HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 14]
-“Tay của nàng như thế, hay là trở về nha” lo lắng hỏi, nhìn mỉm cười lắc đầu. Sau khi được thái y băng bó, mơi hiểu chính bản thân có lẽ thay đổi, vì sao, có lẽ vậy, vẻ lạnh lùng, cực đoan và bao giờ rung động hay biết giúp đỡ ai hoàn toàn được bốc ra, bây giờ có thể là chính mình, bố của từng dạy rất nhiều, nhưng ông bao giờ dạy những thứ mềm nhũn, mơ mộng, có những lúc phản bác liền bị ông mắng té tát, thuộc người có tính cách luôn muốn chứng minh là người giỏi nên đều làm theo ý bố mình. nhưng bây giờ chống lại điều đó, như thế thoải mái hơn nhiều. đón nhận , nhưng vẫn có gan , ngày nào đó nếu trở về đại, và đều đau khổ, nên quyết định kiềm nén nó, được lúc nào hay lúc đó, bây giờ cứ đón nhận thương của để phải hối tiếc
-“Ta rồi, đây là buổi hẹn đầu cho nên về được” cứng ngắt
-“Được rồi” mỉm cười, thể tin đón nhận , hăn cố gắng thương , bảo vệ làm đau lòng, nắm lấy tay , gương mặt vẫn hướng về phía trước, giật minh nhìn xuống, tay trong tay có gì đó rất hạnh phúc nhưng đan xen vào đó vẫn là muộn phiên, nếu như là người đại hay quá, mở lòng , nhưng ai biết được ngay nào đó thay lòng đổi dạ, ngày nào đó quay về, hoặc , hoặc hoặc cả hai phải đau khổ, nếu như thế cho là người đau khổ, muốn lãnh đau thương đó, ích kỉ, phải vì sợ, đừng trách , nhưng hãy mãi hận để tình của phai mờ , lúc nào đó, và mãi cách biệt, nhau luôn hướng về nhau, mãi mơ mộng chờ đợi, muốn, muốn khóc, luôn muốn lãnh đạm, tình cảm con người ai đoán biết được, nhưng khi tháy gương mặt hạnh phúc như thế, tâm của đau như cắt, , phải rất , rất , biết từ khi nào, bây giờ muốn úp mặt vào vai để khóc hết nước mắt, nhưng dám, muốn mình yếu đuối trước mặt , ánh mắt đau thương nhìn xuống bàn tay ngâm ngâm của và bàn tay trắng nõn của , như thế này mãi mãi hay quá nhưng… biết thể. và làm mọi việc mà những đôi nhau làm khi hẹn hò, ăn buổi cơm sang trọng, mùa trang sức tặng , chỉ có thể cảm ơn và mỉm cười, hôm nay cười nhiều nhưng tâm cũng khóc nhiều, ở đây gần hai tháng cảm thấy rất hạnh phúc,nhưng cũng nhớ ông bố khủng khiếp của mình, nhớ Trần Chí Thiện ông kết nghĩa của , nhớ cả bà mẹ điệu đà nhưng rất nhiều, nhớ tất cả, Tuyết Lan là người cảm thấy lo nhất. muốn với , , và bây giờ để bao giờ là muộn màng, để bao giờ hối hận, cứ tưởng rằng, lo sợ rằng ngày mai mình trở về tại. đưa vào cung, ánh mắt tràn đầy tia sủng nịnh và thương, nhìn , hạt châu tím lấp lánh dịu dàng, giây phút này nhớ mãi, nghĩ kỹ rồi nhiều, thương nhiều, đối tốt với như chính lòng mình làm, để trở về rồi luôn nhớ tới , cũng như nhớ
-“Tư Kì Phong” ngước mặt nhìn
-“Chuyện gì Jenny” mỉm cười hạnh phúc
-“Ngươi chờ ta chút” Như nhớ tới điều gì, chạy vụt vào phòng mình, lấy ra Long ngọc mình mua hôm trước đưa cho
-“Nàng tặng ta” ngạc nhiên nhìn , lòng bỗng trở nên ấm áp
-“ lẽ ngươi muốn ta tặng nam nhân khác” nhăn mặt
-“Tất nhiên là rồi” Hăn cười trừ, nhìn miếng ngọc tay, cảm thấy nó quý báu biết nhường nào, trân trọng nó, món quà đầu nàng tặng .Nếu như bây giờ mơ xin mãi tỉnh lại
-“Tư Kì Phong, ta--chàng” vững giọng , ngước nhìn , gương mặt kinh ngạc nhưng nụ cười liền lên, làm được rồi, nàng , cảm thấy hạnh phúc lắm, nhìn như thế ngây ngây ngốc ngốc, chẳng giống thường ngày, lòng như càng bị bóp nát, nước mắt thể ngăn được, nó tràn ra, từ trong tim nó đầy đến nỗi làm vỡ tim , khóc, nước mắt cứ chảy, nhưng mặt vẫn cười, kinh hãi
-“Nàng sao thế” vươn tay ôm lấy , dụi mặt hít lấy mùi hương riêng biệt của , mãi như thế, mãi khắc ghi, nhíu mày ôm lấy , cằm tựa lên đỉnh đầu, nhắm mắt để khóc, hôm nay xem như bất lực dỗ được , hiểu khóc vì điều gì nhưng tâm chỉ muốn ôm lấy , trăng vàng khuyết nửa có phải nửa kia rời trăng mà theo gió, cũng như ngày nào đó bị nguồn sáng kia cuốn trở về, như thế nào có phải đau khổ , cũng như thế, màn đêm im ắng, hai bóng người ôm nhau lặng thầm gì, nước mắt vẫn chảy, vòng tay càng ôm siết, đau càng đau, nước mắt càng rơi, có tiếng thút thít, hay òa khóc mà chỉ im lặng, ngôi sao hai ngôi sao lấp lánh sát cánh bên nhau, trường tồn bên nhau, và nếu như sao kia hay quá. buông ra, chủ động nhón chân hôn lên môi , là người chủ động, trong mọi thứ đều thích là người chủ động, run rẩy nhìn , dần nhắm mắt cuốn theo nụ hôn của , lúc đầu nhàng, chỉ là khắc chạm môi, nhưng là người làm mãnh liệt lên, cứ thế hôn nhau trong màn đêm đơn, chỉ thế lấp đầy con tim đau đơn của hai người
-“A!” ôn nhu dùng đũa đúc thức ăn cho , cả hoàng thái hậu lẫn hoàng hậu người đơ cứng người cảm thấy đau đầu choáng váng, mới có đêm mà chuyện gì xảy ra thế này, ma nữ bà bà chóng mặt, nhưng miệng mỉm cười đầy ta khí
-“Hai đứa rốt cuộc bị ma nhập hả” Thái Hậu định mở miệng hoàng hậu thất thanh trước, gương mặt đầy lo lắng, đưa tay rờ trán từng người, bị cướp mối, hoàng thái hậu tức giận xụ mặt, đối với gương mặt hiền từ và ngây thơ của hoàng hậu chút cũng nỡ trách
-“AIIIIIIIZ, rốt cuộc hai đứa chuyển biến thế nào rồi, có cần ta đứng ra làm chủ cho hai đứa thành thân he he”
-“Bà bà” Cả hai ngượng chín mặt hét lên chống đối, gương mặt hoàng thái hậu ngày càng trở nên gian tà
-“Ma nữ bà bà, tụi con chỉ mới bắt đầu thôi, bất quá chỉ mới môi chạm môi thôi”
-“Môi chạm môi mà là bất quá à, đó là vô cùng trọng đại rồi” Hoàng hậu kịch liệt nhảy dựng lên phản ứng, xuýt xoa nhìn , hoàng hậu rất thích , luôn quan tâm và lo lắng cho như con đẻ
-“Cho nên ta mới là nên mau chóng thành hôn” Ma nữ bà bà vô cùng hứng chí , tiếp lời chút cũng nhìn ra sắc mặt của hai đứa chau phía trước tối sầm lại. Hoàng hậu lại nở ra nụ cười vô cùng hài lòng rồi ngồi xuống ghế, gật gật đầu
-“Đúng thế, hai con nên làm lễ thành thân ”
-“Tất nhien là con đồng ý nhưng về phần nàng..”
-“Cháu cần khoảng thời gian nữa, hôn nhân rất trọng đại thể tùy tiện cách nhất thời mà để hối hận cả đời” , giọng đầy kiên quyết
-“Hoàng thái hậu, hoàng hậu cát tường, thái tử, công chúa vạn phúc” tì nữ thân màu lục lam tới, e thẹn đỏ mặt khi nhìn , nhăn mặt rồi phì cười
-“Có chuyện gì vậy Thu Cúc” Hoàng Thái hậu điềm đạm
-“Lưu công công câu kiến, nhờ tì nữ vào bẩm báo cho Thái tử hoàng thượng có việc cần gặp Thái tử” Tì nữ êm giọng
-“Được ta đến ngay, ngươi lui ra ” lạnh giọng hạ lệnh, tiểu cung nữ khả ái đó lui xuống.
-“Ta có việc phải nàng chờ ta trở về rồi ta cùng nàng dạo phố” mỉm cười ôn nhu , gật đầu tiếp nhận lời đó cách vui vẻ
-‘Thôi được rồi cháu mau đừng để ta nôn vì tình cảm ướt át của hai cháu” Hoàng thái hậu xoa ngực xua tay
-“Thần nhi cáo lui” cúi đầu rồi tiêu sái mất dáng ngoài cửa
Trăng tròn soi sáng con đường vắng lặng chỉ có 2 người bước , khí im lặng, im lặng và im lặng, ngước nhìn , gương mặt vô cùng trầm tư và có điều gì đó u buồn, dưới ánh vàng của trăng đôi mắt ánh lên chút dịu dàng như nước hồ mùa thu nhưng cũng lạnh băng như nước hồ mùa đông, còn có khí phái bức người đáng sợ mà chưa từng biết, chưa từng nhìn thẳng vào ánh mắt , nhưng từ lúc nào lại hay ngắm nhìn , từ đầu đến cuối vẫn là thích con ngươi , dù cho đôi môi có mọng đỏ mê người hay cái mũi vừa cao vừa thằng cùng thân hình mạnh mẽ cao lớn, đôi mắt là phần quang ôn hòa làm thấy an toàn, mạnh mẽ nhưng lỗ mang, lạnh băng nhưng kém ôn nhu, buồn nhưng khong biểu lộ chỉ ở mắt , đôi nhãn cầu màu nâu óng ánh mới thấy được.
Tâm tư bất chợt nghĩ đến câu “Chỉ cần chàng ở đâu, thiếp cũng ở mãi bên cạnh chàng”. nhìn chàng, ánh mắt thập phần dịu dàng, ánh mắt của thiếu nữ
-“Chàng có chuyện gì à?” bất giác hỏi làm giật mình, gió khẽ lướt qua bàn tay , làm có cảm giác lạnh ngắt, bước gần đến áp bàn tay của mình vào tay , ánh mắt ấm áp, nụ cười ôn nhu
-“Phụ hoàng sai ta qua Lâm triều làm sứ giả để hòa hoãn, có lẽ rất lâu để về gặp nàng” cười khổ
-“Chàng chừng nào về” buồn bã hỏi
-“Khoảng vài ba tháng” Hăn trầm , đôi mắt thâm sâu đầy vẻ tĩnh lặng nhưng cũng tràn đầy nhớ nhung
-“Thiếp di cùng là được”
-“ được, nàng là nữ nhi, đường đến Lâm triều rất xa, đường toàn là nguy hiểm, nhất định được” Hăn lắc đầu lia lịa cương quyết từ chối, tuy biểu lộ ra ngoài nhưg trong tam thấy nghẹn ngào, mỉm cười xoa đầu , động tác tràn đầy thương
-“Đợi ta, được ” cúi mặt xuống, đặt lên môi nụ hôn, dịu dàng và nồng nà, ngọt ngào và dễ chịu, nhắm mắt đón nhận viện kẹo ngọt là đôi môi , cái cảm giác này rất thích, mở mắt ngừng hôn
-“Ta đợi” gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng treo lủng lởn đầu, trăng tỏa sáng nhưng lại trông đơn, trăng mình ai bầu bạn, trăng sáng soi đẹp đẽ nhưng lại quá lãnh đạm, sao bên cạnh trăng, sao có cặp đôi rồi nhỉ, hàng vạn ngôi sao nhắn, đẹp như trăng nhưng lại hạnh phúc, hạnh phúc là gì, a hạnh phúc là ấm áp khi người ấy ôm mình, nhắn gửi mình những điều ngọt ngào. giây phút rời xa mãi người đó là tra tấn cực hình nhưng khi ở bên người đó lại là chính mình nhưng tưởng và mãi chìm đắm trong dòng sông ngọt ngào hạnh phúc, từ lúc nào con người sắc đá như lại nghĩ ra những điều sến này, vẫn ngẩng mặt, thanh nhàng nhưng vô cùng đau lòng
-” có chàng ở đây, dù có bật khóc trong bầu trời tăm tối sao soi sáng, thiếp vẫn hạnh phúc, thiếp chỉ cần có chàng, chỉ cần nhụ cười ấm áo, cử chỉ ôn nhu có lẽ là đủ rồi, cũng bởi vì lẽ thiếp cần chàng, dù chìm đắm trong cơn mơ quá đỗi mỏng manh thiếp vẫn tin, chỉ cần chàng luôn ở đây, khắc giờ hay giây ngắn ngủn cũng được, thiếp thấy đủ rồi, luôn bên cạnh thiếp cho đến ngày thiếp mãi xa, chỉ thế thôi, dù nước mắt có tuôn chỉ cần chàng, thiếp mãi là tin vào cơn mơ thủy tinh, đơn giản lắm, vì trái tim thiếp mãi mãi cần chàng”
cứng người, cười, bước đến ôm lấy , nhắm mắt để nước mắt tuôn rơi, tình là thuốc độc, uống vào rồi biết là độc nhưng vẫn tiếp tục uống, nó là mê dược là thứ xấu xa dễ dàng bóp nát con tim mỗi người nhưng lại dễ dàng đẩy người ta vào cho bằng được, lo xa nhưng cứ nghĩ đến, trân trọng và mãi mãi là thế, cúi người ôm lấy thân ảnh mỏng manh như liễu của , tâm khỏi trào dâng hạnh phúc, nước mắt, nỗi đau bây giờ nhận đủ kể cả hạnh phúc nữa, muốn mãi ôm nàng vào lòng chăm sóc , lắm lúc thấy đau thắt khi nàng khóc, lại vui khi nàng cười, , chỉ là thế tâm đều tình ý dạt dào, để nàng khó, để nàng đau lòng. cũng như trăng mãi mãi là đơn, tiếng hơn dỗi mãi luôn trách trời làm .
-“Nàng ra tiễn ta sao” Hăn giọng , hôm nay xuất phát, nhưng chút cũng thấy nàng chạy ra tiễn , lòng chợt buồn, đêm qua nàng với những điều cảm động, rất vui khi biết được nàng rất . quay ngựa lên đường, lòng vẫn mong nàng tới nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng đó, lẳng lặng đoàn quân cho đến tối, tất cả chỉ im lặng, có thể nghe chỉ là tiếng vó ngựa cùng tiếng gió đùa với lá cây, bầu trời đêm nay rất đẹp nhưng tâm trạng vô cùng buồn bực, và còn có chút dỗi hờn, cả đoàn người dừng chân nghỉ chân tại bãi đất lớn trong khu rừng, trại của , đèn vẫn hắt lửa, cứ dập dìu như tâm trạng , tâm trí tất nhiên chỉ nghĩ đến nàng, đột nhiên chiếc hòm đựng quần áo của chàng động đậy, chàng giật mình, rút kiếm tới, chiếc hòm bật ngang ra, chàng buông kiếm, thở khó khăn, gương mặt đỏ hỏn, cầm lòng được bở nỗi nhớ giày xéo cả ngày, chàng bước nhânh đến ôm chầm , trợn mắt, nhắm mắt tùy tiện để ôm chặt.
-“Nàng là, tại sao lại trốn ở trong đó” cau mày, nhưng trong lòng cực kì vui
-“Như thế nào chứ, người ta muốn theo mà” đớp lại
-“Nàng là” bật cười buông ra, vuốt lấy đầu tóc rối bù của , đặt ngồi xuống ghế, rót tách trà cho , nhận lấy uống từ tốn
-“Chàng đuổi ta về sao?” thắc mắc
-“Đường xa lắm rồi, ta yên tâm”
-“Vậy sao” gật gù, đột nhiên vươn vai, thả người nằm lên chiếc giường da được đặt gàn đó, phục nghen trong trại còn có giường, thiệt đúng là trại rộng bằng cái phòng của ở cung. nhắm mắt, hơi thở dần trở nên đều đều
-“Nàng… rốt cuộc sao lại thoải mái như thế” Hăn cười kì quặc rồi bước đến gần , đưa tay vuốt ve gương mặt của , bỏ giày trèo lên nằm nghiêng nhìn , sau đó biết sao lại ngủ thiếp.