Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ - pe_thy_lovely_kt (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 10]


      “GRRỪ….Cái tên chết tiệt nhà người…đồ biến thái tại sao ngươi cứ theo bản nương ta thế hả, tránh ra” tức điên người biết gì với tên này, gọi là ăn trưa gì đó, lại thành buổi họp chợ 3 số 8 buổi chiều, người tung người hứng, hoàng thái hậu cứ ngồi miệng bá láp nâng cao còn cái gì mà đúng là long phụng gặp nhau, mĩ duyên tuyệt đẹp, hoàng hậu dìm xuống tận đáy, rằng phước ngàn kiếp mới có thể lấy làm vợ, từ lúc ăn trưa đến tận lúc chiều, ngồi nghe cũng muốn điên đầu, thở dài, xin phép ra ngoài trước., lại nhảy vào đòi theo, 2 bà cổ hũ lập tức cười hì hì gian trá nhìn , xin lỗi nghen chớ đây ngây thơ hiểu ngay được mưu của hai bà đó, muốngar cho à, nằm mơ dù cho khi biết là Thái Tử đại tại của Tống Minh chăng nữa,hứ quý tộc tam thê tứ thiếp, có hứng
      -“Đừng có hòng, nằm mơ giữa ban trưa” lảm nhảm, vừa vừa đá tùm lum vào mọi thứ nằm giữa đường, giận hành chém tỏi, sắc mặt ngày càng trờ nên khó chịu, đồ chết dầm, chết nghiền, chết chém, chết luộc, chết xào (sao tự nhiên đem làm đồ ăn dậy)
      -“Nàng sao có vẻ khó chịu với ta thế” lách lên đứng trước mặt , ánh mắt vươn chút bụi buồn, cảm thấy có tội, khoan cáo già như thế này, hừ tưởng Jenny này dễ bị lừa
      -“Ta khó chịu? là ghét ngươi đó, giờ tránh ra, ta trở về phòng” hách dịch , mau mau chán ghét , biết có ý với , nhưng có hứng thú, là người có tư tưởng đại quen với những người đàn ông như , đẹp trai, phải rất đẹp, môi mỏng như phớt hồng, mũi cao, thẳng, con ngươi sâu kín, đen bóng, với đường lông mày rậm rạp, gọn gàng, tuấn, đẹp có đẹp nhưng thích, có tư tưởng chiếm hữu, cái gì của chỉ là của riêng , ai được đặt tay đặt chân vào, nếu như là người của thời đại của có lẽ có thể chấp nhận , nhưng đáng tiếc…. lắc đầu nhìn lướt qua vẻ mặt sâu sa của , trầm, có chút buồn bã, có vẻ ích , còn ngược lại, nếu như chọc trúng cái kho tàng lí lẽ của , ôi thôi thôi ai cũng gục hết. Nhưng đối với , lại thích chuyện
      -“Tại sao ghét ta, ta làm gì nàng” ngẩng đầu nhìn , nhìn thẳng vào đôi ngọc châu tím tinh nghịch và bướng bỉnh của , muốn dò hỏi ,muốn biết chút động tâm nào với , lần đầu cảm thấy rất thú vị về vẻ thờ ơ của , nhưng càng gần dù chỉ là khắc nhoi lại thấy buồn vì thái độ đó, tại sao giống những nữ tử kia mà say mê , có lẽ như thế còn cảm thấy thú vị nhưng muốn điều đó trở thành thực, sao thế này (love rồi đó)
      -“ biết nữa, lần đầu ta cảm thấy chướng mắt về sau cũng chỉ như vậy” nhếch mắt nhìn , vẻ mặt vô cùng cao ngạo, khoanh tay nhìn , mặt tỏ vẻ chán chường, đưa tay lên che miệng rồi ngáp cái
      -“Buồn ngủ rồi, ta về đây” quay đầu, cặp mắt vẫn thờ ơ, hững hờ, là như thế, có thể rằng chỉ có thể biểu đạt tình cảm của mình đối với Tuyết Lan mà thôi. Đừng vô tình, chỉ là tình rời xa từ lâu lắm rồi. lặng lẽ bước , cũng thế, bước từng bước theo nàng, thất vọng, đau lòng, “đau lòng” haha, chưa biết đau lòng là gì, chưa biết đau vì tình là gì, đều nghe những bài thơ ai oán về tình, những lần đó đều cười khẩy, khinh thường cái thứ gọi là “tình”, chỉ trêu đùa i hai chữ tình cảm với các thê thiếp của , những tiểu thư quyền quý ôm mộng được , bây giờ có thể hiểu được rồi, hiểu được cảm giác người mình thương hờ hững với mình là như thế nào, cứ thế chẳng buồn liếc nhìn bóng dáng lả lướt trước mắt mình, gần mà sao tưởng xa như thế.
      -“Ngươi…về , ta phải ngủ” như thế này làm cho có chút xót lòng, giọng có chút dịu lại
      -“Nàng ghét ta nữa” Trời ơi, tên này…, mỉm cười, dễ thương đấy, cười nụ cười đọng môi, nhìn lầm chứ, cười vì sao, lòng kô ghét nữa
      -“Được rồi, được rồi, ngươi về , nếu ta ghét ngươi nhiều thêm đó, vội trở lại vẻ mặt lạnh băng hồi nãy, nhưng khóe môi vẫn hơi mỉm lên, nắm lấy tay , vẻ mặt phấn khích cực độ. Nguy hiểm! vội vàng rút tay ra nhưng vẫn nắm chặt lấy buông, tuấn, đôi môi mỏng nhếch lên cười tươi
      -“Được, ta về, ta về ngày mai ta đến” 1s 2s 3s lặng người, cười đẹp , chói sáng, xunh quanh có hàng ngàn đóa hồng, lắc lắc đầu, chết tiệt Jenny đừng có dính virus mê trai chứ.Chợt, 3s4s5s lặng người tập 2, …. hôn…hôn má , cái tên chết…tiệt này, tim của sao lại, thình thịch liên phanh thế này.Mau chóng hất tay ra, mở cửa nhanh chóng rồi đóng sầm cửa lại, má đỏ đỏ, người nóng nóng hic, sao thế này. dựa người vào cánh cửa, lắc lắc cái đầu,người bên trong ngớ ngẩn mặt đỏ như lửa hồng, người bên ngoài mặt mày tươi tỉnh, khẽ quay lưng bước .
      Tia nắng buổi sáng chíu xuyên qua khe cửa sổ phòng, vô tình quấy rầy người an giấc giường, bờ mi khẽ chớp, con ngươi tím mở to, ngáp cái rời chân xuống giường
      “Râm”. ẶC, giật nảy người nhăn mặt nhìn ma nữ bà bà đứng chống nạnh, vẻ mặt khoan khoái lạ thường, lão bà bà này chuyện gì nữa đây
      -“Phương Uyên, Phương Trang đem công chúa tắm rồi thay y phục ngay
      -“Vâng” Chưa kịp để mở miệng chống đối, 2 tì nữ lanh lẹ khiêng ném thẳng vào thùng nước, sau đó trang điểm thay đồ, đúng là ngứa ngáy với bộ trang phục này mà
      -“Ma nữ bà bà, định làm gì nữa đây” khó chịu , dù rất thích tính tình của ma nữ bà bà nhưng chịu nổi những lúc thế này
      -“Thằng cháu hư của ta đến tìm cháu” Bà xong vẻ mặt trở nên gian mạnh, nhếch nhếch cặp lông mày nhìn bà bà, vẻ mặt chẳng phản ứng gì, lạnh giọng
      -“Thằng nhóc đó đến đây tìm cháu” Bà bà gật đầu, vẻ mặt vô cùng phấn khởi, hít hơi sâu, thẳng
      -“ ” “Ầm” tảng đá 50000 tấn đè thẳng lên hi vọng của bà bà, bà xụ mặt xuống nhìn bằng ánh mắt đáng thương, 1s 2s 3s
      -“Được rồi cháu bước thẳng ra ngoài, đến phòng khách, lão bà bà liền trở lại vẻ mặt uy nghi như cũ
      -“Chỉ có cháu mới là thái tử phi của tên tiểu tử đó thôi”
      -“Nàng đến rồi. Ta cứ tưởng nàng ra chứ” nhìn trìu mến, nhếch miệng mặt nhăn, khoanh hai tay lại buồn hỏi
      -“Tìm tôi làm gì”
      -“Ta…..ta....ưm” gãi đầu, bối rối, phì cười
      -“Được rồi, đưa tôi dạo ở ngoài cung , tôi chưa có dịp tham quan, với lại cũng chưa ăn gì” hơi rồi bước ra ngoài. bần thần lát rồi mau chóng đuổi theo.
      -“Ngon chứ” quan tâm hỏi, nhìn ăn tự nhiên thế này là lần đầu, chưa thấy nữ nhân nào có thể ăn uống quan tâm đến nghi lễ phép tắc, tuy là thế nhưng cách ăn của bày hày, gọn gàng mà ngược lại đúng hơn, tạo cho cảm giác rất tự nhiên. Nhưng điều hài lòng là tại sao từ nãy tới giờ các nam nhân khác đều nhìn , thấy là rồi sao.
      -“Tôi ăn xong rồi, thôi” quăng nén bạc cho tên tiểu nhị rồi đuổi theo , hai người song song với nhau làm ai đường cũng ngưỡng mộ, cặph đôi “trai tài sắc” này. cứ đến hết tiệm trang sức này đến tiệm trang sức khác, lúc đầu làm cứ tưởng là nàng thích đeo ai ngờ lúc sau là tìm mua quà cho bà bà và mụ mụ .Có chút thất vọng vì cứ ngỡ đó là sở thích của cũng giống những nữ nhân khác ai ngờ. Hai người chẳng gì với nhau, cứ lẳng lặng mà , hai con người hai suy nghĩ khác nhau, người nghĩ đến bạn thân của mình, người nghĩ đến ngườ bên cạnh mình. Cho đến khi
      -“ÔI, Thái Tử người làm gì ở đây” Sặc, nuốt luôn hột của miếng cam ăn dở, giọng ngọt ngào, uyển chuyển đến nổi làm nổi hết cả da cá, lông mày nhíu lại nhìn ba nữ nhân đứng trước mặt, xanh, cam, tím, mặt mũi ai cũng đẹp, mỗi người vẻ, nữ tử áo xanh uyển chuyển hiền hòa, nữ tử áo tím quyến rũ mê người, nư tử áo cam kiêu ngạo,tinh nghịch. Nữ tử áo cam hất mặt nhìn rồi bước đến bên ,ôm cánh tay nũng nịu, vuốt lồng ngực, cứ kiểu này chắc nôn ra hết quá, 2 người còn lại cũng tiến đến bên , làm cử chỉ thân mật, trông bây giờ giống như kẻ ăn chơi trác táng, theo nườm nượp, mà mấy con này giống gì mà thời này hay nhỉ?A! Đúng rồi kĩ nữ lầu xanh
      -“Thái tử, sao ngài bỏ bê chúng thần thiếp mấy ngày nay vậy” Rồi, biết mấy con nòng nọc này là gì của rồi, ra là thiếp của , hèn gì, nhíu mày nhìn , ánh mắt mỉa mai nhìn 3 người bọn họ, khẽ thở dài, chậc chậc, tội nghiệp
      -“Vị nương này là ai vậy?Ngài là hư nghen, lại lấy ra từ kĩ viện nào vậy” nghiêng người,lấy tay xoa xoa thái dương, người động, ta đá, người mà đá ta động
      -“Xin hỏi ba vị nương này là ai? A!Đoán được rồi, là “tiện thiếp” của thái tử đúng tròn mắt hỏi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, nhấn mạnh hai chữ tiện thiếp để chỉ thân phận của mấy ả
      -“Chẳng phải ngươi cũng sắp là tiện thiếp sao?” Nữ tử áo cam mặt đỏ chót tức giận
      -“Xin lỗi nghề của tôi phải kĩ nữ hay tiện thiếp moi móc đâu ra như 3 vị, tôi là Jenny là công chúa được hoàng thượng sắc phong, là cháu nuôi của Ma nữ bà bà, ý quên Hoàng Thái Hậu bà bà” giọng mỉa mai, miệng cười nhếch lên khinh mạt. Cả ba người sắc mặt đại biến, nhưng ngay lập tức nữ nhân ngoan cố áo cam liền tiến đến chống nạnh dương oai, điều thứ hai ghi nhân được này là “sủng thiếp” của nên mới dám làm càng như vậy.
      -“Công chúa sao chứ, ta sợ ngươi cũng là loại dâm nữ bám đuôi Thái Tử của chúng ta, chẳng phải cũng tầm thường sao” hếch mắt, ngu ngu ngu mắc bẫy rồi nữ nhân ngu ngôc.Giờ xem ta vật ngươi vố đây con đầu óc như kiến kia.
      -“ nương, vậy chẳng phải cũng là dâm nữ sao, nương giữa ban ngày ban mặt, ôm ấp, bám như vi trùng chịu rời khỏi đàn ông, chẳng phải còn tệ hơn tôi sao, chút sĩ diện nào cả, a phải là loại nữ nhân như được học hai từ sĩ diện phải, để ý người qua đường gì sao, là chậc chậc mất mặt chị em phụ nữ quá, xin hỏi chun ra từ kĩ viện vô văn hóa nào vậy, có phẩm chất, tước vị lại còn làm công cụ ấm giường nữa chứ. Tội nghiệp” Càng nghe nữ tử áo cam càng nóng mặt, 2 nữ kia mặt xám xanh, vội vàng buông ra.
      “CHÁT” Nữ tử áo cam như con thú điên hung hăng tát vào mặt , đỡ nỗi liền té xuống đất, giật mình lao tới. Từ nãy tới giờ ai để ý rằng sắc mặt đại biến thế nào khi nữ tử áo cam ngu ngốc kia dùng lời nhục mạ , nữ tử áo cam là trong 3 sủng thiếp của , nên mới lộng quyền như thế. mau chóng lau máu miệng , hất tay ra, tự mình phủi áo đứng dậy, nhìn , vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhìn máu ở bờ môi xinh đẹp kia chảy ra lòng đau như cắt. nổi điên quay lại nhìn người đằng sau, nữ tử áo cam tái mặt khi nhìn thấy như thế, vung tay
      -“Bỏ tay xuống Tư Kì Phong” lạnh giọng nhìn , thả lỏng tay ra, mỉm cười mỉa mai nhìn , đàn ông là thế, thích thứ gì quý trọng thứ đó, lúc tim được vật mới để thay thế vứt đồ cũ vào sọt rác. quay ngoắt người bước , chẳng thấy thương tiếc chi cho loại con đó, thứ đàn bà bán cả danh dự phẩm chất cho người trêu đùa mình, miếng da cũng thể so sánh với . hung hăng nhìn nữ tử khiếp sợ trước mặt
      -“Coi ta làm gì ngươi” đe dọa sau đó quay lưng lại tìm kiếm , nhưng bóng khuất theo dòng người đông nghẹt, lách qua từng người từng người . Giờ tối rồi, vẫn nghênh ngang phố, mua hết cái này đến cái khác, tìm được món đồ ưng ý cho Ma nữ bà bà và tiên nữ rồi giờ dạo chơi thôi. bước chân vào tiệm trnag sức khá bắt mắt, hết trâm ngọc rồi đến hoa tai, dừng lại chỗ miếng ngọc bội hình rồng, chạm khắc tỉ mĩ, hoa văn tuyệt đẹp
      -“Ông chủ, cái này bao nhiêu” hỏi người đàn ông to béo trước mặt
      -“Tiểu thư có mắc, đây là Long ngọc được làm từ thạch và ngọc quý rất hiếm đấy, cái này dùng cho nam nhân” Ông ta gật gù giới thiệu say sưa, tặng cho nam nhân, lại nữa sao lại xuất gương mặt chứ, thái độ hồi nãy có lẽ hơi quá, thôi kệ
      -“Ta mua, bao nhiêu”
      -“400 lượng bạc”
      -“Được, tiền đây” láy từ tay ra 2 thỏi vàng đưa cho ông ta, ông ta mắt sáng rỡ nhìn hai thứ láng bóng tay, mặt mày tươi tĩnh tiễn đến tận cửa, đúng là co tiền có quyền được tất. suy nghĩ vẩn vơ
      “PẶC”
      -“Á, ăn cướp trả lại đồ cho ta, đó là quà cho ma nữ bà bà đó” hộc máu đuổi theo, đến tận con hẻm vắng, đột nhiên xuất tên ăn mặc khoa trương, mặt mày sáng sủa nhưng lại dâm tà vô cùng, ê đừng gặp trúng chuyện đâu nha
      -“Mĩ nữ, ta để ý từ nãy tới giờ rồi đó, theo ta về làm thiếp, ta hảo hảo chăm sóc nàng” Thấy chưa biết ngay mà, gõ đầu nhìn
      -“Thiếp cái đầu mo ngươi, ta đây thích loại người như ngươi trả ta bọc đồ” la chí chóe, tên đó điên đầu tát cái rồi đè ép vào tường
      -“Câm miệng lại , mĩ nhân” Tên đó xong, đưa tay sờ soạng khắp người . Sợ quá, hic muốn, hai dòng nước lóng lánh men theo đôi gò má mê người mà rơi xuống, Tư Kì Phong tên chết tiệt đáng ghét nhà ngươi, hu hu sao lúc trước ngu học võ chứ hic.
      “BỐP, BỐP” mở mắt, nằm mơ chứ là ,nhưng sao gương mặt lại đáng sợ như thế chứ, giơ tay đấm mạnh vào mặt tên đó, còn chưa đủ đưa chân đạp lên bụng , đánh tới nổi tưởng chừng tên đó sắp chết rồi chứ, hoàn hồn, chạy đến ôm lại
      -“Đủ rồi Tư Kì Phong ngươi mà đánh nữa chết đó” Hăn dừng tay, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ, thở hồng hộc như kiềm chế cơn điên của mình. Tên đó khó khăn lết .
      -“Nàng….sao lại tự tiện bỏ như thế, nếu như ta đến muộn, nếu như ta đến muộn….” đau khổ
      -“Ta….xin lỗi” cúi mặt gì, sao lại cảm thấy có lỗi như thế này chứ
      -“CHẾT TIỆT” tức giận đánh nắm đấm vào tường, “ẦM” giật mình nhìn bàn tay rướm đầy máu của , là lần đầu cảm thấy vô dụng thế này, để người đàn ông khác chạm vào nàng. trợn mắt nhìn , nước mắt lưng tròng rồi rơi xuống,tí tách
      -“Đồ ngốc…ngươi là đồ ngốc, ngươi làm gì vậy…ngươi biết đau sao” Lân thứ 2 khóc lại vì . thẫn thờ tay bất giác lau những giọt nước mắt mặt
      -“Đừng khóc nữa ta xin lỗi” ôm nàng vào lòng, bàn tay vấy máu in lên làn áo như mây trôi. Lẳng lặng gì, để gian yên ắng bao trùm lấy hai bóng hình ôm nhau dưới ánh trăng vàng.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 11]

      -“Tuyết Lan tiểu thư” Nhật Quang ôm quyền thi lễ, y nhìn bằng ánh mắt vô cùng kính trọng và khách sáo
      -“Hử, có chuyện gì vậy Nhật Quang huynh” Sao mà ngọt xớt vậy nè trời, y khẽ choáng váng, cảm nhận được ác khí sau lưng, y khẽ nuốt nước bọt xuống
      -“Lan Nhi chỉ cần gọi là Nhật Quang bỏ chữ huynh ” Chàng bước đến ôm eo , dí sát mặt vào khuôn mặt đỏ ửng cùng với đôi mắt ngừng chớp chớp kia.
      -“Lan Nhi hôm nay chúng ta trở về nhà” Chàng ngữ khí có chút lo lắng, ánh mắt ngừng dò hỏi từng cử chỉ mặt nàng, nhưng vẫn có thể nhìn chỉ là vẻ ngây ngây ngô ngô như thường ngày
      -“Nhà của Tuân sao” chớp mắt hỏi,chàng gật đầu, liệu nàng có chấp nhận việc chàng là vua nước là phu quân của hơn 4000 nữ nhân của hậu cung , liệu lúc đó nàng có thay đổi cách cư xử với chàng , có gọi chàng là Tuân . Chàng có chút lo sợ, ai bảo chàng sợ rằng chúng hậu phi làm hại nàng, chàng cũng muốn buông nàng ra nhưng thể dù có biết rằng nàng gặp nguy hiểm.
      -“ cùng ta nhé” Chàng hỏi, cho dù muốn cho nữa chàng cũng chàng cũng bắt , nhưng chàng muốn hỏi cho để tránh việc làm bị tổn thương, hay là chính chàng bị tổn thương
      -“Ưm tất nhiên là rồi, vì Lan đâu có nơi để ở đâu, Jenny fly đâu mất òi” gật gật đầu, gương mặt phúng phính có chút buồn buồn, tại sao lúc nhắc đến người tên Jenny đó, lại buồn, chàng hiểu, đột nhiên nở nụ cười tươi, đôi má lúm đồng tiền càng làm cho đáng hơn
      -“Chừng nào vậy”
      -“Bây giờ” Chàng , tay phải xoa xoa gò má phúng phính của
      -“Ừm…Công tử, tiểu thư chúng ta được chưa” Dù muốn phá hỏng giây phút đầm ấm của hai người trước mặt nhưng y muốn mau chóng quay lại để giúp chàng sắp xếp lại nội bộ triều đình, chắc bây giờ ở đó loạn lắm đây. Còn chưa đến tình hình ở hậu cung kinh hãi đến tận nào nữa.
      Con ngựa bạch phi lướt qua mọi vật, hí hửng nhìn ngắm xunh quanh, lần đầu ngựa đù có chút ê mông nhưng rất thích, ngồi bên, gần như là dựa hẳn vào bờ ngực ấm áp của chàng, tay giữ giây cương tay ôm , gương mặt chàng có chút phức tạp. Nhật Quang từ nãy tới giờ có thể nhận thấy vẻ mặt của chàng, y hiểu được chàng lo gì, nhưng thân phận của là hộ vệ dù có quyền trong triều đình nhưng thể nhún tay vào việc hậu cung phức tạp, tà ác kia, nơi đó có thể là địa ngục của trần gian. y dũng cưỡi con ngựa màu đen tuyền, phi song song với con ngựa bạch kia, y lắc đầu nhìn vẻ mặt hí hửng, ngây thơ của , là đáng tiếc mà.
      -“Lan Nhi dậy , đến rồi” Chàng khẽ giọng sủng nịnh lay dậy
      -“Ưm…Tuân” gật đầu, tay dụi dụi mắt, ngáp cái trông cực rồi nhìn chàng, chàng đưa hai tay ra đỡ xuống, giờ mới để ý, nơi này… thể nào…đây là hoàng cung, xunh quanh đồ sộ nguy nga, quan văn, quan võ đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, hậu phi đứng đầu là hoàng hậu, toàn bộ mọi người đều hanh lễ
      -“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” Sốc tập , tuy ngây thơ nhưng mà cũng thể nào bình tĩnh cỡ đó được nhưng xen vào ngạc nhiên, lòng có gì đó rất thất vọng và buồn buồn, ngờ Tuân lại là hoàng thương, vua nước, còn điều nữa vua là phải có cả hậu cung, ra là Tuân có vợ rồi, nhìn chăm chăm vào mọi vật nhất là đám hậu phi, ai cũng đẹp hết á, nổi bật nhất là nữ nhân đứng đầu kia, trang phục lộng lẫy, đầu đội mũ phượng, chắc là hoàng hậu rồi, nhìn ra được dáng vẻ buồn buồn của , chàng nhíu mày, điều lo lắng xảy đến
      -“Bình thân” Chàng qua loa, rồi kéo vào lòng bước thẳng tới tẩm phòng của chàng, vẫn còn trong tình trạng đông cứng chưa tan, nên gương mặt vẫn ngờ nghệch mặc cho chàng kéo . Người đàn bà đứng đầu cứng mặt, ánh măt hằn lên vẻ dữ tợn, chúng hậu phi, các quan đều xầm xì to , thể bỏ qua những gương mặt căm ghét, tì tiện của chúng hậu phi, Nhật Quang lo lắng, bọn họ bắt đầu hành động rồi đây, nhìn vẻ mặt của vị hoàng hậu kia làm y giật mình, đáng sợ , Tuyết Lan nương cố lên
      -“Lan Nhi, nàng sao thế” Chàng quơ tay trước gương mặt vô hồn của , giật mình lắc lắc đầu
      -“Tuân là vua”
      -“Phải” Sốc tập hai
      -“Tuân sao lại với Lan” Nếu như biết trước là thế, chắc chắn đồng ý, mà tự mình chôn chân tại kinh thành, tự mình mở quán ăn mà bán như thế chẳng phải là có thể nuôi mình mà chịu khổ sao. Còn ở đây, thế nào mấy vị cung phi kia cũng hiểu lầm, rất thích đọc truyện về hậu cung ngày xưa nên có thể hiểu được, ở đây tuy ăn no mặc ấm nhưng lại biết chết khi nào, chôn ở đâu luôn đó. Ngây thơ là vậy nhưng đầu óc cũng có thể hoạt động cực bén kkhi gặp những tình huống sốc cực cực này
      -“Ta xin lỗi” Chàng nhìn , biết phải sao. Ngập ngừng lát, mở miệng
      -“Tuân….có thể đem Lan bỏ lại kinh thành được ?”Nghe xong câu đó, mặt chàng ngừng biến sắc, giữ chặt lấy bả vai nhoe
      -“Lan Nhi, ta để nàng đâu, nàng hãy ngoan ngoãn ở đây , ta biết ta dỗi nàng nhưng ta tâm muốn chăm sóc nàng” Chàng hấp tấp , có chút mềm lòng khi nhìn gương mặt bất đắc dĩ của chàng
      -“Ừm” gật đầu, chuyện gì đến rồi đến, nếu như mấy vị cung phi kia làm khó , bỏ trốn, như thế là có lí do chính đáng, cũng có thích Tuân nhưng khi biết chàng là vua tia nhoi đó vụt tắt, là người đại quen với ý nghĩ chồng, vợ bình đẳng rồi. Chàng mỉm cười vui mừng ôm vào lòng.
      -“Tuân, khụ khụ….nghẹt thở” ho khan, nãy giờ cũng là nửa canh giờ ở trong tư thế này, chàng cứ khư khư ôm vào lòng, còn ôm rất chặt nữa chứ, cứ sợ rằng cánh mà bay mất, là làm cho đỏ hết cả mặt, giờ có thể hình dung mặt với trái cà chua chín mọng rồi đó.
      -“A ta xin lỗi” Chàng mau chóng buông ra, mỉm cười dịu dàng với , nhìn gương mặt phúng phính của làm cho chàng nhịn nổi mà xoa lên đôi gò má hồng hồng của
      -” Tuân,….” ngập ngừng, muốn Tuân giúp tìm Jenny của , nhưng sợ làm phiền chàng, vì từ lúc rơi xuống đây đến giờ toàn là chàng chăm sóc cho
      -“Chuyện gì vậy, muốn nhờ ta gì sao, nàng ” Nhận ra vẻ mặt thoáng e dè của , chàng có chút gì đó khó chịu, tin tưởng chàng sao mà lại ngập ngừng như thế.
      -“Ưm, Tuân giúp Lan tìm Jenny có được ?” gãi gãi đầu, môi hồng khẽ chun lên, mặt hơi cúi xuống dưới, mắt len lén nhìn chàng, hai tay đan vào nhau, tạo ra dáng vẻ đáng nhất mà chàng chưa từng thấy, làm cho người ta từ chối là được. Nhưng rốt cuộc Jenny là ai chứ, là gì của nàng, sao nàng lại quan tâm đến y như thế, lẽ y là người của nàng sao, sắc mặt chàng càng ngày càng trở nên đáng sợ, thần thái dần trở nên u tối khi nghĩ đến đó.
      -“Jenny của nàng là ai” Chàng cố gằn ngọn lửa trong người xuống, khi nghe được trúng chủ đề để bla bla tuôn ra trào
      -“Jenny rất đáng , dễ thương, rất tốt, lại rất đẹp nữa, mạnh mẽ lắm rất đáng để người ta nể phục nha, còn nữa thông minh nè, làm gì cũng giỏi hết á, đời này có ai là giỏi hơn Jenny đâu, Lan nhất Jenny đó” Rồi văn biểu cảm hay văn tự gì đó ai biết nhưng chỉ biết điều, cuối cùng chàng cũng phát điên, khi nghe được 5 chữ “Lan nhất Jenny đó” , sắc mặt của tươi tắn vô cùng khi vừa kể vừa huơ tay biểu đạt rât là biểu cảm, khác xa với chàng, gương mặt càng ngày càng u ám, cứ như sắp giết người bằng, bàn tay trái nắm thành quyền chặt đến nổi có thể nhìn thấy nó nổi cả gân xanh lên mồn . Chàng muốn lôi đầu người có tên là Jenny ra mà băm vằm ra từng mảnh, từng khúc, để mình độc chiếm Lan Nhi của chàng, tên con trai đó tốt đến vậy sao (Trời ơi hiểu lầm ồi, người ta girl chính hiệu à nha) chàng bằng sao, hừ chàng tin
      -“Tuân,sao thế, sao lại đáng sợ vậy” quay lại bắt gặp chàng như oan hồn đòi mạng, người khẽ run rẩy, môi mím lại nhìn chàng, bỗng dưng chàng ôm lấy eo , ghì sát vào người mình rồi hôn cách mãnh liệt
      -“Tuân…ưm..đ..ừn…g” hoảng sợ, cố đẩy người chàng ra nhưng mà thể, chàng như bức tượng chắc chắn thể lay chuyển, nụ hôn đầu của , mơ ước ngày nào đó trao cho người thương, tại sao, tại sao chứ, muốn, hu muốn, muốn bạch mã hoàng tử hôn mình chứ phải người có cả ngàn người vợ cướp đoạt thứ nâng niu nhất, bảo vệ nhất, hai hàng lệ châu cứ thế mà trượt vẽ lên đôi gò má đường nét trơn tru đến đau lòng, chàng vẫn để ý, hôn ngày càng sâu, thăm dò vào mọi ngóc ngách, cướp hương ngọc của , chàng kkhoong muốn dứt ra, cánh hoa hồng mê người cứ hút chàng vào, mặn, tại sao lại mặn, chàng khẽ mở mắt, bất chợt nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của , trong lòng bỗng nhói lên, chàng làm gì thế này, nhanh chóng buông ra, quyến luyến rời khỏi nơi ngọt ngào kia, khóc òa lên,=
      -“Hu Hu Tuân là người xấu, Tuân là người xấu” khóc ngớt, nước mắt tuôn ra như suối, cứ như thế mà biến thành hàng ngàn mũi tên bắn thẳng vào tim chàng
      -“Lan Nhi, ta…” Chàng nhanh chóng lại gần giơ cánh tay định ôm vào lòng, rất sốc, đối với nụ hôn đầu rất quan trọng, là nơi mà gửi gắm ước mơ tìm được hạnh phúc, giơ thẳng tay tát vào mặt chàng cái, trong giây phút này, đối với người đứng trước mặt là người xấu, chàng giật nảy người nhìn , ánh mắt đăm đắm mang đầy vẻ hối tiếc và tội lỗi. mở tung cửa bỏ chạy ra ngoài
      -“Lan Nhi, ta xin lỗi, Lan Nhi chờ ta” Đuổi theo bóng dáng nhắn vừa khóc vừa bỏ chạy kia làm chàng hoang mang ít, nhưng đuổi được khúc gương mặt ngày càng lo lắng hơn, nàng…..biến đâu mất rồi, chàng dưng lại, đầu ngừng quay tứ phía để tìm
      -“Lan Nhi, nàng đâu rồi, ta xin lỗi, ta xin lỗi nàng ở đâu mau ra ” Chàng khẩn hoảng , quay đầu chạy về phía khác, thút thít khóc, trốn sau gốc cây, đợi cho chàng mới bò ra, đôi mắt đỏ hoe, mũi nghẹt nghẹt, hít hít vài cái, lấy tay áo dụi dụi mắt, lẫn thẩn bước , lấy trong cái túi vẫn đeo khư khư ở bên người như báu vật ra cục kẹo màu hồng, bỏ vào miệng nhai nhai, kẹo là thứ tốt nhất mỗi khi buồn mà có Jenny bên cạnh.
      -“Tuân là người xấu, là người xấu, híc híc” hồi, dừng lại, mới phát mình nơi như tiên giới, hoa lá um tùm, còn có cả hoa hồng nữa, đủ màu hết luôn, cúi người ngửi lấy, mùi hương nhàng làm cho thấy đỡ hơn. vừa vừa hát, dạo hết vòng, dường như quên béng chuyện hồi nãy. Bỗng dưng va vào người nào đó
      -“Ui da” xoa xoa trán
      -“To gan, ngươi mù hay sao mà dám đụng vào người nương nương hả, ngươi có biết nương nương của ta mới bệnh dậy tiểu cung nữ giọng chéo chéo hét toáng lên, làm cho có chút sợ sệt, liền cúi đầu xin lỗi
      -“Xin lỗi, tại vì mình cẩn thận nên mới va vào hai người”
      -“Vô lễ, tiện nhân này, ngươi biết người đứng trước mặt ngươi là ai , là Diệu Phi nương nương, sủng phi của hoàng thượng đấy, hừ, thứ như ngươi sao có thể..”
      -“Đủ rồi, đừng đôi co với tiện nữ này, ta phải thăm hoàng thượng, mấy tháng rồi gặp người” Nữ nhân cao quý mặc y phục màu xanh ngọc mềm mại, yểu điệu , mày liễu, môi hồng, xinh đẹp mê người, buồn buồn ra là vợ của chàng, cúi đầu rồi mau chóng chạy
      -“Nương nương sao người tha cho ả thế”
      -“Ta có tâm trạng, nhưng mà hình như tiện nữ này phải là nô tì, nhìn cách ăn mặc như thế, phải dạng tầm thường, ả ta trông cũng rất đẹp à phải là đẹp mà là xinh, bỏ mau đến chỗ hoàng thượng”
      -“Vâng”
      -“Hoàng thượng có chuyện gì mà ngài lại triệu thần vào gấp như thế chứ” Nhật Quang có chút bực bội , y ở nhà nhàn nhã đọc sách, lâu lâu mới có ngày đựoc giải lao vật mà tên này cũng tha, là tức chết mà.
      -“Lan Nhi, ngươi mau chóng triệu tập binh lính lục soát khắp cung cho ta, nàng biến mất rồi, ngươi hãy đích thân tìm nàng rồi đưa về đây, được dùng vũ lực với nàng” Chàng sốt ruột
      -“Hoàng thượng, người và Lan tiểu thư lại chuyện gì vậy, thôi được rồi, thần tuân lệnh” Y chẳng muốn dong dài, dù có hỏi tên này cũng hét ầm lên rồi **** y là nhiểu chuyện. cho xong, mà tiểu nữ tử này, là…Hoàng cung bự chà bá thế này, tìm cho mà hộc máu luôn.
      -“Hoàng thượng, Diệu phi nương nương đến” Lão công công sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của chàng, người có thụt ra ngoài chút dám tiến thêm bước nào nữa
      -“ muốn gặp” Chàng hất tay, còn tâm trạng đâu mà gặp mặt bọn cung phi thủ đoạn trong cung chứ
      -“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng” An Diệu Phi cúi người dịu dàng hành lễ, chàng khẽ nhếch mày, to gan, chàng có bảo cho ả ta vào đâu tại sao lại có thể tự ý như thế chứ, chắc là cho rằng được chàng chiều chuộng mấy hôm rồi tự cho mình là phượng hoàng vàng mây
      -“Nàng đến đây có việc gì, trẫm chưa cho phép nàng vào, sao nàng có thể to gan đến nỗi coi lời trẫm ra gì” Sắc mặt chàng đáng sợ nay càng nghiêm trọng hơn
      -“Thần thiếp dám, chỉ là thần thiếp lâu rồi gặp hoàng thượng nên rất nhớ hoàng thượng, thần thiếp mới đường đột vào như thế, xin hoàng thượng tha tội” Gương mặt Diệu Phi thập phần thống khổ, mắt lại lấm tấm mấy giọt nước. Chàng cười nhếch mép
      -“Hoàng thượng xin đừng trách Diệu Phi nương nương, ngừoi mới bệnh dậy mà vội vã chạy đến đây thăm người, mong người hãy tha tội” Lý Hoa nha đầu của ả, liền quỳ xuống, yếu ớt , chàng càng lấy làm trò để châm chọc hơn, chủ nào tớ nấy liền sai
      -” Hừ, được rồi, đứng dậy ” Chàng bực dọc ngồi xuống ghế
      -“Tạ ơn hoang thượng” Ả đứng dậy, cũng tự mình ngồi xuống ghế, ả vẫn ngớt những lời cảm động với chàng, nhưng chàng chút cũng như bỏ vào tai, nếu thay là những lời này, chắc chắn chàng rất vui. Chàng thở dài, Lan Nhi của chàng là..
      -“Ui da” Lại lần nữa, biết lại đụng trúng vị cung phi nào nữa đây, tội nghiệp nhìn lên, a phải cung phi mà là con trai, hi may quá, cười cười, lại lần nữa cúi đầu xin lỗi
      -“Xin lỗi, vị cộng tử này, là…”
      -“ nương sao chứ” chớp chớp mắt, a lịch quá, ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, cười hì hì, gương mặt đáng chết người. Vị cộng tử này, tuấn phong rất được nha (đẹp mê người luôn mà kêu được), mái tóc bạch kim được buộc lõng bằng tơ vàng, y phục tôn quý, từ xuống là màu trắng thanh nhã, gật gù nhìn y, y cũng bị mê hoặc bởi dáng vẻ trẻ con của , con ngươi màu nâu khẽ lướt qua gương mặt phúng phính dễ thương của nàng, trông nàng ngây thơ, toàn là màu hồng, y khẽ cười.
      -“Cho lại lấy viên kẹo đưa cho y, cứ hễ thấy ai dễ mến là cho kẹo cứ như là trẻ con
      -“Kẹo đó” Đoán ra y chuẩn bị hỏi gì, liền trả lời ngay, y bật cười khẽ, mâu quang ấm áp an toàn nhìn rồi lại nhìn thứ kì lạ tay y, cất vào tay áo, y khẽ hỏi
      -“Ta là Vương Cát Dương, còn nương”
      -“Là Trần Tuyết Lan, gọi là Lan nha” xong gương mặt tươi sáng, cùng nụ cười tươi làm tim y khẽ loạn nhịp.
      -“Tuyết Lan tiểu thư” Giọng đầy quen thuộc này cắt đứt màn chào hỏi đầy đẹp đẽ của hai người, Nhật Quang vui mừng bước tới, cuối cùng cũng tìm được nãy giờ chạy đôn chạy đáo muốn mỏi cả hai chân, bất giác nhìn bên cạnh, y giật mình
      -“Cát Dương vương gia, ngài làm gì ở đây”
      -“Ta có việc vào cung để gặp công chúa” Y mỉm cười giao hảo đáp lại
      -“Vậy sao, vậy làm phiền ngài. TUyết Lan tiểu thư, hoàng thượng có lệnh đưa về” Y ôm quyền thi lễ, bất giác nhớ đến chuyện đó, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra, mặt mày mếu máo đến phát tội
      -“ về, về, ta về đâu, ta về, hu hu hu, Nhĩ Tuân là người xấu, là người xấu, ta về đâu hu hu hu” Cả đám người ai cũng ngạc nhiên tất nhiên trừ tên đứng trước mặt với vẻ mặt bối rối khi nhìn khóc ầm lên, y giơ tay loạn xạ biết dỗ sao cho nín khóc nữa. Cát Dương khẽ nhíu mày, nàng là người của đại huynh, hèn gì, y cười khổ, khẽ lắc đầu, đại huynh có phúc lại tìm được người con tuyệt vời này.
      -“Tuyết Lan tiểu thư, đứng lại, đừng làm khó hạ thần” Y giật mình khi nghe được tiếng la bất đắc dĩ của Nhật Quang,y bật cười, như con sóc con chạy như bay trốn, Nhật Quang thở dài dùng võ công đuổi theo, khi đến gần
      -“ về, về đâu, thả Lan ra , thích về đâu” , gương mặt chất đầy vẻ buồn rầu
      -“Tuyết Lan tiểu thư người làm ơn ” Y bất đắc dĩ nhìn , thụt lùi về phía sau sát về phía thành cầu
      -“Á” Cát Dương giật mình, vội vàng chạy đến, nhưng quá muộn
      ÙM, bị cả dòng nước ôm trọn, cứu, ngộp biết bơi, đập nước loạn xạ, hu hu , buông xuôi, hai tay dần thả lỏng, bọt bóng nước tung tăng nhảy múa, nuốt trọn khí ôxi của , bạch y ai đó liền nhảy xuống, ôm cẩn thận lên bờ, Nhật Quang đông cứng trong mấy giây liền phi tới bên cạnh , Cát Dương hai tay áp lên người nàng,ép nước ra ngoài, nàng ho khan, nước từ miệng được đẩy ra, hai mắt nàng dần mở nhưng rồi nhắm tịch lại.
      -“Hoàng thượng, hạ thần tìm được Tuyết Lan tiểu thư” Nhật Quang tái mặt nhìn chàng, tên này mà biết bị té xuống nước thế nào cũng *xoẹt* chết luôn. Chàng bật dậy, ả giật mình, Tuyết Lan là ai chứ, lẽ nào là nữ tử mới được hoàng thượng đem về sáng nay, hừ tiện nhân đó rốt cuộc là đến mức nào chứ (tôt hơn bà, đẹp hơn bà cái gì cũng hơn hết),
      -“Nàng giờ ở đâu”
      -“Bẩm…Tiểu thư”
      -“Nàng làm sao, ngươi đừng có ấp úng nữa” Chàng hoảng hốt, lòng có chút se lại
      -“Tiểu thư ngất xỉu bây giờ vẫn chưa tỉnh”
      -“Ngất xỉu, nàng ngất xỉu, tại sao lại ngất xỉu mau” Chàng kinh người hét lên, nàng xỉu, tại sao
      -“Tiểu thư bị rơi xuống nước nên….” Y sợ hãi nhìn chàng, gương mặt chàng giờ đây còn tia huyết sắc
      -“Ở đâu, nàng ở đâu” Chàng chụp lấy bả vai y lay mạnh, chàng rất sốt ruột, cứ như có hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt toàn thân chàng
      -” đưa, tiểu thư vào tẩm cung của hoàng thượng”
      -“Chết tiệt, ta trị tội ngươi” Chàng hất tay áo, quay người bỏ , đột nhiên ả chụp lấy tay chàng, nũng nịu
      -“Hoàng thượng, rơi xuống nước bất quá chỉ ngất xỉu thôi mà, sao đâu, hoàng thượng ở lại với thiếp , lâu rồi thiếp hầu hạ hoàng thượng, để cho bọn người hầu lo cho nương ấy là được”
      -“Ngươi cút ngay, câm miệng lại” Chàng hất tay ả ra cách tuyệt tình, bước nhanh ra ngoài cửa
      -‘Diệu phi nương nương, người nên về , vô ích thôi, hoàng thượng bây giờ chỉ có Tuyết Lan tiểu thư thôi” Y cười nhếch mép châm chọc
      -“Ngươi…” Ả quay người bỏ
      Chớp chớp mắt, đau đầu quá, lắc lắc đầu, quay mòng mòng, định thần lại, hít hơi rồi thở ra, sao xunh quanh quen vậy cà, sao lại ở đây
      “RẦM”
      -“Lan Nhi, nàng sao rồi..” Chàng nhanh chóng chạy nhanh đến bên giường, nhìn ngắm gương mặt trắng bệch của , đưa tay vuốt lên gò má phúng phính của , gục mặt xuống, đôi mắt lộ vẻ u buồn
      -“Lan Nhi ta xin lỗi mà, tha lỗi cho ta được ?” Chàng đau khổ nhìn
      -“Lan Nhi gì với ta ” Chàng sốt ruột, giận chàng như vậy sao
      -“Híc, thích chơi với Tuân nữa, Tuân là người xấu” Nước mắt bắt đầu chảy tiếp, chàng có thể thấy đôi mắt xưng húp cả lên, làm chàng đau lòng vô cùng, ôm vào lòng, khẽ vuốt tấm lưng mỏng manh run rẩy của
      -“Đừng khóc nữa, nín , phải ta là người xấu, là người xấu” Chàng âu yếm, nhàng vuốt tóc , cho đến lúc thiếp , chàng mới đặt nắm xuống, hôn lên trán cái, rồi nằm lên cùng , khẽ đặt trán của mình vào trán rồi cùng chìm vào giấc mơ đẹp

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 12]

      -“Oa là mệt mà” nhoài người tỉnh dậy, vươn vai mấy cái, môi còn giữ nụ cười rất tươi khẽ chớp đôi mắt của mình mở ra nhìn xunh quanh cái rồi đóng mắt lại, chiếc môi xinh xinh mở to, ngáp cái đến chảy nước mắt
      -“Khoan , đây là đâu” khựng người lại, hàng lông mi chớp động tỏ vẻ hoài nghi, môi dần mím lại, đưa tay lên đầu xoa xoa, bắt đầu xếp lại kí ức hôm qua, tối qua bị tên cướp dật đồ, à tên đó đóng kịch để dụ đến gặp tên biến thái đó, tên đó sàm sỡ , đột nhiên xuất đánh tên đó trận sống dở chết dở, rồi biết vì sao, ngu ngu tự đấm tay mình vào tường, làm cho sợ chết khiếp, “ẦM”, tảng đá 100000 Tấn đè thẳng lên đầu , trời ơi là trời làm ra việc nhão nhoét đó hả trời, khóc, thà khóc mình còn hơn, trời ơi khóc trước mặt , thanh danh của phút chốc bị hủy, hận chết người tên đó, “Roẹt” lần hai, những thế còn ôm rồi thiếp lúc nào hay nữa chứ ôm mặt, miệng há hốc, mắt ngọc mở to, ngồi phịch xuống giường
      -“Jenny ơi là Jenny mày bị làm sao vậy nè” Mặt đỏ ửng lên, lắc lắc đầu mấy cái tự tát vào mặt mình, nhăn nhó nhìn kĩ lại căn phòng, ặc đưa mình về cung lại đưa mình tới phủ sao, thế này chắc chắn ma nữ bà bà hiểu lầm chắc cho xem, á muốn có scandan với người cổ đại đâu, vẫn đời lắm, vẫn còn ngây thơ lắm (Ọe gớm, bà ngây thơ)
      -“Nàng dậy rồi à” Ôi mẹ ơi, nãy giờ đứng sau lưng lúc nào mà hề hay biết vậY. là ma sao
      -“Ngươi…muốn hù ta chết hả” vuốt vuốt ngực mình, ngẩng đầu lưởm , đột nhiên con mắt chuyển hướng lên bàn tay bị băng vải trắng của , lòng có gì đó rất đau, e dè
      -“Ngươi…tay….ngươi sao chứ” hỏi nhanh rồi quay đầu chỗ khác, có bao giờ quan tâm ai đâu, dù cho người đó chết trước mặt thương tâm đến thế nào cùng cười mỉa làm ngơ.
      -“Ta sao cả, nàng lo cho ta sao” mắt đột nhiên sáng quắc lên, làm cho rùng mình
      -“Phải sao, ngươi cứu ta tất nhiên ta phải quan tâm trả bù lại cho ngươi chứ hừ” lạnh giọng , ngữ khí thoáng bực mình khi nhớ đến chuyện gặp vợ ngay hôm qua, đến bây giờ má vẫn còn đau, con đó rốt cuộc là ăn gì mà khỏ thế nhỉ
      -“Jenny, nàng….chuyện hôm qua, ta xin lỗi, má của nàng còn đau khôg” ôn nhu xoa xoa má phải của , nhíu mắt, nhìn vết đỏ mờ mặt , lòng bỗng thắt lại, cười mỉa tiếng hất tay ra, gương mặt quay lại vẻ cao ngạo vốn có
      -“ cần xin lỗi ta, coi như ngươi cứu ta là thay cho lời xin lỗi, vậy ta và ngươi ai nợ ai nhé, còn nữa từ bây giờ đừng có đến làm phiền ta, ta ngán lắm rồi, muốn ăn tát hay ăn đá đâu” nhếch mép cười châm chọc, đứng phắt dậy bỏ quên mang theo mấy món quà mua bàn, sững người nghe ra ngữ khí của , lời của rất lạnh, cứng như thép đá vậy, mí mắt hạ xuống đượm đầy vẻ thống khổ. Nàng ghét vậy sao, làm mọi việc, tiếc thanh danh của mình mà lẽo đẽo theo nàng, rốt cuộc nàng vẫn mặt lạnh như thế, hôm qua, cứ những tưởng mọi chuyện tốt hơmn nhưng ngờ vì đám thị thiếp của mà lại lần nữa nàng coi chỉ như người xa lạ. quay đầu nhìn người con dần khuất bóng phía xa, đột nhiên hất tất cả mọi thứ bàn xuống, vẻ mặt tức giận đến cực độ, ngại bàn tay băng bó của mình thẳng xuống mà đập vỡ chiếc bàn gỗ vô tội, tách tách, giọt máu, hai giọt máu, liếc nhìn tay mình, bật cười như điên như dại, nền đất mau chóng lênh láng màu máu tanh đến thương lòng, ngồi xuống ghế, mắt từ u buồn chuyển sang thịnh nộ, đứng phắt dậy, gương mặt sát khí đến đáng sợ bước đến chỗ những ả đàn bà hôm qua, điên rồi, phát điên vì nàng, tất cả là tại bọn tiện nhân đó, đạp cửa xông vào, liếc nhìn 4 ả đàn bà ngồi an nhàn ghế, đôi mắt căm phẫn đáp thẳng xuống gương mặt dần tái nhợt của nữ nhân áo cam kia.
      -“Ha ha ha, hôm qua cháu ở đâu thế hả” Mới bước vào cung là thế này đây, ma nữ bà bà cứ như con bướm nghịch ngợm bay mòng mòng xunh qunh , làm chóng mặt muốn chết
      -“Cháu ở phủ thằng cháu đích tôn của bà” thản nhiên trả lời, ma nữ bà bà chớp chớp mắt điệu đà nhìn , hai bà cháu họ đúng là có máu giống nhau
      -“Hai đứa làm gì chưa hả, cháu đừng trối bỏ hết nha, ở cùng nhau đêm cùn nhau rồi đúng hô hô hô” bà nhếch nhếch cặp lông màu liên tục, vẻ mặt hớn hở pha chút gian ta nhìn , lắc đầu cười lạnh, bà dừng động tác nhí nhảnh của mình lại, ngồi thụt xuống bàn, chắc chăn là có chuyện gì rồi, chăm chú nhìn , bà giật mình phát ra vết dấu tay mờ mờ làn da bạch ngọc của , ánh mắt liền chuyển sang tức giận
      -“Jenny cháu của ta là ai đánh cháu ra nông nổi này hả” Bà nhảy cẫng lên, hai tay ôm lấy gò má mịn màng của , cũng chẳng muốn giấu đem từ đầu dến đuôi kẻ hết cho bà
      -“ là hỗn xược, , ta và cháu đòi lại công bằng” Bà nắm lấy tay kéo , nhưng như pho tượng kiên quyết chịu dời, già kéo trẻ rời, cứ thế cho đến khi
      -“Khởi bẩm thái hậu, có tì nữ của Thái tử đến cầu kiến có chuyện rất gấp ạ” Tên lính cúi đầu cung kính thưa
      -“Hừ, được lắm cho vào” Bà tức nổ đom đóm, hơi thở trở nên gắt lên
      -” Hu Hu Hu, Hoàng Thái Hậu xin người hãy cứu chủ nhân của tiện thần” 3 nữ nhân mặc trang phục nha hoàn khóc như mưa, chạy đến quỳ rạp xuống dập đầu ngừng. ngáp dài chẳng buồn nhìn
      -“Chuyện gì, sao tự nhiên cầu đến ta” Hoàng thái hậu thái độ uy nghi vô cùng làm chút nữa là sắc trà, lắc đầu bái phục tài năng đòng kịch của bà
      -“Hu Hu Hu, hiểu sao sáng nay Thái Tử chạy đến chỗ của chủ nhân chúng nô tì đem 3 người họ vào nhà giam mà xích lại rồi ngừng dùng roi quất rất tàn nhẫn” “Phụt” lần này sặc mà là phun luôn, lấy khăn tay từ tốn lâu ,miệng hít hơi dài, tên đó xem ra tàn nhẫn như vậy sao, chắc là chọc gì rồi, lắc đầu, huơ huơ tay ý bảo hãy tiếp tục
      -“Ngươi kể đầu đuôi cho bổn cung nghe”
      -“Thưa là sáng nay thái tử đến chỗ các chủ nhân uống trà, hiểu vì sao, lại thẳng tay đả thương cả ba người rồi đem vào nhà giam Thái Tử còn gì mà Ta đánh chết các ngươi, ả tiện nhân biết thân phận, chính ngươi làm cho Jenny giận ta, ta giết các ngươi, hu hu chúng nô tì biết vị nương đó là ai, nhưng…nhưng xin người hãy cứu chủ nhân chúng nô tì” Lần này phải sắc nước hay phun nước mà là đông đá, tình chảnh giờ của Jenny đơ cứng, còn lời nào để diễn tả nữa, cái tên này giận hành chém khoai là, ma nữ bà bà tròn xoe mắt lấp tức gương mặt trở nên vui vẻ lạ thường, bà từ tốn đến chỗ
      -“Jenny, cháu muốn cứu họ lạnh nhạt liếc nhìn bọn tì nữ khóc lên khóc xuống kia mà đau đầu
      -” nương là Jenny, huhu xin nương hãy cứu chủ nhân bọn nô tì, thân bọn nô tì đây xin làm trâu làm ngựa cho nương” thở dài, lắc đầu, sao lại có bọn thuộc hạ trung thành đến vậy chứ, chủ tử của họ ràng là người xấu vậy mà…..
      -“Được rồi, thái hậu con và người đến đó” lãnh đạm , bà cười cười gật đầu
      “CHÁT CHÁT” Tiếng roi da quất mạnh xé toạt bầu khí tối tăm hôi thối ở đay, như cuồng thú phát điên liên tục quất ngưng tay lên người nữ tử áo cam, cả hai ngươi kia đều đau đớn đến ngất xỉu khi mới bị tra tấn xong nhưng xem ra họ còn hơn nữ tử xấu xố bị treo ở kia, lần mò, nãy giờ mới quen lại trong bóng tối, hừ, thái hậu bà bà lấy cớ bận chuyện mà trốn , còn giữ lại 3 tì nữ kia, làm phải mình, rợn người, ở đây hôi kinh, là còn ghê hơn cái gì nhỉ? quan tâm, tiếp, dừng lại tóc tai nhue muốn dựn đứng lên khi thấy điên cuồng dã man ngừng quất roi vào người ai kia, biết nhưng là con , tay của , giật mình, tên ngốc này tại sao lại làm tay mình chảy đầy máu ra như thế chứ, lắc lắc đầu giờ phải nghĩ tới chuyện đó, bước nhanh đến, đứng sau lưng , tay chân luống cuống khong biết làm thế này
      -“Tư Kì Phong, dừng lại , tay ngươi như thế, mau dừng lại” xót xa nhìn tay đầm đìa máu, có lẽ là quá đáng rồi, chỉ là biết ứng xử thế nào cho phải, khựng lại, quay mặt lại đối diện với , ánh mắt dần dịu xuống
      -“Nàng…là nàng à” thống khổ nhìn , tay buông chiếc roi da dính đầy máu của và cả ả nữa, giơ tay định tát , nhưng cuối cùng lại nỡ, nắm tay lên nhìn cho kĩ, vội láy trong người ra chiếc khăn tay băng lại cho , vẫn chăm chú nhìn , khẽ mỉm cười, nhìn thấy như vậy trong lòng những tức giận mà ngược lại là rất thương xót.
      -“Cười gì vậy, ngươi biết ngươi ngốc lần thứ mấy rồi hả” nhăn mặt ,kéo tay ra khỏi nhà giam
      -“Tư Kì Phong, tại…sao…ta… ngươi…khụ ngươi lại/…nỡ đối xử…với ta…như thế” nữ tử áo cam thống khổ nhìn theo bóng dáng hai người khuất , miệng nhếch lên đau khổ
      -“Tại sao ngươi lại đánh bọn họ cách dã man như thế” Giờ mới sựt nhớ, dù hiểu sao đánh nữ tử đó nhưng đối với người đồng giới cung có chút thương xót. là đàn ông con trai sao có thể tra tấn dã man trói gà chặt như thế.
      -“Ả làm nàng giận” lạnh băng , ngây người, người bắt đầu điên lên vì tức giận
      -“Gì chứ, ta đâu có biết đó là ai đâu, sao ngươi có thể, mau thả ta ra” đùnh đùnh nổi giận hét lớn. Vậy trắng ra nàng là người có lỗi sao. Hừ tên chết tiệt này
      -” Ả tát nàng làm nàng giận ta nàng nhớ sao?” vững giọng , ngữ khí hàn băng vô cùng, khẽ chấn động, vậy đó chính là nữ tử áo cam, thể tin nỗi, gương mặt như hoa, tươi sáng đẹp đẽ, uyển chuyển mê người lại thành ra cái dạng lúc nãy thấy sao, đưa ngón tay lên miệng cắn, ánh mắt chấp chờn suy nghĩ, đung là lúc đó đáng giận nhưng hứa với ba tì nữ kia rồi, nhất quyết phải cứu họ, dù sao cũng chính là nguyên nhân nên giải quyết dễ dàng rồi, ngẩng đầu nhìn , giọng điệu kiên quyết
      -“Thả nàng ta , ta giận ngươi nữa, đối xử với ngươi cách thờ ơ được ?” nhìn , gương mặt vẫn thế, vẫn u lạnh lùng, chưa bao giờ thấy như vậy cả, có lẽ làm tổn thương nhiều lắm.
      -“Ta cần nàng thương hại” , gương mặt chuyển biến, nhưng xen vào đó là chút đau khổ, bàn tay siết chặt lại, mím môi, quay người bỏ , thẩn thờ nhanh chóng ngước mặt nhìn theo bóng dáng , lắc đầu cười khổ, ảo tưởng vẫn là ảo tưởng. Chợt đôi mắt sáng lên, bước gần đến trước mặt ,, tay phải cầm con dao sắc bén, trợn mắt nhìn
      -“Ta thương hại ngươi, ta hứa ta làm ngươi buồn nữa, ta dù sao cũng có chút rung động với ngươi nhưng ra ta và ngươi thể được, ta và ngươi ở hai thế giới khác nhau, thân phận cua ngươi cao quý, ta cũng có thể tự tin rằng ta còn cao quý hơn ngươi, ta hợp với tư tưởng ở đây, thứ của riêng ta chỉ thuộc về mình ta, ta muốn chia chia sẻ sẻ cho ai, đó cũng chính là ý niệm thiết yếu của ta, ngươi thể đáp ứng được,ta biết ngươi thích ta, nhưng được bao lâu chứ, cái thứ gọi là tình đó, ta sớm mất niềm tin, ngươi ta nhưng đến lúc ta trở nên chán chường đối với ngươi ngươi cũng vứt bỏ ta như nương đó, chẳng phải sao, nhưng ta thử cố gắng thích ngươi, t a thương hại ngươi mà thế, nếu ngươi tin…..” Tay cầm chắc con dao, nhanh chóng đặt lên cổ tay mình, giật mình, cả người hoảng loạn
      -“Đừng” Nhưng vết cắt dán thẳng vào cổ tay , mím môi chịu đau, mồ hội lấm tấm từng giọt trán , lông mày khẽ nhíu lại, vội vàng cầm tay lên, gương mặt nhăn nhó đau đớn vô cùng, đau đau gấp bội
      -“Nàng điên rồi, ta có tin nàng đâu, có sao hả, , tìm thái y” cầm chặt cổ tay , cố gắng cho máu tuôn ra, có chút vui mừng khi nghe như thế, nhưng cảm giác đau khổ càng lớn hơn khi thấy tự cắt lấy tay mình, máu chảy xuống, lấm lem tay , càng làm đau hơn, đau còn hơn đao kiếm chém vào, khắc si tình cả đời đau khổ.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 13]

      -“Là la la lá lá” Chàng chuyển động mắt dõi theo cơ thể linh động vui vẻ, ca hát hái hoa ở kia, chàng mỉm cười, đôi mắt u mê nhìn chằm chằm vào , giữa rừng hoa yểu điệu màu sắc, trông như thiên thần tung tăng nhảy múa vướng bụi trần, chàng nghiêng đầu ánh mắt thập phần ôn nhu, cứ tưởng khi tỉnh lại ngừng kêu khóc, buồn bã mà giận chàng, đâu ai ngờ khi vừa mở mắt bị kéo ra đây, miệng ngừng nở nụ cười, trông như bông hoa xinh đẹp tràn đầy sức sống mà bên cạnh chàng.
      -“Ưm, Tuân nghĩ gì vậy” chơi chán liền quay lại cái đình nhắn để nghỉ ngơi, thấy chàng ngồi ôm quyên bụng tâm sựi im lặng suy nghĩ, ngừng quơ tay trước mặt chàng, chàng cười gian, mau chóng chụp lấu tay kéo vào lòng mà âu yếm, ủ ấp như vật báu, ngượng chín cả mặt, nhưng trong lòng muốn kháng cự còn nổi lên đợt ấm áp dâng lên cả trái tim, cúi đầu nghịch đầu ngón tay.
      -“Lan Nhi, sao nàng biết nơi này?”
      -“Ưm lúc chạy trốn rồi vô tình đến đây, ở đây là rất đẹp a, tuy đại bằng vườn nhà của Lan hay Jenny nhưng dù sao cũng thấy nó tự nhiên hơn” ngẩn đầu, gật gù kể, ánh mắt trở nên tinh nghịch hơn, lại là Jenny, cái gì cũng Jenny, rốt cuộc có gì tốt chứ, nơi đây bằng vườn nhà , vậy xem ra cũng giàu có đây, nhưng chàng quan tâm, Lan Nhi là của chàng, ánh mắt chàng trở nên mông lung và lạnh lùng, nhưng ngữ khí vẫn rất ôn nhu nha
      -“Jenny là ai vậy” Chàng dằn cơn ghen của mình xuống, cố gắng để nó bộc phát như lúc nãy
      -“Jenny là bạn thân của Lan từ lâu ắm rồi, xem nào, hai ba bốn….. chơi với nhau 15 năm òi, kể từ khi còn luôn đó, lúc đó là vui nha” khúc khích cười, ánh mắt lanh lợi hẳn lên, gương mặt vô cùng tươi tắn, chàng nghe ra được ngữ khí vui vẻ của , lòng cực kì khó chịu, ra là bạn thân, 15 năm lâu đấy, hèn gì..
      -“ tốt lắm sao” Chàng hỏi câu này, như cá cược vãn nàng có thích . mở to mắt, liền thoát khỏi vòng tay của chàng, ngồi xuống bên cạnh chàng, lúc đầu là ngạc nhiên tròn to mắt, sau đó bật cười khúc khích
      -“Hi hi Jenny hông phải con trai nha, là con đó, đừng có gọi là chứ, nếu như Jenny nghe được tức giận lắm đó” ngây thơ , chàng bị đóng thùng ngay tức, cả người ngây ra, nhưng cảm thấy vui vẻ hẳn lên, ra là con , thế hay rồi, vậy mà làm cho chàng hiểu lầm là nam tử. Chàng lắc đầu mỉm cười, tay xoa xoa đầu tràn đầy sủng nịnh.Bất giác chàng nhíu mày, 1 thân y phục sặc sỡ quyến rũ bước đến, thái độ chàng quay hẳn 180 độ trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Người y phục mảnh mai tràn đầy quyến rũ ấy bỗng đứng lại lúc rồi vội vàng bước nhanh đến ngôi đình đó, theo sau còn cói tì nữ xinh đẹp kém
      -“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng” An Diệu Phi mừng thầm trong bụng, ngờ lại gặp người ở đây, phía sau còn có nữ tì gần như quỳ người xuống hành lễ. chớp chớp mắt, hình như gặp ở đâu rồi, a! là hai người gặp lúc nãy
      -“Bình thân” Chàng lạnh nhạt , thái độ có chút khó chịu vì ả phá vỡ bầu khí hạnh phúc của hai người ngồi ghế. Ả được nữ tì dìu đứng dậy, ả giật mình khi nhìn thấy , tì nữ đằng sau cũng kinh người kém
      -“Là ngươi..tiện nhân ở vườn lúc đó” Phương Doanh hét lên kinh ngạc. Chàng trợn mắt lên tức giận, đương nhiên hai chữ tiện nhân làm cho chàng máu nóng nổi lên, giơ thẳng tay mà tát cái, lực đạo cùng cơn điên tên dán chặt vào má nữ tì xấu số, khiến ta văng ra đoạn khá xa, há hốc mồm hoảng hốt chạy đến đỡ Phương Doanh lên, dùng ánh mắt oán trách nhìn chàng, nhưng chàng vẫn chẳng hề lung lay, rút ngay kiếm bên hông mình bước đến
      -“Vô lễ, cung nữ như ngươi nên giữ ở đây” Chàng vung kiếm lên
      -“Hoàng thượng xin người hãy tha cho Phương Doanh, là thần thiếp có lỗi dạy dỗ người của mình cho tốt, cầu xin hoàng thượng” Chàng hừ lạnh trứoc vẻ đáng thương của Diệu phi, ả khóc lóc quỳ rạp xuống cầu xin, muốn giở trò đây mà, ngươi muốn ta nhầm tưởng ngưới là người có tấm lòng khoan dung, lương thiện sao, ngươi nhầm rồi, kiếm tay giơ lên, Phương Doanh tái mặt, nhắm mắt miệng còn đầy máu tươi. đột nhiên khóc thét lên
      -“ được, cho, được giết người vô tội…HU HU HU, Tuân được thích,tha mà,đừng giết” Quả nhiên có tác dụng, chàng buông kiếm ra, ánh mắt bối rối biết làm gì, ả trợn mắt ngạc nhiên, hoàng thượng ả biết đây sao, chàng kéo đứng dậy, xót xa lau nước mắt cho , lần thứ hai chàng làm khóc, chàng tồi
      -“Nín, đừng khóc” Lời tuy cụt ngủn nhưng vẫn cảm nhận được dư vị ấm áp cua nó, ả chua ngoa liếc nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ ghen tị
      -“Trẫm tha cho ngươi, cút ” Rồi mạch nhanh chóng bế khóc ròng rã lên mà quay mặt bước .
      -“Con tiện nhân đó, lẽ là người mà hoàng thượng đem về chứ, chắc chắn là đúng rồi, quá đáng mình câu tình, khóc lên khóc xuống được vậy mà ả chỉ rơi có vài giọt nước mắt nhanh chóng thu phục được chàng” Ả lầm bầm tức giận. Phương Doanh bò dậy, khó khăn lết đến chỗ ả, lập tức bị ả đá cho phát té xuống đất
      -“Hừ, ngươi là đồ vô dụng, cút ” Rồi quay lưng tàn nhẫn bỏ . Phương Doanh đau đớn, mắt nhòe lệ khóc thành tiếng, lẽ ra co nên cậy thế mà kiêu căng, nên biết mình chỉ là con chó của chủ nhân chẳng là gì cả. Bây giờ biết làm gì cả, đứng dậy chập chờn từng bước khó khăn
      -“Hu…hic hic…hu…” thút thít khóc, mặt trở nên đỏ cả lên, chàng ở bên ngớt lời dỗ nhưng vẫn nín khóc, chàng tức giận đập bàn
      -“Thôi được rồi nàng đừng khóc nữa, có gì mà phải khóc dữ như thế, đó chỉ là tì nữ mà thôi” Chàng hét lớn làm im bặt nhưng mặt càng đầm đia nước mắt hơn. Phát thái độ của mình là quá đáng, chàng dịu giọng đến bên, ôn nhu ôm vào lòng
      -“Ta xin lỗi nín
      -“Ưm…hic…chỉ là người ta thích…Tuân làm..người xấu thôi….lỡ như sau này…Tuân bị…quả báo xấu sao…hic..chẳng phải lúc..đó …xuống phủ sao…ở đó tốt..đâu” nghẹn giọng , chàng ngẩn ngơ lát rồi bật cười, càng ôm nàng chặt hơn, lời của nàng sao mà ngọt ngào đến thế, ra là lo cho chàng, chàng gác cầm mình lên đầu giọng
      -“Ngốc đừng có nghĩ linh tinh” dần dần nín , khóc nữa nhưng mà thiếp , hơi thở đều đều ấm áp phả người chàng làm chàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng
      -“Hoàng thượng, thần là Nhật Quang có việc cầu kiến” Chàng giật mình bước ra mở cửa lạnh lùng, bước ra ngoài
      -“Ưm” dụi mắt ngồi dậy, liếc nhìn khắp nơi nhưng thấy chàng, phụng phịu bước xuống giường, ra ngoài dạo chơi, vừa vừa hát rất vui vẻ, ai ai trong cung cũng dám ngán đường, vì biết được đó là vật báu của hoàng thượng tàn nhẫn mà bọn họ biết, đột nhiên dừng lại, tiếng khóc thút thít làm não lòng, liền bước đến tìm kiếm tiếng khóc ấy, sau lùm cây là ….a
      -“Lan Nhi tiểu thư…xin người tha tội, tì nữ xin tránh chỗ làm phiền người” Phương Doanh vôi vã đứng lên, nhưng người hầu như cạn sức lực, liền té xuống
      -“ cần đâu, ngồi xuống , nhìn hông được khỏe, đừng động đây” phủi phủi đất rồi bên cạnh , mỉm cười tủm tỉm
      -“Tiểu thư…nếu hoàng thượng thấy tiểu thư ngồi thế này, hoàng thượng trách phạt tiện tì mất” Tuy như thế, nhưng có cảm giác rất thích , giống những nương nương được hoàng thượng sủng ái khác, hoạt bát, lanh lợi, đáng yều và ngây thơ nữa, được hoang thượng sủng ái là đúng thôi, ước gì chủ nhân được phần của
      -“Hông sao đâu, Lan bảo vệ , Tuân bắt nạt đâu” ngạc nhiên nhìn , hoàng thượng quả rất , còn cho gọi đích danh nữa
      -“Lan Nhi tiểu thư, tiện tì có lỗi mong hãy tha thứ”
      -“Ưm lỗi gì? À! Khong sao đâu” huơ huơ tay, mặt vẫn giữ nét tươi cười
      -“Mà sao theo Diệu phi của vậy” ngốc ngốc hỏi
      -“Hu hu, chủ nhân cần nô tì nữa, vì nô tì làm hoàng thượng tức giận, bây giờ nô tì biết hầu hạ ai cả, nô tì bị người khác khi dễ khi có chủ nhân” ô ô khóc, giật mình, hai mắt sáng lên
      -“Vậy làm người hầu cho Lan , đựoc , vì có ai làm bạn nên Lan chán ắm” cười hì hì, lau nước mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn
      -“Vâng, nô tì hầu hạ người chu đáo”
      dìu đến chỗ ngự y lấy thuốc còn tự tay rịt thuốc cho , làm cảm động vô cùng, ngờ lại có thể hầu hạ cho người chủ mới tốt bụng này, hối hận vì lần đầu gặp khi dễ .
      Trời ngả bóng mờ, nhí nhảnh nắm tay Phương Doanh vừa vừa hát, Phương Doanh lúc đầu trơ mắt từ chối vô cùng, nhưng lúc sau đành bó tay với thái độ đáng và quả quyết của , vừa về đến tẩm phòng của chàng, liền thấy chàng ngồi cục ở ghế, gương mặt mang theo chút khủng bố, khó chịu và lo lắng, vừa thấy chàng liền ngồi bật dây, tiêu soái đến bên
      -“Lan Nhi nàng đâu mà giờ mới về” tru mỏ, cúi gầm mặt xuống
      -“Người ta đến ngự y để lấy thuốc mà” lí nhí , chàng giật mình hoảng hốt, lòng bỗng nhói lên
      -“Cái gì? Nàng mệt ở đâu, thấy khó chịu chỗ nào, hay bị thương rồi hả” Chàng gay gắt nhìn từ xuống dưới , lời luống cuống
      -“Khoan , tiện nữ này làm gì ở đây? Trẫm cảnh cáo ngươi được xuất trước mặt trẫm sao” Lời trở nên lạnh băng khi nhìn thấy Phương Doanh, cúi đầu, người run lên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. phịu mặt giận dỗi, kéo tay ra phía sau để che chắn
      -“Doanh Nhi làm người hầu của Lan, Tuân hông được bắt nạt Doanh Nhi đâu đó”
      -“Hừ được rồi, nha đầu nghe đây, nếu ngươi dám động thủ với Lan Nhi của trẫm, trẫm cho ngươi chết sống xong” Chàng chẳng muốn nhiều lời, dù sao có giải thích thế nào cho Lan Nhi của chàng hiểu nàng vẫn ngu ngơ hông hiểu, cho nen đáp ứng cho nàng vui cũng được
      -“Nô tì tuân mệnh” sợ hãi
      -“Được rồi, ngươi lui ra , ở đây còn chuyện của ngươi” Chàng lạnh giọng
      -“Nô tì cáo lui” vội vàng ra ngoài, thở phào nhõm
      -“Lan Nhi, từ nay nhất quyết được lại tự tiện được chứ” Nãy giờ ngồi đợi mà chàng đứng ngồi yên, sợ có chuyện xảy ra với nàng
      -“Ưm, Lan biết rồi” gật gù ngồi xuống bên cạnh chàng, chàng ngẩng đầu nhìn , đôi môi hồng mộng đào như mời gọi chàng, làn da trắng tuyết lấp ló dưới y phục mỏng manh hồng nhạt của , đôi má phùng phính mê người, con ngươi hai mí to tròn dễ thương, lông mày mảnh khảnh đậm nhạt nhưng tuyệt vời tự nhiên. Chàng kkhoong kìm lại được lòng mình, con ngươi đen bóng dần tiến sát vào mặt , giật mình biết nguy hiểm kề cận nhưng tay chân giường như bị yếu sức mà nhấc lên được để cản. Được thế, chàng tiến càng gần, con ngươi đầy óc dục vọng nhìn chằm chằm vào người con phía trước.Môi dán môi, mắt dán mắt, nụ hôn nồng nàn, dễ chịu và ngọt ngào làm cho ngây ngất, như nụ hôn ban sáng, giờ đây nó như mê hoặc chết người với , lưỡi cửa chàng tham lam mà cuốn lấy chiếc lưỡi nhắn mê người của , thăm dò mọi ngõ ngách, cướp đoạt ngọt ngào dường như là chưa đủ với chàng, chàng siết chặt eo , tay phải siết chặt gáy nàng, tay trái lần mò xuống thắt lưng cởi sợi dây lòng thòng có nhiệm vụ giữ chặt áo nàng, y phục lỏng thỏng làm nàng cảm thấy mát mát, thân thể liền phản ứng, vội đẩy chàng ra
      -“Đừng sợ, Lan Nhi, ta hảo hảo đối tốt với nàng” Lời khàn khàn của chàng như ma lực làm phải tuân theo, ban tay ma quái ngừng chà sát người ,nắn bóp đôi gò bồng như mơ của , cả người như nóng lên, khó chịu uốn ** thân mình để thoát khỏi bàn tay quỷ quyệt của, chàng mỉm cười, xoay người ôm lên giường, mở mắt thao láo nhìn chàng
      -“Đừng mà” lí nhí , mang theo chút sợ sệt
      -“Ưm” Chàng gì, mắt thâm trầm tràn đầy dục vọng, mấy giây sau, thân thể của còn mảnh giáp, run rẩy sợ hãi, chàng nhàng ôn nhu trấn an, cứ thế hai thân thể cọ xát nhau ngừng, nhiệt độ trog phòng cũng đột ngột tăng vọt như hiệu ứng nhà kính, cứ thế cho đến khi
      -“Á đau…hu đau” Đau lắm, lần đầu tiên ai mà chẳng đau nhưng mà đau lắm, hu hai giọt lệ ngấn đọng mi rồi theo đường cũ tràn xuống, chàng ngẩn đầu đưa tay lau di lệ ngân , ôn nhu, sủng nịnh hôn . Cảm giác ngày càng đau nữa, mới thả lỏng người. hai người cứ như thế, ôm quyến lẫn nhau, cho đến lúc bình minh lên mới rời nhau.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 14]
      -“Tay của nàng như thế, hay là trở về nha” lo lắng hỏi, nhìn mỉm cười lắc đầu. Sau khi được thái y băng bó, mơi hiểu chính bản thân có lẽ thay đổi, vì sao, có lẽ vậy, vẻ lạnh lùng, cực đoan và bao giờ rung động hay biết giúp đỡ ai hoàn toàn được bốc ra, bây giờ có thể là chính mình, bố của từng dạy rất nhiều, nhưng ông bao giờ dạy những thứ mềm nhũn, mơ mộng, có những lúc phản bác liền bị ông mắng té tát, thuộc người có tính cách luôn muốn chứng minh là người giỏi nên đều làm theo ý bố mình. nhưng bây giờ chống lại điều đó, như thế thoải mái hơn nhiều. đón nhận , nhưng vẫn có gan , ngày nào đó nếu trở về đại, đều đau khổ, nên quyết định kiềm nén nó, được lúc nào hay lúc đó, bây giờ cứ đón nhận thương của để phải hối tiếc
      -“Ta rồi, đây là buổi hẹn đầu cho nên về được” cứng ngắt
      -“Được rồi” mỉm cười, thể tin đón nhận , hăn cố gắng thương , bảo vệ làm đau lòng, nắm lấy tay , gương mặt vẫn hướng về phía trước, giật minh nhìn xuống, tay trong tay có gì đó rất hạnh phúc nhưng đan xen vào đó vẫn là muộn phiên, nếu như là người đại hay quá, mở lòng , nhưng ai biết được ngay nào đó thay lòng đổi dạ, ngày nào đó quay về, hoặc , hoặc hoặc cả hai phải đau khổ, nếu như thế cho là người đau khổ, muốn lãnh đau thương đó, ích kỉ, phải vì sợ, đừng trách , nhưng hãy mãi hận để tình của phai mờ , lúc nào đó, mãi cách biệt, nhau luôn hướng về nhau, mãi mơ mộng chờ đợi, muốn, muốn khóc, luôn muốn lãnh đạm, tình cảm con người ai đoán biết được, nhưng khi tháy gương mặt hạnh phúc như thế, tâm của đau như cắt, , phải rất , rất , biết từ khi nào, bây giờ muốn úp mặt vào vai để khóc hết nước mắt, nhưng dám, muốn mình yếu đuối trước mặt , ánh mắt đau thương nhìn xuống bàn tay ngâm ngâm của và bàn tay trắng nõn của , như thế này mãi mãi hay quá nhưng… biết thể. làm mọi việc mà những đôi nhau làm khi hẹn hò, ăn buổi cơm sang trọng, mùa trang sức tặng , chỉ có thể cảm ơn và mỉm cười, hôm nay cười nhiều nhưng tâm cũng khóc nhiều, ở đây gần hai tháng cảm thấy rất hạnh phúc,nhưng cũng nhớ ông bố khủng khiếp của mình, nhớ Trần Chí Thiện ông kết nghĩa của , nhớ cả bà mẹ điệu đà nhưng rất nhiều, nhớ tất cả, Tuyết Lan là người cảm thấy lo nhất. muốn với , , và bây giờ để bao giờ là muộn màng, để bao giờ hối hận, cứ tưởng rằng, lo sợ rằng ngày mai mình trở về tại. đưa vào cung, ánh mắt tràn đầy tia sủng nịnh và thương, nhìn , hạt châu tím lấp lánh dịu dàng, giây phút này nhớ mãi, nghĩ kỹ rồi nhiều, thương nhiều, đối tốt với như chính lòng mình làm, để trở về rồi luôn nhớ tới , cũng như nhớ
      -“Tư Kì Phong” ngước mặt nhìn
      -“Chuyện gì Jenny” mỉm cười hạnh phúc
      -“Ngươi chờ ta chút” Như nhớ tới điều gì, chạy vụt vào phòng mình, lấy ra Long ngọc mình mua hôm trước đưa cho
      -“Nàng tặng ta” ngạc nhiên nhìn , lòng bỗng trở nên ấm áp
      -“ lẽ ngươi muốn ta tặng nam nhân khác” nhăn mặt
      -“Tất nhiên là rồi” Hăn cười trừ, nhìn miếng ngọc tay, cảm thấy nó quý báu biết nhường nào, trân trọng nó, món quà đầu nàng tặng .Nếu như bây giờ xin mãi tỉnh lại
      -“Tư Kì Phong, ta--chàng” vững giọng , ngước nhìn , gương mặt kinh ngạc nhưng nụ cười liền lên, làm được rồi, nàng , cảm thấy hạnh phúc lắm, nhìn như thế ngây ngây ngốc ngốc, chẳng giống thường ngày, lòng như càng bị bóp nát, nước mắt thể ngăn được, nó tràn ra, từ trong tim nó đầy đến nỗi làm vỡ tim , khóc, nước mắt cứ chảy, nhưng mặt vẫn cười, kinh hãi
      -“Nàng sao thế” vươn tay ôm lấy , dụi mặt hít lấy mùi hương riêng biệt của , mãi như thế, mãi khắc ghi, nhíu mày ôm lấy , cằm tựa lên đỉnh đầu, nhắm mắt để khóc, hôm nay xem như bất lực dỗ được , hiểu khóc vì điều gì nhưng tâm chỉ muốn ôm lấy , trăng vàng khuyết nửa có phải nửa kia rời trăng mà theo gió, cũng như ngày nào đó bị nguồn sáng kia cuốn trở về, như thế nào có phải đau khổ , cũng như thế, màn đêm im ắng, hai bóng người ôm nhau lặng thầm gì, nước mắt vẫn chảy, vòng tay càng ôm siết, đau càng đau, nước mắt càng rơi, có tiếng thút thít, hay òa khóc mà chỉ im lặng, ngôi sao hai ngôi sao lấp lánh sát cánh bên nhau, trường tồn bên nhau, nếu như sao kia hay quá. buông ra, chủ động nhón chân hôn lên môi , là người chủ động, trong mọi thứ đều thích là người chủ động, run rẩy nhìn , dần nhắm mắt cuốn theo nụ hôn của , lúc đầu nhàng, chỉ là khắc chạm môi, nhưng là người làm mãnh liệt lên, cứ thế hôn nhau trong màn đêm đơn, chỉ thế lấp đầy con tim đau đơn của hai người





      -“A!” ôn nhu dùng đũa đúc thức ăn cho , cả hoàng thái hậu lẫn hoàng hậu người đơ cứng người cảm thấy đau đầu choáng váng, mới có đêm mà chuyện gì xảy ra thế này, ma nữ bà bà chóng mặt, nhưng miệng mỉm cười đầy ta khí
      -“Hai đứa rốt cuộc bị ma nhập hả” Thái Hậu định mở miệng hoàng hậu thất thanh trước, gương mặt đầy lo lắng, đưa tay rờ trán từng người, bị cướp mối, hoàng thái hậu tức giận xụ mặt, đối với gương mặt hiền từ và ngây thơ của hoàng hậu chút cũng nỡ trách
      -“AIIIIIIIZ, rốt cuộc hai đứa chuyển biến thế nào rồi, có cần ta đứng ra làm chủ cho hai đứa thành thân he he”
      -“Bà bà” Cả hai ngượng chín mặt hét lên chống đối, gương mặt hoàng thái hậu ngày càng trở nên gian tà
      -“Ma nữ bà bà, tụi con chỉ mới bắt đầu thôi, bất quá chỉ mới môi chạm môi thôi”
      -“Môi chạm môi mà là bất quá à, đó là vô cùng trọng đại rồi” Hoàng hậu kịch liệt nhảy dựng lên phản ứng, xuýt xoa nhìn , hoàng hậu rất thích , luôn quan tâm và lo lắng cho như con đẻ
      -“Cho nên ta mới là nên mau chóng thành hôn” Ma nữ bà bà vô cùng hứng chí , tiếp lời chút cũng nhìn ra sắc mặt của hai đứa chau phía trước tối sầm lại. Hoàng hậu lại nở ra nụ cười vô cùng hài lòng rồi ngồi xuống ghế, gật gật đầu
      -“Đúng thế, hai con nên làm lễ thành thân
      -“Tất nhien là con đồng ý nhưng về phần nàng..”
      -“Cháu cần khoảng thời gian nữa, hôn nhân rất trọng đại thể tùy tiện cách nhất thời mà để hối hận cả đời” , giọng đầy kiên quyết
      -“Hoàng thái hậu, hoàng hậu cát tường, thái tử, công chúa vạn phúc” tì nữ thân màu lục lam tới, e thẹn đỏ mặt khi nhìn , nhăn mặt rồi phì cười
      -“Có chuyện gì vậy Thu Cúc” Hoàng Thái hậu điềm đạm
      -“Lưu công công câu kiến, nhờ tì nữ vào bẩm báo cho Thái tử hoàng thượng có việc cần gặp Thái tử” Tì nữ êm giọng
      -“Được ta đến ngay, ngươi lui ra lạnh giọng hạ lệnh, tiểu cung nữ khả ái đó lui xuống.
      -“Ta có việc phải nàng chờ ta trở về rồi ta cùng nàng dạo phố” mỉm cười ôn nhu , gật đầu tiếp nhận lời đó cách vui vẻ
      -‘Thôi được rồi cháu mau đừng để ta nôn vì tình cảm ướt át của hai cháu” Hoàng thái hậu xoa ngực xua tay
      -“Thần nhi cáo lui” cúi đầu rồi tiêu sái mất dáng ngoài cửa
      Trăng tròn soi sáng con đường vắng lặng chỉ có 2 người bước , khí im lặng, im lặng và im lặng, ngước nhìn , gương mặt vô cùng trầm tư và có điều gì đó u buồn, dưới ánh vàng của trăng đôi mắt ánh lên chút dịu dàng như nước hồ mùa thu nhưng cũng lạnh băng như nước hồ mùa đông, còn có khí phái bức người đáng sợ mà chưa từng biết, chưa từng nhìn thẳng vào ánh mắt , nhưng từ lúc nào lại hay ngắm nhìn , từ đầu đến cuối vẫn là thích con ngươi , dù cho đôi môi có mọng đỏ mê người hay cái mũi vừa cao vừa thằng cùng thân hình mạnh mẽ cao lớn, đôi mắt là phần quang ôn hòa làm thấy an toàn, mạnh mẽ nhưng lỗ mang, lạnh băng nhưng kém ôn nhu, buồn nhưng khong biểu lộ chỉ ở mắt , đôi nhãn cầu màu nâu óng ánh mới thấy được.
      Tâm tư bất chợt nghĩ đến câu “Chỉ cần chàng ở đâu, thiếp cũng ở mãi bên cạnh chàng”. nhìn chàng, ánh mắt thập phần dịu dàng, ánh mắt của thiếu nữ
      -“Chàng có chuyện gì à?” bất giác hỏi làm giật mình, gió khẽ lướt qua bàn tay , làm có cảm giác lạnh ngắt, bước gần đến áp bàn tay của mình vào tay , ánh mắt ấm áp, nụ cười ôn nhu
      -“Phụ hoàng sai ta qua Lâm triều làm sứ giả để hòa hoãn, có lẽ rất lâu để về gặp nàng” cười khổ
      -“Chàng chừng nào về” buồn bã hỏi
      -“Khoảng vài ba tháng” Hăn trầm , đôi mắt thâm sâu đầy vẻ tĩnh lặng nhưng cũng tràn đầy nhớ nhung
      -“Thiếp di cùng là được”
      -“ được, nàng là nữ nhi, đường đến Lâm triều rất xa, đường toàn là nguy hiểm, nhất định được” Hăn lắc đầu lia lịa cương quyết từ chối, tuy biểu lộ ra ngoài nhưg trong tam thấy nghẹn ngào, mỉm cười xoa đầu , động tác tràn đầy thương
      -“Đợi ta, được cúi mặt xuống, đặt lên môi nụ hôn, dịu dàng và nồng nà, ngọt ngào và dễ chịu, nhắm mắt đón nhận viện kẹo ngọt là đôi môi , cái cảm giác này rất thích, mở mắt ngừng hôn
      -“Ta đợi” gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng treo lủng lởn đầu, trăng tỏa sáng nhưng lại trông đơn, trăng mình ai bầu bạn, trăng sáng soi đẹp đẽ nhưng lại quá lãnh đạm, sao bên cạnh trăng, sao có cặp đôi rồi nhỉ, hàng vạn ngôi sao nhắn, đẹp như trăng nhưng lại hạnh phúc, hạnh phúc là gì, a hạnh phúc là ấm áp khi người ấy ôm mình, nhắn gửi mình những điều ngọt ngào. giây phút rời xa mãi người đó tra tấn cực hình nhưng khi ở bên người đó lại là chính mình nhưng tưởng và mãi chìm đắm trong dòng sông ngọt ngào hạnh phúc, từ lúc nào con người sắc đá như lại nghĩ ra những điều sến này, vẫn ngẩng mặt, thanh nhàng nhưng vô cùng đau lòng
      -” có chàng ở đây, dù có bật khóc trong bầu trời tăm tối sao soi sáng, thiếp vẫn hạnh phúc, thiếp chỉ cần có chàng, chỉ cần nhụ cười ấm áo, cử chỉ ôn nhu có lẽ là đủ rồi, cũng bởi vì lẽ thiếp cần chàng, dù chìm đắm trong cơn mơ quá đỗi mỏng manh thiếp vẫn tin, chỉ cần chàng luôn ở đây, khắc giờ hay giây ngắn ngủn cũng được, thiếp thấy đủ rồi, luôn bên cạnh thiếp cho đến ngày thiếp mãi xa, chỉ thế thôi, dù nước mắt có tuôn chỉ cần chàng, thiếp mãi là tin vào cơn mơ thủy tinh, đơn giản lắm, vì trái tim thiếp mãi mãi cần chàng”
      cứng người, cười, bước đến ôm lấy , nhắm mắt để nước mắt tuôn rơi, tình là thuốc độc, uống vào rồi biết là độc nhưng vẫn tiếp tục uống, nó là mê dược là thứ xấu xa dễ dàng bóp nát con tim mỗi người nhưng lại dễ dàng đẩy người ta vào cho bằng được, lo xa nhưng cứ nghĩ đến, trân trọng và mãi mãi là thế, cúi người ôm lấy thân ảnh mỏng manh như liễu của , tâm khỏi trào dâng hạnh phúc, nước mắt, nỗi đau bây giờ nhận đủ kể cả hạnh phúc nữa, muốn mãi ôm nàng vào lòng chăm sóc , lắm lúc thấy đau thắt khi nàng khóc, lại vui khi nàng cười, , chỉ là thế tâm đều tình ý dạt dào, để nàng khó, để nàng đau lòng. cũng như trăng mãi mãi là đơn, tiếng hơn dỗi mãi luôn trách trời làm .
      -“Nàng ra tiễn ta sao” Hăn giọng , hôm nay xuất phát, nhưng chút cũng thấy nàng chạy ra tiễn , lòng chợt buồn, đêm qua nàng với những điều cảm động, rất vui khi biết được nàng rất . quay ngựa lên đường, lòng vẫn mong nàng tới nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng đó, lẳng lặng đoàn quân cho đến tối, tất cả chỉ im lặng, có thể nghe chỉ là tiếng vó ngựa cùng tiếng gió đùa với lá cây, bầu trời đêm nay rất đẹp nhưng tâm trạng vô cùng buồn bực, và còn có chút dỗi hờn, cả đoàn người dừng chân nghỉ chân tại bãi đất lớn trong khu rừng, trại của , đèn vẫn hắt lửa, cứ dập dìu như tâm trạng , tâm trí tất nhiên chỉ nghĩ đến nàng, đột nhiên chiếc hòm đựng quần áo của chàng động đậy, chàng giật mình, rút kiếm tới, chiếc hòm bật ngang ra, chàng buông kiếm, thở khó khăn, gương mặt đỏ hỏn, cầm lòng được bở nỗi nhớ giày xéo cả ngày, chàng bước nhânh đến ôm chầm , trợn mắt, nhắm mắt tùy tiện để ôm chặt.
      -“Nàng là, tại sao lại trốn ở trong đó” cau mày, nhưng trong lòng cực kì vui
      -“Như thế nào chứ, người ta muốn theo mà” đớp lại
      -“Nàng là” bật cười buông ra, vuốt lấy đầu tóc rối bù của , đặt ngồi xuống ghế, rót tách trà cho , nhận lấy uống từ tốn
      -“Chàng đuổi ta về sao?” thắc mắc
      -“Đường xa lắm rồi, ta yên tâm”
      -“Vậy sao” gật gù, đột nhiên vươn vai, thả người nằm lên chiếc giường da được đặt gàn đó, phục nghen trong trại còn có giường, thiệt đúng là trại rộng bằng cái phòng của ở cung. nhắm mắt, hơi thở dần trở nên đều đều
      -“Nàng… rốt cuộc sao lại thoải mái như thế” Hăn cười kì quặc rồi bước đến gần , đưa tay vuốt ve gương mặt của , bỏ giày trèo lên nằm nghiêng nhìn , sau đó biết sao lại ngủ thiếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :