HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 9]
dui dụi mắt tỉnh dậy, quay qua quay lại thấy người hôm qua ngủ cùng mình nữa, phụng phịu bước xuống giường, cái bụng bắt đầu biểu tình, cuộc đời của Trần Tuyết Lan rất đơn giản, ăn ngủ rồi ăn cứ thế chẳng để ý tới việc gì, ngáp ngắn ngáp dài vò vò cái đầu rối bù của mình, ở đây có nhà vệ sinh để rửa mặt sao, ngây ngô nhìn vòng vòng căn phòng, vừa lúc đó chàng bước vào, gương mặt vô cùng sủng nịnh nhìn , tay còn bê theo chậu nước ấm
-“Nàng dậy rồi à, tới đây rửa mặt , lát nữa có người đem đồ tới cho nàng thay” Chàng đặt chậu nước xuống bàn, kéo ngồi xuống, mặt vấn ngơ ngơ ngác ngác nhìn chàng, cười cái chàng lấy khăn vắt khô rồi lau mặt cho bằng động tác vô cùng ôn nhu,a nhìn kĩ nha mặt mày cũng điển trai đó, nhưng bằng Hai – Trần Chí Thiện của , tư tưởng đặt Hai lên hàng đầu của ai có thể tháo gỡ được. Cộc cộc cộc, chàng đặt khăn xuống, gương mặt liền trở nên lạnh băng làm kịp thích ứng
-“Vào ” Tên tiểu nhị bước vào, cung kính đưa cho chàng bọc đồ rồi dọn dẹp bước ra ngoài. Chàng lập ức trở lại vẻ ôn nhu lúc nãy
-“Lan Nhi đồ này thay ” Chàng cười cười, ánh mắt có vẻ trở nên thâm sâu hơn, mặt bắt đầu đỏ ửng lên (tên này, kinh dị quá, là biết lợi sụng cơ hội mà), phải người ngây thơ đến độ đó nhưng mà biết sao cảm thấy rất tin tưởng chàng, chàng bước đến ôm từ phía sau, tay nắm thắt lưng kéo , trang phục dần được gỡ bỏ xuống, làn da trắng bạch của ra đẹp mê người, chàng khẽ lắc đầu tự trấn áp mình, chàng cười tiếng vì thấy vành tai của đỏ lên rất nhiều, chàng nhàng kéo dây yếm ra, cố gắng đưa mắt nhìn về phía khác, bàn tay ngừng run lên, trấn áp, trấn áp, bình tĩnh chàng tự nhủ với mình. Chàng nóng người mặc từng thứ cho , cuối cùng cũng xong chàng thở hắt ra, cứ tra tấn kiểu này chắc chết quá. xoay xoay người, người , bộ trang phục màu hồng phấn được làm bằng lụa mỏng nhìn cực dễ thương, trông cứ như trẻ con, trang phục có may vài đường nét của những kiểu dáng hoa lan uốn lượn, cánh điệu nhìn vô cùng duyên dáng, bên chiếc thắt lưng còn được điểm thêm miếng ngọc bội nhắn với những sợ dây tơ màu hồng, vừa rồi nhân lúc ngủ chàng ra ngoài chọn mua cho số trang sức, đa số đều màu hồng, gương mặt phúng phính cười tươi với hai lúm đồng tiền làm chàng muốn ôm chặt vào lòng, cứ xòe xòe tà áo quay qua quay lại ngắm nhìn vô cùng hài lòng, đôi môi nhắn cứ liên tục nhoẻn cười, trông nàng như tiểu tiên nữ ngây thơ vướng chút bụi trần.
-“Nàng thích chứ” Chàng gật gù hỏi, tay đưa lên vuốt vài cọng tóc mai rối bù của , ngữ khí vô cùng thương , gật đầu
-“Được rồi ngồi xuống đây ta chải đầu cho” Chàng đặt ngồi xuống trước chiếc gương đồng, lấy trong tay áo ra cái hộp gỗ đưa cho
-“Cho nàng” đón lấy mở ra, gương mặt ngạc nhiên ra, toàn là trâm bằng đá quý màu hồng, bông tai cũng được đính viên đá hồng hình dáng đôi hồ điệp vô cùng dễ thương, còn có dây chuyền nữa, dây được làm bằng vàng trông kiêu sa quyền quý, mặt dây chuyền cũng là đôi hồ điệp màu hồng, có chút vui vui nhưng thích cho lắm, liền đưa lại cho chàng
-“Ưm, Lan cân đâu Tuân cầm lấy ” Chàng thất vọng nhìn , sao lại như thế, chẳng phải nữ tử nào cũng thích trang sức sao, tại sao nàng lại, chàng thấy rất vui khi hài lòng với bộ trang phục màu hồng này, cứ tưởng nàng vui hơn khi thấy được những trang sức này thế ma
-“Nàng thích sao, hợp với nàng à, có cần ta mua cái khác” Chàng dặn hỏi, tay vẫn cầm lược chải mái tóc như suối của , quay đầu lại cười cười rồi lắc đầu, chàng thở dài thất vọng, khó hiểu nhìn chàng, rồi bỗng dưng chạy tới giường lục lọi trong giỏ sách ra cái hộp màu hồng, hình trái tim trong suốt như pha lê, trong đây đựng tất cả kẹp cài, trang sức của , cái hộp hơi lớn, đựoc Jenny tặng nhân ngày sinh nhật thứ 19 cho . chạy đến đặt lên bàn trang điểm lúc nãy, mở nắp hộp ra, khỏi bên trong cũng toàn màu hồng, ngồi xuống, lấy ra chiếc khuyên tai đính lên tai, rồi quay mặt lại đưa cho chàng chiếc khuyên còn lại cùng sợi dây chuyền giản dị của
-“Tuân đeo giúp nhé, xin lỗi Tuân, Lan thích những thứ đơn giản và mỏng manh thồi” Chàng khẽ mỉm cười, ra là vậy, nữ tử này khác biệt mà. Chàng nhàng từng chút đeo từng thứ cho . lấy ra cây son thoa lên môi, chút phấn hồng đánh lên mắt, xong rồi. đứng dậy, quay vòng, chàng ngơ ngẩn nhìn nàng, giản đơn trang điểm đậm cho mấy, đôi môi chúm chím được thoa lớp son hồng nhạt nhìn như cánh sen e ấp mùa hạ, đôi mắt bồ câu đáng với cặp lông mi tuy được dài cho lắm nhưng lại cong vút lộ đôi mắt to tròn, lông mày thanh thoát, mảnh mai nhìn rất tự nhiên, đôi má hồng hồng phúng phính như tiểu hài tử lên năm, nàng kiêu sa, quyến rũ, thanh thoát, mê người, nhưng lại toát lên vẻ tự nhiên, ngây thơ, trong sáng hiếm thấy vô cùng, có thể bằng hai chữ dễ thương. Chàng đăm đắm nhìn nàng, mãi đến khi
-“Vương công tử, tôi có thể vào ?”Lư Nhật Quang vọng vào. Chàng bực tức, cái tên chết tiết đó người ta đắm chim vào hạnh phúc mà có thể
-“Vào ” Giọng lạnh như băng
-“Vương công tử, chúng ta có thể xuất phát để trở về ” Nhật Quang , ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chỗ , hôm qua gặp nhìn kĩ , bây giờ mới thấy được thấy vẻ đặc biệt của , Nhật Quang mỉm cười gật đầu với , bây giờ tên này hiểu vì sao Hoàng thượng của lại từ lần đầu, cảm thấy Nhật Quang nhìn rất oai mãnh, cảm thấy rất an toàn cũng có biểu cảm với Nhật Quang nên gật đầu chào lại, chàng nãy giờ đứng ở giữa, mặt nhăn nhó, trong lòng có chút khó chịu, hai người này xem như có chàng sao, nàng dù sao cũng là chàng chấm trước mà, chàng bước nhanh đến ôm eo kéo sát vào người mình, chứng minh là của chàng, Nhật Quang nhìn ngơ ngơ chập mới nhận ra vội cười hả hả nhìn chàng chọc ghẹo.
-“Tuân” đỏ mặt
-“GÌ?” Chàng trìu mến nhìn
-“Lan muốn ăn, đói bụng rồi” Cả hai người há hốc mồm, muốn ăn giống con mèo mà, sao có thể uỵt toẹt ra chứ là.
-“Ừ, thôi” Chàng cười tươi nhìn ,tay vẫn khư khư ôm bước khỏi phòng, quên tặng cho Nhật Quang cái lườm cảnh cáo, cười khổ, gì chứ đâu có gan mà cướp cục cưng của tên đáng sợ như chàng chứ. Nhật Quang lẳng lặng phía sau dám hó hé nửa lời.
-“Ưm, ngon quá” nhồm nhoàm ăn, để ý đến hai cái mồm như cái lỗ hố của hai tên ngồi cạnh, mặt mày lem luốc dính toàn dầu, rồi mắm là, chàng lấy khăn tay lau miệng cho , ăn rồi lau cứ thế, chàng chẳng ăn gì chỉ ngồi chăm từng chút cho ăn, ăn ăn ăn, no bụng mới buông đũa.Cả quán ăn như đỗ mắt vào , vì nhìn ăn đáng quá nên nam nhân trong quán đều quay lại nhìn , cả đám như bị hút hồn, tuy quyến rũ nhưng nàng lại gây sức hút rất mạnh, làm người ta mới gặp trúng tà (quên trúng tình). Tuân khó chịu nhìn bọn họ mà muốn móc hết mắt họ ra để khỏi ai nhìn chăm chăm vào cục cưng của chàng, bực bội, chàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi mau chóng rời quán, Nhật Quang thở dài, cái tên hoàng thượng này đúng là thay đổi rồi. chạy nhảy lung tung như con sóc con, hết chỗ hàng này đến chỗ hàng khác làm hai người cùng phải chạy theo mắc mệt.Chàng chạy đến năm chặt tay của lại, ôm sát vào người mình
-“Đừng chạy nữa, lạc bây giờ, muốn mua gì ?” Chàng hỏi, giọng ôn nhu đầy thương, nhìn , gật đầu. hít hít mũi chỉ tay tới chỗ bán hồ lô
-“Muốn ăn cái đó sao?”Nàng là thích ăn như vậy sao, là nữ nhân, ôm nàng đến chỗ bán hồ lô, mặt nàng cười tươi rói khi cầm tay mình ba cây, là…Chàng móc nén bạc đưa cho người bán hàng
-“ cần thối” Rồi ôm đến chỗ bán son phấn
-“Thiếu gia người xem, đây là loại phấn mới nhất đó, rất phù hợp với phu nhân của thiếu gia” Nghe hai tiếng phu nhân tự nhiên lòng chàng cảm thấy vui vẻ hẳn, còn cái mặt của đỏ ửng lên, đáng quá muốn ngắt quá . Chàng cầm lấy hộp phấn đưa lên mũi ngửi, quả rất thơm, mùi hương dịu này rất hợp với nàng, chàng gật đầu vừa ý, lấy lên miếng son màu hồng nhạt lên, nàng thích giạn dĩ thứ này rất hợp, và cuối cùng là phấn hồng
-“Bao nhiêu?” Chàng lạnh lùng hỏi
-“Thiếu gia quả có mắt, tất cả ở đây đều là hàng thượng đẳng tổng cộng là 20 lạng bạc.
-“Tuân, cần đâu, Lan có rồi” , dù biết 20 lượng bạc là bao nhiêu nhưng nghe hình như là nhiều lắm
-“Ta thích mua cho nàng, đừng nhiều” Chàng với giọng khó chịu, tiểu nữ nhân này, sao tặng gì nàng cũng nhận chứ. Chàng lấy ra 4 thỏi vàng coi như thưởng cho câu phu nhân của thiếu gia,đưa cho người phụ nữ đó
-“ cần thối” Người phụ nữ đó mặt mày sáng cả lên, hôm nay trúng mánh lớn, bà ta ngừng miệng đa tạ. Nhật Quang ở đằng sau mà mặt mày khỏi nhăn nhó, cái tên hoàng thượng chết tiệt gì, chí ít cũng là bạn 10 năm rồi món quà cũng tặng cho là tên mê mà. đến tối cả ba mới trở về, hai người đằng trước ung dung sát vào nhau còn người phía sau vác bao nhiêu là đồ, tội nghiệp cho thân mình mà. Tự nhiên khi biến thành sai dịch.
-“Lan Nhi nàng tắm , ta bảo người chuẩn bị nước rồi đó” Chàng cười vẻ mặt có chút gian tà, đánh vào ngực chàng rồi chạy vào bên trong, cũng quên béng mất nhắc chàng được vào,thoát y phục ra, bước vào thùng nước nóng, với chút hương liệu thơm ngào ngạt, nhắm nghiền mắt ngủ
(đúng là thiếu cảnh giác mà), chàng lặng lẽ bước vào, hiểu sao chân cứ bước dù muốn (biện minh hay ha), thấy nữ nhân nhi ngủ ngon lành trong bồn tắm chàng bất chợt lắc đầu, nhàng tiến lại gần, làn da trắng như tuyết đông làm chàng kiềm lòng được vuốt ve cái, cả người nóng bừng bừng, khó chịu chết được, nàng là chủ quan quá mất, đôi gò bồng lúc lúc dưới nước làm chàng khó mà kìm lòng, là muốn hành người ta chết mà (tự mình chui vô rồi là sao), chàng nhàng đưa tay xoa bóp đôi vai bé của làm giật mình tỉnh giấc, mặt mày đỏ bừng lên
-“Sao..sao ..Tuân lại ở đây” hốt hoảng đưa tay che lấp cảnh xuân phơi phới trước mặt chàng
-“Sao ta lại ở đây, nàng đau có bảo ta ra ngoài”Chàng xấu xa tiến lại gần trước mặt , xấu xa ngắm nhìn nàng, nước nóng với tình trạng bây giờ làm mặt đỏ còn hơn trái gấc chín, tim đập thình thịch, muốn mở miệng nhưng tâm muốn vậy sao, quay mặt sang chỗ khác để tránh ánh mắt nóng rực của
-“Để ta, kì lưng cho nàng” Chàng chưa kịp để đưa tay xoa lên sống lưng của , như có dòng điện chạy qua khẽ rùng người, bàn tay nhàng luồn ra phía trước xoa nắn đôi tuyết sơn của nàng (thằng cha này). hoảng hốt chụp lấy bàn tay yên phận kia, chàng ghé sát mặt vào tai nàng thở hắt ra
-“Chỉ chút thôi, ta làm quá đâu” như bị trúng bùa, để mặc cho tay chàng hoàng hành người nàng, phút chốc từ chiếc miệng chúm chím phát ra từng tiếng rên khẽ. Chàng dừng lại, xoa đầu
-“Được rồi đứng lên ta mặc đồ cho” Chàng mặc đồ cho xong xuôi, khuôn măt vẫn đỏ chót. khí vô cùng nặng nề.
Chớp chớp mắt, thẹn thùng được lời nào, chàng khẽ cười đưa tay kéo vào lòng, ôm chặt, tiểu nha đầu này, đáng đấy. ngáp cái, đưa tay dụi mắt, đôi mắt có chút lim dim, thoát khỏi cánh ta của y , ngờ nghệch có ý thức bước lên giường nằm ngủ ngon lành, bình thường bình tĩnh như thế nhưng cứ liên quan đến chuyện ngủ là phải hấp tấp mới được. Có thể chuyện ngủ đối với là quan trọng nhất, chàng ngơ ngẩn rồi bật cười, bước đến gần , ngồi xuống been cạnh, y ôn nhu đưa tay vén vài sợi tóc con mắc qua tai cho , cử chỉ cực kì dịu dàng, tiếng gõ cửa làm y thoáng giật mình, gương mặt liền biến đổi sắc khí, hàn lạnh vô cùng, khiến ai nhìn vào cũng vội vàng tránh xa.
-“Ai” Ngắn gọn, sắc đá
-“Là hạ thần, Nhật Quang” Y cung kính đáp lại, dám tự tiện bước vào khi có đồng ý của chàng
-“Có chuyện gì?” Vẫn cộc lốc, lạnh lùng
-“Về chuyện trở về,chúng ta…” Y vững giọng, trở nên nghiêm túc, thần thái oanh dũng. Chàng đứng dậy, nhạ nhàng đánh thức tiểu nương bên cạnh, cúi mặt xuống chàng khẽ hôn lên gò má hồng hào, phúng phính của
-“Ngủ ngon, Lan Nhi” Chàng quay mặt bước về phía cửa, cẩn trọng mở cửa rồi bước ra ngoài.
-“Qua phòng ngươi rồi , ta muốn làm Lan Nhi thức giấc” Hết câu chẳng để cho người kia đáp lại, thẳng thừng bước về phía phòng của Nhật Quang, chẳng có gì làm lạ về thái độ hai trong của chàng, y bước theo sau. Ngôi xuống ghế, chàng thần thái uy phong,đưa chén trà lên môi mình, nhấp từng ngụm
-“Hoàng thượng, chúng ta phải mau chóng trở để ổn định triều chinh”
-“Ta biết, ngày mai trở về” rất muốn ở đây nhưng bức quá phải quay về thôi
-“Thế còn tiểu thư Tuyết Lan” Y khỏi hỏi cũng biết, nhưng rất muốn nghe được câu trả lời của chàng, mấy ngày qua ở bên , tuy kô thân thiết cho mấy, đúng hơn là tên kia cho y sáp lại gần , bắt chuyện liền kéo ôm vào lòng. là có gì để nữa, là người tốt, nương ngây thơ như nên bước vào chốn hậu cung hiểm ác kia. Y biết chàng , nhưng cái đó là li thuốc độc giết chết , la đau đầu, phải chi xuất sớm hơn hoàng thượng có thể lắm cho làm hoàng hậu nhưng trớ trêu và đáng tiếc cho tiểu nương dễ thương ấy.
-“Ta biết ngươi nghĩ gì, phải Lan Nhi hợp với hậu cung, nhưng ta muốn bỏ nàng ra, nàng là của ta” Giọng có chút diu dàng, nhưng cũng tràn đây ngữ khí bá đạo chiếm hữu của chàng. Y lắc đầu bó gối với tên này.
-“Hoàng thượng, tuy thuộc hạ thích lo chuyện bao đồng nhưng hoàng hậu liệu có để yên cho tiểu thư” Hoàng hậu- Lý Nguyên Chi ghen tuông điên cuồng, sẵn sàng dùng thủ đoạn độc ác bỉ ổi để làm cho những người chàng ân sủng đều như thế ma fleen trển. Chàng nheo mắt, trong lòng hiểu sao lại thấp thỏm thế nữa.
-“Ả dám sao, nếu ả dám đụng vào cọng tóc của Lan Nhi ta cho ả chết toàn thây” Gương mặt chàng lộ vẻ nguy hiểm cứ như con thú điên ấy
-“Vâng” Y cung kính đáp
-“Sau khi trở về ta lập nàng làm Quý phi” Chàng gật gù, mỉm cười
-“Tiểu thư sợ rằng thích ứng được này” Y chỉ lo như thế
-“Ta giải thích cho nàng hiểu, ngươi hãy giúp ta bảo vệ nàng, nhưng đừng có quá đà đấy” đến đây chàng tặng cho y cái nhìn rùng rợn, y gật đầu
-“bằng mọi cách ta lập nàng làm hoàng hậu”