1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 6: Ngạo khí – Vân Dung.



      May mắn là Vân Dung biết phủ cũ của Mạc gia ở đâu, hai người chúng ta tìm thấy chốn cũ. Mùi hương người nàng (giun: chính xác là mùi hôi vì lâu ngày tắm ấy ạ :”>) mạch xộc vào mũi ta, khiến ta suýt nhịn được mà ói ra. Phủ cũ của Mạc gia nằm tại cái ngõ hẻm vừa sâu vừa tối, được xây nên từ những phiến đá xanh to bản, giống như Bắc Kinh – tứ hợp viên. Trải qua mưa nắng, rêu xanh phủ kín những bức tường. Mặc dù cũ kĩ, nhìn qua vẫn thấy rất chắc chắn. Theo ta thấy, tính những trường hợp nguy hiểm (sợ nhất nửa đêm ngủ luôn ko dậy nữa, Diêm Vương hỏi ta chết như thế nào ta biết). Các ngôi nhà chung quanh so với Mạc gia cũ phủ lại nhìn càng cũ, nhưng vẫn còn có người ở.

      Ta cước đá văng đại môn tróc sơn son (giun: cửa lớn nhưng sơn son thếp vàng bị tróc ra rồi ý ạ) ra, cỗ mùi vị gây mũi bay lại đây. Ta che miệng ho khan vài tiếng, trái lại Vân Dung có phản ứng gì, tiến thẳng vào trong. Trong viện tài liễu gốc cây đào. Xem bộ dáng kia, có chút niên đầu. Cây đào bên cạnh thuần nhất cổ tỉnh, ta liếc mắt nhìn, vẫn có thanh lương thuỷ. Nhớ kỹ trước kia học tiểu học được cho bài khoá gọi cổ tỉnh, nguyên lai cổ tỉnh trong truyền thuyết chính là cái dạng này.

      Tổng cộng có 6 gian phòng ốc, ở giữa 3 gian, đồ sương phòng các 2 gian, cộng them gian phòng bếp, làm thành toà tiểu viện tử.

      Trái lại đồ trong phòng lại ít, đồ dùng hàng ngày đều rất đầy đủ, chỉ là cũ. Ta tìm gian phòng tương đối sạch , mang Vân Dung rửa mặt. Trong phòng có kính tử (gương), còn có mấy thứ trang sức rẻ tiền. Thậm chí còn có y phục, ta phỏng đoán gian phòng này chính là khuê phòng ta ở trước kia. đệm đoá hải đường to, thêu rất sống động, xem cái kia thủ pháp, hẳn là do “Liễm Dung” thủ bút.

      Vân Dung rửa mặt xong, mặt mũi thanh tú nguyên bản lộ ra. Ta tìm vài món y phục coi như sạch cho nàng thay, giúp nàng phát biện cái đầu dài thành hai bên, tuỳ ý thả phía trước ngực. Ta biết nhiều về cách sơ đầu kiểu cổ đại, trình độ cao nhất chỉ có đến thế này. Ta thấy trong hộp trang sức cổ bằng gỗ có đoá châu hoa lớn, tiện tay cầm lấy mang cài lên tóc Vân Dung. Khuôn mặt kia lại trương thêm vài phần quyến rũ.

      Ta xoay người, nghĩ mang nước bẩn đem đổ . Vân Dung đột nhiên kéo tay của ta : “Tam muội, ngươi tại sao đối ta đây lại tốt như vậy, ta trước đây đối với ngươi như vậy, ngươi chẳng lẽ hận ta sao?” Giữa gương đồng, ta xem thấy khuôn mặt Vân Dung tái nhợt đầy nước mắt.

      Ta cười nhạt: “Ta hận ngươi sao? hận ngươi sao? Mọi chuyện chẳng phải qua cả rồi sao? Ta rồi, chúng ta là tỷ muội, giọt máu đào hơn ao nước lã. Hôm nay ta rời khỏi hoàng cung, tại là thể trở về, hiên tại ngươi chính là người thân duy nhất của ta đời này.” Rời khỏi cung đình, từ bỏ tât cả, cuộc sống tự do tự tại chẳng phải là điều ta muốn sao? Trong lòng vì sao lại đơn như vậy. Thâm cung trung tần nhi có tốt? bệ rồng Tề Hạo có thể chỉ nghĩ đến ta? Càng muốn quên lại càng quên được. Nhịn được nhàng thở dài hơi.

      “Ngươi tại sao lại muốn rời khỏi hoàng cung?” mặt Vân Dung lên vẻ mặt tin. Vân Dung rốt cục cũng chỉ là cái Đại tiểu thư bị làm hư, hiểu được cung đình hiểm ác. Nhược bị ta cùng tĩnh di phu nhân xiêm áo nhất đạo, tại sớm mất mạng ngồi ở chỗ này.

      Ta gật đầu: “Là, ta rời khỏi hoàng cung. Tuy là nguy nga lộng lẫy, nhưng lại thích hợp với ta.” Ta đối nàng cười cười: “Lại càng thích hợp ngươi.” Ta mặc dù thông minh, nhưng vẫn là có chỉ số thông minh. Về cung đấu, chỉ số thông minh của Vân Dung chỉ là số .

      Vân Dung cũng cười: “ sai, cung đình thích hợp ta. Bất quá…” Nàng ngẩng đầu, nhìn mặt của ta: “Bất quá, cung đình khước thích hợp ngươi.” Nhân nột (giun: bản chất của con người), trải qua đau khổ vĩnh viễn lớn lên. Vân UDng tai còn….là Vân Dung của tháng trước.

      “Có ý gì?” Ta hỏi.

      « Tam muội ngươi mưu trí hơn người, nữ tử cung đình chỉ sợ đều bại trong tay ngươi. »

      « . » Ta lợi hại như vậy sao.

      « Thử hỏi thiên hạ có bao nhiêu nữ tử có thể giống như ngươi thanh tâm quả dục, giống như ngươi đại trí giả ngu ? Thiên hạ nữ tử ai cũng hy vọng sủng quan hậu cung, ham vinh hoa phú quý, mà ngươi cũng nguyện vi phi (giun :tranh giành ?), thậm chí tự nguyện vào lãnh cung. » Nàng thê lương cười tiếng : « Ngày đó ta nghe ngươi vào lãnh cung, cao hứng lâu. Đại tỷ cho ta biết, chỉ cần người muốn, ai có thể bức ngươi. Ngươi muốn tiến, muốn nhập cung đình, cho nên ngươi lựa chọn chỗ an toàn nhất hậu cung – lãnh cung. Ngươi ngu ngốc, chỉ là thông minh đáng sợ. Ngươi chẳng những thông mình, còn có thể nhìn thấy danh lợi, nữ tử như ngươi thế gian có mấy người ? Đem trí thông minh của ngươi, nếu là muốn lòng tranh thủ tình cảm, nữ tử hậu cung có mấy người đáng là đối thủ ngươi ? »

      Ta cười mà đáp, nàng xong đích xác đúng. Từ đến lớn đều xem kịch truyền hình về đấu đá chốn hậu cung, hơn nữa có thể thấy những…nữ nhân này là giở trò như thế nào. Ta liền giống như sống tại cung đình suốt 27 năm, rất nhiều chuyện ta rất hiểu. Nếu là ta lòng tranh danh lợi, cùng những nữ nhân ậu cung này…. là có liều mạng.

      mặt Vân Dung tràn đầy đơn, « Ta từ được nuông chiều, ỷ vào bản thân thơ văn xuất chúng, tâm cao khí ngạo. Ta chưa từng đem…bất cứ thứ gì để vào mắt, thậm chí ta coi ngươi là thứ đáng để cho ta coi, nhưng vẫn nể đại tỷ của ta. Đối với ngươi, ta càng là đánh tâm lý xem thường. Kỳ ta sai lầm rồi, Đại tỷ thông minh tuyệt đỉnh, ngươi so với đại tỷ càng thông minh hơn. Mạc gia ba cái nữ nhi, ngươi là…xuất chúng nhất. Mà ta ni ? Cái gì cũng phải. Bọn hạ nhân cùng Đại tỷ coi trọng ta, chỉ là bơi vì quan hệ của nương ta. Ngoại nhân nịnh nọt ta, đích xác bởi vì ta có điểm văn tài, có vài phần xinh đẹp, nguyên nhân quan trọng hơn cũng bởi vì phụ thân. »

      Ba tháng thấy, Vân Dung đích xác thông minh hơn rất nhiều, theo ta thấy : cùng ba tháng trước chênh lệch phải lấy năm ánh sáng ra tính toán.

      Trước kia, mọi người bên người nàng tung hô nàng, nịnh nọt nàng. Sau này ra khỏi cung, đại gia đối nàng thái độ chắn chắn có điều thay đổi. cái nữ nhân gả hai lần cũng gía được ra ngoài, cái nữ nhân mới tiến cung mấy ngày liền bị coi như kẻ điên đuổi ta, bọn tiểu nhân nhằm nàng mà khi dễ còn khi dễ ai ? Sau đó bị giá tới đây, nhất định lại ăn ít khổ. Nhân tình nóng lạnh, chắc nàng thấu hiểu.

      « Kỳ mỗi tỷ muội chúng ta ai cũng có sở trường riêng. » Còn ta ? Trưởng thành này đức hạnh, viết chữ, hoạ hoạ, đánh cờ, ca hát tẩu điều, dám nhận ‘nữ nhi xuất sắc nhất Mạc gia’ như nàng vừa .

      Ta tìm ghế ngồi xuống, thương tiếc hỏi : « Được, nghe ngươi gả cho vị thương nhân làm thiếp, như thế nào lại lưu lạc đến nước này. » phải ta muốn xát muối vết thương của nàng, chỉ là trong lòng nhị nổi mà hỏi a. Vân Dung ít ra cũng là thiên kim thượng thư, làm thiếp chẳng lẽ còn uỷ khuất….cái kia nam nhân ?? để mặt mũi cho Vân Dung chính là để mặt mũi cho Mạc thượng thư, để mặt mũi cho Mạc thượng thư chính là để mặt mũi cho ta (Cũng thể phủ nhận, ta mang Mạc thượng thư coi như cha của mình, mặc dù rất cổ hủ, đối với ta cũng chân hảo), để cho ta mặt mũi ta đương nhiên cũng chẳng cần giữ mặt mũi gì cho .
      Vân Dung quay đầu , muốn nhìn, nước mắt, im lặng rơi xuống.

      Ta nhàn nhạt cười : « cái này… Ngươi rất đói ? Tỳ Bà nha dầu kia như thế nào vẫn chưa trở lại. »

      « Tam muội…ta… » Vân Dung thốt ra lại nuốt xuống.

      « Vân Dung, gọi ta là Mai Ảnh. Năm đó, Liễm Dung sớm chết ở trong cung, ta chỉ là Mai Ảnh. » Vô luận là trước mặt bất cứ kẻ nào, ta cũng chỉ là Mai Ảnh. có những thứ…hào quang hư vô, loạn thất bát tao danh khí, đô bao phủ ba. Ta chỉ là Mai Ảnh, coi như là chưa từng có chuyện gì, chỉ có tương lai – là Mai Ảnh.

      Vân Dung ngạc nhiên, cách nào ra kinh ngạc, ta cười cười : « Vân Dung, ngươi là muốn cho mọi người trong thiên hạ biết. Ta Mạc Liễm Dung đứng đầu cung tân, tự nhiên xuất ở Tề Châu sao ?

      Vân Dung tức cười, « Hoàng thượng đối ngươi tốt sao ? » Lập tức cười khổ : « Chúng ta tỷ muội đồng bệnh tương liên. »

      Ta gì, ta có thể cái gì ? Cho dù mang lương tâm giẫm lên dưới chân ta, ta cũng thể rằng đối ta là tốt. Chỉ có thể , ta muốn chôn xác tại thâm cung, cho nên ta mới vứt bỏ tất cả, tất cả….

      Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, hẳn chính là Tỳ Bà, ta vội vàng chạy ra mở cửa.

      Tỳ Bà ôm đống đồ lớn, đồ ăn lẫn đồ dùng, thở hổn hển đứng ở cửa. Ta cười : « Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ăn cướp a ? Như thế nào lại biến thành như vậy ? »

      « Hồi tiểu thư, Tỳ Bà nhất thời tìm được nơi này, cho nên lạc được, lại sợ tiểu chỉ chờ được sốt ruột, cho nên bỏ chạy tới. » Ta mới vừa rồi vẫn còn theo bản năng mang nàng coi như Tần Nhi, mãi đến khi nàng ra cung khính như thế, ta mới chợt nhân ra nàng phải Tần Nhi.

      « Vào , mua cái gì ngon vậy ? »

      « Hồi tiểu thư, nô tỳ thấy vừa rồi vị nương kia đói bụng, nên mua ít điểm tâm quả vỏ cứng ít nước, còn có đùi gà… » Ta vựng, mua nhiều như vậy, Vân Dung ăn hết sao ? Ta thấy hoài nghi.

      chứng minh, Tỳ Bà sai, Vân Dung vừa thấy thực vật chẳng khác nào đói cẩu thấy đầu khớp xương, tay cầm lấy giống nhau, miệng nhai tràn đầy. Ta sợ nàng nghẹn, vội vàng mang chén nước đưa nàng uống. Tại ăn quá nhanh, cẩn thận bị sặc, ta vội vàng cho nàng thuận thuận khí. Ho khan vài tiếng, Vân Dung cảm kích : « Tam….
      Nhìn Tỳ Bà, vội sửa lời : « Mai nương, cám ơn ngươi. »

      « Đừng khách khí, ta cùng Liễm Dung là hảo tỷ muộ, ngươi tự nhiên chính là tỷ tỷ của ta. » Lời này đương nhiên là cho Tỳ Bà nghe.

      Buổi tối ta ở lại cũ phủ, để Tỳ Bà trở về cho mẹ nuôi, ta gặp phải cái bạn tốt, cho nên liền quay về.

      Bóng trăng nhàn nhạt, trong viện – cây già lẳng lặng đứng đó. Ta nhìn sương phòng đối diện, đôi mắt đột nhiên nhoè lệ. Vân Dung kiêu ngạo, thanh cao, giờ hoàn toàn biến mất. Nàng tới cùng là phải chịu bao nhiêu đau khổ, nữ tử kiêu ngạo như thế lại biến thành như vậy…

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 7: Lão hồ ly.

      Đêm khuya, trận gió lạnh nữa lại thổi vào. Đứng trước cửa sổ, ta là đêm ngủ.

      Ngày thứ hai ta dậy sớm, ta lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, Vân Dung còn ngủ. Nàng ngủ rất say, giống như cái hài tử. Nhất định nàng phải chịu nhiều đau khổ, có thể ngủ giấc an lành dễ dàng. Ta đành lòng quấy rầy, ta thâ trở lại Nguỵ gia. Rừa mặt qua loa, ta bồi mẹ nuôi ăn điểm tâm. Mẹ nuôi vừa thấy ta, sắc mặt lộ ra vui mừng : “ Ảnh nhi trở về? Nghe Tỳ Bà ngươi gặp được vị bằng hữu, cho nên ở lại Mạc gia phủ cũ?”

      Ta gật đầu, “Đúng vậy, ta gặp phải Mạc gia Nhị tiểu thư Vân Dung nương. Nàng bộ dáng kia quả thực đáng thương, nàng tại Tề Châu còn ai thân thích, cho nên ta lưu lại bồi nàng. như thế nào ta cùng Mạc Tam tiểu thư cũng là bạn tốt, cùng Vân Dung cũng gặp qua mấy lần.” Ta mặt đỏ tâm động, nhận bản thân cùng Mạc Liễm Dung là bằng hữu.

      Mẹ nuôi nghe ta như vậy, kinh hãi, vội hỏi: “Ngươi Mạc gia Nhị tiểu thư làm sao cơ?”

      “Ta cũng biết, ngày hôm qua ta gặp phải nàng tại đầu đường ăn xin, hỏi nàng cái gì cũng là chịu , có lẽ là trượng phu bạc đãi nàng.” Người giàu có năm thê bảy thiếp, trong khi đó tranh thủ tình cảm, đấu đá nhau tuy bằng ậu cung tranh đấu, nhưng cũng là hồi chiến đấu kinh tâm động phách. kể tâm kế, nhất định bị hại. Ta chắc chắn, nhất định là đám thê thiếp của tên trượng phi kia khi dễ nàng.

      Hoạ Hoạ (Nguỵ gia có bốn cái nha đầu, Tỳ Bà, Kỳ nhi, Thư nhi, Hoa Hoạ, vốn là cầm kỳ thư hoạ, mẹ nuôi cảm thấy tên này rất tục khí, liền đổi thành Tỳ Bà) bưng lên chén cháo, ta nhấp môi chút, lo lắng hỏi: “Vân Dung cưới qua hai lần, đây là lần thứ 3, e là nàng còn mặt mũi nào trở lại kinh thành.” Vân dung hai lần cưới thành, hơn phân nửa là lỗi bởi tại ta. Ta đối nàng có chút áy náy, đó cũng là nguyên nhân ta đối tốt với nàng. Kỳ ngày trước ai có lỗi với ai cả, chỉ là trong lúc đó có thua thiệt, là ta nợ nàng. Nàng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, ta phá cả đời nàng. Lúc đầu tính toán, ta lòng chỉ nghĩ đến bảo trụ tính mạng của nàng. Khi ấy ta muốn cho nàng vào lãnh cung, đến lúc đó ta chiếu cố nàng, nàng phải chịu đựng gì đau khổ. Nếu như sau này nàng thay đổi tính tình, ta suy nghĩ mà lại đem nàng ra. Nhưng là ta nghĩ tới nàng bị đuổi khỏi cung, sau nàng lại mang cái danh bị gả hai lần, ai còn thèm cưới nàng? Ta là tạo nghiệt, tại cần phải bồi thường nàng cho tốt. Ta mặc dù có điểm hèn hạ, những cũng vẫn có nhân tính.

      Mẹ nuôi thở dài hơi, “Ngươi yên tâm, ta để Mạc tiểu thư phải khổ đâu.”

      Ta ngẩng đầu, vẻ mặt hình dấu chấm hỏi, chuyện này có liên quan gì đến nàng?

      “Mạc tiểu thư giá, chính là cái nhi tử nên thân kia.” Mẹ nuôi thản nhiên . Nếu như phải cái ghế đủ vững chãi, hẳn là bản thân ta cũng sớm rớt xuống ghế cơ. Vân Dung cư nhiên lại là gả cho cái…. Nguỵ Thân có lương tâm, có thiên lý a.

      “Vân Dung giá.. nhất định…. Mẹ nuôi thứ cho ta lắm miệng, ngươi cùng cha có phải hay cùng Mạc gia có điểm giao tình? Tại sao Vân Dung lại phải uỷ khuất làm thiếp?” Ta thực biết.

      Nghe nàng giải thích hồi, ta cũng hiểu. Cha nuôi cùng Mạc thượng thư đích xác là đồng song bạn tốt, năm đó khi chưa làm quan, là khách quen của Nguỵ gia. Chỉ là mấy năm nay, rất ít liên lạc. Trước đó vài ngày, Nguỵ Thân đến kinh thành buôn bán, ngẫu nhiên nghe Vân Dung đầu tiên là bị thành vương thối hôn, sau lại bị biếm ra khỏi cung, chủ động đưa ra ý muốn lấy Vân Dung. Thượng Thư thấy con của cố nhân muốn kết hôn với nữ nhi tàn hoa bại liễu của mình, tự nhiên là nguyện ý. biết tình cảnh của Vân Dung, nên có ý tứ mở miệng đòi almf chính thây. Đành để cho Vân Dung gả cho Nguỵ Thân với thân phận thiếp thất.

      Người sáng suốt cũng biết, Nguỵ Thân chỉ là nghĩ dựa vào Thượng Thư đại nhân này che đỡ như cây đại thụ mà thôi. Nguỵ gia hai cái lão nhân cũng sớm tách Nguỵ Thân ra ở riêng, muốn lấy them tiếp bọn họ tự nhiên khó mà cái gì. Hôm nay thấy con mình cư nhiên như thử (tự nhiên như chuột: để vậy vần hay hơn a? :”>) ngược đãi nữ nhi của cố nhân, mới có ý ra mặt.

      Ta nghe mẹ nuôi xong, trong lòng dần dần hạ nhiệt. Nguỵ Thân, quả thực phải người. phải là ỷ vào bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn sao? Con mẹ , bổn gian thương ta đây còn chưa xuất thế này, nào đến đến phiên diễu võ dương uy.

      Dùng qua cơm sáng, ta trực tiếp thư phòng tìm cha nuôi. Cha nuôi chính là nhàn nhã chơi luyện tự ni (luyện chữ), cha nuôi tả tự nhìn rất đẹp, chỉ là thiếu cái khí khái bá đạo cần có của nam nhân.

      Thấy ta qua, cha nuôi cười híp mắt : “Ảnh nhi, tìm ta có chuyện gì?”

      Ta cười cười: “Ta đích xác có chuyện trọng yếu tìm ngài.”

      “Hảo. Ngồi .” chỉ chỉ ghế, tự mình ngồi xuống trước. Ta đưa mắt ngắm tả tự, “Cha, người tả tự rất tốt, chỉ là nhìn hơi nhu hoà.”

      “A? Ngươi biết thư pháp?”

      , ta chỉ biết tâm. Cha mấy năm gần đây để ý tới sinh ý tràng thượng chuyện, nhất tâm chỉ nghĩ tới an hưởng tuổi già, khí phách tung hoàn thương trường năm xưa là tự nhiên mất.” Nha đầu dâng lên chén trà, mùi thơm thoang thoảng, là trà ngon, ta vẫn giữ nguyên bộ dáng, cười : “Cha, còn khí phách chẳng khác nào hùng đường cùng. Thương trường như chiến trường, chiến trường chỉ có địch ta, có phụ tử thương trường thượng cũng giống nhau.”

      Cha nuôi cũng hơi hơi trầm tư, cười : “Ảnh nhi tới cùng là muốn cái gì?” Lão hồ ly, sớm biết ý đồ của ta.

      “Cha, ngài bảo đao chưa lão, tự nhiên hùng đường cùng? Chẳng qua là người cố tình nhượng trứ ca ca thôi, có phải hay ? Ta nghĩ rằng mặt dung túng cũng phải là chuyện gì tốt. Phải có lúc cho biết tại cái thế giới này cũng đơn giản giống như nghĩ, càng nên cho biết, nhân giả vô địch. Lời muốn nghe càng phải nghe, cha mẹ sớm muộn gì cũng phải rời khỏi cái thế giới này. Đến lúc đó nếu ca ca vẫn là còn giống như tại, hoành hành ngang ngược, lòng dạ độc ác, sớm muộn gì cũng chỉ làm hại bản thân thôi. Nếu như ngài thương . Nên giáo dục cho tốt, phải mặt dung túng như vậy.” Ta như mây bay gió cuộn (giun: chị chém gió có? =.=. Chị Liễm: Cầm dép lên lườm; giun: thử ném xem, em edit nữa chị chỉ có mà mốc mặt nhá!; Chị Liễm: hạ dép xuống…), bất quá cảm giác kia giống như uy hiếp cái lão đầu. thầm mắng bản thân hèn hạ, tới cổ đại sau này, lại càng hèn hạ thêm.

      Cha nuôi đương nhiên hiểu được ý của ta, nhìn nhìn nghi hoặc. Cười cười thở dài : “Ai, ta già rồi, muốn quan tâm những việc chốn thương trường này… Có đứa con như thế, là Nguỵ gia ta bất hạnh…”

      Ánh mắt ta lập tưc tặc quang tặc quang, “Cha nuôi, nếu như người tin qua được lời của ta, ta nghĩ cùng ngườ cùng nhau kinh doanh Bảo Châu lâu.”

      Cha nuôi ngẩn người, lập tức khoát tay: “Thôi thôi, ta già rồi, muốn quan tâm nữa. Ảnh nhi là nữ hài tử, sao có thể xuất đầu lộ diện, ta giúp ngươi xem xét người tốt gia, sớm chút gả cho ?” Gả , ta mới có 18 tuổi mà thôi. (t/g:27 tuổi, bà già, gạt người cũng phải như vậy chứ, các độc giả ai cũng biết ngươi 27 tuổi, của ngươi hoa ngôn xảo ngữ tuyệt đối che dấu được chân tướng , tác giả bất lương cười gian suy nghĩ).

      Thất bại, xem ra cha nuôi là muốn trông nom cái…nhi tử nên thân kia… Càng , chỉ sợ là càng tin ta. CŨng tại ta, quá nóng vội. Ta mới đến Nguỵ gia được mấy ngày. thông hiểu ràng gia cảnh Mạc gia, hiệu suất như thế tuyệt đối là của điệp viên cấp cao. Vốn ta là nghĩ sau này bàn lại hợp tác mở công ty, biết Nguỵ Thân chính là lão công đáng ghê tởm của Vân Dung, ta loại ham muốn chỉ cần ta liền phải lập tức quỳ gối trước mặt của ta van xin dục vọng. Ai, lần sảy chân để hận nghìn đời, giống như ta người thông minh như vậy cư nhiên lại phạm sai lầm đơn giản như thế. Cha nuôi bắt đầu đối ta hoài nghi, có thể hay phái người điều tra thân thế của ta?

      “Cha nuôi, nhất định người đối ta rất kỳ lạ, ngươi nhất định cho là ta vào Nguỵ gia có cái gì ý đồ bất lương có phải hay ?” Tự ra tương đôi dứt khoát. Cha nuôi lời nào, ta cười : “Cha nuôi, kỳ ta căn bản là có ý đồ gì, gặp phải các ngươi là ngẫu nhiên. Còn như ta nghĩ buôn bán, chỉ là vì tiền.” Mặt ta lập tức biến sắc, làm ra bộ bộ dáng dáng đáng thương.” Đại nương là kẻ tham tiền tài, nàng muốn đem ta gả cho lão đầu kia, chủ yếu là vì coi trọng tiền tài. Nếu như ta kiếm được rất nhiều tiền, nàng cũng miệt thị ta. Kỳ ta cũng phải là muốn diễu võ dương uy, ta đây làm vậy cũng là vì mẹ ta. Mẹ ta xuất thân bần hàn, sau khi từ trần bài vị cũng được đem vào từ đường. Mẹ ta bị bao người khinh bỉ, ta muốn nàng chết rồi vẫn còn phải nhận hết khinh bỉ của người nhà. Cho nên, ta phải có tiền, có tiền mới có quyền. Ta muốn bắt đại nương thừa nhận mẹ ta, ta muốn cho linh hồn mẹ ta được yên nghỉ.” Càng ngày trình độ diễn xuất của ta càng tăng <hẳn có thể làm diễn viên :))>, ta thầm khinh bỉ bản thân.

      Ta len lén quan sát thần sắc của cha nuôi, tỏ ra bộ mặt đồng tình. “Ảnh nhi, sau khi ta trăm tuổi (Chết), tài sản của ta đều là của ngươi. nữ hài tử như người cần gì phải xuất đầu lộ diện.” Cổ hủ, cổ hủ…nữ hài tử làm sao.. miệt thị ta vậy, ta lại càng muốn thành đệ nhất gian thương. ngày nào đó, ta muốn chỉ cần giậm chân cái, giới buôn bán Tề Châu liền đẩu tam đẩu. Cái thứ chó má Nguỵ Thân kia…, thấy lão nương là muốn chạy lại đây kêu lão đại.

      Nếu thuyết phục được cha nuôi, kế hoạch đầu tư theo hình thức cổ phần hoàn toàn thất bại, ta chỉ có thể lên kế hoạch độc lập khai ra công ty. Còn việc phải làm cái gì, còn chờ khảo sát .

      Mẹ nuôi ăn xong điểm tâm liền mang theo Hoạ Hoạ ra ngoài, nghe tìm chỗ ở của Nguỵ Thân. Ta biết cũng vô ích, Nguỵ Thân có thuốc nào chữa cứu được, làm sao chịu nghe ời của nàng. Để Tỳ Bà ở lại trong phủ, ta hồi phủ cũ tìm Vân Dung.

      Mang Vân Dung đến tử lâu nổi danh nhất trong thành, ta nghĩ muốn đưa Vân Dung mua sắm. Vân Dung thấy mx vị món ngon ánh mắt liền sáng lên, ta nghĩ thấy là kinh khủng. Nàng cũng là tại mật đường lý lớn lên, mấy tháng thấy liền phát triển trở thành bà khất cái??

      Mua ít son, bột nước, trang sức, y phục, mua kỷ khối bố trả lại cho nàng, châm tuyến. Mặt khác mua cái đàn tranh cho nàng giết thời gian, linh linh toái toái đồ nhất đống lớn. Ta mệt muốn chết, cổ đại là phiền phức, siêu thị đại là tiện lợi. Siêu thị….ta linh quang chợt loé, trong đầu xuất cái ý nghĩ.

      Rốt cục, hai chúng ta cộng tác cùng cố gắng, nguyên bản căn phòng tồi tàn trở thành mới mẻ sạch , khuê phòng tiêu chuẩn dành cho Đại tiểu thư xuất trước mặt.

      Vân Dung cảm kích, nắm lấy tay ta, “Mai Ảnh, cám ơn người.”

      “Cám ơn cái gì, chúng ta là người nhà cả mà.” Kỳ tâm tư ta yên, ta rời khỏi Nguỵ gia, dù sao cũng phải có cái chỗ để ở, ta liền quyết định ở lại nơi này. Đương nhiên phải muốn đem Vân Dung đuổi ra ngoài, mà là chúng ta cùng nhau ở chỗ. Trước mắt ta chuẩn bị gây dựng nghiệp, tài chính khẩn trương, có thể tỉnh liền tỉnh.

      Buổi tối bồi Vân Dung cùng nhau ăn cơm, mời nàng nghỉ ngơi sớm, còn ta đến Nguỵ gia chào từ biệt.

      Vừa vào cửa liền gặp phải Hoạ Hoạ, nghe nàng mẹ nuôi hôm nay đến tìm Nguỵ Thân, cho bạc đãi Vân Dung, kết ủa bị Nguỵ Thân mắng cho im bặt. Nguỵ Thân chết tiệt, Bổn tiểu thư tới, ngươi liền chuẩn bị phá sản nha. Trước mắt, mục tiêu lớn nhất là tranh nhau buôn bán làm Nguỵ Thân phá sản.

      Ta tìm được mẹ nuôi, nàng ở trong phòng vẫn còn buồn bực.

      Nhìn thấy ta, nàng tở ra chút khiểm ý, nhất định là vì chuyện của Vân Dung. Ta cười: “Nương, có phải hay vì chuyện của Vân Dung.”

      “Ai, cái tên nhi tử ra gì kia, nghĩ tới mà tức chết ta.” Mẹ nuôi vẻ mặt bi phẫn.

      “Nương, ta là hướng người chào từ biệt.”

      Mẹ nuôi bắt đầu kích động: “Tại sao muốn ? Chẳng lẽ là chúng ta chiếu cố ngươi có gì tốt sao?”

      phải, tại để Vân Dung mình ở lại Mạc gia phủ lý cũ, ta yên lòng, cho nên muốn qua bồi bồi nàng. Vân Dung là bạn tốt của ta, vô luận như thế nào cũng muốn đem chuyện nàng xử lý cho tốt.”

      “Mang Vân Dung tiếp nhận lại đây ở, như thế nào nàng cũng là con dâu của ta.” Cái này…nhi tức phụ (Con làm cha mẹ tức), Vân Dung dám.

      “Nương, Vân Dung kích động, ta nghĩ muốn để nàng nghỉ ngơi tốt, ở chỗ kia tốt hơn.”

      Mẹ nuôi hơi chút trầm tư: “Được rồi. Để Tỳ Bà cùng Thư nhi theo qua hầu hạ, có cái gì cần tiếng với ta.” Mẹ nuôic cảm giác được lời của ta cũng có lý, đương nhiên đáp ứng. Miễn phí kiếm được hai cái nha đầu, ta càng vui.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 8: Ta là gian thương.





      Đơn giản hướng cha nuôi đầu đuôi, vào lúc ban đêm liền mang theo hai cái nha đầu đến cũ Mạc phủ. Ta rất tự nhiên liền cùng Vân Dung ở chung chỗ, hai cái nha đầu ngụ ở đối diện. Nguỵ gia thể là cái nhà giàu có gì, nhưng vấn có thể coi là giàu, các nàng hai cái lại theo ta trong lòng cảm giác được có điểm uỷ khuất. Tại ta đánh phần thưởng hậu là kỷ hoả trân châu, tự nhiên uỷ khuất trong lòng cũng tan biến. Cũng vẫn là Tần nhi tốt với ta, vô luận ta nghèo túng thế nào, theo ta khó khăn vất vả thế nào, nàng cũng ly thân ta, như khí mà luôn ở bên ta. Trân châu của ta a, giá trị liên thành, lòng tiếc nuối.



      Tình trạng của Vân Dung đích thực rất ổn định, ta cùng nàng chơi hai ngày, rồi để Thư nhi bồi nàng, Ta rốt cục bắt đầu áp dụng kế hoạch vĩ đại của mình.



      Kỳ kế hoạch của ta rất đơn giản, nhất định mở nhà bán đồ dùng nữ tính giữ độc quyền về …Điếm, lấy tên hay là — trang sức màu đỏ phường.



      Dựa theo kế hoạch của ta, trang sức màu đỏ phường thường cầu mặt tiền cửa hiệu lớn. Ăn, xuyên, dùng, đùa, đầy đủ mọi thứ. Ta vẫn còn chuẩn bị sắp xếp ít tân triều trang sức, sau đó tuỳ theo số lương cầu mà cung ứng. Mặt khác tái nghiên cứu chế tạo ít trà lài, còn có nước trái cây đại. đại mọi người hội đấu địa chủ, ta cũng dự định ở chỗ này mở rộng. Tóm lại chỉ cần có tiền, trang sức màu đỏ phường là thiên hạ nữ nhân.



      Ta đến hiệu cầm đồ, mang hầu hết trang sức của mình , chỉ để lại vài món tuỳ tiện mang mang. Nguyên bản ta là dự định mang bán hết, dù sao ta cũng thích mang. Nghĩ lại, người muốn ăn mặc, có mấy thứ đồ giữ thể diện. Rất dễ dàng bị đồng hành khinh thị, thương nhân vĩnh viễn là…lợi thế nhất. Cho dù sau này muốn muốn, vẫn có thể đặt ở châu báu quầy chuyên doanh làm tuyên truyền. Đồ Thái Hậu ban cho cũng giống bình thường, thiên hạ thủ phủ Dật Phong cồn tử tặng – chả lẽ lại là hạ tam lạn – mặt hàng. bao trang sức, cư nhiên tương đương 15 vạn 8 ngàn lượng. Ta bây giờ còn nhớ ánh mắt của lão bản tại hiệu cầm đồ kia, vẻ mặt hèn mọn…Này…Nhất định trong truyền thuyết – ngà voi bạch như ý? Phỉ thuý ngọc Lưu Ly? Đông hải trân châu? Thiên, cư nhiên dạ minh châu?…. Xem hết trang sức của ta, thượng khí thượng khí. Sau đó khống chế được bản thân sung sướng, nghiêm túc địa đạo: “ nương, ra giá .”



      Ta như đinh đóng cột: “20 vạn lượng bạc, sống đương.” đầu lão bản – mồ hôi… giọt, hai giọt…. 20 vạn lượng a, là cái….thu nhập bao nhiêu năm của hiệu cầm đồ này…



      “10 vạn.” Ta ngất, giảm của ta nửa giá.



      “10 vạn, tử đương ( bán!” Đệ nhất nhất thiên hạ phú gia tặng phẩm, chẳng lẽ chỉ có giá trị…này a.



      “16 vạn, sống đương.” Ta cắn chết tha.



      Ta ôn hoà – câu: “Mấy thứ này chính là do thương đội của Dật Phong công tử mua về từ Tây Vực đem đến tiến ta làm lễ vật, 16 vạn cũng là tiện nghi ngươi.”



      Tại thương trường hỗn nhân, làm sao biết đại danh Dật Phong công tử, đầu lão bản lại chảy thêm mấy giọt mồ hôi nữa. trước mắt tuổi còn trẻ, nghĩ là có kinh nghiệm gì, ý đồ xảo trá lừa gạt. nghĩ tới nàng cư nhiên cùng Dật Phong công tử quan hệ cạn (quan hệ đơn giản, có thế là hơi sâu ấy ạ). Dật Phong công tử nổi tiếng là gian thương, người ở bên cạnh há là đơn giản như vậy. Ai, đương bản thân tài liễu ba. Ai kêu đồ nàng xuất khỏi tay đều là hi thế trân bảo chứ.



      “15 vạn 8 ngàn lượng, tử đương.”



      “15 vạn 8 ngàn lượng, sống đương.”



      (giun: Đoạn là mua , bán , cuối cùng là có mua, chung quy là kéo co thôi ý mà =.=”)



      “Hảo, bất quá ngươi nếu 3 tháng đến chuộc, nhất định tử đương.” Lão bản trong long tính toán, mấy thứ này đều là pha loãng trân bảo. 15 vạn 8 ngàn lượng tuy là hơi mắc, bất quá cũng đáng. Sống đương liền sống đương. 15 vạn 8 ngàn lượng cũng phải là số lượng , đừng ba tháng, nhất định ba năm, này cũng chưa chắc nã (chuộc về?) tính ra gần 16 vạn lượng bạc, vật này còn phải của .



      “Sống đương, nửa năm.” Lòng ta lý có thể có tính toán nhặt ni.



      “Hảo, nửa năm liền nửa năm.” Lớn như vậy nhất bút số lượng, đa cấp 3 tháng ta cũng nã ra. (giun: chắc là “cho 3 tháng ta ko chuộc ra kịp”).



      Vì vậy, trang sức của ta liền trở thành xấp dầy bạc (ở đây là ngân phiếu). Viết khế ước lưỡng phân (chia cho 2 bên), song phương các bảo tồn phân (mỗi bên giữ phần). Ấn cánh ấn, ta phải ý cười gian.



      Ta mang bạc gửi vào ngân hàng tư nhân, cao hứng tìm kiếm mặt tiền cho cửa hiệu. Từ ngân hàng tư nhân ra, Tỳ Bà vấn: “Tiểu thư, người cùng thiên hạ thủ phủ Dật Phong công tử có quen biết?”



      “Đúng vậy, chúng ta rất thân. nếu là biết ta mang trang sức tặng cầm biết có vẻ mặt gì.” Ta nghĩ tới mặt liền có chút hả hê.



      Vẻ mặt Tỳ Bà lập lên hâm mộ: “Nô tỳ hâm mộ tiểu thư.” Xem ra là cần phải thay đổi suy nghĩ về chủ nhân.



      Tham quan ngày, rốt cục hiểu cái…thành thị này. Vị trí tốt nhất là bị Bảo Châu lâu nằm vào, đáng tiếc, cái chỗ này thể mua được. Châu báu hiên ở phí đối diện cũng tệ. Nguỵ nhân gia vẫn còn chân hội tuyển địa thế, cái chỗ này đích là nơi tốt nhất để mở cửa tiệm. Nơi này cố nhiên là hảo, chính là trang sức màu đỏ phường tự nhiên phải được bán cả trang sức linh tinh, đến lúc đó phải thành theo chân bọn họ hai nhà đối nghịch sao? Nếu là chọn ở nơi khác, địa thế trở thành hoàn cảnh xấu. Việc buôn bán, địa thế là trọng yếu.



      Trầm tư suy nghĩ, ta rốt cục cũng quyết định muốn đem trang sức màu đỏ phường mở tại bên cạnh Bảo Châu lâu, tương lai lâu, thành tam chân thế chân vạc. Bảo Châu lâu của cha nuôi cũng khoái được, suy sụp để gia nhập liên minh ta.



      Trước khi mở cửa tiệm, ta nhất định vẫn còn thiếu vài người tài a. Lần trước tại Châu Báu hiên thấy cái…chưởng quỹ kia, ta đối là ‘thèm thuồng tam trì’.



      Để có thể đoạt được người tài như thế này, ta thể lần nữa tới thăm Châu Báu hiên. Ta vào cửa, lão chưởng quỹ liền nhận ra ta. cười : “ nương lại tới tiểu điếm, phải chăng có cầu gì?” Liền dùng thái độ này mà phục vụ, ta nên trọng dụng. Bất quá ta thỉnh làm Tổng kinh lý, phải người bán hàng.



      Ta thản nhiên : “CHưởng quỹ, ta cái gì cũng cầu.” Ta to, cố ý nắm lên đống lớn trang sức, rồi đem vứt hết mặt đất kêu tiếng ‘ba’



      Bọn tiểu nhị biết ta là tìm đến tra (dò xét), đôi mắt che giấu được lửa giận. Lão chưởng quỹ từ từ giảm nhiệt đầu, đối hoả kế bên cạnh : “Các ngươi được dùng ánh mắt đấy, nếu nương đây hài long, lại mang ra đây them ít nữa, đứng ngu ra đấy làm chi.” Lại đối ta mà : “ nương, cần cái gì cứ việc , để tiểu nhân mang ra cho ngài là được. nương tự mình chọn lựa trang sức, sợ ô uế tay của ngài.”



      Ok, đủ tư cách. Chỉ bằng chừng này miệng lưới khéo léo đưa đẩy, là ta muốn đặt làm Tổng Kinh Lý.



      Thái độ của ta thoáng cái quay ngoắt 180 độ, cười : “tiểu nữ trử tại là cái kế hoạch, hy vọng chưởng quỹ có thể giúp ta.” Ta thẳng vào vấn đề.



      Lão chưởng quỹ cười : “ nương, hảo y của người tiểu nhân xin nhận, chỉ là ở chỗ này tiểu nhân thấy rất tốt.”



      Ta kéo kéo ống tay áo, “Chưởng quỹ, ngươi biết lo lắng, nếu như ngươi nguyện ý, vị tri Tổng Kinh lý, tiểu nữ tuỳ thời vì ngươi mà để lại.”



      “Tổng Kinh lý?” CHưởng quỹ hiên nhiên chưa từng nghe đến cái…chức vị này.



      “Cái…chức vị này chẳng khác nào chưởng quỹ, chỉ là tiểu điếm sinh ý cùng cửa hàng giống với nhau. Ta còn trở lại, chưỡng quỹ hãy suy nghĩ cho kỹ.”



      Tại bên cạnh Bảo Châu lâu, sau khi khảo sát N cai cửa hang, cuối cùng ta cũng phát cái cửa hang bán tơ lụa kinh tế bị đình trị cùng với cái khách điếm. Nếu về mặt tiền cho cửa hiệu, hai cái nhà này chính là thích hợp nhất. Hai cái nhà này là ở nhất tràng trong phòng, phía dưới tầng là tơ lụa trang, ở tầng hai là khách sạn. Hắc hắc, trời cũng giúp ta, mang 2 cái điếm trực tiếp mua lại đây, có thể mở lên cái bài tử trang sức màu đỏ phường. Bất quá tại bội, cái câp thiết là thiếu cái trợ thủ đắc lực a. Cái…Mã chưởng quỹ này, ta là nhất định phải có được. Ta phải nghĩ cái biện pháp…thu mua được lại đây trước .



      Nhắm đến người như vậy, lợi dụ (dụ dỗ = quyền lợi) ta thử qua, hoàn toàn có hiệu quả. Con người dù ngoan cố thế nào, cũng đều có nhược điểm. Nếu tại người tìm được điểm phá, được lắm, ta tìm đến thân nhân nhà . <giun: chị này bựa – LD: lườm nguýt. Giun: chị có thích em ngâm giấm ko? LD: cúi đầu uỷ khuất>



      Ta tìm mua cái kỹ nữ, nhờ nàng đến Châu Báu hiên tìm bọn tiểu nhị chuyện phiếm, quan trọng là để nghe tin tức về Mã chưởng quỹ.



      trăm lương bạc cũng phải uổng phí, sau ngày, kỹ nữ kia cũng nghe được thông tin cơ bản về Mã chưởng quỹ.



      Cha mẹ của Mã chưởng quỹ sớm quy tiên rất lâu, có than nhân gì, chỉ có vị thê tứ, con , bối cảnh coi như đơn giản.



      Về thê tử của , còn có đoạn tin tức hồng phấn ( là chuyện cũ). Mã chưởng quỹ khi còn trai tráng phong độ , trừ ra… có điểm cổ hủ, trong ngoài (nhân cách + mã ngoài) khuyết điểm nhiều lắm. Tài tử phong lưu như vậy, gặp phải vị kỹ nữ có gì nổi danh – Phục Linh. Phục Linh mặc dù phải hoa khôi tên đứng đầu bảng, nhưng cực kỳ cao ngạo. biết như thế nào, dĩ nhiên nhìn trúng Mã tú tài. Hai người vốn là tâm đầu ý hợp, bất đắc dĩ lão Mã nghèo quá, lại còn phải chiếu cố phụ thân ngã bệnh, có cách nào vì nàng chuộc thân. Vì vậy hai người thầm nhau, long ý suốt mừoi mấy năm. Mãi đến năm trước, Phục Linh lâu năm sắc suy, bị tú bà đuổi ra, bọn mới có thể tái tục tiền duyên. Nghe , 8 năm trước, Mã chưởng quỹ muốn cưới Phục Linh, từ đó liền phá ốc tang kiều. Hai cái đều là cuồng dại nhân (2 kẻ cuổng dại, giun là quá cuồng. chờ lâu thế…@@ quá phục…) , cư nhiên đợi nhau nhiều năm như vậy, ta thể bội phục.



      Khuyết điểm của lão Mã, hẳn phải là người Phục Linh. Trang sức màu đỏ phường là chỗ ăn chơi cho nữ tử, rất nhiều thứ nữ tử tự nhên rất muốn làm. CHính là ta đến nhièu chỗ mời như vậy cũng hiểu, muôn có nha đầu thong minh khéo léo? bằng tự mình huấn luyện. Phục Linh tại thanh lâu nhiều năm như vậy, thủ đoạn nhất định đột phá, đem người mới tập trung học theo huấn luyện của Phục Linh. Có thể đem cả hai vợ chồng họ mang về mình, đích xác là được trợ giúp .



      Sau phải mất đến N cái trắc trở, ta mới nghe được chỗ ở của Mã CHưởng quỹ.



      Vào cái sáng sớm, ta chắc chắn Mã chưởng quỹ nhất định là ở trong điếm, mới đến cửa nhà tìm. Chỉ chốc lát, vị nữ nhân dưới 40 tuổi ra mở cửa, nữ nhân kia than y phục màu đỏ sậm, thản nhiên : “Hai vị tìm ai?” Ta đoán nàng hẳn là Phục Linh.



      Ta cười: “Ta tìm Phục Linh.”



      Nàng lặng giây : « Ngươi là ai ? Tìm ta có việc gì ? »



      « Tiểu nữ tử là ngưỡng mộ phu nhân, đặc biệt muôn diện kiến. » Công phu vuốt mông ngựa của ta cũng là bậc nhất.



      « Ngươi ngưỡng mộ ta ? » mặt nàng tất cả đều là kinh ngạc, cũng cõ tia khinh thường.



      « Đúng vậy, nghe năm đó Phục Linh nương cao quý đại phương, cho nên muốn thỉnh nàng giúp ta vài công việc. »



      Nàng cười : « Phục Linh nương ? Đó là 20 năm trước, ta giờ chỉ là lão bà có thể giúp ngươi cái gì ? Cũng, nữ nhân đều thích được người khen nàng xinh đẹp.



      « Phục Linh tỷ chẳng lẽ là muốn cho ta đứng ở cửa, định mời ta vào sao. » Nàng ngẩn người ra, tuổi tác chúng ta chênh lệch như thế…Ta cư nhiên gọi nàng là tỷ tỷ, trình độ dối trá của ta cao, liền tự mình cảm thán. <PL già vậy mà được gọi = tỷ tỷ, ý chị LD là khen chị ấy trẻ>



      « Thỉnh nương. » Đúng là người khôn khéo.



      Ta tỉ mỉ quan sát hành động của nàng, cũng là người khôn khéo.



      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nàng dâng lên cho ta chen trà xanh. Ta cười : « Phục Linh tỷ tỷ là người thẳng thắng, ta liền quanh co lòng vòng. Ta nghĩ muốn mời Phục Linh tỷ tỷ giúp ta huấn luyện nha hoà, giá cả như thế nào tuỳ ngươi ra giá. »



      « Huấn luyện nha hoàn ? » mặt nàng hoàn toàn là nghi hoặc.



      « Đúng vậy, ta dự định mở nhà bán đồ dùng dành riêng cho nữ tử giữ dộc quyền về…Điếm, cho nên mời nàng dạy các nàng ấy ít quy củ. » Ta chút nào che dấu mà ra ý nghĩ nội tâm.



      « Đồ dùng dành cho nữ tử độc quyền về…Điếm ? » Ý nghĩ của ta đích là nghe rợn cả người, bất quá ta bắt gặp ánh mắt nàng quang mang.



      Ta cười cười : « Từ xưa đến nay, thế nhân toàn chỉ nữ tử bằng lang, ta muốn chứng minh nữ tử cùng nam tử đều có bản lãnh giống nhau. Thuận tiện ta muốn tỏ cho thế nhân, nữ tử cũng có cách sống của nữ tữ, phải chỉ có thể nàm phụ nam nhân chúc phẩm. Ta nghe tỷ tỷ ngươi lúc trẻ tâm cao khí ngạo, cho nên đặc biệt tới thỉnh tỷ tỷ hỗ trợ. » Ta lộ ra cái hữu hảo nụ cười : « Tỷ tỷ, thân là nữ tử cũng dễ dàng, nhất là phong trần nữ tữ. Chúng ta cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai, thỉnh tỷ tỷ bang giúp ta. » Ta sớm đến chỗ thanh lâu nàng ở trước kia nghe ngón qua, nàng là hạng người như thế nào bản thân ta phải biết.



      « nương xuất thân phong trần ? » Nàng tò mò vấn.



      « Làm như người phong trần, nhưng phải người phong trần. » Ta mơ hồ trả lời.



      Nàng khúc khích cười : « Ngươi nghĩ ta là hạng người gì ? Tại sao muốn tìm ta ? »



      « Tỷ tỷ, ngươi tâm cao khí ngạo, mèo khen mèo dài đuôi, tự ai tự oán. Tuy nhập thanh lâu, cũng nguyện lây dính thế tục bẩn thỉu. Tuy nhiên, mặc dù tỷ tỷ thanh cao nhưng vẫn được người khác thưởng thức. muội muội là tiếc hận. Ngươi có loại khi chất hồn nhiên thiên thành, ta tin tưởng ngươi dạy dỗ nha hoàn giống ngươi. Tóm lại, ta rất quý trọng ngươi. » Công phu xoa mông ngựa của cũng lại thấy tăng. Bất quá ta đích xac tỉ mỉ nghe qua, Phục Linh đich thực là người như vậy. Lúc còn trẻ nàng muốn làm hoa khôi, nhưng là bản thân có phải là hoa khôi, hết lần này tới lần khác lại tự cho mình thanh cao. Ta cố ý mang tới cho nàng cảm giác dường như gặp phải tri , có câu ‘sĩ vi tri kỷ tả tử’ nhất là người giống như nàng, vài thập niên gặp phải tri , đột nhiên gặp phải cái người rất quý trọng nàng vì nàng mà tìm đến găpk. Tình hình chung quy hạ màn, nàng là nguyện ý giúp ta.



      Phục Linh nghe xong lời của ta, ánh mắt tràn đầy đơn, bao thê lương chôn giấu trong đáy lòng kia ại bị câu lên.



      « nghĩ tới là, đời này người duy nhất hiểu ta cư nhiên lại là cái nữ tử trẻ tuổi chưa từng gặp. » Ánh mắt nàng tràn đầy kích động : « Theo ta nhận thấy, tương lai nương nhất định phải bị giữ trong cái ao. Được nương quý trọng như vậy, Phục Linh nhất định muốn theo nương. »



      Khoé miệng ta bất giác cong lên, lộ ra cái mỉm cười : « Tỷ tỷ khách khí, ta tên là Mai Ảnh, ngươi có thể gọi trực tiếp tên ta. » Ta lập tức lộ ra cái nụ cười rất khó đoán, « Tỷ tỷ, kỳ cảm giác được tướng công của ngài cũng phải là người bình thường, nếu là nguyện ý giúp ta, Mai Ảnh nhất định trả công gấp ba lần Châu Báu hiên. » Gấp ba a, là cái khái niệm gì.



      Phục Linh cười cười : « Mai nương, người coi trọng cũng là phúc phận của . Ông chủ tại của hăn lòng dạ độc ác, Tường An làm việc dưới tay ta thuỷ chung an lòng. Nếu nương chê, ta có thể khuyên nhủ . » OK !! đường tới thành công còn xa .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 9: Trang sức màu đỏ phường cùng hồng lâu.





      là lần thứ ba ta mặt dày tiêu sái bước vào Châu Báu hiên, Lưu Bị ba lần đến mời, ta là ba lần tới Châu Báu hiên. Cái…lão Mã này, đúng là óc heo, theo ta mất cân thịt nào sao. Lão Mã vừa thấy là ta, thái đồ liền rất tốt. Ta muốn làm khó , trực tiếp ngồi xuống cười : “Mã chưởng quỹ, suy nghĩ kỹ rồi à? vậy ngài biết tôn phu nhân đáp ứng ta, giúp ta mà quản lý huấn luyện nha đầu. Vị trí Tổng Kinh lý, ta còn giữ lại phần ngươi.”



      Mã chưởng quỹ nhìn hoả kế liếc mắt, liền : “ nương, chúng ta tìm nơi khác chuyện.” Ta vừa lòng cười tiếng, ta biết kế hoạch của ta hoàn toàn thànhcông. Chẩm biên phong quả là lợi hại, cũng có thể là do ta ba lần hạ cố đến Châu Báu hiên mà cảm động .



      Mã chưởng quỹ vừa vừa làm cái động tác mời, đẩy rèm ra. Oạt góc tường còn muốn tại địa bàn của người ta thượng đàm, khó chịu. Trước kia cũng oạt qua góc tường, đều là tiến hành cách bí mật, tại cư nhiên tiến hành hiển nhiên như thế.



      Mã chưởng quỹ mang ta dẫn tới gian sương phòng tương đối sạch , Phục Linh ở bên trong. Nàng thấy chúng ta vào, đối Mã chưởng quỹ : “Ta sai mà, Mai nương nhất định trở lại. Mai nương dung hiền nhâm có thể, phần này khí độ, ngươi thể phục.” Mang ta ra vĩ quá.



      Mã chưởng quỹ rút cục cũng bị động tâm mà gật đầu: “ĐÚng vậy, kiến thức Mai nương khí độ, thua nam nhân. Nếu nương để mắt ta, lão phu nguyện ý vì nương cống hiến sức lực.”



      “Cám ơn Mã chưởng quỹ nguyện ý giúp ta.” Ta thỉnh ban lần, lão đầu này rốt cục bị ngẫu đả động.



      biết Tổng Kinh lý mà nương rốt cuộc là??” Mã chưởng quỹ cũng đưa ra chất vấn.



      Ta cười : “Tổng kinh lý chính là thay ta quản lý sản nghiệp của ta, chỉ cần là sản nghiệp của Mai Ảnh ta, ngươi cũng có quyền quản lý.” <giun: có nghĩa là quản gia? giờ mình mới hiểu hẳn :p>



      Mã chưởng quỹ vẻ mặt khiếp sợ: “Mai nương… Cái này…” lúc trước nhìn thấy ta có vẻ lắm tiền như vậy, cho rằng ta là có rất nhiều sản nghiệp, kỳ ta cùng muốn chết <cùng = khốn cùng = nghèo> <giun: lườm nguýt, nghèo hả? đồ điêu dân~! LD: lườm lại..>



      “Mã chưởng quỹ, kỳ tiểu nữ tử tạm thời có sản nghiệp gì, ta nghĩ muốn mời ngươi hỗ trợ, mang trang sức màu đỏ phường mà lập ra.” cái người quen thuộc cổ đại sẵn sàng hỗ trợ ta, có điểm khó giải quyết.



      Ta đưa ra sơ đồ phác thảo chuẩn bị tốt, mang bố trí ước chừng của trang sức màu đỏ phường ra qua chút. Kiểu mới đồ uống cùng số lượng trang sức mặc dù có , nhưng rang, trước mắt chủ yếu nhất chính là vấn đề về mặt tiền của cửa hàng.



      Hai vợ chồng cùng nhìn cách ta muốn xếp đặt cùng kinh doanh lý niệm, mà bội phục sat đất. Mã chưởng quỹ cảm thán bản thân gặp được vị buôn bán kỳ tài, mà Phục Linh là thấy may mắn vì lúc bản thân tuổi già còn có cơ hội mở ra phong thái.



      Ta đem 1 vạn lượng bạc cấp Mã chưởng quỹ, tuỳ ý cười : “Mã chưởng quỹ, ngươi nếu làm Tổng kinh lý, chuyện sở hữu trang sức màu đỏ phường do ngươi xử lý nha.”



      Mã chưởng quỹ trong lúc nhất thời tiêp nhận nổi, “ nương, đây chinh là 1 vạn lượng.”



      “Ta biết, ta nếu là ba lần mời, liền chứng minh là ta tin tưởng ngươi.” Ta được nhàn nhạt. Ta thử qua mấy lần, Mã chưởng quỹ là 1 kẻ đáng tín nhiệm. Nếu là dám cho ta áo liệm thực, sau đó cuốn khoản chạy trốn, Lão tử liền thỉnh Thiên Tuyệt môn giết . <giun: chị là óc heo a. Mới hôm nọ người ta xông vào tính xử chị đó~. Tính ‘lạy ông tôi ở bụi này’ cho nó ‘nhắm’ hử J)>.



      Mã chưởng quỹ thụ sủng nhược kinh, “Nếu nương tín nhiệm như thế, lão phu nhất định phụ kỳ vọng của nương.”



      “Mã chưởng quỹ, trước khi trang sức màu đỏ phường khai trương, người khác hỏi ngươi trang hoàng cửa hàng làm cái gì? Ngươi trả lời như thế nào?”



      cười cười: “Lão bản chỉ là phân phó ta tìm gian hang, theo cầu của nàng mà trang hoàng, tiểu nhân biêt tới cùng lão bản muốn gì. Bất quá nghe nha đầu bên người lão bản , lão bản muốn mở toà ‘trang sức màu đỏ phường’. Trang sức màu đỏ phường là cái đồ gì, tiểu nhân cũng biết.” Hảo, có kiến thức, ta cũng nhìn lầm người.



      Ta cùng lão Mã nghiên cứu trước xem nơi ta đặt tiểu lâu, Mã chưởng quỹ cũng rất tán thành việc mở ‘trang sức màu đỏ phường’ ở chỗ này. Cái chỗ đặt tiểu lâu này giá tiền cũng thấp a, ta lại ra ngân hang tư nhân lấy 1 vạn lượng, cấp cho Mã chưởng quỹ rồi.



      Sau ba ngày, ta soạn “giáo án » , đem Vân Dung cùng Phục Linh đấu địa chủ <cách đôi đáp vs mấy vị giàu giàu để câu tiền thôi ấy mà @@>. Kỹ thuật các nàng khá rất nhiều, giờ là lúc bắt đầu chiêu thu nhân lực.



      Tốc độ Phục Linh rất nhanh, dựa theo cầu của ta, chiêu 30 danh nữ tử. Phục Linh dạy các nàng lễ nghi, cách năng, đấu địa chủ, còn dạy chữ cho các nàng, trọng yếu nhất còn phải dạy các nàng về trang phục <cách ăn mặc thế nào cho hợp>, mệt muốn kiệt sức. Vân Dung cảm giác được rằng để ta nuôi hoài như vậy tốt, chủ động đưa ra ý muốn đến ban huấn luyện hỗ trợ. Ta đương đương nhiên rất thích ý kiến này của nàng, tự nhiên là chấp thuận. Xuất phát từ áy náy ta nuôi con mễ trùng này lâu rồi, báo đáp ta là chuyện nên làm thôi.



      Ta vẽ ít vòng tay nữ nhân đại thường xuyên dung, vòng cổ, kẹp tóc. Thuận tiện vẫn còn vẽ ít cặp tóc , những cặp tóc…tinh xảo này, có ngân, có ngọc, còn có kim (tuỳ theo giá tiền mà chế tác), mặt trước khảm hạt hây nho . Ta giao cho Mã chưởng quỹ sơ đồ phác thảo, ánh mắt kiên định. thề son sắt cam đoan, nhất định phải làm cho được. Mã chưởng quỹ thấy xếp đặt của ta, muốn làm nhóm lớn (muốn làm lô lớn). Nhưng ta đồng ý vòng tay, vòng cổ, kẹp tóc, mỗi chủng loại chỉ làm 100 cái, tất cả đều là số lượng hạn chế. Cặp tóc tinh xảo cặp đầu, thập phần đẹp mắt. cái nhân có thể cài mấy cái, cho nên ta làm 1000 cáu. Trừ…trang sức ra, ta tự mình làm sẵn ít tiểu vật phẩm trang sức dành cho các bé . CHó con long xù, QQ em bé đẳng <giun: ta ko bék @@>.Trang phục làm sẵn ta làm, cái này liền miễn. Trài lài, nước trái cây lại nghiên cứu ít. Dựng cái cờ hiêu mỹ dung dưỡng nhan, ta tin tưởng lượng tiêu thụ nhất định rất lớn.



      Ta có rất nhiều chuyện muốn làm, đem phương pháp làm nước trái cây cùng trà lài dạy cho Tỳ Ba, Thư nhi. Sauk hi khai tưởng, ta dự định để các nàng đến ‘trang sức màu đỏ phường’ để chuyên chế biến đồ uống cho các vị tiểu thư, phu nhân. Hơn nữa là trừ tar a duy nhất chí có hai kẻ này biết phối trà lài với nước trái cây. Mặc dù cũng là làm, so với làm nha hoàn tốt hơn nhiều.



      Dù sao các nàng cũng là nha đầu của Nguỵ gia, nên ta đến Nguỵ gia tìm mẹ nuôi, thay các nàng chuộc thân, đương nhiên chưa ra rằng hai cái người kia bị ta bồi dưỡng thành nhân tài. Cái tên ‘Trang sức màu đỏ phường’ mặc dù được truyền khắp cả Tề Châu, nhưng là cha nuôi cùng mẹ nuôi căn bản là nghĩ tới ta lại chính là Đại lão bản của ‘Trang sức màu đỏ phường’. Mẹ nuôi nhất định muốn đem các nàng tặng ta, ta dịu dàng từ chối. CUối cùng lấy 200 lượng bạc làm giá tiền để mua được khế ước bán mình của các nàng. Ta đương nhiên ngu đến nỗi đem khế ước bán mình đốt, các nàng tại chính là ‘cây hái tiền’ của ta. Ta như thế nào cảm giác bản thân giống người buôn lậu, hãn. Mục tiêu của ta là làm gian thương, cũng phải là làm kẻ buôn lậu.



      Mặc dù còn chưa khai trương, cái tên ‘trang sức màu đỏ phường’ sớm xâm nhập nhân tâm.



      Nguyên nhân rất đơn giản, ta mua được tài ba thuyết thư tiên sinh, mang ‘trang sức màu đỏ phường’ ra so với thiên đường dành cho nữ nhân là giống nhau. Thỉnh thoảng, lại còn rất cẩn thận mang sản phẩm do ta xếp đặt, tỷ như vòng tay mà đánh rơi xuống khỏi tay, đương nhiên lại là thổi phồng phen. Trừ ra… ‘trang sức màu đỏ phường’, ta đương nhiên cũng được coi là danh nhân, bất quá ta tương đối thâp bé. Cho đên tại, còn chưa có ai biết lão bản của trang sức màu đỏ phường là ai. Trừ…Lão Mã, Phục Linh ra, ngoại nhân căn bản là chưa từng nhìn thấy diện mạo đích thực của ta.



      Thư Nhi cùng Tỳ Bà mang đồ uống ra đường tặng miễn phí cho các vị tiểu thư, lúc mới bắt đầu có ai thèm để ý. Sau lại dựng cờ hiệu mỹ dung dưỡng nhan, bị đông đảo tiểu thư ưu ái. Nữ nhân đều là dân nghiệp dư, cổ đại mỹ dung sản phẩm thiếu thốn nghiêm trọng. Đồ trang điểm toàn thứ an toàn, khi làm nếu cẩn thận còn có thể tương tổn da tay, nếu như uống trà là có thể làm đẹp mà gây hại gì, các nàng đương nhiên thích.



      11 nguyệt 11 nhật <11 đêm 11 ngày >, sau bao chiêu trò quảng cáo khiến muôn người trông đợi, ‘trang sức màu đỏ phương’ giữa chứng kiến của chúng nhân, được khai trương vô cùng náo nhiệt. Lão Mã, Phục Linh, Vân Dung, long trọng cắt băng khánh thành. Ta căn bản là có lộ diện, mà chỉ trốn ở trong đám người để coi náo nhiệt.



      Chiêu bài quảng cáo của ‘trang sức màu đỏ phường’ đương nhiên hiệu quả, trực tiếp tại cửa dựng lên cái bản, đó là bộ lớn hình quảng cáo. Là chiêu bài cao thủ nhất, đó vẽ cái mỹ nữ, trang phục thanh lịch, đeo lên những trang sức do ta thiết kế, trong tay bưng chén nước trái cây, bộ dáng thập phần thích ý. Ở giữa viết 3 chữ lớn ‘trang sức màu đỏ phường’ <giun : tại ta lười hỏi bác gg nên tên để dịch nguyên, nên tên thành 5 chữ J) nhưng là ta ko có thích sửa, nên cứ để đó nhá !>, phía dưới lại có đám chữ — « Chỉ có nữ nhân đẹp, có xấu nữ nhân. Muốn bản thân hấp dẫn hơn sao ? Trang sưc màu đỏ phường giúp ngươi xinh đẹp!’. Mặt khác vẽ ít tiểu vật phẩm trang sức, tất cả đều là do ta thiết kế.



      ‘Trang sức màu đỏ phường’ có tổng cộng ba tầng lâu, tần chuyên bán son bột nước trang sức, đàn tranh, tỳ bà. Tầng thứ hai bán y phục, đồ thêu, túi thơm cao cấp. Tầng thứ ba chính là nơi nghỉ ngơi <kiểu như thẩm mỹ viện ý>, có sư phó chuyên làm điểm tâm, còn có chuyên viên chế biến đồ uống.



      Trang sức màu đỏ phường tổng cộng huấn luyện được 30 cái danh nữ tử, những…nữ tử này…thống nhât đồng phục màu xanh biếc, tóc tuỷ ý buộc, thoạt nhìn thanh nhã thoát tục.



      Tầng thứ nhất an bài 7 cái nữ tử, chuyên môn tư vấn và giúp khách lựa chọn, giáo cho khách nhân về trang phục. tại, các tiểu thư cho rằng mang vàng bạc châu báu hướng tới đặt người mặc là nhìn đẹp rồi, được những…nữ nhân viên này giáo lại về cách ăn mặc như thế nào mới đẹp mới thấy hẳn đeo đầy người châu báu là đẹp. Thấy người bán hàng của chúng ta am hiểu về trang phục như vậy, các vị tiểu thư phu nhân đương nhiên rất thích ý thụ giáo.



      Tầng thứ hai cũng là 7 cái nữ tử như vậy, là bộ đồng phục giông như vậy.



      Tầng thứ ba – bảy vị kia nhìn cũng khá tức cười, cư nhiên là những kẻ chuyên nghiệp giáo người khác địa chủ <Chị này cho cái chỗ này thành ổ bạc rồi =.=>. Đương nhiên cũng đẩy mạnh tiêu thụ nước trái cây cùng trà lài của chúng ta, ta mất nhiều công sức như vậy, cho nên trà cũng phải đắt tiền. Trà lài, nước trái cây là 5 – 10 lượng bạc chén, cụ thể tuỳ vào cấp bậc. Các vị thiên kim tiểu thư cũng vô phương ngăn cản dụ dỗ của thứ giúp cho sắc đẹp, rất thích ý bỏ tiền.



      Còn có ba người chuyên tiếp khách (bởi vì đứng ở cửa thực mết chết được, ta để các nàng có thể thay ca cho nhau), ba vị tiểu thư xinh xắn luôn tiếp đón khách – rất được nhiều người thích xem. chỉ nữ nhân đều bị hấp dẫn mà ngay cả nam nhân cũng muốn hướng bên trong mà vào. Trang sức màu đỏ phường có thể làm ra như thế mỹ nhân, các nàng đều muốn được xinh đẹp hơn như thế.



      Nữ nhân vào trang sức màu đỏ phừng là vì có thể đem bản thân chân chính biền thành trang sức màu đỏ <ý là trở nên xinh đẹp>, các nam nhân muốn vào là vì muốn tìm trang sức màu đỏ <tìm những người con xinh đẹp>. tiếng ‘Hoan nghên quang lâm’ khiến bọn họ cảm thấy mình rất được coi trọng, tự nhiên là rất muốn vào. Hiệu ứng mỹ nữ ta luôn là rất hiểu, trước kia công ty chúng ta chiêu mộ những trẻ trung xinh đẹp làm hình tượng quảng bá, kết quả công trạng cuồng trướng.



      Tỳ Bà cũng Thư nhi ở lầu điều chế đồ uống, Vân Dung tại giáo đấu địa chủ <dạy các thiên kim nhà người ta chơi bạc mới ác chứ J)> (Vân Dung tại trở thành con bạc lớn, mấy hôm trước vẫn còn nợ ta 100 lượng kìa. Như vậy cũng tốt, an ủi nàng khỏi cái thương tâm), Phục Linh mang các sản phầm ra giới thiệu. Ta cái nhân nhàn nhã chơi – đứng trước cửa trang sức màu đỏ phường, nhìn lượng khách nhân ra ra vào vào như nước chảy, ánh mắt mị thành cái gặp. Cái này….đầu tư mất của ta 14 vạn lượng, xem ra cũng đáng giá, 14 vạn, nhớ lại trong lòng vẫn còn thương.



      Ta vào trong, cái nhân chuyên tiếp khách cười tươi tiếng ‘hoan nghênh quang lâm’, ta nghe thấy êm tai cực kỳ.



      « Các vị tiểu thư, vòng tay này là lão bản của chúng ta tự mình thiết kế, cả nước chỉ có 100 chiếc. Nghe noi loại này, là Tây DƯơng hoàng thấy nữ tử phối sức. Hôm nay khai trương đạic át, đánh cái 5 chiết, mỗi chiếc bán 50 lượng bạc, vật mỹ giới liêm… » Phục Linh đứng ở quầy phía trước, giang được nươc miếng bay ngang <né được nước miếng của mấy chị tiểu thư bay tứ tung J)>, thổi trúng thiên hạ bay loạn. Ta đến lúc nào thuyêt đánh gảy, gia gốc nhất định thành 50 lượng. Phục Linh ra cũng là cái gian thương, thỉnh đúng người. (Tác giả vô lương tiết lộ, phí tổn cùng lắm mất 3 lượng. Cổ đại kim vòng quay chu chuyển tiền tệ vốn là thế nào đáng giá, đều là dùng tiểu hạt châu có sẵn, vòng trang sức, lại lần nữa tổ hợp chung lại theo kiểu khác mà thôi. )



      đống lớn nương đứng tại quầy trước, ánh mắt chăm chăm nhìn cái loại trang sức mới mẻ độc đáo kia, sợ… khi lưu ý bị đoạt hết.



      Bất quá cũng có nữ tử cảm giác giá tiền hợp lý, « là quý như vậy sao ? »



      Ngay lập tức có người phản bác, khinh miệt nhìn nữ tử kia liếc mắt : « phâỉ chỉ 50 lượng sao ? CHỉ cần bổn tiểu thư thích, 500 cũng đáng. » Ba- nàng xong phóng thỏi bạc lên quầy, rồi cười híp mắt : « Cho ta xem mấy cái xinh đẹp nhất. »



      Nàng vừa mới rồi bị miệt thị, cũng văng nhất trương ngân phiếu ra, « phải là 50 lượng sao ? Ta muốn 10 cái !! »



      Nhìn các nàng đấu khí, lòng ta thực so với người khác cực kỳ caco hứng, tốt nhất khách nhân cứ đấu nhau mua nhiều vào, để ta phát tài.



      « Tiểu thư, ngài muốn cái gì ? » người bán hàng hỏi ta, ta liếc mắt đánh giá nàng, nhìn cũng tệ, nhưng thực có điểm nhát gan. Ta cũng phải con cọp, nếu là gặp phải khách nhân tới gây , nàng còn sợ thành cái dạng gì.



      Ta tức giận : « Cổn. » Ta phải tuỳ tiện mắng chửi người, ta tại là ở khía cạnh người khảo sát. <chửi bậy đó ! dù giun ko hểu lắm :X>



      « Vị tiểu thư này, ngài cầu mua cái gì ? người bán hàng rất đẹp tới, lễ phép hỏi.



      Ta cười cười : « Tuỳ tiện nhìn .»



      « Tiểu thư, trang sức màu đỏ phường của chúng ta tất cả đều chu toàn, nếu như ngài cầu giáo trang phục, có thể lên lầu hai, cầu nghỉ ngơi lên lầu ba. Tiểu điêm có chút tân ngoạn ý, tin tưởng tiểu thư có chơi đùa. Liệu người có muốn xem thử hay ? » Thái độ phục vụ tệ. Ta vừa lòng coi bản thân như người khảo sát mà đánh giá, cười : « Cám ơn, ngươi làm việc của ngươi . »



      « Tiểu thư khách khí, người có cái gì cầu có thể với ta. Bổn điếm có ít tân trang sức, người có muốn xem chút hay . » Nàng u nhã đưa tay, chỉ chỉ quầy. Xem cách nàng mời khách như vậy, ta thể bội phục.



      « Ngươi tên là gì ? » Ta vừa lòng hỏi.



      « Hồi tiểu thư, ta gọi là Giáng Giáng. » Nàng vẫn rất có lễ phép trả lời. <Tên trong bản cv là ráng màu, ngta ko thích nên đổi lại nhớ :p>



      « Giáng giáng ? » Tên nghe rất quen, « Sao, người là kinh thành cùng xuân ban hoa đán ? » Nghĩ tới, nhất định nàng chính là người hại ta khách mời hoa đán.



      « Ngươi biết ta ? » Nàng vẻ mặt kinh ngạc, ta biết ta đoán sai.



      Néu nguyên bổn là hoa đán, đối phó khách nhân hẳn rất có tay nghề. Ta chính là muốn có như thế nhân tài, trước tiên khảo sát khảo sát, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, nàng chính là quản lý bộ ngoại giao của ta. Việc buôn bán đương nhiên muốn cùng chính quyền kéo hảo quan hệ, mặt khác còn có ít giao tế cùng xã giao, Lấy cái đức hạnh của ta giao tế là có khả năng, Phục Linh dù saocũng có điểm già. Lại là có phu chi phụ, tốt cho việc xã giao. Vân Dung đầu óc tốt lắm, cho dù nàng có chịu ta cũng là sợ nàng làm hỏng chuyện.



      « Nghe ta đây, ta chỉ là tuỳ tiện hỏi ngươi thôi, ngươi làm việc của ngươi . » Phục Linh giỏi bồi dưỡng, ta thấy đại đoá hồng lâu bày ở trước mặt.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 10: Chuyện (cũ của) Vân Dung

      lên lầu hai, đoàn nữ tử vây quanh ở góc tuyển y phục, thỉnh thoàng truyền đến thanh tán dương. Lão Mã cũng đứng trong đám đó, ân cần giới thiệu. Ta thỉnh tới là để làm Tổng kinh lý, phải người bán hang. Ta rẽ đám người mà đến, đứng trước mặt , vừa nhận rat a, liền để y phục trong tay xuông, cười : “ nương còn gì chưa vừa lòng?”

      Ta gật đầu, “Rất hài lòng, chỉ có chút ưng ý.”

      “Điểm nào vừa ý?” có chút thất vọng.

      “Ngươi là Tổng Kinh lý của điếm chúng ta, phải ta muốn ngươi tới để làm tiểu nhị cho điếm.”

      Lão Mã làm bộ tư thế thụ giáo: “ nương, người xem, ại mọi chuyện chuyên tu hoàn thành, giờ ta thực nhàn rỗi cũng còn chuyện làm.”

      Ta động tâm : “Ngươi lớn tuổi như vậy rồi, có thời gian nghỉ ngơi liền hãy nghỉ ngơi. Tiền công ta như thoả thuận mà cấp cho ngươi, ngươi chỉ cần giúp ta quản lý kẻ dưới cho tố. Nếu ngươi có việc gì làm, hãy ra ngoài khảo sát, hoặc cùng quan phủ kết giao quan hệ.”

      nương yên tâm, hết thảy đều được lo liệu chuẩn bị tốt lắm.” Làm việc cũng chu toàn. Mọi người ai cũng biết cái đạo lý muốn làm ăn thuận lợi phải duy trì giao kết hữu hảo với quan phủ.

      “Làm tốt lắm, trong khoảng thời gian này hẳn ngươi cũng mệt mỏi rồi? Hãy nghỉ ngơi tốt trong khoảng thời gian này, ta còn có kế hoạch lớn hơn nữa.” Mục tiêu của ta là kiếm rất rất nhiều tiền, cái ‘trang sức màu đỏ phường’ bé, làm sao có thể thoả mãn được hung tâm tráng chí của ta.

      nương lại có kế hoạch?” Lão Mã trong đôi mắt xuất quang thải.

      Ta khoát khoát tay: “ phải, ta là chờ sau 1 khoảng thời gian nữa . Ta đầu tư cho ‘trang sức màu đỏ phường’ rất nhiều, tại ta còn tiền.” tài sản của ta vốn nhiều lắm, muốn đưa ra kế hoạch mới cũng phải chờ đến lúc….ta thu hồi lại it vốn rồi mới được.

      Lầu ba chuyên tu tương đương xa hoa, đại sảnh chỉ có kỷ trương cùng cái bàn thuỷ tinh, ở giữa cái bàn đặt bình hoa tươi. ghế cũng có lót đệm dầy, rất chi là thoải mái. Các vị thiên kim tiểu thư có thói quen rụt rè, tự nhiên là ko có mặt mũi (ko đủ mặt dày) ở trong đại sảnh mà đấu địa chủ, cho nên ta cố ý thiết trí thuê chung phòng. Hắc hắc. Thuê chung phòng phí giờ 12 lượng. Nếu như là ba người chơi mỗi người tính là 6 lượng, nếu như cầu người của chúng ta vào, tự nhiên mỗi người phải trả thêm 4 lượng. Đại sảnh tính 3 lượng giờ, tuỳ các nàngmuốn chơi thế nào chơi.

      So với lầu , lầu hai, lầu ba sinh ý hảo quá nhiều (tần 3 chuyên đánh bạc mà, ko kiếm được nhiều mới lạ ạ @@). Rất nhiều nữu tử ở đay đều uống trà, hoặc gọi nước trái cây, đến mỹ dung nữ nhân nào thích. Đấu địa chủ chỉ có mấy vị nữ tử trang phục xinh đẹp, vừa nhìn liền biết ngay là thanh lâu nữ tử. Sinh ý thảm đạm a, thiệt thòi ta vẫn còn cố ý mang cách đánh cờ bạc của mấy ngàn năm sau đấu các nàng.

      “Tiểu thư, ngài cần gì ạ?” người bán hàng lập tức chào đón ta. Ta lựa vị trí chỗ cửa sổ ngồi xuống, cầu chén hồng trà cùng ít kỷ điệp điểm tâm.

      Khi người bán hàng bưng đồ lên ta hỏi: “Xin hỏi Vân Dung nương tại có ở đây hay ?”

      “Hồi tiểu thư, Vân Dung nương ở cùng các vị tiểu thư đấu địa chủ.”

      “Sao, như vậy . Ngươi gọi thêm người nữa đến đây, ba cùng ta cùng chơi đùa.” Tay có điểm ngứa ngáy.

      Người bán hàng lộ vẻ khó khăn: “Ở…đây?”

      Ta gật đầu: “ĐÚng vậy? Ngồi ở chỗ này, làm sao à?”

      “Tiểu thư, nhã gian của chúng ta đầy, ởchỗ này chỉ sợ là… tiện.” Ta hiểu được, những…vị tiểu thư phu nhân này nhất định toàn chạy đến nhã gian núp chơi.

      “Được, vậy khi nào có phòng rỗi gọi ta.”

      “Vâng.”

      Sau khi ta uống hết bôi trà lài thứ 3, Vân Dung mới vác cái mặt hơn hớn từ ghế lô lý ra, trong tay vẫn còn cầm sổ bạc. Cái.. đồ cầm thú này, gặp phải mấy vị tiểu thư thiếu kỹ thuật liền khi dễ người ta. Nguyên lai Vân Dung mặc dù dã man,cũng là cái chân chính Đại tiểu thư, chuyện bài bạc như vậy làm sao biết a. Vậy mà chỉ theo ta hơn hai tháng, liền biến thành nữ lưu manh. Các cụ ngày xưa , ‘gần mực đen’ cái này…dùng để ta là hoàn toàn đúng đắn..

      “Vân Dung.” Ta cất tiếng gọi nàng, nàng lập tức nhận ra thanh của ta, mặt cười toe toét tiêu sái bước lại chỗ ta, ngồi ở đối diện ta cười : “Thế nào? Sinh ý tệ a?”

      “Là tệ, ngươi thắng nhân gia bao nhiêu rồi? ta nghe ?” Ta tặc đầu tặc nháo , ánh mắt chăm chú nhìn tiề tay nàng.

      Nàng lập tức lộ ra dáng bộ tham tiền : « có bao nhiêu, ta chỉ là vì khách nhân phục vụ mà thôi. » Giọng điệu này là của ta a.

      « ĐƯợc, thế tính nữa. KHai trương ngày đầu tiên, sinh ý tệ lắm, biết sau này thế nào.» Ta cười híp mắt nhìn mấy vị kỹ nữ kia đấu địa chủ, uống chén trà lài rồi lại chén nữa, nếu như ta nhìn lầm, mấy người kia tiêu phí là…cả năm trời tiền lương của người bán hàng.

      « Đại tỷ, cái ‘trang sức màu đỏ phường’ này đúng là y hệt lời đồn đại vậy, tệ. Người nhìn xem đó là cái tân ngoạn ý gì, chúng ta cùng thử xem . » hồi kiều mị thanh truyền vào lỗ tai của ta.

      Ta quay đầu lại, thấy 5 cái nữ tử đồng loạt tới, người bán hàng ân cần mời các nàng ngồi xuống, rồi mang lên trà trương phổ cho các nàng coi. ‘Trà trương phổ’ cùng với thực đơn là giống nhau, chỉ là bất quá viết trong ấy chính là các loại trà lài, điềm tâm, nước trái cây cùng với giá tiền.

      Mấy người nữ tử kia chọn mấy thứ, sau đó chia làm hai bàn, rồi nhở người bán hàng giáo (dạy) các nàng đấu địa chủ.

      Quay lại nhìn Vân Dung, đầu khoái lui đến trong cổ. Ta buồn cười hỏi : « Ngươi làm gì vậy ? Làm đà điểu a ? »

      Vâb Dung gì, nhưng là ta có thể nhìn thấy nét kinh hoàng mặt nàng. Vừa vặn có mấy vị phu nhân từ ghế lô lý ra, ta đối nàng : « Có phòng trống rồi, chúng ta vào ngồi chút. »

      Nàng nhàng gật đầu.

      Bên trong ghế lô, trong tay của ta bưng lên chén nước trái cây, đĩnh – chuyển trứ cái chén. Vân Dung ngồi đối diện ta, ngơ ngác lời nào. Gần đây công việc bận bịu, ai cũng có lúc mệt mỏi, thế nhưng là rất ít khi ta thấy nàng uể oải thẫn thờ như thế. Ta cảm giác thẫn thờ của nàng hẳn là cùng với 5 cái nữ nhân vừa rồi là có liên quan.

      Ta cười : « Vân Dung, có tâm gì muốn ra . Hai tháng vừa rồi quá bận bịu, chúng ta cũng rất ít chuyện phiếm, thừa dịp tại rảnh rỗi. » Trong suốt hai tháng rồi, chuyện của nàng chúng ta từ đó đến giờ cũng có nhắc lại.

      «Bọn họ là phu nhân của Nguỵ Thân. » Ta sớm đoán được phần, nên cũng lấy làm kinh ngạc lắm.

      Ta nhàng ra hơi : « Vân Dung, ngươi tiếp xúc ta hơn hai tháng, ta là người như thế nào ngươi cũng ràng. Trong khoảng thời gian ngươi xuất giá, tơi cùng là xảy ra chuyện gì, cho ta biết . »

      Vân Dung lại là hồi trầm măc, « ta được, ta sao » ta khoát khoát tay : « Thổi, muốn cần phải nữa. Ngươi ngồi xuống trước , ta giúp ngươi mang mấy kẻ kia đuổi xuống lầu. »

      « Ngồi xuống . » Nàng giương ánh mắt lên nhìn ta, ánh mắt chứa tầng mông lung mỏng.

      Chuyện này ra thực dài, biết nên bắt đầu từ đâu đây ?

      Ngày đó Vân Dung bị biếm ra khỏi cung, thành chuột chạy qua đường, người trong phủ chỉ trỏ, hàng xóm láng giềng đả kích cười nhạo. trừ phụ thân cùng mẫu thân ra, có ai thèm để ý đến nàng, bình thường nàng đối Đại tỷ muốn gì được đó, vậy mà lúc đó cũng ràng bất hoà. Trong khoảng thời gian đó, Vân Dung nghe được rất nhiều lời đồn đại nhảm nhí. cần nghĩ cũng biết có kẻ sau lưng nàng nàng ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, coi ai ra gì, tóm lại tất cả đều là xấu. ngày nào đó, nàng đột nhiên biết phụ thân muốn đem nàng cùng Đại tỷ giá ra ngoài, hơn nữa còn đem nàng gả cho người ta làm thiếp. Vân Dung bắt đầu vừa khóc vừa nháo nháo đòi thắt cổ, thấy cha mẹ vẫn mực kiên quyết, nàng thể làm gì khác hơn là xuôi tay cam chịu, gả cho kẻ mình muốn.

      Vân Dung cốn là nhiễm tính khí Đại tiểu thư, sau khi bị giá vào đây vẫn ỷ bản thân xuất thân hiển hách, đem Nguỵ Thân cùng mấy người phu nhân của để vào mắt. Thậm chí hiển nhiên khi dễ mấy vị phu nhân kia, Vài ngày sau, Nguy Thân chịu nổi nàng, đem nàng bỏ qua bên, lười nhác để tâm đến nàng. Tất cả mọi người trong Nguỵ phủ lý biết chuyện, mà Vân Dung đối bọn họ lại bất hảo. Bọn hạ nhân bắt đầu kết phường khi dễ nàng, tỷ như mang thức ăn của nàng nã điệu nửa, phòng nàng cũng thường xuyên đến « dọn dẹp ». Năm cái vị phu nhân thấy Nguỵ Thân quant nàng, cũng thường xuyên khi dễ nàng, thời gian này nàng lại càng khổ sở.

      ngày, nha đầu hồi môn của Vân Dung với nàng, nàng muốn hầu hạ Ngũ phu nhân. xong liền lạnh lùng thu thập đồ đạc rời , thậm chí chút lưu luyến. Trước khi , cái nha đầu này với nàng, nàng ương ngạnh bá đạo, nàng chịu được nàng rất nhiều năm, tại chịu đủ rồi.

      Nha đầu thân cận duy nhất cũng phản bội nàng, Vân Dung cam lòng, tìm Ngũ phu nhân Mẫu Đơn lý luận. Ngũ phu nhân Mẫu Đơn xuất thân thanh lâu, lớn lên xinh đẹp, thủ đoạn rất lợi hại. Hơn nữa, lại mang bầu, Nguỵ Thân đối nàng coi như bảo bối. Vân Dung đại tiểu thư tính tình vốn là lợi hại, liền cùng Mẫu Đơn uýnh nhau. Chưa gì đẩy Mẫu Đơn chưởng, Mẫu Đơn minh bạch sanh non. Sau để Nguỵ Thân biết dược, mang Vân Dung ra sức đánh cho tơi bời, rồi đem nhốt lại. Sau nữa tại mấy người phu nhân giật giây, mà mang Vân Dung tống ra ngoài, lưu lạc đầu đường.

      Nữ tử cổ đại luôn luôn là tam trinh cửu liệt, Vân Dung tính ra là gả cho ba lần, nếu là nữ tử bình thường sớm tự sát. Nguỵ Thân căn bản là đoán chắc Vân Dung có mặt mũi mà trở lại kinh thành cáo trạng, mới dám hiển nhiên làm như vậy. Lúc đầu cưới Vân Dung, mục đích chỉ là vì dựa vào thượng thư phủ này khoả đại thụ. Nếu như Vân Dung chết ở bên ngoài, cầm lại lai nhất mai, lại hướng kinh thành báo tang, quỷ mới biết ân Dung chết như thế nào. Vân dung cho dù chết, vẫn là dựa dẫm được vào cái đại thụ này che chắn. Cho dù nàng chết, nàng cũng còn mặt trở về Nguỵ gia hoặc là thượng thư phủ, cho dù nàng chết mọi người ai cũng vẫn có lợi cả.

      Nguỵ Thân độc ác, Mẫu Đơn độc ác. Bất quá tiểu tạp kỹ như thế so với trong cung cũng chỉ là bình thường. May mắn là lần này Vẫn Dung chỉ làm cái tiểu thiếp sanh non, nhiều nhất cũng chỉ bị đuổi ra ngoài. Nếu như là ở trong cung, phải là như vậy cái là chắc chắn liền vĩnh viễn bị tống vào lãnh cung sao.

      Có lẽ, đối Vân Dung mà , như vậy ngược lại là tốt. Từ bị thối hôn, bị đuổi khỏi cung, lại đến Nguỵ gia vứt bỏ, vân Dung rốt cục hiểu cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, ta phỏng đoán cái nha hoàn kia phản nàng, đối nàng là đả kích to lớn. Vân Dung ngu ngốc, chỉ là bị người xung quanh nịnh nọt như là bị chìm trong sương mù, nên nhận thức được. Sau khi bị đuổi khỏi Nguỵ giam nàng chắc hẳn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều đạo lý. Cho nên khi ta gặp lại nàng, khí chất Đại tiểu thư kia sớm biến mất. Nàng trở nên tỉnh táo, trầm ổn, có thể phân tích ràng mọi chuyện. Có thể được như vậy cũng là chuyện tốt, có lẽ như nàng thế này chính là trong cái hoạ có cái may.

      Vân Dung xong, cũng sớm khóc thành tiếng. « Tam muội, ta trước kia sai lầm rồi, thực sai lầm rồi. »

      Ta thản nhiên : « Biết hối hội là tôt rồi, người vậy cũng là bởi vì trong cá hoạ có cái may. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi tới cùng muốn làm sao bây giờ ? Dù sao danh nghĩa ngươi vẫn là Nguỵ Thân phu nhân. » Nữ tử cổ đại luôn cho rằng bản thân mình chỉ có thể dựa dẫm nam nhân, ta muốn nàng chính miệng với ta, có nam nhân nào có thể dựa vào, giờ nàng muốn làm gì.

      Con mắt còn ánh sáng, ảm đạm : « Ta… biết. »

      Ta cười : «Nhượng hưu ngươi» Đúng vậy, đây đối với nàng chính là lựa chọn tốt nhất.

      «Nhượng hưu ta? » Vân Dung trợn tròn mắt, khó tin nhìn ta.

      « Phải » Ta kiên định trả lời. Bổn nương có thể mang hoàng đế ra hưu, bị người bình thường hưu liền khó khăn như vậy sao ? Hơn nữa cái tên kia lại là kẻ mặt người dạ thú.

      « Chính là…Ta bị Thành Vương thối hôn, bị biếm ra cung, nếu như lại bị Nguỵ Thân hưu… » Nàng cúi đầu xuống, thêm gì nữa. Thực ra nàng cũng rất kiên cường, nếu là nữ nhân thông thường chịu sỉ nhục như nàng, sớm tự sát.

      « Đời này ta là định cưới chồng nữa, nếu như ngươi chê, hai chúng ta cùng nhau thủ tiết. » Ta tự giễu , trong lòng lại xuất bóng dáng mờ ảo.

      « Ngươi.. »

      « có gì, nữ nhi cũng có thể tự mình gắng. Cho dù có nam nhân, chúng ta cũng có thể tự tại mà sống được. Ta mở ‘trang sức màu đỏ phường’, chính là muốn cho lũ thôi nam nhân thiên hạ rằng, nữ tử cũng có thể mình mảnh tung hoành thiên hạ. » Van Dung dù sao cũng là tiếp nhận nhiếu tư tưởng giáo dục tam tòng tứ đức, trong lúc nhất thời rất khó đón nhận tư tưởng của ta, trợn mắt há mồm nhìn ta.

      Ta đứng lên, thản nhiên : « Rất khó đón nhận ? Cứ suy nghĩ , ta bức ngươi, bản thân suy ngẫm cho kỹ. Ngươi cũng muốn cả đời bị Nguỵ gia làm khổ ? khi hưu thư nhận tới tay, ngươi liền được tự do. Kỳ cuộc sống của mỗi người đều là trời cao biển rộng… »

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :