1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 10: Đào hôn


      Lúc mẹ con Vân Dung vẫn còn cam lòng, đạo thánh chỉ mang đến sinh khí mới cho bọn họ. Hoàng thượng hạ chỉ: Mạc gia Nhị tiểu thư Mạc Vân Dung, gả thành Thành vương phi.

      Toàn bộ Mạc gia, chốc lát trở nên vui sướng. Tin này với tôi mà rất chấn động, cũng có chút giống với dự đoán. Hơi buồn, cảm thấy hơi mất mát, nhưng đến nỗi thương tâm.

      Tôi với bất quá mới gặp nhau lần, chưa phải là thích, chỉ là có thiện cảm mà thôi. Ngày ấy ở Mai lâm, trái tim tôi đập rất loạn, hoàn toàn ngoài ý muốn. phản bội của papa, Mạc Văn Xương háo sắc, khiến cho tôi cảm thấy đàn ông chỉ đánh giá phụ nữ qua khuôn mặt. nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của tôi, nhưng vẫn nguyện ý lấy tôi. Tôi bị dao động, cho nên tâm mới hỗn loạn thế này, sau đó suy nghĩ kĩ rồi.



      Thánh chỉ vừa hạ, Đại phu nhân dẫn Vân Dung đến Lan uyển diễu võ dương oai. Đuổi hai mẹ con đáng ghét kia , Mạc Văn Xương lại tới.

      “Cha, cha mới tới, mời ngồi.” Tôi giờ đối với lão có chút hảo cảm, nhưng nhiều lắm. Lão vẫn quan tâm đến tôi, cho nên tôi cũng ngại gọi lão là cha.

      Cha có vẻ lo âu, : “Liễm Dung, con sao chứ?”

      Tôi cười: “ sao a, con ổn.”

      “Vân Dung và Thành vương thành hôn vào đầu tháng 3, đến lúc đó Thành vương thành tỷ phu ( rể) của con.”

      Nga, tôi biết ý tứ của cha, hẳn là cha nghe đến tôi và Thành vương có chút liên quan, có lẽ vậy mà sợ tôi đau lòng.

      Đầu tháng ba? Cũng chẳng còn mấy ngày. biết làm thế nào lại kết hôn chớp nhoáng được đến thế.

      Tôi lơ đãng : “Con biết, bọn họ đúng là đẹp đôi.” Nghĩ đằng nẻo, hai người họ đẹp đôi mới là lạ.

      “Con thực sao?” Cha chắc chắn hỏi.

      sao.” Tôi đứng dậy, “Cha, con mệt rồi.” Cũng quay đầu lại, tiêu sái bước vào phòng ngủ.

      Trong tích tắc tôi đứng dậy, chiếc khăn tay liền rơi xuống, tôi chú ý. Đợi tôi vào rồi, cha nhặt chiếc khăn lên, nhìn thấy đề thi đó, giật mình đau lòng. “Oan nghiệt a, oan nghiệt a.”



      Toàn bộ Mạc phủ bắt đầu bận rộn lu bù lên, chuẩn bị cho hôn lễ của Vân Dung. Vân Dung vẫn còn đắm chìm trong khoái trá vì sắp được làm Vương phi, rảnh tìm tôi gây , tôi cũng nhàn rỗi. Án mạng tú nữ vẫn chưa phá được, tôi cũng dám xuất môn. Mọi người đều vội vội vàng vàng, tôi và Tần Nhi lại an nhàn đến mốc meo.

      Rốt cục sang tháng ba, ngày cưới của Vân Dung là ngày mốt rồi.

      Tôi ghét Vân Dung. Nàng ta là nữ tử mọn ích kỉ, lại bốc đồng. Đối với mọi người nàng cũng vẫn được coi là người tốt, nhưng là bị nuông chiều quá. Tôi đồng ý, nàng cũng là rất tài hoa, tôi hy vọng nàng hạnh phúc. Vì Thành vương cũng được, vì Vân Dung cũng được, chỉ mong họ hòa thuận yên ấm trọn đời.



      Tần Nhi sớm ngủ, mình tôi ngồi trong đình, gió đêm lạnh. Tôi điên rồi đúng ? Cư nhiên lại vì nam tử, nhiều nhất mới chỉ có thiện cảm, mà mất ngủ. Tôi phải là nữ sinh ngây thơ, tôi 26 tuổi rồi a, mất mặt.

      Trước kia, bên cạnh tôi lúc nào cũng có đống con trai, dễ sai bảo lắm. Giờ chỉ có , lại có chút…

      “Liễm Dung.”

      “Ân.” Phản xạ có điều kiện, tôi quay lại, nhìn thấy Thành vương ở đằng sau. Tôi cả kinh, “Vương gia? Sao vương gia lại ở đây?”

      Ngón tay đặt lên môi tôi, “ giọng chút, ta tới mang nàng .”

      Tôi nghi hoặc: “? Vương gia phải muốn kết hôn với Vân Dung sao?”

      “Ta thích nàng ấy.”

      “Vậy còn thánh chỉ?”

      “Là chủ ý của Thái hậu và Hoàng đế, ta vì việc này đại náo hoàng cung, bị thái hậu nhốt trong phủ, nếu sớm tìm nàng.”

      A, ra vậy, là bức hôn a.

      “Vương gia đào hôn bỏ trốn, tìm ta làm gì?” Hôn nhân nên tự chủ. Tôi ủng hộ đào hôn. Nếu thích Vân Dung, miễn cưỡng hạnh phúc.

      “Theo ta chứ sao, chúng ta đến chân trời góc biển.” A, việc này…

      “Vương gia, ta… Ta có muốn theo vương gia sao?” Chẳng hiểu gì cả, tôi ngại thích tôi, nhưng dính dáng gì đến bỏ trốn.

      “Nàng , thế gian này nếu có nam tử nào chê dung mạo của nàng, vô luận kẻ đó có thân phận ra sao, nàng làm vợ . Ta chê nàng, nàng có nguyện ý làm vợ ta ?”

      “A, chuyện này ta cân nhắc. Vương gia, ta biết vương gia chê ta, nhưng nếu vương gia bỏ , Vân Dung ra sao.” Chỉ là viện cớ, tôi còn mong nàng được ai ấy.

      “Vậy còn nàng? Ta cưới Vân Dung, nàng làm sao bây giờ.”

      “Ta là tú nữ, ta còn phải tham gia tuyển tú, sau đó là hoàn tú chứ sao.” Tôi né tránh ánh mắt , chột dạ .

      “Ta có thể với thái hậu về nàng.” Đơn giản thế ư?

      Tôi ác tâm quay người: “Vương gia thỉnh , ta muốn nghỉ ngơi.”

      “Liễm Dung…” Tôi giả bộ nghe thấy, bước nhanh ra khỏi đình, bỏ lại phía sau.

      Hiên, xin lỗi, Liễm Dung thể theo chàng.

      khuôn mặt, có vương nước.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11: Bi ai của Tưởng Dung


      Lệ, thấm thoát cũng được gió thổi khô, sợi tóc bám vào mặt, dìu dịu, mềm mềm.

      Giữa trời hoa mai bay, là lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu. Hương thơm tỏa ngát, thanh nhạc cùng vui, nguyện ý lấy tôi.

      Sao dày trời đêm, màn đêm như nước, muốn tôi cùng với .

      Mối lần chúng tôi gặp nhau, cảnh vật đều mỹ lệ như vậy, rồi lại thê lương. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tôi nhớ tới bài thơ.

      “Ngân chúc thu quang lãnh họa bình,

      Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh,

      Thiên nhai dạ sắc lương như thủy,

      Ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh… (1)

      Ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh…”

      (1) Bài thơ Thất tịch của Đỗ Mục. Tham khảo dịch nghĩa, dịch thơ tại đây.

      Tôi lẩm bẩm lại câu cuối cùng, bất giác cười khẽ. Ngưu Lang Chức Nữ dù sao cũng có thể mỗi năm gặp nhau lần. Nhưng tôi sao? Gặp ai a?

      Cây cối trong vườn khá nhiều, ban đêm sương nặng, hạt sương đọng cả vào áo tôi. tới gần đình khác, khuyển nguyệt đẹp.

      Thấp thoáng, thấy nữ nhân đứng ngoài đình, thân hồ lam sắc, tóc đen phiêu dật. Tôi thong thả bước tới gần, giọng: “ nương, nàng…”

      Nàng ta xoay người lại, cư nhiên là Tưởng Dung, nụ cười môi tôi lập tức nhạt dần. Tôi với đứa con này ác cảm ra mặt, cái ngữ người độc ác, đúng là thể xúc động nổi.

      “Tam muội.” Sao, ta dám nhận.

      “Mạc Đại tiểu thư, tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là nữ tử ti tiện, dám nhận tiếng Tam muội của ngươi.” Tôi nể nang, chẳng muốn hòa nhã với nàng.

      Nàng cười gượng: “Nếu như ta cũng có người phân tâm vì mình như muội, cũng đến nỗi.”

      Tôi nhấc váy lên, đến bên cạnh nàng: “Sao? Đại tiểu thư mà cũng ước ao được như tiện nhân ta?”

      Nàng lắc đầu: “Liễm Dung muội hẳn biết ta khó xử thế nào, cần gì phải kích ta.”

      Tôi cười: “Liễm Dung ngu dốt, hiểu ý Đại tiểu thư.”

      “Muội cũng thấy đó, Đại nương vốn xem ta ra gì. Ta được coi là Đại tiểu thư, thực tế còn bằng nha hoàn của Vân Dung, ai, muội so với ta còn tốt hơn. Thanh thanh tịnh tịnh qua 18 năm.”

      Tôi sớm biết thường ngày nàng được đối xử tốt, nhưng ngờ nó thảm đạm vậy. Kết quả của kẻ nối giáo cho giặc, tôi thường quan tâm, cho dù như thế này, tôi cũng có cảm giác.

      Tôi dương khởi hạ ba (2): “Có câu trợ Trụ vi ngược (3), Đại tiểu thư minh bạch ý tứ chứ?”

      (2) dương khởi hạ ba: tớ nghĩ nó giống kiểu trầm bổng =D


      (3) trợ Trụ vi ngược: bằng câu “nối giáo cho giặc”

      “Hảo câu trợ Trụ vi ngược a, nguyên đây là kết cục của ta, Liễm Dung muội rất đúng.”

      “Nghe mẫu thân của ngươi cũng xuất từ danh môn, cho dù là thiếp, lão bà sao dám làm gì.” Tôi lạnh lùng hỏi, có chút đồng cảm.

      “A, mẫu thân ta tuy là thiếp, nhưng tâm tính cực cao, muốn tranh giành cũng người khác. Sau khi sinh hạ đệ đệ, sống với Đại nương được thoải mái, liền mang đệ đệ lên núi cam lộ am trung (4). Bản thân cứ luyến tiếc chốn phồn hoa Mạc gia này, ai, hôm nay là quả báo của ta, gieo gió gặt bão.”

      (4) cam lộ am trung:


      ;___; thực tìm thấy câu này google, cơ mà nghĩa đen cũng khá dễ hiểu nên dám phiền cao thủ XD (bạn lười đấy)


      “cam lộ”: sương ngọt

      “am trung”: am – nhà tranh, trung – giữa

      Nguyên lai là còn có chuyện này, tôi cứ thắc mắc sao chưa từng thấy ‘đệ đệ’ và ‘Nhị nương’ ở trong phủ. Nghe nàng kể chuyện, tôi với người con này giờ cũng có chút thiện cảm. Nghe Tần Nhi chúng tôi được gặp họ lần, chẳng qua lúc đó tôi vẫn chưa xuyên đến.

      Tôi cười: “Tưởng Dung, số phận là dựa vào bản thân. Nương ta cũng là nữ tử thanh lâu, nhưng ta chưa hề oán trời trách đất. Ta chỉ biết, ta là con người, ta có tôn nghiêm, ta khúm núm với ai, ta muốn đường đường chính chính được đối xử như con người, tự mình đôi chân mình.” Tôi dõng dạc , chỉ có điều lòng rất hổ thẹn. Nếu tôi ngay từ sinh ra ở thời cổ đại, chỉ sợ lúc này hoàn cảnh khác.

      Tôi xoay người ly khai, Tưởng Dung vội : “Liễm Dung…”

      Tôi ngoảnh lại, “Chuyện gì?”

      “Muội và Thành vương…” Rồi nàng thư thái cười: “ có gì, người thông minh như muội, có cách xoay xở tốt.”

      “Tưởng Dung, sinh mệnh của ai người đó giữ, bị kẻ khác ảnh hưởng, mới làm con người đích thực được.” Tôi trước sau vẫn muốn gọi nàng là tỷ tỷ, nàng mới 19 tuổi, mà tôi đích xác 26, mình già rồi.

      “Cảm tạ muội, lời muội hôm nay ta nhớ kỹ, từ giờ, ta là ta đích thực.” Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau. Nụ cười này phá đổ hoàn toàn bức tường ngăn cách giữa tôi và Tưởng Dung. Có lẽ từ nay về sau, là tỷ muội tốt.

      ra, cẩn thận ngẫm lại, Vân Dung cũng phải là loại ghê gớm, tạo ra cái ghê gớm ấy, chính là Mạc lão đầu đáng giận. khó khăn mới tích góp được chút thiện cảm, giờ lại thành số 0 rồi.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 12: Bệnh tương tư


      Người của Mạc gia vẫn hoan hỉ chuẩn bị cho hôn của Vân Dung, phía Thành vương cũng thấy có chuyện gì, có thể quyết định cam chịu số phận rồi cũng nên. Trong lòng lúc nào cũng lạnh lẽo, buổi tối hôm ấy, cự tuyệt là đúng hay sai?

      Ngày mai chính là ngày Vân Dung xuất giá, bất kể thế nào, tôi cũng thầm chúc phúc cho họ. Nhưng, hôn này thuận lợi sao?

      Tôi ngồi trong đình, nhìn mặt hồ phẳng lặng, trong đầu cứ xuất dáng hình cao lớn, sao biến mất.

      “Tiểu thư.”

      Tôi nhất thời giật mình, choàng tỉnh, nhìn thấy Tần Nhi bưng đến bát ngọc, lo lắng nhìn tôi. Tôi đạm đạm cười gượng: “Cái gì? Làm ta giật mình.”

      “Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy? Giờ ngọ thiện qua rồi, tiểu thư sao vẫn còn ở đây? Mấy hôm nay tiểu thư tập thể dục, cũng cười, còn lời nữa, cứ ngây ra, nô tì lo cho tiểu thư a.” Tiểu nha đầu, dám trách cứ tôi.

      “Thế à? Ta nhớ mình vừa rời giường kia mà?” Ngẩng đầu nhìn thái dương, quả chiều rồi, tôi ngồi lâu đến thế ư?

      “Tiểu thư, tiểu thư rốt cục nghĩ gì vậy? Có tâm ra, nhỡ Tần Nhi giúp được tiểu thư.”

      Tôi im lặng nhìn mặt hồ, nhìn liễu rủ lay động, thở dài: “ vậy, ta cho muội chút… Là bởi vì… Thành vương.”

      “A?” Tần Nhi kinh ngạc, “Ra người trong phủ ?”

      cái gì? Gì mà với chả giả? Học người ta ăn huyên thuyên đúng ? Nha đầu, ngươi là nha hoàn của ai a?” Tôi hạ mày, vẻ mặt hờn giận. Những kẻ này, nếu ở thời đại mà làm paparazi, chắc chắn rớt xuống hạng bét.

      Tần Nhi lắc đầu: “Nô tì biết sai rồi, hảo tiểu thư, tiểu thư ăn bát cháo này . Mấy hôm nay tiểu thư cũng ăn, nô tì đặc biệt nấu cháo ngư phiến (cháo cá cắt vụn) mà tiểu thư thích nhất này, mau nếm thử.” Tân Nhi đặt cái bát vào tay tôi, mặt mày tươi cười, tôi sao thấy nụ cười của nàng có chút tự nhiên.

      Thuận tay đặt bát cháo lên bàn, đăm chiêu ủ dột : “Tần Nhi a, ta nuốt trôi, ta cho muội nha, Vân Dung có làm vương phi chăng nữa cũng hạnh phúc đâu, Thành vương lại càng hạnh phúc, ta tiếc cho bọn họ a.”

      “Tiểu thư làm sao biết bọn họ hạnh phúc. Nhị tiểu thư tuy ương ngạnh, nhưng xinh đẹp, còn tài hoa xuất chúng, nhìn khắp kinh thành, ngoại trừ tiểu thư, ai có thể so bì với nàng? Thành vương thú nàng cũng đến nỗi a.” Nha đầu kia, cật lý ba ngoại (1), Vân Dung cho nàng cái gì rồi hả.

      (1) cật lý ba ngoại: tương đương “chân ngoài dài hơn chân trong”

      Tôi cười gượng: “ biết hôn lễ ngày mai có xảy ra phong ba gì . Chẳng biết được, đến lúc đó vương phi đừng làm sao, náo nhiệt thân bại danh liệt.” Ngẫm lại hành động của , hình như thực muốn lấy Vân Dung. dám tìm tôi rủ trốn, có cái gì dám nữa, Vân Dung a Vân Dung, chuẩn bị tâm lí chút .

      “Tiểu thư có ý gì?”

      Tôi suy nghĩ, hạ giọng: “Tối hôm trước, Thành vương tới tìm ta, muốn ta với chàng.”

      Tần Nhi há miệng, to đến độ nhét vừa trái táo ấy, lắp bắp : “Tiểu thư, tiểu thư và Thành vương… Muốn… Muốn… Bỏ trốn?” Nha đầu giỏi, hôm nào đấy có lẽ phải xem xét bệnh lặp của nàng.

      Tôi lắc đầu, “Nhưng ta đáp ứng, cho dù Vân Dung hại ta, ta vẫn thể để nàng bị mất mặt.” Khẩu thị tâm phi, tôi mà vì Vân Dung sao? Hãn, từ bao giờ mà tôi học được cái thói trợn mắt dối vậy?

      Tân Nhi có chút đăm chiêu, “Nguyên lai tiểu thư muốn cùng vương gia, chẳng trách mà vậy.”

      “Là sao a?”

      “Nghe Thành vương ốm đến dậy nổi, miệng vẫn gọi tên tiểu thư.” Tân Nhi vô tư .

      “Cái gì?” Tôi kinh hãi, bật đứng dậy khỏi ghế . Tần Nhi biết mình lờ lời, vội , “Tiểu thư cần gấp, nô tì vừa mới nghe từ mấy nha đầu trù phòng thế, biết hay giả.”

      giả cái gì, nhanh đến vương phủ.”

      Tôi quần áo cũng thay, vội vội vàng vàng đến vương phủ. Vừa mới tới, thấy nữ tử xinh xắn tiễn vị đại phu ra, vị đại phu chỉ lắc đầu, tôi cảm thấy tình hình ổn. Ba bước lại dừng hai bước muốn vào, thị vệ ngăn tôi, rất khách khí hỏi: “Ai?”

      Tôi tay đẩy : “Cút ngay, bản tiểu thư Liễm Dung.”

      “Là Liễm Dung nương? Mau mau, thỉnh vào trong.” Thị vệ rất nhanh thay đổi nét mặt. kia cũng quay đầu, tới trước mặt tôi, mừng rỡ : “Tam tiểu thư, tiểu thư tới.”

      Tôi nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là chị ngày ấy ở Mai viên. Giờ nàng mặc trang phục quý phu nhân, tôi cũng khó nhận ra.

      Sầu mặt, tôi , “Nguyên lai là tỷ tỷ, ngờ có thể gặp tỷ tỷ ở đây, đúng là duyên phận.”

      “Đúng vậy, muội muội mau vào.”

      “Cảm tạ tỷ tỷ, hôm nay ta tới là…”

      “Muội muội phải , tỷ tỷ hiểu vì sao.”

      Cảnh trì trong vương phủ quả là đẹp, chốn chốn sắc xuân dạt dào. Nàng dẫn tôi vào viên tử, so với bên ngoài có phần tĩch mịch hơn, sôi nổi bằng. Nàng đưa tay chỉ về tòa nhà, : “Phía trước là Giáng Vân lâu, tự muội thôi, vương gia ở trong.” Nàng nhìn thoáng Tần Nhi, bảo: “Ta mang vị muội muội này lui xuống nghỉ ngơi, thiếp thân danh gọi Tư Oanh, cần gì cứ tìm ta.” Thiếp thân? Nguyên lai nữ tử này đúng là thê thiếp của Thành vương.



      Giáng Vân lâu, tên nghe rất quen a, biết nghe ở đâu.

      ‘Giáng Vân lâu’ ba chữ thanh tú đoan trang, giống thủ bút của nữ tử. Tôi vào Giáng Vân lâu, chợt phát bên trong rất quen. Chính giữa treo bức tranh, vẽ dựa tay vào lan can ngắm trăng rằm. Nàng mỹ lệ thanh tú, cũng quen quá.

      “Ai, nghe Liễm Dung nương xuất chúng, nghiêng nước nghiêng thành, cũng khó trách vương gia…” Đột nhiên từ bên trong truyền đến giọng nữ êm tai.

      “Đúng vậy, Tư Oanh nương cũng đáng thương, nàng theo vương gia nhiều năm như vậy, vương gia chưa từng chạm vào ngón tay nàng. Hôm nay nghe vương gia gọi tên người khác, ngươi bảo nàng buồn được sao? là tiễn đại phu, kì thực là tìm chỗ khóc cũng nên.”

      Ra Tư Oanh có tâm , chẳng trách nàng muốn vào.

      “Liễm Dung nương ở kì thi hội đại xuất phong đầu (2), nhưng thái hậu lại khăng khăng bắt vương gia lấy Vân Dung. Thái hậu cũng là, nếu vương gia muốn, cứ thuận theo ý vương gia cũng được mà.”

      (2) đại xuất phong đầu: ý chỉ vượt trội lớn.

      “Vả miệng, lời này nếu để người khác nghe được là chúng ta xong đấy.”

      phải chứ…” Còn chưa xong, hai nữ tử đều thất thần, bởi các nàng thấy tôi.

      trong số họ cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại vào được đây.”

      “Liễm Dung.” Tôi ngắn gọn tên mình.

      Hai nàng đều cùng ngẩn người, sau đó : “Ngươi chính là Mạc gia Tam tiểu thư trong truyền thuyết?” Tôi lợi hại như vậy sao? Còn truyền thuyết nữa chứ.

      Bèn gật đầu: “Đúng vậy.”

      Hai nha hoàn nghe tôi xong, lập tức đồng thời quỳ xuống, “Tiểu thư xin hãy cứu vương gia của chúng ta.”

      Tôi vội vàng nâng các nàng dậy, “Hai muội muội đừng như vậy, vương gia ở đâu? Mau dẫn đường cho ta.”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13: Duyên tới lầm


      “Tiểu thư xin theo nô tì.” Nha hoàn kia trước, tôi theo sau.

      Thiết kế của Giáng Vân lâu đặc biệt, toàn bộ các phòng đều thông nhau. Chúng tôi tại ở thư phòng, bên trong thư phòng là buồng nữa, dùng để nghỉ ngơi. Cứ vậy theo vào trong, có thể đến trung tâm tiểu viện. Nơi Thành vương dưỡng bệnh, chính là sườn tây tiểu viện này.

      Hai nha hoàn đưa tôi tới tận cựa, cúi người : “Tiểu thư, mời tiểu thư vào, chúng nô tì ở ngoài đợi.”

      “Liễm nhi… Liễm nhi…” Mơ hồ, có thể nghe thấy thanh khẽ gọi. Lòng tôi đau xót, nước mắt ngừng rơi.

      Tôi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy bên trong nồng nặc mùi thuốc, lão giả ngồi thở dài trước giường. Thành vương sắc mặt tái nhợt, miệng thào gọi ‘Liễm nhi’, khiến tôi thấy tâm can đau như bị kim đâm, nước mắt lăn dài, tiếp tục rơi xuống.

      Lão giả kia tựa hồ chú ý tới tồn tại của tôi, mạc mạc hỏi: “ nương là ai?”

      Tôi nghẹn ngào đáp, “Đại thúc, ta là Liễm Dung.”

      Khuôn mặt đại thúc trở nên vui mừng, đứng lên : “Tiểu thư chính là Mạc Tam tiểu thư? Thỉnh tiểu thư bồi bồi vương gia. Lão nô là quản gia trong phủ, có việc gì xin hãy phân phó.”

      Quản gia bất đắc dĩ nhìn Tề Hiên nằm giường lần nữa, mới chậm rãi lui ra. Tôi cũng vô pháp đè nén bản thân, nhào tới bên giường, kéo tay , khóc nức nở: “Xin lỗi, xin lỗi, ta biết chàng thích Vân Dung, nhưng vẫn cứ ép chàng, thực xin lỗi. Nếu có thể lựa chọn lại, ta chọn theo chàng.”

      “Liễm nhi…” vẫn mê man, vẫn gọi cái tên này.

      Giọt lệ nóng ấm rơi xuống khuôn mặt , tôi lấy tay quệt , đột ngột cầm lấy bàn tay tôi, : “Liễm nhi, là nàng phải ? Nàng quay về?”

      Tôi thống khổ nhắm mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Cuối cùng cũng khó khăn thốt ra hai chữ: “Đúng vậy.”

      càng siết chặt lấy tay tôi, “Liễm nhi, nàng ưng thuận ta, muốn trọn đời ở bên ta, vì sao bỗng nhiên biến mất. Ưng thuận ta, đừng rời xa ta.” Tôi chợt thấy kỳ quái, từ lúc nào tôi bằng lòng theo suốt đời thế? Lại còn bỗng nhiên biến mất?

      “Hảo, ta đáp ứng chàng, xa rời chàng.”

      nắm lấy cổ tay tôi, siết chặt đến nỗi động đậy được, “Diêu Diêu… Đừng rời xa ta, Diêu Diêu, ta nàng. Vô luận nàng thay đổi thế nào, ta cũng vẫn nàng.”

      Diêu Diêu? Trái tim tôi thoáng nguội lạnh, cả người như muốn nứt ra.

      Diêu Diêu? Ra người là Diêu Diêu.

      Ra ngay từ đâu tôi là thế thân.

      ra, Liễm Dung trong lòng , chỉ là thế thân.

      Tôi rút tay về, trầm mặc hỏi: “Diêu Diêu là ai?”

      “Diêu Diêu, Diêu Diêu là Liễm Diễm, Liễm Diễm là Diêu Diêu.” câu của , giống như trái bom, phát nổ tan tành cái thân tôi. Thảo nào hành động của kì quái lúc gặp mặt lần đầu, nguyên lai là bởi Liễm Diễm. Thích tôi? Chỉ là vì Liễm Diễm thôi.

      Liễm Diễm là chị em tốt của tôi. Hai chúng tôi được mama viện trưởng nhặt về cùng ngày. Mama gọi tôi là Liễm Dung, ấy là Liễm Diễm. Tên thường gọi của tôi là Phiên Phiên, của Liễm Diễm là Diêu Diêu. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm chị em hoàn hảo. ấy có phần tuổi hơn, tôi mới coi ấy là em . Dung mạo của chúng tôi khá giống nhau, hơn nữa còn cùng họ Tô. Rất nhiều người hiểu lầm chúng tôi là chị em ruột.

      Diêu Diêu dịu dàng, đa tài, thi thư họa đều đứng nhất, người ta còn gọi là Lâm muội muội. Mà tôi hoạt bát, tinh nghịch, mọi người cũng quí gọi là nam nhân bà.

      Năm ngoái, tôi và Diêu Diêu vào núi thám hiểm, cẩn thận trượt chân ngã xuống. Lúc tôi tỉnh lại, thấy ấy đâu. Lúc đó, tôi cho rằng ấy gặp nạn, khóc đến chết sống lại.

      Tết năm nay, ấy đột nhiên trở về. Tôi hỏi ấy ở đâu? Diêu Diêu chỉ bản thân có cuộc kỳ ngộ, có cơ hội kể cho tôi. Trăm triệu lần cũng ngờ, ấy cư nhiên xuyên thời gian. Càng ngờ, tôi cũng xuyên , lại đến đúng nơi mà ấy từng ở, gặp cùng người con trai.

      Nghĩ đến đây, tất cả minh bạch. Ra lúc trước, quan tâm nhiều tới tôi, là bời ‘Táng hoa từ’. Diêu Diêu sau khi đến đây, nhất định từng đọc qua thủ thi này. Cho nên, nghe tôi đọc lại, ngỡ là Diêu Diêu. Tôi tên Liễm Dung, so với Liễm Diễm chỉ khác chữ, tựa hồ coi tôi là Liễm Diễm trở lại. Diêu Diêu chơi đàn rất giỏi, muốn tôi gảy đàn là muốn xác nhận tôi đúng là Diêu Diêu. Tính cách của tôi và ấy khác nhau vô cùng, nhưng sở thích giống nhau. Tài đàn của cả hai đều là do mama viện trưởng dạy, đương nhiên có phần tương tự. Sau khi nghe tôi gảy đàn, thực cho rằng tôi là Diêu Diêu, nên mới muốn nhìn dung mạo của tôi. Tôi cự tuyệt, càng muốn xác minh tôi có đúng là Diêu Diêu , mới tự tiện đoạt khăn che mặt.

      Thấy khuôn mặt có vết sẹo, cho rằng Diêu Diêu rời xa là bởi dung mạo bị hủy, cho nên mới bỏ . Trong phút chốc, càng thêm khẳng định tôi là Diêu Diêu…

      Nguyên lai, chỉ là hiểu lầm. Tôi còn tưởng thiên hạ có ai để ý đén dung mạo của mình, ra chỉ là hiểu lầm. A, thực buồn cười, Liễm Dung tôi tính toán gì đây, chỉ là thế thân.

      Nghĩ kĩ lại, thảo nào vừa mới nhìn bức tranh kia thấy quen, ra người con trong tranh là Liễm Diễm, dù mặc cổ trang vẫn đẹp. Tôi tới đây lâu như vậy rồi, cũng biết ấy làm gì, nếu thân thể tôi ở thời đại mà bị làm sao, ấy chắc thương tâm đến chết mất.

      Tôi nhớ Liễm Diễm từng với tôi, mong muốn có được viên tử cho mình, đặt tên là Giáng Vân hiên. Tôi , chờ chị có tiền, mua biệt thự, đặt cái tên này. ngờ, nguyện vọng của được thực , hơn nữa còn là thực từ thời cổ đại. Tấm biển ngoài kia hẳn là thân thủ của Liễm Diễm, thế chữ của tôi nhận ra được. Lại thảo nào, vừa vào Giáng Vân lâu, có cảm giác quen, hóa ra em từng ở tại nơi đây.

      Nhìn người con trai vẫn còn gọi tên Diêu Diêu, tôi thê lương cười: “Tuy chàng nhận nhầm người, nhưng ta vẫn thấy chàng là nam nhân tốt, chí ít vẫn luôn nhớ mong Liễm Diễm. làm tình nhân của chàng, vậy làm em dâu vậy. Chỉ là Liễm Diễm quay về thời đại, biết kiếp này hai người còn có thể gặp nhau.”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 14: Duyên tới lầm 2


      Cho dù thương tôi, cho dù nhận sai người, nhưng đây phải lỗi do . Huống hồ Liễm Diễm, người chị em sống chết có nhau của tôi, tôi nên cứu .



      Miệng vẫn ngừng mê, sắc mặt rất trắng, có chút đỏ. Tôi sờ sờ trán, thấy sốt. Đoán trong lòng u buồn quá đây mà, chỉ cần có thể uống được thuốc, thế là khỏi. Nhanh chóng lục tìm kiến thức về y tế trong đầu, phát sốt phải cần tiêm kháng sinh sao, ở đây có kháng sinh, đường glucoza có được nhỉ?



      “Lưỡng vị tỷ tỷ, thình mang đến cho ta chén nước đường, chén nước muối, đặc chút, mau lên.” Thanh của tôi truyền ra, nha hoàn bên ngoài nghe thấy lời phân phó, vội chạy chuẩn bị.



      là nhanh, tay hai nha hoàn mang đến thứ tôi cần, quản gia cũng đến.



      Tôi liếc quản gia, : “Đại thúc, phiền thúc nâng vương gia dậy.”



      Quản gia đại thúc biết tôi muốn làm gì, nhưng rất phối hợp, nâng Tề Hiên dậy, hơi nắm lấy hàm dưới của . hổ là quản gia, dày dạn kinh nghiệm, còn chưa lão biết tôi muốn cho uống nước.



      tay tôi mở miệng , tay còn lại cầm thìa, bón hết vào. (theo tác giả thấy, động tác của nàng hết sức thô lỗ, cứ như bác sĩ thú y cho động vât uống nước ấy)



      Hai chén nước hết, tôi khẽ thở dài. May , có thể uống được nước, xem ra bệnh cũng đến nỗi nghiêm trọng. Đỡ Tề Hiên nằm xuống, tôi nhìn hai nha hoàn hồi lâu, : “Lưỡng vị tỷ tỷ, nấu chút cháo kê , loãng loãng chút.” Y như tôi phỏng đoán, đợi người giường tỉnh lại, lúc đó phải ăn chút gì mới tốt.



      Hai nha hoàn kia do dự, tựa hồ muốn gì, quản gia trừng các nàng, “Lộ nhi Châu nhi, nghe nương phân phó sao, mau .” Lộ Châu? Tên rất hay, biết là ai đặt.



      nương, lão nô xin cáo lui.” An bài xong, quản gia lễ độ khom người.



      Tôi cười, “Đại thúc, chẳng lẽ tò mò ta vì sao ta lại cho vương gia uống hai chén nước kia? Cũng lo lắng cho bệnh tình của vương gia?”



      Quản gia bất ti bất hàn (1) đáp: “ nương nếu muốn , lão nô hỏi cũng vô dụng. nương nếu muốn , tự nhiên , việc gì phải hỏi. nương là người thông minh tuyệt định, gặp nhiều thức quản, làm gì cũng có đạo lý. Có nương ở đây, bệnh của vương gia nhà ta còn trở ngại, lão nô hà tất phải lo?”



      (1) bất ti bất hàn: siểm nịnh cũng kiêu ngạo.



      Có ý gì đây? Tôi quen lão sao? Có lẽ lão biết tôi? Mà , chẳng lẽ lão muốn đến Liễm Diềm? Vậy đại thúc này cũng xem tôi là Liễm Diễm.



      “Đại thúc, thúc ở vương phủ lâu chưa?”



      “Từ khi Thành vương phủ tồn tại, lão nô bắt đầu thị hầu vương gia.”



      Tôi trợn mắt nhìn lão, ngoài cười nhưng trong cười: “Nga, vậy sao? như vậy, đại thúc cũng biết Giáng Vân lâu còn có vị chủ nhân nữa.” Tôi hạ giọng, thần bí : “Nghe bảo nàng tên là Tô Liễm Diễm, còn được gọi là Diêu Diêu.” thẳng vào vấn đề, tôi quen chuyện với lão đầu.



      Lão hiển nhiên chấn động, “Liễm Diễm nương?” Tỉ mỉ đánh giá tôi, “Tiểu thư là Liễm Diễm nương?” Thiết, lại nhận lầm. Liễm Diễm đúng là tốt số hơn tôi, có cần nhớ ấy đến thế .



      Tôi lắc đầu, “ phải, ta là Liễm Dung, phải Liễm Diễm.”



      Lão có vẻ tin: “Người biết Liễm Diễm nương nhiều, nương sao lại biết được?”



      Em cũng là, làm người xuyên chớ, như bông hoa tươi giữa đống người cổ lỗ sĩ thế này đây, thẳng thế đấy. Mà lão đầu lại còn người biết ấy nhiều, thôi rồi, mất mặt quá, xuyên mặt đâu ra mà so.



      dối đại thúc, Liễm Diễm là muội… Sư muội của ta.” Lời giải thích này khá thỏa đáng, nếu là em ruột, Mạc thượng thư chỉ có mỗi ba thôi. biểu muội? Mạc gia nhà phải có thân thích chứ, sư muội là hợp lí nhất.



      Lão kinh ngạc, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, “Liễm Diễm nương đúng là sư muội của tiểu thư?”



      Tôi nở nụ cười: “Đại thúc, vương gia hình như lầm ta với Liễm Diễm, thúc cũng cho rằng ta là Liễm Diễm nương? Ta với thúc nhiều như vậy, chẳng qua muốn cho lão, ta phải là Liễm Diễm nương.”



      Lão có chút suy nghĩ rồi gật đầu, “Ai, nếu nương phải chắc phải .” Lão xoay người sang chỗ khác, lẩm bẩm : “Trong tim vương gia luôn có hình bóng của Liễm Diễm nương, vốn định đợi nàng quay về, ngờ… Ai.” Cứ như là với tôi ấy, hay là lão tự với mình . Tôi đoán lão với tôi. Lão vẫn thủy chung cho rằng, tôi chính là Liễm Diễm.



      Nhìn nam nhân ở ngay trước mặt, tôi thờ ơ. Biết chết được, cần gì phải sốt ruột. Có lẽ, coi tôi như Liễm Diễm, hại tôi phiền muộn lâu như vậy, cho nên tôi có chút tức giận.



      Khoảng 2 giờ đồng hồ trôi qua ( tập được thói quen tính theo canh, đầu tôi sao có thể phát triển đến mức nhớ được mấy cái thứ ghê tởm ấy, xi… Còn lâu ), ngồi ngủ đến nỗi nước miếng chảy ròng rồi, tôi nghe ràng có tiếng gọi, “Diêu Diêu, Diêu Diêu… Nàng sao chứ?”



      Tôi khẽ dụi mắt, ngáp cái, gì liếc xem thử. Bỗng nhiên, tôi mở to mắt, chỉ nghe ‘soạt’ tiếng, vọt đến trước giường. Bởi vì người nào đó nhìn tôi, đôi mắt như phóng điện. Quan trọng là, thần thái của hồng hào, hề có vẻ ốm yếu. Lẽ nào tôi cho uống nước thánh? Hay là… Hồi quang phản chiếu (2)?



      (2) hồi quang phản chiếu: lời giải thích ở đây. Kì thực… mình hiểu… ;___;



      Tôi tin được vào mắt mình, ho khan tiếng, hỏi: “Uy, ngươi khỏe?”



      nhanh chóng gật đầu: “Có Diêu Diêu chiếu cố, đương nhiên là tốt.” Gì? Vẫn xem tôi là Diêu Diêu.



      Tôi nhìn , “Ngươi lo nghĩ gì sao?” Kỳ trong lòng rất sợ, sợ đúng là hồi quang phản chiếu.



      lộ ra nụ cười mê người: “Chỉ có Diêu Diêu của ta mới có thể cho ta uống nước muối rồi nước đường khi ta lên con sốt. Chỉ có Diêu Diêu của ta mới ăn thô tục đến thế.”



      Tôi nhất cá đầu lưỡng cá đại (3), có ý gì đây? phải vẫn hôn mê chứ? Sao biết tôi cho uống cái gì?



      (3) nhất cá đầu lưỡng cá đại: tục ngữ TQ, ý tứ là bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu. (theo blog Tử Linh)



      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mau cho lão nương , ta đây thế nào như bị lừa?



      thừa dịp tôi chưa kêu gào, nắm chặt lấy tay tôi: “Nhìn vào mắt ta.”



      Tôi cố gắng tránh né, “Vì sao phải nhìn, mắt ngươi tốt lắm, nhưng mà ăn được.”



      “Diêu Diêu, nàng còn muốn giả bộ đến khi nào, nàng là Diêu Diêu, vì sao chịu nhận ta, vì sao?” lay mạnh thân thể tôi, khí lực rất lớn, xong xong, hồi quang phản chiếu điển hình.



      “Ta phải Diêu Diêu, phải, ta là Liễm Dung, là Phiên Phiên.” Đáng lẽ nên ngay từ đầu.



      “Nàng là Diêu Diêu, là Liễm Diễm, là chủ nhân của Giáng Vân lâu.” buông tha tôi để bình tĩnh lại.



      phải Diêu Diêu, phải, ngươi coi như Diêu Diêu chết rồi . Có lẽ ngày nào đó, nàng quay về, nhưng giờ ngươi phải quên nàng .” Xuyên sao có thể trắng ra được? Cũng biết ấy có quay lại ấy.



      nam nhân bá đạo, tay thôi kéo tôi vào ngực mình: “Nàng là Diêu Diêu, ta cho phép nàng mình chết. Nàng là của ta, ta cho phép, nàng được chết.”



      Tôi liều mạng phản kháng, càng muốn cưỡng hôn tôi. Tôi nhất thời hoảng hốt, cho phát tát.



      thất thiểu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Tôi bỗng thấy thông cảm cho , người chung tình như đúng là hiếm, lúc nào cũng mực mong muốn mình cùng người được sống cùng nhau.



      Tôi thở dài: “Ta biết ngươi cho rằng ta là Liễm Diễm, nhưng Diêu Diêu của ta thất lễ với ngươi.” Tôi chỉ vào bản thân: “Ta là Liễm Dung, ta là Phiên Phiên. Ngươi xem, ta là Phiên Phiên, phải Diêu Diêu, thấy a.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :