1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      chương 7: Ngụy gia có người tốt.



      Thương trường khai trương suốt năm khá ổn định, ta chuẩn bị lần điếm khánh ( ta cũng cái này là vụ gì, có thể là giảm giá chăng? ).


      Rất thú vị, đơn giản nhất định muốn đánh gẩy cái gì – khuôn sáo cũ. Điếm khánh ba ngày, tiêu phí 10 lượng số lễ vật tống ra ngoài là 300 lượng, tống số lượng lớn trang sức của trang sức màu đỏ phường a. Hắc hắc, trang sức đương nhiên ta bán cho bọn họ – ta rất có lương tâm – đánh cá bắt chiết. 500 lượng ra ngoài có trang sức màu đỏ phường VIP kim tạp, giỡn, ta – kim tạp cũng phải là ai cũng đạt được. Ta chuẩn bị tốt tất cả kế hoạch, giao cho lão Mã, có vấn đề gì tìm ta.

      Vân Dung đúng, nhà cũ đúng là rất cũ, đừng là hài tử thoải mái, mà bản thân xem ra cũng được vui, cho nên ta dự định muốn mua tòa nhà mới. Dù gì 80% cơ hội cũng là nhờ chỗ ở, cho nên sửa sang đống phòng ốc cũng có gì là sai. Nghe chuyển nhà đối với hài tử tốt, thừa dịp bụng bầu kia chưa đến ba tháng … dự định như vậy. Mặc dù thuyết pháp rất mê tín – nhưng là vì bảo bối, cũng nên tin chút.

      Mặc dù là hơn hai tháng, chính là bụng bầu kia vẫn chưa có động tĩnh gì, thoạt nhìn là bé ngoan a. Bụng bầu kia rất quái, ta đương nhiên chịu khổ, theo lý chẳng khác nhau là mấy. Cho nên kéo dật phong tìm phòng ốc, Vân Dung cũng là lúc rảnh rỗi, cho nên lập tức gia nhập, tìm căn phòng vừa ý. Mặc dù là phòng của ta, nhưng Vân Dung cũng muốn ở. Cái này cầm thú, cư nhiên muốn cùng ta tranh phòng.

      ” Tam muội, con phố này chúng ta lần thứ ba, có thứ ngươi muốn tìm đâu ha.” Vân Dung vẻ mặt đau khổ, liên tục oán thán

      ” Ai nha, xem như vì tiểu hài tử, ta muốn tìm tòa nhà tốt nhất, nhìn kỹ chút ” giỡn, đây là con phố phồn hoa nhất, muốn mua phòng ốc, đương nhiên là nơi này, chính là tựa hồ có người bán. Cổ đại có người bán nhà, thông thường đều là gia đạo sa sút, hoặc là nhất định có chỗ ở tốt hơn, cho nên mua phòng ốc có quá ít tình huống. Cổ đại phòng ốc rất đơn giản, tìm đất tốt, hay tìm quan phủ tùy tiện lấy nhóm, có thể bắt đầu sửa sang, cho nên cũng có khu vực công ty bất động sản. Ai mua phòng đều ratas phiền phức a.

      Dật Phong cười : ” Nếu như ý, đến tương giang , ngươi phải rất thích sao? ” Nghĩ ta đến nhà , ta đương nhiên làm.

      Ta cười hắc hắc ; ” cần, sản nghiệp của ta đều ở đây”

      ” Có thể tại tương giang mở trang sức màu đỏ phường ” Tương giang xưng là thành phố lớn, việc buôn bán đương nhiên tệ, nhưng là ta rất ngại.

      Ta uể oải : ” Ta tại mang bầu, cóc phương tiện quản lý, có rảnh rỗi phát triển sinh ý “

      ” Có ta ở đây thi sợ cái gì? Ta có thể giúp ngươi quản lý ” Vân Dung nhìn ta đầy hứng thú, tham tiền vậy a, lây bệnh của ta rồi.

      Ta cười cười : ” Từ bỏ, chờ hài tử của ta lớn hãy . Hơn nữa nơi này là nhà của ta, ta ở chỗ này sinh sống mười mấy năm, cũng quen thuộc a. Nơi này cũng có thân nhân của ta, bằng hữu, ngày lễ ngày tết có cả địa phương đó a ” Ta tại là người đơn, ở chỗ này nhất định có cha nuôi mẹ nuôi, lão Mã, Phục Linh, bọn họ đối xử ta rất tốt nha.

      Dật Phong nhìn ta : ” Ngươi còn có ta “

      Ta lườm cái: ” Thiệt là, chỉ biết lung tung “

      ” Các ngươi xem…” Vân Dung chỉ tay vào sạp bán đồ chơi, giọng hưng phấn. Ngạc nhiên, phải là món đồ chơi ta chưa từng thấy qua.

      Ta trừng mắt liếc nàng: ” Ngươi muốn gì? “

      ” Vì con trai hoặc con của ngươi chuẩn bị vài thứ ” Nàng vừa vừa lôi kéo, rồi lấy cái trống bỏi lắc lắc trước mặt ta.

      ” Hắc hắc, thích liền mua, có Dật Phong công tử ở đây, còn sợ có tiền ” Ta vỗ vỗ ngực Dật Phong, là ta giúp thanh lý túi tiền

      cái thế giới này luôn có những người chuyên môn phá hư tâm tình của người khác, tiểu lão bà mẫu đơn nhất định là người như vậy. Chúng ta lúc cao hứng, nghịch ngợm món đồ chơi đột nhiên bên tai có tiếng cười khinh miệt, : ” Ôi, đúng là cổ hủ nữ nhân ” Mẫu Đơn trang phục đẹp đẽ, mang theo nha hoàn sượt qua chúng ta.

      Vân Dung bỏ món đồ chơi xuống, tới trước mặt nàng. Cười lạnh : ” Ngụy nho phu nhân, có gì chỉ giáo? ” Vân Dung giờ phút này, thái độ thập phần ngạo mạn, hơn nửa năm nhìn thấy, trở thành con người khó hiểu vô cùng.

      Mẫu đơn lạnh lùng liếc nhìn nàng cái: ” Hừ, kỷ hội mà lại mua đồ chơi cho hài tử, hay a “

      nương ta thích, làm sao vậy? ” Vân Dung nhìn nàng nghiền ngẫm, khóe miệng nụ cười châm biếm.

      Mẫu đơn ức chế : ” được cha mẹ dạy dỗ ”

      Vân Dung mặt đổi sắc, vẫn là dung nhan có chút lưu manh: ” Ta được cha mẹ dạy dỗ? Cha ta được phong vị Vương gia, ta như thế nào cũng là Quận chúa. Đương nhiên, ngươi, ngụy tiểu phu nhân là kỹ nữ, vạn người giày xéo, biết bao nhiêu vương công quý tộc chà đạp. Nếu đê tiện, bổn Quận chúa là cảm thấy bằng…” Vân Dung mắng người rất lợi hại, có phải hay ta nên theo học nàng ? Người cổ đại nhàm chán , nhìn các nàng cãi nhau liền tự nhiên dừng lại xem.

      Mẫu Đơn vẫn là khinh thường, nhìn nàng cái: ” Quận chúa? Hữu danh vô thực, ngay cả nha hoàn cũng có, mất mặt.”

      ” Bổn Quận chúa có tay có chân, giống tiểu phu nhân tác phong kinh tởm.” Vân Dung vẫn cười lương thiện, nhìn ra điểm tức giận. Thương trường đúng là chỗ rèn luyện rất tốt, Vân Dung cư nhiên trở thành như vậy.

      Mẫu Đơn khinh bỉ liếc ta: ” Trang phục cũng keo kiệt, chỉ có mỗi ngoại bào ” ( ý chê là có trang sức đó)

      Ta cười cười: ” Ngụy tiểu phu nhân chê cười, bổn phu nhân thân thể tốt, danh nghĩa toàn bộ sản nghiệp đều do Vân Dung quản lý, nàng cư nhiên là lão bản của trang sức màu đỏ phường. Mặc dù cầu ít khí lực để quản lý, cũng tốt hơn tiểu phu nhân ngươi dựa vào nhan sắc để kiếm cơm. Bổn phu nhân cùng Vân Dung Quận chúa xuất thân giàu có, như thế nào lại có trang sức? Chỉ là lười mang. Chẳng lẽ muốn giống như phu nhân, muốn mang cả bàn trang điểm áp lên mặt, để ra vẻ ta đây sao?” Đấu khẩu ra cũng tốt, dễ sinh khí a.

      Vân Dung khinh bỉ, liếc nhìn nàng cái: ” Mai nương rất đúng “

      Mẫu Đơn trừng mắt liếc chúng ta, tiện tay cầm lấy cây trâm sạp đùa nghịch, Dật Phong tiện tay lấy ra ngân phiếu trăm lượng: ” Mấy thứ này ta mua hết ” lại nhìn Vân Dung : ” Vân Dung nương, tất cả đều lấy “

      Phụ nữ vừa nhìn thấy ngân phiếu, ánh mắt lấp lánh, vui vẻ : ” Bán cho các ngươi “

      Mẫu Đơn như thế nào lại cam tâm, thanh với người phụ nữ bán trang sức: ” ra bao nhiêu, ta ra gấp đôi” Cùng người giàu nhất thiên hạ đối đầu, nàng có phải hay điên rồi.

      Dật Phong thản nhiên : ” Ta ra gấp hai lần Ngụy gia tiểu thiếp ” Ngụy gia tiểu thiếp, ha ha, đủ đả kích.

      Mẫu Đơn đắc ý, : ” Ta ra gấp hai của ngươi “

      Dật Phong vừa định tranh cãi, ta vội : ” Ngụy tiểu phu nhân, chúc mừng người dùng 4000 lượng để mua được mấy thứ này” Mây thứ này xem ra cùng lắm được vài trăm lượng, nàng lỗ nặng mới là lạ. Dật Phong là ai? Tùy tiện đưa ra trăm lượng chỉ là che mắt, thực ra là đưa tới 500 lượng.

      ” 4000 lượng? ” Mẫu Đơn kinh ngạc thốt lên.

      Ta cười : ” Ban đầu Dật Phong công tử đưa vị đại tẩu là 500 lượng, ngươi ra gấp hai là 1000 lượng, lại ra hơn ngươi gấp đôi, 2000 lượng, chính là ngươi vẫn nguyện ý theo , gấp đôi phải là 4000 lượng sao.” Ta cố tình giả vờ hiểu: ” Ngụy tiểu phu nhân ngươi dốt đặc cán mai, tự nhiên hiểu. Còn có a, Ngụy tiểu phu nhân ngươi bây giờ thay đổi lời cũng ích gì đâu”

      ” Ngươi…Ta đương nhiên hiểu, lời của ta cũng coi như sổ” Ngu dốt, chính là tự ngươi .

      Ta cười, nhìn lướt qua đám người vây quanh, : ” Các vị hương thân, mời làm chứng, Ngụy gia tiểu phu nhân lấy 4000 lượng mua trang sức của vị đại tẩu này”

      Mẫu Đơn thấy chuyện tới nước này, chỉ có thể cắn răng cái, : ” Theo ta về nhà lấy bạc “

      Nhìn Mẫu Đơn bộ dáng chật vật, ta cùng Vân Dung bật cười. Dật Phong vẫn tao nhã, : ” Nàng bị ngươi chỉnh đủ thảm. “

      Ta khóe miệng gợi lên tia cười lạnh: ” Nàng tự tìm, ngươi là ai a ? Đại tề thủ phủ Dật Phong công tử, so sánh nhiều tiền? Nàng tìm chết? Đem ngươi Phong gia ngân phiếu đổi thành ngàn lượng, cũng có thể khiến nàng tức chết” Mẫu Đơn tất cả đều tự tìm, Vân Dung là ai a? Tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, dám khi dễ nàng? Tấm tắc…

      ” Nàng xứng đáng ha” Vân Dung hướng tới Mẫu Đơn xa, khinh miệt, nhìn thoáng qua, Vân Dung lần này thay đổi nhiều, ta cũng khó nhận ra.

      thôi” Dật Phong tiện tay chỉ vào phía trước.

      Tại đường dạo hồi lâu, có gì thu hoạch. Cho nên ta nhượng Vân Dung dán cáo thị ra ngoài, cũng nhượng lão Mã lưu ý thoáng cái. Cụ thể là Mai lão bản muốn mua căn phòng đẹp nhất, nếu nguyện ý bán, liên lạc ta. còn cách nào a, là tìm được, chỉ có thể như vậy.

      Bởi vì ta thân thể quá yếu, cho nên quyết định mỗi ngày đều ăn ít thuốc bổ loại tốt nhất, ta phải nghĩ cho hai tử của ta a. Uống thuốc Vân Dung đưa tới cùng tô cháo gà, ta liếm môi, cười :” Mùi vị tệ, thủ nghệ của ngươi càng ngày càng tốt.”

      Vân Dung cười : ” Thích là tốt rồi, ngươi thân thể quá yếu, nhất định phải bồi bổ. Chuyện đặt mua tòa nhà, ta mời vài người tới hầu hạ ngươi” Này em của chồng, hầu hạ ta rất có hại sao?

      ” Thiết, còn phải tiền của ta, nếu ta trả lương cho ngươi theo cách thông thường, ngươi cho là ngươi có bao nhiêu?” Ta lợi hại đối đáp, dùng tiền của bản thân đương nhiên thấy đau lòng.

      Vân Dung ấp úng hồi lâu, mới :” Tốt lắm, ngươi có nhiều tiền như vậy chẳng lẽ mang vào quan tài”

      Ta khinh bỉ liếc nàng cái: ” Được, coi như ngươi giữ tiền hộ hài tử ta”

      ” Ngươi mang thai con của Hoàng thượng, vẫn còn cần tiền?” Là con hoàn hảo, nếu như là nam hài, ta phải nghĩ vì cha tranh cái ngôi thiên tử, cũng phải là tốt, chỉ sợ hai người đó quá giống nhau.

      Ta thở dài tiếng:” Tính, ta dạy từ đầu. Cho nên, tiết kiệm cũng tốt.” Ta nhất định hẹp hòi, trước mắt, tài sản của ta đủ cho ta tiêu cả đời.

      Vân Dung cười : ” Tam muội, ngươi có bao nhiêu tiền ta hiểu nhất” Ách, quên, nàng nhất định chuyên môn thay ta có trách nhiệm tiếp quản

      Ta bỗng dưng tức giận cao giọng: ” chết , ta là người nghèo, cái gì cũng có ngươi biết sao?”

      Vân Dung từ từ vòng đến sau ta: ” Tam muội, kỳ ngươi cần gì?”

      ” Cái gì?”

      ” Phong đại ca đối với ngươi…tình thâm ý trọng, ngươi…” chuyện nửa vời, có ý tứ a. Có cái gì mà khó .

      Ta khẽ ừ: ” Vân Dung, ngươi tình cảm thể miễn cưỡng. Tâm ta trao cho Hoàng thượng, cũng muốn lấy nam nhân khác”

      Vân Dung thần sắc thản nhiên, ngồi bên cạnh ta: ” Ai, nếu ra cung, tại sao bỏ xuống được?”

      Ta lắc đầu nhàng phun hơi: ” Càng muốn quên, càng thể quên được, tình cảm là chuyện khó khăn nhất để quyết định”

      Chuyện mua khu nhà cao cấp giao cả cho lão Mã cùng Phục Linh giải quyết, điếm khánh cũng tùy tiện giải quyết, nhiệm vụ quan trọng nhất của ta giờ là chiếu cố tốt cái bụng bầu này. Ta sanh non hai lần, vẫn còn ám ảnh a.

      Quán tính sanh non. Trong ngày thường trừ ăn ra nhất định ngủ, nếu là tản bộ. dạo phố chút, đến trang sức màu đỏ phường uống tra, cũng có lúc đấu với địa chủ. Dù sao áo cơm lo, nhất định ăn chờ chết. Sao, phải, mang thai hài tử. Trừ ra Vân Dung, có ai biết ta có thai. Nếu biết chắc nghi ngờ là cốt nhục của đương kim hoàng thượng, sợ rằng mỗi bước của ta đều có mấy người theo.

      Theo chân bọn họ ở chung lâu như vậy, ta đối bọn họ nhất định nhàm chán. Ai, tại hơn ba tháng. Bụng sớm muộn cũng ra, làm sao bây giờ nhỉ?

      Dật Phong cho ta tháng kỳ hạn qua , chính là ta biết làm thế nào cho tốt, phải trả lời khó quá . Gả cho ha? Ta thương , nhất định bởi vì rất ta, cho nên ta muốn thương tổn . lấy chồng ha, bụng của ta như thế nào mà có? Hài tử của ta bị người khi dễ. Tới cùng cần phải làm sao a? Ta sắp điên rồi. May mắn Dật Phong tựa hồ biết tâm tư của ta, gần nhất cũng thể bức ta, chỉ là vì tính tình của ta. Ước chừng biết phụ nữ mang thai thể bị kích thích, Vân Dung liền đối ta muốn gì được đó. Bụng bầu đáng , hài tử, có cẩm y ngọc thực, y lại đưa tay, cơm lại há mồm, ta phải là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ sao? Đối với ngươi, tất cả cảm giác đều có khuyết điểm. Nhân lúc mang thai, tốt chỉnh ngươi.

      Minh – lão công, muốn hầu hạ. tai khen ngược, Tề Hạo còn biết chết ở chỗ ôn nhu phi tử nào. Dật Phong đối ta thiên y bách thuận nhưng hỉ có thể là bằng hữu, hoặc nếu là ca ca cũng thể thay thế được lão công. Đêm khuya mộng hồi, lệ dính ướt gối đầu.

      Hôm nay ăn xong điểm tâm, ta như thường ngày tới trang sức màu đỏ phường, rất may ngay lúc này, trang sức màu đỏ phường có trò hay, ta đương nhiên xem trò hay.

      Ta cùng Dật Phong đến trang sức màu đỏ phường, dự định kêu Vân Dung tiếp tục đánh bài, bất quá tiết mục diễn ra ngay tại cửa chính.

      Ở cửa trang sức màu đỏ phường có hai cỗ kiệu xa hoa, Ngụy Thân khoan thai đứng trước cửa, tựa hồ phi thường sốt ruột, Mẫu Đơn bên cạnh, cũng là vẻ mặt lo lắng.

      Ta xem Dật Phong :” Hai người bọn họ tính làm cái gì? phải đến tìm phiền phức ha?” Ta là sợ đến tìm phiền phức, chỉ sợ sau lưng giở trò.

      Dật Phong cười :” Sợ cái gì?”

      Ta bài trừ vẻ tươi cười, qua cười :” Ngụy lão bản cùng tôn phu nhân đại giá quang lâm có gì phải làm sao?”

      Ngụy thân nịnh nọt cười :” Vương phi biết Vân Dung là phu nhân của ta, mà nay Vân Dung chịu về nhà, vẫn còn thỉnh vương phi khuyên nhủ nàng”

      Ta tao nhã cười tiếng:” Vương phi? Ngụy lão bản đùa, ta chỉ là tiểu nữ tử, phải cái gì Vương phi”

      ” Còn mau xin lỗi”. Ngụy thân giận tái mặt trách mắng Mẫu Đơn.

      Mẫu Đơn lập tức ‘khiêm tốn’ quỳ xuống:” Mẫu Đơn biết nặng , đắc tội Vương phi cùng Quận chúa, thỉnh Vương phi thứ tội”

      Ta vội vàng đỡ Mẫu Đơn, :” Ngụy phu nhân quá khách khí, ta cũng phải cái gì Vương phi, chỉ là nhà tôi cùng Thành vương gia có vài phần giao tình” Muốn ta mấy lần đây, những người này giỏi làm khó nha.

      Ngụy Thân nhìn ta, tựa hồ tin, cười :” Vương phi đùa”

      Ta gặp khó khăn cũng muốn giải thích:” Ngươi tin, ta còn có biện pháp gì” Ta quay đầu đối tiểu thư tiếp khách :” Gọi Hứa Đại Lực lại đây, cung tiễn Ngụy lão bản cùng phu nhân” Ta nhấn mạnh hai từ cung tiễn, ý tứ thỉnh bọn họ cút . Hứa Đại Lực là ai Ngụy Thân biết, cũng biết ta đuổi . Vội :” Mai lão bản trở lại thương trường là tốt, Ngụy mỗ có thể hay theo Mai lão bản kiếm cơm?” Ta dựa vào, nguyên lai là muốn gia nhập liên minh.

      Ta cười, cười đến rất giả:” Có lỗi nha, tại muốn liên minh, người phụ trách là cha ngươi”. cầu cha ngươi lại đến cầu ta, đúng là ăn no rửng mỡ.

      Ngụy thân tự nhiên, :” Gia phụ cùng ta luôn luôn bất hòa…”

      Ta lườm cái, chút biểu tình :” Có lỗi, ta làm chủ được” Cũng thèm nhìn , trực tiếp vào. Dật Phong phe phẩy cây quạt, theo sau ta. Ta vào trang sức màu đỏ phường, quay đầu lại cười châm chọc. Ngụy Thân thấy ta trước công chúng để cho mặt mũi, sớm tức giận đến gân xanh bạo liệt, chỉ là kiềm chế chưa bộc phát ra ngoài. Hỗn đản, xứng đáng a.

      vào, Vân Dung hai tay ôm trước ngực, bộ dáng khẩn cấp, Phục Linh cố gắng an ủi nàng.

      Ta vỗ vỗ bả vai của nàng:” Ngươi tức khí cái gì chứ? Có phải hay vì Ngụy Thân”

      Vân Dung cố gắng hít thở sâu, :” Mới vừa rồi còn ta là phu nhân của , cưỡng bức ta theo trở về. ban đầu đuổi ta , hại ta lưu lạc đầu đường xó chợ, tại lại tới mời ta trở về. Ai chẳng biết người thỉnh phải là ta, mà là tiêu dao vương chi nữ Vân Dung Quận chúa.”

      Ta cười :” Đối phó với loại người này tốt nhất là để ý tới , ta tin dám làm gì”

      ” Phu nhân, ta biết sai lầm rồi, mời theo trở về ” Ngụy Thân biết liêm sỉ tiêu sái vào, mặt mày tươi cười. Ta hoài nghi rằng da mặt của làm bằng da trâu, là dày, lợi hại.

      Vân Dung quay mặt sang bên, trực tiếp nhìn . Ngụy Thân, tên hỗn đản này, ràng nhìn trúng mạc lão đầu quyền thế.

      ” Phu nhân” Ngụy Thân vẻ mặt tươi cười. Vừa vừa muốn kéo tay Vân Dung , Vân Dung tiện tay tát cái, oán hận :” Đừng để ta gặp lại ngươi”. Tiếp theo hô to:” Hứa Đại Lực, thỉnh Ngụy lão bản ra ngoài.” Vân Dung cũng phải nữ nhân dễ bắt nạt.

      Ngụy Thân bị đánh, nụ cười mặt cứng ngắc, ánh mắt thậm chí mang tia ác độc, bất quá rất nhanh bình phục, cười :” Phu nhân, ta còn có thể trở lại”

      ” Cút” Vân Dung hung hăng phun ra chữ.

      ” Ngươi đừng quá càn rỡ.” Mẫu Đơn tự do vào.

      Ta trở tay cho nàng cái tát:” Cút ” Mụ nội nó, dám đến trang sức màu đỏ phường giương oai. Mấy ngày hôm trước đường bị ta chỉnh thảm, còn muốn đến sinh .

      ” Ngươi…” Mẫu Đơn bụm mặt, giơ tay muốn đánh trả, bị Ngụy Thân dùng ánh mắt đe dọa, vội vàng trở về.

      Ngụy Thân ràng vô cùng tức giận, vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, ôn nhu mà :” Về ” Vừa vừa hổn hển, phẩy tay áo bỏ .

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      chương 8: Ta là tội phạm giết người?


      Mặc dù tâm tình tốt bị họ Ngụy cùng Mẫu Đơn phá hủy, nhưng mà hôm nay chúng ta cũng được chơi vui vẻ.


      Lại việc tìm phòng ốc hồi lâu, mệt chết được, ta vừa về nhà liền ngủ say. Đều phụ nữ có thai tương đối có thể ngủ, đúng là , ta ngủ được rất nhanh a.

      ” A…” biết đến lúc nào, ta bị tiếng hét thảm thiết đánh thức. Ta trở mình, dụi dụi mắt, : ” Ngươi bị gì vậy?” Nghe thanh hẳn là Vân Dung.

      tay đặt tại giường, ta vui ngồi dậy, ta lập tức nhìn tình cảm trước mắt, tiếng hét chói tai phát ra khỏi cổ họng ” A…”

      Vân Dung vội vàng chạy đến mép giường ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, ” Nàng…Nàng…Tại sao lại ở chỗ này?” Nàng xong, phải người khác, đúng là Mẫu Đơn. Mẫu Đơn nho phu nhân nằm an tĩnh, thân màu đỏ, y phục tất cả đều dính máu, tóc lăng loạn, mặt xám như tro tàn, dựa vào chân bàn. Nếu như phải đôi mắt của ta có vấn đề, ta có thể khẳng định nàng là người chết? Nàng chết chết? Tại sao lại chết trong phòng ta?

      Lòng ta cực kỳ rối loạn, trán bắt đầu đổ mỗ hôi, thở hổn hển, hai bàn tay đan lấy nhau. Mới sáng sớm, ở trong phòng liền phát người chết, tâm tình ai còn có thể tốt? Chẳng lẽ…muốn hãm hại ta? Ta bị ý nghĩ của mình dọa sợ muốn chết. Lấy ngoại bào vội vàng mặc vào, hít vài hơi lấy lại bình tĩnh:” mưu hãm hại, báo quan.” Ta có khả năng chờ người ta đến bắt.

      ” Làm sao vậy?” Dật Phong vội vã chạy tới, chắc tiếng kêu thất thanh của chúng ta dẫn đến. Dật Phong nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cũng bị dọa cho hoảng sợ. Ta cố tình kéo tay áo , trấn tĩnh, : ” Phong đại ca, mau báo quan.” Nếu như là có người cố ý hãm hại, bao lâu có người đến a? Trước hết phải hạ độc thủ. Nhưng là đối thủ chuẩn bị tốt, cũng biết có thể làm được đến đâu.

      Dật Phong còn kịp nữa, ngoài cửa có người đến: ” Mở cửa nhanh, mở cửa.” Tiếp theo là tiếng đập cửa dồn dập. Nhanh như vậy, chưa kịp định liệu, quả là kế hoạch hãm hại hoàn hảo.

      ” Đừng sợ.” Dật Phong giọng an ủi ta.

      Ta nhìn quanh hồi, tay tự chủ được, nắm chặt: ” .”

      Hai người bọn họ theo sau ta, ta hít thở sâu, mở cửa, lập tức ngã xuống đất, kinh hoàng khóc ròng : “Quan gia, người chết.” Đương nhiên là diễn trò, ta cho dù trong lòng rối loạn nhưng chí ít cũng phải được như vậy. Mắt len lén nhìn, cửa lớn đầy quan binh, mỗi người tay cầm binh khí, xem ra là lũ giả thiện lương.

      Vân Dung nhìn như vậy, cũng khóc ròng : “Quan gia, các người vào xem a”

      Cầm đầu là đầu mục, đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn chúng ta: “Ngụy lão gia đêm qua Ngũ phu nhân đến tìm ngươi nhưng lại có trở về, chúng ta là tới xem xét thoáng qua cái” A, cũng là như vậy. Chính là Ngụy Thân giết Mẫu Đơn để hãm hại ta? Đáng giá sao? Còn có tình khác? Hôm nay chỉ có thể bước tính bước.

      Dật Phong nhìn tình trạng cũng biết ta bị vu oan, : “Quan gia, Mẫu Đơn phu nhân đích xác ở chỗ này, hơn nữa chết.”

      Đầu mục tựa hồ biết Dật Phong, ôn tồn : “Dật Phong công tử, có lỗi, chúng ta là làm theo phép.” Dật Phong gật đầu tỏ vẻ lý giải.

      vào.” Đầu mục giơ tay làm hiệu, tức bọn họ ngay lập tức tiến vào. Ta lau nước mắt, theo sau. Nay may, gặp phải phiền phức. Chẳng lẽ tối ngày hôm qua ta là người chết hay sao? Bị người ta nhét xác vào phòng vu oan, cư nhiên biết? biết xấu hổ khi ta tự nhận bản thân là võ lâm cao thủ.

      Chúng ta người trước kẻ sau cùng nhau vào, đầu mục khẽ lạnh lùng liếc xác của Mẫu Đơn, : “Ai là chủ gian phòng này?”

      ” Ta.” Ta đứng ra, tỉnh táo nhìn .

      ” Ngươi nhất định là Mai Ảnh lão bản?” đánh giá ta.

      Ta gật đầu: “ sai, là ta. Nàng là chết ở phòng của ta, các ngươi có thể tra hỏi ta.” Nhiều ánh mắt nhìn thấy Mẫu Đơn chết ở chỗ này, ta như thế nào lại chống chế, bằng thừa nhận có biện pháp.

      Vị đầu mục bắt người thấy ta phản ứng bình tĩnh, tự trong khâm phục, : “Mai lão bản cũng là nữ trung hào kiệt, Thiệu Cảnh bội phục. Nhưng là vừa mới rồi Ngụy gia báo quan Mẫu Đơn phu nhân hôm qua tới tìm ngươi đêm về, hôm nay nàng lại chết ở phòng của ngươi, theo lý, ta phải đem ngươi mang về, thỉnh Tri phủ đại nhân định đoạt.” Thiệu Cảnh thoạt nhìn nhân phẩm tệ, chỉ mấy lời của , ta liền đối có hảo cảm.

      ” Thiệu đầu mục bắt người thôi, ta để cho ngươi gặp khó khăn.” Ta rồi chỉ ra phía cửa. Ta ngay cả long ỷ cũng ngồi qua, nhất định có chỗ ngồi nào quá lớn lao, cứ coi là tham quan vòng.

      Thiệu Cảnh nhìn kỹ thi thể Mẫu Đơn, : ” Mai lão bản, có tìm được hung khí, mời ra ngoài, chúng ta muốn lục soát chút.”

      Ta lui ra sau bước:”Các vị quan gia cần khách sáo.”

      “Tìm…” Thiệu Cảnh ra lệnh tiếng, tất cả tiểu khoái đều lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu tìm kiếm.

      “Đầu mục, lục soát thấy cái này.” tiểu khoái cầm cây đao dính đầy máu ở trong tay, đưa cho Thiệu Cảnh. Ta hít sâu lấy lại bình tĩnh, Ngụy Thân chuẩn bị đầy đủ a, cư nhiên hung khí để trong tủ quần áo của ta? Chẳng lẽ tối ngày hôm qua ta thực giống người chết thế sao? Chẳng lẽ lại là mê dược? Chính là ta theo người chết giống nhau, còn Vân Dung và Dật Phong, chẳng lẽ bọn họ cũng trúng mê dược? Ta chỉ cảm giác được da đầu tê dại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Thiệu Cảnh liếc mắt nhìn ta, :”Mai lão bản, thỉnh .”

      “Thiệu đầu mục bắt người, mong rằng khám nghiệm tử thi.” Ta từng đọc qua ‘Tẩy oan lục’, biết thi thể là trọng yếu để phán xét hung thủ, có rất nhiều đầu mối, đều là nằm ở thi thể. Ta tuyệt đối để cho kẻ nào vu oan, nhất định phải tìm ra hung thủ .

      Thiệu Cảnh nhìn ta, :”Mai lão bản cần quan tâm, thỉnh .”

      Ta mặn nhạt gật đầu:”Thiệu đầu mục bắt người, để cho ai phá hỏng thi thể, ta vẫn còn trông cậy vào nó để lật lại bản án này.”

      Thiệu Cảnh gật đầu:”Đây là chức trách của ta.”

      “Ảnh nhi.” Dật Phong cùng Vân Dung đồng thời gọi ta. Ta dễ dàng cười tiếng:”Ta tin tưởng tri phủ đại nhân là vị quan tốt, xử oan cho ta, hẳn vị Thiệu đầu mục này cũng biết.” dám xử oan ta, ta làm thịt . Đương nhiệm Tri phủ Mẫn Trung phải người tốt, độc quyền của ta cũng do bán, ta là muốn xem ai định hại ta, liền nghĩ kế theo tới cùng. Nếu như dám lý lẽ, phán ta tội chết, cứ chờ xem.

      Thiệu Cảnh thản nhiên :”Mai nương quá khen, mang .”

      Ta cười khổ lắc đầu, là khiến ta thể bớt lo lắng, những người này nhàm chán qua mức, luôn làm ta gặp phiền phức.

      Bởi vì bản thân ta chủ động, Thiệu Cảnh cũng coi như tôn trọng ta, có dùng gông xiềng. Có thể là do phông độ của ta thuyết phục , kỳ ta cũng tự nhận mình có phong phạm, nếu sao có thể làm hoàng hậu. Đối với đại lao trong truyền thuyết, ta rất sớm có chút kiến thức. Cũng như trong truyền thuyết vậy u, ẩm ướt, còn có mùi vị mốc meo. Ta mang bầu ba tháng, có thể hay chịu được?

      Dẫn ta tới gian trong cùng, Thiệu Cảnh :” nương mời vào.” Gian này coi như sạch , giường đệm đều thay mới. Kỳ cũng có cái gì, rất u, còn có chút mùi khó chịu.

      Ta bưng mũi vào, :”Thiệu đầu mục có thể hay giúp ta đem vào chút hoa tươi.”

      Thiệu Cảnh ràng vui:” nương cố gắng chấp nhận nơi này a.” Nghĩ ta làm khó sao?

      “Thiệu đầu mục, ta có bầu ba tháng, chỗ này, đối với hài tử của ta tốt.” Ta tiện tay lấy cây trâm đưa cho .

      Thiệu Cảnh vội xua tay:”Phu nhân làm cái gì vậy, ngươi mang bầu, ta nhất định cố hết sức giúp ngươi.” Ta liền thấy người này nhân phẩm tệ.

      Chỉ chốc lát, Thiệu Cảnh đem lại khóm bách hợp, cư nhiên cũng có cầm theo bình hoa. Ta tiếp nhận hoa, đối có cảm tình cười tiếng:” Thiệu đầu mục là người tốt, ân tình của ngươi, ta nhớ kỹ.” Vừa vừa tiện tay đặt bình hoa lên bàn.

      Thiệu Cảnh vẫn thản nhiên :”Phu nhân khách khí, có cầu gì cứ việc , chỉ cần Thiệu mỗ có thể làm, nhất định cố hết sức.”

      Ta :”Cám ơn Thiệu đầu mục, ta chỉ muốn biết kết quả khám nghiệm tử thi, còn việc ra tòa.” Ra tòa phái lạy sao? Hoàng đế ta còn lạy, tại chỉ là cấp quan quỳ xuống, có đôi chút ổn. Thôi, vì mạng , đành gác tôn nghiêm sang bên.

      “Ta cũng biết, phu nhân cần sốt ruột. Chỉ cần là ngươi trong sạch, đại nhân tự nhiên trả lại công bằng cho ngươi.”

      ” Thiệu đầu mục, ta trước kia từng hai lần đẻ non, đứa bé này chỉ sợ dễ dàng giữ, đồ ăn ngươi nhất định phải chuẩn bị kỹ.” Ta đây cũng rất có ác tâm a, lấy trâm cài tóc đưa ra, lúc thấy thi thể Mẫu Đơn, ta cũng biết phiền phức tới, chắc phải vào đại lao, cho nên vội vàng cầm chút đồ trang sức bên người. May mắn ta tại chỉ là người bị tình nghi, cần tháo trâm, cũng cần mặc tù phục, mấy thứ này vẫn còn lưu được.

      Thiệu Cảnh vẫn có nhận lấy:”Phu nhân, ta cố giúp, ngươi cất đồ ha.” Ta ngang ngạnh đưa cho :”Ngươi chuẩn bị thức ăn cho ta cần tiền sao? Cầm .”

      nhìn ta kỳ quái, cuối cùng cũng nhận lấy:”Phu nhân an tâm, đại nhân nhất định xử án công bằng.” Bị gọi phu nhân đối với ta quen nha.

      Trong đại lao trừ điểm rất an tĩnh cũng có cái gì, cơ bản coi như tệ. Thiệu Cảnh chắc phân phó qua, cho nên cai ngục đối ta rất khách khí, đồ ăn cũng giống với người khác.

      Tỉ mỉ kiểm tra lại trí nhớ, buổi tối hôm đó ta ngủ say, chắc là do trúng mê dược. Đừng quên, y tiên Lam Lệ là tỷ tỷ của ta, thông thường, mê dược ta có thể nhận biết được. Ta cũng có luyện võ công, so với người bình thường cảnh giác hơn mấy phần. Cho dù ta ngủ rất say, chẳng lẽ bị người ta đưa thi thể vào phòng cũng biết, lại còn hung khí giấu trong tủ quần áo nữa. Cho dù ta có cảm giác , Dật Phong cũng sao? Võ công của rất giỏi. Như thế chỉ có kết luận rằng, kẻ gây án là cao thủ. Nếu như Ngụy Thân hại Mẫu Đơn phải, võ công rất kém. Hơn nữa Mẫu Đơn vì hạ sinh nhi tử hơn 3 tuổi, làm sao lại nhẫn tâm giết nàng để đổ oan cho ta. Nếu như phải làm, Ngụy gia tại sao Mẫu Đơn tới tìm ta, đêm về, việc này có rất nhiều vấn đề. Phiền, phiền, nếu ta được khám nghiệm tử thi tốt, bởi vì ta cảm thấy, cái thi thể đó có gì đúng.

      “Phu nhân.” Tiếng Thiệu Cảnh cắt đứt mạch suy nghĩ của ta. Ta trở lại trạng thái bình tĩnh, bỗng thấy phía sau Thiệu Cảnh ai khác chính là Vân Dung.

      Liếc thấy Vân Dung, ta hưng phấn :”Vân Dung, sao ngươi lại tới đây.”

      Vân Dung đưa tay qua song sắt, từ từ vuốt mặt ta:”Tam muội, ngươi có khỏe ?”

      Ta cười hắc hắc:”Ta đương nhiên tốt lắm, nhờ có Thiệu đầu mục chiếu cố.”

      Vân Dung chan chứa nước mắt, :”Thiệu đầu mục, cảm ơn ngươi.”

      Thiệu Cảnh đứng ở bên, :” cần khách khí.”

      Vân Dung lại :”Tam muội ngươi vẫn giữ được thói quen sao?”

      Vì để nàng an tâm, ta cười :”Vẫn tốt, ta ngây cả long ỷ cũng ngồi qua, nhất định còn nơi nào quá lớn lao, lần này cũng thử xem.” Ta có ý an ủi, hoàn toàn biết mình lỡ miệng.

      Thiệu Cảnh ở bên nghe xong lời này, trong lòng thầm nghĩ, ngồi qua long ỷ, này rốt cuộc là ai? Lần trước Thành vương muốn tìm nàng, mọi người đều đoán nàng chính là Vương phi. Nhưng mà nàng nhất định phải, rốt cuộc là như thế nào.

      “Nếu , nhờ cha đến cứu ngươi.” Ngàn vạn lần cần, còn phải biết rằng ta có chết.

      Ta lắc đầu:” phải phiền phức đến ông ấy, ta tin tưởng Tri phủ đại nhân là quan tốt, xử lý mọi việc công bằng. Được rồi, Dật Phong thế nào? Mọi người thế nào?”

      Dật Phong công tử hai ngày nay vẫn bình thường, tất cả mọi người đều tốt.” muốn nghĩ cách cứu ta sao, vô lương tâm nha.

      “Tòa nhà bị niêm phong rồi?” Ta là tội phạm giết người, còn muốn giữ lại trường, đương nhiên niêm phong là tốt nhất.

      Vân Dung gật đầu:”Trang sức màu dỏ phường đóng cửa. Ta đưa mọi người đến ở tại khách sạn.” Trang sức màu đỏ phường của ta, thương cảm a.

      Ta hoài nghi Tri phủ đại nhân có phải hay quên ta rồi, lại ngồi chờ mấy ngày, vẫn truyền ta lên công đường. Dật Phong có đến thăm ta, ta yên tâm, nhất định cứu ta. Phục Linh cùng lão Mã cũng tới, còn có cẩ mẹ nuôi, người đến thăm ta vẫn còn nhiều, cai ngục thu tiền trà nước cũng khá a.

      Nữ giám ngục tới đưa cơm chiều, tô cháo gà cùng ít điểm tâm, bát cơm trắng. tính là thịnh soạn nhưng đối với nhà tù hẳn cũng là bữa ăn lý tưởng.

      Ta mở nắp ra, mùi hương xông vào mũi, nhưng cảm giác được có gì đó là lạ. Vừa đưa đến miệng, trong đầu hơi choáng váng. Lão Thiên, là tiêu dao tán a. Hạ độc vào thức ăn của ta, ngu ngốc. Dùng kế hoạch chu đáo, chạt chẽ định hại chết ta. Giờ lại bỏ độc, có lẽ sợ ta tra ra chân tướng việc. Ta bị ghét thế sao? Muốn giết ta đến vậy? Tiêu dao tán cũng phải tùy tiện muốn mua là có, đây là đồ ban thưởng cho phi tần hoặc là người có thân phận dùng. Uống xong chết rất thanh thản, vậy mới gọi là tiêu dao tán, thông thường được cho vào rượu. Lúc ở Dược Vương Cốc, Lam Lệ từng dạy ta phân biệt qua, tiêu dao tán ở đây, việc này hẳn đơn giản. Ta chỉ cảm thấy đau đầu, giống như cá xoay vòng tròn, lại đem ta đến cung đình đấu tranh.

      Ta để thức ăn xuống, đưa cho nữ giám ngục ít bạc vụn, nhờ nàng mời Thiệu Cảnh tới. Lúc này ta chỉ có thể tin tưởng , còn lựa chọn nào khác. Ta biết người hại ta tuyệt đối phải là người bình thường, Ngụy Thân có lẽ chỉ là con cờ. Có thể sử dụng Tiêu Dao tán hại ta, tìm cao thủ võ lâm bỏ thi thể Mẫu Đơn vào phòng ta, ta nghĩ liền có chút sợ hãi.

      Bạc cũng có tác dụng, Thiệu Cảnh chạy tới, đuổi người xung quanh ra ngoài hết, ta bảo mở cửa lao rồi vào.

      “Phu nhân, vội vã tìm ta là có chuyện gì?”

      Ta lấy cây trâm nhúng vào bát cháo, thoáng cái biến thành màu đen. Ta thản nhiên :”Tiêu diêu tán, có lẽ ngươi biết nhưng nó là loại kịch độc.”

      “Cái gì?” kinh hãi:”Có người dám bỏ độc vào thức ăn.”

      Ta sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu:” sai, bọn họ muốn ta chết, giờ nguơi tin ta bị oan chưa?”

      “Phu nhân, thức ăn đó, ngươi thử qua?”

      Ta :” có, tỷ tỷ của ta giang hồ nổi tiếng y tiên, ta cũng có biết chút nên đoán được.”

      ” Y tiên Lam Lệ.”Thiệu Cảnh hỏi.

      Ta gật đầu:” sai, chính là nàng.” làm sao mà biết được.

      “Phu nhân, ngươi có biết võ công?” Lam Lệ võ công cao như vậy, cảm giác được ta cũng biết.

      “Đương nhiên có, bằng võ công của ta, lại có kẻ nửa đêm bỏ xác chết vào phòng mà ta hề hay biết, đủ thấy đối phương là nhân vật rất đáng sợ.”

      “Phu nhân, ngươi rốt cuộc là ai?” Thiệu Cảnh nhìn ta, thầm đánh giá.

      “Ta là người thế nào cũng quan trọng, quan trọng là đáng để ngươi tin tưởng.” Ta hắc bạch khó phân biệt, lại còn lão công là hoàng đế, ra có tin .

      Thiệu cảnh cũng phải ngu dốt, :”Phu nhân hy vọng ta làm thế nào.”

      Ta nhàng cười tiếng, ghé vào lỗ tai :”Ta bị người ta hãm hại, thủ đoạn cao minh a, quả thực cho ta cơ hội phản kích, hôm nay còn hạ độc ta…”

      Thiệu Cảnh gật đầu:”Phu nhân muốn hỏi gì?”

      “Thiệu đầu mục, ta vào đây 10 ngày, tại sao có tin tức gì? Thi thể kiểm nghiệm thế nào?” Ta suýt chút nữa bị hại chết.

      Thiệu Cảnh khẽ nhíu mày:”Lời này cho phu nhân hay, có tin tức gì. Ta cũng nhiều lần hỏi đại nhân, án của ngươi tạm thời gác lại.” Tạm thời gác lại, cứ như vậy giam ta chờ chết?

      “Ngụy gia có hành động gì lạ ?” Ngụy gia có ý hại ta, nên bắt đầu ở đây trước.

      “Ngụy Ngũ phu nhân bị an táng, cũng thấy bọn họ có hành động gì.” Lại là có động tĩnh, Ngụy Thân có động tĩnh, Tri phủ có động tĩnh? Chẳng lẽ bọn họ là người? Người kia có thể dùng tiêu dao tán hại ta, có lẽ có quyền sai khiến Tri phủ, nếu như là vậy, hẳn là mưu lớn. Có thể hay …Ta bị ý nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ. Chẳng lẽ hôn quân kia biết ta có chết, muốn ta biến mất mãi mãi? Trừ ra, ta nghĩ ra ai có năng lực lớn như vậy. Cũng chỉ có , hi vọng ta bị chết minh bạch. Đầu tiên hãm hại nhốt ta vào đại lao, sau đó giết ta rồi ta sợ tội tự sát. Việc này giống như cách làm của , cũng chỉ có có chỉ số thông minh nghĩ ra kế hoạch này.

      Ta bất chợt hô hấp khó khăn:”Thiệu Cảnh, ngươi tin tưởng ta trong sạch sao?”

      Thiệu Cảnh kiên định gật đầu:”Ta cũng có thể nhìn ra phu nhân võ công kém, muốn giết Mẫu Đơn căn bản có khả năng để nàng chết trong phòng ngươi.”

      Ta thở dài hơi:”Thiệu Cảnh, mặc dù chúng ta tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ta cho rằng ngươi là người tốt.Có lẽ, ta phải đắc tội nhân vật căn bản đắc tội nổi, ngươi nguyện ý giúp ta sao?”

      “Thiệu mỗ mặc dù có năng lực gì, nhưng cũng biết đến hai chữ công lý.” Nghe ý từ này, hẳn là muốn giúp ta.

      “Cảm ơn, trước tiên chúng ta phải vạch sẵn kế hoạch hành .” Ông trời, nếu như việc này là làm, ta phải dựa vào bản thân lật lại bản án.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 9: Thương khung.


      Trong đại lao mười mấy ngày, Tri phủ điểm động tĩnh cũng có, ta sắp mốc meo đến nơi rồi.


      Thiệu Cảnh tích cực giúp ta, chỉ là có kết quả. Mấy ngày nay, ta lúc nào cũng lo lắng đề phòng, ăn cơm sợ người ta bỏ độc, nằm ngủ lại sợ có thích khách. Ăn ngon, ngủ yên, làm ta tức muốn chết. Ta suy nghĩ nhiều về kẻ hại ta, rất giống Tề Hạo, cách hành xử của , nhưng lại cảm nhận được nếu là giết ta. Trừ , có ai lại muốn ta chết như vậy? Lão Thiên phù hộ, phải là . Ta có thể chết trong tay bất cứ ai nhưng . Nếu là như vậy, ta nhất định chết nhắm mắt, hài tử trong bụng ta cũng cam tâm.

      Vân Dung thường xuyên đến thăm ta, đem cho ta ít đồ ăn hoặc cùng ta chuyện. Có vẻ như nàng tạo quan hệ với cai ngục khá tốt, chưa lần nào bị làm khó. Mỗi lần về, mắt nàng lại vương mấy giọt lệ làm ta khỏi áy náy. Kỳ nàng đối ta lòng, nhưng ta lại giấu nàng nhiều chuyện, ta là lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử. Chuyện ta bị hạ độc, ta , ta sợ nàng lo lắng. Gần đây Dật Phong biến mất, Vân Dung , tại sao lại nhanh như vậy. Chính là ta hiểu, ta tin tưởng, là do bận công việc, Tuyệt Mị cũng vậy, Lam tỷ tỷ giống . Bởi vì bọn họ muốn tra ra tổ chức thần bí nào đó.

      Chuyện này phải từ năm ngày trước…

      Đúng lúc ăn cơm, ta ngồi giường đọc sách. Nghe có giọng nữ trầm:”Ăn cơm.”

      Ta thản nhiên :”Đặt đất .”

      Nữ cai ngục lại :”Mai nương, có người nhờ ta đưa cho nương vật này.”

      Ta để sách xuống, đến, giọng :”Vật gì vậy? Ai muốn đưa cho ta?”

      nương, mời qua đây.”

      Ta lại gần, nàng ra hiệu ta ghé sát tai vào song sắt, ta làm theo, mắt nàng đột nhiên lộ ra hung quang, tay bịt miệng ta, tay còn lại dùng hết sức lực bóp cổ ta. Ta bị mưu sát a.

      Tay nàng để cổ ta, đột nhiên buông lỏng. Ta đứng lên, phủi đống bụi bẩn bám vào xiêm y, cười :” phải? Nhanh như vậy xong rồi.” Ta đùa, nhìn nữ tử kia cười đắc ý. Có lẽ nàng lên kế hoạch tỉ mỉ, chỉ là bị ta dễ dàng đoán được.

      Thiệu Cảnh cười :” nương đúng là thần cơ diệu toán.”

      Ta xua tay, :”Nếu muốn đẩy ta vào chỗ chết, hạ độc được, nhất định phái thích khách tới. Bất quá bắt ngươi mai phục ba ngày, có lỗi.” Sau khi bị hạ độc, ta đoán có thích khách tới, chỉ cần bắt được hoàn toàn có thể tra ra kẻ chủ mưu.

      Lúc này, nữ nhân kia bị bốn đao kề cổ. Nàng nhìn ta căm giận, cười lạnh:”Chủ nhân ngươi thông minh tuyệt đỉnh, quả sai.”

      Ta cười hắc hắc:”Ta thông minh, chỉ là biết nắm bắt thời cơ mà thôi. Tốt nhất ngươi nên đem chủ nhân gì gì đó khai ra, nếu ta dùng thủ đoạn chỉnh ngươi.”

      Nàng khinh miệt, quay đầu chỗ khác:”Ngươi đừng mơ ta khai ra chữ.”

      “Thiệu đại ca, làm sao bây giờ?” Ta là tội phạm giết người bị tình nghi, tuyệt đối có quyền thẩm vấn.

      “Ta phải thông báo cho đại nhân, xem xử lí thế nào.” cũng chỉ là bổ khoái, quyền thẩm vấn đương nhiên có.

      “Nàng làm sao bây giờ.” Ta quan sát nữ thích khách kia.

      “Mang nàng , để đại nhân xử lí.”

      Nhìn Thiệu Cảnh mang đưa nàng rời khỏi, đôi mắt ta vô tình nhìn thấy khối kim bài đất. Có thể là của nữ tử vừa rồi làm rớt. Ta nhặt kim bài lên, lau tro bụi, ra hai chữ ‘thương khung’, sau lại có hình Long đồ đằng. Thương khung? Chắc là tên tổ chức. Nhưng ta hiểu, tại sao tổ chức này lại lấy rồng làm linh thú? Lẽ nào…Tề Hạo có thể làm cho Dật Phong giúp buôn bán kiếm tiền, hẳn cũng có thể bồi dưỡng tổ chức. Thủ đoạn của ta thấy qua, cái gì cũng dám làm. muốn giết ta? Ta dám tưởng tượng. Có khả năng thương khung là tổ chức sát thủ, vậy có thể truy ra người đứng đầu. Tóm lại, chỉ cần tìm hiểu thương khung, tất cả đều sáng tỏ.

      giờ sau, Thiệu Cảnh tới, khuôn mặt giấu nổi uể oải.

      Ta vội hỏi:”Làm sao vậy?”

      Rất lâu, ngẩng đầu, :”Thích khách chạy rồi.”

      “Chạy?” Ta tưởng tượng nổi, nàng ta có thể chạy.

      chán nản :”Ta mang thích khách gặp đại nhân, ngài có ý muốn mình thẩm vấn, nghĩ tới việc nàng ta đánh đại nhân bất tỉnh, rồi chạy ra lối cửa sổ.” Trong đầu ta lập tức ra ý nghĩ rằng tên quan kia cố ý thả người. Mẫn Tri phủ là tham quan, bọn tham quan đều sợ chết, dám mình thẩm vấn thích khách sao? Thẩm vấn là giả, thả người là . tại, ta thấy, Ngụy Thân, Mẫn Tri phủ, cả thích khách kia, đều do người đứng sau chỉ đạo. Rốt cuộc là ai, có thể khiến nhiều người làm việc cho . Ta xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ thở dài tiếng, rất phức tạp a.

      Ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn :”Thiệu đại ca, ngươi thấy thế nào.”

      Thiệu Cảnh nhìn ta:”Hôm nay thích khách chạy, đại nhân lại xử án của ngươi, Thiệu mỗ bất tài, phu nhân có cao kiến gì ?”

      “Ta xem Thiệu đại ca võ công cao cường, chắc từng là người trong giang hồ? biết Lam Lệ Là ai, , hơn nữa võ công cũng rất khá, nên ta đoán như vậy.

      ra xấu hổ, phụ thân của ta từng phiêu bạt giang hồ, chẳng may bị sơn tặc hãm hại, trước lúc lâm trung, ông dặn ta rút khỏi giang hồ, cho nên Thiệu mỗ đành dấn thân vào công môn.” thể trách được, nhưng mà xem chừng làm đầu mục cũng tệ.

      “Thiệu đại ca có nghe qua tổ chức nào gọi là thương khung hay chưa?” tại đó là đầu mối duy nhất.

      “Thương khung?” lắc đầu:” có.”

      “Mấy ngày nay làm phiền Thiệu đại ca, đến giờ chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Trước mắt, cần phải tra ra thương khung, chuyện khác về sau hẵng tính.

      Thấy ta thần sắc ảm đạm, Thiệu Cảnh vội :”Phu nhân cần khổ sở, chỉ cần phu nhân trong sạch, ta toàn lực thuyết phục đại nhân rửa sạch oan khuất.”

      “Cảm ơn ngươi.” Là ta tâm . tại ta là tù nhân, vẫn đối ta rất tốt.

      Ngày hôm sau, ta lập tức gọi Dật Phong tới gặp ta. Mục đích của ta rất đơn giản, muốn tra tung tích thương khung, nhờ cả Lam Lệ cũng Tuyệt Mị giúp đỡ. Ta nghi ngờ tổ chức này do hoàng đế bồi dưỡng, cho nên Dật Phong thăm dò Tề Hạo, Lam Lệ và Tuyệt Mị kiểm tra các môn phái. cần biết nó là tổ chức gì, ta muốn tra ra, vì sao lại hại ta. Dật Phong đột nhiên biến mất, làm Vân Dung tưởng rằng mặc kệ ta. Ta tin tưởng, nếu tất cả người trong thiên hạ đều phụ ta, chỉ có mình , chính là ta mãi mãi . Rất nhiều lúc, rất áy náy. Có đôi khi, ta hận bản thân quá ác tâm. Lợi dụng để rời khỏi hoàng cung, lợi dụng để quên Tề Hạo, mà ràng ta có thương . Càng hận bản thân cho hy vọng, ghép đôi với Ngọc Tình. Tại nhà lao, ta nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy mình có lỗi với . Ta nghĩ rằng, nên tìm thời gian, với .

      Có thai mà phải ngồi tù, chỉ sợ có mấy người, ta tự thấy mình đặc biệt. May mắn cái bụng bầu kia rất ngoan, có động tĩnh, thân thể cũng bị hành hạ. cũng may, chưa ra đời phải ngồi tù. Vân Dung hy vọng ta sinh nam tử, nhưng ta lại muốn là nữ nhi, sinh nữ nhi có thể đem theo làm bạn. Hơn nữa nữ nhi ngoan, cần quan tâm nhiều.

      “Tam muội, nghĩ gì vậy?” Ngón tay Vân Dung lay động trước mặt ta, ta mới phục hồi tinh thần lại, ra nàng vừa mới tới, lại nhắc đến Dật Phong, có lẽ ta nên với nàng.

      Ta cười cười:” có gì, ta muốn , Dật Phong đại ca rời là chủ ý của ta, ngươi đừng xen vào chuyện này nữa.” Cuối cùng vẫn là .

      Vân Dung sờ sờ bụng ta, cười:”Muốn ăn cái gì, cho dì nương, lần sau cho người mang đến.” Người bình thường đến tuổi này sớm làm mẫu thân, Vân Dung chưa có, cho nên nàng rất thích tiểu hài tử.

      Ta mắc cười:” đâu biết cái gì, ngươi nên trực tiếp hỏi ta mới phải.” Trước kia nàng chỉ có đứng ngoài nhìn ta, nhờ Thiệu Cảnh dàn xếp, giờ có thể vào trong chút.

      “Tỷ muội chúng ta đều là người số khổ, biết đại tỷ thế nào.” Nàng , ta vẫn nghĩ là nàng quên. Đối với người tâm cơ thâm trầm, ta có hảo cảm. Ta và Vân Dung khổ như vậy, tất cả đều do thái hậu tạo ra.

      biết, cũng có tin tức.” Nàng là người quỷ kế đa đoan, có chuyện gì.

      Vân Dung đột nhiên nghiêm túc nhìn ta:”Ngươi dự định mình nuôi hài tử?”

      Ta sờ sờ bụng, cười khổ:”Còn có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ theo cha trở về sao?”

      “Mấy ngày nay, ta thấy ngươi ràng thích Dật Phong. Ngươi thích hoàng thượng, tại sao trở về.”

      “Ngươi biết, rất nhiều chuyện ngươi biết. Hơn nữa ta cũng muốn nữ nhi của mình trở thành công chúa.” Cái khổ của ta, nàng vĩnh viễn hiểu. Ta là công chúa, sống ở trong cung như bom hẹn giờ vậy, ta nghĩ bởi vì thân phận của ta nguy hại đến rất nhiều người.

      cái này nữa, ngươi trải qua những gì ta biết. tại dự định làm sao bây giờ? Cũng thể ở đại lao cả đời chứ? Nhiều nhất là bốn tháng nữa, ngươi định ở chỗ này sinh con.” Đúng vậy, thể để hài tử của ta ra đời trong lao tù được.

      Ta hít thở sâu:”Việc này ngươi đừng trông nom, ta có kế hoạch của mình.”

      Nàng thần sắc lo lắng :”Ngươi có thể có kế hoạch gì?” Chính xác, ta bây giờ ngồi trong đại lao, có thể làm gì. Chỉ là nàng biết, ta tại muốn tra ra thương khung, nếu tìm ra, chỉ sợ về sau muốn an bình cũng khó. Hôm nay là giết người, ngày mai là tội danh gì, phải từ căn bản để giải quyết vấn đề.

      Vân Dung nhìn ta liếc mắt:”Ngươi nhìn ngươi, sắc mặt tái nhợt, lần sau để ta đem cho ngươi thang thuốc bổ máu.”

      cần. Bổ quá thành béo phì mất. Ta là mỹ nữ, muốn làm đại Bàn Tử.”

      Vân Dung kéo tay ta, cười :”Chỉ là bổ máu thôi mà, mập.”

      bổ, muốn nhiều máu vậy làm gì? Cẩn thận mắc bệnh chảy máu mũi, cho nên a…” Lão Thiên, ta biết thi thể Mẫu Đơn có chỗ nào đúng rồi. Máu, là máu. Người sống cần phải có nhiều máu, chính là lúc Mẫu Đơn chết ở phòng ta, chỉ có máu dính y phục, đất cơ bản là có, có thể rằng nàng bị đưa từ nơi khác tới.

      Ta nắm chặt tay Vân Dung:”Vân Dung, ta muốn lật lại bản án. hối lộ tham quan, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần có thể đưa ta ra công đường. Ta có chứng cớ chứng minh mình giết người. Được, nhớ kỹ, chỉ cần ta có thể ra công đường, ngươi liền kích động dân chúng đến xem.” Ta tin, có nhiều dân chúng nhìn như vậy, Mẫn Tri phủ dám làm điều xằng bậy.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 10: Ta cũng tra án.


      Trước đây có biết công đường cổ đại như thế nào, hôm nay xem như được mở mang kiến thức.


      Ta bây giờ còn là người bị tình nghi, cho nên cần mặc áo tù nhân, cũng cần mang gông xiềng. Vân Dung được ta phân phó, sớm tìm nhóm người đến xem.

      Mẫn Tri phủ thân quan phục, rất có uy nghiêm, ngồi ở trung gian, Thiệu Cảnh cùng sư gia đứng hai bên sau . Bọn bổ khoái đứng hai bên, trong tay cầm cây gậy gỗ.

      “Mang nghi phạm Mai Ảnh lên đây.” Mẫn Tri phủ vừa vừa dùng đường mộc đập xuống bàn.

      Ta bị hai bộ khoái áp tải, từ sau công đường ra. Lần đầu tiên tới nha môn, cư nhiên lại vì phạm tội giết người, là mất mặt a.

      “Dân nữ tham kiến Tri phủ đại nhân.” Ta rồi từ từ quỳ xuống. Ta đánh giá Mẫn Tri phủ, ước chừng 45 tuổi, lông mày thanh tao, nhìn qua rất nho nhã. Trước đây, ta mực cho rằng là cá lòe loẹt hoặc nhất định là hung thần ác sát, ngờ sở hữu khuôn mặt hiền lành như vậy. Ta lại lần nữa cảm thán, nhân bất khả tướng mạo a.

      “Phạm nhân Mai thị, Ngụy Thân cáo trạng ngươi mưu sát phu nhân Mẫu Đơn, ngươi còn gì để ?” Mẫn Tri phủ có khí thế giận mà uy tệ.

      “Đại nhân, dân phụ oan uổng.” Ta có bầu, rảnh rỗi giết người đâu.

      “Lớn mật, Mẫu Đơn chết trong phòng ngươi, lại còn phát trong tủ quần áo có hung khí, ngươi đừng mơ có thể chống lại.”

      “Đại nhân, buổi tối hôm đó dân phụ cơ bản chưa từng gặp qua Mẫu Đơn, cũng biết tại sao nàng chết ở trong phòng ta, chẳng qua có người hãm hại.” Ta sốt ruột, rất bình tĩnh.

      Mẫn Tri phủ vỗ đường mộc:”Truyền Tiểu Cúc.”

      Chỉ chốc lát, tiểu nha đầu xiêm y vàng nhạt vào. Ta thấy nàng, nhất định là nha hoàn của Mẫu Đơn. Tiểu Cúc mực cúi đầu, dám lời nào.

      “Bổn quan hỏi ngươi, mười bảy ngày trước, ngày bốn tháng sáu, buổi tối hôm đó, Mẫu Đơn đâu.” Nhớ ràng vậy a.

      Tiểu Cúc thoáng run lên, khiếp sợ :”Bẩm đại nhân, buổi tối hôm đó phu nhân muốn tìm Mai lão bản. Cho nên, ta thay y phục cho phu nhân, cùng nàng đến nơi ở của Mai lão bản. Phu nhân nhớ ra thiếu gia có người chăm sóc, để ta về trước. nghĩ tới sáng hôm sau…” Tiểu Cúc vừa vừa khóc, khả năng diễn tệ, lí do thoái thác cũng tốt.

      “Mai thị, tại nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi còn mau nhận tội.” Bộ dáng chính trực, đừng tưởng rằng ta biết con người của ngươi.

      Ta cười nhạt:”Tiểu Cúc, phu nhân của ngươi sao lại tìm ta?”

      Tiểu Cúc :”Bởi vì đường phu nhân đắc tội ngươi, cho nên đến xin lỗi ngươi.”

      Ta cười lạnh:”Phải, Ta nhớ kỹ ta đánh nàng cái tát, nàng vì cớ gì xin lỗi ta?”

      “Là phu nhân đúng trước, cho nên lão gia bảo nàng đến xin lỗi người.” Tiểu Cúc xong, len lén nhìn ta.

      Mẫn Tri phủ nhìn ta:”Mai thị, ngươi nghe chưa? Ngươi cùng Mẫu Đơn có hiềm khích, cho nên ngươi giết nàng, còn chịu nhận tội sao?”

      Ta mỉm cười:”Vật chứng đâu?”

      “Mang vật chứng lên.” Mẫn Tri phủ vung tay, sư gia lập tức bưng khay, mâm tới, đó là thanh chủy thủ sáng loáng.

      “Ngươi vẫn còn chối?” Mẫn Tri phủ hỏi.

      “Đại nhân, đây đúng là chủy thủ giết Mẫu Đơn, nhưng làm thế nào ngươi chứng minh được nó là của ta?” Ta mặt đổi sắc, nhìn .

      “Truyền lão bản tiệm binh khí Bao Tứ Hỉ.” Cái gì? Còn có binh khí lão bản? Chuẩn bị đủ chu đáo. Ta cười lạnh, làm được quá tốt.

      “Tiểu nhân tham kiến đại nhân.” lâu lắm, lão bản Bao Tứ Hỉ bị dẫn tới.

      Mẫn Tri phủ nhìn cái, :”Ngươi biết nữ tử này chứ?”

      Bao Tứ vui vẻ :”Biết, nàng là Mai lão bản của trang sức màu đỏ phường.”

      “Ân, nàng từng đến chỗ ngươi mua đồ?” Giả tạo, đương nhiên có mua qua, các ngươi cố ý hại ta ha.

      “Hồi đại nhân, ta nhớ kỹ 20 ngày trước, Mai lão bản từng đến cửa hàng của tiểu nhân mua cái chủy thủ.” Bao Tứ Hỉ trả lời dễ nghe, dối mà ánh mắt cũng đổi.

      “Là cái này?” Mẫn Tri phủ nháy mắt, sư gia lập tức đưa thanh chủy thủ cho Bao Tứ Hỉ xem.

      Bao Tứ Hỉ giả vờ nhìn hồi:”Bẩm đại nhân, đúng là cái này.”

      “Ngươi chắc chứ?”

      “Tiểu nhân chắc chắn, Mai lão bản nổi danh nữ trung hào kiệt, nàng mua đồ khiến tiểu nhân tự nhiên cao hứng, tự mình chọn đồ giúp nàng.” Ta trước kia mực che mặt, gần nhất che mặt nhưng cũng ít lung tung, dám biết ta?

      xuống .” Mẫn Tri phủ đem ánh mắt hướng về phía ta:”Mai thị, tại nhân chứng vật chứng đều có cả, đồng ý nhận tội . Sư gia viết lời khai cùng giấy nhận tội đưa đến trước mặt ta. Thiệu Cảnh vội :”Đại nhân, Mai lão bản bị oan.”

      Mẫn Tri phủ vui, :”Thiệu Cảnh, giờ nhân chứng vật chứng đủ cả, nàng thể chống chế. Ngươi thân là đầu mục, lẽ nào lại làm việc trái pháp luật.” Trái pháp luật chính là , Mẫn Chung, chứ phải Thiệu Cảnh.”

      “Đại nhân…” Thiệu Cảnh còn muốn thêm điều gì, nhưng là ra.

      “Xin hỏi Thiệu đầu mục, các ngươi lúc thấy Mẫu Đơn trong phòng ta, có biết thi thể nàng có gì bất ổn ?” Các ngươi dù sao cũng tính nhầm điểm. cái lỗ hổng này quá lớn, đủ để ta lật lại bản án.

      “Buổi sáng hôm ấy, đại nhân ra lệnh, đến quý phủ lục soát, thấy Mẫu Đơn phu nhân nằm mặt đất, toàn thân đều là máu.”

      “Xin hỏi đại nhân, nếu như ta giết Mẫu Đơn, tại sao đem thi thể giấu , mà lại để ở nơi dễ dàng nhìn thấy như vậy? Còn nữa, giấu được thi thể, còn giấu chủy thủ làm gì nữa?” Ta phỏng đoán là thời gian gây án đủ, vừa định giấu thi thể ta tỉnh. Nhưng nếu bọn họ tính kỹ, giấu thi thể cũng sao.

      “Có lẽ sau khi ngươi giết nàng, nghĩ nên giấu hung khí trước, kịp giấu thi thể.” rất nghiêm trang, thoạt nhìn giống như vị quan tốt.

      “Thiệu đầu mục, lúc các ngươi , máu người Mẫu Đơn có còn đọng lại?” Ta nhớ , lúc đó nhất thời sợ hãi, nếu như đọng lại là tốt, đó là minh chứng ràng cho việc di chuyển thi thể.

      Kết quả Thiệu Cảnh :” có, lúc chúng ta , thi thể Mẫu Đơn vẫn còn chảy máu.” phải là lão Thiên muốn ta chết sao?

      Ta suy nghĩ lát:”Đại nhân, ta nghĩ cần hỏi Ngọ Tạc số vấn đề.”

      “Truyền Ngọ Tạc.” Mẫn đại nhân vì muốn thể vị quan tốt, hết lòng thỏa mãn cầu của ta.

      “Đại nhân.” Ngọ Tạc là lão đầu, bộ dạng hiền lành, đứng ở giữa công đường.

      “Ngọ Tạc, Mai thị có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời thành .”

      “Dạ.”

      Ta cười tiếng:”Đại nhân, Mẫu Đơn đúng là chết ở phòng ta, nhưng chỉ là y phục có máu, dưới đất tuyệt nhiên lại . Ta ngày đó nhìn thấy, vết thương của Mẫu Đơn phải do đòn trí mạng gây ra, vậy chỉ có thể chết do mất nhiều máu. Nhưng như ta , đất căn bản có vết máu, do vậy nàng chết ở phòng ta mà là nơi khác. là có người muốn giết nàng, đổ tội cho ta.” Ta nhìn Ngọ Tạc “Ta có đúng ?”

      nương tệ, ta nghiệm qua, vết thương của nàng đúng phải trí mạng, có thể chết do mất máu quá nhiều.” Ta đợi những lời này của .

      “Đại nhân, ngài nghe thấy ? Mẫu Đơn chết ở phòng ta, ràng ta bị hãm hại.” Ta có vài phần đắc ý, dám hãm hại ta, muốn chết.

      Mẫn Tri phủ :”Thiệu Cảnh lúc đưa Mẫu Đơn , thi thể vẫn chảy máu, có lẽ là ngươi vừa giết nàng, máu chưa chảy hết ra ngoài a.”

      “Đại nhân à, ta nhớ kỹ Ngọ Tạc nàng chết do mất nhiều máu, ngài sao lại có thể vậy?” có chuyện đó a.

      Mẫn Tri phủ mặt đỏ lên:”Ngọ Tạc, bị thương chỗ hiểm?”

      Ngọ Tạc khó khăn :”Đại nhân, phải chỗ hiểm.” ngờ ta khám nghiệm tử thi ha? Cho nên có thu mua Ngọ Tạc, tính sai.

      “Đại nhân, dân phụ oan uổng.” Bây giờ còn có thể cái gì.

      Mẫn Tri phủ tự nhiên :”Vụ án có nhiều điểm nghi vấn, bổn quan phải đưa lên Bộ Hình, để giải quyết.” Vụ án này lên Bộ Hình, Thượng thư Bộ Hình có phải hay quá nhàn rỗi?

      “Đại nhân, Mai lão bản chứng minh mình trong sạch, tại sao thả nàng?” Vân Dung ở ngoài kêu to.

      “Nếu phải nàng giết, còn gì đáng ngờ?” Ráng Màu cũng ồn ào.

      “Thả Mai lão bản.” Phục Linh.

      Ba nàng tuyệt nhiên làm ầm ĩ, kéo theo đám đông cũng ồn ào. Thiệu Cảnh cười :”Đại nhân, nếu Mai nương trong sạch, theo luật cần thả nàng.”

      Mẫn Tri phủ bất đắc dĩ :”Ngươi rất hợp tình hợp lý nhưng chứng cớ chưa đủ, tạm thời bắt giữ, để Bổn quan thông báo cho Bộ Hình.”

      “Đại nhân bất công.” Vân Dung lại ồn ào.

      “Đại nhân…” Thiệu Cảnh cũng có ý kiến.

      “Lui đường…” Mẫn Tri phủ .

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11: Ta phải pháp y.


      Dù sao cái tên tham quan kia nhất định là quyết tâm tha ta, cho dù ta chứng minh mình phải kẻ giết người cũng chẳng có tác dụng gì.


      Từ ấy về sau, tri phủ đại nhân khả ái của chúng ta hạ lệnh, trong lúc ta lấy lời chứng cứ cho án tử này, cấm bất luận kẻ nào thăm hỏi. câu như vậy, đem ta hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chỉ cso Thiệu Cảnh thường xuyên đến thăn ta, giúp ta truyền tin. Vân Dung có tin gì, cũng thông qua .

      Ngày hôm qua Thiệu Cảnh đưa cho ta phong thư, là của Dật Phong. Trong thư , nhờ bọn họ thăm dò nhiều mặt, tìm được ít đầu mối về Thương Khung, nhưng là đầu mối quá ít. ai bi Thương Khung làm ăn cái gì, cũng biết kẻ cầm đầu của bọn họ là ai, chỉ biết Thương Khung thích nhất là thăm dò tin tức mọi nơi. Tuyệt Mị xem như là nguyên lão trong giang hồ, cũng biết từ bao giờ xuất cái tổ chức gọi là Thương Khung. Tóm lại là cái tổ chức này giống như là vô cớ xuất , hơn nữa gần đây nhanh chóng khuếch trương. Dạo này người trong giang hồ biết là có tổ chức như vậy tồn tại, nhưng gặp được người của Thương Khung. Để đánh giá tổ chức này chỉ có hai chữ, thần bí.

      Ta cầm thư mà càng thêm sốt ruột, ‘Thương Khung’ rốt cuộc là từ đâu tới? Ta chỉ là tiểu nữ tử, làm sao có khả năng đắc tội với tổ chức giang hồ lai lịch này? về nữ nhân này, chủ nhân của nàng ta thông minh tuyệt đỉnh, như vậy, chủ tử của nàng cũng là chủ nhân của Thương Khung, chắc hẳn là biết ta? Rốt cuộc là ai? Ta nghĩ nát óc cũng ra, ta tới cùng đắt tội với ai.

      Có thù với ta sâu nhất, chính là Trữ Vương, bất quá tên kia tại ngồi chồm hỗm trong đại lao, cho nên loại ra.

      Trừ , chính là Ngụy Thân, bất quá trận thế này hiển nhiên phải có thể bày ra, loại.

      Nghĩ tới nghĩ lui, ta còn cho rằng cha của đứa trẻ trong bụng ta là khả nghi nhất. Trừ chẳng ai có năng lực bồi dưỡng được tổ chức có thế lực nhanh đến vậy. muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, bời dưỡng đám người chuyên thăm dò tin tức là đơn giản. muốn giết ta sao? Ta thủy chung cũng cảm thấy cho dù muốn giết ta, cũng xuống tay được. Bởi vì tìm ra cái gì, Dật Phong bây giờ còn ở kinh thành tiếp tục điều tra, chỉ là viết phong thư, báo lại tình huống trước mắt. tại ta thúc thủ vô sách ( có cách nào…) chỉ có thể chờ kết quả điều tra của bọn họ. Thương Khung ơi là Thương Khung, ta và chủ nhân của các ngươi rốt cuộc là có cái gì thù hằn a? Mà thủ lĩnh thần bí kia là ai? Cứ tưởng rời khỏi hoàng cung là ta có thể tiêu sái, ngờ vẫn là rơi vào phiền não vô tận.

      “Phu nhân.” Thiệu Cảnh cắt đứt trầm tư của ta, sao lại đến nữa? Đưa vật gì cho ta vậy?

      Ta đứng lên khỏi giường, cười : “Thiệu đại ca, sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì?”

      phải ta muốn gặp ngươi, mà là .” Thiệu Cảnh vừa vừa lôi người giấu ở sau lưng ra, ông lão gầy lập tức xuất trước mắt ta. Ông lão này phải là pháp y kia sao? Sao đột nhiên muốn gặp ta?

      Xuất phát từ lễ phép, ta cười : “Pháp y đại thúc, tìm ta có việc gì sao?”

      Ngọ Tạc : “Mai lão bản, gọi Phúc bá được rồi, cũng vài chục năm, ai cũng gọi thế.” phải là luôn khách sáo sao?

      “Phúc bá, có việc gì sao?” Vô đăng tam bảo điện, có gì thẳng ra .

      Phúc bá ngưng mi : “Hm trước xem Mai lão bản khám nghiệm tử thi giải thích rất cặn kẽ, xin hỏi Mai lão bản có người thân làm pháp y sao?”

      Ta lắc đầu: “ có, ta thuần túy chỉ là mèo mù vớ được chuột chết.” Cũng có chút khiêm nhường.

      “Mai lão bản, nếu có người chết trong biển lửa, ngươi trước tiên nghĩ kiểm tra bộ phận nào?” Hỏi ta sao, cái này ta có biết.

      Ta mỉm cười: “ đời này có hung thủ thông minh , trước tiên hạ độc người chết, hoặc là thắt cổ chết, xong rồi phóng hỏa. Dù sao hỏa hoạn là ngoài ý muốn, người bình thường cũng nghi ngờ. Nhưng là, hỏa hoạn dễ phát sinh như vậy, cho dù phát sinh người chết cũng có thời gian kêu cứu phải sao? Nếu như ta là pháp y, ta nhất định trước tiên kiểm tra miệng mũi. Nếu như là bị đốt chết hoặc hun chết, miệng mũi có lượng lớn tro bụi. Nếu là bị đốt chết mới có thể từ mặt khác phương diện vào tay.”

      Phúc bá mừng rỡ : “Ta có việc muốn mời phu nhân hỗ trợ.” Mới vừa rồi hỏi ta này nọ, đạo lý đơn giản như vậy ai chẳng biết.

      .” sớm biết ngươi có việc.

      Phúc bá gì, Thiệu Cảnh đành : “Nguyên phối phu nhân Trương thị của tri phủ đại nhân bị giết chết.” Phu nhân của tri phủ đại nhân mà cũng có người dám giết?

      “Các ngươi muốn ta làm như thế nào?” Ta là phạm nhân, cư nhiên tìm ta hỗ trợ phá án, có phải là đầu óc hỏng rồi ?

      “Chúng ta muốn mời phu nhân hỗ trợ khám nghiệm tử thi.” Ta thèm vào, ta có thai, chỉ sợ tiện.

      Ta lộ vẻ mặt khó xử: “Hai vị, là ta có hiểu chút, nhưng là ta bây giờ ở tù, chỉ sợ…”

      “Đại nhân giao trách nhiệm cho bọn ta phá án trong tháng, chúng ta cũng là có cách nào mới đến mời phu nhân. tìm được đầu mối, chỉ có thể cầu phu nhân khám nghiệm tử thi, hy vọng có thể tìm ra ít mấu chốt để phá án.” Thiệu Cảnh ngươi dễ nghe như vậy, ngươi cho là hung thủ giết người nào cũng để lại chứng cứ sao? Ta cũng phải là Tống từ. Lần trước phát lỗ hổng thi thể Mẫu Đơn cũng thuẩn túy là do may mắn.

      “Như vậy , ngươi kể cho ta chi tiết chính, ta giúp ngươi phân tích qua. Chuyện khám nghiệm tử thi ngươi xin chỉ thị của tri phủ đại nhân, nếu ta cũng dám ra ngoài.” Tri phủ này, tại cầu ta đến. Lúc tham ô tiền của ta, cố ý vu oan hãm hại ta, cũng ngờ tới hôm nay .

      “Được rồi, ta xin chỉ thị của đại nhân, Thiệu Cảnh ngươi trước hết kể cho Mai lão bản chút.” Làm pháp y nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn bằng ta sao? Ông lão này cũng là…

      Phúc bá xin chỉ thị của Mẫn tri phủ, mà Thiệu Cảnh ước chừng đem chuyện kể cho ta lượt.

      Tối ngày hôm qua, gian phòng của Trương thị đột nhiên bốc cháy, lúc có người phát , Trương thị chết. Vốn cho rằng là ngoài ý chết, kết quả Phúc bá nghiệm ra miệng mũi nàng rất sạch . Cái này cho thấy ràng là sau khi chết mới bị ném vào biển lửa, ràng là mưu sát. Tri phủ phu nhân bị giết, nhiều chuyện a, tri phủ đại nhân giận dữ, lập tức quy định ngày phá án.

      “Thiệu đại ca, trừ Trương thị phải chết do ngoài ý muốn, còn đầu mối khác sao?”

      “Gian phòng của phu nhân bị cháy sạch loạn thất bát tao, chúng ta cũng để ý thấy gì. Sau lại phát thiếu mấy thứ trang sức, cho là trộm cắp giết người.” Đầu mục bắt người này có phải hay rất thất trách, phải để pháp y khám nghi tử thi mới phát ra điểm này?

      “Ngươi thấy thế nào?” Ta hỏi.

      “Mai lão bản.” Thiệu Cảnh còn chưa kịp , tri phủ đại nhân chạy đến.

      “Dân phụ tham kiến đại nhân.” Ta cố ý khách khí với .

      “Mai lão bản xin đứng lên.” Mẫn tri phủ vội vàng đỡ ta lên.

      “Tri phủ đại nhân, có việc gì sao?” Ta biết , còn muốn chọc tức chết.

      Mẫn tri phủ lộ vẻ mặt khó khăn : “Mai lão bản, ngươi có điều biết, nguyên phối phu nhân của ta tối qua bị giết, thấy Mai lão bản rất quen với việc khám nghiệm tử thi, muốn mời Mai lão bản nghiệm qua thi hể chuyết kinh, hy vọng tìm ra ít đầu mối.” Ngươi mà cũng có lúc cầu ta, hừ, ta muốn giúp ngươi. Hơn nữa ta cũng phải pháp y, chỉ là học được từ truyện cùng phim truyền hình thôi.

      “Tri phủ đại nhân, dân phụ xác nắp khí quản thế, nhưng là dân phụ mang thai bốn tháng, chỉ sợ tiện.” Ta giúp ngươi đấy.

      “Mai lão bản, ta lúc thiếu niên hai bàn tay trắng, chuyết kinh là khuê tú nhà đại gia, nàng để ý phản đối của người nhà mà ở bên ta. Hôm nay nàng chết minh bạch, ta cam tâm.” Mẫn tri phủ vừa vừa lau nước mắt, bày ra bộ đau khổ.

      Ta khó khăn : “Đại nhân, ngươi biết ta bây giờ còn là phạm nhân, chỉ sợ tiện ?”

      “Mai lão bản, án tử của ngươi là vì đủ chứng cứ, ta cũng có cách nào a.” Mẫn tri phủ dùng ánh mắt đau xót nhìn ta.

      “Tri phủ đại nhân, ta chứng minh là ta có tội, còn muốn chứng cứ gì nữa?” Ta chứng minh Mẫu Đơn phải chết trong phòng ta, bỏ qua khả năng hãm hại. muốn thả ta chỉ cần là được, lại còn muốn tìm chứng cứ gì, ràng là cố ý làm khó dễ.

      “Ngươi giết Mẫu Đơn có nhân chứng vật chứng hẳn hoi a, ngươi mặc dù chứng minh bản thân giết , chứng cỡ vẫn đủ.” Có cái kiểu ngụy biện như thế sao?

      Ta nhàng thở dài hơi: “Đại nhân muốn thế nào? Ngươi cũng mở rộng điều tra, chẳng lẽ cứ giam ta như vậy?”

      “Như vậy , ta cho Mai lão bản thời gian tháng, nếu như ngươi có thể tìm chứng cứ chứng minh bản thân ngươi trong sạch, ta tha cho ngươi.”

      “Ta ở trong đại lao làm sao mà tìm được?”

      “Ta có thể thả Mai lão bản ngươi tháng, nếu như tháng còn có kết quả, ta đành lại ủy khuất ngươi.” Quá gian trá, ràng là muốn ta khám nghiệm tử thi phu nhân . chút đầu mối cũng có, điều tra thế nào? Thời gian tháng đủ sao?

      “Ba tháng.” tại là ngươi cầu ta, ta muốn cò kè mặc cả.

      “Hai tháng.”

      Ta nghĩ cũng nghĩ: “Thành giao.” Ta biết Mẫn tri phủ này tại bị ép buộc, cho ta hai tháng chỉ sợ cũng là mạo hiểm. Từ đó có thể thấy, rất Trương thị. tại tra xét mười mấy ngày, lại thêm hai tháng nữa bọn họ biết có tra ra Thương Khung làm ăn cái gì nữa? Từ trong đại lao ra ngoài, ta có thể lại bị vào tù.

      ~~~~~

      Ta quỳ gối giữa công đường,

      “Án Mai thị mưu sát Mẫu đơn nhân chứng vật chứng có đủ, bổn nhân phán Mai thị trọng tội. Nhưng Mai thị chứng minh được Mẫu Đơn chết trong phòng mình, bổn quan tạm thời tin tưởng nàng trong sạch, Mai thị lại có thai, bổn quan tạm thời phóng thích.” nghe hay, đó là do ngươi có việc cầu ta.

      Ta còn dập đầu cho đủ lễ, : “Tạ đại nhân.”

      Ta vừa ra khỏi cổng lớn, lập tức bị đám người vây lấy. Vân Dung cầm đầu, Giáng Giáng, Phục Linh, lão Mã, mẹ nuôi, toàn bộ đều đến.

      “Ảnh như, ngươi có việc gì, tốt quá.” Vân Dung xông lên ôm ta đầu tiên. Trừ Vân Dung, còn lại đám người kia quan tâm nhất chỉ có cái bụng ta.

      Phục Linh đến sờ sờ bụng ta, dám tin, : “ có?”

      “Con của ai vậy?” Giáng Giáng luôn thích buôn chuyện tiến lại. Kỳ tất cả mọi người đều biết ta từng là Hoàng Hậu, chỉ mình nàng biết, đáng thương a.

      Ta quay người trợn trắng mắt: “Ngươi quản được sao? thừa.”

      Mẹ nuôi đỡ ta, ôn hòa : “Con , cẩn thận a, đứa trẻ trong bụng ngươi rất quý giá.” Nàng nhất định biết đứa trẻ trong bụng ta là con ai, cho dù biết cũng đoán ra.

      “Ai, có phải là Dật Phong công tử ?” Giáng Giáng thích Dật Phong như vậy, gả cho tốt lắm.

      chết , còn mắt nào của ngươi thấy giống Dật Phong? Chúng ta chỉ là bạn bè thôi.” Ta đẩy nàng cái.

      “Ta biết, nhất định là vị công tử tuấn hoa đào hội” Phục Linh biểu như hoa si.

      Lão Mã còn thêm câu tương đối có chất lượng: “ ngờ Mai tổng chẳng những giỏi buôn bán, còn biết phá án, lão Mã là phi thường bội phục.”

      “Biết chút ít mà thôi.” Ta chính là vì tìm hung thủ giết Trương thị mới được ra khỏi đại lao.

      Giáng Giáng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Mai tổng, rốt cuộc là ai? Ta muốn biết.” Nhất định là để nàng buôn chuyện.

      “Các ngươi cần đoán, biểu tỷ muốn cho ai biết đừng miễn cưỡng.” Ôn Nhu biết thân phận của ta, tự nhiên biết hài tử trong bụng ta là của ai. Ta là con nuôi của di nương nàng, suy ra phải gọi ta là biểu tỷ.

      Chúc mừng ta rửa sạch oan khuất, mẹ nuôi muốn chúng ta cùng nhau đến nhà nàng ăn cơm, chúng ta đương nhiên đồng ý. Khó được gần đây cần quản chuyện của trang sức màu đỏ phường, mới có thể tụ tập cho thoải mái. Đến nhà mẹ nuôi, mẹ nuôi muốn ta quá bồn (tắm rửa…) là để tẩy vận xui. Ta mặc dù làm theo, chính là ta biết ta vẫn đầy người vận xui.

      Sau đó, mọi người cùng nhau ăn cơm. lâu gặp cha nuôi, bất quá bây giờ nhìn qua, có vẻ tệ. Lúc nhìn thấy ta, có vẻ câu nệ, chính là vì biết thân phận của ta. Sau lại thấy ta hiền hòa như vậy, cùng mọi người lớn , dần dần cũng thoải mái.

      “Con , ăn cái này.”

      “Biểu tỷ, cái này tốt, đem hài tử nuôi mập mạp.”

      “Tam muội, cái này cho ngươi.”

      “Mai tổng, nếm thử chút.”

      “Lão bản, ta chưa từng sinh con, nhưng ta biết cái này có lợi cho hài tử..”

      Trong phòng, đám nữ nhân liều mạng gắp thức ăn cho ta. Trong chén ta thành tòa núi , nhìn qua mà thấy sợ. Các nàng có phải nhiệt tình quá ? Chỉ là mang thai thôi, có cần phải hưng sư động chúng như vậy ?

      Cơm nước xong, tất cả mọi người rời . Vân Dung muốn kéo ta khách sạn, mẹ nuôi khăng khăng muốn chúng ta ở lại, cũng muốn chúng ta tạm thời ở nhà nàng. Ta có ý kiến, Vân Dung đương nhiên cũng có ý kiến, trái lại đến khách sạn thu dọn hành lý. Kỳ ta cũng sợ hãi, cho nên định về lại nhà cũ ở. Nhà cũ trăm năm của Mạc gia a, cứ để như vậy .

      Ở trong đại lao ngủ ngon, ta ăn cơm xong muốn ngủ lúc, còn chưa kịp nằm xuống, mẹ nuôi cùng cha nuôi đều đến. Phản ứng đầu tiên của cha nuôi chính là: “Thảo dân tham kiến nương nương.” Ta bị ọa cho hoảng sợ. Vội vàng đỡ : “Cha nuôi, ngươi làm gì vậy? Ta còn là nương nương. Mẹ nuôi với ngươi sao? Thân phận của ta khi bị lộ, cả nhà Mạc gia ta đều thoát. Ta trốn đến cha ta cũng biết. Còn phải xin cha mẹ nuôi giữ bí mật.”

      “Phải.” Cha nuôi vội vàng đứng lên.

      Mẹ nuôi cười : “Đều theo lời ngươi, nàng cho dù là Hoàng Hậu, cũng là con chúng ta.”

      Ta gật đầu: “ sai, Hoàng đế là con rể các ngươi, cho nên, cần quỳ với ta.”

      Cùng nhau ngồi xuống, Họa Họa bưng trà cùng điểm tâm lên. Ta với cha nuôi: “Cha, dạo này thế nào? Buôn bán lời ít nha.”

      “Này đây mê hoặc song bội.” Buôn bán lãi nhiều như vậy a.

      “Ta tại Lộ Châu có nhà dụ dỗ câu lạc bộ đêm, biết cha nuôi từng nghe qua chưa, ta muốn mở nhà như vậy ở Tể Châu.” Sớm có quyết định này.

      “Sao, câu lạc bộ đêm là cái gì?”

      “Chính là thanh lâu, ta nghĩ muốn đem thanh lâu ở Tể Châu này thống nhất thành nhà, ta làm lão bản.” Đủ lòng tham sao, nếu như theo hợp tác, nhóm tú bà thanh lâu cũng chiếm được tiện nghi, vì tránh cho các nàng vì bị ta làm cho suy sụp mà hận ta, ta định cho các nàng chốn sinh tồn.

      Cha nuôi cười khổ lắc đầu: “Con là dã tâm .”

      “Đây phải là dã tâm, lợi nhuận tốt nhất Lộ Châu bị ta chiếm lấy, theo đối nghịch còn chỗ nào tốt, cho nên bằng hợp tác.” Ta chính là , tại người Lộ Châu đến thanh lâu, mà đến câu lạc bộ đêm. Ta đây phải lãng phí nữ tử thanh lâu mà là bảo vệ các nàng. như vậy, tiền các nàng kiếm được ta chỉ lấy chút, còn lại cho các nàng. Cho dù ta mở thanh lâu, các nàng cũng đến thanh lâu khác, phải còn thảm hơn sao? Trường hợp bị cha mẹ bán vào, nguyện ý lưu lại liền làm nha hoàn, làm nương cũng ai phản đối. Bị lừa bán trực tiếp báo quan, tại tất cả mọi người đều biết lão bản của dụ dỗ câu lạc bộ đêm là chọc vào được, quan viên địa phương tất phải xử lý.

      “Mẹ con các ngươi chuyện , ta có việc xin lỗi tiếp được.” Ai, lão nhân bảo thủ, còn nguyện ý mở thanh lâu, ngươi biết có nhiều lợi nhuận. Nhắc tới việc muốn gia nhập liên minh trực tiếp chạy, còn thuận tay đóng cửa.

      Mẹ nuôi đưa tay sờ bụng ta, cười : “Hài tử của ai vậy?” thừa, lại còn hỏi.

      Ta cười nhạt: “Hoàng Thượng.”

      “Ai, ngươi tội tình gì. Ngươi là Hoàng Hậu, nếu như sinh con trai, nhất định được phong Thái Tử, tương lai ngươi chính là Thái Hậu, tại sao còn muốn trốn?” Mẹ nuôi mặt mang chút đau buồn.

      Ta cúi đầu: “Mẹ nuôi, nếu như ngươi người, chịu nổi tam thê tứ thiếp. Huống chi tại còn nhiều phi tần như vậy, sang năm lại tuyển tiếp ? Hơn nữa mỹ nữ các quốc gia tiến cống, đến lúc ấy lại càng nhiều. bây giờ mới có hai mươi mấy phi tử ta chịu nổi, sau này sao? Ta thắt cổ cho xong.”

      là hoàng đế a, phải là phải có rất nhiều phi tử sao?” Mẹ nuôi nhiên cách nào đón nhận ý nghĩ của ta.

      “Ta cho rằng ta rất khoan dung, nhưng khi ngồi ở vị trí Hoàng Hậu ta mới biết được, ta muốn làm Hoàng Hậu, ta chỉ muốn tốt với ta. Nếu như phải hoàng đế, ta theo . Nhưng lại là hoàng đế, cho nên ta rời khỏi .”

      “Ngươi quang minh chính đại xuất như vậy, sợ Hoàng Thượng biết sao?”

      “Giết bất luận kẻ nào cũng giết ta, biết sao? A, kỳ , ta là ng, có đôi khi ta thậm chí cố ý xuất , cố ý quang minh chính đại xuất , hy vọng như trước kia bắt ta trở về. Ta ban đầu sắp đặt hỏa hoạn chạy trốn, bây giờ lại muốn gặp , ta điên rồi sao? Có lẽ ta điển ồi, gặp phải là nên ta hóa điên rồi.” Vừa chớp mắt, nước mắt cư nhiên rơi. Ta vô dụng, lại khóc.

      “Ai nha, con a, hoàng đế là thể .” Mẹ nuôi đau lòng vỗ vỗ bả vai ta.

      Ta cười khổ: “Ta biết, ta biết, chính là ta khống chế được bản thân a.”

      “Con , ngươi định làm sao bây giờ?” Ta biết nàng đến đưa trẻ.

      Ta thản nhiên : “Chính mình nuôi dưỡng.” Mồ côi cha mẹ có nhiều, thêm ta nữa cũng nhiều lắm, bớt ta cũng ít.

      Mẹ nuôi mặc dù thần sắc lo lắng, nhưng thấy thái độ ta kiên quyết, thở dài tiếng : “Chuyện Mẫu Đơn ủy khuất ngươi rồi, ta ngờ, ngươi cư nhiên biết khám nghiệm tử thi.”

      “Chỉ là chút thôi.” Ta phải pháp y, đừng nghĩ ta lợi hại như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :