1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi sao nguoc hoai vay.dau long wa di
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 42: Tình ý

      Edit: Linh San
      Beta: Bách Tử Liên

      "Nương nương, nô tì nghe , nửa đêm hôm qua, Hoàng thượng từ Khôn Ninh Cung ra, mình trở về Càn Thanh Cung." Sáng sớm, Thu Phong vừa hầu hạ Hiền Phi rửa mặt chải đầu, vừa trò chuyện mấy câu.

      "Vậy sao", Hiền Phi chậm rãi lau tay, khóe môi nhếch lên cười nhạt: "Có lẽ Hoàng hậu làm sai chuyện gì, phạm vào thánh ý."

      "Vậy nương nương người xem, rốt cuộc Hoàng hậu làm gì, lại khiến Hoàng thượng tức giận lớn như vậy?"

      Hiền Phi cầm khăn mặt đưa cho cung nữ đứng bên cạnh, ngồi trước gương chờ Thu Phong chải đầu cho nàng ta, : "Tô Tiệp dư chết rất kỳ quặc."

      "Đúng vậy", Thu Phong cầm tóc Hiền Phi chầm chậm chải, tiếp: "Bình thường nếu xảy ra án mạng như vậy, Hoàng hậu nương nương lập tức khai đàn xử án, lần này lại nghe thấy động tĩnh gì, mà lặng lẽ kết thúc."

      Sao Hiền Phi lại nghe ra ám chỉ trong lời của Thu Phong, thực tế nàng ta cũng hiểu cái chết của Tô Tiệp dư có quan hệ rất lớn với Diệp Trăn Trăn, bởi vì: "Nghe mấy ngày trước lúc Hoàng thượng bị ám sát Hoàng hậu cũng ở đó, nhưng chỉ trơ mắt nhìn Tô Tiệp dư xả thân hộ giá, lập công lớn, có lẽ nàng ta ghi hận trong lòng."

      Thu Phong cảm thấy khả năng này rất lớn, thử hỏi: "Vậy thưa nương nương, chúng ta có cần nhân dịp lửa cháy thêm dầu ?"

      " vội, nhìn xem hoàng thượng có ý gì . Thích khách kia là thị vệ, có lẽ hoàng thượng nhân cơ hội này nhổ bỏ Lục gia và Diệp gia, nhưng biết làm tới mức nào. Tóm lại hoàng hậu có kết quả tốt lành gì. Lại , cho dù hoàng thượng có buông tha nàng ta, vẫn còn thái hậu mà. Chúng ta ư, chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được."

      Thu Phong cười khen: "Nương nương là thông minh sắc sảo."

      Hiền phi cầm cây trâm đùa nghịch, cúi đầu .

      "Vậy theo nương nương, rốt cuộc lần mưu sát này là do ai ở phía sau màn chủ mưu?"

      "Mặc kệ chủ mưu là ai, tóm lại là có người gánh tội thay. Chuyện này, cũng tới phiên chúng ta quan tâm."

      Thu Phong lại lo lắng : "Nhưng mà... nếu là do hoàng hậu giết Tô Tiệp Dư, vậy thủ đoạn của hoàng hậu cũng quá độc ác, nếu nương nương người bị nàng ta chú ý..."

      "Bổn cung ngồi chờ chết. Cần hạ thủ dĩ nhiên ta hạ thủ."

      ***​

      Trong Vũ điện, quan chủ quản “Hình bộ kinh kỳ đại án” – Tạ Trường Thanh báo cáo kết quả thẩm tra với Kỷ Vô Cữu. Việc thẩm vấn Khang Thừa Lộc hề thuận lợi, bất kể có nghiêm hình tra tấn thế nào, cũng chỉ mực khăng khăng rằng tự mình nhìn Kỷ Vô Cữu vừa mắt, cảm thấy là loại bạo quân, nên mới rình cơ hội ám sát, mà do bất cứ ai sai khiến. Lời này kẻ ngốc cũng tin.

      Kỷ Vô Cữu trầm tư lúc, hỏi: "Mấy ngày trước khi thực ám sát có hành động khác thường nào ?"

      "Hồi bẩm hoàng thượng, thông qua tra hỏi vài người hiểu biết , vi thần phát trước đó Khang Thừa Lộc có hành động nào khác thường. Chỉ có chuyện... Kẻ này mê nữ sắc, nhưng trước khi mưu sát ngày, hình như thanh lâu uống rượu tìm kỹ nữ."

      "Uống rượu tìm kỹ nữ?" Kỷ Vô Cữu hừ lạnh : "Thanh lâu trước nay thiếu thị phi, đến thanh lâu nào?"

      "Hồi bẩm hoàng thượng, đến Thúy Phương lâu."

      "Thúy Phương lâu?" Kỷ Vô Cữu híp mắt, tự lẩm bẩm: "Đúng lúc, trẫm cũng muốn chuyến."

      Tạ Trường Thanh cảm giác dường như mình vừa biết chuyện thể biết, cố ý trưng ra mặt gỗ đứng bên giả bộ câm điếc, tận lực hạ thấp hữu của bản thân.

      Kỷ Vô Cữu lại hỏi: "Việc giả truyền thánh chỉ ngươi điều tra xong chưa?"

      "Hồi bẩm hoàng thượng, bổ khoái (sai dịch) ở Thuận Thiên phủ huyện Hương Hà phát thi thể, sau khi vớt lên đưa đến cho giám ngục ở Hình bộ nhận diện, xác nhận người chết chính là kẻ hôm đó giả truyền thánh chỉ tiếp cận Khang Thừa Lộc?"

      "Thân phận kẻ đó thế nào?"

      Tạ Trường Thanh đáp, mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phùng Hữu Đức bên cạnh.

      Phùng Hữu Đức bước qua đáp: "Hoàng thượng, kẻ đó tên Nhâm Nhị Hỉ, là thái giám ở phòng đánh chuông."

      Trong lòng Kỷ Vô Cữu có phỏng đoán mơ hồ: "Tiếp tục điều tra, phải tra ra gần đây qua lại thân thiết với người ở cung nào nhất, hoặc là cùng quan viên bên ngoài có liên quan gì."

      "Tuân chỉ."

      Sau đó Kỷ Vô Cữu mang theo Phùng Hữu Đức đến Thúy Phương lâu. Mặc dù chỉ ghé qua nơi này hai lần, nhưng tú bà lại có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với . Bà ta vừa thấy tới, liền niềm nở tiếp đón, tay cầm lụa phất phơ cười chào hỏi: "Kỷ công tử, mấy hôm nay thấy ngài tới, Hồng Vân nương của chúng tôi ngày đêm phòng chiếc bóng nhớ ngài, ngài lại chẳng thương tiếc chút nào!"

      Kỷ Vô Cữu thích ứng nổi với hành lang đậm mùi son phấn bột nước, để ý đến mấy lời lẳng lơ của tú bà, bảo bà ta mở nhã gian, đồng thời giữ bà ta lại để tra hỏi.

      Đợi Phùng Hữu Đức đóng cửa canh giữ bên ngoải, Kỷ Vô Cữu giơ ra bức họa, hỏi tú bà: "Người này, ngươi có từng gặp qua chưa?"

      Hai mắt tú bà nhay nháy lưu chuyển, miệng lại cười : "Kỷ công tử, ngài đến chỗ này của chúng ta, rốt cuộc là đến tìm vui, hay là đến tìm thù thế. Nếu là tìm vui, cam đoan hầu hạ ngài khoái lạc như thần tiên, nếu là vì cái khác..."

      Kỷ Vô Cữu gấp, lấy ra tờ ngân phiếu, : "Kẻ này là trọng phạm triều đình, nếu ngươi , e là cả Thúy Phương lâu cũng liên lụy theo."

      Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, khai cũng phải khai, hơn nữa, ai lại quay lưng với tiền chứ. Tú bà đem ngân phiếu cất kỹ, cười : "Kẻ này ta quả từng gặp, mấy ngày trước có đến chỗ chúng ta chơi qua lần."

      Kỷ Vô Cữu nghi ngờ nhìn bà ta: "Nơi này người đến người , chỉ ghé qua lần, ngươi lại có thể nhớ ràng?"

      "Kỷ công tử có điều biết, kẻ này chỉ là tên nghèo kiết, người chẳng có mấy lượng bạc, lại muốn tìm tới hoa khôi của chúng ta, thế nên ta mới có ấn tượng khắc sâu với đó."

      "Ồ? Vậy làm gì ở đây?"

      " cũng kỳ quái, Liễu Nguyệt nương sau khi nhìn thấy , lại mời vào khuê phòng ngồi lúc, ta cũng biết bọn họ làm gì, chẳng qua chỉ lúc tiểu tử nghèo kia rồi."

      Kỷ Vô Cữu lại hỏi: "Liễu Nguyệt là ai?"

      "Công tử ngài nhớ sao? Ngài đến chỗ chúng ta, lần đầu tiên chọn Liễu Nguyệt, hoa khôi của chúng ta đó."

      Kỷ Vô Cữu suy nghĩ chút, quả nữ nhân chẳng biết tại sao mời vào phòng. gật gật đầu, lại lấy ra tờ ngân phiếu đặt lên bàn: "Chuyện hôm nay, được hé ra ngoài nửa chữ, nếu ..."

      Tú bà đợi hết nửa sau, cầm ngân phiếu vâng vâng dạ dạ: "Ngài cứ yên tâm! Ta nếu với người khác, đầu lưỡi đời đời kiếp kiếp thối rữa!"

      "Được rồi, ngươi xuống , gọi Hồng Vân tới đây."

      "Vâng vâng vâng, công tử ngài cũng nên làm chính rồi." Tú bà hì hì cười , quay người .

      Hồng Vân nghe đến Kỷ công tử, biết cơ hội phát tài lại tới nữa, vì vậy hết sức ân cần, tú bà vừa với nàng ta, nàng ta liền gạt hết chuyện khác lên.

      Nhưng Kỷ Vô Cữu biết phải với nàng ta như thế nào về chuyện này.

      Hồng Vân quen hỗn tạp phong tình, cực kỳ hiểu biết tâm tư nam nhân, nhìn thần sắc vừa khó xử vừa quẫn bách, có chút chán nản, hỏi: "Công tử, phải ngài dùng sức mạnh với nàng chứ?"

      "... Xem như thế ."

      "Ôi chao ơi, ngài bảo ta chỉ ngài cách gì tốt nhất. Trước mắt phải làm tri kỷ của ngài cam tâm tình nguyện thuận theo, cũng phải là để ngài... Giờ hay rồi, kiếm củi ba năm thiêu giờ!"

      Nàng ta câu, sắc mặt Kỷ Vô Cữu liền đen phần, đến khi nàng ta xong, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

      Hồng Vân lại hỏi: "Cái kia... Tướng công nàng có biết ?"

      "???"

      "Biết? biết? Ngài thẳng câu xem nào?"

      "Ta chính là tướng công nàng."

      "..."

      Hồng Vân khiếp sợ nhìn Kỷ Vô Cữu, nên lời. Nàng ta tự nhận gặp qua vô số nam nhân, tại xem ra mình quả nhiên vẫn còn quá non, đây là kỳ hoa tuyệt thảo ở đâu vậy chứ, đụng thê tử của mình chút mà làm như ăn trộm vậy? Thê tử của lại là loại kỳ hoa gì nữa, có phu quân gia thế tốt phẩm chất tốt tướng mạo lại cực kỳ cực kỳ tốt như vậy, còn làm cao cái gì? Chẳng lẽ nàng muốn gả cho hoàng đế à!

      Trong bụng Hồng Vân có ngàn lời vạn tiếng muốn , nhưng lại sợ chọc giận vị tôn thần trước mắt này, nghẹn nửa ngày, cuối cùng hóa thành tiếng than thở yếu ớt: "Công tử đối với tôn phu nhân quả là thâm tình, vừa đáng ngưỡng mộ lại vừa xúc động, khiến người ta vừa ghen tị vừa ao ước!"

      Kỷ Vô Cữu nghe nàng ta mà sững sờ: "Thâm tình?"

      Hồng Vân giờ hiểu vấn đề của - người này đầu óc hơi chậm chạp. Nàng ta gật đầu đáp: "Đúng vậy, cái gọi là 'bảo vật vô giá dễ tìm, lang quân hữu tình khó được', tình cảm của công tử ngài với tôn phu nhân, khiến nữ tử phong trần như ta cũng cảm động. Chuyện này, ngài... phải vẫn chưa biết tình ý của mình với nàng chứ?"

      Kỷ Vô Cữu lộ ra biểu tình mờ mịt.

      Quả vậy. Hồng Vân sáng tỏ: "Bởi mới 'Tình đến hay biết, càng ngày càng đậm sâu', chuyện tình cảm nam nữ, trước nay đều khó mà đoán định, ngài nhất thời còn chưa nhận ra, cũng là điều dễ hiểu. Song cũng may ngài gặp được ta..." Hồng Vân xong, ngẩng đầu nhìn Kỷ Vô Cữu, thấy mặt ngây ngốc, hai mắt mông lung, biết sớm thần du nơi nào.

      "Tình đến hay biết, càng ngày càng đậm sâu." Kỷ Vô Cữu lẩm bẩm lặp lại những lời này.

      "Công tử? Công tử?"

      Kỷ Vô Cữu đột nhiên đứng lên, nhấc chân bỏ .

      Hồng Vân chạy theo phía sau gọi: "Công tử, ngài chưa thưởng tiền mà!"

      Kỷ Vô Cữu lấy ra xấp ngân phiếu, nhìn cũng nhìn, nhét đại vào tay nàng ta. Hồng Vân hề để ý nữa, ôm ngân phiếu cười ha ha đếm, nghĩ thầm thế giới này người đáng nhất là người coi tiền như rác.

      Dọc đường về, Kỷ Vô Cữu luôn thất hồn lạc phách, Phùng Hữu Đức trộm nhìn , vẻ mặt ràng đầy lo lắng.

      Về Càn Thanh cung, Kỷ Vô Cữu cho cung nhân lui xuống, mình ngồi trước án (bàn dài) trầm tư.

      Tình đến hay biết, càng ngày càng đậm sâu.

      Cho đến nay, thái độ của Kỷ Vô Cữu với nữ nhân, cũng giống như thái độ với việc ăn mặc chi tiêu. Có hứng thú, dùng chút, nếu dùng tốt, ban thưởng.

      chưa bao giờ nghĩ tình nam nữ rốt cuộc là cái gì. Toàn bộ thông minh tài trí của đều dùng vào quyền mưu triều chính, hoàn toàn có kinh nghiệm đương.

      Giờ biết, hóa ra "tình" lặng lẽ thầm nảy nở sinh trưởng trong lòng người, đuổi xua được, ngừng thiêu đốt ruột gan.

      Bên cạnh Kỷ Vô Cữu chưa bao giờ thiếu nữ nhân, cũng chưa bao giờ sinh ra khát vọng mãnh liệt tha thiết nữ nhân nào.

      Cho đến khi gặp Diệp trăn Trăn.

      Kỷ Vô Cữu nhận ra, đảo lộn thứ tự trước sau và nhân quả mọi chuyện mất rồi. muốn có được nàng, là vì thích nàng.

      Ra khỏi Càn Thanh cung, ngang qua Giao Thái điện, đứng trước điện nhìn Khôn Ninh cung ở đối diện. muốn vào đó, trò chuyện với nàng, với nàng, thích nàng.

      Nhưng chỉ đứng trước Giao Thái điện, thủy chung bước thêm bước về phía trước.

      Cửa sổ đối diện chợt mở ra. Diệp Trăn Trăn ngồi trước cửa sổ, nhìn thấy . Nàng cảm thấy trong phòng bí bức, nên để ý tới lời Tố Nguyệt khuyên bảo, khăng khăng đòi mở cửa sổ hít thở khí, gió lạnh bên ngoài khẽ ùa vào trong, đúng là mát mẻ khoan khoái hơn nhiều.

      Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Kỷ Vô Cữu, Kỷ Vô Cữu cũng nhìn thấy Diệp Trăn Trăn. Hai người từ phía xa nhìn nhau, như là nam nữ si tình cách hai bờ ngân hà.

      Kỷ Vô Cữu đột nhiên xoay người, vào Giao Thái điện.

      Diệp Trăn Trăn nhìn theo bóng lưng , với Tố Nguyệt: "Tố Nguyệt, hình như ta sai rồi."

      "Nương nương, ngài lời này với nô tì cũng vô dụng, hoàng thượng nghe thấy được." Tố Nguyệt xong, đóng cửa sổ.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe43 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cau mong nhung chuong sung mau mau xuat hien.chu doc kieu nay dau tim wa a

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Sorry mọi ngươì nhé, dạo này mình mới làm chưa sắp xếp thời gian được. Sẽ ́ gắng post truyện đều hơn trong thời gian tới ^^
      anhthu14, B.Cat, tuhuvameomun2 others thích bài này.

    5. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 43. Giải thích

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Ngày hai mươi tám tháng chạp, chỉ còn hai ngày nữa là bước sang năm mới, là ngày vô cùng đáng kỷ niệm, bởi vì vào ngày này, Kỷ Vô Cữu làm rất nhiều hành động hung tàn.

      Đầu tiên, Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu, trước mặt Thái hậu cho gọi hai thái giám hầu hạ bà răn dạy phen, sau đó sai người lôi ra ngoài phạt trượng.

      Thái hậu lập tức nổi giận, “Sắp cuối năm, ngươi lo tích đức cầu phúc, lại chạy tới chỗ ai gia sát sinh. Uổng công ai gia ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, ngươi bảo ta ăn thế nào với Phật Tổ!”

      Kỷ Vô Cữu nghiêm mặt đáp, “Bọn họ cấu kết với Nhậm Nhị Hỷ, giả truyền thánh chỉ, vu hãm trung lương, vốn chính là tử tội.”

      “Chứng cứ đâu? Chẳng lẽ chỉ bằng câu của ngươi, liền phán tội chết cho người khác, như vậy chẳng phải quá cẩu thả sao?”

      “Ý của mẫu hậu là muốn Trẫm tiếp tục truy đến cùng sao? Tiếp tục truy đến lúc bắt được chủ mưu phía sau bức màn sao?” Kỷ Vô Cữu bình tĩnh nhìn bà, ánh mắt có nửa điểm gợn sóng.

      Thái hậu tức giận đến run rẩy, “Ngươi, ngươi,” cuối cùng bà dùng sức vỗ vào giường, “Ngươi là đồ bất hiếu!”

      “Còn có chuyện càng bất hiếu hơn,” Kỷ Vô Cữu đứng lên, chắp tay sau lưng , “Thái thường tự thiếu khanh Hứa Thượng Vĩnh khi nam bá nữ, bị Thuận Thiên Phủ cáo trạng, Trẫm hạ lệnh đem cách chức điều tra.”

      Hứa Thượng Vĩnh chính là phụ thân của Hứa Vi Dung. Người này tài trí bình thường, là kẻ háo sắc, nạp đống lớn tiểu thiếp, nhưng khi nhìn thấy đại nương hay tiểu tức phụ xinh đẹp đều muốn tìm đủ mọi biện pháp đoạt đến tay. Lần này ta trêu ghẹo con nhà lành, nghĩ tới phụ nhân kia tính tình cương liệt, trở về liền treo cổ. Trượng phu của nàng ta mang thi thể đến Thuận Thiên Phủ khóc nháo, muốn bạc cũng sợ đe dọa, áp bức, chỉ đòi câu trả lời hợp lý. Tuy trong lòng Thuận Thiên Phủ Doãn bất bình, nhưng cũng biết Hứa Thượng Vĩnh là thân cữu cữu của Hoàng thượng nên trước vẫn áp chế tử án này, sau đem tấu chương bẩm báo lên Kỷ Vô Cữu.

      Phê duyệt tấu chương của Kỷ Vô Cữu chỉ có mấy chữ: xử lý nghiêm khắc.

      là cữu cữu của ngươi!” Thái hậu tức giận đến mức giọng đều trở nên bén nhọn.

      “Vậy thế nào, “Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân”. Nếu phải cữu cữu của Trẫm, chắc dám làm hành động vô sỉ này.”

      “Ngươi, ngươi …”

      “Mẫu hậu,” thanh Kỷ Vô Cữu hòa hoãn lại chút, “Trẫm biết ngài quan tâm đến Trẫm, nhưng vụ triều chính, Trẫm vẫn đủ sức giải quyết. Nếu người muốn vì Trẫm phân ưu, bằng mỗi ngày toàn tâm toàn ý ăn chay niệm phật của người, cầu nguyện Đại Tề ta mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, như vậy đủ bớt chuyện rắc rối cho Trẫm rồi. Nếu , xảy ra chuyện gì, người là mẫu thân của Trẫm, Trẫm tự nhiên làm gì người, nhưng đối với những kẻ bên cạnh, Trẫm cũng cố kỵ gì nhiều.”

      Đây là uy hiếp trắng trợn. Thái hậu vừa phẫn nộ, lại thể được lời, chì còn lại cảm giác vô lực sâu sắc. Nhi tử của bà càng ngày đôi cánh càng cứng rắn, vững chắc đến độ có thể thoát ly khống chế của bất kỳ kẻ nào.

      “Tuy vậy, chuyện cữu cữu của ngươi cũng nên xử trí tay chút.” Thái hậu dùng giọng điệu thương lượng .

      chậm, ý chỉ của Trẫm hạ, quân vô hí ngôn.”

      khỏi Từ Ninh Cung, Kỷ Vô Cữu lại đến thẳng Thiên Hương Lâu.

      Trong hậu cung, người đứng đầu cung là phi tử cấp vị tần trở lên, các phi tử vị phân thấp hơn chỉ có thể ở thiên điện. Nhưng Thiên Hương Lâu là tòa tiểu lâu độc lâp, to lớn giống như các cung điện khác, lúc trước Thái hậu làm chủ để Hứa Vi Dung mình ở tại chỗ này.

      Nhìn thấy Kỷ Vô Cữu, Hứa Tuyển thị quả tin nổi mắt mình, “Biểu, biểu ca? Huynh tới gặp ta sao?” Lời vừa thốt, đôi mắt hồng, nước mắt chợt lăn xuống.

      “Đúng vậy biểu muội.” Kỷ Vô Cữu tới trước mặt nàng ta, nâng tay giúp nàng ta lau nước mắt.

      Hứa Tuyển thị nhào vào trong lòng Kỷ Vô Cữu, nức nở thôi.

      tay Kỷ Vô Cữu nâng bả vai nàng ta, , “Vi Dung, ngươi là biểu muội của Trẫm, cho nên vì tình cảm huynh muội, dù ngươi giật dây Tô Tiệp Dư phạm vào đại tội khi quân và mưu nghịch, Trẫm cũng muốn mạng của ngươi.” Thanh của tràn đầy ôn nhu, nhưng lời ra lại là những từ tàn khốc nhất.

      Thân thể Hứa Tuyển thị cứng đờ, ngẩng đầu dám tin nhìn .

      cần nhìn Trẫm như vậy, lúc trước nếu dám làm nên biết muốn trả đại giới gì. Trẫm có thể giả ngu, nhưng đừng cho Trẫm là ngốc tử.”

      “Biểu ca …”

      lãnh cung thời gian , lúc nào ngươi trở nên thông minh hơn, thời điểm đó hãy trở về.”

      xong, Kỷ Vô Cữu đẩy nàng ta ra xoay người rời .

      Hứa Tuyển thị cam lòng đuổi theo, lại bị người phía sau giữ chặt lại. Nàng ta khóc kêu, “Biểu ca, biểu ca, ta sai lầm rồi biểu ca, xin đừng để ta lãnh cung, ta sửa, cái gì ta cũng sửa …”

      Cước bộ Kỷ Vô Cữu thủy chung chưa từng chậm lại, cũng quay đầu lại.

      Chớ trách tâm đế vương lạnh bạc. Đưa mắt xem xét toàn bộ hậu cung, có nữ nhân nào lấy chân tâm đối đãi với ?

      Tiếng khóc la phía sau dần dần xa, rốt cuộc biến mất, Kỷ Vô Cữu thở hơi dài nhõm, buồn bã trong ngực cũng tan rất nhiều. Kỳ ngại các nữ nhân đối với sử dụng ít thủ đoạn, nhưng thông minh đến mức này khiến người ta chán ghét.

      Tiếp đó, Kỷ Vô Cữu tản bộ trở lại Võ Điện, nơi đó Diệp Mộc Phương chờ yết kiến Hoàng thượng.

      Trước đó có nhắc đến, Diệp Mộc Phương là nhị ca của Diệp Trăn Trăn, thị lang Công bộ. Năm nay chủ trì công trình trị thủy, luôn ở tại Sơn Đông, hôm qua mới trở về, vừa về đến gia trạch, chưa kịp nghỉ ngơi nhận được truyền triệu của Kỷ Vô Cữu.

      So với trước khi rời khỏi kinh thành, Diệp Mộc Phương cả người gầy hai vòng, đen hơn nhiều, hai má hóp lại, tuổi lớn mà lởm chởm râu, cả người thoạt nhìn càng thêm lão thành chững chặc. tuy phong trần mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại hết sức có thần, xem ra tinh thần sai.

      Kỷ Vô Cữu rất quan tâm tới công trình trùng tu đập chứa nước lần này. Kỳ vẫn luôn chú ý, tại Sơn Đông luôn có người đặc biệt mang tin tức báo lại với . Bởi vậy, cần Diệp Mộc Phương báo cáo, cũng biết đại khái tình hình, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Diệp Mộc Phương báo lại đầy đủ.

      Công trình lần này quả cần cảm tạ lão thiên gia nể tình. Năm vừa rồi thời tiết rét đậm, thổ địa phương Bắc sau hai ba tháng lạnh lẽo cứng rắn vô cùng, lúc này thi công xây dựng vô cùng khó khăn, chỉ có thể tạm thời dừng lại. Nhưng năm nay, đại bộ phận khu vực hạ nguồn Hoàng Hà khó có được mùa đông ấm áp hơn, thổ địa chỉ bị đóng băng vào tháng chạp, phỏng chừng qua hết đầu xuân băng giá có thể sớm tiêu tan nên chỉ phải tạm dừng thi công tháng. Dân phu địa phương nhiệt tình hưởng ứng lệnh triệu tập, quan viên trấn an kịp thời, bởi vậy tốc độ tiến hành công trình nhanh hơn rất nhiều so với Diệp Mộc Phương dự tính, nếu thuận lợi, đập chứa nước có thể sử dụng ngay trước đợt lũ định kỳ năm sau.

      Kỷ Vô Cữu sau khi nghe xong, long tâm đại duyệt, liên tục ba chữ “Tốt.”

      Diệp Mộc Phương hỗn loạn trong chốn quan trường lâu sao hiểu, nhân lúc Kỷ Vô Cữu cao hứng, đem toàn bộ quan viên lớn tham gia xây dựng công trình đều khen lần, có công lao là đại gia, có lợi cũng là đại gia, như vậy sau khi trở về bọn họ mới có thể tiếp tục theo hoàn thành tốt công việc.

      Kỷ Vô Cữu liền truyền ý chỉ xuống, phàm là người Diệp Mộc Phương nhắc tới, toàn bộ đều trọng thưởng. Về phần Diệp Mộc Phương, muốn thưởng riêng cho ta; vì vậy Kỷ Vô Cữu phong tước vị cho Diệp Mộc Phương.

      Đại Tề từ trước đến nay chỉ ban tước vị cho công thần, trong đó công thần chủ yếu là võ tướng. nay cơ bản có chiến tranh cho nên võ tướng có thể đạt được tước vị vốn ít lại càng ít hơn, càng đến văn thần. Ngay cả Diệp Tu Danh, đầu mang nhiều danh hào như vậy nhưng cũng chưa đạt được tước vị.

      Cho nên tại Kỷ Vô Cữu phong tước cho Diệp Mộc Phương, tuy chỉ là bá tước tam phẩm vẫn đủ làm ta hết sức kích động.

      Kỷ Vô Cữu còn tự thân cấp phong hào, gọi là Hà Thanh Bá, ngụ ý trời yên biển lặng. , cái phong hào này có chút quá lớn, trời yên biển lặng là dùng để hình dung khả năng trị thế của bậc đế vương, ta mới chỉ sửa sông, lại làm sao có thể nhận nổi phong hào như vậy. Vậy nên Diệp Mộc Phương do dự muốn từ chối.

      “Diệp ái khanh cần khiêm tốn. Trị loạn thế ở Thiên Đạo, tất cả là do con người. Cái gọi là Hoàng Hà Thủy Thanh, đó là dựa vào khả năng của ái khanh đến trị thủy, nếu ái khanh đảm đương nổi còn ai có thể làm được?”

      Diệp Mộc Phương cảm động đến cơ hồ muốn khóc. ở Sơn Đông mỗi ngày sớm về tối, bận rộn cùng các đạo nhân mã tranh đấu , cơ hồ chưa có tới giấc ngủ an ổn, mục đích bất quá là nhanh chóng đem công trình hoàn thiện, sớm chút tạo phúc cho bá tánh. Nếu có nửa điểm tư tâm đó là thể nào, nhưng trả giá nhiều cố gắng như vậy, quả cũng đem điều tốt đến cho dân chúng. Lúc này Kỷ Vô Cữu hề tiếc lời khen ngợi , làm cho ta có loại hùng tâm “kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết”.

      Kỳ , tước vị này chỉ khẳng định công lao trị thủy của Diệp Mộc Phương, nó còn có tác dụng khác. Mấy ngày trước, vì kiện thích khách từ hàng ngũ thị vệ trong cung huyên náo ồn ào làm rất nhiều người cho rằng Kỷ Vô Cữu muốn xuống tay với Diệp Tu Danh, thậm chí có kẻ muốn nhân cơ hội này đối phó với Diệp gia. tại, Kỷ Vô Cữu rộng mở thiên ân, ban tước vị cho Diệp Mộc Phương khác nào cho những người đó : địa vị Diệp gia vẫn còn đó, các ngươi đều cút cho Trẫm.

      Sau khi Diệp Mộc Phương thiên ân vạn tạ trở về, Kỷ Vô Cữu cảm thấy những bực dọc dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan sạch . Phàm là người có dục vọng khống chế mạnh mẽ đều cực kỳ chán ghét kẻ khác phỏng đoán ý nghĩ và hành vi của mình, Kỷ Vô Cữu cũng ngoại lệ. muốn làm gì đấy là việc của , ai mơ tưởng nhúng tay vào, vậy phải cân nhắc kỹ chút rồi hãy làm.

      Huống chi, Diệp gia nhân tài lớp lớp xuất , làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt.

      Tâm tình Kỷ Vô Cữu vô cùng tốt, vì vậy dạo chơi chốc lát trong ngự hoa viên, chuyển bước chân qua hòn giả sơn liền thấy Diệp Trăn Trăn.

      Nàng chơi đu dây trong mảng tuyết. thân hồng y ngồi xích đu, dưới chân nhàng dao động. Chung quanh là mảng thế giới tuyết trắng lung linh, càng tôn lên thân liệt hỏa.

      Kỷ Vô Cữu qua, nhàng đặt tay lên bờ vai nàng. Diệp Trăn Trăn liếc mắt thấy ngón tay thon dài đầu vai liền biết là Kỷ Vô Cữu, nàng đứng dậy muốn hành lễ, Kỷ Vô Cữu lại dùng sức đè nàng lại, “Đừng cử động.”

      Vì thế, Diệp Trăn Trăn động, thành ngồi xích đu.

      Kỷ Vô Cữu đổi thành hai tay nắm lấy bờ vai nàng. đứng sau lưng nàng, giống như muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Nghĩ nghĩ, mở miệng :

      “Thực xin lỗi.”

      “Thực xin lỗi.”

      Hai thanh đồng thời vang lên, Kỷ Vô Cữu sửng sốt, khi phản ứng kịp trong lòng buông lỏng. nhàng đẩy nàng, làm nàng theo xích đu nhàng dao động nhưng thủy chung rời xa tầm tay , “Vì sao Hoàng hậu vậy?”

      “Thực xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi.” Diệp Trăn Trăn . Nàng sớm suy nghĩ minh bạch, Kỷ Vô Cữu so với tưởng tượng của nàng còn cường đại hơn, nếu muốn đối phó Diệp gia, hoàn toàn cần bức cung, tùy tiện an bài ctội danh nào chẳng được.

      Huống chi, đả bại Diệp Tu Danh rồi, lúc đó Phương Tú Thanh nắm hết quyền hành, cục diện đó thân là Hoàng Đế Kỷ Vô Cữu khẳng định cũng nguyện ý muốn nhìn thấy. Chân chính muốn đem Diệp gia nhổ tận gốc có rất nhiều người, nhưng phải là Kỷ Vô Cữu.

      Diệp Trăn Trăn phát , ngay từ đầu khi nàng tiến cung luôn lo lắng Kỷ Vô Cữu hại nàng, muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Cho nên chỉ cần phát sinh chuyện gì, nàng đều hoài nghi đầu tiên.

      hay biết, nếu muốn đẩy nàng vào chỗ chết, đại khái nàng cũng có khả năng hoàn thủ.

      Nghỉ thông suốt điều này, Diệp Trăn Trăn cảm thấy nặng nề, ngược lại cảm thấy nahngf hơn rất nhiều. giống như đem quyền quyết định trọng yếu chuyển giao cho người khác, bản thân mình mình cần bận tâm lo lắng nữa.

      “Trẫm cũng có sai, Trẫm nên đối với nàng như vậy.” Kỷ Vô Cữu thở dài, nghĩ đến mất khống chế và điên cuồng đêm đó, ngực lại đau xót.

      “Ngươi có sai, đây là bổn phận của ta.”

      Lời thức thời như vậy, nghe vào trong tai Kỷ Vô Cữu lại có chút chói tai. hơi khom lưng, hai tay trượt, ôm chặt lấy Diệp Trăn Trăn, đem nàng vòng vào trong ngực.

      Khẽ cúi đầu, nhắm mắt, môi nhàng mơn trớn gò má Diệp Trăn Trăn, ôn nhu , “Trăn Trăn, nên như vậy. Nếu nàng thích, Trẫm chạm vào nàng là được.”

      “Kỳ , Hoàng thượng, ta sở dĩ muốn ói, cũng phải bởi vì chán ghét ngươi, mà là … ta giống như có bệnh.” Diệp Trăn Trăn có chút uể oải.

      Kỷ Vô Cữu mở to mắt, ánh mắt trầm tĩnh, “Nghĩa là sao?”

      “Chính là loại quái bệnh .” Diệp Trăn Trăn cúi đầu , biết giải thích với như thế nào. Lần đầu tiên chính nàng cũng hiểu , nhưng đến lần thứ hai, nàng có thể cảm giác rệt, chỉ cần nghĩ đến Kỷ Vô Cữu từng cùng vô số nữ nhân làm loại chuyện này, bây giờ lại đây cùng nàng … Nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, chỉ ghê tởm trong lòng mà cả trong dạ dày cũng cảm thấy ghê tởm.

      Nhưng mà cảm giác này làm nàng khó có thể mở miệng, cho nên cũng biết trả lời như thế nào.

      “Nếu là bệnh, tóm lại là có thể trị, nàng chớ quá lo lắng.” Kỷ Vô Cữu an ủi nàng.

      Diệp Trăn Trăn gật đầu, “Hoàng thượng, nếu ngài …”

      , .” Kỷ Vô Cữu đánh gãy lời của nàng, “Trước hết cứ đem bệnh của nàng trị hết rồi sau. Trẫm muốn nàng nhưng cũng muốn nàng cam tâm tình nguyện.”

      Hai tay xiết lại, đem nàng hoàn toàn ôm vào trong ngực, mặt dán chặt vào khuôn mặt nàng. Long bào rộng rãi bao vây lấy hồng y của nàng, tại thế giới băng tuyết lung linh này, trông giống như gốc trà hoa nhị sắc mọc tại Dao Trì, đóa hoa hé mở tiên diễm lóa mắt, tuy hai mà .

      Tố Nguyệt mang trà sữa đến cho Diệp Trăn Trăn, nhìn thấy hình ảnh này lại lặng yên lui bước trở về.
      garubi29498, cá cơm, nhoklovely9247 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :