1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 9: Mai tần


      Tin tức Tề Hạo có ý định phong tôi làm phi chắc là lộ, tất cả mọi nơi trong hoàng cung đều đồn đại về tôi. Ngay cả mấy thái giám của Dạ Hương cũng bàn tán về tôi, chúng tần phi coi tôi là đối tượng để buôn chuyện. Tất cả mọi người đều biết, vì sao xú nha đầu như tôi lại có mị lực lớn vậy, khả dĩ mê hoặc cả Thái hậu lẫn Hoàng thượng. Nguyên nhân được Thái hậu quí tôi , nhưng bản thân cũng chẳng biết vì sao Tề Hạo cũng nàng dân dã xấu đến dọa người như tôi. Hỏi Tần Nhi, hai năm trước, có phải tôi gặp Tề Hạo , nàng chỉ đáp biết.



      Lúc đầu, xem như yên bình. Đến mấy hôm trước, chúng tần phi mới bắt đầu lục đục đến đây đả kích nhục mạ tôi. Tôi coi như thấy, hai trực tiếp vặc lại. Qua có mấy ngày, tôi đắc tội ít người. Nếu biết tôi mang thai, các nàng ấy cũng tha đâu, quả thể biết trước được gì. Người mang thái phải tâm bình khí hòa, tôi mới vì mấy lời nhục mạ của đám đàn bà đó mà tức giận. Chỉ tổ hại mình.



      “Tiểu thư, Cổ mỹ nhân tới.” Tần Nhi vội vàng chạy vào. Hôm qua có rất nhiều người nháo , hai người các nàng giữ cửa, chạy vào báo tôi, để tôi chuẩn bị. Kỳ tôi có chuẩn bị được gì đâu, vào Lãnh cung rồi còn nhược điểm gì nữa.



      Cười nhạt, tôi cười đám đàn bà mít đặc kia, cũng là cười cho nỗi bi ai của bản thân.



      Chỉnh trang lại áo quần, tôi với Tần Nhi: “Muội cứ lui xuống trước .” Thái độ của tôi với các sủng phi rất khủng bố, tôi sợ trái tim mong manh yếu đuổi của Tần Nhi bị dọa chết mất. Tối hôm trước tôi mắng Lý quý phi trận, Tần Nhi với Ngâm Thu chết khiếp rồi. Từ lúc Lý quý nhân tuyên bố phải trừng trị tôi, rút cuộc đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi biết nàng ta thể làm gì mình. Mà chỉ nàng ta, toàn bộ đám đàn bà hậu cung đều thể đụng vào tôi. Tôi có chỗ dựa, nhưng kì thực lại có Thái hậu và Tề Hạo chống lưng, chết được. Với tính tình của tôi, cho dù có người giúp đỡ cũng tuyệt đối cho ai mặt mũi.



      Tần Nhi biết tính tôi, gần đầu, “Hảo, nô tỳ ở ngoài, nàng ta nếu dám làm gì tiểu thư, nô tỳ nhất định để yên.”



      Tôi gật đầu, “Nếu nàng ta dám, ta băm nàng ra cho cá rỉa.”



      “Ôi chao, tiểu nghi muội muội? Muội muốn băm ai a? phải là ta chứ?” Tần Nhi chưa kịp ra ngoài, thấy nữ tử mặng cung trang hồng nhạt, ngoáy mông vào, phía sau còn có hai cung nữ theo. cần phải , đây nhất định là Giả mỹ nhân. Đúng là giả, đúng là hoa đán (*) tôi từng thấy các vở tuồng, mỹ nhân đến khó nhìn. Trong lòng, tôi ai oán ba phần. Tề Hạo a, nghe Giả mỹ nhân rất được sủng, nguyên lai là thế này.



      (*) hoa đán: diễn viên đóng vai con có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá (QT).



      Tần phi của Tề Hạo tôi gặp hơn phần nửa, ai nấy đều dong chi tục phấn, khó trách đối với kẻ xuất trần phiêu dật tôi đây thấy hứng thú. (mỗ Sở: Dung Dung, cái mặt thế này mà xuất trần phiêu dật? Quỷ vương thấy còn phải hét tiếng lão đại. Dung Dung: phải sĩ diện trước , thấy đống mỹ nữa kia, lòng tự trọng của ta bị đả kích, ngươi để ta gỡ gạc chút .)



      Tôi nhìn Tần Nhi, ý bảo nàng hãy lui . Rồi cười: “Tỷ tỷ, tỷ đến có việc chi, muội muội ta nào dám băm tỷ, tỷ tỷ thỉnh mau ngồi xuống.” Tôi niềm nở mời nàng ta ngồi. Thấy tôi khiêm tốn, nàng lại càng đắc ý, thỏa mãn gật đầu. Sau đó nhíu mày, dùng khăn tay bịt mũi:



      “Muội muội, muội ở đây thấy có mùi lạ sao.”



      Cung nữ theo bèn : “Nương nương, đây là Lãnh cung, là nơi ở của hạ đẳng nhân.”



      Giả mỹ nhân cười: “Ngươi ta quên mất, muội muội, tỷ tỷ từ bé được nuông chiều, thỉnh muội muội đừng trách.”



      Nhịn… Nhịn… Móng tay tôi đâm sâu vào thịt, nhưng vẫn cười: “Tỷ tỷ quá, muội muội sao dám trách. Tỷ tỷ, nơi này là Lãnh cung, có trà nước ngon lành, có gì để tiếp đãi tỷ tỷ.”



      Mặc dù ở Lãnh cung, cũng ai dám đối xử tệ bạc với tôi. Mấy thứ cấp cho chúng nương nương, tôi cũng có. Thậm chí cả Thái hậu lẫn Tề Hạo đều tặng thêm đồ cho tôi. Vài ngày gần đây, Tiểu Hỉ Tử còn mỗi ngày đều đến, phải tổ yến cũng là vây cá, nghe là Tề Hạo bảo làm, mấy thứ tốt từ Ngự Thiện phòng đều vào miệng tôi hết. Tần phi ở Lãnh cung mấy ai được đối xử vậy, tôi là người đầu tiên á.



      Bà mày có thứ tốt ở đây, bày ra cho chúng bay ăn đâu.



      Lúc chúng tần phi bắt đầu tới, tôi còn tiếp đãi tí, nhưng sau phát ý đồ của đám đàn bà đó, ngay cả nước lọc tôi cũng cho. Làm nhục tôi lại còn muốn ăn của tôi ư, tôi phải quả hồng mềm nhá.



      Giả mỹ nhân biết tôi cố tình muốn tiếp nàng, cũng giận, ngâm nga: “Cũng phải, muội muội thân có xuất thân từ thanh lâu, từ bé có nương giáo dạy, hiểu quy củ, tỷ tỷ ta chấp.”



      Khinh người quá đáng, khả dĩ mắng tôi, nhưng tuyệt đối được vu nhục mẹ tôi. Trong lòng tôi, Uyển Tâm là mọt nữ tử cao ngạo, dứt khoát được vu nhục bà.



      Tôi muốn bật lại lại nghe giọng nữ khác: “Cổ muội muội muốn , gia giáo là quan trọng. Mạc muội muội vì thủa tang mẫu, chỉ có Mạc Thượng thư dạy bảo. Nhưng ta nghe , phụ thân của Cổ muội muội là thương nhân dốt đặc cán mai, mẫu thân lại là kỹ nữ ở kỹ viện Dương Châu, biết gia giáo của Cổ muội muội thế nào?”



      Tôi còn tưởng Giả mỹ nhân này xuất thân cao quý thế nào chứ, ra cũng chỉ thế mà thôi. Chưa từng thấy loại nữ nhân nào tầm thường như nữ nhân này, thảo nào ăn mặc như hát tuồng. Xem son phấn, mặt mày kìa. Còn đeo bao nhiêu là châu bảo thúy ngọc nữa chứ, muốn biến mình thành cây thông Nô-en hả.



      Mẹ tôi dù xuất thân thanh lâu, nhưng cũng là nữ tử có phẩm hạnh. Tôi đoán, mẹ nàng khéo còn thấp hèn hơn kỹ nữ, còn dám tới chọc ngoáy tôi. Nếu tôi sớm biết gia cảnh nhà nàng, giờ chắc nàng bị tôi chửi đến chết rồi.



      “Tần thiếp cấp Mai tỷ tỷ thỉnh an.” Giả mỹ nhân biến sắc, cúi cúi người. Nguyên lai, đây chính là Mai tần trong truyền thuyết, trước kia là hoa nô ở cung Thái hậu. Mai tần thân hoàng sắc cung trang, trang điểm , khuôn mặt mang vẻ tươi cười nhàn nhạt, quả giống như mai hoa cao khiết. Ở yến hội của Thái hậu từng gặp mặt, bất quá chưa nhìn kỹ, ngờ nàng lại đến giúp tôi giải vây.



      Tôi cũng học Giả mỹ nhân, “Tần thiếp cấp tỷ tỷ thỉnh an.”



      Mai tần đến, nâng tôi dậy, cười: “Đều là tỷ muội nhà, muội muội cần đa lễ.”



      “Tỷ tỷ gì vậy, phân vị của tỷ tỷ ta, muội muội phải hành lễ với tỷ tỷ là đúng.” Tôi nghĩ đằng, néo. Ở thế kỷ 21, ai còn làm mấy cái trò này, quen.



      Mai tần nhìn lướt qua Giả mỹ nhân, thản nhiên: “Cổ muội muội, muội cũng cần đa lễ nữa.” Nàng cố tình nhấn mạnh vào chữ ‘Cổ’, biết có đúng là muốn ‘Giả’ muội muội .



      “Vâng.” Cổ mỹ nhân dịu dàng đáp lại. Xem ra Mai tần cũng phải là nhân vật đơn giản, bằng sao Cổ mỹ nhân lại phải e sợ như thế.



      “Dung muội muội, đừng đứng nữa, mau ngồi .” Mai tần kéo tôi ngồi xuống bên cạnh.



      “Tỷ tỷ, Lãnh cung quạnh quẽ, biết có gì để chiêu đãi tỷ tỷ hay . Mấy hôm trước Hoàng thượng có ban cho ta chút sầu riêng, hay tỷ tỷ nếm thử .”



      Tôi rất có thiện cảm với Mai tần. Nàng ngại đắc tội Cổ mỹ nhân, giải vây cho tôi, còn tuyên bố ràng đứng về phe tôi, mượn hơi mượn sức cũng được. Tiện thể dằn mặt Giả mỹ nhân chút, Liễm Dung tôi phải loại dễ bắt nạt đâu nhá.



      “Hoàng thượng quả là thương muội muội, sầu riêng này chính là do Thành vương mang về từ biên quan, ngay cả Thục phi tỷ tỷ cũng có đâu.”



      Tề Hiên? có làm sao ? Có bị thương ?



      “Hoàng thượng cũng rất thương tỷ tỷ a. Giả tỷ tỷ, cùng chuyện với chúng ta .” Tôi cố tình lớn tiếng.



      Giả mỹ nhân vội : “Tần thiếp khó chịu, xin lui về nghỉ ngơi.”



      “Muội muội , chúng ta tiễn.” Mai tần vẫn thản nhiên. Giả mỹ nhân biến sắc, vội vàng ứng khẩu.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 10: Phiên Phiên


      Tôi thoáng nhìn Mai tần, rồi lớn giọng: “Tần Nhi, thập thò cái gì, mang sầu riêng Hoàng thượng cho ra đây.” Lại cười cười với Mai tần: “Tiểu Hỉ Tử vừa đem hạt dẻ cho ta, tỷ tỷ có muốn nếm thử.”



      Nàng thở dài, “Muội muội tuy ở Lãnh cung nhưng lúc nào cũng có chỗ đứng trong lòng Hoàng thượng, có gì tốt đều được người mang đến đây.”



      Tôi thản nhiên : “Tỷ tỷ quá, Hỉ công công chỉ là mang cho ta chút điểm tâm.”



      Tần Nhi vừa bưng trà và sầu riêng lên, tôi lại phân phó nàng ấy lấy hạt dẻ. Mai tần cũng với cung nữ bên người: “Ra ngoài , ta chuyện với tiểu nghi, chưa có phép bất luận kẻ nào cũng được vào.”



      “Vâng.”



      Nàng muốn gì? Còn bảo cung nữ bên người ra ngoài, lòng tôi nổi nỗi mơ hồ bất an.



      “Muội muội có biết vì sao ta lại cứu ngươi?”



      Tôi lắc đầu, gì.



      “Bởi vì Hoàng thượng muốn ta bảo hộ ngươi, cho phép ai thương tổn ngươi, khi dễ ngươi.” Nàng , vẻ mặt dần lộ ra vẻ thê lương, “Liễm Dung, tối qua ta thị tẩm.” Có ý gì? Đến khoe khoang với tôi, rằng nàng có bao nhiêu sủng ái ư? Tuy vẫn luôn tự với mình, cần phải thương tâm, là hoàng đế, nhất định mỹ nữ vô số. Thế nhưng thực tâm, vẫn có cơn đau buốt biết vì sao lại tự nhiên xuất .



      Nàng nhìn thần sắc u của tôi, cười: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta muốn đến khoe khoang. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, hoàng thượng cả lúc trong mộng vẫn gọi tên ngươi.” Lại nữa, huynh đệ nhà họ giống nhau .



      Tôi lại thản nhiên: “ phải lại gọi Diêu Diêu chứ, Liễm nhi ha.” Lại chẳng nhận sai người nữa ?



      “Người gọi Liễm Dung, là Phiên Phiên.” Khoan , sao biết tôi là Phiên Phiên? Lẽ nào chúng tôi từng gặp nhau? Kiếp trước? Hay là chủ nhân của thân thể này cũng được gọi là Phiên Phiên, đợi lát hỏi Tần Nhi.



      Tôi cười lạnh: “Nhã Nhược, ngươi biết lòng Tề… Hoàng thượng có ta, vì sao còn muốn giúp ta? Nữ tử hậu cung phải xem ta là cái gai trong mắt?” Nếu lật bài ngửa rồi, cần phải tỷ tỷ muội muội khách sáo nữa.



      Nàng cũng cười, còn lạnh lẽo hơn cả tôi. “Ngươi biến mất, ta cũng phải là người duy nhất trong lòng người. Người duy nhất trong lòng người là ngươi. Nữ tử kêu là Phiên Phiên kia, từng cứu ngài mạng.” Rối, rối quá, càng lúc càng rối. Tôi cứu lúc nào, nhớ.



      Nhã Nhược mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, son phấn thể nào che đậy hết. Tôi ngơ ngác nhìn nàng, dường như có thể thấy tâm nàng vỡ ra từng mảnh. Nguyên lai, nàng cũng Tề Hạo. Đến lúc đó tôi cũng phát , tôi người nên . Bởi vì người thực nhiều lắm. chỉ có trái tim, thể cho tôi tất cả. Lòng chỉ có tôi, vậy còn những người phụ nữ đáng thương kia phải làm sao?



      “Nhã Nhược, ta nhận ân, nhưng lại phụ tình .” Nếu thuộc về tôi, tôi cần gì phải tranh giành. Thực tế, tôi sớm muốn tranh giành. Trong bụng tôi còn có đứa trẻ, vì sao tôi còn muốn toàn tâm toàn ý? Tôi đủ tư cách, lại càng xứng đáng. là của ta việc gì phải cưỡng cầu.



      “Hảo nhận ân, nhưng…” Nàng còn chưa xong tôi chợt buồn nôn, rồi nôn sạch hết những gì ăn, nôn đến nỗi nước niếc cũng ra hết. Nàng vội vỗ vỗ lưng tôi, “Liễm Dung… Ngươi làm sao vậy, có muốn ta truyện ngự y .”



      Tôi nắm lấy tay nàng: “, chỉ là ăn phải đồ thiu thôi.”



      Sống 27 năm rồi, lần đầu tiên tôi thưởng thức tình cảnh nôn ọe. Ai, nếu sau này thỉnh thoảng tôi cứ thế, chuyện có thai sớm muộn cũng lộ. Hơn nữa, bụng tôi còn dần to lên, chỉ cần phải mù cũng biết tôi mang thai.



      sao?” Mai tần hồ nghi nhìn bụng tôi, tôi vội xoay người. “.”



      “Nếu muội muội khó chịu, ta cũng quấy rầy nữa, đợt lát truyền ngự y đến xem.”



      Tôi cố bình tĩnh: “ cần, nghỉ ngơi lát là được rồi.”



      Đợi Mai Tần rời , Ngâm Thu đến bắt mạch cho tôi, thai tâm ổn định, chỉ là ốm nghén bình thường. Tôi thở dài mà lòng cứ là lạ. Nhìn bụng sớm có hình, chỉ có thể thở dài. Gần đây mưu ma chước quỷ nhiều lên, giờ có biện pháp khả thi.



      Phiên Phiên? Đây đúng là nhũ danh của tôi, lẽ nào cơ thể này cũng được gọi là Phiên Phiên. Tôi hỏi Tần Nhi, nàng tôi từ bé được gọi là Liễm Dung, có nhũ danh. Đầu tôi ong ong, rối tung.



      *



      Đây là nơi nào? Sao tôi lại ở đây?



      Nhìn kĩ, hình như là thiện phòng. Mơ hồ còn có tiếng gõ mõ hòa lẫn tiếng tụng kinh, thiếu nữ khoảng 15, 16 tuổi mặc đồ trắng, che mặt, mình ngồi giường. Dáng vẻ nàng u nhã, như tiên tử cao khiết.



      Thiếu nữ mở cửa sổ, trời đầy sao. Đột nhiên cơn gió mạnh thổi tới, ánh nến yếu ớt phụt tắt. Thiếu nữ còn chưa kịp châm lại nến, thấy cửa phòng bật mở. nam nhân người đầy máu ngã xuống. Thiếu nữ thoạt tiên cả kinh, nhìn nam tử mãi vẫn động đậy, mới dè dè dặt dặt bước tới.



      Nam tử mình đầy vết thương, vết đao thương vô số, mặt vẫn còn đeo mặt nạ sắt, mặt . Thiếu nữ thở dài, đỡ vào phòng.



      Thiếu nữ cẩn thận bôi thuốc cho , chợt bên ngoài nghe tiếng bước chân hỗn độn, có người : “Vết máu đến đây mất, xem ra tiểu tử kia chạy chưa xa.”



      Thiếu nữ cả kinh, muốn giấu nam tử , nàng thấy mặt đất đầy máu, suy nghĩ mất lúc. Liếc mắt, nàng thấy có thùng gỗ lớn ở kia. Vội nhét nam tử vào trong chiếc tùng, nước lập tức biến thành màu hồng. Thiếu nữ vẫn cả kinh, nhắm mắt cởi quần áo ra, ngồi vào trong thùng, tiện thể phủ quần áo trắng lên mặt nước.



      “Rầm” tiếng, cửa thiện phòng bị đẩy ra, mấy hắc y tay cầm vũ khí bịt mặt xông vào.



      Thiếu nữ hoảng hốt, kêu toáng lên. Tên cầm đầu nhìn thấy thiếu nữ, mắt lộ ý cười dâm ô. Thiếu nữ vội giấu mình trong nước, lớn tiếng: “Lưu manh, lưu manh, cút !”



      Tên cầm đầu định lùi ra ngoài, lại đổi ý, nhìn mấy kẻ phía sau : “Mấy huynh đệ vất vả cả đêm, khó thấy ở nơi hẻo lánh này còn có nương xinh đẹp, hắc.” vừa xong, mấy tên phía sau cũng bắt đầu cười bất hảo ý, chậm rãi đến gần thiếu nữ. Thiếu nữ đột nhiên kéo khăn che mặt xuống, lộ ra nụ cười quỷ dị.



      “Quỷ a…” Mấy tên hắc y nhân gào to, vứt vũ khí mà bỏ chạy.



      Thiếu nữ kia cười khổ, “Liễm Dung ta xấu thế sao?” Tôi thấy khuôn mặt thiếu nữ, gương mặt vô cùng quen thuộc, bên trái có khối sẹo, dù chết tôi cũng quên. Thiếu nữ này chính là ‘Liễm Dung’, cũng chính là tôi bây giờ.



      Liễm Dung lúc này sắc mặt tái nhợt, môi xanh tím, tóc dài tuôn trong nước, mặt dính máu, còn nở nụ cười quỷ dị, quả thực giống hệt nữ quỷ. Giờ tôi mới phát , cái thân thể này đáng sợ thế nào.



      Hình ảnh chợt lóe lên, sáng. Liễm Dung vẫn thân bạch y, giữa sân thanh u nhàng múa. Từng động tác của nàng, đều mỹ lệ. Giống như hồ điệp xinh xắn, lượn tới lượn lui.



      Nam từ mang mặt nạ thay y phục sạch , ngơ ngác nhìn nàng múa. Liễm Dung phát có người nhìn mình, lập tức ngừng lại, xoay người rời .



      Nam tử mang mặt nạ vội đuổi theo, : “ nương, là ta mạo phạm, thỉnh nương đừng giận.”



      Liễm Dung dừng bước, “Thế gian này còn có điều chi đáng để ta giận?”



      nương, tại hạ tới từ biệt nàng.” Nam tử mang mặt nạ trầm ngâm hồi, “ nương nàng cứu ta mạng, cũng nguyện cho ta biết tính danh, vì sao vậy?”



      Liễm Dung lạnh lùng : “ cần thiết, chàng và ta chỉ là bình thủy tương phùng (*), ngày khác chưa chắc tái kiến.”



      (*) bình thủy tương phùng: bèo nước gặp nhau ~> ý chỉ gặp gỡ tình cờ (QT).



      Nam tử cười: “ nương, nàng muốn cho tại hạ biết tính danh, vậy thôi… Hãy để ta biết mặt.”



      Liễm Dung do dự hồi, “Dung mạo ta xấu xí, sợ đau mắt công tử.”



      Nam tử liền : “ nương khí chất bất phàm, quả thực dung mạo xấu xí?”



      Liễm Dung cười nhạt: “Thứ lỗi, ta quả xấu xí, xấu đến kinh người, công tử cần biết tên ta. Tiểu nữ tử cáo từ, công tử thỉnh tự nhiên.”



      nương, nàng muốn cho ta biết tính danh, ta gọi nương Phiên Phiên được .”



      Liễm Dung cũng quay đầu lại. “Cứ tự nhiên.” Khi Liễm Dung xoay người, chiếc khăn phấn hồng rơi ra từ thắt lưng, theo gió phiêu phiêu, rơi xuống trước mặt Tề Hạo. Khăn thêu đóa sen, bên cạnh có hai chứ ‘Liễm Dung’.



      Quen a, đúng là vật mà Tề Hạo đưa tôi xem. Nguyên lai là thế, tôi còn tưởng ‘Liễm Dung’ đưa cho .



      Trước mắt lại xuất hình ảnh xen kẻ, đó là tôi hồi . Mama viện trưởng chỉ vào bươm bướm trong bụi cỏ, dịu dàng xoa đầu tôi: “Gọi con là Phiên Phiên được ? Hy vọng con mỹ lệ như bươm bướm.” Sau đó, con bướm bay đến tay tôi, tôi cười, “Vâng, con là Phiên Phiên.”







      Tôi giật mình, mồ hôi lập tức rơi. Phiên Phiên? Rốt cuộc là ai cho tôi cái tên này? Tôi rốt cuộc là ai a? Tô Liễm Dung? Mạc Liễm Dung?

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11: Ngọc Tình công chúa



      Nếu ai , tối qua tôi chỉ đơn giản nằm mơ, có đánh chết tôi cũng tin. Tôi thấy, đây là đoạn kí ức nào đó của Liễm Dung. Tôi đoán, đó chính là đoạn kí ức về quá trình Liễm Dung và Tề Hạo quen nhau, tuy tuổi tác của người trong mộng bị che bởi mặt nạ, nhưng qua thanh cũng biết đó là Tề Hạo. Phiên Phiên, tôi phỏng chừng cái tên này là ký ức được cất sâu dưới tận đáy lòng, nay bị đánh thức. như vậy, Liễm Dung thực biết Tề Hạo sao? Vậy, vì sao đoạn ký ức đó lại ngắn như thế, sau đó thế nào? Còn nữa, vì sao Liễm Dung lại phải chạy đến ngôi chùa đó, Tề Hạo vì sao lại bị người ta đuổi giết? Rối tinh hết cả lên, nhớ được ít manh mối, lại lôi ra đống lằng nhằng. Bất quá cũng tốt, chí ít tôi cũng xác minh được Liễm Dung và Tề Hạo nhất định có cố .

      “Tiểu chủ, hôm qua người thích ăn bánh hạt, cho nên Hoàng thượng phân phó nô tài mang đến ít.” cần phải , nhất định là giọng của Tiểu Hỉ Tử. Hàng ngày đều đến xum xoe, giọng vừa nghe là biết.

      Tôi cười cười: “Cảm tạ Hỉ công công, thay ta tạ ơn Hoàng thượng.”
      Tiểu Hỉ Tử cười mãn nguyện: “Đấy là chưa , chỉ cần tiểu chủ thích ăn gì, nô tài đáp ứng hết. Hoàng thượng dặn rồi, tiểu chủ muốn cái gì, muốn ăn gì, cứ với nô tài tiếng là được.” Ngày nào cũng vậy, phiền cơ mà tôi phiền.

      “Công công, gần đây những gì ngon nhất ở Ngự thiện phòng đều bị ta ăn sạch rồi.” Ngẫm lại mà cười, chỉ cần có đồ ăn ngon, Thái hậu và Hoàng thượng nhất định sai người đưa đến cho tôi, chúng nữ nhân ở hậu cung đến vị thế nào cũng biết.

      “Tiểu chủ vậy, chỉ cần người thích là được rồi. Nếu , Hoàng thượng sao biết người thích bánh hạt dẻ, lập tức ngài phái người đưa tới.” Ai, Tề Hạo đối với tôi tốt, đáng tiếc tôi phải là Liễm Dung , cũng phải là Phiên Phiên của chàng.

      “Tiểu chủ thực có phúc, Thái hậu cũng bảo ta mang đến cho người.” chuyện, Phúc công công của Thái hậu cũng tới.

      Tôi vội đứng lên, “Phúc công công, ông cũng tới à.”

      “Hôm nay tiểu chủ người thích ăn bánh hạt dẻ, cho nên Thái hậu sai nô tài mang đến cho người.” Hôm nay tôi đúng là thích ăn, vốn là thứ tôi thích ở thời đại. Cho dù thích cũng cần phải đưa đến a, tôi phải heo, sao ăn được nhiều như vậy.

      Tiểu Hỉ Tử đứng lên, thi lễ với tôi: “Tiểu chủ, Hoàng thượng còn đợi nô tài, có cầu gì xin cứ với nô tài.”

      “Tạm thời chưa cần gì, tạ ơn công công quan tâm.” Tôi cố duy trì phong độ. Kỳ thực tôi bị cái giọng nam ra nam nữ ra nữ của làm buồn nôn rồi, chịu nổi nếu tiếp tục dài dòng đâu. Ngoài Tần Nhi, là người thứ hai có thể đại diện cho Đường Tăng được đấy.

      “Tiểu chủ, Ngự thiện phòng mới có vị ngự trù mới, các món do làm rất ngon. Thái hậu phân phó, tiểu chủ muốn ăn tới Vĩnh Thọ cung.” Phúc công công quên ân cần. Nhắc đến ăn, tôi lại buồn nôn.

      Phúc công công thấy sắc mặt khó coi của tôi, vội : “Tiểu chủ có phải khó chịu? Có muốn thỉnh thái y đến .”

      cần, cảm tạ, gần đây bụng ta được tốt lắm.”

      thanh vui sướng bay vào: “Hảo cho Tiểu Phúc Tử ngươi, nguyên lai trốn ở đây nãy giờ.” Phúc công công biến sắc, đáng thương : “Tiểu chủ, nô tài trước, Ngọc Tình công chúa dễ đối phó đâu.”

      Phúc công công lui ra khỏi cửa, hành lễ với nữ tử. Nàng rất đẹp, thân hỏa hồng nổi bật, tóc đen buông phần nửa, khí phách kiên cường, trang phục rất giống với nữ tử giang hồ. Cũng hơi giống với Thái hậu, nàng chính là bảo bối của Thái hậu, tỷ tỷ của Tề Hạo, thất công chúa Ngọc Tình.

      Ngọc Tình công chúa quả thực là công chúa tài năng nhất của tiên đế, văn võ song toàn, lại đẹp như vậy. Nhưng tính tình mạnh mẽ, hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa xuất giá. Kỳ thực, nàng chưa xuất giá là vì chưa muốn gả cho ai, nghe , nàng toàn tâm toàn ý tìm nam nhân nổi bật mới chịu gả cho. Ngọc Tình công chúa và đương kim Hoàng thượng cùng mẹ, lại được Thái hậu sủng ái vô cùng. biết có bao nhiêu vương công quý tộc muốn trèo cao, đều bị nàng cự tuyệt. Nghe đâu năm ngoái, có vị võ tướng ỷ vào võ công của mình, biểu diễn chút võ thuật, đến thỉnh gả Ngọc Tình cho . Bị Ngọc Tình đánh cho ba ngày xuống giường được, từ đó về sau, ai dám chọc đến nàng nữa. Ở trong cung, tất cả phi tử nương nương đều liều mạng nịnh bợ nàng, nịnh được nàng chẳng khác nào nịnh được Hoàng đế và Thái hậu.

      Ngọc Tình công chúa thấy Phúc công công cúi đầu lui ra, liền tóm áo lại, “Ngươi mang bánh hạt dẻ đâu? Ngươi biết bản công chúa thích nhất thứ ấy, còn để lại tí nào lấy hết, có ý tứ gì? Có phải muốn bản công chúa chết đói?”

      Phúc công công đau khổ, cúi đầu: “ nãi nãi của ta ơi, oan uổng a, là Thái hậu nương nương bảo tiểu nhân mang đến cho Mạc tiểu nghi, liên quan đến nô tài.”

      Tôi nhìn chiếc bánh đặt bàn, bưng đến trước mặt nàng, “Công chúa, bánh hạt dẻ đây, thả .”

      Ngọc Tình tay đẩy Phúc công công ra, “Nếu bánh hạt dẻ của bản công chúa được tìm thấy rồi bỏ qua cho người.” Ngọc Tình trực tiếp đếm xỉa đến tôi, nhận lấy chiếc bánh thơm ngon mà ăn, tướng ăn giống tôi . Còn bảo tôi thục nữ ư, cho dù là Ngọc Tình công chúa cũng chẳng ra sao. Bất quá, tính tình nữ tử này giống tôi, cách nào khác, tôi thích thế.

      Tôi đưa mắt về phía Phúc công công, xám xịt gật đầu ly khai. Phúc công công theo Thái hậu nhiều năm, tài lực trong cung vừa đâu. Chúng tần phi đều phải mặt mày tươi cười với , ngờ lại sợ Ngọc Tình.

      Tôi rót ly nước cho Ngọc Tình, nàng nhận, hơi hết sạch, ngay cả tiếng cảm ơn cũng có. Tôi đạm đạm nhất tiếu, “Công chúa thích ăn đem tất .”

      Nàng nhìn ta: “Cảm tạ, ta lấy hết, nhưng đừng mơ ta tốt cho người trước mặt Hoàng thượng.” Tôi đoán, chúng tần phi thường hối lộ nàng, cho nên nàng cũng cho rằng tôi giống như thế.

      Tôi cũng nhìn lại nàng: “Ta muốn ngươi tốt cho ta, Hoàng thượng sủng ái ta chẳng qua vì ta thích thế. Ta còn mong ngươi ở trước mặt xấu ta chút, bảo vĩnh viễn nhốt ta ở Lãnh cung, đừng thả ra.”

      “Vì sao? Có nữ nhân nào lại muốn sủng ái.” Tôi còn tưởng nàng có tư tưởng mới chứ, nguyên lai cũng cổ hủ a.

      “Ta thích, ta xuất giá gả cho người mình thương, còn muốn toàn tâm toàn ý với ta. Hoàng thượng đâu có thể đáp ứng được, hậu cung của nhiều mỹ nhân như vậy, thể chung thủy được. Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều (1).”

      (1) nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Nước sông dù có đến ba nghìn gáo, ta cũng chỉ cần gáo mà thôi (Maroon & Dudu wordpress).

      “Nhưng… là hoàng đế a.”

      “Hoàng đế sao? Nam nhân khả dĩ tam thê tứ thiếp, tầm hoa vấn liễu, vì sao nữ nhân lại phải giữ trinh tiết. Nam nhân mất hứng rồi khả dĩ hưu nữ nhân, nữ nhân vì sao thể hưu bọn họ? Ta cho ngươi, ta hưu Hoàng thượng rồi, cho nên đừng coi ta là nữ nhân của , càng đừng so sánh ta với đám nữ nhân hậu cung kia. Bản tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, nam nhân bên cạnh có thể xẹt như xe lửa vây quanh. Đừng có nghĩ đệ đệ lừ đừ của ngươi là tốt, có nhiều nữ nhân như vậy, là thân đại củ cải hoa tâm điển hình. Liễm Dung ta tuyệt đối thích san sẻ nam nhân với đống nữ nhân.” Tôi hồi ở thời đại bị đống ruồi bâu, giờ… Cơ bản đáng nhắc.

      “Mạc tiểu nghi…” Nàng đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng.

      Tôi lơ đáng hỏi lại: “Làm sao?” Cùng lắm đánh nhau trận.

      rất hay, thảo nào mẫu hậu và Hoàng thượng đều thích ngươi, tại ta cũng bắt đầu thích ngươi rồi đấy.” A? Tôi vốn tưởng nàng mắng tôi trận chứ.

      Tôi cười hì hì: “Đương nhiên, ta là ai nào? Ta là siêu cấp đại tài nữ.” Với người đại mà , tư tưởng này bình thường thôi.

      “Xe lửa là cái gì?” Nàng đột nhiên ngây ngốc hỏi.

      “Xe lửa là… Ách… Đó là… loại phương tiện giao thông, đừng lắm lời.” Tôi bực mình, cùng thảo luận xe lửa là cái gì với cổ nhân, tựa hồ dớ dẩn. Tôi có giải thích đến 1000 năm nữa, nàng cũng hiểu.
      “Phương tiện giao thông? Là cái gì?” Tôi ngã ngửa, phiền phức a.

      “Cái này, so với mã xa khác mấy a, chạy rất nhanh.”

      “Hôm nào mang ta xem, lớn thế này rồi vẫn chưa thấy xe lửa.” Xác suất nhìn thấy xe lửa so với gặp quỷ còn hơn ấy.

      “Xe lửa là vật thấy được, chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, thực tế là chưa ai từng thấy.” Tôi bắt đầu láo.

      Nàng có chút thất vọng: “Nga. Xe lửa…”

      Tôi phất phất tay, sốt ruột : “Đừng… Đừng đến xe lửa là gì nữa. Là ta nghe cố , có ngươi cũng biết.”

      “Cố gì, kể cho ta .”

      “Giời, đại tỷ, ta phải sách, người kể truyện xưa nhiều lắm, ngươi tìm ta làm gì. Nếu có VCD, DVD ta cho ngươi xem, nhưng thời cổ đại có điện.” tức chết, cái công chúa phá đám này, ấu trĩ ghê gớm, ngốc vô cùng. Tôi sai rồi, quá sai rồi. Kỳ trong cung, , là toàn Tề quốc, người có thể làm Đường Tăng đệ nhị sau Tần Nhi, phải là Tiểu Hỉ Tử, mà là Ngọc Tình công chúa.
      “DVD? VCD? Là gì vậy? Cả điện nữa? Cái gì là điện?”

      Tôi bĩu môi vui, hỏa sơn bạo phát: “Ngươi sao lắm lời thế hả, chuyện với ngươi thực là tức chết, ta khổ cực giả trang thục nữ lâu như vậy, bị ngươi phá hủy toàn bộ rồi. Con mẹ ngươi lung tung nữa ta tống ra khỏi Lãnh cung.”

      “Vì sao lại phải giả trang? Từ đến lớn, mẫu hậu thường dạy ta như nam hài tử, vẫn sống hảo hảo đó thôi.” Nàng dẩu dẩu miệng: “ ngờ ngươi so với ta còn…” Câu mà nàng dùng để thay lời than thở, chẳng phải lời hữu ích gì,

      “Quá đúng, ta cho ngươi, kỳ biệt hiệu của ta là Nam Nhân bà. Có người tiên đoán ta tương lai xuất giá, kết quả là nam sinh bên cạnh ta khả dĩ xếp hàng từ Trung Quốc cho đến Nga, điểm dã man này cũng tốt. Chúng ta có bộ phim tên là Bạn dã man, sách sách, rất hợp với sở thích của ta. Đàn bà sống ở thành phố như thế, quả là ngon lành a.” Tôi mở miệng, vô cùng tận a.

      “Phim là cái gì? Có ăn được ?” Nhìn vào đôi mắt chờ mong của nàng, tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng làu bàu, “Chắc phải ăn ngon lắm, ngươi toàn về khẩu vị của mình.” Mấy nghìn năm thực khác biệt, dù tôi rất quý nàng, nhưng mà quá khó để khai thông.

      “Sau này đừng có như bà lão, quấn lấy ta hỏi mấy câu vô nghĩa này, ta biết thiên văn, dưới biết địa lý. Biết trước mấy nghìn năm, biết sau mấy nghìn năm, cứ nhất nhất giải thích cho ngươi mệt chết mất.” Chuyện lịch sử mấy nghìn năm trước nên biết chút, tôi vốn là người thời tương lai, thế giới sau này này thế nào tôi đương nhiên biết, phải bịa đặt đâu.

      Ngọc Tình chớp chớp mắt, cười gian: “Liễm Dung, ngươi lợi hại như thế có thể giúp ta chuyện .” Nàng đột nhiên huyền bí lại gần tôi.

      “Hảo, chuyện gì?” Thảo nào lại bày ra cái vẻ tính toán thế này, ra là có chuyện muốn nhờ a.

      “Các cựu thần trong triều ngày ngày đều với Hoàng thượng, muốn gả ta .” Nguyên lai Ngọc Tình bất khả nhất thế (2) đây cũng có lúc phải phiền não.

      (2) bất khả nhất thế: ai bì nổi (QT).
      Tôi bày ra cái dạng dày dạn kinh nghiệm: “Kỳ thực rất đơn giản a, ngươi lấy chồng phải là được rồi sao.”

      “Đơn giản thế thôi á?”

      đơn giản vậy, hôn nhân là chuyện của chính ngươi, vì sao phải nghe mấy cái lão cổ hủ đó. Như thế này nhé, nếu như bọn họ lại bảo ngươi lấy chồng, ngươi nó với họ, ta lấy chồng, muốn lấy các ngươi mà lấy.” Có đôi lúc đơn giản vậy thôi.

      “Liễm Dung, ngươi là hoành tráng.” Nàng bội phục từ thâm tâm.

      Tôi dương dương tự đắc: “Ta cho ngươi, nữ nhân là phải hoành tráng như thế, bằng xú nam nhân xem thường chúng ta.”

      “Muội muội ngươi lợi hại.”

      Tôi giận tái mặt: “Đừng có gọi ta là muội muội.” Tôi 27 tuổi rồi, bị nha đầu 20 tuổi gọi là muội muội, trong lòng thấy khó chịu. Mấy phi tử kia cũng gọi khách sao như thế, nhưng với Ngọc Tình công chúa khách sao cái nỗi gì.

      “Vậy phải gọi gì? Tiểu nghi sao?”
      “Siêu cấp phản cảm, gọi tỷ tỷ, còn nữa, đừng có coi ta là phi tử của đệ đệ ngươi, ta là tỷ tỷ.” Dù sao cũng có tuổi, “Được rồi, được rồi, gọi Liễm Dung muội muội nghe làm bộ a.”

      “Hảo, ngờ đời có đứa con tính tình giống ta đến vậy.” Chúng tôi đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lang bái vi gian (3)… Ách, dùng từ đúng lắm.

      (3) lang bái vi gian: câu kết với nhau làm việc xấu (QT).

      Từ những ‘ tích’ vĩ đại về Ngọc Tình, nha đầu kia tuyệt đối, theo tôi, là người đức hạnh. Trước tiên, nàng là hòn ngọc quý của Thái hậu, tôi thấy kết thân với nàng rất đáng giá. Nữ nhân hậu cung muốn mua chuộc nàng ít a, đáng tiếc các nàng dùng sai phương pháp. Ngọc Tình là nha đầu rượu mời uống, muốn uống rượu phạt, khiêm tốn nhún nhương với nàng nàng càng khinh thường. ngờ bị tôi mắng trận lại dễ dàng lấy lòng được, da…

      Tôi kính trọng nàng là dư thừa, dù sao tư tưởng của bé này ở thời đại đây như thế cũng là hiếm có.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 12: Hai cái tát


      Ngọc Tình bình thường hay đến Lãnh cung tìm tôi, khiến tôi nhất cá đầu, lưỡng cá đại (*). Mỗi câu tôi đều có những từ mới mẻ với nàng, nàng quấn lấy tôi hỏi cả buổi. Cuối cùng, thực vô vị, tôi bắt đầu kể chuyện xưa, Cổ Nam Phong, Hiếu Trang, ngay cả Từ Hi thái hậu cũng kể cho nàng. Ngày qua ngày, nàng càng kính nể tôi thêm, giờ coi tôi như thần tượng. Khả năng thích ứng của nàng cũng khá tốt, dần dần có thói quen chuyện với tôi. Kỳ , chúng tôi cũng quá khó khăn với nhau, tại nhân vi.



      (*) nhất cá đầu, lưỡng cá đại: “(tục ngữ) ý tứ là: bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.” (wp Tử Linh Sứ)



      Sáng hôm nay, tôi ốm nghén trước mặt Ngọc Tình, Ngọc Tình nháo loạn cả lên, đòi tìm thái y cho tôi. Tôi phải dốc hết tinh lực mới lừa được nàng về.



      Sơ sót rồi, nguyên tưởng Lãnh cung rất thanh tịnh, ngờ lại náo nhiệt phi thường thế này. Chúng phi tử nương nương thường đến nháo nhào , chính là Ngọc Tình ngày nào cũng lại. có biện pháp, tôi tranh thủ thay đồ rộng rộng chút, nhìn tưởng béo lên, bụng cũng bị nhìn thấy. Vài ngày gần đây, trời nóng, bị nôn càng ác, tôi chỉ còn nước nằm giường giả bệnh thôi.



      “Tiểu thư, tiểu thư.” Tôi giả bệnh giường, Ngâm Thu đột nhiên chạy vào, nhào lên giường khóc lóc thảm thiết.



      “Làm sao? Trời sập hả?”



      Ngâm Thu bịch tiếng, quỳ xuống: “Tiểu thư, van cầu tiểu thư cứu cha nô tỳ.”



      “Cha ngươi phạm phải chuyện gì?” Tôi cũng khẩn trương ngồi dậy.



      “Chu tiệp dư sẩy thai rồi.” Cái gì? Phượng Nhi? Tôi tung chăn nhảy ra. “Mau đứng lên, từ từ , đừng vội.”



      Nguyên lai, Phượng Nhi mấy hôm trước biết mình có thai, Vương thái y thân là người giỏi nhất về phụ khoa, Tề Hạo lệnh ông ta chăm sóc Phượng Nhi. ngờ sáng hôm nay, Phượng Nhi sẩy thai, cho nên Tề Hạo muốn bắt Vương thái y hỏi tội. Quả thực là coi người như cỏ rác, nữ nhân hậu cung sẩy thai, phần lớn là do nữ nhân khác hãm hại. Gọi thái y làm gì, hơn nữa Vương thái y phụ trách an thai cho Phượng Nhi, ông ta bao giờ gậy ông đập lưng ông.



      Tôi vẫn luôn coi Phượng Nhi là muội muội, hôm nay nàng có chuyện, tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, mua chuộc thái ý lợi ích .



      Tôi để Ngâm Thu lại Lãnh cung, mang theo Tần Nhi, vội vội vàng vàng đến Vũ Hoa các. Ngâm Thu là người của tôi, tôi e người khác tôi thay Ngâm Thu xuất đầu.



      Đến Vũ Hoa các, Tĩnh phi và đám đông phi tử tụ tập bên trong, Thái hậu cũng bi ai nhìn Phượng Nhi giường. Phượng Nhi càng khóc đến lê hoa đái vũ, đau đến nỗi ruột gan đứt từng khúc. Phượng Nhi thuần khiết, cư nhiên lại phải chịu phong sương của hậu cung, mắt tôi bất giác cũng ướt. Tôi chậm rãi tới, kéo tay nàng: “Muội muội, đừng buồn quá.”



      Phượng Nhi vừa nhìn thấy tôi, nhào vào lòng tôi òa khóc: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, con của muội , còn. Tỷ tỷ, muội muốn sống, tỷ tỷ…”



      Tôi nhàng vỗ lưng nàng: “Muốn khóc khóc , nghìn vạn lần đừng điều ngu ngốc đó, về sau còn có thể có thêm hài tử mà, muội còn trẻ, nghìn vạn lần đừng nghĩ quẩn.”



      cung trang mỹ nhân châm chọc: “Tiểu nghi muội muội, các tỷ muội đều có phân vị ở đây, vì sao thỉnh an. Ta nhớ, muội muội bị đả vào Lãnh cung, sao lại tùy tiện ra đây?” Mụ nội nó, tôi bây giờ phừng giận, đừng có chọc. Thỉnh an, nực cười. Thế kỳ 21 con người là bình đẳng, thỉnh cái P an. Tôi nhìn lại, phải là Lý quý nhân ngày đó bị tôi mắng sao. Nguyên lai có cừu oán với tôi, trách được muốn làm khó tôi.



      Tôi lạnh lùng : “Thái hậu nương nương còn chưa gì, ngươi chõ mõm vào làm gì, cút sang bên.”



      ngờ Thái hậu lại cư nhiên: “Ta già rồi, thanh niên các người ta quản, Triệu , về Vĩnh Thọ cung.” A? Bà phải rất thương tôi sao?



      Tôi thản nhiên: “Cung tiễn Thái hậu.” , cùng lắm tự mình bãi bình.



      Ly quý nhân thấy Thái hậu lời nào, Tĩnh phi tạm thời giữ Phượng ấn cũng gì, càng lớn mật. với ta: “Tiểu nghi muội muội, đừng tưởng được Hoàng thượng sủng là có thể coi ai ra gì.”



      Tôi đếm xỉa đến nàng, với Phượng Nhi: “Phượng Nhi, như thế nào lại sẩy thai? Muội ăn gì? Hai ngày nay là ai đưa đồ đến cho muội?”



      Phượng Nhi lắc đầu: “Muội biết, biết. Đêm qua mọi thứ rất tốt, sáng hôm nay đột nhiên… Tỷ tỷ… Muội làm gì hết.”



      “Muội muội, muội nhớ kỹ lại , rốt cục có gì bình thường .” Tôi u ám : “Muội muội, muội muốn báo thù cho con mình sao? sợ thiên tại, chỉ sợ nhân vi.” Lời này vừa dứt, chúng mỹ nhân bắt đầu rủ rỉ.



      “Tỷ tỷ, tỷ có ý gì?” Phương Nhi vừa khóc vừa hỏi. Tôi lướt qua chúng tần phi, thản nhiên: “ có ý gì, chẳng qua… Ta có người muốn hại muội.” Ánh mắt của tôi cuối cùng dừng lại ở Lý quý nhân. Tôi hoài nghi nàng, chỉ là muốn dọa nàng ta thôi, đừng tưởng tôi là trái hồng mềm.



      Nàng ta quả thấy tôi xem nàng ta ra gì, hôm nay còn những lời này, giận đến tím mặt, tới giáng cho tôi hai cái bạt tai. Tôi chỉ tưởng nàng tối đa là mắng tôi vài câu khó nghe, ngờ dám đánh tôi? Tôi sống nhiều năm thế rồi, chưa từng bị đánh, kẻ cổ lỗ sĩ như nàng lại tính dở trò.



      Tôi buông Phượng Nhi, vung tay đáp trả nàng, mỗi cái tát so với càng còn mạnh hơn.



      “Hoàng thượng giá lâm…” Thanh khả ái của Tiểu Hỉ Tử vang lên. Tôi thấy Tề Hạo và Ngọc Tình cùng bước tới, trong cơn giận điên người, xách Lý quý nhân đến bên Tề Hạo, “Hoàng thượng, quản vợ ngài cẩn thận vào, đừng để nàng ta dương oai khắp nơi.” Đều là do , khiến tôi phải tiến cung, vô duyên vô cớ chịu đòn.



      Lý quý nhân trông thấy Tề Hạo, như thấy được cứu tinh, khóc ròng: “Hoàng thượng, tiểu nghi muội muội hiểu quy củ, nô tỳ bất quá giáo giáo huấn huấn nàng, nàng lại đánh nô tỳ, Hoàng thường xin thay nô tỳ làm chủ a.”



      Ngọc Tình nhìn dấu tay mặt tôi, thương tiếc sờ sờ, lại chỉ vào Lý quý nhân : “Nàng ta làm?” Tôi gật đầu .



      Ngọc Tình cũng thêm, trực tiếp đến gần, như diều hâu bắt gà con, tay tóm lấy nàng, giáng đến N cái tát. Tề Hạo quát lớn: “Ngọc Tình, đừng nháo loạn nữa.”



      Vẻ mặt Ngọc Tình rất cam lòng, “Đều là do ngươi, việc gì lấy lắm vợ thế? Ngươi xem, Liễm Dung bị đánh thế nào.”



      Tề Hạo đến trước mặt tôi, tôi tưởng muốn mắng tôi, ngẩng cao đầu, mặt phẫn nộ. ngờ lại ôn nhu hỏi: “Có đau ?”



      Tôi thở hổn hển đáp: “Ngươi sao? biết để ta tát thử cho mấy cái.”



      nhìn thoáng vẻ mặt sưng phù như gấu mèo của Lý quý nhân, thản nhiên mở miệng: “Lý quý nhân lâm trọng bệnh, từ giờ trở cần xuất môn, hảo hảo tĩnh dưỡng.”



      Lý quý nhân luống cuống, khóc ròng: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ bị bệnh, bị.”



      Bọn thị vệ bất kể điều gì, kéo Lý quý nhân .



      Chúng mỹ nhân bên cạnh thấy Hoàng thượng và công chúa hết lần này đến lần khác bao che, bất giác lùi lại mấy bước, khủng hoảng nhìn tôi.



      Ngọc Tình kéo tôi đến bên cạnh, nhàng xoa xoa, Tề Hạo dỗ dành Phượng Nhi.



      “Nga… thôi…” Đau a, bất quá cảm giác có người xoa mặt cho tệ. Lý quý nhân bị tôi tát vài cái, lại bị Ngọc Tình dạy dỗ tiếp, nhất định còn đau hơn gấp trăm lần. Vài ngày trước Tề Hạo còn sủng ái nàng, giờ cư nhiên cấm cửa, tôi bỗng nhiên thấy đồng tình. Tôi thấy nam nhân kia vẻ mặt ôn nhu với Phượng Nhi, lòng ê ẩm.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13: Sơ tranh


      Phượng Nhi tựa vai Tề Hạo, khóc rất thương tâm. Chàng nhàng vòng tay qua lưng Phượng Nhi, tựa hồ dùng những lời dịu dàng nhất để an ủi nàng. Chúng tần phi xung quanh thở mạnh cũng dám, kỳ thực trong bụng đầy đố kị, ai mà hy vọng được hoàng đế ôm mình chứ. Chỉ tôi là ngoại lệ, bởi vì tôi đau lòng chứ ghen tị.

      Tôi nhìn lướt qua đám như hoa mỹ quyến, trong lòng đột nhiên trong lòng chợt nhói đau. Nhìn nam nhân mình thương cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp , nguyên lai bên cạnh lại có nhiều mỹ nữ như vậy. Nhìn lại mình, so với quỷ chẳng khác là mấy. Vốn tưởng rằng mình có thể tự nhiên được, nhưng kì thực tôi chẳng thể rộng lòng như thế. Chẳng qua là chưa gặp được tình mà thôi. Tôi ngờ, đàn ông tốt trong thiên hạ nhiều như vậy, tôi vì sao cứ phải khăng khăng nhằm vào Tề Hạo. Tề Hiên so với chàng còn hơn gấp triệu lần. Tề Hiên nhận nhận lầm người, ‘Liễm Dung’ trong lòng Tề Hạo cũng phải là tôi. Quái mộng kia càng khiến tôi càng thêm khẳng định, lúc đó bọn họ chắc chắn có gút mắt, người xâu sxí như tôi hẳn có nguyên nhân khác.

      Tôi còn ngốc nghếch cho rằng bản thân có mị lực, nghĩ tới việc huynh đệ đó đều xem tôi là thế thân. Làm kẻ xuyên giả danh, ngay tức khắc hỏng chuyện. Càng nghĩ lòng càng chua xót, ngây ngốc nhìn Tề Hạo an ủi Phượng Nhi, mắt bị nước phủ làn. Ngọc Tình giơ tay hua hua trước mặt tôi: “Liễm Dung ngươi làm sao vậy?”

      Tôi vội gạt lệ, lắc đầu, gượng cười: “ có gì, trong người đột nhiên thấy khó chịu.”

      Ngọc Tình thoáng chút hiểu thấu: “Ngươi thích Hoàng thượng đúng ? Thấy và nữ nhân khác ở cùng chỗ khó chịu.”

      Tôi cố tình làm như có vấn đề gì, cười: “Thiết, đâu có xứng với ta. Ta tuy phải đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tốt xấu cũng là… đại tài nữ thông minh tuyệt đỉnh.” Tôi hồi còn ghế nhà trường cũng là hoa khôi, ở công ti cũng là đóa hoa đẹp, tồi tệ lắm cũng là mỹ nữ người gặp người thích, hoa thấy hoa nở. Đột nhiên trái ngược lại, tôi hải là Tô Liễm Dung nữa, chỉ là Mạc Liễm Dung xấu xí thôi.

      Ngọc Tình vẻ mặt ‘ta tin’ giọng : “Kỳ thực, tuy ta biết Hoàng thượng rất đáng ghét, bất quá người ngại ngươi làm đệ muội của ta.”

      cái gì, nha đầu chết tiệt kia, nhìn ngươi hả hê khi đùa giỡn được ta kìa. Ngươi xem, bên cạnh lúc nào cũng có đống mỹ nhân, ta nổi .” Tôi nhìn lướt qua đông đảo mỹ nhân, thuận tay chỉ chỏ lúc.

      “Còn thừa nhận , vô nghĩa.”

      “Ngọc Tình, Vương thái y nhất định vô tội, ngươi thể cầu xin cho ông ư?” Tôi vừa nhìn vừa lấm lét, chỉ biết tâm hoài bất quỹ (giữ trong lòng).

      Ngọc Tình chọc chọc vào tay tôi: “Có ngửi thấy mùi gì ? Thơm quá a.” Tôi hít sâu mấy cái: “Mùi thơm , biết Phượng Nhi dùng hương liệu gì, hôm nào phải hỏi muội ấy.”

      Ngọc Tình cợt nhả: “Ngươi bị khùng a, lão muốn hại Chu tiệp dư nhà ngươi đó.”

      “Cứu Vương thái y , cầu người đó, Ngọc Tình công chúa.” Tôi vẻ mặt đau khổ cầu xin.

      Ngọc Tình gật đầu, bước về trước mấy bước, với Tề Hạo: “Hoàng thượng, Chu tiệp dư sảy thai mọi người đều khó xử, có phải nên thẩm vấn Vương thái y chút .”

      “Hoàng thượng, Vương thái y nếu phụ trách chăm sóc mẫu tử Chu Tiệp dư, ngốc tới mức lại hại tiệp dư. Nghe Vương thái y là bậc thầy ở phụ khoa, hẳn phạm sai lầm. Có phải hay chỉ cần tra khảo chút, e hậu cung có người tâm hoài bất quỹ.” Tôi chậm rãi liếc mắt khắp chúng phi tần.

      Tề Hạo đứng lên, nhìn Ngọc Tình: “Ngọc Tình tỷ cũng cho rằng Chu tiệp dư sẩy thai là do có người gây chuyện?”

      Ngọc Tình gật đầu, kiễn quyết giữ vững chủ kiến: “Hoàng thượng, ta cho rằng Liễm Dung rất có lý.”

      Tĩnh phi cũng tới quỳ xuống : “Hoàng thượng, công chúa và tiểu nghi muội muội có lý, nô tì thỉnh Hoàng thượng điều tra chân tướng, đòi lại công bằng cho tiệp dư muội muội.” Bây giờ mới lên tiếng, ràng thấy ý tứ của Tề Hạo nên mới những lời thừa này.

      Tề Hạo liếc mắt nhìn tôi: “Truyền Vương thái y tới Phượng Nghi cung.” xong rồi ly khai.

      Các phi tần cũng theo, tôi cùng Ngọc Tình sau cùng. Tĩnh phi đột nhiên dừng lại cùng chúng tôi, cười : “Tiểu nghi muội muội, tại sao muội lại cho rằng có kẻ giở trò?”

      “Trực giác.” Lẽ nào muốn tôi cho nàng ta rằng tôi rất hiểu chuyện tình chốn hậu cung.

      “Trực giác tốt, bản cung nhất định tra , đòi lại công bằng cho Chu muội muội.”

      “Tĩnh phi nương nương, ngươi hết những lời vô ích chưa?” Xem ra Ngọc Tình rất ghét Tĩnh phi, vừa mở miệng hòa nhã.

      .

      Phượng Nghi cung.

      Tề Hạo cùng Tĩnh phi ngồi tại vị trí thượng tọa, các cung tần phi tử khác theo thứ bậc mà ngồi. Tôi đương nhiên ngồi ở hàng chót, cạnh cánh cửa. Ngọc Tình đáng ra ngồi cạnh tôi, chỉ vì nàng tùy hứng. Dựa vào tính tình của nàng ấy, mệnh lệnh của Tề Hạo như gió thoảng bên tai. Nếu có người chuyện quy củ lễ nghi với nàng, nàng nhất định đánh cho cái kẻ lắm mồm ấy thành điên.

      Chỉ lát, Vương thái y tới. Cả người ông run rẩy, sắc mặt trắng bệch, chắc chắn là rất sợ.

      Tĩnh phi nhìn Tề Hạo, Tề Hạo : “Ngươi thay mặt Hoàng hậu chăm lo chuyện hậu cung, để ngươi thẩm vấn.”

      “Nô tì tuân chỉ.”

      Tĩnh phi thản nhiên : “Vương thái y, ngươi phụng thánh dụ giúp Chu tiệp dư an thai, hôm nay tiệp dư sẩy thai, ngươi có biết tội.”

      Vương thái y đổ mồ hôi lạnh liên tục: “Hoàng thượng, nương nương, thần tuy có tội, nhưng lúc thần chẩn mạch tượng của tiệp dư, phát thân thể nương nương có suy yếu, sẩy thai phân nửa là do nguyên nhân thể chất.”

      “Chuyện này có nguyên do.” Tôi kiên nhẫn hỏi.

      Mọi người đều quay lại nhìn chằm chằm tôi, có hoàng đế và Tĩnh phi ở đây, tôi có quyền gì mà mở miệng.

      Tề Hạo gì, nhưng Tĩnh phi lại : “Tiểu nghi muội muội, có gì cứ .”

      “Cảm tạ nương nương tín nhiệm.”

      Tôi tới trước mặt Vương thái y, mắt sáng lên chăm chú nhìn ông ta. “Thực bởi vì thân thể suy yếu?” Nếu thân thể suy yếu thể nhanh như vậy mà có thai, tôi tin ai cũng dễ trúng thưởng như tôi. Cho dù thực có thai, vì sao phải cố ý truyền tin sẩy thai sau vài ngày. Lúc đầu nếu vừa chú điều dường, tỉ lệ sảy thai phải lớn hơn nữa mới phải.

      Vương thái y càng toát mồ hôi lạnh nhiều hơn, vội : “Tiểu chủ, thần cho dù gan lớn như trời cũng dám mưu hại hoàng tử a.”

      Tôi cười, giọng : “Ngâm Thu là muội muội của ta, ta nể mặt muội ấy cứu ngươi.” Lời này tôi rất khẽ, những người khác mặc dù thấy tôi động miệng nhưng kì thực biết gì. Trừ Vương thái y, nghe rất , đầu tiên ngẩn người, sau đó liền thưa: “Tiểu chủ, xin làm chủ cho thần a.”

      “Vương thái y, ngươi biết gì , ta hi vọng ngươi còn giấu diếm điều gì, chỉ cần phải là ngươi làm, ta tất nhiên có thể làm chủ cho người.” Coi khí phách tốt.

      Vương thái y : “Thần phát … tiệp dư hình như có từng sử dụng xạ hương.” Xạ hương? Tôi biết chỉ đơn giản như vậy mà.

      “Vậy vì sao ngươi sớm.” Tĩnh phi giận dữ.

      “Nương nương bớt giận, vi thần cũng dám khẳng định, hình như là có dùng, mà hình như lại .” Vương thái y vẫn còn sợ hãi .

      Tĩnh phi kích động đứng lên: “Ngươi đường đường là thái y, rốt cục dùng hay dùng mà cũng biết? Người đâu, tống Vương thái y vào thiên lao chờ ngày phán quyết.”

      “Khoan .” Tôi đứng ra, vội vàng: “Là người ai chả có lúc sẩy tay, thỉnh nương nương tha cho Vương thái y lần này. Huống hồ tiệp dư thân thể suy yếu, lượng xạ hương lại nhiều, nhìn ra cũng là chuyện thường tình.”

      Tĩnh phi thờ ơ hỏi: “Muội muội, muội làm sao biết tiệp dư thân thể tốt, làm sao biết xạ hương nhiều?” Có ý tứ, vu cáo ngược hãm hại tôi.

      Tôi đạm đạm nhất tiếu: “Tỷ tỷ, trước khi tiến cung, ta và tiệp dư là tỷ muội tốt, vì thế nên biết. Tiệp dư thân thể suy yếu suy vậy, sau khi sẩy thai mặc dù tinh thần tốt, nhưng mạng sống có nguy hiểm. Nếu trong cơ thể có lượng lớn xạ hương, sẩy thai nhất định đau khổ tột cùng, làm sao còn có sức để khóc thất thanh như vậy?” lung tung lúc, bản thân tôi nghĩ vậy, chẳng biết có đúng hay .

      Tề Hạo : “Tiểu nghi có lý.”

      “Xin hoàng thượng cho Vương thái y về Vũ hoa các kiểm tra.” Tôi đột nhiên quỳ xuống. Ngay cả trước mặt bố mẹ còn chưa từng quỳ xuống, tôi hôm nay vì Vương thái y chết tiệt mà phải quỳ xuống trước Tề Hạo. Căn cứ theo như kịch truyền hình, nếu trong người nàng có xạ hương, điều này chứng tỏ có người mưu mô. Có thể ở quần áo hoặc đồ dùng hàng ngày của Phượng Nhi hoặc cũng có thể là trong thức ăn. Trước đây tôi từng xem quyển sách về xạ hương. Hương liệu, tôi đột nhiên cả kinh. Vừa rồi trong cung của Phương Nhi, tôi quả có ngửi được làn hương, có phải là xạ hương . Tôi hoảng hốt sờ bụng, giúp người ta bắt hung thủ, mình đừng cũng sẩy thai chứ.

      “Chuẩn tấu.”

      Đoàn người chúng tôi lại trở lại Vũ Hoa các, Phượng Nhi sớm thiếp , chỉ có hai người cung nữ canh chừng. Mới vừa vào chút tôi cảm thấy có gì bình thường. Quay sang với Ngọc Tình: “Ngọc Tình, mũi ngươi thính thử xem có đúng là hương thơm khi nãy?”

      Ngọc Tình lắc đầu, “ đúng là kì lạ, hình như phải.”

      Tôi thực muốn biết ai làm “chuyện tốt” này. Phượng Nhi tuy rằng được sủng ái, nhưng tiến lui chẳng có ích gì, cư xử lại hồn hậu. Nghĩ nàng còn tuổi, kẻ nào ác độc tới nàng cũng tha?

      Vốn muốn Vương thái y kiểm tra, tại tôi lại tự mình xuất đầu lộ diện.

      Tôi nhìn mọi người, bình tĩnh : “Ta nghĩ ta có manh mối.” Dám ức hiếp tiểu muội của tôi, cho kẻ đó biết tay tôi là khí. Tôi tỏ vẻ tươi cười nhìn lướt qua các phi tần, người người mặt kinh hãi.

      Mỉm cười, tới trước lư hương, trong lư đích thị còn hương liệu, đưa cho Vương thái y : “Vương thái y, nhất định phải xét tỉ mỉ, lư hương này có dấu hiệu sử dụng xạ hương .” Lư này ràng là lư hương đó, tôi nghi ngờ xạ hương vừa được đốt, tuy hết rồi, lư hương nhất định còn lại chút.

      Xem mọi người đều kinh nghi, tôi đạm đạm nhất tiếu: “Chu muội muội là người con thanh nhã, thích hương nồng như vậy. Vừa rồi Ngọc Tình công chúa có nhắc ta, hương quá nồng, có phải là giấu đầu hở đuôi hay đây.”

      sai, tại ta cảm thấy mùi hương khác, bản công chúa cũng hoài nghi có người động tay động chân vào hương liệu.”

      Vương thái y cung kính tiếp nhận, tỉ mỉ xem xét, cuối cùng còn dùng tay lau ít bụi, nếm thử. Xem ra làm thái y cũng dễ a, cái quái gì cũng phải cho vào mồm.

      Sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng chờ câu trả lời của Vương thái y. Tôi ngồi ở vị trí sau cùng, vẫn cúi đầu. Vô ý ngẩng lên, thấy Tề Hạo nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thản nhiên, dời mắt khỏi .

      “Bẩm hoàng thương, lư hương này chính xác là từng đốt xạ hương, chút xạ hương này hòa vào hương hoa nồng bên trong, dễ dàng phát ra.” câu của Vương thái y khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

      Tĩnh phi : “Hoàng thượng, xem ra đúng là có kẻ mưu hại mẫu tử Chu tiệp dư, nô tì cầu Hoàng thượng điều tra việc này.”

      Tề Hạo cũng cả kinh, nghe xong Tĩnh phi tức giận : “Việc này nhất định phải điều tra cho , rút cục kẻ nào có lá gan lớn như vậy dám mưu hại tần phi.” Biết nhau lâu như vậy, lần đầu tiên nổi giận trước mặt tôi, loại khí phách vương giả bao phủ toàn thân . Nếu vì ở đây nhiều người như vậy, tôi chừng chạy tới , đều là tại ngươi, ngươi lấy nhiều vợ như vậy có việc gì phải lo.

      Tĩnh phi : “Hoàng thượng, nếu tiểu nghi muội muội thông tuệ như vậy chi bằng để muội ấy điều tra chân tướng việc.” Được lắm Tĩnh phi ngươi, vừa rồi ràng Tề Hạo bao che tôi ràng, khiến chúng nữ nhân hậu cung hận chết tôi. Bây giờ còn muốn tôi tra cái quỷ án này, nàng ta tại đứng đầu hậu cung, sao tự mình điều tra ? Nàng ta nhất quyết lôi tôi tới đoạn đầu đài, bảo tôi giơ cổ ra cho nàng chặt á.

      Tề Hạo nhìn tôi, ràng muốn xem ý tôi thế nào. Nhìn tất cả mọi người đều có vẻ cam lòng, ngạo mạn : “Thần thiếp chỉ là người mang tội, dám can dự vào việc này.”

      Tề Hạo nhìn tôi, ánh mắt chút nhẫn nại. Vào Lãnh cung là tự tôi cầu, tự trách cái gì a. Tôi cười: “Hoàng thượng, các vị tỷ tỷ, thần thiếp thân thể được khỏe, xin cáo lui trước.” Tôi cũng quay đầu lại, bước thẳng ra ngoài.

      Ngọc Tình bước nhanh lên gọi theo: “Liễm Dung chờ ta.”

      Tôi chờ Ngọc Tình rồi cùng , Tần Nhi theo sau. Ngọc Tình vốn thích đơn độc, cung nữ bên người vốn sớm bị điều tới xó xỉnh nào đó mà ngủ.

      Tôi quay đầu lại nhìn Vũ Hoa các, thực cảm thấy đành lòng. Trong hậu cung, liệu có bao nhiêu mưu mô phải trả bằng máu? Cứu Vương thái y, có rất nhiều người phải chết, tôi còn thực cảm thấy thương xót. Tuy rằng đành lòng, nhưng cũng là bọn họ tự chuốc lấy, ai kêu bọn họ giúp người làm chuyện ác. Ở trong hậu cung, tai nạn và rắc rối vĩnh viễn kết thúc. Vào hậu cung còn ngông cuồng làm thiên sứ, thực tôi là con ngốc hay vẫn còn ngây thơ. Bất giác rơi lệ, lần đầu tiên có người vì tôi mà chết, giọt lệ này vì họ mà rơi, cho dù kì thực họ vốn đáng chết.



      +++



      Có nàng nào ném dép ta vì ta ta thực ưa Liễm Dung =”=

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :