1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 20: Lần đầu bỏ trốn


      “Xin hỏi ma ma còn gì phân phó?” Tôi rất lễ độ quay lại, thi lễ với các ma ma ấy.

      vị đứng đầu tới, : “Tiểu thư vẫn phải vào trong.” Tôi thấp thấp thỏm thỏm theo các ma ma vào bên trong, lập tức có bốn vị bắt đầu đè tôi xuống, mạnh mẽ lột sạch y phục của tôi. Vị đứng đầu kia lại : “Tam nương, xin thứ lỗi, nô tỳ chỉ phụng mệnh hành mà thôi.” YY nó, thu tiền rồi vẫn còn nghiệm, vàng của ta a. Bị nghiệm ra ta phải thân xử nữ, có thể bị chém đầu a?

      Tôi bị bốn bà già vỗ nắn bóp, thô bạo nghiệm phía sau, khiến tôi uể oải đến cực điểm. Xong rồi, xong rồi, cái mạng này khó bảo toàn.

      “Chúc mừng tiểu thư.” Ách? Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vị ma ma dẫn đầu đối diện, nhìn tôi cười mờ ám? Có ý gì, tôi phải là xử nữ đấy, phải tử tội a? Chúc mừng tôi làm gì? Có phải bị sốt rồi ? Bất kể thế nào tôi đây bị các vị xào rồi.

      “Cảm tạ.” Buông ra hai chữ, tôi vội vàng thẳng. Quái lạ, tuyển tú này giống như tôi từng xem TV, sao có thể vậy nhỉ?



      Theo quy định, tất cả tú nữ phải ăn trưa trong cung. Tôi đặc biệt được chăm sóc, thái hậu phái người đến mời tôi qua dùng bữa cùng. Ngoài tôi được chiếu cố thế này, còn có Tử Tuyết. E Tử Tuyết chỉ là cái nền cho tôi. Bên ngoài nàng đúng là cháu của thái hậu, nhưng kỳ thực tôi mới là hàng giá .

      Tôi thông minh quá, cũng ngu dốt quá, nên làm con chim đầu đàn. Cho nên tôi mình đau bụng, ở lại Kinh Hồng các nghỉ ngơi.

      Các vị tú nữ và Tử Tuyết chắc phải ăn đến độ miệng đầy nước bọt rồi nhỉ? Thương cảm cho tôi bị bỏ đói, đứng mình Kinh Hồng các lạnh như băng. Đói quá, nhưng mà đói so với mất cái mạng này là thà thế còn hơn.

      Nằm chiếc giường ở Tú Nữ môn nghỉ ngơi, trong đầu miên man. Vừa qua cửa nghiệm thân, thực là quái lạ. Theo lý mà , thu tiền rồi còn nghiệm cái gì? Cho dù nghiệm, nếu phát tôi phải xử nữ, sớm phải đen mặt lại chứ, cư nhiên lại trưng ra cái vẻ mặt đó. Cho dù thái hậu di mụ có dặn trước, cũng thể có vẻ mặt như thế a. Quái , rất là quái, biết là năm nào chẳng có chuyện quái, nhưng năm nay còn quái hơn.

      Tôi lại nghĩ, có nên chạy ? Nhớ đến vẻ mặt ma ma nghiệm thân, tôi thấy lạnh từ trong ra ngoài. Khi tuyển tú mà chạy trốn phải là tội lớn (nếu bị bắt, tôi có thể mình dạo loanh quanh, bị thích khách cưỡng ép, ha ha ha. Thái hậu di mụ che chở tôi, chết đâu.), phải là thân xử nữ mà tham gia tuyển tú mới là tội lớn. Là tội khi quân, huống chi tôi còn là do tiên đế khâm điểm.

      Trong đầu tôi đột nhiên xuất hai chữ ‘nguy hiểm’. Tôi có quyết định rồi, lén chuồn khỏi Kinh Hồng các. Từ Tú Cung hẻo lánh, sát với Lâm uyển, phía trước Lâm uyển chính là cung tường. Tôi chỉ cần leo qua tường là có thể thoát khỏi cung. Hồi bé tôi thường xuyên mang Diêu Diêu hái trộm trái cây, cũng leo tường ra ngoài. Cung tưởng chắc cùng cao lắm chứ?


      ngày là nóng, tôi lén lút thoát khỏi ánh mắt mọi người, rốt cuộc cũng thấy được cung tường. Tôi có leo thẳng qua bức tường ấy mà lui vào góc. Tìm cái lỗ chó chui , tôi rất lười, nếu mà có lỗ chó chui cần trèo tường, mệt chết. Chủ yếu là tôi tuyệt đối thể trèo ra, cung tường đâu phải là chỗ trèo tốt.

      “Làm gì đây?” Tôi tìm tìm, phía sau chợt vang lên tiếng quát lạnh băng. Tôi giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người.

      Tôi cười gượng, “Ta tản bộ tản bộ.” chạy trốn lập tức bị bắt, thảm.

      “Tản bộ? Ta xem ngươi là muốn chạy trốn.” xong vẫn trừng mắt nhìn tôi, tôi trừng lại.

      Suất ca (dễ nhìn)? Có nhầm ? Phong thủy cổ đại có vẻ tốt lắm nhỉ? Trước khi tôi chạy trốn gặp được Suất ca, nhất định lão Thiên thương cảm tôi tuyển tú cực nhọc, cho nên cố ý ban tặng cho tôi, ha ha ha. Vận khí của tôi thực tốt, nên mua vé số, nhỡ trúng tôi làm phú bà rồi.

      “Nhìn cái gì? Lau nước bọt của người .” Suất ca vừa buồn cười lại vừa tức giận .

      Tôi sờ sờ cằm, hình như có chút nước miếng, ướt cả màng che mặt. Ho khan tiếng, “Ngươi là ai a? Dám quản nãi nãi ta? có việc gì tránh ra.”
      nghiêm mặt: “Trong cung nội uyển, là người được phép trốn ra ngoài.”
      “Ai cần ngươi lo, ta thích trốn.” Ai, lỡ mồm.

      đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, “Ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận là muốn chạy trốn?”

      Tôi thể gật đầu: “Đúng vậy, muốn chạy trốn.”

      “Vì sao?” tựa hồ rất có hứng thú với tôi.

      “Bởi vì ta muốn bị chọn.” Lý do thứ nhất, là nguyên nhân quan trọng nhất thể .

      “Thiên hạ có bao nhiêu nữ tử muốn vào cung, ngươi vì sao muốn tiến cung?”

      “Hoàng đế sắc quỷ kia biết có bao nhiêu nữ nhân, hôm nay người này, mai thích người khác, biết cuối cùng ai. Gả cho người mình , hoặc phải người thương của mình chẳng lẽ hạnh phúc? Cung đình hiểm ác đáng sợ a, ngươi hiểu. Ta từ quen nhìn đám nữ nhân hậu cung hồng tường như hoa như ngọc tranh đấu, đánh chết ta cũng muốn bị cuốn vào. Đám nữ tử ấy vì nam nhân ai, thường xuyên lục đục với nhau, mang thanh xuân biến thành hư ảo, vĩnh viễn đấu tranh ở đây. Với chỉ số thông minh của ta, tuy rằng phải sợ đám đàn bà con đó. Nhưng ta muốn hại người, lại càng muốn tranh người đàn ông mình với họ. Cho dù là ta , ta cũng muốn chung chồng với bất kì người đàn bà nào. Hơn nữa, ta còn là vợ bé, hiểu chưa?” Nghe tôi hết rồi, có chút giật mình. Tôi quay lại, ánh mắt dương lên ràng như : “Đồ thiếu hiểu biết.”
      rất đúng, rất hay.” nghi hoặc nhìn tôi: “Bất quá ta thấy hơi kì, nương ngươi mới vài ba tuổi đầu, vì sao chứng kiến hậu cung phi tần tranh đầu?” Tôi lại bậy rồi.

      “Ta từ thích đọc sách, sách về cung đình tranh đấu xem ít, nên mới quen.”

      ra là thế.” thú vị cười: “Trở về , với tư sắc của ngươi, nhất định lạc tuyển. Đến lúc đó danh chính ngôn thuận ra khỏi cung, giờ chạy trốn là tử tội đó.” Nghe có vẻ có chút thiện chí, nhưng tôi thấy hình như uy hiếp mình, còn đả kích nữa chứ? Tôi che mặt a, sao biết tôi xấu?

      “Ngươi sao biết? Ngươi cũng phải hoàng đế. Vạn nhất lão nhân đầu óc lên cơn, bắt ta ở lại, phải ta làm oán phụ trong cung cả đời sao?”

      “Vì ta là thị vệ bên cạnh hoàng đế, cho nên ta biết sở thích của lão nhân .” Miệng cũng tự chủ được mà vểnh lên, tựa như lời của tôi buồn cười lắm ấy, buồn cưới đến thế cơ a.

      Đồ mọn, nếu phải bản tiêu thư đứng dưới hiên, nhất định cho mi hai cái tát.

      “Vậy a, ta quay về, tái kiến.” Tôi cúi đầu, xám xịt ly khai.

      Kết quả, lần đầu tiên chạy trốn chính là —- thạm bại, xuất sư bất lợi a.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 21: Trúng tuyển


      Nghe xong ‘lời khuyên’ của Suất ca, tôi buồn chán quay lại Kinh Hồng các. cũng đúng, với dung mạo của tôi, nhất định lạc tuyển, quả cần lo lắng. Vấn đề tôi còn là xử nữ tuy nghiêm trọng, nhưng đoán rằng các bà ấy vạch trần ra đâu. Cái này gọi là nã nhân thủ đoản, thu tiền của tôi rồi mà còn tạo xì căng đan, sống dai đâu. Làm tôi lo nghĩ nhất chính là nụ cười thâm sâu và câu thể hiểu nổi của ma ma kia. Vừa nhớ lại, thấy sợ rồi.



      Thấm thoát thấy đám tú nữ, tụm năm tụm ba vào Kinh Hồng các. Ăn nhanh vậy? là có phúc biết hưởng a, nếu tôi mà là các nàng ấy, được ăn bữa trưa, nhất định ăn đến no phồng bụng thôi. Nhìn vóc dáng các nàng, chắc cũng cần ăn kiêng. Có lẽ trong đầu nghĩ đến Điện tuyển lát nữa, ăn vô. Những đứa con này, thực biết cung đình hiểm ác, đau đầu nhức óc thế nào mới tình nguyện chịu chết.



      Mải mê suy nghĩ, tôi thấy như mình đụng vào vật gì rồi. Tôi vừa ngẩng đầu lên, là vị nữ tử thanh tú sợ hãi nhìn tôi. xong, tôi đụng vào người ta. Vội cười lành: “Liễm Dung vô tâm đụng vào nương, thỉnh nương thứ lỗi.”



      Nàng đạm đạm nhất tiếu: “Là Phượng Nhi bất cẩn, phải thỉnh tỷ tỷ chớ trách phạt.” Cái này… Cái này… ràng là tôi đụng vào con nhà người ta, sao lại xin lỗi tôi.



      “Là lỗi của Liễm Dung, đụng vào nương, Liễm Dung phải thỉnh nương thứ lỗi mới đúng.” Trông nàng khách khí thế, tôi cũng nên khiêm nhường chút.



      , dám.” Nàng khó khăn thốt ra mấy chữ. Vẻ mặt hoảng hốt, tôi phải khủng long, có cần thiết thấy kinh khủng như vậy ?



      Tôi liếc mắt quan sát nàng, thấy nàng ăn mặc bình thường, trang sức cũng nhiều lắm, chất liệu cũng thường, thậm chí có chút cũ kỹ. cần phải , nữ tử này nhất định gia thế hàn vi, cho nên lúc nào cũng nhường nhịn. Nhìn lại bản thân mình, tuy trang phục của tôi thanh nhã, nhưng người vẫn có vài thứ đồ trân phẩm hiếm thấy. Nàng sợ mất lòng tôi, nên mới khúm núm vậy.



      Tôi cười: “Liễm Dung đụng vào nương, nên thỉnh tội với nương.”



      Nàng vội : “ dám, dám, tiểu thư cần làm vậy.”



      Tôi nhìn dáng vẻ hồi hộp ấy, nắm tay nàng, : “ có duyện hội ngộ, chính là tỷ muội, có gì mà dám hay dám. Nếu nương chê, gọi ta tiếng tỷ tỷ.” từng như vậy, tôi từng bé lẻ loi vâng vâng dạ dạ như thế, giống nàng bị người ta xem thường. Nhìn nàng, tôi khỏi nhớ tới quãng thời gian học đại học.



      Rất nhiều năm trước, tôi may mắn đỗ vào trường đại học có tiếng, đa số chúng bạn đều có bối cảnh gia thế hiển hách. Còn tôi sao? Tôi chỉ là đứa con bị quăng , cái gì cũng có. Nhớ lại ngày khai trường, tôi vì khẩn trương, đụng vào bạn học, kết quả bị ta mắng như con chó. Sau đó tôi mới biết, nữ sinh mắng tôi đó là thiên kim của ngài thị trưởng, tính tình thất thường, khi tôi học đại học cũng được trải nghiệm nhiều.



      Nữ tử nhu nhược trước mặt này, cũng giống với tôi ngày xưa ấy. Nhưng nàng so với tôi còn may mắn hơn, bởi người nàng đụng phải là tôi.



      Nàng vừa mừng vừa lo, “ có thể?”



      Tôi gật đầu: “Đương nhiên có thể, có thể gọi ta tỷ tỷ, chúng ta là hảo tỷ muội.”



      Tôi nắm lấy tay nàng, cùng bước vào Kinh Hồng các, thấy Tưởng Dung ở bên trong rồi. Tưởng Dung thấy tôi kéo tay Phượng Nhi, châm chọc: “Tam muội, muỗi cùng đừng tự hạ thấp mình như vậy.”



      Phượng Nhi nghe nàng ta như thế, lén liếc sang tôi. Tôi cười: “Ta biết thân biết phận, cần ngươi nhắc nhở.”



      Lườm lại nàng cái, lướt qua. Bởi vi tôi quá nhanh nên gây ra cơn gió lạnh.



      Phượng Nhi và tôi cùng ngồi xuống, nàng cảm kích với tôi: “Tỷ tỷ, cảm tạ tỷ. Tỷ là thiên kim tiểu thư đại gia, nên vì ta mà đắc tội những người khác.”



      “Có gì là đắc tội chứ, nữ nhân đó cố tình bới móc, đừng để ý nàng.” Tưởng Dung a Tưởng Dung, ta biết nỗi buồn khổ của ngươi, vì sao ngươi thể làm chính mình? Vì sao ngươi luôn muốn đối đầu gay gắt với ta?



      Tôi thích nàng ta, nhưng cũng ghét, tôi hi vọng có ngày nàng chết bởi tay tôi.



      Phượng Nhi biết ơn nhìn tôi: “Tỷ tỷ, cảm tạ tỷ. Cha ta chỉ là huyện lệnh , tiền quyền, khó được các tỷ tỷ để mắt ta.” Huyện lệnh mà , so với mấy vị trọng thần kém xa, khó trách nàng dè dặt khép nép vậy.



      Tôi thấy nàng là được, dung mạo thanh tú, ăn có học thức, chỉ có điều lá gan quá . Tôi chúc nàng lạc tuyển, chứ cứ với kiểu này, nàng bị đám cọp cái hậu cung kia ăn tươi mới là lạ.



      Chúng tôi hai người hàn huyên vài câu, nàng lại trở về góc ngồi. Giữa đám tú nữ nét mặt như hoa, phục trang đẹp đẽ, tỏ ra hèn mọn như vậy. Tôi nhìn nàng, đành bất đắc dĩ thở dài. Nữ tử ở niên đại này, vô năng a.







      Điện tuyển cuối cùng cũng bắt đầu, tôi đợi thời khắc này lâu. Chỉ cần tôi bị loại, tôi còn là tú nữ nữa. Vì ngày mai tươi sáng, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để mình lạc tuyển.



      “Lại bộ thượng thư Mạc Văn Xương chi nữ Mạc Tưởng Dung.” Thái giám xướng tên Tưởng Dung. Những người khác tôi quan tâm, nhưng Tưởng Dung rất chú ý.



      Tưởng Dung đạm đạm nhất tiếu, trang nhã khéo lẽo tiêu sái, hướng đến người ngồi ngai vàng thi lễ. Đương kim hoàng thượng chưa lập hậu, cho nên lần tuyển tú này chỉ có thái hậu và vị phi tử tham gia. Nhìn bộ dạng Tưởng Dung như vậy, trong tâm tôi thầm xem thường. phải chỉ là tiểu tiếp sao? Lạc tuyển cũng được mà.



      Hoàng đế ngồi sau tấm rèm còn chưa lên tiếng, nghe thái hậu : “Lui xuống .” Tưởng Dung vẫn mỉm cười, sắc mặt chợt tái, mồ hôi lạnh đổ xuống.



      “Mẫu hậu, Mạc Tưởng Dung tài mạo song toàn, có thể phụng dưỡng hoàng thượng, mẫu hậu…” Giọng nữ rất êm tai truyền ra. Thái hậu chỉ cắt lời: “Mạc thượng thư cả đời vì nước, trung thành tận tâm. Nghe gần đây thân thể suy yếu, Tưởng Dung nhu thuận hiếu thảo, để nàng chăm sóc là tốt nhất.”



      Lý do hay, phải muốn PK (*) Tưởng Dung chứ? Có cần phải dễ nghe thế ? Nghe giống thái hậu thương cảm cho triểu thần lắm ấy?



      (*) PK = player killer – thuận ngữ game online phải ‘___’



      “Mẫu hậu rất phải, đưa Mạc Tưởng Dung xuất cung, ban thưởng gấm Tam Thất, đôi ngọc Như Ý.” Nhân vật chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng phát ngôn, xua đuổi như đuổi ăn xin a, mấy lời này là huỷ cả giấc mộng thiếu nữ đấy.



      Sắc mặt Tưởng Dung trắng nhợt, nước mắt đọng mi. Giờ phút này, lòng tôi hiểu sao lại thấy thương thương? Vì Tưởng Dung sao? , sao lại phải vì đứa con ngu ngốc này chứ. Hoàng cung, tốt như vậy sao? Tôi ước gì cũng , Mạc Liễm Dung cút .



      “Mạc Liễm Dung.”



      Tôi giật mình, vội đáp: “Thần nữ tại.”



      Phía sau mành, giọng vị nữ nhân chậm rãi vang lên: “Bỏ màng che mặt của ngươi xuống.” A? Bỏ màng che mặt?



      cần.” Thái hậu và hoàng thượng cùng đồng thanh. Thái hậu biết tôi xấu ngăn đành, hoàng đế chết tiệt kia chõ mõm vào làm gì.



      “Lưu lại.” Thái hậu ôn hòa , hai chữ của bà giống như trái bom, có thể nổ tung cả người tôi.



      Tôi vội vàng: “Thái hậu thác ái, khiến thần nữ còn mặt mũi gặp người khác, thỉnh thái hậu thu hồi mệnh lệnh.” Tôi phải ngu độn, muốn tiến cung.



      “Liễm Dung là tú nữ tiên đế khâm điểm, hơn nữa tài hoa xuất chúng. Đương kim hoàng thượng hiếu thuận, trọng tài, trông mặt mà bắt hình dong, ngươi cần gì phải khiêm tốn.” Chụp mũ lớn a, lôi cả tiên đế ra áp đặt hoàng thượng. Tôi là đứa xấu xí, thèm đâu. Thái hậu di mụ a, con biết người thương con, nhưng mà con muốn tiến cung, để con tự do .



      Hoàng thượng lên tiếng: “Thái hậu vô cùng phải, lưu lại.” Tôi thấy thái giám kia muốn ghi tên mình, vội quát to tiếng, khoan . phát giật màng che mặt, ngẩng đầu lên, lập tức nghe được trận xì xào nổi lên từ chúng tú nữ. Tôi biết, vẻ ngoài của tôi có lỗi với quần chúng. Nếu bây giờ là ban đêm, tôi đoán các tú nữ hôn mê bất tỉnh hơn nửa (vì bị tôi dọa).



      ra ra.” Phía sau mành truyền đến thanh nhịn được nữa, có lẽ chính là vị phi tần nào đó kia.



      “Tĩnh phi, hôm nay người tuyển phi cho trẫm là nàng a?” Nàng mới lên tiếng, nghe hoàng đề tránh móc.



      Vị hoàng thượng này đầu có sốt ta, người người đều sợ khi thấy khuôn mặt hoa tàn của tôi, ra ở đây để cho người ta chế nhạo?



      Hoàng thượng tiếp lời: “Lưu lại, phong tứ phẩm Dung hoa.” Uống nhầm thuốc rồi, hoàng thượng nhất định là uống nhầm thuốc rồi.



      Thái hậu lại chậm rãi : “Khoan.” Cứu tinh, có lẽ muốn đuổi tôi , ha ha ha. Thái hậu di mụ, cảm tạ người.



      “Mạc Liễm Dung là tú nữ tiên đế khâm điểm, tứ phẩm Dung hoa ủy khuất quá.” Lỗ tai tôi hôm nay có hỏng vậy, trời ơi là trời. Trúng tuyển còn chưa xong, phân vị cao cho tôi như vậy làm gì a.



      “Mẫu hậu, Mạc Liễm Dung chưa thị xâm (ý “hầu hạ”), theo lý thể phong cung chủ vị.” Tĩnh phi mở miệng ngăn cản, tốt nhất là đuổi ta ra khỏi cung .



      “Mạc Liễm Dung tài đức vẹn toàn, Mạc Văn Xương công tại xã tắc, lẽ nào thể sửa quy củ?” Thanh của hoàng thượng sao mà êm ái, nghe xong chối tai khủng khiếp.



      “Hoàng nhi có lý.” Thái hậu rất thỏa mãn với biểu của hoàng thượng.



      “Hoàng thượng, thần nữ vô tài vô sắc, tính cách quái đản. Lười nhác tham ăn, tư tưởng dơ bẩn, đức hạnh bại hoại. Ngay cả tam tòng tứ đức cũng biết, nữ công gia chánh lại càng hay. Có nữ tử như ta, e rằng khiến thể diện hoàng gia bị dơ bẩn, thỉnh hoàng thượng và thái hậu đổi ý.” Để ly khai hoàng cung, tôi biến bản thân đáng đồng.



      “Làn càn.” Thái hậu giận tím mặt, “Lưu lại, phong tiểu nghi, ban thưởng ở Sương Hoa cung.”



      Tiểu nghi cái con khỉ, nhìn bộ dạng tôi xem, có chút gì giống phi tần? Tôi thà làm cung nữ, muốn làm tiểu nghi.



      Tôi vội : “Thần nữ biết tội, thỉnh thái hậu giáng làm cung nữ, bần cùng thế nào cũng được, nghìn vạn lần đừng để ta làm phi tần.” Trong cung, cung nữ biến mất ai chú ý, nhưng phi tử biến mất, động tĩnh . Tôi muốn chạy mà, nếu phân vị cao như thế liên lụy.



      “Tiểu Hỉ Tử, dẫn Mạc tiểu nghi , hảo hảo trông coi.” Hoàng đế hoàn toàn đếm xỉa đến lời của tôi, ra lệnh cho người bên cạnh. Hảo hảo trông coi? Lẽ nào tôi còn có thể chạy thoát.



      (hết quyển I)
      YaniUrban thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      (`’•.¸(`’•.¸¤*¤¸.-’´)¸.•’´)

      «´¨`•..¤Quyển 2:¤..•´¨`»

      (¸.•’´(¸.•’´¤*¤`’•.¸)`’•.¸)

      Sơ Nhập Cung Đình



      Quyển II: Sơ nhập cung đình


      Chương 1: Tái ngộ cố nhân


      Đến Sương Hoa cung tôi mới phát , mình thê thảm cỡ nào. Nguyên lai Sương Hoa cung là nơi rất hẻo lánh, là cung điện vô cùng cũ nát. Chỉ có phi tần phạm sai lầm mới ở đây, mà nữ nhân ở đây, về cơ bản là chờ chết. Thái hậu di mụ a, người phải rất thương con sao? Sao lại phải hãm hại con a?



      Tiểu Hỉ Tử an bài cho tôi chỗ xa hoa nhất Sương Hoa Cung —- Lộ Thai cư. Tôi đảo mắt, thế này mà xa hoa hả? Còn bằng Lan uyển Mạc gia. Sau đó tôi phát , ở đây ngay cả nhân ảnh cũng có. Nhìn cung điện trống vắng, trong ngực tôi biết có tư vị gì. Ông trời ơi, Liễm Dung con sao phải lưu lạc đến nông nỗi hôm nay.



      Tiểu Hỉ Tử cũng dám bạc đãi tôi, gọi người quét dọn Lộ Thai cư, lại thay chăn đệm mới. Nhân tiện mang vài đồ gia dụng đến, còn phân công cung nữ cho tôi. cung nữ, ông trời ơi, người có thể làm gì a, ít nhất cũng phải phân thái giám và ma ma cho tôi chứ. Tôi cố gắng tranh luận với Tiểu Hỉ Tử, liền : “Tiểu chủ là tần phi phạm lỗi, quy củ nên phải tự lo liệu.” Lẽ nào ưu đãi tôi thế này? Tôi mới tiến cung gần như vào lãnh cung, cuộc sống về sau qua thế này ư.







      Sáng sớm hôm sau, cha dẫn theo Tần Nhi vào thăm tôi. Lúc này tôi mới biết, nguyên lai nữ tử trúng tuyển cần về nhà, chỉ thông báo cho người nhà mang đồ dùng cần thiết và nha hoàn sang. Tiện thể cùng người nhà tụ họp. Mà đặc biệt, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Mạc Ngôn đều đến gặp Vân Dung, chỉ có mình cha đến thăm tôi. Cha dường như già rất nhiều, lòng tôi có chút xúc động. Kì thực, tôi biết, cha vẫn rất quan tâm tôi.



      Cha ngữ trọng tâm trường (1) dặn dò tôi, phải hảo chiếu cố bản thân, được phép hành động theo cảm tính, cùng sống hòa thuận với Tần Nhi. Tôi miệng đáp ứng, nhưng trong đầu đồng ý vậy. Tôi sớm muộn cũng phải ly khai, học linh tinh làm gì?



      (1) ngữ trọng tâm trường: lời thành khẩn, tình ý sâu xa (QT).



      hồi về chuyện thường ngày, có thái giám báo lại, Vân tài tử cho mời. Đám đàn bà này muốn hảo hảo cáo biệt, tôi đương nhiên đáp ứng.



      Trước lúc cha có để lại cho tôi chồng ngân phiếu, ngân phiếu còn ấm hơi cha, khiến nước mắt bất giác rơi.



      Đồ từ nhà mang đến ít, y phục trang sức, tất cả mọi thứ. Xem ra cha vẫn luôn tận tâm với tôi, dù ông trước kia như thế, nhưng giờ còn nợ nần tôi gì nữa rồi.



      Dùng qua bữa trưa, Tần Nhi và Ngâm Thu cùng chuyện phiếm. Tôi rơi vào thế thanh nhàn, mình nằm ngây giường.



      Ngâm Thu chính là tiểu cung nữ Tiểu Hỉ Tử phái cho tôi, năm nay 17 tuổi, dáng vẻ rất khả ái. Mới gặp tôi lần đầu con có chút e dè. Mới ngày quen tôi rồi. Sau khi Tần Nhi tới, hai người trở thành hảo tỷ muội, vứt tôi sang bên.



      Tôi biết cung đình hiểm ác, ngươi bên cạnh mình rất có thể là gian tế, nhưng tôi tin Ngâm Thu. Tôi bất quá chỉ là tiểu tần phi bình thường, xấu cần , mới vào cung chọc giận Hoàng thượng và Thái hậu. chung sau này tôi tuyệt đối phải là chướng ngại vật của các chị kia, đáng bị gây khó dễ.



      Lần này nữ tử trúng tuyển có 18 vị, nếu tính cả tôi nữa là 19, nhưng tôi dung nhan hoàn toàn khã dĩ đáng quên lãng. Lúc trước, bên cạnh hoàng thượng có 5 vị phi tử (bao gồm cả Vân Dung), giờ có 24 vị tần phi.



      lâu sau khi hoàng thượng đăng cơ, lại tuyển tú, bên cạnh chỉ có 4 vị.



      Thục phi Trịnh Diễm Oánh, con Thái phó Trịnh XX, là thanh mai trúc mã với hoạng thượng. Trước khi hoàng thượng lên ngôi, rất nhiều người cho nằng nàng chính là người được chọn làm hoàng hậu.



      Tĩnh phi Lâm Tĩnh, là cháu của Thừa tướng Lâm Hi Diệt, do Tiên hoàng làm chủ, phong làm phi của đương kim Hoàng thượng. Nghe đâu đương kim Hoàng thượng thích nàng, cho nên phân vị cao.



      Mai tần Mai Nhã nguyên là cung nữ, vì xinh xắn nên được Thái hậu mến, ban cho Hoàng đế.



      Thủy mỹ nhân Thủy Vô Hương, là biểu muội của Tĩnh phi, được hoàng đế để mắt, nạp làm mỹ nhân. Rốt cuộc là vô tình gặp nhau hay là do Tĩnh phi an bài cũng biết.



      Vân tài tử vốn định gả cho Tề Hiên, vì lo cho thể diện của nàng nên cho vào.



      Như vậy, trong đám nữ tử tiến cung lần này, Hoàng đế thích nhất là con của Hình bộ Thượng thư Triệu Tử Tuyết, lúc Điện tuyển phong dung hoa, vừa thị xâm phong quý tần. Ngoài ra còn Phượng Nhi, con của Huyện lệnh Chu XX, được phong làm tứ phẩm tiệp dư, nếu phải nàng xuất thân hàn vi, sớm được phong quý tần.



      Phượng Nhi vốn là đơn thuần, biết nàng có chịu được phong sương hậu cung a. Hôm nay nàng được sủng ái, đám nữ nhân hậu cung sớm coi nàng là cái đinh trong mắt.



      Cũng còn vài tần phi được phong phân vị, nhưng thấy tin tức gì từ Vân Dung. Mà tôi, tiếp tục làm tần phi bậc thấp, là đứa con xấu ma chê quỷ hờn. Như vậy cũng tốt, tôi ăn chơi nhàn rỗi. Tôi chỉ cân nhắc có nên vào Lãnh cung , tuy điều kiện hơi thiếu thốn, cơm nước đủ, nhưng chí ít bị cuốn vào thị phi.



      ngày nắng nóng tháng sáu, Sương Hoa cung như cái lồng. Tần Nhi và Ngâm Thu trò chuyện vui vẻ, tôi nằm giường chịu nổi nữa rồi. Lười quấy rầy các nàng, tôi mặc quần áo, dạo đến Lâm uyển. Tiện thể trinh sát tí, xem có đường nào ra khỏi cung . Tôi căn bản thuộc về hoàng cung, ngốc nghếch ở chỗ này cũng chẳng vui vẻ gì.



      Lại tới cung tường, vẫn cúi đầu tìm cái lỗ chó chui như trước. Phiền , giờ mà leo tường có lẽ thành công đâu. Nha đầu Tần Nhi kia vừa nhìn là biết, thiếu nữ ôn nhu, nàng cho rằng tỷ lệ trèo tường ra được tương đương bay lên trời. Cho nên, tôi nhất định phải tìm được cái lỗ trong cung, gọi là lỗ chó chui cũng được.



      “Lại là ngươi?” Thanh rất quen thuộc a, tựa hồ nghe thấy rất nhiều lần. Tôi ngẩng đầu lên, gặp phải Soái ca hôm trước, nhìn tôi chằm chằm. Oan gia ngõ hẹp, nếu phải tại , có lẽ tôi sớm chạy rồi, nếu phải ngăn cản, có lẽ tôi phải làm tiểu nghi chết tiết.



      Tôi nộ khí xông thiên, hung hăng trừng , “Cút, ta thích làm gì kệ ta.”



      “Tiểu nghi lại muốn ly khai hoàng cung?” Tên kia biết liêm sỉ, hỏi.



      nhảm, lúc đó nếu phải gặp ngươi, ta sớm ở bên ngoài tiêu dao. Ta cho ngươi biết, nếu ta năm nửa năm ra khỏi đây, ngươi phải bồi thường chi phí thanh xuân bị tổn thất.” Tôi tới trước mặt , trợn mắt.



      “Ngươi thực muốn ra khỏi cung?” Tôi nhớ từng hỏi câu này.



      “Lại nhảm, ngươi lần này hỏi lần thứ mấy rồi, lão tử mặc kệ, trong vòng 3 ngày nhất định phải giúp ta chạy . Bằng đừng trách ta khách khí…” Tôi nham hiểm cười, uy hiếp.



      tựa hồ rất có hứng thú, cười hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”



      “Nếu ngươi mang ta ra ngoài, ta ngươi phi lễ với ta. Ngươi xem, nơi hẻo lánh thế này, chúng ta nam quả nữ… Ha ha ha. Liễm Dung ta có tiếng là nữ nhân tài ba, có tiếng hiền đức, đến lúc đó ai ai tin. Ta kiện ngươi, lần trước ngươi ta nhất định lạc tuyển, ta mới ở lại. Giờ trúng tuyển, ngươi phải chịu trách nhiệm.”



      Tôi hiền đức… Chuyện này… Chuyện này quả có chút dám nhận. Mấy hôm trước tôi ở Điện tuyển mình đức hạnh bại hoại? phải lỗi của tôi.



      nhăn mày: “Ngươi muốn vu oan ta phi lễ ngươi?”



      Tôi đắc y gật đầu. “Đúng vậy.” Ai bảo lung tung, câu mà hại cả đời tôi. Lại nghĩ lại, ngay cả tên người ta cũng biết, làm sao đổ oan được? Trong cung nhiều thị vệ như thế, ai mà tìm ra.



      “Ngươi tên là gì?”



      “Tiểu nghi, người cảm thấy bản thân đường đột sao?”



      “Cái gì mà đường đột chứ.” Tôi đưa tay ra muốn bắt tay : “Ta là Tô… Mạc Liễm Dung, rất vui được gặp ngươi.” danh thiếp, xuất cung cũng cần có nhóm chế tác. Bình thường khi giới thiệu bản thân với người khác, tôi đều , tôi là Trưởng phòng Quản lý Nhân công ty XX, đây là danh thiếp của tôi. Giờ thình lình có danh thiếp, có chút quen.



      kỳ quái nhìn tôi: “Ngươi đưa tay ra làm gì?” Hồi lâu cũng đón lấy tay tôi.



      “Bắt tay a, hiểu a? Bắt tay xong chúng ta là hảo bằng hữu, nếu là hảo bằng hữu, ngươi nên tên cho ta biết, còn phải mang ta ra ngoài. Bằng hữu gặp nạn, ngươi thể thấy chết mà cứu.” Tôi điềm nhiên , còn điếm xỉa đến vẻ kinh ngạc của .



      bắt lấy ta tôi, cười gượng: “Hảo, ta cho ngươi, ta là Lạc Kinh Thiên.” Thạch phá thiên kinh (long trời lở đất – QT), tên rất hay.



      Tôi cười, : “Ngươi cho ta biết tên, phải mang ta ra khỏi nơi này. Đến lúc đó ta báo đáp ngươi, lấy thân báo đáp cũng vấn đề.” Đương nhiên là có vấn đề, chỉ là chút thôi mà.



      lần thứ hai nhíu mày: “Ngươi thực muốn rời khỏi hoàng cung?” Lần thứ mấy rồi, nam nhân gì mà nhớ nổi. Đẹp trai ngời ngời thế này mà bị bệnh suy giảm trí nhớ, đáng thương a. Tôi tuy xấu, nhưng nhớ rất tốt, siêu cấp tốt. (mỗ Sở: y… Xuy… Cho ta . A. Thiếp… Buồn nôn. A. Thuốc, thuốc tốt nhất. Hảo. Dung Dung gật mạnh đầu: được nôn, được nôn, ta đúng là trí nhớ tốt mà.)



      nhảm, ta đường đường là cán bộ cao cấp, sao phải làm vợ bé, rất rất nhục nhã, nhục nhã a.” Tôi thuận miệng , dùng tới thuật ngữ ở thế kỷ 21 rồi.



      Vội vàng cười cười: “Ta ta là Liễm Dung tài hoa, sao phải làm tiểu thiếp, mất mặt. Đời này ta chỉ muốn gả cho người ta , nam nhân đó cũng ta. Hoàng đế sắc quỷ kia bên cạnh có đống nữ nhân, ta muốn bị chồng ruồng bỏ.” Kỳ tôi rất ràng, với dung mạo của tôi, nguyện vọng này cơ hồ thể.



      lộ ra nụ cười mê người: “Hảo, ngày mai giờ tý, ở chỗ này chờ ta.” Tôi cảm thấy nụ cười của thế nào ấy, giấu nhiều thâm ý, nhìn ra.



      Hắc hắc, mục đích đạt được là tốt rồi. hẳn là có võ công, tuyệt đối có thể bảo hộ tôi chạy khỏi hoàng cung. Mà sao đáp ứng sảng khoái thế? Có lừa tôi ? Phải biết mang tần phi ra khỏi cung, tội danh lớn à nha, nghe đâu là mất đầu ấy. Nhỡ bị bắt, có phải bị gán tôi bỏ nhà theo trai? Sau đó tôi bị trừng trị tội hồng hạnh xuất tường? Biết tôi vốn còn trinh tiết, lúc bắt lại khám nghiệm, chưa thị xâm



      Rùng mình.



      Thôi kệ, chỉ cần có cơ hội ly khai, tuyệt đối bỏ. Tiền phạ lang, hậu phạ hổ (2), e đến công nguyên 2008 tôi cũng ra khỏi cung được.



      (2) Tiền phạ lang, hậu phạ hổ: trước sợ sói, sau sợ hổ ~> nghĩa bóng dễ hiểu ha ^^



    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 2: Tĩnh phi


      Trở lại Sương Hoa cung, tôi vừa bước vào phòng gom hết vàng bạc châu báu thành cái bao lớn. Chạy trốn là chạy trốn, có tiền là được. chung, có thể cầm cái gì là cầm hết, có thể mang cái gì là mang hết. Tôi vừa ngốc, vừa lắm gièm pha, chết đói bên ngoài mất thể diện lắm. Các đồng chí xuyên khác đâu có chết đói, tôi muốn là người đầu tiên và duy nhất.



      Thu dọn thỏa đáng, tôi thư thái thở hắt, ngày mai, tôi có thể ly khai hoàng cung chết tiệt này. Từ nay về sau, trời cao biển rộng mặc tôi ngao du.



      Nhưng tâm tình cực tốt của tôi nhanh chóng bị phá hoại. Tần Nhi phải làm sao đây? Ngoại trừ bò ra từ lỗ chó chui, tôi nghĩ có đường nào nàng ra được.



      Cái tên Lạc Kinh Thiên đó biết có mang theo được nàng nhỉ? Tôi cũng là gánh nặng rồi, giờ thêm gánh nặng nữa, có chút ngại. Cha già ơi là cha già, cha đưa Tần Nhi vào cùng cho con làm gì? Hãm hại con hả?



      Tần Nhi trung thành với tôi, tôi nỡ lòng nào nhẫn tâm ném nàng vào cung đình hiểm ác?



      “Tiểu thư, Vân tài nhân, Tĩnh phi, Thủy mỹ nhân tới thăm tiểu thư.” định gọi Tần Nhi đả hoảng hốt chạy vào rồi. phải chỉ là đám đàn bà điên khùng hả? Có gì phải sợ. Vân Dung gần đây tới gặp tôi, giờ lại tới e có hảo tâm, bất quá tôi cũng muốn cắn người nhà, coi như e ngại cùng họ với nàng ta.



      Tôi suy nghĩ lát rồi liếc Tần Nhi, “Sợ cái gì, họ ăn chúng ta sao, thay y phục.” Phân vị của mỗi người đều cao hơn tôi, hôm nay bắt các nàng chờ.



      Lề mề hồi lâu, tôi mới chậm rãi ra ngoài. Thấy hai nữ tử xinh đẹp từ từ phẩm trà, Vân Dung nổi giận với Ngâm Thu. Vẻ mặt nàng ta tức giận, Ngâm Thu quỳ gối trước nàng, dám thở mạnh. Tôi tới:



      “Tĩnh phi tỷ tỷ, Thủy mỹ nhân, Liễm Dung xin thỉnh an các vị.”



      đợi các nàng cho đứng lên, ta đứng lên rồi, tiện thể kéo Ngâm Thu dậy.



      Ngâm Thu sợ Vân Dung, tôi thản nhiên: “Lui xuống trước , ta chuyện với mấy vị nương nương.”



      Nhìn lướt qua Tĩnh phi, mặt như hoa đào. Nàng ăn vận lộng lẫy, mỹ lệ động lòng người. Tóc cài 8 trâm ngọc, ống tay áo thêu hình phượng hoàng, có nhất thiết phải rêu rao thế ? Sợ tôi biết phân vị của nàng cao sao. Thủy mỹ nhân bên cạnh rất an tĩnh, thân thủy lục sắc, mang nhiều trang sức lắm. Như nước hồ sen, vô cùng trong, phong làm mỹ nhân là hoàn toàn xứng đáng. Triệu Tử Tuyết mới vào cung được phong làm quý tần, phân vị của Phượng Nhi so với nàng ấy còn cao hơn. Thủy mỹ nhân này cũng rất đáng thương.



      Tĩnh phi nhìn tôi cái: “Tiểu nghi chẳng lẽ biết phép tắc? Có cân bản cung hảo hảo dạy ngươi?”



      Tôi cười: “Cảm tạ nương nương, ta biết phép tắc, cần người dạy, người muốn dạy dạy kẻ khác. Tỷ dụ như, Vân tài tử chẳng hạn.”



      Vân Dung lạnh lùng : “Làm càn, há có thể tự xưng là ‘ta’.”



      Lẽ nào phải xưng nô tì? Tôi phải cung nữ. Thần thiếp? Xin lỗi, tôi phải cung tần.



      Tôi mỉa mai đáp lại: “Vân tài tử, phân vị của Tĩnh phi tỷ tỷ, Thủy tỷ tỷ đều cao hơn nàng, các nàng ấy còn chưa gì, nàng xen mồm vào làm chi?” Tôi trước đây chỉ biết Vân Dung chẳng có tí đầu óc nào, ngờ nàng ta lại còn nông nổi ngu ngốc đến thế này nữa. Với cái chỉ số thông mình như vậy sao mà tồn tại trong cung được, chờ chết thôi.



      Vân Dung giận đến nỗi nổi, tôi lại thản nhiên cười, với Tĩnh phi: “Tĩnh phi tỷ tỷ, ngài thâm đắc thành ý, tri thư đáp lễ, khoan dung độ lương, chắc so đo với sửu nha đâu chứ? Phải ?” Ta là sửu nha đầu, việc gì phải nổi giận với ta, việc gì phải phòng ta.



      Tĩnh phi chậm rãi kéo tay tôi: “Muội muội cao tay, tỷ tỷ hôm nay tới có ý định gì khác, chỉ muốn xem muội có thiếu thốn thứ gì thôi.”



      Tôi cười: “Cảm tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội ta ở đây rất tốt, thiếu gì.” Được lắm, được lắm.



      Tĩnh phi thân thiết nắm lấy tay tôi: “Muội muội, nếu thiếu gì cứ với ta, đừng khách khí, chỉ cần tỷ tỷ có khả năng, nhất định giúp muội.”



      “Tỷ tỷ nâng đỡ, muội muội dung mạo xấu xí, e rằng làm đau mắt tỷ.” Tôi liếc Vân Dung: “Nếu tỷ tỷ thầm để mắt ta, ta chuyện thỉnh tỷ tỷ giúp đỡ. Vân Dung tỷ tỷ thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo như hoa, tính tình ôn hòa. Trước khi tiến cung, nàng luôn suy nghĩ, muốn phụng dưỡng Hoàng thượng. Tỷ tỷ thâm đắc thành ý, hy vọng tỷ tỷ giúp đỡ Vân Dung tỷ tỷ.”



      Quả nhiên, mắt Vân Dung ánh lên chút quang mang, mặt lộ ra vẻ vui mừng. Nàng đúng là tiểu thư bị làm hư, hậu cung thích hợp với nàng.



      Tĩnh phi đáp: “Ta với muội muội hợp ý, nếu muội muội muốn ta chiếu cố Vân muội muội, tỷ tỷ ta nhất định làm.” Đôi con ngươi của nàng thâm thúy, tản mát ra ánh nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ tiếu ý chết chóc, ý vị thâm trường.



      Vân Dung, đừng trách ta. Tuy ta ghét ngươi, nhưng chúng ta vẫn là tỷ muội. Ta muốn ngươi chết giữa cuộc đấu hậu cung, có lẽ, Lãnh cung mới thích hợp với ngươi.



      Tôi quỳ gối khom mình: “Cảm tạ tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ chê Sương Hoa cung quạnh quẽ, xin cứ tới chơi.” Tôi cũng quay sang với Thủy mỹ nhân: “Thủy tỷ tỷ, tỷ cũng thế.”



      Thủy mỹ nhân từ đầu đến cuối chưa hề mở miệng, chỉ yên lặng nhìn chúng tôi khách sáo qua lại. Nàng rốt cuộc là nhạt nhẽo, hay là tâm cơ thâm sâu, tôi nhìn thấu.



      Nàng đàm đạm : “Quãnh quẽ có gì là tốt, nếu tiểu nghi chê, ta còn muốn ở cùng nàng.” Lỗ tai tôi có hỏng vậy? Nơi đây là nơi ở của tần phi phạm lỗi, nàng muốn làm loạn cái gì.



      Tĩnh phi lộ ra vẻ hờn giận: “Vô Hương, tiểu nghi thích thanh tịnh, muội muốn làm phiền chi.”



      Tôi vội hùa theo: “Tĩnh phi tỷ tỷ phải, ta thích thanh tịnh.” Tôi còn muốn , chịu a, thà giết ta còn hơn.



      Vô Hương đáp: “Tiểu nghi quả là kỳ nữ, Vô Hương bội phục.”



      Tĩnh Phi cười: “Mạc tiểu nghi, tối mai Thái hậu mở yến, lão nhân gia đặc biệt phân phó ta đến mời muội. Lúc đó nhất định phải , tiện thể an bài cho Vân muội muội thị xâm.” Nàng có hàm ý khác, tôi biết.



      Cười lại: “Hảo, ta nhất định đến.”



      Vân Dung, ta muốn , làm chuyện cuối cùng cho ngươi, dù sao cũng uổng làm tỷ muội thời gian.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 3: Nơi thích hợp nhất với Vân Dung


      Tôi tính toán cẩn thận, gia yến của thái hậu bắt đầu từ lúc sáu giờ, khoảng chín giờ là kết thúc. Sau tiệc, rất nhiều người uống say, cho nên chúng nô tài đều phải hầu hạ chủ tử của họ. Khoảng mười giờ, mấy tùy tùng hẳn là đều ngủ, có ai lại. Lúc này tôi có thể mang theo Tần Nhi, lén chuồn . Hy vọng Lạc Kinh Thiên động lòng từ bi, tiện thể mang Tần Nhi ra ngoài luôn.



      Đuổi xong ba bà ôn thần, Ngâm Thu dè dặt : “Tiểu chủ, tiểu chủ hôm nay phải đắc tội Tĩnh phi nương nương rồi sao?” phải là đắc tội, mà là mượn sức, tôi tế Vân Dung cho nàng ta, sau đó coi như cả hai cùng có lợi. Vân Dung có chút nhan sắc, nếu được sủng ái, tất nhiên là kình địch của nàng. Xem ý tứ của nàng, là muốn mượn lực trừ Vân Dung… (đoạn này còn 1 câu, nhưng chưa hiểu ý, bổ sung lại sau =”:)



      Tôi cười: “Ta sao, nhưng ngươi có a, tài nhân sao lại làm khó ngươi.”



      Nàng lắc đầu: “ có gì, tài nhân chỉ là mắng nô tì vài câu.”



      Nắm tay nàng, sớm chuẩn bị bọc trang sức, tôi đưa cho nàng: “Tuy ngươi mới hầu hạ ta vài ngày, nhưng ta biết ngươi rất tốt với ta. Nhớ kĩ, có cơ hội ra khỏi cung, hảo hảo tìm nhà nào đó. Nếu xuất cung, dùng mấy thứ này thu xếp chút, đến chỗ Thái hậu hoặc Chu dung hoa. Nhớ kỹ, tên ta là Liễm Dung, ngươi với họ rằng, ngươi là muội muội của Liễm Dung, họ đối xử tử tế với ngươi. Nếu tìm được họ, tìm Thành vương. Nhất định phải nhớ, ta là Liễm Dung.”



      Nếu như tôi chạy, Ngâm Thu nhất định bị liên lụy. Thái hậu di mụ nể mặt tôi, chắc là hảo hảo đối đãi nàng. Phượng Nhi cũng là tốt, cũng hảo hảo đối đãi nàng.



      Kỳ thực, tôi biết thái hậu rất thương tôi, bà muốn bù đắp cho tôi, cho tôi vị trí mà bất kỳ nữ tử nào trong thiên hạ đều mơ ước. Thế nhưng, phải là điều tôi muốn. tiến cung nhiều ngày như vậy mà bà cũng hề đến thăm tôi, đơn giản là đề phòng chuyện phiếm. Cho dù tôi xấu như vậy, cho dù tôi phải là nữ tử có khả năng được sủng ái, người trong cung đều rất tôn trọng tôi. Tiểu Hỉ Tử mấy ngày đầu đều ghé đến xun xoe, đơn giản vì tôi có Thái hậu chống lưng.



      Ngâm Thu bối rối, quỳ xuống: “Tiểu chủ, nô tỳ lam sai điều gì sao? Tiểu chủ đừng đuổi nô tỳ . Người đánh nô tỳ cũng được, chỉ xin đừng đuổi nô tỳ. Mọi người trong cung đều ăn hiếp nô tỳ, chỉ có tiểu chủ đối đãi với nô tỳ tốt, xin tiểu chủ đừng đuổi nô tỳ.”



      Khẽ cười, nâng nàng dậy: “Nha đầu, đừng như vậy. Ta cũng rất lưu luyến ngươi, chỉ là ta có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng.”



      “Tiểu chủ đâu, nô tỳ theo cùng được ? Xin tiểu chủ mang nô tỳ theo.”



      Tôi cười gượng: “Đừng khóc, rửa mặt . Thế gian chi , biến hóa vô thường, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ta ở trong cung ngày, để ngươi theo ta. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, nếu ngày ta biến mất, ngươi phải tìm những người kia.”



      đâu, đâu, tiểu chủ cát nhân thiên tướng, nhất định có việc gì.”



      “Có đáp ứng ?” Tôi giả bộ tức giận.



      Nàng gật đầu: “Hảo, nô tỳ đáp ứng.”







      “Tần Nhi, muội hẳn là biết ta cố tình tiến cung.” Tần Nhi hầu tôi ngủ, lúc cởi đến áo ngoài tôi đột nhiên hỏi.



      “Nô tỳ biết, tiểu thư bất đắc dĩ phải lưu lại. Nếu trúng cử, nên hảo hảo phụng dưỡng Hoàng thượng.” Tần Nhi quả vậy, thực hiểu nỗi khổ tâm của tôi.



      Tôi thản nhiên: “Ta với ngươi rồi, cung đình hiểm ác đáng sợ, ta muốn biến thành trong số những kẽ tay đẫm máu. Cho nên…” Tôi dừng chút, ngẩng đầu lên: “Cho nên, ta muốn trốn .”



      Tần Nhi ngẩn người, tôi cảm giác được rệt, tay nàng run lên.



      Tôi ngồi giường: “Tần Nhi, ta quyết định rồi, đêm mai giờ tý . Muội có nguyện ý theo ta, hay muốn ta cũng muốn muội tìm được nơi tốt.”



      “Tiểu thư, tiểu thư điều ngốc nghếch gì vậy. Tiểu thư mà , nô tỳ đương nhiên theo, vô luận tiểu thư đâu, Tần Nhi cũng theo tiểu thư.”







      Yến hội của thái hậu đúng là gia yến, cho nên chỉ có các tần phi tham dự, hoàng thượng tới. Các tần phi đều muốn khiến Thái hậu vui lòng, mỗi người đều ăn mặc trang điểm rực rỡ. Tôi nhìn thoáng, Thủy Vô Hương ngược lại, thân thanh nhã. Tôi cũng ăn mặc thanh lịch, chúng tôi giữa mỹ quyến rực rỡ này lại lộ ra vẻ xuất chúng hơn người.



      Nghe thân thể Thục phi được khỏe, tham dự gia yến hôm nay. Theo sát Thái hậu, đương nhiên là Tĩnh phi. Sau đó đến Tử Tuyết, Mai Tần, Phượng Nhi, phân làm hai phía, ngồi bên dưới. Tôi là tần phi phân vị thấp nhất, rất tự nhiên mà ngồi ở hàng cuối. Trước kia khi tham dự dạ tiệc ở công ty, tôi chưa bao giờ phải là hoa hồng, nay chỉ là cái lá. Trong lòng thầm chửi thề, khỏi cần . Các tần phi đều ngồi chỉnh tế, Thái hậu nhấc chân váy dài, cao quý tới.



      Chúng tần phi cùng hô lên: “Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tôi giống hệt con rối, bắt chước các nàng.



      Vẻ mặt Thái hậu nhân từ: “Đứng lên , hôm nay chỉ là gia yến, cần giữ lễ tiết.”



      Thái hậu lần nữa im lặng, chúng cung nhân đưa cao lương mỹ vị lên, tôi nhai trong miệng mà thấy như nhai sáp, chẳng có chút mùi vị.



      Vô tình ngẩng đầu, tôi bắt gặp nụ cười mập mờ của Tĩnh phi với mình, lại liếc liếc Vân Dung. Tôi gật đầu, cũng quay sang cười mỉm với nàng cái. Tôi muốn nàng nhớ mãi nụ cười này, bởi vì tôi hôm nay mang màng che (nụ cười của Dung Dung giống như ác quỷ nhe răng.) Theo thông lệ, tham gia yến hội thể mang màng che.



      Phượng Nhi cũng cười khẽ với tôi cái, nàng linh động hơn ngày đầu, có chút ngạo khí. Lòng tôi khẽ động, nguyên lai cung đình là nơi tốt nhất có thể biến đổi nhân tâm. biết Phượng Nhi của bây giờ có còn là Phượng Nhi ngày đó .



      “Loảng xoảng…”



      Có tiếng đổ vỡ phát ra, ai cũng giật mình. Chỉ thấy bát đĩa trước mặt Vân Dung đổ hết cả, tấm thảm đỏ sẫm hỗn loạn. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vân Dung giống như người điên, hung tợn vọt tới trước mặt phi tử khác, lật nhào bàn ăn. Thái hậu vội hô:



      “Còn mau giữ nàng ta lại.”



      Lập tức, mấy thái giám tới, định áp chế Vân Dung. Vân Dung lạnh lùng cười, chỉ vào chúng tần phi: “Các ngươi là quỷ, các ngươi là quỷ, ha ha ha, các ngươi đều là ác quỷ.” Hai thái giám giữ lấy tay nàng, còn chưa kịp động thủ, bị nàng vung ra. Nàng lui lại vài bước, vạn phần kinh sợ, hai tay siết chặt lấy bản thân, thét to: “Đáng sợ, đáng sợ.” Tiếng như tiếng gió gào.



      Thái hậu giận tím mặt, “Vân tài nhân mắc ngoan tật, niệm có phụ thân trung với quốc. Đặc biệt ân chuẩn xuất cung, an tâm dưỡng bệnh.” Các phi tử đều bị hành động của Vân Dung dọa sợ, mặt mày ai cũng hãi hùng, nhất là Tĩnh phi, sợ như đến xương tủy. Làm trò giỏi , nếu đây là thời đại, chắc sớm là đại minh tinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :