1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 12: Nghiêm túc

      Mười hai tháng chín, trời cao mây mỏng.

      Sáng sớm, Kỹ Vô Cữu dẫn đội người ngựa, chạy thẳng từ kinh thành đến vùng ngoại ô nơi Tam đại doanh đóng quân. Ngày hôm đó nếu có người thức dậy sớm, có lẽ còn có thể may mắn nhìn thấy phong thái của đương kim thánh thượng đường: đầu đội mũ kim phượng có cánh, thân mặc áo giáp hoa văn rồng, chân mang giày đen đế trắng thêu tơ vàng, cưỡi con tuấn mà toàn thân tuyết trắng chút tạp sắc, eo mang bảo kiếm, khung kiếm chạm trỗ, mặt mày như vẽ, cực kì tuấn.

      Tuy rằng thân trang phục này đầy vẻ nhà giàu mới nổi, nhưng nhìn chung dân chúng bình thường đều thích như thế, cho nên ít đại nương và tiểu tức phụ* nhìn ngắm đến ngây dại, mãi cho đến khi người bên cạnh níu lấy y phục của các nàng nhắc nhở, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      * vợ

      Kim long chói mù mắt người khôi giáp sớm lên thân phận của Kỹ Vô Cữu.

      Tâm tình Kỹ Vô Cữu rất tốt, có người nhìn chằm chằm mặt cũng cảm thấy vô lễ. Mắt chỉ nhìn thẳng, cẩn thận khống chế ngựa, cho nó quá nhanh, để tránh thoả lòng người qua đường. Phía trước mở đường, phía sau là đoàn thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn có mười tám ám vệ theo hộ tống, vì thế dù là người mù cũng biết thân phận , an toàn của tuyệt đối phải được bảo đảm.

      Mãi cho đến khi sắp ra khỏi thành, người đường ít dần, mới kẹp mông tuấn mã, nhanh chạy về điểm đến.

      Ngoài cung hoàng đế bận rộn duyệt binh Diệp Trăn Trăn cũng nhàn rỗi.

      Chính xác mà , đây là ngày bận rộn nhất của nàng từ khi vào cung đến nay.

      Cái gọi là chỉnh đốn hậu cung chính là, hễ là người bất lợi với Khôn Ninh Cung nghĩ biện pháp thu thập hết thảy, hễ là người có thể ngáng chân sau đối thủ nghĩ biện pháp lưu lại hết thảy, hễ là mật thám hoặc nghi ngờ là mật thám đều phải nghĩ biện pháp chuyển và… buông tha bất cứ cơ hội tung hoả mù nào.

      Điều cuối cùng là vì phân tán oán hận, để người ở các cung cứ chăm chăm vào Hoàng hậu. Chẳng hạn như, lục ra bản án cũ giả bộ có người đến cáo trạng với Hoàng hậu, đem người của Hi Tần giao cho Lệ Phi, đem người của Lệ Phi giao cho Hiền Phi.

      Tóm lại, trải qua phen “chỉnh đốn”, bên ngoài Khôn Ninh Cung đầy người quỳ chờ xử lý, tội danh nào cũng có. Thân làm chủ lục cung, chỗ của Diệp Trăn Trăn đầy tai mắt các cung, chỉ sợ tại Khôn Ninh Cung trở thành cái sàng. Việc này từ khi vào cung nàng biết, nhưng dù muốn tra cũng có khả năng tra được ràng. Bởi vậy đối với những người bị đuổi ra kia, nàng cũng chắc chắn mỗi người đều có vấn đề. Nhưng nàng sai hai người Tố Nguyệt Tố Phong quan sát hơn tháng, hễ có điểm hiềm nghi, tốt nhất cần lưu lại, hoặc là trực tiếp ném ra khỏi cổng cho xong. Người ở nơi khác cũng bị nàng bắt đến, phần lớn là người của lục cục nhất ti* thường ngày cử chỉ đúng làm việc phách lối chọc người ghét hận, đối phó những người này, tuy rằng cũng bị người hận nhưng đa số là nhận được lời trầm trồ khen ngợi. Đây cũng tính như nàng thu mua lòng người, còn về những người bị điều động cung khác, nằm trong nhóm này.

      *từ chỉ những đơn vị gồm những người có tay nghề giỏi được tuyển vào cung để phục vụ ăn, mặc,… cho vua chúa. Ai có coi Cung Tâm Kế chắc biết ha

      Hôm nay, hoàng cung Đại Tề sắp nghênh đón đợt phạt trượng quy mô nhất trong vòng mấy trăm năm qua.

      Ngoài Khôn Ninh Cung đông nghịt người quỳ, cảnh tượng kia làm cho người ta sợ hãi. ít kẻ đến vây xem, có cung nữ thái giám, có cung phi, vẻ mặt sầu não, giống như phúng viếng; bọn họ cũng dám đứng quá gần, sợ gặp phải xui xẻo.

      Trước tiên Vương Hữu Tài kéo cao giọng điểm danh lần, người bị điểm danh đáp câu “Nô tài biết sai”. Mỗi nô tài đều quỳ ngay ngắn khối gạch vuông, giống như Tam đại doanh ở ngoại ô tập trung hoả lực chờ kiểm duyệt. Người cuối cùng bị điểm danh chính là Phồn Xuân, nàng ta bất hoà với kẻ khác thành hàng thành nhóm, mình miếng gạch, quỳ ở đầu hàng hệt như con dê đầu đàn.

      Sau khi điểm danh tất cả 129 cung nữ thái giám, hành hình bắt đầu.

      Hành hình phân làm 3 mức: 20, 40, 60 trượng. Đa số đều chịu phạt ở hai mức đầu, vinh hạnh đặc biệt được mức 60 trượng chỉ có mình Phồn Xuân.

      đủ người hành hình nên phải tiến hành phạt trượng theo từng tốp, 20 trượng bị đánh trước còn nô tài chịu 40 trượng chuẩn bị. Nghe tiếng người bị đánh gào khóc thảm thiết, người xem xung quanh khỏi líu lưỡi, thậm chí số nhát gan còn xoay lưng bịt lỗ tai, biết vì sao lại tới nơi này.

      Về phần những người chờ bị đánh càng khó chịu hơn. Đa số họ đều bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, có người khóc có người kêu, còn có người tiểu ướt mảng.

      Chịu 20 trượng, người sớm còn sức để kêu, sau khi đám người này bị kéo xuống, đến lượt tốp 40 trượng.

      Đến khi 40 trượng cũng đánh xong, chỉ còn lại mình Phồn Xuân.

      Trải qua hai đợt hành hạ tâm lý trước, Phồn Xuân bị doạ ngất xỉu, nhưng sau khi bị đánh trượng, nàng ta tỉnh lại, liên tục kêu lên thảm thiết.

      “Dừng tay, dừng tay cho ta!”

      Lệ Phi đằng đằng sát khí chạy đến, Vương Hữu Tài liếc mắt cái, hai thái giám khoẻ mạnh của Khôn Ninh Cung lập tức ngăn nàng ta lại.

      “Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, Phồn Xuân phạm tội gì?”

      “A! A! A!!”

      Trong tiếng kêu thảm thiết của Phồn Xuân, Diệp Trăn Trăn cười trả lời, “Năm Bính Sửu Tôn Tiệp dư sẩy thai, cùng năm đó Ngô Chiêu nghi ngộ độc thức ăn, năm sau cung Hi Tần có án phóng hoả, năm nay Huệ Tần rơi xuống nước, án nào có liên hệ với nàng ta!” Diệp Trăn Trăn thuận miệng vài vụ. Kỳ nàng có tra những vụ án này, nhưng ở hậu cung trước nay Lệ Phi kiêng nể gì, có chuyện xấu tìm nàng ta hơn phân nửa là tìm đúng người rồi. Hơn nữa, cho dù đánh sai người sao, bổn cung chính là muốn đổ phân lên đầu ngươi.

      “Vụ hoả hoạn trong cung Hi Tần phải nàng ta tự đốt sao!”

      “Như vậy những vụ khác là do nàng ta làm?”

      “…”

      “Lệ Phi nương nương, nô tỳ có làm…A!!!!!”

      “Ngươi… ngậm máu phun người!” Lệ Phi giãy dụa, hai mắt trợn lên, vừa gấp vừa hận.

      Diệp Trăn Trăn cười nhạt tiếng, “Dám dùng khẩu khí này chuyện với bổn cung? Tố Phong, vả miệng.”

      “Dạ!” Tố Phong tiếng lên, vừa muốn giơ tay, Lệ Phi lại cười lạnh, “Ngươi dám!”

      Dù sao Tố Phong chỉ là cung nữ, tay dừng giữa trung, muốn hạ xuống lại hạ.

      “Nàng ấy dám ta dám.” Diệp Trăn Trăn tới, giơ tay tát cái, tiếng tát tay bị tiếng kêu thảm thiết của Phồn Xuân che mất, có hiệu quả kinh tâm động phách, nhưng mặt Lệ Phi rất nhanh sưng lên còn lên năm dấu tay ràng.

      “Ngươi dám đánh ta cái nữa xem!”

      “Được thôi.” Lại cái tát.

      Rất nhiều người từ xa nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đánh Lệ Phi hai cái, đều cảm thấy rất hả giận.

      “Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi giỏi lắm! Chờ Hoàng thượng trở về, chờ Hoàng thượng trở về…”

      “Hoàng thượng về nhanh thôi,” Diệp Trăn Trăn phất tay, “Lệ Phi tinh thần thất thường, đem nàng ta về Lộ Hoa Cung .”

      Sau khi Lệ Phi bị đưa , Diệp Trăn Trăn xoay người, với Phồn Xuân, “Vừa rồi chủ tử ngươi chịu hai cái tát này cũng là vì ngươi, giảm cho ngươi 20 trượng .” 60 trượng hạ xuống có thể lấy mạng nàng ta, Diệp Trăn Trăn còn cần nô tài này ra chủ ý cho Lệ Phi, tạm thời để nàng ta chết.

      Hành hình kết thúc, Phồn Xuân hấp hối bị nâng về Lộ Hoa Cung, mọi người thấy còn gì náo nhiệt để xem, cũng đều tản . Diệp Trăn Trăn trở lại phòng uống trà nghỉ ngơi, bên phân phó Vương Hữu Tài dẫn đám cung nữ thái giám tuyển chọn sơ lược mấy ngày trước đến, nàng muốn đích thân xem qua, cẩn thận chọn lựa.

      “Nương nương…” Tố Phong đột nhiên quỳ xuống, muốn lại thôi; vẻ mặt xấu hổ.

      “Làm sao vậy?” Diệp Trăn Trăn buông chén trà, cười hỏi.

      “Nô tỳ vô dụng.” Tố Phong vì vừa rồi bản thân bị khí thế của Lệ Phi doạ đến, quyết đoán động thủ mà canh cánh trong lòng.

      “Đứng lên , em làm sai, là bổn cung suy nghĩ chu toàn. Nếu em đánh tiếp, nàng ta nhất định ghi hận em, về sau ít thời cơ trả thù, Tố Nguyệt bị người khi dễ, bổn cung mong em cũng bị như vậy.” Nàng xong, Tố Phong cùng Tố Nguyệt đều xúc động nhìn nàngl

      Tố Nguyệt lại nghĩ đến chuyện khác, khỏi cau mày, “Hôm nay nương nương đánh Lệ Phi, làm lòng người sảng khoái, chỉ là nháo trận lớn như thế, nếu Lệ Phi cáo trạng trước Hoàng thượng…”

      Diệp Trăn Trăn tính toán trước mọi chuyện, “Nàng ta nhất định cáo trạng, nhưng Hoàng thượng chắc chắn ra mặt vì nàng ta.”

      Nàng dám hiểu biết con người Kỹ Vô Cữu này, nhưng cũng suy ra được vài phần tính tìn hắn. có thể xử phạt Diệp Trăn Trăn vì rất nhiều việc, nhưng tuyệt bao gồm loại chuyện này. Sủng ái hậu phi là chuyện, sa vào nữ sắc là chuyện khác. Lệ Phi trước mặt mọi người chống đối Hoàng hậu, hô to gọi , Hoàng hậu giáo huấn nàng ta phen, cũng có gì thoả đáng. là hoàng đế, nếu như chỉ vì Lệ Phi khóc nháo vài câu liền chỉ trích Hoàng hậu, sợ là đeo lưng thanh danh “Háo sắc lầm quốc”*, nhóm ngôn quan đợi đó.

      *vì ham mê sắc đẹp mà làm đất nước lầm than


      Vì thế hôm nay Diệp Trăn Trăn mới dám chẳng kiêng nể gì mà trừng trị Lệ Phi. Tuy rằng thủ pháp đơn giản và thô bạo chút, nhưng mà, rất sung sướng…

      ***​

      Khi Kỹ Vô Cữu từ quân doanh trở về cứ cảm thấy mọi người trong cung giống với ngày thường lắm, dường như rất nhiều người đều… có vẻ buồn thảm?

      vì thế sau khi thay đổi thường phục lại trong cung liền nhìn thấy Lệ Phi khóc sướt mướt chạy đến.

      Theo lý mà , hôm nay Hoàng hậu làm ra chuyện lớn như vậy, người muốn cáo trạng hẳn là ít. Nhưng mọi người đều biết Lệ Phi bị Hoàng hậu tự tay tát hai cái, nghĩ tới chính mình thảm như nàng ta nên đều chờ xem nàng ta cáo trạng. Lệ Phi cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chủ tử nô tài cùng bị đánh, đối phương còn là Hoàng hậu được sủng, cơn tức này vô luận thế nào nàng ta cũng nhịn được, nghe tin Hoàng thượng trở về, vội vàng chạy đến tìm kể lể tâm uỷ khuất.

      Kỹ Vô Cữu nghe Lệ Phi khóc kể, thuận miệng an ủi vài câu, rồi bảo nàng ta về trước. Sau đó phân phó Phùng Hữu Đức điều tra xem rốt cuộc là thế nào.

      Phùng Hữu Đức rất nhanh trở về còn dẫn theo vài nhân chứng, bẩm báo chi tiết việc làm hôm nay của Diệp Trăn Trăn với Kỹ Vô Cữu, bao gồm việc ở các cung thay người nào, phạt trượng người nào, Lệ Phi cái gì làm nàng đích thân ra tay,…

      Sau khi Kỹ Vô Cữu nghe xong, biết được Diệp Trăn Trăn cơ bản phạt đều là người của Khôn Ninh Cung cùng những người được ưa thích ở lục cục nhất ti, nàng ấy thế mà có thể tìm được nhiều người như vậy, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra việc “Chỉnh đốn lục cung” này sự có thể giao cho nàng.

      Nữ nhân này thông minh ở chỗ, làm ra việc lớn chừng ấy mà thực tế đắc tội nhiều người.

      Nhưng… Ánh mắt Kỹ Vô Cữu chợt loé lên, hỏi, “Ba tên thái giám Trẫm đặt ở Khôn Ninh Cung thế nào rồi?”

      Phùng Hữu Đức đáp, “Có hai người bị đánh 20 trượng, bị đuổi đến nơi khác, còn người…”

      “Như thế nào?”

      “Còn người, Hoàng hậu nương nương lấy lý do “bộ dạng quá xấu, khiếm khuyết bề ngoài”, điều quét cổng, hơn nữa lệnh cho hễ thấy Hoàng hậu nương nương lướt qua, phải tránh phượng giá.”

      “…”
      Last edited: 14/6/15
      garubi29498, cá cơm, inbeibe46 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Bộ dạng quá xấu, đấy cũng là lý do a, là sảng khoái
      nhimxu thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      ta nóng ruột nên đọc qua cv của truyện, nhưng cứ thấy chương mới của nàng vẫn háo hức như thường, đọc cv rồi mới càng nàng edit mượt thế nào, đọc hiểu là 1 chuyện, diễn giải lại dễ hiểu mà vẫn sát nghĩa lại khác. Thank nàng nhiều nhiều luôn í :) <3
      trthuyBách Tử Liên thích bài này.

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 13: Ám toán

      Khi Kỹ Vô Cữu đến Lộ Hoa Cung, nhìn thấy Lệ Phi còn rơi lệ, hai mắt vừa hồng vừa sưng, hoa dung nguyệt mạo mất sắc. nhất thời có chút mềm lòng.

      “Hoàng thượng”. Nàng ta bên lau nước mắt, bên mềm mại kêu lên. Có lẽ là vì khóc quá lâu, trong giọng thanh ngọt của nàng ta có chút khàn khàn.

      Rốt cuộc là nữ nhân của mình, Kỹ Vô Cữu cũng muốn quá nặng lời. ngồi xuống, tuỳ ý Lệ Phi dựa sát vào ngực mình, thân thể mềm mại xương dán chặt lấy ngực .

      “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!” Lệ Phi tiếp tục việc chưa hoàn tất lúc chiều, ngừng cố gắng thượng nhãn dược* Diệp Trăn Trăn.

      *thêm mắm dặm muối, thêu dệt

      Kỹ Vô Cữu nhíu mày. tin rằng mình tỏ thái độ vô cùng ràng. Tuy rằng thích Diệp Trăn Trăn, nhưng Hoàng hậu muốn trừng phạt nô tài nào cũng cần thông qua đồng ý của Lệ Phi.

      Huống hồ, thân là phi tử, nàng còn chống đối Hoàng hậu trước mặt mọi người, xuất khẩu cuồng ngôn.

      Ban đầu thấy trước mặt Lệ Phi luôn phục tùng gì nghe nấy, bộ dạng lại đẹp nên sủng ái nàng hơn chút, nhưng nghĩ rằng nàng càng ngày càng được sủng mà kiêu, cả gan làm loạn, cũng dần dần mất lễ nghĩa, quả lên được mặt bàn*.

      *chỉ người làm được việc

      Nghĩ đến điều này, Kỹ Vô Cữu nhàng đẩy mỹ nhân trong ngực ra.

      Hơn nữa, nguyên nhân vì sao Diệp Trăn Trăn muốn trừng trị Phồn Xuân, Kỹ Vô Cữu cũng biết. Cho nên tại cũng nhìn Lệ Phi thuận mắt: Diệp Trăn Trăn là Hoàng hậu, trong hậu cung này người có thể khi dễ nàng cũng chỉ có mình Kỹ Vô Cữu , Lệ Phi tính toán chuyện gì.

      Lệ Phi cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Kỹ Vô Cữu, nàng ta sững sờ nhìn Kỹ Vô Cữu, khoé mắt còn vương lệ, “Hoàng, Hoàng thượng?”

      “Xem ra nàng quả được sủng mà kiêu, biết hối cải,” Vẻ mặt Kỹ Vô Cữu hờ hững, “Vậy cấm túc hai tháng, tự nghiền ngẫm lỗi lầm cho tốt .”

      ***​

      Ngày kế tiếp, chuyện phát sinh ở Lộ Hoa Cung truyền khắp hậu cung, ít người khi nhìn Diệp Trăn Trăn trong mắt có thêm phần kính sợ. Vốn dĩ cho rằng thấy trấn chiến kéo dài giữa Hoàng hậu và Lệ Phi, ngờ rằng cuộc tranh đấu này chỉ có mặt áp chế, qua loa kết thúc. Ngẫm lại Lệ Phi bị đánh vừa phẫn hận vừa phục, ngẫm lại nữa nàng ta từng hoành hành sợ ai hết, sủng phi đầy hào quang lại chịu tổn thất dưới chân Hoàng hậu được sủng.

      phục được nha, Hoàng hậu quả nhiên có chút bản lĩnh. Rất nhiều người bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đắc tội vị chủ nhân này. Những kẻ vốn muốn thừa dịp sóng gió này cùng cáo trạng, thấy Lệ Phi như vậy cũng liền rối rít dừng lại, dám gì nữa.

      Nhưng lúc này vị Hoàng hậu được vô số người sùng bái lại thể nào cao hứng, “Cấm túc có phải quá nghiêm trọng rồi ? Ta phạt nàng ta rồi mà.” Điều quan trọng nhất là, Lệ Phi mất sủng, ai giúp nàng đối phó Hiền Phi?

      Kỹ Vô Cữu dùng ngón tay xoay mô hình quả địa cầu bàn, Khôn Ninh Cung này luôn có những thứ đồ chơi hiếm lạ cổ quái, “Thứ này từ đâu mà có?” Chút tâm tư kia của Diệp Trăn Trăn sao có thể lý giải được, chính vì biết nên mới để cho nàng thực được.

      thương nhân người Pháp mang đến. còn đưa nhiều món đồ chơi , vốn muốn trình cống cho Hoàng thượng ngài, kết quả bị Lễ bộ cùng Hội quán* ngăn lại. Ta bảo phủ Nội vụ chọn vài món, tạm xem như là chọn mua đồ chơi.”

      *nơi triều đình tiếp đãi khách nước ngoài

      “Tại sao bị ngăn lại?” Kỹ Vô Cữu đùa giỡn với hình cầu tròn tròn kia, nó nhanh chóng xoay vòng. hình cầu bằng đồng có khắc bản đồ, trong đó có phần thấy quen, có chút giống với bản đồ vùng duyên hải Đại Tề, những mảng địa phương to lớn khác lại rất xa lạ.

      “Hình như là vì nhảm nhí gì đó, người ở Hội quán cảm thấy tà thuyết mê hoặc người khác, cho đăng ký.”

      Hội quán ngăn lại, vậy mà thứ đồ chơi này lại chạy đến chỗ Hoàng hậu, còn vừa vặn lọt vào mắt . Rốt cuộc thương nhân kia có mục đích gì? Còn Hoàng hậu làm như thế là có mục đích gì?

      Thân làm Hoàng đế, khó tránh khỏi nghĩ nhiều chút; mâu quang Kỹ Vô Cữu loé lên, nhìn Diệp Trăn Trăn, “Chuyện này Hoàng hậu thấy thế nào?”

      “Ta cảm thấy rất thú vị,” Diệp Trăn Trăn ăn ngay thẳng, cũng đến gần đùa giỡn mô hình địa cầu kia, “Người kia trái đất hình cầu, đời có rất nhiều mảnh vuông, giống như đất đai dưới chân chúng ta, nhưng đều bị nước biển tách rời. Quan ở Hội quán lại hươu vượn. Còn nữa, thần tiên Tây Dương cưỡi mây nhưng mọc cánh, người ở chỗ bọn họ thích mặc quần áo.”

      “Ngươi cảm thấy lời này đáng tin?”

      “Ta làm sao biết, ta tận mắt nhìn thấy mà. Nhưng mà lại, thiên hạ rộng lớn, thiếu cái lạ, nếu tận mấy nhìn thấy, chắc là nhưng đương nhiên cũng chắc là giả. Hoàng thượng ngài nhìn xem cái này.” Diệp Trăn Trăn xong, đưa cho Kỹ Vô Cữu cái ống dài.

      Ống dài này được làm bằng đồng thau, hai đầu khảm thấu kính, Kỹ Vô Cữu biết đây là thứ gì, đặt trong tay ước lượng, miễn cưỡng cũng có thể coi như món vũ khí.

      Diệp Trăn Trăn dẫn đến trước cửa sổ, đem ống dài giơ lên trước mắt Kỹ Vô Cữu. Bởi vì tương đối cao, cho nên cánh tay nàng có chút mỏi, hơi phát run. Kỹ Vô Cữu dứt khoát nắm lấy tay nàng, giữ chặt, nâng kính đồng cách vững vàng.

      Diệp Trăn Trăn: “…”

      Ánh mắt Kỹ Vô Cữu hơi liếc về bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của nàng, hơi cong khoé miệng.

      “Hoàng thượng, ngài nhìn thấy gì vậy?”

      Kỹ Vô Cữu nheo mắt, nhìn vào thấu kính nho kia. Chỉ liếc mắt cái liền phát ra điều huyền bí trong này, ra kính đồng này có thể phóng đại cảnh vật ở xa, vô cùng ràng, thoáng như gần ngay trước mắt.

      Trong tầm mắt, tên thái giám xa lạ đến vườn hoa phía sau Khôn Ninh Cung, nhìn quanh trái phải hồi, duỗi tay rất nhưng tay áo lại run run, sau đó cúi đầu nhanh rời .

      Động tác của rất , nếu cách xa, chỉ sợ cũng nhìn ra sơ hở gì.

      Kỹ Vô Cữu dời mắt, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn nên , “Gì vậy?” Nàng cầm lấy kính đồng nhìn kỹ lần. Nhưng thấy được gì.

      thôi, ra ngoài nhìn xem.” Kỹ Vô Cữu ; khựng chút lại , “Phùng Hữu Đức, truyền thái y đến đây.”

      Vườn hoa này lớn, hoa cỏ trong đó sớm hoang tàn, nhưng Diệp Trăn Trăn thường xuyên ngồi ở đây phơi nắng. Buổi chiều thu sáng sủa, mang đến đây cái ghế nằm lớm, ngồi ngẩng mặt nhìn ngói xanh trời xanh, những mái ngói cong nhọn hoắt như lập tức muốn tung cánh bay lên, nhưng lại vĩnh viễn bất động với tư thế trước khi bay, dường như chờ hàng ngàn hàng vạn năm; đám mây trắng tựa bông nhàn nhã trôi, làm người ta nặng nề buồn ngủ…

      Vị trí của Khôn Ninh Cung nằm ở giữa hậu cung, hai bên trái phải là lục cung, hai phía trước sau là Càn Thanh Cung và Ngự Hoa Viên, tuy rằng bên ngoài có đường riêng nhưng ít cung nhân vì thuận đường cũng ngang qua ngoại viên Khôn Ninh Cung. Bởi vậy, dù Diệp Trăn Trăn quản nội điện nghiêm nhưng bên ngoài vẫn lắm thầy nhiều ma như cũ, loại người gì cũng có khả năng qua.

      Hôm nay, Diệp Trăn Trăn đứng trước hoa viên, nhìn Kỹ Vô Cữu chỉ vào nơi, thái y lập tức đào lấy chút đất, đặt dưới mũi ngửi, dùng móng tay cào chút, rồi liếm thử.

      “Bẩm Hoàng thượng, đất này bị người ta hạn độc dược mạn tính, nếu thường xuyên ngửi, dẫn đến ốm yếu nhiều bệnh, hư thể hàn, thậm chí…”

      “Thậm chí thế nào?”

      thể sinh con nối dòng.”

      Sắc mặt Kỹ Vô Cữu biến lạnh.

      Diệp Trăn Trăn cũng hoảng sợ giật nãy người, “Có nguy hiểm tới tính mạng ?”

      “Bẩm, nếu cứ như vậy mãi…” Lão thái y râu hoa răm cẩn thận tìm lý do thoái thác.

      Diệp Trăn Trăn đợi ông ta tiếp, vội vã vươn cánh tay, “Nhanh chẩn mạch cho bổn cung xem.”

      ra rất sợ chết. Kỹ Vô Cữu nghĩ thầm.

      Diệp Trăn Trăn sợ chết cuối cùng được thái y chẩn đoán là có việc gì, xem ra độc này mới được hạ vài ngày. Diệp Trăn Trăn rốt cuộc yên tâm, sai người đào toàn bộ đất trong vườn hoa đem đổi.

      “Đa tạ Hoàng thượng.” Lần này Diệp Trăn Trăn ra lời cảm tạ từ tận tâm can, bởi vì Kỹ Vô Cữu hoàn toàn có thể lựa chọn cho nàng biết.

      “Muốn tiếp tục gây tai hoạ cho hậu cùng, trước nhất nên giữ cái mạng cho tốt.” Kỹ Vô Cữu gõ gõ đầu nàng, xoay người rời .

      Lần này Diệp Trăn Trăn có chút nghi hoặc. Nàng và Kỹ Vô Cữu nhìn nhau vừa mắt, điểm này trong lòng hai bên đều biết , nhưng sao hôm nay lại khẳng khái tương trợ? ràng có thể làm ngơ, đằng nào đây cũng là độc dược mạn tính, trong chốc lát chết được. Hơn nữa, cho dù chết thế nào, phải vui như mở cờ sao?

      Nghĩ đến việc hai người họ là vợ chồng, nhưng nàng chết rồi vỗ tay khen hay, Diệp Trăn Trăn cảm thấy hoang đường.

      ngờ rằng, Kỹ Vô Cữu lại có suy nghĩ khác: và Diệp Trăn Trăn đối phó nhau là việc riêng của bọn họ, cần người khác nhúng tay vào. Đầu tiên là Lệ Phi ỷ vào vài phần sủng ái nể mặt mũi Hoàng hậu, sau đó có người ngầm hạ độc thủ ám hại Hoàng hậu, người trong hoàng cung này quen trông chừng sai khiến mọi việc, vừa thấy Diệp Trăn Trăn được sủng, ai cũng nghĩ tiến lên giẫm cước, đúng là quên mất ai mới là chủ tử .

      Người thông minh ghét nhất có người giở thủ đoạn thông minh đùa giỡn trước mặt , cho nên theo Kỹ Vô Cữu nhận thấy, so với những người này, Diệp Trăn Trăn thẳng thắn thoải mái lại có vài phần khả ái.

      Nghĩ đến việc mình dùng từ “khả ái” với Diệp Trăn Trăn, Kỹ Vô Cữu sự cảm thấy thích ứng.

      Cho nên đường từ Khôn Ninh Cung đến Càn Thanh Cung, sắc mặt của thay đổi đến vài lần, người bình thường nhìn ra nhưng Phùng Hữu Đức theo nhiều năm như vậy, lén đưa mắt nhìn liền cảm nhận được lúc này trong lòng Hoàng đế bệ hạ rất rối rắm.

      “Phùng Hữu Đức.” Trở lại Càn Thanh Cung, Kỹ Vô Cữu .

      “Có nô tài.”

      “Tìm người cho Trẫm. thái giám… có lẽ là cung nữ đóng giả. Gan bàn tay phải của kẻ đó có cái bớt nhạt, cỡ móng tay cái. Sau khi tìm được cần kinh động bất kì người nào, cũng cần mang kẻ đó tới đây, chỉ cần cho Trẫm biết là người ở cung nào.”

      “Tuân chỉ.”

      “Ngoài ra, cho người truyền chỉ với Hội quán, Trẫm muốn gặp thương nhân người Pháp kia lần.”

      “Tuân chỉ.”
      Last edited: 6/11/14
      garubi29498, cá cơm, inbeibe44 others thích bài này.

    5. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      tem !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
      Có lẽ là người bên Trang Tần
      Cảm ơn @bachtulien nha!!!!
      Cố lên nàng ơi!!:Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :