CHƯƠNG 1: GIẤC MỘNG TRƯỜNG XUÂN CỦA TỨC
PHU NHÂN
Tiếng răng rắc cứ thế vang lên càng lúc càng vang, càng lúc càng dồn dập, khiến hô hấp của mọi người cũng càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, cửa đá cũng chuyển động.
Tro bụi cũ nát rớt xuống.
Màn hình điện tử viết những con số Ả Rập đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa. Bọn Y Nhân tự chủ được nhắm chặt hai mắt. Ánh sáng trắng như ngọc, tựa như chiếu sáng khắp nơi, đánh thức cả sa mạc chìm trong bóng đêm.
Ngay cả Hạ Lan Tuyết ở cách xa trăm dặm cũng chứng kiến được cảnh tượng chùm tia sáng bỗng nhiên bắn thẳng lên bầu trời đêm.
vươn người đứng lên, nhìn về phía có chùm tia sáng. Trong khoảng khắc, đôi mắt được chùm tia huy hoàng chiếu sáng, lại chỉ trong khoảnh khắc mà mai .
Ở nơi gần hơn, Bùi Lâm Phổ cũng dừng lại bước chân vội vã, đôi môi run rẩy. Ông run run nhìn ánh sáng trắng kia.
Nhanh như sao băng, nhưng vẫn đủ để phủ ánh sáng chói lòa lên toàn bộ thân hình ông.
“Phu nhân…” Ông thào tự , hoảng sợ mà vui sướng.
Ở nơi gần nhất, Vũ gia từ lúc đại môn mở rộng, bạch quang bắn ra hết sức khó dằn lòng nổi mà nhảy vọt vào trong. Khi vào, ông cũng kéo luôn cả Y Nhân và Bùi Nhược Trần vào theo.
Vừa tiến vào trong mộ, tầm mắt của bọn họ còn chưa kịp khôi phục trước ảnh hưởng của chùm tia sáng lạn ban nãy, cảm thấy phía trước là mảnh trắng xóa, tựa như vừa ra khỏi màn đêm sa mạc lại lập tức lạc vào vùng băng tuyết ngập trời.
Toàn thân băng lạnh thấu xương.
“Cũng đến mức giống như qua cánh cửa như ý của Doremon chứ…” Y Nhân vẫn còn thấp giọng đánh giá câu.
Bùi Nhược Trần muốn lắng nghe lại có tiếng động gì.
Mặt nền dưới chân bọn họ bằng phẳng đến mức dị thường, còn tinh tế và trơn nhẵn hơn cả đá cẩm thạch tinh xảo nhất của hoàng cung. Bùi Nhược Trần bị phong bế huyệt đạo toàn thân, có mấy lần vì thể giữ được thăng bằng mà thiếu chút nữa bị ngã sấp xuống.
Bọn họ đứng ở bên trong hồi, chờ ánh mắt dần dần thích ứng với toàn cảnh tuyết trắng, rốt cuộc họ cũng thấy được cảnh sắc chung quanh.
Vách tường là những khối thạch nhũ màu trắng như thủy tinh cung. Cũng biết phải trải qua mấy ngàn năm, mấy vạn năm tích lũy những thạch nhũ trăm năm mới tạo thành giọt kia mới có thể tập kết thành đồ án đồ sộ dị thường, thành cung điện chụp xuống đại môn như thế này.
Chung quanh trong suốt sáng lạn. Bọn họ cúi đầu, có thể thấy được sàn nhà là ảnh ngược của chính mình. Nó trông rất sống động, hề có chút khác biệt nào. Giống như chính mình đột nhiên lạc vào thế giới gương, thể phân biệt được đâu là ảnh, đâu là bản thân chân thực.
Cảnh trí như vậy, ngay cả Y Nhân có kiến thức tiên tiến hơn bọn đến mấy ngàn năm cũng khỏi bị mê hoặc.
Tựa như lạc vào giấc mộng của chính mình.
Trong lúc bọn họ đều khiếp sợ thôi, cúi đầu cân nhắc ảnh ngược của bản thân, Vũ gia đột nhiên hô to tiếng: “Phu nhân!”
Bùi Nhược Trần và Y Nhân bị điệu bùng nổ của ông làm cho giật mình hoảng sợ, vội vàng chuyển tầm mắt đến nơi tận cùng của tầm mắt Vũ gia.
Sau đó, hai người nhìn thấy cảnh tượng mà có lẽ, suốt cuộc đời này vĩnh viễn cũng thể quên được.
Dưới chân bọn họ, dưới mặt nền mà bọn họ tưởng là mặt kính, ràng xuất bức điêu khắc nữ tử.
Cung trang nữ tử, cứ như vậy lẳng lặng đứng sừng sững cách mặt nền dưới chân bọn vài thước. Búi tóc cao ngất, bạc sam nhè bay cao. Giống như dưới nền đất có gió. Gió thổi qua, nhàng hất tung vạt áo của nàng.
Tư thế thân hình của nàng, yểu điệu mà sinh động, cứ lẳng lặng mà đứng như vậy. Đó chính là tuyệt đại tao nhã, làm cho người ta như được mở rộng tầm mắt.
Dung mạo của nàng, thể dùng lời mà hình dung được. Màu da hồng nhuận tươi tắn sống động, làm cho hai gã nam nhân ở đây đều tự chủ được mà đỏ mặt… phải là đường đột, mà là cảm thấy rằng, nếu cứ như vậy mà nhìn thẳng vào nàng, là có lỗi.
Thế nào là hoa nhường nguyệt thẹn, thế nào là chim sa cá lặn. Tất cả những từ ngữ dùng để hình dung mỹ nhân này, trong phút chốc đều mất ý nghĩa.
Ngay cả Y Nhân, đều nhìn đến mức thể dời được tầm mắt.
Trong đầu tự chủ được lên những từ ngữ ngẫu nhiên đọc được từ kiếp trước: băng tuyết vì cơ, thu thủy vì thần, la miệt sinh trần, kinh hồng thoáng nhìn*…
Đủ các từ ngữ rải rác ngừng xoay quanh trong đầu . Dù vậy vẫn thể hình dung được vẻ đẹp của nàng.
Y Nhân từng nghĩ rằng Dung Tú rất xinh đẹp. vẻ đẹp linh hoạt, kỳ ảo, dịu dàng.
Nhưng đứng trước mặt bức điêu khắc này, Dung Tú lại như gốc thảo mộc xinh đẹp của miền sơn dã, còn nàng mới là hoa trong dao trì, là hình ảnh phản chiếu của thần tiên.
“Phu nhân…” Vũ gia nằm úp sấp mặt đất. Tứ chi lay chuyển mặt đất cách bất lực, tựa hồ như muốn bơi đến bên cạnh phu nhân. Sàn nhà lạnh như băng, ông cứ như vậy mà gắt gao quỳ rạp dưới đất. Tiếng nỉ non trong miệng càng ngày càng kích cuồng, cũng càng ngày càng có trật tự. Ông gọi tên phu nhân, ánh mắt chậm rãi tan rã, tứ chi dần dần phát lạnh.
Ban đầu, Y Nhân cũng biết mê muội bao lâu, chờ đến khi rốt cuộc hơi hoàn hồn, lúc này mới phát dị trạng của Vũ gia.
chỉ có Vũ gia, ngay cả Bùi Nhược Trần cũng có điểm kỳ quái.
Vũ gia hoàn toàn điên khùng. Đôi tay ngừng cào xé mặt đất. Sàn nhà thạch mộng ảo lại kiên cố như tường đồng vách sắt. Ngón tay của Vũ gia muốn bật máu tươi. Ngay cả móng tay đều bong tróc dựng đứng, lớp thịt trắng hồng lộ ra ngoài, làm cho người xem trái tim băng giá.
Ông lại hoàn toàn biết đau đớn, cứ si ngốc đê mê mà nhìn hình ảnh dưới nền đất, phân bản thân mình ở phương nào.
Còn Bùi Nhược Trần sao? Tất nhiên là tốt hơn so với Vũ gia rất nhiều, nhưng cũng còn giữ được bình tĩnh như lúc ban đầu nữa.
ngồi xổm người xuống, chuyên chú mà dừng mắt bức điêu khắc. Hai tay đặt xuôi bên thân hơi hơi nắm chặt. trán hình như còn lấm tấm mồ hôi. Thần sắc rất kỳ quái, giống như cố gắng buộc mình phải dời tầm mắt , nhưng có sợi dây thừng vô hình nào đó lại nắm giữ tầm mắt của .
Y Nhân kỳ quái liếc mắt nhìn bọn , sau đó lại nhìn về phía bức điêu khắc.
Lúc này đây, nhìn đến ánh mắt của nàng.
Ánh mắt như ngọc lưu ly, giống như loại ngọc bảo thạch có ánh sáng thần bí nhất, xa hoa nhất. Đôi đồng tử đen nhánh đẹp và tĩnh mịch tưởng như có thể nhìn thấu đến tận đáy, lại thâm sâu thâm thúy mê người. Y Nhân nhìn nó, chỉ vừa liếc mắt cái liền có cảm giác như mắc lỗi. Rất giống như khi uống vào rất nhiều rượu, bạn biết nếu cứ uống nữa say mất nhưng lại thể khống chế nổi ham muốn được uống tiếp.
Muốn say, muốn thất thường, muốn được lần ở trần thế được trông thấy mặt chân nhất của chính mình.
“Phu nhân, phu nhân! Lão Vũ đến gặp người đây, phu nhân!” Vũ gia hoàn toàn điên khùng. Ngón tay của ông cào cào lớp thạch , lưu lại những vết máu ghê người. Ánh mắt ông hoàn toàn còn tiêu cự. Ông gọi, la hét: “Phu nhân, người ở nơi băng tuyết ngập trời này, nhất định rất tịch mịch. Người hãy chờ, lão Vũ này xuống dưới cùng người!”
“Bà ấy rốt cuộc là sống, hay chết?” Trong hỗn loạn, Bùi Nhược Trần đột nhiên mở miệng. câu vô cùng đơn giản như vậy lại hao phí hết toàn bộ sức lực của . xong, liền thở dốc ngừng.
Y Nhân sợ hãi cả kinh. nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra. Ánh mắt của bức điêu khắc kia vẫn linh hoạt sống động, khiến nàng hết si mê.
“…Là hình ảnh.” Y Nhân giọng , “Giống như hình chiếu, đại loại vậy.”
Có thể làm ra hình ảnh khuôn mặt rung động lòng người như vậy, rốt cuộc là thiên tài nào đây?
Cao thủ 3D sao?
Y Nhân hơi hơi sững người, loại bỏ suy đoán này của mình.
Chỉ là nhìn từ góc độ tạo hình mỹ thuật, hình ảnh này giống như đúc đến mức thể giống hơn được nữa. chỉ hữu hình, mà còn hữu thần. Giống như phải xuất phát từ bàn tay nhân loại, mà là do thượng đế tạo nên vậy.
Thoát khỏi mê chướng, Y Nhân cảm thấy thong dong, dùng ánh mắt nghệ thuật để thưởng thức nó.
… Mà hình như là, cũng có gì gọi là mê chướng để lạc vào.
Mắt thấy Vũ gia càng lúc càng điên cuồng, Y Nhân qua, vỗ vỗ vai ông, nhắc nhở: “Đó phải là phu nhân mà chỉ là ảo ảnh thôi. Tựa như ảo ảnh của hoa trong gương, trăng dưới nước vậy đó.”
Vũ gia lại như hề nghe thấy. Giờ phút này ông còn nghe được gì nữa rồi. Ma chướng nhập tâm.
Y Nhân định tiến lại gần bên tai ông hét lớn tiếng nhưng ngờ Bùi Nhược Trần ở bên cạnh lại đột nhiên gọi tiếng, “Y Nhân.”
Y Nhân nhìn về phía dò hỏi.
Diễn cảm của Bùi Nhược Trần lúc này rất kỳ quái. Sóng mắt ôn nhu, dịu dàng dễ gần y như lúc ban đầu. rất im lặng, cũng rất tự do. Biểu tình đó giống như người vừa tỉnh dậy sau cơn mê sảng, được nhìn thấy người vợ thân của mình vậy.
“Bùi Nhược Trần?” Y Nhân có vẻ xác định được hỏi lại, “Ngươi sao chứ?”
Bùi Nhược Trần đứng dậy, chậm rãi tới. Bước nhàng thong dong, nhưng thong dong này trước tình huống thực tế lại có vẻ như rất dị thường.
Y Nhân cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn . Nhìn thấy chậm rãi đến trước mặt mình, tao nhã vươn tay kéo mình lại đứng đối diện với .
nghiêng đầu mà nhìn .
Bùi Nhược Trần mỉm cười. Trong nét tươi cười đó là mị hoặc mà Y Nhân hề quen thuộc. Nụ cười tà mị như vậy, Y Nhân nghĩ, chỉ có cái tên bất nam bất nữ Hạ Lan Tuyết kia mới có mà thôi. hề nghĩ rằng Bùi Nhược Trần mà cũng có thể cười như vậy. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành, lại có vẻ như hề thuộc về trần thế đầy lưu luyến phiền toái này.
Sau đó, Bùi Nhược Trần vươn ngón tay, cực kỳ mềm xoa lên hai má Y Nhân. Ngón tay vuốt ve tựa như luồng điện, làm cho toàn thân Y Nhân rung động xao xuyến, giật mình lại biết vì sao.
Sau đó, Bùi Nhược Trần chậm rãi cúi người. Mái tóc lòa xòa trán hơi che khuất đôi mắt . Đôi mắt cụp xuống, lông mi khép chặt kỹ càng, giống như bức họa xinh đẹp nhắn cuộn tròn. Y Nhân thầm tán thưởng: quả là người mẫu vẽ tranh tuyệt hảo, hơi thở của gần kề.
Đôi môi hơi nóng lên, lại hơi hơi trầm.
Sau đó, Y Nhân hỏi câu rất sát với tình hình, “Ngươi làm gì vậy?”
Bùi Nhược Trần tựa vào bên tai , tiếng bật hơi mà : “Nàng thích ư?”
“ thích.” Y Nhân nghiêm trang trả lời, từng bước lui lại phía sau.
Bùi Nhược Trần giật mình, đứng yên tại chỗ, thể ngờ nổi mà nhìn , “Vì sao?”
“Thứ nhất, giờ phút này, ngươi căn bản là Bùi Nhược Trần.” Y Nhân lãnh đạm nhìn , gằn từng chữ, “Thứ hai, thứ hai là, ngươi căn bản hề thích ta. Vì sao lại hôn ta?”
“Làm sao nàng biết được, ta là Bùi Nhược Trần… Có lẽ đây mới chính là trạng thái chân nhất của ta cũng chừng.” Bùi Nhược Trần cười cười. Nụ cười lướt mà sâu thẳm, “Hơn nữa, Y Nhân, nếu ta là ta thích nàng, nàng có tin ?”
“Tin.” Y Nhân gật đầu, thản nhiên : “Ta cũng thích ngươi. Nhưng mà, giống nhau.”
“Vì sao giống…” Giọng của Bùi Nhược Trần mềm cách thần kỳ, còn có vẻ mê hoặc đắc ý. lần nữa đạp bước về phía trước. Đưa tay vòng qua mái tóc Y Nhân. Câu hỏi này thốt ra, lại tựa như lời tâm tình động lòng người.
“Ngươi có Hạ Lan Du rồi. Trong lòng ngươi còn có nhiều thứ lắm. Ngươi thể đối với ta rời chê. Chung sống với ta, ngươi yên ổn, cũng bình thản.” Y Nhân lẳng lặng nhìn , cực kỳ thành khẩn mà : “Ta hy vọng ngươi được hạnh phúc, đó.”
Những ngón tay của Bùi Nhược Trần vòng qua lọn tóc của sững lại, suy sụp rút ra, rồi hạ xuống.
Y Nhân rất tỉnh táo.
tỉnh táo để biết rằng, giờ phút này hoặc hoặc giả bị lạc vào ma chướng, tựa như lạc vào cảnh tượng trong mơ vô cùng chân .
Cũng tỉnh táo để biết rằng, bọn dứt tranh giành, dứt ham muốn.
Vậy còn lại cái gì?
Là trước đây bỏ rơi , vì thế mà rốt cuộc mất rồi.
Cảm giác mất mát, rung động tựa sấm rền, càng khiến nội tâm đau đớn triệt để.
Nhưng Bùi Nhược Trần chung quy vẫn là Bùi Nhược Trần. Nét tươi cười của vẫn như trước, hề thay đổi. Ngoại trừ con ngươi hơi có vẻ hoang mang và sầu não, còn có biểu gì khác thường.
Y Nhân lại từng bước lên, nhàng ôm lấy .
Thân thể mềm mại khéo léo, áp tựa lên lồng ngực của .
Giọng của rầu rĩ truyền đến.
“Bùi Nhược Trần, sau này các ngươi phải sống hạnh phúc đó, có biết .”
Đây là lời cáo biệt của .
Sau khi lời này dứt , những gì từng xảy ra giữa bọn họ, như có như , giả giả, tất cả đều kết thúc.
Từ nay về sau, chỉ xem nhau như bạn bè mà thôi.
Thân thể Bùi Nhược Trần vốn vẫn đứng cứng ngắc, nghe được lời này lại dần dần mềm mại. đưa tay thản nhiên khoát lên bờ vai . mất mát và kích cuồng rất khó ức chế được cùng với cảm giác như bị mê hoặc vừa rồi, dần dần tiêu tán. Ánh mắt lần nữa lấy lại được vẻ trong sáng nhất quán vốn có của mình.
hơi hơi cúi đầu. Hương vị mái tóc , như như , len lỏi vào hơi thở của .
Vũ gia vẫn ở bên tê rống, kiềm chế được.
Nhưng thế giới của hai người bọn họ lại rất yên tĩnh.
Đây cũng là cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt của Viêm Hàn và Hạ Lan Du khi họ vừa mới vào cửa động.
Vũ gia dùng tay cào xới mặt đấy. Bùi Nhược Trần ôm Y Nhân, an tường mà thong dong.
cảnh tượng kỳ quái trong thế giới.
“ chính là tướng công mà ngươi muốn tìm đó sao?” Viêm Hàn đưa mắt nhìn cảnh tượng bên trong, hề chớp mắt, lên tiếng hỏi mà cũng hề quay đầu lại.
Gặp được Hạ Lan Du chỉ là trùng hợp. Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh ở ngôi nhà tranh, đích thân dẫn dắt mọi người đến mộ của Tức phu nhân, ngờ nửa đường lại gặp được thân vệ quân của Thiên Triều. Bọn hộ tống cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá.
Viêm Hàn tập kích đội thân vệ quân đó, vì thế, bắt được Hạ Lan Du.
cũng thèm hỏi thân phận của nàng, chỉ hỏi vì sao nàng lại đến Tuy Xa – Tuy Xa bây giờ gió giục mây vần, mỗi người đến đây đều có lai lịch bất phàm: Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Khâm, Bùi Lâm Phổ, Phượng Cửu, còn có nam nhân hành vi như quỷ thần, Lục Xuyên nữa.
Viêm Hàn thể cẩn thận.
Hạ Lan Du trả lời: “Ta đến để tìm tướng quân nhà ta.”
Hạ Lan Du còn : “Tướng quân của ta là tướng quân tốt nhất đời này. Nhưng gần đây bị đứa con vô cùng ngu muội mê hoặc. Ta lo cho cho nên vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.”
Hạ Lan Du còn : “Con hồ ly tinh cực kỳ giống hồ ly tinh kia, tên là Y Nhân. Trước kia từng là phi tử trong Tiêu Dao Vương phủ.”
Cho nên, dẫn nàng cùng. Sau đó, trước cửa mộ Tức phu nhân, cùng nhau nhìn thấy cảnh tượng Bùi Nhược Trần và Y Nhân ôm nhau.
Nét mặt Viêm Hàn trầm hẳn xuống.
Dung nhan tựa như được điêu khắc tạc tượng, như băng như ngọc.
———————————————————————————-
* băng tuyết vì cơ : da thịt như băng tuyết
thu thủy vì thần: biểu lộ nét mặt như làn nước mùa thu
la miệt sinh trần: lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần: bước uyển chuyển đùa sóng lượn, tha thướt xiêm y phủ gót hài
kinh hồng thoáng nhìn: chỉ liếc mắt cái liền lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt về vẻ đẹp nào đó.
Hạ Lan Du ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cảnh tượng bên trong. Trong lúc nhất thời, cũng biết phải trả lời như thế nào.
Bùi Nhược Trần vô cùng quan tâm đến Y Nhân, điều này Hạ Lan Du biết. Lúc trước, Y Nhân cướp rể kinh hãi thế tục, mọi người cũng đều biết.
Nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng rằng Bùi Nhược Trần làm chuyện gì có lỗi với nàng. vẫn ghi nhớ phép tắc.
Cho nên, cảnh trước mắt vượt khỏi phạm vi dự đoán của nàng.
Đương nhiên, Viêm Hàn cũng chờ đợi đáp án của nàng.
Câu hỏi còn chưa dứt thanh, lập tức vào.
Lập tức, nhìn chớp mắt, đến bên cạnh Y Nhân, sau đó vươn tay nắm lấy vai , kéo ra khỏi lòng Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần hiểu ra sao. Trông thấy người này đột nhiên xuất , theo phản xả liền sinh ra địch ý. Nhưng còn chưa kịp có hành động gì nghe được giọng của Hạ Lan Du.
Hạ Lan Du đứng ở cửa, mặt mày hớn hở, lớn tiếng gọi: “Phò mã!”
Cùng lúc đó, Y Nhân lảo đảo chút rồi ngã vào lòng Viêm Hàn. Ót của đụng vào lồng ngực , nhân thể, ngẩng đầu lên. Tầm nhìn từ dưới lướt lên, đầu tiên là nhìn thấy cái cằm dựng thẳng nghiêm nghị của Viêm Hàn, sau đó nhìn thấy đôi môi , mũi , cuối cùng là ánh mắt của .
“Viêm Hàn, sao lại là ngươi!” Y Nhân vô cùng vui vẻ. Dù sao, ấn tượng của đối với vị hoàng đế Viêm Quốc này, cũng rất phi thường.
Tuy rằng gặp nhau lâu.
Viêm Hàn mới vừa rồi còn hậm hực cách khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Y Nhiên tất cả đều tiêu tán mất hết. mỉm cười, thản nhiên : “Ta đến đưa nàng . Nàng quên ước định của chúng ta rồi sao?”
“ quên mà,” Y Nhân vội vàng lắc đầu như trống bỏi, “Nhưng là, ta nghĩ rằng ngươi tìm đến ta .”
Viêm Hàn đưa về, Y Nhân phải là tin vào điều đó. Nhưng lại nghĩ đến chuyện lo lắng đến mức phải tìm – tự biết, bản thân mình chỉ là tồn tại râu ria mà thôi.
“Ta chuyện, luôn luôn giữ lời.” Viêm Hàn nhợt nhạt cười, bàn tay đặt vai Y Nhân trước sau vẫn chưa chịu buông ra.
Y Nhân cũng lấy gì làm lạ, rất an tâm mà dựa vào . Đại khái là, giữa người với người luôn có loại trực giác: ai đáng giá để ngươi dựa vào, chỉ cần dụng tâm liền có thể biết được.
Bên kia, Bùi Nhược Trần có vẻ như sứt đầu mẻ trán. Hạn Lan Du tức giận khóc lóc quở trách sai lầm của : “Bùi Nhược Trần, trước đây chàng vẫn luôn mượn cớ bận rộn công việc mà hờ hững với thiếp. Lần này còn chủ động xin được theo Thừa tướng đến nơi này giết giặc. Hóa ra, vẫn là vì tiểu nha đầu này thôi, có đúng hay ?… ta rốt cuộc có cái gì tốt đâu cơ chứ, có cái gì so được với thiếp. Chàng chưa từng ôm thiếp như vậy mà…” Hạ Lan Du giống như bị vũ nhục rất lớn vậy, câu kế tiếp, dù thế nào cũng thể ra được nữa.
Bùi Nhược Trần vẫn gì, im lặng mà nghe Hạ Lan Du oán hận, lại hơi có vẻ phân tâm, nhìn nhìn Viêm Hàn bên cạnh – Vóc người cao to lực lưỡng, khí thế như nước sâu rừng thẳm, tuấn lãng bức người.
chính là người phóng pháo sáng, chính là ‘’ mà Y Nhân đến.
Tân quân của Viêm Quốc.
Sau khoảnh khắc mất mát, Bùi Nhược Trần lại cảm thấy an ổn: Giờ phút này, Viêm Hàn nhàn nhàn phủ mình lên người Y Nhân, vẻ mặt hờ hững và quyết đoán, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Còn hơn cả Hạ Lan Tuyết, Bùi Nhược Trần tin tưởng vào vị quân vương vừa mới gặp mặt này.
“Du.” Chờ Hạ Lan Du nguôi giận, Bùi Nhược Trần thản nhiên ngắt lời nàng, ngắn gọn mà gọi câu, kiên quyết, thản nhiên, “Từ nay về sau, trong lòng, trong mắt của ta, chỉ có mình nàng thôi.”
Lúc ra những lời này, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Y Nhân. Đôi mắt trong sáng, thần sắc cũng ràng.
Y Nhân liếc mắt nhìn cái, sau đó mỉm cười.
Hạ Lan Du vốn oán trách nguôi, chợt nghe lời này, nhất thời cũng biết nên phản ứng thế nào, giật mình mà đứng yên tại chỗ.
“Nàng là thê tử của ta. Bùi Nhược Trần ta, đời này kiếp này, chỉ có thê tử mà thôi.” Bùi Nhược Trần mỉm cười với Y Nhân đứng đối diện, sau đó chuyển tầm mắt rời khỏi Y Nhân, chậm rãi phóng đến người Hạ Lan Du, “Nàng có thể vượt ngàn dặm mà đến tìm ta, ta tất nhiên cũng phụ bạc nàng.”
Bất kể như thế nào, Hạ Lan Du rời bỏ cuộc sống cao quý sung sướng nơi kinh thành để chạy đến Tuy Xa tìm – Cho dù đó là xuất phát từ lo lắng, cuối cùng vẫn là phần tình ý.
Hơn nữa, cưới nàng rồi.
Trước sau, Bùi Nhược Trần cũng tính toán lợi dụng quyền thế của Hạ Lan Du. cưới nàng, là cam tâm tình nguyện, là tự mình gánh vác lấy trách nhiệm. Nếu lựa chọn, vẫn muốn phụ trách đến cùng.
Y Nhân chỉ là phần phụ, hiểu lầm làm cho thất thường mà thôi.
Có lẽ, lâu lâu sau này, cái phần phụ này vẫn như trước, là phần phụ duy nhất làm cho trái tim rung lên thình thịch – dĩ nhiên trôi qua.
Hạ Lan Du cũng là lần đầu tiên nghe được những lời tâm tình thế này từ miệng Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần luôn là người trong trẻo nhưng lại biết kiềm chế đến mức lạnh lùng. Cho dù vào khoảnh khắc ôn nhu nhất, nàng vẫn có thể cảm nhận được khoảng cách đối với .
Nàng sửng sốt hồi, cho dù trong lòng khuấy động nhưng ngoài miệng vẫn giận dữ : “Còn những lời vô nghĩa đó làm gì nữa!”
xong, nàng lại liếc mắt nhìn qua Viêm Hàn – Lúc này, trong mắt Viêm Hàn chỉ có Y Nhân. Vẻ mặt ôn nhu của lại làm cho Hạ Lan Du cảm thấy khốn đốn. Cho dù có lời hứa hẹn của Bùi Nhược Trần, cũng thể tiêu trừ hoàn toàn được khốn đốn này.
Vũ gia sao? Từ lúc mọi chuyện diễn ra, Vũ gia còn có tiếng động. Y Nhân xoay người, phát ông kiệt lực hôn mê. Móng tay mười ngón tay đều bong tróc, lộ ra máu thịt thê thảm.
Hạ Lan Du và Bùi Nhược Trần cũng thuận thế nhìn qua. Viêm Hàn lại lạnh giọng : “Tất cả mọi người nên nhìn xuống dưới, càng thể xem bức điêu khắc ngầm kia.”
Mười người theo Viêm Hàn đến đây cũng tiến vào, nghe vậy, toàn bộ đều khoanh tay đứng qua bên, đương nhiên là nhìn chớp mắt. Hạ Lan Du cố tình nghe. Tầm mắt nàng trú đóng trong hình ảnh của nữ tử kia, tự giác mà : “Đẹp quá!”
Lời nàng còn chưa dứt, diễn cảm mặt lập tức trở nên cực kỳ cổ quái. Giống như vui sướng, giống như bi thương, lại tựa như phẫn uất. Phức tạp đến cực điểm.
Bùi Nhược Trần vội vàng đưa tay che lấy ánh mắt của Hạ Lan Du, mặt quay qua hỏi Viêm Hàn: “Làm sao ngươi biết trong bức điêu khắc kia có điều cổ quái?”
“Tất nhiên là ta biết, nhưng cần phải với ngươi.” Viêm Hàn khách khí, từ chối thẳng thừng câu hỏi của Bùi Nhược Trần. Sau đó, nắm lấy Y Nhân mà : “Nàng cứ ra ngoài chờ ta lát. Ta muốn vào trong mộ lấy vài thứ.”
“Lấy món đồ chí tôn sao?” đợi Y Nhân trả lời, Bùi Nhược Trần : “Ngươi đến đây cũng là vì món đồ chí tôn của Tức phu nhân đúng ? Sở dĩ ngươi hiểu cơ quan trong này, cũng là bởi vì phụ vương của ngươi, Viêm Tử Hạo từng đến nơi này, nhưng có cách nào lấy được, đúng ?”
“Trước đây ta từng nghe tiểu Bùi công tử là người trầm tĩnh lạnh lùng. Bây giờ gặp mặt, ngờ lại nhiều như vậy.” Viêm Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn cái rồi tiếp: “ tại ngươi là tù nhân của ta, có tư cách gì mà tự tiện xen vào?”
Bùi Nhược Trần cũng giận, hạ mi mắt . tựa hồ cũng chấp nhất đáp án thế nào.
Bên kia, Y Nhân rời khỏi Viêm Hàn lui ra ngoài, đến bên cạnh Vũ gia rồi ngồi chồm hổm xuống. Vũ gia hôn mê, râu tóc xám trắng làm cho khuôn mặt ông trở nên già nua.
Y Nhân phủ người xuống, nâng đầu Vũ gia đặt lên đùi mình, cứ như vậy giúp ông tránh khỏi sàn nhà rét lạnh như băng.
Sau đó, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn Viêm Hàn, giọng : “Chúng ta đưa ông ấy theo, có được ?”
Viêm Hàn cần suy nghĩ gì, trực tiếp trả lời: “Được,” sau đó phất tay. Trong đám mười tên hộ vệ kia, lập tức có hai gã bước ra, đến trước mặt Y Nhân. Hai người, trái phải dùi dắt Vũ gia, đỡ ông ra ngoài mộ.
“Y Nhân, nàng cũng ra ngoài . Trong này cơ quan trùng điệp, rất nguy hiểm.” Chờ cho Vũ gia ổn định thỏa đáng xong, Viêm Hàn lại nghiêng thân qua, vô cùng mềm mỏng lặp lại đề nghị vừa rồi với Y Nhân.
Thần thái ngữ khí như vậy, tự nhiên tựa như bọn họ tâm tình trong hoa viên thanh vắng, còn Viêm Hàn : “Thời tiết hơi lạnh rồi, nàng vào phòng ” vậy.
Lúc này đây, Y Nhân cũng chuyện mà gần như quật cường nhìn lại , giọng mà kiên quyết : “Ta muốn cùng vào trong đó.”
Muốn vào xem, người phụ nữ cũng xuyên giống như , rốt cuộc biến thành bộ dáng thế nào rồi?
nắm đất vàng, hay chỉ còn là tro bụi?
Hay là, trở lại giấc mộng cũ, đến từ thời , lúc cũng trống trơn.
“Cùng vào cũng được. Nhưng mà, nàng thể rời xa ta mười bước.” Viêm Hàn giống như chưa từng nghĩ đến chuyện cự tuyệt Y Nhân. Mặc dù nguy hiểm, chỉ cần ra, lập tức nhận lời – Cũng bởi vì, rất đương nhiên, để rơi vào cảnh nguy hiểm.
Y Nhân mừng quýnh gật đầu, chớp mắt mấy cái, rất ngoan ngoãn nhìn .
Viêm Hàn bật cười. Đường nét thân thể cường tráng vốn kiên nghị, trong khoảnh khắc lại trở nên dịu dàng.
giơ tay lên, âu yếm xoa xoa đỉnh đầu Y Nhân.
Theo bản năng, Y Nhân rụt cổ lại, lông mi run rẩy đáng .
Hạ Lan Du chăm chú theo dõi tất cả. Lúc dư quang của nàng bắt gặp ý cười trong ánh mắt của Viêm Hàn, thể ức chế được nỗi ghen tị nhen nhóm.
Từ khi nàng bị Viêm Hàn bắt cóc cho đến bây giờ, hôm nay chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Viêm Hàn mỉm cười.
Khuôn mặt tựa như bức điêu khắc bằng băng ngọc nhưng khi cười rộ lên, lại tựa như tuyết tan đầu mùa, nổ tung núi băng. Đẹp càng thêm đẹp, khiến nàng mê mẩn tâm thần.
Chỉ có điều, đôi mắt tràn ý cười kia, từ khi mới bắt đầu nhìn thấy Y Nhân cũng chỉ có bóng hình của Y Nhân tồn tại mà thôi.
Tựa như – -
Tựa như mỗi đêm khuya, nàng cẩn thận khẽ khàng bước đến bên ngoài thư phòng của Bùi Nhược Trần nhìn vào bên trong. Qua ngọn đèn, nàng nhìn thấy đáy mắt trầm tĩnh của Bùi Nhược Trần khi quan sát bức họa Liễu Sắc. trầm tĩnh của loại tình cảm ai cả đường lối về – Đó phải là nhìn bức họa, ràng là xuyên thấu qua bức họa đó để liên tưởng đến khuôn mặt chuyên chú của nàng họa sĩ, đôi khi còn ngẫu nhiên nhăn nhăn cái mũi.
Nhưng, Y Nhân cũng phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì cho cam.
Nếu ta có dung mạo xinh đẹp mười phân vẹn mười như bức điêu khắc dưới nền đất kia, Hạ Lan Du cũng chẳng có gì để . Nhưng phải như thế, Y Nhân có điểm nào đáng để khen ngợi: Ánh mắt quá to, cái miệng quá , khuôn mặt lại quá tròn, làn da quá trắng. Thân phận cũng cao quý, chỉ là kẻ nổi tiếng ngốc nghếch của Y gia mà thôi – Rốt cuộc có được sức quyến rũ đến đâu, hấp dẫn Nhược Trần, hấp dẫn Hạ Lan Tuyết, mà giờ, ngay cả Viêm Hàn cũng muốn sủng ái nàng?
Hạ Lan Du rất cam tâm.
cam lòng đó, tựa như mầm mống đầu xuân, lại do nàng chăm chú nhìn bức điêu khắc quỷ dị và mị hoặc kia mà chậm rãi mọc rễ, nảy mầm, im hơi lặng tiếng mà sinh trưởng.
“Tất cả huyệt đạo của ta bị khống chế, cần ngươi phải phái người áp giải ta đâu.” Thấy Viêm Hàn cố ý phái hai người đến chỉ để canh giữ mình, Bùi Nhược Trần thản nhiên từ chối. : “Hơn nữa, ta cũng rất tò mò về mộ của phu nhân, nhất định ở giữa quan sát, ra vẻ gì.”
Viêm Hàn nhìn cái, lập tức phất tay : “Phái hai người canh cửa, hai người đứng trong đại sảnh, những người còn lại cùng theo ta tiến vào – Chú ý, ngàn vạn lần được nhìn người đàn bà dưới kia.”
Mười tên thị vệ nghe lệnh, lập tức phân ra bốn người ở lại canh giữ, sáu người còn lại cùng Bùi Nhược Trần, Hạ Lan Du lập tức theo Viêm Hàn vào bên trong.
Nơi sâu trong của thế giới băng tuyết này, loáng thoáng có đường hầm màu trắng. Lúc trước, ba người Y Nhân bị tâm ma mê hoặc nên nhìn thấy. giờ, theo sau bước chân Viêm Hàn, tầm mắt cũng dần dần ràng hơn hẳn.
Đường lát gạch màu trắng trải dài. Vách tường và sàn nhà rất trơn bóng, giống như được thợ đá tinh xảo nhất tỉ mỉ làm thành – Nhưng chất liệu lại bằng gỗ, chứ phải là gạch đá. Chúng rất bóng loáng, lại lạnh lẽo như băng. giống núi băng được niêm phong cất vào trong kho đến ngàn năm hàn băng. Trong này, ánh sáng cũng rất đủ đầy. Ánh quang màu trắng trong sáng, dường như từ phía sau vách tường xuyên thấu qua, vô cùng đẹp đẽ, vô cùng chân .
Cũng biết được bao lâu. Ở phía trước, đột nhiên Y Nhân bị trượt chân, thiếu chút nữa té ngã. Cũng may là Viêm Hàn đỡ được kịp lúc.
Y Nhân quay đầu lại, mỉm cười cảm kích. Sau đó, vẻ tươi cười của liền ngưng kết khuôn mặt, ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu .
Viêm Hàn phát giác được khác thường, ánh mắt cũng chuyển lại nhìn người. Ngay sau đó, sắc mặt đại biến, thất thanh hét lên: “Cẩn thận!” Rồi nhanh chóng đẩy Y Nhân ra.
Sáu gã thị vệ phía sau nghe vậy liền xông lên phía trước. Bùi Nhược Trần cũng đè thấp Hạ Lan Du, kéo qua bên sườn né tránh. Y Nhân bị Viêm Hàn đẩy mạnh, thân thể thể gắng sức, phóng ra xa. đợi kịp ổn định lại, đột nhiên toàn thân vừa hẫng. Sàn nhà thông suốt mở ra lỗ hổng lớn đen thui, ngay lập tức nuốt chửng lấy .
Lỗ hổng lớn ấy lại nhanh chóng khép lại. mặt vang lên trận nổ bùm bùm, dần dần rồi tiêu tán.
Y Nhân bị tiếng nước giọt lên tảng đá tong tong tí tách làm cho bừng tỉnh.
Trước khi tỉnh lại, có giấc mộng, giấc mộng rất kỳ lạ.
Trong mơ, ngồi xổm bên bờ sông, hai tay úp lên má, ngơ ngác nhìn qua bờ sông bên kia.
Bờ sông bên kia có nữ tử vô cùng mỹ lệ, dáng điệu uyển chuyển như tiên. Bờ bên kia bị bao phủ bởi màn sương mù, thấy khuôn mặt của nàng. Chỉ cảm thấy nàng ta có điểm rất quen mắt, rất đẹp, rất rất đẹp. Sau đó, nàng chậm rãi xoay người, nhìn về phía . Đám sương mù tan dần, dung nhan của nữ tử kia cũng vì thế mà trở nên ràng hơn. nhìn thấy ánh mắt của nàng, mị liễm diễm tựa như hai viên ngọc lưu ly, nhưng lại mang vẻ bi thương khó tả.
“Xin chào.” Y Nhân đứng lên, ngây ngô tiếp đón, “Chào ?”
Nữ tử yên lặng nhìn chứ gì.
“Chào ?” lại lớn tiếng chào. Lúc này đây, nữ tử kia mới trả lời, hình như cũng là hai chữ “Chào .”
Nhưng lúc nghe được, lại tựa như nghe được tiếng hồi của chính mình.
Dư lãng đãng.
“Chào .”
“Khỏe ?”
“… Y Nhân.”
Y Nhân thúc mình mở to hai mắt. Câu nỉ non kêu gọi cuối cùng, xác định lắm, có phải là do mình nghe nhầm hay .
Tay giật giật, trừng mắt nhìn. Ngón tay truyền đến xúc giác vẫn lạnh băng như trước, hẳn là vẫn còn ở trong ngôi mộ băng tuyết kia. Nhưng cảnh trước mắt, lại vô cùng cổ quái: nhìn thấy ảnh ngược của mình. Trần nhà được tạo thành từ gương, sàn nhà cũng là gương. Liếc mắt nhìn qua cái là thấy được vô số hình ảnh của bản thân, như như mơ.
Y Nhân còn mơ hồ, nữ tử trong mơ vừa rồi hình như có liên hệ gì đó với mình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại thể nào nhớ ra nổi, rốt cuộc là liên hệ thế nào.
Bên tai, vẫn là tiếng nước tí tách như trước.
Y Nhân lại nhân thể nằm lại lúc nữa. Cũng biết thời gian trôi qua bao lâu, rốt cuộc cũng ngồi dậy. Đặt tay chống xuống đất, nửa ghé vào vách tường, tò mò đánh giá chung quanh.
Chỉ trong nháy mắt, hầu như hoài nghi mình về lại kiếp trước chơi game online. Trong game online có thế giới kỳ huyễn. Bốn phương tám hướng đều là gương. Mỗi tấm gương có hình dạng khác nhau, góc độ khác nhau. Chúng ta có thể chứng kiến vô số mặt gương, vô số hình ảnh của chính mình.
Còn bây giờ, đứng ở trung tâm phòng kính, giữa khoảng trống . Ngoài , nơi này chỉ có chiếc đồng hồ cát phát ra tiếng nước tí tách.
Là đồng hồ cát.
chiếc đồng hồ cát cực đại, đặt ngay bên cạnh . Cái này khác những chiếc đồng hồ cát khác ở chỗ, bên trong phải là những hạt cát, mà là nước.
Đỉnh đồng hồ cát nối tiếp với trần nhà, bên dưới là tảng đá bình thường đến cực điểm. Nước chảy xuống tảng đá, rất nhanh liền khô, để lại chút dấu vết nào. Nhưng trải qua mười mấy năm nhật nguyệt vơi đầy, rốt cuộc phía tảng đá lưu lại khe lõm, tựa như vết thương vĩnh viễn.
Về phần nước ở bên đến từ đâu, Y Nhân cũng nghiền ngẫm ra. Có lẽ đỉnh nối với cái hồ nào đó – - Nhưng ở giữa sa mạc, làm sao lại có hồ được?
Những chuyện thể nghĩ ra, dứt khoát suy nghĩ nữa.
Y Nhân cẩn thận đứng lên, cánh tay mở rộng để tránh cho mình bị ngã sấp xuống mặt kính. Sau đó, cẩn thận thong thả tới vách tường, dùng tay gõ lên tấm gương bên trái. Thanh rắn chắc, phía sau có vẻ rất đặc.
Y Nhân chơi ác, dùng chân hung hăng đạp cái. Lại chỉ nghe thấy hét thảm tiếng, còn có tiếng chân va chạm vào gương kêu ong ong.
ngã ngồi xuống dưới, ôm cái chân đau, gãi đầu, hết đường xoay sở.
Rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì thế này?
Tầm mắt của Y Nhân lại lần nữa chuyển đến chiếc đồng hồ cát đứng sừng sững giữa phòng. ngước nhìn lên đỉnh đồng hồ, chỉ thấy ống dẫn tinh tế. Ống dẫn kia, đừng căn bản là chui vào lọt, cho dù có chui vào được cũng có cách nào chen lên phía được.
Trong lúc oán trách ông trời sao nỡ tuyệt đường người khắp phòng giống như đột nhiên bị người ta lay động. Ánh sáng rối loạn lại thông suốt. Rồi sau đó, toàn bộ cảnh tượng bên trong đều thay đổi.
Trước mắt Y Nhân là hàng ngàn hàng vạn bức họa. Mỗi cái góc, các loại cảnh tượng. Nhưng tất cả hình ảnh, bối cảnh đều là khung cảnh trong ngôi mộ này.
Sau đó, Y Nhân trông thấy Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết vừa mới vào đại sảnh.
Tầm mắt của vừa hơi hơi chuyển qua, lại nhìn thấy Bùi Nhược Trần.
Tiếp tục chuyển, là Viêm Hàn và Hạ Lan Du.
Lại chuyển, chuyển nữa, lại trông thấy đường hầm lát gạch vừa qua. Bên trong còn lưu lại hai xác chết với vô số những vết châm, cực kỳ đau khổ. — Lúc trước, Y Nhân sở dĩ biến sắc mặt, là bởi vì nhìn thấy trần nhà có vô số băng châm lắc lắc rơi xuống.
Hay cách khác, những hình ảnh này chính là tiếp sóng tình hình thực tế.
Từ đây có thể chứng kiến hình ảnh của mỗi người, mỗi nơi trong ngôi mộ này!
Y Nhân trải qua nỗi khiếp sợ lúc ban đầu, sau đó càng lúc càng ràng.Với tài trí của Tức phu nhân kinh tài tuyệt diễm, đem cả ngôi mộ gói gọn trong phạm vi quản giáo của mình cũng chẳng có gì lạ. Theo lý thuyết, hẳn là còn có thể nghe được thanh mới đúng.
nghĩ vậy liền bước lên giơ tay, tùy tiện chọn màn ảnh. Ngón tay nho khẽ chạm, vừa vặn ấn tới khuôn mặt của Hạ Lan Du.
Hình ảnh kia nhất thời được phóng lớn lên, chiếm cứ toàn bộ mặt tường. Tiếng của Hạ Lan Du cũng đột nhiên quanh quẩn khắp gian, vang dội chói tai, dọa Y Nhân nhảy dựng.
Đó là gian thạch thất.
biết thế nào, Hạ Lan Du và Viêm Hàn ở chung chỗ. Gian thạch thất rộng chưa đầy mười thước vuông. Viêm Hàn bình tĩnh đứng góc, dùng tay gõ gõ lên vách tường. Hạ Lan Du đứng dựa vào vách tường, hai tay ôm vai, lạnh run. Nàng vừa nhìn Viêm Hàn, vừa run run hỏi: “Có thể tìm được lối thoát ?”
Viêm Hàn suy sụp buông lỏng cánh tay, lắc đầu : “Bốn phía đều có kẽ hở. Xem ra, lối thoát duy nhất là ở bên .” Mới vừa rồi, băng châm hạ xuống trong nháy mắt, thị vệ của Viêm Hàn nhảy lên thay hứng chịu đòn tập kích trí mạng. vừa mới trấn định lại phát Y Nhân biến mất. Cuối con đường lát gạch, quả cự thạch nhai* rầm rầm lăn đến. (cự thạch nhai: tảng đá rất lớn, được dùng để xây dựng các kết cấu hoặc các di tích)
Bọn chẳng màng đến gì nữa, chỉ có thể theo đường cũ vòng vèo mà chạy. Tiếp sau đó, mọi chuyện hỗn loạn cả lên. Cự thạch vẫn mực đuổi theo, làm hao tổn thêm hai gã thị vệ. Sau đó, Hạ Lan Du đột nhiên ngã xuống. Bùi Nhược Trần dừng lại đỡ nàng, Viêm Hàn chạy ở phía sau. Cự thạch đè xuống, bọn họ nghiêng người tránh vào vách tường. Vách tường sụp đổ, tiếp sau đó…
Tiếp sau đó, khi tỉnh lại… chính là tình trạng như bây giờ.
Bọn bị nhốt trong gian thạch thất nho , lạnh như băng. Trong phòng, hàn khí lạnh thấu xương. Thể chất Viêm Hàn phi phàm nên còn có thể chống đỡ lúc. Hạ Lan Du lại bị đông lạnh đến mức đôi môi trắng bệch, liên tục run rẩy.
Bùi Nhược Trần cùng hai gã thị vệ còn lại, cũng biết tung tích.
“Lạnh quá!” Hạ Lan Du càng ôm xiết lấy chính mình, gục đầu xuống, cúi đầu nỉ non.
Những lời này tuy là tự mình cảm thán, nhưng trong tình huống thế này, ràng là cho Viêm Hàn nghe.
Viêm Hàn bước đến bên cạnh nàng, hai lời cởi ngoại bào của mình ra, đưa cho Hạ Lan Du ngồi sụp dưới đất, lãnh đạm : “Khoác vào .”
Thần sắc của cực kỳ thản nhiên, cũng có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc.
Hạ Lan Du sợ hãi ngẩng đầu, đáng thương mà nhìn vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo của . Sắc mặt của Hạ Lan Du rất trắng. Dung nhan vốn cực kỳ diễm lệ, cũng trở nên thống khổ động lòng người rồi.
Tựa như ánh trăng trắng trong, thê lương.
Viêm Hàn thấy vậy, ánh mắt nhu hòa chút ít, động tác đưa áo cũng còn cứng ngắc như vừa rồi nữa.
Đôi môi Hạ Lan Du mím lại, rồi yếu ớt vẽ ra vòng cười.
Chỉ tiếc là, nàng biết rằng. mềm mại trong ánh mắt lạnh lùng của Viêm Hàn, cũng phải bởi vì tư thế như ánh trăng của nàng trong giờ phút này.
Mà bởi vì Viêm Hàn nhớ đến. Lúc mới gặp Y Nhân, cũng nhìn cách đáng thương như vậy.
Ánh mắt yếu đuối, trong sáng, thẳng tắp xuyên qua trần thế rộn ràng nhốn nháo, tựa như bàn tay… nắm trọn trái tim .
Từ đó về sau, có biện pháp nào tránh thoát.
Hạ Lan Du vương tay ra, mở rộng những ngón tay xuyên qua quần áo lông tơ, chạm đến ngón tay .
Viêm Hàn nhíu nhíu mày. có dấu vết muốn thối lui, cũng dừng lại, Hạ Lan Du ngược lại còn cầm chặt tay , vẫn đáng thương như trước mà nhìn , cúi đầu nỉ non, thao thao bất tuyệt: “Ta rất lạnh.”
“Nếu rất lạnh, khoác vào .” Viêm Hàn nhẫn nhịn, hề phát tác. chỉ rút tay về, lui ra phía sau từng bước, nhìn Hạ Lan Du rồi lạnh lùng .
Hạ Lan Du ngẩn người, sau đó tiếp nhận áo, ủy khuất mặc vào.
Cừu y dày, bởi vì lưu lại nhiệt độ cơ thể của Viêm Hàn cho nên rất ấm áp.
Sau khi cởi áo khoác ra, Viêm Hàn còn lại thân cẩm y bằng tơ màu đen, càng làm cho vóc người của thêm thon dài cao ngất, khổng võ mạnh mẽ.
Viêm Hàn cao hơn Bùi Nhược Trần chút. Thân thể cường tráng đúng kiểu Mạc Bắc, cũng hề giống kiểu mưa bụi ba tháng của Bùi Nhược Trần.
Hạ Lan Du chỉ liếc mắt cái rồi rất nhanh liền gục đầu xuống. Hồi lâu sau, nàng mới buồn bã mà : “Ngươi có biết vì sao Nhược Trần lại mấy lời đó ?”
Viêm Hàn nghe hiểu, nhưng cũng muốn hỏi.
Vì thế, Hạ Lan Du ngẩng đầu nhìn Viêm Hàn rồi tiếp tục : “ cái gì mà cả đời đối xử với ta tốt. Ngươi có biết vì sao lại với ta như vậy ?”
Viêm Hàn có điểm phiền chán, vốn muốn trả lời. Nhưng khi thoáng nhìn thấy khóe mắt Hạ Lan Du chảy lệ, lại có chút đành lòng.
thương hương tiếc ngọc, nhưng chung quy là sợ nhìn thấy nữ nhân khóc.
“Tiểu Bùi công tử là người trọng nghĩa. như vậy, tất nhiên là vì quan tâm ngươi.” Viêm Hàn gãi đầu .
“ phải. phải muốn cho ta nghe. cho Y Nhân nghe!” Hạ Lan Du đột nhiên giống như bị bệnh tâm thần. Nàng đứng lên, đứng trước mặt Viêm Hàn, lớn tiếng : “ muốn cho Y Nhân nghe, để Y Nhân cần lo lắng cho nữa. chỉ suy nghĩ cho ả kia thôi!”
Viêm Hàn lạnh lùng nhìn nàng, hề có phản ứng gì, : “Dù vậy làm sao?”
Hạ Lan Du nâng cằm lên, dừng trước ánh mắt Viêm Hàn, gần như khiêu khích mà : “ phải ngươi thích Y Nhân sao? Chẳng lẽ lại muốn biết tướng công của ta và Y Nhân có cái gì sâu xa à? Ngươi cũng biết, lúc trước Y Nhân ở trước mặt công chúng trong toàn kinh thành, cầu hôn tướng quân của ta, muốn cưới nàng nữa đó.”
Thần sắc của Viêm Hàn khác, vẫn là bộ dáng lạnh lùng thản nhiên. Nhưng hiển nhiên là có chút hưng trí. “ , Y Nhân cầu hôn ư?”
nghĩ ra được. Lúc Y Nhân cầu nam nhân cưới mình, bộ dáng như thế nào.
Y Nhân nhìn như thân thiết vô hại, ra lại là người cực kỳ xa xôi. Trong lòng hẳn là trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, là tươi cười nhưng vô tâm vô phế, thản nhiên xa cách.
Cho nên, lời của Hạ Lan Du chẳng những làm cho Viêm Hàn cảm thấy uể oải, mà ngược lại còn phấn chấn cách khó hiểu.
ra nàng cũng có thể thích người như vậy. Tuy rằng đối tượng đó phải là , nhưng Viêm Hàn vẫn cảm thấy vui vẻ.
Hạ Lan Du biết trong lòng Viêm Hàn hề giận mà còn mừng thầm, vẫn mực căm giận, : “Nhưng nàng ta ở trước mặt ngươi lại còn tỏ ra ngây thơ đáng . Khiến ngươi nàng tin nàng, hệt như lúc nàng mê hoặc tam ca vậy – - Y Nhân căn bản phải là loại ngươi giống như ngươi tưởng đâu. Nàng vừa xấu vừa ngốc lại . Vì sao cả đám các ngươi đều xem nàng như bảo bối vậy!”
Viêm Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng cái, cũng phản bác, chỉ thản nhiên câu, “Du công chúa, chúng ta đâu có quen nhau.”
Bởi vậy, cũng muốn tiếp tục cùng nàng chuyện.
Hạ Lan Du ngẩn người. Viêm Hàn xoay người, đưa tay tiếp tục gõ gõ mặt tường, muốn tìm đường ra ngoài.
“Chúng ta quen nhau…” Hạ Lan Du ở sau lưng Viêm Hàn, chậm rãi : “Nhưng ta vẫn nghe về tên của ngươi. Lúc hoàng huynh nhắc tới ngươi, ta ở bên cạnh nghe được. Trước khi nhìn thấy ngươi, ta mực suy đoán về dung mạo của ngươi, khí độ của ngươi có vĩ bức nhân giống như những gì bọn hay …”
Viêm Hàn chỉ hơi hơi nghiêng đầu, như nghe như .
“Sau đó, ngươi bắt ta. Lúc ngươi tự giới thiệu, ta nghĩ. ra quân vương của Viêm Quốc, chính là như thế này.” Hạ Lan Du mặc dù cảm nhận được lạnh lùng của Viêm Hàn, nhưng vẫn tiếp.
“Bệ hạ, nếu ta , lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thích ngươi rồi, ngươi có tin ?” Trầm mặc hồi, Hạ Lan Du nhìn về phía bóng lưng của Viêm Hàn, gằn từng chữ.
Thân ảnh của Viêm Hàn dừng lại.
Sau đó, xoay người nhìn Hạ Lan Du, khẽ cau mày. Vẻ mặt cũng có thần sắc chê cười, còn nhìn nhận.
“Ta tin, chỉ có điều ta thể chấp nhận ngươi.” Viêm Hàn trả lời nghiêm túc, “Ban đầu lúc bắt được ngươi, ngươi tìm tướng công của mình. Khi đó ta tôn kính ngươi. Bây giờ ngươi lại ở sau lưng tướng quân với nam nhân khác những lời như vậy. Tuy ta xem thường ngươi, nhưng cũng tôn kính ngươi nữa.”
“Nhưng trước khi gặp được ngươi, ta hề biết được, thích người có tư vị như thế nào. Ta và tướng công lớn lên cùng nhau. tuấn, tài giỏi, văn võ song toàn, lại tao nhã. Ta làm sao có thể cự tuyệt . Huống chi, là người thừa kế của Bùi gia. Cậu ta lại cực lực muốn mượn sức của Bùi gia…” Hạ Lan Du giải thích với vẻ bất lực, giống như nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng.
lạnh lùng của Viêm Hàn khiến cho kẻ từ đến lớn chưa bao giờ phải nếm qua mùi vị thất bại như nàng, bi phẫn khó tả.
“Du công chúa, ngươi phải là đứa trẻ…” Viêm Hàn chỉ dùng câu cắt ngang lời nàng.
Sau đó, xoay người lại, tiếp: “Những lời vừa rồi, ta coi như chưa từng nghe thấy, cũng muốn bởi vì nó mà nảy sinh bất cứ quan hệ gì với ngươi – - Câu đầu tiên của ngươi, ta tin ngươi. Đơn giản là ta cũng từng chỉ bằng ánh mắt đầu tiên mà thích người. Chỉ có điều, người đó phải là ngươi, vĩnh viễn cũng có khả năng là ngươi.”
“Người đó là ai?… Y Nhân sao?” Hạ Lan Du trắng bệch, nghiêm mặt, ngập ngừng .
“Là Y Nhân.” Viêm Hàn bật ra câu trả lời, chưa từng do dự.
Hạ Lan Du vì thế mà trở nên trầm mặc, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Những sợi tóc trán lòa xòa phủ xuống mặt nàng, che dấu cảm xúc.
Viêm Hàn lại dùng hai ngón tay ôm cằm, hãy còn cân nhắc: lúc trước, Y Nhân rốt cuộc thích Bùi Nhược Trần ở điểm nào nhỉ?
Ngoài tấm gương, Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng lặng người, sau đó quay đầu tìm nơi có những người khác.