1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309

    2. KimIchi

      KimIchi New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      bao giờ mới có chương mới a.......:09(1)::012: :th_9:

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Người nhà của mình bệnh nặng ko post chương mới đc. Mình sẽ tranh thủ, mọi người thông cảm nhé
      nganha123, ElaineNguyen, Ishtar6 others thích bài này.

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 29: Xuất cung

      Từ khi bị phạt quỳ trước cửa Khôn Ninh Cung, Hứa Tài tử bị nhiễm phong hàn, điều dưỡng mấy ngày mới khá hơn chút, người cũng tiều tụy rất nhiều. Lần tiếp theo nàng ta gặp Diệp Trăn Trăn thái độ cung kính hơn, có chút biểu oán hận nào.

      Điều này làm cho ít kẻ muốn xem náo nhiệt có chút thất vọng. Cũng phải thôi, tuy Hứa Tài tử có hậu thuẫn lớn nhưng phẩm cấp quá thấp, vô luận như thế nào tại nàng ta cũng thể đấu với Diệp Trăn Trăn.

      Người tức giận nhất là Thái hậu. Trong mắt bà, Diệp Trăn Trăn phạt Hứa Tài tử chính là trực tiếp tát vào mặt Thái hậu bà. Điều đáng giận nhất là Kỷ Vô Cữu vậy mà cũng đứng ra chống lưng cho Hứa Tài tử, biết rốt cuộc tiểu tử này nghĩ như thế nào. Thái hậu cẩn thận ngẫm lại trạng thái tinh thần của Kỷ Vô Cữu trong mấy ngày gần đây, càng nghĩ càng cảm thấy nắm chắc, bà phát mình càng lúc càng hiểu nổi đứa con trai này.

      Chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Kỷ Vô Cữu từ năm 8 tuổi được sắc phong Thái tử liền được đưa vào Đông cung. Vì là Thái tử duy nhất của quốc gia này hơn nữa có ứng cử viên khác, từ phụ mẫu bề đến quan lại triều thần, thậm chí cả dân chúng bình thường cũng ký thác kỳ vọng nơi . Cho nên mỗi ngày của trôi qua đều mệt như chó, có thể thấy thời gian gặp mặt cha mẹ ngắn như thế nào, tự nhiên cũng trở nên xa cách hơn so với những cặp mẹ con bình thường.

      Trong lòng Thái hậu an tâm.

      Bà cho rằng Hứa Tài tử và Hiền Phi đều là nhân tài có thể bồi dưỡng, tại điều quan trọng là kéo Diệp Trăn Trăn xuống ngựa. Nhưng cả Hứa Tài tử và Hiền Phi đều đoàn kết nhất trí cùng nhau đối ngoại như kỳ vọng của bà mà lại rất nhàn nhạt khách sáo, cũng tuyệt đối có ý định quá thân thiết.

      Cho nên chiến tuyến thống nhất này vừa mới hình thành xuất vết rạn.

      Hiền Phi khỏi cần , nguyện ý cùng Hứa Tài tử lôi kéo nữa, tránh gặp rủi ro; Hứa Tài tử cũng cảm thấy Hiền Phi tâm nhãn quá nhiều, muốn cùng người như vậy tới lui nhiều. thực tế, từ khi vào cung tới nay, nàng ta yên lặng quan sát những nữ nhân đứng đầu trong cung này, quan sát hồi lâu, rốt cuộc tìm được thanh đao tốt.

      “Lệ Phi này địa vị cao, được sủng ái, tính tình thẳng tuột đầu óc lại ngốc nghếch, đương nhiên là thanh đao tốt.” Trong Khôn Ninh Cung, Diệp Trăn Trăn mân mê cái hộp gỗ bằng nắm tay, cúi đầu .

      Cái hộp này là hộp cơ quan, hôm kia Diệp Trăn Trăn mới có được, thích muốn rời. Tố Nguyệt bên cạnh nghe được nàng như vậy, nhíu mày, “Nương nương ý người là… Lệ Phi cùng Hứa Tài tử liên thủ?”

      “Tám phần là vậy. Hai người bọn họ đều có thù với ta, người có địa vị cao người kia lòng dạ xấu, tiếp cận nhau vừa lúc là quần tụ hội, cấu kết với nhau làm việc xấu.”

      “Vậy chúng ta nên làm như thế nào đây nương nương?” Tố Phong có chút nóng nảy.

      “Còn có thể làm gì, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chỉ cần Hoàng thượng thiên vị các nàng ta, chỉ có hai nữ nhân bổn cung vẫn thèm để vào mắt.” Sợ là sợ khi xảy ra chuyện Kỷ Vô Cữu lại thừa cơ đá vào cước, hơn nữa tại quan hệ giữa nàng và tốt. Diệp Trăn Trăn nghĩ đến điều này lại cảm thấy tình đơn giản.

      Vừa nhắc tới Hoàng thượng, lông mày Tố Nguyệt càng nhíu chặt, “Nương nương, Hoàng thượng mấy ngày đặt chân vào Khôn Ninh Cung.” Lúc thường ngày tuy thể nào ngủ lại cũng cách hai ngày đến Khôn Ninh Cung dạo vòng, tại tốt rồi…

      đến càng tốt, bổn cung được vui vẻ thanh tĩnh.”

      Tố Phong đột nhiên hạ thấp giọng, “Nương nương, nô tỳ nghe Vu Cát ở Càn Thanh Cung , Hoàng thượng hôm nay xuất cung, hơn nữa là đến chỗ tầm thường, tỏ ra thần thần bí bí. Người xem, Hoàng thượng chỗ nào đây?”

      Diệp Trăn Trăn dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tố Phong, “Hoàng thượng nơi nào làm sao Vu Cát có thể biết? Cho dù biết, những lời này cũng thể tùy tiện cho người khác. Ta thấy người tên Vu Cát kia có ý định đen tối, về sau ngươi ít cùng lui tới .”

      Tố Phong gật đầu nhưng trong lòng vẫn hết sức tò mò. Hoàng thượng đến cùng là đâu vậy chứ? Cái gọi là “tiêu hồn động” mà Vu Cát rốt cuộc là nơi nào?

      ***​

      Nhân sinh vô thường, thế khó liệu a… Phùng Hữu Đức đứng ở trước Thúy Phương Lầu, trong lòng cảm khái. Ông cũng sống mấy chục năm rồi, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình đến dạo thanh lâu.

      Đương nhiên, là cùng với Hoàng đế bệ hạ.

      Hôm trước ông do dự tới do dự lui, rốt cuộc ôm tâm tình phức tạp đem chủ ý của Vu Cát hàm súc cùng Kỷ Vô Cữu cân nhắc, ngờ Kỷ Vô Cữu hơi suy nghĩ chút liền đồng ý.

      Đối với Hoàng đế mà , lui tới nơi bướm hoa dù sao cũng phải là chuyện vẻ vang gì, nên Kỷ Vô Cữu ngay cả ám vệ cũng mang theo, chỉ dẫn theo mình Phùng Hữu Đức. Nhứng đối với ám vệ mà , vô luận như thế nào an nguy của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất, thậm chí còn quan trọng hơn cả thánh chỉ. Cho nên bọn họ vẫn lén theo đến đây. Ám vệ giỏi nhất chính là trốn trong đám người mà bị phát , Kỷ Vô Cữu lại đầy bụng tâm , đương nhiên cũng phát hiên ra bọn họ.

      Vì thế tại, vị hoàng đế thêm thái giám, đứng ở trước Thúy Phương Lâu.

      Kinh nghiệm sống của Kỷ Vô Cữu phong phú, thanh lâu cũng là lần đầu tiên tới. đến mức chạy tới loại địa phương này tầm hoan tác nhạc, chỉ là… Có mấy lời thể cùng những nữ nhân trong hậu cung, thế nên muốn đây hỏi câu.

      nghiêm mặt bước vào Thúy Phương Lâu, vừa mới đến đại sảnh liền bị đám nữ nhân vây quanh, vừa kéo cánh tay vừa chụp bả vai, thâm chí có vài người lớn mật hơn chút sờ loạn trước ngực . Phùng Hữu Đức vội vã kéo những nữ nhân này ra, nhưng kéo được người này lại kéo được người kia, Kỷ Vô Cữu dường như có lực hút cực lớn, hút chặt những nữ nhân này lên người.

      Cũng phải những thanh lâu nữ tử này quá đói khát, chỉ là vẻ ngoài Kỷ Vô Cữu quá mức chói mắt, hơn nãy toàn thân khí phái vô cùng hấp dẫn người khác, đừng là tự muốn các nàng, cho dù là bắt các nàng dùng tiền để có được , phỏng chừng cũng hết sức vui vẻ.

      Mùi son phấn của nhiều nữ nhân hợp lại, nồng đậm đến gay mũi. Kỷ Vô Cữu thoát khỏi khiếp sợ cùng quẫn bách ban đầu, phản ứng lại, hai ba động tác đem những kia gộp lại đẩy ra rất xa.

      Đám nữ tử lảo đảo vài bước liên tiếp, duyên dáng kêu to liên tục.

      Tú bà cười lấy lòng đến nghênh tiếp, “Vị công tử này, xem ra những dung chi tục phấn này thể vừa mắt ngài, biết ngài muốn nương dạng gì đến bồi đây?”

      Phùng Hữu Đức , “Gọi người tốt nhất nơi này đến.”

      đúng là trùng hợp, hôm nay đúng lúc hoa khôi của Thúy Phương Lâu chúng ta Liễu Nguyệt nương muốn tìm người tri kỷ nhập màn, công tử ngài có muốn đến xem hay ?”

      Kỷ Vô Cữu tuy dạo qua thanh lâu, nhưng cũng biết hoa khôi quả là người tốt nhất nên gật đầu, để tú bà đích thân dẫn đến tòa tú lầu ở hậu viện. Trước lầu tụ tập ít người, đều đến đợi hoa khôi nương tử trong truyền thuyết.

      ra Liễu Nguyệt nương vốn là thanh quan* trong Thúy Phương Lâu, sắc nghệ song tuyệt, hấp dẫn ít nhân vật nổi tiếng giàu có quý phái tiêu bạc người nàng. Chỉ vì tú bà bức nàng tiếp khách, nàng liền giận dỗi lang quân đầu tiên muốn do chính mình chọn, bất luận đối phương ra bao nhiêu tiền cũng phải hợp ý nàng mới được. Tú bà nghĩ về sau nương này mang đến bạc trắng cho mình, cũng tùy ý nàng.

      *bán nghệ bán thân

      Vì thế mới có cuộc tụ hội hôm nay.

      Kỷ Vô Cữu vừa ngồi xuống, Liễu Nguyệt nương kia liền ra, thoáng nhìn thấy Kỷ Vô Cữu trong đám đông. Nàng ta khách sáo mấy câu, ánh mắt thủy chung nhìn về phía Kỷ Vô Cữu ngồi, người chung quanh đều bị đôi mắt thu ba của mỹ nữ này nhìn đến toàn thân mềm nhũn, duy chỉ có Kỷ Vô Cữu, từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên lặng. Sau đó, hiểu vì sao mình lại bị hoa khôi nương tử mời vào khuê phòng.

      Khách quan mà , Liễu Nguyệt nương đích thực rất xinh đẹp nhưng trong cuộc đời Kỷ Vô Cữu thiếu nhất chính là mỹ nữ. Vừa vào khuê phòng, liền đưa ra xấp ngân phiếu, “Ta muốn hỏi ngươi việc.”

      Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm ngân phiếu, vẻ mặt ảm đạm, “Công tử, nô gia cũng ham muốn số tiền này của người. Ta còn tưởng rằng người giống những nam nhân kia, ngờ…”

      “Ta hỏi ngươi, nữ nhân làm sao mới nguyện ý thương nhu nhớ nam nhân?”

      Đem những lời này hỏi nữ tử thanh lâu, khó tránh đối phương lý giải nó thành loại ám chỉ. Liễu Nguyệt rót ly rượu cho Kỷ Vô Cữu, thở dài tiếng, , “Thúc dám giấu, nô gia tuy lưu lạc nơi bướm hoa nhưng chưa bao giờ cùng nam tử gần gũi da thịt.”

      Ý tứ của những lời này rất ràng. Nô gia vẫn là người chưa có kinh nghiệm đó.

      Nếu là nam nhân bình thường nghe được lời này khẳng định sớm cao hứng rục rịch, nhưng Kỷ Vô Cữu lại mất hứng, có chút ghét bỏ nhìn Liễu Nguyệt.

      Liễu Nguyệt: “…”

      Kỷ Vô Cữu phát suy nghĩ trước đây của mình có chút sai lệch, phải kịp thời sữa chữa.

      Lúc này, tú bà dẫn nha đầu đưa đến vài khay rượu và thức ăn, mặt mũi tươi cười tiếp đón Kỷ Vô Cữu. Bà ta lăn lộn trong trận phong nguyệt nhiều năm như vậy, tự nhiên có mắt nhìn người, vị thiếu gia này vừa nhìn liền biết lại lịch nhỉ, giàu cũng là quý.

      Kỷ Vô Cữu gọi tú bà lại, “Ngươi tìm cho ta người có kinh nghiệm phong phú.”

      Sắc mặt Liễu Nguyệt lập tức trở nên rất khó coi.

      Tên ám vệ nằm nóc nhà nghe được lời này, nghĩ thầm, khẩu vị của Hoàng thượng nặng nha.

      nương có kinh nghiệm phong phú rất nhanh được tìm đến, nương này tên là Hồng Vân, thoạt nhìn lớn hơn Liễu Nguyệt vài tuổi, mặc thân áo quần màu hồng đào, mặt trang điểm rất đậm, đường uốn éo như rắn. Nàng ta vừa bắt đầu liền muốn quấn lên người Kỷ Vô Cữu, lần này Kỷ Vô Cữu phản ứng nhanh, đợi nàng ta đến gần, tóm lấy bờ vai vừa chuyển của nàng ta, đẩy nàng ta lên ghế, “Ngồi xuống. Trả lời ta việc, số tiền này là của ngươi.”

      Hồng Vân nhìn số ngân phiếu trước mặt, vui đến khép miệng được, “Ngài nó , nô gia nhất định biết gì nấy.”

      “Làm sao để nữ nhân thương nhung nhớ ta?”

      Nàng ta sửng sốt, cười khanh khách, “Ai ô, sao công tử lại vậy, nữ nhân nào dám thương nhung nhớ ngài?”

      Chẳng lẽ thân phận bị nàng ta phát ? Ánh mắt Kỷ Vô Cữu tối dần.

      “Bộ dạng công tử ngài tuấn tú như vậy, nô gia nghĩ ra nữ nhận nào thấy ngài lại động tâm.”

      “…” ra chỉ là vỗ mông ngựa*

      *nịnh bợ

      Kỷ Vô Cữu cũng ngồi xuống ghế, buông mắt , “Có nữ nhân, nàng… nguyện ý cho ta chạm vào.”

      nương nhà người ta, e là thẹn thùng ?”

      “Nàng gả làm vợ người.” tiện thẳng là lão bà của mình.

      Trong lòng Hồng Vân cực kỳ xem thường, nhìn ra tiểu ca này vẻ mặt chính khí, thực tế lại là tên hạ lự thông đồng với phụ nữ có chồng. mặt nàng ta lộ ra, chỉ cười nhạt , “Nếu như thế, tám phần là trong lòng người ta có đối tượng…”

      “Câm mồm!” Kỷ Vô Cữu đột nhiên đập bàn, nghiêm giọng quát bảo dừng lại. Bát trà bàn bị chấn động đến run lên, phát ra tạp đinh đinh .

      Hồng Vân bị chuyển biến bất thình lình của làm hoảng sợ giật nảy người. Nàng dùng khắn che miệng, muốn cười nhưng cười nổi. Lúc này sắc mặt đối phương trầm, ánh mắt như đao, làm cho người ta đột nhiên thấy tăng áp lực, sống lưng của nàng ta dường như có làn khí lạnh nhè bốc lên. Thậm chí nàng ta cảm thấy, nếu muốn giết mình, bất quá cũng như cái khoát tay.

      Đây là thẹn quá hóa giận rồi. Hồng Vân nghĩ thầm.

      , chỉ là thẹn quá hóa giận. Đầu ngón tay Kỷ Vô Cữu khẽ run, ngực phát lạnh. muốn tin, tận lực bỏ qua, cố ý trốn tránh, lúc này lại đột ngột bị người ta thẳng thừng ra, dường như bờ đê vững chắc, đột nhiên xuất vết nứt, vì thế gần như trong nháy mắt, bờ đê khổ sở duy trì hoàn toàn sụp đổ, sóng loạn ngất trời, đánh cho trở tay kịp.

      Thất vọng, phẫn nộ, hoảng loạn, cùng với… biết phải làm sao.
      garubi29498, cá cơm, Kimanh125748 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hô hô, đáng y quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :