Hoàng hậu sát thủ - akiaki (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 10: Ghen

      Khi nàng đến quả thực ở tẩm cung của Như phi, nàng thấy bước ra cùng mỹ nhân mà hai mắt như phát hỏa. Theo như nô tài thân tín của nàng báo lại bị chính vương Triệu Ngạn ép phải sủng trong các phi tử ở hậu cung. Cũng vì chuyện này và Triệu Ngạn xung đột, nhưng rồi cũng thỏa hiệp.

      Nàng dù biết là vua nước, thể chỉ chuyên sủng mình nàng, càng thể bỏ ba ngàn giai nhân. Thế lực của chưa vững cần ủng hộ của gia thế của các nàng, thế nhưng chỉ cần nghĩ chạm qua người phụ nữ khác nàng hỏa bốc đầy hai mắt.

      Nàng chỉ cần xác định liền quay người rời . Món nợ này thể tính với nhưng có thể tính với tên đầu xỏ Triệu Ngạn chết bấm kia. Nàng phóng nhanh hướng về phía Chính vương phủ mà . hề hay biết phía sau nàng Triệu Tề vội vã đuổi theo bỏ mặc Như Phi đứng đó cười đến hiền hòa nhìn theo hai người bọn họ.Những người đấu tranh cho chính tình của mình và nàng ta cũng vậy. Vẻ mặt tươi cười chút giả tạo nào Như Phi dạo quanh vườn thượng uyển với tâm trang vui vẻ.

      Còn Thiên Nhạc mang oán hận ngùn ngụt phóng mình nhanh tìm kẻ đầu sỏ đẩy người nàng vào vòng tay kẻ khác Triệu Ngạn. Vì biết tình cảm của Triệu Tề với kẻ giả tạo kia nên nàng ít nhất phải bắt hứa ép buộc Tề của nàng làm những việc tương tự nữa.

      giờ nàng rất xinh đẹp, nhưng nàng cũng dám chắc mình có đủ khả năng giữ chặt trái tim của Tề. Vừa nhìn thấy Tề và Như phi nàng có thể khẳng định họ đối với nhau là phát sinh loại quan hệ nàng lo sợ chỉ nhìn cách họ đối đãi đối phương thấy được vẻ khách sáo.

      hiểu vì sao Như phi phối hợp cùng Tề diễn màn trẫm cùng ái khanh nhưng nàng thấy khách sáo, xa cách trong mắt họ. Dù vậy cũng khiến nàng yên lòng, cảm giác ghen tị khi nàng ta được ở gần bên Tề còn nàng lại chạy loạn khắp nơi khiến hỏa diễm trong lòng bốc cao. Khi tới Chính vương phủ nàng thấy xe ngựa của Triệu Ngạn rời phủ, nàng nhanh chóng đuổi theo.

      Lẳng lặng theo đến rừng đào, nàng thấy bị tập kích, nàng đương nhiên giúp, sao phải giúp kẻ chia rẽ nàng và Tề chứ.

      Thế nhưng vì vị nữ tử áo trắng kia mà bị thương nha, thấy thế nàng đuổi theo họ, dù nàng ghét nha nhưng thể chết được. Ý thức được điều này nàng dù tình nguyện cũng xông ra cứu người ,nàng muốn lôi kéo đồng ý của . Dù gì cũng là chồng nàng phải sao.

      Vừa định nàng bị chặn lại vì kẻ vừa tới Hằng Phong ôm nữ tử toát lên vẻ lo lắng. Chỉ nhìn xơ ta, là nữ tử ta vài ngày trước theo dõi, nhưng điều khiến nàng bực tức nhất chính là cảm thấy kia ràng góc bằng với Ngọc Phượng. Nàng tiến đến chất vấn thay Ngọc Phượng đòi lại công bằng. Nàng nở nụ cười nhạt ngữ điệu run rẩy trong giận dữ :

      - bé tên Hồng Linh đó có bản lĩnh khiến cho huynh trong ngày có đến hai vẻ mặt.(xem cặp này ở truyện truy phu)

      - Muội có ý gì? lạnh giọng , đè nén cơn tức gận xuống trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm.

      - phải sao, lúc nãy ôm nàng ta đến tìm ta, huynh có chút bối rối, giờ lại giận dữ.

      Tuy ta giờ là Thiên Nhạc nhưng cơ thể ta là Ngọc Phượng, trong những kẻ từng rất huynh. Sao có thể hiểu huynh chứ? Hừm, nghĩ cũng buồn cười, nàng ta vì huynh mà tự hủy hoại linh hồn mình vì biết ngày Minh Phương chết nàng ta và bất cứ nữ nhân nào cũng dừng hòng bước vào lòng huynh. Vậy mà chỉ vài lần gặp nữ nhân kia cư nhiên khiến huynh lộ ra vẻ lúng túng của ngày Minh Phương chết.

      Nàng giận dữ quát vào mặt Hằng Phong rồi xoay người bước . giận dữ đó là cõi lòng của Ngọc Phượng, nàng ta đau lòng từ bỏ đến đánh mất linh hồn nên nàng mới có cơ hội ở trong thân thể này. Chiếm mất thân thể của Ngọc Phượng, lại hạnh phúc vì gặp được Triệu Tề khiến nàng muôn vàn áy náy. Nàng biết Hằng Phong cũng hạnh phúc gì, thế nhưng như thể ngăn nổi cõi lòng, nàng vẫn là tìm người trút giận.

      trầm tư trong suy nghĩ của chính mình nàng sửng sốt, Triệu Tề!! cư nhiên nghe tất cả. Vội vàng đuổi theo bóng dáng người trong lòng nàng bỏ lại Triệu Ngạn thọ thương cùng Hằng Phong bất động suy nghĩ gì đó.

      - Chàng đứng lại cho ta. Nàng lớn giọng quát mà nước mắt rơi vì bối rối vì sợ có cả đau lòng nghĩ hiểu lầm.

      Trệu Tề đúng là đứng lại nhưng quay lại, trong đầu bây giờ chỉ toàn là lời nàng lúc nãy chất vấn Hằng Phong. Dù biết nàng là vì ấy náy,cũng chẳng có tình cảm gì khác với ta nhưng vẫn rất tức giận khi nữ nhân của quan tâm nam nhân khác cho dù là vì cái gì chăng nữa. Thân hình tự dưng cứng đờ khi bất ngờ bị nàng ôm chặt từ phía sau, cứ như là sợ buông tay biến mất ấy.

      - Ta cũng phải quan tâm gì huynh ấy, ta chỉ thấy ấy náy vì mình hạnh phúc khi, Ngọc Phượng… Nàng bối rối ngẹn ngào giải thích đôi mắt nhắm tịt lại đầu lắc liên tục khiến tức giận cũng phải phì cười vì vẻ mặt của nàng như hài tử làm sai lúc này.

      - Ta biết. Quay lại ôm nàng vào lòng nhàng hôn lên trán nàng, cảm thấy hạnh phúc.Thế nhưng chỉ lát sau người trong ngực kia lại như kẻ khác với giọng điệu đầy ghen tuông từ trong ngực truyền ra :

      - Chàng đuổi theo ta làm gì, sao ở lại dạo hoa viên với Như Phi… Ánh mắt nàng híp lại nhìn với đầy chua chát.

      cười đến ngọt ngào,nàng có nhiều khuôn mặt khác nhau . Lúc vừa mới gặp nàng ngay thơ, trong sáng vụng về đáng . Khi biết vì nàng mà đẩy bản thân vào nguy hiểm nàng như phụ nữ chanh chua nhưng khí thế áp người. Khi thấy cùng bước ra từ tẩm cung Như phi ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người. Vừ rồi luống cuống bối rối như hài tử làm sai chuyện. Còn giờ ủy mị hờn dỗi như thiếu phụ bị ủy khuất(bị thiệt thòi,bất công) ôm nàng càng chặt hơn :

      - Nàng ghen sao ? hưng phấn hỏi

      - Thần thiếp nào dám. Vừa nàng vừa đẩy ra, dù nàng biết rằng cảm giác của nàng rất chính xác và Như phi ra có gì nhưng nàng ghen tị, ghen tị nàng ta được ở bên , chỉ sợ là ngày nào đó kịch giả thành . Mà dù có Như Phi cũng còn ba ngàn phi tần ngày chán ghét nàng. Chỉ nghĩ thế mà nước mắt cứ như hoàng hà vỡ đê nàng òa lên khóc nức nở

      - Ô..ô.. thiếp thèm làm hoàng hậu gì đó nữa đâu, cứ về làm sát thủ thôi…ô…ô… So với đối phó ba ngàn mỹ nữ của chàng giết người dễ hơn…ô…ô…ô. Nàng cứ thế rúc vào ngực nam nhân ấy mà khóc đến đôi mắt sưng húp. Còn chỉ có thể ở bên vỗ về lưng nàng với khuôn mặt cười khổ.

    2. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 11: Tin đồn

      Triệu Tề nheo mắt nhìn nữ nhi trong ngực mà cảm thấy buồn cười, nàng chùi hết nước mắt , nước mũi lên ngực áo của mới vừa lòng rời cứu hoàng huynh . Có lẽ chỉ cần là nàng dù lam gì cũng cảm thấy đáng .(akiaki : gớm chết được, là sợ lão huynh này luôn) Thiên Nhạc đắc ý bỏ , nàng coi như là trừng phạt ở bên nữ nhân khác.

      Nhưng cũng khỏi ngọt ngào vì với nàng thể giải tán hậu cung ngay được, nhưng khi ngai vị ngồi vững vì nàng xóa bỏ hậu cung. Dù biết ngày đó là khi nào nhưng vì lời hứa đó khiến nàng ngọt ngào. Chuyện với Như phi với nàng nhưng chỉ bảo nàng tin . Nàng biết mọi việc làm chỉ vì mình, nàng cảm thay hạnh phúc. Cũng vì thế nàng cũng còn ý định trút giận lên Triệu Ngạn nữa tiếp tục chữa trị cho .

      Trở về Phong Linh sát để rèn rũa bản thân nàng quyết định nhận nhiệm vụ. Dù Hằng Phong cứ hỏi hỏi lại nàng liệu có cần thiết , vì biết nàng là thầy thuốc giết người với nàng mà phải với lý tưởng cứu người của nàng sao ?

      Thế nhưng Thiên Nhạc chưa tia chần chờ hay do dự gì khi tiến hành nhiệm vụ. Chỉ cần nàng trở thành phần con người của Ngọc Phượng nàng có thể đứng bên Tề đến hết kiếp này. Chỉ cần điều đó thôi dù có trở thành quỷ dữ trong mắt mọi người cũng hề gì. đường về ghé vào trà quán uống chút trà nghe ở chiếc bàn mọi người thi nhau bàn tán.

      - Nghe con Thái úy đại nhân vào cung lam phi được hoàng thượng sủng ái chỉ tuần lăn ra chết. Nghe đâu nàng ta mắc bệnh lạ, khuôn mặt bị thối rữa đến nhận ra được nữa rất đáng sợ nha. Con của thái úy vậy là Như phi, nàng Trầm ngâm nghĩ ngợi lại nghe kẻ ngồi kế bên kẻ kia lại :

      - Tôi có người nhà làm nô tài của phủ tể tướng tiểu thư nhà họ bị lão gia đưa tiến cung chưa lần được hoàng thượng liếc mắt tới thế nhưng 2 ngày sau khi được hoàng thượng ân sủng cũng lăn ra chết mà khuôn mặt cũng thể nhận ra nổi nha, biến dạng hết. Các bá quan văn võ có con đưa vào tiến cung nghe đến con mình được hoàng thượng dể ý tới đều vô cùng khiếp sợ nha. Thà rằng chết già trong hậu cung cũng còn lâu lâu được gặp mặt, hơn là được ân sủng hôm trước hôm sau lăn ra chết như thế …ai…như hai nhà thái úy và tể tướng ấy. Tể tướng phu nhân nghe đâu xin đón con về dưỡng bệnh nhưng hoàng thượng cho khóc ngất điện. Hai kẻ bỗng kẻ khác cũng tham gia.

      - Các huynh chỉ là nghe kể, còn tôi là kẻ biết chuyện nè, ở phủ thượng thư nhà tôi lão gia lo cuống vó, hoàng thượng hôm nay liên điện với lão gia 2 ngày nữa sủng hạnh Nghi quý nhân Nghi quý nhân là con của chủ nhân nhà tôi. Ông rất rầu rĩ, nhà thượng thư chỉ có mỗi mình tiểu thư. Phu nhân từ hôm qua thể ăn uống gì chỉ biết khóc thôi. Phu nhân lúc trước tiểu thư thư sinh nghèo bà chấp nhận, nay thư sinh đó đỗ thám hoa, vào triều làm quan. Nghe đâu hoàng thượng ban thưởng mỹ nhân cho . Bà tiếc thôi, nay con có thể mất mạng nên bà chỉ biết đóng của tự trách mình tham làm hại tiểu thư.

      bên nghe thiên hạ kháo nhau vậy nàng bỗng nhớ lời hứa hẹn của " Hãy tin tưởng ta được , ta khiến cho nữ nhân khắp thiên hạ này khiếp sợ ta mà bỏ chạy " ra đây là cách chàng dùng để khiến nữ nhân trong thiên hạ thấy chàng liền bỏ chạy. Nàng bỗng nhiên thấy ngọt ngào,nhẻn miệng cười hạnh phúc khiến cho mọi ánh mắt lúc này trong khách điếm đều đổ dồn vào nàng. Biết mình quá nổi bật vì tư sắc hơn người này Thiên Nhạc vội vã rời tửu lầu bị hai kẻ chặn lại :

      - nương,xin dừng bước tại hạ mạn phép có thể mời cùng tại hạ dạo lát chứ.

      Kẻ chặn đường nàng là nam tử thân bạch y, khuôn mặt có chút ngả ngớm ánh mắt thủy chung dán chặt mặt nàng. Nàng khẽ rùng mình, các phim truyền hình cùng những tiểu thuyết chẳng phải đều những người mặc bạch y đều là người phong nhã thoát tục sao. Nhưng sao lúc này chỉ có hai chữ để hình dung tên này chính là Lợn giống. Bộ bạch y mặc thực là bị tâm hồn đen như chó mực kia của bôi bẩn cả rồi. liếc mắt nhìn cũng lười nàng né sang bên coi như nhìn thấy .

      Bị nàng để ý tới khiến tên kia bốc hỏa vươn bàn tay định giữ lấy nàng đột nhiên thét lớn, thoáng chốc thấy tay mình đâu nữa. Rồi chỉ trong chốc lát hai mắt cũng vĩnh viễn thể dùng được nữa. Thiên Nhạc nhận thấy sát khí quay đầu lại thấy người nọ ngã lăn đất mất cánh tay và đôi mắt bị người ta lấy mất. Triệu Tề kéo nàng vào lòng che tầm mắt của nàng :

      - Đừng nhìn nam nhân khác,nếu ngay cả mạng cũng khó giữ. nghiêm mặt nhìn nàng dám đụng đến nữ nhân của sao, dám nhìn nữ nhân của sao, thể bỏ qua được.(akiaki : này đúng là ác quỷ nha)

      - , thiếp chỉ muốn hình nhưng chàng còn quên lúc nãy còn buông lời trêu thiếp. Nhưng coi bộ còn gào được kìa(akiaki : trời đây mới là ác quỷ thực nè). Nàng nở nụ cười ngọt ngào với rồi tiếp tục nép vào vòng tay tham lam thụ hưởng vòng tay quen thuộc này.

      Kẻ ngồi gào lớn dưới đất nghe nàng buông câu bình luận chợt im bặt dám lớn tiếng kêu khóc nữa mà cắm đầu bỏ chạy. Nhìn bóng dáng chạy thoát thân ấy nàng vòng tay qua người nhàng thỏ thẻ :

      - ta chạy có nhanh như đám phi tử của chàng ở hậu cung ? khẽ nhướng mi thú vị nhìn nàng.

      - Nàng xem. Hai người nhìn nhau rồi cùng phá lên cười lớn, khí lúc này có chút quỷ dị nhưng thập phần ngọt ngào của đôi tình nhân khác người nào đó.

      - Nàng đâu cần phải nhận nhiệm vụ lần này. ánh mắt có chút xót xa nhìn nàng, biết nàng là người lương thiện nhưng cố gắng thay đổi mình chỉ vì khiến đành lòng.

      - Bây giờ chưa phải lúc. Nàng muốn chứng minh với Triệu Ngạn nàng xứng đáng đứng tại vị trí này. Nàng biết vì chấp nhận nàng nên Triêu Ngạn mới buộc Tề đến bên nữ nhân khác. Vì biết ta trong lòng Tề có bao nhiêu quan trọng nên kẻ làm em dâu là nàng đương nhiên muốn vị chồng duy nhất này thừa nhận.

      đường về, nàng gặp Hồng Linh lần trước Hằng Phong đem đến nhờ chữa trị, nghe dạo gần đây nàng ta theo đuổi hằng Phong ráo riết. Vì đắm mình trong hạnh phúc nên nàng cũng mong Hằng Phong tìm được hạnh phúc cho chính mình, nàng đem chuyện quá khứ kể cho nàng ta (akiaki : xem Truy Phu, kể về chị này)

      - Ta cũng hi vọng lay động được tên đầu đá đó. Nàng cũng hi vọng nàng ta có thể làm được điều mà Ngọc Phượng làm được chính là làm Hằng Phong hạnh phúc. Thoát khỏi nỗi ám ảnh đáng sợ đó mới thực hạnh phúc được. ở gần phủ chính vương nàng bỗng thấy ánh lửa phát sáng cả góc trời, phi thân đến đó mà hề có tia do dự nào nàng phải cứu người nha.

    3. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 12: kết thúc

      Khi vào đến phủ Chính vương Thiên Nhạc vô tình cứu được Tuyết Nhược vị hôn thê của Triệu Ngạn(akiaki : chị nay ở truyện Nhược Phi). Thế nhưng do bỏng nặng lại có dịch truyền nên Tuyết Nhược lâm vào tình trạng nguy hiểm, nàng phải túc trực bên cạnh để chăm sóc nàng ta. Vì Phủ Chính vương còn an toàn nữa nên Triệu Ngạn bố trí cho các nàng ở tại khu biệt viện riêng của Tề khi vi phục phía ngoại thành.

      Chăm sóc nàng ta, nàng gặp nàng ta vài lần, ấn tượng rất giống với nhân vật tiểu long nữ trong thần điêu đại hiệp của kim dung. Chỉ có thể dùng hai chữ nhiễm bụi trần hình dung nàng ta. Dù trang phục của nàng ta phải chất liệu thượng đẳng nhưng bạch y người nàng ta cùng tính cách trầm ổn khiến nàng hết sức hâm mộ vị nữ nhân này. Vì thế khi thấy khuôn mặt nàng ta bị bỏng nàng tiện tay phẫu thuật cho nàng ta luôn. Đương nhiên mọi dụng cụ nàng cần đều do Triệu Ngạn sai người làm.

      - Tỉnh rồi. Ngươi bị phỏng khá nhiều, cứu ngươi ta tiện tay phẫu thuật tái tạo lại khuôn mặt cho ngươi. Tuy dung nhan khác trước nhưng đảm bảo là đẹp thua tiểu long nữ do Lý Nhược Đồng đóng đâu. Nhưng dù thế cũng đẹp bằng Lưu Diệc Phi, nàng có vẻ bất tắc dĩ kẽ thở dài.

      Dù nàng giải thích với nàng ta về khuôn mặt mới nhưng nàng ta nhìn khuôn mặt mới trong gương mà chút biểu cảm gì, thế nhưng ánh mắt có chút bi thương. Thấy được điều đó Thiên Nhạc cố tìm đề tài để :

      - Yên tâm khuôn mặt giờ của ngươi mặc áo trắng rất thoát tục thanh tao. Ta hâm mộ ngươi có thể mặc màu trắng, tới lui như tiên nữ hạ phàm. Số ta thực khổ thể mặc màu trắng được. đến đây nàng ta bật cười hỏi nàng :

      - Vì sao nương thể mặc màu trắng ?

      - Vì ta là sát thủ mặc màu trắng giữa đêm ám sát ngươi ta khác nào cho biết ta ở đây. Nàng tỏ ra bi thương, Nữ nhân khi xuyên qua đều muốn hình tượng mình nho nhã thoát tục, thế nhưng hình tượng nàng hướng đến là hình tượng ác quỷ nhuốm đầy máu tươi.

      Nghe đến đây nàng ta có vẻ hiếu kì, thế rồi bọn họ cùng nhau từ chuyện trời tới dưới đất. Vì chăm sóc cho Tuyết Nhược nàng phải ở lại nơi này mấy tháng liền, Tề cũng thường đến thăm nàng nhưng nàng cũng rất nhớ . Nhớ lại hôm đó

      - Tình trạng nàng ta thực là nguy hiểm, sợ là rất khó giữ mạng. Nàng nhìn người nằm giường nhàng .

      - Ngươi… trợn mắt nghiến răng nhìn nàng oán giận. Từ khi đem nàng ta tới đây khuôn mặt thủy chung tươi cười của dường như còn dấu tích. Điều đó cho thấy hẳn là rất nữ nhân này nên khi nàng ta gặp chuyên mặt nạ nguy trang của như vỡ nát.

      - phải mình ta vậy, chẳng phải các lão thái y cùng đại phu nổi tiếng ngươi đưa dến đây đều thế sao. Nàng vô tội nhìn , điều nàng , thế nhưng cũng phải có biện pháp.

      - Bất quá ta có thể cứu nàng ta nha. Nhưng ngươi phải tìm ra những thứ ta cần. Nàng lúc đầu cũng hề có cảm tình tốt gì với tên Triệu Ngạn này thế nhưng nhìn túc trực bên Tuyết Nhược thế kia. Lại vì nàng bị bỏng hủy dung mà có chút chán ghét nàng ta khiến nàng bỗng nhiên sinh ra lòng nhiệt tâm muốn giúp bọn họ.

      Quả đúng như nàng đoán, tiếc công sức tìm bằng được những thứ nàng cầu còn thể theo bản vẽ của nàng làm riêng bộ dụng cụ phẫu thuật cực kì sắc béng và tinh xảo.

      Nàng thuận lợi cứu sống nàng ta còn tiện thể giúp nàng ta làm phuật thẩm mỹ. Vì mưu sinh nàng học thêm phương diện này vì nay loại phẫu thuật này rất thịnh thế nhưng cũng nghĩ lại dùng trong trường hợp này.

      Khi Tuyết Nhược tỉnh Triệu Ngạn liền trốn, còn dặn nàng nếu nàng ta muốn rời xa hãy an bài nàng ta nơi tốt. Thế nhưng Tuyết Nhược lựa chọn trở lại bên cạnh .

      Quen biết Tuyết nhược khiến nàng hiểu được ít đạo lý. Nàng ta vốn dĩ hay mặc bạch y phải muốn tỏ ra thanh cao nhiễm bụi trần mà để tang cha mẹ chết oan nơi suối vàng. Còn luôn có khí chất như thể vô thần lạnh nhạt làm giảm vẻ kiều diễm mà càng khiến nàng như thuộc về thế giới này là bởi nàng ta sống nhưng chút tạp niệm ham muốn hay muốn nắm giữ bất kể là gì.

      Nhưng nay chút khí chất ấy còn nữa mà trong ánh mắt tiểu Nhược là chấp niệm về người nàng , nàng ta muốn nắm giữ hạnh phúc khi ở gần . Bất quá nàng cũng hiểu được vì nàng cũng vậy, chấp niệm của nàng đó chính là Tề. Thế nhưng việc nàng cứu Tuyết Nhược lại đem lại cho nàng cơ hội có được ủng hộ của Triệu Ngạn mặc dù ta muốn thừa nhận cho lắm nhưng thực nợ ân tình của nàng.

      Trở lại hoàng cung nàng nhận được lời cảnh cáo của Triệu Ngạn nếu nàng học được các quy tắc trong cung ta cho người thay thế ngôi vị hoàng hậu của nàng. Bất quá nàng sợ, nàng là kẻ ham học hỏi, các quy tắc kia làm khó nàng nha.

      Hậu cung sau những tin đồn về vị vua mang lời nguyền bệnh tật có vẻ ảm đạm và dường như chẳng có bóng mỹ nhân nào nữa. Sau loạt tin đồn Tề cho giải tán hậu cung cũng còn bá quan nào phản đối. Nàng trở lại hậu cung nhưng hết sức bận rộn nha :

      - Hoàng hậu, người thể nhanh như thế, bước chân phải lại, chậm chậm lại. …

      - Ai da, hoàng hậu à, người đừng có lắc mông như vậy, cứ như bình thường thôi nhưng điều chỉnh bước chân lại.

      - À, xin lỗi ma ma nha, ta quen với tác phong công nghiệp nên bước nhanh quen rồi, ta chú ý.

      - Hoàng hậu, người đừng có vung vẩy tay như thế khi .

      - À xi lỗi, vì quen vung tay khi tập thể duc ấy mà.

      - Sao mà nàng cứ xin lỗi mãi thế hả ? Tập cũng mấy ngày rồi, nàng thế nhưng chẳng chút tiến bộ nào cả.

      vừa vừa ôm nàng vào lòng trong ánh mắt ánh lên chút cưng chiều, ấm áp nhu hòa. Nàng ở bên bĩu môi cười ngọt ngào khẽ hôn lên môi rồi nháy mắt đưa tìnhvới . Ma ma ở bên thấy hành động của hoàng hậu khẽ lau mồ hôi trán cúi xuống thỉnh an hoàng thượng bị phất tay ý bảo lui xuống cũng biết ý lui ra mà trong bụng thầm nghĩ vị hoàng hậu này căn bản phải chút tiến bộ mà là thể tiến bộ nổi.

      Ánh chiều tà dần buông trong hoàng cung tại ngự hoa viên cặp tình nhân chẳng để ý gì đến những kẻ xung quanh đỏ mặt lên vì xấu hổ, bọn họ còn chưa có ý định buông tha làn môi của đối phương.

      HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :