1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu (c32) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18-1 : Ta tuyệt đối buông nàng ra![ nhất ]
      “Được!!”
      Diệp Mộ Liễu lặng nhìn Lý Ngọc, thấy trong con ngươi như ngọc của thản nhiên, quyết tuyệt cùng kiên định thay đổi. Nửa ngày sau, nàng cười tươi tỉnh trở lại.
      Trong phút chốc, Lý Ngọc cảm thấy dường như ánh trăng bị mây che phủ, hoa cũng mất màu sắc rực rỡ vốn có ( vân tế nguyệt, hoa thất sắc ).
      “Chỉ cần ngươi buông tay, ta cũng quyết buông tay. Nếu sống, nguyện cùng nhau sống dưới bầu trời; nếu chết, nguyện cùng nhau xuống hoàng tuyền (Thượng cùng thiên hạ hoàng tuyền), ta với ngươi, sinh tử có nhau ( sinh tử tương tùy ) !”
      Phòng khách của Diệp phủ mang phong cách lịch tao nhã cổ xưa, đôi nam nữ tư thái đồng nhất, người ngồi người đứng, lại ăn ý trầm mặc dị thường.
      Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, xuyên qua những đóa hoa bằng gỗ khắc cửa sổ, chiếu lên người bọn họ, mỗi người biểu tình, đều là vô cùng ngưng trọng!
      biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy Diệp Minh Đường lớn tiếng :
      được! Ta đồng ý. Từ xưa hôn nhân đều do cha mẹ chỉ định, qua bà mối làm mai. Làm gì có chuyện tự định việc chung thân như các ngươi ?!”
      “Phụ thân, việc đều do con người làm ra.”
      Diệp Mộ Liễu cúi đầu liễm mi, thấp giọng .
      “Nữ nhi biết làm như vậy hợp quy củ, hợp lễ nghi. Nhưng Lý Ngọc mới là người mà nữ nhi thích. Con xin phụ thân có thể thành toàn cho chúng con!”
      “Hồ đồ!!!”
      Diệp Minh Đường chỉ vào mũi nữ nhi, dáng vẻ cực kì tức giận, chỉ thiếu đến mức nhảy dựng chửi ầm lên.
      “Khi còn , vi phụ dạy ngươi làm người phải hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, nghĩ tới việc ngươi lại làm ra chuyện bất trung, bất hiếu thế này! là Diệp môn bất hạnh a! Ta như thế nào lại sinh ra nữ nhi như ngươi chứ.”
      “Diệp bá phụ ra những lời nghiêm trọng quá, Liễu nhi chính là tự lựa chọn người mình . Tại sao lại bất trung, bất hiếu?”
      Diệp Mộ Liễu nghe vậy, thân mình khẽ run lên. Từ đến lớn, phụ thân chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vạy với nàng.
      Lúc này đây, nàng ngây dại ra trong giây lát, nước mắt mới chậm rãi rơi xuống. Lý Ngọc ở bên thấy thế, có chút đau lòng .
      “Chuyện này, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của Lý Ngọc. Thỉnh Diệp bá phụ đừng trách phạt Liễu nhi.”
      “Người trẻ tuổi, lão phu cả đời làm người, chưa bao giờ buông lời dối. Ngươi hỏi tới, ta dạy cho ngươi, như thế nào là bất trung bất hiếu!”
      “Thứ nhất, nàng cùng ngươi tự định chung thân, nghe theo lệnh của cha mẹ, có lời mai mối, đó là bất hiếu.”
      “Thứ hai, nàng dám can đảm coi rẻ thánh chỉ, xem hoàng mệnh của đương kim Thánh Thượng ra gì, đó là bất trung.”


      Chương 18-2 : Ta tuyệt đối buông nàng ra [ nhị ]
      “Thứ ba, nếu Hoàng Thượng trách tội xuống dưới, nàng làm liên lụy song thân tuổi già sức yếu phải chịu lao ngục tai ương, liên lụy thanh danh Diệp gia ta mấy đời trong sạch. Lý công tử, ngươi là đọc sách từ lúc còn , hiểu được thị phi. Ngươi , đây có phải là chuyện mà người nữ tử nên làm ?”
      Diệp Minh Đường hùng hổ nghĩ, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngược lại ngươi còn dám tự động nhảy ra. Hôm nay ta giáo huấn ngươi phen, oán khí trong lòng ta ba năm nay tiêu được.
      “Tiểu nữ còn trẻ người non dạ, có thể bỏ qua được; Lý công tử người đọc sách thánh hiền, là sĩ tử uyên bác. Xin hỏi, sao có thể làm ra được chuyện bại hoại đạo đức như vậy?”
      “……” Nhìn vẻ mặt Lý Ngọc nhất thời thay đổi, y cảm thấy rất phấn khích.
      muốn phản bác, nhưng khi định mở miệng, lại phát chính mình đuối lý, thực có lời nào để .
      Lúc này đây, giữ trầm mặc chính là vàng.
      Trong lúc nhất thời, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
      “Phụ thân.”
      biết qua bao lâu, Diệp Mộ Liễu đột nhiên quỳ rạp xuống đất. Lê hoa đái vũ, nước mắt rơi như mưa, bi thương .
      “Nữ nhi biết sai rồi. Nhưng, việc sai lầm lớn cũng xảy ra rồi. Nữ nhi, nữ nhi…… có đường sống để quay đầu nữa rồi……”
      “Con, con….con…., con… có ý tứ gì?”
      Diệp Minh Đường kinh hãi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch mảnh.“Hay là con……”
      “Đúng vậy, phụ thân.”
      Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, hàm răng cố cắn vào môi dưới. Đôi mắt tối đen nhưng lộ vẻ kiên định quyết tuyệt.
      “Nữ nhi sớm là người của Lý Ngọc. Cho nên, ngôi vị hoàng phi này, nữ nhi là nghĩ là làm; Cũng làm được! Nếu như phụ thân khư khư cố chấp, đến lúc đó, mới làm cho Diệp gia đại họa a ngập trời !”
      “Vô liêm sỉ!”
      Diệp Minh Đường hơi nín được, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Chưa kịp suy nghĩ gì hơn , bạt tai liền nặng nề giáng lên mặt của Diệp Mộ Liễu.
      “Ngươi…… Ngươi dám…… Ngươi cút cho ta. Diệp gia ta có loại nữ nhi xấu hổ mất mặt như ngươi.!”
      chưởng xuống, Diệp Mộ Liễu né cũng tránh. Trong khoảnh khắc, hai má trắng nõn như ngọc của nàng xuất năm dấu tay đỏ rực.
      Thấy Diệp Minh Đường còn muốn đánh nữa, Lý Ngọc đột nhiên nhanh lên phía trước, nhanh chóng bắt lấy tay của , nhàng :
      “Diệp bá phụ, nữ nhi là do cha mẹ sinh ra. Đánh vào người nàng, nhưng lại đau ở trong lòng ngươi. Thỉnh bá phụ cân nhắc cho kỹ!”

      Chương 18-3 : Ta tuyệt đối buông nàng ra [ tam ]
      Đôi mày gương mặt Lý Ngọc hơi hơi nhăn lại, đôi môi mỏng manh môi mím lại, cằm cũng nhanh chóng banh ra.
      Thanh của ràng rất nhàng, đạm bạc, nhưng lại mang theo vài phần áp lực cùng nhẫn. Nghe vào tai của Diệp Minh Đường, giống như là cự tuyệt, sợ cường thế của .
      Diệp Minh Đường trong lòng vốn tức giận, giờ lại thấy như vậy, oán khí hậm hực trong lòng lập tức lại tăng thêm ba phần.
      dung sức kéo tay mình ra, muốn thoát khỏi kiềm chế của Lý Ngọc. Tuy Lý Ngọc nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng lực đạo tay cũng là . Trong lúc nhất thời, hai người cứ giằng co như vậy . Ai cũng chịu bỏ qua!
      Diệp Lâm thị đứng bên thấy tình trạng như vậy, vài tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt vốn trầm tĩnh như nước ấy, giống như là có chút đăm chiêu.
      Nàng khỏi lại lần nữa đánh giá người nam tử trước mặt này, mang theo vài phần võ vàng, ngọc thụ lâm phong,lại trẻ tuổi, khí độ bất phàm.
      thân mặc bộ áo dài hơi cũ màu nguyệt sắc, thần thái của vẫn tự nhiên như cũ, tiến thoái đều có chừng mực.
      chỉ mặc bộ quần áo bằng vải thô ( bố y ) bình thường như vậy, nhưng lại khó có thể che đậy được khí chất cao quý người .
      Xem ra, nam tử mặt mày tuấn, dáng người thon dài cao ngất này chỉ là người bình thường.
      Nhất là khi đối mặt với phu quân của mình , cũng hề có thái độ kiêu ngạo hay siểm nịnh, càng làm cho người ta phải nghiền ngẫm, suy nghĩ sâu xa.
      “Lão gia, có chuyện gì từ từ , đừng quá tức giận như vậy!”
      Im lặng đến lúc này, Hiệp Lâm thị mới chậm rãi mở miệng .
      “Đánh Liễu nhi đau là việc , chọc tức bản thân ngài, làm tổn hại đến thân thể mới là chuyện lớn !”
      “Hừ!”
      Diệp Minh Đường hừ lạnh tiếng, hiển nhiên cũng tiếp tục gì nữa.
      “Lão gia.”
      Diệp Lâm thị mỉm cười, cũng để ý.
      “Nữ nhi vậy cũng có phần đúng, làm sai đương nhiên phải chịu tội, Người cũng trừng phạt nàng rồi. tại có tiếp tục truy cứu trách nhiệm, cũng còn ý nghĩa gì nữa.”
      “Việc cấp bách trước mắt là chúng ta nên ngẫm lại, chuyện này nên làm như thế nào mới đúng! Ta nghĩ, vừa rồi người đánh cái tát, nhất định làm cho Liễu nhi chịu ít đau lòng. Nàng cũng hiểu được bản thân phạm phải sai lầm, đúng con?”
      “Dạ!”
      Đôi môi của Diệp Mộ Liễu khẽ nhếch, nước mắt ngập trong con ngươi đen laý lã chã rơi xuống, giống như hoa rơi nước chảy. Nhìn bộ dáng nhẫn lại mang theo vài phần quật cường, Diệp Minh Đường trong lòng đau xót.
      Bỗng nhiên nhớ lại từ đến lớn, chưa từng chạm đến nữ nhi bảo bối, cho dù là ngón tay. Ai biết hôm nay, lại tự tay đánh nàng.

      Chương 19 : Lý Ngọc dối sao?
      Làm sao biết đạo lý trong lời của Lý Ngọc, đánh vào thân của nữ nhi , nhưng lại đau trong tâm của cha mẹ!
      Vừa rồi đánh xuống cái tát, đau, so với nữ nhi hè kém chút nào.
      Nghĩ đến đây, Dệp Minh Đường khỏi nản lòng, thoái chí. nặng nề mà thở dài hơi, suy sụp ngã xuống, ngồi lên ghế, hề lời nào.
      Thấy buông lỏng, Diệp Lâm thị lặng lẽ thở dài nhõm hơi. mặt, cũng biểu lộ nửa phần. Chỉ che đôi mắt như ngọc bích lại, chừng nửa nén hương sau, mới thản nhiên :
      biết Lý công tử là ngươi nơi nào? Làm nghề nghiệp gì ? Trong nhà có vợ con hay chưa?”
      Lý Ngọc nao nao, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tự nhiên. Chỉ thấy nhanh chậm :
      “Hồi bá mẫu, Lý Ngọc vốn là nhân sĩ, gia đình cũng là thế gia tại địa phương, lấy việc buôn bán mà sống. Song thân sớm sớm mất, Lý Ngọc từ thuở do thúc thúc nuôi dưỡng nên người. vẫn chưa cưới vợ.”
      ?”
      Diệp Lâm thị thanh kéo dài, hiển nhiên cũng tin tưởng lắm vào lí do thoái thác của .
      “Nếu Lý công tử xuất thân là thương nhân, vậy trong nhà là tiên y giận mã <câu này iss hiểu lắm>, sống cuộc sống xa hoa ?”
      “Mẹ……”
      Thấy mẫu thân của mình trắng ra như vậy, Diệp Mộ Liễu khỏi cảm thấy quýnh quáng.
      Mà khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt mang theo biểu tình trào phúng, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Mẫu thân chưa bao giờ là người ham phú quý, ái mộ hư vinh. Vì cái gì hôm nay lại khác thường như vậy?!
      Theo ánh mắt mẫu thân, nàng chút để ý quay lại nhìn về phía Lý Ngọc. Trong nháy mắt, nàng hiểu được dụng ý của mẫu thân.
      Mới vừa rồi, tại thời điểm gặp nhau chưa kịp nhìn kỹ, giờ phút này, Diệp Mộ Liễu mới bỗng dưng phát . Hôm nay Lý Ngọc, tuy rằng thoạt nhìn vẫn như trước phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm. Nhưng nhìn thân quần áo, nếu là ba năm trước nàng cũng chú ý như vậy.
      Kia, là bộ áo dài cũ, mặc dù thể che dấu vẻ tuyệt đối tao nhã của ; nhưng ít nhiều, cũng làm cho thoạt nhìn có vài phần nghèo túng……
      Trong lúc nhất thời, Diệp Mộ Liễu trong lòng cảm thấy rất là khó hiểu. Dựa theo lời của Lý Ngọc ba năm trước, gia đình gia chính phú hộ ở địa phương. Vì sao hôm nay lại trở thành bộ dáng như thế này?
      Hay là, trong ba năm này, gặp phải những biến cố lớn bất thành?!
      Mang theo nghi hoặc, nàng lại nhìn lại Lý Ngọc, thấy trong con ngươi đen như ngọc lên tia lưu quang cực nhanh. Hào quang chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, khiến nàng cứ nghĩ đó là ảo giác của nàng.

      Chương 20: Mẹ, con muốn làm hoàng phi!
      Nếu nàng cố ý chăm chú nhìn vào , nhất định là phát được. Nhìn đến đây, trong lòng Diệp Mộ Liễu đối với suy đoán của chính mình, lại càng thêm khẳng định vài phần.
      “Làm cho bá mẫu chê cười. Bất quá, Lý gia tuy được tiên y giận mã, cuộc sống xa hoa. Nhưng cũng tính là áo cơm lo.”
      Ánh mắt Lý Ngọc lóe ra, mặt lại bình tĩnh vô ba.
      “Cho nên, Liễu nhi nếu gả đến Lý gia, tuyệt đối phải chịu khổ !”
      “Nga, phải ?!”
      Diệp Lâm thị nhếch môi cười, cũng chuyện. Chính là lướt nhìn dưới phen, ánh mắt kia sắc bén, làm cho Lý Ngọc giống như cảm thấy ánh mắt của nàng dường như có năng lực xuyên thấu. Tất cả mọi chân tướng, đều thể che giấy ở trước mặt nàng!
      “Lý Ngọc…… cho ta biết, ngươi vài năm này, có phải hay trải qua biến cố rất lớn ?”
      Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra ôn nhu cùng cổ vũ.
      “…… có.” Lý Ngọc chần chờ lát, ngắn gọn đáp.
      “Lý Ngọc……” Diệp Mộ Liễu lẳng lặng nhìn , ánh mắt vẫn nhúc nhích.
      “Ta nhớ ta từng qua, vô luận ngươi thế nào cũng được. Ta đều ở bên cạnh ngươi.”
      “Liễu Nhi, có việc gì!”
      Lý Ngọc cúi đầu, giống như che dấu nội tâm bối rối.
      “Lý Ngọc, hai người ở chung, quý là ở thẳng thắn thành khẩn!”
      Thở dài, Diệp Mộ Liễu sắc mặt ngưng trọng .
      “Cho nên, ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi có chuyện gạt ta?!”
      có, có.”
      Lý Ngọc ánh mắt lóe ra, tươi cười gượng ép. Nhìn vào trong mắt Diệp Mộ Liễu, cũng là căn cứ chính xác minh nghĩ đằng nẻo.
      Lúc này đây, nàng trong lòng vừa động. Ngẩng đầu nhìn chừng nửa nén hương, rồi mới từ từ thở dài, đối với mẫu thân chính mình mềm lại kiên định :
      “Mẹ, phải mẹ làm hoàng phi, từ nay về sau vinh hoa phú quý, hưởng vô tận sao! Nếu như thế, nữ nhi đáp ứng là được.”
      “Liễu Nhi!”
      Ba người nhất tề nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Nhưng phản ứng, lại lộ vẻ bất đồng.
      Hiểu nữ nhi ai hơn mẹ, sau lát, Diệp Lâm thị phục hồi lại tinh thần, mỉm cười, nhàn nhàn đáp:
      “Được!”
      Lý Ngọc thấy thế, đau đầu thôi.“Liễu Nhi……”
      Diệp Mộ Liễu nhướng môi, lúm đồng tiền như hoa.
      “Lý công tử, nếu như chúng ta trong lúc đó, ngay cả thành ý cơ bản cũng đều có. Như vậy ta nghĩ, ta có dũng khí cùng người tín nhiệm ta sống chung với nhau cả đời!”
      honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21 : nghèo hai trắng Lý công tử
      “Liễu nhi……” Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Lý Ngọc thay đổi, hồi lâu, mới thở dài .
      “Thực xin lỗi, Liễu nhi. Qủa là ta lừa nàng!”
      “Ngươi lừa ta cái gì?”
      Diệp Mộ Liễu bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi.
      “Liễu nhi, nàng quả nhiên rất thông minh. Đúng vậy, nàng đoán đúng rồi! Trong ba năm này, gia tộc ta, xảy ra biến cố rất lớn.” Lý Ngọc cẩn thận từng từ.
      “Có phải hay ngươi thua?”
      Nhìn vẻ mặt , bất luận che dấu cẩn thận như thế nào, cũng thể che dấu được đơn. Diệp Mộ Liễu trong lòngcảm thấy đau xót.
      “Thúc thúc của ngươi, đoạt lấy cơ nghiệp của nhà ngươi?”
      Nghe vậy, Lý Ngọc thân mình run lên. Nhanh chóng cúi đầu, che khuất đôi con ngươi, lông mi dài như cánh bướm uốn lượn, che dấu con ngươi đen mang theo vẻ đau xót.
      Diệp Lâm thị thấy thế, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Chỉ đành phải nhìn về phía nữ nhi của nình hỏi:
      “Liễu nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
      “Mẹ, là như vậy.”
      Nếu , vừa rồi là giả, Diệp Mộ Liễu chỉ có tám phần khẳng định. Giờ phút này, cơ hồ nàng hoàn toàn chắc chắc suy đoán của mình là chính xác .
      “Cha me Lý Ngọc chết sớm, thuở là do thúc thúc nuôi dưỡng thành người. Cũng nghĩ đến thúc thúc của mặt người dạ thú, bởi vì ham muốn di sản to lớn mà cha mẹ Lý Ngọc để lại cho , cư nhiên khi Lý Ngọc mười sáu tuổi hạ độc .”
      “Ba năm trước đây, khi con đến Đào hoa cốc ngắm hoa, vừa lúc gặp thúc thúc phái sát thủ đến đuổi giết . Con gặp chuyện bất bình nên ra tay cứu , cũng nhờ đó mà cơ duyên kết hợp con và .”
      “Lúc ấy Lý Ngọc ttrên đường lên kinh thi, lấy công danh, để đoạt lại gia sản bị thúc thúc nắm giữ. nghĩ tới……”
      Diệp Mộ Liễu đơn giản thuật lại xong chân tướng việc.
      “Me, Lý Ngọc phải cố ý như vậy . Con nghĩ sở dĩ đến chậm, là vì mấy năm nay phải trải qua biến cố rất lớn. cũng là thân bất do kỷ mà thôi.”
      “Nếu như thế, vậy Lý công tử tại có tính toán gì ?”
      Hơi hơi trầm ngâm lúc, Diệp Lâm thị mở miệng hỏi.
      “Bá phụ, bá mẫu. Lý Ngọc tự biết với tình cảnh tại, mà để Liễu nhi gả cho ta, là ủy khuất cho nàng !”
      Ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt mà kiên định của Lý Ngọc lập tức đối diện với đánh giá của Diệp Lâm thị .

      Chương 22-1 : Kiếp này, nếu phải ,con lấy [ nhất ]
      dám dấu diếm, cho dù đến đây được vài ngày nhưng ta vẫn luôn do dự luôn. Kỳ ta thập phần tưởng niệm Liễu nhi, nhưng lại sợ nàng theo ta, chịu rất nhiều gian khổ. Nhưng cuối cùng, cuối cùng…… Vẫn là ích kỷ trong lòng Lý Ngọc chiến thắng.”
      “Bá phụ, bá mẫu, tình cảm ta dành cho Liễu nhi có nhật nguyệt chứng giám! Xin các người hãy thành toàn cho ta cùng với Liễu nhi. Ta cam đoan, cố gắng hết sức làm cho Liễu nhi được hạnh phúc!”
      được!” Diệp gia lão từ nãy giờ vẫn trầm mặc , đột nhiên bùng nổ quát.
      “Cha……” Diệp Mộ Liễu kéo dài thanh , hơi làm nũng .“Con……”
      “Nha đầu chết tiệt này, ta được chính là được.”
      Lời của nàng còn chưa xong, bị Diệp Minh Đường nhanh chóng cắt ngang .
      “Chỉ cần người con muốn là cha cũng có thể chấp nhận. Dù sao cha cùng mẹ con cũng trông cậy vào con thấy người sang bắt quàng làm họ làm cái gì. việc đến mức này, ta dù muốn phản đối cũng vô dụng .”
      “Nhưng tại, con cùng thúc thúc của còn có ân oán khúc mắc chưa giải quyết xong; Con bị thúc thúc phái sát thủ đuổi giết. Nha đầu, con hãy suy ngẫm lại , ngày còn chưa chết, thúc thúc của còn an tâm! Nếu con theo , những ngày sau này của các con, nhất định tràn ngập nguy hiểm.”
      “Nha đầu, cha và mẹ con, phải chịu bao nhiêu cực khổ, vất vả mới nuôi con lớn được đến ngày hôm nay. Đem con cưng chìu, che chở trong lòng bàn tay. Cho tới bây giờ đều để con chịu lấy nửa điểm ủy khuất, chúng ta như thế nào lại cho phép con đem bản thân mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vật chứ?! Cho nên, chuyện này, tuyệt đối có đường để thương lượng!”
      “Cha……”
      Lời của Diệp Minh Đường, như ngàn vạn kim châm, đâm vào trong lòng nàng. Vết thương này trong lòng nàng, ôn nhu mà uyển chuyển đau đớn . Chỉ cần nghĩ đến trong ba năm này Lý Ngọc chịu biết bao nhiêu khổ sở, lòng của Diệp Mộ Liễu lại càng thêm đau.
      “Cha, nữ nhi bất hiếu. Nữ nhi biết người là vì muốn tốt cho con. Nhưng con Lý Ngọc. Kiếp này, nếu phải là con lấy! Cha, cầu xin người thành toàn cho nữ nhi.”
      được!”
      Diệp Minh Đường vẫn như trước trả lời như trảm đinh chặt sắt.
      “Cha, nữ nhi cầu xin người .”
      Diệp Mộ Liễu “Bộp” tiếng quỳ rạp xuống đất, cầu xin .
      “Cầu xin người thành toàn cho nữ nhi, về sau bất luận là sống hay chết, là vinh hoa phú quý hay là khốn cùng thất vọng, nữ nhi đều tuyệt hối hận! xong, nàng liền cúi đầu dập xuống đất.

      Chương 22-2 : Kiếp này, nếu phải , con lấy [ nhị ]
      Từng tiếng, từng tiếng nặng nề vang lên, đập vào trong lòng Diệp Minh Đường, làm cho vừa lo lắng lại vừa đau lòng! Luồng khí hậm hực lại càng lớn hơn ……
      “Lão gia.” Diệp Lâm thị có chút đăm chiêu
      a“Nữ nhi lớn rồi giữ được, nếu là do Liễu nhi chính mình lựa chọn , ta hãy cho phép nàng thôi.”
      “Dẹp, dẹp, dẹp!”
      Nhìn trán nữ nhi càng ngày càng lộ vết máu, ngọn lửa tên trong lòng Diệp Minh Đường, lại càng thêm mãnh liệt . Nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ thở dài hơi, oán hận .
      “Có phải hay cho dù cùng ta thoát ly quan hệ phụ tử , ngươi cũng muốn ở cùng chỗ với ?”
      “Dạ!” Diệp Mộ Liễu nghe vậy, nao nao. lát sau, nàng cắn răng quật cường :
      “Thỉnh phụ thân thứ cho nữ nhi bất hiếu!”
      Dứt lời, nước mắt lại vô thanh vô tức chảy xuống dưới……
      “Thôi, ngươi muốn như thế, ta đây thanh toàn cho ngươi.”
      Nhắm mắt, thở dài. Khi mở mắt ra lại, trong thần sắc Diệp Minh Đường lộ ra cỗ uy nghiêm cùng hàn ý.
      “Phu nhân, đem gia pháp ra!”
      “Lão gia……”
      Diệp Lâm thị đành lòng .
      “Câm miệng!”
      Diệp Minh Đường ngoan lệ .
      “Ý ta quyết, cần nhiều lời. Chịu đủ trăm roi, ta để ngươi theo rời ! Về phần Hoàng Thượng, ta nghĩ biện pháp . Nhưng, duyên nợ cha con của chúng ta cũng cắt dứt tại đây.”
      Diệp Lâm thị nhìn bộ dạng quật cường giống nhau của hai cha con, biết vô phương cứu vãn. Chỉ biết thầm thở dài trong lòng, yên lặng xoay người, lấy gia pháp đưa cho trượng phu của mình.
      “Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp!”
      Nhìn bộ dạng cắn môi cố nén nước mắt của nữ nhi, Diệp Minh Đường thản nhiên .
      “Nữ nhi tâm ý quyết.”
      Diệp Mộ Liễu lạy cái mạnh mặt đất, .
      “Thỉnh phụ thân thành toàn!”
      “Hừ, ngươi khăng khăng mực như vậy!”
      Thấy nữ nhi khư khư cố chấp như thế, Diệp Minh Đường tức giận đến xanh mặt.
      “Nếu như thế, cũng đừng trách ta nhẫn tâm !”
      Dứt lời, cây roi giơ lên cao, rồi vụt xuống……
      “Khoan!” Ngọn roi ở giữa trung, bàn tay bất thình lình vươn ra, giữ lại.
      “Ta giáo huấn nữ nhi của mình, Lý công tử chẳng lẽ chịu phục?”
      Diệp Minh Đường lông mày nhíu lại, trong mắt lệ khí lại càng phát ra dày đặc.
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23 : Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!

      Lý Ngọc khom người, : “Lý Ngọc dám!”

      “Vậy vì sao?”

      “Nguyên do việc là do ta, Lý Ngọc nguyện thay Liễu nhi chịu trăm roi này. Thỉnh bá phụ tha cho Liễu nhi!”

      Lý Ngọc hề chớp mắt chăm chăm nhìn vào mắt Diệp Minh Đường, ánh mắt bằng phẳng quang minh.

      Diệp Minh Đường khỏi thầm khen ở trong lòng, tên trẻ tuổi này cũng dễ dạy! Nhưng mặt cũng biểu lộ ra nửa phần thanh sắc.

      “Được, ngươi có tình thâm ý trọng như vậy. Ta làm sao có thể thành toàn!”

      , Lý Ngọc. Ngươi thân thể vốn tốt, trăm roi này ngươi chịu nổi đâu !”

      Diệp Mộ Liễu trong lòng quýnh lên, vội vàng .

      “Phụ thân, người vẫn là trừng phạt con .”

      Lý Ngọc nghe vậy, trong lòng hơi xúc động. Có cái gì đó ở tận nơi mềm mại nhất trong lòng , chậm rãi mọc rễ nẩy mầm……

      Kỳ , từ đến lớn, vẫn chưa từng chịu qua bất cứ điều trách phạt gì. Mới vừa rồi mở miệng thay Diệp Mộ Liễu gánh vác trách phạt, hoàn toàn là nhất thời do tâm tình tùy ý mà hành động.

      Giờ phút này, thấy Diệp Mộ Liễu bảo vệ như vậy, trong lòng lại càng thêm vui sướng cùng chắc chắc — quả thực, có nhìn lầm người!

      “Liễu nhi, nghe lời . Nàng là thân nữ nhi, thể so với ta.”

      Quay đầu lại nhìn Diệp Mộ Liễu mỉm cười, Lý Ngọc trao cho nàng ánh mắt bảo nàng yên tâm.

      Ý cười trong mắt như xuân phong, cùng lo lắng cho nàng. Trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy đau xót, nước mắt, thiếu chút nữa rơi xuống.

      Đứng dậy, cố lên. Nàng giữ chặt tay , nhìn thẳng vào mắt , cười.

      “Nếu như thế, chúng ta mỗi người chịu nửa . Từ nay về sau, ngươi và ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”

      “Được.”

      Nhìn ánh mắt kiên định của nàng, tâm Lý Ngọc lại lần nữa rung động. Biết nàng tâm ý quyết, cũng khuyên nàng nữa, chỉ lén lút, đem tay nàng, cầm chặt.

      “Thôi, ngươi vợ chồng tình thâm như vậy. Ta thanh toàn cho các ngươi!”

      Diệp Minh Đường thở dài tiếng, ánh mắt nhất bế, đưa tay giương lên. Chiếc roi dài, cùng với thanh xé gió, rơi xuống người Diệp Mộ Liễu.

      Diệp Mộ Liễu thấy vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Biết phụ thân chấp nhận chuyện tình của bọn họ, trong lòng vui sướng che dấu đau đớn người, khóe môi nở ra miệng cười, lại càng phát ra sáng lạn :

      “Đa tạ phụ thân!”

      “Ai!”

      Roi thứ hai xuống, Diệp Minh Đường phát chính mình càng thể xuống tay . Nhìn khóe môi nữ nhi nở nụ cười dào dạt hạnh phúc, trong lòng khỏi cảm thấy thương tâm, đem roi quăng . Lạnh lùng .

      Chương 24: Đêm xuân khắc đáng ngàn vàng

      “Các ngươi tự giải quyết với nhau , mỗi người năm mươi roi, chỉ được thừa, được thiếu!”
      Dứt lời, xoay người nghênh ngang mà .
      “Còn cười nữa à!”
      Nhìn nữ nhi của mình cười híp cả mắt đầy bán mị, giống hệt tiểu hồ ly. Nụ cười tươi như ánh nắng này, trong ba năm qua nàng chưa hề thấy qua. Diệp Lâm thị khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng, còn có trận chua xót cùng an ủi.
      “Đều do con chọc cho phụ thân tức giận bỏ rồi, còn ở đó mà cười nữa!”
      “Mẹ……” Diệp Mộ Liễu kéo dài thanh , làm nũng .
      “Đừng nhìn ta, ta cũng biết đâu.” Diệp Lâm thị lấy tay chỉ điểm điểm vào trán của nữ nhi, cười mắng.
      “Ta xem phụ thân của con, các ngươi tự mình giải quyết .” Dứt lời, nhấc chân bước . Đến cửa, mới dừng chân lại : “Cha con tức giận, nhất thời cũng làm sao được. Bất quá, nếu đồng ý cho hôn của các ngươi, về phía Hoàng Thượng, chắc chắn nghĩ biện pháp . Các ngươi yên tâm !” “Chỉ là, tạm thời các ngươi thể ở tại quý phủ . Ở phía tây thành chúng ta có tòa nhà, các ngươi liền dọn đến đó ở tạm . Đợi cho phụ thân ngươi hết giận, rồi hãy trở về được ?”
      “Cám ơn mẹ!” “Cám ơn bá mẫu!” Hai người nhìn nhau cười, cùng đáp.
      “Còn gọi bá mẫu sao?” Diệp Lâm thị nhìn đôi tình nhân trước mặt, quả là trai tài sắc, quần tụ hội. Trong lòng cũng có chút an ủi. khỏi trêu ghẹo .
      “Cám ơn…… mẹ!” Lý Ngọc nao nao, chần chờ lát sau, sang sảng cười, hào phóng . “Con nhất định chiếu cố Liễu nhi tốt, phụ kỳ vọng của người!” Bóng đêm như họa, mị nhãn như tơ.
      Trong phòng nến đỏ lay động, thắp sáng căn phòng, hai dáng người thanh thoát, đem bóng dáng của bọn họ phản chiếu ngược lên cửa sổ được chạm khắc hình hoa tinh tế, có đôi có cặp, sầu triền miên.
      “Liễu nhi, còn sớm nữa, chúng ta nghỉ tạm .”
      Nhìn ánh nến chiếu vào mắt nàng như ánh nắng lưu chuyển,dưới hàng mi như chứa tâm tình của nữ tử, Lòng Lý Ngọc khẽ lay động, con ngươi đen láy như ngọc, chứa đựng nhu tình như nước.
      “A, hắc hắc, quả thực còn sớm nữa , nên nghỉ ngơi thôi.”
      Diệp Mộ Liễu bên vừa , vừa đem Lý Ngọc hướng về phía ngoài cửa. “Liễu nhi, đêm xuân khắc đáng ngàn vàng. Này, này , này , nàng làm cái gì vậy a?”
      “Ngươi ?” Hướng đôi mi nhìn , khóe môi Diệp Mộ Liễu lộ ra chút tựa cười mà như cười.
      “Liễu nhi, nàng nhẫn tâm như vậy chứ?”
      Lý Ngọc lộ ra bộ dáng đáng thương nhìn Diệp Mộ Liễu, trong con ngươi đen thủy quang long lánh, mang theo tia quang mang giảo hoạt, như như .
      “Hay phải vậy, mà là do Liễu nhi của ta thẹn thùng ?”
      Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chiếu vào người Diệp Mộ Liễu. làm tăng thêm vẻ kiều mỵ mặt nàng, cùng với tầng ánh sáng thản nhiên tỏa ra xung quanh. Làm cho Lý Ngọc vừa nhìn nàng tâm thần lập tức lung lay .
      Mâu quang thâm trầm, nụ cười như trêu tức miệng Lý Ngọc trong nháy mắt biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bàn tay giơ lên, trong mắt tràn ngập quang mang động tình.
      Cánh tay ôm lấy chiếc eo thon của Diệp Mộ Liễu, trong nháy mắt thanh của bỗng trầm thấp xuống.
      “Liễu nhi, nàng gầy quá. Thực xin lỗi, mấy năm nay, để cho nàng chịu khổ rồi !”
      Cho dù trực tiếp trải qua những khổ sở mà nàng phải chịu. nhưng cũng có thể đoán biết được, những năm gần đây, nàng phải gánh chịu nhiều áp lực.
      Bởi vì nắm chắc có thể toàn thắng, bởi vì sợ nàng bị liên lụy, cho nên những năm gần đây, ngoại trừ viêc ngẫu nhiên phái người thầm tìm hiểu tình hình của nàng ở ngoài cung gần đây ra sao. Thậm chí ngay cả đôi câu vài lời cũng có gửi cho nàng.
      Chỉ sợ nàng khi nhận được thư của , xúc động , chạy tới kinh thành tìm .
      Càng sợ chính mình chịu được nỗi khổ tương tư, đem nàng cuốn vào bên trong trận tinh phong huyết vũ ở kinh thành. Sợ nàng bởi vì , mà bị ít nhiều thương tổn.
      Nàng tin tưởng chờ đợi ,phải chăng trong ba năm này nàng phải sống trong nỗi khổ tương tư ? Nàng sống như thế nào khi bị cha mẹ ép thành thân ? phải sống như thế nào dưới ánh mắt đánh giá của người ngoài ?
      Nghe gần đây vẫn thường có bà mối ngừng tới cửa nhà nàng cầu hôn, đều là những công tử có điều kiện rất tốt, nhưng nàng lại có lấy chút động tâm sao?
      Trong đầu có trăm ngàn suy nghĩ luân chuyển, nhưng, khi nhìn thấy giọt nước trong suốt như ngọc lấp lánh trong đôi mắt của Diệp Mộ Liễu, tất cả tâm tư của đều hóa thành tiếng than .
      Cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng trong buổi ban mai của nàng, trong lòng Lý Ngọc, giống như có dòng nước ấm áp chảy qua cõi lòng , nơi mà trong những năm gần đây tưởng chừng cứng rắn, vững chắc tựa như cánh rừng trúc; len lỏi, tìm tòi ra lỗ hổng ở nơi đó.
      Mộ Liễu, nàng nhất định là nữ tử mà ông trời phái xuống để mang lại ấm áp cho ta ?!
      “Đứa ngốc, nhắm mắt lại .”
      Thấy bắt gặp nàng chăm chú nhìn chớp mắt, chân tay nàng bỗng nhiên luống cuống, lên vẻ mặt thẹn thùng cùng khẩn trương của nữ tử. Trong cổ họng của Lý Ngọc, bật ra tiếng cười khẽ thể nghe thấy được.
      Nụ hôn, lại chút do dự rơi xuống……
      Giữ lấy đôi môi như cánh hoa của nàng, quả rất xinh đẹp mà tinh tế. hôn, lúc đầu là nhàng lướt qua bên ngoài, mang theo chút tâm cẩn thận, trân trọng cùng thương tiếc.
      Dần dần, thỏa mãn với nụ hôn lướt qua này mà trực tiếp tiến vào.
      Hương vị của nàng làm cho khát vọng, làm cho kìm lòng được.
      Làm cho hận thể dùng sức đem nàng nhu nhập vào trong lòng, nhu nhập vào trong thân thể , hòa làm .
      Trong đầu thoáng lên hình ảnh kiều diễm ba năm trước đây của nàng. Trong những năm gần đây, tư vị của nàng vẫn tâm tâm niệm niệm, thể nào quên!
      Làm cho khi đối diện với đám nữ tử đều cảm thấy đần độn, vô vị.
      ràng lúc trước, nàng chính là nha đầu ngốc biết tình là gì. ngây ngô của nàng làm cho tâm rung động, cũng như đau lòng.
      Nhưng động tác có tâm vô tình của nàng, so với kỹ xảo cao minh, điêu luyện của nữ tử tuyệt sắc nhất, còn làm cho động tâm biết bao nhiêu lần!
      Giống như chỉ cần ánh mắt, cái hờn dỗi, cái mỉm cười của nàng, có thể làm cho trái tim sớm cứng rắn, sắt đá của , trở nên mềm mại .
      Làm cho trái tim sớm vỡ nát ra, rồi nàng lấp đầy lại. bao giờ khôi phục lại trống rỗng như ngày xưa được nữa!
      Nàng là nữ tử mà mến, là người cứu mạng , là thê tử mà nhận định!
      Kiếp này, bất luận nàng có nguyện ý hay , đều đem nàng cột vào bên người người. để cho nam tử khác có chút mảy may nhìn trộm!
      Ba năm trước đây, trong thời khắc khi bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, cùng với nàng bị cột chặt vào nhau, bao giờ có thể chia lìa……
      Chậm rãi khép lại mi mắt, lông mi dài dài che đáy mắt rung động của . giữ chặt lấy đôi môi của nàng, trằn trọc hút vào. Giống như lữ nhân khát khô trong sa mạc lâu, nay gặp được dòng suối trong suốt.
      chút do dự, nhảy xuống, đắm chìm vào trong đó.
      Nụ hôn kia, mang theo ít triền miên, ít khiêu khích, ít thành kính, ít quý trọng, còn có ít tình dục. Làm cho nàng chìm đắm vào trong đó, thể chống đỡ được.
      “Liễu nhi, nàng biết ? Vẻ mặt của nàng, cực kỳ xinh đẹp……”
      Thanh của , giống như cây trầm hương dưới đáy biển, mang theo ít hương vị mị hoặc. Làm cho lòng của nàng, trầm luân sâu…….
      khí, dần dần loãng . Bên tai, dần dần vang lên tiếng thở dốc cùng áy náy còn nhanh hơn cả tiếng tim đập. Đôi môi đỏ mọng của Hiệp Mộ Liễu môi hé mở, trong cổ họng bật ra thanh mị hoặc giống như xuân thủy ngâm……
      nhân cơ hội công thành chiếm đất, khiêu khích mở ra khớp hàm của nàng, xâm chiếm khoang miệng của nàng.
      Đầu lưỡi đánh lên chiếc lưỡi thơm tho của nàng, liều mạng quấy phá, quấn quít lấy. Lý Ngọc tay ôm lấy thắt lưng Diệp Mộ Liễu, tay nâng gáy của nàng lên, làm cho nụ hôn của càng sâu sắc.
      Răng ôn nhu cắn cắn lên đôi môi mềm mại, hương vị của nàng làm cho khát vọng, khát vọng cuốn vào cùng giữ lấy, khát vọng đem nàng dung nhập vào trong thân thể .
      Trong bụng có cỗ nhiệt lưu chậm rãi dâng lên, thẳng hướng vào xương sống của .
      hít hơi sâu, hôn như mưa rơi xuống. trán nàng, chóp mũi, mí mắt, hai má, vành tai, mỗi nơi đều để lại ký hiệu của .
      “Liễu nhi……”
      Nhìn Diệp Mộ Liễu hai tròng mắt như nước, lưu quang tràn đầy màu sắc. Hai má đỏ bừng, như nở rộ dưới ánh nắng chiều, đẹp đến loá mắt, đệp đến kinh người. Cổ họng Lý Ngọc căng thẳng, thanh trở nên khàn đục.
      “Cho ta, được ?”
      Thanh , mang theo vài phần tình dục. Làm cho Diệp Mộ Liễu vốn lâm vào trong cơn mê tình, khẽ run lên. Vì vậy trong nháy mắt, nàng có chút giật mình.
      từ ‘được’, cơ hồ thốt ra.
      Nhưng trong giây tiếp theo, ở cảnh bột truyền đến cảm giác hơi lạnh, làm cho Diệp Mộ Liễu bỗng dưng thanh tỉnh lại .
      Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua cửa sổ bằng gỗ lim khắc hình hoa, lưu loát chiếu vào bên trong. Ánh trăng sáng như ngọc kia, tất cả đều chìm vào trong mắt . Chậm rãi quấy nàng trong lòng, nhu tình như nước. Hấp dẫn lòng nàng, rơi vào bên trong hồ nước ôn nhu của .
      Thùy hạ mắt tiệp, che dấu rung động cùng mê ly trong lòng nàng . Khi nàng ngẩng đầu lên, trong mắt nàng là mảnh thanh minh.
      Nàng cắn môi, lộ ra lúm đồng tiền như hoa, Diệp Mộ Liễu vừa ôn nhu vừa kiên định hỏi:
      “Lý Ngọc, ngươi ta sao?”
      Mâu quang Lý Ngọc buồn bã, khóe môi tươi cười, chậm rãi cúi xuống dưới. Ngay cả con ngươi đen tràn ngập dục vọng, trong nháy mắt biến mất vài phần.
      “Mộ Liễu, nàng hỏi cái này chẳng lẽ sợ sao?”
      “A?”
      Trong lúc nhất thời, Diệp Mộ Liễu có chút phản ứng ngờ. Nâng đôi mi lên nhìn , trong mắt nàng tràn ngập kinh ngạc.
      “Ta vì cái gì phải sợ?”
      “Bởi vì……”
      Đôi môi cười tà mị, trong đáy mắt Lý Ngọc chứa ánh nhìn nhẫn, như như .
      “Vì có người muốn bị đánh !”
      Dứt lời, quả nhiên ôm lấy ngang ngừời Diệp Mộ Liễu, đặt nàng lên đùi của . Giơ bàn tay to lên, hướng lên mông của nàng mà đánh.
      “Tốt lắm! Diệp Mộ Liễu, nàng cư nhiên dám hoài nghi tình của ta đối với nàng! Xem ra, da nàng là ngứa mà……”
      khống chế lực đạo, là đánh Diệp Mộ Liễu, bằng mát xa cho nàng đúng hơn.
      Diệp Mộ Liễu đầu tiên là ngẩn ra, lát sau lại nhịn được “phụt” tiếng, cười ra tiếng.
      Nam nhân này, bởi vì câu của nàng, liền phát hỏa !
      nàng nhưng bởi vì nàng nghi ngờ, mà nổi giận.
      , cũng thực nàng chứ!
      Nếu , tại sao vì nàng nghi ngờ , mà khó thở công tâm, mất chừng mực chứ?
      “Nàng cười cái gì?”
      Oán hận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái, Lý Ngọc cũng phì cười, nhưng miệng cười.
      “Lý Ngọc, ngươi có biết, ngươi như vậy đáng đến thế nào ?”
      Giữ chặt tay , mượn lực ngồi lên đùi. Khóe môi Diệp Mộ Liễu gợn lên nụ cười mang chút bỡn cợt.
      “Hừ!”
      Hừ lạnh tiếng, Lý Ngọc đối với lí do thoái thác của nàng, thập phần hưởng thụ, nhưng cũng lộ chút biểu nào.
      “Được rồi, đừng nóng giận mà . Là ta tốt, nên hoài nghi tình của ngươi.”
      Sau ba năm , trở về tìm nàng, như vậy đủ để chứng minh hết thảy , phải sao?!
      Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mộ Liễu dâng lên tình cảm ấm áp như dòng nước, khóe môi nở nụ cười, càng phát ra ánh sáng như ngọc. hai tay ôm lấy chiếc cổ thon dài của , nàng lướt nhanh đôi môi khêu gợi của nụ hôn nhàng.
      Lại thấy quang mang sáng ngời ánh lên trong đáy mắt , trong nháy mắt bay .
      “Tiểu tinh……”
      Cổ họng căng thẳng, đối với hành vi của nàng vừa ảo não lại vừa bất đắc dĩ. Làm lại càng thêm sủng nịnh nàng.
      “Làm gì có ai như nàng , đốt hỏa người ta lên. Rồi lại, quan tâm, chịu trách nhiệm ?!”
      Nàng tuy rằng , nhưng nhìn ra được, trong lúc hai người thân thiết, tựa hồ như nàng có chút kháng cự.
      Tuy rằng, trong nụ hôn triền miên vừa rồi, nàng cũng thập phần hưởng thụ. Nhưng nàng dường như có chút kháng cự khi hai người đến bước cuối cùng. Đây là vì cái gì?
      Nàng sớm trở thành nữ nhân của , ba năm trước đây, nàng đem thân cùng tâm đều giao cho . Nhưng vì sao tại, ngược lại lại muốn?
      Trong lúc điện quang hỏa thạch, trong lòng Lý Ngọc sớm trăm chuyển ngàn hồi.
      Nỗi trầm tư thể giải này, thể đoán biết được ảo diệu trong đó. Nếu nghĩ ra mấu chốt trong đó, phải rối tuyệt đối giữ kín, ra.
      Quả nhiên, Diệp Mộ Liễu sau khi nghe xong lời trêu tức của , hai má liền đỏ lên. Chợt, nghiêm mặt .
      “Lý Ngọc, sở dĩ ta hỏi như vậy, là có nguyên nhân .”
      “Sao?”
      bất động thanh sắc cười cười, cũng chuyện. Tiếp tục chờ đợi nàng giải thích.
      Thái độ bí hiểm của , làm cho nàng trong lòng hoảng hốt, hai má đỏ ửng, càng ra ràng . Ngay cả vành tai khéo léo, mượt mà kia, cũng hồng lên giống như có thể chảy ra giọt máu vậy.
      Thấy thế, trong lòng thoáng động, đơn giản nghiêng đầu giữ chặt vành tai xinh đẹp của nàng. bên vừa nhàng hút, rồi cắn. Vừa mỉm cười trong suốt nhìn nàng, chờ đợi câu tiếp theo của nàng.
      “Đừng…… Đừng náo loạn, Lý Ngọc……”
      Từng hơi thở nhàng của đều phun vào sau gáy của nàng, giống như có vô số sợi lông chim chạm qua, cực kỳ khó nhịn. Làm cho nàng thể tự khống chế.
      “Lý Ngọc, ngươi cứ như vậy, người ta thể nào chuyên tâm chuyện được!”
      “Ta có làm gì đâu?”
      nghe lời buông vành tai của nàng ra, lại nghiêng đầu hôn lên phần da thịt lộ ra bờ vai trắng nõn của nàng. tiếp tục triền miên hôn lên làn da tinh mịn, trêu chọc nàng, khiến lòng nàng khẽ run lên.
      Thanh dày vô cùng. Lại cố tình thập phần mị hoặc lòng người, làm cho nàng muốn ngừng mà được.
      “Lý — Ngọc –”
      Diệp Mộ Liễu có chút nóng nảy, hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt cái. Bộ dáng hờn dỗi này của nàng, làm cho tâm tình phải dừng lại.
      “Được rồi, Liễu nhi. Ta náo loạn nữa, nàng .”
      chừng cứ tiếp tục làm nữa, nàng nhất định thẹn quá hóa giận. Lý Ngọc thông minh biết chuyển sang cách khác, thu hồi nụ hôn người nàng, chỉ ôn nhu ôm nàng vào lòng, nghiêm trang .
      cho ta biết, nàng muốn cái gì?”
      “Lý Ngọc, ta ngươi.”
      Cúi đầu trầm tư lát, Diệp Mộ Liễu chậm rãi ra từng chữ.
      “Ta hy vọng ngươi hoài nghi tình của ta đối với ngươi. Nhưng mà, ta hy vọng chúng ta trong lúc đó, cứ tiếp tục cẩu thả như thế…… kết hợp…… Ba năm trước, đó là chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy nếu ta làm, ngươi chết! Nhưng việc này có nghĩa ta là nữ tử tùy tiện.”
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Ta phải nữ tử tùy tiện!

      “Cho nên, ta nghĩ đợi sau đại hôn của chúng ta, ta lại…… lần nữa đem chính mình dâng hiến cho ngươi, được ?”
      Cho tới cùng, nàng cũng muốn người khác xem thường mình. Nàng để cho người ngoài nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt.
      Nàng làm cho cha mẹ dưỡng dục nàng nhiều năm như vậy thương tâm, khổ sở . Nàng muốn lại lần nữa làm thương tổn đến vết thương của họ……
      “Ta biết, ngươi có thể lý giải ý nghĩ của ta hay ? Nhưng mà Lý Ngọc, nếu ngươi ta, ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng lựa chọn của ta, có được ?”
      cẩn thận nhìn Lý Ngọc, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe ra tia sắc kì lạ. Ánh sáng ngọc trong quang mang của nàng, so với ánh sao sáng ngời trong đêm đen, còn chói mắt hơn.
      Làm cho tâm của Lý Ngọc hung hăng co lại, đau đớn!
      biết trong nhiều năm như vậy, nhất định nàng bị rất nhiều ủy khuất. Nhưng lại biết, nàng lại chịu ủy khuất đến như thế!
      Cho tới nay, đều biết nữ tử trước mặt này, là nữ tử sang sảng tùy tính. Tuy rằng trong ba năm này, thời gian bọn họ ở chung với nhau ngắn đến đáng thương.
      Nhưng nàng là nữ tử trong sáng, đơn thuần, thiện lương, còn có chút sáng sủa. Ba năm trước đây, dù bọn họ chỉ mới quen biết, nàng liền đem bản thân mình hiến dâng cho . Nhưng chưa bao giờ cho rằng, Mộ Liễu của nữ tử tùy tiện!
      Năm đó, nhìn vào trong ánh mắt của nàng. nhìn ra được, nàng đối là nhất kiến chung tình. Nhưng, trong lòng cũng chắc chắc, nếu có chất độc bộc phát ngoài ý muốn, bọn họ trong lúc đó tuyệt đối chỉ phát sinh tình cảm trong quy củ của lễ giáo!
      chưa bao giờ hối hận hồi sầu triền miên năm đó.
      Nếu năm đó nàng vì cứu mà quên mình, như thế nào biết được nàng thương đến như vậy?!
      Nếu năm đó có phát sinh quan hệ xác thịt, bọn họ trong lúc đó, chỉ sợ sớm đợi được nhau ?!
      Trong ba năm này, ngày ngày vẫn sống trong cảnh chiến đấu căng thẳng.
      Giữa đêm khuya,khi chìm đắm trong giấc ngủ, đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, thấy trán đầy mồ hôi, mỏi mệt đến mức hận thể từ nay có thể nằm xuống, bao giờ nữa tỉnh lại nữa, để phải đối mặt với nhân thế đầy dơ bẩn này .Đối mặt với cảnh ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau. Đối mặt với trách nhiệm nặng tựa Thái Sơn mà phải mang vai!
      Nếu phải trong lòng lúc nào cũng lên bóng dáng của người mà luôn khắc ghi; nếu phải trong đầu luôn có ý niệm, cho còn có nữ tử chờ trở về cưới nàng.

      Chương 26 : Nàng là người cứu giữ sinh mệnh !

      cũng biết, chính mình có thể sống qua được ba năm dày vò như địa ngục này hay ?!

      Cho nên, nữ tử trong lòng này, cho tới bây giờ cũng biết được, nàng chính là lý do khiến kiên trì, là người cứu giữ sinh mệnh ! Là nữ tử mà muốn dùng hết toàn lực để ……

      làm sao có thể để cho nàng chịu, dù chỉ là nửa phần ủy khuất chứ?!

      “Mộ Liễu, ta hiểu được .”

      Cúi đầu, vầng trán trơn bóng của nàng, hạ xuống nụ hôn thanh thiển, mang theo chút dục vọng. Lý Ngọc từng chút từng chút chậm rãi, trịnh trọng khác thường .

      “Nàng yên tâm, từ hôm nay trở , ta tuyệt đối mảy may miễn cưỡng nàng nữa. để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất! Nàng chờ ta, chờ ta có tiền, cho nàng hôn lễ long trọng, có được ?!”

      muốn cho người trong khắp thiên hạ đều biết là – Lý Ngọc cưới được nữ tử tốt đén thế nào!

      để cho nàng đứng ở nơi mà tất cả người trong thiên hạ đều cực kỳ hâm mộ cùng vinh quang!

      muốn cho nàng phải hối hận vì lựa chọn lúc trước của mình, hối hận khi trở thành nữ nhân của , thê tử của !

      , Lý Ngọc. Ta cần địa vị cũng muồn vinh quang, ta chỉ muốn, ngươi cho ta danh phận danh chính ngôn thuận. Chỉ cần như thế là đủ!”

      mặc dù gì, nhưng trải qua phen gia biến, chỉ sợ sớm nghèo hai trắng rồi?!

      Nàng sao lại có thể cầu cho nàng cái hôn lễ long trọng chứ?!

      Mẹ từng : trong lòng mỗi có , đều có cái hoài xuân mộng.

      Chờ mong nam tử mình thương, có thể cho mình hôn lễ long trọng. Dùng đại kiệu tám người khiêng, đem đón mình trở về làm thê tử của .
      Nhưng so với những vật ngoài thân hư ảo đó, Diệp Mộ Liễu càng cảm thấy, chỉ cần hai người có thể ở cùng nhau, so với cái gì cũng đều quan trọng!

      Chỉ cần nàng thương , nàng. Chỉ như vậy thôi, có còn cần gì thêm nữa?

      So với ba năm này, tuyệt vọng tương tư, tận xương tưởng niệm, hai ngăn đau đớn. Hết thảy, đều là gì cả!

      Chỉ cần có ở bên cạnh nàng, cho dù là ăn nắng uống sương, nàng đều cảm thấy mỹ mãn .

      “Mộ Liễu, nàng đứa ngốc mà.”

      Nghe vậy, cổ họng Lý Ngọc cảm thấy căng thẳng. Trong thanh , lại có vài phần nghẹn ngào thể nghe thấy.

      Tinh quang sáng lạn lọt vào , con ngươi đen láy, thủy quang liễm diễm, lại dần dần sâu lên.

      Cầm bàn tay ngọc ngà của Diệp Mộ Liễu, gằn từng tiếng, thốt lên lời thề son sắt .

      Chương 27 : cần long trọng, chỉ cần danh phận

      “Lý Ngọc lúc này thề với trời, trọn kiếp này, chỉ người là Mộ Liễu! Cưới hỏi nàng đàng hoàng, cho nàng danh phận danh chính ngôn thuận! Nếu có nửa điểm vi phạm, chắc chắn bị thiên lôi đánh xuống, được chết tử tế !!”
      Mộ Liễu, nếu nàng biết được thân phận của ta, nàng hận ta chăng?

      Nàng có thể chấp nhận cái thế giới dơ bẩn, xấu xa như vậy ?

      Nàng còn có thể như ngày hôm nay, oán hối hận?

      “Đồ ngốc, ai cho ngươi thề ?!”

      Lấy tay che lên đôi môi của Lý Ngọc, đáy mắt Diệp Mộ Liễu đong đầy nước, nhưng lại cười đến dị thường sáng lạn.

      “Nghỉ ngơi sớm chút , Lý Ngọc. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta độc lập sinh hoạt. Nhưng mà ngươi xem, nhà này cái gì cũng đều có. Củi, gạo, diêm, tương, dấm , trà, mọi thứ đều thiếu.”

      tới đây, nàng dừng chút. Cúi đầu nháy mắt, đáy mắt thẹn thùng của nàng lại càng thêm đen láy. Nửa ngày sau, nàng mới ngẩng đầu lên, cắn cắn môi .

      “Hơn nữa Lý Ngọc, tuy rằng ta nghĩ cần hôn lễ thành thân xa hoa. Nhưng…… Nhưng mà bộ gả y ( y phục cưới ), nghi thức đơn giản, hẳn là ngươi vẫn có thể cho ta chứ?”

      Nhìn bộ dáng sợ hãi muốn nhưng lại thôi của nàng, Lý Ngọc trong lòng cảm thấy đau đớn. Bàn tay vuốt ve gương mặt nàng rồi hạ xuống mái tóc dài đen nhánh của nàng, ôn nhu cười :

      “Đó là đương nhiên! Ngày mai, chúng ta lên đường mua vật phẩm cần dùng để thành thân,được ?”

      “Ừm, được”

      Nàng nâng mắt đón nhận ánh mắt , miệng cười tươi như đóa hoa nở rộ trong bóng đêm tịch liêu. Chiếu sáng tâm , mắt ……

      Nắm tay Diệp Mộ Liễu vào bên giường, để ôm lấy nàng ngồi xuống cuối giường. Bàn tay Lý Ngọc ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, sủng nịch cười :

      “Ngoan, mau lên giường ngủ . Sáng mai ngủ dậy, chúng ta lên đường mua đồ.”

      “Được, ngươi cũng ngủ .”

      Nhu thuận gật gật đầu, Diệp Mộ Liễu nhàng .

      “Nàng ngủ trước , ta nhìn nàng ngủ rồi mới .”
      Miệng cười rạng rỡ, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt .

      “Nhưng mà ngươi nhìn ta, ta ngủ được ……”

      phải có ý định gì chứ? ở bên cạnh, làm sao nàng có thể bình yên vào giấc ngủ được chứ?!

      “Nếu ngủ được như lời Liễu nhi , ta cũng để ý, chúng ta vận động cái khác được ?”

      Nghe nàng vậy, cười tà mị. Đáy mắt lóe ra quang mang bỡn cợt .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Cùng nhau dạo phố

      Thị trấn Thanh giang tuy rằng lớn. Như Ma Tước tuy , nhưng ngũ tạng lại câu toàn ( biết dịch sao, nhưng tạm hiểu là: Ma Tước tuy bé nhưng lại đầy đủ ngũ tạng đại ý là thị trấn Thanh Giang tuy nhưng có đầy đủ mọi thứ. -_- )

      Hơn nữa nơi này nằm ở hướng tây nam, có núi vây quanh ,tạo thành bồn địa, đất đai màu mỡ. Cũng coi như là giàu có.

      Sáng sớm, Diệp Mộ Liễu vẫn còn đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của giấc mộng đẹp. Bên tai, có hơi thở nhợt nhạt hướng nàng phun đến, ngứa, trong mộng đẹp lại bị trêu chọc, quả là khó chịu, thể ngủ say.

      “Con heo lười, còn chiu rời giường sao?”
      Bắt gặp Diệp Mộ Liễu với mái tóc đen buông xõa khẽ động gương mặt trắng nõn như ngọc, trong đáy mắt Lý Ngọc, tràn ngập cảm giác thương cùng sủng ái.

      “Nếu nàng rời giường, ta phải trước đó. Ai…… Làm cho ta nghĩ, buổi sáng hôm nay nên ăn cái gì tốt đây? Ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành? Hay là ăn bánh bao lớn? Hay là ma lạt tiên hương thịt bò đậu hủ não a?”

      “Ta muốn sỗ sàng não……”

      Bỗng dưng Diệp Mộ Liễu mở to mắt, con ngươi đen phát ra ánh sáng trong suốt , như tinh quang lóng lánh.

      “Được.”

      Bàn tay vươn ra điểm điểm lên chóp mũi thẳng đứng khéo léo của nàng, cười đến rạng ngời.

      “Ta còn muốn ăn bánh bao ở .Khẩu khẩu hương…..”
      Thấy thế, nàng được tấc lại muốn tiến thước, .

      “Đều theo ý nàng!”

      ?” Nàng nheo mắt lại, tươi cười thỏa mãn mà hạnh phúc

      .” Kín đáo thở dài hơi, trong lòng hiểu sao lại thấy căng thẳng.

      Nữ tử này, dễ dàng thỏa mãn đến mức làm cho đau lòng.

      Diệp Mộ Liễu lúc này mới vui vẻ, rạo rực xoay người rời giường, dùng thời gian ngắn nhất để rửa mặt xong, sau đó nắm lấy tay Lý Ngọc, nhắm mắt theo như cái đuôi ở phía sau , dạo phố.

      đường cái, ngựa xe như nước, đám đông bắt đầu di chuyển. Hai bên ngã tư đường, trước mặt là các cửa hiệu san sát nối tiếp nhau.

      Tiểu phiến (người bán hàng ) thét to thanh, làm cho Thanh Giang huyện mới sáng sớm vô cùng tấp nập. ở hai bên đường là các hiệu quán , có bán đồ trang sức , bán son bột nước , bán hài, y phục , bán các loại thức ăn vặt .

      Còn có đoàn làm xiếc , hát hí khúc , đùa giỡn xiếc khỉ . Cái gì cần có đều có, phi thường náo nhiệt.

      Sau khi cả hai người ăn uống no đủ, liền chạy qua bên đường xem. Quả rất lâu rồi tâm tình nàng có tốt như vậy, Diệp Mộ Liễu hưng trí, có vẻ cao hứng dị thường.

      Hai người đều mặc tố y đơn giản, ở trong đám người huyên náo, cũng là nam tuấn mỹ vô song, nữ xinh đẹp động lòng người. Chỉ nhìn là biết đó là đôi bích nhân, hạc trong bầy gà, chói sáng đến loá mắt.

      “Liễu nhi thích vòng tay mã não này sao? Vậy ta mua cho nàng được ?”

      Thấy Diệp Mộ Liễu dừng cước bộ trước quầy bán trang sức, vàng bạc châu báu, Lý Ngọc hướng mi nhìn về phía nàng, cười hỏi.

      cần, ta chỉ tùy tiện nhìn xem mà thôi.”

      Lắc đầu cười, Diệp Mộ Liễu chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt .

      “Này là trâm hoa lan bằng bạch ngọc ? Thoạt nhìn cũng thực rất khác biệt.”

      Nghe vậy, Lý Ngọc cho là đúng, chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Chỉ là tùy tiện nhìn xem thôi sao? Vậy vì sao ánh mắt của nàng, lại chăm chú như vậy, say mê như vậy ?!

      Nha đầu ngốc này, chỉ sợ là suy nghĩ vì . Sợ hà bao ( túi tiền ) của có nhiều tiền, mới cố ý như vậy ?!

      “Đúng vậy, phu nhân. Trâm hoa lan bằng bạch ngọc này quả rất tinh xảo, ta cam đoan cả thành này chỉ có cái, tìm ra cái thứ hai giống như vậy đâu. Hơn nữa, đẹp như vậy nhưng lại quá đăt, chỉ cần hai lượng bạc……”

      Thấy chuyện làm ăn tới cửa, tiểu phiến bắt đầu chào hàng, hề để ý. Vì thế liền phát huy ba tấc lưỡi, liều mạng thuyết phục hai người.

      cần, ta thích.”

      đợi tiểu phiến xong, Diệp Mộ Liễu liền buông cây trâm hoa lan xuống, giữ chặt Lý Ngọc, tiêu sái, cười .

      “Chúng ta thôi, đến nơi khác xem chút.”
      giỡn sao! Hai lượng bạc có thể đủ cho hai người bọn họ ăn trong tháng . Cho dù có thích, nhưng làm sao nàng có thể lãng phí bỏ tiền ra mua vật ngoài thân như vậy được chứ?!

      Nghe vậy, tiểu phiến thất vọng bĩu môi. Lý Ngọc lời nào. Chỉ nhìn sâu vào trong mâu quang của Diệp Mộ Liễu. Tùy ý nàng lôi kéo tay , mặc kệ là hay đến lẫn trong đám người.

      “Vị phu nhân này, xin người thương xót, cấp cho ta chút bạc . Ta ba ngày chưa có ăn cơm ……”

      Trong đám người, tiểu khất cái biết từ nơi này xông ra,“Bộp” tiếng quỳ rạp xuống đất. Ngăn cản bước chân tới của hai người.

      “Cầu nhị vị thương xót cho, ta còn có bà ngoại tám mươi, dưới còn có tiểu muội mới ba tuổi…… Các nàng đều dựa vào việc ăn xin của ta để sống!”

      Tiểu khất cái chỉ mới dưới mười tuổi, vẻ mặt lấm bẩn, bộ dạng đáng thương. Chỉ có đôi con ngươi đen lớn, lại linh động dị thường . Lóe ra quang mang giảo hoạt .

      Thấy thế, Diệp Mộ Liễu lấy trong tay áo ra túi hà bao, lấy ra mười đồng tiền đưa cho , cười :

      “Chúng ta cũng giàu có gì, cái này ngươi cầm lấy trước mua cái gì ăn no bụng !”

      Chương 29 : Hà bao của Lý Ngọc bị trộm !

      “Đa tạ lão gia, đa tạ phu nhân, các ngươi nhất định là người tốt có hảo báo ……”

      Tiểu khất nhi tiếp nhận đồng tiền, nhanh như chớp, tốc độ chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn vài phần, giống như sợ Diệp Mộ Liễu lấy lại đồng tiền cho . Thế nhưng thiếu chút nữa đánh ngã Lý Ngọc.

      “Đứa này…… Động tay động chân .”

      Diệp Mộ Liễu lắc đầu cười, bất đắc dĩ thở dài .

      “Ai, quốc gia mới ổn định. Dân chúng trải qua vài năm nội loạn cùng sưu cao thuế nặng, cũng giàu có gì. Mặc dù đến mức dân chúng lầm than, nhưng nơi nơi phố đều có thể thấy được người ăn xin. hiểu, Hoàng Thượng kia làm như thế nào nữa ?!”

      Nghe nàng vậy, Lý Ngọc thấy nao nao, đáy mắt nhanh chóng lên đạo lưu quang. Chợt trở lại bình thường như có việc gì, thở dài :

      “Thanh Giang huyện là quê hương của nhân tài, Diệp đại nhân là thanh quan, trì hạt nghiêm cẩn, dân như con. Tình hình coi như tốt . Liễu nhi chưa qua địa phương khác phải ? Tình huống so với nơi này còn hơn nghiêm trọng hơn!”

      Lắc lắc đầu, Diệp Mộ Liễu bên theo bước theo , hướng phía trước đến, bên thản nhiên .

      “Ta thuở sinh ra ở Thanh Giang huyện, chưa bao giờ bước ra khỏi nơi này nửa bước.”

      “Vậy về sau, ta mang Liễu nhi du sơn ngoạn thủy, qua từng tấc đất của Đông Thương quốc, được ?”

      lời định?”

      Trước mắt Diệp Mộ Liễu sáng ngời, dùng ánh mắt ướt át như nai con nhìn . Ngón tay hướng về phía Lý Ngọc lại thập phần kiên quyết.

      Thấy thế, Lý Ngọc mỉm cười. Cùng nàng ngoéo lên ngón tay cái, gật đầu đáp.

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

      Dứt lời, nàng vào tiệm bán tơ lụa phố, ngoái đầu nhìn lại cười. Nét tươi cười kia như ánh mặt trời tháng ba, nắng mà ấm áp, chiếu vào lòng Diệp Mộ Liễu, ấm áp dào dạt .

      “Liễu nhi, chúng ta nên làm chính .”

      “Ân.” Hai má nóng lên, mặt Diệp Mộ Liễu nhất thời như rặng mây đỏ bầu trời.

      Ở tiệm tơ lụa sau phen lựa chọn, Diệp Mộ Liễu chọn bộ gả y màu đỏ thẩm ( trang phục cưới ) kiểu dáng đơn giản, giá tiền vừa phải, quay qua nhìn Lý Ngọc cười :

      “Ta lấy cái này .”

      “Liễu nhi, thế này rất ủy khuất cho nàng .”
      Thấy thế, trong đáy mắt Lý Ngọc sinh ra tia đành lòng.

      “Ta cảm thấy cái này cũng xinh đẹp mà, ta lấy nó .” Cầm gả y của mình để phía trước người khoa tay múa chân phen, Diệp Mộ Liễu cười đến dị thường sáng sủa.

      Thấy nàng kiên trì như vậy, Lý Ngọc đành phải bất đắc dĩ lấy hà bao, nhưng bỗng dưng biến sắc……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :