1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 15: Ta bị lừa rồi


      Ăn cái tát của ta, lúc này Tề Hiên mới dần bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi:
      – Ngươi Liễm Diễm là sư muội ngươi, điều này là sao?
      A? ra nghe được hết những lời ta với quản gia. Chẳng lẽ ngay từ đầu đóng kịch rồi sao?
      Ta cũng lạnh giọng trả lời:
      – Phải, Tô Liễm Diễm – Diêu Diêu là sư muội ta. Ta là Liễm Dung, là Phiên Phiên.
      Chắc tai có bệnh rồi, ta nhớ mình vấn đề này chỉ lần.
      – Liễm Diễm… Nàng ấy ở đâu?
      ra khi u buồn soái ca trông như thế này, quả là lần đầu thấy. Ta tính lúc trở về đại tìm vài soái ca rồi lừa gạt cảm tình của họ, sau đó làm ra bộ dạng đau khổ, : “Chúng ta chia tay thôi, chúng ta hợp, ở bên nhau có được hạnh phúc!”
      – Có thể, nhưng ngươi phải cho ta điều này trước. ràng là ngươi hôn mê, tại sao lại nghe được những điều ta với quản gia?
      Bây giờ ta tuyệt đối tin hồi quang phản chiếu. Câu trả lời hợp lý duy nhất ở đây chính là lừa ta.

      chết , nếu chết bản tiểu thư bồi thêm cho mấy đá. Con mẹ nó, dám lừa bà đây, có phải biết từ chết viết thế nào phải ? Nước mắt của ta rất đáng giá đấy, ngươi lại lời nhiều như vậy, định lấy gì ra để bồi thường ta đây?
      tiếng gầm của sư tử hà đông truyền ra từ Giáng Vân lâu, mà chủ nhân của thanh này cũng chính là ta. Có người trong Vương phủ bắt đầu đoán già đoán non, phải chăng vì bệnh tình của Vương gia rất nặng nên ta đau lòng đến phát điên . Lúc bọn họ đoán, nữ tử mặt đỏ hồng nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi Vương phủ, nữ tử này chính là ta. Trong cơn giận dữ, dường như ngay cả đầu ta cũng suýt nữa bốc khói.
      Nghe bị bệnh, người chảy nước mắt nhiều năm như ta suýt nữa khóc chết. Lại ngờ được rằng, tất cả đều là do đóng kịch.
      Theo khẩu cung của phạm nhân số (Tề Hiên), xác định ta chính là Diêu Diêu – Liễm Diễm của . Mục đích của việc giả bệnh này chính là muốn ép ta ra , sau đó dẫn theo ta bỏ trốn.
      Mưu kế này bắt đầu được bày ra từ hôm qua, và phạm nhân số hai (quản gia) hợp mưu với nhau. Đầu tiên là đến Mạc gia dời lại hôn kỳ, sau đó vào cung báo cho Thái Hậu, xong xuôi lại phái số người đồn đại khắp nơi là bị bệnh vì nhớ đến ta. Nhưng người Mạc gia lại muốn để ta biết được tin này (có lẽ là do Mạc lão đầu hay tin nên ra lệnh cho mọi người được với ta), vì vậy nên đến tận hôm nay ta mới thăm . ra từ lúc ta vừa mới đến Giáng Vân lâu chờ xem ta biểu diễn rồi. Đâu ngờ được rằng ta khóc chết sống lại nửa ngày rồi lại mình phải Diêu Diêu. vừa định hỏi ràng thấy ta cho uống nước đường và nước muối, nên lại “xác định” ta là Diêu Diêu (vì phương pháp này Diêu Diêu từng dùng). Lúc ta nằm ngủ gục bàn, luôn quan sát ta chảy nước dãi, sau đó tự chủ được mà gọi “Diêu Diêu”, đem ta đánh thức.
      Nghe xong những gì , ta đá cái, nổi giận đùng đùng chạy ra Vương phủ. thích bệnh cứ bệnh chứ, đợi hôm nào bản tiểu thư cho ăn chút ba đậu(*), đảm bảo bệnh đến mức xuống nổi giường.
      Ta thở phì phì vọt vào Mạc gia, mọi người đều nhìn ta với ánh mắt rất kỳ quái, nguyên nhân chính là vì màn kịch kia. Bây giờ mọi người đều nghĩ rằng Tề Hiên vô cùng ta, thậm chí có người còn nghĩ bản tiểu thư đức hạnh bại hoại, dụ dỗ nữa. Lần này dù có nhảy vào Hoàng Hà, phải Trường Giang, Đông Hải cũng rửa sạch.
      Cảm giác lúc đó chắc chắn rất tuyệt, nhất định phải gọi cả Liễm Diễm đến xem cùng. A, lạc đề, lạc đề nghiêm trọng rồi, việc chính thôi.
      – Liễm Diễm… Muội ấy tốt lắm, có lẽ giờ kết hôn, có con rồi.
      Liễm Diễm vốn có bạn trai, trong lúc muội ấy xuyên qua, chàng này vẫn hề thay lòng đổi dạ. Lúc muội ấy vừa trở về nhận được lời cầu hôn của , và muội ấy cũng đồng ý. Thành Vương đáng thương, ngươi bị Liễm Diễm nương nhà ta đá rồi.
      Có lẽ trong lòng Liễm Diễm cũng có nỗi khổ riêng, cảm thấy mình thể quay lại cổ đại thay vì cố gắng trong vô vọng, thà tìm nam nhân mình rồi cưới cho xong. Coi tất cả tình cảm ở thời cổ đại này là giấc mộng, vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng.
      – Phu quân của nàng ấy… Là người thế nào?
      Ta có thể cảm thấy được, trái tim của nam nhân cao ngạo này vỡ nát. Đột ngột nghe được tin người mà mình nhất kết hôn, chắc hẳn bị đả kích .
      Ta cười khổ:
      – Tướng mạo cũng tầm tầm, nhưng trong nhà lại rất có tiền, cha là giám đốc khách sạn quốc tế. Nam nhân này có thể coi là thế gia đệ tử đúng nghĩa. Nhưng phóng túng, đa tình, lại chân thành với Liễm Diễm. Ở bên , Liễm Diễm có được hạnh phúc!
      Liễm Diễm, tỷ tỷ ở chốn cổ đại xa xôi này, những điều có thể làm chỉ là chúc phúc cho muội.
      – Khách sạn quốc tế? Giám đốc? Hai người đúng là tỷ muội, chuyện đều khó hiểu như nhau vậy.
      Đột nhiên bật cười.
      Ta biết mình lỡ lời, nhưng cũng giải thích, chỉ cười cười :
      – Quên Liễm Diễm , Liễm Diễm rất ngươi, nhưng muội ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình. Cứ coi đó là giấc mơ cũng được, quên nó . Liễm Diễm là tốt, nhưng muội ấy chưa hẳn là người tốt nhất thế gian này. Ngươi là Vương gia, biết bao nhiêu thục nữ con nhà danh môn xếp hàng muốn gả cho ngươi, cần gì phải cố chấp như vậy.
      – Có thể kể thêm cho ta vài chuyện về Liễm Diễm ?
      cúi đầu, nhất định trong lòng rất khổ sở.
      Về Lan Uyển, còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình Tần Nhi hối hả chạy đến, nghi hoặc hỏi:
      – Tiểu thư? Tỷ sao vậy? Muội nghe Tư Oanh nương tỷ nổi giận đùng đùng chạy khỏi Vương phủ. Có ai chọc giận tỷ sao?
      – Đều là do tên Tề Hiên… A, , là nha đầu bên cạnh .
      Nguy hiểm , suýt nữa là lỡ miệng rồi. Tuy gạt ta nhưng ta cũng thể vạch trần được. Việc sinh bệnh báo lên Hoàng Thượng, nếu giả bệnh là khi quân, là tội lớn. Hơn nữa còn dùng cái “bệnh” này để lùi hôn kỳ lại, mà tốt nhất là nên hủy bỏ. Ta cũng hi vọng Vân Dung lấy , coi như giúp lần vì tình cảm dành cho Liễm Diễm vậy.
      – Nha đầu? Tiểu thư, nha đầu nào đắc tội mà tỷ tức đến thế này vậy?
      – Hỏi nhiều vậy làm gì, đừng đứng đó hỏi nữa, tiểu thư ta đói rồi, mau chuẩn bị thức ăn .
      Ta ăn gì vài ngày, bị chơi vố tức đến vậy, đâm ra lại có tinh thần ăn uống.
      Ta vừa ăn xong, quản gia Vương phủ đến đây, ta trực tiếp bảo Tần Nhi đuổi lão ra ngoài. Lừa ta đến như vậy, thù này coi như kết rồi.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 16: Mê dược?




      Chuyện cưới xin, vì bệnh của Tề Hiên mà lùi lại, tuy hoàng thượng tạm hoãn 3 tháng, nhưng tôi biết, khả năng Vân Dung gả được chỉ có tính bằng số . Tính cách của Tề Hiên khá cương liệt, dám giả bệnh gạt tôi, gạt hoàng thượng, còn gì dám nữa. (vì Vân Dung tiếc thương ba phần)



      Nhận được tin hôn bị lùi lại, lại còn nghe đồn ‘bệnh’ của Tề Hiên có liên quan đến tôi, hai mẹ con Vân Dung đến hận tôi thấu xương, nhưng cũng rất bất ngờ, các nàng ai tới tìm tôi gây . Phỏng chừng, đó là nhờ công lao của cha.



      Khắp nơi trong kinh thành đều lưu truyền cố của tôi-Tề Hiên-Vân Dung, là chuyện để bàn tán khi rỗi rãi thôi, bị thành rất nhiều phiên bản.



      Bản Hoành đao đoạt ái (1): Ai, nghe rằng, hôn của Mạc gia Nhị tiểu thư và Thành vương bị dẹp rồi.



      (1) hoành đao đoạt ái: tạm dịch bừa – cưỡng ép đoạt tình :B



      Mỗ Y: Vì sao?



      Ngươi biết sao? Nghe Thành vương bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, cứ mãi gọi tên Mạc Tam tiểu thư. Nghe tiếp a, Mạc Tam tiểu thư và Thành vương là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai(2). Vậy mà Nhị tiểu thư kia ỷ thế chính thất, điều tra rồi hoành đao đoạt ái. Nhị tiểu thư này a, ái mộ hư vinh, cuối cùng hại nhân hại mình.



      (2) lưỡng tiểu vô sai: tình bạn trong sáng giữa hai đứa trẻ 1 nam 1 nữ (QT).



      Bản Vũ mị đãng phụ (3): Mạc gia Nhị tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp bất phàm, thái hậu khâm điểm thành vương phi. Chưa kể, Mạc gia Tam tiểu thư lại càng như vật báu thế gian, mê hoặc Thành vương thần hồn điên đảo. Rồi, trước ngày thành hôn ngày, Thành vương ngã bệnh, trong cơn mê man vẫn luôn nhớ đến tiện nhân Mạc Liễm Dung ấy. Ta xem Nhị tiểu thư này, e xuất giá được. nương tốt như vậy, danh tiết xem như bị hủy.



      (3) vũ mị đãng phụ: tạm dịch – người phụ nữ quyến rũ mồi chài.



      Bản Quan phương bản (chính bản, có sách lậu): Đứa con thứ ba nhà lão Mạc rất xuất chúng, tương lai tiền đồ chỉ dừng lại ở đó, cần nịnh nọt lão.



      Mỗ Y: Ta nhớ mấy hôm trước ngươi còn đứa con thứ hai xuất chúng, sao bây giờ lại đổi thành đứa thứ ba?



      Đứa thứ hai cũng vô đối, nhưng Nhị nương kém hơn chút. Những tưởng Tam nương chỉ có tài hoa tuyệt vời, ngờ câu dẫn nam nhân cũng là đệ nhất thủ đoạn. Thành vương với nàng khăng khăng lòng, nếu tương lại vào cung, khéo hoàng thượng cũng phải ngoan ngoãn vâng lời. Sau này hoàng thượng còn lập nàng làm hậu biết chừng…







      Tưởng Dung đến gặp tôi, mang những chuyện nàng nghe được kể lại, tôi chỉ cười. Nhiều phiên bản vậy mà chẳng có bản nào đúng, đám người này chỉ bậy là giỏi. Nếu biết trong đó còn có Diêu Diêu nữa, hiểu thành thế nào.



      Từ buổi tối hôm đó, tôi cảm thấy Tưởng Dung thay đổi. Nàng và tôi khá gần gũi, cũng bất hòa rệt với mẹ con Đại phu nhân. Tuy tôi làm bộ mặc kệ, chấp nhận nàng, nhưng vẫn cảnh giác. Lần đầu tiên gặp nàng ở đầu phố, tâm kế của nàng cũng khiến tôi dè chừng, nữ nhân này e rằng đơn giản. biết nàng có tâm ăn năn , hay còn có mưu đồ khác. Tôi chưa từng làm tổn thương ai, nhưng phòng ngự vẫn thể có. Tôi còn trẻ, muốn niên tảo thệ(4), lại càng muốn nghe Diêm vương hỏi tôi chết thế nào, tôi bảo biết.



      (4) niên tảo thệ: nôm na là còn trẻ mà chết sớm.



      Diêu Diêu, Liễm Diễm, em tốt nhất của chị, người thân thiết nhất của chị, em có khỏe ? Em tốt hơn chị, khi còn , có rất nhiều người muốn nhận nuôi em. Sau này, cũng có vương tử mãi mãi thành tâm em. xuyên , hình bóng của em trong lòng Tề Hiên hề phai nhòa.



      Chị sao chứ? Mama coi chị là cái giẻ, vứt cho papa. Papa chê chị là gánh nặng, đem chị vứt ra đầu đường. Trong viện, chị người hỏi han. Chị còn nhớ có dì muốn nhận nuôi em, nhưng em muốn cùng chị. Người nhà kia liếc chị cái, rồi cả em cũng cần nữa, chị xui xẻo phải ? Khi lớn lên, mặc dù có rất nhiều người chạy theo chị, nhưng chị biết, bọn họ chỉ thích vẻ ngoài của chị mà thôi. Xuyên xong, thân thể lại càng thê lương, mặt xấu, còn phải làm thế thân cho em. Em , chị phải ghen tị với em. Ngưng nghĩ bản thân mệnh tiện, Đại phu nhân bảo chị là tiện nhân, lẽ nào chị tiện nhân ?



      Em , em là người thân thiết nhất với chị. Lúc này, chị rất muốn được em ở cạnh an ủi, chăm sóc. Chị biết mình là đồ ngốc, em giờ ở thời đại, chị ở thời cổ đại, thời của chúng mình cách biệt, biết đâu kiếp này thể tái kiến.



      Em Tề Hiên, có đúng ? Nhớ lại khi em xuyên trở về, lúc nào cũng đượm buồn, nửa đêm mộng về, mặt lúc nào cũng nhòa lệ. Chị còn tưởng em chịu nhiều khổ sở khi lưu lạc, ngờ lại là vết thương do tình ái a.



      Tề Hiên cho rằng chị là em, phải là lỗi do , lại càng phải lỗi của chị. Chỉ có thể , rằng ông trời trêu ngươi. đường đường là vương gia, vì em mà giả bệnh, tiếc phạm đại tội khi quân, thực em. Cho dù lừa chị, chị cũng có thể tha thứ cho phải ? phải vì điều gì khác, vì em thôi.



      Ánh trăng sáng soi tỏ tiểu viện, tôi mình miên man suy nghĩ. Ngẫm lại tất cả mọi chuyện phát sinh, thoáng như cõi mộng. Tôi giận Tề Hiên lừa tôi, nhưng vì Liễm Diễm, tôi nên tha thứ cho , nên tha thứ. Ngẫm lại thấy mình ngu, thiếu chút nữa là . nếu phải giả bệnh, tôi mới có thể dừng lại trước cái bẫy thể thoát nổi của tình . Tôi lão bà 26 tuổi rồi, thế mà thể khống chế được tình cảm bản thân, thực nực cười a.



      mùi hương nào đó, thơm quá a. Dường như là hương liệu, nhưng lại là nhang, mùa này, tôi thích hương cây cỏ.



      Khốn nạn a, choáng váng. Mí mắt đánh lộn với nhau, mệt, muốn ngủ ghê.



      Hai chữ “mê dược” thình lình xuất trong đầu tôi…

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 17: Cường bạo?


      Loại thuốc này ở thời đại rất hiếm thấy, tôi sống quá 20 năm rồi chưa gặp (ngoại trừ TV). Xuyên cũng lâu, tôi vẫn còn giữ thói quen suy nghĩ mình từ hồi xưa, dẫn đến việc chẳng hề kịp thời phát bản thân bị đánh thuốc mê. Khi tôi biết đủ sức, ngay cả mở mắt cũng nổi. Giờ, trong đầu tôi chỉ có ý niệm, tôi xong rồi.

      Trong miệng lành lạnh, là nước, biết ai cho tôi uống nước. phải, nước này có mùi tanh tanh.

      Vừa mới uống được vài phần, cả người tôi đột nhiên khô nóng, toàn thân hừng hực như bị hỏa thiêu, mẫn cảm đến đau nhức. Nóng, nóng, tôi tùy tiện nới lỏng y phục, mãi đến khi… Trần như nhộng.

      Tôi cố gắng mở mắt, phía trước là bóng người mờ mờ, muốn nhìn hơn, nhưng lại càng mờ. Tôi mơ màng hỏi, ngươi là ai a?

      có thanh , chỉ cảm thấy có đôi tay lướt cổ tôi. Chậm rãi nghịch ngợm đôi bông đào, khiến ý thức càng mơ hồ. May tôi còn cơ linh, bất ngờ thanh tỉnh lên rất nhiều. Trước mặt là gã đàn ông che mặt, gã bì ổi nhìn cơ thể tôi, còn chảy nước miếng. Tôi muốn la lên cứu mạng to, nhưng tiếng kêu thoát ra lại biến thành điệu rên rỉ khát khao. Tôi chợt ý thức được, bản thân những bị hạ mê dược, còn có cả xuân dược nữa.

      Lý trí vẫn thể thắng nổi dục vọng. Tôi dùng toàn lực đẩy gã ra. Chỉ nghe gã cười khẩy:

      “Tiện nhân, giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì.” rồi lại bổ nhào hung tợn tới.

      Tôi hai tay ôm lấy ngực, muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn khát cầu nên lời.

      Tay gã vẫn chạy dọc theo cơ thể tôi. Cơ thể vẫn nóng, bởi bàn tay kia chỉ đem đến cho tôi mát lạnh và sảng khoải trong chốc lát.

      “Mụ nội nó, bà mày cư nhiên cũng trúng xuân dược. Bà mày cư nhiên cũng bị YY, con mẹ nó.” Tôi lùng bùng chửi rủa, cơ thể vẫn cứ khát cầu.

      Cửa sổ N nào đó thình lình bật mở, làn gió thanh lương lùa vào. “Ác đồ lớn mật, dám bôi nhọ lương gia (nhà lành) phụ nữ.”

      Ai đó? Thanh kia lại tiếp:

      “Là tình ý của nữ nhân, tuy xấu, nhưng thân thể rất đẹp.”

      Ai a? Có người? cưỡng dâm tôi chứ, tức khắc trở nên thanh tịnh.

      “Ngươi là ai? muốn chết mau cút.” Gã đàn ông vô phép tắc kia lạnh băng .

      “Đại hiệp, cứu ta, cứu cứu a…” Tôi bò bên giường, yếu ớt kêu, mặc kệ là ai, sao lại xuất ở chỗ này, với tôi đều là đại hiệp, tất cả trong trắng cho hết cũng được.

      “Ai nha.” biết là tên hỗn đản nào, cho tôi cái bạt tai. Tôi căn bản suy yếu, mắt nhắm lại, mất ý thức.


      Nhoáng cái đến sáng sớm, tôi có thể cảm nhận được ánh dương ấm áp. Nằm bên song cửa sổ, hồi tưởng lại chuyện đêm qua, lúc sau tôi mới thấy sợ. Hoàn hảo, thời khắc mấu chốt đại hiệp, tôi chắc là vẫn bị YY chứ?

      Cứng ngắc trở mình, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, tựa hồ bị vật nghìn cân đè lên người. Tôi chợt minh bạch, nguyên lai, tôi tránh được phận thất thân. Nước mắt bất giác chảy dài.

      Coi như là bị chó cắn, là phụ nữ đại, lẽ nào lại chấp nhận được chuyện này? phải sao? Lẽ nào tôi còn phải tự sát? Vì Mạc gia lập miếu thờ trinh tiết?

      Đêm qua tên hỗn đản đó, ràng là tay lão luyện, liệu có mắc bệnh A ? Nghĩ tới đây, tôi rùng mình.

      Có những vệt hằn cơ thể khỏa thân, làn da mịn màng bị huyết ban che kín. Kháo, thằng hỗn đản này là ai a? Có biết thương hoa tiếc ngọc .

      Tôi mặc vội quần áo, rất sợ bị người khác phát . Tôi chỉ có chút khổ sở thôi, nhưng để kẻ khác biết rất phiền.

      Vừa nhấc mắt, thấy bàn có tờ giấy, bên được chặn bởi khối lam sắc bảo thạch. cần đoán, nhất định là của tên khốn nạn quỷ tha ma bắt kia để lại. XXOO mỹ nữ xong còn lưu lại lễ vật, có ý gì? Nhục mạ tôi ư?
      “Liễm Dung tiểu thư, tại hạ ngưỡng mộ diễm danh của tiểu thư lâu, đặc biệt tới gặp. khéo, thân thể tiểu thư lại trúng diễm độc. Tại hạ vì cứu tiểu thư, đành phải hi sinh danh tiết của tiểu thư. Bảo thạch này ta đưa tiểu thư làm vật đính ước mong muốn có ngày hữu duyên tái kiến.”

      Tôi đọc hết tờ giấy, sôi gan. Cái gì chứ, XXOO xong rồi tặng bà mày vật hẹn ước.

      Hung hăng vứt bảo thạch kia xuống đất, đạp cho mấy đạp. Tôi cứ cho rằng đêm qua may có người cứu, ngờ cũng phải thứ tốt đẹp gì. XXOO xong còn đưa tín vật, đồ biến thái. Tiểu tử, đừng có để bản tiểu thư bắt được, bằng , dù thân bại danh liệt, ta cũng quyết báo huyết hải thâm cừu.

      Tần Nhi cười tủm tỉm như lão nhân, bưng chậu nước bước vào, “Tiểu thư, sao dậy sớm thế? Nô tì nhớ tiểu thư thích ngủ lắm mà.”

      Tôi quắc mắt nhìn nàng: “Ta hôm nay tâm tình hảo, được chưa? Hanh.”

      Nàng tiến lại trước mặt tôi, vẻ nịnh bợ: “Tiểu thư, tiểu thư sao vậy? Ai chọc tiểu thư?”

      “Ai cần ngươi lo.” Tôi như ngọn hỏa sơn sắp bạo phát rồi. Tên hỗn đản đó rốt cục là ai?

      “Tiểu thư cười cái , cho tiểu thư tin tốt nga.” Tin tức gì cũng trọng yếu, tôi tự biết mình khó an toàn.

      “Chuyện gì?”

      “Nghe bệnh của Thành vương khỏi, biên quan báo nguy, vương gia chủ động xin đánh giặc, vài hôm nữa Bắc phạt.” ràng là tin xấu.

      “Cái gì?” Tôi hét lên. Thành vương biên quan, gặp nguy hiểm sao? Đao kiếm vô tình, chiến trường hiểm ác a.

      Tần Nhi cười thần bí: “Tiểu thư, tiểu thư đừng có gấp a. Thành vương muốn xuất chinh cho nên hoàng đế hủy bỏ hôn lễ giữa vương gia và Vân Dung tiểu thư.”

      “Còn Vân Dung sao?”
      “Hoàng thượng thông cảm cho danh tiết của Vân Dung tiểu thư, đặc biệt hạ chỉ phong làm tài tử. Sau khi giáo tập đến dạy lễ nghi, có thể tiến cung.” Tần Nhi tựa hồ rất đắc ý, nhân gia tiến cung liên quan gì tới chúng tôi a?

      “Nàng tiến cung tiến cung, liên quan gì đến ta.” Tôi lạnh lùng .

      Nàng chớp chớp mắt, hết sức khả ái: “Tiểu thư, Nhị tiểu thư vào cung, tiểu thư và Thành vương có thể… Tiếp tục tiền duyên?”

      Tiếp tục tiền duyên? Có được ? Đừng bên trong còn có mấy Diêu Diêu, cho dù chưa hề có Diêu Diêu, tôi là đóa tàn hoa bại liễu xấu xí vô cùng, ai muốn a. (xã hội cổ đại rất bảo thủ, cầu đối với ‘nữ tử’ đặc biệt nghiêm khắc)

      Tàn hoa bại liễu, trong lòng tôi giật thót, tuyển tú là phải nghiệm thân…

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 18: Cảnh giới cao nhất của cỏ đầu tường


      Tề Hiên, chúng ta lúc đó vẫn chưa hoàn toàn cảm mến nhau đúng ? Với ngươi mà chỉ là chút huyễn tưởng, là ta tự đa tình, đúng ? Ngươi ngươi muốn Bắc phạt? Nhớ nhé, phải sống trở về. Tuy rằng ngươi thương tổn ta, tuy rằng ta thích ngươi, nhưng ta mong ngươi chết. Nhớ nhé, ngươi nợ ta đại nhân tình, trở về nga. Xuất môn nhớ phải tự chăm sóc mình, ta đến tiễn ngươi, chúng ta… nên gặp nhau hơn.


      Tiện cho ngươi, ta là Liễm Dung, còn được gọi là Phiên Phiên, là sư tỷ của Diêu Diêu. Với ta, đừng ôm huyễn tưởng gì nữa, ta vĩnh viễn thể là Diêu Diêu. Còn nữa, Tư Oanh nương rất ngươi, hảo hảo đợi ngươi. Muốn biết ta quan hệ thế nào với Diêu Diêu ư? Muốn biết Diêu Diêu xảy ra chuyện gì? Sống rồi quay về, ta cho. Ngươi biết đó, ta thích nhiều (mỗ Sở: khiêm tốn nhỉ, ngươi chỉ được cái miệng như dao thôi), nữa. Sau cùng, tiểu tử, đừng chết, nhân tình của bản tiểu tư ngươi vẫn chưa trả đâu đấy.



      Dương dương tự đắc viết thành đại thiên thế này, nhìn cái chứ như chó cào của bản thân, thực xấu hổ a.



      Tôi và Tề Hiên có lẽ nên tạm thời gặp mặt là tốt nhất, gặp rồi chỉ biết thương tổn nhau. Biết phải xa, cố ý viết thư cho thôi.



      Thư pháp của tôi cũng khá, nhưng đương nhiên là dùng bút máy để viết. Chứ còn bút lông nát bét, để xem tâm ý hiểu được đến đâu. Miễn là, miễn là miễn là có thể… Có thể… Khả dĩ nhìn được .



      Bảo Tần Nhi đem thư cho , trong lòng chợt nhõm hơn nhiều, tựa như có cơn gió thổi qua nội tâm. Dưới đáy lòng còn gì nữa.



      Tôi tin, khi thấy thư của tôi, minh bạch, tỉnh lại về giấc mộng Diêu Diêu. Tử Oanh là nương tốt, hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.



      Tề Hiên nhận được thư của tôi rồi, bảo Tần Nhi với tôi ba chứ: Xin lỗi nàng.



      Tôi chỉ cười, chúng tôi giờ đây cần thêm gì nữa.







      Tề Hiên xuất chinh, Tưởng Dung cũng còn tới tìm tôi, Vân Dung ngoan ngoãn theo Giáo tập ma ma học quy củ. Mà tôi, bởi vì lòng vẫn còn vấn đề, bỗng nhiên trầm mặc hơn rất nhiều. Lan uyển dị thường thanh tịnh, cha cũng thường xuyên đến chơi, nhưng cũng gì, chỉ thờ dài, hoặc là dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Còn tôi cứ giả bộ biết thôi.



      Ngày qua rất nhanh, nháy mắt tới tháng sáu, ngày mai là ngày bắt đầu kỳ tổng tuyển tú nữ. Tôi và Tưởng Dung đều phải tham tuyển, Vân Dung có thể trực tiếp tiến cung rồi. cửa sau là thuận tiện nhất, nhưng đáng tiếc, tôi có phúc khí đó.



      Ăn xong bữa trưa, trong nhà hỗn loạn, chuẩn bị quần áo trang sức cho tôi và Tưởng Dung. Tôi rất phản cảm với chuyện tiến cung này, về vấn đề thất thân nghĩ được đối sách, cùng cần nóng vội, chậm rãi tản bộ bên hồ .



      Tháng sáu, khí trời oi bức, tôi chỉ mặc bộ đồ sa y, trong tay cầm chiếc quạt tròn mỹ nhân. Đây là vật lão cha cho tôi, Tần Nhi muốn tôi cầm, như vậy thể lộ vẻ thục nữ phong phạm. Nhưng cái quạt này rất đáng a.



      muốn vào trong định ngồi, gặp Tưởng Dung đến, bên cạnh còn có vị phu nhân mỹ lệ và thiếu niên tầm 14.5 tuổi. Tôi đoán ra là ai rồi.



      Cẩn thận quan sát mỹ phụ, bà thân thanh sắc y sam, tóc mây búi cao, mang đồ trang sức, khí độ bất phàm. mặt có mang chút tiếu ý nhàn nhạt, có vẻ u nhã đấy. Thiếu niên cũng thân thanh y, mặt mũi ôn hòa nở nụ cười, phỏng chừng là tiểu đệ đệ thiện lương.



      Tưởng Dung ngày mai tuyển tú, dung mạo tài hoa, nhất định trúng tuyển. Nghĩ ba người họ nên được hảo hảo gặp gỡ, tôi cũng tiện quấy rối, quay người muốn .



      “Tam muội.” Tưởng Dung nghe tiếng động, lên tiếng.



      Tôi đanh đến, cười: “Chắc hẳn đây là Nhị phu nhân, còn đây là đệ đệ.” Câu ngu ngốc, ai chẳng biết a.



      Mỹ phu nhân gật đầu: “Liễm Dung, con khỏe ?”



      “Cảm tạ Nhị phu nhân quan tâm, con khỏe.” Lời thừa. Có khỏe ? khỏe sao đứng đây được?



      “Mạc Ngôn kiến quá Tam tỷ.” Tiểu đệ lộ vẻ tươi cười khả ái.



      Tôi khẽ cười: ‘Đệ đệ cần khách sáo, đều là người nhà.”



      “Nghe Liễm Dung thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa xuất chúng, sau này vào cung, phải nhờ con chiếu cố Tưởng Dung nhà ta.” Mỹ phu nhân vẻ mặt đôn hậu, biết đúng là khen hay chửi xéo tôi đây. Nguyên tưởng rằng là người đàn bà thanh cao, xem ra tôi đoán sai rồi.



      Cười: “Đâu có, Tưởng Dung cũng vừa, cùng nàng so bì, Liễm Dung quả như múa rìu qua mắt thợ.”



      “Ta nghe , câu đối của Tam tỷ làm khó cả tài tử thiên hạ, Mạc Ngôn rất bội phục.” Tiểu đệ đệ dùng nhãn thần sủng bái nhìn tôi. nhảm, câu đối này là văn hoa Trung Quốc nghìn năm đúc kết, hay mới lạ.



      “Đâu có đâu có, là các vị tài tử khiêm nhường Liễm Dung.” Khiêm tốn cái thôi.



      “Tam tỷ tỷ, mấy ngày trước ta có gặp vị tỷ tỷ, nàng cho ta câu đối cũng rất tuyệt, thỉnh tỷ tỷ xem thử.” Tiểu đệ đệ vẻ mặt ngây thơ. Tưởng Dung bên cạnh vẫn tươi cười như hoa, nhưng nét mặt lại mang tia u ám, tuy rằng chợt lóe lên, cơ mà vẫn bị tôi bắt được. Coi tôi là trò đùa ở rạp xiếc ả? Gài tôi?



      Thiết, ta đạo văn, nhưng ta biết mình chưa đến nỗi ngu, đáp ứng ngươi mới là ngớ ngẩn.



      “Tam tỷ tỷ tài sơ học thiển, sao mà đối được, xin đừng bôi xấu ta.”



      “Tam muội, nếu đệ đệ muốn cùng muội luận bàn, cần khách sáo.” Tưởng Dung xen vào.



      Nhị phu nhân cũng :



      “Liễm Dung, con chỉ bảo Mạc Ngôn chút .”



      Tôi lắc đầu, “Tiểu đệ đệ, nếu đúng là câu đối hay, đệ phải tự mình suy nghĩ kĩ , tài sắc văn chương cũng phải như vậy mới thành.” Tôi viện cớ, dẫm lương tâm đến nát rồi.



      Tiểu đệ đệ có chút suy nghĩ, “Nga, như vậy a.” Đột nhiên rất hưng phấn : “Tỷ tỷ phải.”



      “Được rồi, ta trước, mấy vị chậm rãi trò chuyện.”



      Tôi mặc bọn họ ở sau, xoay lưng . được vài bước, tiểu đệ đệ đột nhiên bắt kịp, giọng: “Tam tỷ, cẩn thận với tỷ tỷ của ta.”



      “Cái gì?” Tôi nghe lầm chứ?



      Thằng bé nhìn xung quanh, thấy ai mới thần bí : “Ta đọc câu đối cho tỷ tỷ nghe, nàng muốn ta ở chỗ đông người thỉnh đối, làm tỷ xấu mặt.”



      Mỗi tiếng mỗi từ của đệ đệ như nghìn tấn đá, đè nặng lòng tôi. Tưởng Dung a Tưởng Dung, ngươi thực hận ta vậy sao?



      May mà tôi sớm nghi ngờ nàng nhanh chóng cải tà quy chính. A, nhân vật lợi hại, cư nhiên hai mặt. Nàng vừa muốn giao hảo với tôi, vừa muốn giao hảo với Vân Dung. Đến lúc gặp chuyện ai là người có lợi? Tôi cứ tự hỏi sao dạo này tới tìm tôi, nguyên lai là thấy Vân Dung được tuyển làm tài nhân, nhờ vả nàng ta. Nàng làm ngọn cỏ đầu tường mà đạt đến cảnh giới này, xem ra cũng lợi hại.



      Tôi hít hơi, cười: “Tiểu đệ đệ, cảm tạ đệ nhé.”



      “Tỷ tỷ, ta muốn thỉnh tỷ chỉ giáo mà.”



      .” Nhỡ tôi tốt vận, đối được sao? Coi như báo công thằng bé nhắc nhở.



      “Thị khẩu tâm tư, tư quân tư quốc tư xã tắc.” A, nghe quen tai a, đây phải là câu đối phổ biến ở thời đại sao.



      “Bát mục thượng thưởng, thưởng phong thưởng nguyện thưởng liễm dung.” Vô sỉ tí đem cả tên mình vào.



      Tiểu đệ đệ vẻ mặt kinh ngạc: “Tỷ tỷ lợi hại a, câu đối khó như vậy mà cư nhiên đối được. Theo tỷ tỷ kia , nhất định là GOOD.” Tiếng ? Vị tỷ tỷ kia? Có người đại nữa?



      Tôi hiếu kỳ hỏi: “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đó là ai a? Nàng ở đâu?”



      “Tỷ tỷ ấy lâu rồi, mùa xuân năm ngoái, ta nhặt được đồ của nàng ở cửa chùa. Tỷ tỷ ấy lợi hại lắm, nàng dạy ta rất nhiều thứ.”



      “Vậy tỷ tỷ ấy tên gì? Bao nhiêu tuổi? Trông thế nào?” Mùa xuân năm ấy Liễm Diễm cùng tôi đạp sơn xuyên , nếu tôi đoán nhầm, người thằng đến, chính là Liễm Diễm.



      “Nàng nàng được gọi là Diêu Diêu, nhà nàng ở rất xa, chỗ nào mà tên là Thượng Hải ấy. Nàng rất đẹp, rất ôn nhu.” phải Liễm Diễm là ai? Em a em , chúng ta có duyên. Đến thời cổ đại, cũng dứt được tình chị em.



      Tôi cười nhạt: “Cảm tạ đệ, câu đối này rất dễ. Bất quá đệ phải cam đoan, được để ai khác biết vế sau nga. Câu đối này là tâm huyết của ta và Diêu Diêu tỷ tỷ nghiên cứu mấy năm liền. Đệ mà ra, Diêu Diêu tỷ tỷ giận, ta cũng giận đấy.” ràng là đạo văn, còn biết xấu hổ là tâm huyết, lương tâm tôi chẳng nhìn nổi được nữa rồi.



      Thằng bé gật đầu: “Nguyên lai tỷ và Diêu Diêu tỷ tỷ biết nhau, chẳng trách lợi hại vậy.”



      “Đương nhiên, ta là sư tỷ của Diêu Diêu, so với nàng ấy lợi hại hơn. Nhưng thể để ai biết chuyện chúng ta hôm nay, cũng thể để ai hiểu. Kể cả mẫu thân và tỷ tỷ của đệ.”



      “Ta bảo chứng, ngoắc tay.” Tôi đưa ngón út ra, cùng tiểu quỷ 14.5 tuổi ngoắc ngoắc.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 19: Tuyển tú


      Ngày u ám, mưa phùn bay, bầu khí đầy áp lực, thậm chí thở cũng thấy khó khăn. Dự cảm cho tôi biết, đây là dấu hiệu tốt. Mới canh năm, bọn nha đầu mang đến lô trang sức quần áo, vội tới trang điểm cho tôi. Tôi cầm lấy mấy thứ đồ hỗn loạn đó, nhìn thoáng, thuận tay vứt lên bàn, lạnh lùng : “Ra ngoài, loại tục vật này đừng có đưa cho ta. Có chuyện gì phải làm làm , ở đây có Tần Nhi.”



      Tôi cố ý để được tuyển, trang phục đẹp thế này làm sao được? Để bị nhắm a? Vốn tôi có tiếng là mỹ nữ + tài nữ, đám tú nữ sớm coi như cái đinh trong mắt.



      Tôi vẫn mặc kiểu trang phục như ngày thi hội đó, chỉ là Tần Nhi làm cho tôi bộ mới, kiểu dáng màu sắc khác lần trước, nhưng chất liệu trái ngược. Nguyên lai chất vải là phổ thông, nhưng bộ đồ đúng là được làm từ tuyết đoạn.



      ‘tuyết đoạn’ là ngự dụng cống phẩm, người bình thường mua nổi. Như vậy cũng tốt, chí ít để đám con khác khinh thường.



      Tôi với Tưởng Dung, Vân Dung, mang theo nha hoàn của mình lên xe ngựa. Tôi với Tưởng Dung giống nhau, còn xe ngựa của Vân Dung lại nổi bật xa hoa hơn hẳn. Tôi trái lại chẳng thèm, chỉ là thấy Vân Dung thực quá ngạo mạn, hình như chưa từng gặp ai giống thế.



      Ở đây, mỗi xe ngựa và hai ngọn đèn lồng tiêu ký đều cùng màu. Đèn lồng biểu rằng tú nữ bên trong có gia thế địa vị và thân phận như thế nào.



      Năm kia cuộc tuyển tú, vì tiên đế băng hà, suốt đến bây giờ mới tiếp tục. Cho nên tổng tuyển cử lần này vô cùng náo nhiệt. Thiên kim nhà giàu tham tuyển nhiều kể xiết. Trước đó, chuyện tú nữ bị sát hại bị hòa tan vào niềm vui sướng, người dân phố xá đứng đầy hai bên xem nào nhiệt.



      Ngẫm lại mới thấy lạ, còn nhớ trong TV , con tuyển tú được vượt quá 18 tuổi. Nhưng tôi sang 18, Vân Dung và Tưởng Dung càng đừng thêm. Lẽ nào thời đại này lưu hành tình chị em? ngờ giống với thời đại, vợ có thể lớn tuổi hơn chồng? Bất quá chính sách này cũng tệ, lúc tôi trượt có thể chơi đùa thêm mấy năm.



      Tôi ngồi trong xe ngựa, trong đầu lên bóng hình của Tề Hiên. Chậm rãi, bóng dáng ấy phai nhạt dần, biến thành tên hỗn đàn đêm đó cường bạo tôi. Tuy đúng là ràng lắm, nhưng cũng rất sâu sắc. Người kia cũng có ý, XXOO người ta xong còn để lại lễ vật. Bất giác, tôi đột nhiên bật ra tiếng cười ‘hì hì’ khúc khích.



      Tần Nhi ở trước mặt tôi, khua khua tay: “Tiểu thư, sao vui vẻ thế, nghĩ đến Thành vương?”



      Tôi quắc mắt nhìn nàng, “ được lung tung.” Tôi sao có thể rằng nhớ cái tên XXOO kia.



      “Mạc gia ba vị tiểu thư, nô tài cung hậu (cung kính chờ đợi) lâu.” ngờ, xe ngựa dừng, nghe thấy thanh của thái giám, khoanh tay đứng ở phía trước xe, giọng . Tần Nhi dìu tôi xuống xe ngựa. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cung tường cao cao sừng sững trước mặt, ngực tôi đột nhiên thấy nao nao. Giữa cung tường xa hoa như vậy, biết mai táng bao nhiêu tính mệnh hồng nhan. biết sinh mệnh của Liễm Dung tôi có bị chôn cất ở đây .



      Thê lương cười, tôi theo thái giám kia. Vân Dung và Tưởng Dung phía trước, bộ dạng Vân Dung vênh váo tự đắc lắm, đáng ghét.



      Thái giám đưa chúng tôi tới tú cung, Kinh Hồng các bên trong sớm có tú nữ. Thái giám cười : “Đại tiểu thư, Tam tiểu thư, thỉnh đợi ở đây.” Lại với Vân Dung: “Vân tài nhân, thỉnh theo nô tài.”



      Vân Dung cười, liếc tôi cái, theo thái giám. phải chỉ là lục phẩm tài nhân sao? Vênh thế?



      Tôi và Tưởng Dung người trước người sau vào, trong phòng có đủ loại ánh mắt đánh giá chúng tôi. Sớm biết hậu cung phức tạp, tôi vô thức giật màng che mặt. người xấu xí như tôi, giữa đám mỹ nữ thế này, quả là nhục.



      Tôi tìm hàng, có vị nữ tử cười : “Tỷ tỷ này, là Mạc Tam tiểu thư?”



      Tôi gật đầu: “Tiểu nữ tử chính là Liễm Dung, xin hỏi tỷ tỷ là…”



      Nàng nở nụ cười: “Ta là chi nữ của Lại bộ thượng thư Triệu Tử Tuyết, ngưỡng mộ đại danh tỷ tỷ lâu.” Tử Tuyết, tuyết màu tím. Nhìn nàng thân tử y, da dẻ như tuyết, đúng là người y như tên. Ai chẳng biết đệ đệ của thái hậu là Hình bộ thượng thư, nàng thẳng mình là nữ nhi của Hình bộ thượng thư, có mang theo chút khoe khoang. Có thể nàng nghe đại danh của tôi, cố tình phô trương chăng.



      Tôi thản nhiên: “ dám.” Tôi có ý định tiến cung, muốn thân cận nhiều với những vị tiểu thư này.



      Từng tú nữ được đưa tới, tôi cũng thèm nhìn xem là ai. Trái lại, Tưởng Dung lại hết vòng tán gẫu đùa giỡn với chúng nữ tử. Con ở đây mỗi người đều mặt mày đều tươi cười như hoa, biết mấy ai lòng.



      Tú nữ tới hết rồi, hai ma ma , sắc mặt nghiêm túc bước vào. Có 6 ma ma, thi lễ với chúng tú nữ: “Nô tì cấp các vị tiểu thư thỉnh an.”



      Triệu Tử Tuyết cướp lời: “Ma ma xin đứng lên.” A, tiên nhập vi chủ (1).



      (1) tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (QT).



      Sáu ma ma vào nội đường, thái giám cầm tập sổ. Tú nữ nào được gọi tên, vào nội đường. Tôi biết, là nghiệm thân. Ngạo mạn chậm rãi uống trà, coi như là chuyện liên quan đến mình.



      “Mạc Liễm Dung…” Cuối cùng cũng gọi tên tôi, tú nữ tiên đế khâm điểm lại là người cuối cùng, hanh.



      Tôi vào nội đường, thấy trong phòng có phiến bình phong, phía sau bình phong là chiếc giường. Có hai ma ma bắt đầu, chuẩn bị cởi quần áo của tôi. Tôi vứt hai thỏi vàng xuống đất, cười: “Ma ma, bạc của ma ma rơi.” Mấy ma ma thấy vàng thỏi, mắt sáng lên. Hai vị giúp tôi cởi quần áo, vội vàng tới nhặt. Bốn ma ma bên cạnh cùng biết làm sao, ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi tới bên cạnh các bà, cũng bỏ ra bốn thỏi, cười: “Ma ma, của mấy vị cũng rơi.” Bốn người lập tức tươi cười, cầm tiền đút vào tay áo.



      Nghiệm thân thế là xong, đời này làm gì có người tham tiền. Mang theo sáu thỏi vàng trong người, đúng là đủ.



      “Tiểu thư, chờ lát.” Phía sau vang lên thanh quen thuộc của ma ma.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :