1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng hậu hỏa ma - Tinh Á ( Hoàn - 10c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Công nguyên năm 2005

      Lãnh Phách Thiên ở lại đảo mình, chậm rãi bước ra cung điện mình ở ba năm, chờ đợi nguyền rủa giáng xuống, nhưng cái gì cũng xảy ra, tâm tình của phiền não đấm phát lên tường, lại nhớ đến đứa em bị mất tích.

      Từ khi Lãnh Tinh mất tích đến bây giờ là sáu năm, bọn họ rất tin tưởng nhất định là còn ở hòn đảo này, cho nên ba năm đầu mất tích, bọn họ ngày đêm khai quật mảnh đất này, đào ra được hơn phân nữa những làng mạc ở phía Bắc của đảo, nhưng việc tìm kiếm Lãnh Tinh vẫn có thu hoạch.

      Trong quá trình khai quật ngừng xảy ra bất trắc, thiệt hại mấy chục mạng người, cuối cùng vào ba năm trước buộc phải dừng lại việc khai quật. Các nhà khảo cổ đều đây là mảnh đất bì nguyền rủa, nhất định là Lãnh Tinh sơ ý chạm phải lời nguyền nên bị trừng phạt, mới có thể vô duyên vô cớ biến mất trước mắt mọi người mà để lại chút tung tích nào. Nếu có lời nguyền, vậy tại sao trừng phạt , rất nhiều người của Lãnh thị đến hòn đảo này, vì sao trừng phạt bọn họ, dù sao tất cả đều do bọn họ gây họa, ai bảo bọn họ muốn tìm nguồn gốc của mình chứ? Nhưng tại sao lại muốn Lãnh Tinh chịu tội thay cho đám người khai quật là bọn họ chứ?

      Muốn nguyền rủa hãy nguyền rủa đây này, chỉ cần trả lại em cho là được rồi, Lãnh Phách Thiên rống to với bầu trời, lên oán hận chất chứa nhiều năm, hận thù nhiều năm, đợi chờ trong nhiều năm.

      tới lui, Lãnh Phách Thiên vào gian phòng lớn đầy bụi bậm, gian phòng bị giường lớn chiếm phần năm, giường lớn dường như bảy tám người có thể nằm được. Giường được đặt ở phía Bắc, hơn nữa vị trí này là nơi cao nhất trong gian phòng, có chút cảm dieenddanleequyddoon giác cao cao tại thượng. Phía dưới giường là cầu thang gồm mười bậc, ngay chính giữa gian phòng có chậu than khổng lồ, ló lửa của chậu có chút uốn lượn, giống như tư thế triều bái. Đây là gian phòng cực kì quái lạ, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy yên tĩnh, lần đầu tiên cảm thấy Lãnh Tinh cách gần, giống như ở bên cạnh vậy.

      Lãnh Phách Thiên tùy ý lại trong phòng. Kể từ sau khi Lãnh Tinh mất tích, đây là lần đầu tiên rơi lệ, trong gian phòng này làm cảm thấy ấm áp, rất nhớ, muốn chính miệng rằng rất nhớ , đứa em duy nhất của .

      luồng gió nhàng thổi qua, chạm vào mặt của Llãnh Phách Thiên, dường như muốn khuyên đừng khóc, Lãnh Phách Thiên kích động tựa vào bên tường, im lặng rơi lệ.

      Chuyện kỳ dị xảy ra! Vách tường Lãnh Phách Thiên dựa vào đột nhiên mở ra, kinh ngạc lùi lại bước, đợi toàn bộ bụi bậm bay hết mới đến gần nhìn, bên trong là hai tấm ván gỗ, cẩn thận từng li từng tí lấy ra, đọc chữ viết tấm ván gỗ đó. Vừa mới đọc, đôi tay lại kích động suýt nữa làm rơi tấm ván gỗ.

      Ba mẹ, các thân ái:

      Con là Lãnh Tinh, là Lãnh Tinh để cho mọi người lo lắng. Con biết lá thư này có ngày nào tới trong tay của mọi người hay , nhưng con chỉ có thể cầu nguyện là nó có thể, như vậy mọi người mới biết con sao, bình an vui vẻ sống ở nước Hỏa Ma thời cổ đại. Con nghĩ con hù dạo được mọi người, có đúng hay ? Con từ từ giải thích cho mọi người nghe.

      Con nghĩ con xúc phạm tới lực lượng nào đó, bị cỗ lực lượng này mang về thời đại của mười triệu năm trước. Bây giờ con ở cái hòn đảo -- là phía Bắc của đảo Hỏa Ma, sống đất nước tên là nước Hỏa Ma. Phía Nam của đảo là nước Chích, ở giữa hai nước có dãy núi ngăn cách. Con bị người ở nơi này gọi là Hỏa nữ, sùng bái con giống như Thần, hơn nữa còn mơ hồ gả cho Tát Tư vương nước Hỏa Ma làm vợ. Con rể của mọi người trừ tính tình có chút xấu, ngược lại còn được xem là người người chồng tốt đó nha. Mọi người ngàn vạn lần đừng lo lắng cho con, con ở nơi này sống rất tốt, con biết tất cả mọi chuyện nghe rất thần kỳ, nhưng xin tin tưởng con, đừng rơi lệ hoặc là đau lòng vì con nữa, con ở nơi này rất hạnh phúc, đừng tìm con nữa, nếu con rất khổ sở, cảm thấy như mình thiếu nợ mọi người.

      Đến đây, con muốn cầu xin ba mẹ tha thứ, tha thứ cho con kiếp này cách báo hiếu, nếu như có thể, kiếp sau để cho con làm con của hai người, được ? Kiếp sau con làm bạn với hai người đến cuối đời. Em cũng rất nhớ rất nhớ các trai, cám ơn các thương em nhiều năm như vậy, hi vọng các đều có thể sống vui vẻ hạnh phúc.

      Phách Thiên, em có dự cảm lá thư này bị tìm được, là người đầu tiên đọc lá thư này, dự cảm của em có chính xác ?

      Em , à, đừng vì em mà chảy quá nhiều nước mắt đó nha! Chỉ là chúng ta sống cùng mộ thời đại thôi mà, giống như người ở Đông Phương, còn người ở Tây Phương vậy đó. Cho nên, đừng quá khổ sở, nếu em rất đau lòng rất đau lòng. Mọi nười vĩnh viễn sống ở trong lòng của con, cả đời này con quên mọi người, con bảo đảm!

      Em Lãnh Tinh

      Cầm lên tấm ván gỗ, Lãnh Phách Thiên lao ra cung điện, ngồi lên máy bay trực thăng bay khỏi đảo Hỏa Ma, cả người vẫn kích động ngừng run rẩy.

      *****

      Lãnh Phách Thiên mời tới những nhà khoa học hiểu sâu về ngôn ngữ cổ, nhà lịch sử học, nhà dien$dan#le€quy£don khảo cổ học đến để cùng nhau giải nghĩa những chữ được viết tấm ván gỗ. năm giải được, hai năm, hai năm được mười năm. Lãnh Tinh viết bức thư kia, nhất định có dụng ý của nàng, cho dù dùng hết tâm lực kiếp này, đều phải hoàn thành.

      Hôm nay bầu trời u, có chút mưa , cha mẹ và các trai của Lãnh Tinh lại lần nữa bước lên mảnh đất mà Lãnh Tinh gọi là đảo Hỏa Ma này. Sau nhiều năm, cảnh tượng của nó trong lòng mỗi người lại chênh lệch ngàn dặm so với quá khứ. Từ khi Lãnh Tinh mất tích bọn họ lòng như lửa đốt, mỗi lần đến đây đều đau đến muốn sống, hôm nay biết cũng sống ở mảnh đất này, chỉ là khác thời mà thôi. Cho nên, lần này tới, bọn họ cảm thấy tâm tình nhõm hẳn, cuối cùng nhanh chóng buông xuống lo lắng của bọn họ nhiều năm qua.

      "Cha, mẹ, muốn sao?" lạnh lùng đỡ lấy mẹ hỏi.

      "Ừ, thôi." Mẹ Lãnh Tinh nhìn lại đỉnh núi phía Bắc, len lén lau khô nước mắt. Đây là lần cuối cùng bà vì con bảo bối chảy nước mắt. Con của bà sống rất tốt, bà là người làm mẹ nên mừng thay cho chứ phải đau lòng.

      Đoàn người ngồi lên trực thăng, bay .

      luồng gió quyến luyến thổi qua bầu trời đảo Hỏa Ma, lâu sau, đỉnh núi phía Bắc biến mất. Chuyện xưa ở đảo Hỏa Ma vĩnh viễn kết thúc.
      《 hết trọn bộ 》

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :