi cảo như vậy, ai biết cái sủi cảo nào có?

      Rất nhanh các nàng ta liền phát mình nghĩ quá nhiều.

      Diệp Trăn Trăn giống như cái máy phun tiền, lại phun ra hai đồng tiền. cái “Quốc thái dân an”, cái “Mưa thuận gió hòa”.

      Vì thế mọi người cũng chẳng quan tâm ăn sủi cảo nữa, tò mò nhìn nàng.

      Đối với Diệp Trăn Trăn mà , ăn mà bị cắt đứt là chuyện cực kỳ ảnh hưởng tới tâm tình. Nàng cũng ăn nữa, mà đem sủi cảo để trong đĩa đều dùng đũa chọc ra.

      Cứ như vậy lại chọc ra hai cái, là “Cát tường như ý”, là “Con cháu đầy đàn”.

      Nhìn sáu đồng tiền tụ lại chỗ trước mặt, Diệp Trăn Trăn thập phần bất đắc dĩ, giống như nàng gian dối vậy.

      Kỷ Vô Cữu lại rất cao hứng, “Hoàng hậu là phúc tinh của trẫm!”

      Nhóm hậu phi vô cùng có nhãn lực, cần biết có cao hứng hay , đều thi nhau lời cát tường. Diệp Trăn Trăn ban thưởng, Kỷ Vô Cữu lại thưởng lần nữa, đem tất cả mọi chuyện làm xong, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ.

      Lúc này nàng muốn ý nghĩ mơ màng, cước bộ phiêu du.

      Kỷ Vô Cữu , “Hoàng hậu mệt thành như vậy cần hồi Khôn Ninh Cung nữa, tối nay nghỉ tại Càn Thanh Cung .”

      “Vậy sao được.” Diệp Trăn Trăn ngáp cái , xoay người muốn .

      “Trẫm được là được.” Kỷ Vô Cữu dứt khoát ôm lấy nàng, phất tay với những nữ nhân khác, “Tất cả giải tán .”

      Mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn ôm Diệp Trăn Trăn rời . Kỳ đối với phần lớn phi tử, muốn hâm mộ ghen ghét, mặc dù có, nhưng cũng quá mạnh mẽ. Chung quy … Hoàng thượng được a …

      Duy chỉ có Hiền Phi nghĩ hơi nhiều. Mấy ngày trước tình thích khách sống chết mặc bay, Hoàng thượng chỉ có giận chó đánh mèo Diệp gia, ngược lại còn cho Diệp Mộc Phương thăng quan tiến tước; Tô Tiệp dư chết minh bạch, Diệp Trăn Trăn cũng bị bất cứ trừng phạt nào, ngược lại Hứa Tuyển thị bị đuổi vào lãnh cung.

      … Xem ra Hoàng thượng đối với Hoàng hậu là tâm.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Hiền Phi dâng lên trận chua xót.

      ***​

      Lễ mừng năm mới cũng chỉ đơn giản mấy việc, vui chơi giải trí. Bất đồng với các nữ nhân khác trong hậu cung, Diệp Trăn Trăn còn phải tiếp đãi các mệnh phụ phu nhân đến chúc tết, hết đợt này đến đợt khác, cũng ngừng lại. Nàng bận việc nguyên cả ngày, buổi tối liền ra ngoài dạo thưởng gió lạnh, thanh tĩnh tâm thần.

      Đêm nay, khi nàng qua Lộ Hoa cung đột nhiên nhìn thấy đạo bóng trắng chợt lóe phía trước, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt thấy.

      Diệp Trăn Trăn ngạc nhiên, nàng dụi mắt hỏi, “Tố Nguyệt, ngươi có nhìn thấy gì ?”

      “Hồi nương nương, nô tỳ nhìn thấy gì, nương nương ngài nhìn thấy gì ạ?”

      Diệp Trăn Trăn nghĩ mình bị hoa mắt.

      Vương Hữu Tài ở bên lại , “Nương nương, nô tài giống như nhìn thấy con quỷ.”

      “Làm sao ngươi biết đó là quỷ?” Diệp Trăn Trăn cười hỏi.

      “Nàng ta mặc y phục màu trắng, tóc dài, mặt mũi hung tợn, miệng đầy máu …”

      “Được rồi, càng càng đáng tin.” Tố Nguyệt .

      Vương Hữu Tài đột nhiên chỉ hướng tiền phương, “Nương nương, nó lại đến nữa!”

      Diệp Trăn Trăn tập trung nhìn, nó quả lại xuất . Thoạt nhìn qua giống như người, thân bạch y, tóc xõa lung tung, che khuất khuôn mặt, dưới chân tựa hồ lơ lửng, cách mặt đất gần nửa thước.

      “Hoàng hậu nương nương, ta chết oan uổng quá!” Nó , thanh mơ hồ mà xa xôi, mang theo tiếng khóc nức nở, khiến cho da đầu người nghe phát run.

      Vương Hữu Tài và Tố Nguyệt đồng thời bước lên chắn trước mặt Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn hỏi, “Ngươi là ai?”

      “Trả … mạng … lại … cho … ta …”

      Diệp Trăn Trăn nắm lấy bả vai Vương Hữu Tài và Tố Nguyệt, đẩy hai người dịch ra, chính mình bước lên phía trước, sống lưng thẳng tắp, cười vang , “Hóa ra là oan hồn đòi mạng, bản cung đứng ở nơi này, sao nhanh nhanh đến lấy mạng ta ?”

      “…”

      Có thể làn quỷ á khẩu trả lời được, Tố Nguyệt từ trong nội tâm bội phục Hoàng hậu nương nương.

      Thấy đối phương đáp lời, Diệp Trăn Trăn liền bước về phía nó. Nó vừa thấy Diệp Trăn Trăn tiến lên, vội xoay người bỏ chạy.

      Vì thế đêm nay, Hoàng hậu nương nương dẫn theo đám người kêu đánh kêu giết đuổi theo con quỷ, huyên náo toàn bộ hậu cung đều biết. Cuối cùng, quỷ đuổi theo được, bọn họ chỉ thấy trong hoa viên có bạch y và tóc giả bị vứt bỏ lại.

      “Giả thần giả quỷ.” Diệp Trăn Trăn tổng kết.

      Tố Nguyệt có chút nghi hoặc, “Nương nương, đây là do người nào gây ra? Vì sao muốn giả quỷ hù dọa ngài?

      “Là người phương nào bản cung tạm thời biết. tình xảy ra ở phụ cận Lộ Hoa Cung, giả quỷ, đại khái là cho rằng bản cung giết Tô Tiệp dư, muốn dùng điều này đến dọa ta.” Cái chết của Tô Tiệp dư chỉ có hai người nàng và Kỷ Vô Cữu biết nguyên nhân , người khác hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

      Tố Nguyệt suy nghĩ nản óc vẫn nghĩ ra được, “Nhưng nếu như vậy … cũng được lợi gì từ chuyện này.”

      “Trò xiếc giả thần giả quỷ này đáng ngại, bản cung sợ là còn có hậu chiêu,” nghĩ nghĩ, Diệp Trăn Trăn , “Mấy ngày tới, dưới Khôn Ninh Cung muốn hết sức cẩn thận, phương diện ẩm thực, vật dụng muốn chú ý hơn.”

      Tố Nguyệt đáp ứng.

      Diệp Trăn Trăn nheo mắt, “Bản cung muốn nhìn, còn có thủ đoạn gì.”

      -------------
      Quà tất niên gửi đến mọi người nhé!:yoyo45:
      Sorry vì tốc độ post truyện chậm như rùa của mình :yoyo49:
      garubi29498, cá cơm, inbeibe40 others thích bài này.

    3. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Thanks editor nhé. M.n vẫn ủng hộ truyện của bạn nhiệt tình.
      Nhân tiện Happy New Year luôn nè :yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      Nước mắt phượng hoàng thích bài này.

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 45. Trúng chiêu

      Edit: Bách Tử Liên

      ngày nọ, Diệp Trăn Trăn nghe Quân khí giám Trương Phong muốn vào cung gặp Kỷ Vô Cữu, lập tức cũng muốn đến xem.

      Kỷ Vô Cữu cho gặp Trương Phong ở Dưỡng Tâm Điện, lần này ta đến chủ yếu là báo cáo về tiến độ nghiên cứu phát triển “Địa lôi”. Địa lôi là tên do Diệp Trăn Trăn đặt, thứ vũ khí này chôn ở trong đất, vừa chạm vào liền nổ vang như sấm, gọi như thế đúng là vô cùng tượng hình. Kỷ Vô Cữu cũng thể thừa nhận, Diệp Trăn Trăn rất có thiên phú trong lĩnh vực nghiên cứu chế tạo quân khí.

      Trương Phong giải thích sơ qua về nguyên lý hoạt động cơ bản của địa lôi cho Đế Hậu hai người, Diệp Trăn Trăn lắng nghe rất say sưa. Kỷ Vô Cữu nghe loại vũ khí này bước đầu hoàn tất, sắp tới cần tiến hành thử nghiệm hàng loạt lập tức vung tay, thưởng cho Trương Phong ít bạc. Lại nghĩ đến sang năm mới, dưới Quân Khí Tư ắt hẳn vô cùng vất vả, bèn thưởng thêm cho toàn bộ quan viên lớn lượt.

      Làm hoàng đế cần có rất nhiều loại kỹ năng, khống chế hạ cấp chính là trong số đó. Các quan viên nỗ lực vất vả, ngươi nhất định phải cho bọn họ thấy những nỗ lực đó đều được ngươi để mắt đến. Việc này dễ làm mới khó, ban thưởng gì đó đều phải đúng mực, thưởng quá hậu hĩnh, đối phương kiêu căng ngạo mạn, thưởng quá ít lại khiến đối phương thất vọng. Cho nên nhìn từ góc độ khống chế hạ cấp, Diệp Trăn Trăn vẫn rất bội phục Kỷ Vô Cữu.

      Sau khi Trương Phong nhận thưởng cùng ý chỉ rời khỏi, Kỷ Vô Cữu hỏi Diệp Trăn Trăn, “Nghe hôm qua nàng dọa chạy con quỷ? Hoàng hậu hổ là Hoàng hậu, Trẫm chỉ nghe quỷ dọa người chứ chưa nghe người dọa quỷ bao giờ.”

      Diệp Trăn Trăn khinh thường, “Quỷ cái gì mà quỷ, nếu là quỷ ta chính là Diêm vương.”

      Kỷ Vô Cữu lại bắt đầu mấy lời đàng hoàng, “Nếu Diêm vương xinh đẹp như nàng, cho dù làm quỷ, Trẫm cũng cam tâm tình nguyện theo gót.”

      Diệp Trăn Trăn khịt khịt mũi, hỏi, “Mùi hương ở chỗ người là mùi gì vậy?” Từ lúc vừa vào cửa nàng phát trong Dưỡng Tâm Điện có mùi thơm nhàn nhạt, giống mùi hoa quả, so với huân hương càng tự nhiên hơn, có chút giống bạc hà nhưng lại mát lạnh tỉnh thần như bạc hà, ngược lại tạo cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái vô cùng.

      “Nàng đoán được rồi hả?” Kỷ Vô Cữu xong, chỉ chỉ chậu than, “Bên trong này đốt chính là Hải lý hương.”

      “Hải lý hương là gì?” Diệp Trăn Trăn chưa bao giờ nghe qua thứ này.

      “Đây là loại gỗ sinh trưởng hải đảo do Lữ Tống tiến cống, thời điểm thủy triều dâng tràn khắp cả tiểu đảo, nhìn từ xa loài cây này tựa như mọc mặt biển, đó là lý do nó có tên gọi Hải lý hương. Hằng năm bọn họ đều tiến cống loại gỗ này nhưng vì thân gỗ có mùi tanh của biển, người Trung thổ ngửi quen nên rất ít người biết. Vài ngày trước mẫu hậu sai người đốt Hải lý hương thành than, sau đó đặt trong chậu sưởi ấm, dùng khác gì than chỉ bạc mà còn có hương thơm. Trẫm ngửi thấy tệ nên bảo người ở Tích Tân Tư cũng mang sang đây ít.” Kỷ Vô Cữu nhẫn nại giải thích cho nàng.

      Diệp Trăn Trăn lại khịt khịt mũi, “Ta ngửi cũng thấy dễ chịu.”

      “Nếu nàng thích như vậy, chỗ Trẫm còn rất nhiều, nàng cứ lấy , chút nữa Trẫm sai Tích Tân Tư mang đến thêm.”

      Diệp Trăn Trăn có chút do dự, cảm thấy thứ này nếu là do Thái hậu làm ra, khó bảo đảm có huyền cơ gì trong đó.

      Kỷ Vô Cữu nhìn thấu lo lắng của nàng bèn , “Yên tâm , Hải lý hương này Trẫm cũng dùng vài ngày rồi, có gì bất thường cả.”

      Cũng đúng, cho dù Thái hậu có quỷ kế đa đoan cũng hạ độc thủ với con mình. Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn gật đầu.

      ***​

      Những ngày đầu năm mới, trừ việc thúc giục Quân Khí Tư nhanh chóng nghiên cứu hỏa khí mới, ra căn bản Kỷ Vô Cữu có chính gì phải làm. Dù là Hoàng đế cũng có lúc muốn buông thả thể xác và tinh thần.

      Chẳng qua vội chuyện khác: quái bệnh của hoàng hậu rốt cuộc phải làm sao mới trị khỏi….

      Vì thế, cho gọi từng thái y của Thái Y Viện đến hỏi, nhưng những lão già ngày thường y thuật cao minh này đều chưa từng nghe qua loại bệnh tương tự, ngay cả người có y thuật tốt nhất uyên bác nhất như Thiết Thái y cũng vô kế khả thi.

      Kỷ Vô Cữu hỏi hết tất cả những người nghĩ là có thể chữa được bệnh này nhưng vẫn có đáp án. Vì vậy rất buồn phiền.

      Chính trong thời điểm phiền muộn, Phùng Hữu Đức đến báo, “Hoàng thượng, Đậu tiên sinh đến chúc mừng năm mới.”

      Đậu râu xồm tuy là hòa thượng, cả ngày ra vẻ thanh cao “Ta là sứ giả của thần linh, ta muốn phổ độ chúng sinh”, kỳ rất mưu trí, bỏ qua bất kì người nào cần lấy lòng, tại ông ta nhập gia tùy tục, khắp nơi chúc Tết mọi người. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, lão râu xồm này tuy rằng hay mấy chuyện kì quái nhưng nhìn từ góc độ khác cũng miễn cưỡng coi là kiến thức rộng rãi, chừng ông ta biết lý do của loại bệnh lạ này.

      Vì vậy Kỷ Vô Cữu truyền Đậu râu xồm tiến vào, sau khi mấy lời khách sáo, hỏi, “Tiên sinh có từng nghe qua tình huống khi nam nữ làm chuyện phòng the, người nữ cảm thấy chán ghét buồn nôn ?”

      “???” Đậu râu xồm miễn cưỡng có thể nghe hiểu khẩu ngữ nhưng với những câu văn nhã chút hơi quá sức.

      “…Tức là muốn ói.”

      “Vâng, Hoàng thượng, đích thực vi thần nghe qua chuyện này.” Đậu râu xồm đáp. Ông ta được phong Tây học Tiến sĩ, khi chuyện với kcv cũng tự xưng vi thần.

      “Sao?” Kỷ Vô Cữu kích động, thiếu chút nhảy dựng khỏi long kỷ, “Tiên sinh biết lý do vì sao ?”

      Kế tiếp, lời Đậu râu xồm như tia sét ngũ sắc bổ thẳng vào đầu Kỷ Vô Cữu. Ông ta : “Đó là vì nữ nhân này chỉ thích nữ, thích nam,” khựng chút, thấy Kỷ Vô Cữu ngây ra như phỗng, ông ta lại thêm “Đây là tội lỗi, phải sửa.”

      “…”

      Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi hay mang thù, đời nay Kỷ Vô Cữu ghi tên rất nhiều người vào sổ đen, nhưng chưa có người nào nghiêm trọng như Đậu râu xồm. Thậm chí Kỷ Vô Cữu cảm thấy, so với câu này của ông ta, những việc ác Diệp Tu Danh làm đều sáng chói hẳn lên.

      Chẳng trách tổ sư gia của bọn họ bị người ta đóng đinh lên Thánh giá, Kỷ Vô Cữu cắn răng nghiến lợi nghĩ, giờ cũng rất muốn đem đóng đinh lão râu xồm này.

      Kỷ Vô Cữu nhịn nữa ngày, cuối cùng chỉ sai Phùng Hữu Đức dẫn vài người đuổi Đậu râu xồm ra khỏi Càn Thanh Cung.

      thể làm gì ông ta, người này tuổi cao, vạn nhất đụng hai cái xảy ra chuyện, Diệp Trăn Trăn nhất định vui.

      Sau đó, Kỷ Vô Cữu đến Khôn Ninh Cung thăm Diệp Trăn Trăn. Vừa vào buồng sưởi, liền thấy ổn, Diệp Trăn Trăn đắp chăn nằm ngủ giường, đầu toát đầy mồ hôi làm tóc trán ướt sũng.

      Kỷ Vô Cữu biết, tuy Diệp Trăn Trăn tham ngủ nhưng cũng chỉ ngủ sớm dậy trễ hơn người bình thường chút, giữa ban ngày mặt mà ngủ thực bình thường. bèn đánh thức nàng, “Trăn Trăn, nàng khỏe sao?”

      Diệp Trăn Trăn dụi dụi mắt, tỉnh táo hoàn toàn, “Hoàng thượng, người tới.” xong liền muốn xuống giường.

      Kỷ Vô Cữu giữ nàng lại. sờ trán nàng, nóng nhưng lòng bàn tay dính lớp mồ hôi. Nhìn kỹ, sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi uể oải, Kỷ Vô Cữu liền cau mày quay đầu hỏi Tố Nguyệt, “Chủ tử của ngươi làm sao vậy?”

      Thoạt nhìn hình như tinh thần Tố Nguyệt cũng kém hơn, “Bẩm Hoàng thượng, hai ngày nay nương nương bỗng nhiên tham ngủ, nô tỳ cũng biết vì sao.”

      “Mau truyền thái y.”

      Lúc này người trực Thái Y Viện là Đinh Thái y, ngoài 30 tuổi, tuy y thuật cao minh bằng Thiết Thái y nhưng trong những người cùng thế hệ cũng coi như là nhân vật nổi bật. vừa bắt mạch cho Diệp Trăn Trăn vừa tự lẩm bẩm, “Chậm mà hay ngừng, ngừng có quy luật, đây là mạch tượng khi cơ quan nội tạng suy nhược ------ gần đây nương nương có thương tích gì chứ?”

      Tố Nguyệt đứng bên cạnh đáp, “ có, từ sau khi vết thương ở chân nương nương khỏi hẳn, người vẫn luôn vô cùng cẩn thận, da cũng chưa từng bị rách.”

      “Vậy có gặp chuyện kinh hãi gì ?”

      Đinh Thái y vừa hỏi, ba người lập tức sửng sốt. Nếu kinh hãi, chỉ có chuyện ma quái hai ngày trước, nhưng Diệp Trăn Trăn rất mình hề bị dọa sợ , sao lại có mạch tượng kinh hách được chứ? Kỷ Vô Cữu cũng tin với lá gan của Diệp Trăn Trăn, chỉ có nàng dọa quỷ chứ có quỷ dọa nàng, giờ gặp tình trạng này, nhất định có nguyên do khác.

      Đinh Thái y thấy ba người đều chỉ trầm tư trả lời, trong lòng liền hiểu . Ở trong hoàng cung hỗn loạn, giả bộ hồ đồ là kỹ năng cơ bản nhất, cho nên hến hề hỏi, chỉ , “ vì kinh hãi, vi thần lập tức kê đơn thuốc an thần bổ khí.”

      “Chậm ,” Kỷ Vô Cữu ngăn Đinh Thái y lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tố Nguyệt, , “Ngươi cũng bắt mạch cho Tố Nguyệt .”

      Đinh Thái y tuân lệnh bắt mạch cho Tố Nguyệt, chợt thấy ngạc nhiên, “Sao lại là mạch tượng tương tự?”

      chờ Đinh Thái y hỏi, Tố Nguyệt liền đáp, “Nô tỳ bị thương, cũng bị kinh hãi gì.”

      Hoàng hậu và Tố Nguyệt đều nhìn thấy quỷ, quá hai ngày liền xuất mạch tượng kinh hách, nếu phải có người giở trò ai tin? Kỷ Vô Cữu giương mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, phát trong mắt nàng lên vẻ hiểu .

      “Quả nhiên có hậu chiêu.” Diệp Trăn Trăn cười lạnh.”

      “Loại mạch tượng này nếu tiếp tục kéo dài, chữa trì có hậu quả gì?” Kỷ Vô Cữu hỏi Đinh Thái y.

      “Hồi Hoàng thượng, nếu chữa trị, thân thể càng ngày càng suy yếu, cuối cùng…kiệt lực mà chết.”

      “Nếu trị theo phương pháp chữa chứng kinh hách quá độ, có chắc chắn khỏi bệnh ?” Kỷ Vô Cữu lại hỏi.

      “Chuyện này…” Đinh Thái y thấy phản ứng của bọn họ, liền biết trong này có nội tình, châm chước , “Nếu như nương nương khởi bệnh từ nguyên nhân khác, vi thần cũng khó mà trước.”

      Đúng vậy, đến lúc đó nếu Diệp Trăn Trăn chết, chính là bị quỷ dọa chết, mọi chuyện thuận lý thành chương, phỏng chừng cũng ai tìm hiểu kỹ. Diệp Trăn Trăn càng nghĩ càng sợ, người này thủ đoạn chỉ độc mà còn xảo diệu, quả có thể là giết người vô hình. Nếu như nàng lúc ấy bị quỷ dọa thét lên, đừng người ngoài, chính nàng cũng phải tin rằng mình bị kinh hách quá độ.

      Cho thái y lui xuống, Kỷ Vô Cữu qua lại liên tục trước giường Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn bị hoàng bào của làm chói mắt tới mức choáng váng, ngáp cái lại muốn ngủ, thân thể khống chế được lại nằm phịch xuống giường.

      được, nàng thể tiếp tục ngủ.” Kỷ Vô Cữu nâng Diệp Trăn Trăn dậy, “Tố Nguyệt, hầu hạ nương nương mặc quần áo, hôm nay hai người các ngươi dọn đến Càng Thanh Cung.”

      Chủ tớ đồng thời trúng chiêu, Khôn Ninh Cung này nhất định sớm bị người ta động chân động tay, bất luận thế nào, trước đem các nàng chuyển đến nơi an toàn rồi sau. Kỷ Vô Cữu bế Diệp Trăn Trăn lên, nhìn nàng lười biếng, hoàn toàn có vẻ hoạt bát vui tươi thường ngày, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe41 others thích bài này.

    5. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 46. Thu thập


      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Kỷ Vô Cữu sai người cẩn thận điều tra Khôn Ninh Cung nhưng cũng thu hoạch được gì. suy nghĩ nát óc mà vẫn nghĩ ra được, vì vậy hỏi Diệp Trăn Trăn, “Ngươi và Tố Nguyệt có cùng chạm qua thứ gì ?”

      Diệp Trăn Trăn suy nghĩ, lắc đầu, “ có.”

      Kỷ Vô Cữu lại quay đầu hỏi Tố Nguyệt, “Trong Khôn Ninh Cung còn có ai bị như các ngươi ?”

      Lúc này, vẫn đứng bên cạnh Tố Phong đáp, “Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ cũng có chút biểu bệnh trạng như vậy, nhưng so với Tố Nguyệt tỷ tỷ hơn đôi chút, những người khác đều bị.”

      “Ngươi cũng bị như vậy đại khái là vì cũng ra vào tẩm cung của Hoàng hậu, chẳng qua thường xuyên bằng Tố Nguyệt, cách khác,” Kỷ Vô Cữu đưa ra kết luận với Diệp Trăn Trăn, “Nếu có người hạ độc, nhất định là xuống tay trong tẩm cung của nàng.”

      Diệp Trăn Trăn gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua Vương Hữu Tài và những người khác đều sắp đem Khôn Ninh Cung của ta phá hủy, nhưng cũng phát giác được chỗ nào ổn.”

      Mấy người bọn họ còn nghi hoặc, bên ngoài Thiết Thái y đến để thỉnh mạch cho Diệp Trăn Trăn. Từ ngày hôm qua Diệp Trăn Trăn chuyển đến Càn Thanh Cung, được hơn ngày, chính nàng cũng cảm thấy có khí lực hơn, đầu óc cũng thanh tỉnh. Quả nhiên, sau khi xem xét cẩn thận Thiết Thái y , “Nương nương tốt hơn nhiều, qua tiếp hai ngày, còn gì đáng ngại.” Bắt mạch cho Tố Nguyệt cũng là câu trả lời như thế.

      Tuy rằng như thế, nhưng vẫn chưa thể quay trở về Khôn Ninh Cung.

      Thiết Thái y thay đổi dược liệu và liều lượng, kê đơn thuốc, dặn dò chi tiết với Tố Nguyệt. Thiết lão mang hòm thuốc rời , mới đến cửa, lại chuyển bước chân quay lại, “Vi thần cả gan muốn hỏi Hoàng thượng, than đốt trong chậu than là gỗ Hải lý hương?”

      Kỷ Vô Cữu đáp, “Đúng vậy, ngươi nhận ra được?”

      “Khôn Ninh Cung cũng sử dụng loại than này sao?”

      “Đúng.”

      Thiết Thái y sờ râu, lẩm bẩm, “Nguyên lai là như vậy.”

      “Ngươi phát ra cái gì?”

      “Hồi Hoàng thượng, Hải lý hương là đặc sản của Nam Dương, Thái y viện cũng có giữ lại ít, bởi vì cũng có dược tính gì đặc biệt nên cũng được chú ý. Nhưng có nó có đặc điểm rất riêng mà chỉ có dân bản xứ mới , trung thổ chúng ta rất ít người biết. Vi thần cũng là ngẫu nhiên nghe bằng hữu từ Lữ Tống nhắc tới.”

      “Sao? Là cái gì?”

      Thiết thái y trả lời, ngược lại hỏi, “Vi thần nhớ trong tẩm cung của Hoàng hậu nương nương có chậu thủy tiên, nó vẫn còn được đặt ở đó chứ?”

      “Tố Nguyệt đáp, “Vẫn còn ạ, hoa vẫn nở.”

      “Có thế chứ. Hải lý hương khi cháy sinh ra mùi hương, mùi hương này phản ứng với hương hoa thủy tiên, hình thành loại khí độc, con người nếu ngửi quá lâu có bệnh trạng uể oải, từ xem xét mạch tượng cũng nhìn ra được là trúng độc, ngược lại có chút giống như bị kinh hách (lo sợ) quá độ. Lần này phượng thể của Hoàng hậu nương nương bị như vậy, chính là do đặt hoa thủy tiên cùng chỗ với đốt Hải lý hương.”

      Lời này làm mọi người giật mình.

      Sau khi trọng thưởng Thiết Thái y, Kỷ Vô Cữu bình lui tả hữu, kéo Diệp Trăn Trăn vào lòng, thở dài, “Trăn Trăn, để nàng chịu khổ.” Lần này áy náy với Diệp Trăn Trăn, bởi vì Hải lý hương là do cho nàng, nàng ràng muốn, là cứng rắn khuyên nàng nhận lấy.

      Hơn nữa, mấy ngày nay cũng minh bạch. Trong hậu cung này, mỗi người nữ nhân đều giả nhu nhược, kỳ lúc hại người đều có thể tâm ngoan thủ lạt, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ngược lại Diệp Trăn Trăn, thoạt nhìn có chút ngang ngược, cùng từ nhu nhược nửa phần cũng có quan hệ, nhưng thực tế, nàng so với ai đều mềm lòng hơn. Bị người khác tính kế nhiều lần như vậy, nàng cũng chưa hại đến tính mạng ai, phải nàng thể, mà là nàng muốn. Hứa Tài tử tâm kế ác độc, ràng nàng có cơ hội diệt cỏ tận gốc, kết quả cũng chỉ làm rụng chút lông tóc của nàng ta.

      Kỷ Vô Cữu có chút đau lòng vì Diệp Trăn Trăn. Kỳ , nữ nhân này thích hợp với cuộc sống trong hoàng cung.

      Lúc này, Diệp Trăn Trăn , “Hoàng thượng, lần này chính ngài cũng bị tính kế đưa vào tròng.”

      Còn phải sao, Hải lý hương là Kỷ Vô Cữu chủ động muốn từ chỗ Thái hậu, cũng do chủ động cho Diệp Trăn Trăn. Do dùng vài ngày cảm thấy rất tốt, nên cho rằng nó cũng chỉ là hương mộc tầm thường, lại đoán được, Thái hậu sớm thiết hạ cạm bẫy.

      “Mẫu hậu, tại sao người phải tận lực chèn ép như vậy.” Kỷ Vô Cữu bất đắc dĩ thở dài, nhàng vuốt ve hai má Diệp Trăn Trăn, “Trăn Trăn, lần này thể lại để cho nàng chịu ủy khuất, Trẫm thay nàng đòi công đạo.”

      ,” Diệp Trăn Trăn lắc đầu, “Hoàng thượng, ta cảm thấy việc này đơn giản như vậy.”

      “Tại sao?”

      “Đặc điểm của Hải lý hương quá mức đặc biệt, toàn bộ Thái y viện đại khái cũng chỉ có Thiết Thái y biết, như vậy Thái hậu nương nương từ đâu mà biết được? Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, có thể đem từng bước tính kế chính xác như vậy, đem cả hai chúng ta vào tròng, hơn nữa lại là tự nguyện mắc câu, khiến cho ta chịu khổ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Điều này thỏa đáng,” Diệp Trăn Trăn giương mắt nhìn Kỷ Vô Cữu, “Thủ đoạn như vậy, Thái hậu chưa chắc có.”

      Nàng cố gắng giảm rồi, thủ đoạn như vậy, Thái hậu tám đời cũng có được.

      Cho nên có thể , chuyện này Thái hậu có thể tham dự vào, nhưng khẳng định kế sách này do nhân vật lợi hại hơn bày ra.

      Kỷ Vô Cữu là người thông minh cỡ nào, chỉ do vừa rồi quá mức sốt ruột mới nghĩ ra, nay nghe Diệp Trăn Trăn vậy, trong nháy mắt hiểu , hơi trầm tư, “Loại chuyện này hẳn chỉ có người Lữ Tống biết.”

      “Trong hoàng cung có người lớn lên ở Lữ Tống?”

      “Có. Năm Trẫm đăng cơ, Lữ Tống tiến cống mười hai mỹ nữ, Trẫm lưu lại hai người, còn lại thưởng cho quan viên phía dưới.”

      Diệp Trăn Trăn nghe như thế, lập tức tìm ra trọng điểm, “Hai người lưu lại là ai?”

      “…”

      Diệp Trăn Trăn còn gì để , người này, nữ nhân của chính mình cũng nhớ .

      Kỳ điều này cũng thể trách Kỷ Vô Cữu, phiên bang dị quốc tiến cống mỹ nữ ít, chính cũng chỉ định để lại hai người, đưa vào trong hậu cung, cũng liền thèm quan tâm. Bản thân phải người háo sắc, đối với nữ nhân cũng có nhiều lưu tâm. Huống chi, nhớ hai mỹ nữ Lã Tống kia vẻ ngoài đen đen lại gầy teo, điểm cũng phù hợp với khẩu vị của , cho nên lần cũng lâm hạnh qua.

      Vì thế Kỷ Vô Cữu cho gọi Phùng Hữu Đức.

      “Hoàng thượng, hai mỹ nữ đó đều họ An, phong hào Tuyển thị, người do tưởng niệm cố hương buồn bực mà chết trong năm đó, người khác được thăng làm Tài tử, trụ tại góc Diêu Quang Các.” Phùng Hữu Đức trả lời.

      Diệp Trăn Trăn nghe xong, thở dài, lẩm bẩm, “Là người số khổ.”

      Kỷ Vô Cữu lập tức sai người đem An Tài tử gọi tới, mặt trầm xuống, “Nếu ngươi muốn mang lưng tội danh mưu hại Hoàng hậu mà chết toàn thây, thành thực trả lời, chuyện về Hải lý hương, ngươi từng nhắc qua với người nào?”

      An Tài tử biết phát sinh chuyện gì, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, dám thốt ra lời, nhìn Kỷ Vô Cữu rồi lại nhìn Diệp Trăn Trăn.

      Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn ôn hòa, “Có người đem Hải lý hương và hoa thủy tiên đặt cùng chỗ để hại bổn cung, bổn cung biết phải là ngươi. Ngươi chỉ cần cho Hoàng thượng và bổn cung, việc này ngoài ngươi ra còn có ai biết. Nếu ngươi , bổn cung cũng cứu được ngươi.”

      “Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, là … là Hiền Phi nương nương, “ An Tài tử vừa nghe chỉ biết chính mình bị lôi kéo vào chuyện này, chảy nước mắt, “Thần thiếp thưởng chỉ ở trong Diêu Quang Các, với người bên ngoài đều quen biết, bình thường cũng có người tới thăm. Sau khi Hiền Phi nhập cung, có đến Diêu Quang Các vài lần, cùng thần thiếp chuyện mấy câu, thần thiếp kể cho Hiền Phi vài điều về phong thổ địa phương. Thần thiếp thập phần xác định chuyện về Hải lý hương, thần thiếp chỉ cho Hiền Phi biết.”

      Diệp Trăn Trăn nghe xong, cười , “Hiền Phi ngược lại rất biết đối nhân xử thế.” Trong hậu cung, bất luận dưới cao thấp, người nào cũng bị nàng ta dỗ ngọt, ai cũng khen nàng ta tiếng hiền thục.

      mặt Kỷ Vô Cữu tức giận, “Quả nhiên là nàng ta.”

      Diệp Trăn Trăn để Tố Nguyệt dẫn An Tài tử ra ngoài, cũng dặn dò nàng ta đừng đem việc này kể cho người khác biết. Quay đầu lại nhìn Kỷ Vô Cữu, thấy sắc mặt tốt, có chút mỏi mệt, lại có chút thất vọng. Diệp Trăn Trăn có thể hiểu được tâm tình của Kỷ Vô Cữu, Hiền Phi vốn được nhiều người thích, lại là nữ nhi của Phương Tú Thanh, bình thường luôn giữ bộ dáng tiên tử siêu phàm thoát tục, ăn khói lửa nhân gian. tại, nàng ta là mỹ nhân tâm kế rắn rết, nam nhân bình thường đại khái đều chịu nổi.

      Kỷ Vô Cữu nhìn về phía Diệp Trăn Trăn, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, “Trăn Trăn, lần này nàng muốn làm thế nào với nàng ta, Trẫm đều giúp nàng.”

      “Ta có thể làm gì nàng ta?” Diệp Trăn Trăn hỏi lại. Liên hoàn kế này, Hiền Phi thực được xảo diệu, hoàn toàn để lại dấu vết cho người khác bắt được, ngay từ nàng ta đem mình thoát ra ngoài, lưu lại bất kỳ chứng cớ nào. Hơn nữa, dù tình bị bại lộ, cũng có Thái hậu ở phía trước chống đỡ, nàng ta bị thương tổn mảy may.

      Diệp Trăn Trăn có chút bội phục Hiền Phi, bố cục hoàn mỹ như vậy, hoàn toàn kín kẽ, nàng tự hỏi nếu là chính nàng, cũng chưa chắc nghĩ ra được. Chẳng qua nữ nhân này tính tới tính lui, cũng tính đến Diệp Trăn Trăn nàng trời sinh sợ quỷ thần, càng tính đến Thiết Thái y thế nhưng ngẫu nhiên biết được đặc tính của Hải lý hương. Cho nên mới người tính bằng trời tính.

      Mặc kệ như thế nào, lần này Hiền Phi dễ dàng toàn thân trở ra, mà Diệp Trăn Trăn nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Nhưng Diệp Trăn Trăn muốn chấp nhận, Kỷ Vô Cữu lại định buông tha. Nam nhân đều có tôn nghiêm của chính mình, làm Hoàng đế, tôn nghiêm càng thể bị đụng vào. Giỏi lắm, thân nương và tiểu lão bà của liên thủ lợi dụng đến hãm hại đại lão bà của , chỉ thiếu chút nữa hại chết Diệp Trăn Trăn, còn làm mất mặt trước nữ nhân của chính mình, thể dễ dàng tha thứ!

      Định tội cần chứng cứ đó là nguyên tắc của người khác, là Hoàng đế, có cái gì mà thể làm? Nếu là vui đùa tính kế người khác, Kỷ Vô Cữu đến hai cái lão hồ ly Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh đều sợ, chẳng lẽ còn sợ hai kẻ phụ nhân chốn thâm cung?

      Thái hậu là thân nương của Trẫm sao? Trẫm động được vào người, Trẫm có thể ghê tởm người. Người trăm phương nghìn kế muốn hại chết Hoàng hậu, phải là vì nàng họ Diệp sao?

      Ngày thứ hai, Diệp Mộc Phương khởi hành Sơn Đông Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên mang theo đội thị vệ trùng trùng điệp điệp tiến đến tiễn đưa, khiến Diệp Mộc Phương hoảng sợ, các Công bộ quan viên khác thụ sủng nhược kinh. Phải biết trong lục bộ, Công bộ có cảm giác tồn tại thấp nhất, vừa giống Lại bộ có quyền chế bổ nhiệm quan viên, lại như Hô bộ chưởng quản thuế má thiên hạ, cũng có lực lượng quân đội tả hữu như Binh bộ, thậm chí cũng giống Lễ bộ có thể thường xuyên tiếp xúc với hoàng thất, có cơ hội lấy lòng Thánh thượng. Tóm lại, đây là bộ muốn quyền quyền, muốn tiền tiền, Diệp Mộc Phương bị gia gia để lại Công bộ, cũng bởi vì thế lực Diệp gia cũng cần vươn tới Công bộ, nguyên nhân khác chính là bản thân quả đối với xây dựng, tu kiến có hứng thú, cho nên tuy rằng vừa mệt lại khổ, vẫn là vui vẻ chịu đựng.

      Kỷ Vô Cữu ngay tại đương trường đem toàn bộ quan viên Công bộ khen ngợi, tán dương, thẳng đem toàn bộ quan viên cảm động đến rơi nước mắt.

      chỉ có thế, Kỷ Vô Cữu còn đem đội mười hai thân binh ban cho Diệp Mộc Phương, công bố muốn bảo hộ Diệp Mộc Phương an toàn đến tận chân tơ kẽ tóc. Rất nhiều người nghe đến đó, trong mắt trợn trắng, Diệp nhị gia cũng chỉ sửa đường song, lại là tôn tử của Diệp Tu Danh, ai nhàn rỗi có chuyện gì hại ?

      Sau khi tiễn bước Diệp Mộc Phương, Kỷ Vô Cữu lại tiện đường Diệp phủ, bái kiến lão sư của mình, thưởng lão thiếu thứ gì. Diệp Tu Danh đối với việc Kỷ Vô Cữu đột nhiên nhiệt tình tới quá thích ứng, trong đầu lập tức nảy ra rất nhiều từ tốt, những từ này cuối cùng xếp thành câu: rốt cuộc muốn động thủ rồi sao…

      Kỷ Vô Cữu biết phen thân thiết trấn an của chính mình để lại bong ma trong lòng Diệp Tu Danh như thế nào. Tóm lại, rất vừa lòng li khai Diệp phủ, trở lại hoàng cung.

      Quả nhiên, Thái hậu rất nhanh biết tình ngày hôm nay, trong Từ Ninh Cung, Kỷ Vô Cữu bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của Thái hậu, nghĩ như vậy cũng biện pháp hay, nhất định phải nghĩ ra biện pháp nhất lao vĩnh dật*.


      *nhất lao vĩnh dật: lần vất vả suốt đời nhàn nhã


      Về phần Hiền phi sao, ha ha…

      Hôm đó, tin tức Hoàng hậu nương nương vì kinh hách quá độ mà bệnh dậy nổi truyền khắp hậu cung. Thái hậu cho rằng Kỷ Vô Cữu vì Diệp Trăn Trăn sinh bệnh mới trấn an Diệp gia, vì thế tâm tình khá hơn chút, nhưng rất nhan bà ta liền phát phải. Bởi vì, thế nhưng muốn cho Hiền Phi Tĩnh Hương am tu hành thời gian, vì Hoàng hậu nương nương cầu phúc!

      Tu hành còn phải xuất gia sao, mặc dù xuống tóc, nhưng cũng là xuất gia. phi tử yên lành lại bị bắt am ni tu hành, khéo cả đời đều có cơ hội xoay thân.

      Thái hậu tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều đảo loạn, nhưng lại thể phản bác Kỷ Vô Cữu. Bởi vì Hiền Phi xưa nay đắp nặn hình tượng tích đức hướng thiện kính trọng Phật tổ, cái này tốt rồi, Hoàng thượng muốn từ trong phi tử chọn ra người thân cận Phật tổ cầu phúc cho Hoàng hậu, chọn nàng ta chọn ai?

      Mặc kệ thế nào, là Hoàng hậu, là phi tử, Hoàng hậu có thế nào cũng là Hoàng hậu, nàng muốn phi tử như ngươi làm gì ngươi liền phải làm cái đó.

      Hiền Phi lúc nãy sợ, nàng nghĩ đến Kỷ Vô Cữu thế nhưng tuyệt tình đến vậy. Ngại cho thói quen hiền thục bấy lâu nay, nàng thể chơi xấu lăn lộn, khóc lóc om xòm, chỉ có ở trước mặt Kỷ Vô Cữu liên tiếp yên lặng rơi lệ, giả bộ thập phần luyến tiếc Hoàng thượng đến tan nát cõi lòng, cũng , chỉ hi vọng Kỷ Vô Cữu nhất thời mềm lòng, thu hồi thánh ý.

      Quả nhiên Kỷ Vô Cữu thoạt nhìn có vẻ mêm lòng, , “Trẫm khuyên ngươi vẫn là trốn trước phen , ý tứ Hoàng hậu là hi vọng ngươi đem tóc cũng cạo hết, như vậy mới thành tâm.”

      Hiền Phi biết Hoàng hậu có sở thích biến thái đối với việc làm rụng hết lông tóc của kẻ khác, cho nên dám do dự, nhanh chóng chuẩn bị hành trang Tĩnh Hương am.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe45 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :