1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 38. Chuyên sủng

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Từ lúc phát Kỷ Vô Cữu rất có tài năng quân , đánh giá của Diệp Trăn Trăn đối với có tốt hơn ít, thỉnh thoảng cũng đến Dưỡng Tâm Điện dạo chơi, cùng thảo luận vài vấn đề. Hoàng hậu nàng trong việc xử lý cung vụ nhàn nhã, vụ bình thường Tố Nguyệt, Tố Phong, Vương Hữu Tài có thể giúp nàng xử lý, những chuyện khác ngẫu nhiên có Trang Phi hỗ trợ, còn lại những việc chân chính cần nàng ra mặt làm chủ rất ít.

      Cho nên nàng thường đến quấy rầy Kỷ Vô Cữu.

      Kỷ Vô Cữu cho đây là quấy rầy chút nào, thực tế, cảm thấy suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn thần kỳ, có thể nghĩ đến những điều bình thường ai nghĩ tới, thường đem lại cho những kinh hỉ ngoài ý muốn.

      Tỷ như lần này.

      Trong hai bộ sách lược quân đối phó với Thổ Lỗ Phiên Hãn và Thát Đát, bên cạnh chủ trương làm tan rã nội bộ bọn họ, Kỷ Vô Cữu còn định ôm cây đợi thỏ.

      “Nơi Thổ Lỗ Phiên Hãn có khả năng tấn công cao nhất là Đôn Hoàng, nơi này là cửa quan phía tây của Đại Tề, cho nên chúng ta chỉ cần canh giữ tại con đường bọn họ chắc chắn phải qua từ Cáp Mật đến Đôn Hoàng. Chờ quân địch mệt là có thể tấn công.” Kỷ Vô Cữu phân tích.

      “Vậy còn Thát Đát? Bọn họ đánh Tuyên Phủ hay Đại Đồng?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

      “Đại Đồng.”

      “Vì sao ngươi có thể khẳng định như thế?”

      “Ngươi quên sao?”, Kỷ Vô Cữu , “Tổng binh Đại Đồng là Lý Húc, người này giỏi tấn công địch, thạo thủ thành, lại hữu dũng vô mưu,” dừng chút, hơi nheo mắt, “Đây là lỗ hổng tốt cỡ nào.”

      Người này quá giỏi tính kế, Diệp Trăn Trăn nghĩ. Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, “Kỳ nếu biết con đường họ chắc chắn , chúng ta cũng nhất định phái binh canh chừng. Chúng ta có thể vùi thuốc nổ đường, nổ chết bọn họ.”

      Kỷ Vô Cữu nghe nàng , gật đầu, “Chủ ý này tệ.”

      “Hơn nữa, tốt nhất là thuốc nổ cần hỏa dẫn, chỉ cần bọn họ đạp lên, có thể nổ tan tành từng mảnh.” Diệp Trăn Trăn bổ sung thêm.

      Kỷ Vô Cữu càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này hữu ích, bèn truyền Giám quân Quân khí tư Trương Phong tiến cung thương thảo phen, Diệp Trăn Trăn ở bên nghe, thường bổ sung vài câu.

      Cùng lúc, Trương Phong còn đem tới tin tức tốt, liên châu điểu súng được nâng cấp từ 6 phát lên 24 phát, hơn nữa cũng chế tạo thử thành công, vài ngày nữa, ta chính thức dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế hạ phê chuẩn chế tạo hàng loạt điểu súng loại này.

      Diệp Trăn Trăn vừa nghe ánh mắt liền sáng, giương mắt nhìn Kỷ Vô Cữu.

      Thấy ánh mắt nóng cháy của nàng, hiểu vì sao Kỷ Vô Cữu lại mềm lòng, liền giúp nàng lấy hai thanh, đương nhiên vẫn chỉ có thể chơi đạn giả.

      ***​

      Mấy ngày nay, Thái hậu có chút kín đáo phê bình Kỷ Vô Cữu, đứa con trai này của bà trước kia chưa bao giờ chuyên sủng quá mức đối với nữ nhân nào, nhưng bây giờ, liên tục trụ lại Khôn Ninh Cung gần tháng. biết tiểu phụ kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mê hoặc đến mẹ ruột cũng sắp nhận.

      Vì thế Thái hậu bèn bóng gió với Kỷ Vô Cữu, muốn quân ân mưa móc chia đều.

      Kết quả, Kỷ Vô Cữu nể mặt mũi mà trả lời, “Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, Hoàng hậu là thê tử của Trẫm, phu thê nhi thần cầm sắt cùng minh, mẫu hậu hẳn nên cao hứng mới đúng.”

      Những lời này vẫn dùng bịt miệng Thái hậu được, bởi vì danh nghĩa chỉ có Diệp Trăn Trăn là nữ nhân có địa vị ngang hàng với Kỷ Vô Cữu, cũng chỉ có nàng mới có tư cách chiếm hữu Kỷ Vô Cữu, ai bảo người ta là chính cung Hoàng hậu chứ.

      Kỳ , đương nhiên Kỷ Vô Cữu biết cần quân ân phân đều, trước khi gặp Diệp Trăn Trăn, luôn đảm bảo nguyên tắc này. Nhưng tại tình huống có chút thay đổi, khi cùng nào hoan hảo cũng dễ dàng tưởng tượng đối phương thành Diệp Trăn Trăn, điều này làm cho cảm thấy mình có tâm bệnh.

      Điên cuồng nhớ thương thân thể nữ nhân như vậy quả đúng là có bệnh mà.

      Bất luận thế nào, đối với chuyện này, Kỷ Vô Cữu định tùy tâm, muốn làm cái gì làm cái đó. tại, việc muốn làm nhất, chính là đoạt Diệp Trăn Trăn tới tay. Tuy tiến triển quá thuận lợi, nhưng ít ra nàng ghét bị chạm vào như trước, thỉnh thoảng cử chỉ của có chút lỗ mãng, nàng cũng có thể tiếp nhận. Hơn nữa, cảm giác ôm Diệp Trăn Trăn ngủ rất tốt, trong lòng kiên định, bình thản, chất lượng giấc ngủ cũng cao hơn. Chờ nàng ngủ say, còn có thể thân thiết chút, sờ sờ ít, cọ cọ vài cái, làm mãi thành nghiện. chịu nổi phản kháng của tiểu huynh đệ, liền … Khụ, ngươi hiểu mà.

      Tuy rằng cuộc sống về đêm như vậy thoạt nhìn có chút ổn, nhưng Kỷ Vô Cữu vô cùng thích thú. cảm thấy tại và Diệp Trăn Trăn rất giống đôi vợ chồng già, đồng khởi đồng tọa, đồng thực đồng tẩm, dù hai người nhiều lời, nhưng tâm tư tương thông, vô cùng ăn ý.

      *đồng khởi đồng tọa, đồng thực đồng tẩm: ở chung nhà, ngồi chung chỗ, ăn chung bàn, ngủ chung giường >o< tưởng tượng quá đà rồi

      Kỳ , đây cũng chỉ là suy nghĩ vẩn vơ, đơn phương của Kỷ Vô Cữu mà thôi.

      Diệp Trăn Trăn cũng quan tâm mấy suy nghĩ vớ vẩn này của . Mấy ngày nay, nàng học ngôn ngữ tộc Nữ Chân, cả ngày ôm sách, khái khái bán bán kỷ lý lỗ. Kỷ Vô Cữu hỏi nàng vì sao học, nàng trả lời, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

      *khái khái bán bán kỷ lý lỗ: mình nghĩ đó là tiếng phát của tiếng dân tộc Nữ Chân, kiểu như mình phát mấy từ tiếng trung ý

      Kỷ Vô Cữu buồn cười, “Cũng cần ngươi ra tiền tuyến đánh giặc, biết người biết ta cũng đến lượt ngươi.”

      Diệp Trăn Trăn cho là đúng, “Tóm lại biết càng nhiều càng tốt, chừng có lúc cần tới.”

      Kỷ Vô Cữu cảm thấy điều nàng cũng có lý, liền xích lại gần cùng học. Bon họ tựa vào nhau, cùng xem chung quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu với nhau vài câu điểu ngữ. Hai người, người hồng y, người hoàng bào, nhét chung chỗ giống như dĩa trứng sốt cà chua.

      Tố Phong tay chân, rón rén tiến vào thêm hương đổi trà, lén nhìn hai người. Nam tuấn mỹ vô song, nữ diễm quang bốn phía, quả chính là Kim Đồng Ngọc Nữ tiên giới, ở nhân gian thể tìm thấy đôi thứ hai. Ánh nến chiếu lên người họ, minh minh ám ám, sắc màu ấm áp, cực kỳ giống bức tranh.

      Đây mới là thần tiên quyến lữ, Tố Phong thầm nghĩ.

      ***​

      Thái hậu dùng lời ép được Kỷ Vô Cữu lâm hạnh nữ nhân khác, liền tính toán đường vòng, xuống tay với người bên cạnh của nhi tử. Trước hết bà tìm Phùng Hữu Đức dò hỏi.

      ra, đối với chuyện Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, Phùng Hữu Đức cũng có lý giải của chính mình: nếu Hoàng thượng phát mình ở phương diện kia lực bất tòng tâm, để toàn bộ nữ nhân của mình đều biết, chi bằng chỉ để mình Hoàng hậu biết…

      Phùng Hữu Đức có chút do dự, biết có nên đem chuyện này cho Thái hậu hay , Hoàng thượng vốn sĩ diện, Hoàng hậu tuổi trẻ da mặt mỏng, chắc cũng ra, nếu bọn họ đều như vậy, thân thể Hoàng thượng vĩnh viễn tốt lên, bằng để Thái hậu làm chủ lần.

      Vì thế, Phùng Hữu Đức tiết lộ cho Thái hậu bốn chữ: “Long tinh bất kế.”


      *Long tinh bất kế: -\\\\- mọi người cứ hiểu theo nghĩa bất lực


      Những lời này thành công dọa Thái hậu trận , phải biết Hoàng thượng đến đứa cũng có. Mới tuổi còn trẻ mà , nhất định có thể chữa trị được!

      Bất quá, nếu chỉ dựa vào lời bên của Phùng Hữu Đức, Thái hậu cũng quá tin tưởng, vì thế bà tuyên thái y, hỏi thăm về long thể của Hoàng thượng.

      “Bẩm Thái hậu, long thể của Hoàng thượng gần đây an khang, thỉnh Thái hậu nương nương an tâm.” Y thuật cao minh nhất Thái y viện, Thiết Thái y trả lời.

      Thái hậu cố ý lừa ông ta, “Còn tưởng ai gia biết sao? Các ngươi nếu dám can đảm lừa gạt ai gia, làm chậm trễ bệnh tình của Hoàng thượng, ai gia nhất định tha!”

      Xem ra chuyện Hoàng thượng bị thương tiểu JJ bị Thái hậu phát , Thiết Thái y thầm nghĩ, chớp mắt, đáp, “Hồi Thái hậu, Hoàng thượng trước đây quả bị tổn thương long căn, bất quá chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, nhất định có thể khỏi hẳn, còn gì lo ngại.”

      Tổn thương long căn!

      Con mắt Thái hậu đảo vòng, ngất .

      Thiết Thái y thuận tay chuẩn bệnh cho Thái hậu, bà rất nhanh tỉnh lại. Thiết thái y biết bà vì lo lắng cho Hoàng thượng mới như thế, vì vậy kiên nhẫn giải thích tình hình của Kỷ Vô Cữu lần nữa, Thái hậu chỉ nghĩ ông ta dối để an ủi bà, nên sau khi nghe xong càng thêm khó chịu.

      Cho nên, Thái hậu đành tạm buông tha ý định để nhi tử quân ân mưa móc, muốn quân ân, cũng phải có mưa móc mới được.

      đời này có tường nào mà gió lọt qua được, gần đây chủ tử hậu cung và các nô tài căn cứ vào ít tin đồn và dấu vết để lại, rất nhanh xâu chuỗi thành bí mật kinh thiên động địa: Hoàng thượng … được…

      Chỉ trong 3 ngày tin tức này lấy phương thức phi thường thầm lan truyền khắp toàn bộ hậu cung, người của Khôn Ninh Cung hiển nhiên cũng biết, Tố Nguyệt kín đáo tìm cách chứng thực việc này với Diệp Trăn Trăn, đổi lại là vẻ mặt mờ mịt của nàng.

      Tố Nguyệt hết chỗ , vì vậy gọn gàng dứt khoát hỏi, “Nương nương, rốt cuộc Hoàng thượng là được hay được?”

      biết.”

      “Nương nương! Người phải biết, người chắc chắn biết!”

      “Được rồi, sau ta hỏi .”

      “…”

      Tố Nguyệt cho là Diệp Trăn Trăn đùa. Nàng ta cẩn thận suy nghĩ, Hoàng hậu biết Hoàng thượng được hay , chứng tỏ Hoàng thượng chạm vào nàng, nếu Hoàng thượng ngủ lại hàng đêm như thế lại chạm vào nàng, vậy chứng minh lời đồn là .

      Giữa trưa hôm nay, Kỷ Vô Cữu lại chạy tới Khôn Ninh cung ăn chực, ăn chực xong cơm lại quay sang uống chực trà. Tố Phong pha trà cực ngon, toàn bộ hậu cung người địch nổi. Kỷ Vô Cữu phát , vô luận đứng ở phương diện nào xem xét, tựa hồ Diệp Trăn Trăn so với Hoàng đế là còn hưởng thụ hơn.

      Diệp Trăn Trăn bình lui mọi người, , “Hoàng thượng, mọi người đều ngươi được.”

      “Phốc” Kỷ Vô Cữu phun hết ngum trà vừa uống ra. rút khăn bình tĩnh lau miệng, mặt đổi sắc nhìn Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn bình tĩnh uống trà, chờ trả lời.

      Kỷ Vô Cữu biết mình nên tức giận hay vui vẻ, đứng lên đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, “Nhắm mắt lại.”

      Diệp Trăn Trăn nghe lời làm theo. Nàng cảm giác được Kỷ Vô Cữu kéo tay nàng, sờ sờ lên thứ gì đó, sau đó vật kia trở nên vừa cứng vừa lớn, hơn nữa càng ngày càng …

      thắng hùng biện, ngươi tự mình cảm thụ, Trẫm được hay được.” Thanh Kỷ Vô Cữu chứa nụ cười thản nhiên, lại như nhẫn điều gì.

      Diệp Trăn Trăn tuy chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng vẫn biết là cái gì, nàng vội rút tay về, hai mắt mở to, biểu tình chán ghét mặt rệt.

      Loại thái độ như thấy rắn rết này làm Kỷ Vô Cữu nội thương, trong lòng dâng lên nỗi tức giận mơ hồ, cùng với khát vọng thể ngăn chặn.

      cảm thấy mình sắp nhịn được nữa rồi.

      ***​

      Nếu như toàn bộ hậu cung còn ai biết chuyện Hoàng thượng được, người này nhất định là kẻ có nhân duyên cực kém, Tô Tiệp dư. Mấy ngày nay nàng ta đóng cửa dưỡng thương, có thể là môn đình vắng vẻ, ngay cả Hứa Tài tử cũng đến, sau này nghe ngóng mới biết, Hứa Tài tử bị giáng xuống làm Tuyển thị, cũng bị cấm túc.

      Cho nên sau khi lành bệnh, Tô Tiệp dư phi thường trượng nghĩa thăm Hứa Tuyển thị. Hai tỷ muội xúm lại phen ức điềm tư khổ*, xong liền ôm nhau khóc rống. Tô Tiệp dư vuốt vuốt da đầu Hứa Tuyển thị, cảm giác ram ráp dưới bàn tay, càng sờ càng nghiện.

      *ức điềm tư khổ: hồi tưởng lại những chuyện vui vẻ và đau khổ

      Tóc Hứa Tuyển thị mọc ra ít, nhìn từ xa giống như quả dưa lớn mọc đầy lông. Bởi vậy, dù Kỷ Vô Cữu hạ lệnh cấm túc, nàng ta cũng dám ra cửa.

      Sau khi đến thăm Hứa Tuyển thị, Tô Tiệp dư tà tâm chết bắt đầu lòng dạ tìm cách phục sủng. Nàng ta rốt cuộc hiểu , báo thù có thể đếm xỉa, tại chuyện quan trọng nhất là bắt lấy tâm Hoàng thượng.

      Sau đó, nàng ta làm ra chuyện cực kỳ ngu xuẩn, ngu đến nỗi Diệp Trăn Trăn thập phần hối hận sớm đập chết nàng ta.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe37 others thích bài này.

    2. My iu

      My iu New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      17
      :06(1)::06(1):bùn nhân vật mình thích nhất ko thấy xuất nữa:tungtung:truyện này thích nhất là mất bạn cóc của trăn trăn:062:nghe tả đẹp muốn có:xitmau:
      daovan210Bách Tử Liên thích bài này.

    3. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      tặng thiềm thử như chị làm người ta uất ức ko nên lời mà haizz haizz ước gì e cũng có bản lãnh đó

    4. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      hahahaha chắc chết cười vì hoàng thượng ko dc quá. Đúng là tin đồn hại người mà.
      Bách Tử Liên thích bài này.

    5. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 39. Thích khách


      Edit: fujiki
      Beta: Bách Tử Liên

      Hai mươi hai tháng chạp, tuyết rơi. Toàn bộ hoàng cung phảng phất như cánh thiên nga, mảnh trắng nõn yên bình. Tuyết rơi làm khí lạnh lẽo cực kì, từng nhóm cung nhân tản bộ, hoạt động gân cốt.

      Góc Đông Bắc hoàng cung, có hoa viên gọi là La Xuân Viên, nghe là do trước kia, mỗ Hoàng đế nào đó vì kỉ niệm với phi tử mà mình thích xây dựng nên. Vì nơi này hoang vu, lại đơn điệu tiêu điều, có đá mà chẳng có cây, náo nhiệt như ngự hoa viên, cho nên ít có người đến. Nhưng nơi này có Phù Vọng đình, kiến trúc khá hay. Đình xây núi đá nhân tạo, gian trống trải, là nơi cao nhất của hậu cung, đứng nhìn từ vọng đình có thể đem toàn bộ cảnh sắc hậu cung thu vào tầm mắt. Nhìn những bóng người xíu tới lui trong hoàng cung, Kỷ Vô Cữu có loại cảm giác như nắm giữ tất cả trong tay, giống như là người quyết định vận mệnh của chúng sinh trong thiên hạ.

      Tại sao có người ham mê quyền lực đến điên cuồng? Bởi vì quyền lực đem tới quyền chế, càng khống chế sinh tử của càng nhiều người, càng làm cho bọn họ có cảm giác an toàn và thành tựu. Từ thời tổ tiên là loài khỉ hoang dã, nam nhân được phân đẳng cấp, tranh quyền lực. Điều này dung nhập vào xương tủy của bọn họ, trải qua trăm vạn năm rèn giũa, hề giữ lại mà truyền thừa hết cho đời sau và đời sau nữa.

      Cho nên có thể , tranh quyền đoạt lợi là bản năng của nam nhân. Chẳng qua có số người bị điều kiện khách quan áp chế khiến bản năng này dần dần bị nhược hóa. Ở vương triều Đại Tề, Kỷ Vô Cữu là người có quyền lực cao nhất, thậm chí nếu khách quan đánh giá câu, xét tất cả các nhân tố kinh tế, quân , khoa học, kỹ thuật, nhân khẩu, tầm ảnh hưởng,… mà quyền lực của ở đỉnh cao của nhân loại toàn tinh cầu cũng sai. Đứng ở nơi cao xử bất thắng hà này, sớm đem mình ném vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi, cùng các phe phái đấu đá với nhau, kinh nghiệm phong phú, kỹ xảo thuần thục, ngay cả hai danh thần đương thời Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh đều bị dạy thành dễ bảo, có thể tiểu hỗn đản ngàn năm có .

      *cao xử bất thắng hàn: ý chỉ những người quyền cao chức trọng, có bạn tri tâm, chỉ có lạnh lùng và độc; hoặc là đứng ở nơi cao chịu nổi cái lạnh giá ở nơi đó.

      Điều này dẫn tới hậu quả nghiêm trọng: thói quen của là dùng phương thức đấu đá lẫn nhau để nắm quyền khống chế tất cả. Nhưng biết rằng, phải chuyện gì cũng có thể nằm trong tầm khống chế, càng thể dụng mưu tính kế trong tất cả mọi chuyện.

      Rất lâu về sau, Kỷ Vô Cữu thường xuyên nghĩ, nếu như sớm hiểu đạo lý này, có phải xảy ra nhiều rắc rối như vậy hay .

      ***​

      Người biết Kỷ Vô Cữu thỉnh thoảng đến Phù Vọng đình nhìn về nơi xa có nhiều, Tô Tiệp dư theo nhiều năm chính là trong số đó. Thế nên Kỷ Vô Cữu vừa đứng ở Phù Vọng đình lúc, Tô Tiệp dư liền đến. Nàng tự ta tay bưng cái khay, để 2 tách trà đậy nắp, Phồn Xuân theo sau nàng ta, hành lễ, sau đó đem hai tấm đệm da hồ ly đặt vào ghế đá trong đình.

      Tô Tiệp dư buông khay trong tay xuống, xoa xoa cánh tay nhức mỏi, ôn nhu cười, mị thái lan tỏa, “Hoàng thượng, nơi này gió lạnh, uống chén trà nóng làm ấm thân mình .”

      Kỷ Vô Cữu ngồi xuống bàn đá, chén trà đầy làm Tô Tiệp dư bưng lên có chút khó khăn. Nàng ta lau sạch nước bên ngoài tách trà rồi dùng hai tay dâng lên trước mặt Kỷ Vô Cữu.

      Nếu bàn về săn sóc, Hiền Phi miệng lưỡi tốt nhất, còn Tô Tiệp dư tay nghề tốt nhất. Nhiều năm qua, nàng ta gây ra bao nhiêu đại họa, đắc tội bao người nhưng vẫn sống tốt, tận tới khi Diệp Trăn Trăn tiến cung mới chân chính gặp hạn mà té ngã vài lần, nguyên nhân đơn giản chính là nàng ta luôn chú ý đến cảm nhận của Kỷ Vô Cữu.

      Lúc này gió đông rét lạnh, vừa vặn cần chén trà nóng làm ấm người.

      Kỷ Vô Cữu tiếp nhận chén trà, hơi nhấc nắp đậy lên, thấy nước trà hồng sáng, hương thơm lan tỏa bốn phía, là Kỳ Hồng cống trà. Kỳ Môn hồng trà được xưng là đệ nhất quần phương, là danh trà lâu nay, hàng năm nhiều nhất cũng chỉ được ba bốn mươi cân đều là cống phẩm cho Hoàng thất. Kỳ Hồng trà tuy phải tốt nhất, nhưng Kỷ Vô Cữu thập phần thích màu sắc và hương khí của nó, cho nên có thể lần này Tô Tiệp dư làm rất tốt, nhìn thấy Kỷ Vô Cữu sau khi ngửi xong hài lòng nếm ngụm, nàng ta mới hơi yên lòng chút.

      Lúc này, lại có người từ phía dưới leo lên.

      Diệp Trăn Trăn lần nữa bị Tố Nguyệt bắt ăn vận như người buôn bán da lông thú. Tay nàng ôm lò sưởi, đầu đội cái mũ da hổ, vừa nhìn thấy Kỷ Vô Cữu và Tô Tiệp dư trong đình, nàng liền quay đầu bước .

      Kỷ Vô Cữu giữ nàng lại, “Hoàng hậu sao ngồi xuống đây?”

      Diệp Trăn Trăn vốn định để ý tới bọn họ, nhưng lại sợ Tô Tiệp dư giở trò, vì thế cũng ngồi xuống bàn đá.

      Có lẽ bị mấy chục hèo tạo tạo thành tổn thương quá sâu, Tô Tiệp dư nhìn thấy DIỆP TRĂN TRĂN, có chút bất an.

      “Thần thiếp biết Hoàng hậu nương nương tới đây, cho nên chỉ chuẩn bị hai chén trà, thỉnh Hoàng hậu thứ tội.”

      “Tự nàng ấy cũng có.” Kỷ Vô Cữu nhìn Vương Hữu Tài đưa ra bình sứ lớn nút kín. lập tức biết trong bình sứ kia đựng gì, đó là Đại Hồng Bào của .

      Cây trà Đại hồng Bào chính tông sinh trưởng núi Vũ Di, tổng cộng quá bảy, tám cây, người thường thể lên, phải huấn luyện khỉ hái, sau khi hái xuống, trải qua quá trình sao chế phức tạp, mới có được cực phẩm Đại Hồng Bào. Loại trà này sản lượng năm đến cân, toàn bộ tiến công cho Kỷ Vô Cữu, có thể là chỉ dành cho Hoàng đế. Vài ngày trước Kỷ Vô Cữu cho Diệp Trăn Trăn ít, Tố Phong nấu trà với sữa dê, sau đó lọc bỏ lá rồi thêm vào chút mật ong, giữ ấm cho Diệp Trăn Trăn uống.

      Diệp Trăn Trăn thực thích loại trà sữa này, Kỷ Vô Cữu thích mùi sữa, cho nên chỉ nếm ngụm liền uống nữa. Nhưng thích nhìn Diệp Trăn Trăn uống. Nàng uống xong ngụm trà sữa, môi dính viền mỏng, sau đó nàng tự giác vươn đầu lưỡi liếm vòng, mỗi khi nhìn thấy cảnh này, Kỷ Vô Cữu đều cảm thấy yết hầu căng thẳng.

      Vì thế đem toàn bộ Đại Hồng Bào mà mình nhất cho Diệp Trăn Trăn.

      Tố Phong rót chèn trà sữa cho Diệp Trăn Trăn, nàng bưng lên uống, theo thường lệ liếm liếm môi, cũng phát Kỷ Vô Cữu nhìn mình. Đột nhiên, nàng nghe thấy Tô Tiệp dư hét lên, “Hoàng thượng cẩn thận!”

      Nàng tập trung nhìn, phía sau lương đình thế nhưng đột nhiên xuất người giơ kiếm đâm thẳng về phía Kỷ Vô Cữu. Tô Tiệp dư đứng sát bên người Kỷ Vô Cữu, Diệp Trăn Trăn mới nghe thấy tiếng thét của nàng ta thấy nàng ta nhào ra chắn trước Kỷ Vô Cữu.

      Diệp Trăn Trăn phản ứng cực nhanh, lắc cổ tay, chén trà nhanh chóng bay thẳng đến trước mặt thích khách, tên thích khách vội đưa kiếm ra đỡ, chỉ trong giây lát đó đánh mất tiên cơ, Kỷ Vô Cữu đứng lên cùng giao chiến. Diệp Trăn Trăn thấy thích khách mặc quần áo thị vệ, liền biết ổn.

      Lúc này, thích khách tuy rằng sử dụng kiếm giao thủ với Kỷ Vô Cữu tay tấc sắt, nhưng vẫn phải ứng phó hết sức vất vả, rất nhanh rơi vào thế hạ phong. Diệp Trăn Trăn muốn bắt sống nên cũng gia nhập cuộc chiến. Hai người liên thủ, đối phương càng có khả năng chống đỡ, bị chưởng của Kỷ Vô Cữu đánh bay, mắt thấy rơi khỏi giả sơn thạch. Sơn thạch này cách mặt đất mười trượng, người ngã xuống dưới khẳng định mạng sống khó bảo toàn. Diệp Trăn Trăn chút do dự, lao người về phía rìa sơn thạch bắt lấy ta. Trái tim Kỷ Vô Cữu nhảy vọt lên cổ họng, vội bắt lấy cổ tay nàng, dúng sức kéo về, có lẽ vì quá lo lắng, lực cánh tay của cực kỳ lớn, kéo được cả hai người lên. Thích khách bị ném mặt đất, che ngực ho khan liên tục, Phùng Hữu Đức và Vương Hữu Tài vội nhào lên tước binh khí của và đè xuống.

      “Ngươi điên rồi!” Mặt Kỷ Vô Cữu trắng bệch trách cứ Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn nhìn thích khách, cằm giật giật, hét lớn, “Đừng để tự sát!”

      Kỷ Vô Cữu bước nhanh qua, đạp thẳng cước vào cổ thích khách, mũi chân hơi nhấc chạm vào đúng vị trí bên má , chỉ nghe tiếng rắc , tên thích khách lập tức bị trật hàm.

      Phùng Hữu Đức móc ra từ miệng ta túi giấy màu đen, túi giấy có hai vết răng. Bên trong chắc chắn là độc dược, muốn cắn nát lớp giấy bao ngoài ăn rồi nuốt độc, nhưng chưa kịp.

      Diệp Trăn Trăn cuối cùng cũng thở ra hơi.

      Thị vệ phía dưới cũng đuổi tới, đè chặt thích khách lôi xuống. Diệp Trăn Trăn theo phía sau hỏi, “Các ngươi có biết hay ?”

      “Bẩm Nương nương, là tam đẳng thị vệ Khang Thừa Lộc.”

      Vì thế Diệp Trăn Trăn dặn dò bọn họ, “Trông coi cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để có cơ hội tự sát!”

      Tô Tiệp dư từ trong kinh hách (hoảng sợ) tỉnh lại, liền nhào vào trong ngực Kỷ Vô Cữu, khóc đến lê hoa đái vũ.

      Kỷ Vô Cữu nhưng đẩy nàng ta ra. tay ôm Tô Tiệp dư, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn, ánh mắt u ám, “Vì sao sợ tự sát?”

      “Ta sợ chết có đối chứng.” Diệp Trăn Trăn đáp.

      “Vì sao sợ chết có đối chứng?” Kỷ Vô Cữu nhất quyết tha.

      Diệp Trăn Trăn cảm thấy Kỷ Vô Cữu rất dong dài nên đáp lại mà cáo lui trở về. Trở lại Khôn Ninh Cung, nàng vẫn cảm thấy lòng dạ yên.

      Xuất thích khách trong hoàng cung, vô luận thế nào, Lục Ly cũng trốn thoát được tội danh thiếu trách nhiệm, nhưng đẩy chỉ là hình phạt nhất. Bởi vì thích khách là tên thị vệ, là thống lĩnh thị vệ Lục Ly chỉ mắc tội tác trách, khéo có người vu tội và thích khách là cùng phe, cứ theo hướng này mà nghĩ, Lục gia và Diệp gia sợ đều thoát khỏi can hệ.

      Diệp Tu Danh vốn là tam triều nguyên lão, đế sư hai đời, có thể bách độc bất xâm, tội danh gì cũng sợ, nhưng chỉ có tội mưu phản bất luận kẻ nào cũng được phép dính vào, ông cũng ngoại lệ. Mà thân phận và địa vị của ông đều quá mức nhạy cảm, ông mưu phản chắc chắn có người tin. Đến lúc đó chưa cần Kỷ Vô Cữu động thủ, toàn bộ nước miếng của quần thần triều đình cũng có thể trực tiếp làm ông chết đuối.

      Kỳ , điều làm Diệp Trăn Trăn sợ nhất là Kỷ Vô Cữu cố ý đổi trắng thay đen. là Hoàng đế, lại kiêng kị Diệp gia lâu, nếu thừa dịp thời cơ tốt này, chụp mũ mưu phản cho Diệp gia, nhổ tận gốc cả dòng tộc nàng cũng phải việc khó khăn.

      Diệp Trăn Trăn càng nghĩ càng cảm thấy lo sợ, bên trong gian phòng ràng ấm áp như mùa xuân, mà nàng lại cảm thấy người từng trận rét run.

      được, nhất định phải bắt được hung phạm trước khi Kỷ Vô Cữu động thủ.

      Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn bỗng phát ra điểm đáng ngờ: vì sao thích khách muốn giết Kỷ Vô Cữu?

      Hoặc là gan to bằng trời, hoặc là có huyết hải thâm thù, hoặc chính là mưu phản. Thời điểm Kỷ Vô Cữu đăng cơ đại xá thiên hạ lần, thời điểm đại hôn lại đại xá lần nữa, cũng chưa làm ra chuyện đại gian đại ác nào, dù là ban chết cho ai cũng là kẻ gian ác đáng tội, cho nên khả năng báo thù tương đối .

      Nếu là mưu phản, vậy lại càng kỳ quái. Cơ bản mưu phản có hai con đường: là nông dân bạo loạn, hai là chính biến. nay, thái bình thịnh thế, nông dân đều được ăn no mặc ấm, ai thèm cùng ngươi làm loạn; còn về chính biến, muốn chính biến, điều kiện tiên quyết là phải có người thừa kế ngai vàng danh chính ngôn thuận. Nghe Hoàng thất bị nguyền rủa, đời đời con nối dòng thưa thớt, đừng đến huynh đệ, Kỷ Vô Cữu ngay cả thân tỷ muội cũng người, chi thứ lại quá xa, căn bản có tư cách nhúng chàm ngôi vị Hoàng đế. Muốn giết Hoàng đế? Được rồi, sau khi giết , ai đến làm Hoàng đế? Muốn làm là có thể làm sao? Ai phục tùng ngươi đây?

      Diệp Trăn Trăn phát mình lại vào ngõ cụt. Đừng tìm ra hung phạm, giờ đến mục đích giết người của đối phương nàng cũng chưa đoán được.

      Khoan, khoan … Giết người, giết người? Nếu … mục đích của ta phải là giết người?

      Trước mặt Diệp Trăn Trăn giống như bỗng nhiên mở ra cánh cửa.

      Nàng nghĩ tới động tác vô cùng mau lẹ của Tô Tiệp dư khi đỡ cho Kỷ Vô Cữu kiếm. Tô Tiệp dư chỉ là yếu đuối, lại chưa từng luyện công phu, tại sao phản ứng của nàng ta so với nàng và Kỷ Vô Cữu đều nhanh hơn? Thích khách ở phía sau Tô Tiệp dư và Kỷ Vô Cữu, muốn nhìn thấy thích khách trước đó phải quay đầu lại, có việc gì Tô Tiệp dư quay đầu làm gì? Hơn nữa, vị trí thích khách xuất là đối diện Diệp Trăn Trăn, nếu nhìn thấy thích khách, cũng phải là nàng nhìn thấy trước tiên chứ.

      Hơn nữa, nữ nhân nhát gan, chưa từng luyện võ công, phản xạ chậm, khi thấy có người cầm kiếm xông tới, phản ứng đầu tiên phải là kinh sợ và thét chói tai ư? Sao nàng ta lại bỏ qua bước này, trực tiếp nhảy ra đỡ kiếm cho Kỷ Vô Cữu? Nàng ta làm sao biết mục tiêu của đối phương là Kỷ Vô Cữu?

      Liên kết tất cả hoài nghi thành chuỗi, Diệp Trăn Trăn rốt cuộc tìm ra lời giải thích hợp lý cho toàn bộ chuyện này: Tô Tiệp dư muốn tranh sủng đến điên rồi, biết là nghe theo chủ ý của kẻ nào, cũng có thể do nàng ta vất vả suy nghĩ đến tẩu hỏa nhập ma … Tóm lại, nàng ta sử dụng chiêu trò, muốn qua màn kịch đỡ kiếm cho Kỷ Vô Cữu mà lần nữa giành được hảo cảm của .

      Nếu như vậy Tô Tiệp dư quả ngu xuẩn. Kế này thoạt nhìn có vẻ khả thi, nếu thành công có thể khiến nàng ta Đông Sơn tái khởi, nhưng nàng ta nghĩ nếu thất bại sao? khi việc bại lộ, có vô số người bị liên lụy. Đây chính là ám sát Hoàng thượng, cần biết là hay giả, đều là tội thể tha thứ, đến lúc đó khí tiết tuổi già của Tô Tướng quân nhất định khó giữ được, thậm chí tính mạng cả nhà Tô gia đều có khả năng bồi theo.

      được, được. Nhất định phải nghĩ ra biện pháp làm cho nàng ta hoặc ta nhận tội, thể để trận hỏa thiêu này lan tới Diệp gia. Diệp Trăn Trăn chắp tay sau lưng, liên tục qua lại trong phòng, đầu óc chỉ có suy nghĩ này.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :