1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Có lẽ là hùng cứu mĩ nhân :ex10::ex10::ex10::ex10:
      Hóng chương mới, Cám ơn @bachtulien :cute::cute::cute:
      honglak thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      cuu như thế nào đây? hic

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 17: Được cứu

      Diệp Trăn Trăn tưởng rằng lão hổ ngoạm vào cổ nàng, ngờ nó chỉ tặng cho nàng cái ôm.

      Sau khi thân thể to lớn đề đến gần hộc máu, nàng chờ lâu cũng thấy nó có thêm hành động gì. Nàng dè dặt mở mắt ra, chớp chớp. Đập vào mắt là da lông màu trắng cằm lão hổ, quanh chóp mũi quẩn quanh hơi thở tanh hôi đặc thù của loài dã thú cùng với… mùi máu nồng.

      Lão hổ đè nặng làm nàng thể nhúc nhích.

      Diệp Trăn Trăn cho nên chẳng suy nghĩ nhiều, nàng giãy dụa muốn chui ra khỏi thân thể con hổ --- nàng hi vọng mình bị lão hổ cắn chết lại bị nó đè chết.

      Lúc này, mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa “lộc cộc lộc cộc”, thanh từ xa lại gần. bao lâu sau, con hổ lớn người nàng bị người khác xốc lên.

      Vài người mặc trang phục thị vệ kéo lão hổ sang bên, Diệp Trăn Trăn có thể nhìn toàn thân của nó. Chỉ thấy lão nổ vẫn còn trong tư thế bổ nhào tới khi nãy, tứ chi mở rộng, mắt trợn, nhe răng, trông rất dữ tợn. trán nó, giữa hoa văn hình chữ “Vương” cắm mũi tên thẳng tắp, lực đạo rất lớn mới có thể xuyên qua hộp sọ con hổ. Máu loãng hòa với dịch não, theo thân mũi tên chảy ra. Đầu mũi tên kia được luyện từ sắt, thân tên sơn son, đuôi tên gắn lông chim. Mũi tên được cải tiến nhiều hơn so với tên thông thường, lực sát thương đương nhiên cũng lớn hơn 3 phần, tuy nhiên cũng phải là người mạnh mẽ mới có thể khống chế.

      thân tên gần chỗ gắn lông chim, có hai chữ thiếp vàng, nhìn từ xa thấy , nhưng cần nhìn, Diệp Trăn Trăn cũng biết đó viết gì. Tên thiên tử ngự dụng* có hai loại, loại là “Phi mang”, loại kia là “Lưu tinh”, loại đầu thô trầm, lực xuyên thấu rất lớn, nhưng độ chính xác cao, loại sau nhàng, tầm bắn xa, độ chính xác cao, nhưng lực sáng thương yếu chút.

      *tên chuyên dùng cho vua


      Mũi tên trước mắt phải chính là “Phi mang” sao. Nhưng mà có thể bắn “Phi mang” chuẩn như vậy, đủ cả độ chính xác và lực sát thương, có thể thấy tài bắn tên của người cầm cung rất tài tình.

      Sau khi bọn thị vệ chuyển con hổ lớn , ai dám đến gần Diệp Trăn Trăn. Đùa sao, phu quân chân chính của người ta nhìn kia kìa.

      Kỷ Vô Cữu ngồi lưng ngựa, sắc mặt trầm như mây đen trước khi mưa, chỉ thấy lồng ngực nghẹn lại, nhưng thế nào cũng thở ra được, cuối cùng chỉ phải nghiêm giọng trách cứ, “Xằng bậy!” Ngay cả cũng dám tùy tiện mình đọ sức cùng lão hổ, nữ nhân này thế mà… Quả thực biết sống chết!

      Diệp Trăn Trăn nằm mặt đất, đau đến xanh cả mặt, “Hoàng thượng, chân của ta bị thương.”

      “…” Kỷ Vô Cữu hít sâu hơi, xanh mặt xuống ngựa, tới xem xét vết thương của Diệp Trăn Trăn phen, xác định ngoại trừ chân, nàng bị thương chỗ nào khác, “ chết được.”

      Ánh mắt chán nản, ngũ quan tuấn vì giận dữ mà có vẻ hơi vặn vẹo, gương mặt trắng nõn bị bao phủ bởi màu xanh đen, sa sầm cứ như ngon núi sụp đổ. Cả người tạo cho người ta cảm giác áp bách khó chịu, làm cho người ta ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Diệp Trăn Trăn chưa bao giờ thấy Kỷ Vô Cữu như vậy, bị dọa sợ tới mức lòng run lên.

      Kỷ Vô Cữu sai người tìm nhánh cây, sau đó đích thân băng tạm chân cho Diệp Trăn Trăn.

      Làm xong, kéo tay nàng, ôm ngang nàng đứng lên. Khó có lúc cùng nàng thân mật như thế, trong lòng ngoài tức giận ít nhiều có chút được tự nhiên.

      tại Diệp Trăn Trăn chỉ muốn rời khỏi chỗ này nhanh chút, cho nên cũng cảm thấy có gì tốt. Nàng bị Kỷ Vô Cữu nắm tay, ngạc nhiên , “Ủa, Hoàng thượng, tay của ngài sao lại lạnh như vậy?”

      “…” Kỷ Vô Cữu trả lời, đặt Diệp Trăn Trăn lên ngựa, sau đó chính cũng leo lên, đem nàng vòng vào trong ngực. Tuy rằng tự mình làm hết những việc này cũng có chút tốn sức, nhưng… dù sao là Hoàng hậu, có thể cho nam nhân khác chạm vào cứ cho .

      “Hoàng thượng, có phải ngài rất lạnh hay ?” Thấy sắc mặt Kỷ Vô Cữu vẫn tốt, Diệp Trăn Trăn lại hỏi. Trong mắt nàng, đây hẳn là săn sóc hỏi han giữa bằng hữu với nhau, biểu đạt quan tâm cùng lấy lòng của nàng đối với .

      “Ngậm miệng.”

      “…” Tái xám mặt mày, Diệp Trăn Trăn cảm thấy hiểu nổi. Nàng giọng tự với mình, “Đâu phải là chuyện mất mặt gì, ta cũng lạnh mà.”

      Kỷ Vô Cữu nghe nàng như vậy, phản ứng đầu tiên vốn là muốn thị vệ lấy mấy bộ quần áo phủ lên cho nàng. Nhưng Diệp Trăn Trăn là Hoàng hậu, mặc quần áo của nam nhân khác… còn ra thể thống gì. Quần áo của mình lại là Long Giáp, cũng thể cho nàng mặc.

      thở dài cái, ôm Diệp Trăn Trăn chặt hơn chút.

      Đoàn người ngựa cứ như vậy trở về hành cung ---- bởi vì chân Diệp Trăn Trăn bị thương, bọn họ thể quá nhanh, nếu cái chân bị thương của nàng sợ là vặn thành cái bánh quai chẻo. Cũng bởi vì chân bị thương, Diệp Trăn Trăn ngồi ngang, hai chân rũ bên thân ngựa. Nhưng được lúc, bắp chân của nàng quá mức đau đớn, Kỷ Vô Cữu đành phải dùng tay nâng mắt cá chân của nàng, để cái chân bị thương song song với mặt đất, tay kia tóm lấy dây cương, kiểm soát ngựa tiến lên. Diệp Trăn Trăn khoanh tay ôm eo , nằm sấp trong ngực .

      Động tác thân mật của hai người lộ ra vẻ kì lạ, thị vê chung quanh đều tỏ vẻ nhìn thấy, tự động cách bọn họ đoạn khá xa.

      ***​

      Đế hậu hai người trở lại hành cung là chạng vạng, nắng chiều nặng nề buông xuống bầu trời, gió thu bọc ánh mặt trời đỏ rực, vẫn còn lưu luyến rời mặt đất. Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, phát nàng ngủ thiếp .

      Cưỡi ngựa như thế mà cũng có thể ngủ, nàng cũng coi như là người mang tuyệt kỹ.

      Nắng hồng ban chiều chiết vào mặt nàng, mạ lên ngũ quang tinh xảo đại khí tầng dã, gió thu thổi bay tóc rối thái dương nàng, làm nàng nhíu mày vì ngứa, bất giác cọ cọ trước ngực Kỷ Vô Cữu.

      “…”

      Ngoại trừ dở khóc dở cười, trong lòng Kỷ Vô Cữu còn dâng lên cảm giác khác thường.

      Nếu như người có thể bình yên chìm vào giấc ngủ trong ngực ngươi, vậy có nghĩa là gì?

      ***​

      Tin Hoàng đế bệ hạ săn được con hổ rất nhanh truyền khắp doanh địa, uy vọng của lập tức tăng vọt. Người có thân phận đặc biệt làm chuyện cũng mang theo hàm nghĩa đặc biệt, càng đến việc săn hổ - việc có thể kiểm nghiệm võ công cùng quyết đoán của con người.

      Cho nên vừa về đến, ít đại thần có mặt mũi chạy đến chúc mặt, gương mặt sáng hồng thao thao bất tuyệt, so sánh Kỷ Vô Cữu với những vị thiên cổ nhất đế phen, cuối cùng rút ra kết luận: kỳ Hoàng thượng ngài cùng những vị kia là người cùng đường*.

      *ý khen Kỷ Vô Cữu cũng uy dũng, tài ba như những vị hoàng đế nổi danh lịch sử


      Đây hoàn toàn là vỗ mông ngựa*. Văn thần võ tướng ở Trung Nguyên, thấm nhuần tư tưởng trung quân ái quốc, thường gởi gắm chờ mong đặc biệt người Hoàng đế. Những đại thần này, lăn lộn mấy chục năm chốn quan trường, có thể ngồi lên vị trí tại, đương nhiên đều là kẻ biết nhìn người. Kỷ Vô Cữu văn võ song toàn, thao lược đầy bụng, mà lại trưởng thành sớm, cơ trí trầm ổn, tiến lui có chừng mực, quả thực là kiểu mẫu Hoàng đế bước ra từ ‘Tư trị thông giám’**. Trước mắt có điềm tốt đánh hổ, dĩ nhiên bọn họ muốn vội vã bày tỏ phen.

      *nịnh hót

      **Tư trị thông giám (chữ Hán: 資治通鑒/资治通鉴; Wade-Giles: Tzuchih T'ungchien) là cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống.

      Lời hay Kỷ Vô Cữu nghe nhiều rồi nên cũng cảm thấy gì. Lão gia hỏa Diệp Tu Danh kia vậy mà cũng đến trước mặt , nghiêm mặt khen vài câu. Kỷ Vô Cữu nhàn nhạt đáp lại. Diệp Tu Danh là thầy của , mặc kệ chán ghét người này bao nhiêu vẫn phải giữ mặt mũi cho ông ta. Đây cũng là điều làm Kỷ Vô Cữu nghẹn uất: triều đình, dù là ai, đều có thể tóm ra mắng cho trận, duy chỉ có Diệp Tu Danh là thể mắng, nếu cái mũ khi sư trái đạo chụp xuống, đám ngôn quan lại có chủ đề mới, đám sử quan lại có linh cảm mới.

      Cho nên cũng chỉ có thể mắng cháu ông ta.

      Diệp Tu Danh nề nếp vài lời rỗng tuếch với Kỷ Vô Cữu, cuối cùng cũng hỏi đến vết thương của Diệp Trăn Trăn.

      “Hoàng hậu bị thương cẳng chân. Thái y xem qua và nối xương bôi thuốc rồi, tại nghỉ ngơi. Nếu tiên sinh lo lắng đến thăm nàng chút . Diệp Hầu lang chắc cũng sốt suột vì con , hãy cùng .”

      Diệp Hầu lang chính là cha của Diệp Trăn Trăn Diệp Khang Nhạc, giữ chức Lại bộ Tả thị lang.

      “Lão thần tạ ơn Hoàng thượng ân điển.”

      Việc này ân điển. Lúc bình thường Hoàng hậu thể triệu kiến ngoại thần, dù là cha ruột cũng được.

      Vì thế lúc Diệp Trăn Trăn nhìn thấy ông nội cùng cha dắt thay nhau đến, cũng vô cùng kinh hỉ, vội vã bọn họ bỏ qua lễ chào, ban ngồi, lệnh mọi người lui ra, ông cháu ba người cùng ngồi chuyện.

      Diệp Tu Danh năm nay ngoài sáu mươi, thân thể khỏe mạnh, tinh thần sáng suốt, đôi mắt ưng sạch sáng hướng nội, lộ ra từng trải trầm và cơ trí. So với cha, con trai ông Diệp Khang Nhạc thân thiết hiền hòa hơn nhiều, gương mặt tròn, ánh mắt mang ý cười. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, Diệp Khang Nhạc cũng cười nổi nữa.

      Cha con hai người cẩn thậm hỏi thăm vết thương của Diệp Trăn Trăn rồi dặn dò vài câu. Con quí bị thương thành như vậy, Diệp Khang Nhạc khó giấu được đau lòng, càng nghĩ càng thấy sợ, may mà Hoàng thượng ra tay kịp lúc.

      chuyện phiếm lúc, thần sắc Diệp Tu Danh đột nhiên nghiêm lại, hỏi Diệp Trăn Trăn, “Hôm qua khi Hoàng thượng thượng triều chủ ý thi công đập chứa nước là do con bày cho , có chuyện này ?”

      Diệp Trăn Trăn sửng sốt, “Chủ ý gì ạ?”

      “Chính là chủ ý để dân phu tự mang lương thực, công trình chỉ lấy tiến từ khoảng thuế khấu trừ.”

      “Đúng là có việc như vậy, có gì sao?”

      Diệp Tu Danh thở dài hơi, “Trăn Trăn à, con bị lừa… Ta cũng bị lừa.”

      Diệp Trăn Trăn nghi ngờ , “Con chỉ thuận miệng vài câu, hơn nữa biện pháp này cũng khó, chắc hẳn chính Hoàng thượng cũng có thể nghĩ ra.”

      “Sao có thể nghĩ ra được, nhưng cố tình nhất định phải làm con chính miệng ra.”

      “Vì sao?”

      “Người quản lí công trình này vẫn luôn được chỉ định, bởi vì đây là công trình lớn nên ta và Phương Tú Thanh đều tiến cử người trước Hoàng thượng. Tranh chấp hơn nửa tháng, cuối cùng đem công trình lần này bổ nhiệm lên người Nhị ca con.”

      Trong nháy mắt Diệp Trăn Trăn hiểu tất cả, đây ràng là Kỷ Vô Cữu đào sẵn cái hố.

      Nhị ca nàng Diệp Mộc Phương là cánh tay đắc lực của Công Bộ, tuy tuổi còn trẻ nhưng chức quan rất cao. Kỷ Vô Cữu sớm đoán được Diệp Tu Danh cho Diệp Mộc phương đoạt công lớn lần nay, cho nên trước tiên cố sức nghĩ ra phương pháp có lợi gì, lại hợp sức cùng Phương Tú Thanh bày trò hay, cố ý cùng Diệp Tu Danh tranh đoạt, chờ khi Diệp Tu Danh tưởng rằng mình cướp được miếng bánh thơm ngon mới phát đây ra chỉ là cái trứng thối.

      Vì sao thối?

      Từ xưa đến nay quan quản lí công trình nào cũng đều nước phù sa lưu ruộng ngoài*. Diệp Tu Danh đoạt phần công này tuy phải chạy tiền ra nhưng Diệp Mộc Phương muốn coi sóc tốt công trình này, tất nhiên phải cho bọn quan viên dưới quyền khoảng hợp lí, nhất là đám rắn độc ở địa phương, bằng ai cho làm việc? Đây cũng xem như là quy tắc ngầm chốn quan trường, mọi người đều ngầm thừa nhận, chỉ khác nhau ở chỗ đưa nhiều đưa ít, đưa thế nào để càng hiệu quả hơn.

      *phàm là việc có lợi để cho người ngoài cùng hưởng

      Bây giờ tốt rồi, biệp pháp “Rút củi dưới đáy nồi” được đưa ra, trong tay Diệp Mộc Phương có tiền còn phải đem tiền túi làm việc tốt. Đây phải là làm khó người ta sao. Tuy Diệp gia có thế lực, nhưng dưới Diệp gia đều là quan ở kinh thành, có khả năng vươn tay đến mỗi ngóc mỗi ngách bên dưới, thẻ bài mang tên Diệp Tu Danh đến địa phương khác chưa hẳn có tác dụng. Hơn nữa công trìnhb dính dáng quá nhiều người, phải hối lộ từ xuống dưới, có tiền… Ha hả.

      Đó còn chưa phải là điểm chết người nhất. Ngoại trừ Công Bộ, biệp pháp này còn liên quan đến bộ khác: Hộ Bộ. Điều động dân phu, miễn thuế tính sổ sách, những chuyện này đều phải qua tay Hộ Bộ. Nếu như Hộ Bộ phối hợp tốt, công trình này càng thêm khó khăn. Vậy Hộ Bộ có phối hợp với Diệp Mộc Phương ?

      Sau đây chúng ta mời Hộ Bộ Thượng thư Phương Tú Thanh trả lời vấn đề này.

      Phương Tú Thanh cười mà .

      Tốt, chủ ý giấy đầy sát khí như vậy, nếu Kỷ Vô Cữu sớm ra, Diệp Tu Danh tất nhiên để Diệp Mộc Phương sa vào vũng nước đục này; mặc dù chọn người nhưng nếu Kỷ Vô Cữu tự mình đề ra chủ ý này, Diệp Tu Danh cũng có thể huy động thế lực của mình để phản bác lại. Nhưng mà chủ ý này lại là của Hoàng hậu nương nương, Diệp Tu Danh còn chưa kịp phản bác, Kỷ Vô Cữu khen ông hết lời trước văn võ bá quan, nội dung chủ yếu là “khen ngợi Diệp Tu Danh có thể bồi dưỡng được cháu thiên tư trí tuệ vì nước vì dân như Diệp Trăn Trăn.”

      Diệp Tu Danh nghẹn ngụm máu ở cổ họng, thiếu chút nữa phun ra ngoài tại chỗ.

      Bất luận thế nào, phải chịu thua thôi.

      Thận trọng từng bước, dẫn quân nhập úng, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, sau khi làm hết chuyện xấu lại dùng chiêu kim thiền thoát xác, thay mận đổi đào.*

      *đây là các kế trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, các nàng có thể tìm hiểu thêm ở đây nhé


      hiểm, hiểm, quá hiểm.

      Diệp Trăn Trăn đưa tay lên đếm, nàng, Nhị ca nàng, ông nội nàng, đều nhảy vào cái hố Kỷ Vô Cữu đào sẵn. Tên hỗn đản này đào cái hố lớn cỡ nào mới chứa được nhiều người như vậy.

      Quả thực quá đáng ghét.
      Last edited: 24/11/14
      garubi29498, cá cơm, inbeibe49 others thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Đào cái hố lớn chứa nhiều ng, trời ạ, chị làm ơn đừng phun ra mấy câu nghẹn như thế đc k :7: Thank nàng, lâu lắm mới đc đọc truyện :031:
      nhimxumal thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @bachtulien comment liên quan ,nhưng cái thùng cơm sát vách của TỬU TIỂU THẤT hay quá ơi ,tui chết ,tui mê mệt tác giả này vì độ hài và hay của truyện rồi :hoho::hoho:
      hay hơn bệ hạ thỉnh tự trọng nữa , mòng là hoàn sớm :055::055:
      KatKatmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :