1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 11: Tết lịch.



      Ngoài dự liệu của ta, Giáng giáng thành công vi hồng lâu, trở thành chưởng quỹ ‘trang sức màu đỏ phường’. Kỳ cũng phải là chưởng quỹ hoàn toàn, thi thoảng cũng ra ngoài giao tế, miễn cưỡng gọi là hồng lâu chưởng quỹ. Lúc nàng tặng lễ, xã giao, ‘trang sức màu đỏ phường’ liền do Phục Linh quản lý. Nếu như hai người đều ở nhà, mỗi người chố chiêu hô. Các nàng phối hợp rất ăn ý, từ quan lại đến khách cũ đều rất lòng, kẻ vừa lòng nhất tự nhiên là lão bản ta đây. Mã chưởng quỹ bao giờ vào trong điếm hỗ trợ nữa, mỗi ngày căng mắt ra tính cũng đủ đau đầu . Sinh ý càng ngày càng tốt, tất cả mọi người ai nấy đều bận tối mặt. Chỉ có ta cùng Vân Dung là nhần nhã nhất, Vân Dung sợ gặp phải người của Nguỵ gia, dám tái xuất đầu lộ diện, ta là lại quanh quẩn chỗ nàng nên muốn quan tâm đến chuyện làm ăn của điếm. Bởi vì khí trời càng ngày càng lạnh, nên ta cầu làm nước trái cây nóng, rất được hoan nghênh. Mặt khác đẩy ra chế độ VIP, tương đương với thẻ hội viên tại ‘trang sức màu đỏ phường’ càng tiêu nhiều càng được cấp cao. Chỉ cần tại trang sức màu đỏ phường tiêu phí 1000 lượng bạc, có thể đạt được cấp bậc cao nhất. Hội viên chính thức chính là chiêu bài của ta, thực chất là để đo đạc mặt bằng tiêu xài. Trang sức màu đỏ phường mở đầu cho tăng vọt của giải trí dành cho nữ nhân tại Tề Quốc, nhưng ai biết sáng ý là bắt đầu từ người nào. Ta có chút đắc ý, giữ bí mật hành nghề là đúng đắn.

      Đúng là ta có hề để ý tới sinh ý, nhưng là ta quả thực cũng hề nhàn rỗi. Thiết kế những loại trang sức mới, lại còn đẩy vào sản xuất sản phẩm dành cho mùa đông như khăn quàng cổ, bao tay. Hơn nữa tháng nay, ta khắp các điếm bán đồ dành cho nữ nhân tại Tề Châu, sinh ý phi thường thảm đảm….vô cùng thảm đạm, mà thảm nhất chính là các châu báu điếm. Son bột nước ta phát minh, trang phục ta thiết kế, còn các mặt khác đều là giồng nhau. Chính là ta thi thoảng lại cho ra lò ít trang sức mới, mà nữ nhân cổ đại lúc nào cũng thích mới lạ, tự nhiên liền them thăm các châu báu điếm khác. mấy lần ta len lén qua Bảo Châu lâu, sinh ý nhìn là…. Châu Báu cũng tốt như vậy a. Lấy hiểm của Nguỵ Thân ra mà nghĩ, nhất định để ta tận hưởng sinh ý mà lên tiếng, ta hoài nghi mưu. Ta chạy trước bước, binh tới tướng đỡ, lấy thổ yểm thuỷ. Ta hiển nhiên mang ‘trang sức màu đỏ phường’ mở đối diện Châu Báu hiên của , bổn tiểu thư chính là muốn cùng đối đầu.

      Kinh doanh hơn tháng, khấu trừ các khoản chi tiêu, cư nhiên kiếm được 2 vạn lượng bạc, trong lòng mở nhạc khai hoa rồi… Mặc dù thu và chi còn cách nhau khoảng lớn, nhưng ta tin tưởng sớm thu hồi xong.

      Mùa đông tại Tề Châu cũng tính là lạnh, chỉ là có mưa tuyết rơi hồi. Ta cùng Vân Dung tự nhiên điên lên dắt nhau nghịch tuyết, khiến cho ta sau đó bị cảm suốt nhiều ngày. Vân Dung mỗi ngày đều sắc thuốc đông y cho ta uống, nhưng ta là ko có nuốt nổi. Nằm ỳ giường sau N ngày, rốt cục ta cũng khôi phục sức khoẻ.

      Cũng gần hết năm, ta trực tiếp cầu lão Mã làm 1000 cái truyền đơn, về trang sức màu đỏ phường mà tuyên truyền khắp nơi. Mấy vị thư sinh ngồi trong quán trà, câu nào cũng là về trang sức màu đỏ phường. Chủ yếu quảng cáo về các món ăn cho tân niên, ta đẩy ra mấy món mới để kinh doanh cho năm sau, từ son từ son bột nước đến áo lót đồ mặc bên trong nguyên bộ mọi thứ đều có, giá tiền toàn bộ tính tám lưỡng, hiệu quả cũng tệ. Cái này chính là lãi ít tiêu thụ mạnh, nguyên bản khách cũ chỉ nghĩ mua kiện y phục, vừa nhìn thấy tiện lợi, liền mua cả bộ. Trong đó tính chênh lệch lợi nhuận, lão Mã tính được lãi cũng rất nhiều. Vì thế sinh ý của trang sức màu đỏ phường càng ngày càng mạnh như lửa, khách nhân cứ thế ào ào vào mua sắm. Nếu phải phòng ốc đủ vững chãi, ta hẳn vẫn còn sợ nhà liền sụp luôn a. Nhìn hiệu quả do truyền đơn mang lại, ta nghĩ muốn bắt đầu xây dựng ngành báo chí. Lại nghĩ tới lượng người biết nhận thức tại cổ đại nhiều lắm, ta liền bỏ cái ý nghĩ này. Rốt cục ta cũng đón cái năm mới đầu tiên tại cổ đại, chỉ có ta cùng Vân Dung là ở lại nhà.Cả Tỳ Bà cùng Thư nhi và những người khác đều nghỉ, lão Mã cùng Phục Linh trốn đón tân niên. Ta cùng Vân Dung tự nhiên là bị quên lãng. thể thừa nhận, Vân Dung viết thư pháp rất đẹp. Nàng viết câu đối xuân, hai chúng ta cùng nhau dọn nhà cửa. Nhưng chúng ta cả hai đều làm nổi cơm, đành lang thang tìm chỗ để ăn, may mắn tìm được tửu lâu vẫn còn mở cửa. Liền gọi bán lớn thức ăn, rồi đóng gói mang về. Ăn xong tịch yến (gia yến ăn trong cảnh tịch mịch im lặng ấy ạ), chúng ta đều trở về phòng ngủ sớm.

      Theo đạo lý Vẫn Dung là trưởng bối của ta, cho nên nàng lì xì cho ta tiền mừng tuổi. Ta lớn như vậy rồi, cư nhiên còn đòi tiền mừng tuổi. Kỳ đó cũng là tiền của ta, nàng tại là ăn bám ta, ở nhờ ta, dùng tiền của ta để lì xì cho ta lấy lộc đầu năm..

      Ta đẩy cửa sổ ra, nghe tiếng pháo vang bên ngoài, mà lòng dâng lên hồi chua xót, lệ bất giác rơi. Suốt thời gian qua ta mực làm việc, vùi đầu vào công việc để đè nén thống khổ trong lòng. Những ngôi nhà ngoài kia đều sáng đèn, nhà nhà quây quần, gợi lên trong ta bao hoài niệm. Vì , nên mới quên được, sâu đậm, sao có thể quên dễ dàng…

      Ta khỏi cười khổ, hẳn lúc này đây, Tề Hạo cùng những phi tử xinh đẹp cao hứng ăn gia yến, làm sao còn nhớ tới nữ nhân xấu xí như ta đây. năm tháng rồi…, có khoẻ ?

      Sáng sớm hôm sau, ta đến Nguỵ gia chúc tết cha mẹ nuôi. Dù sao ta cũng có thân nhân nào, chúc tết họ chúc tết ai. Đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái, ta nhận được đến 2 cái phong bì đỏ thẫm.

      lạy xong, cha nuôi cùng mấy người bạn đánh cờ ra ngoài tụ hội. Mẹ nuôi thân mật nắm lấy tay ta, cười : “Ảnh nhi, mấy ngày nay ngươi đâu?”

      Ta cười : “Thực ra ta cũng đâu, trong thời gian qua ta chỉ ở tại phủ Mạc gia cũ bồi Vân Dung. Lần này Vân Dung chịu đả kích quá lớn, ta sợ nàng nghĩ quẩn.”

      Mẹ nuôi vui : “ như vậy suốt ba tháng qua ngươi đều ở Tề Châu? Vì sao suốt ba tháng trời đều có đến thăm ta? Ta còn tưởng rằng ngươi đâu.” Hãn, ta phát tài quá nhanh, con người của ta thấy tiền lền sáng mắt.

      “Mẹ nuôi, ta…” Ta còn biết thế nào.

      « Ảnh nhi, ngươi từng vào trang sức màu đỏ phường chưa ? » Mẹ nuôi hỏi ta.

      Ta ngẩn người, cười : « A? Có vào vài lần, có chuyện gì sao mẹ ? »

      « Nghe trang sức màu đỏ phường thần thông quảng đại, vị Lý tiểu thư kia mặt mày nổi hắc ban, uông trà lài của trang sức màu đỏ phường, mặt liền trắng trẻo. Hôm nào ta mang ngươi , có lẽ mặt ngươi có thể trị khỏi. » Khuôn mặt mẹ nuôi tràn ngập mong chờ, giống như ta có thể dễ dàng biến thành Đại mỹ nhân.

      Chuyện Lý tiểu thư ta sớm biết, mặt của nàng chẳng qua là bởi vì bị lạnh nên nổi lên ít lấm tấm, chỉ cần cho nàng uống trà lài thường xuyên là đỡ. Vì để quảng cáo. Ta cố ý tìm ít thuyết thư mang tình huống thành như mẹ nuô nghĩ. Nếu ta có bản lãnh trị liệu khuôn mặt này, ta sớm tự chữa.

      « Mẹ nuôi thường xuyên tới trang sức màu đỏ chơi sao ? » Ta tò mò hỏi, qua nhiều lần cũng có từng gặp nàng.

      Mẹ nuôi lo lắng hạ giọng : « Gần đây sinh ý trong điếm được tốt, cha ngươi suốt ngày lo công việc, ngươi lại đến thăm ta. Ta chỉ biết đến trang sức màu đỏ phường đấu địa chủ giết thời gian. » Ách, ta phát minh ra cái này biết giải quyết cho bao phu nhân buồn chán a. Người ta cái này kêu nhất cử lưỡng tiện…khoé miệng ta hơi nhếch lên…cười gian a.

      « Mẹ nuôi, ta sau này thường tới thăm người. » Ta cảm thấy cái suy nghĩ vừa rồi là vô ý..

      « Ngoan lắm, ta có quà cho ngươi a, theo ta. » Mẹ nuôi lôi kéo tay của ta, hai chúng ta cùng đến Ỷ Thuý các. Ta tò mò nhìn nàng, mẹ nuôi cười ngọt ngào, chỉ chỉ cái hộp trang điểm.

      Ta mở hộp trang điểm ra, lập tức nghẹn lời. Bên trong có vòng tay, kẹp tóc do ta tự thiết kế, còn có hình em bé trong phim hoạt hình. Ta cầm lấy cái em bé, trong lòng dâng lên hồi cảm động.

      Mẹ nuôi cười : « Những thứ này… đều là mua cho ngươ i. « Sinh ý của Bảo Châu lâu đều bị ta tranh giành hết là sai, trang phục bán phải là lời lắm, nhưng dẫu sao trang phục của trang sức màu đỏ phường bán rất chạy, sinh ý của Nguỵ gia tự nhiên là xuống dốc phanh. Vậy mà nàng vẫn cư nhiên dành nhiều tiền như vậy mua quà tặng ta, nếu ta ko cảm động ta chắc chắn chính là kẻ lòng dạ sắt đá.

      Ta cầm thẻ hội viên bậc nhất đưa cho mẹ nuôi, « Mẹ nuôi, đây là thẻ hội viên của trang sức màu đỏ phường, sau này người dùng thẻ này mua đồ rẻ hơn.»

      Mẹ nuôi vẻ mặt kinh ngạc, « Ngươi như thế nào lại có cái này ? »

      « Ta cùng chưởng quỹ Giáng Giáng của trang sức màu đỏ phường có chút giao tình, cho nên nàng tặng ta cái này. » Ta tuỳ tiện tìm cách giải thích.

      « Ra vậy. » Nương tựa hồ có hoài nghi.

      « Mẹ nuôi, mấy thứ này ta cũng có, người cần mua cho ta đâu. »


      « Ảnh nhi, ngươi là phải có gì gạt ta chứ ? » Nương dừng nụ cười.

      « A ? » Hỏng bét, hớ rồi. Chẳng phải ta từng là bị nương ngược đãi sao, làm sao có tiền nhàn rỗi trang sức màu đỏ phường chi tiêu phè phỡn thế chứ. Ta tuỳ ý cười cười. “Mẹ à, người cái gì vậy? Ta làm sao lại gạt người chứ?”

      có gì là tốt rồi, nếu có chuyện gì ngươi nhất định phải với ta đấy.” Vẻ mặt nương vẫn hiền lành, nhưng là ta biết trong lòng nàng đối ta khúc mắc. Ai, ngày nào đó, nếu nàng biết thân phận của ta….

      “Ta hiểu.”

      “Dù sao Mạc gia phủ cũ cũng rất hoang vu, hay là ngươi bàn với Mạc nương, hai người ngươi cùng nhau sang đây ở.”

      “Cám ơn nương, chính là Vân Dung quen ở đó, trước mắt tâm tình nàng vẫn chưa ổn định lắm, có lẽ nên chờ thời gian nữa rồi sau.” Mẹ nuôi cũng ko biết được là tên Vân Dung kia sống tốt lắm, kéo nàng lại làm bia đỡ đạn.

      Mẹ nuôi vẻ mặt thất vọng: “Nương ko miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi có cần nhớ tới gặp ta.”

      “Cám ơn nương.”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 12: Tửu quỷ.



      Bêta: chưa có người beta T_T *chấm chấm nước mắt*

      Từ đến lớn, tết đối với ta mà vốn có ý nghĩa gì. NHìn thấy người khác cả nhà đoàn viên, ngược lại ta lại càng thấy thương tâm. Trước kia nhất định luôn có Liễm Diễm bên cạnh, tại sao? Cạnh ta chỉ có Vân Dung. Mặc dù ta cùng Vân Dung là tỷ muội, nhưng nàng thuỷ chung/(rốt cục) vẫn phải là Liễm Diễm cùng ta lớn lên. Đầu đường bao nhiêu là náo nhiệt, bọn mặc quần áo mới chạy tới chạy lui chúc mừng tân niên, tiếng pháo nổ dứt bên tai. Đèn lồng đỏ thẫm đung đưa, câu đối khai xuân cầu may mắn,.. nhìn là chói mắt. Tiếng pháo vang hoan hỉ, tiếng cười huyên thuyên,… tất cả mọi thứ đối với ta đều là loại châm chọc, loại trần truồng châm chọc….

      ngang qua cái tửu điếm, thấy bên trong rất an tĩnh, lãnh thanh, cho nên ta tự chủ được mà tiêu sái bước vào (giống như 1 kiểu chạy trốn “châm chọc” ấy ạ). Nếu thể giả vờ vui vẻ được nữa, bằng uống cho say , say cho bao thê lương, khổ sở tan vào trong chén rượu… Khi còn ở đại, lúc buồn ta thường tìm men rượu, chìm trong xa hoa truỵ lạc say sưa mà quên bản thân. Tại sao người khác xuyên qua mà vẫn sống vui vẻ, còn ta lại luôn thấy mệt mỏi đơn. Kỳ ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng, từ khi cha mẹ vất bỏ ta, ta cũng vô cùng mệt mỏi. Dù sao cũng có Liễm Diễm, có nàng thương, cho nên ta vì nàng mà kiên trì làm. Nhưng là tại, ta cái gì cũng có…

      Bước chân vào ‘Xuân Phong lâu’, tiểu điếm tử lập tức ân cần chào đón, cười : “ nương thứ lỗi, tiểu điếm hôm nay mở cửa tiếp khách nhân.” tiếp khách mà vẫn mở cửa, đúng là đồ heo bệnh. Ta đưa mắt, thấy trong góc có vị nữ tử mặc lam y phục, đương nâng cái bình rượu lớn lên uống ừng ực.

      Ta liếc liếc tiểu điếm tử, vui hạ giọng: “Vị nương kia phải là nhân nột sao?”

      Tiểu điếm tử lập tức chưng ra bộ mặt nhăn nhó: “Ngài đừng nữa, vị nương kia tối ngày hôm qua giữa đêm khuya khoắt túm chặt tiểu nhân, muốn ta cho nàng uống rượu. Tiểu nhân bất quá chỉ với nàng vài câu. nương này liền đem kiếm kề lê cổ tiểu nhân, rằng nếu cho nàng uống rượu nàng liền giết ta.”

      Ta sợ nha, thiên hạ còn có kẻ bá đạo như vậy. Cho dù ta luôn là cố giữ dáng vẻ thục nữ, cũng ko nhịn được mà cười rộ lên. Nữ hài tử này có ý tứ, so với ta còn cá tính hơn. Nghe được tin tức giật gân khôi hài như thế, tâm tình vô cùng buồn bực của ta lúc mới giờ là bay hết veo.

      Tiểu điếm tử thấy ta cười thành như vậy, lại trương ra bộ mặt so với mướp đắng còn nhăn hơn, “ nương, ngài cũng đừng giễu cợt ta thêm nữa…”

      “Ngươi, lấy cho ta vò rượu…thượng đẳng” Ta xong liền quay người hướng chỗ kia mà tới. Nữ trung hào kiệt như thế, Liễm Dung ta hôm nay muốn kết mối giao tình.

      Tiểu điếm tử hoàn toàn hôn mê, nhìn ta động đậy. Ta thèm nhìn , tự mình tới trước quầy cầm lấy vò rượu, ‘ba’ – đặt xuống trước mặt vị nữ tử áo lam, cười : “Ta bồi nương chén.”

      Nữ tử áo lam ngẩng đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ ra, lạnh như băng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào đôi mắt ta. Uy, ta thấy qua trăm ngàn mỹ nữ, nhưng cũng là chưa có gặp khuôn mặt nào tuyệt mỹ như vậy, khuôn mặt ko có tia ấm áp, thẳng ra là cái vẻ mặt nhìn đần thối ra như cái loại vừa mới chết cả nhà ấy… Chưng ra khuôn mặt như vậy, cư nhiên lại có vài phần xinh đẹp. Ánh mắt nàng khép hờ, nhìn lại càng thêm vẻ phong tình. Ánh mặt nàng lay động, lộ ra nụ cười: “Ha hả, là ngươi a.” Nàng giơ vò rượu lên, cái miệng xinh đẹp hạ giọng: “Nào, uống cùng ta chén.” thanh rất quen thuộc, ánh mắt rất quen thuộc.

      “Ngươi là ai?” Ta ngây ngô hỏi.

      Nàng uống ngụm rượu to, rồi ha ha cười : “Thuyền hoa, Thiên Tuyệt Môn, Lam lệ,” Trong đầu ta đột nhiên ra thân ảnh nhanh nhẹn màu lam, ngày ấy người cứu ta chính là nàng – Lam Lệ nữ hiệp. Lúc ấy ngắm nhìn võ công cao cường của nàng, ta còn tưởng rằng nàng là tiên tử, tại nhìn qua, hoàn toàn giống nữ lưu manh. Vừa lúc ta cũng giống kẻ lưu manh, hai cái nữ lưu manh tụ chỗ.

      Lại uống xong bình rượu nữa, ta thấy nàng hẳn là mượn rượu giải sầu. Nữ hiệp Lam Lệ võ công cao cường, mà rượu vào cũng thành kẻ điên.

      “Nữ hiệp tỷ tỷ, ngươi đừng uống nữa, ngươi uống nữa ta sợ ngươi …say” Ta tự giác mang chữ “chết” tự mình nuốt trở lại.

      “Say sao? Ta thực muốn say. Ngày ấy khi cả nhà ta bị kẻ khác giết sạch ta cũng quay cuồng, giá mà ta có thể say tỉnh dậy.” Trong giọng tràn ngập thê lương, lòng ta bắt đầu cảm thấy thương cảm cho nàng. Mới vừa rồi ta còn nghĩ nhìn nàng như kẻ chết cả nhà, nghĩ tới nàng mất cả gia đình như vậy.

      Ta nhịn ko được ngồi xuống, giọng hỏi: “Tại sao bọn lại giết cả nhà ngươi.”

      Nàng cười khổ lắc đầu: “ÂN oán giang hồ… ngày hôm qua của 14 năm trước, khi ta 6 tuổi, ta trơ mắt nhìn cả nhà bị người ta giết hại. Khi ta từ phía dưới thi thể mẹ ta bò ra, người tất cả đều nhuốm đầy máu, máu của người thân ta…” Ngày hôm qua? phải là tết lịch sao. Ta khiếp sợ, là kẻ nào biến thái như vậy, mới đầu năm sát hại cả nhà người ta. quả thực là ăn no rửng mỡ có việc gì làm.

      Nàng xong ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tất cả đều là nước mắt. Nước mắt, rượu cay, hoà chung chỗ. khuôn mặt thanh tú ướt nhoè, nhìn ko ra đâu là nước mắt đâu là rượu. Nàng đột nhiên cúi đầu, nằm ở bàn khoc rống lên. Rồi lại cười, rồi lại khóc,… ta nhin ko được hoài nghi nàng có phải hay ko mới từ bẹnh viên tâm thần trôn ra.

      Tiểu điếm tử bất đắc dĩ bước lại chỗ chung ta, “ nương, nêu ngài biết vị tiểu thư này, xin hãy mang nàng có được ko, tiểu nhân ự ko chịu nổi nàng làm ầm ĩ. Chỉ cần ngài mang nàng , tiền rượu của nàng ta coi như ko tính.” Tân tân khổ khổ giằng co đêm, hiền tại cả tiền thưởng cũng ko cần, có thể thấy được Lam nữ hiệp của chúng ta phát điên kinh khủng thế nào. Bằng lương tâm mà , thấy nàng như vậy lòng ta có vài phần thương xót. Từ danh nghĩa , nàng cứu ta mạng. (cụ thể tình huống còn chưa , nàng rốt cuộc là cứu ta, hay là tới liên luỵ ta a?)

      Ta tiện tay lấy thỏi bạc đưa cho tiểu điếm tử thỏi bạc, “Cho ngươi, ngươi giúp ta mang nàng trở về.” tràng sợ hãi vừa rồi cũng đủ nặng, nhân gia ko muốn dây dưa cùng nàng nữa. Ta đụng phải vị nữ hiệp này, đủ ko may rồi.

      Ta kéo nàng như 2 con cờ đô – mi – nô chuẩn bị ngã, rốt cuộc cũng kéo Lam Lệ được về đến nhà. Nàng vừa vừa phun oẹ, khiến cho ta thân… Nếu ko phải thấy bộ dáng nàng nửa sống nửa chết, ta muốn đem nàng quẳng . Vân Dung thấy ta ra ngoài chuyến mà vác về cái tửu quỷ, đôi mắt trợn tròn lên nghi hoặc.

      Giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng đem được Lam Lệ tắm rửa sạch , rồi mang nàng lên giường nghỉ ngơi. Nàng là giờ thân sạch , bấ quá có người nào đó có bộ dáng như kẻ chui từ đống rác chui ra…. Mà người đó ko phải ai khác lại chính là ta. thân quần áo mới, bị nàng nôn ói cho mà ko cách nào né tránh được, ta là quá khiếp sợ. Chắc kiếp trước ta nợ nàng nhiều lắm, cho nên lần nào gặp nàng cũng gặp toàn xui xẻo.

      Sau khi tẩy rửa sạch , Vân Dung mặt lau giúp ta mái tóc ướt sũng, mặt ko nhịn cười được mà hỏi ta: “Vị nương này là ao? Tại sao lại làm ngươi biến thành như vậy.”

      Ta bất đắc dĩ thở dài hơi: “Ta cũng ko biết phải cái thứ tinh này từ đâu tới, tóm lại mỗi lần gặp phải nàng ta là ta toàn gặp xui xẻo. Nhưng vẫn phải giúp nàng tỉnh rượu cái , ta sợ nàng uống nhiều rượu quá mà chết vì say luôn mất.” Nàng là ko biết, lúc ta đến cái tửu lâu kia, thiếu chút nữa bị hù chết. Ta năm cũng ko uống được nhiều rượu như vậy, chỉ có thể là….quá shock~~~~

      “Rốt cuộc là chải đầu cho ngươi xong, ta vẫn còn phải giúp nàng kia tỉnh rượu?” CHính ra ta mực sai bảo Vân Dung hoài. Theo bản năng coi nàng như nha hoàn từ lúc nào ko biết.

      “…Trước cứ giúp người kia tỉnh lại , ko cần phải làm tóc giúp ta, rồi ngươi có muốn làm gì cứ làm thôi.”

      “…….” Vân Dung cũng hết chỗ rồi, ai bảo nàng muốn được ta nuôi. Ăn bám ta, ở bám ta, dùng đồ ta mua cho, từ việc được đối đãi như khách tự nhiên trở thành cái nha hoàn cũng ko chết được.

      Mùng Tết cứ như thế bình thản trôi qua, thời gian trôi qua như cũ ko có gì sai biệt ( mọi việc trôi qua vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi). Duy nhất có điểm khác chính là trong nhà có thêm người, nữ nhân ngủ mới năng như điên khùng. Lúc mới đầu ta vẫn còn nôn nóng chạy đến bên người nàng chiếu cố, cho tới lúc nàng linh ta linh tinh tới tận đêm khuya. Ta rốt cục chán ghét đém lời nàng coi như tiếng nhạc, trực tiếp mặc kệ mà ngủ ngon lành.

      Ngẫm lại những lời nàng cũng có thể liên quan đến chuyện nàng kể ta, miệng nàng mực kêu cha, nương, muội muội, ca ca…. Lúc miệng mấp máy kêu gọi thân thể nàng cứ cuộn tròn lại góc, mặt mồ hôi lạnh tuôn ra liên miên. Ai, hài tử đáng thương, hẳn nàng lại đại nghĩ tới cảnh cả nhà nàng bị kẻ khác giết.

      Nghĩ đến cái tình cảnh thập phần kinh hãi kia, ách. Là thảm khốc, đúng, là tàn nhẫn.

      Mùng hai Tết đến rồi, nghe đường có người biểu diễn, ta cho Vân Dung bao lì xì đỏ thẫm (vì Vân Dung ko có tiền chơi), rồi để nàng ra ngoài hóng mát chút. Vân Dung gần đây rất ít xuất môn, ta thấy nàng sắp mốc meo luôn rồi, nhân dịp lễ mừng năm mới, cho nàng náo nhiệt vui vẻ phen. Ta vốn cũng muốn cùng nàng, nhưng lại sợ cái vị nằm giường kia tỉnh lại, mang nơi này đập phá nát bươm.

      Vân Dung ko có ở nhà, vị giường kia hẵng còn ngủ. Say quá lợi hại, nàng ngủ ngày đêm, cư nhiên vẫn còn chưa tỉnh lại. Ta hoài nghi nàng tới cùng có thể hay ko tỉnh lại nữa, muốn chết kiếm chỗ khác mà chết, chết chỗ này của ta làm ta sợ hãi.

      Ta là buồn chán, gục bàn ngủ gà ngủ gật, ta thường xuyên ngủ gà ngủ gật, đặc thi thoảng lại quay qua săn sóc nàng. Mệnh ta thực là khổ a, ràng là tiểu phú bà, vậy mà giờ lại phải như cái nha đầu, chiếu cố cái người điên.

      “Nương….Nương, đừng bỏ ta , nương.” tiếng thét thê thảm đến chói tai, làm cho ta giật mình tỉnh lại.

      “Cháy nhà….” Cái này là…lúc ta tỉnh dậy ngủ mớ . Ta vừa giật mình nhảy cẫng lên, nếu là cái trần nhà kia thấp tý, phỏng đoán ta có thể nhảy lên tận nóc nhà luôn quá. (t/g: ngươi có thân thủ như vị Lam Lệ kia sao? J))

      cần phải , Lam nữ hiệp vừa mới bình tĩnh trở lại xong lại nổi điên. Nàng cả người co quắp, môi run bần bật, hai tay ô chặt người lại. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, dùng khăn long lau mồ hôi cho nàng. Nàng đột nhiên giơ tay lên, ‘ba’ – cho ăn ăn Đại Ba CHưởng. Khí lực Lam Lệ , ta bị cái bàn tay nàng đánh mà ‘bã’ người ra N mảnh. Ta là làm việc tốt, tại sao muốn đối xử với ta như vậy, ta sợ nha.

      “Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?” thanh lạnh lùng băng giá tuôn ra, ta lập tức phục hồi lại tinh thàn. Xem cái mặt nhăn nhó của nàng, tựa như ta vừa ăn đậu hũ của nàng, là oan uổng cho ta a. Ta tức giận bò từ dưới đất lên, xoa xoa cái lưng, “Ngươi muốn gì?”

      Lam Lệ trực tiếp ko để ý tới ta, xốc chăn xuống giường, liếc mắt đánh giá căn phòng. Cho xin , đây là nhà ta, ko có phải địa ngục, ghét cái vẻ mặt này.

      Nàng rốt cục vỗ vỗ đầu : “Ta nhớ kỹ ta uống rượu, như thế nào lại ở chỗ này?”

      “Đại tỷ à, ta gặp phải ngươi uống rượu say gần chết, có lòng mang ngươi về đây. Ta thay ngươi trả tiền, lại giúp ngươi tắm rửa, chăm sóc ngươi cả đêm. Kết quả đổi lấy là ngươi nôn ói khắp người ta, sau đó lại là đánh ta cái tát, tỉnh lại còn dùng cái mặt khó chịu lườm ta, chắc kiếp trước ta thiếu nợ ngươi a.” Ta cực kì bực mình, ngữ khí khó chịu.

      Nàng nhìn ta, tự nhiên hạ giọng: “Xin lỗi.”

      “Chấp nhận, xem như ngươi cũng có chút thành ý, ta tha thứ cho ngươi.” Ta rất mặt dày cười cười. Chuyển biến tốt nha, ta muốn thu nàng làm người bên cạnh ta, võ công Lam nữ hiệp cũng ko phải để làm cảnh, cần nhắc đến võ công. Chỉ cần coi công phu dụng độc của nàng, N cái Liễm Dung cũng phải tử.

      Nàng khôi phục lạnh như băng, tia độ ấm hạ giọng: “Cám ơn, cáo từ.” Nhiều lời hai chữ chết?

      “Ngươi còn chưa khoẻ lại, trước nghỉ ngơi mấy ngày . Ta cũng muốn ràn chuyện lần trước” Ta cũng phải tốt bụng như vậy, chủ yếu ta chỉ muốn làm chuyện lần trước <chuyện chị ấy suýt bị die ở nhất tuyến khiên ấy ạ :)>

      “Ta biết ngươi.”

      “Ta Đại tỷ, thuyền hoa, Nhất Tuyến Khiên, Lam Lệ.” Bà già si ngốc, ngày hôm qua vẫn còn tự giới thiệu với ta, tại liền quên rồi?

      Nàng tỉ mỉ chăm chú nhìn ta, “Là ngươi a.”

      “Đúng vậy, ngươi cứu ta, cho nên ta tự nhiên là cảm thấy phải khi để ngươi như vậy.” Hừ, tình cảnh lúc đó còn chưa ràng nha.

      Nàng hơi chút chần chờ, đối ta : “Hảo, phòng bếp ở đâu?” Nàng cũng là chút khách khí, đúng nha, nàng chắc cũng đói bụng rồi.

      “Ngươi đói bụng? Nhưng là ta biết nấu cơm.” Ta rất ‘thành .

      “Ta nấu.” hổ thẹn là kẻ sống mình (nguyên câu là: người này hổ thẹn chết cả nhà. Nhưng là để thế nghĩa lửng quá, ta sửa a~ :”>), rất biết tự lực, xem cái mặt kia cũng biết. (t/g: cho dù bị mưu sát, cũng bị nàng hù chết <giun: chắc vì mặt chị ấy ‘sắc’ quá>)

      “Phòng bếp ở kia kía.” Ta chỉ chỉ vị trí phòng bếp. Lam lệ nhìn ta liếc mắt, bản thân vào phòng bếp, ngay lập tức truyền đến thanh nấu cơm.

      Ta buồn bực gỡ cái khăn che mặt xuống, tìm ít dược thoa vào.

      “Mặt của ta à, chúng ta gặp người người sợ, gặp hoa hoa rơi, chẳng lẽ ngươi liền như vậy mà bị kẻ khác ghét. Tại sao ai cũng thích bắt nạt ngươi, muốn đánh ngươi.” Ta buồn bực nghĩ. (giun: chị ấy vừa chuyện với cái mặt của mình đấy ạ :”>)

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 13: Hưu thư.



      tại ta cảm thấy rất khó xử, cụ thể nguyên nhân là bởi vì Vân Dung. đường phố Vân Dung gặp phải đám nữ nhân Nguỵ gia, vì vậy mâu thuẫn bộc phát, mấy người kia đương vung tay muốn bắt nạt nàng. Về sau, Vân Dung trực tiếp mang khuôn mặt xinh đẹp của Mẫu Đơn cào cho bật máu, mang cái mỹ nhân làm hỏng. (tính tình Vân Dung đại tiểu thư cũng hề giảm ). Mấy người phu nhân của Nguỵ gia phục, trói Vân Dung mang trở về Nguỵ gia. màn vừa rồi mới bị Tỳ Bà nhìn thấy, cho nên mới cho ta biết. Vân Dung a Vân Dung, lão là lại gây chuyện cho ta rồi. lại nàng cũng là tỷ tỷ của ta, có quan hệ máu mủ, lại cùng ta sống chung chỗ lâu như vậy, ta vẫn là thể trơ mắt nhìn nàng bị hổ ăn thịt được. Nhưng là cái Nguỵ gia kia cũng phải địa phương tốt, ta cái nữ tử bé, chỉ sợ an toàn a. Cho nên ta tại là buồn bực ngồi ghế ngẩn người.

      « thôi. » Lam Lệ thản nhiên .

      Ta miễn cưỡng ngẩng đầu, « đâu a ? Ngươi muốn ? » Đem cái nhà bếp của ta ra sử dụng khiến cho chướng khí mù mịt (chắc là Lam tỷ nấu cơm cháy nên khói khét bốc lên ạ =.:), ăn chán sơn trân hải vị nhà ta, xong giờ muốn phủi phủi cái mông mà a ?

      « Nguỵ gia. » Nàng câu ngắn gọn. Ta giật mình ngẩng đầu, nguyên lai nàng biết ta phiền não điều gì, mới vừa rồi ta cùng Tỳ Bà chuyện, nàng hẳn nghe được, đúng là lỗ tai của võ lâm cao thủ có khác.

      Có cái Lam Lệ này bảo kê thực an tâm, cái đuôi của ta vẫy vẫy đến trời. (Tác giả bất lương gian xảo cười : cún cún, Dung ki ki, ngươi có cái đuôi sao?…Liễm Dung : Cái này…) nghênh ngang tới cửa Nguỵ gia, rất tự đại , « Ta muốn gặp chủ nhân nhà ngươi. »

      Thủ vệ xem thấy kia là vị nữ tử trẻ tuổi, tám phần cho ta là nữ nhân bên ngoài của chủ nhân bọn . Khuôn mặt vô lễ địa đạo : « Chủ nhân nhà chúng ta có ở đây. »

      Ta lo lắng cho an nguy của Vân Dung, lại căm ghét Nguỵ Thân độc ác, bây giờ lại còn bị thằng nhóc giữ cửa khinh thường, lập tức cả giận quát: “Con mẹ nó, ngươi chít chít như chó có phải hay muốn chết a, mau để Bổn nương vào.”

      « Xin thứ lỗi, nếu nương muốn gặp chủ nhân, thỉnh nương cho biết danh xưng. » Thằng nhóc giữ cửa chút khách khí với ta.

      Ta đem cái danh thiếp đưa cho , lạnh lùng : « tại có thể chưa ? »

      Mặt trước danh thiếp viết nhóm chữ, « Lão bản trang sức màu đỏ phường – Mai Ảnh», mặt sau chính là hình ảnh thu của trang sức màu đỏ phường, đáng tiếc là có điện thoại để liên lạc. Thiết kế những cái này cũng hữu ích, có thể làm bảng quảng cáo, làm thẻ hội viên, bây giờ còn dùng để làm danh thiếp của ta. Sáng kiến vĩ đại như vậy đương nhiên là sáng kiến của ta rồi, ban đầu thiết kế bảng quảng cáo cũng mang thẻ hội viên cùng danh thiếp thiết kế xong xuôi rồi. Lúc còn ở trong cung, ta từng nghĩ muốn thiết kế danh thiếp cho riêng mình, tại như mong muốn rồi. thầm cho mọi người biết nha, kỳ vị tuyệt sắc mỹ nữ cái bảng quảng cáo kia….chính là kiếp trước của ta. Ta đại là xinh đẹp như vậy, lúc đầu tìm người mẫu, ta chút do dự nghĩ đến bản thân mình. Vì vậy ta dựa theo trí nhớ mình mà nhớ lại, mang bộ dáng miêu ta cho hoạ sĩ. Sao đó ghép vào thân trang phục cổ đại, thế là hoàn thành cái mỹ nữ cổ trang. Bất quá trăm phần trăm người nhìn thấy cái mỹ nữ kia…tuyệt đối nghĩ là ta cùng nàng có quan hệ.

      Lúc muốn gặp người khác, còn phải viết thư mời, phiền thức, trực tiếp dùng danh thiếp tốt. Lần đầu tiên ta đưa danh thiếp, cư nhiên lại phải đưa cho tên Nguỵ Thân, Con bà nó đáng. Ta dự định qua Nguyên Tiêu liền công khai thân phận của mình (bởi vì ta có kế hoạch lớn), cái đệ nhất gian thương ở bản địa này là Nguỵ Thân sớm muộn gì cũng phải xin gặp ta. Nếu như tại biết thân phận của ta, có thể làm khó dễ cho ta.

      lúc sau, gã sai vặt tới, khách khí : « nương, xin mời vào trong. »

      Ta cùng Lam Lệ tới phòng khách, vị trung niên nam tử ước chừng 30 tuổi nhàn nhã thưởng trà. Nhìn bộ dáng cũng tệ lắm, thân hoa lệ phục sức, ngón cái đeo viên đại ban chỉ <giun ko bếk nhá @@>. giống như sợ người khác biết có tiền, có cần phải rêu rao đến như vậy ? Cái bộ dáng lẳng lặng của làm cho người ta có cảm giác cảnh giác, ánh mắt sắc bén kia cũng đủ làm cho lòng người kinh sợ.

      Ta miễn cưỡng xuất ra cái nụ cười, « vậy vị này…nhất định là Nguỵ lão bản. » xong ta tự nhiên mà ngồi xuống, Lam Lệ cũng khách khí ngồi xuống.

      Nguỵ Thân đặt chén trà xuống cười : « Nguyên lai nương hẳn là lão bản của trang sức màu đỏ phường. » Cái gì thế, miệt thị ta ? muốn cho tát bay mặt quá.

      « Nguỵ lão bản ngài là phú gia Tề CHâu, tiểu nữ tử nên đến đây kính lễ, chỉ là trước đó vài ngày bận quá, vẫn mong Nguỵ lão bản bao dung.» bao dung cái đầu .

      « Mai nương cũng là nhân vật nổi danh ở Tề Châu, kính lễ của ngươi, Nguỵ mỗ dám nhận. » Con mẹ nó, để cho ta mặt mũi.

      Ta cười : « Nguỵ lão bản khách khí, cũng là do tiểu nữ tử lễ nghĩa. Nhưng là tại trang sức màu đỏ phường rất náo nhiệt, cho nên giống Nguỵ lão bản rảnh rỗi như vậy. » Miệng ta vẫn là chanh chua vô đối, ta đối tôn kính như vậy, cư nhiên đối ta châm chọc khiêu khích, ta cũng phải là mèo bệnh !

      Nguỵ Thân lập tức nể mặt, vui địa đạo : « Mai nương, ngươi tuổi còn trẻ như vậy sao chuyện lại ăn có lễ nghĩa như vậy. »

      « Nguỵ lão bản đừng giận, tiểu nữ tử tuổi quá , cho nên hiểu quy củ. Nguỵ lão bản ngài như thé nào cũng là người nổi danh trong thương giới Tề Châu, chẳng lẽ nào lại cùng với tiểu nữ tử so đo sao ? » Ta mà là tiểu nha đầu, nhất định là lão già, cũng cần phải nhìn nhiều. «Nổi tiếng» – kỳ là có hai cái ý tứ, nghe qua tưởng là khen đức cao vọng trọng, kỳ đức hạnh của như thế nào cũng chả cần phải . Cho nên cái từ này…thực tế là biếm ý, hơn nữa còn có ý…mắng già. Ai bảo ta trẻ con đâu, ta cho thấy « trẻ con » là như thế nào.

      Nguỵ Thân rốt cuộc là biết nhìn mắt đoán ý, liền hiểu ý của ta, đêm tức giận nén xuống, thản nhiên : « biết Mai lão bản đến hàn xá có gì chỉ giáo?» Cái này so với Dật Phong gia cùng Hoàng Cung đích là hàn xá. Mãi lão bản…. Nghe qua tên này giống như Mỗ Hoa Đấn, càng giống như Mỗ Tú Bà. Ban đầu ta lấy tên Mai Ảnh này là để ‘kỷ niệm’ cha mẹ của ta, kỷ niệm cách họ bỏ ta ‘ ảnh’. Bất quá tên này mới nghe là u nhã, tại nghe vậy nghe như đáng đồng ?

      « Nha hoàn Vân Dung của ta có phải hay bị mấy vị phu nhân quý phủ bắt , ta cố ý giống như NGuỵ lão bản đây đòi lại. » Ta cùng Vân Dung là quan hệ gì ? thể là tỷ muội. Mặt khác giải thích tựa hồ hợp lý, liền thành nha hoàn. Chỉ cần cái khế ước bán mình làm nha hoàn. Ở cổ đại, buôn bán con người chính là hợp pháp.

      Nguỵ Thân hơi hơi cau mày : « Nàng là nha hoàn của ngươi ? Mạc Vân Dung ràng là phu nhân của ta, từ lúc nào lại trở thành nha hoàn của ngươi ? » thằng già 30 tuổi, biết xấu hổ cưới cái đại mỹ nữ lại thêm tài nữ mới 20 tuổi làm vợ, mà cái tên Nguỵ đại thúc này cũng biết xấu hổ chứ.

      « Theo ta được biết, Nguỵ lão bản mang tôn phu nhân bỏ . Cho nên tôn phu nhân bán mình cho ta làm nha hoàn, cái này có gì là đúng chứ ? » Bỏ có, bất quá đuổi chính là .

      « bậy, Vân Dung sống là người Nguỵ gia, chết cũng là của Nguỵ gia….»___ «Xác chết» Yên tâm , hai chữ phía sau tuyệt đối phải là Nguỵ đại thúc , mà là Lam Lệ. Lam nữ hiệp, ngươi cũng vui tính.

      Nguỵ đại thúc vừa thấy Lam Lệ, trong đôi mắt lập tức ánh lên tia thèm muốn, Lam Lệ đích thực là Đại mỹ nhân. Chỉ cần là nam nhân, có ai là động tâm cả. Bất quá Lam Lệ nàng đột nhiên ba chữ như vậy, tới cùng là có ý tứ gì ?

      Nguỵ đại thúc háo sắc meo meo vấn (ta tính dịch là : Nguỵ đại thúc háo sắc ngoan ngoãn hỏi, nhưng để meo meo cũng hay :)): « Vị nương nà cũng là nha hoàn của ngươi ? »

      « Nàng là bảo tiêu của ta. » phải nha hoàn.

      Nguỵ đại thúc ý đồ đen tối cười : « Nếu như đem vị nương này bán cho ta, ta đem tiện nhân kia trả lại cho ngươi. »

      « Ngươi mới là tiện nhân.» Ta nhịn được mà mắng chửi .

      « Nguỵ lão bản, nếu Vân Dung nương muốn ở lại, ngươi cần gì phải gượng ép. Ngươi giữ được thể xác của nàng, cũng giữ được lòng nàng. Cho dù nàng sống ở Nguỵ gia, tâm cũng có ở lại đây. Dù chết cũng làm người chết của Nguỵ gia, nhưng hồn có ở đây như ngươi .» Hiếm thấy, hiếm thấy nha, Lam Lệ nữ hiệp hơi nhiều từ như vậy.

      « nương kia có nguyện ý ở lại ? » Có phải Đại thúc hy vọng hão huyền ko?

      Lam Lệ như đinh đóng cột : « muốn.» Ăn mật báo mà, dám trêu chọc Lam Lam của nhà ta, nàng ăn cái vô liêm sỉ đại thúc mới là lạ.

      « Đại thúc….Nguỵ lão bản, đem Vân Dung nương giao ra , nếu ta có thể kiện ngươi lừa bán người.» Thiếu chút nữa là lỡ miệng.

      Đại thúc hừ lạnh tiếng, « Liệu ngươi có…cái năng lực này…hay ? »

      Ta từ trong tay áo lấy ra tờ giấy, cười híp mắt đưa cho nhìn : « Nguỵ lão bản mời nhìn. »

      Ta nhìn tờ giấy kia, sắc mặt Nguỵ Thân nhìn còn khó coi hơn người chết. Đây cũng phải là tờ giấy bình thường, đây là ‘khế ước bán mình’, ta bắt chước Vân Dung tự đề lên đại danh của nàng. Mặc dù nàng là lão bà của Nguỵ Thân, nhưng là cũng có thể bán mình cho ta, cho nên tại ta mới là chủ nhân của Vân Dung.

      Nguỵ đại thúc sắc mặt khó coi, : « Ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng đem nàng bán cho ta ? » Cho nên ở cổ đại chuyện bán nữ nhân, tỷ muội có rất nhiều. CHính là Liễm Dung ta kiên quyết làm chuyện tôn trọng nữ nhân như vậy, cái chuyện hại người thất đức như vậy.

      Ta cười nhạt : «Vân Dung hầu hạ ta rất thoải mái, cho nên ta bán, bao nhiêu tiền cũng bán.» Bà Vân Dung à, mi rất là có giá a~

      « Mai lão bản, đắc tội ta có kết cục tốt đâu. » nhàng cười tiếng, rồi quay sang uy hiếp ta.

      « Thất lễ rồi, nhưng là ta có sợ.» Thái độ của ta lập tức bất hảo.

      Nguỵ đại thúc thấy chiêu này có tác dụng, cắn răng cái, lạnh lùng : « Đem Lục phu nhân dẫn ra đây. » Lục phu nhân, ta khinh, Vân Dung là tài nữ như vậy…

      « Nguỵ lão bản, ngươi cũng hưu Vân Dung luôn .» Ta cười cười : « Các hạ ngược đãi Vân Dung như vậy, nếu để Thượng Thư đại nhân biết…Mạc nương nương biết…. rất hay?» phải dám chắc rằng Vân Dung buộc tội sao, hôm nay ta hù doạ .

      Khuôn mặt Nguỵ lão bản có chút khiếp sợ, đè nén nỗi bất an trong lòng, nghiêm mặt : « Vân Dung là bị đuổi khỏi cung, là tàn hoa bại liễu, nàng còn có mặt mũi về nhà mẹ đẻ sao ? Mạc Liễm Dung cũng sớm vào lãnh cung, nàng còn có thể làm được gì ? » Mất mặt mà, vào lãnh cung cũng phải gì hay ho, tý chuyện ấy mà cũng biết.

      « Sao ? Ta nghe da mặt Vân Dung dày, cho dù thân bại danh liệt cũng nhịn để người khác khi dễ mình mà sống tốt.» Nếu như nàng mặt dày như vậy, phải lưu lạc cho tới ngày hôm nay.

      « ……… » Tốt nhất nên im miệng .

      « Thiếu gia, dẫn Lục phu nhân tới. » cái tiểu nha hoàn bẩm báo.

      Vân Dung tóc tai bù xù, mặt còn mấy dấu tay đỏ hồng, còn có vết máu, ngay cổ cũng có mấy cái vết máu. Vết máu đỏ sẫm ở khoé miệng cong chưa khô, mang theo giọng điệu trầm cười lạnh. Nếu là Vân Dung ngày trước hẳn là khóc rồi, tại xác thay đổi rất nhiều. Nụ cười lạnh cùng khí thế quật cường kia, thoạt nhìn liền sợ hãi.

      « Vân Dung.» Ta đau xót giọng kêu gọi.

      Vân Dung lạnh nhạt cười tiếng : « Ảnh nhi ngươi cần sốt ruột, ta rất tốt.»

      Nguỵ Thân lạnh lùng : « Cái con tiện nhân này…Còn dám cười sao?»

      « Ta là tiện nhân ? Ngươi so với ta vẫn còn đê tiện hơn nhiều.» Vân Dung vừa đáp trả vừa cười lạnh.

      Ta cười híp mắt, xuất ra cái hưu thư chuẩn bị từ trước, « Nguỵ lão bản, bỏ nàng , có cái nha hoàn lão bà, cũng chẳng vinh dự gì.»

      Nguỵ đại thúc hừ lạnh tiếng, « Ngươi tới cùng là muốn bao nhiêu tiền?»

      «NHìn ta giống kẻ thiếu tiền sao?» vẫn thiếu. =.=

      « Muốn ta bỏ cái…tiện nhân này? Mơ

      « nỡ bỏ sao?» Lần này là Vân Dung, giọng kia quả thực giống như đến từ địa ngục.

      « Nguỵ lão bản, nếu như ngươi bỏ nàng, ta có thể cam đoan nàng tuyệt đối trở về Thượng Thư phủ cáo trạng, nhưng nếu là ngươi chịu bỏ….» Câu kế tiếp trực tiếp dùng nụ cười lạnh thay thế, ta cũng học được cách uy hiếp người khác.

      trong đôi mắt tặc quang tặc quang: « Ta có thể bỏ nàng, nhưng chuyện này ngươi được phép đem khoe khoang. danh nghĩa, Vân Dung vẫn là Nguỵ Thân phu nhân.» Khốn nạn, làm như vậy mục đích chính là muốn giấu giếm Mạc Thượng Thư, giấu giếm kẻ bên ngoài, ở trước mặt người khác, vẫn còn lấy cái danh con rể Mạc Thượng Thư làm chỗ dựa. tại việc buôn bán suôn sẻ hầu hết đều do cấu kết với quan lại, con rể Mạc Thượng Thư, ra gì mấy cái quan viên thể nể mặt.

      Ta thèm suy nghĩ, «Hảo, ta đáp ứng. »

      Vân Dung nhìn ta bằng ánh mắt lo lắng, ta đáp lại nàng bằng ánh mắt an ủi. Ta phải kẻ ngu dốt, sao có chuyện đáp ứng điều kiện như thế ? Ta là tiểu nữ thử, càng tiểu chuyện càng thối cũng chẳng sai. <ý là càng lời càng đáng tin chả ai làm gì được J) chị này bựac =D>

      Nguỵ đại thúc tự cho như thế là có lợi, lại thoát khỏi cái Vân Dung phiền phức này, đương nhiên ký vào hưu thư. Khi nhận được hưu thư, đôi mắt của ta lộ ra tia cười đầy ý chế nhạo.

      Ra khỏi Nguỵ gia, ta thở phào nhõm. Lam Lệ thản nhiên : « Người Thiên Tuyệt môn muốn giết ngươi, tự bảo trọng, ta »

      Ta vội : « Lam nương, bọn họ phải muốn giết ngươi sao ? » hiểu, bọn họ tại sao lại muốn giết ta ?

      « phải, mục tiêu của bọn họ là ngươi. Môn chủ của bọn họ trúng độc, thiên hạ trừ ta ra người nào có thể giải. Lần trước lúc bọn họ ám sát ngươi vừa vặn gặp phải ta, cho nên mới buông tha ngươi. Bọn họ nhất định trở lại, cẩn thận. » Nàng xong nhàn nhạt, ta lại nghe được kinh hồn bạt viếp, trong lòng vô cùng sợ hãi.

      « Lam nương, bằng ngươi ở lại bảo vệ ta ? » Ta rất mặt dày hỏi, có cao thủ như vậy ta mới có thể yên tâm.

      « Thứ lỗi, ta còn có việc phải làm. » xong rất lạnh lùng rời , chỉ để lại cho ta cái bóng lưng. Mặc cho ta gọi như thế nào, nàng nhất định quay đầu lại.

      Vân Dung nắm lấy tay ta, lo lắng địa đạo : « Ai muốn giết ngươi ? »

      Ta lộ ra nụ cười rất khó coi : « có việc gì. »

      Rốt cuộc ta đắc tội với ai ? Ta nghĩ ra. Thiên Tuyệt môn, tổ chức sát thủ, ta mơ hồ thấy đầu của mình giắt cái đai lưng. Nếu như bị mấy kẻ điên như vậy đuổi giết, bằng ta tự mình mua khối đậu hũ tự xử cũng được.

      « Vân Dung, ta tự mình làm chủ, muốn Nguỵ Thân đem ngươi hưu , ngươi có giận ta hay ? » Lòng ta thừa hiều, có cái đại cả đời của nữ nhân, bị ta làm như vậy. là…

      Vân Dung hiểu cười tiếng : « Ta còn muốn cám ơn, ngươi rất đúng, mỗi người đều có trời cao biền rộng của riêng mình. Sau này tỷ muội chúng ta liền cùng nhau chung thân lây chồng, người đừng ghét bỏ ta nha. » Chung thân lấy chồng ? Ta chưa gì. Vân Dung vừa liền rơi lệ, nữ nhân cổ đại đáng thương !…

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHương thứ 14: Độc quyền có thể bán lấy tiền.



      Mùng 5 năm mới, Trang sức màu đỏ phường long trọng mở cửa buôn bán trở lại, toàn thể nhân viên lại lần tề tựu đông đủ, mỗi người đều được ta lì xì cho cái phong bao đỏ thẫm. Vân Dung bởi vì đạt được hưu thư, rốt cuộc cũng dám quang minh chính đại đến trang sức màu đỏ phường hỗ trợ. Ta tự nhiên là để nàng trở thành thợ cả lầu ba, mỗi ngày ở đó mà theo đám nữ nhân đấu địa chủ. Năm cái phu nhân kia cũng tới đây mấy lần, đều là bị nàng chặn lại thoá mạ, nhớ lại tư thế nàng lúc đó là hiên ngang. Mấy vị phu nhân kia cũng phải thiên thần, phải là mấy nàng muốn chửi bới lại, mà là mấ nàng còn chưa kịp xông vào đánh nhau, bị “đuổi” ra ngoài cách hoa lệ.



      Cũng tại những lời Lam Lệ , mà ta là sợ tới N ngày, ra đường lớn đều là dè dặt. Ta cảm thấy rằng, bản thân cần phải tìm hai cái bảo tiêu. Vừa nghĩ tới trang sức màu đỏ phường có nhiều người như vậy, ta liền…bỏ cái này ý nghĩ. Ban đầu huấn luyện nhân viên, ta chính là có cái kế hoạch lớn, cái kế hoạch này cần phải được áp dụng.



      Rốt cục cũng qua Tết Nguyên Tiêu, Vân Dung cùng Giáng Giáng bận muốn điên lên được, trong lúc đó ta thng dong tới phủ đệ của của cha nuôi, đưa lên cái danh thiếp. Vị thủ vệ đại thúc kia đương nhiên biết ta chính là tiểu thư nhà bọn họ, tiểu thư vì thế nào về nhà còn muốn trương danh thiếp, thể hiểu nổi, nhưng cũng dám hỏi nhiều. Lần này là tới đàm phán về lợi nhuận <ta thường để ‘sinh ý’ nhưng lúc này để lợi nhuận thích hơn J)>, phải đến để thăm người thân, nên cái gì phải ra cái nấy.



      Ta bị đưa tới thư phòng, cha nuôi ở đó nghiên cứu lại ván cờ cũ. Ta cười : “Cha nuôi!”



      Cha nuôi để con cờ trong tay xuống, ta ngồi xuống trước bàn, cha cười cười : “Ta xem thường người…”



      “Đâu có đâu có, cha nuôi quá khen.” Ta khiêm nhường cười.



      “Hôm nay đến gặp ta là có chuyện gì? Mai lão bản.” Mai lão bản, nghe xa lạ?



      “Cha nuôi, người là kẻ hiểu thời thế, ta thẳng ra, là ta nghĩ muốn người cùng hợp tác.” Ta nhếch khoé môi lên mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng lên.



      “Hợp tác như thế nào?” Cha nuôi cười híp mắt, tỏ vẻ hứng thú. Đại danh của ta chính là , như thế nào cũng là nữ thương gia thành công. Gần đây sinh ý của cũng hơi…, ta chủ động tìm hợp tác, đương nhiên rất hưng thú.



      “Có tiền là có tất cả, đây là nguyên tắc của ta, ta cảm nhận được… ….” Ta thao thao bất tuyệt mang kế hoạch của mình xong, trong đôi mắt lập tức tặc quang tặc quang. phải ta , người lớn như vậy rồi, rụt rè chút có được hay .



      Cha nuôi nghe xong, thiếu chút nữa kích động quá mà nhảy dựng lên, nhìn qua cũng thấy kế hoạch của ta cũng là hơi bị trình độ. ( thừa, nếu là có trình độ tại mọc đầy siêu thị)



      rất có hứng thú : “ thành vấn đề, trước tiên ngươi thăm nương của ngươi , ta tại phải gặp vài người bạn.” Cha nuôi rất là cao hứng, thập phần cao hứng.



      Cha nuôi tự nhiên là lập tức chạy ra ngoài, ta tới trong viện, bắt gặp Kỳ Nhi. Kỳ Nhi nhìn thấy ta đến, liền chủ động thi lễ cười : “Tiểu thư, người ở đây làm gì vậy?”



      Ta cười cười: “ có gì, ta muốn thăm phu nhân chút?”



      Kỳ Nhi : “Thưa tiểu thư. Phu nhân cùng biểu tiểu thư dạo ở trong vườn.” Lại đâu ra cái bé, biết là ai nha.



      “Biểu tiểu thư? Ai a?” Ta tò mò nha.



      « Bẩm tiểu thư, là chắt nữ của phu nhân ạ. » Chắt nữ của phu nhâ ? Chắt nữ phu nhân nhà ngươi nhiều như vậy, vậy có quỷ mới biết.



      « Ở đâu vậy ? Dẫn ta qua. »



      là ta có nghĩ tới, nằm mơ cũng nghĩ ra, chắt nữ của nàng cư nhiên lại chính là…Ôn Nhu. Khi mà Kỳ Nhi dẫn ta tới trước mặt mẹ nuôi, mẹ nuôi cao hứng khi ta đến, liền tươi cười : « Ảnh Nhi. Đây là… » Ta tiếp lời – « Ôn Nhu.» Cái vị Ôn Nhu này ta vốn biết , cũng cần phải giới thiệu.



      « Tiểu Thư. » Ôn Nhu nhìn thấy ta cũng có chút kích động. Nha đầu chết tiệt kia, vẫn còn thiếu Lão Tử cái mệnh a.



      Mẹ nuôi hiểu : « Các ngươi biết nhau ư?»



      « Di nương, vị nương kia chính là người cứu ta. » Ôn Nhu hiển nhiên rất hưng phấn, đúng là trái đất tròn.



      Mẹ nuôi cũng ngạc nhiên ‘sao’ tiếng, rồi vui vẻ : « Ta còn chưa cám ơn Ảnh Nhi cứu Ôn Nhu mạng. »



      « Có gì mà phải cảm ơn ? Đây chỉ là việc , huống hồ chúng ta đều là người nhà cả. » Đương nhiên chỉ là việc , nếu là phải nhờ nàng, hẳn ta được Dật Phong công tử cho nhiều trang sức quý giá như vậy a, mà như vậy cũng có tiền để ta mở ra trang sức màu đỏ phường, mà như vậy làm sao có cái mỗ mỗ thương trường này….



      Mẹ nuôi cười vui sướng, « Ảnh Nhi, cHúng ta đều là người nhà cả, sau này a Nhu chính là biểu muội của ngươi. »



      Ôn Nhu đột nhiên khuỵ gối ‘ba’ tiếng quỳ mặt đất, « Ôn Nhu dám, ta vĩnh viễn chính là nha hoàn của tiểu tư. » Nhiễm tư tưởng phong kiến quá nặng.



      Ta đỡ nàng lên, ôn hoà địa đạo : « cần phải thế, ta đem khế ước bán mình của mi xé , ngươi vốn còn là nha hoàn của ta nữa. tại ngươi là chắt nữ của mẹ nuôi, nên ngươi chính là biểu muội cuar ta. » Ta chậm rãi : « Huống hồ mẹ nuôi đem Tỳ Bà cùng Thư Nhi cho ta làm nha hoàn, ta có khả năng nuôi nhiều nha đầu như vậy đâu. »



      Mẹ nuôi xì tiếng, « Đúng vậy, Ảnh Nhi đúng. »



      Ôn Nhu tươi cười, giọng điệu tinh quái : « Tiểu thư, làm sao có chuyện người nuôi nổi ta, Dật Phong công tử gia tài bạc triệu, cho dù là trăm cái Ôn Nhu cũng thành vấn đề. » Người ta có tiền là chuyện của người ta, cần liên quan đến ta có được hay .



      « Ngươi…cái nha đầu này, có tiền cũng là tiền của , chuyện đó có liên quan gì đến ta ? » Ta có điểm khó chịu, lại thêm kẻ nữa đem ta cùng Dật Phong công tử so thành đôi.



      Ôn Nhu hé miệng cười tiếng : « Tiểu thư à, người cùng công tử giận dỗi gì nhau sao ? vì tìm người, xới tung ra rồi. còn treo giải thưởng vạn lượng bạc cho kẻ nào tìm được người nữa, hôm nay Ôn Nhu ta đúng là phát tài rồi. » đúng là thừa tiền đến nỗi khong biết tiêu mà, ta với chỉ giống như nước chảy bèo trôi, gióng trống khua chiêng tìm ta làm cái gì, báo hại ta bị người khác hiểu lầm.



      Ta nể mặt đáp, « Ngươi có giỏi đem ta bán cho xem. »



      Ôn Nhu thấy ta sinh khí, liền le lưỡi ngậm miệng. Mẹ nuôi nhìn Ôn Nhu tươi cười : « Ảnh Nhi, ngươi còn trẻ giận dỗi nhau là chuyện bình thường, Dật Phong công tử đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng như vậy, ngươi nên bỏ qua cho mới phải. » Ta hoàn toàn là bị choáng, mẹ nuôi cũng ta như vậy. Ta với bất quá cũng chỉ là tương đối hữu duyên mà hôi, quan hệ của chúng ta lúc đó thuần tuý chỉ là tình bằng hữu, hai chúng ta tuyệt đối phải là đôi.



      Lúc cơm chiều, cha nuôi vô cùng cao hứng , liên lạc đến rất nhiều thương gia, ngày mai giữa trưa gặp mặt, cụ thể chuyện về kế hoạch của chúng ta. Khi biết chuyện của ta cùng Ôn Nhu lúc đó, lòng liên tục cảm thán cho duyên phận diệu kf.



      Giữa trưa ngày hôm sau, Vân Dung cùng Ôn Nhu trở thành hai cái tiểu nha hoàn của ta, theo cái tiểu thư ta đây tham dự cái thương vụ hội này. Đây cũng phải là cái thương vụ hội bình thường, hôm nay ta cố ý diện cái hảo hảo trang phục, chỉ sợ cái đám người kia xem thường ta. Cái lúc cần khiêm tốn ta tuyệt đối khoe khoang, cái lúc cần phải khoe khoang ta tuyệt đối khiêm tốn, trước mắt đây chính là lúc phải khoe khoang. Ta mang theo các nàng dạo qua vòng đường, cố ý trì hoãn thời gian. Ta có có thói quen bình đẳng, để cho bọn họ chờ ta . để cho bọn họ điểm nể mặt, vì mỗi người đều ỷ vào việc mình là tiền bối và khi dễ ta.



      Vốn dĩ ta cũng cật lực phản đối việc Ôn Nhu theo ta, mẫu thân nàng chết, mẹ nuôi đưa nàng về chăm sóc. Giờ nàng còn là nha đầu của ta, nàng là tiểu thư Nguỵ gia. Bất quá nàng phi thường muốn theo ta, ta cũng tuỳ nàng. DÙ sao ta cũng có nhiều nha đầu, phô trương chút cũng tốt.



      vào trang sức màu đỏ phường, Phục Linh tới : « Các vị lão bản ngồi đợi ngươi. » Ta gật đầu, thập phần oai phong tiêu sái bước lên lầu. Ta cố ý tại lầu ba giữ phòng riêng, chính là để chuẩn bị cho mật đàm. <chắc ko cần giải thích ? >



      Ta vừa đẩy cửa tiến vào phòng, 10 cái ánh mắt đồng loạt chăm chú nhìn ta. Ta khẽ cười : « Tiểu nữ tử có việc nên đến trễ, mong các vị lão bản rộng lượng bỏ qua. » Ta vừa vừa hơi khẽ gật đầu, lão Mã đứng lên, cười : « Các vị lão bản, vị ô nương này chính là lão bản của ‘trang sức màu đỏ phường’ – Mai Ảnh.»



      « ra là Mai lão bản. » vị đại thúc khách khí .



      « Nguyên lai ngươi chính là lão bản ‘trang sức màu đỏ phường’, thất lễ thất lễ. » cái nữ nhân .



      « Mai lão bản đúng là nữ trung hào kiệt. » Nhìn ta có điểm gì giống như hào kiệt, đúng là đồ vuốt mông ngựa <nịnh hót>.



      « …. »



      « ….. »



      « ….. »



      người câu chêm vào.

      Ta mỉm cười tìm vị trí còn trống ngồi xuống, Vân Dung cùng Ôn Nhu đứng ở phía sau ta. Ta nhìn Vân Dung nháy mắt cái, nàng liền xuất ra ít danh thiếp, chia cho mọi người.



      Trừ..cha nuôi và lão Mã ra, tất cả những người khác đối với danh thiêp của ta đều cảm thấy tò mò. CÚi đầu ở đó mà nghiên cứu, ta phỏng đoán hẳn là có rất nhiều người có suy nghĩ sau khi trở về cũng bắt chước ta mà thiết kế danh thiếp.



      Mỗi người đều đưa qua những lời khách sáo, ta khẽ cười, ra trọng điểm.



      « Các vị lão bản, gần đây ‘trang sức màu đỏ phường’ của tiểu nữ tử tranh đoạt của các vị đại gia ít sinh ý. Tiểu nữ tử xấu hổ, ở đây liền xin được cùng các vị lời xin lỗi. » Hứ, kiếm được nhiều sinh ý nào có cái gì mà phải xấu hổ với chả hổ thẹn,



      « Mai lão bản khách khí rồi. »



      « Tiểu nữ tử mới đến, dám mình lớn mật, xin các vị đại gia nương tay cho. tại tiểu nữ tử là có cái kế hoạch, thỉnh các vị đại có thể dành chút thời gian. » Ngược lại là ta muốn nhún nhường mà cứ uy phòng, nhưng là lại sợ bọn họ ở sau lưng xấu ta.



      « Mai lão bản xin cứ . »



      « Tiểu nữ tử muốn cùng các vị lão bản góp vốn tạo dưng cái siêu thị <siêu thị nghĩa là siêu thị trường, ý chỉ thị trường với quy mô lớn. thầy tớ dạy thế J)>, quy mô so với trang sức màu đỏ phường đại khái là giống nhau. Chỉ là siêu thị bán được nhiều đồ hơn, ăn, mặc, ở, lại,.. mọi thứ có thể được đều đem ra bán hết. » <như mọi người biết ấy, cần cái gì ta cứ ra siêu thị, vì siêu thị cái gì cũng bán tất J)>



      « Ngươi kỹ càng tỷ mỉ hơn . » vị lão bản rất có hứng thú.



      « Hảo, kỳ rất đơn giản. Ở đây chúng ta có tổng cộng 18 thương gia, mỗi vị đóng góp ít tiền, xây dựng hệ thống siêu thị trường. Siêu thị trường chính là…Giống như cái cửa hàng có thể chia ra làm rất nhiều ngành , bán đủ loại đồ cùng kiểu dáng. Ta xem xét kỹ, tại các cửa hàng đều bán cách riêng lẻ….. » Ta lại bắt đầu phát biểu vô cùng trơn tru thuyết phục, đem cơ cấu siêu thị ở đại ước chừng ra lượt.



      «CHính là làm như vậy, Mai lão bản ngươi được lợi gì ? » lão bản nhìn thấu ý ta, hổ là thương nhân, quả lợi hại.



      Ta tươi cười : «Thông minh, ngươi hỏi rất hay. » Ta đứng lên , « Cái ta bán chính là quyền độc quyền !» Cạc cạc, đúng vậy, chính là quyền độc quyền. <giun : chị cạc cạc như con vịt ấy nhể ? J)>



      Ta tỉ mỉ tính toán, tiền trong tay ta có nhiều lắm, cho nên cũng dự định đầu tư. Vì vậy liền tạo dựng cái kế hoạch buôn bán, để lão Giáng giáng hối lộ cái tên tham quan kia 3000 lượng bạc, nhân được từ cái đại ấn ‘Độc quyền thư’. Ta vẫn còn ấp ủ cái dự định, nếu như sau này có gặp lại Tề Hạo, ta kêu ban cho ta cái độc quyền độc nhất vô nhị. CŨng biết cái ‘siêu thị’ thực chất phải đồ do ta phát minh, nếu như để cái lão nhân gia phát minh ra cái hình thức ‘siêu thị’ bắt quả tang ta ăn cắp ý tưởng, có khi nào hằm hằm bóp chết ta ? Mà chắc chẳng biết đâu, bởi vì ta ở cái thời đại chênh lệch đến mấy ngàn năm. Vì thế nên cái hình thức ‘siêu thị’ này chính là do ta phát minh, sau đó vị đồng chí kia…chính là trở thành cái kẻ đạo văn. Cái tình huống này…có thể là đến số thôi, bởi vì ta biết bản thân mình có cái năng lực ấy.



      « Quyền độc quyền ? Là cái gì vậy ? »



      « Có thể ăn ? » Ăn cái đầu mi á, đồ quỷ đói ! chỉ biết có ăn thôi.



      « Có bán được hay vậy ? »



      Xí, đám ngu ngốc, ngay cả độc quyền cũng biết.



      « Ta hướng quan phủ xin qua, ‘siêu thị’ là do ta phát minh, cho nên các ngươi muốn xin chân có thể, nhưng phải hướng ta nộp khoản phí dụng. » Ta nở nụ cười tươi như hoa đứng lên : «Đương nhiên, nếu như có vị lão bản có suy nghĩ bản thân mình có thể dựng lên cái siêu thị, sau đó cho thuê mặt tiền cửa hiệu ta cũng rất thích. » Ta chỉ cần tiền, tài liền cần đến.



      « Cái này…Có thể kiếm tiền sao ? »



      « Đúng vậy, chúng ta cũng biết siêu thị nó hình dáng là thế nào, nếu như tuỳ tiện quyết định…Chỉ sợ… » Thương nhân đúng là phiền phức.



      « Các vị thấy trang sức màu đỏ phường của ta chứ ? Siêu thị – kết cấu cũng tựa như trang sức màu đỏ phường, khác là trang sức màu đỏ phường quá , chỉ bán đồ dùng nữ nhân. Mà thương trường chính là đồ gì thị trường cần ta đều có thể bán, nhìn sinh ý của trang sức màu đỏ phường cũng biết. Hơn nữa chỉ cần trở thành 1 thương gia trong hệ thống siêu thị của ta, ta có thể giúp các ngươi bày ra ít hoạt động, nâng cao uy tín trong thị trường. » Ta iếp tục dùng lợi câu dụ bọn họ, nhìn sinh ý trang sức màu đỏ phường của ta như vậy, lẽ nào lại động tâm.



      Các vị lão bản bắt đầu nghiên cứu….



      « Ta đồng ý, biết còn vị nào nguyện ý cùng NGuỵ mỗ hợp tác ? » Cha nuôi đúng là cha nuôi, là người đầu tiên giúp nữ nhi của duy trì kế hoạch.



      « Ta cũng nguyện ý. »



      « Ta cũng nguyện ý. »

      .. ……… ..



      Rốt cục, 18 vị lão bản ở đây đều đồng ý hợp tác mở ra ‘siêu thị trường’, lão cũng sớm chuẩn bị xong xuôi hoà ước độc quyền lấy ra bán nữa, các vị lão bản nhìn xong trong lòng lại bắt đầu thầm than. Nguyên nhân là bởi vì, nếu ai muốn là thành viên của ‘siêu thị’, hàng năm phải hướng ta giao nộp 5 vạn lượng bạc.



      Ta nhìn thấu tâm tư của bọn họ, «Các vị lão bản, các ngươi có phải cho là giá tiền quá mắc ? Bất quá các ngươi cũng nên hiểu , những người mong muốn được cái độc quyền này hẳn ít. Siêu thị trường chẳng nhưng có thể bán đồ dùng, thực phẩm, mà ngay cả thanh lâu, tửu lâu, hàng giải trí… cũng có thể mở tại siêu thị trường, cái này gọi là hàng rồng rắn. <ý chỉ nối tiếp nhau> <chị nà phét nha, ở bigC có bao giờ ta thấy cái thanh lâu nào đâu ? @@> Các vị thử ngẫm lại xem, nếu như là 25 chi nhanh buôn bán liên hợp, mỗi chi nhánh tính ra chỉ mất 2000 lưỡng, cái này là giá tiền phải chăng rồi. Bất quá ta thấy rằng, nếu như là cái nhà Đại thương, hẳn mỗi nhà đều có tới 30 chi nhánh buôn bán. (Người cổ đại thích buôn bán quy mô , nhà cửa hàng nhất định có hơn 10 -20 cái chi nhánh, quy mô liền muốn làm). « vậy chứ, ta thiết kế siêu thị phải đơn giản. Ta xếp đặt kế hoạch tỉ mỉ xong xuôi, tại thương trường mở ra mấy cái khách điểm, những vị khách khi ăn cơm có thể trực tiếp mua đồ. Mua đồ đói bụng liền có chỗ để ăn cơm, bởi vì siêu thị trường là rất lớn, nên khi người ta mệt muốn nghỉ ngơi cũng tiện lợi. Còn như những chỗ thanh lâu ăn chơi, chủ yếu là để tiện cho các nam nhân. Còn siêu thị trường cho dù là các nam nhân sợ lão bà, lại là mấy nam nhân ưa thích hoa đẹp, có thể mượn danh mua đồ mà quang minh chính đại chơi, chủ ý này tốt. (t/g : đủ cẩu huyết, Mai tiểu thư à, ngươi đểu nha, chủ ý như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.)



      « Hảo, Mai nương có đoạ lý. » Cha nuôi rất bao che cho ta.



      Vì vậy cha nuôi cầm đầu hướng ta nhận hoà ước, còn hứa hẹn hàng năm giao nộp cho ta 5 vạn lượng độc quyền phí. Tóm lại ta chỉ biết lấy tiền, bọn họ muốn làm thế nào làm, ta có thể tham dự. Oa, độc quyền phí, sau này ta muốn phát minh thêm, như vậy ta cần phải tự mình làm mà vẫn được hưởng sinh ý. Kỳ 5 vạn lượng cũng là quá đắt, ta đưa cho bọn họ sơ đồ phác thảo siêu thị, vẫn còn hứa hẹn giúp họ làm tuyên truyền, tóm lại ta gần như là giống bà bảo mẫu nha.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHương thứ 15: Phát tài lạp. < Phát tài rồi>



      Thời gian kế tiếp, ta nhốt mình trong phòng chuyên tâm lo việc thiết lập siêu thị. Từ chuyên tu đến sắp xếp hoạt đông, thông báo tuyển dụng nhân viên, vân vân… Cả đống lớn công việc đều do tay ta xử lý. Hãn, ta bắt đầu hoài nghi việc ta bán cái thứ ‘quyền độc quyền’ này có phải hay sai lầm, ta giờ giống như bảo mẫu đầu tư của bọn họ vậy. Ta rất lười, rất nhiều vấn đề thích tự mình giải quyết, càng thích tốc chiến tốc thắng. Vì vậy ta đem nhốt bản thân mình trong phòng suốt tuàn lễ, rốt cục cũng đem quy mô của ‘Siêu thị’ thiết kế xong xuôi, trong đó còn có khu vực khách điếm, những hoạt động sôi nổi như ngày hội. Ta hy vọng chỉ phải làm mấy thứ này lần thôi, sau này cần phải quan tâm như vậy nữa. Lão Mã cũng phải được ngồi chơi, khi ta quyết định bày mưu đặt kế, lão lại mua được mấy vị giúp trang sức màu đỏ phường tuyên truyền quảng bá ngày trước, khắp bốn phía tung hô ‘Siêu thị’. Mấy vị thuyết thư kia <thuyết thư: có nghĩa là mấy vị thư sinh chuyên tốt, quảng bá, giới thiệu hộ ấy> cũng giỏi chém gió, từ chỗ này của ta, lời liền truyền ra khắp nơi, ta cũng phải lo lắng biết họ có bốc phét quá đà hay .



      Nghe : Sau khi thương nhân Tề Châu nghe về kế hoạch ‘siêu thị’, 80% thương nhân tìm đến Nguỵ gia xin được hợp tác.



      Nghe : ‘Siêu thị’ vẫn còn chưa khai trương, nhưng sớm trở thành đề tài nóng hổi được người người xôn xao bàn tán.



      Nghe : Người nghĩ ra chủ ý này chính là Mai Ảnh nương giờ trở thành danh nhân trong thương giới.



      Nghe … …



      Rốt cục, Siêu thị bắt đầu chuyên tu, vì ta muốn gọi là ‘Hảo Lại’, 25 thương gia tham dự kế hoạch kinh doanh siêu thị đều nhất trí duy trì tên này. (Ban đầu chỉ có 18 gia tham dự kế hoạch, sau lại có thêm N cái thương nhân khác tỏ vẻ muốn tham dự cái kế hoạch nà, ta cũng thể làm gì khác là tăng lên đến 25 gia). Tại đại Hảo Lại chính là cái siêu thị nổi tiếng nhất trong ngành. Ngàn vạn lần được để người sáng lập Hảo Lại biết ta lấy trộm tên của đặt, mà ta cũng lợi hại, trả tiền mà dám cướp bản quyền của người ta 1 cách trắng trợn.



      Mấy ngà gần đây, sinh ý của trang sức màu đỏ phường tụt dốc thê thảm. Nguyên nhân rất đơn giản, tên Nguỵ Thân hỗn đản kia mang CHâu Báu Hiên đổi tên thành Hồng Tụ Lâu, bắt chước ta chế ra mấy cái trang sức, bắt chước ta chế ra đồ uống trà lài nước hoa quả. Thâm chí lại còn bắt chước ta chế ra túi bài tú – lơ – khơ, để cho mấy vị lão bà của mình dạ mấy vị đại gia chơi. Kỳ cũng cần dạy, do ảnh hưởng của trang sức màu đỏ phường, tất cả mọi người tự nhiên đều biết chơi. Năm cái vị phu nhân của ngày thường kết giao ít phu nhân nhà giàu, thiên kim tiểu thư, thành ra nhóm người kia tự nhiên lại trở thành khách của . Mà rất nhiều người cũng tò mò hướng phía mà chạy sang, tóm lại đồ là giống nhau, tiện nghi cũng là giống nhau. Con bà nó, theo bổn nương đối nghịch chứ. SỚm biết thế ta liền xin luôn cái độc quyền cho trang sức màu đỏ phường, thông minh đời, hồ đồ nhất thời. Ngày Hồng Tụ Lâu khai trương, ta thiếu chút nữa qua phá tan chỗ đó. Nếu phải Vân Dung cùng lão Mã kéo ta trở lại, Hồng Tụ Lâu sớm bị ta đạp. Càng ức chế hơn ấy chính là, cư nhiên cũng bắt chước ta, thu mua thuyết thư tuyên truyền khắp nơi. Cũng may mắn là bằng hữu chốn thương trường cũng rất nể tình ta, mà thường xuyên giới thiệu tới ít khách nhân, trang sức màu đỏ phường lại là cửa hiệu lâu đời, có uy tín tốt, nên sinh ý so với cũng có điểm tốt hơn.



      Thời gian trôi qua, khí trời dần dần ấm áp, nhưng cũng chưa đến tình trạng nóng bức, nhưng là bức ta quá, nên ta buộc phải đẩy ra món ‘nước đá bào’ <cái này giống như đá vụn trộn siro hoa quả ngày xưa tụi mình ăn 500 đồng cốc ý :X>. Mặt khác ta trực tiếp thuê thuyết thư tuyên truyền khắp thành rằng đồ uống trà lài cùng nước đá bào đều là có cho thêm 1 phương pháp bí truyền độc nhất vô nhị, cho nên sau khi sử dụng có công dụng làm đẹp. Nhưng là nếu có cho thêm công thức bí truyền của ta vào trà lài, uống vào khiến cho da tay đen lại, nổi mẩn,… Nếu là ăn đá bào, tình huống còn nghiêm trọng hơn. Nguỵ Thân là vì có phương pháp bí truyền của ta, cho nên dám đẩy nước đá bào ra kinh doanh.



      Ta thậm chí đem 10 bình công thức bí truyền giao cho Tỳ Bà cùng Thư Nhi, muốn các nàng lúc chế biến trà lài, đá bào cho vào chút. CHiêu này cũng hữu hịe, về sau có tin đồn rất nhiều tiểu thư bởi vì uống trà lài kia của Nguỵ Thân, nên da tay xuất vấn đề.



      Kỳ ta chẳng có cái công thức bí truyền gì cả, chỉ đơn giản đem bình nước, rồi đem trang trí cho đẹp. Bất quá bí mật này chỉ có mình ta biết được, chính cả Vân Dung cũng mực cho rằng ta thực là có cái phương thức bí mật gì đó. Kỳ ta đây sao làm được, ấy chẳng qua chỉ là chiên thuật tâm lý. câu dối, N người , tự nhiên nó trở thành thôi.



      Nghe , vị tiểu thư uống trà lài của Hồng Tụ Lâu, thiếu chút nữa dung mạo bị phá huỷ. Nàng kia mặt mày hắc ban, đến Hồng Tụ Lâu đại náo. Nháo từ đầu đường đến giữa phố xá, khắp nơi nhục mạ Nguỵ Thân là tên lường gạt.



      Nghe : màn này xảy ra đung lúc được Vân Dung nương của trang sức màu đỏ phường chứng kiến, liền cấp cho nương kia trà lài bí truyền của trang sức màu đỏ phường. Sau bảy ngày, hắc ban mặt nàng kia biến mất, thậm chí so với trước kia còn xinh đẹp hơn. Từ đó, nàng kia thường xuyên ra vào trang sức màu đỏ phường, trở thành bạn tri kỉ của lão bản trang sức màu đỏ phường. Nghe , nàng kia cũng là biểu muội của Nguỵ Thân.



      Nghe : vị tiểu thư mua cây thủ kim liên <hình như là vòng tay, ta tìm chỉ thấy đoạn nó đeo vào cổ tay, :”>>, còn chưa có ra khỏi Hồng Tụ lâu, liền phát mặt mạ vàng rụng ra 1 lớp, nguyên lai…trang sức Hồng Tụ lâu là đồ giả, chẳng trách lại rẻ như vậy.



      Nghe : vị nữ tử mua hộp son ở Hồng Tụ lâu, sau khi dùng mặt mày nổi sởi, nhờ có lão bản trang sức màu đỏ phường giúp đỡ mới lấy lại được vẻ xinh đẹp, trở về bộ dáng cũ.



      Nghe ..Hồng Tụ lâu khai trương sau tháng, liền phải đóng cửa, trang sức màu đỏ phường sinh ý càng thêm mạnh.



      Đương lúc nghe Hồng Tụ lâu đóng cửa, ta cùng Vân Dung, Ôn Nhu, thiếu chút nữa bò lăn ra cười. Nguỵ Thân, dám đối đầu cùng lão nương, ta cho ngươi đẹp mặt! Rất ràng, Hồng Tụ lâu sở dĩ xảy ra những vấn đề này, tất cả đều là do tay ta sắp xếp.



      Vị uống trà lài bị huỷ dung kia chính là Ôn Nhu, ngày thứ nhất, nàng chạy sang Hồng Tụ lâu, trước mặt chúng nhân uống rất nhiều trà lài. Ngày thứ hai ta giúp nàng bôi mặt hắc ban, sau đó đến Hồng Tụ lâu náo loạn.



      Vị mua phải trang sức giả kia….ĐƯơng nhiên cũng là do ta làm việc tốt. Ngày đó ta cố ý đem trang sức trong điếm thu hết vào, rốt cục đến lúc có vị tiểu thư muốn mua trang sức vàng. Vì vậy ta để Giáng Giáng mang nàng qua, thừa dịp người nào chú ý, Giáng Giáng lặng lẽ mang vòng tay được giả mạ vàng bằng plastic đặt ở chỗ nọ, sau giật dây khiến vị tiểu thư kia mua nó.



      Buồn cười hơn là cái vị mua son, ngày nọ nàng đến trang sức màu đỏ phường rồi cầu uống trà lài, mới vừa bưng lên chén trà hoa hồng chợt thấy nàng bắt đầu hắt xì, vừa vặn hôm ấy ta cũng ở đó, ta liền đoán nàng dị ứng với hoa hồng. Vì vậy sau khi nàng uống xong trà lài, ta để Ôn Nhu ra làm quen nàng, rồi dẫn nàng đến Hồng Tụ lâu mua son. Đem ra quyẹt thử vài cái, mặt nàng dần hồng rực lên…Sau đó Ôn Nhu giả bộ giận tím mặt, đổ cho hộp son là thứ ‘huỷ dung diệt sắc’ (ta gọi cái này là ngậm máu phun người a~ trực tiếp thử nghiệm lên Nguỵ Thân). Sau đó bốn vị chuyên gia ‘vưa vặn’ lại ghé qua Hồng Tụ lâu lúc đó, vô cùng hào phóng giúp nàng chuẩn đoán. Vì vậy ta , nàng là có vấn đề gì, chỉ là bởi vì ra ngoài lâu quá, cho nên nổi lên phát ban, uống vài chén trà lài ổn. Nguỵ Thân biết là ta giở trò, vì vậy sau đó tìm vị đại phu để chuẩn đoán bệnh cho nàng kia, đại phu biết nàng uống qua trà lài, chỉ có thể đưa ra cái kết luận – dị ứng với son. Vì thế ta lại càng được đà vênh váo tự đắc, ra vẻ tốt bụng mời nàng uống trà lài miễn phí. Cứ như vậy, vài ngày sau, da tay nàng khôi phục nguyên dạng. Vị tiểu thư này đương nhiên trở thành khác quen của trang sức màu đỏ phường, bất quá từ đó về sau nàng cũng dùng qua trà hoa hồng nữa. Đơn giản là vì, Vân Dung cho nàng biết…da tay nàng thích hợp với hoa hồng.



      Trải qua ba lần kiên, tiếng xấu của Hồng Tụ lâu càng ràng, có cách nào xoá sạch, muốn đóng cửa cũng được. Ba màn trình diễn này của ta quá đẹp, người bị hại căn bản là hề biết người hại các nàng thực ra lại là chính ta, ngoại trừ Ôn Nhu ra. Nếu như mua được lòng người, ta liền bày mưu tính kế. Ta nhận ra bản thân mình đủ hèn hạ, hại người ta đành, lại còn muốn người ta lại cảm kích ta.



      Người biết bí mật này có mấy kẻ, trừ ta ra… chỉ có Giáng Giáng, Vân Dung và Ôn Nhu, căn bản là ai hiểu những điều ảo diệu trong ấy… Mà quan trọng nhất là thể để cho cha nuôi cùng mẹ nuôi biết, nếu bọn họ hẳn hận ta đến chết. Với tình huống trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể oán Nguỵ Thân là, nghịch tử….



      Kế hoạch đánh bại Nguỵ Thân này, cái gì cũng hoàn hảo, duy nhất ổn chính là ta tự bại lộ hình dáng của mình. tại có rất nhiều người đều biết ta, nhiều tiểu thư thấy ta liền hỏi ta, “Mai lão bản, da tay ta dạo này hơi khô ráp, ngươi có cách nào ko….” Ta cũng phải chuyên gia sắc đẹp.



      Kết quả là, trang sức màu đỏ phường mua đứt Bảo Châu lâu kế bên, dùng làm khu chăm sóc sắc đẹp. (cha nuôi đem toàn bộ gia tài đầu tư cho Hảo Lại, cái điếm này sớm muốn bán , tar a giá 4 vạn lượng liền mua được nhà.) Ở cổ đại muốn mua cái nhà rất dễ dàng, bất quá muốn có mặt tiền đẹp phải mất công tìm. Lúc đầu tư trang sức màu đỏ phương, số tiền dành cho việc thu mua bất động sản cũng khá nhiều, ta nhớ kỹ là mua giá 8 vạn lượng. Tính ra là 12 vạn lương – lòng ta vẫn còn lưu luyến a, nhưng kể ra vẫn là hoàn hảo. tại, vị trí tốt nhất để đặt cửa hàng tại tại Tề Châu danh nghĩa đều là của ta.



      Trừ ra làm đẹp, còn có bánh xà phòng tắm rửa dưỡng da giúp tâm trạng thư thái – với nhiều hạng mục.



      Bởi vì thời này có sản phẩm dưỡng da làm đẹp, ta liền nghĩ dùng cánh hoa, bánh xà phòng, hoàng qua, chanh, … chọn lọc các loại đồ rồi tự chế biến. Dù sao ta cũng biết, những thực vật này phối với nhau như thế nào cũng dị ứng, trừ phi bản thân người sử dụng dị ứng với loại hoa nào đó. Mấy thứ này cũng có chút tác dụng trong việc dưỡng da làm đẹp, nhưng là tác dụng ấy thực rất . Nhưng quan trọng là ta vẫn yên tâm thoải mái thu hoạch sinh ý nhờ việc kinh doanh làm đẹp (t/g: đồ gian thương, gian thương vô lương tâm), ở cổ đại chênh lệch giàu nghèo là rất lớn, người giàu ăn nhiều dư mỡ, lại ngồi bóc lột nhân dân lao động, giai cấp địa chủ nghiệp chướng quá nhiều, ta là vì bọn họ chuộc lại.



      Cổ đại cư nhiên cũng có lô hội, thực vật này có chút công dụng làm đẹp, sau khi đắp mặt da dẻ cũng rất mềm mại hồng hào. Kỳ tác dụng làm đẹp cũng lớn, bất quá khi vuốt má cảm giác rất thích. Vì vậy ta trực tiếp thành lập cái nhóm chuyên nuôi trồng thực vật, mời vị chuyên về hoa cỏ, mang theo ba cái nha đầu chuyên môn làm trà lài học nuôi trồng hoa cỏ. Lô hội là cái quan trọng nhất ta cần, ta hy vọng có nhiều hiệu quả, chỉ cần có thể mọng nước. Bởi vì sau khi đắp lô hội các nàng đều cảm thấy hiệu quả rất tốt, cho nên khi ta điều chế thứ gì cũng bỏ thêm lô hội vô. (ta đem các loại xà phòng hương hoa cỏ chia làm nhiều loại, tuỳ theo cách điều chế mà giá cả khác nhau).



      Làm chăm sóc sắc đẹp chính ra kiếm được rất nhiều tiền, ta lại lần nữa đưa cho Giáng Giáng 5000 lượng hối lộ, xin cái độc quyền. Tham quan chết bằm, lần trước chỉ cần 3000 lượng, tại đòi thêm. Mua nhà đất, lại đầu tư thêm khu chăm sóc sắc đẹp, cơ bản ta chưa có tích cóp được gì, vậy mà đòi người ta như vậy.



      Ban đầu có 30 cái người bán hàng là hơi nhiều, tại dần dần nhân viên lại đủ. Ta lại tuyển thêm 3 vị đại thẩm chuyên quyét dọn vệ sinh, còn có mấy người bảo vệ. biết lão Mã tìm người ở đâu, nghe …mấy bị bảo vệ này thân thủ tệ.



      Hoa cỏ làm đẹp cũng là phương thức bí mật của ta, ta đem cái bí phương này dạy cho Vân Dung, Phục Linh cùng Ôn Nhu. Để các nàng làm những người điều chế chuyên nghiệp, Giáng Giáng nương chỉ có trách nhiệm quan hệ với các vị phu nhân quyền quý thôi. Vân Dung nghe ta muốn đẩy ra khu làm đẹp, liền đấu địa chủ nữa <đánh bạc> lại xin làm thợ cả bên này, ta rất nhiệt tình là đáp ứng. Sau PHục Linh nghe , liền nhanh hơn thỏ, tỏ vẻ muốn làm việc bên chăm sóc sắc đẹp. Ôn NHu mực muốn tới điếm của ta hỗ trợ, đúng lúc chuyên khu làm đẹp đủ người, cho nên ta cũng kéo nàng sang nốt. Ôn Nhu tại căn bản cần làm việc, nhưng là nàng muốn tự lực cánh sinh, ta cũng ý kiến, cũng trả cho nàng ít tiền công. Chỉ là tội nghiệp mẹ nuôi, nàng lại bắt đầu đơn. biết làm gì, nàng mỗi ngày chạy tới chỗ ta đấu địa chủ. Nàng sớm biết ta là lão bản trang sức màu đỏ phường (cũng biết là ai , hẳn lúc ấy nàng rất kinh ngạc), hướng ta muốn xin 5 cái thẻ hội viên bậc nhất. 5 cái 5 cái, chỗ này của ta vốn dĩ có phí thu hoạch rất cao, cho dù là 5 cái ta cũng chỉ là chuyện .



      tại mặc du trong tay ta có tài sản gì, bất quá sinh ý như mặt trời giữa trưa < ý là tiền vào nhiều như nắng giữa trưa, mà giữa trưa nắng là to nhất, mạnh nhất>, bản thân ta cảm giác sâu sắc được, là ta có rất nhiều tiền. Phát tài, ta từ ấp ủ giấc mộng được làm phú bà, mục tiêu vĩ đại giờ gần kề. Liễm Diễm, ngươi có thấy ko? Tỷ tỷ giờ là người có tiền. Có thể mua tất cả những đồ chúng ta thích, có thể mua ô tô, biệt thự. CHúng ta cần phải hâm mộ người khác nữa, còn bị người ta khinh thường nữa. Mẹ viện trưởng à, người nhìn thấy ? Liễm Dung có tiền. Liễm Dung có thể quyên góp rất nhiều tiền cho nhi viện, có thể trợ giúp được rất nhiều hải tử. Nhưng là…liệu ta có thể trở về tại hay ?



      Từng có người đem cái loa to bày trước mặt của ta, ta có để ý, nếu như cho ta cơ hội nữa, ta nghĩ muốn hét to ba chữ —- Phát tài rồi!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :