1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 24: Rơi xuống nước

      Khi Kỷ Vô Cữu cải trang vi hành để thể nghiệm và quan sát dân tình từng tận mắt nhìn thấy bá tánh bình dân ép giá khi mua đồ, ai nấy đều năng bốp chát, phiền phức ngớt, tình hình chẳng kém gì lúc văn võ bá quan cãi nhau triều.

      Hôm nay, lại may mắn nhìn thấy nữ nhân ở hậu cung ép giá: Thái hậu và Hoàng hậu vì chuyện Hứa Vi Dung tiểu thư vào cung nên được phong phẩm cấp gì mà xảy ra tranh chấp.

      Diệp Trăn Trăn nghĩ, Hứa Vì dung thế nào cũng là người của Thái hậu, so với Hiền Phi nàng ta còn thân cận với Thái hậu hơn nhiều, vì thế tốt nhất để cho nữ nhân này có địa vị quá cao, bằng lại thêm điều phiên toái nữa.

      Hơn nữa Hoàng đế muốn nạp thêm nữ nhân, thể vừa bắt đầu liền phong tần phong phi, lúc trước Hiền Phi vừa vào cung liền được phi vị cũng nhờ vào dịp Đế Hậu đại hôn, đó là trường hợp đặc biệt. Cha của Hứa Vi Dung bất quá chỉ là là Thái Thường tự Thiếu Khanh, ông nội lại có tước vô công*, còn bị ông nôi của nàng Diệp Tu Danh chèn ép, cho nên Thái hậu cũng thể lấy gia thế làm lý do.


      *chỉ có chức tước chứ có phẩm quan gì


      Diệp Trăn Trăn sớm nghĩ rồi, nàng và Thái hậu tuy rằng trở mặt nhưng cũng chẳng khác là bao, nên cần nể mặt Thái hậu làm gì, ngừng tranh cãi với bà ta. Thái hậu Hứa Vi Dung “Ôn nhu hào phóng”, Diệp Trăn Trăn liền đáp “Trong hậu cung này người nào ôn nhu hào phóng.”; Thái hậu Hứa Vi dung “Đầy bụng thi thư.”, Diệp Trăn Trăn liền đáp “Vậy bằng cho nàng ta thi Nữ Trạng Nguyên, tận trung với Hoàng thượng triều cũng tốt, cần gì chen chúc giữa đám nữ nhân chỉ biết giúp chồng dạy con, son phấn chất đống như chúng con để mai mất.”; Thái hậu Hứa Vi Dung là “mỹ nhân nổi danh trong kinh thành.”, Diệp Trăn Trăn liền cười lạnh, “Khắp kinh thành này đều biết nàng ta xinh đẹp, xem ra vị tiểu thư khuê các này thường xuyên xuất đầu lộ diện rồi.”; Thái hậu

      Thái hậu được nữa.

      Bà ta vốn là người ít kiệm lời, gặp Diệp Trăn Trăn thẳng thắng chẳng thèm vòng vo, mỗi lời thốt ra đều như lưỡi dao phóng thẳng vào mặt người, làm cho bà ta chống đỡ nổi.

      Thế nên Thái hậu bèn liếc nhìn Hiền Phi cái. Hiền Phi là do bà ta cố ý gọi tới, vốn nghĩ thêm người trợ giúp cũng tốt, ngờ rằng nàng ta vẫn luôn chịu mở miệng.

      Hiền Phi đương nhiên biết Thái hậu có ý gì, nhưng hai ngày nay nàng ta cũng dần hiểu ra được, Hoàng thượng nổi giận với nàng ta rất có thể vì thích nàng ta nhúng tay vào chuyện của Hứa Vi Dung, khi như vậy, nàng ta cần gì phải sờ vào chuyện xúi quẩy này. Hơn nữa nàng ta cũng phát , ngoài mặt Diệp Trăn Trăn có chút điên cuồng, thỉnh thoảng còn bậy bạ, nhưng thực tế đúng là người ngoan độc, hôm qua Phương Lưu Nguyệt nàng quá khinh địch mới ngã xuống mương, sau này tuyệt đối như thế nữa.

      Cho nên Hiền Phi ngồi bất động như núi, nhìn ai, cũng lời nào.

      Thái hậu lại quay đầu nhìn Kỷ Vô Cữu. Theo lý Hứa Vi Dung danh nghĩa là do Thái hậu và Hoàng hậu làm chủ nạp giúp Hoàng đế, Hoàng đế chỉ cần ngồi đợi mỹ nhân ngả vào lòng là được, tất cả mọi việc trước đó cần tham dự, quy củ chính là kỳ quái như vậy. Chẳng qua nếu như Hoàng đế chủ động mở miệng nâng phân vị cho vợ này, Hoàng hậu cũng thể cự tuyệt.

      Nhưng người từng luôn miệng nhất định phải để biểu muội tiến cung – kcv, hôm nay lại giống như Hiền Phi, ngồi im lời.

      Hai người viện trợ chưa mở miệng giống như bị tước khí giới, trong lòng Thái hậu cảm thấy rất kỳ quái. Cho nên người vốn tính toán kỹ càng như bà ta bất hạnh bị Diệp Trăn Trăn vây khốn đến sắp hộc máu. Hai người này đều biết cách cò kè mặc cả, mỗi người đều dùng công phu sư tử ngoạm đưa ra phẩm cấp mà đối phương khó lòng chấp nhận, người muốn phong Hứa Vi Dung làm Nhị phẩm Tần, người kia lại tình tùy tiện cho nàng ta cái danh Cửu phẩm Thục nữ; kế tiếp hai bên bắt đầu mặc cả tới lui, cuối cùng miễm cưỡng đạt thành nhất trí: Chính Lục phẩm Tài tử.

      Từ Từ Ninh Cung ra, Kỷ Vô Cữu , “Nhìn ra bản lĩnh ép giá của ngươi lại cao minh như vậy.”

      Diệp Trăn Trăn vừa nghĩ đến vẻ mặt nín thở của Thái hậu, toàn thân liền cảm thấy hả giận, lúc này được khen ngợi rất hài lòng nên có chút hí hửng, biết chừng mực , “Đương nhiên. Về sau nếu ngươi phế ta, ta ra ngoài buôn bán, chừng có thể trở thành thương nhân nổi danh.”

      Kỷ Vô Cữu dừng bước, cau mày nhìn nàng, “Trẫm muốn phế ngươi khi nào?”

      Diệp Trăn Trăn cúi đầu nghĩ thầm, chờ đến lúc ngươi ra muộn rồi.

      Thấy Diệp Trăn Trăn trầm mặc , Kỷ Vô Cữu há miệng muốn “Trẫm phế ngươi.”, nhưng chính cũng cảm thấy lời này ra hai bên đều tin, chỉ đành ngậm miệng, trầm mặc bước .

      ***​

      Lúc Diệp Trăn Trăn trở lại Khôn Ninh Cung tâm trạng có hơi xuống dốc. Cứ cảm thấy mỗi ngày trôi qua thế này có ý nghĩa, vừa mệt mỏi ứng phó mưu kế của những kẻ thông minh, vừa phải đề phòng bị Kỷ Vô Cữu đào hố, điểm chết người nhất là giơ đao lên cũng biết lúc nào hạ xuống.

      có thể để nàng sống, cũng có cách bắt nàng chết.

      Thậm chí Diệp Trăn Trăn bắt đầu nghĩ tới việc lấy lòng . Nhưng mà nghĩ lại, Lệ Phi lấy lòng như vậy, Hiền Phi cũng lấy lòng như vậy, đều chưa từng nương tay, huống chi là với cháu Diệp Tu Danh như nàng?

      Trong lòng Diệp Trăn Trăn phiền muộn, nàng muốn giải sầu nên để bọn Tố Nguyệt ở lại Khôn Ninh Cung, mình đến hồ Thái Dịch. Tố Nguyệt yên tâm, vẫn đứng xa xa ngoài Tây Hoa Môn trông chừng nàng.

      Tiết trời đầu đông, vạn vật cằn cỗi, hồ Thái Dịch trước mắt là mảnh màu xám tang thương, cả bầu trời cũng xám xỉn, Diệp Trăn Trăn nhìn càng cảm thấy phiền muộn. Nàng đem ghế tựa ở bên hồ, ngẩng đầu thấy nhánh cây có tổ chim cực lớn, lá cây rụng hết, lúc này tổ chim đó có gì che phủ, hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

      Diệp Trăn Trăn lấy điểu súng ra, tính thử bắn vào tổ chim kia. Cây điểu súng này bị nàng gắn thêm cái hộp cực lớn có thể liên tục cấp đạn, thoạt nhìn có chút chẳng ra gì. Nàng giơ cao điểu súng, cũng ngắm chuẩn, bóp cò bắn về phía tổ chim.

      Bùm!

      Từ nòng súng tỏa nổ ra làn khói đen, thân súng rung dữ dội, Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy gan bàn tay mình đau buốt, chưa kịp phản ứng súng bay ra ngoài. Nàng theo bản năng dùng sức ngã ra sau, ghế dựa gỗ cũng theo đà lộn nhào, vọt qua mép hồ, rơi thẳng vào trong nước.

      Phù phù!

      Tố Nguyệt từ xa thu hết cảnh này vào đáy mắt, lúc mặt hồ tóe lên bọt nước cực lớn nàng mới có phản ứng, “Nương nương! Có ai , Hoàng hậu nương nương rơi xuống nước rồi!” Vài tên thái giám và cung nữ ở gần đó nghe tiếng chạy đến, cong chân hướng về về phía Diệp Trăn Trăn. Còn chưa chạy đến gần thấy bên bờ có thân ảnh nhảy xuống nước, tráng kiện như cá chuồn, chỉ chốc lát sau, Diệp Trăn Trăn được đưa lên bờ.

      Diệp Trăn Trăn chỉ sặc mấy ngụm nước, có gì đáng ngại, nhưng mà người rất lạnh, tay chân cũng rất đau. Nàng giũ nước mặt, ngẩng đầu nhìn người cứu mạng nàng là ai, đột nhiên nhịn nổi mà “Oa” tiếng khóc rống lên, “Biểu ca, hu hu, biểu ca!” Trong lòng trào lên tất cả nỗi chua xót khó tả, giống như bị sợi dây thừng mạnh mẽ ghìm chặt, siết đến nàng thở nổi, chỉ biết khóc nỉ on từng tiếng, nước mắt làm sao cũng ngừng được.

      Lục Ly chưa bao giờ thấy nàng khóc thương tâm như thê, chỉ nghĩ là nàng bị dọa sợ quá mức, liền vỗ sau lưng nàng, mềm giọng an ủi, “Đừng khóc, Trăn Trăn, đừng khóc, sao rồi.”

      Tố Nguyệt dẫn đám cung nữ thái giám chạy tới, “Hoàng hậu nương nương!” Nàng nhìn vào trong ao, ghế dựa vừa rồi bị đụng hỏng, bây giờ có vớt lên cũng dùng được. Tố Nguyệt phất tay với nhóm người sau lưng, “Mấy người các ngươi, đỡ nương nương hồi Khôn Ninh Cung.”

      Luc Ly buông Diệp Trăn Trăn ra, vài tên thái giám bước lên, chia nhau kéo tay chân Diệp Trăn Trăn, tên thái giám dùng lực quá mức, đụng vào chân bị thương của Diệp Trăn Trăn, làm Diệp Trăn Trăn kêu lên trân thảm thiết, nước mắt tuôn càng nhiều.

      Trong lòng Lục Ly vui, đẩy mấy tên thái giám ra, đích thân bế Diệp Trăn Trăn lên, nhìn nàng dựa trong ngực cúi đầu khóc, cau mày thở dài cái.

      Tố Nguyệt có chút yên lòng, “Lục Thống lĩnh…” Dù sao cũng là nam nhân, ôm Hoàng hậu nương nương như vậy hợp quy củ.

      Diệp Trăn Trăn ngắt lời nàng, “Ta phải mau chóng trở về.” Trong giọng mang theo tiếng nức nở.

      Lục Ly cũng thả Diệp Trăn Trăn xuống, , “ thôi” Hoàng hậu bị thương nhu vậy, cần khẩn thiết hồi cung trị liệu, chắc người ngoài cũng được gì.

      Từ hồ Thái Dịch đến Khôn Ninh Cung có hai con đường, là vòng qua sau vườn hoa, hai là qua tiền cung. Lục Ly nhìn người trong ngực lạnh đến run lẩy bẩy, nhẫn tâm vòng xa, liền ôm Diệp Trăn Trăn xuyên qua từng cánh cửa tiền cung, nào ngờ lúc ngang Dưỡng Tâm Điện đụng phải Kỷ Vô Cữu cũng đến Dưỡng Tâm Điện.

      “Tham kiến Hoàng thượng!” Vì ôm Diệp Trăn Trăn trong ngực, Lục Ly thể quỳ xuống.

      “Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Vô Cữu từ xa nhìn thấy Lục Ly ôm nữ tử bước vội, đến gần nhìn, nữ tử kia lại là Diệp Trăn Trăn.

      “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bất cẩn rơi xuống nước, Lục Thống lĩnh đưa nương nương hồi cung.” Tố Nguyệt đáp.

      Kỷ Vô Cữu trầm mặc nhìn người trong ngực Lục Ly. Quần áo của nàng hoàn toàn bị ước, dán sát vào thân thể; tóc ướt bết dính vào trán, sắc mặt tái nhợt; cả người bị đông lạnh đến mức môi tái xanh, ngừng run rẩy trong ngực Lục Ly.

      biết tại sao, Kỷ Vô Cữu cảm thấy hình ảnh này có chút chướng mắt. bước lên trước, đón lấy Diệp Trăn Trăn từ trong ngực Lục Ly, mặt chút thay đổi nhìn ta.

      Lục Ly vội quỳ xuống đất, “Vi thần vì nóng lòng cứu chủ; mạo phạm phượng thể Hoàng hậu nương nương, thỉnh Hoàng thượng giáng tội!”

      Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn nước mắt mặt Diệp Trăn Trăn, “Miễn, ưu khuyết tương ứng.”

      “Tạ ơn Hoàng thượng!”

      Kỷ Vô Cữu ôm Diệp Trăn Trăn bước gạch xanh, ngói xanh tường đỏ, làm cho thế giới màu xám này đẹp thêm vài phần. Gió lạnh theo góc tường thổi qua, đúng vào người Diệp Trăn Trăn, thổi đến nàng gần như còn tri giác.

      Diệp Trăn Trăn có chút kiên nhẫn, dùng giọng điệu tốt , “Ngươi nhanh chút, ta lạnh chết mất.”

      Giọng điệu Kỷ Vô Cữu cũng thực tốt, “ cần chân nữa?”

      Diệp Trăn Trăn lập tức nhắm chặt mắt nữa, hôm nay con đường này dài lạ thường, mãi thấy điểm cuối.

      được lúc, Kỷ Vô Cữu đột nhiên , “Vừa rồi tại sao lại khóc.”

      Ai cần ngươi lo. Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm.

      “Từ trước đến giờ Trẫm chưa từng thấy ngươi khóc, Hoàng hậu của ta.”
      garubi29498, cá cơm, Kimanh125748 others thích bài này.

    2. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      truyen nay qua hay luon! yeu 2 nv chinh chet di dc nhat la dtt!
      tuy moi tuan chi co mot chuong nhung co con hon ko
      co gang edit nha nang! khi nao nang ranh thi dang chuong moi nhieu nhieu chut nha
      thank nang nhieu! co gang edit nha!
      Bách Tử Liên thích bài này.

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Hôm nay nhà ta cúp điện tới tối, kịp edit, thành xin lỗi các nàng. Mai ta up chương mới nhé!
      quỳnhpinky, Nguyên Nguyễnbéo xinh thích bài này.

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 25: Phục sủng

      “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bị nhiễm khí lạnh, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, vi thần đơn thuốc xua lạnh, cần đề phòng nhất là phát sốt. Ngoài ra, vết thương cũ đùi nương nương chưa lành, lại bị ngâm nước lạnh, về sau nhất định phải cẩn thận hơn, tránh để lại di chứng.” Thái y sau khi cẩn thận chẩn bệnh cho Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn thay quần áo khô ráo, người bọc 3 tấm chăn cùng lúc, giống như quả núi . Lúc này nàng mới có cảm giác ấm áp chút, mặt cũng có lại chút huyết sắc.

      Tố Phong cùng cung nữ khác dùng khăn khô lau tóc cho Diệp Trăn Trăn. Tóc của nàng vừa dài vừa dầy, thực dễ lau khô, đen trầm như đống lông quạ trải ở giường.

      Kỷ Vô Cữu thấy tay Diệp Trăn Trăn quấn băng gạc bèn hỏi, “Vết thương tay là sao vậy?”

      “Bẩm Hoàng thượng, gan bàn tay của nương nương có vết rách, chắc là lúc rơi xuống nước cẩn thận đụng phải thứ gì đó.”

      Diệp Trăn Trăn uể oải nâng mắt, giải thích, “Lúc thử đạn điểu súng bị tạc thang* làm tay của ta bị thương.”

      *tạc thang là cố bắn súng rất nghiêm trọng, nguyên nhân chủ yếu là do súng được khóa như bình thường hoặc trong khâu sản xuất súng có vấn đề hoặc dùng đạn kém chất lượng. Tạc thang thường làm hư hại nòng súng và cơ súng, thậm chí có lúc nguy hiểm đến tính mạng người bắn súng.

      “Ngươi cũng càn quấy quá mức rồi!” Kỷ Vô Cữu nghiêm giọng trách mắng. Tạc thang phải là việc , trọng thương, nặng về chầu trời, Thần Cơ Doanh từng có người khi nhắm bắn bị tạc thang, bi thép xuyên mắt vào não, tình trạng thê thảm nỡ nhìn. Hôm nay Diệp Trăn Trăn chỉ bị chấn thương gan bàn tay, thể là vạn hạnh trong bất hạnh.

      Diệp Trăn Trăn thấy lại nhướng mày muốn mắng người, dứt khoát túm chăn trùm đầu, buồn bực lên tiếng. Kỷ Vô Cữu biết gì, vỗ lên đầu của nàng hai cái, “ ra, đừng giả chết.”

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên nghĩ đến chuyện, thò đầu ra với Vương Hữu Tài, “Nhanh tới hồ nhặt điểu súng về cho ta.”

      Vương Hữu Tài vừa nhận lệnh muốn Kỷ Vô Cữu gọi lại, “Khoan , Phùng Hữu Đức, ngươi nhặt, nhặt được trực tiếp đem về Càn Thanh Cung.”

      Diệp Trăn Trăn vui, “Đó là đồ của ta.”

      “Của ngươi đều là của ta.”

      “…”

      Kỷ Vô Cữu đứng thẳng lên, nhìn xuống Diệp Trăn Trăn, “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi . Về sau cho phép chơi điểu súng gì nữa, đây là thánh chỉ.”

      ***​

      Buổi tối, Diệp Trăn Trăn quả nhiên phát sốt, người nóng hổi như than, miệng liên tục mê sảng. Kỷ Vô Cữu đưa tay sờ trán nàng rồi đứng dậy để cung nữ bưng thuốc vẫn còn ấm tới. Nhưng Diệp Trăn Trăn sốt tới mơ mơ màng màng làm sao chịu uống thứ chất lỏng đắng chát đó. Vì vậy Tố Nguyệt cứ đút thìa nàng lại ói ra thìa, cuối cùng dứt khoát ngậm chặt miệng. Nước thuốc màu đen tuôn ra từ khóe miệng, uốn lượn theo cổ chảy xuống, giọt gối đầu.

      biết phải làm sao, Kỷ Vô Cữu đành ôm nàng vào trong ngực, tay nắm cằm ép nàng mở miệng, Tố Nguyệt lập tức đút thuốc vào. Vì cằm bị giữ chặt, Diệp Trăn Trăn thể phun ra được, cổ họng giật hai cái cũng nuốt thuốc xuống. Kỷ Vô Cữu lại khẽ vuốt lồng ngực nàng để tránh nàng bị sặc. Bận rộn cả nửa ngày, cuối cùng hai người cũng đút hết nửa chén thuốc còn lại cho Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn còn chưa ra mồ hôi mà bọn họ mồ hôi đầy đầu.

      Kỷ Vô Cữu bảo Tố Nguyệt chờ ở gian ngoài, đỡ Diệp Trăn Trăn nằm lại lại giường, thay nàng đắp kín mền. Diệp Trăn Trăn sốt hai má đỏ bừng, mắt khép chặt, nơi khóe mắt còn chút vết nước. Nữ nhân này bình thường uy phong như con hổ , khó thấy được bộ dạng nhu nhược như thế lần.

      Sau khi nằm xuống, Diệp Trăn Trăn lại bắt đầu mê sảng, Kỷ Vô Cữu vểnh tai cẩn thận lắng nghe nghe được nàng , “Gia gia, đừng gả con cho Hoàng đế.”

      Thở dài thường thượt, Kỷ Vô Cữu tự với chính mình, “Ngươi muốn gả, Trẫm cũng chưa từng nghĩ cưới.”

      Chỉ là giờ ván đóng thuyền, hai người ta và ngươi dù sao cũng là vợ chồng. Trong hậu cung mỹ nhân tuy nhiều, nhưng chỉ có ngươi là người chôn cùng Trẫm.

      Sống cùng chung chăn gối, chết cùng chung mộ huyệt.

      Người ta “Tu mười năm mới chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn gối”, hai người chúng ta biết tu bao nhiêu năm mới tu được làm vợ chồng kiếp này thế nhưng lại đồng sàng dị mộng*. Đoạn nghiệt duyên này đúng là tu sai rồi.

      *sống cùng nhau nhưng cùng suy nghĩ, cùng chí hướng

      ***​

      Sáng ngày hôm sau, Diệp Trăn Trăn thức dậy phát bên ngoài tuyết rơi cả đêm, khắp nơi bao phủ màu tuyết trắng, giống như mạ thêm tầng ngọc lưu ly. Nàng giảm sốt nhưng thái y dặn thể ra ngoài, sợ bị nhiễm lạnh lần nữa. Nhưng Diệp Trăn Trăn muốn bỏ qua trận tuyết đầu đông này, kiên trì muốn ra ngoài lại. Tố Nguyệt khuyên được, chỉ đành quấn nàng như kén tằm, trong ngực ôm cái lô giữ ấm, sau khi cẩn thận kiểm tra, xác nhận ổn thỏa mới để Vương Hữu Tài đẩy nàng ra ngoài.

      Diệp Trăn Trăn muốn xem hoa mai, Vương Hữu Tài liền đẩy nàng đến lối bộ cạnh mai xá ở Ngự Hoa Viên, chưa xa gặp được mấy nhóm người. Diệp Trăn Trăn đội mũ lông chồn, đuôi chồn làm khăn quàng cổ, người bọc tấm da hổ, toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt, giống như con buôn bán da lông thú dạo, tiếp nhận mọi người quỳ bái.

      Thực ra lúc này hoa mai cũng chưa nở nhiều, chỉ thưa thớt vài đóa nóng lòng sớm nở khi tuyết đầu mùa vừa rơi, phần lớn đều chưa ra nụ. Mới đầu Diệp Trăn Trăn còn có chút buồn bực, thiếu gì chỗ để thưởng cảnh tuyết, sao ai cũng chạy đến mai xá vậy, chẳng lẽ người trong hoàng cung đều là kẻ mai? Đến lúc nhìn thấy thân ảnh Kỷ Vô Cữu, nàng mới hiểu , ra là có dụng ý khác.

      Từ xa Kỷ Vô Cữu nhận ra Diệp Trăn Trăn --- tấm da hổ người nàng nổi bật quá mức.

      “Tham kiến Hoàng thượng, chân thần thiếp chưa lành, thể hành lễ, xin Hoàng thượng chớ trách.” xong những lời vô nghĩa này, Diệp Trăn Trăn yên tâm thoải mái mà ngồi, vì nửa khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ, giọng của nàng nghe có vẻ rầu rĩ.

      “Đỡ hơn nhiều chưa?” Kỷ Vô Cữu xong, vói tay vào vành mũ, sờ trán của nàng. Sáng sớm lúc thức dậy trán của nàng còn hơi nóng, bây giờ hoàn toàn hạ sốt, thể cơ thể nàng đúng là khỏe mạnh, giống nữ nhân chút nào.

      Đông tác này của có vẻ hơi thân mật, Diệp Trăn Trăn có chút thích ứng. Đồng dạng thích ứng còn có đám oanh oanh yến yến vây xem. Hiền Phi, Hi Tần, Vương Chiêu nghi cùng Ôn Tiệp dư đều tình cờ gặp Kỷ Vô Cữu ở nơi này, bây giờ nhìn thấy Kỷ Vô Cữu săn sóc Diệp Trăn Trăn, mỗi người tâm tư.

      Trang Phi cũng có mặt, nữ nhân này thông minh, chủ động đứng sau lưng Diệp Trăn Trăn, giúp nàng sửa lại quần áo đắp người.

      Diệp Trăn Trăn hài lòng nheo mắt, quan sát các nữ nhân chung quanh. Bản thân Hiền Phi có loại khí chất băng thanh ngọc khiết, bây giờ khoác chiếc áo choàng bằng lông chồn bạc, đầu cài hai đóa hoa mai, đứng mình trong tuyết, đừng nam nhân, đến thái giám thấy còn phải động tâm. Cho nên, Diệp Trăn Trăn nghĩ, lần này chắc là Kỷ Vô Cữu cũng thuận nước đẩy thuyền tha lỗi cho nàng ta.

      Tâm tình Kỷ Vô Cữu tệ, muốn mang cả đoàn vợ lớn vợ của đến mai xá ngồi chút. Cái gọi là mai xá, kỳ chỉ là cái đình nghỉ mát bốn phía gió lùa ở bên trong Mai Lâm. Mọi người chưa vào trong mai xá thấy thấp thoáng bên cây mai có nữ tử tới, thân mặc áo choàng màu hồng, tay cầm cái bình lưu ly trắng, trong bình cắm cành hồng mai nở rộ. Ngũ quan của nữ tử này xinh xắn độc đáo, đường cong mặt nhu hòa dịu dàng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, phải Lệ Phi là ai?

      Lúc này Diệp Trăn Trăn mới nhớ ra, đúng là kỳ hạn cấm túc của Lệ Phi qua.

      Lệ Phi tay nâng hồng mai thản nhiên bước lên trước, mọi người đều nghĩ rằng nàng ta dâng cho Kỷ Vô Cữu, ngờ sau khi cúi chào, nàng ta lại quỳ trước Diệp Trăn Trăn, “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thấy cành mai này nở rất đặc biệt mới bẻ xuống, vốn muốn đích thân mang đến Khôn Ninh Cung, ngờ gặp được người ở đây. Vật tầm thường chẳng đáng gì, chỉ làm chút tâm ý của thần thiếp, mong Hoàng hậu nương nương ghét bỏ.”

      “Vương Hữu Tài, còn mau đỡ Lệ Phi đứng lên.” Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, lần này Lệ Phi kiêng nể, trời lạnh như vậy mà nàng ta dám quỳ thẳng tuyết, rất có dũng khí.

      Vương Hữu Tài vội vã đỡ Lệ Phi dậy, cung nữ của Khôn Ninh Cung tiến lên nhận lấy hoa mai trong tay nàng ta. Kỷ Vô Cữu nhìn Lệ Phi, hơi nhướn mày, “Sao chỉ có Hoàng hậu có hoa mai, Trẫm lại có?”

      Lệ Phi đón ánh mắt , cười , “Nếu Hoàng thượng thích, thần thiếp bẻ lần nữa cũng được.”

      cần, Trẫm nhớ trong cung của nàng cũng có cây mai.”

      Kỷ Vô Cữu đỡ Hiền Phi bước vào mai xá, Diệp Trăn Trăn cố ý sau vài bước, nhìn bóng lưng Lệ Phi, nghĩ thầm lần này là cao nhân nào chỉ điểm cho nàng ta, chẳng lẽ là cung nữ tên Phồn Xuân kia? Kỷ Vô Cữu phạt nàng ta chẳng qua vì nàng ta chống đối Hoàng hậu trước mặt mọi người, vô lễ quá mức, tại nàng ta chạy đến cúi đầu thần phục Hoàng hậu, Kỷ Vô Cữu nhìn thấy, phỏng chừng tức giận gì cũng tan hết. Huống chi mỹ nhân như vậy, giữa đất trời lưu ly, người so với hoa còn đẹp hơn, thần tiên nhìn thấy cũng phải động chút phàm tâm.

      “Nương nương, người nghĩ gì vậy? Trang Phi hỏi.

      “Ta nghĩ, Lệ Phi này hôm nay giống mai hoa tiên tử.”

      Trang Phi bĩu môi cái, “Hóa trang có giống hơn nữa cũng phải thần tiên .”

      Diệp Trăn Trăn cúi đầu suy nghĩ, lần này Lệ Phi muốn phục sủng, Hiền Phi xem ra chẳng khác gì mấy, còn vị biểu muội kia của Kỷ Vô Cữu, qua vài ngày cũng vào cung, sắp tới trong hậu cung có chuyện náo nhiệt để xem rồi. người đàn ông phải ứng phó với nhiều nữ nhân như vậy, xem ra làm hoàng đế cũng dễ dàng, đây là thử thách vô cùng lớn đối với thể xác và tinh thần của nam nhân.

      Nhưng mà những điều này đều liên quan đến nàng, nàng chỉ hi vọng đám nữ nhân kia biết điều chút, đừng chạy đến trước họng súng của nàng.
      Last edited: 10/2/15
      garubi29498, cá cơm, inbeibe53 others thích bài này.

    5. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 26: Liên châu*

      *đạn bắn liên tiếp


      Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Hứu Vi Dung xứng đáng với hai chữ “tuyệt sắc”, dáng người cao gầy, mặt trái xoan, da thịt trơn bóng trắng nõn như trứng và luộc lột vỏ, đôi mắt ướt át vô cùng linh động.

      Sáng sớm nàng ta đến thỉnh an Diệp Trăn Trăn nhận được chú ý của tất cả mọi người. Theo lệ, Tài tử chỉ có thể đứng, nhưng suy xét đến việc nàng ta lần đầu được ban ơn mưa móc, Diệp Trăn Trăn vô cùng quan tâm săn sóc ban cho nàng ta ngồi.

      Hứa Tài tử là cháu của Thái hậu, biểu muội của Hoàng đế nên người thường gây thù hằn xung quanh như Lệ Phi hay kẻ chuyên ra chiêu mèo đùa chó như Hi Tần cũng dám bạo gan làm gì nàng ta. Vì thế tuy rằng tối qua Hoàng đế nghỉ lại chỗ nàng ta, hôm nay cũng ai lên tiếng lời chua ngoa gì, khắp Khôn Ninh Cung là khung cảnh hài hòa.

      Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khách khí của mọi người dành cho mình, trong đầu Hứa Tài tử lại thầm phát khổ. Tối qua Kỷ Vô Cữu ngủ bên cạnh nàng ta, nhưng từ đầu tới cuối hề chạm vào nàng ta. Thân là nữ nhi, nàng ta lại thể chủ động câu dẫn .

      Diệp Trăn Trăn ban thưởng vài món đồ như thường lệ. Kỷ Vô Cữu sớm cho phép nàng thưởng cóc nữa nên phần thưởng hôm nay cũng có gì mới lạ, Hứa Tài tử chỉ nhìn lướt qua liền sai người nhận lấy, chính mình đứng dậy tạ ơn. Xét đến cùng cũng vì Diệp Trăn Trăn cản trở nên bản thân chỉ có thể được phong làm Lục phẩm Tài tử, Hứa Tài tử đương nhiên có hảo cảm với Diệp Trăn Trăn, nhưng địa vị hai người cách xa, nàng ta dám thất lễ.

      Xung quanh có người nhìn ra điểm thú vị, Hi Tần : “Thần thiếp thấy hình như xâu chuỗi đeo tay mộc hương nương nương ban tặng Hoàng thượng cũng có chuỗi?”

      Ôn Tiệp dư phụ họa, “Đúng là như thế, hôm kia thần thiếp còn thấy Hoàng thượng đeo nó.”

      Bảo bối của Diệp Trăn Trăn quá nhiều, phần lớn nàng đều nhớ lai lịch. Nhưng nàng rất yên tâm về Tố Nguyệt và Tố Phong, hai người bọn họ mang đồ Kỷ Vô Cữu tặng nàng cho người khác.

      Chuỗi đeo tay này đúng phải do Kỷ Vô Cữu tặng, mà là cống phẩm của tiểu quốc Tây Vực, chỉ có hai chiếc. Kỷ Vô Cữu thấy mùi hương xâu chuỗi có thể thanh tâm tĩnh trí, liền giữ lại chiếc, những thứ khác đều được đưa đến Khôn Ninh Cung để Diệp Trăn Trăn ban thưởng xuống. Cho nên chuỗi đeo tay này mới có tại Khôn Ninh Cung.

      Hứa Tài tử nghe vậy, trở về lập tức đeo xâu chuỗi này. Buổi chiều nàng ta mình gặp Thái hậu, vừa lúc Kỷ Vô Cữu cũng ở đấy, ba người cùng ngồi chung chuyện lát. Hứa Tài tử để ý nhìn cổ tay Kỷ Vô Cữu, quả nhiên phát tay trái cũng có đeo chuỗi mộc hương giống chiếc của nàng ta như đúc.

      Lúc về hai người trước sau ra khỏi Từ Ninh Cung, Hứa Tài tử để ý thân phận khác biệt, nhanh chân bước tới, kéo tay Kỷ Vô Cữu. Dù sao trước kia nàng ta cũng hay làm như vậy.

      “Cười cái gì?” Kỷ Vô Cữu hỏi.

      “Biểu ca,” Hứa Tài tử kéo tay Kỷ Vô Cữu lên, bản thân cũng duỗi tay cho nhìn, “Huynh nhìn xem.”

      Kỷ Vô Cữu nghe nàng ta gọi là biểu ca chứ phải Hoàng thượng có chút thích ứng, lúc nhìn thấy món đồ giống như đúc cổ tay hai người, liền hỏi, “Ngươi có được cái này từ đâu?”

      “Hoàng hậu nương nương ban thưởng.”

      Hoàng hậu có thứ này cũng có gì lạ, Kỷ Vô Cữu thu tay lại, tiếp lời.

      Hứa Tài tử như chim nép vào người , nở nụ cười duyên dáng động lòng người, “Biểu ca biểu muội, trời sinh đôi.”

      Kỷ Vô Cữu dừng bước, khẽ đẩy nàng ta ra, “Lời này cũng do Hoàng hậu ?”

      Ý tứ cự tuyệt của đối phương quá mức ràng, Hứa Tài tử cúi đầu đơn, “Lời này tốt sao?”

      tốt, về sau nên như vậy nữa,” Kỷ Vô Cữu dường như nhận ra thất vọng của nàng ta, tháo xâu chuỗi của mình, đặt vào trong tay nàng ta, “Nếu ngươi thích, cái này cũng tặng cho ngươi.” xong, để ý tới phản ứng của Hứa Tài tử, sải bước rời .

      Hứa Tài tử cúi đầu nhìn xâu chuỗi trong tay, cắn răng, nét giận dữ dần lên trong mắt. Hứa Vi Dung nàng cùng Kỷ Vô Cữu mới là thanh mai trúc mã, mới đích thực là đôi trời sinh, người đứng bên cạnh vốn nên là nàng ta. Chỉ vì gia gia Diệp Trăn Trăn có quyền thế, biểu ca mới bị nữ nhân này cướp .

      Việc này làm sao nàng ta cam tâm cho được!

      ***​

      Diệp Trăn Trăn biết Kỷ Vô Cữu phát điên vì chuyện gì, đột nhiên đem nhiều tấu chương chạy đến Khôn Ninh Cung của nàng phê duyệt.

      Tuy rằng bên ngoài khí đông lạnh lẽo tràn ngập, nhưng trong Khôn Ninh Cung đốt địa long, buồng lò sưởi đặt hai chậu than, bên trong chất đầy than chỉ bạc hảo hạng khói, cháy rừng rực làm cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Chậu thủy tiên ở cửa cũng nhờ vào hơi ấm này mà nở hoa, những đóa hoa màu trắng tươi ngon mọng nước tản ra hương thơm dìu dịu, khiến người ngửi được liền cảm thấy phấn chấn tinh thần.

      Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, chẳng trách người người đều muốn làm Hoàng hậu, dựa vào địa long có ở Khôn Ninh Cung, nàng cũng thể bị phế.

      Lúc Kỷ Vô Cữu đến, Diệp Trăn Trăn chơi Hoa Dung Đạo*. Người kỳ tài trong dân gian gọi là Sử Thiên Trường kia cũng cải tiến trò Hoa Dung Đạo này chút khiến nó càng thêm phức tạp và siêu việt. Kỷ Vô Cữu thấy Diệp Trăn Trăn chơi vui, mặt dày sáp đến gần, chỉ hai ba nước phá giải thế cục, làm Diệp Trăn Trăn trợn trắng mắt phen.

      *Hoa dung đạo là trò chơi trí tuệ của Trung Quốc, nó được các nghệ nhân dân gian Trung Quốc sáng tạo căn cứ từ câu chuyện "Tam quốc diễn nghĩa" của Trung Quốc.

      Đồ chơi này như sau : trong khung hình chữ nhật (tương đương với bàn cờ của đồ chơi) có đặt 10 quân cờ to khác nhau, như hình vẽ thể . bề mặt quân cờ đều có tên, trong đó Tào Tháo là 1 quân cờ lớn nhất, 5 quân cờ kích cỡ trung bình lần lượt là thuộc hạ của Lưu Bị tức "ngũ hổ tướng" là : Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu và Hoàng Trung, thêm nữa là 4 quân cờ là những lính quèn.

      sắp đặt của các quân cờ được thể như trong hình vẽ, Tào Tháo bị vây tầng tầng lớp lớp, nhưng trong bàn cờ vẫn còn khe hở giữa hai ô được coi như là lối thoát của Hoa dung đạo, vì vậy Tào Tháo vẫn còn tia sống sót, ông ta có thể tận dụng cơ hội bé này và có cơ hội là trốn ra.


      Phê tấu chương lát, Kỷ Vô Cữu đưa cho Diệp Trăn Trăn vài bản, “Trẫm thấy ngươi cả ngày có việc gì làm chỉ chơi bời lêu lổng, chi bằng giúp Trẫm phê tấu chương .”

      Diệp Trăn Trăn vừa nhận lấy số tấu chương còn chưa xem liền giác ngộ được mục đích bất lương của Kỷ Vô Cữu. Bị sụp hố nhiều lần, người tự nhiên có vài phần kinh nghiệm. Nội dung mấy bản tấu chương này thoạt nhìn bình thường có gì lạ, bên đều có ghi dự tính của các thần tử, chỉ chờ Hoàng đế ra quyết định sau cùng. Nhưng đọc kỹ, Diệp Trăn Trăn liền phát ra sát khí: bản trong số đó là của Phương Tú Thanh, đề cập đến việc Đại Đồng đổi Tổng binh. Tổng binh tiền nhiệm vì cắn xén quân lương dẫn tới quân lính bất ngờ làm phản, Kỷ Vô Cữu chút hàm hồ, phái người đến chém đầu tại chỗ; sau đó tịch thu gia sản đem bổ sung quân lương, an ủi lòng quân. tại ghế Tổng binh trống, trong tấu chương Phương Tú Thanh đề bạt Lý Húc lên làm Tổng binh mới.

      Vấn đề chính là ở chỗ này, Lý Húc là em cột chèo với đại ca của Diệp Trăn Trăn – Diệp Tín Phương, thuộc Diệp đảng, Phương Tú Thanh diễn trò ân cần gì chứ?

      Lý Húc này, Diệp Trăn Trăn tuy rằng chưa gặp qua nhưng cũng nghe tới. Nghe hổ tướng, dũng mãnh vô cùng, nhưng tính tình nôn nóng, thích hợp ra trận giết địch nhưng thích hợp bày mưu nghĩ kế. Đại Đồng là trọng trấn tại biên quan, thường có giặc cướp quấy nhiễu dân lành, thân làm Tổng binh, trách nhiệm càng nặng càng lớn hơn chút. Kỷ Vô Cữu đồng ý chuyện này còn may; khi đồng ý, tuy là đề bạt nhưng cũng khác gì nướng Lý Húc lửa. Hơn nữa quan trường có hiệp khách độc hành, mình phạm sai lầm nhưng Diệp thị chắc chắn bị liên lụy.

      Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, tên cáo già họ Phương này kẻ giỏi tính toán, giành cho mình cái mỹ danh “chọn ngươi hiền kể việc riêng”, ngược lại ra đề khó cho Diệp đảng. Đương nhiên, chuyện này cuối cùng vẫn phải xem ý của Kỷ Vô Cữu thế nào, chỉ là… Tên hỗn đản này đem tấu chương cho nàng xem là có ý gì?

      Kỷ Vô Cữu có thể có ý gì đây? giờ suy nghĩ ràng rồi, Diệp Trăn Trăn tuy là cháu của Diệp Tu Danh nhưng cũng là vợ của Kỷ Vô Cữu , nữ nhi gả như bát nước , bất luận thế nào nữ nhân này cũng là người nhà họ Kỷ , khi như vậy cũng muốn làm nàng khó xử nữa. Tuy nhiên chỉ có điểm, nếu gả cho phải lòng suy nghĩ vì , thể cứ chú ý đến thể diện và lợi ích của nhà mẹ đẻ.

      Vì thế đem bản tấu chương này đến thử Diệp Trăn Trăn lần. Đáp án tiêu chuẩn là Diệp Trăn Trăn đem quyền quyết định trao cho Kỷ Vô Cữu, đồng thời tỏ vẻ mặc ngươi ra quyết định gì thê tử ta đây đều ủng hộ ngươi; cho dù chọn được đáp án tiêu chuẩn, nếu như Diệp Trăn Trăn đồng ý với đề nghị của Phương Tú Thanh, Kỷ Vô Cữu cũng có thể chấp nhận.

      Nhưng Diệp Trăn Trăn chọn đáp án hoàn toàn trái ngược: Nàng nhấc bút son, đánh dấu chéo cực lớn bản tấu chương kia, sau đó liền : “Lý Húc hữu dũng vô mưu, khó làm nhiệm vụ này. Ta thấy mắt nhìn người của Phương đại nhân cũng chỉ có thế.”

      Đây mới là Diệp Trăn Trăn. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, thẳng thắn vô tư, hề giữ lại như thế; làm cho thoải mái.

      ***​

      Tuy thương gân động cốt trăm ngày*, nhưng thân thể của Diệp Trăn Trăn vốn dĩ rất tốt, lại có thêm thuốc tốt thầy hay, mới hơn hai tháng, chân của nàng hoàn toàn khỏi hẳn.

      bị thương đến gân cốt cần điều dưỡng 100 ngày

      Nàng chọn phương thức đặc biệt để chúc mừng bản thân có thể vui vẻ nhảy nhót trở lại.

      Chuyện kể rằng xế chiều hôm nay, Kỷ Vô Cữu vùi đầu làm việc tại Dưỡng Tâm Điện, bên ngoài có thái giám ở Khôn Ninh Cung nghiêng ngả lảo đảo chạy tới quỳ mạnh xuống, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương điên rồi!”

      Kỷ Vô Cữu nghe vậy liền quăng bút, chạy thẳng đến Khôn Ninh Cung. Phùng Hữu Đức ôm cái áo choàng màu đen đuổi theo, phủ lên cho .

      Bên ngoài Khôn Ninh Cung ít người tụ tập, có chủ tử có nô tài, ai nấy đều ngửa đầu, miệng tự giác há ra, giống như hàng chim non chờ được cho ăn.

      Kỷ Vô Cữu cũng ngửa đầu lên theo, khi nhìn thấy người đứng nóc nhà lập tức nổi trận lôi đình, “Diệp Trăn Trăn ngươi xuống đây cho ta!”

      Diệp Trăn Trăn như là nghe thấy lời . Nàng đứng thẳng tắp nóc nhà, tay trái chống nạnh, tay phải giơ lên cây điểu súng, ngửa mặt lên trời cười ta, “Ha! Ha! Ha!!!”

      Lòng người bên dưới đều run lên. Khôn Ninh Cung cao rộng hùng vĩ khiến thân ảnh Diệp Trăn Trăn càng thêm vô cùng bé, lại còn cách mặt đất xa như vậy, cho dù là người có thần trí thanh tỉnh cũng phải đề phòng hết sức, huống hồ Hoàng hậu nương nương…

      Tố Nguyệt gấp đến độ sắp khóc, nàng chỉ mới dời mắt , Diệp Trăn Trăn biến mất tăm, Khôn Ninh Cung nhiều người như vậy đều biết người trèo lên đó bằng cách nào.

      Vương Hữu Tài dẫn theo vài tên thái giám dựng cái thang rồi từ từ trèo lên nóc nhà.

      Đột nhiên Diệp Trăn Trăn hướng lên trời bóp cò ----

      Bùm! Bùm! Bùm!

      Tên thái giám khó khăn lắm mới bò đến mái hiên bị ba tiếng súng liên tiếp vang dội này dọa sợ run, cả người cùng thang đều ngã xuống, rơi trúng những người đứng vịn phía dưới, cả đám lăn ra đầy đất.

      Trong nhóm người vây xem truyền đến trận tiếng kêu kinh hãi, mọi người hoảng sợ liên tục lui về phía sau.

      Chỉ có Kỷ Vô Cữu chắp tay sau lưng, hề nhúc nhích như gốc tùng mạnh mẽ. Hai mắt nhìn trân trân vào thân ảnh nóc nhà kia, đôi môi khẽ run.

      ----- vậy mà nàng thành công.

      Chơi đùa đủ rồi, Diệp Trăn Trăn đem súng vắt vào đai lưng, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào xuống. Lúc nàng leo lên dùng sợi dây thừng có móc, bản thân lại biết chút công phu mèo quào, leo tường cũng phải việc khó.

      Nhưng bây giờ muốn xuống có chút phiền phức.

      Vương Hữu Tài lại dẫn theo bọn thái giám bắt đầu dựng thang.

      Kỷ Vô Cữu lúc này cũng bất chấp uy nghiêm của của Hoàng thượng, chạy như bay đến dưới mái hiên, giang hai cánh tay với Diệp Trăn Trăn, “Nhảy xuống!”

      Diệp Trăn Trăn biết võ công Kỷ Vô Cữu giỏi nên nàng rất yên tâm giang hai tay buông mình, chao lượn như chim mà rơi xuống.

      Quần chúng vây xem lại kêu lên kinh hãi.

      Kỷ Vô Cữu ngửa mặt nhìn Diệp Trăn Trăn từ trời giáng xuống. Dưới bầu trời trong, mỹ nhân như hoa. Giờ phút này thời gian dường như dừng lại, mọi thanh cũng ngủ say, chỉ nghe được tiếng tim mình đập.

      Bùm. Bùm.

      Diệp Trăn Trăn rơi chính xác vào ngực Kỷ Vô Cữu, ôm nàng quay tại chỗ vòng, giảm bớt động lượng người nàng, sau đó mới dừng lại.

      Kỷ Vô Cữu ôm ngang Diệp Trăn Trăn trong ngực, vội vã thả xuống mà là cúi đầu nhìn nàng, hỏi, “Liên tiếp mấy phát?”

      “Sáu.” Lời ít mà ý nhiều.

      Lần này đổi lại là Kỷ Vô Cữu ngử mặt lên trời cười to.

      “Ha! Ha! Ha!!”

      Tiếng cười trong trẻo nhưng bên trong chứa vài phần khí phách phá tan chín tầng mây. thanh khó nghe nhưng từ miệng Kỷ Vô Cữu phát ra, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy có chút thể tiếp nhận. Quân chúng vây xem nghe được trong lòng ngừng sợ hãi, rối rít cảm thán, thôi rồi thôi rồi, lại thêm người điên…
      garubi29498, cá cơm, inbeibe55 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :