1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu (c32) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30 : Tân gía y của Diệp Mộ Liễu

      “Làm sao vậy?”

      Thấy bộ bộ dáng khó xử, Diệp Mộ Liễu nhất thời thấy được có tia ổn.

      “Mộ Liễu…… Túi tiền của ta mất rồi.”

      Nhíu nhíu đôi lông mày, nét tươi cười mặt Lý Ngọc, nhất thời bỗng trở nên tối tăm.

      Diệp Mộ Liễu trong lòng trầm xuống, trong đầu nhất thời có lưu quang lên.

      “Ta biết rồi, nhất định là tiểu khất cái kia!”

      Hai người nhìn nhau cười, đều có chút dở khóc dở cười nhìn đối phương. Trong lòng, đều cảm thấy nặng trịch .

      Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây?

      Hai người ở cục diện này, lại đánh mất bạc, như sơn cùng thủy tận . Đừng là thành thân, ngay cả việc duy trì sinh kế, cũng thực khó khăn……

      có gì, nơi ta vẫn còn có ít.”
      Nhìn vẻ uể oải của Lý Ngọc, gương mặt tuấn dật, có lấy nửa điểm vui vẻ. Diệp Mộ Liễu vỗ vỗ tay , cười an ủi .

      “Xe đến trước núi ắt có đường , biện pháp là do người nghĩ ra , có phải hay ?”

      “Hai vị, gả y này các ngươi còn muốn lấy hay ?”

      Thấy thế, ông chủ tiệm tơ lụa thản nhiên nghễ nhìn hai người liếc mắt cái. Trong lời còn nhiệt tình như vừa rồi.

      “Nếu cần lời, mau . Đừng có ở đây lãng phí thời gian của ta!”

      “Ngươi……”

      Trong lúc nhất thời, lâm vào trong hai cái khó này, Diệp Mộ Liễu vừa tức vừa vội.

      Hà bao của nàng cũng dày, nay bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, bạc của Lý Ngọc lại bị trộm . Nếu cứ tiếp tục miễn cưỡng mua gả y, số tiền còn lại, chỉ sợ đủ cho hai người duy trì sinh kế trong tháng .

      “Lấy, vì sao lại cần!”

      Thấy nàng phải chịu ủy khuất, bộ dáng lại khó xử, Lý Ngọc trong lòng thấy đau xót. Nhướng mi lạnh lùng liếc chưởng quầy tơ lụa cái, giọng điệu trầm úc.

      “Gói lại cho chúng ta .”

      “Lý Ngọc, vẫn là nên…… Chúng ta……”
      Nghe hán vậy, Diệp Mộ Liễu cười vui sướng nhưng suy nghĩ lại miễn cưỡng muốn ngăn cản hành vi của . Dù sao, ở cục diện này, nếu cứ miễn cưỡng mua bộ gả y này, đối bọn họ mà , quả là có chút khó xử.

      “Đừng lo lắng, hết thảy mọi chuyện đều có ta đây!”

      Cười cười vỗ vỗ tay nàng, trong đáy mắt Lý Ngọc, thâm quang lóe ra.

      vậy,chẳng lẽ ngươi nghĩ thành thân sao?

      Chỉ câu, lập tức ngăn chặn được lời định của Diệp Mộ Liễu. Bất đắc dĩ gật đầu, nàng vũ nhiên cười, .

      “Được, hết thảy mọi việc đều nghe theo lời ngươi.”

      Chương 31 : Nữ tử lòng cùng chung con đường

      Hai người cầm bao đựng gả y, ra khỏi tiệm tơ lụa. Trong lòng, đều cảm thấy nặng trịch .

      “Liễu nhi, thực xin lỗi. Lại để cho nàng chịu ủy khuất!”

      Nàng tuy rằng chỉ là nữ nhi của tri huyện nho , nhưng nhìn ra được, cha mẹ nàng đều rất thương nàng. Nàng từ , mặc dù là cẩm y ngọc thực, ngồi xe tứ mã. Nhưng chỉ cần nhìn cái nhận ra được, nàng vốn là thiên kim tiểu thư xinh đẹp được cha mẹ sủng ái.

      Nay vì , nàng lại cam tâm tình nguyện ăn đói mặc khổ, chỉ khi thực thương , mới có thể làm được như vậy?!

      “Đứa ngốc, làm gì phải khách khí với ta như vậy?”

      Liếc mắt nhìn , Diệp Mộ Liễu cho là đúng .

      “Liễu nhi……”

      Lý Ngọc mở miệng muốn gì, lại bất chợt nhìn sang bóng đen ở chỗ rẽ bên kia đường, bỗng dưng khép miệng lại.

      “Sao vậy?”

      Quay đầu lại nhìn nàng, lúm đồng tiền của Diệp Mộ Liễu như đóa hoa.

      có gì, ta là , sắp giữa trưa rồi . Chúng ta mua chút nguyên liệu nấu ăn, rồi chuẩn bị về nhà được ?”

      Mâu quang chợt lóe, đôi mi dài của Lý Ngọc khẽ hạ xuống, che dấu bên trong con ngươi đen như gió mây vần vũ. Khi nâng mắt lên lại, đáy mắt trở nên bình tĩnh như nước, nhìn ra nửa phần gợn sóng.

      “Được, chúng ta thôi. Trưa hôm nay ta làm cho ngươi ăn món sở trường của ta.”

      Gật đầu cười, nhìn khóe môi Diệp Mộ Liễu khóe môi cong lên đầy hạnh phúc, làm cho người ta như mù .

      “Ta trước nha, ta từ thuở đối với công việc của nữ nhi ( nguyên văn là ‘ nữ hồng’ ), trù nghệ cũng tinh thông. Nếu thể ăn được, ngươi cũng đừng trách ta!”

      Tuy rằng trong ba năm này, bởi vì , tính tình nàng nàng cũng có ít thay đổi. Dần dần, cũng còn giống như ngày xưa, xa lánh mấy thứ nữ hồng, trù nghệ này nữa.

      Nhưng tóm lại, so với những nữ tử khuê các, về điểm này, tay nghề của nàng quả thực là làm trò cười cho người trong nghề, sánh được .

      “Sao lại vậy?! Chỉ cần là do nàng làm, cho dù là độc dược ta cũng cam tâm tình nguyện ăn .”
      Thủy quang trong đáy mắt thủy quang bắt đầu lưu động, Lý Ngọc quay mặt sang bên, muốn cho nàng thấy rung động trong mắt .

      Đối với hành động này của , Diệp Mộ Liễu lại hồn nhiên bất giác. Chỉ liếc mắt nhìn , hờn dỗi :

      “Hoa ngôn xảo ngữ!”

      Hoa ngôn xảo ngữ sao? Mộ Liễu, nàng có biết, trong giờ khắc này từng lời ra, đều chính là những lời tâm huyết nhất của Lý Ngọc ta hay ?!

      Cả đời Lý Ngọc tôn quý vô cùng. Những kẻ muốn làm nữ nhân của ta, nhiều như cá sông.Nhưng ai trong các nàng tâm hướng về ta, mà là hướng về thân phận cùng quyền thế của ta.

      Nữ tử lòng cùng ta con đường, từ trước đến nay chỉ có mình nàng mà thôi!

      Chương 32: Lý Ngọc gặp rắc rối

      “Cẩn thận, Lý Ngọc……”

      Lý Ngọc cúi đầu chìm đắm trong trầm tư, nên biết giờ phút này ở giữa ngã tư đường có con ngựa phóng nhanh như bay về phía trước, hướng vào mà chạy thẳng đến.

      Con ngựa kia dường như bình thường mà giống như phát điên, cả đám người ở giữa ngã tư đường ầm ầm lui ra khắp bốn phía. đường tới, đụng vào ít người đường cùng tiểu quán.

      Lập tức hắc y nam tử, dường như cũng thập phần kinh hoàng, đường ngừng hô to:

      “Tránh ra, tránh ra, con ngựa bị sợ hãi. Đụng vào chịu trách nhiệm a!”

      Diệp Mộ Liễu chán nản, người này, quả thực quá sức kiêu ngạo !

      ràng con ngựa của mình xảy ra vấn đề, còn dám dõng dạc đụng vào chịu trách nhiệm!

      là, thể nhẫn nhịn thêm được nữa!
      Diệp Mộ Liễu trong lòng vừa oán thầm, lại vừa chút do dự hướng ra phía giữa đường cái, nhìn thấy Lý Ngọc vẫn chưa phục hồi tinh thần, hướng tới.

      “Cẩn thận, đồ ngốc.”

      Người này, làm cái gì vậy?

      ràng thường ngày vốn rất thông minh, võ công cũng tốt. Vì sao trong thời khắc mấu chốt, ngược lại lại ngây dại như vậy chứ?!

      Sau tiếng “Bùm”, Diệp Mộ Liễu nặng nề té ngã mặt đất. Từ chỗ khuỷu tay truyền đến trận đau đớn. Diệp Mộ Liễu cũng để ý đến, theo bản năng hướng nhìn về phía Lý Ngọc.

      “Lý Ngọc, ngươi sao chứ?”

      “Ta sao……”

      Lý Ngọc lúc này mới hết ngây dại, phục hồi lại tinh thần, ánh mắt khi chạm đến vết máu màu đỏ tươi khuỷu tay nàng, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, cao giọng lo lắng :

      “Chết tiệt! Liễu nhi nàng chảy máu rồi .”

      sao đâu, việc thôi mà.”

      Lúc này Diệp Mộ Liễu mới thở dài nhõm, liền đứng lên. Phủi phủi bùn đất vạt áo của mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lý Ngọc.

      “Ai, ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy? Cư nhiên thất thần như thế quả là lợi hại?!”

      “Ta nghĩ……”

      Lý Ngọc vừa định chuyện, bên cạnh có người phát ra tiếng rên rỉ thống khổ .

      “Ôi…… Ôi…… cái xương cốt già yếu của lão!”

      Diệp Mộ Liễu tập trung nhìn vào người phát ra tiếng rên, nguyên lai mới vừa rồi lúc chính mình đẩy Lý Ngọc, cẩn thận đụng vào vị lão bà hơn năm mươi tuổi.

      Thấy tai họa do chính mình gây ra, Diệp Mộ Liễu chột dạ thè lưỡi. Thân thiết hỏi:

      “Bà bà, ngươi sao chứ?”

      “Sao lại có việc gì? Ngươi cái tay cái chân già yếu của ta, chịu sức ép lớn như vậy, sao có thể có việc gì?”

      Oán hận trừng mắt, liếc nhìn nàng cái, lão thái bà có vẻ thập phần tức giận.

      “Ôi, chân của ta…… Ai da da, bị chảy máu rồi …… Chân của ta vì như vậy mà bị tàn phế chứ?! Ai ô ô ta như thế nào lại nhúc nhích được ?!”

      Lão thái bà bên ngẩng lên trời khóc to , bên giữ chặt lấy vạt áo của Lý Ngọc, nước mắt chảy dài, khóc rống :

      “Đều do ngươi! Đều do ngươi đụng vào ta. Ngươi bồi thường tiền thuốc men, phí dinh dưỡng cùng phí tổn thất công việc cho ta……”

      Thấy thế, quần chúng vây quanh xem cũng ồn ào :

      “Đúng vậy, vị công tử này, ngươi đụng vào người ta phải chịu trách nhiệm a!”

      phải do , mà là do con ngựa kia!”
      Hiệp Mộ Liễu đột nhiên phản ứng lại, chỉ vào hắc y nam tử chế trụ con ngựa điên, bên xem náo nhiệt, .

      “Là họa do ngựa của gây ra, các ngươi tìm .”

      Lời còn chưa dứt, hắc y nhân kia sớm giơ roi giục ngựa mất. Con ngựa phóng trận như bay, bóng dáng sớm biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      “Ái ái ai, đừng chạy! Có nghe thấy ? Ngươi trở về cho ta……”

      Hiệp Mộ Liễu nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị lão thái bà bên cạnh gắt gao giữ chặt lấy vạt áo.

      “Ôi, thanh thiên đại lão gia của ta ơi Đụng vào người ta rồi muốn chạy, đây là cái đạo lý gì thế này? Đáng thương cho lão bà độc như ta, con cái, người chăm sóc. Các ngươi là muốn ta chết ở chỗ này sao?!”

      Lão thái bà dung hết mười phần sức để mà khóc, tiếng to ràng, nhất thời thu hút đám người ở bốn phương tám hướng đến, làm cho Hiệp Mộ Liễu bị đám người đó vây chặt như nêm cối.

      “Ai ô ô, bọn họ khi dễ lão thái bà sắp vào quan tài như ta, các ngươi cũng có ai giúp cho ta. Này còn có vương pháp , có công đạo , có thiên lý hay ?!”

      Nghe vậy, đám người nhất thời làm ồn ào lên. nam tử trung niên thân áo mùa xanh đứng trong đó :

      “Ai, ta người trẻ tuổi này. Đây là do các ngươi đúng . Đụng vào người ta nên trị liệu. Các ngươi thể trốn tránh trách nhiệm có phải ?”

      “Nhưng……”

      Hiệp Mộ Liễu muốn biện giải, lại cảm thấy thập phần bất lực. Tuy rằng lão thái bà vì kia con ngựa điên kia mới gặp tai hoạ này. Nhưng dù sao người đụng vào của bà, là Lý Ngọc.

      Cho nên, bọn họ dù ít hay nhiều, đều phụ thể trốn tránh trách nhiệm. Nhưng khi nghĩ đến trong túi, Hiệp Mộ Liễu lại do dự ……

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :