HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 25] -“Alo” Giọng lạnh lùng, trầm cảm vang lên -“Chào ông, tôi là bố của Tuyết Lan- bạn thân của con ông, tôi gọi điện báo cho ông biết là con ông trở về” Ông nghiêm nghị -“Vậy sao,tôi trở về ngay, cảm ơn ông”Liền đó là tiếng cúp máy vô tình Căn phòng được cho là nhắn từ đầu tới cuối sơn hết thảy màu hồng mở ra sau cánh cửa, hí hửng kéo tay chàng vào -“Lan Nhi, nàng là….” Chàng giọng mắng , vươn tay ôm lấy -“Ân” đỏ mặt ấp úng nhìn chàng, đôi môi khẽ chu ra, con ngươi to tròn chớp chớp -“Tuân a, phải thay đổi thôi” cười khẽ, thoát ra khỏi vòng tay của chàng, nhảy chân sáo đến chỗ chiếc điện thoại xinh nằm ngay ngắn bàn, nhấc ống nghe lên -“Oken…lâu rồi gặp ông a” -“……..” -“Cháu có chuyện nhờ ông” -“………..” -“Ông đến ngay a” -“……..” gác ống nghe xuống, nhìn lên chiếc đồng hồ cũng be bé xinh xinh kém -“Công chúa bé” Oken đẩy cửa vào, ánh mắt xuýt xoa nhìn từ đầu đến dưới chân của -“Oken..ông đến đúng giờ qua a” -“Ôi…cháu đúng là vẫn dễ thương nha” Ông cười hà hà -“Tuân, Oken, Oken, Tuân” điểm danh ngắn gọn từng người, rồi mau chóng vào tai Oken, gương mặt chàng có chút tốt, ánh mắt mang đặc mùi vị dấm chua -“Lan NHi..qua đây” Chàng ôm lấy eo kéo qua bên -“Á….Tại sao có người lại ăn mặc thế này” Oken nãy giờ để ý chỉ nhìn mỗi tác phẩm tự tay mình tạo nên là -“ được.. được…mau mau sửa ngay” Ông búng tay lập tức đoàn người xách chàng vào phía bên trong Ánh đèn chùm lung linh treo lủng lẳng trần nhà được thiết kế cách hoàn mĩ, khắp nơi bao trùm ánh sáng màu cam nhạt nhòa như bình minh trải rộng, tiếng đàn piano dịu dàng tiếng violon buồn bã hòa vào nhau tạo ra sắc thanh nhã, êm ái. Nhà hàng Cotlen nổi tiếng, có trọng tâm hoàn hảo được đánh giá là cao quý của những người giàu có, nổi tiếng. Tầng cao nhất được bao bọc từng dãy cửa sổ trong suốt trông ra ngoài là chỗ VIP nhất của nhà hàng, gác chân ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài tấm kính đó, khung cảnh lãng mạn cùng từng đốm trắng thắp sáng trong từng ngôi nhà, sao đêm kiêu sa đính lên tấm áo đêm tuyền kì bí, lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay mình, thứ chất lỏng như máu sóng sánh nổi bật lên bàn tay trắng mịn của , lạnh lùng ngó ngàng xung quanh, đôi mắt đen bóng ngừng tìm hiểu mỗi thứ kì lạ ở đây, nhưng trông vẫn như chàng trai lịch lãm khoát tay uống từng ngụm rượu có mùi vị lạ nhất mà biết, nhấc tay xem chiếc đồng hồ của mình, mắt nheo lại, lắc đầu -“Sao các cậu ấy đến lâu thế nhỉ”. Băng nhanh con đường là chiếc xe mui trần màu hồng nổi bật, mỉm cười, chiếc kính to tướng đè ép mặt tạo nên sức quyến rũ kì lạ, chàng mê đắm nhìn , khuôn mặt tuấn tú lên trong thứ màu nhạt của đêm cùng đủ sắc ánh đèn đường KÉT………….Chiếc xe phanh lại tại Cotlen, hai nhân viên vội vàng cúi chào mau chóng mở cửa xe, gật đầu bước ra, chiếc váy màu hồng ngắn tới đùi xòe ra trông như nàng công chúa nhắn, tóc được uốn thành lọn khéo léo cài lên bông hoa bằng đá quý bên mái, mấy gã đàn ông đường ngớ ngẩn mà ngắm nhìn như bông hoa lạ giữa bầy lá xanh bình thường, chàng ngó ngàng xung quanh bực tức kéo vào lòng, tay ôm lấy eo , đỏ mặt, đẩy chàng ra khoát tay chàng vào -“ chủ” Quản lí nhà hàng nhìn thấy ngay lập tức chạy ra -“Ông Nhân, chào ông, Jenny đâu rồi ạ” giọng -“ chủ, tiểu thư Jenny ở phòng Vip số hai tầng cao nhất” Ông cung kính -“Cảm ơn ông” gật đầu đôi mắt hướng về phía thang may rồi kéo theo chàng bước nhanh, cửa thang máy khép lại, bên trong yên tĩnh vô cùng -“Lan Nhi, tại sao ở đây lại nhiều thứ lạ như thế chứ” Chàng cảnh giác nhìn xung quanh -“Tuân, cố gắng a” dụi đầu vào ngực chàng, giọng -“Được rồi, ta biết” Chàng trầm giọng ánh mắt vô cùng ôn nhu Ting……cửa thang máy mở ra, chiếc bàn rộng hình chữ nhật được phủ khăn trắng tao nhã, bàn xếp từng vật dụng ăn uống bằng thủy tinh và lam sứ vô cùng đẹp mắt, mỉm cười quắc tay về phía -“Sao đến trễ thế, woa…chồng cậu thay đổi a” gật gù , chàng giờ đây vô cùng là thanh lịch nhưng cũng kém phần sexi trong chiếc áo màu xanh chuối cổ rộng, chiếc quần màu trắng phối cùng cái áo là tuyệt vời, bên tai phải được đính kèm chiếc hoa tai màu đỏ bằng đá quý, cổ là chiếc vòng màu đen mặt dây là cây thánh giá bằng vàng trắng lóng lánh a, chân mang đôi giày bằng da cũng màu trắng trong vô cùng là man.Hai người ngồi xuống đối diện cùng cặp đôi cũng chẳng khác gì mình -“Mấy bồ, tui tới nè” Y cười đểu , giơ hai ngón tay ra trước mặt chào chào cười cười -“Hức..sao ai cũng” -“Tớ đá đó nha…bước vào rồi ngồi im xuống đừng có nhiều lời” Chưa hết câu bị giọng lạnh lùng của ra lệnh, y gật đầu ngồi phịch xuống cười mỉm chi -Chậc, hôm nay ai cũng thay đổi ha” Y cầm cốc rượu nhấm nháp -“Ừ hứ” gật đầu liếm môi . Cứ thế mà vui vẻ trò chuyện rôm rả với nhau cho đến khi Reng Reng Reng -“Alo” vẫn còn cười cợt chưa dứt -“Jenny là bố đây” -“PHUTTTTTTTTTT” Ly rượu trong miệng giờ đây hoàn toàn lực bất toàn tâm ròng ròng mà chảy tỏng tỏng từ mặt ai kia đối diện nãy giờ ngồi lấy đá trọi đá với -“Bố….” -“HẢ..BÁC TRAI” Y và bàng hoàng hét lên -“Suỵt, bố gọi con có chuyện gì ạ” lạnh giọng , gương mặt hề biểu lộ chút cảm xúc -“Ngày mai ta về, ta muốn chuyện về đám cười của con với hoàng tử nước Nga” Giọng ông cũng lạnh kém -“Bố…con” -“ nhiều” xong liền cúp máy cái rụp, nheo mắt, môi mím chặt kiềm nén cơn tức trong thân tâm mình, ộng già chết tiệt đó, điều khiển mình như con rối chưa đủ sao, giờ mà còn…..hừ có đâu -“Chuyện gì mà sắc mặt cậu nghiêm trọng vậy” Y lấy khắn lau bản mặt tèm nhem của mình, lòng ngừng rủa -“Mai bố tớ về” dựa người ra ghế mặt quay nhìn ra phía cửa sổ -“Hả” thảng thốt kêu lên -“Woa..cậu chết chắc rồi” Y tặc lưỡi lắc đầu -“Giờ chết chết chứ tớ nhất quyết kì kèo lấy tên đó đâu” bực dọc -“Ý cậy đến Onew à” Y thở dài -“Onew cũng tốt a, nhưng mà tính tình quá tự mãn” chu mỏ -“Để chuyện đó mai tính, ông già đó muốn đấu trận với tớ tớ thỏa mãn ổng” mỉm cười sắc sảo , ánh mắt lạnh lùng và sắc sảo toàn phần khiến và y ngừng nuốt nước bọt khan, biết ấy cùng bác trai trở thành thế nào đây, cuộc chiến của cha và con nhà này kinh khủng
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 26] Nắng sáng chói lòa ánh mắt , khó chịu dụi dụi mắt tỉnh dậy, liền cảm thấy người bị ôm chặt cứng, mở to mắt ra mới thấy ôm chặt mình vào trong lòng, tư thế ám muội nhất, thoáng chốc đỏ mặt, nhàng dở cánh tay ngâm đen của ôm lấy eo , thò chân bước xuống giường, mắt nhắm măt mở vào phòng tắm làm VSCN xong xui mở cánh cửa được đặt sát trong chỗ khuất nhất của phòng tắm, đây chính phòng đồ của , chọn cho mình chiếc quần jean bó sát, chiếc áo màu trắng cầu kì, đôi guốc hở đầu màu xanh, quơ lấy chiếc giỏ xách màu đen mau lẹ bước ra khỏi phòng tắm, trong giờ khác xa cái vẻ mơ mơ màng màng lúc nãy rồi -“Nàng dậy sớm nhỉ” Liền đó là cái ôm ấm áp từ phía sau lưng của , giật mình nhăn mặt giọng -‘Chàng là muốn hù chết người hả” thoát khỏi người , đẩy vào phòng tắm, tùy ý lục trong cái túi đồ mới mua cho -“Chàng mau thay , nhớ làm VSCN như thiếp hướng dẫn a” xong mỉm cười rồi đóng sầm cửa lại Hai ba phút sau, cả hai xuống dưới nhà, nhưng cứ tưởng được buổi sáng yên lành, đập vào mắt đầu tiên là người đàn ông khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng đến đáng sợ ngồi đọc báo ghế salon, cái đó còn chưa , bên cạnh là cái thằng nhóc khó ưa, kẻ tự mãn và là cái người thể với trời đất đội trời chung từ khi ra nước ngoài học tập Onew Cawonluduci Mexcahen -tên dài thấy mồ, gọi cho rảnh nợ là Onew -“Bố, bố về hồi nào vậy, thằng nhóc này làm gì ở đây” nhanh chân kéo xuống dưới lầu đứng trước măt ông Trần Chính Hoà, ông ngẩng đầu, mắt khẽ nheo lại, những vết nhăn vì thế mà càng sâu hơn, hàm râu trắng khẽ động đậy -“Jenny sao con có thể ăn vô phép thế, đáng lẽ con phải hỏi thăm ta có tốt chứ, còn nữa hoàng tử Onew bằng tuổi con đấy đừng có gọi bừa” Ông giơ tờ báo qua bên lập tức có người đến cung kính cầm lấy và lui ra sau, cười lạnh nhìn tên gia khỏa bên cạnh, chẳng thay đổi gì cả ha, Onew là người có mái tóc vàng óng được để dài và cột thành chúm đuôi ngựa để phía sau, đôi mắt màu xanh ngọc hiếm thấy, đôi môi mỏng nhưng có chút thâm đen, cái mũi cao cao, lông mi dài, lông mày rậm nhưng nhìn cũng có độ cong đó chứ, ra tên này cũng được xếo trong tứ đại mĩ nam ở nươc Nga, tuy nhiên ghét tức cả của cậu, kẻ luôn chọc tức và gây thù chuốc oán với , còn khủng khiếp hơn trong ngày vô cùng đẹp trời Onew lại tỏ tình lời làm xém nữa đau tim mà nhập viện, từ đó tránh mặt cậu, rời khỏi trường bằng cách sớm nhất, đùng cái mới 2 tháng sau lại bị ép gả cho cậu, thà chết chứ làm vợ tên này -“jenny lâu rồi gặp” Cậu đứng thẳng dậy, dáng người to cao làm ngây ngất tất cả các hầu trong nhà, vừa mới đây xuất Tư Kì Phong đẹp trai, phong độ, oanh liệt tuấn mĩ, bây giờ lại thêm Onew đào hoa, công tử mà nhàng làm cho ai đó đều muốn nhảy sông mà chết -“Bạn trai của con đó sao” Ông liếc mắt nhìn , ánh mắt vô cùng phức tạp khó ai có thể ông ta đoán gì -“Đúng thế, con rồi con có điên mới lấy tên này” lạnh giọng , khoát tay làm cử chỉ thân mật nhất, cậu nheo mày, bàn tay trắng như tuyết nắm chặt -“Hừ…..cứ thử xem, onew ở đây, cho đến khi nào hai đứa thành hôn” Ông xong quay người bước nhanh, liếc nhìn theo mà ánh mắt tràn ngập căm phẫn, dậm chân hai cái bươc nhanh ra ngoài kéo theo , để lại onew đáng thương đứng tong ngong mình, hướng nhìn theo hình dang snhỏ nhắn thường thấy trong giấc mơ của mình -“Jenny, em nhất định trở thành vợ của tôi, em là của tôi” Cậu nhếch miệng, nụ cười lãnh xuất , nó trông đáng sợ đến tàn sát. -“Cái gì, Onew ở nhà cậu á” Y há hốc mồm hét lên, giọng có chút bấn loạn -“Cha cậu là muốn khiêu chiến với cậu rồi a” cầm miếng bánh kem trong tay cắn miếng vừa nhai vừa -“Hừ, ông già cổ lỗ sĩ chết tiệt đó, có cửa đâu” khoanh tay tức giận , uống ực ngụm rượu vang đến khi cạn đến đáy ly -“Jenny, đó là vị hôn thê của nàng sao” lạnh lùng , đáy mắt lên tia cam lòng và có chút giận dỗi -“Ân, đúng a, đó là Onew kẻ thù đội trời chung của Jenny” Khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối của lúc vừa nghe cái tên đó xong nhanh nhẹn , ánh mắt có vẫn to tròn mà hồn nhiên trong sáng -“Ta nhất quyết chấp nhận trở thành chồng nàng dù có phải giết ” Giọng trầm thấp, bá đạo vô cùng, tia hàn băng lạnh lẽo từ lời của làm cho nhiệt độ trong phong giảm đáng kể -“Bình tĩnh nào Tư Kì Phong, dù ngươi Jenny cũng có chết cũng từ chối cuộc hôn nhân này” Y thở dài chán chường , ngón tay lười nhác xoay xoay rượu đỏ trong ly, nở nụ cười tiêu sái lòng người làm cho biết bao trẻ đáng đứng ở quầy rượu điêu đứng cả tâm hồn -“Cậu đừng có làm dáng nữa, dẹp ngay ” hậm hực , ánh mắt đảo qua vị trí của mọi người xung quanh, hẹn mà rùng người cái bởi cái nhìn thèm thuông mê hoặc của các nương tươi trẻ đầy sức sống -“Gì chứ, tự nhiên giận khoai tây chém khoai sọ là sao” -“Hừ” -“Ủa, ai kia mà quen vậy ta” nheo mắt nhìn về phía cậu tiến gần đến phía này, mái tóc dài được thả ra, biết cố tình hay vô tình mà bị gió thổi bay bay làm cho cậu vô phần tuấn mĩ, cặp mắt xanh sóng nước dịch chuyển, yên vị đảo về phía , gãi đầu cười cười vẻ bất đắc dĩ, biết rằng chuẩn bị có người ăn dấm chua nhiều à nha -“Mới nhắc tào tháo tào tháo xuất ” Y cười vẻ châm chọc, mắt mọc lên cây đinh khó chịu, cái tên chết tiệt đó từ ngày xuất mang tới bao rắc rối -“Tào tháo gì, quỷ đó chứ, công nhận cũng thiên ha mới nhắc xuất ” cười khẩy -“Jenny, em làm gì ở đây gì” Cậu quét mắt để ý tới viên đạn khẩu đại bác to tướng nhằm về phía mình mà bắn, từ cái miệng mỏng mà toát ra câu ôm nhu -“Onew, cậu về nước khi nào sao bảo tụi tôi tới đón, làm cho bọn này cứ đâu mà lo lắng tai họa ập xuống a” Y nhếch mép , giọn lạnh nhạt vô cùng, con mắt đảo ra nhìn xuống phía dưới ban công của nhà hàng -“ cần cậu phải bận tâm, với lại tôi cũng chẳng dám ra lệnh với cậu ra đón tôi” Cậu điềm tĩnh, gương mặt chút cảm xúc -“Vậy sao, vậy mà tôi cứ tưởng cậu coi chúng tôi chẳng là gì chứ” Ánh mắt y nhìn thẳng vào gương mặt điển trai hơn thua gì mình -“Thôi mà” dang hai tay sang cả hai người tỏ vẻ muốn hai người dừng lại -“Tuyết Lan, đúng là chỉ có cậu là đáng nhất a, như ai kia” Cậu mỉm cười ôn nhu, khóe mắt lại chíu xuống y, y cười khẩy hất mặt ra chỗ khác -“Ngươi có ý gì hả?”Chàng lạnh lùng chút lưu tình liếc nhìn cậu bằng ánh mắt kinh dị nhất, cánh tay rắn chắc cơ bắp ôm lấy eo kéo vào lòng, vừa vặn đặt nụ hôn lên má , ngượng chín cả mặt, hai ngón tay chọt khẽ vào người chàng -“Đừng đây là bạn trai cậu nha” Cậu mơ hồ, nghi ngờ liếc nhìn -“Ừ, bạn trai tớ đấy” lí nhí -“Thế đừng hiểu lầm, Tuyết Lan phả mẫu người tôi thích, với lại trong lòng tôi có người rồi, đó chẳng ai khác là Jenny” Cậu nhếch môi cười bên, ánh mắt lạnh lùng bắn tia quang khiêu khích với , nhận được tính hiệu giao chiến cũng chẳng thua kém mắt đối mắt đấu nhau, cứ thế mà xanh đỏ xoẹt xoẹt bắn qua bắn lại, rợn người, mặt chút khí bình tĩnh để xem trò vớ vẩn này, liền đập bàn RẦM. -“kHỤ..Khụ…gì dậy bà cố của tui, tuy tui trai tráng nhưng cũng bị liệu nha” Y nhăn nhó cam lòng nhìn , làm y hết hồn sặc quyên đống rượu uống ngon lành, cứ ngồi đây chắc có khi bị giết chết lý do hay bị sặc rượu đến tận phổi quá, tim y rất rất mỏng manh, chịu được cơn thịnh nộ của bà chằn Jenny, y mau chóng đứng dậy -” đâu vậy” gọi với lại -“Tui đâu có khùng ở lại đây cho bà làm tui bể tim hả, tui vẫn còn ngây ngô đời lắm chưa muốn chết” xong ba chân bốn cẳng chay bắn khói, để lại lửa hừng hực giờ càng cháy to lênbn, ánh mắt giết người của đâm thằng vào hai chàng trai tuấn mĩ “ngây thơ” “đưa mắt trao hận” với nhau, liền lập tức nhận ra sát khí, cả hai ngẩng đầu nhìn , xém nữa hết hồn với con mắt vô cùng xinh đẹp của , cúi đầu gì, cầm ly nước dâu hút rột rột ngó qua ngó lại nhìn màng kịch này, hai tay quý nâng niu cốc dâu tổng hợp cả người thảnh thơi dựa vào cái ghế êm ái là chàng. “xử lí” hết món uống thích của mình, vụng về đứng dậy, kéo kéo tay chàng nhón chân vào tai -“Thiếp dẫn Tuân xem thành phố, ở đây làm cản trở ba người lắm a, nha” tròn mắt nhìn chàng, chàng âu yếm mỉm cười gật đầu, cười tươi lôi kéo chàng sau, căng mắt nhìn cảnh âu yếm của hai người, trong lòng nôn nao vô cùng, bọn họ đáng hâm mộ, cảm thấy….cảm thấy…cái gì đó…..ọe buồn nôn…thấy gớm..ghê người, lè lưỡi vuốt vuốt ngực mình, an tĩnh nhìn hai nam nhân trước mặt -“Onew, tôi thích , người tôi thích là Tư Kì Phong” lạnh nhạt , gương mặt chút biểu cảm, khoanh tay mỉm cười đắc ý, cậu nhăn mặt, lòng có cái gì rất đau, cứ như mấy cái kim cùng lúc mà đâm vào tim cậu, mọi thứ như vỡ nát, trong đầu trống vắng, đột nhiên cậu nhếch môi -“ quan tâm, chỉ cần thích em là được” Cậu hàn lạnh lùng , đưa tay kéo qua bên, quay mặt bỏ làm kịp phản ứng, trợn mắt -“ làm gì thế hả< buông ra” muốn thoát khỏi bàn tay lạnh ngắt của cậu, nhưng được nó bá đạo đến nỗi xiết đến đau đớn, tức giận, người như có ngọn lửa phừng phực, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất là giết tên đáng nắm lấy bàn tay chỉ riếng thuộc về , tự chue được bước đến dùng hết lực đấm vào ngực cậu, thủ thế cộng với sức quá mạnh cậu ngã văng vào tường làm tường vỡ tan, bụi bay mù mịt, bât động hốt hoảng nhìn rồi lại nhìn tới bức tường, nhân viên phục vụ giật mình chạy vào., lại thấy xông lên đánh tới tấp cậu, cậu như thức tỉnh dùng hết sức đánh trả, ai nhào vô ngăn cũng bị đánh bật ra, hai người cứ dây dưa đánh đấm, thừ cả người, máu điên nổi lên, quản lý nhà hàng thấy tiểu thư sắp lên cơn lập tức cho mọi người tự động lui xuống trước khi bị liên lụy, ai cũng hiểu sắp có chuyện gì , liền tự động rút lui để bảo toàn lực lượng cùng tính mạng -“Các người……DỪNG LẠI CHO TA, KHỐN KIẾP CÓ NGHE HẢ” hét lên, tức giận đánh tay vào tấm kính thủy tinh làm nó bể nát, từng mảnh rơi xuống dính bết lấy từng đường máu dài của , thấm đẫm sàn nhà, bàn tay xinh đẹp trắng trẻo trong phút chốc bị hủy hoại đến ghê người thế này làm cho cả hai con người như dã thú hăng say đánh nhau kia mau chóng thu lại chủ tính khẩn trương chạy đến chỗ nắm lấy bàn tay , xé rách mẩu áo giúp băng lại, hơi thở hồng hộc vì mất khá nhiều sức để đánh cậu còn lại là do đau lòng đến nổi thở được, cậu cứng miệng biết gì chỉ thâm trầm đứng nhìn chăm sóc cho bàn tay kia, hốc mắt đỏ lên tưởng như khóc nhưng chẳng có lấy giọt nào cả, tay siết vào nhau, trong lòng ê ẩm đau đớn, hạ mi ánh mắt thập phần hối hận, hôn lên bàn tay của tựa như lời xin lỗi thể lên, lặng lẽ nhìn từng người, bất chợt thở dài, xoay người bỏ , im lặng kô gì bước chân chậm chạp cố gắng song song với , cậu lại là người bị bỏ lại, bóng lưng độc với ánh mắt thập phân trầm thấp nhưng cũng thập phần đau khổ, cậu mỉm cười nụ cười đau thương, vể thương bên miệng có chút đau, bây giờ chẳng có ai ở đây, cậu ngồi bệt xuống đất mếu máo ôm lấy đầu mắt lặng nhìn những sợi máu còn vươn đầy nơi mấy miếng thủy tinh nằm gọn ở đó, mái tóc vàng óng ánh có phần che lấp khuôn mặt -“Có cần đau khổ như vậy ” Giọng y lạnh lùng mà ôn nhu cũng có , hai tay đan vào nhau đứng dựa vào thành cửa, đôi mắt đẹp đẽ nhìn người ngồi bệt dưới đất, thở dai bước đến -“Tuy tôi có ghét cậu nhưng cũng phải thấy cảm động, mà là cậu từ bỏ , ấy chỉ thích Tư Kì Phong mà thôi, cậu đeo đuổi chỉ khiến cậu thêm đau khổ chuyện ba người càng rắc rối thêm i, cậu cũng nên nghĩ đến danh dự của mình , đường đường là hoàng tử ai lại đánh nhau đến nông nỗi này, đứng dậy, làm nam nhi chí khí , thôi tôi giúp cậu băng bó vết thương, nếu MiuLy mà thấy tôi yên với ấy đâu” Y mỉm cười đưa tay trước mặt Onew, cậu ngẩng mặt nắm lấy tay y mà đứng dậy lặng im bước nhanh, y thở dài sau -“Miuly trai em rắc rối a” -“Thế nào, cậu có từ bỏ ý định chưa” Y nhấm nháp ngụm rượu , ánh mắt phức tạp nhìn cậu -“Tôi biết” Cậu nhàng lắc đầu, nốc ly rượu vào miệng mình, động tác dứt khoát vô cùng như chứng tỏ đau khổ dày vò -“Cậu là, tôi hết lời rồi đó, Jenny chỉ thích mỗi mình Tư Kì Phong thôi, lẽ cậu muốn làm ấy đau khổ, liệu sống với cậu ấy có hạnh phúc có cười được hay là chỉ suốt ngày nhìn cậu bằng con mắt oán giận, mặt lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu, ý mà khoan hình như tính tình bã lúc nào cũng vậy mà ta, hố nặng rồi” Y nhăn mặt gãi gãi đầu -“Tiến Vinh, có lẽ cậu đúng, nhưng tôi muốn từ bỏ, tôi cố gắng thêm lần nữa, tôi thành tâm hỏi ấy, nếu như ấy nhất quyết , tôi từ bỏ” Có lẽ từ đầu cậu thua, nhưng cậu chấp nhận, cậu đứng bật dậy -“Tôi trứoc đây, cảm ơn cậu, Tiến Vinh” Cậu lảo đảo bước , chưa kịp để y đáp lại khuất bóng ngoài cửa, y bật cười, nụ cười vô cùng châm chọc và đáng tiếc cho cậu -“Đúng là đồ ngốc, thấy trước kết quả còn đắn đo chi cho mệt, bó tay” Y thở dài lắc đầu nguầy nguậy dựa lưng ra ghế mà ngắm nhìn bầu trời đầy sao đêm nay, đẹp, huyền ảo nhưng nó lại là tấm áo đơn của ai kia, tội nghiệp. Buổi sáng trong lành lại đến, nhón chân đẩy cửa sổ ra, chống cằm hít thở khí bên ngoài, đột nhiên thắt lưng bị ai đấy ôm chặt -“Nàng là sao lúc nào cũng dậy sớm thế, phải ngủ nhiều để con chúng ta khỏe chứ” Chàng cau mày trách -“Ưm thiếp muốn làm con heo ngủ đâu” chu mỏ làm bộ dáng đáng nhất Reng Reng Reng -“Alo” mềm mại , giọng ngọt tựa đường phèn -“Công chúa của mẹ đấy à, hôm nay dẫn hoàng tử của con qua nhà ma ma ăn cơm , cha con đó” Giọng bà Lê Mẫn cũng ngọt kém, đúng là mẹ nào con đấy -“Cha…cha sao ma ma” ớn lạnh rùng mình -“Công chúa con yên tâm , có mama đây làm khiêng đỡ cho con sao đâu” Bà ấm áp -“Con biết rồi” nhõm mỉm cười, ánh mắt sáng quắc lên -“Tuân, chúng ta về nhà mama và papa thiếp ” nắm lấy bàn tay to, rắn chắc của chàng đung đưa -“Cha mẹ nàng à” Chàng thương vuốt tóc -“ÂN” -“ thôi” Chỉ nửa tiếng sau, đến ngôi biệt thự khang trang của papa và mama với chút lo lắng, khuôn mặt đỏ hồng vì nắng, khoát tay chàng bước vào -“ chủ, lão gia và phu nhân ở phòng ăn đợi ” Ông An quản gia của nhà lạnh giọng lên tiếng, gương mặt chút biểu cảm, đây chính là người thân cận bên cạnh người cha đáng sợ của , ông ta lúc nào cũng nghiêm túc đến phát sợ, chắc chắn từ đến lớn chưa bao giờ cười, gật đầu kéo chàng về phía phòng ăn -“Mama” chạy đến nhào vào lòng bà Lê Mẫn, gương mặt ửng hồng tươi rói, làm nũng trong lòng bà -“Công chúa của mẹ, để mẹ xem con nào” Bà đẩy bảo bối của mình ra, cẩn thận ngắm nhìn, hiểu ý nâng mép váy xoay vòng -“Ôi, đúng là vẫn đáng như xưa” Bà cầm lòng được cẩn thận ôm con vào lòng -“Hai mẹ con thôi nào, con dù sao cũng lớn rồi, đừng coi nó như con nít nữa” Ông sắc bén nhìn chàng nhưng miệng với hai mẹ con , giọng như thép sắc, đôi lông mày rậm nhướn lên -“Ông này là, công chúa của mẹ trong mắt mẹ vẫn bé đáng như thuở nào thôi” Bà nựng đôi gò má phúng phính của , xoa xoa đầu cách đầy sủng nịnh -“HỪ, dù sao chúng ta cũng sắp có cháu bồng đấy, con bé chuẩn bị làm mẹ rồi, đối xử phải như người lớn chút chứ” Lời ô ng ra biết là châm chọc hay là vui mừng nhắc nhở, biểu cảm có lấy thước nào cả -“Ôi, làm sao mà tôi quên được, chúng ta sắp có cháu bồng chứ” Guơng mặt bà tươi như hoa nay còn tươi hơn -“Được rồi, tất cả ngồi xuống ” Ông cầm lấy tẩu thuốc bằng bạc miệng mình đưa cho người giúp việc bên cạnh -“Vương Nhĩ Tuân, ta là cha của con bé nên có đôi việc muốn hỏi cháu” Ông ngước nhìn chàng ánh mắt đanh lại tỏ ý hài lòng, hai mẹ con nàng nuốt cái ực biết làm gì -“Vâng xin nhạc phụ cứ ” -“Trong hậu cung của cháu có bao nhiêu phi tần” Ông nhíu mày hỏi -“BỐ à/mình à” Hai người phụ nữ đồng thanh lên tiếng -“Im nào, ta hỏi hai người” Ông lườm bằng con mắt sắc sảo cái quay lại chỗ chàng đợi cau trả lời -“Có hơn 4000 phi tần” Tay chàng bất giác run rẩy nắm chặt lại thành quyền, khó khăn ra, mỗi lần nhắc đến chuyện này, chàng hận thể đem cả hậu cung kia vứt bỏ mà chăm sóc mình Lan Nhi của chàng -“Hừ, vậy sao….ngươi có nhiều vợ như vậy, cần gì đến con ta, hậu cung hoa thục bướm hiền, nhan sắc có thể còn gấp bội lần con ta, ngươi đâu cần phải níu giữ con ta ở bên cạnh ngươi, hãy từ bỏ ” Ông cười lạnh , chàng thoáng tái mặt nhưng cơn tức giận lộng hành trong người chàng, chàng cố nuốt xuống -“Vì ta nàng, chỉ có mình nàng, ta mãi mãi buông nàng ra” Chàng lạnh nhạt , ánh mắt nguôi ngoa tức giận nhằm thẳng hướng ông mà bắn -“…buồn cười, cả ngàn nữ nhân sao ngươi có thể chỉ mình con ta, ta có thể đoán được đám nữ nhân của ngươi độc ác khôn lường, có thể hại chết con ta bất cứ lúc nào, sao ta có thể yên tâm” Ông tàn nhẫn , mắt chớp động, nhìn thẳng vào con ngươi đen cao ngạo của chàng -“Ta đuổi bọn nữ nhân ấy hết, mình bảo vệ nàng” Chàng kiên quyết , lời như lời hứa quyết định làm được -“Sao ta biết được chứ, con ta ngày nào đó cũng nhàn nhạt làm ngươi chán khẩu vị, rồi lúc đó vứt bỏ nó như rác thế nào đây” Ông vuốt vuốt mặt nhẫn làm bằng ngọc tay, ánh mắt giảo hoạt chút biểu tình dán vào mặt nhẫn -“ khôg bao giờ có chuyện đó, ta là mãi mãi nàng, nhất quyết dạ đổi lòng thay” Chàng nắm chặt lấy tay , sức chịu đựng gần như sắp vỡ đổ,ông già này quả quá lợi hại -“Vậy lỡ như ngươi gặp nữ nhân đẹp hơn con ta tốt hơn con ta, lại sinh cho ngươi hoàng tử, mà con ta lại may sẩy thai sao” Ông ngoan độc , ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào gương mặt thể tin nổi những gì ông của , run lên, ánh mắt trở nên hoảng sợ, tim như có ai đó bóp chặt, những lời papa ra có nghĩa là thể xảy ra, bà Lê Mẫn tái xanh mặt mũi -“Thế nào, nếu như lúc đó con ta lỡ như bị kẻ khác hại hủy dung sao đây” -“Đừng nữa…hu” té ngã xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu cố bịt tai lại để những lời đáng sợ kia lọt vào suy nghĩ của mình, đầu óc đau đớn quay cuồng, chàng hoảng hốt, vội vàng cúi người ôm vào lòng, bà Mẫn tức giận quát lớn -“Lão gia ông quá đáng, sao có thể chứ, con chúng ta yếu đuối như thế sao ông có thể dùng những lời tàn độc kia làm tổn thương đến con ” -“Tôi đúng sao” -“ông” -“Bà chủ, nguy rồi hình như tiểu thư bị động…động thai” Vừa nữ giúp việc kia hoảng hốt đưa ngón tay chỉ chỉ vào người , đương nhiên dưới hạ thể máu bê bết chảy , chàng hoảng loạn, ôm chặt vào lòng -“Các người sao còn đứng đó mau mau goi đại phu” Chàng hét lên, ánh mắt như cuồng thú làm người ta khiếp sợ, khí thế bức người có phần làm đại lão gia bất thần, nhưng cuối cùng cũng im lặng chẳng gì -“Mau mau gọi bác sỹ Trương đến ngay” Bà Mẫn tâm tính hỗn loạn kêu gào, người giúp việc mau chóng phóng nhanh ra ngoài ầm ĩ kêu gọi. -“Bác sỹ sao rồi, công chúa của tôi và cục cưng bảo bối có sao ” Bà túm lấy cánh tay của Bác sỹ Trương hốt hoảng sốt ruột hỏi, chàng thất sắc bàn tay ngâm đen nắm chặt lấy bàn tay nõn nà của , chàng cần con, chỉ cần , tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng cứ như dao cắt sâu vào, xót chịu nổi, hơi thở chàng có chút khó khăn, lo lắng như bao trùm lấy cả các các chức năng trong cơ thể. -“ có vấn đề gì cả, đứa trẻ vẫn còn nhưng phải bảo trọng để tiểu thư chấn động tới tâm lí nữa, nếu đứa trẻ chắc là bảo toàn” Bác Sỹ Trương đứng dậy gật đầu chào rồi nhanh chân bước ra phòng khách, theo sau còn có bà Mẫn, người hầu cũng hiểu ý mà lui ra hết chỉ còn và chàng, chàng im lặng ngắm nhìn , đôi mắt tràn ngập lo sợ, bất giác chớp lông mi, ngón tay khẽ động, chàng giật mình, vui mừng mỉm cười -“Lan Nhi, Lan Nhi nàng tỉnh rồi” khẽ mở mắt, đôi mắt to tròn chớp động, có chút giật mình, sợ sệt đưa tay vuốt ve bụng mình -“Con…” -“ sao đâu, con vẫn ở bên nàng” Chàng âu yếm nắm lấy bàn tay đặt bụng của , hôn lên viền mắt , ôn nhu mà cẩn thận -“Cậu gọi tôi ra đây làm gì” khoanh tay lạnh nhạt , ánh mắt dừng lại tại khóm hoa dại gần cái hồ ở công viên như muốn trốn tránh điều gì đó. -“Jenny, em có thể cho tôi cơ hội được ” Cậu tiến gần đến , đôi mắt trông ngóng mong chờ như muốn được tia hi vọng -“Xin lỗi, tôi thể, mong hãy nghĩ cho tôi, người tôi là Tư Kì Phong, tôi biết thích tôi, nhưng bây giờ muộn rồi, tôi , tôi chỉ có thể thế, mong hãy hiểu cho tôi, đừng chia cắt tôi và Tư Kì Phong, nếu như thế tôi chỏ có thể đối với chỉ là chữ hận và hận, suốt cuộc đời tôi bao giờ tha thứ và nhìn bằng ánh mắt khác” lạnh nhạt , nhưng giọng ngày càng nhũng ra, giống như đe dọa cũng giống như cầu xin, ánh mắt giờ đây mới nhìn thẳng vào cặp mắt xanh tràn đầy đau xót kia, hai người lặng yên gì, trong lòng cậu biết thế này nhưng vẫn muốn níu kéo, bây giờ nghe rồi, biết rồi nhưng tâm trạng càng đau khổ hơn thôi, cậu muốn thuộc về mình nhưng sợ rằng hận cậu, đau khổ đời khi sống với cậu, cậu muốn nụ cười của biến mất vì cậu, cậu muốn trở thành kẻ xấu, muốn làm tổn thương , cậu chấp nhận buông tay, dễ dàng đúng , phải cậu chẳng xứng để làm bạn trai của , người là buông tay khi người ấy muốn, người hạnh phúc nếu người ấy có được niềm vui, cậu hạ mắt gật đầu, cậu buông tay dễ dàng thế này hiểu vì sao nữa, đáng lẽ phải tranh giành đến cùng nhưng cậu muốn đau khổ, khóe miệng nhếch lên nụ cười mở nhạt -“Cảm ơn em cho tôi câu trả lời, tôi làm khó em nữa, chúc em hạnh phúc” Cậu rồi quay người bước , từng bước từng bước đều như có tảng đá nặng lên người, bóng dáng đơn trong nắng chiều ánh bóng hình đơn thập phần của cậu, tách, giọt chỉ giọt nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, nhưng môi vẫn giữ nụ cười, vài chiếc lá xào xạc rơi, thu đến rồi nhỉ, thu buồn và dơn giống như cậu vậy, từng chiếc lá rơi rớt con đường cậu , cậu cứ thế mà giẫm lên thềm lá vàng ấy, bóng dáng ngày càng xa dần. nhắm mắt thở dài, cả người có chút cảm thấy tội lỗi, cúi mặt thỏ thẻ -“Xin lỗi, Onew” Rồi bước thẳng qua con đường khác, hai con đường có hai ngỏ rẽ khác nhau bao giờ chạm cùng chỗ, cũng như nhân duyên thoáng qua trong người, tình đầu là đau khổ nhưng có ai biết được đó có phải là hạnh phúc trọn vẹn -“Alo, cái gì, được rồi tới đến ngay” hốt hoảng bỏ điện thoại vào túi -“Chuyện gì vậy Jenny” cầm hột kem to tướng Socola cái muỗng vẫn còn trong miệng hỏi -“ Lan bị động thai biết có sao , chắc chắn là do ông già hắc dịch kia, chúng ta mau đến đó xem thử” kéo tay theo, mở cửa gara bước lên xe, mở khóa rồi khởi động chạy cái vèo đến biệt thự nhà -“Jenny tiểu thư” -“ sao rồi” -“ chủ sao cả, ấy vẫn ổn” -“Hừ” bực mình tiến thẳng đến phòng nghỉ dành cho khách, mở cửa ra thấy nằm đống ở giường, tâm bực chết được -“Jenny” vươn người dậy liền bị chàng nhăn mặt đè xuống -“, có phải ông già lẩm cẩm kia làm gì cậu phải ” quát lớn -“Đúng thế, là ta đấy” Ông Trần lạnh nhạt bước vào, chậm rãi lách qua người , tiến về phía ghế salon ngồi xuống cách bình thản -“Bác trai, bác đâu cần phải làm thế, bác……” như nghẹn họng khi thấy ánh mắt sắc như dao, bén như mã tấu muốn băm vằm ra lập tức lời chuẩn bị tuôn ra nuốt vào -“Ta là chỉ muốn thử thôi, coi thử xem con ta đến cỡ nào, có lẽ ta nhận ra” Ông nheo mày , khuôn mặt giãn ra, có chút ôn nhu, ông nhìn thấy trong ánh mắt kiên định kia khi nhìn ngắm con của ông, nó còn vững nữa mà trở nên nhu mềm vô cùng, lời của chàng sắt đá, bá đạo nhưng chứng minh được tình mà chàng dành cho , giọng ông từ lãnh chuyển sang trầm thấp dễ nghe khiến người ta cảm thây như vừa lặn dưới nước sắp nghẹt thở tới nơi nay lại được ngoi lên bờ như được tái sinh, cả bọn há hốc, Tiến Vinh choáng váng xém nữa té xuống ghế, mắt tròn vo dụi dụi rồi đập đập đầu mấy phát ngây ngô hỏi -“Bác sáng nay có bị té cầu thang, hay là có cảm giác như bị trúng gió hay bị ma nhập ” -“Người bình thường là cháu đấy” Ông cười cợt , ầm thêm trái bom phát nổ nữa, -“Bác….bác mới cười sao. Ô sao nó lạ quá ta” liếc nhìn Tiến Vinh, hai người cùng nhau nhún vai -“Mình ghét kết thúc có hậu” từ bên ngoài bước vào, nhăn nhó khoát tay -“Sao dậy” -“Đứa em hơn hai mươi năm nay thương chăm sóc, giờ trở thành đồ ăn của người khác, đau lòng sao được” làm bộ dáng đau lòng ôm ngực -“Tôi ghê ta” phụ họa theo, tặc lưỡi -“Mấy đứa này thôi , Tuyết Lan, Nhĩ Tuân, hai đưa chuẩn bị , ngày mai ta tổ chức đám cưới cho hai đứa, dù cho ở bên kia có cưới nữa vẫn phải cưới ở đây,tuyên bố con ta có chồng chứ, lại để đứa con độc nhất mất đáng tiếc” Ông cười hiền -“Đúng đấy, đúng đấy, con của mẹ, là dâu tuyệt nhất” Bà bước đến ôm chầm lấy -“Jenny, còn cháu sao” quay ngược lại hỏi -“ yên tâm , Onew chiều nay mở buổi họp báo tuyên bố hủy bỏ hôn ước, lúc nãy cậu ấy ra sân bay rồi” Y lắc đầu , ánh mắt lộ vẻ thương xót -“Vậy sao” mím môi -“Hey, ông bố già của cậu lần này tức giận đến chết thôi” -“Thế càng vui chứ sao” Mọi chuyện rất suôn sẻ, buổi chiểu hôm đó, hai cặp đôi của chúng ta vào tiệm áo cưới để thử đồ, và săm soi hết chỗ này đến chỗ nọ,cúi cùng cũng chọn được bộ váy cưới hợp với mỗi người, chắc chắn là là chiếc váy màu hồng có dây, váy dài, chỉ ngắn tới đùi, bồng bềnh xòe ra cực kì trẻ trung và đáng , váy được đính những viên vườm lấp lánh trong rất đẹp mắt, bàn tay là sợ dây có đính đá quý vòng qua hai ngón tay út và ngón tay cái trông rất đẹp, còn là chiếc váy kiêu sa, quyến rũ và sang trọng bằng chất liệu tơ tằm, thân váy ôm sát người , làm tôn lên những đường cong vốn có của , cổ là sợi dây chuyền nối liền với cổ váy, mái tóc ngang vai được bới xéo qua bên, đính kèm thêm chiếc vương miệng nho , ba người đàn ông trươc mặt ngả nghiêng kinh động -“Thế nào, được ” tay cầm bó hoa tiến sát lại người , gương mặt ửng đỏ, tim hiểu vì sao lại đập nhanh đến thế này -“Rất…rất đẹp” khó thở , trong lòng xôn xao ngừng -“Tuân….dễ thương ” xoay vòng trước mặt chàng, chàng thương đem đặt vào lòng, hai cánh tay ôm chặt vào thân thể mảnh khảnh -“Nàng rất xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết” Thấy trong bộ dáng thế này làm chàng vài phần kinh hồn, dáng vẻ đáng này chỉ mình chàng được độc chiếm, ngoài ra ai là có thể -“Woa, Jenny tôi ngờ cả cuộc đời này bà cũng có được tấm chồng nhỉ, cứ ngỡ là mãi mãi chứ” Tiến Vinh cười đểu BỐP -“Á, ĐAU QUÁ, CẬU ĐÚNG LÀ DÂU BẠO LỰC” Y xoa cái đầu tội nghiệp -“HA HA HA HA” Mọi người đều buồn cười dấu nổi -“Cậu với Miuly cũng nhanh dùm , để con bé quản lí cậu cho cậu khỏi gây chuyện” hằn học . Hai người lại thế mà cãi vả nhau dứt. Tất cả mọi thứ đều đâu vào đấy, bố của lúc đầu phản đối kịch liệt và bắt gả cho người khác nhưng cuối cùng bởi vì đe dọa đem tất cả các bí mật xấu xa của ông phát tán lên báo chí ông ngừng dám mở lời được nửa, đám cưới của và được tổ chức cùng nhau, hai chàng ngơ ngẩn lúc đầu chẳng hiểu gì về cưới hỏi thời đại nên rất hậu đậu. , , và chàng sau khi kết thúc tuần trăng mật lập tức trở về quá khứ, đem giao quyền kế thừa ngai vàng cho thất hoàng tử, sau đó miệt mòi năn nỉ ma nữ bà bà và tiên nữ để cùng về đại , tất nhiên thời gian méo miệng gãy răng cuối cùng cũng được phép nhưng ma nữ bà bà lại đòi theo nên cũng đành bó tay. Còn được sắc phong làm hoàng hậu, trong buổi lễ sắc phong gây sốc với mọi người bằng việc mặc toàn bộ màu hồng người thay vì màu đỏ, chàng kiên quyết phá bỏ hậu cung, từ nay độc sủng mình , tuy các vị quan trong triều đều bức xúc nhưng cuối cùng vì lời đe dọa khắc nghiệt và câu -“Trẫm là người có quyền ở đây ai được trái lệnh, ai có ý kiến giết” Thế là các đại thần mặt tái xanh rút lui, thiên hạ thái bình, yên vui, vài tháng sau sinh hạ được cặp song sinh hoàng tử – công chúa cực kì dễ thương, đáng lẽ trai giống cha, giống mẹ nhưng đằng này ngược lại. Đứa con có cặp mắt y chang chàng lạnh lùng và độc đoán, rất ít cười và cũng rất ít khóc, còn đứa con trai ôi thôi y đúc , cười nhiều nhưng khóc cũng nhiều, cả hai người đều phải điên đầu vì hai đứa con đáng của mình. À quên hai baby của chúng ta có tên là Nhĩ Thần và Tuyết Nhiên. Ở đại, cũng mang thai, người khổ sở nhất là , lúc nào cũng bị và ma nữ bà bà bắt nạt, tuy nhiên cuộc sống vô cùng hạnh phúc. hai lập gia thế và an vị với thư kí thân cận của mình. Ừm để xem, còn Tiến Vinh sao nhỉ -“Á…..Em à…Miuly à tay thôi… dám cãi lời em, chừa” Y nhăn mặt, mắt chảy ra nước nhăn nhó đau điếng bởi cái tay nõn nà ra sức nhéo lấy tai y, Miu ly hằn học nhìn y sau đó bỏ tay ra, gương mặt bầu bĩnh đỏ gắt vì tức giận -“Bà xã, xin lỗi a, đừng tức giận, hại cho con chúng ta lắm” Y đưa tay khẩn cầu vuốt ve chiếc bụng căng to của Miuly cười cười -“ nhớ đây” Miuly lườm . Ai ai cũng yên bình với gia đình riêng của mình, , chàng, , , y và thường hẹn gặp vào mùa hoa mẫu đơn nỡ, tất nhiên còn nhiều chuyện dở khóc dở cười diễn ra đến cuối cuộc đời họ —————————————-THE END————————————