HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 15] -“Ưm” dụi mắt tỉnh dậy, khẽ cử động thân mình, bỗng đưng cơn đau từ hạ thân truyền tới làm bất giác như bị xé toạt người, gương mặt nhăn nhó, khóe mắt ngân ngắn giọt thủy tinh rồi rơi xuống. Đau chết được, chàng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy nàng từ sau, ánh mắt ôn nhu rệt, đưa ngón tay ấm áp quệt giọt nước -“Xin lỗi, nàng đau lắm phải ” quay mặt lại đối diện với chàng, mặt đỏ cả lên, dù có nhìn qua hết nhưng mà…dù sao cũng còn ngây thơ lắm (ngây thơ quá ha, ai tin đây, e hem, giờ chắc Jenny mới là người ngây thơ nhất trong truyện này đó hô hô hô). đột nhiên rùng người, nếu như Jenny mà biết bị ăn sạch thế này, chắc chắcn người ung dung mỉm cười chói sáng trước mặt mình cũng lên trời làm Angel thôi (Angel hay Devil vậy ta?), lắc lắc đầu, đáng lẽ phải cương quyết từ chối việc này, tại sao lại để cho chàng muốn làm gì làm, tim, đập nhanh quá, loạn nhịp, trong lúc cùng chàng mây mưa, tim hiểu vì sao lại như thế, lẽ lại thêm lần nữa thích chàng, bàng hoàng, ánh mắt bàng hoàng rệt, được thể, trao thân cho chàng, cái người màng cả đống hương vị của hàng ngàn nữ nhân., lòng chợt trở nên hối hận, hic tại sao lại ngu thế này chứ, trong lòng chất còn có cảm giác nữa, đó là đau buốt, ánh mắt trở nên buồn bã, thập phần là buồn, làm người trướ mặt trong lòng đau ê ẩm -“Nàng hối hận phải ?” Chàng hỏi, giọng êm dịu như suối ru ngày thu, nhưng cũng thương tâm kém tiếng mưa gõ nhịp vào mùa đông, miệng hỏi nhưng lòng cầu mong câu trả lời kia là “”, cầu mong nàng chút hối tiếc -“Hối hận lắm” xụ mặt , trong tâm bất chợt đông cứng lại, chút cảm giác cũng có, lẽ vì vô tình, phải là cảm giác phi thường khó chịu làm lòng tê buốt, cũng như khó thở, đau cũng đau, xót cũng xót, nhưng chỉ là tê buốt đến muốn chết -“Nàng ….Tại sao, ta là hoàng đế, có thể cho nàng mọi thứ, chẳng phải nữ nhân nào cũng muốn được trẫm sủng ái sao, nàng tại sao lại khác thường như thế” Gương mặt chàng trở nên u tối, hiểu vì sao trong người lại sinh ra nộ khí, nhưng tim cũng đau thắt, đất nước này có ai muốn được thiên tử như chàng u ái, nữ nhân nhi này là biết điều, sao có thể hỏi hối hận lại ngang giọng hối hận như thế, nhăn mặt khi nghe được ý trong lời đó, ngây thơ nhưng ngu ngốc, cũng biết tức giận chứ, sao chàng có thể đem so sánh với những nữ nhân tươm tướp theo chàng trong hoàng cung, ra trong mắt chàng chỉ là món đồ chơi ngu ngốc, bây giờ mới hiểu lời Jenny “ thế giới này có gì là tốt đẹp hãy mang mộng tưởng mà ném , đừng để nó đánh lừa, tình cũng vậy, ngu ngu ngơ ngơ như cậu tất nhiên mắc bẫy ràng, nhưng trong tình huống nào cũng được tỏ ra yếu kém”, lúc đó chỉ lo gật gù nghe rồi ăn, làm tức đến sinh khí. Nhưng mà, ..thân thể lẫn tâm hồn đều mềm nhũn như nước, có bao giờ biết cứng rắn đau, chỉ mang cảm xúc “vui”, đa số chỉ là cười, sống như nàng công chúa trong gia đình cực kì quái chiêu nhưng lại ấm áp, được cha mẹ chăm sóc, bao giờ bị mắng nhiếc, còn đựoc hai đẹp trai chiều, sủng nịnh.Cho nên bây giờ mềm nhũn thế này, nghe được ý tứ trong lời của chàng, tức nhiên mêm nhũn khóc, mà khi khóc rồi ai dỗ được, cực kì đau khi nghe chàng , chàng luôn chiều tại sao bây giờ, hic..nước mắt lại tuôn, chàng giật mình tay chân luống cuống khi biết mình sai, ô ô khóc, ở đây ai cũng bắt nạt hết, tính cách nhõng nhẹo theo nước mắt mà ập ra. -“Tuân bắt nạt ta…ở đây ai thương ta…ta muốn về nhà…hu hu hu” Vừa khóc vừa đánh vào ngực chàng, chàng sủng nịnh nhìn nữ nhân đáng trong lòng mình, vươn tay ôm vào lòng -“Được rồi ta sai, ta sai, nín , ai bảo ai thương nàng, có ta đây mà” Chàng cười cười lấy tay lau cái mặt đầm đìa nước mắt nhưng rất lâu sau thấy vẫn nín, lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, khóc đến nổi muốn ngất xỉu rồi, gương mặt có chút tái trắng, nhưng miệng vẫn ngừng thút thít, chàng bắt đầu khẩn trương hết mức dỗ dành, hồi sau đột nhiên lăn ra bất tỉnh, đó chính là hiệu ứng khi nhõng nhẽo xong, khóc đến mức mệt quá mà ngất xỉu hỏi đời này có ai như Tuyết Lan, chàng hốt hoảng, mặc vội đồ cho và chàng, lật đật ôm phóng ra ngoài om sòm tìm thái y, làm bọn họ mém nữa là tưởng ai sắp chết đến nơi. -“Nàng thế nào” Chàng túm lấy ông lão rau tóc bạc phơ mặt tái trắng run rẩy nhìn chàng,tâm tự nghĩ chắc chắn từ chức về quê sống cho an nhàn, mỗi lần lão bị triệu y như rằng bị lay cho đến chết -“Hoàng thượng…úc…hoàng thương lão thần bắt mạch cho nương nuơng thấy sao cả, chỉ là kích động chút thôi và sức lực của nương nương giường như rất yếu” Lão hơi muốn mau chóng rời khỏi hang hổ mà bay xa cao -“Được rồi ngươi lui ra” Chàng khoát tay, mặt lạnh nhìn ông lão run rẩy lụ khụ mau chóng ly khai, lại quay mặt ôn nhu nhìn sang gương mặt đỏ ửng vì khóc nhiều của mà lòng thấy thương vô cùng, ngồi bên cạnh nữ nhân nhi đều đều ngủ mà lòng khỏi buồn cười chính mình, thân là vua của nước, lại là người lạnh lùng và tàn nhẫn với tất cả mọi người, chàng chỉ có sủng chứ bao giờ bất kì nữ nhân nào, vì trong mắt chàng họ chẳng đáng giá là con người, quá bẩn thỉu đối với chàng, chung các ả chỉ là công cụ, vật để đáp ứng cầu của chàng, chàng ghết nữ nhân ồn ào lắm chuyện, biết người biết ta, tranh đấu cao thấp, vô sỉ giở thủ đoạn, nhưng bản thân lại ngờ lại nữ nhân, tính cách y như hài tử, cười nhiều nhưng nhõng nhẽo cũng kém, lại khóc đến ngất xỉu như nàng, nàng khác biệt, nàng rất tốt, nàng cũng bình dị, tuy là giống trể con nhưng lại ít , chỉ dùng gương mặt hay ánh mắt để lên, nàng ngây thơ đến nỗi, trang sức đắt tiền lại đổi lấy cây hồ lô, chiêc bánh bao hay để cho người ăn xin, nàng miệng cười nhiều, nhưng sau khi về đây lại thấy ít cười, vui, gương mặt tiểu hài đồng lúc nào cũng đầy chán chường khiến chàng bận tâm vô cùng, chàng biết muốn được tự do chơ khắp nơi, nhưng chàng thể buông tay,vuốt ve gương mặt trắng hồng nõn nà của , đặt nụ hôn lên đôi môi chúm chím -“Ưm” mở mắt ngồi dậy, chàng im lặng nhìn ngắm gương mặt lờ đờ ngái ngủ của , tâm tình ý dạt dào -“Lan Nhi còn thấy mệt ” Lắc đầu, mặt vẫn lộ vẻ buồn bực, đột nhiên đứng dậy bước xuống giường, người bỗng đau điếng, quên mất, xụ mặt, ngồi phịch xuống đất, trong giai đoạn nhõng nhẽo nên vô cùng hờn dỗi người gây ra hậu quả này, chàng bật cười nhìn gương mặt đáng làm nũng, hai tay hướng xuống ôm lấy nàng bế lên trước mặt, chu mỏ, ánh mắt chuyển hướng qua chỗ khác. Giận giận giận bao giờ tha thứ cho hung thủ làm hư nàng -“Thôi nào Lan Nhi, đừng giận nữa được ?” Im lặng thèm trả lời -“Lan NHi, ta dẫn nàng ra ngoài chơi” Ánh mắt lóe sáng nhưng vẫn im lặng -“Lan Nhi ta mua nhiều đồ ăn ngọt cho nàng” Gương mặt tươi rói -“Lan Nhi ta tới Hồng THường quán mua bánh đậu xanh mà nàng thích nhất” -“Ân” gật đầu, gương mặt vô cùng tươi, chỉ cần ăn là giải quyết được mọi chuyện, chàng đặt xuống đất, hai tay xoa xoa gò má phung phính, mập mạp của , miệng mỉm cười ôn nhu. -“Hoàng Hậu giá đáo” Tiếng của Lưu công công truyền đến, gương mặt chàng co lại, sắc lạnh truyền xuống, mặt cứng ngắt chút cảm xúc -“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng” Trước mặt , thân y phục đỏ thẫm, hai mép áo được trang trí bằng những đường miện vàng óng ánh, tà váy sang trọng còn được thêu con phượng hoàng, gương mặt nữ nhân trước mặt phi thường sắc sảo và đẹp, trông khác hẳn với , đối nghịch với , chỉ thân mảnh hồng xuân tươi đẹp, ngây ngô mà tha thướt như bướm hồng, giống tiên nữ hạ phàm nhưng quá khoa trương, hoàng hậu uy nghiêm, thần thái vô cùng đáng sợ, ung dung hành lễ, ,mang nét xuất trần cao quý, nhưng làm người ta khó thở và được thoải mái, chính khí phái bức người và bản tính hay ghen của hoàng hậu làm chàng chán ghét. -“Hoàng hậu bình thân” Chàng lạnh giọng, gương mặt tia biểu cảm nhìn ả, ả đa tạ theo lễ nghi rồi cung kính đứng lên, phía sau còn có hai tì nữ gương mặt khả ái nhưng kiêu ngạo đỡ dậy. Ả nhìn cũng thầm đánh giá, đẹp nhưng xinh, ăn mặc quá ưa là tầm thường xứng là đối thủ của ta, giật mình sợ hãi khi thấy con mắt phượng liễu chăm chăm nhìn , làm tim phút nào nghỉ ngơi. -“Nữ nhân này, tại sao thấy bản cung lại thi lễ” Ả lớn giọng trách mốc, tâm bực bội muôn phần, ngây ngây nhìn ả, người chút biến chuyển, hành lễ tức là sao, hiểu, là quỳ hay là nhún người, gãi đầu khó khăn, từ xưa đến nay đâu có bao giờ mà hạ mình thế này đâu, ước gì Jenny ở đây hay quá, nhận thấy nét bối rối của , chàng lạnh giọng tiếp -“Đối với nàng Lan Nhi cần hành lễ” Chàng hừ lạnh, mắt mang theo tia cảnh cáo, ả máu nóng nổi lên,nhưng gương mặt vẫn điềm đạm -“Hoàng thượng, như thế là được, đây là quy củ bắt buộc của hoàng gia, sao người có thể như vậy, huống hồ chi nàng chỉ là thiếp, chuyện hành lễ là đương nhiên, nếu hoàng thái hậu biết được trách tội thần thiếp” phụng phịu mặt, đôi mắt ánh lên vẻ cam chịu, tại sao chứ, ở đây nhất thiết phải tam thê tứ thiếp sao, thiếp phải con người sao, lại có thể như thế, từ tới giờ chỉ có kính , lễ phép vòng tay ạ vâng với người lớn chứ đâu phải mỗi lần gặp là quỳ là nhún là chúc đâu, thà làm thường dân chẳng phải sung sướng hay sao, giật mình, lắc đầu, hết ngây thơ nổi rồi, lòng tự trọng đối với là rất cao, sao ở đây ai hiẻu hết vậy -“Nàng vậy là coi lời trẫm ra gì, trẫm có uy nghi như mẫu hậu sao” Chàng gương mặt u ám snh khí , giọng vẫn mang tia hàn băng -“Thần…thần thiếp dám…thần thiếp chỉ là..theo quy củ của hoàng gia thôi” Ả lúng túng lo sợ , lại quên ném cái nhìn chanh chua cho . -“Thôi đủ rồi, từ nay nếu ai làm khó Lan Nhi, nếu Lan Nhi thích cấm kẻ nào ép buộc, chỉ cần Lan Nhi đổ giọt nước mắt, trẫm tha cho kẻ đó” Chàng cười nhạt , sắc khí mặt vô cùng đáng sợ, làm cho cũng tự nhiên lùi xa hai bước, buồn bực vô cùng, khéo lại trở thành tâm điểm của hậu cung mất. suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên bị chàng ôm lấy eo kéo sát vào người, ôn nhu xoa đầu -“Trẫm có việc, trẫm trước” Chang nhưng mắt vẫn dán chặt vào gương măt đỏ kè kia -“Vâng” Ả êm giọng , tâm chút nào yên ổn, chỉ muốn bay đến giết chết ấm áp trong vòng tay chồng ả. Chàng mau chóng ly khai, đến chính điện, ôm ngự ngai vàng Vuốt ve mái tóc như suối của , đôi mắt ôn nhu nhìn rời, làm cho bao cặp mắt của các đại thần phía dưới trố ra đến nỗi muốn được thể nổ tung, ai dám hó hé, đáng lẽ việc triều chính nên để những phi tần trong hậu cung can thiệp kể cả hoàng hậu và hoàng thái hậu, thiên tử của bọn họ luôn tuân thủ đúng các quy tắc, tàn bạo, lạnh lùng dù cho là công thần có công lớn nhưng chỉ cần phạm phải cái gói đồ ôm người về quê sinh sống, nặng coi như lên trời gặp tiên nhân luôn, vậy mà bây giờ người ngồi ghế rồng phải người mà là hai người, nhưng sốc hơn nữa cái nam nhân lãnh đạm tàn bạo, khát máu kia có khuôn mặt hiền hòa như bầu trời cuối thu làm cho trời đất trong mắt các đại lão thần tuổi cao ngừng rung chuyển, dù có bất bình nhưng cũng dám mở miệng. -“Được rồi, các ngươi có gì báo cáo cứ ” Giọng lạnh tanh nhưng gương mặt vẫn như thế, Nhật Quang đứng bên cạnh thở dài nhìn hai con người vàng hồng ghế vàng, tâm càng ngày càng dám chắc mai sau này chắc chắn cái nữ tử hồng hồng kia thế nào cũng đăng cơ làm hoàng hậu của chàng. Còn có khi có thể giải tán luôn cái địa ngục ma nữ kia nữa, như thế đỡ tốn biết chừng nào cho hoàng cung, lại có những chuyện bất công làm y đau đầu thay nữa -“Khởi bẩm hoàng thượng, Vương Lâm triều chúng ta quyết định cùng Tư Khởi triều kí khế ước hòa giải, cho nên Tư Khởi triều gởi thư cử sứ thần hòa giải là Tư Kì Phong- Hoàng thái tử của Khởi triều sang để tỏ lòng hữu hảo của hai nước sau này” Lão già râu tóc bạc phơ, tiến lên cúi người cung kính bẩm, sắc mặt của chàng giãn ra, nhếch môi khẽ cười, dù sao lần này cả hai nước hòa giải cũng là tốt cho nhân của cả hai triều đình, người dân những vui mừng mà có thể được họ đánh giá cao là vị vua nhân đức hiểu biết của đất nước -“Tốt lắm, hãy chuẩn bị buổi tiệc linh đình để đón sứ thần Khởi triều, được để bất cứ sai sót nào, được rồi còn gì nữa” Chàng quét mắt chính điện, nhìn những lão nhân run như cày sấy mà hỏi -“Khởi bẩm, những Khởi Triều mà Hạ Chi quốc cũng muốn chuyến đến mừng thọ lão Thái Hậu và tăng tình hữu bang giữa hai nước” Chàng nhếch mép, vẻ mặt hàn băng, ánh mắt sắc sảo nghiêng đầu nhìn nữ nhân ngủ trong lòng, ánh mắt có tia giảo hoạt. Hừ lấy cớ như thế là để thăm dò tình hình nước ta đây mà, nếu như muốn biết ta cũng chẳng cần giấu -“Được hãy sắp xếp tốt, sứ thần bên đó là ai” -“Thưa là Hàn Vũ vương gia” Hàn Vũ vương gia,nghe đồn từ lúc té xuống vách núi sau khi tỉnh lại trở thành người khác, tư trí thông minh, học rộng tài cao, nhưng hề khoa trương, huyênh hoang mà ngược lại nhân đức độ lượng, suy nghĩ thấu đáo, tư sắc cũng là đệ nhất mĩ nam của Hạ Chi quốc, chàng muốn được xem xét lần xem sao -“Còn gì nữa” -“Khởi bẩm còn gì” Lão nhân kiên cố đứng trụ, gương mặt đầm đìa mồ hôi, hôm nay quả là lạ, vì thường ngày cứ mỗi lần có chuyện mà thượng triều thế nào cũng có vài đại thần bị đưa ra chém, úc vậy mà… -“Được rồi các ngươi lui ra hết ” Chàng hất tay ý hết, cả đám đại thần ù té ra khỏi chính điện, chàng nhăn mặt khó hiểu nhìn bóng dang như thỏ của họ mà lắc đầu, Nhật Quang cũng tự hiểu mà lui ra -“Nhật Quang, ngươi truyền ý chỉ, tung tin đồn cho ta, phong Lan Nhi làm Lan Quý Phi quyền hạn chỉ dưới hai người người, ban cho nàng cung điện Đại Nhi Nguyệt đổi tên thành Sủng Lan điện” Nhật Quang giật mình ngẩng đầu nhìn người trước mặt y đột nhiên gọi lại làm y hoảng hồn, Đại Lâm Điện chẳng phải là cung điện nguy nga nhất hậu cung sao, cả hoàng hậu cũng được ở chung quy là mẹ ruột của chàng từng ở đó, nên chàng mới nghiêm cấm ai được bước vào ngoài việc lau chùi, hoàng thái hậu bây giờ chỉ là mẹ nuôi của chàng, trong những tần phi được sủng ái năm xưa, nhưng mẹ của chàng danh chính ngôn thuận là hoàng hậu, công dung ngôn hạnh đều đầy đủ, làm ai cũng thèm thuồng muốn đoạt lấy nhưng may lại qua đời sớm. Vậy mà lại cho ở cung điện đó, còn đổi thành Sủng Lan điện nữa chứ, ai cũng có thể hiểu ý tứ trong câu này, hoàng thượng của , si tình rồi. -“Thần tuân chỉ” Nhật Quang trang nghiêm hành lễ rồi bước ra ngoài. -“Lan Nhi, cẩn thận chút, đừng có chạy nhảy gần hồ, nguy hiểm lắm” Chàng sắc mặt vô cùng lo lắng nhưng miệng vẫn nhếch lên cười khẽ, đôi mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn tiểu nhân nhi nghịch hoa gần hồ, dưới ánh nắng, gương mặt đỏ ửng sắc, tay vẫn cầm nhành hoa màu vàng yểu điệu, nụ cười môi ngừng nở ra, nhịn được chàng tiêu sái khỏi ghế trong cái đình bước đến bên cạnh , vươn tay khóa chặt trong lòng, ngước đầu ra sau mỉm cười đáng -“Tuân, xem này có mấy con cá dễ thương lắm đó” Sau đó kích động chỉ tay xuống hồ” -“Vậy sao” Chàng cùng ngồi xổm xuống, tay ngừng nghịch ngơm, di chuyển trong nước, rất vui, được ở bên chàng thế này là 2 tháng rồi, cảm giác ngày càng thân thiết, hễ vắng chàng lúc là nhớ chịu nổi, cứ ở trong tẩm cung của chàng mà lại, khi biết mìm được phong là Lan quý phi nhưng cũng chẳng có gì vui mừng, còn cái cung Sủng Lan gì đó ở, cứ nhõng nhẽo chịu rời khỏi tẩm cung của chàng, chàng mềm lòng nên mới giữ ở bên, lòng cũng chẳng muốn nàng rời khỏi, coi như là hai người 24/24 dính chặt với nhau, 2 tháng này kể từ khi có , chàng bao giờ đến cung của hậu phi nữa, trong tâm tưởng dường như quên mất từ lâu rồi có họ, vì ở bên chàng chặt như dán keo nên chúng hậu phi gần như động tay động chân được gì, chàng hài lòng vì điều đó. -“Hoàng thượng, chúng lão thần có việc bẩm báo với người, chờ ở chính điện” Nhật Quang hành lễ bẩm báo -“Được rồi, ta đến ngay” Chàng mặt mày vẫn tươi cười bảo, xém nữa làm cho Nhật Quang hết hồn ngã chỏng vó -“Nàng hay là muốn cùng ta” Chàng đứng dậy kéo theo, đưa tay vuốt ve gương mặt phúng phính của , ánh mắt tràn đầy thương -“Lan ở đây, chàng ” gật gù, sau đó nhón chân hôn cái chụt lên má chàng -“Được rồi, vậy ta trước, Phương Doanh ngươi ở lại đây hảo hảo chăm sóc nương nương” xong quay lưng bước , gương mặt vẫn chưa mất hết nét ấm áp -“Phương Doanh, muội muốn ăn bánh hoa mai” -“Lan Nhi, là lúc nãy mới ăn 2 dĩa rồi cơ mà, muội mà ăn nữa là béo phì đó, tỷ tỷ muốn muội muội trở nên ú ù đâu” Phương Doanh gương mặt trách nhìn , tỷ muội làm cho người ta ấm lòng, bắt buộc cho nàng gọi là nương nương, nàng nhiều lần từ chối nhưng cúi cùng thoát khỏi chiêu thức mắt lóng lánh của , đành phải chấp nhận, chỉ khi nào có hai người mới có thể gọi tỷ muội. -“ mà” nỉ non -“Được được, tỷ chịu thua, đợi tỷ lát, được chạy loạn đó” Nàng huơ huơ tay tỏ ý đầu hàng, trước vẻ mặt super đáng của -“Ân” mỉm cười, nhìn bóng lưng Phương Doanh xa, nhảy chân sáo đến ngồi ở đình, tay cầm cây quạt lụa quý giá của chàng tặng ngừng quạt, gương mặt vô cùng. Bỗng dưng mắt dừng lại 5 thân phục màu sắc lộng lẫy, từ từ di động đến đây, bọn họ lại gân mới thấy được, woa xinh đẹp quá, úc chắc đây cũng là vợ của Tuân, đột nhiên xụ mặt, trong ngũ y phục cao ngạo, chua ngoa đứng ra -“Ngươi là ai, mau tránh ra cho bọn ta nơi đây ngự thiện” trố mắt nhìn bọn họ, con ngươi to tròn dừng người của nữ nhân, bụng mang dạ chữa, lòng càng thêm buồn bã, thở dài -“Ngươi còn làm gì ở đó nữa, mau cút , tiện nhân như ngươi làm sao có thể ngồi đó” -“Phi Nhã nương nương, người sao có thể ăn như thế” Phương Doanh từ xa trông thấy rắc rối vội vàng chạy đến bảo vệ chủ ngu ngơ của mình -“Hừ, nô tì như ngươi sao có thể ăn phàm hồ như thế” Phi Nhã hừ giọng bực bôi giơ tay chuẩn bọi đánh xuống má , liền bị chụp tay lại -“Ngươi dám, a ha tì nữ to gan” Ả lanh lảnh -“Người có quyền đánh nô tì, người phải chủ nhân của nô tì nên nô tì thể khách sáo, người là biết người ngồi ở kia là ai sao, xin với người đây chính là Lan quý phi, độc sủng của hoàng thượng, chắc người nghe đến” Mặt ả tái mét, đây chính là nữ nhân được hoàng thượng thương sủng ái đến chính tầng mây sao, ả biết mặt vì và hoàng thượng cứ dính sát vào nhau tối ngày, mỗi lần tái kiến hoàng thượng lại bị công công hoàng thượng tiếp, nguyên nhân chính là đây sao “Nhã muội, bình tĩnh nào, chúng ta có lẽ đắc tội với quý phi nương nương rồi” Người đàn bà mang thai đứng ra, hành lễ -“Quý phi nương nương cát tường” Trong lòng ả khỏi khinh miệt, sủng ái sao chứ, dù gì cũng mau chóng thất sủng cho xem, mà ả còn mang trong mình long mạch, sánh được sao -“Đức phi tỷ tỷ, người sao có thể hành lễ như thế, người dù sao cũng mang thai mà” thân áo vàng gương mặt mĩ lẽ vội -“Ơ đừng như thế, tỷ khong cần hành lễ thế đâu” bối rối -“Lan Quý phi người có thể để cho bọn thiếp ngồi được ?” thân áo lục giọng -“Được chứ, các tỷ cứ tự nhiên” Cả năm người yên vị -“Nghe Lan Nhi tỷ tỷ rất được hoàng thượng sủng ai” Đức phi hỏi -“Ưm, biết được” đỏ mặt -“Đức phi tỷ tỷ sao tỷ lại như thế, tuy bây giờ vì mang thai nên hoàng thượng mới như thế, nhưng hoàng thượng vẫn thương tỷ đấy thôi, huống chi tỷ mang thai long mạch” Nữ tử áo xanh , mắt ngừng liếc nhìn , nhưng từ đầuđến cuối vẫn như thế, gương mặt vẫn tươi sáng, làm họ có chút thất vọng -“Ưm” dụi mắt, buồn ngủ, tối hôm qua chàng hành tới sáng nên thể ngủ được chút nào nên bây giờ hai mắt cụp xuống -“Xin lỗi các tỷ muội buồn ngủ, nên muôi cáo từ trước” đứng dậy, bỗng dưng Đức phi níu tay cười -“Đừng vội như thế, ở đây chơi với bọn muôi rồi về” -“Ưm, được, ta buồn ngủ” hất tay, lập tức Đức Phi ngả xuống ghế, nhưng chất khi Đức Phi bị hất tay, Nhã Phi mau chóng đá ghế làm Đức Phi mất thăng bằng té xuống, máu từ hai chân chảy ra , Đức Phi đau đớn kêu gào, giật mình hoảng loạn -” Mau mau gọi thái y” -“Thế nào rồi” Chàng lạnh giọng hỏi -“Hoàng thượng long thai thể giữ” Lão run rẩy -“Hoàng thượng tất cả là do Lan quý phi hất ngã Đức phi” Nhã phi được thể , mặt ngừng giở trang tất giận -“Đúng thế hoàng thượng hãy thay Đức phi đòi lại công bằng” Lục phi -“Hoàng thượng phải, nương nuơng lúc nãy buồn ngũ nên cáo từ trước, nhưng Đức Phi lại níu tay người, chắc ngài hiểu được trong cơn buồn ngủ mất phương hướng thế nào rồi” Phương Doanh cố , trong lòng khỏi phẫn nộ. đứng đó, thần sắc tái nhợt, bất động như tượng, nãy giờ nghe được lời giải thích của , chàng mau chóng quay mặt lại phía vách tường, thấy cả người trắng nhợt, hốc mắt tràn nước, nước mắt chảy nhưng mặt chút biểu gì, chàng lo lắng đến -“Lan Nhi nàng sao thế” Chàng vươn tay định ôm lấy đột nhiên hoảng loạn hất tay chàng ra, cất bước bỏ chạy, chàng giật bắn người muốn đuổi theo -“Hoàng thượng con chúng ta” Đức phi giọng nức nở , chàng quay lại, khẽ quay mặt ra ngoài cửa -“ còn nữa, nàng hãy nghỉ ngơi ” Chàng lạnh lùng , đối với chàng giờ đứa con đó có hay cũng quan trọng bằng , chàng muốn có con với các cung phi nên cho các nàng uống dược nhưng hiểu sao, Đức phi lại mang thai -“Hoàng thượng, người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp, Lan quý phi tâm địa độc ác, ghen tị với thần thiếp nên mới hất ngã thần thiếp, làm thần thiếp mất đứa con này, hoàng thượng, Lan quý phi là con rắn độc” Đức phi khóc nức nở -“Im miệng” Chàng thét lên làm cho cả đam người hết hồn -“Đứa con này trẫm đích thực cần đến, hừ chẳng phải trẫm cho ngươi uống thuốc tránh thai hay sao, mang thai trái lại lệnh trẫm, trẫm tha cho ngươi, ngươi lại lộng hành mắng **** ai hả” Chàng cuồng nộ , giọng cùng lời vô cùng tàn nhẫn -“Hoàng thượng” Nhật Quang nghe tin vội vàng ắt chan lên cổ chạy vào cung, thể tin nổi, chúng hậu phi bắt đầu hành động rồi đây, ngwof bọn họ lại nhẫn tâm như thế, cả gan biêt điều đổ tội cho Lan tiểu thư, nhưng bọn họ nhầm, hoàng thượng hơn ai hết, thông minh như chàng lại dễ dang lọt lưới sao, chưa đến chuyện đó mà còn ở đó ngang tàn mắng **** tiểu thư, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, hoàng thượng vô cùng khác người, bọn họ biết sao -“Hừ, ai còn dám nhắc đến chuyện này, bất kể ai chém” Chàng rồi quay lưng bước nhanh, nữ nhân này tưởng chàng trách nàng sao, giờ lại ở nơi nào nữa đây -“Hu Hu HU” chạy về tẩm cung khóc ròng rã -“Lan Nhi, nàng lại sao nữa, đó phải lỗi của nàng nín ” Chàng chạy như bay về tẩm cung kiếm nàng thấy nàng nằm đóng ở đây khóc, làm chàng lòng ngừng co thắt, đến bên , đỡ dậy ôm vào lòng, lắc lư vuốt ve mái tóc -“Hu hu hu, người ta cố ý, hu hu hu làm sao đây, hu hu Tuân, thiếp hại chết người rồi, hức hức” Dụi mặt vào lòng chàng mà khóc nức nở -“ , nàng hại ai cả đó là do Đức phi cẩn thận, nín , đừng khóc nữa” -“Tuân, chàng phạt thiếp chứ” ngẩn gương mặt đỏ chót cùng đôi mắt sưn lên nhìn chàng -“Ngốc, ta sao có thể phạt nàng được chứ” nàng chưa hết mà phạt nàng sao được chứ. -“Nàng… là sao lại ngủ rồi, ta có chuyện với nàng mà” Đúng là chàng cũng có lỗi đúng, đêm hôm qua mây mưa với nàng đến tận sáng nên nàng mới mệt thế này, nhưng muốn dừng mà dừng được, nàng là mê hồn mà. Ôn nhu hôn lên bờ môi đỏ mọng mập mạp của , chàng mỉm cười nhìn -“Ưm” thức dậy thấy người kia đâu cả. Dứng dậy lại bàn ngồi xuống, gương mặt có chút buồn bã -“Hoàng thái hậu, hoàng hậu giá đáo” -“Ơ” ngây người -“Thấy bổn cung mà mau quỳ xuống” -“Ơ” ngây mặt -“ đúng là hỗn lão, những tâm tư độc ác, ngay cả chút lễ nghi cũng biết” hoàng thái hậu thần thái y nguy dù già nhưng tư sắc vẫn chưa tàn cao giọng , hoàng hậu đắc ýcười thầm -“Ai gia đến đây là vì chuyện Đức phi, hoàng thượng thực quá dung túng ngươi, nên ai gia đích thân dạy ngươi, mau lôi Lan quý phi đến Thẩm cung viện” Đột nhiện có 2 tên thái giám lập tức lôi tới đâu đó. Hất xuống đất, hoàng thái hậu ngự cao -“Lan quý phi, ngươi mau nhận tội, có phải ngươi nhẫn tâm đẩy ngã Đức phi để nàng sảy thai” -“Đúng là Lan hất tay nàng nhưng có ý” sợ hãi , nước mắt bắt đầu lưng tròng -“Còn lắm mồm chịu nhận, người đâu mau vả vào miệng tiện nhân này 20 cái” Lập tức có hai cung nữ, thay phiên nhau đánh vào miệng , đôi môi như mọng bật máu, đau chết được, dường như cả người suy yếu -“Ngươi có nhận ” -“THái hậu hay dùng hình với nàng , cứ thế này nàng nhận đâu” Hoàng hậu -“Được, nếu như ngươi nhận tội, ai gia đánh cho ngươi nhận tôi, các ngươi mau dùng gậy đánh 20 roi” Hai tên lính mặt mày bất đắc dĩ nhìn , nhắm mặt đánh mạnh, đau đớn hét lên, khóc lóc thảm thiết, muốn chết, tại sao lại bị khi dễ thế này, đâu có làm gì có tôi, tại sao, ngẩng mặt nhìn hai người phụ nữ cao, nước mắt cứ rơi -“Ngươi có nhận ” -“Lan có tôi” yếu ớt , Jenny từng dạy, mình làm nhận, thà chết bị người ta vu khống là có tội, thà chết cứ giữ lấy lòng tự trọng của mình, phải can đảm đối mặt, mình trong sạch sợ bị người ta vấy bẩn -“Hừ, đánh tiếp” Năm roi cứ thế vun vút lao thẳng vào , thân thể giờ tràn đầy máu, tóc tai rối bù, hai mắt cứ mở rồi nhắm chặt, đôi môi trắng bệch khô khốc, cho đến khi thân trường bào tới, chàng khi nghe Phương Doanh khóc lóc kể lại mới chạy đến đây -“Hoàng thượng giá lâm”Cả Thẩm cung viện đều im lặng, gậy đánh cũng dừng lại, hoàng hậu tái mặt, các chúng phi xunh quanh cũng đứng hình, hoàng thái hậu vẫn ung dung ngồi -“Các ngươi là ai làm nàng ra nông nỗi này” Chàng cuồng điên hét lên, cả người run rẩy ôm tấm thân nhắn đầy máu -“Là ai gia, vì chuyện của Đức phi..” -“Câm miệng, bây giờ cả người cũng coi trẫm ra gì, trẫm hạ lệnh nhắc lại chuyện này, ai là người gợi ý việc dùng hình với nàng” Chàng trợn mắt, thái hậu bị khí thế đáng sợ đàn áp dám hó hé, liền yếu giọng -“Là..hoàng hậu” -“Hừ ngươi được lắm, người đâu, tống hoàng hậu vào lãnh cung chờ trẫm xử lí, trẫm cảnh cáo ngươi nhưng ngươi nghe, để xem lần này trẫm trị ngươi ra sao” Chàng xong liền cúi mặt nhìn lòng đau đớn tột cùng, vén mớ tóc bù xù qua bên, gương mặt trắng bệch, miệng chảy máu, da môi cũng tróc ra, hai mắt nhắm nghiền lại cứ tưởng như là..nàng chết -“Lan Nhi, ta đây, Tuân của nàng đây, ta đến đưa nàng về, Lan Nhi mở mắt nhìn ta, Lan Nhi nàng thập phần đừng có chuyện gì, đừng làm ta sợ, xin nàng” Chàng nỉ non , nhưng đáp lại vẫn chỉ là im lặng, chàng thận trọng bế lên, mau chóng ly khai khỏi đó
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 16] Rốt cuộc cũng đến nơi, may mắn là tìm được thôn xóm hỏi đường người ta chỉ cho con đường tắc nhanh đến kinh thành Lâm triều quốc, ngáp ngắn ngáp dài dựa người vào vô cùng thân mật, vừa mới mở mắt ra thấy hoàng cung bự chả bá kém uy nghi như ở Khởi triều, dụi mắt cho tỉnh ngủ, thấy đoàn người đứng trước cửa cung long trọng tiếp đón, đứng đầu là vị quan trẻ, đằng sau còn có rất nhiều quân lính, họ hành lễ rồi nghênh tiếp và vào chính điện -“Ta, thái tử của Khởi triều xin ra mắt hoàng thượng” cúi người tay để ngang ngực tọa thành bộ dáng vô cùng uy nghi nhưng cũng đầy kính trọng -“Thái tử xin đừng khách sáo” Chàng ngự ghế vàng, phất tay cười hiền nhưng vẫn có thể tháy gương mặt hề lộ ra chút biểu cảm, chẹp miệng đánh giá, hoàng thượng này thạt tuấn tú nha, nhưng gương mặt vô cùng hốc hác, tuy gương mặt vô cảm nhưng có thể nhìn thấy sâu trong ánh mắt chàng nỗi đau xót, thống khổ. lắc đầu nhìn quanh chính điện -“Vị nương này…” Chàng hỏi, ánh mắt ngừng xem xét, đập vào mắt chính là con ngươi màu tím hiếm có và mái tóc ngắn củn, nếu như thấy đây phải la người Khởi triều, đúng là khuynh thành nhưng mà còn kém xa Lan Nhi của chàng, nghĩ đến đó đôi môi gợn lên tia cười khổ, hơn 3 tuần nàng cười, ăn uống cũng ít, có khi còn ăn ép nàng ăn nhưng mỗi lúc như thế nàng đều nôn ra hết. Nàng cứ vô hồn ngồi im bên cửa sổ mà mơ màng ngăm nghía bên ngoài, nhiều lúc chuyện với nàng đáp lại chàng chỉ có im lặng, mỗi khi nhắm mắt ngủ nàng lại thường khóc, cả thân thể nàng bây giờ gầy ốm, mặt cũng xanh xao, làm chàng lòng đau như cắt -“Đây là vợ sắp cưới của ta, cũng là cháu nuôi của hoàng thái hậu -Jenny” bực bội nghĩ rằng chàng để ý tới nên lạnh giọng đáp, nhấn mạnh 3 chữ vợ sắp cưới, chàng ngạc nhiên, Jenny đay chẳng phải là cái tên Lan Nhi hay nhắc đến sao -“Jenny nương, cục cưng à phi tử của trẫm cũng có quen người tên là Jenny vậy mạn phép hỏi có biết người tên Tuyết Lan ” “ĐÙNG, ĐOÀNG” Hai tiếng vang lên trong tâm của , bàng hoàng, như bay chạy len chỗ chàng ngồi, nắm lấy cổ áo lay mạnh -“Tất nhiên là ta biết chứ, cái con bé ngây thơ thích ăn đồ ngọt đó, còn ai mà ta phải xa lạ, khoan …..” “XOẹt, ẦM” tia chớp đánh ngang qua , “phi tử” là tức vợ vua mà phải vợ chẵn mà là vợ lẽ,á con ngu ngốc -“Ngươi vừa là phi tử, vậy đó và ngươi là vợ chồng,vậy cho ta hỏi nhé ngươi và từng làm chuyện đó chưa” Rầm, các quan đại thần té xỉu chỏng vó vì câu hỏi vô cùng là thông minh của vị thái tử phi này, Nhật Quang trố mắt nhìn , đờ người, miệng há hốc -“Tất nhiên là…. rồi” Ặc, cười khan nhìn chàng, nụ cười vô cùng đáng sợ của diêm la lấy mạng, chàng đỏ mặt -“Ha ha vậy là làm rồi….ha ha TRỜI ƠI LÀ TRỜI LAN ƠI LÀ LAN sao cậu lại ngu ngu đâm đầu vào ngwuowif nên đâm vậy hả, trời ơi tiêu luôn, tàn hoa bại liễu đời Tuyết Lan Ha ha ha” Cả đám người trong chính điện tất thảy da gà đều nổi lên -“Jenny nàng sao vậy” lo lắng đến bên nàng, gỡ bàn tay búp măng nắm khư khư cái cổ áo vàng kia, ôm vào lòng -“ , ở đâu, lần này Jenny này xử , mần thịt đến tận xương sống phải bạn thân 8 năm của ” đẩy ra, bây giờ muốn lôi ra mà đánh đòn trận quá -“Jenny nương nàng….. giờ…nàng” ấp úng -“ lại như thế nào hả, để ta đon xem, gãy tay gãy chân, rớt xuống giếng u đầu hay là té xuống hồ, mấy cái đó cần lo đâu chuyện đó là vô cùng bình thường đối với bản chất hậu đậu của ” mạch lạc , chàng tái mặt thể tin nổi, Nhật Quang còn lời nào để diễn tả tâm trạng giờ -“Nàng……” -“Hoàng thượng hu hu hu, hoàng thượng ơi nguy rồi, Lan quý phi ngất xỉu rồi” Phương Doanh đứng ngoài điện khóc thét, bàng hoàng, chàng tái mặt, lập tức tiêu sái rời điện, cũng chạy theo sau -“Lan, tại sao…tại sao lại ra nông nổi này, còn gì Lan nữa, những vết thương này, ngươi mau là ai….là ai, ngay a có phải là bọn phi tần bẩn thỉu của ngươi , ha ta biết mà” điên người, đấm thẳng vào tường, tất nhiên tường lủng lỗ cực đại, tay chảy máu, mỗi lần điên lên sức mạnh con người trở nên là tuyệt đối, nhìn những vết thương chằn chịt tơ máu như những con rắn quái vật trườn lưng lòng đau đến nghẹt thở, chạy đến ôm lấy vào lòng, khóc thét lên -“Jenny….khụ là cậu là cậu” chớp động con mắt, bên tai truyền đến tiếng vô cùng quen thuộc mà ngày đêm luôn mong nhớ -“Phải tớ đây ngốc, cậu tại sao lại ra thế này, hu hu hu đáng lẽ tớ nên dẫn cậu đến Trung Quốc, giờ phải làm sao đây, cậu đau lắm phải ” Cầm lấy bàn tay của , lòng dâng lên từng đợt đau khổ cùng tức giận -“Lan Nhi ta đây, nàng nhận ra ta chứ” Chàng sốt ruột nhìn , lòng có chút giận hờn chàng ở bên cạnh nàng nhưng lời nàng cũng trả lời nhưng khi đến chỉ câu nàng đáp trả -“Tuân…” như tỉnh từ cơn mê, đau đớn nhìn chàng -“Tư Kì Phong chàng mau đưa thiếp và ngốc về ngay thiếp muốn giây phút nào muốn ngốc ở đây nữa” oán hận nhìn chàng, con ngươi màu tím dường như muốn ăn tươi nuốt sống chàng -“Trẫm cho phép nương mang nàng , nàng là của trẫm” Chàng cuồng nộ . Đương nhiên Jenny của chúng ta đâu dễ chịu thua, đứng hẳn lên chống nạnh -“Của ngươi, ha ha ngươi còn bảo vệ được ngốc của ngươi cái quái gì, có giỏi ngươi đem tam cung lục viện của ngươi đem bỏ hết , thế nào dám làm sao, ha ta khinh ngươi” -“Ngươi….Trẫm thể hạ bỏ tam cung lục viện nhưng trẫm cho nàng làm hoàng hậu” Chàng muốn làm lắm nhưng nếu phá gỡ tam cung lục viện các quan thần gây sức ép -“Hoàng hậu cái đầu nhà ngươi, cái chức hoàng hậu đó, Lan cần đâu, đó chỉ là cái chức quá thấp bé, ta cho ngươi biết khi ở chỗ ta Lan gần như là chủ của đất nước, hừ hoàng hậu cần” -“ sao cũng được trẫm cho ngươi dẫn nàng -“Ngươi là tên hoàng đế cứng đầu, trong hạu cung có bao nhiêu đẹp sao tìm họ , tha cho Lan dùm cái” tức chết thoi (đanh đá gặp ương ngạnh) -“ thể vì trẫm chỉ mỗi mình nàng” -“ mà để cho thế này sao” -“Hoàng thượng, sứ giả của Hạ Chi quốc đến” Nhật Quang , khong thể tin nổi hoàng thượng lại tranh cãi với nữ nhi làm y buồn cười chết thôi -“Được ta ra ngay” -“Jenny thôi nào, chúng ta cũng ra tiếp họ thôi, để Lan Nhi nghỉ ngơi ” -“” -“Jenny, cậu , Tuân cũng ” yếu giọng -“Được vậy nàng chờ ta, ta mau chóng quay lại bồi nàng” Chàng thương -“Hừ, thế cậu nghỉ ngơi dùm , đợi cậu khỏ lại tớ tính sổ với cậu” xong quay ngoắt ra ngoài Chính điện -“Thần, Hạ Hàn Vũ khấu kiến hoàng thượng” Y ngẩng mặt thận trọng ngước nhìn người ngồi ghế rồng, đột nhiên bóng dáng nữ tử quen quen kia làm y giật mình, mắt tím, tóc ngắn, Jenny, ừ, hả -“Jenny Trần là….là cậu…cậu làm cái gì ở đầy” Tiến Vinh giật mình, tay run rẩy nhảy cẩn lên chỉ vào , với dấu hỏi to tướng -“Ngươi biết ta” -“Biết cái mặt cậu chứ sao biết, 4 năm gặp vẫn thế nhỉ” -‘Cái giọng điệu này” Đông đá 1s 2s 3s -“….á á á Hoàng Tiến Vinh cậu tại sao, mặt cậu, tóc cậu, người cậu…” -“Hừ cái tên ôn dịch cậu, mất tích 4 năm làm cho tụi này ói máu đổ hết tiền tài tìm” -“Cậu ở đây đừng có con ngốc ấy cũng….” -“Chính xác” khoát tay -“Woa….được rồi gặp cậu coi như là xong, đâu” -“Nằm ôm giường rồi” -“Té, rớt giếng, gãy tay hay gãy chân” Tiến Vinh xoa xoa thái dương, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh , từ tới giờ lí do việc bị thương vô cùng quen thuộc -“Lần này giống như lần trước” trợn mắt, tay nắm thành đấm nhìn người ngồi kia, chàng giật mình trốn tránh ánh mắt của , Tư Kì Phong nãy giờ coi như là người ngoài nay lại thấy chuyện vô cùng thân mật lại đứng sát với Tiến Vinh thế kia trong đầu gần như bốc hỏa, bước đến ôm eo của kéo dính sát với người mình, ngước mặt nhìn , lông mày nhíu lại vô cùng bực tức -“Chàng làm gì vậy, buông thiếp ra” cố gắng đẩy người ra nhưng thể, Tiến Vinh nhăn mặt, rốt cuộc mới hiểu lí do, ôm bụng cười ngoặt nghẽo -“Ha ha ha…Jenny…đây phải là…chồng của cậu chứ hả…theo tớ thấy chàng ta ghen rồi…ha ha ha” Tiến Vinh cười đến chảy cả nước mắt, người khum lại tạo thành hình dạng làm cho vô cùng gai mắt, mím môi, hơi thở trở nên gấp gáp, mắt hừng hực lửa, nhắm thẳng khủy chân của y mà đá cước chí mạng -“Á…Jenny cậu làm gì thế hả” Y ôm khủy chân vô tội của mình mà nhảy liên tục, trợn mắt nhìn -“Nếu như cậu chọc tức tớ tớ cũng đả thương cậu” cười khảy nhìn y, gương mặt vô cùng đắc chí -“Hừ” Y hừ lạnh phục hồi bộ dáng tuấn dật lúc nãy -“Xin hỏi vị này là gì của Jenny “ -“Ta là chồng chưa cưới của nàng” khó chịu trả lời -“Phụt cái….ưm vậy sao” Định cười vỡ bụng lần nữa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xoẹt lửa đáng sợ của lập tức thay đổi chiều hướng -“Tốt đấy Tiến Vinh” dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn y, y cười cười rồi mau chóng xoay mặt hướng khác -“Jenny nàng và có quan hệ gì” dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn , nhưng dường như xen trong đó còn có chút mùi vị dỗi hờn -“Bạn thân” đáp gọn -“Vậy sao?” -“Chàng rốt cuộc là muốn thiếp trả lời ra sao” -“Ta…” bối rối -“Enought… cho tớ biết công chúa ngốc bị làm sao?” Y nãy giờ sốt ruột gần chết -“Bị người ta đánh đến nỗi lết cũng được, lưng đầy vết thương” lạnh lùng , tâm thề băm vằm kẻ đó ra ngàn trăm mảnh, y nghe xong mặt tái mét, nhưng rồi thay vào đó là gương mặt tức giận khiến người ta phải rợn người -“Là ai mà to gan dám động vào công chua của chúng ta” Ánh mắt y tràn đầy cỗ khí khiếp người -“Con ngốc đó là phi tử của người mà cậu tới thăm đấy” cười khẩy -“A tớ hiểu rồi” Y là người vô cùng thông minh chẳng cần nhiều mà vẫn co thể hiểu được, cả hai người hướng mắt nhìn chàng, Nhật Quang ớn lạnh nhìn 2 cặp mắt đầy đáng sợ đáng chíu đến chàng, người ngại nổi đầy da gà -“Tớ muốn gặp công chúa” Y từ có thể coi như là cận vệ bảo vệ , cái biệt danh công chúa cũng là do y đặt -“Sao cậu với tớ, với người kia kìa” nhếch mắt khinh thường nhìn chàng -“Hoàng thượng, người có thể rộng lòng mà cho thần xem thử tình hình Lan phi của người ” xong hừ lạnh câu -“Trẫm…nhưng ngươi có quan hệ gì với nàng” Chàng có chút khó chịu trong lòng -“Bạn thân, thân rất thân thân đến nỗi từng thói quen từng sở thích đều biết về đối phương” -“Ngươ…trẫm cho phép..ngươi ” Bàn tay to rắn chắc nắm chặt lại với nhau -“Tạ ơn hoàng thượng” Y xong nhìn -“ trước xem xong muốn đập đồ cho chảy máu tay chơi ra ngoài tìm gốc cây đó” -“Cậu” Gian phòng tràn đầy sắc hồng làm y khẽ lắc đầu, thói quen chẳng thay đổi, nắm chặt tay bước vào, giường thân thể nhắn nằm thoi thóp tràn đầy đau đớn, sắc mặt xanh xao làm cho người ta đau lòng, lưng tràn đầy những vết roi ghê người, chàng cúi mặt , ánh mặt tràn đầy hối hận cùng xót thương, y run rẩy tin vào mắt mình, công chúa ngây thơ luôn cười nay trở thành bộ dạng này sao, sắc mặt y ngừng biến đổi, đau thương, trìu mến, hận thù. nghiến răng nhìn, người run lên như kiềm chế cơn giận điên cuồng muốn giết người của mình -“Rốt cuộc là ai… mau là ai hả, ai làm cho công chúa ra nông nổi này” Y ôm đầu, mắt hằn lên từng tia máu giận dữ, giơ nắm tay của mình lên, y tiếc đấm thẳng lên bàn, chiếc bàn trải lụa hồng lập tức vỡ vụn, buồn nhếch mắt lên xem -“Hoàng thượng nếu người bảo vệ được công chúa, hãy để cho thần hay Jenny đưa công chúa về, công chúa ở đây thực hợp” Y trừng mặt nhìn chàng -“Trẫm thể, nàng là của trẫm, dù thế nào trẫm cũng đưa nàng cho các ngươi” Chàng lạnh lùng , ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn -“Ưm….” chớp mi, hai tay khẽ cử động, chàng giật mình mau chóng đến bên giường đỡ dậy -“Lan Nhi nàng sao rồi?” Chàng đau lòng nhìn -“Tuân….Lan cảm thấy rất đau..đau lắm…ở đó ..người ta đánh Lan đau lắm…đáng sợ lắm…hu” rồi, kiềm được nước mắt tủi hờn chảy xuống, ôm đầu sợ hãi , y nắm chặt tay, như dựa hẳn vào người -“Công chúa, đừng sợ tớ đến rồi này, còn có Jenny nữa” Y bước đến ngồi xổm xuống -“Tiến Vinh là cậu” hạnh phúc mỉm cười, hai tay dang ra ôm lấy y, thoạt khỏi chàng, chàng tức giận, trong người dường như dâng lên cỗi ghen tị, muốn bước đến giật lấy , nhưng phải kiềm lại, bởi vì bị thương. -“Hu hu hu, cậu mấy năm nay đâu, tại sao tóc lại dài quá vậy, còn gương mặt cũng thay đổi, hu cậu biết tớ nhớ cạu lắm ” òa khóc, y nhăn mặt, bực mình -“Nín ngay” Cả hai đồng thanh -“Úc” Hiệu quả tức , liền chảy giọt nào nữa, phụng phịu mặt cúi xuống -“Khóc cái gì, cậu chưa hỏi bọn tớ tự ý biến thành vợ của tên này…cậu muốn…,chết sao hả Trần Tuyết Lan” Jenny hét lên, y cùng đưa ngón tay nhay nhay lỗ tai, bộ dáng vô cùng đáng thương -“Jenny bình tĩnh, trước tiên tìm người làm cho công chúa trở thành thế này cái đx, rồi muốn giáo huấn thế nào cũng được, y đứng dậy, giao trả cho chàng, trườn bộ mặt vô cùng nghĩa lí với , bực mình đưa tay đẩy mặt y ra -“Với lại cho tôi trước, tôi có ý với hai nàng này, Jenny càng thể, cậu ta hung dữ thế này nên bạn trai cũ của cậu ta mới chạy tuốt lên rừng sống với chó sói đấy” Y khoát tay , nhận thấy được khuôn mặt tràn đầy lửa giận của , trừng mặt “Bốp”, thẳng tay đấm cho y cái bật ngửa, giật mình, sau đó cười đến chảy nước mắt, chàng nhìn thế này vô cùng vui sướng, vòng tay ngang bụng ôm chặt vào lòng -“Tuân” cười dịu dàng . -“Kinh, làm ơn , bỏ nhau ra, nếu ngươi dám bước gần Lan của ta hai bước thê thảm đấy” Jenny bực mình lên tiếng kéo ra, đứng ngang chống nạnh
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 17] Hai gương mặt hầm hầm cùng ánh mắt chết người dán chặt vào khuôn mặt mĩ lệ, ngông cuồng của ả. Hoàng hậu hề tránh né vậy còn chua ngoa liếc , làm lửa giận của cao nay càng cao hơn, bóp tay răn rắc, gương mặt vô cùng ghê gớm bước gần đến ả ngồi ghế -“Cậu làm cái gì mà mặt như giang hồ vậy, vừa phải thôi, dù sao cậu cũng là quý tộc đó” Giật mình bởi gương mặt méo sẹo, độc tàn của , y rùng mình , lông mày nhếch lên, khóe môi hơi cong đầy vẻ chăm chọc -“Im ” lườm cái, quay sang chống nạnh tức tối, y thở dài lắc đầu, ả ngông cuồng đứng dậy hất mặt -“Các ngươi định làm gì bản cung, hoàng thượng tại sao bọn họ lại vô lễ như thế với thần thiếp, hoàng thượng trừng phạt Lan phi là do nàng ấy vi phạm quy định trong cung, còn làm hại tiểu hoàng tử, hỗn láo với Thái Hậu nên…” -“Ba….” cái tát như lao như tên in thẳng vào mặt của ả, hồng hộc thở dồn sức mà đánh làm ả ngả ra đằng sau, liền đó có hai tì nữ liền tới đỡ ả lên, chàng lạnh lùng buồn liếc nhìn, miệng lâu lâu lại cong lên như hàm ý châm chọc, bình thản như chẳng có chuyện gì -“Ngươi dám tát bổn cung” Ả vùng dậy đẩy hai nha đầu kia ra, cố gắng đứng thẳng người dậy -“Hừ, cậu ta còn dám đốt dinh thự của mafia đứng đầu nhật bản chi đến tặng cái tát, buồn cười” Y cười khẩy khoát tay -“Ngươi….ta là hoàng hậu là con tể tướng đương triều các ngươi dám….” -“Ba….” nhăn mặt tức giận tặng thêm tát nữa -“Tát trước là để trả thù 1/3 số nợ ngươi cho ngươi đánh Lan, con cái này là thay mặt cho cha mẹ ngươi dạy ngươi, đồ đàn bà biết điều, như thế nào mà còn có thể ngu ngốc hơn chứ, ngươi là hoàng hậu sao, ngươi thấy ngươi bị tống vào lãnh cung rồi, ha ha ha ngươi ngông cuồng coi hoàng thượng ra gì, như thế chẳng phải đủ để tru di cửu tộc nhà ngươi sao, con đàn bà ngu ngốc có đầu mà như ” cười lạnh tiếng , ả run người bần bật gương mặt tái sám , vẻ ngông cuồng dường như bị vụt tắt, nhưng đôi mắt vẫn nhất nhất chịu khuất phục nhìn -“Hừ…nếu muốn giết bổn cung giết , đừng có chần chừ nữa” -“Hoàng thượng, khi thiếp chết rồi cầu hoàng thượng đừng làm hại đến gia đình của thiếp” Ánh mắt đáng thương mang theo từng giọt nước mắt hướng chàng, chàng liếc nhìn rồi lạnh lùng quay mặt hướng khác, ả gục người quỳ xuống -“Đâu có dễ dàng như vậy ta đâu có thể để ngươi dine là hết chuyện” -“Dine?” Nhật Quang khó hiểu , từ lúc nãy đến giờ theo dõi mà lòng ngừng càng ngày càng khâm phục chí khí ngất trời có thừa như -“Tớ lạy cậu đó bớt tiếng giùm , à để đây dịch cho dine là chết đó” Y tiếp lời nhanh nhảu , liếc y cái -“Hey you nè mình có cái này hay lắm” Y đưa ngón tay quắc lại, nhăn mặt bước đến gần y, y lấy trong tay áo ra viên thuốc đen đen méo xẹo, giật lấy đưa lên mũi hửi -“Gì đây? Sao méo xẹo thấy ghê dậy” nhìn y -“Ha ha ha, với 5 năm học và tốt nghiệp khoa dược sĩ với số điểm cao nhất và đâu thủ khoa…tớ..” Gương mặt y hếch lên bằng giọng đắc ý -“Stop, vào thẳng vấn đề chính, cậu mà vòng vo nữa tớ đá cậu đó” giơ thẳng bàn tay trước mặt y, y ỉu xìu cụt hứng -“Đây gọi là thuốc smile, hô hô hô, đảm bảo khi uống vào cười như con điên” Y tàn ác , nụ cười vô cùng hiểm, khẽ nổi da gà rồi sau đó hả họng cười tràn làm cho 3 người đàn ông nãy giờ đứng ngoài mà khỏi sợ mất vía -“Cậu..ha ha ha quái thực đấy, cái này mà cũng nghĩ ra được, bái phục bái phục” cười chảy cả nước mắt, y chắp tay thi lễ -“ có gì, xin cát hạ đừng khen như thế” -“Cậu…ha ha đúng là…” Hai người cứ đưa qua đẩy lại cười ngoặt nghẽo vô cùng thân thiết làm cho Tư Kì Phong máu nóng nổi lên, tức giận bộc phát, chỉ muốn mau chóng bóp nát y -“Được rồi được rồi, đưa cho ả uống ” lấy ngón tay làm dáng quệt nước mắt sau đó lạnh giọng , y gật đâu bước đến -“Ngươi định làm gì…ưm” Chưa hết câu bị y bẻ quặt hai tay ra sau mà bá đạo nhét thuốc vào họng, điểm ngón tay vào huyệt ả làm ả dù muốn cũng phải nuốt lấy viên thuốc của y, y cười hiểm lùi ra sau -“Yên tâm thuốc này 2 canh giờ sau mới có tác dụng” -“Sao lâu vậy” -“Gì chứ kĩ thuật ở đây đâu có tiên tiến” Y nhăn mặt -“Được rồi, chúng ta về thôi sau đó trở về thưởng thức màn trình diễn độc đao tốn tiền này” rồi quay ngoắc ra đằng sau, y cũng thế phất tay áo bỏ -“Các cậu định xử lí tớ thế nào” cúi mặt nhìn hai ngwuowif ngồi đứng nhìn chằm chằm vào , vẻ mặt vô cùng đáng sợ cùng trách cứ -“Lan, tớ thế nào?” nghiêm giọng , y úc tiếng định bật cười liền bị nhéo cái đau điếng nên ngậm miệng lại -“ được mai trê, được cho boys ăn đậu hũ miễn phí khi chưa làm người đó chết lên chết xuống vì mình, được để vì boys mà làm mình bị thương, được thích boys khi boys có bạn phải lập tức đá văng lên tít chín tầng mây, nếu boys đến gần trong phạm vi ba bước lấy dao nhát nhắm thẳng vào tim mà phóng, nếu có ý đồ xấu liền trố trố mà văng vào hố” Lan phụng phịu giọng run run kể hết, cả 4 người đàn ông trong phòng đều mắt chữ o miệng chữ chung là méo xẹo nhìn , tuy hiểu cho lắm về mấy từ lạ kia nhưng chí ít ba người cũng nuốt được ít, y há hốc mồm nhìn , tay ngừng cỗ mà mặt lại nhăn nhó -“Cậu rốt cuộc là sát thủ môn phái nào vậy, Lan là người ngây thơ và hiền lành sao có thể như thế chứ, mà cho này hỏi câu…mai trê là gì dậy” -“Trời có vậy mà cũng hiểu mai trê là mê trai” -“ẶC” Y chút nữa là té ghế, lắc đầu liên tục nhìn -” Lan Nhi có lỗi mà là lỗi của trẫm” Chàng bước đến kéo vào lòng, nhăn mặt -“Hừ tất nhiên cũng có phần của ngươi, Lan dễ thương ngây thơ như thế chắc chắn là do ngươi dụ dỗ vào con đường bất lương” -“Cậu làm như bọn họ hành nghề ăn trộm ăn giật gì của ta dậy” Y -” liên quan tới cậu” -“Nàng dù sao cũng là người của trẫm, trẫm hứa với ngươi đối tốt với nàng” Chàng tha thiết nhìn , cúi mặt thẹn thùng, há miệng nhìn, y lấy tay đẩy miệng của ngậm lại rồi -“Đúng đấy Jenny đừng có chia cắt họ, tớ muốn bọn họ giống tomeo và lulaet đâu” Y gật gù , “bốp” quả ổi nằm gọn đầu y -“Là romeo và giuliet” -“Kệ nó ai quan tâm, miễn có o và et là được rồi” Y xoa xoa đầu bất mãn -“Tớ dễ dàng thế đâu tớ muốn xem thử ta đối tốt thế nào với Lan, như thế tớ mới yên tâm” dễ chịu -“Ừ vậy có phải tốt , nhưng mà cậu cong chúa vậy cậu tì sao…chẳng phải cậu cũng có boy friend rồi sao” Y nhếch nhếch lông mày vẻ mặt gian manh , đỏ mặt hứ rồi tức giận quay mặt nơi khác -“Cậu có bạn trai rồi hả, ai vậy?” hứng hở -“Ảnh đó” Y cười tươi chỉ vào mặt Tư Kì Phong -“A, là handsome nha, chúc mừng cậu Jenny” cười tít mắt trong khi đó đỏ mặt tía tai, bước đến ôm trọn vào lòng -“Hu” Y mếu máo -“Cậu sao vậy” lo lắng hỏi -“Ai cũng có đôi có cặp hết còn có mình tớ à, lẻ loi đơn tớ buồn tớ tủi” -“Tội khong? Tội chưa xử á, dẹp cái mặt ấy qua bên ” làm giọng an ủi sau đó đanh đá , hai người lại như thế mà cãi nhau chí chóe, 1 người ôm ấp vợ mình, thương dỗ dành, 1 người đứng đó đầu đuôi hiểu gì chết liền, hai người nam nữ ồn ào lấy trứng và đá giận ném vào nhau để ý gì đến người tuấn mĩ bất phàm mang cơn tức giận mang chữ “ghen” to tướng mặt mày càng ngày càng tối tăm đến đáng sợ, ánh mắt như có hàng ngàn viên đạn trong khẩu súng khổng lồ, cứ thế mà nhìn hai người họ cãi nhau vô cùng là” thân thiêt” -“Ha ha ha ha ha ha aha ha ha…….Các…ngươi….ha ha..mau giết ta……a ha ha ha” cười khẩy nhìn ả, có ai gương mặt lấy chút biểu tình thương lấy ả, trừ người đó là , có chút xót xa khi nhìn thấy ả như thế, ả quằn quại cười đến muốn chết, ả cứ thế đứng lên rồi ngả lăn ra sàn, gập bụng lại mà cười ngoặt nghẽo, nhăn mặt, ánh mắt lương thiện chớp động từng chút -“Jenny như thế này đủ tồi, làm ơn mà dừng lại ” nắm lấy cánh tay , yếu ớt , có thể hiểu được Jenny tức giận thế nào về việc bị thương, cũng thể tha thứ được nhưng là lúc bị đánh nhưng bây giờ lại muốn cầu xin cho ả, lúc này là đồng tình thương ả, quay người nhìn , ánh mắt có chút khó hiểu -“Cậu điên à, ả ta cho người đánh cậu ra nông nỗi này, phải có người dìu mới được, coi như là gần thành tàn phế luôn rồi đó, tớ tha ta xin lỗi nha tớ làm được” lạnh tanh -“Jenny tớ tất nhiên là đồng ý với cậu nhưng cậu cần dùng biện pháp quá lên như thế chứ, đánh ở lưng đâu có liên quan đến chân tay đầu mà tàn phế” Y lí thuyết -“á, cậu ăn gì mà đạp tớ hoài vậy” Y nhảy cẩng lên ôm lấy bàn chân vô tội của mình -“Thế cậu nên im miệng lại ” -“Jenny tớ xin cậu đó, được , tớ muốn đâu…hu hu tha cho ta ” Vừa vừa khóc từng giọt nước mắt quệt đường dài lên gương mặt bầu bĩnh với đôi môi chúm chím mếu máo càng làm cho người ta đau lòng -“Lan Nhi đừng khóc, nàng khóc làm tổn hại đến sức khỏe đầy” Chàng hốt hoảng ôm lấy mà tưng chút vỗ về -“Jenny nương mau đưa thuốc giải cho ả ta , Lan Nhi mới tỉnh dậy vết thương lại thế này cứ để nàng khóc tổn hại đến sức khỏe mất” Chàng lạnh lùng -“Jenny hoàng thượng đúng đầy nàng mau đưa thuốc giải cho ả , dù sao chũng ta cũng là khách ở đây” ấm áp , chẹp miệng rồi gật đầu, xòe tay đưa trước mặt y -“Gì” -“Thuốc giải” -“à, đây nè” -“Cái bản mặt lúc nào cũng ngu ngơ thấy ghét” -“Ủa lạ nha, tớ đâu có làm gì cậu sao cậu ăn cứ đâm thọc tớ hoài vậy” Y nhăn mặt, lông mày nhếch lên rệt, khóe miệng mếu máo đến phát tội -“Uống ” bước đến gương mặt vẫn vẻ tức tối đưa thuốc vào miệng ả ta, ả mau chóng nuốt xuống rồi lăn ra bất tỉnh -“Hả, gì nữa đầy” lắc đầu quay lại nhìn y ngồi uống trà cách thông thả -“Tiến Vinh cậu cho ta uống lộn thuốc rồi hả” -“Bậy bạ” -“Chớ phải a, ông là chuyên gia đó, chẳng phải lúc ông bị đau bụng lại vớ nhầm vào đống thuốc trợ tim của papa ông sao, kết quả ông ngất xỉu được đưa vào bệnh viện vì bị sốc thuôc” hồi tưởng mà ngừng cười đến toét miệng, y nhíu mắt nhìn -“Hừ, cậu đúng là thích đâm thọc nhỉ, lần này có chuyện đó đâu, vì ta cười nhiều quá nên mới mệt mà xỉu giống cậu mấy trước xem kịch của trường đó” Y nhếch môi cười trả thù -“Cậu…” tức đến thở hồng hộc. -“Thôi mà các cậu cho tớ can, chúng ta trở về thôi tớ buồn ngủ rồi” rồi ngáp cái ràng rồi ngả vào người chàng, chàng mỉm cười ấm áp, bế lên cách cẩn thận, quay người chầm chậm bước . -“Bọn họ giở cái tuồng gì ra thế?” đong cứng người -“Tuồng “ gia đình hai người hạnh phúc” do họ tự chế tự làm” Y gật gù -“Ờ” gật đầu mặt vãn hết ngơ ngác -“Tớ cũng phải về chỗ nghỉ đây, tối gặp, cậu nên ở bên cạnh your love của cậu mà tâm , bye bye” rồi y quay người đập đập vài cái lên vai của rồi bỏ , ánh mắt nhắm thẳng bóng lưng của y mà ngừng liếc xéo -“Chàng sao thế?” -“Nàng rốt cuộc là có quan gì với tên đó, tại sao hai người lại thân thiết như thế chứ” bực bội , ánh mắt có pha tạp vị của hờn dỗi -“Chàng sao lại thế thiếp là bạn thân rồi mà” cũng đanh giọng cãi lại -“Ta tin, mà cho dù có là bạn thân chăng nữa cũng được đứng gần nhau như thế” rất tức, mỗi lúc chuyện lúc lúc lại gác tay lên vai y mà kề sát mặt , những lúc như thế tâm trạng của như phát cuồng lên -“Gì chứ, như thế là rất bình thường đấy” -“Nàng…nhưng mà ta thích mỗi lần nhìn thấy nàng và như thế ta rất khó chịu” dỗi hờn bằng gương mặt phụng phịu, mở to mắt, nuốt khan vài cái rồi bật cười, ghen a là chàng ghen -“Chàng ghen phải ” giỡn đùa -“Ừ thế sao” hậm hực trả lời -“Ách…” là sao lại thà như vậy chứ -“Thiếp thề đấy dù có chết cũng có quan hệ bất chính với tên ngốc kia” giơ bàn tay lên trước mặt làm vẻ -“ sao” -“, được rồi chúng ta trở về nghỉ ngơi thiếp oải lắm rồi” rồi quay ngoắt mặt bước , ra là tim nhảy cà tưng cà tưng khồng ngừng, mặt mày cũng đỏ lên, trong lòng còn có cảm giác vui sướng, đọt nhiên nắm lấy tay dằn mạnh kéo cả người đổ vào khuôn ngực săn chắc của , ôm chặt lấy , hít lấy mùi thơm của là điều thích nhất, cứ như thế này mà cảm nhận được tồn tại trong thế giới của .
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 18] -“Chúng ta cùng nâng ly để chúc phúc cho tình hữu nghị giữa ba nước nào” vị quan già hứng khởi , gương mặt đỏ ửng lên vì rượu tuy nhiên gương ămtj vẫn ánh lên vẻ phúc hậu, chắc chắn đây là trung thân a, gật gật xem xét, tuy chàng có thể thấy là lạnh quân nhưng ngờ cũng biết tìm người tốt vào làm chứ -“Nàng nghĩ gì vậy” mỉm cười nhìn ngắm , lắc đầu nhún vai rồi nhâm nhi từng chút rượu nho trong cái cốc bằng vàng tay, đây là buổi tiệc “chán ngắt” nhất trong đời , linh đình có, trang hoàng lóng lánh có, nhưng các tiết mục biểu diễn đều làm mọc gai ngay trong người, nhạc nhẽo nghe muốn rùng mình, người múa đẹp mà sao điệu múa ghê thế, ngáp ngắn ngáp dài bất giác nhìn sang phía long ghế thấy hai người nam nữ ôm ấp nhau thấy mà muốn bụp cho cái, cái tên chết tiệt kia cứ ngừng vuốt tóc rồi lâu lâu lại hôn lên má làm nuốt thức ăn cũng trôi làm như là chó con vậy sao, tức quá, nhưng rồi mỉm cười tươi, người tức giận đâu phải chỉ mình mà còn có các cung phi xanh đỏ vang tím hồng cam y chang hộp bút chì màu ghen tị nhìn lên phía , còn có người dâng rượu cho chàng nhưng chàng đều hất tay rồi tiếp tục công việc “làm cái máy vuốt ve” cho , nhưng mà tình trạng của bây giờ đâu có khác gì gần như là bị tên này chiếm hết tiện nghi còn gì, eo bị ôm chặt mặt sát đến còn chút gì mà là xa, hừ nhưng đẩy ra lại sáp vào, lâu lâu lại thấy có mấy nữ tử liếc mắt đưa tình với lại thẳng mắt ném cho viên đạn -“Hey you, you thấy chán ” Y ngồi ngay bên cạnh, có vài nữ tử bám như đỉa vào y làm lắc đầu thở dài muốn cước đá văng tên này , như thế này mà bảo sao khong có cặp -“Chán như con gián” -“Ờ” -“Ông hỏi tui chi” bực mình -“Hởi chơi” -“Rảnh quá ha” -“ vậy” rồi quay mặt nơi khác bỏ lại cục lửa tức tối bùng phát bên cạnh, đột nhiên cung phi bước ra giữa chính điện, ưm đánh giá thế nào ta, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cảm thấy nàng ta quá giả tạo, dẹp thích, mày liễu môi mỏng, da trắng nhưng trong cứ như là giả ấy, phải trắng như Lan kia kìa 100% là , hoàn hảo -“Kính bẩm hoàng thượng, thần thiếp cùng các tỷ muội cùng gửi đến người tiết mục để góp vui cho bữa tiệc” Chàng phất tay áo rồi gật đầu, ngay sau đó đoàn đủ sắc ra nhún nhẩy đàn hát -“Trời ơi hộp bút chì màu 10.000″ hét lên cả đám người giật mình nhìn -“Màu nước hay màu sáp” Y cười cười hỏi -“Màu sáP mới di động được chứ” cùng y diễn tấu trêu ghẹo -“À đúng ha, làm gì nhìn người ta dữ dậy, tui biết tui đẹp rồi khỏi nhìn” Y làm dáng tuấn mĩ -“Ọe, mắc gớm” -“Ơ bã ghen tị kìa” -“Cái mặt ông có thể treo bảng vàng bán đấu giá đó” -“Tất nhiên tui mà” -“Bán đấu giá khuôn mặt kì dị nhất đó” -“Bà làm tui mất hứng quá” Y xuuj mặt -“Bản tính tui dậy đó” cười đểu nhìn y. Tiếp sau đó bọn nữ tử bút chì màu tiếp tục công việc của mình, ngáp đến nằm dài lên bàn, sua đó quay qua y hỏi -“Ông làm trò gì dậy” -“Chơi de de chằm chằm” -“Bộ hết chuyện rồi hả” -“Ừ” -“Bó tay”. Cứ thế mà tưng bừng nhún nhảy, ai cũng thướt tha đến chói mắt, người muốn làm chú ý chú ý người muốn được tận mắt bái phục nằm dài lên bàn, người muốn bị mê mệt ngồi de de chằm chằm mình, người muốn bj thu phục và bái phục dưới gấu váy chăm chăm nhìn ngắm nữ tử nằm dài lên bàn ngáp ngắn ngắp dài, tình hình vô cùng bàng hoàng trăm năm có làm cho Nhật Quang giở khóc giở cười, Phương Doanh đứng đằng sau mà biết nên chảy nước mắt hay cười tươi khi thấy bạn của nương nương mình kì dị hết sức. tiếng đàn tranh véo vắt dài kết thúc cùng tràn pháo tay làm cho thức dậy ưỡn người nhìn họ an vị vào chỗ ngồi. -“Thỉnh hoàng thượng sao người để Lan Phi biểu diễn” Nữ tử áo cam đanh giọng ghen ghét -“Phụt..” Nước trong miệng của và y đồng thời phun ra lúc -“Phản đối….ta phản đối…bộ các ngươi bị mù hả bị đánh đến ba mươi chín tầng luôn thấy chưa, bắt biểu diễn cho lên trời làm angel luôn hả” bực mình đập bàn -“Đúng thế, vị nương nương này lẽ hiểu chuyện sao, là có lòng từ bi” Y lắc đầu, quan thần trong triều bắt đầu xầm xì to , nữ tử đỏ mặt tía tai nhìn nam nữ đâm thọc mình mà tức giận bỏ về chỗ -‘Vậy xin mời Thái tử phi của Lâm triều biểu diễn, chắc chắn ngài phải tài lắm nên mới lọt vào mắt xanh của thái tử vậy sao cho chúng hạ phi đây được mở rộng tầm mắt” thân lục y dịu dang dài giọng , có thể nghe hết ý tứ trong lời của ả, muốn khiêu khích ta đây à, còn lâu -“Tiến Vinh” lớn -“Gì, tự nhiên kêu giật ngược dậy” Y giật nảy người -“Cái máy nghe nhạc của ông có loa cực lớn đúng ” -“Ừ sản phẩm độc nhất của tập đoàn tui đó” -“Được rồi tui với ông khiêu vũ” -“Hả, giỡn hoài” Y cười cười thụt lùi đằng sau, cứ thế dợm bước đến gần y, kéo cổ áo y gần mặt mình rồi giọng đe dọa -“Ông mà làm hỏng là tui cho ông chết,tốt nhất là nghe theo tui, tui muốn cho bọn họ hai mắt lé hết để cho biết mặt, nghe chưa” liếc mắt đáng sợ nhìn y, y gật gật đầu tỏ vẻ sợ hãi -“Nhưng mà bà có đồ, tui có” Y rồi nhún vai, mỉm cười quay mặt nhìn lên -“ có” ngơ ngơ hiểu gì hết lúc sau mới à cái loạng choạng bước xuống dưới, lấy từ trong giỏ ra cái gì đó đưa cho , rồi bước khập khiễng lên phía , mỉm cười nhìn chàng rồi an vị ngồi trong lòng chàng mà chuẩn bi thưởng thức, chàng chẳng hiểu mô tê gì hết nhưng cũng chẳng muốn hỏi, bực tức nhìn , lúc nãy kéo y vào sát người làm bực mình muốn chết. -“Cho chúng tôi chuẩn bị chút, chỗ nghỉ ngơi của ông ở đâu” -“Ơ chi” -“Tới đó thay đồ” -“Nàng gì vậy, được, ta cho phép nam quả nữ như thế” đứng bật dậy lập tức nắm lấy tay của nhìn thẳng vào mắt , tại sao lại phóng khoáng nhu thế chứ, đỏ mặt nhìn -“Chàng sao thế, bỏ tay ra ” -“” kiên quyết -“Đúng Jenny ở đây khác với chỗ chúng ta mà” Y gật gù -“Thế làm sao đây” -“A!” đưa tay lên đầu -“Hoàng thượng có phải sau chính diện có 2 gian phòng trống ha” -“Ừ sao thế” -“CHo họ vào đó thay đồ ” -“Tât nhiên la được rồi” CHàng thương nựng má , cười cười rồi ớt bước xuống kéo tay vào trong -“Như thế yên tâm nha,” vọng ra, y khó hiểu rồi cũng bước theo sau. đứng bất động người ngừng lo lắng, mười, hai mươi, 15 phút sau vẫn chưa thấy gì, mọi người bắt đầu xì xào, chúng tần phi ngừng cười châm chọc, tiêngs đàn ghi ta vọng đến, giọng hát trong trẻo sâu lắng ngân nga, bước ra tay cầm chiếc miro gắn liền với máy phát nhạc của y, đây là sản phẩm tương đối có quy mô lớn và đại nhất của tập đoàn y, nghe nhạc được mà cũng hát như sân khấu được, dòng nhạc êm ái ngân cao cứ thế hòa nhịp, và y bước ra bộ dạng mới, thướt tha trog chiếc váy trắng tinh mỏng manh làm bằng lụa, dài tới đầu gối, y mặc bộ tuxedo do người hầu mang tới, cứ thế sóng sánh bên nhau như đôi thiên nga nổi bật dưới ánh trăng, tóc được bới gọn lên, cũng chẳng thay đổi gì chỉ là ngồi trong lòng chàng mà ngâm nga hát đầy biểu cảm bài “Love Story” We were both young, when I first saw you. I close my eyes and the flashback starts- I’m standing there, on a balcony in summer air. I see the lights; see the party, the ball gowns. I see you make your way through the crowd- You say hello, little did I know… That you were Romeo, you were throwing pebbles- And my daddy said “stay away from Juliet”- And I was crying on the staircase- begging you, “Please don’t go…” And I said… Romeo take me somewhere, we can be alone. I’ll be waiting; all there’s left to do is run. You’ll be the prince and I’ll be the princess, It’s a love story, baby, just say yes. So I sneak out to the garden to see you. We keep quiet, because we’re dead if they knew- So close your eyes… escape this town for a little while. Oh, Oh. Cause you were Romeo – I was a scarlet letter, And my daddy said “stay away from Juliet” - but you were everything to me- I was begging you, “Please don’t go” And I said… Romeo take me somewhere, we can be alone. I’ll be waiting; all there’s left to do is run. You’ll be the prince and I’ll be the princess. It’s a love story, baby, just say yes- Romeo save me, they’re trying to tell me how to feel. This love is difficult, but it’s real. Don’t be afraid, we’ll make it out of this mess. It’s a love story, baby, just say yes. Oh, Oh. I got tired of waiting. Wondering if you were ever coming around. My faith in you was fading- When I met you on the outskirts of town. And I said… Romeo save me, I’ve been feeling so alone. I keep waiting, for you but you never come. Is this in my head, I don’t know what to think- He knelt to the ground and pulled out a ring and said… Marry me Juliet, you’ll never have to be alone. I love you, and that’s all I really know. I talked to your dad — go pick out a white dress It’s a love story, baby just say… yes. Oh, Oh, Oh, Oh, Oh. ’cause we were both young when I first saw you Nhịp nhàng mà êm ái, cứ thế thả hồn vào bài hát, cả chính điện nín thở đắm chìm im lặng, hai người hòa hợp nhảy với nhau ăn ý, điệu nhảy van nhàng nhưng cũng đầy táo bạo, lửa khí cao chùn chùn nhưng cũng phải ngây ngất bởi dáng vẻ xinh đẹp của , nếu kia là phải y tốt quá, ghen tị tại sao hai người lại nắm tay nhau như thế, y đưa tay giữ chặt eo , tay đặt lên vai y cứ thế bước chân vô cùng đều, ngã người y đỡ lấy, dợm từng bước, ai cũng lác mắt, kết thúc bài hát là khí im lặng bao trùm, y cùng nhún cái chào khán giả, tràng hoan hô kịch liệt diễn ra, chúng phi tân như tức giận cả bọn ú ớ ngồi đó biết làm sao -“Lan Nhi tuy hiểu nàng hát gì nhưng giọng nàng là rất hay, là uổng tiếc khi đến bây giờ ta mới đươc nghe” -“Ưm, Lan thường xuyên hát cho Tuân nghe được ” trìu mến nhìn chàng -“Đúng là thành công mĩ mãn mà” -“Ờ hơ…Jenny tui nghĩ là tui có chuyện rồi” “BỐP” liền sau đó là cú đấm tức giận của đấm thẳng vào gương mặt mĩ mạo của y, trợn mắt hốt hoảng nhìn, đơ người nhìn , sau đó hét lớn -‘Tư Kì Phong chàng làm cái trò quái gì thế” -“Nàng im ” thân thiết với y như thế tim hiểu sao đau lắm, tại sao hiểu -“Chàng dám lớn tiếng với thiếp” -“Thế sao, hừ” rồi quay ngoắc người bỏ , triều đình kẻ nào cũng xầm xì to , olamf càng bực thêm, đứng tại trận táy máy biết làm gì, cứ ngồi im ru ngước mắt nhìn.Y được vài người dìu dậy, lau vết máu bên khóe miệng -“Chông của cậu ghen rồi” đoạn cũng quay ,mặt mà bỏ -“2 cái người này” bực tức dậm chân xuống đất, khoát tay mím môi . -“Chàng rốt cuộc là làm sao đây” bực tức nhìn người nằm nghiêng vờ ngủ giường, gươg mặt đủ các loại sắc thái, hít lấy hơi rồi thở ra hồi dài -“Được rồi, thiếp làm sai gì, chàng đừng có giả vờ nữa, nếu như chàng còn tiép tục như thế, thiếp bỏ cho xem” Vờ đứng dậy bước vài bước bị nắm lấy tay kéo người lại đối mặt với -“Nàng biết” -“Biết chết liền -“Nàng tại sao lại như thế….” bằng giọng hờn dỗi làm xém nữa là té ngã ra đất -“Chàng như thế là thế nào” khó chịu nhíu mày, là đoán biết được lí do nhưng muốn chính thừa nhận, trong lòng hoa lá nhảy múa tung tăng sắc màu phơi phới tươi sáng. Tiệc tàn, lập tức tạm biệt cặp oan gia nhà Tuyết Lan rồi thẳng tiến đến gian phòng của , bước vào thấy thân bạch y nằm quay lưng về phía -“Điệu nhảy đó, nàng và quá thân thiết, động vào eo nàng, ta khó chịu ta thích” tức giận , tay nắm lại thành quyền bóp răn rắt cứ nghĩ đến co và y gần nhau như thế, thân mật như thế, đối đáp hợp lí như thế lại trở nên thế này, muốn đem tên đó bỏ vào đậi pháo mà bắn ra xa, để vĩnh viễn thấy mặt nữa. Mặt mày lúc này thể diễn tả được bằng hai chữ “kì cục” vừa hung hăng như hổ đói vừa làm nũng như hài tử lên năm chẳng giống cái gi cả, mỉm cười bước đến thêm bước hai tay ôm láy cổ , mũi cọ vào trán , trìu mến -“Đó chỉ là nhảy thôi, chàng đừng có suy nghĩ lung tung, vì từ thân với Tiến Vinh nên mới quen hành động như thế, y là bạn phải tình chàng hiểu chứ” -“Ừm” gật đầu nhưng trong mắt trú ngụ ngọn lửa ghen tị bé, đặt nụ hôn lên môi say sưa thưởng thức vị mật ong của , say sưa mà tận hưởng. Bóng đêm buông lên mọi vật, trăng vàng lắc lư cành trúc mỏng manh soi bóng xuống chiếc hồ gợn chút sóng, bãi cỏ lành lạnh nhột nhột mà xoa vào chân kkhi từng bước, ngôi sao, hai ngôi sao ngước mắt mà nhìn đôi nam nữ chân trần chầmchậm bước cỏ, người nam dìu người nữ, vừa trân trọng vừa bảo vệ -“Lan Nhi bài hát lúc nãy của nàng có ý nghĩa gì vậy” Chàng giọng hỏi -“Ưm đó là bài Love story nghĩa là câu chuyện tình , nó kể lại câu chuyện cảm động về tình của Romeo và Juliet, hai người họ gặp nhau trong buổi tiệc và cả hai thầm nhau từ lúc ánh mắt chạm nhau, nhưng đáng tiếc thay gia đình của họ lại là kẻ thù của nhau mối thù truyền kiếp thể tháo gỡ, hai gia đình cấm cản Juliet gặp chàng trai Romeo cũng như ngược lại, họ định kế hoạch bỏ trốn cùng nhau nhưng sợ chuyện thành Juliet cùng với cha xứ nhà thờ dựng lên màn kịch là chết vì uống thuốc độc, nhưng Romeo biết vì tưởng rằng người Juliet của mình chết nên chàng đau lòng vì thể thiếu nàng trong cuộc đời này rút kiếm đâm vào ngực mình, khi thuốc của Juliet hết tác dụng nàng tỉnh lại nhưng ôi thôi Romeo nhát đâm vào tim, nàng đau đớn nước mắt tuôn rơi chịu được nàng cầm thanh kiếm của Romeo nhát hạ vào tim mình, nàng ngã gục lên người Romeo nở nụ cười hạnh phúc nắm chặt tay Romeo từ từ nhắm mắt” thở dài cặp mắt hơi hơi mọng nước, chàng thương nhìn -“ đau khổ” -“Ưm” gật đầu -“Lan Nhi nàng đừng rời xa ta nhé” đoạn chàng cầm tay đặt vào tim mình -“Con tim này sống vì nàng, chết vì nàng, nếu mai nàng rời ta cũng biết phải sống thế này, hứa với ta nhé” Chàng giọng ấm áp và vô cùng dịu dàng -“Ừ, thiếp hứa mà” ôm chầm lấy chàng, cũng dưới ánh trăng đôi nam nữ ôm nhau thắm thiếp, gió cứ thế mà lướt lướt qua bốn người, hai cặp tình nhân, hai nam nhân si tình, hai đại luôn tự hỏi có thể ở lại mãi thế giới này , đáp lị câu trả lời đó chỉ có con tim của mỗi người. Ánh nắng buổi sáng lunh linh nhảy nhót bãi cỏ xanh đẫm sương của vườn thượng uyển, tại chu đình có năm người an tĩnh ngồi đó, ngứa ngáy người là muốn quậy phá trận nhưng tìm ra trò gì để phá cả, y cũng vậy là chán muốn chết, đột nhiên từ sau mấy bóng cây quế xuất tà tà lớp lớp đủ màu di động đến, phía sau hình như có thêm vài vị đại thần phải, mặc kệ quan tâm -“Jenny hộp bút chì màu đến phải” Y giật giật tay áo , nhăn mặt rồi trông theo hướng tay của y chỉ, gật đầu , vẻ mặt vẫn xụ xuống vẻ chán chường -“Hoàng thượng, thái tử, vương gia cát tường” Ngũ sắc chậm rãi yểu điệu thi lễ trước ba người, để ý gì đến và là muốn tỏ ý khích bát mà, bực mình -“Hoàng thượng, là có nhã thú a” Lục sắc lên tiếng cả người áp sát vào chàng -“Thái tử người cũng là rảnh nha” Bạch sắc coi như mặt dày dựa cả người vào -“Vương gia, để ta rót rượu mời ngài” -“Hoàng thượng người ăn nho ” Đỏ sắc yểu điệu mềm nhũn , ngứa ngáy muốn đập cho lũ này phát chết toi nhưng hình như có cái gì tức tức khi thấy nữ tử áo cam dán sát vào người , hừ -“A, bẩm hoàng thượng hôm nay là ngày đẹp trời sao chúng ta thử ngâm bài thơ nhỉ, có lẽ Lan phi và Thái tử phi cũng có nhã thú” thân áo tím đậm đà , ngước mắt nhìn, cả người cứ thấy bứt rứt, gương mặt phụng phịu hơn, chàng thấy vậy vội vàng đẩy lục sắc mĩ nhân kia ra mau chóng ôm lấy thân người mỏng manh đem ấp vào mình nhàng nựng nịu thương, nhăn mặt lắc lời nào, nhưng mà …ít nhất cũng đẩy ả ra chứ, đúng là đồ hám hứ, trợn mắt nhìn y lập tức thả cái phịch người tơ tưởng nằm trong lòng mình, cười nịnh nọt nhìn – “Ta xin đọc trước a Thanh sơn thủy điều điều, Thu tận Giang Nam thảo vị điêu. Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu. ” Hồng mĩ nhân lên tiếng -“Đến ta “ Khai bất hoàn xuân liễu xuân hoa mãn họa lâu. Thụy bất ổn sa song phong vũ hoàng hôn hậu, Vong bất liễu tân sầu dữ cựu sầu, Yết bất hạ ngọc lạp kim thuần ế mãn hầu, Chiếu bất kiến lăng hoa kính lí hình dung sấu, Triển bất khai đích mi đầu, nhai bất minh đích canh l ậu Kháp tiện tự già bất trụ đích thanh sơn , Lưu bất đoạn đích l ục thủy sầu sầu, thủy sầu sầu l ục thủy sầu sầu Bạch mĩ nhân lê tiếng, cứ thế cho đến khi đọc, bài thơ này do tự sáng tác -“Ừm Tiếng sáo lặng buồn buông lả lơi Le lói ánh hồng giữa sông trôi Đời người khắc buồn lênh láng Lặng tình sóng nước lướt trôi ” vững giọng đọc, đây là sở thích của mà, đối với thơ văn là người am hiểu nhất, nhưng mà hai người kia, là nếu mà đọc thơ chắc chắn khủng bố người nghe đén chết mất, chàng mỉm cười nhìn -“Nàng làm thơ hay lắm” Các vị đại thần cũng cười cười vuốt râu -“Ha ha ha, cậu làm hay lắm, đến lượt tớ Có ai hiểu nổi lòng của con Chứa lệ sầu và hai chữ trái ngang Nhưng mang nặng tâm hồn nhung nhớ. Giọt lệ kia chưa hẳn phai mờ” tái mặt, lấy tay vỗ lên đầu cái, mặt mày bỗng trở nên mếu máo, ngược lại vô cùng chăm chú và thích thú, các vị đại thần cũng thầm khen ngợi -“Nước vô tình nước trôi mãi Mây vô tình mây lặng lẽ bay xa Trăng vô tình trăng đùa với gió Người vô tình người chẳng hiểu lòng ta Đời con trai mang nhiều tham vọng Có này lại nghĩ tới kia Đời con mang nhiều ích kỷ Có rồi chỉ nghĩ đến thôi” Ngừng lát, cười đều nhìn thẳng vào nữ tử ôm ấp , lắc đầu vẫy vẫy tay ý bảo dừng lại, cứ đà này ai cũng ngã ghế hết, khóc thành tiếng, y hếch mắt cười tươi đón xem trận cuồng phong tiếp theo -“ BIẾN CON TIM EM THÀNH MÃ TẤU CHÉM CHẾT CON NÀO ” “ẦM” đoàn người ngã ghế miễn phí, đập đập chân mình mếu máo -“Vip vip vip…tiếp tiếp hay quá vỗ tay…trời ơi lấy đâu ra hay dậy” Y đứng dậy vỗ tay phấn khích -Ở mạng, lên google tìm miễn phí luôn” Chàng choáng váng thể tin nổi nữ tử này có thể sáng tác ra bài thơ động trời như thế, nếu như bỏ hai câu cuối chắc chắn đó là bài thơ hoàn mĩ, nữ tử áo đỏ tái mặt lìa xa người tận ba mét, đơ mặt nhìn khỏi bái phục, Nhật Quang cùng các vị đại thần bình tâm sau trận đau tim mà đứng bật dậy sửa sang lại quần áo, miệng ngừng chép mà khen hay với bài thơ này. -“Hu…chưa đâu còn Tiến Vinh nữa, cầu ai bị đau tim nên nghe” mếu máo -“Đâu đến mức như vậy tiền bạc theo đâm chém đời nể” “Rầm” Ngã ngựa lần thứ hai, lần này là bất tỉnh chứ như lần -“Hay hay hay” vỗ tay ngừng -“Bái phục, tại hạ xin bái phục hai vị” lão già râu tóc bạc phơ yếu ớt , gương mặt của hai kẻ gây thành đoàn xác chết ngã thành hàng ngồi cười vô cùng sung sướng, Nhật Quang đích thực là còn gì để nữa. Ngũ lục y coi như bị quê độ lần thứ hai vì bài thơ hết sức “chân tình” của .
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 19] -“Jenny, chúng ta thành thân ” bước đến ôm eo -“Sao chàng đột nhiên lại hỏi thê” giật mình cả người có chút chấn động, lúc về phòng đột nhiên trở nên im lặng gì, thấy lạ nhưng cũng muốn hỏi, giờ tự nhiên bất chợt hỏi như thế làm có chút đả kích -“Jenny, ta đợi được nữa ta rất nôn nóng, ta muốn thành thân với nàng” nỉ non tì cằm vào vai . im lặng, bờ mi rủ xuống buồn bã, cặp mắt khẽ đưa ra khung cửa, đêm nay sao lại tịch và trầm đến thế, trăng bị mây che mất sao cũng biến đâu mất, gió lạnh truyền vào miết lấy càng làm tăng thêm vài phần nặng trĩu trong lòng, tâm trạng của rối bời, cảm thấy buồn cười, trái tim của quá giả dối, quá trừu tượng, nó nghe lời , khi nghe như vậy trong tâm rất vui nhưng đối mặt với câu trả lời cho , thể -“Để thiếp suy nghĩ” chỉ có thể như thế, suy nghĩ ha buồn cười rồi cũng im lặng dửng dưng, muốn làm buồn nhưng khắc đến rồi cũng khắc , nhắm mắt im lặng rồi thở dài -“Ta chờ” Chỉ ba chữ nhưng bóp nghẹn lấy tim , thương như thế đổi lại cho chỉ là dửng dưng của , chẳng thể làm gì cho . Cả hai cùng im lặng, khoảng lặng của mỗi người, ánh nên dập dìu nhen nhóm từng chút hi hắt mà in bóng hai người lên vách tường, hai cai bóng ôm chặt lấy nhau, như để cố gắng trải qua cơn gió lạnh ngắt của tâm hồn -“Lan Nhi, nàng khỏe hẳn chưa” Chàng ôn nhu rót tách trà đưa cho , từ tốn đưa tay đón lây rồi nhấp từng ngụm -“Ân, còn đau nữa” gật đầu, kì là thân thể đỡ rất nhiều, chàng tận tình chăm sóc , bón từng chút từ bữa ăn đến giấc ngủ cho , cho người lấy những vật liệu quý nhất cho uống chỉ mong phục hồi -“Lan Nhi, co lỗi với nàng quá” Chàng buồn bã , nghĩ đến việc nằm thoi thóp ở đó, lòng chàng như miết lại đau đớn khôn ta, cả người như có cảm giác bất lực làm gì được -“Nga có gì đâu mà, chàng đừng thế” xua tay, vẻ mặt cười tươi -“Lan Nhi, đến đây” Chàng vỗ lên đùi mình, gương mặt si mê nhìn , ngượng chín cả mặt nhưng vẫn lui thủi bước đến an tọa trong lòng chàng -“Ngủ ” Chàng nhàng vuốt ve mái tóc của -“Ân” tựa vào lòng chàng, khẽ nhắm mắt, môi hồng nhếch lên đường cong tuyệt mĩ. Bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong là ấm áp, chỉ là đoạn tâm tình nhưng dường như lên tất cả. Bóng đêm bao phủ hết mọi vật, cành cây gần đó, vị trí đủ để quan sát cả hai căn phòng, hắc y nhân khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn dật thấp thoáng sau bức màng che mỏng manh, tuy cười nhưng đôi mắt lại lên tia dỗi hờn cùng tức giận. Nhún chân cái hắc y nhân biên vào khoảng trung -“Sao cậu ăn cứ xỉa xói tớ miết vậy, tớ đâu có làm gì cậu đau” Y nhăn mặt nhìn -“Tớ đâu có tên người đó sao cậu biết được” nghênh nhìn y -“Lan Nhi có hay nàng muốn ăn chút điểm tâm” Chàng ôn nhu , tay vén vài cọng tóc con qua mép ti cho -“Ân” gật đầu, nở nụ cười tươi -“Người đâu, mau chuẩn bị điểm tâm” Chàng lạnh giọng ra lệnh -“Tuân chỉ” -“Hai người đừng có cãi nhau nữa” nhăn nhó lên tiếng, hai người đột nhiên im bặt quay sang nhìn , cười mỉa cái lập tức trở lại cãi nhau, thở dài nở nụ cười thát baị, giật mình vì tia lạnh bắn tới tấp vào trung, với ánh mắt cực kì kinh dị,như phần tử khủng bố ôm bom nguyên tử trong tay, làm phải run sợ tại trận. Vài ba cung nữ đến thỉnh an rồi mau chóng dọn lên bàn những cái dĩa xanh đỏ vàng trong náy mắt liền nhanh chân rút lui, hai người dừng công việc của mình, ra là Jenny, hai mắt lóe lên thích thú, chàng mỉm cười gắp lấy chiếc bánh còn nóng hổi vào chén chàng cầm lên thổi thổi, với tay cầm lấy mọt đạu xanh bỏ vào miệng, y nhún vai cũng tiện tay gắp lấy, đột nhiên choáng váng, đầu đau nhức chịu được -“jENNY NÀNG SAO THÉ” hốt hoảng hét lên khi thấy quỵ xuống, non ra chất lỏng tanh tanh màu đỏ rồi nhắm mắt ngất , chàng như hiểu được chuyện gì bèn đoạt lấy cái bánh trong tay quăng đoi, y tái mặt nhìn cái bánh chết tiệt trong tay mình ném bay rồi mau chóng đến bên , chàng hô to goii thái y, hết hồn định thần lại hoàn cảnh lúc này, kinh hãi nước mắt trào ra -“Thái y thế nào” Hăn sốt ruột -“Nương nương trúng kịch độc” Lão thái y lắc đầu vuốt râu -“Độc gì?’ Chna glanhj giọng hỏi -“Kính bẩm hoàng thượng là Đại độc cốc” -“Cái gì?” Y tái mét hô lêN, ĐẠI ĐỘC CỐC, thuốc chữa, đại độc cốc làm y tốn mất 3 năm nghiên cứu chế thuốc giải nhưng rốt cuộc y cũng phải bỏ cuộc, tại sao lại có kẻ hại độc ác tâm như thế chứ -“Độc đó có thuốc chữa, cũng có người chữa” Chàng trầm ngâm -“ thể nào” lắc đầu thẫn thờ -“ đấy tôi đõ tiến sĩ rồi mà còn chưa chế được thuốc giải, thể được, rốt cuộc lại có kẻ nào ác tam như thế thế” Y phẫn nộ , ánh mắt căm tức lên, chàng nhìn mà khỏi thương xót, đau đớn ôm mặt nức nở, may mắn là lúc nãy dùng bữa trước nên chàng mới có thể biết được, nếu như cũng ăn cái thứ đó, nếu như thể làm chàng dám nghĩ tiếp, bất lực nhìn gương mặt tái nhợt của , ánh mắt vô định thẫn thờ, quỳ bên giường nắm chặt lấy tay nỉ non gọi nhưng đáp lại chỉ là im lặng, Nhật Quang lắc đầu chỉ có thể đứng nhìn, nếu như y nghĩ chắc chắn là có kẻ muốn hạ sát nhưng ngờ kế hoạch lại đổ bể, người đó biết hoàng thượng thích ăn ngọt nên mới ra tay, vì là người đò ngọt lại hay nhanh nhảu ăn trước nên kẻ ngu ngốc đó mới chắc chắn do dự.Hoàn cảnh bây giờ chỉ bao trùm là đau khổ, tiếng khóc của ngừng vang lên, y bát thần dựa vào tường, chỉ gọi và gọi tên -“ có cách nào sao” Chàng mềm giọng -“” Y đáp lại -“Đúng là lũ vô dụng, làm cái gì mà khóc lên khóc xuống như ai oán thế hả, thôi ngay , ai có người chữa được” Giọng lạnh lùng vang lên, giật mình giọng này lẽ, y xém nữa là té ngất vì người đó đứng cạnh mình -“… hai” lắp bắp ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng -“Thủ lĩnh….” đoạn cuối cùng cũng nằm luôn, Trần Hàn Tuấn liếc nhìn khinh thường rồi bước lên người y đến -“Tuyết Lan xem ra lần này em làm nổi giận rồi đấy” lạnh lùng nhìn , sau đó bước đến phía giường -“Đúng là ngu ngốc” Rồi đưa viên thuốc vào miệng -“Ngươi cho nàng uống cái gì?Ngươi là ai” đùng đùng sat khí nghi hoặc nhìn , đảo mắt trả lời, lập tức hiểu ý, lúc mà nổi con lên là rất ghét -“Đây là trai của Lan -Trần Hàn Tuấn” nuốt khan , quay mặt liếc nhìn từ đầu xuống -“Có gì muốn ” lãnh đạm -“Sao biết được, sao lại đến được đây” run rẩy -“Quên là ai rồi sao” gạt đầu, hai là giám đốc của BBI sở điệp viên ngầm do Châu Âu thành lập để giải quyết số rắc rối quái đảng mà người thường thể làm được, mà ở đó thứ gì cũng có thể chế tạo ra được, máy thời gian chính là trong những thứ đó nhưng mà tuy là như thế nhưng sao ấy biết chính xác ở đâu, tuy hai giỏi có giác quan thứ sáu nhưng mà… -“Muốn hỏi vì sao biết đích xác chỗ này” gật đầu, cúi gầm mặt lần này hai nổi cơn rồi -“Từ lúc nhận chức, bí mật dùng con chíp định vị tim vào người em và Jenny lúc hai đứa sơ ý nhất, nên dễ dang định vị, 2 tháng thấy hai em nên cha mẹ hai đứa hôt shoangr báo cho khi làm nhiệm vụ lập tức đến nơi em qua đó chính là ngôi đền đúng ” gật đầu, tiếp “ nhìn thấy đất hai chiếc trâm ngọc vỡ liền đem về trụ sở nghiên cứu phát trong đây có năng lực thần kì là cánh cổng nối giữa khôg gian này với gian khác, dùng con chíp định vị xác định em hoàn toàn đúng, số năm và thế kỉ em ở khác xa với nơi đứng, từng thực thi vài nhiệm vụ xuyên nên dùng máy thời gian quay về đây, khi đến đây nghe được em trở thành vợ của tên hoàng đế này, còn Jenny là vợ sắp cưới nhỉ, Tiến Vinh có vẻ vô tội nhất” tái mặt nhìn , y bật dậy phủi phủi bụi áo mình -“Tỉnh rồi hả” cười cợt -“Em nghe em vô tội nên tỉnh” -“Cái thằng này” cười tiếng -“Hai ngươi nãy giờ gì mà trẫm hiểu gì cả, chỉ biết ngươi là của nàng thôi còn lại” Chàng lắc đầu, nhìn vào thái độ của đối với chàng vô cùng thấy kì lạ, sao lại sợ sệt như thế -“Tôi đến đây là đem ba đứa về” lạnh giọng -“Trẫm cho phép ngươi làm thế, nàng là nữ nhân của trẫm, nếu ngươi muốn trẫm ban cho ngươi chức quan cao ban cho ngươi vàng bạc đầy ắp, chỉ cần ngươi để nàng ở đây” Nghe chàng liền ********* lại -“Ta cũng để ngươi đưa Jenny đâu, nàng là vợ sắp cưới của ta, ngươi muốn gì cứ ta cho ngươi tất” lạnh giọng -“Buồn cười, nếu cần ta lấy vàng đè chét các ngươi tại chỗ cho xem, ta giờ nắm chức vị còn hơn chức quan bé ở nơi này, đợi Jenny tỉnh dậy liền rời khỏi -“Trâm/ta cho phép” Cả hai đồng thanh -“Trời ơi ồn ào quá” bật dậy, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc, sắc mặt hồng hào nay tái trăng khi hiểu chuyện gì ở đầy, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy mấy cái với , nheo mắt nhìn rồi cười khẩy -“Jenny, em quả thạt là cũng mắc vào bẫy tình nhỉ, em là đứa tỉn tưởng nhất nhưng ngờ em lại làm thất vọng, em hiểu mà người ở đây thể , bốn người đều thuộc hai thế giới khác nhau, huống chi họ lại là người có tam thê tứ thiếp, hai đứa được bao lâu sau khi thấy người khác đẹp hơn thú vị hơn hai đứa lập tức đá hai đứa vào thùng rác mà thôi” cùng cúi đầu gì -“Ngươi sao có thể to gan như thế” Nhật Quang lên tiếng, tuy thế là đúng nhưng mà vô phép tắc trước mặt hoàng thượng như thế là ngông cuồng -“Thế nào là to gan, ta quan tâm, ở chỗ của ta có chuyện to gan hay , có kiểu quỳ phục dưới chân thiên tử, đúng hơn là có thiên tử, ta hành xử như thế được, cả hai đứa đều là em ta,Jenny cũng nhắc cho em nhơ em có hôn ước rồi” tàn nhãn , quay mặt gì, phải có hôn ước rồi, với hoàng tử của nước Pháp, là do cha sắp đặt, thể làm theo -“Cái gì, ta cần biết, ta rồi nàng là vợ của ta ta cho phép, cho dù nàng có hôn ước ta vẫn phải cưới nàng” hét lớn , xông lên cước giơ thẳng, mỉm cười đỡ lấy dùng võ đâu võ ko ngờ lại có người có năng lực như thế này -“ đấu lại đâu” Y lắc đầu -“Thôi ngay ” hét lên -“Em về, dù có ép thế nào em cũng về, em muôns bị ép gả, em muốn sống thực với tình của mình, từ làm theo lời cha thế là đủ rồi, em muốn ông sắp đặt cả hạnh phúc đời em” kiên quyết -“Xin lỗi hai, đừng giận em cũng về đâu, em thích Tuân, dù thế nào em cũng là người của Tuân rồi, với lại em muốn xa chàng, em biết hai thương em nhưng mà hai đừng ép em, từ tới giờ hai lúc nào cũng chiều chuộng em nhưng đây là lần đầu em xin hai đừng ép em” , cặp mắt nhìn đầy buồn bã cùng khẩn cầu -“Bây giờ hai đứa làm phản hả” cười nhạt -“Jenny em muốn làm theo ý cha của em nữa” -”Dạ” -“Tuyết Lan em gan dạ chống lại ” -“Vâng” -“HAI ĐỨA LÀ…làm tự hào chết được” dần giọng , mỉm cười tươi và ấm áp “Ầm” Y bổ nhào xuống đất -“Sao dậy” -…. đúng là cơn đau tim mang tên Trần Băng Tuấn”Y đưa ngón tay trước mặt -“ hai, giận hả” -“Lúc đàu có nhưng mà thấy hai đứa tự thoát khỏi cái tự ti của mình a nh vui , thế thôi” nhởn nhơ -‘Trời ơi vậy mà làm em xém chút là chết khiếp với ”. bặm môi -“Mà cho em uống thuốc gì vậy” -“Đó là thuốc tổng hợp của trụ sở độc gì cũng giải được” -“Woa hay quá ha” vỗ tay -“ hai, vậy là bắt tụi em về nữa a” hí hửng , gương mặt ửng hồng cả lên, đôi mắt hơi nheo lại, gò má trơn mịn phụng phịu , làm chàng cảm thấy đáng vô cùng -“Hả, về gì mà về, tan nát hết rồi lấy gì về” tròn mắt nhìn -“Ủa là sao” đứng dậy đứng đối mặt với , hai tay khoanh lại với nhau, ánh mắt cực là kì dị nhìn , nheo mắt -“Dạ xin thưa, đường đến đây, máy thời gian bay cái véo, rớt cái rầm, nát đóng, trong quá trình sửa sang lại” nhún vai thản nhiên -“Nát tan mà còn sửa được hả” Y nhăn mặt -“ vậy thôi chứ hư có phần chức năng định vị thời gian à” -“Ờ”Cả ba đồng thanh gật đầu -“Lan, em là quá đáng, sao có thể cưới chồng mà hỏi ý chứ” hờn dỗi , ánh mắt ghen tị tức tối dán thẳng vào bản mặt ngơ ngát hiểu chuyện của chàng -“Em….em xin lỗi” e thẹn cúi gầm mặt, ánh mắt có chút buồn buồn -“Thôi Hai ơi dù sao gạo cũng nấu thành cháo rồi” -“Thành cơm mà” Y đớp nhanh -“ quan tâm” đánh cái bốp vào tay y -“Cái gì, tức là..tức là…..” há hốc mồm ngồi phịch xuống ghế, ;lắp bắp nhìn -“Ừ hứ, em của bị ăn sạch rồi” gật đầu nhẫn tâm đâm thêm nhát dao vào tim -“Lan” hét toáng lên -“Dạ” giật mình ngẩng gương mặt cực kì đáng thương lên nhìn . cơn giận của như ngọn lửa bùng cháy nhưng lại bị dòng nước nhàng dễ thương là vẻ vô cùng là đáng của dập tắt hoàn toàn -“Đừng trách nàng, là do trẫm” Chàng nãy giờ đứng im lặng bây giờ mới lên tiếng, bước đến ôm lấy bất chấp ánh mắt quỷ dị chết người của , chàng lạnh lùng liếc nhìn , tia lửa điện xẹt từ mắt hai người mà đấu với nhau -“Ê you, đáng sợ quá” Y rùng mình nhìn qua nhìn lại hai bên -“Kinh luôn đó” lắc đầu -“Hừ, tất nhiên là lỗi tại cậu rồi, em của tôi ngây thơ đáng , nho nhã, dễ thươnng như thế này, trời ơi Lan ơi là Lan” -“Trời ơi với đất cái gì nữa, chuyện muốn cũng thành rồi, mà chưa chết làm gì mà trù lên trù xuống vậy, thấy ghê” lúc lắc cái đầu, mắt láo liên nhìn lên trần nhà, thong dong “Bốp” -“Đau quá, làm cái gì vậy hả” ôm đầu oán giận nhìn -“Nè cái con hách dịch kia, cho em biết, lửa khói này tất cả là do em” nhấn mạnh hai chữ cuối, chỉ thẳng ngón tay vào mặt , nhăn mặt, nghiêng người né tránh ngón tay phi thường đáng ghét của -“Gì chứ, em làm gì” hất mặt cãi lại -“Đúng rồi bà ơi còn cãi chối chi nữa nhận đại cho xong” Y ngồi ghế rung đùi uống trà -“Ông…rốt cuộc bên phe ai?” bực tức -“Ai thắng theo” -“Trời đất ơi, a mầm móng phản bội đây đúng ” kéo dài hơi -“Ừ bản chất con người tui nó dậy đó” Y nhún vai thản nhiên -“Thôi ngay , đủ rồi, đây có gì mai quay lại” -“Hở, quay lại tiếp hả” thản thốt -“Cái con này” -“ đâu vậy?” lo lắng hỏi -“ phải sửa xong cái máy thời gian ” nhún vai -“ vẫn nuôi ý chí quay về hả” Y -“Tụi bây về cũng để mày trở về quản lí cái tổ chức rối loạn đó chứ” -“A, vậy còn công chúa với chồng của ” Y liền tiếp đâm vêt dao thứ hai vào ngực , hít thở mạnh dằn cơn tức -“, sao vậy, bị trúng gió độc hả” Y lo lắng nhìn -“Độc cái đầu em, sao em cứ thích đụng vào vết thương lòng của vậyh” nhăn mặt -“Em cố ý, phải cố gắng” -“Đúng, phải ngăn lệ, nuốt sầu, biến đau thương thành…” bí thế gãi đầu nghĩ -“Thành gì” Y hứng thú -“Cam chịu, ừ cam chịu” , đột nhiên tiếng bùm vang lên, màn khói màu xanh lá dày đặc bao phủ cả căn phòng, tiếp sau đó là tràn ho sặc sụa -“Trời ơi, sao xanh lè dậy nè” dở khóc dở cười nhìn thảm cảnh trước mặt, ,y toàn thân đều màu xanh lá, tóc dựng đứng cả lên, mắt nhắm nghiền lại, dở khóc dở cười biết gì, ông chết tiệt đó mỗi lần bỏ là bao giờ báo trước quăng thẳng trái bom khói xuống đất, ai mà đứng gần ấy là bị dính chưởng nặng nhất -“Miễn bình luận” mở miệng định , liền lập tức bị y chặn họng, y quay người đau khổ bước -“Hey hú hồn” thở phào nhỏm quay mặt bước quen “cầm” theo phía sau, để lại 3 người con trai từ ngày gặp mặt đến giờ hoàn toàn là kẻ ngoài cuộc hiểu mô tê gì cả.