HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 20] Hoàng hôn đỏ rực nhuốm chút màu cam dần bao trọn lấy mọi khung cảnh, cây cỏ buổi sáng trong có vẻ rực rỡ tươi vui nhưng khi bị cái sắc cam huyền bí nhưng buồn bã này phủ lên lại lộ ra vẻ gì đó im lặng lạnh lùng, chu đình có hai bóng dáng bé ngồi qua lại ngừng -“Jenny chóng mặt quá à, đừng nữa mà” cười , ánh mắt dịu dàng khẽ -“Gì chứ, cậu thấy cậu đến đây rồi, chúng ta có phải nên trở về hay ” thở dài buồn giọng , chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn về phía trời đỏ rực, tâm lại tràn về bao buồn phiền, ở đây chẳng làm được gì, chỉ có thể ăn rồi ngủ như con sâu gạo, còn ở nơi kia có thể làm biết bao nhiêu là việc, là người mượng bận rộn mà quên tất cả, là trụ cột của tập đoàn, nếu như quay trở lại đó, chắc chắn tập đoàn mau chóng suy sụp và có ngày sụp đổ, ông già của đến tuổi về vườn rồi, tuy nhiên sức khỏe cũng được tốt lắm, cứ bệnh lên bệnh xuống, còn mẹ chỉ lo đóng phim, muốn mau chóng đoạt thêm giải thưởng, mẹ là người đam mê nghề nghiệp nhưng cũng thể thiếu được bản tính tham vọng chất đầy, cũng bị nhiễm lây lấy phần, trong nhà lại có em gì cả làm sao mà thừa kế gánh vác giúp , là đau đầu mà -“Jenny, cậu đâu phải là muốn trở về, tớ….tớ cũng muốn về lắm nhưng mà……tớ sợ nhớ Tuân lắm…..cậu…cậu chẳng phải là vẫn còn Tư Kì Phong hay sao” ngước mắt nhìn bóng lưng của , thể thấy được vẻ mặt lúc này, lại thêm điều làm đau đớn hơn gấp ngàn lần, Kì Phong, tên ngốc đó có chịu nổi chứ -“Tớ biết, là biết làm gì cả, tớ muốn vì có mình mà tập đoàn từ bao nhiêu tâm huýet ông già tạo thành mà sụp đổ” quay mặt lại nhìn , đan tay vào nhau cúi đầu , cũng vậy mà, rất nhớ người mẹ yếu đuối và người cha cộc cằn của mình, rất muốn trở về lao vào vòng tay họ làm nũng, mẹ của từ lúc chưa trở về chắc khóc nhiều lắm, nhưng nếu như gặp chàng nếu như cùng chàng về hoàng cung chắc bây giờ cũng níu kéo từ hai bên đâu, lưu luyến tình cảm gia đình, tham luyến tình cùng chiều chuộng của chàng, bây giờ mình mới hiểu được rằng mình tham lam , cười khổ -“Tớ chỉ có thể xin lỗi với Tư Kì Phong thôi, tớ phải trở về, tớ hứa với ông già đưa tập đoàn lên đến đỉnh cao nhất, và tớ muốn mình là người thất hứa để ông già đó chê cười” -“Jenny cậu tại sao lại như vậy chứ, cậu Tư Kì Phong mà” gắt giọng -“Thế sao, tên đó là Thái Tử, có bao nhiêu là nữ nhân chứ, ngày nào đó y quên tớ thôi, lâu đâu” ngẩng mặt cao ngạo để che dấu đau khổ trong tâm mình -“Jenny…” kêu khẽ, thể làm gì được cả, chì là nữ tử bé thôi. -“Được rồi, trở về thôi” đứng bật dậy, ánh mắt ánh lên vài gợn lăn tăn buồn bã, cũng chẳng thêm gì, nắm lấy tay của , chỉ mong nhiêu đây là có thể xoa nỗi đau bất lực của dù chỉ chút, cười gật đầu rồi bước . Hai chiếc bóng bé ánh dài lên con đường lụa đỏ, nhuốm đặc màu buồn bã, tiếng gió lướt qua tâm can của mỗi người càng làm cho họ thêm lạnh lẽo và buồn sâu. -“Lan Nhi, nàng là lúc nãy đâu vậy” Vừa bước vào quay người định khép cánh cửa, lập tức bị chàng ôm chầm lấy, thanh ấm áp, ôn nhu khuấy động vào người của -“Ưm là cùng Jenny” khẽ -“Vậy sao” -“Ân” quay người lại, đứng nép vào người chàng -“Nàng sao thế” Chàng vuốt ve mái tóc xõa rối của -“Tuân, thiếp có lẽ phải trở về nhà” Hàng mi của khẽ phủ xuống, đôi mắt khép hờ tràn đầy buồn bã, hai tay vòng qua lưng chàng mà ôm chặt, chàng thất thần, nhưng ánh mắt dần dịu xuống -“Nhà nàng ở đâu, ta đưa nàng về, nhân cơ hội đó ra mắt thân phụ của nàng, cùng nàng tổ chức buổi lẽ thành thân linh đình được ?” Chàng cố trấn an mình lại -“Tuân, phải đâu, hức, nhà thiếp ở nơi mà chàng thể đén, thế kỉ rất mới lạ, thiếp mãi mãi quay lại đây đâu hu” nấc nghẹn ngào túm chặt lấy áo chàng, vùi mặt vào ngực chàng, chàng vỗ về tấm lưng mảnh mai của -“Vậy được, ta cho nàng đâu, ta đem nàng ôm chặt vào lòng, để nàng thoát khỏi ta đâu, nàng là người ta nhất, chờ có cơ hội ta phế cả tam cung lục việc hảo hảo chỉ thương mình nàng” Chàng trầm mặt , tuy lời ôn nhu nhàng, nhưng trong lòng chàng ngừng hỗn độn, lo sợ -“Xin lỗi Tuân, xin lỗi…..” nức nở khóc trong lòng chàng, chàng lẳng lặng ôm chặt , lòng ngưng nổi sóng gió, quyết tâm phải giữ ở bên cạnh có chết cũng để rời tất. Gian phòng phía đông đèn vẫn sáng, ánh nến cứ đung đưa mị, gương mặt tuấn dật của trầm đến đáng sợ, tay cầm cuốn sách tựa đọc mà đọc -“Kì Phong” mở cửa khẽ , gió lạnh tràn vào căn phòng càng làm nến lắc lư dữ dội hơn cứ như là có thể tắt , ngẩng mặt nhìn , ánh mắt phức tạp vô cùng -“Nàng về rồi à” đứng dậy, lấy theo chiếc áo trắng lông chồn ghế bước đến choàng qua người -“Mặc phong phanh thế này có ngày bị cảm” ôn nhu nhưng có cảm thấy từng phần lạnh băng trong giọng -“Tư Kì Phong, thiếp có chuyện muốn với chàng” cầm chặt lấy mép áo lông chồn, lẳng lặng ngồi xuống ghế, cũng theo động tác đó mà ngồi xuống’ -“Chàng chắc hiểu được phần nào chuyện lúc sáng” cầm lấy tách trà nóng uống dở của chàng mà đưa lên miệng -“Ta chẳng hiểu gì cả” Chàng lạnh giọng -“Chàng đừng trốn tránh nữa, cũng đừng làm ra kiểu thái độ đó, thiếp phải trở về, chàng biết hả” nhấn giọng mạnh cố ý hét lên -“Nàng rồi trở về” ngước mắt nhìn vào con ngươi tím xinh đẹp của , ánh mắt vô cùng buồn bã và mang chút hi vọng, nhát dao như đâm vào tim , đau đớn gần như muốn òa lên -“ trở về, mãi mãi là mãi mãi, cho nên lúc thiếp chàng hãy quên thiếp , thiếp trước với chàng thế này mong chàng hãy tiếp nhận sớm” quay mặt hương khác -“TA CHO NÀNG RỜI KHỎI TA NÀNG LÀ CỦA TA” điên cuồng hét lên quăng tách trà vào tường rồi quay mặt bỏ Rầm. sập cửa mạnh bước ra ngoài, để lại mình thầm ngồi đó, lệ mắt khẽ xuống đôi tay trắng nõn của vẽ thành đường đau đớn, cứ thế rơi từ má xuống rồi đến tay nhưng lúc sau nó lại tan biến đau mất, nước mắt kiềm nén trong lòng nay được tự do, nó chảy xuống rồi biến mất tăm, nhưng vạn nổi đau trong tim vẫn càng tăng thêm. Mùa đông sắp đến, trời cũng trở lạnh, gió như mũi dao miết chặt lên da thịt , bước càng nhanh rồi đứng lại bên cạnh hồ nước, lá cây rơi lả tả nhiều , lòng biết tại sao lại khó chịu thế này, tại sao lúc nào cũng làm đau lòng, biết là thế nhưng muốn giận , nhiều lắm, rất nhiều, cây cỏ rung rinh theo từng trận gió lớn, cứ im lặng đứng đó -“Thái tử sao lại đứng đây” Chàng lạnh giọng -“Là người, phải người ở tẩm cung chăm sóc cho Lan quý phi hay sao” cũng trầm -“Nàng ngủ rồi, trẫm mới ra đây” Chàng bước gần đến cũng theo tầm mắt mà đổ xuống hồ -“Thái tử cũng bận lòng về chuyện thê tử của mình muốn trở về” Chàng như đoán được tâm tư , chàng có lẽ cũng giống như , tâm cảm thấy buồn phiền rất nhiều nên khi dỗ dành ngủ xong cũng vô thức mà ra ngoài, chàng và đều là kẻ si tình -“ lẽ quý phi cũng….” -“Đúng thế” Chàng cười khổ -“Chúng ta cũng giống nhau ” mềm giọng -“Phải chúng ta đều điên lên vì hai nữ nhân kì lạ” Chàng mỉm cười nghĩ đến -“Coi như tối nay chúng ta có duyên mà gặp nhau, hay là mượn rượu giải sầu” -“Ý của thái tử rất hay” Chàng gật đầu, hai người im lặng song song mà bước , hai bóng người cao lớn, tuấn mĩ đều mang tâm trạng khác nhau, nhưng đều cùng chung lí do. Đêm nay họ gặp nhau, có thể giải bầy với nhau chút, nam tử với nhau mà, có những điều rất khó hiểu từ họ.
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 21] Trăng dần mờ bóng tỏa sáng sau vài án mây mù, ở gian phòng, đèn vẫn sáng, hai nam tử vàng chói trắng toát điềm nhiên uống từng ngụm rượu, hương rượu mặn nồng tỏ mùi say khướt vào khí, hai người im lặng, trầm chẳng gì, cứ rót rồi uống, tâm trạng của mỗi người đều tự họ muốn giải quyết, người lạnh lùng, người kiêu ngạo nhưng lại là hai hình ảnh hoàn mĩ trong mắt các nữ nhân. Đột nhiên, ở phía tẩm cung của chàng vang lên tiếng kêu thét ĩ -“Lan Nhi” Chàng hoảng hốt bật dậy, mau chóng ly khai khỏi đó dùng võ công bay về, cũng hết mực lo lắng vì gian phòng của và chỉ cách hai cửa vào mà thôi, như thế cũng dùng khinh công mà mau chóng theo sau, đến nơi tất cả là đóng hỗn loạn, đám y nhân bịt kín mặt mũi, hung tàn kề sát kiếm vào cái cổ non nớt của , khóc nâc lên, sợ hãi nhìn về phía đám quân lính bao vây lấy đám y nhân xung quanh -“Lan Nhi” Chàng từ cao đáp xuống, hoảng hốt kêu to, ánh mắt tràn ngập lửa giận, nhưng tâm tự trấn tĩnh mà lạnh lùng -“Các ngươi là ai? Mau thả nàng ra, nếu như các ngươi làm theo lời trẫm, trẫm khoan hồng cho các ngươi con đường sống” Y tàn nhẫn liếc nhìn đám y nhân kia, môi cắn chặt -“Ha ha ha, chúng ta đến đây coi như là đánh đổi mạng sống của chính mình, còn sợ gì chết hay , ta biết đây là vị quý phi ngươi quý nhất, chúng ta chỉ có điều kiện, hãy mau chóng thả cha con Lục Tĩnh Sâm thừa tướng ra” Hắc y nhân uy hiếp lên tiếng -“Tuyết Lan, các ngươi là ai hả, thả ngốc ra mau” xông thẳng vào đám đông, liều mạng mà chen chúc qua mấy quân lính người vững như tường, thất sắc chạy đến cầm chặt lấy tay kéo lại -“Jenny bình tinh nào, đừng hành động nguy hiểm như vậy” Hăn giữ chặt vào lòng ngực mặc sức cho vùng vẫy -“Cái gì mà đêm tối rầm rầm thế này chẳng để ai ngủ cả” Y bước chậm rãi đến tay vẫn còn dụi mắt ngái ngủ, lách qua đám lính, y mơ màng -“Giờ này mà còn chưa tỉnh hả” giơ tay dán cú chí mạng lên đầu y làm y tỉnh hoàn toàn -“Đau quá, á công chúa, các ngươi là ai, mau thả công chúa ra” Y giật mình trợn mắt hung dữ hét toáng lên -“Ha, hừ, buồn cười với bọn nhãi ranh này” trong số hắc y nhân cười khẩy -“Ê tụi tui hai mươi mấy rồi nha” Y nhăn mặt hất hàm -“Hừ, ta cho ngươi biết, nếu như ngày mai vào lúc mặt trời lặn ngươi đến bãi biển ngoài thành đừng quên mang theo hai cha con họ ngươi mãi mãi thấy được mặt vợ của ngươi đâu” Hắc y nhân cười tràn mang rợ -“Cái gì các ngươi, ta liều mạng với các người” đạp chân , làm mất thăng bàng buông ra, xông thẳng đến mà biết tình hình là như thế nào, lập tức bị tên hắc y nhân khác túm trụ lại, bàn tay hơi dùng lực bóp chặt cái cổ xinh xắn, tái mặt -“Ngươi định làm gì, mau thả nàng ra” oán thần giận giữ , ánh mắt tràn ngập uy hiếp thoáng làm mấy cái tên màu đen kia rùng mình -“Là do ả ngu ngốc, coi như đây là con tin thứ hai, các ngươi liệu hồn mà làm ” Bọn hắc y nhân mau chóng quăng vào trung thứ khói cay nghiền đó rồi mau chóng bỏ -“Lan Nhi/ Jenny” Cả hai đồng thanh hét lên -“Trời ơi hét cái gì, các ngươi là..” Y nhay nhay lỗ tai -“Ngươi câm miệng lại, phải việc của người” quay mặt ánh mắt tràn ngập lửa giận ầm ầm bùng nổ -“Gì chứ, ngươi tưởng rằng ta như ngươi sao, nhưng mà bây giờ làm được gì, hai của công chúa ngày mai quay lại, như vậy có thể có hi vọng đó, ấy thông minh như thế chắc chắn nghĩ ra cách vô cùng hay ho vừa được vốn lẫn lời, các ngươi cứ yên tâm ” Y trầm ổn xong, phất tay áo bỏ Tia nắng mờ mờ chíu vào mắt làm khó chịu tỉnh dậy, định hình lại toàn bộ hình ảnh dần ra trước mắt là căn phòng hết sức cũ nát và dơ bẩn, đồ đạc xung quanh cứ như là chỉ chạm cái là liền gãy đôi, khắp ngõ ngách trong phòng đều toàn mạng nhện, còn có mấy con đen đen nhiều chân mà ghét cay ghét đắng bò lừ đừ đó, rùng mình, nhìn căn phòng quá ư là “hoàn mĩ này”, lòng khỏi “xốn xang”, mong ước có cơn gió mạnh từ đâu thổi đến làm cả căn phòng này bay thẳng ra nằm mơ màng ở nghĩa địa cho hợp chỗ, mọi kí ức hôm qua dần được nạp dữ liệu lại trong đầu óc , tối hôm qua bị bắt, chơi khôn lỡ dại mà xông vào có kết thúc rất dũng,” a dua là chết”, bọn túm trụ lại, bực mình, đâu dễ dang chịu thua, la hét chí chóe, đào ông bới cha cụ tổ của bọn chúng làm bọn chúng tức đến xanh mặt thể tin lời nữ nhân này ra lại hết sức “ nhàng” và “văn hóa” đến vậy, cứ thế mà mấy tên đen đúa đó dẫn vào trong khu rừng sâu, cây cối um tùm, chịu đựng nãy giờ giờ thể mà kien nhẫn được trước ” dịu dàng” của , bọn chúng đánh 1 trúng 3 vào người làm chìm vào mộng đẹp, giờ thức dậy, toàn thân bị trói như con heo lò, chưa hết miệng còn bị nhét cái khăn trắng bóc nhưng đối với gớm ghiếc, liếc dọc liếc ngang, liếc liếc xuống, hồi lại dừng đống rơm thô ráp, nằm gọn ở đó là sắc y hồng nhạt, phì phò ngủ ngon lành, thạt muốn chạy tới mà đạp cho cái quá nhưng bây giờ người như con gà bị trói sắp đem ra cắt tiết sao làm gì được. Két tiếng, cánh cửa mở ra, tia sáng chói lòa làm muốn mờ mắt, ba bóng người từ từ tiến vào phía . tên gương mặt vô cùng “tuyệt sắc” ngắm nhìn , hai cái cục ve chó “hoàn mĩ” nằm gọn bên hai mép miệng, trợn mắt, cả người run lên, trước vẻ mặt “ mị, hoàn mĩ” của , hiểu chuyện gì, đến gần , háo sắc -“Mĩ nhân khổ nàng rồi” đưa cánh tay xấu xí lên trước mặt , liền bị giở “mắt hoàn cươc” của mình ra, chiêu này là võ truyền thống của gia đình , với 18 năm kinh nghiệm, ai làm giấy chứng nhận mức độ kinh hồn bạt vía của đôi mắt xinh đẹp này, hốt nhiên là có tác dụng, tên đó dừng tay, chăm chăm nhìn sâu vào mắt uy hiếp ngừng, rốt cuộc chịu nổi nữa, nuốt nước bọt khan rồi mau chóng thụt lùi, đứng khuất sau lưng tên to con nhất, má ơi sumo, giờ mới để ý, lại thêm tên “đáng nữa”, người có “chút”à, vô ư là”mi nhon”, làm ngước lên mà phải rã cả cổ, ít nhất tên này cũng được hơn thí sinh trước đó bị đá từ vòng mở cửa xe -“Mĩ nhân nàng sao lại nhìn chăm chăm như vậy, lẽ là thích rồi” cười cợt , tay lấy chiếc khăn khỏi miệng -“Thích tất nhiên là ta thích, ta hâm mộ và vô cùng ngưỡng mộ hai cái hột đát màu đen hai bên của , nhìn vô cùng là “dễ thương” và “duyên dáng”” cười khẩy, hất hàm , tên được hâm mộ thất sắc tức giận, tên to cao đột nhiên há họng cười, kinh hoàng tập hai, há hốc mồm, trợn mắt nhìn hàm răng của , cái tên to cao từng nghĩ trông cũng được nhưng woa thể tin được -“Ngươi..hàm răng ngươi, woa răng xen kẽ” Trời ơi sâu răng , nhưng mà cả hàm cái có cái thế này thể tin nổi, y chang bàn đánh caro luôn. lấy tay rờ rờ miệng, rồi mau chóng ngậm chặt lại, tức giận lườm cao hứng mà cười đến ngoặt nghẽo ôm bụng -“Hừ…. thể tin nổi… đời này lại có nữ tử như thế” người phải khỏi là” siêu mỏng bước ra từ sau lưng to cao, ngạc nhiên nãy giờ thấy , a mà có lẽ vì ôm quá, quá cho nên bị cái tên như voi chiến này che khuất, người gì đâu mà có bộ xương khôn ghà, thịt thà đâu hổng thấy, là tội nghiệp mà, chắc tại hồi tới giờ thiếu ăn nên mới trở nên như vậy, thở dài, lắc đầu chép miệng -“Ngươi bất mãn cái gì?” -“Ta sao cso thể bất mãn với ngươi chứ, kì ta còn thấy tội nghiệp cho ngươi nữa là, người gì mà phiêu diêu thấy sợ, ngươi chắc hồi thiếu ăn uống lắm ha, hay là ngươi ăn cướp ăn giật của người ta nhiều quá nên trời mới phạt ngươi cho ngươi bị trúng gió độc mỗi ngày nên người mới teo lại còn có chút này, mỏng dễ sợ” lắc đầu, luyên thuyên , nghĩ đến cả ba tên vừa thẹn vừa giận sắc mặt khó coi cỡ nào, cả ba đều gắng nhịn xuống vì nghĩ là nữ nhân nên muốn làm gì, liền dậm chân bỏ ra ngoài, để mình ngồi cười như ngựa hí bên trong, đóng cửa cái rầm, còn có thể nghe thấy tiếng khóa cửa răn rắc ở ngoài, hừ lạnh, cười mỉa tia, nhìn thấy thân thể cử động từ từ, đôi mắt lay láy khẽ mở, nhíu mày im lặng -“Ưm…Jenny, chúng ta ở đâu vậy” mơ màng hỏi -“Cậu tự mình sắp xếp lại mọi chuyện hôm qua dùm ” bực tức , ba cái tên hề đó, trói chặt như trói gà chuẩn bị đem hàm, còn có sợi dây thừng nào mà quấn quanh người -“A, hôm qua..chúng ta bị bắt ” nâng cao giọng lên , như phát được chuyện mới lạ, nhăn mặt -“Cậu mau mau đứng dậy bước lại đây” cao ngạo ra lệnh -“Ân” gật đầu bước đến, liền hỏi câu vo cùng thông minh và ngây thơ làm muốn tay mà sắc ra thành mì sợi -“Jenny sao cạu lại bị trói, cậu có muốn tớ cởi trói cho cậu ” ngây ngô chớp chớp đôi mắt xinh xắn đáp -“Tất nhiên là mở ra cho tớ rồi” cố gắng mềm giọng , tâm ngừng hỏi tại sao lại là bạn của điên này.
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 22] Hoàng cung từ trong ra ngoài đều lục đực, xôn xao ngừng, tại chu đình ba cái bóng tuấn đứng ngồi yên nhấp nhỏm lo sợ, ra chỉ có hai người thôi, còn người vô cùng là nhàn nhã uống trà -“Rốt cuộc khi nào đại huynh của nàng mới đến, ngươi trẫm nghe xem nào” Chàng sốt ruột, từ tối đến sáng thể nào lo lắng ngay cả ngủ cũng chẳng yên, cứ nơm nớp lo sợ cục cưng của chàng có chuyện gì -“Đúng thế, ngươi mau chứ” cũng chẳng kém, tâm trạng vô cùng hỗn loạn khi nghĩ đến -“Hai người trước tiên đừng có qua lại nữa, choáng hết cả đầu, ông nội đó chừng nào đến đến ai biết được ấy làm gì, ta có phải thần thánh đâu mà hai vị hỏi ta, là…”Y nhăn mặt, long fcungx có chút bất ổn, nhưng mà tại sao Hàn Tuấn chưa đến chứ, ấy luôn xuất đúng lúc mà, đột nhiên từ trời chiếc bóng tuấn đáp xuống, cởi từ người ra cái ba lô cánh quạt phương tiện tất yếu của mình, bình thản vì chưa biết chuyện mà bước đến, tứ đại mĩ nam có mặt đông đủ, tụ họp tại chu đình vào ngày biết tháng biết và năm biết. -“Các ngươi làm cái gì mà hốt hoảng sợ hãi thế, ngốc và Jenny đâu?’ liếc mắt tìm kiếm xung quanh nhưng thấy cái bóng dáng hồng hồng đáng và cái bộ mặt trơ trẽn đâu thấy hết sức kì lạ -“ ngốc và Jenny bị bắt cóc rồi” Y nhanh lèo làm hiểu gì cả, trợn mắt nhăn mặt hỏi y -“Mày cái gì chậm chậm thôi cứ vèo vèo như tên lửa như thế hiểu sao được” rót lấy tách trà nhấm nháp từng chút -“Được rồi, ..ngốc …và Jenny…bị bắt..cóc” Y chậm chậm từ từ -“Ừ thế chứ mày ….pHỤT….CÁI GÌ” đứng bật dậy, đôi mắt bao trọn lấy là hoảng loạn và tức giận. nhắm mắt lại hứng trọn dòng nước vô cùng “tươi mát, sạch ” của như màn pháo bông “đẹp đẽ” mà ướt át lấy gương mặt, rùng mình nhìn vẻ mặt của , đưa cho miếng khăn giấy -“XIn lỗi cậu đây cố ý lau ” vùng vằn tiếp lấy sau đó chậm vài nhát vào mặt mình -“Như thế là sao hả từ khi nào?lúc nào?giờ nào?chỗ nào?”là ai?”?”thằng nào?” hết hơi mạch. khí bắt đầu căng thẳng dần lên, làm ai đứng gần chu đình cũng phải lui ra, Nhật Quang đứng đó nãy giờ từ khi thấy bay xuống đất bằng cái vật gì đó cảm thấy rất hiếu kì, nhưng tình trạng này có lẽ cái hiếu kì đó nên gác sang bên cho tươi đẹp. khí vô cùng u ám, ba đám mây đen dày đặc đậu tại đầu ba người, y kinh người nhìn xung quanh, cảm thấy ác khi bao trọn lấy nơi vô cùng đẹp đẽ này mà lông tơ lông măng dựng ngược cả lên -“Được rồi, cho tôi biết ai là thủ phạm bắt cóc hai ” cố gắng bình tĩnh, thở hắt ra hơi, trầm giọng -“Là đám thủ hạ trung thành của tên Lục thừa tướng ngầm kế hoạch bán nước cầu vinh” Chàng lạnh giọng , gương măt có chút đáng sợ -“Vậy cứ thả ra ” nôn nóng , tay miết chặt vào tách trà -“ được, theo như ta biết Lục Tĩnh Sâm là gián điệp thân cận của Hoàng Phan triều, nếu như thả chắc chắn có chiến tranh, còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng đế chồng của nữa, vì nữ tử mà thả loạn thần ” Y nhanh chóng giả thuyết, gật đầu đồng ý -“Tiến Vinh đúng, thể được, ha, tôi có cách rồi, các ngươi cứ cho tôi tên phạm tội tày trời sắp bị trảm , mọi việc cứ để tôi lo” mỉm cười, nụ cười nhếch mép đầy ý, y hơi ngẩn người lập tức hiểu ý -“Còn nữa, dẫn tôi đến xem mặt tên loạn phản đó” ngông nghênh , hai tay khoát vào nhau, tạo ra bộ dáng phi thường bình tĩnh -“Bọn chúng là lũ ngu” cười khinh bỉ, động tới bảo bối của coi như là xong đơi, y nheo mắt, thở dài mấy cái tên hắc y nhân tối hôm qua coi như tới số Cứ thế mà qua lại, gương mặt vô cùng tức giận, cái phòng này có cái lỗ hỏng để chui ra, cả song cửa cũng làm bằng sắt, đạp mấy bức tường nghèo nàn thiếu chất cứng cũng lủng được được chút nào, xem ra nhìn bề trong của căn phòng mà đánh giá sai lầm, cứ ngước mắt hống hống nhìn , tay vẫn cầm cái bàn thầu nhan thịt mà ba thằng hề kia mới mang vào ăn ngon lành, mỏ dính tem lem, nhăn mặt nhìn biết gì -“Jenny đừng lại nữa, bình tĩnh nào, cậu như thế tốn năng lương lắm, ăn chút rồi chúng ta tính tiếp nha” lóng lánh nhìn , thở dài ngồi thụp xuống trước mặt , cầm lấy chiếc màn thầu cắn mạnh như trút giận vào nó, cứ tưởng tượng đến cái bản mặt xấu kinh thiên động đia, xấu thầy chạy của ba tên đó muốn đạp mà đá cho bay xa bay cao -“Lan sao cậu có thể bình tĩnh như thế chứ” lắc đầu nhìn gương mặt ngây ngô của mà bó toàn thân -“Cậu quên là hai của tớ ở đây hả, sớm muộn gì ấy cũng trả cả vốn lẫn lời cho mấy người bắt chúng ta thôi yên tâm ” gật gù , mới sực nhớ đến ông gì trước tuổi đó, miệng khẽ mỉm cười, đúng dù sao sớm hay muộn cũng được cứu ra khỏi cái nơi chó gà ở được này. Ngục giam tối tăm, đậm đặc mùi hôi, khiến y nhợn lên nhợn xuống, đưa tay vuốt lòng ngực y nhăn mặt nhìn xung quanh, quả là địa lao của hoàng cung có khác, rộng hơn, ác hơn mà cũng dơ hơn, nơi này vô cùng tối tăm, hiếm lắm mơi có vài tia sáng chiếu vào, nếu cũng như cái động ngàn năm bị bít kín toàn tập, nhíu mày nhìn nơi này, dù sao nhà giam ở BBI còn sạch và thoáng mát gấp ngàn làn nơi này, kinh khủng, hai tên canh giữ cầm đuốc kính cẩn và có thể nhìn ra vẻ sợ hãi mặt dẫn đường đến cánh cửa được làm bằng thép, xung quanh có khá nhiều binh lính canh giữ, phía bên trong là đám rơm có lẽ dùng để nằm, cái bàn gỗ cũ kĩ và người đầu tóc bù xù, thân thể có thể là mập ú, toàn mỡ ngẩng đầu ngạo nghễ ngước nhìn bốn ngwuowif họ, Nhật Quang khinh thường nhìn Lục Tĩnh Sâm cùng vài nếp nhăn độc ác trán, khóe miệng lão nhếch lên vô cùng độc tài, vô cùng đáng ghét, ngước nhìn soi mói, hôi lâu, lấy trong túi xách bên hông cái thứ bóng bẩy màu xanh trông giống như máy ảnh bấm nút cái rồi gật đầu -“Hãy tìm người có vóc dáng giống lão” -“Còn người nữa” Chàng lạnh nhạt mặt chút biểu cảm lướt mắt qua người lão -“Ai?” -“Con trai lão” Hai tên lính hiểu ý dẫn đường đến phong giam bên cạnh, tên thanh niên như điên như loạn ca hát say sưa, y nhìn soi mói rồi chẹp miệng lắc đầu -“Mở cửa” Chàng ra lệnh -“Vâng” Hai tên run rẩy tuân lệnh -“A HA HA HA, các ngươi đến chơi với ta hả, a xem này ha ha” Tên đó loạng choạng đến gần bốn người, Nhật Quang nhíu mày nhanh chóng ngăn cản cho tên đó đến gần , cũng cùng động tác, mau chóng nhấn nút rồi cười khẩy -“Cũng tìm cho tôi người có vóc dáng như , nhưng chú ý được bắt người vô tội, chỉ bắt tử tội” dõng dạt nghiêm túc -“Nhật Quang ngươi phân phó người tim mấy tên tử tù có vóc dáng giống hai cha con lão” Chàng khoát tay nhìn về phía Nhật Quang, Nhật Quang cúi đầu bước ra ngoài rồi mất hút. -“Ngươi định làm gì” khó chịu chẳng hiểu gì hỏi -“Các ngươi từ từ biết ta đây” giơ tay lên -“Khoan chờ chút, ra ngoài rồi bay về dùm em ” Y chán nản
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 23] Hoàng hôn màu kiêu ngạo rơi đường chân trời của biển, lăn tăn từng gợn nước về phía xa, sóng tung bọt trắng xoá, từng đợt rủ nhau trườn lên cát mịn,ba chiếc bóng to cao, gương mặt tuấn, mị đều trầm xuống cách đáng kể, tóc theo gió mà bay vờn lên, càng làm cho ba nuười tăng thêm vẻ tuấn dật vốn có, ánh mắt chàng hàn lạnh ngước nhìn về đám người phía trước, mắt cũng thầm tìm kiếm thân hình nhắn màu hồng gáng của chàng, phụ mong đợi của chàng hốt nhiên chàng nhìn thấy gương mặt mới chỉ xa gần ngày mà nhớ mong kkhông chịu nổi, từ nãy đến giờ sốt ruột vô cùng, tự hứa với lòng mình khi cứu được ôm chặt vào lòng cho bất cứ ai động vào nữa và tự mình băm vằm mấy tên thối tha bẩn thỉu dám chạm vào , bắt cóc làm tâm trạng của càng ngày càng hỗn loạn, y nhăn mặt lúc nào rồi mà ông chết tiệt kia vẫn chưa đến chứ -“các ngươi đến đúng giờ đấy, nhưng mà người đâu” Tên to cao , gương mặt nhăn nhó đầy vẻ tức giận -“Răng xen kẽ ngươi cứ tức giận như thế răng rụng hết đấy” khoát tay vẻ mặt vô cùng ngông nghênh -“Ngươi…hừ im miệng cho ta” tức giận ói máu trừng mắt nhìn -“Ta muốn nhiều lời người đâu” Tên đó rống lên -“Ngươi la chi cho cố mạng vậy, ở đây thanh có dội lại để của ngươi to đâu, chút hồi có người dẫn hai tên mập ốm cha con gì mà uương phản thấy sợ” Y lắc đầu chán nản , quên dùng tay che miệng ngáp cái -“Để các ngươi chờ lâu rồi” ung dung bước đến, người thay bộ trang phục mọi người coi la quái dị kia bằng bộ y phục vô cùng nhã nhặn hợp thời màu trắng , tay còn cằm theo cái phiến quạt phe phẩy , phía sau là hai tên lính giữ chặt lấy cha con Lục Tĩnh Sâm -“Được rồi, giao người ” phe phẩy phiến quạt vẻ mặt vô cùng bình tĩnh -“Hừ, được ta đếm đến ba cả hai cùng trao đổi” to giọng , tay vẫn còn kề kiếm cổ , nhăn mặt khó chịu nhìn -“Này ngươi nhàng chút được ” -” …hai….ba” chậm rãi đếm, rồi mau chống buông thỏng , và bình tĩnh thoát khỏi bước chậm đến bên kia, hai cha con Lục Tĩnh Sâm cũng bị bắt buộc mà đẩy qua phía đó, đột nhiên đám người khoảng vài chục tên tiến đến, hộ vệ cho bọn người bặm trợm của Lục Tĩnh Sâm, cười lạnh như biết trước được kế hoạch, bọn họ chỉa kiếm về phía chàng rồi từ từ rút -“, dễ dang như vậy sao” Y tiến gần kì lạ nhìn , đây đâu phải phong cách của -“Chờ chút ” -“Lan Nhi nàng sao chứ” Chàng lo lắng ôm chầm lấy -“ÂN, sao cả” vùi mặt vào người chàng -“Jenny…bọn chúng có làm gì quá đáng ” bước gần đến trước mặt , gương mặt phân ưu tư cùng hoảng loạn vẫn còn , áy náy lắc đầu -“Woa khung cảnh hạnh phúc nhỉ, cảm động quá, làm ơn buông dùm nhau ra ” liếc mắt khó chịu nhìn về phía rồi lại đảo qua phía , đỏ gây mặt cúi đầu xuống gì, đột nhiên ở phía xa, đoàn quân tới, phía sau là những tên lúc nãy còn có ba người làm cho tức chết (ngược lại có) -“Làm sao có thể…” Chàng thắc mắc nhìn -“Đó là lí do vì sao tôi mượn binh lính của , chỉ là…hôm qua tôi cùng Tiến Vinh thăm thú ở đây, tôi đoán đoợc bọn chúng men theo đường tắt để ra khỏi thành” khoanh tay -“Đoán làm sao có thể chính xác như thế, vẫn còn hai con đường tắt dễ hơn nhỉu” Ntật Quang nhíu mày hỏi -“Nhờ vào trực giác” -“Đúng thế trực giáp của hai lúc nào cũng trăm phần trăm chính xác a” mỉm cười -“Được rồi, chúng ta trở về thôi, tớ ttạt là đói muốn chết’ vương người , khoát tay kéo mạch -“Cái con này, là bó tay” lắc đầu cũng quay đau bước -“Đưa bọn chúng tống vào địa lao, cho người canh gác nghiêm ngặt” Nhật Quang hô to -“Úc, Tuân làm gì vậy” Đột nhiên bị chàng nhấc bổng bế lên đỏ mặt hoảng hốt -“Nàng như thế này ta yên tâm, để ta bế nàng” Chàng ôn nhu sau đó quay người chầm chậm bước -‘Hey…Nhật Quang có lẽ chỉ có tôi và cậu là đơn nhỉ, nào về tôi với cậu uống rượu chập” Y thở dài khoát vai Nhật Quang -“Được thôi'” Nhật Quang nhún vai cùng y bước -“Lan Nhi, của nàng” Quay về tẩm cung cũng tối, chàng ôn nhu đặt nàng lên đùi mà vuốt ve mái tóc, chợt thấy được cổ áo của có đường màu đỏ tuy lắm nhưng nếu nhìn kĩ thấy, chàng kéo cổ áo ra tột nhiên đường dài quanh cổ , máu đọng lại làm chàng xót cả lòng, đưa tay run rẩy sờ vào chỗ đó -“Ui” nhăn mặt, mày liễu nhíu lại -“Đau lắm à” Chàng nhăn mặt thương nhìn -“Ân” gật đầu -“Người đâu” Chàng lạnh lùng ra lệnh, hốt nhiên từ bên ngoài bước vào là tên thái giám kính cẩn cúi đầu -“Hoàng thượng người có gì sai bảo” -“Ngươi sai người đem đến cho ta ít thuốc bột trị thương và chậu nước nóng” -“Nô tài tuân lệnh” Tên đó dám ngước mặt mà run rẩy lui xuống. -“Hoàng thượng, đồ người sai đem đến” Ngay sau đó hai nô tì cúi người hành lễ rồi kính cẩn đem đặt hai thứ đó lên bàn, chàng xoay người lấy chiếc khăn vắt noớc mạnh rồi nhàng lau lên vết thương ở cổ , ánh mắt vô cùng ôn nhu, sau đó rắc ít thuốc lên vết thương của , đau rát nhăn mặt, nước mắt ngấn mi, chàng ôm lấy vỗ về -“ sao rồi, đau đau nha, đừng khóc, ta thương” Chàng vuốt ve mái tóc , vỗ về tấm lưng mảnh mai của , đẩy ra, chàng hôn lên mí mắt , trượt dai nụ hôn lên ngũ quan tinh tế của , đôi tay di chuyển khắp người, thoát y phục của , sợ hãi lắc đầu -“Đừng” -“ sao đau” Chàng thở hắt ra, ánh mắt tràn đầy dục vọng, con ngươi dần trở nên mờ nhạt, căn phòng hồi xuân tình ý dạt dào, ứ đọng dài thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc mãnh liệt. -“Jenny, nàng là sao chứ” lo lắng hỏi -“Chàng yên tâm ” nhăn nhó -“Jenny ta nên giận nàng, ta xin lỗi” -“Ân, sao đâu, Kì Phong, thiếp…thiếp có câu trả lời cho chàng” ấp úng -“Vậy sao, Jenny dù nàng có trả lời thế nào nữa dù có là ta vẫn nàng, để nàng rời xa ta đâu” lạnh lùng , trấn an nỗi sợ hãi trong lòng , rất sợ -“Chàng là, biết là nuư thế cho nên thiếp mới đồng ý cử hành hôn lễ với chàng” -“Hôn lễ?” Hăn khó hiểu -“Thiếp quên, thành thân” -“ttật sao” nhảy cẫng lên, gương mặt nở ra nụ cười hạnh phúc và chói loá -‘Ân” gật đầu -“Hay quá, ta biết mà” ôm chàm lấy , ẳm lên xoay quay như chong chóng -“Kì Phong dừng lại chóng mặt quá” la lên, đầu quay mòng mòng, thấy thế liền đặt ngồi xuống -“Xin lỗi” -“Tuyết Lan, sắc mặt cậu trông được tốt lắm” đặt tay lên trán , mỉm cười -“ sao đâu, chắc là do thời tiết sắp sang đông đó, cậu biết cơ thể tớ hay mệt lúc trở trời mà” -“Ừ, ha tớ quên mất, nhưng mà cậu cũng phải chăm sóc sức khỏe mình đó” nhăn mặt, thở cái, hai tay đan vào nhau, nhíu mày nhìn về phía kia, ba bóng người cực kì quen thuộc tiến gần đến chu đình mà và Lan ngồi -“Lan Nhi, nàng là, ta bao nhiêu lần rồi, trời càng ngày càng lạnh, nàng nên ăn mặc mong manh như thế chứ” Chàng nhíu mày lắc đầu, tiêu sái đến chỗ , cởi chiếc áo lông màu trắng người khoát vào cho -“Tuân” ngước mặt nhìn người trước mặt ôn nhu ngồi xuống bên cạnh -“Jenny, nàng cho Lan quý phi biết chưa” cũng theo đó mà ngồi xuống -“Chuyện gì vậy?” y khó hiểu nhìn hai người, an tọa đặt mông ngồi xuống, tay với lấy cầm lấy bình trà rót ra tách ít trà nóng nhâm nhi từng chút -“Lan, Tiến Vinh, tớ và Kì Phong thành thân” -“Ừ thành thân…thành…phụtttttttttttttt..What? You Grazzy, no no” Y sặc sụa , tay vuốt ngực mình tay hết sức vẫy -“Sao chứ Tiến Vinh, hai người đó kết hôn là chuyện sớm muộn mà” chớp cặp mắt trong suốt lóng lánh nhìn y, y gãi đầu -“Nhưng mà….Jenny là người ở tương lai, coi như cậu bị dính chưởng làm bọn này kịp trở tay nhưng mà Jenny còn cả gánh nặng của cả tập đoàn” Tiến Vinh bất đắc dĩ -“Tớ biết, nhưng mà…tớ thể dối lòng mình nữa…cứ cưới trước rồi sau hãy tính” nhún vai bình thãn -“Tớ đồng ý hihi” giơ hai tay lên trờ, cười tít mắt, cùng y nhíu mày nhìn thân ảnh hồng nhạt trước mặt vui sướng đến cười toét cả miệng cả ra, chỉ có thể diễn tả hai chữ “bó tay” -“Ọe, ưm đau đầu quá” chới với toan ngã xuống đất, chàng hốt hoảng ôm lấy vào lòng, sắc mặt dường như trở nên tái nhợt -“Tuyết Lan, cậu sao vậy, phải giờ đến lượt câu trúng độc nữa chứ hả” Y hét lên lo lắng -“Cái miệng ăn mắm ăn muối vả chết bây giờ, mau mau sai ngự y đến mau” Tẩm phòng choáng đầy khí căn thẳng và hết sức im lặng, miết chặt lấy tay , nhíu mày, ôn nhu rút tay ra rồi ôm ấp lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi của , y ngó lên ngó xuống tay chân lóng ngóng tâm trạng bất ổn muốn chết -” Chúc mừng hoàng thượng, nương nương có hỉ” Lão thái y cười hà hà vuốt râu , y há hốc mồm, trợn mắt, chàng nãy giờ đứng đó lạnh lùng gì, đột nhiên khi nghe thấy có hỉ trong tâm đột nhiên phấn khích vạn phần, còn có chút gì đó gọi là hạnh phúc và ấm áp, chàng mỉm cười bước nhanh đến giường vuốt ve gương mặt đỏ hồng của -“Trời ơi, sao vậy nè, hồi nãy con kia thông báo tin kết hôn người ta muốn lòi tim ra ngoài, giờ tới công chúa nữa, rồi còn gì nữa lôi ra đây luôn ” Y đứng vững chống tay lên bàn, mặt mếu máo, xong đời hai người bạn thân quý, phần vì cam tâm vì mình độc phần vì cảm thấy đột nhiên bị đá ra ngoài -“Rồi xong, ông nội kia mà biết được tin này, chắc nộ thần mà phá tanh bành cái hoàng cung này quá” thở dài lắc đầu nhìn người an thần giường “ẦM” xô cửa vào, làm y định bước ra ngoài để tìm “cây ớt” leo lên nhảy xuống để tự tử bay cái véo, nằm ôm đất cách ngoạn mục, khuyến mãi thêm hai cục ổi và hai dòng nước đỏ đỏ biết là cái chi lóng lánh chảy từ hai cái lỗ mũi xinh xinh, nhăn mặt, chẹp lưỡi cái,, mới nhắ tào tháo tào tháo tới -“Lại có chuyện gì xảy ra với em bé của tôi” Y mới đáp người xuống bằng chiếc động cơ gắn sau lưng, liền nghe vài ba nô tì bép xép thầm về việc cục cưng của bị là lá la, thế là đạp bay đám binh lính, xông cửa vào -“…bình tĩnh… ưm… ra là” gãi đầu ấp úng -“Bị cái gì..em mà mau đem em ăn chung với mì gói” -“Tức , người ta có lòng tốt báo tin cho vậy mà, có thai rồi” chu mỏ, khoát tay “ẦM, RẦM, ÈO, BÙM” đợt sống gió ngang qua tai làm choáng váng, ngât ngây, và………xỉu -“Ê……..nè sao vậy trời hai cái xác nằm đây ai dọn Hoàng cung khí bỗng chốc trở nên tấp nập hơn, cung điện được trang hoàng lộng lẫy, lồng đèn đủ màu vắc vẻo mọi chỗ, ngó nghiêng gật đầu vừa ý, phải công nhận Lan của bị đối xử tệ bạc, chàng vừa hay tin mang thai lập tức truyền lệnh mở yến tiệc chúc mừng, sau khi tỉnh dậy biết rằng mình mang cục cưng trong bụng lúc đầu có chút thất thần nhưng liền sau đó liền trở nên vui vẻ, sốc quá nên xỉu đến giờ vẫn chưa tỉnh, Tiến Vinh có vẻ chấp nhận được chuyện này nên ,mới tươi tỉnh bên cạnh như bây giờ -“Jenny, cậu dự định bao giờ thành thân” Y bước song song bên cạnh , khoát tay mỉm cười nghênh ngang ’ -“ biết nữa” lắc đầu thở dài, đối với mấy chuyện này làm sao mà rành được -“Hay là ngày mốt cưới luôn ” Y trấn giọng -“Ông điên hả, làm gì mà sớm quá vậy” nhăn mặt đạp mạnh vào chân y, y xuýt xoa nhìn đầy vẻ phẫn uất -“ sớm muộn gì hai người chả là vợ chồng, tổ chức sớm cũng đâu có sao” Y ngán ngẩm -“Cậu là..” chuyện nãy giờ biết khi nào hai người dợm bước đến nơi nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nữ tử nhu hòa, cũng có lãnh đạm chúc mừng, thanh có thể là nhiều vô số kể, như hiểu được chuyện gì, cùng y gật đầu bước thẳng vào trong, đúng như dự đoán đám cung phi như mấy con bướm đủ sắc dập dờn cười với , chắc chắn bên cạnh thiếu chàng rồi, bình thường hai người này như keo sơn dính chùm bây giờ khi mang long thai theo sát mà chăm lo hơn. -“A, Jenny, Tiến Vinh các cậu đến rồi à, chồng cậu đâu Jenny” mỉm cười toan đứng dậy lại bị chàng kéo ngồi xuống -“Cẩn thận, nàng đừng có cử động mạnh” Chàng nhíu mày thương nhìn làm cho chúng hậu phi hằn hẳn lên gương mặt vẻ ghen tị độc ác. Nếu như bọn họ cũng có thai chưa chắc được chăm sóc như thế này, Hiền phi bực dọc liếc ngang liếc dọc bỗng bị thu hút bởi y, y thân y phục ,màu trắng tao nhã, tay còn cầm chiếc phiến phe phẩy, gương mặt tuấn mĩ, ngũ quan vô cùng tuấn, tuy là con trai nhưng làn da lại trắng nõn, tuy thế nhưng vẫn ánh lên vẻ mạnh mẽ, nhìn ra Hiền Phi có ý với mình y nhếch mép khinh bỉ gật đầu với ả, cười khẩy lắc đầu nhìn y, y nhún vai, bước gần mấy bước, mùi dầu thơm, son phấn xông thẳng vào mũi và y, ho khan lấy tay quơ quơ trước chóp mũi, y nhay nhay cái mũi mình chịu nổi mùi hương nồng nặc của bọn nữa nhân này, chết mất thôi -“Hai người sao thế” lo lắng hỏi -“ có gì” cùng y đồng thanh tiêu sái từ tốn đến chỗ ngồi của hai người tùy ý mà ngồi xuống. Bọn nữ nhân trợn mắt nãy giờ bọn họ đến ngồi cũng được đứng đến mỏi chân, bọn họ mục đích đến đây là để xem xét tình hình của , chứ chẳng có ý vui mừng chúc tụng gì, chán ghét và ghen tị với đúng hơn, từ lúc ở bên hoàng thượng của bọn họ người chẳng ngó ngàng đến mấy ả nữa, còn thị tẩm như mấy lần trước tuy rát ít nhưng cũng có, bây giờ người được chàng sủng ái nhất là , các ả chưa từng thấy chàng lộ ra vẻ mặt ôn nhu như thế đối với nữ nhân nào cũng như chăm sóc thương từng chút kia -“ hai tỉnh chưa?” gãi đầu, giọng lí nhí -“ ấy hả..tất nhiên là vẫn nằm bất động gường kia kìa” lắc đầu -“Có lẽ chuyện này làm ấy bị sốc rất nặng” -“CHớ còn gì nữa, em độc nhất vô nhị lúc nào cũng có người theo sát 24/24 mà, đến thằng con trai cũng chẳng tiến được nửa bươc gần nữa là…bây giờ bị cướp cách phòng ngừa lại sắp trở thành mommy tất nhiên bị như thế là phải rồi” chép miệng -“Jenny, ngày cưới của cậu…” cười hì hì -“Dẹp cái mặt đó , hai ngươi tại sao cứ hết người này đến người khác mà hỏi như thế vậy” bực mình -“Các ngươi nếu như có việc gì nữa lui ra ” Chàng lạnh lùng hướng mắt chúng hậu phi , bọn họ có chút cam lòng nhưng mệnh lệnh của chàng ai dám tuân bèn mang cục tức giận lui ra ẦM, cửa lần thứ hai bị bật mạnh, bóng người vô cùng quen thuộc -“ hai” ngớ người -“Tỉnh rồi kì” -“Ừ..,cứ tưởng hai ba ngày nữa mới tỉnh mộng chứ” Y cầm lấy miếng bánh bàn bỏ vào mồm -“Tuyết Lan…em..hai… em mình trở về nhà mau” mau chóng bước đến gần -“Ủa máy sửa xong chưa?” Y giật nảy mình -“Tao sửa xong từ hồi nào rồi” nhếch mép cười, y đứng dậy tiêu sái ra ngoài -“Ê đâu dậy” vọng ra -“Dọn đồ chuẩn bị về” Y nhún vai -“Ông rảnh quá, bước vô đây coi” quắc quắc y vào, y chán nản quay trở lại -“ hai em….em muốn về đâu” mếu máo -“Trẫm cho phép tại sao ba lần bốn lượt bắt buộc Lan Nhi trở về với ngươi, nàng mang trong mình giọt máu của trẫm, trẫm cho phép” Chàng phẫn nộ -“ chưa hết, là đưa em về để chăm sóc cho đến khi em sinh ra đứa….ch…cháu của , sau đó đưa em về đây” khó khăn ra -“Em ở đây cũng được mà” ngây thơ , thở dài -“ được, ở đây rất nguy hiểm, em quên rằng việc em mang thai làm cho các vị cung phi khác ghen tị nên *** hại em, và có khả năng làm em bị sẩy thai biết hả” -“Đúng rồi đó Tuyết Lan, cậu nghe lời cậu ,” -“ được, trẫm cũng có thể bảo vệ nàng” Chàng nheo mày phẫn uất , đồng thời cũng vươn tay ôm vào lòng -“Ngươi đừng có nghĩ cho mình nữa, hãy nghĩ cho TUyêt Lan chút ” Tiến Vinh khoát tay điềm tĩnh , chàng lắc đầu gương mặt lạnh lùng -“Làm sao trẫm có thể tin ngươi,” -“Ngươi đối chấp với ta sao…..ừm để xem..được thôi ngươi theo ta về gặp gia đình của Tuyết LAN” nghênh ngang -“Cái gì?” cùng y hét lên -“ hai , bố tức giận lắm đó” sợ hãi -“ trước sau gì chuyện cũng lộ thôi” -“Được, trẫm đồng ý với ngươi” Chàng nghiêm túc -“Tốt, ngày mốt lên đường, jenny em cũng chuẩn bị ” -“Vâng”
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 24] Tình tinh tính tang, tiếng đàn hòa với tiếng sáo, nhịp nhàng mà khoan thai, nhu nhược mà động lòng, tựa như cái cánh hoa rơi chơi vơi trong làn gió rồi cũng như thế yếu ớt mà đáp xuống đất, đàn bướm yểu điệu đủ sắc phấp phới nhảy múa uyển chuyển, ngón chân cùng tà áo mị hoặc xoay tròn, bàn tay búp măng đung đưa trong khí, ánh mắt tràn đầy quyến rũ cùng mê hoặc, cố ý như để những ai đó chú ý tới mình, chàng ngự cao khẽ cười với , gương mặt phúng phính của đỏ ửng hơi áp vào vòm ngực của chàng, mãnh khãnh như chiếc lá non trong cơn gió mạnh, yếu ớt đến nỗi có thể bị quật ngã bất cứ khi nào, chính điện màu hồng bao phủ, lồng đèn, khăn trải bàn, bình hoa màu trắng tiết họa nhàng cũng được lấp vào bằng sắc hồng phấn, nhăn mặt nhìn xung quanh mà người ngừng rợn lên, tuy là chuẩn bị có công phu, muốn vừa lòng nhưng mà đâu cần phải tất cả mọi thứ đều hồng như thế, kì quá à, chẳng phải nam nhân ở đây nếu mà nhìn vào tưởng là gì đây, vũ điệu kết thúc, Hiền phi bước lên giữa chính điện, bàn tay trắng nõn khéo léo cầm cốc rượu giáp vàng trong tay nâng lên trước mặt cười duyên -“Hiền Phi xin chúc mừng Lan quý phi tỷ tỷ mang tin mừng, Hiền phi muôi ,muội kính tỷ tỷ cùng hoàng thượng ly” rồi nâng cốc lên chiếc miệng đỏ chót mị tình từ tốn uống, cố gắng tạo ra bộ dáng mê người nhất, chán ngán nhìn ả, rồi cũng theo đường mắt mà chuyển qua nhìn , chẳng thoải mái chút nào, cả người đều bị đặt hẳn vào lòng, nóng chết được, Hiền phi lui xuống sắc mặt liền thay đổi, trở nên đanh đá và độc ác hẳn, lòng dạ đàn bà khó đoán, y cầm chiếc phiến phe phẩy cười khẩy, trong cả buổi tiệc chỉ nghe được toàn những lời nịnh nọt chúc mừng của bọn cung phi, nhưng có thể ngầm hiểu được ý tứ trong lời , những thế các ả còn dâng quà cáp lên nữa, hứ cái mỗi lần có người tặng quà, nhất định đem về đốt hết nếu chắc bị ám khí của mấy ả ta làm cho ô uế mất, cháu đỡ đầu của mình sao có thể nhện mấy thứ toàn là **** rủa cùng xấu xa kia chứ, đem dầm, chấm, tùm lum chung thiêu hủy hết, để lại là có họa. Cả mấy canh giờ chán ngán rốt cuộc cũng kết thúc, ngáp dài cùng trở về, là muốn cùng dạo nên cả hai thuận đường dạo vào nơi nào đó biết tên, nhưng khung cảnh ở đây cũng có thể là mĩ, đêm nay trăng sáng, tuy có chút lạnh nhưng vẫn có vẻ hữu tình dâng cao, bãi cỏ mềm mại sột soạt theo từng bước của hai người, mộc lan màu trắng thanh khiết ven đường tỏa mùi dịu dàng, cây lá ủ rũ phủ xuống như chìm mộng hồng, trăng linh động, dát vàng lên mặt nước, tròn trĩnh phúc hậu diu dang mà soi bóng xuóng mặt hồ, nếu im lặng còn có thể nghe được tiếng nước chuyển động bởi những chú cá hay mấy con nhện nước, hít thở lấy ngụm khí trong lành, cơ thể thoải mái vô cùng, ở đây khác tương lai -“Kì Phong, ngày mai thiếp về nhà rồi” rủ mi ánh mắt trầm buồn -“Jenny, sao vậy chẳng phải nàng hứa ở lại đây làm lão bà của ta rồi sao” nheo mắt, cố tìm kiếm điều gì đó khi nhìn sâu vào cặp ngươi màu tím kia -“Phải, nhưng thiếp về rồi trở về” mỉm cười , trong lòng có chút bất an, nếu như về nhà mà bọ cha bắt kế thừa ngay sao -“Ta cùng được ?” giọng , mắt hướng về khung tròn tỏa sáng trời, nhìn nghiêng mặt trông đẹp a -“Ơ….” thể ngờ lại như thế -“Nếu như nàng cho ta cùng cũng đừng hòng mà bỏ ” tuy để nhìn nét mặt lúc này nhưng có thể nghe ra được dỗi hờn và tức giận, ủy khuất thế nào -“Bá đạo” thốt lên, trong tâm bỗng len lói dòng ấm áp -“Thế nào, cho hay ” quay đầu lại ánh mắt ôn nhu -“ÂN” bất đắc dĩ gật đầu, nếu như dady mà biết chuyện này chắc tức giận đến mức nhập viện luôn chứ -“Vậy mới ngoan” bước đến ôm vào lòng, gác cằm lên trán , nhu tình như thủy, ánh mắt hướng về nơi sâu xa, nhưng tầm mắt luôn hình thành hình bóng của , khắc xa dù là ngắn ngủi nhưng cũng rất ư là nhớ. Tản sáng, mọi vật đều như rủ hết vẻ ủ rủ đêm qua, bên ngoài cửa sổ chim hót líu lo, tia tơ vàng len lỏi khéo léo qua cái khe hở ở cửa đáp xuống hàng mi cong vút nhưng dài của , gương mặt ửng hồng, đôi môi nhắn, khẽ ưm tiếng, dụi mắt, con ngươi linh động màu nâu mở ra nhắm lại rồi cuối cùng quyết định thao láo mở to, mỉm cười ngồi dậy, vươn vai mấy cái,nhìn qua phía bên cạnh của mình, khuôn mặt tuấn mĩ của chàng, ngũ quan tha nh tú, mạnh mẽ, làn da ngâm đen, lúc ngủ vẫn lạnh lùng a, nhìn chăm chú vào chàng, tay khẽ vuốt ve cái bụng của mình, hạnh phúc bất tận tràn ngập khóe miệng cùng hai lúm đồng tiền sâu kín -“Lan Nhi có chuyện gì vui mà cười thế” Chàng ôn nhu , con ngươi ấm áp nhìn gương mặt tươi cười của cục cưng -“Nga, có gì mà” nhảy xuống giường làm chàng hoảng hốt, nhíu mày trách -“Lan Nhi, đừng có nhảy như thế chứ, lỡ ngã sao” Chàng ngồi nhổm dậy, theo đó bước xuống giường, tiện tay khoát long bào đăt ở ghế vào, mỉm cười bước gần đến ôm lấy thân thể hồng phấn vào lòng -“Tuân, ngày mai là chúng ta về nhà rồi, chàng nếu như thích cũng được mà, còn chuyện triều chính của chàng sao a” phụng phịu , đôi má phúng phính phồng to -“Nàng sao lại thế, ta nếu như có nàng bên cạnh bất an vô cùng, với lại cùng nàng để gặp được phụ mẫu của nàng, ta muốn cảm ơn họ sinh ra nàng cho ta đây, còn việc triều chính ta giao cho Nhật Quang” Chàng vừa tay vừa xoa đôi gò má trơn mềm của -“Ân” đỏ mặt hơi cúi đầu -“Hoàng thượng, đến giờ thượng triều” Lưu công công đứng bên ngoài vọng vào -“ thôi, Lan Nhi” Chàng ôm lấy eo thẳng bước ra ngoài, từ ngày được phong làm quý phi lúc nào cũng cùng chàng thượng triều, dù rất ngại và mấy lần với chàng nhưng chàng vẫn ngang bướng chịu nên đành phải mặc cho chàng “đưa” theo………………………………….. Cả năm người ngồi ở chu đình chờ đợi người cùng chiếc máy thời gian được “hồi sinh” đến, khí trầm tĩnh cũng quá nao nhiệt. Sau khi sắp xếp mọi chuyện, truyền chỉ cho Nhật Quang tạm thời quản lí giang sơn, lấy lí do chàng bận vài chuyện chu du ở ngoài còn vì sao dù cũng chẳng ai dám hó hé mở miệng hỏi. Từ trời, chiếc máy bay đáp xuống, biết phải máy bay nhưng hình dáng giống như chiếc phi cơ nhưng cũng giống như chiếc ô tô, bên ngoài có chỗ hơi bị móp méo, có chỗ cháy đen, chắc đây là tác phẩm của việc khi rơi xuống đây -“Mấy đứa lên ” trong bộ đồ phi công, đầu đeo cái mũ dành cho đội bay vô cùng là oách, chàng cùng đều thắc mắc hiểu làm sao có thể chế tạo được thứ bay được như thế này bị tiếng dục mĩ miều của hai cục cưng bảo bối nên cũng ngoan ngoãn gạt bỏ mà leo lên, khi bước vào trong này rộng hơn bề ngoài của nhiều, trầm trồ khen ngợi, hai người kia trố mắt biết gì, luồng sáng lóe lên, chiếc máy vị nuốt trọn vào trong, chỉ trong nháy mắt, chiếc máy lên ở gian khác, đây chính là trụ sở BBI, văn phong hoạt động máy thời gian, mọi người ở nơi đó bàng hoàng ngước nhìn, vui vẻ reo lên khi thấy người sếp quý đẹp trai của mình trở về -“Tiến Vinh…ông….ông trở lại hình dáng cũ rồi kìa” nuốt nước bọt , chỉ chỉ vào y, y ngạc nhiên mỉm cười sung sướng -“ , tốt quá, thế kỉ 21 ta trở về đây, y vui mừng đẩy người bước xuống trước kia dính vào mép cửa, bực mình nhìn y, 4 người còn lại bước xuống -“Chào mừng đến trụ sở BBI” hí hửng tự hào giới thiệu -“ kì lạ, ta chưa từng thấy những thứ thế này” Chàng thẫn thở nhìn những chiếc máy bay cùng những vật kì lạ xung quanh, mọi người xung quanh cúi đầu chào -“Giám đốc trở về” phụ nữ xinh đẹp lên tiếng, gật đầu, bước -“ thôi” kéo trong tâm trạng bần thần theo. Ngồi xe, hai người láo liên nhìn xung quanh, tựa như chính mình lạc vào thế giới thần tiên -“Lan Nhi, chúng ta ngồi trong người con quái vật gì mà nó có thể chạy như thế này” Chàng nhíu mày , cười khì, lắc đầu -“Đây phải là quái vật đây là loại phương tiện dùng để di chuyển, xe hơi” -“Từ từ rồi hai người quen” khoát tay , chiếc xe dừng tại tòa biệt thự quen thuộc, đồ sộ mà tao nhã, mỉm cười hí hửng nhìn mọi người trong nhà đứng trước cửa, vửa bước xuống xe liền phóng đến ôm chầm lấy cha mẹ mình, cả nhà đoàn tụ cách hạnh phúc tràn đầy, mẹ khóc đến sưng cả mắt. Bước vào phòng khách, tường thuật cách ngắn gọn chuyện xảy ra, mẹ tròn mắt, gương mặt tái nhởt, sau đó là vui mừng khi biết mình có cháu bồng, còn cha sắc ảm đạm cùng hỉ nộ tuy có nhìn thấy chút vui mừng -‘Vậy đây là vị hoàng đế đó” Mẹ mỉm cười đáng nhìn chàng, gật đầu, gương mặt thoáng đỏ lên -“Con mang thai mấy tháng rồi” Ông Trần điềm giọng -“Dạ…3 tháng rồi ạ” cúi mặt -“Ừm…được rồi, Jenny cháu xảy ra chuyện gì quá muộn chưa” Ông nheo mắt -“Dạ tụi con định cưới” cảm giác có chút sợ sệt đối với cha , gương mặt của ông tuy lớn tuổi nhưng vẫn có mã đẹp lão, ông luôn tỏ ra rất nghiêm túc và vô cùng nghiêm khắc, tuy thế có thể thấy được ông rất thương và , mẹ đoan trang rất ư là giống , có lẽ được di truyền hoàn ” ông lạnh giọng , nắm tay mẹ mĩ nhân kéo biến khuất vào nhàtoàn giống mẹ -“Được rồi….mấy đứa về biệt thự của mình nghỉ ngơi hết , cả con nữa Hàn Tuấn, mau chóng điều hành lại trụ sở , rối loạn hết rồi, Tiến Vinh ta gọi cho cha mẹ cháu, hãy về nhà , họ mong cháu lắm đầy” Ông lạnh giọng sau đó kéo mẹ mĩ nhân của mạch hẳn vào thư phòng -“Trờii, đau tim muốn chết, mà cũng lạ sao cha cậu có tức giận nhỉ” Tiến Vinh thở dài nhõm -“Hình như cha thấy việc còn cách gì để cứu chữa nữa đấy” đơ người tâm trạng sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đời này sợ ai chỉ sợ mỗi ông già này -“Được rồi hai đưa Tiến Vinh về nhà cậu ấy , Lan Nhi cậu cũng trở về biệt thự nghỉ ngơi , tối nay gặp lại ở chỗ tớ OK” dứt khoát -“Ưm…….” gật đầu, sau đó ai về đường nấy, ‘ -“Lan Nhi, mọi thứ ở đây lạ” Chàng quanh quẩn trong phòng -“Ưm…chàng quen thôi” gật đầu, ngồi tựa mình ghế salon bước xuống xe, đám gia nhân kinh ngạc nhưng thập phần vui mừng ngừng rớt nước mắt cúi đầu chào đón , tuy lạnh lùng và tin tưởng bọn họ nhưng bọn họ biết rằng cũng dành chút tình cảm cho bọn họ, từ ở cùng , chưa từng đối xử tệ bạc với họ, lại nhọc công nuôi thân già bọn họ, con cháu họ khó khăn cũng đứng ra mà giúp đỡ, mỉm cười, kéo tay bước xuống xe, thân già say sẫm của họ lại thêm màng nhồi máu cơ tim, ai chẳng biết tiểu thư cực kì ưa con trai, nay lại ở đâu chui ra chàng tuấn tú thế này, ăn mặc lại kì quặc vô cùng, hình như là diễn viên a, nên mới vận đồ Trung Quốc cổ xưa đó, tóc lại cột lõng ngang vai, cả đám người há hốc mồm nhìn cử chỉ thân thiện của và , ngơ ngác đến khi hai người khuất bóng vào trong mới hoàn hồn. mở cửa phòng bước vào, căn phòng thân của , trở về rồi a -“Jenny, đây là nhà của nàng à” gãi đầu nhìn cách bày trí kì lạ xung quanh, tuy có chút kì quặc nhưng màu sắc căn phòng vô cùng thanh nhã, tường có thể được sơn xen kẽ màu tím ngọc và đen, đồ đạc trong phòng cũng vì thế mà tựa đồng màu, phía ban công bên ngoài là đám hoa violet tím vươn người đầy sức sống, chiếc giường sang trọng nhưng trông vô cùng mạnh mẽ là điểm nhấn ấn tượng nhất trong căn phòng, phòng tắm cũng chẳng có gì để chê, bên trong là chiếc bồn vô cùng rộng rãi, gần như bằng cái hồ bơi, các viên đá cùng vài bông hoa sứ màu trắng được lấp lát đát trong cái chậu thủy tinh trong suốt đưng nước, nước chảy ra từ vách tường được thiết kế rất tốn kém, trong như lọn suối nhắn đều đều chảy xuống bồn tắm rộng -“Ưm, đây là biệt thự của thiếp còn nơi chàng đứng là phòng ngủ của thiếp, chàng thấy sao, đẹp đúng ” tươi tỉnh, ngả người xuống chiếc giường êm ái của mình, tùy tiện ôm lấy chiếc gối -“Vậy sao, ở đây có nhiều thứ lạ quá” ôn nhu hướng mắt mình đến thân thể của , bươc gần đến ngồi xuống giường, đưa tay vuốt ve gương mặt đầy thương -“Thiếp biết, chàng quen dần thôi” nhổm người dậy nhìn -“Nhưng mà ở đây ăn mặc kì lạ quá” nhăn mặt , tất cả mọi người đều mặc đồ rất ư là hở hang, đối với bộ đồ người cũng vậy, giờ mới để ý, trong đầu chịu được khi có người đàn ông nào khác nhìn nàng -“A, nhắc mới nhớ a, là….chàng phải thay đổi ngay” xong lập tức đứng dậy, mở ngăn tủ đựng đầy điện thoại đủ màu của mình, chọn đại chiếc cao ngạo gọi cho người mà tin tưởng nhất trong việc trang điểm cùng trang phục hợp thời -“Ô LA LA..Jenny hư a…lâu rồi mới gọi cho người ta…nghe cháu mất tích, ra là tin vịt, sao nào muốn nhờ Oken này trang điểm cho đúng , tức nhiên là được rồi, ai chứ là Jenny khỏi phải mở miệng nhờ vả” Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng ngọt đến nổi da gà của người, ra trai cũng chẳng ra chắc khỏi cũng biết đó là loại người nào a, nhưng tuy là thế tài năng trong lĩnh vực biến “cú mèo thành thiên nga” thực là trời sinh có , Oken là thiên tài trong giới thẩm mĩ ở Holywood, ông ta giờ 40 tuổi chứ chẳng ít nhưng da dẻ ôi chà chà có thể là “tuyệt” -“Oken….ông là, cháu muốn nhờ ông tới đây giúp cháu thay đổi vị hôn thê của cháu cho hợp thời chút” mỉm cười , để lại ngậm cục khó hiểu ngồi nhìn cầm cái hột mỏng mỏng vuông vuông hình chữ nhật chuyện -“Ôi ôi ôi, Jenny của Oken này có bạn trai rồi ư, thế sao mà giúp được, OK, chờ ta ha” Đáng lẽ phải gọi Oken là chú hay bác đúng hơn nhưng ông ta gọi ông hoặc ông Oken cho nó lịch tôn quý -“Ok nhờ vào ông Oken hết đấy” cúp máy mỉm cười bước đến gần ngồi xuống PHẠCH PHẠCH PHẠCH. Tiếng trực thăng trong gió làm giật mình, nhanh vậy sao, đúng là Oken nha, nhanh nhẹn đấy, chiếc trực thăng đáp xuống chỗ ban công mà hay hóng mát, tuy là ban công nhưng chiều dài và rộng của nó cũng chẳng phải để xem thường, cửa trực thăng mở vụt ra, xuất người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, mắt đeo kính mát, tay đeo hai ba cái nhẫn, tóc được nhuộm vài sợi màu tím, miệng mỉm cười vẫy tay với , mỉm cười bước đến bắt tay vài lời với ông chú này, tuy có thể già mà giống con két sặc sỡ nhưng cũng nên quên rằng trông ông ấy vô cùng sành điệu, theo sau ông còn có vài mặc váy ngắn bó sát, mặt mày cũng vô cùng xinh đẹp, cầm theo dụng cụ bước vào trong -“ỐI GIỜI ƠI CÁI GÌ THẾ NÀY, LÀ THẢM HỌA” Oken hét lên hai tay áp vào má mình lắc đầu xung quanh , nhăn mặt cảm thấy vô cùng khó chịu -“Kì Phong đây là người mà giúp chàng thay đổi, chàng chịu khó nha, được ” gật đầu , ánh mắt vô cùng khẩn cầu, biết làm gì nên chỉ có thể đáp theo lời mĩ nhân.Hai ba tiếng bị xắc bị chẻ đến đau cả đầu cuối cùng cũng xong, khó chịu bước ra từ phòng tắm, thay đổi a, mái tóc được hớt ngắn, tóc mái để hơi dài bên, nhuộm màu cam vàng, bên tai được đính thêm chiếc hoa tai đá quý trông vô cùng handsome, vóc dáng cao lớn đô con của được khoát lên chiếc áo sơ mi sọc ca rô màu xanh, chiếc quần jean màu đen phủ đến gót chân, cổ đeo sợi dây chuyền hình mắt xích để lộ ra ngoài, bàn chân được mang trọn lấy bởi đôi dày thể theo cao cổ màu trắng, ngón tay cái của được xỏ vào chiếc nhẫn bằng cẩm thạch đen quý, ngẩn người bởi vẻ ngoài thay đổi của , Oken trầm trồ mỉm cười tỏ ý vừa lòng, ông chưa bao giờ thấy được đại nam nhân như thế này, là với Jenny quả là xứng đôi, đây là tác phẩm có thể là thành công nhất của ông, ông vỗ ngực cười hà hà -“Oken ông đúng là thiên tài, cháu phục ông a” vỗ tay chầm chậm -“Ha ha ha, sao có thể thế chứ, là do con thiên nga này đẹp sẵn ấy chứ, thôi ta có việc bận, ta về trước nha” Ông rồi quay người bỏ -“Jenny, kì cục quá” nhìn , soi mói nhìn vào gương cảm thấy kì lạ với bản thân mình -“Đừng như thế chứ, chàng đẹp trai lắm nha, giờ thiếp mới thấy được đấy” mỉm cười -“ sao” Mặt nóng lên, vành tai đỏ ửng -“Ưm…đúng thế, nào, thiếp dẫn chàng tham quan nơi này” kéo tay chút khách khí