1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 5: Thi hội


      Sáng sớm, tôi dốc sức trang điểm cho bản thân. Điểm chút phấn bạc, dùng chiếc khăn lụa màu xanh lục che vết sẹo. đôi mắt long lanh, sóng mắt linh động, minh diễm (minh: sáng, diễm: đẹp) thể tả.

      Đến bây giờ tôi mới phát , ra thân thể này rất đẹp, chẳng qua vẻ mỹ lệ bị che khuất mất. thân lục sắc trong thuần, tay áo mềm mại phiêu dật, cũng sắc xanh. Bộ y phục này chính là món quà sinh nhật mà Tần Nhi tặng tôi. Biết tôi muốn tham gia thi hội, nàng mấy đêm liền cấp tốc mới làm xong. Lúc đầu nàng may theo kiểu dáng như thế này, tôi buộc phải sửa lại. Tóc mây được chải ngược tết thành búi, búi cài chiếc thoa thất bảo lưu ly, cái khác phù hợp.

      Tần Nhi thấy tôi diện thuần màu, nhíu mày :

      “Tiểu thư, tiểu thư thế này liệu có bị người ta coi thường ?”

      “Muội biết cái gì chứ, thế này gọi là thanh nhã thoát tục, như tiên tử cao khiết, hiểu ? Thấy chiếc thoa thất bảo lưu lý đầu ta chứ? Người bình thường có được chắc?”

      “Nga, ra là vậy, thảo nào tiểu thư cứ khăng khăng phải mua bằng được chiếc thoa thất bảo lưu ly này, nguyên lại như vậy a.”

      Từ lúc có ý định thi hội, tôi trong lòng lúc nào cũng tính toán, nên mới mua chiếc thoa này. Tuyệt đôi để hai xú nha đầu Mạc gia bất tài kia coi thường tôi, vì vậy cần chiếc thoa, tất cả tiền lão cha kia đưa cho, tôi đều tiêu hết vào nó. Hoàn hảo ngày hôm sau quản gai lại đưa đến ít nữa vừa đủ, là để mua chút nữ trang quần áo. Có lẽ Mạc Văn Xương biết tôi tham dự thi hội, biết có phải lão lại vì sĩ diện bản thân hay là vì tôi.



      Sáng tinh mở nghe thấy tiếng ồn ào từ Mai viên, tôi và Tần Nhi vì thế mới chẳng phải tốn chút công phu nào tìm. Ở cổng có vài thị vệ canh gác, còn có chị chừng hai bảy hai tám rất thanh nhã đứng ở đó. Hai chúng tôi tới cửa, nàng liền chặn lại hỏi:

      “Xin hỏi người là tiểu thư nhà nào, thỉnh đưa thiệp để nô tì xem.”

      Những nữ tử biết tùy thời mới có thể trở thành chủ tử của nàng, nữ tử đó đương nhiên phải biết khiêm nhường.

      Tôi nở nụ cười dễ thương: “Tỷ tỷ, ta là Mạc gia Tam tiểu thư, trước đó vài ngày ta có bệnh, cho nên chưa có thiếp mời, thỉnh tỷ tỷ nhượng bộ.”

      “Nguyên lai là Mạc Tam tiểu thư, mời vào. Tiểu thư là tú nữ khâm điểm, căn bản cần thiếp.” Đáp lại với vẻ mặt ngọt ngào, tôi rất có thiện cảm với nàng.

      “Cảm tạ tỷ tỷ.”

      “Tam tiểu thư khách khí rồi. Tam tiểu thư, Thái hậu có lệnh, thi hội hôm nay nha hoàn thể theo hầu. Khi vào đến viên tử, thỉnh nương bên cạnh tiểu thư về phía nam, ở đằng sau Lạc Tuyết hiên.” tốt bụng nhắc nhở tôi nga.

      “Cảm tạ tỷ tỷ, Liễm Dung xin ghi nhớ lòng tốt của tỷ.”

      Vừa vào viên tử, Tần Nhi : “Tiểu thư, muội , tiểu thư mình cẩn thận.”

      , sớm đến cổng lớn chờ ta.”

      Thái hậu tinh tế, an bài như vậy, đơn giản là sợ có kẻ làm bừa. Như những đại gia tiểu thư có chút tài gì, nhưng lại chuẩn bị thanh lâu nữ tử hoặc nha đầu hiểu biết kinh thư trà trộn bên người chẳng hạn.

      Mai viên hổ là Mai viên, đưa mắt ra xa, mãn nhãn mai hoa. Đủ loại đủ kiểu, mỗi sắc khác nhau, cánh hoa tà tà rơi, làm cho người ta có chút cảm giác đẹp đến thê lương. Tôi kìm nổi lòng liền chạy tới tàng cây, hoa rơi tựa hồ điệp lượn vòng quanh người.

      Hoa bay hoa rụng ngập trời,
      Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?
      Đài xuân tơ rủ la đà,
      Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.


      Kìa trong khuê các có người,
      Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.
      Vác mai rảo bước bước ra,
      Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?


      Vỏ du tơ liễu đẹp thay,
      Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.
      Sang năm đào lý trổ hoa,
      Sang năm buồng gấm biết là còn ai?


      Tháng ba tổ xây rồi,
      xà hỏi én quen người hay ?
      Sang năm hoa lại đâm bông,
      Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?


      Ba trăm sáu chục thoi đưa,
      Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.
      Tốt tươi xuân được mấy ngày,
      Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.


      Nở rồi lại rụng đâu,
      Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.
      Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
      Dây cành trụi hãy còn máu rơi.


      Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,
      Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.
      Ngả người trước ngọn đèn xanh,
      Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.


      Mình sao vơ vẩn từng cơn?
      Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?
      Thương khi đến, hờn khi ,
      Đến lừ lừ đến, lỳ lỳ .
      Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,
      Chẳng hồn hoa đấy, cũng hồn chim.


      Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
      Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng
      Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,
      Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!
      Nào đâu là chỗ chân trời,
      Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
      Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
      Chọn nơi cao che đậy hương tàn.
      Thân kia trong sạch muôn vàn,
      Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.


      Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
      Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
      Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
      Sau này ta chết, ai là người chôn?
      Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
      Cũng là khi khách hồng nhan về già



      … (1)



      Đứng dưới mưa hoa, tôi khẽ ngâm Táng hoa từ của Đại Ngọc. Nhớ lại hồi xưa, khoảng thời gian tôi còn học, xem Hồng Lâu Mộng, bị giáo bắt được. phạt tôi trong giờ, học thuộc Táng hoa từ, đồng thời còn phải chép chính tả nữa. Tôi liều mạng, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Cũng nhờ lần đó nghiêm phạt, bằng tôi chắc chẳng thể nào nhớ được bài thơ kinh điển như thể này. Tôi tuy thích thơ phú, nhưng lại thể theo được, bởi vì tôi quá lười biếng.



      “Hảo thi, hảo thi, nhưng vị tiểu thư, có phần bi thương quá. Hôm nay lưỡng thần mỹ cảnh(ngày tốt cảnh đẹp), nàng làm bài thơ bi thương như vậy, sợ sát cảnh sao?”



      Ai mà vô duyên a, dám phê bình bài thơ của Lâm muội muội. Nhưng thanh cũng dễ nghe phết…



      Tôi quay lại, thấy phía sau là người con trai, ấn tượng đầu tiên là dễ nhìn. Vóc người thon thả, nho nhã mà hề mất quý khí, đặc biệt là ánh mắt, đúng là đẹp đến mê người. có thiên lý, nam nhân gì mà xinh đẹp vậy, còn tôi sao lại xấu thế a, lòng tự trọng chịu đả kích lớn.



      đẹp trai sai, nhưng cũng khiến tôi đến nỗi phải choáng váng, lườm cái(2), “Tiểu tử, ngươi có biết làm thơ vậy? biết đừng phát biểu linh tinh.”



      “A? Tiểu tử? Nàng bảo ta?” Vẻ mặt trông chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn có vài phần tiếu ý.



      phải ngươi quỷ a, ở đây phải chỉ có mỗi hai ta?” Tôi 26 gần 27 tuổi rồi, tiểu tử này nhìn chỉ chừng 20 thôi, gọi là tiểu đệ đệ là nể mặt rồi.



      “Nàng thú vị.” bất đắc dĩ cười.



      “Thiết, cũng biết ta là ai sao, gặp bản tiểu thư đây là vinh hạnh của ngươi đấy.” Tôi là người đại a, động vật hiếm có.



      “Tiểu thư thực biết khiêm tốn.” Tại sao tôi phải khiêm tốn, tự tin giờ mới là tốt. Tôi vốn tự tin với khuôn mặt mình, lại còn tự tin với tài năng nữa, thà chết cho xong.



      “Đôi khi cũng cần phải tự tin, mực khiêm tốn trái lại thành kiêu ngạo.” Tôi rất nể mặt .



      “Quan niệm của tiểu thư độc đáo, biết nàng là tiểu thử nhà nào?”



      “Ta là Mạc Liễm Dung.” muốn Tô Liễm Dung.



      hơi hơi nhăn mặt nhíu mày, “Nàng là Mạc gia Tam tiểu thư, khâm điểm tú nữ đợi tuyển?” Tôi rất nổi tiếng a.



      Gật đầu a, “Chính là bản tiểu thư.”



      “Mạc tiểu thư…”



      Tôi cắt ngang lời , “Gọi Liễm Dung.” Tôi cũng phải họ Mạc, nghiễm nhiên là tỷ muội với hai nữ nhân mắc ói kia, khổ.

      “Liễm Dung.” có chút tự nhiên, có lẽ ai như tôi, vừa gặp cho người ta gọi ‘khuê danh.’

      “Được rồi, ngươi tên gì?”

      “Tề Hiên.”

      “Nga, Tề Hiên. A, Thành vương?” ràng chính là Bát vương gia, tôi biết thân phận của bình thường, ngờ lại là nhân vật chính Thành vương của hôm nay, nhân vật lớn.

      “Liễm Dung tiểu thư, thỉnh nàng nên lớn vậy, người khác hiểu lầm ta khinh bạc (cợt nhả) nàng.” chính nhân quân tử, nhân phẩm tệ.

      “Sao lại vậy a, ngươi sao sớm?”

      “Đó là bởi nàng hỏi.” thản nhiên trả lời, xong, gặp phải đối thủ rồi.

      Tôi khẽ cười, quỳ gối khom lưng thi lễ:

      “Tiểu nữ tử thỉnh an Bát vương gia, tiểu nữ hôm nay tới tham gia thi hội, nếu vương gia còn chuyện gì, tiểu nữ tử xin trước.”

      “Liễm Dung nương, cần như vậy, tự nhiên là được rồi.” phải tôi phải ra vẻ sao? Mặc dù tôi với Mạc gia mấy thiện cảm, nhưng thể diện có lẽ nên giữ cho bọn họ chút.

      Tôi cười nhạt:

      “Vương gia, ngài có ý gì, tiểu nữ tử hiểu.”

      “Ai, tiểu nữ tử a, biến đổi là nhanh.”

      Tôi trừng mắt liếc , “Bất biến tựu bất biến (3), tiểu tử, bản tiểu thư .” vậy mới thoải mái.

      theo ta.” cũng thèm gì nữa, kéo tay tôi.



      (1) Táng hoa từ: Bài thơ ngâm của Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu mộng (Tào Tuyết Cần) nổi tiếng của Trung Quốc.

      Theo tớ thấy Liễm Dung còn thiếu mất 2 câu cuối của bài thơ.

      Nguyên văn Trung tự:


      一朝春盡紅顏老,

      花落人亡兩不知!


      Phiên :


      Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão

      Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.


      Dịch thơ:


      Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,

      Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!


      Bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng.


      (2) Nguyên văn: 白了他一眼 tham khảo ở tangthuvien.com thấy bảo nó có nghĩa vậy. Mình thấy văn cảnh cũng hợp lý nên dịch thế. Ai có cách dịch chính xác hơn xin hãy góp ý.


      (3) Bất biến tựu bất biến: Cụm từ này khá dễ hiểu nên có lẽ cần giải thích nhiều nhỉ. Ý nôm na là bản chất thay đổi ấy ^^

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 6: Đẹp đến phát sốt?



      kéo tay tôi vào bên trong cái đình, hương thơm trong đình thực dịu mát, ngoài ra còn có chiếc đàn tranh. Nó được làm từ bạch ngọc, xem ra vô cùng quý báu. Hương thơm nhàn nhạt từ chiếc bàn kia tỏa ra, cùng hương mai, làm tôi có chút mê say.

      “Liễm Dung tiểu thư, tài văn chương của nàng ta được thưởng thức qua rồi, giờ nàng có bằng lòng gảy thêm bản nhạc được ?” Nhìn , nhãn quang gian giảo xảo trá (1), tám phần bất an. Kẻ thể cự tuyệt này, đừng đến là vương gia, hôm nay vốn là thi hội so tài làm thơ, đánh đàn cũng xem như là hạng mục.

      Tôi cười, “Vương gia, vương gia phải thơ của tiểu nữ tử hợp cảnh sao? Cớ gì còn từng thưởng thức tài văn chương của ta? Lẽ nào trong lòng vương gia, tiểu nữ tử đúng là ngu nữ dốt đặc cán mai?” Nghiền ngẫm từng câu từng chữ, tôi bết.

      “Liễm Dung quá rồi, bản vương tuyệt đối có ý tứ này, vừa rồi là ta lỗ mãng. Thơ của Liễm Dung thanh cao kiêu hãnh, giống với nữ tử thông thường. Vả lại Liễm Dung có thể làm thơ, tài hoa nhất định bất phàm. Ta thấy kinh thành đệ nhất tài nữ chi danh, tiểu thư quả hổ.” Tôi thấy thẹn quá, ta đây là đạo văn, ở thời đại là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó.

      “Vương gia quá khen. Nếu vương gia có hứng thú nghe tiểu nữ tử gảy đàn, tiểu nữ tử đành để vương gia chê cười vậy (2).”

      Mama Viện trưởng tốt với tôi. Bà là nhất thủ cổ tranh tuyệt vời, cho nên dạy tôi. Mấy năm liền, tôi cũng biết đàn vài khúc.

      thể để ngươi xem thường, đàn đàn.

      Tôi vỗ huyền (dây đàn), có thể cạm nhận được sắc tệ, quả nhiên là đồ của Hoàng gia, rất khác biệt.

      phù (nốt nhạc) từ đầu ngón tay vang lên, như ngọc bàn cổn châu, như mưa rơi lá sen. Giữa tiếng đàn tươi đẹp, tôi khẽ mở môi mọng:

      “Hoa rã những cánh hồng xơ xác, và cây hạnh xanh gầy. Khi con én liệng, dòng nước biếc lượn quanh. Lớp bụi phấn bông liễu cành, gió thổi rồi vơi dần. Ven trời hàng vạn nẻo, nơi nào là cỏ non. Bên trong tường là cái xích đu và bên ngoài tường là con đường cái. Bên ngoài tường là lữ khác và bên trong tường là người đẹp cười…” (3)

      Giọng tôi được tốt lắm, nhưng vẫn có thanh điệu, thế là tôi hát. Tôi biết mình đàn được hay lắm, cho nên hát mấy lời ca đánh lạc hướng suy tư của Tề Hiên. Hy vọng chỉ chú tâm nghe ca từ, để ý đến giọng ca và tiếng đàn của tôi.

      Tôi lén nhìn mấy cái, thấy vẻ mặt kinh ngạc của , tôi biết, phát ra lỗi của tôi, nhưng vẫn còn rất kinh ngạc. Cẩn thận ngẫm lại, có ca từ cũng sao, vì đây là ca khúc ở thời đại, sao biết được.



      “Vương gia cảm thấy sao?” Biết thế còn cố hỏi, tôi gần đây chút khách sáo, rất thích được người ta khen mình.

      “Ca từ của Liễm Dung hay quá, đàn rất tuyệt.”

      Tôi mặt dày : “Cảm tạ khích lệ, thực ra từ khúc của Liễm Dung cũng chỉ tầm thường thôi, là vương gia quá khen rồi.” Mấy lời hát này cũng là đạo, trót trét. Chứ bảo tôi làm mấy bài thơ như của Lâm muội muội a, thà giết luôn tôi .

      “Liễm Dung, xin thứ cho ta mạo muội, ta có thể diện kiến dụng mạo của nàng ?”

      thể.” Tôi chút do dự .

      ra, tôi rất có thiện cảm với người này, còn hy vọng có thể trở thành bạn bè thân thiết với . Nếu như thấy khuôn mặt của tôi, chạy mới lạ.

      hiểu vì sao tôi lại có phản ứng mạnh như vậy, áy náy :

      “Liễm Dung tiểu thư, là ta tùy tiện, nếu nàng muốn, ta nhìn cũng sao.”

      Tôi biết bản thân vừa thất lễ, miễn cưỡng cười: “Xin lỗi, ta rất xấu, sợ làm vương gia hoảng.”

      “Liễm Dung tài hoa xuất chúng, nhất định giống nữ tử bình thường, vẫn còn hồ nghi dung mạo bản thân phải ? Nàng xem Tề Hiên ta lại là kẻ trông mặt mà bắt hình dong sao? việc gì, để ta nhìn chút cũng được.”

      Nam nhân này thực tệ, thiên hạ cư nhiên ở trong tay mà phải là kẻ háo sắc. Đáng tiếc tôi tự biết mình, bằng tôi suy xét đến việc tuyển làm chồng. đến việc lấy chồng, tôi thể nhớ tới papa và người cha tại, đều là kẻ háo sắc. Tô Liễm Dung tôi phát thệ, thiên hạ nếu như có người đàn ông màng đến dung mạo của tôi, tôi gả cho người đó, bất luận người đó là ai. Chỉ là, biết thiên hạ có nam tử nào như vậy thôi.

      “Ta chỉ là nữ tử bình thường, ta cũng biết dung nhan mình ra sao, xin lỗi…”

      nương vừa rồi còn lớn tiếng thoải mái gọi ta là tiểu tử, sao giờ lại giống như tiểu thư khuê các vậy.” cười, có lẽ muốn tôi xử như ban nãy, cho nên mới cười vậy.

      “Khuôn mặt ta thể tùy tiện cho người khác nhìn, rất dọa người đó.”

      “Liễm Dung sau nay gả cũng dự định để phu quân xem mặt?”

      Tôi cười khổ, “Là ai mới được chứ? Ta rất xấu.” Nữ nhân có dung mạo, chẳng khác nào có tất thẩy mọi thứ, ai thèm lấy tôi? Chỉ sợ tôi đến cuối đời, cũng tìm được người chê dung mạo của mình.

      “Biết đâu hôm nay có người để ý đến dung mạo của nàng, nguyện ý muốn Liễm Dung, nguyện ý bảo vệ Liễm Dung.” Khi , tôi hình như phát biểu cảm của có chút kỳ lạ.

      Ảo giác, tuyệt đối là cảm giác sai rồi.

      “Có lẽ thế chăng, nhưng tìm được người như thế khó khăn a.” Tôi tự giễu.

      Trong lúc lơ đãng, chiếc mạng che chợt bị lấy xuống, tôi kinh ngạc. Ra là, nhân lúc tôi chú ý, Tề Hiên gỡ chiếc khăn xuống. Tôi vội cúi đầu, con mắt ươn ướt, có giọt nước đọng hàng mi.

      “Ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn làm nhục ta sao? Ngươi biết ta rất xấu.” Tôi cười gằn: “Nam nhân các ngươi đúng là động vật hoa tâm (háo sắc), chẳng phải tốt đẹp gì. Có lẽ vì ta che mặt, ngươi vẫn nghĩ ta là mỹ nữ, cho nên muốn nhìn ta đúng ? Tiểu tử, ta muốn thấy ngươi, cút cho ta.”

      bị hành động của tôi dọa sợ, luống cuống, “Xin lỗi, ta chỉ muốn nhìn dung mạo của nàng.”

      Tôi ngẩng đầu lên, “Nhìn , thấy rồi chứ? rồi có thể cút chưa?” Tóm lại dung mạo của tôi xấu hơn người, thèm quan tâm nữa, chỉ là hành động của khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục. Có thể nhìn dung mạo của ta, nhưng phải nhìn như thế này.

      “Liễm Dung nương, nàng rất đẹp, thực rất đẹp.” nhìn vào mắt tôi, rất thành khẩn .

      “A?” Tôi chợt ngừng thút thít, dùng ánh mắt hiếu kì nhìn . tôi rất đẹp? Có phải bị sốt ?

      “Nàng thực rất đẹp, Liễm Dung tài hoa xuất chúng, hào hiệp bất kham, đúng là giống với nữ tử bình thường, những thứ này trọng yếu hơn hết thảy dung mạo. Nữ tử có khuôn mặt đẹp thế gian cũng chỉ đến đến chừng mực, nhưng đặc biệt giống nàng, chỉ có mà thôi.” Thực rất thành khẩn, tôi có nên tin ?

      Thiết, dối, tôi thử lần biết.

      “Ta từng phát thệ, nếu thế gian có nam tử màng đến dung mạo của ta, ta làm vợ người đó. Chàng nguyện ý lấy ta sao? Hơn nữa còn phải để ta làm chính phi, toàn tâm đối đãi ta, cưới thê thiếp khác, chàng có thể ?” Nhất định muốn, cầu của tôi như thế, chính là người bình thường còn làm được, huống chi đường đường vương gia.

      “Nguyện ý.” A? Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định mình nghe lầm.

      “Cái gì…?” Hai mắt tôi mở lớn, kêu to. phải chứ, tôi nghe lầm, là tự lừa dối mình phải ?

      Hai tay đặt lên vai tôi, nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc : “Ta , ta nguyện ý lấy nàng, để nàng làm chính phi, toàn tâm đối đãi nàng, cưới thê thiếp khác, cả đời chỉ có mình nàng.”

      Tôi thiếu chút nữa té xỉu, tên này bệnh a. Trong đôi con ngươi kia ràng thấy được cái bóng mờ của tôi, toàn tâm đối đãi tôi sao?

      Tôi cười gượng, “Quên , ta giỡn đấy, ngươi nên vì hấp tấp giật khăn che mặt của ta mà muốn lấy ta. Liễm Dung ta tuy là nữ tử, nhưng cũng biết mình thế nào.”

      tay lấy chiếc mạng trong tay , “Ta , hy vọng sau này gặp lại ngươi nữa.”



      (1) Cái này QT bảo là “tặc quang tặc quang”, tớ dịch luôn thành thế =D


      (2) Thay đổi cái cụm “hiến sửu” tí. Nguyên văn là 献丑 – nghĩa theo QT là “bêu xấu, trình bày cái kém cỏi vụng về”


      (3) Tham khảo và trích dẫn từ nguồn đây. Tác giả của đoạn thơ đó là Tô Đông Pha, nhà thơ Đường nổi tiếng của Trung Quốc. Đọc thêm về ông tại đây.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 7: Văn Đấu


      Lục y bay bay, chỉ khẽ động khóm hoa. Hoa rơi lả tả lên người, tâm trí tôi như rối loạn. Đôi mắt mê người kia của , vẫn cứ ở mãi trong đầu tôi. Trong óc chỉ có lời hứa hẹn của .
      “Ta nguyện ý lấy nàng, để nàng làm chính phi, toàn tâm đối đãi nàng, cưới thê thiếp khác, cả đời chỉ có mình nàng.”
      Tôi ra sức vỗ vỗ đầu, “Nghĩ cái gì nghĩ cái gì, chẳng qua cho rằng mày đặc biệt thôi, trải nghiệm mới mẻ qua mấy ngày nay . Mày cho mày là ai a, bất quá chỉ là đứa con xấu xí, người ta đường đường là Vương gia, thích mày mới là lạ.”
      Trong lúc tôi tự kỉ ảo não, liền nghe thấy có tiếng xa xa của mấy : “Mạc gia lưỡng vị tiểu thư có tài văn chương, toàn bộ danh môn khuê tú của kinh thành đều so bì được. Nhất là vị Nhị tiểu thư kia, càng tài năng.”
      “Hanh, hai con hồ ly tinh, nếu như còn khuê tú nào tỉ thí với tỷ muội các nàng, chỉ sợ cả hai tỷ muội đó cùng trúng tuyển làm vương phi, các nàng ấy chưa xứng a.” khác đố kị.
      Sao chứ, Thành vương nam tử như thế này nếu cưới nữ tử giống Vân Dung, có thiên lý. Bản tiểu thư còn ở đây, đâu đến lượt hai người các ngươi an tọa.
      Huống hồ tôi đáp ứng các nàng ấy tới thi hội, nếu ra mặt, các nàng ấy chẳng phải cho rằng tôi sợ? Tôi biết làm bánh bao, cũng chưa từng làm bánh bao, nhưng khí thế đúng là muốn tranh giành cắn miếng. Vì ‘Mạc Liễm Dung’ tung tích, vì Lệ Nương chết, cũng vì Uyển Tâm cao số (Uyển Tâm chính là mẹ của Mạc Liễm Dung, là vị nữ tử thanh lâu qua đời), trong đầu tôi định rồi.
      Trốn sau bụi hoa, chỉ thấy người đàn bà khí độ bất phàm ngồi ở ghế quý phi, tiểu cung nữ quạt ở bên, phía sau ít cung nữ và nội giám khác. Trước mặt bà là vài kỷ (bàn , kỷ trà), kỷ đựng trái cây trà bánh chờ dùng. Người đàn bà này nhất định chính là thái hậu trong truyền thuyết, vị thái hậu y phục giản dị, nữ trang cũng nhiều, có lẽ là vị thái hậu hiền đức.
      Bên cạnh bà còn có rất nhiều nữ tử khuôn mặt xinh đẹp. Vân Dung và Tưởng Dung đứng ở phía trước, xem vẻ vênh váo tự đắc của hai nàng tôi muốn nôn. Ra hai nha đầu này cũng có chút tài, chẳng trách muốn khiêu chiến, ràng là mưu hãm hại tôi. May mà tôi cũng phải loại dễ bị hãm hại, các nàng mua dây buộc mình rồi, đừng trách tôi nha.
      Tôi nở nụ cười nhạt, lững thững ra, khom lưng quỳ gối, nhu thuận : “Thần nữ Liễm Dung cung thỉnh thái hậu thánh an, thái hậu vạn phúc. Thần nữ vì bệnh nên chậm trễ, thỉnh thái hậu thứ tội.” Tôi cũng biết làm bộ, lấy lòng thái hậu.
      “Ngươi là Liễm Dung (1), Mạc gia Tam tiểu thư?” Thái hậu vốn miễn cưỡng tựa người ghế, sau khi nghe tôi tự giới thiệu, ràng kích động. Trong mắt bà, tựa hồ còn có màng nước? Tôi khiến bà chấn động vậy sao?

      (1) Hình như tác giả gọi nhầm tên phải, gọi là Liễm Tâm, mình tự ý sửa lại…
      Gật đầu, “Chính là thần nữ, thần nữ đến muộn, thỉnh thái hậu thứ tội.”
      “Đứng lên, hài tử, mau đứng lên.” Bà có chút kích động, còn đích thân đến đỡ tôi dậy nữa chứ. Sắc mặt của Vân Dung và Tưởng Dung, có thể tưởng tượng ra đấy.
      “Tạ ơn ân điển của thái hậu, thần nữ e ngại.” Giả bộ thục nữ, xem ai thục hơn.
      “Liễm Dung thân thể khỏe, còn mau ban tọa.” Thái hậu vừa nghe thân thể tôi như thế, phân phó cung nữ.
      Tiểu cung nữ mang đến chiếc ghế lim cho tôi, thái hậu hiền từ nhìn tôi, : “Liễm Dung, ngồi .”
      Tôi thoáng nhìn thấy những con mắt oán hận của chúng nữ tử, cười đáp:
      “Tạ ơn ân điển của thái hậu. Nhưng các vị tỷ tỷ đều đứng cả, thần nữ nếu ngồi xuống, chẳng phải nể mặt các vị tỷ tỷ sao.”
      Thái hậu gật gù, “Dung nhi cũng phải, các ngươi nên học nàng.”
      Các nàng cùng đáp lại nghe, nhưng trong lòng chắc sớm hận tôi đến chết.
      Thái hậu dường như đối với tôi lãnh nhãn tương khán (2), rốt cuộc là vì sao chứ?
      (2) lãnh nhãn tương khán: câu thành ngữ của TQ, ý có cái nhìn khác biệt. Cảm ơn các bạn ở tangthuvien giúp.
      “Thái hậu, thần nữ tới đây để tham dự thi hội, nghe hai vị tỷ tỷ của thân nữ thắng, Liễm Dung thỉnh hai tỷ tỷ ‘chỉ giáo’.” Tôi rất ngoan ngoãn để Vân Dung và Tưởng Dung ‘hỏi thăm’.
      “Dung nhi, thân thể ngươi còn nhược, thi hội này cần phải tham gia, cứ chọn trong hai tỷ tỷ ngươi làm Vương phi được rồi.”
      “Thái hậu, Tam muội muội tài hoa xuất chúng, Vân Dung muốn thỉnh nàng chỉ giáo.”
      “Thái hậu nương nương, Liễm Dung đến trễ, mà thi hội còn tham gia nữa, chẳng phải là tiếc cả đời sao.”
      “Được rồi, nếu Dung nhi muốn góp vui, ai gia chuẩn.”
      Tôi đến trước mặt Vân Dung, cười: “Tiểu muội tài sơ học thiển, xin tỷ tỷ thủ hạ lưu tình.”
      “Muội muội quá, tỷ tỷ mới phải thỉnh muội muội lưu tình.” ngờ, Vân Dung cũng là đối thủ đơn giản.
      “Muội muội lý ra nên nhượng tỷ tỷ, tỷ tỷ thỉnh.” Tôi mỉm cười ngọt ngào, dùng thanh vô cùng mê người , ngay cả chính tôi cũng thấy buồn nôn, sao tôi có thể cười với xú nữ nhân này chứ. Người ngoài trông vào, thấy tỷ muội chúng tôi có vẻ rất thân thiết đấy, nhưng kì thực a, hận thể bóp chết đối phương.
      “Hảo, tỷ tỷ khách khí nữa, tỷ tỷ có nửa khuyết từ, thỉnh muội muội đối khuyết.” Nàng cười, chậm rãi đọc:
      “Xuân tấn phi quỳnh quản
      Phong nhật bạc,
      Độ tường đề điểu thanh loạn.
      Giang thành thứ đệ,
      Sanh ca thúy hợp,
      Khỉ la hương noãn.
      Dong dong giản lục băng phán
      Túy mộng lý,
      Niên hoa ám hoán.
      Liễu đại mi trọng tỏa tùy đê,
      Phương tâm hoàn động lương uyển.” (3)
      Tôi suy nghĩ lát rồi đối:
      “Tân lai nhạn khoát vân ,
      Loan phân giám ảnh,
      Vô kể trọng kiến.
      Đề xuân tế vũ,
      Lung sầu đạm nguyệt,
      Nhẫm đình viện.
      Ly tràng vị ngữ tiên đoạn.
      Toán do hữu,
      Bằng cao vọng nhãn.
      Canh na kham,
      Phương thảo liên thiên,
      Phi mai lộng vãn.”
      (Lấy từ Toàn Tống từ, Lô Tổ Cao – Yến Thanh Đô (sơ xuân) ) (4)

      (3), (4) Tài năng có hạn, hix… Hoàn toàn dựa vào QT, bạn nào có thể… Xin giúp đỡ ;___;
      “Tam tiểu thư có tài văn, cả ba tiểu thư của Mạc gia bất phàm.” Có nữ tử khen. Vân Dung vẫn nở nụ cười mỉm, nhưng tôi biết, nàng có chút chột dạ.
      “Đa tạ vị tỷ tỷ này khen, Liễm Dung xấu hổ rồi.” Tôi quay đầu nhìn Vân Dung, “Đa tạ tỷ tỷ thủ hạ lưu tình.” Khuyết từ dễ đối như vậy, tôi nàng thủ hạ lưu tình, ràng ám chỉ việc tôi đối được rất nhàng, thể diện của nàng ta bị tổn hao nhiều rồi.
      Vân Dung cười được tự nhiên lắm, : “Đâu nào, muội muội có tài văn.”
      “Tỷ tỷ, muội cũng có thủ từ, thỉnh tỷ tỷ chỉ giáo.
      “Tỷ tỷ, muội cũng có thủ từ, thỉnh tỷ tỷ chỉ giáo. Hoa bay hoa rụng ngập trời,…” Tôi đem Táng hoa từ ra đọc sót chữ. Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ sửng sốt. Còn thái hậu lại càng tươi cười, tỏ ra rất vừa lòng với tôi.
      “Muội muội quả là tài hoa, tỷ tỷ thấy mặc cảm quá. Tỷ tỷ cũng có thủ thi, muội muội thỉnh chỉ giáo.
      Ức tích phong lưu thu xã lý,
      Kỷ nhân băng tuyết khâm kỳ.
      Lương phong xuy tán mộng tham soa.
      Hàn đăng đa thiểu hận,
      Trường địch bất kham xuy.
      Biệt khứ hóa long đàm thượng thủy,
      Đông lai bất ký tương từ.
      Bạch âu ứng tiếu thái vong ky.
      Sa đầu trọng tái tửu,
      Hưu phụ quế hoa chi.”
      (Toàn Tống Từ Lâm Giang Tiên (Ký tây dong hoàng đại văn) ) (5)
      “Ký rừng hồ bão luyện,
      Họa phảng tham soa,
      Nháo hoa tiết.
      Du bích minh đê,
      Hữu chướng oanh bình liệt.
      Yến thảo hương dung,
      Nha điều hương thiển,
      Tự vị thành yên tuyết.
      Cấp quản tà dương,
      Nha nương thông thiến;
      Đái vi hàn khiếp.” (6)
      đợi nàng ta khách khi thêm, trực tiếp đến.
      Nàng cũng phản ứng lại rất nhanh:
      “Tô tiểu gian tình,
      Lục dương như chức,
      Lan hạm đông hảo sơn thiên điệp.
      Liêu đắc như kim,
      Dã thúy tiêu hồng hiết.
      Hà hạn phồn hoa,
      Xuân lai đô phó dữ,
      Sổ thanh đề quyết.
      Mạn sảng ky hồn,
      Biển chu mãi túy,
      Tạ công minh nguyệt.”
      (lấy từ Toàn Tống Từ Túy bồng lai (Chu thứ đông sơn ức tây hồ cựu du) ) (7)

      (5), (6), (7) ;___; tương tự (3), (4)
      Con mẹ nó, Vân Dung này đúng là lợi hại, muốn ra đòn sát thủ với tôi đúng ?
      “Tỷ tỷ quả là tài văn, giúp ta mở mang tầm mắt, muội muội bất tài vô dụng.” ràng chính tôi ở thế thượng phong, sao có thể chịu đả kích của nàng ta thế này, mơ .
      “Muội muội mới thực tài văn.”
      “Tỷ tỷ, muội có câu đối, thỉnh tỷ tỷ: Yên tỏa trì đường liễu.”
      Thiên cổ tuyệt cú, Vân Dung, ngươi bây giờ chết khó nhìn đấy. Rắp tâm hãm hại ta, cũng sợ tự đào hố chôn mình.
      Vân Dung suy nghĩ hồi lâu, đành trưng ra vẻ tươi cười xấu xí, “Muội muội tài hoa quá, tỷ tỷ cam bái hạ phong (chịu thua). Bất quá, tỷ tỷ còn có liên, thỉnh muội muội đối đối xem: Vân tưởng y thường hoa tưởng dung.”
      Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.” Tôi buột miệng, nàng ta sao lại biết câu thơ này? Chẳng lẽ là Mạc lão đầu cho nàng.
      Tất cả mọi người đều cả kinh, ngờ tôi đối lại nàng ta nhanh như thế.
      Tôi cười:
      Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,

      Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
      Nhược phi Quần sơn kiến Ngọc đầu,
      Hội tượng Dao thai nguyệt hạ phùng.

      Bài thơ này vốn là do Liễm Dung làm, Vân Dung tỷ tỷ trêu đùa ta rồi, cư nhiên để ta đối.”
      Được lắm Vân Dung, ta xem ngươi còn có mặt mũi nào . Lý Bạch tiền bối cho ngươi mượn thơ, đừng quên phải trả tiền nhuận bút nha, ta có dư tiền.
      Vẻ mặt Vân Dung chuyển đỏ chuyển trắng, rất lâu sau mới : “Muội muội cứ đùa.”
      “Liễm Dung tiểu thư mới là tài nữ, kinh thành đệ nhất tài nữ chi danh, đúng Mạc tiểu thư?” Có vị nữ tử giễu cợt .
      đến tài năng, Vân Dung tỷ tỷ mới là giỏi.” Bất luận thế nào cũng quên đả kích quân địch.
      “Đâu có, đâu có, muội muội xinh đẹp phi phàm, như tiên tử cửu thiên. Sao muội muội gỡ khăn che mặt xuống, để mọi người được chiêm ngưỡng.”
      Hỏng, tôi quá tự đắc, quên béng mất nàng ta nắm được nhược điểm của mình.
      “Muội muội bạc liễu chi tư (dịch bừa: dung nhan kém cỏi >.<), lưỡng vị tỷ tỷ mới là mỹ nhân, so với Vô Diệm Đông Thi chỉ hơn kém.” Vô Diệm Đông Thi đều là hai sửu trứ danh (xấu nổi tiếng), hiển nhiên ý chỉ hai người các nàng so với Vô Diệm Đông Thi cũng bằng. Cơ mà người ở triều đại này ai biết Vô Diệm Đông Thi là ai, còn tưởng tôi khen các nàng biết chừng.
      Thái hậu vừa trừu mến nhìn tôi, lại vừa với tất cả: “Về hết , ai gia mệt rồi. Còn Vương phi, trong lòng ai gia có tính toán.”
      “Thị, thần nữ xin cáo lui.”
      “Liễm Dung ở lại.”
      Tôi bất đắc dĩ, đành phải nghe theo. Thấy mọi người hết rồi, thái hậu chậm rãi bước tới, kéo tay tôi, :
      “Dung nhi, tay ngươi lạnh quá, nên mắc nhiều y phục vào chút.”
      “Tạ ơn ân điển của thái hậu.” Tôi dám mạo phạm, đáp.
      Thái hậu nhìn tôi kỹ càng, cười:
      Sỏa hài tử (sỏa: ngốc), sao lại những điều ngốc nghếch vậy.” Quay sang với người hầu, “Lui xuống hết .”
      Tôi biết phải gì, bà lại dịu dàng cười:
      “Hài tử, khổ cho con rồi.” A? Ý gì?
      Tôi với hoàng đế có cùng ngày sinh, trong lòng vô cùng cả kinh… Lẽ nào… Thâu long chuyển phượng? Trong hoàng cung, chuyện này phát sinh là bình thường, tôi cũng đâu phải chưa từng thấy qua.
      thể, đâu, nhìn tôi xem, có chỗ nào giống công chúa chứ.
      “Đa tạ thái hậu quan tâm, thần nữ khỏe ạ.” Cố giữ khoảng cách.
      “Hài tử, con và hai tỷ tỷ có hòa thuận ?”
      Tôi cười gượng, “Mẹ đẻ của thần nữ là thiếp thị, hơn nữa còn là nữ tử thanh lâu, thần nữ tự biết mình ti tiện, dám sánh ngang với hai tỷ tỷ.” Tôi thận trọng quan sát khí sắc của thái hậu, quả nhiên thấy khuôn mặt bà có vẻ thống khổ.
      “Con ti tiện, Dung nhi ti tiện.” Bà vuốt tóc tôi, trông rất muốn khóc.
      “Thái hậu coi trọng, Dung nhi ti tiện vẫn là ti tiện, ai có thể đổi thay được này.”
      “Dung nhi ti tiện, mẫu thân của Dung nhi phải là nữ tử thanh lâu.” Tim tôi nhảy rất mạnh, tựa hồ ngay cả phổi cũng nhảy theo. phải là nữ tử thanh lâu, vậy là gì?
      “Mẫu thân của của Dung nhi là thanh lâu danh kỹ Uyển Tâm, Dung nhi biết.”
      Thái hậu làm mặt giận, “Dung nhi, mẫu thân con phải là nữ tử thanh lâu, Uyển Tâm phải là nữ tử thanh lâu, Uyển Tâm là Triệu gia Nhị tiểu thư, là thân muội muội của ta a.”
      A? Cái gì? Mẹ tôi là muội muội của thái hậu, phải chứ.
      Nhìn vẻ mặt thể tin được của tôi, thái hậu hiền từ kéo tôi đến ngồi xuống ghế quý phi cùng bà, khẽ thở dài:
      “Con nhất định tin có đúng ?”
      Tôi gật đầu.
      “Mẫu thân của ta vào Triệu gia được tám năm chỉ sinh được mình ta là nữ, phụ thân với bà, nếu sinh được thêm người con trai nữa hưu (bỏ) bà. Sau đó, bà mang thai lần nữa, đáng tiếc lại là nữ hài, chính là mẫu thân của con. Bà bất đắc dĩ, buộc lòng phải phân phó nãi nương đem mẹ con ra khỏi phủ, đặt bên cạnh Uyển Tâm nửa miếng ngọc, và lưu lại dấu răng canh tay phải. Nãi nương kia đem Uyển Tâm đổi với hộ nhân gia, lấy về Triệu gia nam hài. Nhân gia đó do bần hàn, năm Uyển Tâm được 10 tuổi, bán nàng vào thanh lâu, cho nên, nàng mới lưu lạc phong trần.”
      “Người làm thế nào nhận biết nàng?”
      “Mẹ ta trước khi chết, đem bí mật này với ta, còn đem nửa miếng ngọc còn lại đưa ra. Năm ấy, ta cùng tiên đế cải trang vi hành, đến ngồi ở nơi của Mạc gia, mới phát thấy miếng ngọc bội người mẹ con, lúc đó tỷ muội mới gặp được nhau. Ngày đó ta là Quý Vi chiêu nghi, mẹ con sợ làm tổn hại đến thanh danh Triệu gia ta, cam tâm giữ kín bí mật, ngay cả cha con cũng biết.” Thái hậu sớm khóc thành tiếng, khuôn mặt đau khổ tràn lệ. Còn trong mắt tôi, làm sao mà có nước mắt cho được.
      nhàng quệt lệ, cười: “Sỏa hài tử, khóc cái gì, mẹ con tuy sớm tạ thể, nhưng còn di nương, di nương để con phải khổ.”
      “Di nương.” Nhìn người phụ nữ đôn hậu này, tôi cũng nhịn được nữa, nhào vào lòng bà, khóc lớn. Tôi từ bé có mẫu thân, nữ nhân thiên hạ đệ nhất tôn quý này đối với tôi như thế, tâm tôi vô cùng xúc động. Ở trong lòng người mềm mại này, như được vỗ về bao nhiêu.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 8: Vương phi?


      Thái hậu giữ tôi lại, muốn tôi cùng người về cung mấy ngày, bị tôi từ chối, lại muốn tôi đến dùng bữa tối, tôi vẫn từ chối. Tôi với hoàng đế có cùng ngày sinh, rất kì lạ. Nếu thái hậu ở đây cùng tôi, nhất định có kẻ tiểu nhân xằng bậy. Huyết thống hoàng tộc, những chuyện quan trọng thế này, để kẻ khác nắm được điểm yếu, hoàng thượng và thái hậu khó xử. Người đối với tôi tốt như vậy, tôi muốn người phiền lòng.

      Từ ngày thi hội đó trở , khắp nơi trong kinh thành đều bàn tán về truyền thuyết ba vị tiểu thư Mạc gia, bao gồm cả hành vi ‘đạo văn’ của Vân Dung, cũng được đem ra gièm pha. Còn ba vị tiểu thư tài hoa hơn người, mà nổi trội nhất, chính là Mạc Tam tiểu thư Liễm Dung. Táng hoa từ dần dần lưu truyền khắp phố phường.

      Yên tỏa trì đường liễu‘ vẫn là câu đối khiến nhiều văn nhân ngủ yên, suy nghĩ mấy ngày liền cũng chưa thấy ai đối được. Mọi người càng thêm tò mò. Có người còn lôi truyện ấu thơ của tôi ra đồn đại, tôi là tiên tử hạ phàm, tài mạo song toàn. Lúc tôi nghe được bốn chữ tài mạo song toàn, trong lòng thấy thê lương, có ai hiểu cho đây?

      Đại danh của tôi ngày càng vang xa, Mạc lão đầu cảm thấy rất tự hào, khúm na khúm núm tới đón tôi về.

      Tôi chỉ trợn mắt, “, ta ở chỗ này rất tốt, chưa muốn .”

      Mạc lão đầu thấy tôi liên tục thờ ơ, cũng có tí ngại ngùng nào.



      Mấy ngày gần đây, kinh thành liên tiếp xảy ra án mạng. Người bị giết đều là những nương tham gia tuyển tú nữ. Quan viên triều đình nghiến răng nghiến lợi truy nã hung thủ, chỉ là nữ nhi thôi đâu, mà là cả tú phát (chắc là được tú nữ được tuyển rồi) cũng hề bỏ qua. Nếu xuất môn trở thành nương nương, biết bao nhiêu vinh quang nha. Nhưng mà, mệnh nữ nhi bạc, vinh hoa phú quí trái lại nặng nề.

      Từ lúc mấy vụ án mạng xảy ra, tôi thấy bất an lắm. Biểu của tôi ở kì thi hội rất xuất sắc, lại là tú nữ khâm điểm. Hung thủ biến thái này dễ nhắm vào ấy. Tôi ở nơi hẻo lánh vậy, nếu hung thủ sát nhân tới, tôi chỉ có nước đợi chết. Thủ vệ của Mạc Gia có nghiêm ngặt hay , thế nào cũng nên mặt dầy tự quay về.

      Mà kể, lão đầu cũng rất có lương tâm. Biết có án mạng, vội vội vàng vàng tới khuyên tôi trở về. Lúc đầu tôi vẫn ra vẻ từ chối, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn theo lão . Biết thời biết thế, tôi biết đạo lý này.



      Lão bố trí cho tôi viên tử xa hoa nhất ở Mạc gia, Lan uyển. Chi phí ăn mặc so với hai người chị như nhau, thậm chí còn đãi ngộ còn tốt hơn, muốn gì có nấy. Mạc Văn Xương cho 6 nha hoàn hầu hạ, tôi đều đuổi chỗ khác hết. Tôi chỉ cần Tần Nhi, những người khác tin được.

      Tú nữ bị giết càng ngày càng nhiều, mà hung thủ vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Số thủ vệ cho Lan uyển tăng lên, ngay cả xuất môn cha tôi cũng cho phép. Tôi biết lão lo cho an nguy của tôi, tôi cũng có ý kiến gì, ngoan ngoãn ở nhà làm ‘tú nữ’, nấm mốc tú nữ.

      Cả ngày trong vườn xem hoa ngắm cỏ, chẳng làm gì, chỉ kể chuyện xưa cho Tần Nhi nghe.

      Trong ngày xuân, cảnh trì của Lan uyển là đẹp nhất. Hoa đón gió xuân thơm đượm, hương khí khắp nơi. Sen bên ao, liễu rủ uyển chuyển, cành lá tươi non.

      Tôi bây giờ vẫn có hứng thú gì. Dù cảnh rất hợp mắt, nhưng có tâm trạng thưởng thức, chỉ là mượn chỗ mỹ cảnh này để khiêu vũ thể thao cho thân thể suốt ngày bệnh của ‘Liễm Dung’, rèn luyện tí.

      Dạo này từ sớm, tôi kéo Tần Nhi ra vườn chạy bộ, chiều nhảy nhót. Tôi tập đến toát mồ hôi, cũng tệ lắm, mình Tần Nhi là luôn miệng kêu khổ thôi.

      Xem, vừa nhảy lúc lười biếng chạy đến táng cây. Nha đầu này bị tôi làm hư rồi. Nếu gặp phải tiểu thư nào ghê gớm, sớm bị cho tát chết luôn.

      “Tiểu thư, nghỉ cái , nô tì chịu nổi rồi.” Nàng ngồi xuống bóng râm, miễn cưỡng .

      “Có hiểu a, thể thao, muội xem muội thế này, còn có vóc dáng gì . Tiểu thư ta dung mạo đẹp, phải duy trì vóc dáng. Có câu, có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ biết làm đẹp.”

      “Tiểu thư, đây là điệu vũ đồi bại gì nha? Nếu phu nhân mà trông thấy, chế nhạo tiểu thư.” những lời này mấy trăm lần rồi. Lúc tôi vừa mới dạy, nàng chỉ có kỹ nữ mới khiêu vũ. Thiết, cổ hủ, biết thưởng thức.

      xong, ta cũng nhảy nổi nữa rồi.” Dùng tay lau mồ hôi trán, thả mông ngồi xuống cạnh nàng.

      Tần Nhi cong cái miệng , lấy khăn lau mồ hôi mặt giúp tôi, cười: “Tiểu thư, phải nô tì bảo tiểu thư sao, có tiểu thư nào dùng tay áo lau mồ hôi đâu, chút quy củ cũng có.”

      “Quy quy cái gì, ta theo, làm sao?” Hanh, còn giáo huấn tôi. Tôi mà là tiểu thư quy củ, sớm bị khi dễ tắc tử rồi.

      “Tiểu thư, có khách quý, phu nhân thỉnh tiểu thư tới.” Tôi lên lớp cho Tần Nhi, có tiểu nha hoàn đến thông báo mệnh lệnh của đại phu nhân.

      “Rồi, rồi, biết, quay lại với phu nhân, ta lát ra.”

      “Tiểu thư, khách quý nào vậy?” Tần Nhi tò mò hỏi.

      “Ta đoán là Thành vương.” Ngoài còn ai biết tôi.

      “A? Tiểu thư quen Thành vương?”

      “Sao phải ngạc nhiên, biết gì cả, …” Liếc nàng cái.

      Vốn tưởng là Thành vương, trong lòng có chút xúc động.

      Vừa vào sảnh, lại là công tử xa lạ, tướng mạo bình thường, quý khí khắp người. Đại phu nhân vẻ mặt tươi cười, chuyện với . cũng rất lễ phép đáp lời.

      Tôi miễn cưỡng dùng khăn che mặt, đến chỗ đại phu nhân:

      “Đại phu nhân tìm tiểu nữ có việc gì?”

      Có người ngoài, giữ cho bà ta chút thể diện. Quan trọng là tối mỹ danh của tôi, thể để người ta chê cười.

      (mỗ Sở: Dung Dung ngươi đạo đức giả. Dung Dung: Thiết, ta cứ đạo đức giả đấy, càng về sau càng đạo đức giả.)

      “Liễm Dung, vị này là công tử của Hình bộ thị lang Lý đại nhân, nghe con tài hoa xuất chúng, cố ý đến bái phỏng (thăm hỏi).” Đại phu nhân cười, giả tạo muốn chết.

      Tôi rất lễ độ khom gối:

      “Bái kiến Lý công tử, công tử để mắt tiểu nữ, thực là tiểu nữ có phúc.” Gai ốc nổi đầy người. Câu đó có phải do tôi phát ngôn ra đấy?

      Lý công tử này cũng phải là loại người tốt, sớm bị tôi câu dẫn rồi. Cười :

      “Tiểu thư khách khí.” Đưa tay ra định đỡ tôi.

      Tôi nhàng khước từ, cười:

      “Công tử có gì chỉ dạy? Tiểu nữ tử là người nội định Thành vương phi, tiện tiếp xúc với nam tử xa lạ.”

      Lạ, tất nhiên là người lạ rồi, đả kích đến nỗi.

      “A, vậy a.” có chút được tự nhiên, liếc đại phu nhân, rất lễ phép cười: “ gặp tiểu thư, tại hạ xin cáo từ.”

      “Phu nhân, làm phiền.” Ngữ khí của rất hữu hảo.

      Vừa nhìn mặt tôi biết là mưu kế của đại phu nhân rồi. Tôi là khâm điẻm tú nữ đợi tuyển, há là ai cũng có thể gặp? Tôi đoán đồ đàn bà độc ác kia muốn tìm thằng ngốc tới tiếp cận tồi, sau đó lan truyền, tôi đồi phong bại tục, phá hoại danh tiếng của tôi, nâng giá trí của Vân Dung lên, như thế vị trí Vương phi kia có thể nằm trong tay nàng. Liễm Dung tôi đâu phải loại con đầu óc. Tiểu tử họ Lý kia mới có vài tuổi đầu. Còn tôi là bà 26 tuổi rồi, biết gặp bao nhiêu đàn ông sao.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 9: Tục nữ nhân


      Sau khi vị Lý công tử kia rời , tôi cười với đại phu nhân:



      “Phu nhân, nếu còn chuyện gì nữa, tiểu nữ xin phép.”



      Đại phu nhân cũng mỉm cười:



      “Liễm Dung a, con xem con tuy đúng là tài hoa xuất chúng. Nhưng con biết đó, mặt con…” Bà cười nịnh bợ, “Lý công tử là xuất danh môn (xuất danh: nổi tiếng), gia tài vạn bạc, nếu Liễm Dung con gả cho , có thể hưởng dụng phú quý bất tận. Con xem, vất vả đến đây chuyện…”



      “Mụ nội bà, bà thích mà gả cho nó, thằng cha đó nhìn là biết phải người tốt, bà ăn cái gì của rồi đúng . Bản tiểu thư được định làm vương phi rồi! Muốn tống cổ ta ra khỏi nhà sao, đừng hòng!”



      Đúng là bà già đáng chết này giở trò quỷ mà, bà ta muốn đem tôi bán. Có tiền sao? Tôi thèm.



      Sắc mặt Đại phu nhân tái xám lại, “Hanh? Mấy ngày gặp, công phu tăng a? Nhìn ngươi ban nãy như vậy, ra cũng là dâm phụ. Trở thành vương phi là Vân Dung của ta, đến lượt ngươi. Đưng nghĩ làm được mấy thủ thi là giỏi, nhìn lại cái đồ xấu xí nhà ngươi .”



      Tôi thèm để tâm, ngồi ghế, cầm lấy quả táo cắn phát, ngâm nga:



      “Đúng vậy, thơ ca quan trọng, Vân Dung của bà lợi hại nhất. Bất quả ta nhớ nàng ta dường như ăn cắp thơ của ta nha, chuyện này bà biết sao?” Bà ta xụ mặt, phớt lờ tôi.



      Tôi cười: “Phu nhân, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, lẽ nào bà biết?” Tôi giả bộ như bừng tỉnh, “Nga, phu nhân phải là người, sao mà biết được chứ.”



      “Ngươi… Tiểu tiện nhân. Ngươi đừng nghĩ mình tài giỏi.”



      Tôi vừa định đốp lại, quản gia chạy vào:



      “Bẩm phu nhân, đây là lễ vật đưa đến cho Tam tiểu thư.”



      Trong tay lão vẫn còn bưng hộp gấm bạch sắc, chế tác tinh mỹ, biết bên trong là thứ gì.



      Tôi liếc quản gia đến trắng mắt, “Quý thúc, ta nể ông là bậc trưởng bối, cho nên có chút khách khí. Nhưng ông đừng quên, lễ vật này là của ta, hẳn là nên báo cho ta trước tiên.”



      “Vâng, Tam tiểu thư dạy phải.”



      “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi rốt cuộc câu dẫn bao nhiêu nam nhân bên ngoài?” Đại phu nhân mặt đen xì hỏi tôi. Để làm gì? Giả bộ Bao Công a? Còn xem bản thân có giống .



      có cách nào, ai bảo ta là nha đầu xấu xí mị lực bất phàm.” Tôi cầm lấy hộp gấm, thấy bên trong là cái gương cầu. Thiết, tôi còn tưởng vật phẩm gì quý báu, ở thời đại chút tiền thôi là mua được cái gương rồi. Tôi nhìn thoáng, thuận tay đặt xuống bàn, “Quý thúc, là ai tặng ta vật này a?”



      “Cái này…”



      “Kính lưu ly chính là cống phẩm a, vô giá.” Đại phu nhân bưng tấm gương tay, ánh mắt viết chữ tiền. Nhưng lời bà ta nhắc nhở tôi, cái niên đại này trang thiết bị lạc hậu chết được. Có mỗi cái gương thôi mà cũng xem như bảo vật. Ngẫm lại con bây giờ, đều dùng gương đồng. Mà có người gương đồng còn mua nổi, trực tiếp đến bồn nước mà ngắm.



      Cái người tặng tôi tấm gương này có ý tứ gì? Muốn tôi thấy ràng hơn mình xấu thế nào sao?



      Vân Dung và Tưởng Dung dung dăng dung dẻ vào, thấy tôi ở trong, hung hăng trừng mắt liếc tôi. Lúc thấy chiếc gương con ngươi sáng lên. Vân Dung hớn hở cầm lên ngắm nghía, “Nương, kính lưu ly này ở đâu vậy, tặng con đúng ?”



      Tôi khụ tiếng, “Thích cứ mượn , thứ đồ hư này mà cũng là bảo vật.” Cái thứ này ở thời đại chỉ đáng 1 đồng, cùng lắm là đến vài đồng chứ gì, đồ ngu dốt.



      Vân Dung vừa nghe tôi này nọ, thuận tay vứt xuống, ngạo mạn : “Ta thích.”



      Tưởng Dung cũng liếc tôi cái, “Hay là, vị công tử nào có mắt tặng vật này cho Tam muội đây?”



      “Tưởng Dung, cái con tiện nhân này xứng làm Tam muội của con.”



      Ánh mắt Đại phu nhân dữ dội, hung hăng mắng Tưởng Dung. Tưởng Dung cúi đầu, khúm núm :



      “Vâng, Đại nương dạy phải.”



      Ai, xem ra Tưởng Dung ở Mạc gia cũng được dễ chịu lắm nhỉ, lúc nào cũng bị Đại phu nhân áp chế, còn phải chịu đựng Vân Dung nữa chứ. Đáng tiếc nàng ta về nhầm phe rồi, nếu ở bên tôi, tôi có thể giúp nàng xả giận.



      Quý thúc cung kính :



      “Hồi đại tiểu thư, là do quản gia của Thành vương đem tới.” Rồi Quý thúc lại với tôi: “Tam tiểu thư, tiểu thư xem, bên trong hộp còn có chiếc khăn.”



      Tôi cầm lấy chiếc khăn tay màu trắng thuần, tinh tế câu thơ đề bên . Tôi cố tình lớn tiếng đọc:



      “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Tề Hiên duy độc ái Liễm Dung.”



      “A? Ngươi đúng là tiện nhân, Thành vương là của ta.” Vân Dung cam lòng, mặt còn nhăn hơn ăn phải mướp đắng.



      “Ai là của ngươi? Có nghe thấy , vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Tề Hiên duy độc ái Liễm Dung. Cho dù hai người các ngươi có tốt đẹp thế nào, chàng cũng chỉ mình ta, các ngươi còn biết ý tứ của chàng sao?” Tuy rằng tôi với vẫn chỉ dừng lại ở mức có thiện cảm, chưa lên đến , nhưng tôi ngại chọc tức mấy người đàn bà khoe khoang này đâu.



      Miệng đại phu nhân lệch , nhìn ái nữ khóc sướt mướt, thương lau nước mắt cho nàng, với tôi:



      “Tiểu tiện nhân, ngươi mà cũng muốn làm vương phi? Cùng lắm chỉ thị thiếp, Thành vương là của Vân Dung nhà ta.”



      “Uy, có cần dán ý nguyện chỉ lấy mình ta làm chính phi của chàng lên Hoàng bảng a?”



      Thái hậu thương tôi như vậy, nếu tôi mở miệng muốn gả cho Thành vương, chắc chắn phản đối. phải do thái hậu sinh ra, cách khác, chúng tôi hề có chung huyết thống. Gả cho cũng sao a.



      “Hanh.” Vân Dung oán hận nhìn tôi, nghiến răng. “Chúng ta .” Đại phu nhân kéo tay Vân Dung.



      Tưởng Dùng cùng họ rời , tới cửa đột nhiên quay đầu, chớp chớp mắt với tôi.



      Tôi ôm lễ vật của Tề Hiên bước ra, Tần Nhi ở bên ngoài nghe hết mọi chuyện, “Tiểu thư, đây là cái gì a?”



      Tôi đặt chiếc hộp vào tay nàng, tự xem .



      Tần Nhi biết chữ, nhưng vẫn thấy chiếc gương, hiếu kì hói:



      “Tiểu thư, ai tặng tiểu thư vậy? Cái này có phải là lưu ly kính , vị này phải thường nhân nga.”



      “Thiết, thường thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :