Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ - pe_thy_lovely_kt (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ
      [chương 5]

      Chạy chạy và chạy chạy cắm đầu, biết đâu là đâu luồn lách cỡ nào vẫn dừng lại cho đến khi “binh”
      -“Ui da” Hai tiếng kêu xuýt xoa vang lên, già trẻ nhìn nhau, gương mặt nhăn úng xoa xoa cái trán của mình
      -“Bà sao chứ, sorry you lo chạy quá mà đâm vào bà” Nó đỡ bà lão mặt vẫn đần ra nhìn nó, nhờ vào ánh đèn của mấy cái lồng đèn nến treo tùm lum đủ màu ở đây nó có thể nhìn kĩ được bà lão trước mặt mình, trang phục vô cùng phải gọi là gì nhỉ “trang trọng”, cao quý nhưng diêm dúa, gương mặt hiền hoà, phúc hậu có thần thái uy nghiêm như bà nội của vậy
      -“sơ…..ri..là gì. còn cái gì mà du ** gì đó, cháu sao bà hiểu” Bà cũng thầm đánh giá , cái lần đầu đập vào mắt bà làm cho bà kết ngay từ lần nhìn đầu tiên là con ngươi màu tím, sóng sánh mịn màng trông dễ chịu, bà là nửa đêm ngủ được mới tìm thằng cháu trai đáng ghét kia để cằn nhằn chút, ai ngờ tìm được vật quý, lẽ nữ tử dễ thương này cũng là người của cái thằng cháu hách dịch đó, nhưng nhìn sao cũng giống, người bé này có thể cảm nhận được loại khí phách tôn quý, ngạo mạn của hoàng tộc, rốt cuộc đây là công chúa của nước nào đây, kinh nghiệm mấy chục năm thể nào là sai được
      -“Oh! Cháu xin lỗi cháu tiếng , bà sao chứ, răng vẫn còn đầy đủ chứ, xương có bị gãy hay bị trẹo gì lia, bà lão buồn cười, mắt khẽ híp lại, môi nhếch lên cười rất . Bà lão này là Đương kim Hoàng Thái Hậu tôn quý của chúng ta – Lý Tuệ Nhàn, ngây ngây nhìn bà, con ngươi thông minh linh động có thể đoán ra bà là người cao sang quyền quý, chắc chắn là từ được dạy dỗ rất chu đáo ể làm thiên kim tiêu thư, ố lộn tột mệnh phụ phu nhân, khoan , trang phục giờ mới để ý, phong cách cổ xưa, nhìn qua nhìn lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động tất cả đều xưa cũ, mẹ ơi đừng có là điều mình nghĩ, no no no, khoan ngây thơ đâu pink đâu
      -“Tuyết Lan, đâu rồi, con này rốt cuộc là đâu rồi” lóng ngóng, tay chân muốn rụng rời, trời ơi là trời Lan ơi là Lan cậu đâu rồi hả
      -“Cháu tìm ai vậy” Bà thấy được vẻ mặt lo lắng của bèn hỏi, tên Lan đó chừng là cũng đặc biệt lắm
      -” cháu tìm bạn thân cháu, bà có thấy nó đâu , mặc váy hồng, mang guốc hồng, bông tai màu hồng, dây chuyền màu hồng, cái cài đầu cũng có cái nơ hồng luôn” hồng hộc kể hết,gương mặt tỏ vẻ lo lắng
      -“Ta chưa thấy bé nào như thế” Màu hồng hết sao, kì lạ, có người thích màu hồng vậy sao, chắc hẳn bé rất đáng
      -“Cháu là người của Tư Kì Phong đúng ” Bà hỏi câu này cố ý nhấn mạnh 3 chữ Tư Kì Phong
      -“Chắc bà nhầm rồi cái gì mà Tư Kì Phong đó cháu chưa nghe bao giờ, cháu mang tư tưởng độc lập chẳng là người của ai cả, ai có thể làm chủ cháu” Trừ bố cháu, mặt mày bình thản có thể thấy được còn có dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, hiếm ai có được
      -“Bà hôm nay ngày mấy năm mấy”
      -“xx-yy-zzz” ẤM! luồn sét đánh ngang tai, cái điều những tưởng thành (Chúc mừng bạn trúng gió í lộng trúng số hô hô hô), nhìn bà đôi mắt có vẻ hơi bần thần
      -“Bà ơi! Niệm tình đứa cháu lai lịch này có thể xin bà chỗ ở chút cảm xúc, có thể là bây giờ bị sốc nặng
      -“ừ” Nghe xong câu này bà vui tả xiết, từ từ tìm hiểu tiểu nữ nhân đáng này, bà là muốn ghép đôi bọn chúng mà, con bé này là đặc biệt, bỏ lỡ uổng phí cho cái ngôi Thái tử Phi quá hô hô. Bà cầm tay dắt ra ngoài cổng, bọn gia đinh thấy bà liền cúi chào, bà kéo nhanh tay và đưa vào kiệu, hồi lâu sau
      -“Oh My God” há hốc mồm nhìn hoàng cung tráng lệ, khôg phải do to lớn của nó, cũng chẳng lạ gì vì chính cũng sở hữu căn biệt thự chỉ hơi hơn nơi này chút xíu thôi, mà chính xác là ngờ lão nhân gia bên cạnh mình là Lý Thái Hậu
      -“Thôi nào nữ tử đừng có há họng như thế, ta biết cháu bất ngờ hô hô” Bà cười gian tà nhìn , lấy tay đảy họng mình ngậm lại
      – Tên cháu là gì?” Bà giọng hỏi đặt mông ngồi xuống ghế
      -“Cháu là Jenny Trần” đáp, tự mình ngồi xuống ghế
      -“Cái gì mà J..em my Trần” Bà líu lưỡi , gương mặt vô cùng khó hiểu
      -“j..e..n..n..y..” chậm chậm đọc
      -“Jo…m…y” Bà lưỡi đủ hình dạng theo
      -“ là J…EN… NY”
      -“Jenny” Bà cuối cùng cũng rặng ra được
      -“Đúng rồi” hoan hỉ vỗ tay
      -“Tên cháu kì quá, cháu là người ngoại quốc sao, mắt cháu..” bà chỉ chỉ lên mắt mình
      -“A! Đúng thế cháu là người nước ngoài, mẹ cháu là người , ba là người việt Nam
      -“Bà chưa bao giờ nghe tên mấy nước đó”
      -“Cháu hiểu” thở dài, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, đột nhiên nhớ tới cái tên ‘nghèo kiết xác” có áo mặt liền rùng người cái
      -“Được rồi cháu mệt rồi, ngủ ,mai ta chuyện tiếp, bà ngáp dài nhìn , lần này mới chú ý tới quần áo mặc, chẳng phải quá ngắn sao, tất cả mọi thứ đều lạ, cả mái tóc kia nữa, ở bé này có điều gì đó rất lạ, nhưng quá nguy hiểm, Tư Kì Phong bà làm cho cháu phải cưới cháu dâu Jenny này, bà mỉm cười, buồn để ý, chẳng khách khí đặt lưng xuống ngủ. Bà thổi tắt nến lại phía giường nằm xuống, cảm giác ấm áp khi có cháu dâu ngủ cùng

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ
      [chương 6]

      -“ẮT XÌ” nhổm dậy, mắt vẫn còn mơ màng ngái ngủ, đôi môi nhắn khẽ mở ra ngáp cái, bàn tay ngọc nhay nhay cái mũi cao cao thon thon ngứa ngứa của mình, do mặc cái váy ướt nhẹp nằm ngủ nên giờ mới ra thế này, ngủ hơn nửa canh giờ mới chết chứ. Chàng giật mình quay đầu lại nhìn , thân người be bé ngơ ngơ nhìn về phía chàng, chàng bước đến tay cầm cái bọc đưa cho
      -“Lan Nhi, thay đồ , mặc đồ ướt thế này cảm đấy” Chàng ôn nhu, ánh mắt khẽ lay động êm dịu như nước hồ thu nhìn . Chàng – lạnh lùng bao giờ biết đối xử cách nhàng là gì, chàng – cứng ngắt bao giờ biết lời ấm áp với ai, nhưng đối với sao lại khác thường như vậy, loại cảm xúc khi ở cạnh nàng dù chỉ mới là ngắn ngủi lần đầu nhưng lại đem đến cho chàng vui vẻ khó tả còn cái gì đó rất dễ chịu trong lòng. chớp chớp mắt cầm lấy cái bọc tay chàng
      -“Tuân ơi! Lan cần thay đồ” ,thanh mềm mại như nước mát rót vào lòng chàng, mặt chàng liền nóng lên, vội vàng đẩy cửa ra
      -“Cái này sao lạ quá dậy” Lông mày nhíu lại, mắt ngừng lay động nhìn bộ trang phục tay, chỉ ba từ để diễn tả “-biết-mặc”, mấy cái này rắc rối quá, nhưng váy ướt như thế này, thoáng đỏ mặt, bước tới gần bàn lấy từ trong giỏ ra cái kéo, là do Jenny bảo đem theo để phòng thân, thằng cha nào dám lại gần xoẹt luôn, vội vã lấy kéo đến cạnh giường cắt thành lớp vải ngắn khoác lên che lấp phần dưới, lấy cái yêm mặc tạm vào rồi câm y phục đến gần cửa, giọng
      -“Tuân, Tuân vào đây giúp Lan chút”
      -“Giúp ư, được rồi ta vào nhé” Chàng đẩy cửa vào, con ngươi ứa đọng người , sao lại ăn mặc như thế này, tuy kì lạ nhưng rất hấp dẫn, quyến rũ, da trắng mềm mại, tóc được lau khô dài đến ngang lưng, thắt lưng của nhor tất cả đều được che lấp phần ám muội nhất, cái yếm đào mỏng tất cả có thể thoáng thấy được bên trong phập phồng theo từng nhịp thở, chàng như nghẹt thở, cả người nóng ran, nếu như là bình thương chàng đem làm thịt ngay rồi, nhưng khác chàng muốn đau buồn, hận chàng. Chàng cố gắng lơ , đôi mắt đáp xuống chỗ khác để tránh châm lên ngọn lửa trong chàng.
      -“chuyện gì” Chàng cố tỏ ra vẻ cứng rắn
      -“Đồ này, biết mặc, Tuân có thể..? Trời đất kêu chàng mặc giúp y phục vậy phải là hại chàng sao, tiểu nha đầu này sao có thể dễ dàng như thế chứ, cứ nghĩ đến người bây giờ được nhờ vả phải chàng mà là nam nhân khác là điên người mà
      -“Tuân…nếu được có thể nhờ lúc nãy ở đây cũng được” Nữ tử này còn dám gọi Nhật Quang đến thay giúp y phục là muốn làm ta tức ói máu à. Nhìn gương mặt của chàng trở nên thâm trầm, đầy vẻ tức giận, giật mình
      -“Tuân…sao thê” hỏi trong lòng trở nên sợ hãi, thấy sợ hãi ánh hẳn lên mắt , chàng trở lại vẻ ôn nhu đưa tay kéo vào trong lòng
      -” Ta giúp” Chàng chậm rãi thắt dây yếm cho , bàn tay khẽ vuốt lên làn da bạch ngọc, tim biết sao nhảy loạn xạ, mặt đỏ bừng lên. “Đưa ta y phục” gật đầu đưa y phục cho chàng, chàng khoác vào người , đưa tay xuống dưới cởi chiếc váy trắng hay cái gì đó ra, vòng tay ra trước thắt dây lại cho , người chàng ngày càng nhóng, chết tiệt nữ nhân này kích thích chàng quá độ rồi, quay đầu lại, rất đẹp, trang phục bằng lụa màu vàng này làm cho nàng nổi bật, y phục bên ngoài hơi mỏng chút để lộ làn da trắng ngần của nàng
      -“Nàng sao thế, thích y phục này sao” Chàng nhìn thấy gương mặt hơi nhăn nhăn của , gương mặt phung phịu mmotj chút nhưng cũng hiểu đó là vẻ hài lòng rồi, chàng lúc nãy động chạm gì sao, lạ
      -“Sao lại là màu vàng phải là màu hồng, thích chút nào” phịu mặt nhìn chàng, gương mặt đáng làm cho chàng muốn ngắt cái quá, ra là vậy bây giờ chàng mới để ý, trang sức người nàng đều màu hồng, còn điểm nữa tất cả dều được thiết kế cách đặc biệt, những đường nét vô cùng khác lạ, những viên đá lấp lánh đều có màu hồng, đá quý, nàng phải người tầm thường, chắc chắn phú cũng quý, nếu như nàng là tiểu thư của quan lại nào đó chắc chắn chàng mau chóng phong tước cho sinh ra báu vật cho chàng. Nàng thích màu hồng, trẻ con đấy, điều này càng đánh giá bản thân nàng, mọi phụ nũ trong cung đều màu mè, trang phục đủ loại, tóc tai chải chuốc quá độ, làm cho chàng phát ngán
      -” Được rồi, ta sai người mua đồ khác cho nàng” Chàng phần muốn đáp ứng cầu của nàng, phần nữa là muốn thân mật với nàng
      -“ cần đâu, mai , giờ khuya rồi” lắc đầu, lụi khụi chút móc trong giỏ ra viên kẹo màu hồng đưa cho chàng, mỉm cười rạng rỡ
      -“Cho Tuân” Chàng nhận lấy, cái thứ này lạ , tròn tròn bóng bóng, chưa thấy bao giờ
      -“là gì vậy Lan Nhi”
      -“Kẹo đấy” cũng bóc lấy viên bỏ vào miệng nhai nhai gương mặt trông rất hạnh phúc. Phát thứ hai chủa chàng, nàng thích ăn ngọt. Chàng mỉm cười nhìn viên keo tròn tròn trong tay, khẽ cất vào tay áo, món quà đầu tiên của nàng tặng chàng
      -“Nàng ngủ , ta đây” Chàng cất bước tới cửa, lập tức bị ôm lấy, chất “sợ ma”, có cuppi cưng ở đây canh cho ngủ hic (con chó ó)
      -“Đừng , ngủ mình Lan sợ ma lắm” Chàng khựng lại, sợ ma, nữ nhân này, cái gì đây, là trẻ con quá mất, nhưng tâm chàng trở nên ấm áp lạ thường
      -“Muốn ta ngủ cùng” Chàng hỏi
      -“Ưm” gật gật đầu
      -“Được”
      -“Cảm ơn Tuân” vỗ tay, chạy đến giường nằm xuống, chàng lắc đầu môi vẫn giữ ý cười, chàng nằm xuống bên cạnh nghe thấy tiếng thở đều của ,nữ tử này ngủ nhanh , theo phản ứng mà rút vào chỗ ấm áp là chàng, hai tay để gần bờ ngực rộng của chàng,chàng vươn tay ôm chặt nữ tử trong lòng, đặt lên trán nàng nụ hôn.
      -“Báu vật của ta, ngủ ngon”

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 7]

      -“Dậy Jenny lẽ cháu muốn ngủ đến trưa chứ hả, mặt trời nhô cao đến đỉnh rồi đấy” Bà vỗ vỗ mông của , gương mặt tươi cười rất vui vẻ, công việc này bà lại có thể làm nữa rồi, đánh thức đứa cháu dâu dậy, làm bà nhớ lại kỉ niệm ấu thơ giữa bà và thằng cháu trời đánh Tư Kì Phong, đứa cháu dâu này cũng bướng như thằng nhóc hồi , là đáng mà, hô hô
      -“Bà nội à! Cho cháu ngủ thêm , sáng nay khỏi làm cũng được mà” mắt vẫn nhắm nghiền lại, lười nhác lấy mền chùm lên đầu, tiếp tục ngủ -“Jenny, dậy , ta muốn nghe chuyện của cháu, dậy , nếu đừng trách ta sao độc ác” Bà tò mò chết được về thân phận của cháu dâu, vậy mà còn có thể ngủ ngon như vậy sao là..Bà sai thị nữ đem vào cái chiệng to, trời đất ơi cháu dâu ạ, cái vật này có thể đánh thức cả hoàng cung đấy, nếu như kề sát vào tai chau sao nhỉ, bà bước lại gần lấy dùi gõ mạnh vào thành chiêng BENG Mọi thứ như rung chuyển, tất cả mọi người trong cung đều thót tim mà ngất xỉu, hoàng thái hậu lâu rồi mới xài lại chiêu này, màng nhĩ của hình như lủng rồi, giật nãy người ngã xuống giường, ôi cái chảo dầu đáng chịu trận lần thứ hai, liếc mắt ngước nhìn người đứng kia với vẻ mặc ung dung, sảng khoái vô cùng
      -“Lý Thái Hậu sao bà lại nỡ lòng nào đánh nát quả tim còn sống trong người cháu, cháu muốn chết cách nhàng, thà bà cho cháu đao có phải tốt hơn , là, sao bà y hệt như bà nội của cháu vậy” đứng dậy xoa xoa cái mông nhức nhối của mình
      -“Được rồi cháu , từ nay cháu là cháu nuôi của ta, ta thỉnh hoàng thượng ban cho cháu danh vị công chúa rồi hô hô” tròn xoe mắt nhìn bà già ma nữ đáng sợ trước mặt mình, bên ngoài như thế này mà sao bên trong nó khác trời vực vậy, có thể liên tưởng bà với ma nữ rồi đấy, à phải là “ma nữ bà bà” mới đúng , ma nữ bà bà rốt cuộc là sao có thể tự ý như thế chứ ,tức chết được,nếu như có bọn gia nhân ở đây đem họ ra trút giận rồi, cũng biết được triều đình ngày xưa có bao nhiêu là quy tắc lễ nghĩa, đoan trang hiền thục làm nổi, cũng sinh ra trong gia đình danh giá nhưng cái kiểu cách cổ xưa này sống nổi. Như hiểu nghĩ gì bà mỉm cười đôn hậu nhìn
      -“Cháu yên tâm hô hô cứ cư xử theo ý của cháu ,ta bắt cháu học ba cái nghi lễ phiền phức đâu, ta thích cháu như thế này hơn” Bà gật gù . Gương mặt lâu lâu lại lên vẻ kì quái, để ý cho lắm đứng dậy vươn vai vận động.
      -“Được rồi Jenny, ta cho người chuẩn bị nước tắm và y phục rồi thay đồ , cháu ăn mặc thế này có khi làm người trong cung phát sinh ý nghĩ xấu” Bà vỗ tay, lập tức đám cung nữ bước đến khiêng thẳng vào trong, lột sạch còn mảnh vải rồi quăng thẳng vào cái thùng đựng nước nóng ttor mùi hoa ngào ngạt nhưng dễ chịu vô cùng, tệ, nhắm nghiền mắt lại, thư thả để bọn họ làm gì làm, là thoải mái hết sức, bà cười tươi nhìn đưa cháu dâu có gương mặt vô cùng thỏa mãn, cháu cứ như thế nhé cho đến khi gặp thằng nhóc con kia hô hô, hai đứa nhoe này chắc chắn có nhiều chuyện vui lắm đây.
      1 canh giờ sau. bước ra với bộ trang phục màu trắng phớt chút vàng nhạt với từng đường nét hoa văn trông rất tuyệt, gương mặt xoan xức của được điểm trang bằng lớp hồng mỏng, đôi mắt màu tím cùng cặp lông mi dài khẽ chớp động, mí mắt được đánh chút màu tím phù hợp với đôi mắt ngọc mà có. lông mày thanh mảnh dài quá đuôi mắt hơi nhíu lại, mái tóc vẫn thế xả đến ngang vai, nhưng được thắt chiếc bím đính cùng viên ngọc màu hình đôi điệp màu hồng đồng màu với bộ váy mặc. Bà há hốc mồm, đánh rớt ly trà tay, đứa cháu dâu này, là mĩ nhân khuynh thành mà
      -“Khó chịu chết được, lòng thà lòng thòng cầu kì quá, bà ơi rốt cuộc bắt buộc phải ăn mặc thế này sao, có váy ngắn hay áo hở vai sao” Mặt nàng nhăn nhúm lại, bà nhăn mặt cốc đầu nựng
      -“Con bé này, phải ăn mặc thế này mới hợp với hoàng tộc chứ” Bà vòng vòng xem xét kĩ , miệng cứ tặc tặc mấy tiếng hài lòng làm chóng hết cả mặt
      -“Cháu soi gương ” Bà đưa đến chiếc gương đồng, woa cũng được đấy chứ, nhìn rất thục nữ, tuy thích bộ dạng ngạo mạng, sắc sảo khi mặc những bộ đồ ôm sát, hay hở hang chút với gương mặt chủ yếu là trang điểm đậm ở đuôi mắt nhưng như thế cũng được, thử làm con ngoan thử xem nào.
      -“Cũng được đấy chứ” thảnh than
      -“Cũng được?Quá tuyệt đấy chứ, phải mấy con” Bà ngạc nhiên rồi cao giọng hỏi các tì nữ ngơ nghệch nhìn với bộ mặt hâm mộ cuồng nhiệt, lòng tự hỏi lão bà này biết tìm đâu ra mĩ nhân đặc biệt như thế này
      -“Đúng thế thưa công chúa người rất tuyệt” tì nữ , gương mặt vô cùng chân thành
      -“Đúng vậy, tụi nô tì phải nịnh gì người nhưng Thái hậu có mắt nhìn người mới có thể tìm ra người như công chúa” tì nữ gương mặt khả ái, ngây thơ y hệt , khiến Jenny bất chợt chạnh lòng, đó, giờ sao rồi, té có đau , có gặp tình cảnh gì xấu
      -“Con sao thê?” Bà lo lắng hỏi
      -“dạ có gì”
      -“Được rồi ra hoa viên ngăm hoa thôi, vừa vừa kể chuyện của cháu cho bà nghe”
      -“Vâng”
      Hoa đỏ hoa vàng, hoa gì cũng có, cảnh sắc thơ mộng như lậc vào chốn thần tiên, bướm bay la đà, cỏ xanh mượt mà dưới bóng nắng, mây bồng bềnh, trời trong xanh, cành lá các cây xòa xuống gần với mặt đất,ở đâu cũng có màu của lá, mùi hương tất cả quyện vào nhau làm cho lòng người cực thoải mái. Trong cảnh tiên thần này, trong như tiên nữ xinh đẹp động lòng người,binh lính, người hầu ai ai cũng kìm lìng được mà ngước nhìn. thà kể hết cho bà nghe, lúc đầu bà chẳng hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy gương mặt chanh và nghiêm túc của cần biết đó là gì chỉ biết tin thôi, bà và rất hợp nhau, chuyện rất vui vẻ, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn QCS- con độc nhất vô nhị của chủ tịch tập đoàn, là người thừa kế duy nhất, từ năm 7 tuổi cùng cha lãnh đạo tập đoàn, nên khi lớn đương nhiên thay cha quản lí tất cả, nghiệp phát triển càng phát triển thêm, từ tới giờ học biết bao như là thứ khiêu vũ, kinh doanh, ca hát, ….nhưng đến cái thứ nữ công gia chánh ỉu ngay, mỗi lần mà vô bếp xong, lập tức đều xảy tra vụ nổ động trời. Lý Thái Hậu có việc nên vào đại điện gặp hoàng thượng, cũng cho các tì nữ về trước mình loanh quanh trong vườn, vừa vừa hát, đời vô cùng, đột nhiên đụng trúng người, ngước mặt lên nhìn
      -“OH MY GOD, “NGHÈO KIẾT XÁC” Là cái tên điên điên biến thái đó, gương mặt tái xanh, lúc đó đá cái có khi nào trả thù , chết tiệt , lúc còn ở đại biết vậy học võ với Lan rồi, cứ ỷ có người bảo vệ nên như thế, bây giờ, chết rồi. Hăn ngạc nhiên rồi trở lại với vẻ cười gian tà, nữ nhân này, ngờ lại gặp ở đây, nàng bây giờ đẹp còn hơn lúc lần đâu gặp, cứ như tiên nữ hạ phàm ấy, nàng làm gì ở đây, ăn mặc như thế này chắc chắn là hoàn công tôn quý, lẽ nàng là phi tử nào đó của lão già háo sắc đó, thể nào chưa có nghe trong cung có phi tử mới, thỉnh an thái hậu bà nội của , đâu ngờ lại gặp nàng ở đây
      -“Nàng làm gì ở đay?” bước gần đến , làm sợ đến nổi cả gia gà, kinh khủng quá, hic, được sợ, mình là ai chứ, Jenny Trần lạnh lùng quyết đoán, thể thua tên như thế này được

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 8]

      -“Tôi quen biết mắc gì phải trả lời cách lạnh lung, rồi quay người bước . Hăn ngẩn người chập lát rồi mau chóng chạy đến giữ chặt lấy tay nàng, kéo nàng quay mặt đối diện với . từ lúc nàng rời , phút nào nhớ tới nàng, nàng cứ lẩn quẩn trong tâm trí , dù muốn, cứ tưởng gặp được gặp được nàng làm tâm thấp thỏm yên, làm việc gì cũng chẳng ra hồn,hăn trở nên mệt mỏi, vừa nãy khi gặp được nàng vui mừng đến thế nào tại sao nàng có thể như vậy, nàng tại sao lại lạnh lung như thế, đâu có làm gì nàng
      -“Nàng tại sao lại như vậy, hôm qua người bị đau là ta mà, tại sao nàng lại như thế chứ” hỏi nàng với vẻ mặt cực kì ôn nhu, bực mình nhìn , cái tên này tại sao lại nhăc tới chuyện hôm qua chứ, muốn quên từ lâu rồi sao cứ thích nhăc lại vậy, gặp đủ thứ chuyện chưa đủ đau đầu sao, hết chuyện xuyên chưa hết sốc, vậy mà còn cho gặp tên “nghèo kiết xác này”, nhay nhay thái dương đau nhức của mình
      -“Nàng sao thế, có cần gọi thái y quan tâm hỏi, hươ hươ tay ý sao, rồi lại giằng mạnh tay ra bước càng nhanh hơn. bực tức, tại sao lại như thế chứ, thích những đặc biệt như nàng, nhưng làm gì mà đến chuyện với nàng cũng muốn, tại sao trong người lại cảm thấy nhói nhói thế này, nhíu mày phi thân đến trước mặt nàng
      -“Mẹ ơi! ..tôi… ở kia…tôi mới .. là quỷ à” tỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn , nhìn , nhưng chút chú ý cũng giành cho , phải thừa nhận bảnh trai nếu như đây là lần đầu gặp chắc chăn kết , nhưng là kinh khủng ngược lại với cái ý tưởng gặp amwtj tốt đẹp kia, lại gặp trong tình huống mà muốn chọt mù mắt mình. lắc đầu, định bỏ chạy ai ngờ nhanh tay lẹ chân, giữ chặt lại, áp sát mặt mình vào gương mặt của
      -“Ngươi sao…ư..m” mở to hai mắt, dám , cũng chẳng quan tâm đến nụ hôn đầu gì đó nhưng mà ngờ lại dành cho , cái tên gia khỏa này,thôi coi như tặng cho để yên chuyện, bá đạo hôn , đem lưỡi tách hàm răng bạch ngọc của ra, mút lấy chiếc lưỡi mê người. Hai người hôn nhau lâu, nụ hôn cuồng dã thiêu đốt cả gian, cho đến khi cả hai như đứt hơi, mới quyến luyến rời
      -“Xong rồi nhé, tôi quay người lại lần , làm gì thế này, lẽ nàng giận , hận , sốt ruột nhìn bong dáng nàng, kìm long chạy nhanh đến ôm nàng từ phía sau
      -“Ta xin lỗi..ta.. cố ý, nàng muốn đánh muốn mắng gì cũng được đừng giận ta nhé” ôn nhu
      -“Tôi rảnh hơi đâu mà giận , cho biết tôi chẳng quan tâm đến cái gì mà nụ hôn đầu đâu, cho dù là hay người khác tôi cũng chẳng rảnh hơi tức giận chi cho sinh khí mà mọc mụn. sững người nụ hôn đầu của nàng, là người đầu tiên hôn nàng, bất nhiên nở nụ cười , nhưng lập tức guwong mặt trở nên u ám, nàng ai hôn nàng cũng được sao, nữ nhân này sao có thể…
      -“Xem kìa, hai đứa thân thiết quá đấy” Bà vỗ tay bước đến, miệng cười đến nỗi mà muốn toet ra luôn thể, bên cạnh bà còn có vị phu nhân trông rất cao quý, gương mặt hiền hậu, ăn mặc tuy lộng lẫy nhưng lại phát ra vẻ tôn quý, đầu đội mũ phượng bằng vàng
      -“Hoàng nhi của ta, con bạo đấy” Vị phu nhân ấy cười gương mặt vô cùng tươi vui, giật mình ngọ nguậy người muốn thoát ra khỏi , nhưng vẫn ôm cứng ngắt chịu buông mới chêt chứ
      -“Thái hậu vị nương này” hỏi, mặt vẫn giữ ý cười
      -“Là Jenny cháu nuôi của ta, cũng là vị cộng chúa mới được sắc phong, lẽ cháu thích nàng rồi” Bà hỏi mặt vô cùng gian tà
      -“Vâng đúng thế, con ấy rồi” Cái tên này những phủ nhận mà còn
      -“ lung tung gì thế.. là..tôi thích , bỏ ra” đánh tới tấp vào , nhưng vẫn hề tức giận, hai vị đứng đó nhìn mà khỏi ngạc nhiên
      -“Nhưng ta thích là được” cười nụ cười vô cùng là đểu, bực mình nữa, nhưng mà tim của sao lại đập nhanh như thế này.
      -“Ha ha ha, con thấy thế nào Bích Tuyền” Bà quay sang hỏi
      -“Thưa Thái Hậu chúng nó hợp nhau” Vị phu nhân đó cười tươi như hoa trả lời
      -“Này này hai người bậy bạ gì thế, đừng có suy diễn lung tung”
      -“Thôi được rồi, Kì Phong con ở lại ăn trưa với chúng ta chứ”Bà gật gù hỏi, đồng ý mới lạ
      -“Tất nhiên rồi ạ, thôi mĩ nhân” vẫn khư khư ôm vào lòng, là cái tên này, biêt vậy hồi hỏ học võ với rồi.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 9]

      dui dụi mắt tỉnh dậy, quay qua quay lại thấy người hôm qua ngủ cùng mình nữa, phụng phịu bước xuống giường, cái bụng bắt đầu biểu tình, cuộc đời của Trần Tuyết Lan rất đơn giản, ăn ngủ rồi ăn cứ thế chẳng để ý tới việc gì, ngáp ngắn ngáp dài vò vò cái đầu rối bù của mình, ở đây có nhà vệ sinh để rửa mặt sao, ngây ngô nhìn vòng vòng căn phòng, vừa lúc đó chàng bước vào, gương mặt vô cùng sủng nịnh nhìn , tay còn bê theo chậu nước ấm
      -“Nàng dậy rồi à, tới đây rửa mặt , lát nữa có người đem đồ tới cho nàng thay” Chàng đặt chậu nước xuống bàn, kéo ngồi xuống, mặt vấn ngơ ngơ ngác ngác nhìn chàng, cười cái chàng lấy khăn vắt khô rồi lau mặt cho bằng động tác vô cùng ôn nhu,a nhìn kĩ nha mặt mày cũng điển trai đó, nhưng bằng Hai – Trần Chí Thiện của , tư tưởng đặt Hai lên hàng đầu của ai có thể tháo gỡ được. Cộc cộc cộc, chàng đặt khăn xuống, gương mặt liền trở nên lạnh băng làm kịp thích ứng
      -“Vào ” Tên tiểu nhị bước vào, cung kính đưa cho chàng bọc đồ rồi dọn dẹp bước ra ngoài. Chàng lập ức trở lại vẻ ôn nhu lúc nãy
      -“Lan Nhi đồ này thay ” Chàng cười cười, ánh mắt có vẻ trở nên thâm sâu hơn, mặt bắt đầu đỏ ửng lên (tên này, kinh dị quá, là biết lợi sụng cơ hội mà), phải người ngây thơ đến độ đó nhưng mà biết sao cảm thấy rất tin tưởng chàng, chàng bước đến ôm từ phía sau, tay nắm thắt lưng kéo , trang phục dần được gỡ bỏ xuống, làn da trắng bạch của ra đẹp mê người, chàng khẽ lắc đầu tự trấn áp mình, chàng cười tiếng vì thấy vành tai của đỏ lên rất nhiều, chàng nhàng kéo dây yếm ra, cố gắng đưa mắt nhìn về phía khác, bàn tay ngừng run lên, trấn áp, trấn áp, bình tĩnh chàng tự nhủ với mình. Chàng nóng người mặc từng thứ cho , cuối cùng cũng xong chàng thở hắt ra, cứ tra tấn kiểu này chắc chết quá. xoay xoay người, người , bộ trang phục màu hồng phấn được làm bằng lụa mỏng nhìn cực dễ thương, trông cứ như trẻ con, trang phục có may vài đường nét của những kiểu dáng hoa lan uốn lượn, cánh điệu nhìn vô cùng duyên dáng, bên chiếc thắt lưng còn được điểm thêm miếng ngọc bội nhắn với những sợ dây tơ màu hồng, vừa rồi nhân lúc ngủ chàng ra ngoài chọn mua cho số trang sức, đa số đều màu hồng, gương mặt phúng phính cười tươi với hai lúm đồng tiền làm chàng muốn ôm chặt vào lòng, cứ xòe xòe tà áo quay qua quay lại ngắm nhìn vô cùng hài lòng, đôi môi nhắn cứ liên tục nhoẻn cười, trông nàng như tiểu tiên nữ ngây thơ vướng chút bụi trần.
      -“Nàng thích chứ” Chàng gật gù hỏi, tay đưa lên vuốt vài cọng tóc mai rối bù của , ngữ khí vô cùng thương , gật đầu
      -“Được rồi ngồi xuống đây ta chải đầu cho” Chàng đặt ngồi xuống trước chiếc gương đồng, lấy trong tay áo ra cái hộp gỗ đưa cho
      -“Cho nàng” đón lấy mở ra, gương mặt ngạc nhiên ra, toàn là trâm bằng đá quý màu hồng, bông tai cũng được đính viên đá hồng hình dáng đôi hồ điệp vô cùng dễ thương, còn có dây chuyền nữa, dây được làm bằng vàng trông kiêu sa quyền quý, mặt dây chuyền cũng là đôi hồ điệp màu hồng, có chút vui vui nhưng thích cho lắm, liền đưa lại cho chàng
      -“Ưm, Lan cân đâu Tuân cầm lấy ” Chàng thất vọng nhìn , sao lại như thế, chẳng phải nữ tử nào cũng thích trang sức sao, tại sao nàng lại, chàng thấy rất vui khi hài lòng với bộ trang phục màu hồng này, cứ tưởng nàng vui hơn khi thấy được những trang sức này thế ma
      -“Nàng thích sao, hợp với nàng à, có cần ta mua cái khác” Chàng dặn hỏi, tay vẫn cầm lược chải mái tóc như suối của , quay đầu lại cười cười rồi lắc đầu, chàng thở dài thất vọng, khó hiểu nhìn chàng, rồi bỗng dưng chạy tới giường lục lọi trong giỏ sách ra cái hộp màu hồng, hình trái tim trong suốt như pha lê, trong đây đựng tất cả kẹp cài, trang sức của , cái hộp hơi lớn, đựoc Jenny tặng nhân ngày sinh nhật thứ 19 cho . chạy đến đặt lên bàn trang điểm lúc nãy, mở nắp hộp ra, khỏi bên trong cũng toàn màu hồng, ngồi xuống, lấy ra chiếc khuyên tai đính lên tai, rồi quay mặt lại đưa cho chàng chiếc khuyên còn lại cùng sợi dây chuyền giản dị của
      -“Tuân đeo giúp nhé, xin lỗi Tuân, Lan thích những thứ đơn giản và mỏng manh thồi” Chàng khẽ mỉm cười, ra là vậy, nữ tử này khác biệt mà. Chàng nhàng từng chút đeo từng thứ cho . lấy ra cây son thoa lên môi, chút phấn hồng đánh lên mắt, xong rồi. đứng dậy, quay vòng, chàng ngơ ngẩn nhìn nàng, giản đơn trang điểm đậm cho mấy, đôi môi chúm chím được thoa lớp son hồng nhạt nhìn như cánh sen e ấp mùa hạ, đôi mắt bồ câu đáng với cặp lông mi tuy được dài cho lắm nhưng lại cong vút lộ đôi mắt to tròn, lông mày thanh thoát, mảnh mai nhìn rất tự nhiên, đôi má hồng hồng phúng phính như tiểu hài tử lên năm, nàng kiêu sa, quyến rũ, thanh thoát, mê người, nhưng lại toát lên vẻ tự nhiên, ngây thơ, trong sáng hiếm thấy vô cùng, có thể bằng hai chữ dễ thương. Chàng đăm đắm nhìn nàng, mãi đến khi
      -“Vương công tử, tôi có thể vào ?”Lư Nhật Quang vọng vào. Chàng bực tức, cái tên chết tiết đó người ta đắm chim vào hạnh phúc mà có thể
      -“Vào ” Giọng lạnh như băng
      -“Vương công tử, chúng ta có thể xuất phát để trở về ” Nhật Quang , ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chỗ , hôm qua gặp nhìn kĩ , bây giờ mới thấy được thấy vẻ đặc biệt của , Nhật Quang mỉm cười gật đầu với , bây giờ tên này hiểu vì sao Hoàng thượng của lại từ lần đầu, cảm thấy Nhật Quang nhìn rất oai mãnh, cảm thấy rất an toàn cũng có biểu cảm với Nhật Quang nên gật đầu chào lại, chàng nãy giờ đứng ở giữa, mặt nhăn nhó, trong lòng có chút khó chịu, hai người này xem như có chàng sao, nàng dù sao cũng là chàng chấm trước mà, chàng bước nhanh đến ôm eo kéo sát vào người mình, chứng minh là của chàng, Nhật Quang nhìn ngơ ngơ chập mới nhận ra vội cười hả hả nhìn chàng chọc ghẹo.
      -“Tuân” đỏ mặt
      -“GÌ?” Chàng trìu mến nhìn
      -“Lan muốn ăn, đói bụng rồi” Cả hai người há hốc mồm, muốn ăn giống con mèo mà, sao có thể uỵt toẹt ra chứ là.
      -“Ừ, thôi” Chàng cười tươi nhìn ,tay vẫn khư khư ôm bước khỏi phòng, quên tặng cho Nhật Quang cái lườm cảnh cáo, cười khổ, gì chứ đâu có gan mà cướp cục cưng của tên đáng sợ như chàng chứ. Nhật Quang lẳng lặng phía sau dám hó hé nửa lời.
      -“Ưm, ngon quá” nhồm nhoàm ăn, để ý đến hai cái mồm như cái lỗ hố của hai tên ngồi cạnh, mặt mày lem luốc dính toàn dầu, rồi mắm là, chàng lấy khăn tay lau miệng cho , ăn rồi lau cứ thế, chàng chẳng ăn gì chỉ ngồi chăm từng chút cho ăn, ăn ăn ăn, no bụng mới buông đũa.Cả quán ăn như đỗ mắt vào , vì nhìn ăn đáng quá nên nam nhân trong quán đều quay lại nhìn , cả đám như bị hút hồn, tuy quyến rũ nhưng nàng lại gây sức hút rất mạnh, làm người ta mới gặp trúng tà (quên trúng tình). Tuân khó chịu nhìn bọn họ mà muốn móc hết mắt họ ra để khỏi ai nhìn chăm chăm vào cục cưng của chàng, bực bội, chàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi mau chóng rời quán, Nhật Quang thở dài, cái tên hoàng thượng này đúng là thay đổi rồi. chạy nhảy lung tung như con sóc con, hết chỗ hàng này đến chỗ hàng khác làm hai người cùng phải chạy theo mắc mệt.Chàng chạy đến năm chặt tay của lại, ôm sát vào người mình
      -“Đừng chạy nữa, lạc bây giờ, muốn mua gì ?” Chàng hỏi, giọng ôn nhu đầy thương, nhìn , gật đầu. hít hít mũi chỉ tay tới chỗ bán hồ lô
      -“Muốn ăn cái đó sao?”Nàng là thích ăn như vậy sao, là nữ nhân, ôm nàng đến chỗ bán hồ lô, mặt nàng cười tươi rói khi cầm tay mình ba cây, là…Chàng móc nén bạc đưa cho người bán hàng
      -“ cần thối” Rồi ôm đến chỗ bán son phấn
      -“Thiếu gia người xem, đây là loại phấn mới nhất đó, rất phù hợp với phu nhân của thiếu gia” Nghe hai tiếng phu nhân tự nhiên lòng chàng cảm thấy vui vẻ hẳn, còn cái mặt của đỏ ửng lên, đáng quá muốn ngắt quá . Chàng cầm lấy hộp phấn đưa lên mũi ngửi, quả rất thơm, mùi hương dịu này rất hợp với nàng, chàng gật đầu vừa ý, lấy lên miếng son màu hồng nhạt lên, nàng thích giạn dĩ thứ này rất hợp, và cuối cùng là phấn hồng
      -“Bao nhiêu?” Chàng lạnh lùng hỏi
      -“Thiếu gia quả có mắt, tất cả ở đây đều là hàng thượng đẳng tổng cộng là 20 lạng bạc.
      -“Tuân, cần đâu, Lan có rồi” , dù biết 20 lượng bạc là bao nhiêu nhưng nghe hình như là nhiều lắm
      -“Ta thích mua cho nàng, đừng nhiều” Chàng với giọng khó chịu, tiểu nữ nhân này, sao tặng gì nàng cũng nhận chứ. Chàng lấy ra 4 thỏi vàng coi như thưởng cho câu phu nhân của thiếu gia,đưa cho người phụ nữ đó
      -“ cần thối” Người phụ nữ đó mặt mày sáng cả lên, hôm nay trúng mánh lớn, bà ta ngừng miệng đa tạ. Nhật Quang ở đằng sau mà mặt mày khỏi nhăn nhó, cái tên hoàng thượng chết tiệt gì, chí ít cũng là bạn 10 năm rồi món quà cũng tặng cho là tên mê mà. đến tối cả ba mới trở về, hai người đằng trước ung dung sát vào nhau còn người phía sau vác bao nhiêu là đồ, tội nghiệp cho thân mình mà. Tự nhiên khi biến thành sai dịch.
      -“Lan Nhi nàng tắm , ta bảo người chuẩn bị nước rồi đó” Chàng cười vẻ mặt có chút gian tà, đánh vào ngực chàng rồi chạy vào bên trong, cũng quên béng mất nhắc chàng được vào,thoát y phục ra, bước vào thùng nước nóng, với chút hương liệu thơm ngào ngạt, nhắm nghiền mắt ngủ
      (đúng là thiếu cảnh giác mà), chàng lặng lẽ bước vào, hiểu sao chân cứ bước dù muốn (biện minh hay ha), thấy nữ nhân nhi ngủ ngon lành trong bồn tắm chàng bất chợt lắc đầu, nhàng tiến lại gần, làn da trắng như tuyết đông làm chàng kiềm lòng được vuốt ve cái, cả người nóng bừng bừng, khó chịu chết được, nàng là chủ quan quá mất, đôi gò bồng lúc lúc dưới nước làm chàng khó mà kìm lòng, là muốn hành người ta chết mà (tự mình chui vô rồi là sao), chàng nhàng đưa tay xoa bóp đôi vai bé của làm giật mình tỉnh giấc, mặt mày đỏ bừng lên
      -“Sao..sao ..Tuân lại ở đây” hốt hoảng đưa tay che lấp cảnh xuân phơi phới trước mặt chàng
      -“Sao ta lại ở đây, nàng đau có bảo ta ra ngoài”Chàng xấu xa tiến lại gần trước mặt , xấu xa ngắm nhìn nàng, nước nóng với tình trạng bây giờ làm mặt đỏ còn hơn trái gấc chín, tim đập thình thịch, muốn mở miệng nhưng tâm muốn vậy sao, quay mặt sang chỗ khác để tránh ánh mắt nóng rực của
      -“Để ta, kì lưng cho nàng” Chàng chưa kịp để đưa tay xoa lên sống lưng của , như có dòng điện chạy qua khẽ rùng người, bàn tay nhàng luồn ra phía trước xoa nắn đôi tuyết sơn của nàng (thằng cha này). hoảng hốt chụp lấy bàn tay yên phận kia, chàng ghé sát mặt vào tai nàng thở hắt ra
      -“Chỉ chút thôi, ta làm quá đâu” như bị trúng bùa, để mặc cho tay chàng hoàng hành người nàng, phút chốc từ chiếc miệng chúm chím phát ra từng tiếng rên khẽ. Chàng dừng lại, xoa đầu

      -“Được rồi đứng lên ta mặc đồ cho” Chàng mặc đồ cho xong xuôi, khuôn măt vẫn đỏ chót. khí vô cùng nặng nề.
      Chớp chớp mắt, thẹn thùng được lời nào, chàng khẽ cười đưa tay kéo vào lòng, ôm chặt, tiểu nha đầu này, đáng đấy. ngáp cái, đưa tay dụi mắt, đôi mắt có chút lim dim, thoát khỏi cánh ta của y , ngờ nghệch có ý thức bước lên giường nằm ngủ ngon lành, bình thường bình tĩnh như thế nhưng cứ liên quan đến chuyện ngủ là phải hấp tấp mới được. Có thể chuyện ngủ đối với là quan trọng nhất, chàng ngơ ngẩn rồi bật cười, bước đến gần , ngồi xuống been cạnh, y ôn nhu đưa tay vén vài sợi tóc con mắc qua tai cho , cử chỉ cực kì dịu dàng, tiếng gõ cửa làm y thoáng giật mình, gương mặt liền biến đổi sắc khí, hàn lạnh vô cùng, khiến ai nhìn vào cũng vội vàng tránh xa.
      -“Ai” Ngắn gọn, sắc đá
      -“Là hạ thần, Nhật Quang” Y cung kính đáp lại, dám tự tiện bước vào khi đồng ý của chàng
      -“Có chuyện gì?” Vẫn cộc lốc, lạnh lùng
      -“Về chuyện trở về,chúng ta…” Y vững giọng, trở nên nghiêm túc, thần thái oanh dũng. Chàng đứng dậy, nhạ nhàng đánh thức tiểu nương bên cạnh, cúi mặt xuống chàng khẽ hôn lên gò má hồng hào, phúng phính của
      -“Ngủ ngon, Lan Nhi” Chàng quay mặt bước về phía cửa, cẩn trọng mở cửa rồi bước ra ngoài.
      -“Qua phòng ngươi rồi , ta muốn làm Lan Nhi thức giấc” Hết câu chẳng để cho người kia đáp lại, thẳng thừng bước về phía phòng của Nhật Quang, chẳng có gì làm lạ về thái độ hai trong của chàng, y bước theo sau. Ngôi xuống ghế, chàng thần thái uy phong,đưa chén trà lên môi mình, nhấp từng ngụm
      -“Hoàng thượng, chúng ta phải mau chóng trở để ổn định triều chinh”
      -“Ta biết, ngày mai trở về” rất muốn ở đây nhưng bức quá phải quay về thôi
      -“Thế còn tiểu thư Tuyết Lan” Y khỏi hỏi cũng biết, nhưng rất muốn nghe được câu trả lời của chàng, mấy ngày qua ở bên , tuy kô thân thiết cho mấy, đúng hơn là tên kia cho y sáp lại gần , bắt chuyện liền kéo ôm vào lòng. có gì để nữa, là người tốt, nương ngây thơ như nên bước vào chốn hậu cung hiểm ác kia. Y biết chàng , nhưng cái đó là li thuốc độc giết chết , la đau đầu, phải chi xuất sớm hơn hoàng thượng có thể lắm cho làm hoàng hậu nhưng trớ trêu và đáng tiếc cho tiểu nương dễ thương ấy.
      -“Ta biết ngươi nghĩ gì, phải Lan Nhi hợp với hậu cung, nhưng ta muốn bỏ nàng ra, nàng là của ta” Giọng có chút diu dàng, nhưng cũng tràn đây ngữ khí bá đạo chiếm hữu của chàng. Y lắc đầu bó gối với tên này.
      -“Hoàng thượng, tuy thuộc hạ thích lo chuyện bao đồng nhưng hoàng hậu liệu có để yên cho tiểu thư” Hoàng hậu- Lý Nguyên Chi ghen tuông điên cuồng, sẵn sàng dùng thủ đoạn độc ác bỉ ổi để làm cho những người chàng ân sủng đều như thế ma fleen trển. Chàng nheo mắt, trong lòng hiểu sao lại thấp thỏm thế nữa.
      -“Ả dám sao, nếu ả dám đụng vào cọng tóc của Lan Nhi ta cho ả chết toàn thây” Gương mặt chàng lộ vẻ nguy hiểm cứ như con thú điên ấy
      -“Vâng” Y cung kính đáp
      -“Sau khi trở về ta lập nàng làm Quý phi” Chàng gật gù, mỉm cười
      -“Tiểu thư sợ rằng thích ứng được này” Y chỉ lo như thế
      -“Ta giải thích cho nàng hiểu, ngươi hãy giúp ta bảo vệ nàng, nhưng đừng có quá đà đấy” đến đây chàng tặng cho y cái nhìn rùng rợn, y gật đầu
      -“bằng mọi cách ta lập nàng làm hoàng hậu”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :