1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      truyện hay quá đê :ex10::ex10:
      nữ chính đúng là bá đạo từng hột gạo luôn :yoyo14::yoyo14:

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ra chỉ là như vậy! Tố Nguyệt lau mồ hôi, nghĩ thầm quả
      nhiên người lười hiểu người lười nhất. đọc đoạn này ta uống nước suýt hỏng bàn phím đọc chương này chết cười...........ta thấy nữ 9 mà làm 1 đôi vs hoàng đế giống bông hoa nhài cắm bãi p****trâu quá:059::059::029::029:
      thank nàng:038::038::038::038:

    3. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      biết lúc đó KVC nhìn thấy DTT dẫn theo gần như cả hoàng cung chay đến có phản ứng gì nhỉ, có nghi là biểu tình phản đối

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      ta làm truyện này chủ yếu là vì nữ 9 á, chuỵ rất tuyệt vời :yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      chương này gần 3000 chữ, gõ rụng tay luôn T_T

      Chương 7: Chân tướng

      Kỹ Vô Cữu là vị hoàng đế rất cần cù chăm chỉ, mỗi ngày lúc xế chiều, công việc chủ yếu của là ở Dưỡng Tâm Điện phê tấu chương, thỉnh thoảng triệu kiến đại thần bàn bạc quốc .

      Cho nên mới ; kì làm hoàng đế là công tác cực kì thú vị, phải người bình thường có thể làm tốt. Bởi vậy, trong lịch sử minh quân và hôn quân đều nhiều như nhau. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là dung quân*.

      *những vị vua bình thường, có tiếng tăm, tài đức gì đặc biệt.

      Kỹ Vô Cữu là hoàng đế có lý tưởng, có tham vọng, có truy cầu, muốn làm minh quân, cái giá phải trả là thời gian ở Dưỡng Tâm Điện nhiều hơn thời gian bên cạnh bất cứ phi tử nào. Thế nên, mọi người đều biết, muốn tìm Hoàng thượng hãy đến Dưỡng Tâm Điện.

      Hôm nay, Kỹ Vô Cữu phê tấu chương lát tính dời giá Khôn Ninh Cung, thưởng thức biểu tình buồn bực của Diệp Trăn Trăn chút.

      Tuy nhiên vừa bước lên bộ dư*, thấy có tiểu thái giám quỳ ở phía trước, vẻ mặt kích động, “Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo!”

      *kiệu hoàng thương ngồi để lại trong cung , xem hình tham khảo bên dưới nhé

      Kỹ Vô Cữu để ý tới, bởi vì ánh mắt bị thân ảnh khác hấp dẫn…

      Có ai cho biết Hoàng hậu đến cùng là phát điên vì cái gì !

      Xa xa, Diệp Trăn Trăn chạy vội vàng. Quần áo màu lửa đỏ bị gió thổi, tung bay phất phới, từ xa nhìn như là áng mây hồng diễm lệ. Áng mây hồng này trôi đến trước kiệu của Kỹ Vô Cữu, bỏ qua ánh mắt như mũi tên nhọn của , hai lời giơ tay ra rồi giáng mạnh xuống, gọn gàng lưu loát đánh bất tỉnh tiểu thái giám quỳ đất.

      (chị mạnh mẽ quá, hâm mộ <3)

      Xong việc, Diệp Trăn Trăn yên lòng, há miệng thở phì phò. Trán của nàng rịn mồ hôi, mặt ửng hồng vì vận động mạnh, tựa như hoa đào tháng 3 nở rộ.

      Sau lưng đội cung nữ thái giam kia rốt cuộc đuổi tới, từ xa nhìn thấy động tác của Diệp Trăn Trăn, nhịn được run lên, ai nấy tự động sờ sờ cổ mình.

      Kỹ Vô Cữu nhìn chằm chằm khoé miệng Diệp Trăn Trăn còn dính vụn bánh, hừ lạnh, “Hoàng hậu ăn no rồi dạo sao?”

      Lúc này Diệp Trăn Trăn mới nhìn Kỹ Vô Cữu, “Thần thiếp tham , tham…”

      “Được rồi, miễn lễ, “ Kỹ Vô Cữu kiên nhẫn phất tay, chuyển mắt, nhìn tên thái giám té xỉu, “Hoàng hậu, ngươi có phải nên cho ta lời giải thích hợp lí .”

      Diệp Trăn Trăn vỗ ngực cái, cuối cùng thuận khí, hơi thở cũng dần dịu lại, “Hồi Hoàng thượng, thái giám này cùng bánh trung thu có độc… cùng vụ án bánh trung thu ở Lộ Hoa Cung có liên quan. Ta muốn thẩm cung .”

      “Vậy sao? Vậy tại sao lại đánh ngất ? Có chuyện gì mà Trẫm thể biết hả?”

      dám có bất cứ việc gì giấu diếm Hoàng thượng. Việc hậu cung, vốn dĩ là nên do Hoàng hậu ta lo liệu, đương nhiên phiền Hoàng thượng phân tâm. Nếu Hoàng thượng yên tâm, cũng có thể dự thính, nhưng thích hợp lộ diện.”

      “Vì sao?”

      “Hỏi xong biết.”

      ***​

      Tiểu thái giám bị nước dội tỉnh.

      Diệp Trăn Trăn nhìn kỹ, thái giám đó chừng mười bốn mười lăm tuổi, nước da trắng, ngũ quan tinh tế, thân thể rất gầy yếu. vừa mở mắt ra thoáng mê mang chút, nhưng khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cũng hề sợ hãi, bò dậy quỳ xuống, cung kính kêu “Hoàng hậu nương nương”.

      Diệp Trăn Trăn ngồi ngay ngắn. Sắc mặt nàng nghiêm nghị, đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên , “Vương Tiểu Hổ, ngươi có biết tội ?”

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài biết phạm phải tội gì.”

      “Đinh Đại Hướng chết, cũng được triệu đến.” Tuy Đinh Đại Hướng chết, nhưng Khôn Ninh Cung phong toả tinh tức trước, hơn nữa cho dù tin tức bị tiết lộ, Vương Tiểu Hổ trước mắt cũng có cơ hội biết được.

      Quả nhiên, ánh mắt chợt loé lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Động tác rất này đương nhiên thoát khỏi mắt Diệp Trăn Trăn.

      “Nô tài ý của nương nương, kính xin nương nương .” mạnh miệng như cũ.

      “Sư phụ ngươi ở Ngự Thiện Phòng chuyên làm điểm tâm, bánh trung thu tôm bóc vỏ năm nay là chính tay làm. Nhưng ngày làm bánh trung thu ngươi trực ban nên khi bổn cung bắt người mới bỏ sót ngươi, làm ngươi có hội cáo trạng với Hoàng thượng. Rốt cuộc hôm nay ngươi Dưỡng Tâm Điện là muốn gì với Hoàng thượng? Hoàng hậu làm sao chỉ thị ngươi bức hiếp ngươi, bắt ngươi cho hương phi tử vào nhân bánh trung thu đúng ?”

      “Nương nương, nô tài… Nô tài oan uổng…”

      “Oan uổng? Được, vậy ngươi cho ta biết, ngươi là thái giám ở Ngự Thiện Phòng, có chuyện trọng đại gì nhất định muốn đích thân chạy tới Dưỡng Tâm Điện bẩm báo?”

      “Nô tài, nô tài…”

      “Đây ràng là ngươi và Đinh Đại Hướng liên thủ làm trò! Ngày đó ngươi lén vào Ngự Thiện Phòng, cho hương phi tử vào nhân bánh. Đinh Đại Hướng và ngươi giao ước trước, hôm nay tự tử, lúc chết người cố ý cất theo hương phi tử, sợ người khác biết bổn cung có liên quan đến chuyện này. Mặt khác, ngươi giả bộ đột nhiên phát bản cung có điểm đáng nghi, cuống quít cáo trạng trước, do chuyện này có liên quan tới bổn cung, ngươi tìm Hoàng thượng bẩm báo chính là hợp tình hợp lý; Hoàng thượng sau khi nghe được nhất định tới Khôn Ninh Cung hỏi tội, đúng lúc có thể nhìn thấy Đinh Đại Hướng sợ tội tự sát cùng chứng cứ người . Đến lúc đó, bổn cung có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng rửa sạch tội. Có đúng !”

      “…”

      “Kế hoạch này nếu thành công, thứ nhất có thể diệt trừ Lệ Phi, thứ hai có thể khiến bổn cung cõng án oan lớn, chừng hậu vị này cũng phải nhường cho người khác. mũi tên bắn chết hai con nhạn, đúng là giỏi tính toán!”

      “…”

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên đập bàn mạnh, cả giọng và khuôn mặt đều nghiêm khắc, “, rốt cuộc là ai sau lưng sai khiến ngươi!”

      Vương Tiểu Hổ thấy việc tới nước này, hạ quyết tâm, cắn răng : “Nô tài nhận tội. Chuyện này có ai khác sai khiến, tất cả đều vì nô tài ôm hận Lệ Phi nương nương từ lâu, nhất thời xúc động, phạm vào sai lầm lớn, muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên.”

      “Còn cố lời nghĩa khí,” Diệp Trăn Trăn bỗng nhiên cười, nàng đứng dậy, hai vòng quanh Vương Tiểu Hổ, vừa vừa chậm rãi , “Vương Tiểu Hổ. Bổn cung mặc kệ Huệ Tần cho ngươi thứ gì tốt,” Nàng dừng lại, hơi cúi đầu, nhìn người quỳ mặt đất vì câu này mà run rẩy, mặt hãi hùng tới cực điểm, gần như còn máu. Mắt phượng của hàng khẽ híp lại, “Ngươi chỉ cần biết, nàng ta có thể làm được, bổn cung cũng có thể làm được, nàng ta thể làm được, bổn cung vẫn có thể làm được như thường.”

      Đùa sao; trượng phu nàng là đương kim thiên tử, ông nội nàng là người đứng đầu Nội các, hai người có quyền thế nhất dưới gầm trời này đều là người thân nhất của nàng, nàng bây giờ cực kỳ có quyền, cho nên lời của nàng tính là hù doạ người.

      Lúc này Vương Tiểu Hổ lệ rơi đầy mặt, bị doạ sợ tới mức chỉ biết dập đầu lạy, đầu chạm xuống đất vang lên tiếng bang bang, “Hoàng hậu nương nương! Huệ Tần nương nương lấy tính mạng của cha mẹ huynh muội nô tài ra uy hiếp nô tài, thế nên nô tài mới, thế nên… Cái gì nô tài cũng , khẩn cầu Hoàng hậu nương nương làm chủ cho nô tài, nô tài tội đáng chết vạn lần, nhưng nhà già trẻ của nô tài là vô tội!”

      Diệp Trăn Trăn về lại chỗ ngồi, lắc đầu, : “Ngươi đứng lên trước . Huệ Tần tám phần là hù doạ ngươi thôi, tuổi ngươi còn , dễ bị lừa. Nên biết nội cung tranh đấu tuy dữ dội, nhưng chẳng dễ lan đến gần dân gian. Phụ thân của Huệ Tần hồ đồ, người nhà ngươi nếu trong sạch, ông ta tuyệt đối vì giúp nữ nhi tranh sủng mà lạm sát kẻ vô tội, lấy thành tựu làm quan cả đời cược mưu thể ra ánh sáng, được chẳng bù mất.”

      Vương Tiểu Hổ nghe được lời nàng , sắc mặt dịu lại chút, nước mắt cũng ngưng. Hôm nay bị Hoàng hậu bắt được, liền biết khó thoát chết, chỉ sợ người nhà bị liên luỵ, bây giờ nghe Hoàng hậu như thế, cũng yên lòng.

      “Sau khi ngươi chết, bổn cung sai người bồi thường cho người nhà của ngươi tốt.” Diệp Trăn Trăn an ủi . Kỹ Vô Cữu ngồi sau tấm bình phòng hừ tỏ vẻ khinh thường, có người an ủi kẻ khác như nàng hả. Huống hồ, tên cẩu nô tài mưu hại cung phi, cần phải an ủi sao.

      Vương Tiểu Hổ đối với cái chết chuẩn bị tốt tâm lý, là kẻ tim phổi rồi, bây giờ càng thản nhiên, nghe được Diệp Trăn Trăn thế rất cảm động. còn tiếp, “Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển, kiếp sau nô tài làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp đại ân của nương nương!... Nương nương, nô tài còn chuyện , nương nương người làm sao biết Huệ Tần là chủ mưu chuyện này?”

      Diệp Trăn Trăn cười đến hoan hỉ, “Bản cung gạt ngươi thôi, nghĩ đoán cái liền trúng.”

      “...”

      Vương Tiểu Hổ lau mồ hôi, mặt dày tâng bốc Diệp Trăn Trăn phen. Tâm trạng Diệp Trăn Trăn rất tốt, thuận miệng với vài lời, trong nhà có mấy người, làm cái gì, tiến cung thế nào, tiến cung mấy năm…

      Vương Tiểu Hổ tự biết là người sắp chết, cũng có gì cố kỵ, thoải mái trả lời tất cả, còn nhiều chuyện lí thú ở dân gian cho Diệp Trăn Trăn nghe, những thứ này đối với Diệp Trăn Trăn mà đều rất mới mẻ, nàng nghe say sưa thích thú, thỉnh thoảng cười khanh khách.

      Bầu khí trong phòng rất tốt.

      Bầu khí phía sau tấm bình phong cực kì tốt.

      Kỹ Vô Cữu nghe tiếng chuyện bên ngoài, bực mình trận. Vừa rồi là hai người giương kiếm giương nỏ với nhau, chớp mắt liền hoan hô vui cười, chuyển biến thần kỳ này là sao đây? Mặc dù chính tai nghe được toàn bộ quá trình, nhưng cũng cách này lý giải… Hai người này là kẻ ngốc sao!

      Quan trọng nhất là, nàng hoàn toàn mặc kệ ở trong này…

      Trái chờ phải chờ thấy Diệp Trăn Trăn đến mời ra ngoài, đành phải tự mình đứng lên ra.

      “nương nương, đồ ăn ngoài cung tuy tinh xảo bằng trong cung, nhưng hơn ở chỗ mới mẻ, ít thứ rất đáng nếm thử. Tỷ như tửu lâu phục vụ khách khắp nơi, nào là món Lưỡng Việt, món Dương Châu, món Thục, món Đông Doanh, món Triều Tiên, món Tây Vực… Ai ô, phải nô tài quá, nếu luận về hình dáng món ăn, đồ nơi đó cũng thua gì hoàng cung đâu!”

      vậy sao, ngươi ăn chưa?”

      “Nô tài chỉ từng ăn lần, là món Đông Doanh. Món cá Đông Doanh đều ăn sống, có số người chịu được, nhưng nô tài thấy tồi, ăn vào thực ngon miệng.”

      “Cá sống cũng có thể ăn sao?”

      “Có thể, có thể, nơi đó rất nhiều thứ ăn được, thậm chí còn chiên bò cạp để ăn nữa! Chỉ tiếc nô tài sắp chết rồi, thể mang chút đồ mới mẻ vào cung cho Hoàng hậu nương nương nếm thử.”

      “Mặc dù ngươi phạm tội chết, nhưng do bị người ta bức hiếp, biết có tội, trở về bổn cung cầu xin Hoàng thượng tha… Đúng rồi, Hoàng thượng!” Diệp Trăn Trăn đột nhiên nghĩ tới người này, nhanh chóng đứng dậy, vừa mới quay đầu phát Kỹ Vô Cữu đứng bên ngoài bức bình phong.

      Vương Tiểu Hổ vội vàng quỳ xuống, “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Mặt Kỹ Vô Cữu chút thay đổi nhìn hai người này, “Các ngươi trò chuyện rất ăn ý nhỉ.”

      Diệp Trăn Trăn liếc mắt nhìn Vương Tiểu Hổ, “Ngươi xuống trước.”

      Vẻ mặt Kỹ Vô Cữu trầm ngồi xuống, Diệp Trăn Trăn gọi Tố Nguyệt bưng chén trà đến, đích thân dâng cho .

      “Từ khi nào ngươi bắt đầu hoài nghi mưu này?” Sau khi ra lệnh mọi người lui ra, Kỹ Vô Cữu hỏi.

      “Từ lúc nhìn thấy thi thể Đinh Đại Hướng.”

      Người bình thường sợ tội tự sát, làm gì có chuyện đem chứng cứ phạm tội để bên người, ràng là muốn giá hoạ cho người khác. Hơn nữa thời điểm chọn để tự sát đúng lúc, nếu phải người cùng phòng lười biếng trốn về, chỉ sợ đợi đến khi hoàng đế đến hỏi tội mới được phát . Nếu muốn giá hoạ cho Hoàng hậu đối tượng tốt nhất để cáo trạng chỉ có hoàng đế.

      “Vì sao ngươi hoài nghi Huệ Tần trước tiên?”

      “Có câu chó cắn người là chó sủa.”

      Giá hoạ cho Hoàng hậu và tìm cách giết Lệ Phi giống nhau. Muốn đồng thời đối phó hai nữ nhân có địa vị cao, nhất định phải có đủ can đảm, mưu trí và tai mắt mới có thể làm ra chuyện lớn. Đương nhiên, đối phương làm như vậy, tất nhiên là người có thể được lợi từ việc lật đổ Hoàng hậu qua kiện trung thu này. Cho nên, Diệp Trăn Trăn tập trung đối tượng tình nghi là các cung phi. Trang Tần là người thuộc phe Lệ Phi, loại trước tiên; Hiền Phi chưa đứng vững, với tính cách của nàng ta tuỳ tiện làm chuyện lớn thế này, loại; Hi Tần hoàn toàn là loại chó sủa chứ cắn người, trí tuệ là vết thương chí mạng, tiếp tục loại. Về phần bản thân Lệ Phi, với tư duy trực tiếp mà đơn giản của nàng ta, người lúc này nàng ta hận nhất hẳn là Hiền Phi đoạt thánh sủng của mình, cho nên cũng loại.

      Cuối cùng, chỉ còn lại Huệ Tần.

      “Sao nghi ngờ Hiền Phi?” Kỹ Vô Cữu lại hỏi.

      “Trong lòng Hoàng thượng, Hiền Phi là người tốt, ta làm sao dám hoài nghi nàng.”

      Nghe được lời đầy mùi chua này, Kỹ Vô Cữu cảm giác lục phủ ngũ tạng thoải mái, “Nhưng Huệ Tần cùng ngươi thù oán.”

      Diệp Trăn Trăn cười như nhìn , “Hoàng thượng, ta là người thẳng thắn, trước giờ đều là có gì đó, lần này vất vả mới kín đáo chút, ngài xác định muốn ta ra hết sao?”

      Huệ Tần bình thường thành thành , đương nhiên chủ động gây với Diệp Trăn Trăn, nhưng người đứng sau Huệ Tần chính là Thái hậu!

      “Thôi,” Kỹ Vô Cữu thản nhiên lắc đầu, cùng Diệp Trăn Trăn đối diện, ánh mắt trong vắt nhìn ra cảm xúc, “Ngươi rất thông minh.” xong, nhấc chén trà uống ngụm.

      “Đâu chỉ là thông minh, ta quả thực thông minh tuyệt đỉnh.”

      (chị là tự kỉ quá :)))))

      “Phụt ------“

      Thiếu niên thiên tử tu dưỡng tốt, cử chỉ ưu nhã nhịn nổi, lần nữa phun nước trà. cúi đầu nhìn dấu vết tung toé trước ngực, rồi nhìn gương mặt đổi sắc của Diệp Trăn Trăn, vừa tự lấy khăn ra lau, vừa mệt mỏi thở dài cái.

      ----------------------------​

      Bộ dư

      [​IMG]
      Last edited: 26/9/14
      garubi29498, cá cơm, inbeibe40 others thích bài này.

    5. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      chết với nữ 9 mất thôi :yoyo27::yoyo27:
      tương lai 2 a c còn đấu nhau dài dài, hóng a :yoyo60::yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :