1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      (`’•.¸(`’•.¸¤*¤¸.-’´)¸.•’´)

      «´¨`•..¤Quyển 3:¤..•´¨`»

      (¸.•’´(¸.•’´¤*¤`’•.¸)`’•.¸)

      Trời Cao Biển Rộng


      CHương thứ nhất: Cọ cơm <cãi cọ trong bữa cơm>




      Nếu như hoàng cung là cái địa phương xa hoa nhất, chắc hẳn rằng ngoại trừ hoàng cung ra, nếu phủ đệ của Dật Phong công tử nhận thức là số hai, hẳn ai dám nhận số .



      Ôn Nhu dẫn ta tới Phong phủ, ta thiếu chút nữa là lộn nhào mặt đất. Ta ở Hoàng cung lâu như vậy, những nơi có kiến trúc xa hoa thấy nhiều lắm, mà theo ta thấy cũng chưa từng thấy nơi nào vừa cường thế, vừa mĩ miều <hách nhất khiêu liễu – giun: ta cũng hiểu lắm, tra mãi, cũng chỉ nghĩ có thể dịch nhu vậy> như nơi ở của Dật Phong công tử. Tương Giang vốn nổi danh, trừ ra vì bốn mùa đều tựa xuân, phong cảnh như hoạ ra, còn có cái sông Tương Giang nước xanh tựa ngọc. Nước sông trong trẻo dẫn thẳng vào trong thành, trở thành cảnh đẹp nhất nơi Tương Giang. Phủ đệ của Dật Phong công tử vừa đẹp tầm nhìn lại hướng về đây! Phòng ốc tại thuỷ thượng hình thù vốn phải là kì quái. Bất quá, chỉ là cái kia diện tích tất thảy phòng ốc phỏng phải rộng chừng 5 lý, có phải hay tính hù chết người ta. sai, ta đoán nhà – phủ đệ diện tích ức chừng phải được 5 lý <chắc là đơn vị đo lường =.=” >. Có thể thấy, phủ cùng hoàng cung quả thực là có khác biệt a. Ở đất mà chiếm diện tích lớn như vậy, phòng ốc đủ kinh hách, lại còn hướng ngắm cảnh non nước? quá chắc cũng phải quá 10 năm quốc khố (mới đủ xây)? Hôm nay ta quả thực nhận thức cái gì gọi là chân chính lắm tiền. Tương giang cả thảy 5 phần, 1 phần làm nhà cho ở. (ý nhà này quá to. @@)



      Ôn Nhu theo phía sau ta, cúi đầu, bị nhận ra thực phiền toái nha, kẻ thấp bé thực khổ phận.



      Tới cửa phủ, gia đinh ngăn cản cho ta vào, ta đối mà thi lễ : “Tiểu nữ tên Mai Ảnh, muốn cầu kiến công tử nhà ngươi, tiểu nữ là cố nhân của , thỉnh ra gặp, ắt nhận thức”. Thuận tay dúi cho viên trân châu thượng hạng, cái kia là ta thực thích a. Lúc trong cung thái hậu có tặng thưởng chiếc vòng cổ trân châu nhưng bị ta làm hỏng, cho làm tặng lễ. Ta thích mang vòng cổ, bất quá viên cần phải bán có thể sao. Dật Phong công tử nhiều tiền như vậy, gã sai vặt cũng có thể giống thông thường (tham hơn người thường =D). Cho lễ ít như vậy nhìn khá hơn Bổn tiểu thư thể làm gì khác hơn là nhịn đau bỏ những thứ thích.



      Có tiền vào có khác, gia đinh kia tươi cười nịnh nọt, mặt lộ vẻ khó khăn: “ nương có lẽ biết, mỗi ngày các nương đến tìm công tử nhà chúng ta ít. Cho nên công tử đặc biệt phân phó rằng, nếu có nương tìm mực là thấy.” Người có tiền quả thực hách, được vô số các nương vây quanh (cũng có thể là do Dật Phong công tử tương đối suất <đẹp trai>). Nhìn bộ dáng ta rất giống tiện nhân sao? Rất giống là tới đây “ve chai” sao?



      Ta khách khí cười cười: “Tiểu ca đừng hiểu lầm, ta với công tử nhà ngươi là chỗ quen biết cũ, chỉ cần ngươi cho là có mai ảnh nương cầu kiến, nhất định gặp ta, phiền tiểu ca truyền đạt lại giúp ta”



      “Cái này…” Gia đinh bộ dáng khó khăn.



      “Tiểu ca phiền người dàn xếp giùm” Lại dúi cho them viên trân châu thượng hạng hạng, con bà nó! Quá tam ba bận chứ. Hai viên trân châu này đổi ra cũng được đống phòng ốc, còn muốn vòi nàng thế nào nữa.



      nương thỉnh chờ chút” vừa hát a a chạy vào trong, nhất định là vô cùng sung sướng a.



      Nhà to thực phiền phức, ước chừng phải nửa canh giờ sau, Dật Phong công tử từ bên trong tới, phong thái thay đổi, mặt hé nở nụ cười, cái gia đinh ban nẫy sau , thở hồng hộc, Gia đinh hẳn là ra cùng lúc với công tử Dật Phong bất quá ta “soi” thế nào cũng thấy công tử Dật Phong có chút gì là mệt mỏi. Chẳng nhẽ đây chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết? Ta có mị lực lớn như vậy sao? cầu tự mình đến nghênh đón.



      Ta cứ là cười đón nhận : «Mai ảnh mời mà tới, Dật Phong công tử nể tình mà bắt tiểu nữ tử đem tống ra khỏi cửa chứ?”



      Dật Phong công tử làm thế mời, cười : “Mai Ảnh nương đại giá quang lâm, hàn xá lấy lòng vinh dự” Cái này gọi là “hàn xá” <ý nhà xấu xấu bẩn bẩn ấy ạ :”>>? Dật Phong công tử ngươi thực quá khiêm nhường a~. Nếu như cái gọi cái này mà gọi là hàn xá, thiên hạ chín mươi phần trăm cửu cửu kiến trúc – nhất định là ổ chó!!



      “Dật Phong công tử lại khiêm nhường rồi, co thể cùng quý phủ so sánh, sợ rằng chỉ có hoàng cung mới dám” Dật Phòng công tử cười cười, xem ra rất vui vẻ.



      Ôn Nhu cúi đầu nép phía sau, nàng bám gắt gao bấu vào áo ta, tay biểu khẩn trương. Ta gỡ tay nàng ra, vỗ vô bả vai an ủi : “Đừng lo lắng, công tử Dật Phong hẳn nể mặt ta”



      Đình viện rộng rãi, nguy nga lộng lẫy, trong viện cảnh xuân tươi đẹp, nươc chảy róc rách,. là trời thu, mà khí thu hề thấy. Ta thắc mắc, đây là công viên cũng là nơi ở? Trong Hoàng cung, cảnh sắc cũng được như thế.



      Phong gia cấp bậc kẻ ở có quy định ràng, làm việc nặng sống ở…sân ngoài. Tới sân trong là gia đinh hạ đẳng <giun: rồi tới trung cấp->Cao cấp :))>. Cũng biết vào bao nhiêu đạo quán tử, tóm lại là mới được giờ mà chân ta sưng to lên.



      “Dật Phong công tử đích xác phủ đệ tức giận phái.<khôg hiểu nên để nguyên>” Ta chân thành cảm thán.



      gật đầu mỉm cười: “Tại hạ chỉ sợ nương nhìn hơn nhãn”. Thực đả kích ta, Mạc gia phủ đem ra cùng so sánh, quả thực nhất định chỉ như cái nhà xí. Nếu là nhà ta ở đại cùng nhà so sánh, càng cần phải nữa.



      “Nếu nương đại giá quang lâm, thỉnh nương lưu lại hàn xá mấy ngày thực là vinh hạnh” Ta ước ao a~. Địa phương đẹp như vậy, tha thiết ước mơ a.



      “Mai Ảnh cầu còn được” Ta cừoi khẽ, “Bất quá tiểu nữ tử có việc , thỉnh công tử ra tay trợ giúp” Nhà nhiều nha hoàn như vậy, có cho cái cũng cần nha.



      “Chỉ cần tại hạ đủ khả năng, nhất định vì nương mà toàn tâm giúp đỡ”.



      Ta cười cười, quay ra phía sau, lôi cái Ôn Nhu ra, “Công tử có biết nàng?” Ôn Nhu bơi vì sợ hãi, đầu hơi cúi xuống.



      Dật Phong công tử lắc đầu, “Vị nương này ta chưa từng gặp qua”.



      “Vị nương này tên là Ôn NHu, chính là quý phủ nha hoàn. cẩn thận làm con chó của tướng tôn phu nhân chết chìm, tôn phu nhân muốn bắt nàng đền mạng, có duyên gặp ta nên bị ta cứu, mai ảnh muốn công tử mang Ôn Nhu tặng ta làm nha đầu”.



      Dật Phong công tử mặt nhăn nhíu: “Nếu phải nương cưu giúp, Mẫn Huyên lại được đà gây hoạ. Ta gọi hạ nhân mang khế ước bán mình của Ôn Nhu lại đây, sau này ÔN Nhu nhất định là người của nương. Nếu ai dám động nàng, ta – Dật Phong công tử tuyệt đối buông tha ”. xong cực ôn nhu, khổng để đâu cho hết khí phách. thực sinh khí, chỉ là phát hoả, nụ cười vẫn nở khoé miệng.



      “Cám ơn công tử”. Ôn Nhu vui mừng quá mà ứa nước mắt ra. Khiêm tốn quỳ mặt đất.



      “Ôn nhu nương cần phải khách khí, hôm nay ngươi là nha đầu của mai ảnh nương, tính là người Phong gia, cần quỵ ta”



      Ta cảm kích – đối Dật Phong công tử mỉm cười: “Mai Ảnh tạ ơn công tử”



      Dật Phong công tử đem ta an bài tại Vô Ưu Hiên nghỉ ngơi, phai hai cái nha hoàn hầu hạ ta, cái tên Khiếu Khiếu <trong bản raw là khéo léo @@ tên kì quá nên ta đổi :))> cái gọi tiểu linh. Dật Phong công tử tặng ta ít y phục, tât cả đều là màu trắng mà ta ưa thích, còn có đống trang sức lớn.



      Chỉ chốc lát có người mang khế ước bán mình của Ôn nhu lại đây, Ôn nhu cầm khế ước bán mình nước mắt ào ào rơi xuống. Ta cầm lấy, xoẹt xoẹt – xé nát bấy.



      Ôn nhu kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, người làm gì vậy?”



      Ta cười cười: “Nha đầu, ngươi tự do rồi, bắt đầu từ hôm này người còn là nha hoàn của bất kì kẻ nào nữa. phải nương ngươi có bệnh sao?? Trở về chiếu cố nàng ”.



      Ôn Nhu quỳ mặt đất, khóc thút thít : “Tiểu thư, đại ân đại dức của ngài ÔN nhu ghi tâm. Chăm sóc nương bệnh khỏi hẳn, Ôn nhu nhất định trở về ý làm trâu làm ngựa cho tiểu thư!” <giun: làm trâu ngựa? Cho ta cưỡi nha :X, ôn nhu: cầm dép đuổi>



      Ta cầm vài món trang sức đc tặng cấp cho Ôn Nhu, « Đây là điểm tâm ý của ta, mang về mà mua thức ăn cho nương ngươi”. Dật Phong công tử tặng nữ nhân chắc chắn là đồ cao cấp a, đừng mua thức ăn, nhất định mua đống nhà ngói cũng đủ nha! Người có tiền đúng là người có tiền nha nha!!



      Thuận tay ta đem thưởng cho Khiếu khiếu cùng tiểu linh vài món, hai cái nha đầu quỳ lạy cảm tạ rối rít.



      Tắm rửa xong, thay bộ quần áo mới, toàn thân thoải mái! Y phục Dật phong công tử tặng so với mấy vị phu nhân cấp bậc còn cao hơn nữa, mặc ở người mềm mại, thực phi thường thoải mái a..



      Đừng tưởng rằng ta chỉ tắm rửa bằng nước thường, ta tẩy chính là ôn tuyền. Vô Ưu Hiên cư nhiên có cái ôn tuyền, được dẫn nước từ núi xuống. Như vậy xa hoa a, quả thực hơn hoàng cung bậc, Thậm chí tại hoàng cung, ta cũng được đãi ngộ xa hoa như thế. Mới vừa rồi trong lúc tắm rửa ta nghĩ, nếu có thể gả cho , ta có thể làm con mễ trùng <sâu gạo>, ách, Dật Phong công tử chính là người Ngọc tình , ta cũng thể thưởng.



      Tắm rửa xong, có nha hoàn tới mời ta dùng cơm. Ta theo nha hoàn đến tiền thính, bị doạ cho hoảng sợ. Con mẹ nó, cái này mà gọi là ăn cơm rau dưa a? Bát đựng tất cả đều là bạch ngọc, hơn nữa hẳn là cẩm thạch thượng đẳng. Ta thực muốn té ngữa, muốn đem chén đĩa của mấy người đổi tiền. <giun:chị bị bệnh thèm tiền a? ao gì cũng muốn quy ra thành tiền thế?> Ta sống được 27 năm, từ thành phần tri thức được làm Hoàng Phi, cái gì mà chưa từng thấy, nhưng bữa tiệc xa hoa như vậy, đúng là lần đầu được thấy. Ta thể tự hỏi, Phong gia tới cùng là có bao nhiều tiền a? Có lẽ tài sản Phong gia cùng cả ngân khố Tề quốc hẳn phải ngang ngữa.



      Nha hoàn bên cạnh mực gắp thức ăn cho ta, chén cơm của ta đầy như cái núi.



      “Nếm thử bách điểu lưỡi canh này ”. – Hành động của Dật Phong công tử khiến tất cả mọi người bị doạ cho hoảng sợ, bở vì cư nhiên gắp cho ta thức ăn.

      Xem vẻ mặt bọn cũng biết, có thể làm cho Dật Phong công tử tự mình gắp thức ăn cho, ta tuyệt đối là duy nhất (ưu ái).



      Bách điểu lưỡi canh ta có nghe qua, nhât định phải dùng đầu lưỡi chim non làm, đầu lưỡi chim non như vậy? Như thế nào nấu? Ta xem cái canh này ít nhất cũng phải cắt của mấy trăm con chim . Đồ hại sinh linh, nghiệp chướng a.



      Ta tự nhiên cười: “CÔng tử khách khí, như thế nào lại thấy tôn phu nhân?” Ta cố ý đứa mắt tìm.



      “Tại hạ chưa lấy vợ, lấy đâu ra phu nhân, mai ảnh nương đùa” Làm thiếp thông thường được tính là vợ, nàng là quận chúa thế nào. Xem ra Dật Phong đối Mẫn Huyên phu nhân cũng tốt. Mẫn Huyên phu nhân kia tính tình kiêu căng a. chuẩn cùng Dật Phong công tử có liên quan.



      “Dật Phong công tử dáng vẻ phi phàm, ăn phong nhã như người thường, lại giàu có như vậy, hàng tá nương lá ngọc cành vàng mơ ước, vì sao công tử còn chưa lấy được vợ?” như vậy phải là sai ?



      “Mai nương phong thái yểu điệu, tài hoa hơn người. Thiên Ly vương tử cùng tại hạ đều vô cùng ngưỡng mộ, nương vì sao lấy chồng?” lên tiếng đối đáp, thân phận ta giờ là phong trần nữ tử, sao có thể thuyết phục ? Quả thực là đáng cười. Quận chúa lão bà xinh đẹp cùng Ngọc tình “đô” như vậy còn có cách phản đối, nào đến phiên ta thuyết phục .



      “Tiểu nữ mặc dù xuất thân phong trần,chỉ muốn kiếm tìm nam tử lòng với ta. Ba nghìn con sông chỉ múc gáo nước. Biển cả mênh mông đoái hoài”. Ta thở dài: “Thế gian này ai có thể lòng đối ta? Mai ảnh dung mạo xấu xí, xuất thân hèn mọn” Tướng mạo xấu xí là , xuất thân cũng điểm hiển hách.



      Bữa cơm diễn ra thực chậm, sơn hào hải vị ăn vào miệng mà chẳng thấy ngon, Dật Phong công tử rốt cuộc là có ý gì? Thấy thế nào cũng như là nam nhân đối nữ tử phong trần mà có ý, cách giải thích duy nhất chính là ta đối có giá trị.



      Người này có thể cai quản được thủ phủ đệ nhất thiên hạ, chỉ số thông minh hẳn là người bình thường thể so sánh. Muốn tìm hiểu tâm tư của ,hẳn là dễ dàng.



      Buổi tối, phong gia thắp đèn dầu sáng rỡ, đèn treo đầy vườn đủ các loại kiểu dáng, nếu như phải biết đây là cổ đại, ta còn tưởng là đèn nê ông.



      Đuổi Khiếu Khiếu và Tiểu Linh ngủ trước, ta mặc nguyên y phục mà nằm xuống, đêm lại ngủ, Tần nhi bọn họ tại thế nào? có ta, tần nhi hẳn bị những mấy nhóm phi tử kia khi dễ? Chắc là , Thái hậu đáp ứng ta chiếu cố cho nàng. Còn Tề Hạo? Sau này có thể còn nhớ đến ta nữa? Bên cạnh có nhiều mỹ nữ như vậy, mỹ nhân xinh đẹp mỗi người vẻ nhiều kể xiết, hẳn chẳng còn nhớ đến ta nữa? Nếu muốn buông tay, sao lòng ta lại mong còn lưu luyến….

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 2: Số đào hoa.

      Lan Uyển thực thanh tịnh, nhớ lại ngày trước Tần Nhi cùng ta. Ngày nào đại phu nhân cùng hai cái tỷ tỷ biết liêm sỉ cũng thường xuyên tới nháo nháo, cũng là loại niềm vui thú. Lãnh cung mặc dù lãnh, cũng lãnh đến độ thanh tịnh thế này. CÙng Tần nhi ngâm thu đấu đấu địa chủ, cùng ngọc tình chuyện phiếm về ngày xưa, ngắm tiểu nhền nhện chân cao chân thấp xum xoe, hậu cung kia bang nữ nhân tìm xem vui, thời gian chut nào từng nhạtt nhẽo. Ai, dù ta là cực chán ghét cái sắc mặt của những cái nữ nhân hậu cung này, nhưng tại băt đầu tưởng niệm họ. Ngẫu nhiên qua kiếm chuyện, nháo nháo hoạt động khiến đầu ta rỉ sét – vậy cũng có gì là bất hảo. Tại Phong gia thời gian thực vô vị, muốn ăn ngon mặc đẹp, chi chi cần đều có. Y lai thân hậu, cơm lai há mồm. <ý là ko có nháo nháo, cơm bưng nước rót nên chị này chán>. Dật Phong công tử đối ta như thượng khách ; nha hoàn, gia đinh, lão mụ tử đối ta cung kính có lễ, ta tại cùng thần tiên so ra ko có khác gì nhau. Chỉ là thời gian trôi qua vậy thực chán nản, liền kiếm người chuyện cũng có. Khiếu khiếu cùng Tiểu linh dù thông minh, nhưng đối ta cũng giống ta cùng Tần Nhi. Cuối cùng thể hiểu lòng ta được, cuối cùng cũng là vô phương cùng các nàng thổ lộ tình cảm. Mà các nàng đối ta, cũng thuỷ chung là bảo trì loại trạng thái kính sợ, Thời gian trôi qua thực buồn tẻ, có năm ngà, quả thực so sánh với năm năm vẫn còn dài.



      Dật Phong công tử cơ bản mỗi ngày lại qua đây thăm ta, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chuyện phiếm. Ta thuỷ chung vẫn duy trì phong độ thục nữ, ở trước mặt làm diễn vai Mai Anhe. Phong gia nhân bắt đầu suy đoán lung tung, Mai ảnh nương có thể hay trở thành Phong gia nữ chủ nhân. CŨng khó trách bọn họ hội suy đoán lung tung, Dật Phong công tử là đối tốt với ta quá mức. Bất quá ta rất tò mò, Mẫn Huyên phu nhân trong truyền thuyết nghe Dật Phong công tử tới tìm nữ nhân, nàng tại sao phản ánh. Lấy tính tình ánh mắt tuyệt đối nhu bằng được hạt cát, mà ta là « cục » cát rất lớn. Hơn nữa ta đoạt ôn nhu của nàng, nàng hội chịu được mà tìm hạ ta ? Dật Phong công tử kì quái, Mẫn Huyên phu nhân càng kì quái. Hai vợ chồng kì quái này cuối cùng là có chủ ý gì ?



      Cuộc sống trong Phong gia mặc dù xa hoa, ta dù thích nhưng thấy vui. Ta chán ghét Hoàng cung, tại băt đầu chán ghét Phong gia. , cái ta chán ghét là cuộc sống buồn tẻ có tự do. Kì ta sớm nghĩ muốn rời , chính là ta mệt, mệt chêt . Mệt nghĩ muốn ngủ, ngủ cái liền vĩnh viễn có tỉnh lại.



      Lấy tính tình của ta, cuối cùng muốn tại Phong gia trường ngại <ngại hoài – vì người ngoài nàng mang tiếng ăn bám :)) bà này mặt dầy thế mà biết ngại á ?:))>. Phong gia cho dù vàng ngọc đầy cả sảnh đường, nhưng cũng phải là thiên đường đối với ta, cũng là đến lúc phải rời thôi.



      Ta thở dài, bắt đầu thu thập ít hành lý đơn giản. Cởi phục Dật Phong công tử tặng mà thay vào bằng y phục của mình, rồi thu gom những thứ là của ta. <đồ Dậ tpHong cho vứt lại>

      Rời Phong gia, ta bắt đầu cuộc sống mới, ta băt đầu lo lắng ta phải làm cái nghề gì đây. Làm mễ trùng (sâu gạo) lâu như vậy, cũng nên ra thương trường làm nữ thương giỏi giang . Ta đường đường học trung văn đại học khoa chính quy, sau chả hiểu sao lại chọn cái môn học công thương quản lý, học hành chả ra sao mà tự nhiên vẫn cứ lấy được cái văn bằng. Cũng coi như là học xong hai cái lớp sinh viên, xuyên qua thời gian trước ta vẫn còn nghĩ học cao học rộng như vậy, sao có thể cả đời làm tiểu nữ nhân.



      Làm cái gì tốt đây ? Ta cơ bản cái gì cũng a, quản lí <ko làm nhân viên mà muốn làm quản lý>. Từ lúc học cấp 3 (thượng trung học = cấp 3 nhỉ ?), ta cũng có làm thêm mấy năm. Việc nặng mệt sống làm nhất đống lớn, tiếc học được cái gì tay nghề. Lên đại học sau này, ta làm liền mở iót trang web văn học. Tốt nghiệp đại học sau nửa năm làm nhà xuất bản biên tập, sau lại vào được công ty nước ngoài, mực được làm nhân bộ quản lí, cũng còn nghĩ tới đổi công tác. Khai ra danh tính ? nên, hình như nữ cũng có thể nhận lời mời làm chưởng quỹ ?



      Kỳ trước kia tay nghề nấu nướng cũng tệ, dù sao ta là nhi, cũng phải tự chiếu bản thân. Ngày xưa ta cũng tự ăn cơm mình nấu mà lớn lên, chỉ là lên đại học rất ít nẫu cơm. Tại công ty nước ngoài lúc công tác, áp lực vô cùng lơn, ngày công việc công tác xong, càng là có tâm tình gì mà làm những việc vặt này… Từ cái nữ nhân tài hoa nội trợ, biến hành cái nữ nhân văn phòng, giờ quay lại làm nổi cái kiểu nội trợ nữ nhân. Nếu phải là tay nghề của ta xuống dốc, muốn mở cái tửu điếm. tại ta như vậy bắt đầu với vài món ăn, cũng nghiên cứu N loại sach dạy nấu ăn. chứng minh, tài năng của con người, hội cùng với hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi. Sớm biết trước ta liền ko thèm làm văn phòng, tới cổ đại chẳng như vậy.



      Ta xem qua trong bao quần áo có ít trang sức đắt tiền, trong lòng có điểm an ủi. Ban đầu lúc rời khỏi hoàng cung, ta nghĩ có thể hay trở lại, cho nên thu vài đồ đáng giá đeo lên mà ra, tại có chỗ hữu dụng. Muốn khởi nghiệp, trước cứ từ từ khảo sát, buôn bán là môn đại học vấn. Ta bây giờ còn có ít tiền vốn, tạm thời chết đói .



      Chính lúc thu thập đồ đạc, Dật Phong công tử biết đến đứng cạnh ta từ lúc nào, ta quay đầu lại mơi phat . Ta bị doạ cho hoảng sợ : « Công tử có việc ? »



      vấn : « Ngươi muốn ? Chẳng lẽ là tại hạ chiêu đãi chu toàn ? » phi thường chu đáo, đãi ngộ như thế ta dù ở Hoàng cung cũng ko được vậy.



      Ta đứng lên, thỉnh ngồi xuống : « CÔng tử quá lo lắng, Mai Ảnh từ ha mẹ, bôn biển là nhà, phiêu bạt sớm thành thói quen. Quý phủ chiều đãi mặc dù hảo, thuỷ chung vẫn phải là nơi dành cho ta. » Phong phủ cũng tốt, hoàng cung cũng tốt, kiến trúc tráng lệ, ta vừa nhìn thấy liền quáng mắt. Có lẽ là ta từ cổ hủ thói quen, vô phúc hưởng thụ.



      dõng dạc noi : « Chỉ cần nương nguyện ý, có thể coi nơi đây là nhà mình. »





      Ta thê lương cười tiếng : « Gia ? Mai Ảnh sớm có nhà. cha mẹ, người bảo ban. Có thể kết giao cùng công tử, là phúc phận của ta,. Mai Ảnh xuât thân hèn mọn, muôn nhận người đầu đề câu chuyện.”



      nhàng tức giận, mặt nhăn cau mày: “ nương cần gì quá khiêm tốn, xuất thân co gì quan trọng? Trong mắt Phong mỗ, nương sánh ngang được với tiên tử” Biết lâu như vậy, cái miệng luôn luôn là hiển nụ cười, hôm này lại tức giận cau mày. Vô luận làm cái gì động tác, đều là như vậy u nhã, u nhã quá khiến người ta sợ hãi. Nhất định vì cái này phong thái thong dong bình tĩnh, mới có được thiên Tề Quốc thủ phủ như ngày hôm nay, ta đôi Dật Phong công tử thuỷ chung là loại thái độ cực kì kinh nể. Nghe , phụ thân Dật Phong công tử cũng là phú thương nổi tiếng gần xa, gia tài cho dù to, cũng thể được như ngày hôm nay.



      Phong lão đầu Tiên Du, con trai độc nhất của là Dật Phong công tử tiêp nhận gia nghiệp Phong gia, dùng sáu năm thời gian, biến Phong gia thành Tề Quốc đệ nhất thủ phủ. Đệ nhất thủ phủ, cái này mà là hư danh há dễ dàng như vậy được. Là cái nữ nhân, ta hiểu rất việc làm ăn chốn thương trường, về cái điểm này, rất khó tưởng tượng nổi, cái hài tử 17 tuổi, như thế nào quản lí được cái gia nghiệp lớn như vậy, lại làm sao mà trong thời gian ngắn như vậy biến nó trở thành cái thủ phủ bậc nhất. Tóm lại, ta đối với cái vị…công tử Dật Phong này là bội phục sát đất. Đừng xem thấy lúc nào cũng bộ dáng ôn hoà mà nhầm tưởng, tại thương trường tuyệt đối phải là kẻ lòng dạ độc ác, nhìn đôi mắt có ánh nhìn sâu xa khiến người ta mê mẩn cũng đủ biết. Kỳ cũng cần nhìn ánh mắt, sai có thể đoán được, cái người thiện lương, tuyệt đối thể gây dựng được cái gia nghiệp như thế này. <giun: thương trường = gian manh mà!>



      “Tiên tử? Ta dám nhân. Cảm tạ công tử quan tâm, Mai ảnh xin cáo từ”. Ta chỉ có thể trả lời như vậy.



      thể sao?” hỏi.



      Ta gật đầu, “Đung vậy, tiểu nữ quen được sống tự do tự tại, Phong phủ mặc dù tốt, cũng thích hợp ta. Quấy rầy công tử lâu như vậy, ta cũng khỏi áy náy” Ta mang theo nụ cười nhàn nhạt, trước mắt mơ hồ xuất hình ảnh trời cao biên rộng <nguyên văn là: bộ trời cao biên rộng – bản in ii-da-lit. Ta ko hiểu nên chỉ có thể dịch ra như vậy thôi @@>.



      “mai ảnh nương, người mặc dù ở tại hàn xá, Phong mỗ cũng có hạn chế tự do của người.” cười cười. Lời của ta đích xác ko chuẩn, tuy có hạn chế tự do của ta. Nhưng chính là…. Tại sao nợi ta ở lại nằm ở tận cùng sâu trong vườn? với tốc độ của ta, từ nơi này <vô ưu hiên> tới đại môn khẩu mất giờ. Đừng có ra ngoài du ngoạn nhá! tới đại môn khẩu là ta liền muốn hôn mê rồi! thế vừa nghĩ đến lúc bò trở về?? Ta thực muốn ngất luôn cho khỏi phải a!! có việc gì mà sao phải làm cai vườn nó to như vậy?? Ăn no dư mỡ muốn tiêu bớt calo a. (Đoạn này có them thắt chút cho nó hay a! :X ko mất nghĩa nhưng hay hơn vẫn ôkê phải ko nhỉ? =D>.



      “Công tử, tuy là người có hạn chế tự do của tiểu nữ, nhưng chính là “hàn xá” của công tử quá lớn, tiểu nữ tử thân thể suy yếu, muốn xuất môn nhưng quả thực bò nổi.” Ta tự giác mà cười rộ lên, ta như thế nào biết chuyện khôi hài như thế.



      cũng tự giác đùa: “ nương muốn nghĩ ra ngoài chơi, ta có thế cho Khiếu Khiếu tìm cho ngươi xe ngựa”. Cái…này…là sao, có xe ngựa, ta cái gì muốn <muốn ra khỏi Phong phủ luôn chứ phải muốn chơi rồi về ạ. Mà DP mà mình tìm cách ko cho chị ấy ra :))>.



      Dật Phong công tử mở cửa sổ ra, cỗ hỗn loạn mang mùi cây cối theo gió bay vào. “ biết nương có hứng thú tham gia lễ hội ‘Nhất Tuyến Khiên’ tối nay hay ? phải mới tổ chức qua sao? Lại tới? Thiên hạ độc thân đồng chí cũng nhiều quá mức a?



      Ta nghi hoặc: “Mấy ngày hôm trước co tổ chức qua, tại sao tại lại….”



      nương chắc biết, trước có xảy ra ít sai lầm, cho nên tối hôm nay tổ chức lại lần nữa” Sai lầm a, thế những cái đèn như thế làm nhiều hơn sao? Khó trách bản thân cùng hai cái nam nhân bắt được giống nhau. Những người người khác có phải hay cũng từng trải qua như ta? Ta mặt dày đến này trình độ, là có gì quan hệ, nhưng nếu là các vị tiểu thư kia hẳn giờ mặt đỏ bừng a.



      “Tốt” Ta quỷ thân xui khiến mà đáp ứng, có lẽ là nghĩ tham gia náo nhiệt , trụ lại thêm ngày nữa tại Phong gia cũng có chết được.



      “Nếu nương có hăng hái phải ba, tại hạ có chuyện quan trọng trong người, bồi nương” Thân cận đại hội sao, cho người theo ta làm chi.



      Mặt trời dần dần ngủ, nhường chỗ cho ánh nguyệt sáng toả giữa bầu trời, ánh nguyệt rọi vào Vô ưu hiên, là lúc Khiếu khiếu cùng tiểu Linh hoán (thay) cho ta bộ hảo y phục, ta liền phân phó cac nàng ra ngoài. Việc hoá trang cứ để chính mình làm , ta phải muốn cho nhân nhìn thấy ta đây trương mặt quỷ. Tại tại, mỗi ngày ta đều phải duy trì hình tượng cao quý thanh lịch, đồ trang điểm cũng rời khỏi mặt, đối với hoá trang có điểm tâm đắc.



      Ta gỡ xuống cái khăn che mặt, mặt mũi nhìn dữ tợn, khỏi nhàng thở dài, “Ai, nếu như ta có thể biế xinh đẹp, dù phải nỗ lực bao nhiêu ta cũng nguyện ý”. Nếu là tại đại là tốt rồi, với kỹ thuật trang điểm dung nhan cao siêu, tuyệt đối có thể chuẩn bị cho tốt khuôn mặt của ta. Nhớ ra đâị, ta bắt đầu nghĩ xa xa, cái nha đầu chết tiệt kia tới cùng thế nào?



      Như thế nào cảm thấy cực kỳ khó chịu, càng nghĩ càng sinh khí, càng sinh khí lại càng phát hoả, nghĩ mang cái mặt này xấu xí… nữ nhân trưởng thành đức hạnh như ta đây, đung là đời trước tạo nghiệp chướng. Ta nhìn lại khuôn mặt này ức chế nghĩ hẳn đời trước làm người thiện làm lại làm kẻ xấu, nên giờ là lão Thiên trừng phạt chúng ta.



      “Tiểu thư, ngài chuẩn bị xong chưa? Cỗ kiệu đợi sẵn bên ngoài rồi” Khiếu khiếu ở ngoài cửa gọi.



      Ta căm tức – đội cái khăn che mặt, “Tốt lắm, có thể xuất phát”. thay đổi, chuyện thế nào cũng tại cái đức hạnh này.



      Ta mở cửa, Tiểu Linh nhìn ta, cười : “ nương xinh đẹp, ta thấy liền vô cùng động tâm” Động nàng bằng cái đầu quỷ? Chỉ là y phục có điểm xinh đẹp thôi. Ta hoá trang mà để tự nhiên, nhìn như vậy mà bị người ta hoan nghênh <ta ức chế :))>



      Ta thản nhiên : “Điểm nào? <động tâm nổi ở cái điểm nào? > thiên hạ mỹ nữ nhiều lắm, ta toán vật gì vậy.” Bỏ hết hoá trang, ta là trương cái ặmt quỷ này, còn khen ta đẹp? Lúc ta tức giận trương cái mặt quỷ ra, đừng….khen ta đẹp mắt.



      Tiểu Linh cũng tự biết mình sai lầm, cúi đầu lui sang bên.



      Ta cười cười: “Chớ để ở trong lòng, ta có ý trách cứ ngươi, là chuyện thẳng thắn thôi”.



      Đến cửa Phong gia, liền xuống kiệu mà thay đổi chiếc xe ngựa xa hoa. Ta kéo Khiếu kHiếu tiểu linh ngồi cùng.



      Vừa mới bị ta câu, hai cái nha đầu cũng dám . Ta vén rèm lên, nhìn bóng đêm mạch, cười cười: “Đẹp quá a, chưa bao giờ biết cổ….. bóng đêm nơi này cũng có thể xinh đẹp như vậy” Ở cổ đại lâu như vậy, còn từng chơi đêm. Ta còn tưởng rằng cổ đại ban đêm mảnh tối như mực, đưa tay thấy đc năm ngón, bây giờ nhìn lại hoàn toàn sai lầm rồi. Mặc dù có đèn điện. có đèn nê ông, xốc xết – đèn lồng chính là phi thường thưởng nhãn. Ra cung đúng là lựa chọn sáng suốt.



      “Đúng là rất đẹp” KHiếu khiếu ngăn gọn trả lời, nhiều lời chữ lại chết người được.



      Theo đuôi nàng là hai cái nha hoàn ko tình thú – người ta mệt chết được (mình nàng độc thoại), để ý tới bọn họ nữa! mình ta tự thưởng thức cảnh đẹp. (nguyên văn của t/g: dung dung đích tình thú cũng tốt được na )



      “Oa… …” Ta nhịn được kêu to lên, thanh kia cực kỳ kinh khủng. So sánh thanh liền thấy kinh khủng hơn chính là vẻ mặt của ta, người ta vừa nhìn thấy đều chạy té. Bờ sông treo dàn đèn lồng lớn, cả bờ đê đều được bao phủ dưới ánh đèn. Hơn mười chiếc thuyền hoa đậu quanh bờ sông, có chiếc đậu ở giữa sông, có chiếc ngừng tại bến tàu, cũng có chiếc chạy dọc theo bờ đê. RƯờng cột chạm trổ, màn lụa mỏng đung đưa. Rốt cuộc là thuyền từ đâu tới, có tiền. Ta hoài nghi mắt mình hoa hoa rồi, cảnh đẹp như thế này, cư nhiên bị ta đụng tới, vận khí con mẹ nó tốt. Cái gì ‘Nhất Tuyến Khiên’, Lão tử , ta hôm nay ra thuyền hoa tới du ngoạn.



      “Tiểu thư, chúng ta tới rồi.” Ta vừa định gọi phu xe dừng lại, đến. Tiểu Linh mở rèm ra, chỗ này ràng là bến tàu.



      Tối nay bến tàu thập phần náo nhiệt, người người đông đúc, tài tử giai nhân khắp nơi đều có, xe ngựa cỗ kiệu trực tiếp xêp hàng dài cả ki lô mét. MỚi vừa rồi ta mực nhìn thuyền hoa sông, chú ý tới bờ sông cũng náo nhiệt như vậy. Ta lập tức hiểu được, cái này… ‘Nhất Tuyến Khiên’ muốn tại thuyền hoa giương đèn. CŨng biết là ai khởi đầu – có sáng ý.



      Ta tìm chiếc thuyền hoa thuận mắt, mang theo Tiểu linh cùng Khiếu khiếu bước lên. nữ nhân mặc trang phục bà mối tới, cười híp mắt nhìn ta, ta nhìn kỹ, cư nhiên là cái kia bà mối chính là bà mối lần trước chạy tới giúp ta cùng Dật Phong công tử làm mai mối. đúng là nhân sinh nơi nào bất tương gặp <giun: ngoáy mũi, ko hiểu a~> , bà mối thấy là ta, mặt mày hớn hở: “Tiểu thư ngài lại tới nữa, lão thân cùng người là có duyên, ngài nếu là nhắm công tử nhà ai lão thân giúp ngài làm mối”. Vừa mụ vừa híp mắt đưa ta cái đèn lồng, Khiếu khiếu thay ta nhận lấy.



      “Cám ơn người, hai cái nha đầu của ta cũng muốn tham gia náo nhiệt, ngươi cũng cấp các nàng hai ngọn đăng (đèn lồng ý các nàng)”.



      Bà môi lại đưa tới hai cái đèn lồng: “Tiểu thư, cái đèn lồng là 10 lượng, tổng cộng là 30 lượng”



      “30?” Ta lớn tiếng hỏi, người chung quanh theo bản năng quay đầu lại nhìn ta. Cũng quá biết lợi dụng thời cơ kiếm tiền quá , cái đèn lồng bán những 10 lượng, bình thường cũng có thể mua được 100 cái. Khó trách tổ chức như vậy xa hoa, nguyên lai là phí thu hoạch cao. NHững người có thời gian nhàn hạ thoải mái tham gia đều là tài tử phong lưu, thiên kim nhà giàu, các nàng nhận thức chuẩn những…. Kẻ này quan tâm chính là 10 lượng, tính toán kỹ như vậy… Ta thể lại lần nữa bội phục chỉ số thong minh của kẻ gánh vác đại hội này.



      Ta trở mình mắt trợn trắng, tình nguyện, phân phó Khiếu Khiếu nã bạc cho bà mối.



      Phía thuyền hoa, phía trong thuyền hoa, tài tử giai nhân ngâm thơ đối nghịch, hảo nóng nháo. Ta tuỳ tiện lấy cái đèn lồng, đối với các nàng mà : “Các ngươi chơi , đợi lát nữa gặp nhau tại bến tàu, chớ vội đánh mất đèn”. Ta là người tôt, tuyệt đối cho bọn họ cơ hội tìm bạn đời cho bản thân.



      Khiếu khiếu khiếp sợ nhìn ta, “nhưng tiểu thư, công tử phân phó chúng ta tấc cũng rời, mà phải luôn theo người”. Ta cũng phải phạm nhân.



      Ta ôn hoà, cười : “Đừng sợ, ta sang bên kia chuyện với công tử. Ta nghĩ phải nếu cứ chậm trễ chuyện chung thân đại của các ngươi, ta bình thường mặc dù đối với các ngươi xa cách, trong lòng cũng rất thương các ngươi. Ta cũng nghĩ hai cái tiểu muội khả ái giá phải gả ”.



      Hai cái nha đầu quay sang nhìn nhau, rồi quay sang cùng kêu lên : “Cám ơn tiểu thư”.



      Ta ngắm nhìn cái đèn lồng của mình, là màu đỏ đèn cung đình xinh đẹp, mặt giấy hoạ nhành hoa đào. Màu đỏ hoa đào? Là ai ? Hoa đào là đại biểu cho tình , biết ta hôm nay có thể hay có số đào hoa đây? là hy vọng.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHương thứ 3: Thiếu nàng cái mệnh.



      Bên trong thuyền hoa – tài từ giai nhân đều tự thi triển bản lãnh của mình, ý đồ hấp dẫn chú ý của tiểu thư hoặc là công tử trong mộng, trình độ làm câu đối thi hoạ đạt được chỉ đều đều nhau. Con người của ta làm thơ, hoạ hoạ, cũng chỉ biết đạo văn thôi. Tại giờ cũng phải lúc cần thiết, muốn làm náo động. CHỉ biết đạo văn cổ nhân đồ, liền chính mình cảm thấy cực kỳ có ý tứ. Nhân gia học hành mười năm gian khổ mới được vầy, ta đọc chơi cũng bằng thi văn học hành 20 năm của người khác, nhưng nếu là tự ngâm thơ tả dù là vế đơn giản cũng thực vô cùng khó khăn, tự thấy là xấu hổ.

      Ta đứng ở bên ngoài, gió sông từ từ thổi qua nhè , xiêm y khẽ nhúc nhích, thanh nhã vô cùng.

      “Thi lễ nương, tiểu sinh tên Trương Kê, thỉnh nương vào bên trong cùng lần so đối”. cái thanh phi thường khó nghe bay tới trong lỗ tai ta. Trương Kê, như thế nào nghe tên thấy tức cười. Trương Kê diện mạo đến thông thường…giống như, thân hội bố sam, từ mi thiện mục, cũng tạm coi như ưa nhìn. Ta muốn số đào hoa, phải tẩu cái…này… Cái…này gọi là cái gì… Xui vận.

      Ta thản nhiên : “Cám ơn Trương công tử, tiểu nữ tử muốn ở chỗ này hóng gió, ngươi tìm người khác ”.

      nương phiêu dật xuất trần, tiểu sinh đối nương vừa gặp thương, cho nên thỉnh nương vế đối, mong nương cho ta chút hãnh diện”. Đối với ta khuynnh tâm? Uống lộn thuốc nha. Nhìn cái mặt này của ta, đối ta mà khuynh tâm nổi đều là lời dối.

      “Phải ? Nhưng bổn nương là có hứng thú” ta cầm cái khăn che mặt từ từ cởi ra đồng thời đối trầm bật ra tràng cười. Ta vốn là nghĩ cởi cái khăn che mặt ra doạ , cho cả cái TƯơng Giang thành trong ngày mai đều biết ‘Nhất Tuyến Khiên’ thuyền hoa lòi ra cái bạch y nữ tử xấu xí vô cùng, nét mặt ta già nua nhăn nheo (do chị ý bị bỏng thôi, các bạn đừng quá sợ nha :X) hướng nhìn chằm chằm. Ta xấu liền càng xấu hơn, trang điểm nhìn lại càng thêm khốc, ta thân mặc bạch sắc y phục, đa khốc a. Đầu của ta là có búi tóc lên vốn cài trâm tóc, tóc ở trong gió mà bay múa, hơn nữa ta trầm xả tràng cười, đích xác rất kinh khủng. Trương Kê rung mình cái, tự nhiên mà : “Tiểu sinh mạo muội, thỉnh nương tự tiện” ( nương làm gì làm, em chạy =D ).

      Ta hận nhất mấy tên gia hoả thấy sắc nảy lòng tham, bổn tiểu thư để cho nửa điểm nhan sắc, cho là bổn tiểu thư là ni (ni ăn chay + ko mê sắc dục :X)

      Hơn mười chiếc thuyền hoa chạy nhanh hướng vào nhau, từ từ hướng nhau dựa vào chỗ, hình thành cái thuyền hoa lớn. Chỉ cần lên phía thuyền hoa, lúc này là có thể lên các chiếc thuyền hoa khác, tìm người hữu duyên của mình. ‘Nhất Tuyến Khiên’ đại hội xem như chính thức bắt đầu, tài tử giai nhân (ta thể xem như giai nhân, nên xem mọi việc) phía thuyền hoa bắt đầu hoạt động. biết là ai nghĩ ra cái mưu ma chước quỷ này, cũng nghĩ đến việc có an toàn hay gặp trục trặc, ta còn là phi thường tốt tiêu sái bước lên chiếc thuyền hoa khác.

      Bên thuyền hoa ta cố tìm kiếm, màu đỏ hoa đào? Người có cùng đèn lồng giống tan ha. Là vị nào dễ nhìn? Mặc dù chỉ nhìn thấy cái bóng lưng, bất quá ta cảm giác nhất định dễ nhìn, hơn nữa rất rất tuấn tú. Kỳ quái, cái… này bong lưng như thế nào thấy có điểm quen thuộc?

      Ta bước nhanh lên phía trước, cố ý từ bên cạnh tới, ta coi như là nữ hài tử , trực tiếp tìm nhân gia thực hơi lỗ mãng nha.

      nương xin dừng bước” Hắc hắc, mục đích đạt được, giọng cũng dễ nghe. Ta hưng phấn quay đầu lại, nhìn ràng đôi phương, nụ cười mặt dần dần ảm đạm. Vì vậy thấy rất quen thuộc, nhưng là ta nằm mơ cũng nghĩ ra lại là .

      Chúng ta cùng nhìn đối phương, tự nhiên – cười rộ lên.

      Dật Phong công tử nghiêng đầu sang bên, bất đắc dĩ cười : “Tại hạ cùng với nương là hữu duyên”.

      “Nếu như chúng ta có duyên phận, đánh chết ta cũng tin. Hai lần ‘Nhất Tuyến KHiên’ bắt được cùng kiểu đèn, ta hết chỗ rồi” Ta cũng ngại tiếu <đùa>, là hết chỗ rồi. “Được, công tử phải tới sao? Như thế nào lại đột nhiên tới”. Nếu là đến, chúng ta liền tái gặp lại, ta liền mất tự nhiên như vậy, mất mặt chết được.

      “Mai Ảnh nương từng qua, tại hạ cai Thành gia, thể làm gì khác hơn là tới đây tham gia, hy vọng gặp được hồng nhan tri kỷ của mình, nghĩ tới lại lần nữa gặp phải nương”. Vẫn là cái vẻ mặt bất đắc dĩ tiếu, coi như là cho tới bây giờ nghĩ tới lại gặp phải ta .

      “Cái …kia. CHúng ta có tính hay trở thành bạn tốt?”

      gật đầu, “Tính, đương nhiên tính”

      “Như vậy , ngươi gọi ta là Mai Ảnh. Hoặc là cái..kia… Ảnh nhi, ta gọi ngươi là Dật Phong ». Mai Ảnh cũng là thường gọi rồi, muốn gọi thế nữa. Ảnh nhi… nghe thân mật hơn.

      « Hảo ». rất sảng khoái mà đáp ứng, có vẻ rất vừa lòng với đề nghị của ta.

      Chúng ta cùng tiếp tục dạo thuyền hoa, người người có đôi có cặp qua chúng ta. « Ngươi rất may, hôm nay lại gặp phải ta, đến lúc nào mới có thể tìm được hồng nhan tri kỷ ? » Đích xác may, nhân gia đến đây để tìm hồng nhan tri kỷ, lại gặp phải ta đây cái xấu nữ lại còn là ác nữ.

      « Ảnh nhi nếu lo lắng cho ta như vậy bằng trở thành hồng nhan tri kỷ của ta . »

      « A ?? » Ta phản ứng tương đối to, người chung quanh nhìn chúng ta bên này mà cực kì kì quái. Ta vội vàng che miệng mãnh liệt lắc đầu : « muốn muốn, Mẫn Huyên phu nhân nhà ngươi lòng dạ độc ác, coi thường mạng người, ta còn muốn chết ». HỎng bét, sai rồi, ta lại lần nữa vội che miệng lại. tự nhiên cười « Ngươi đừng hiểu lầm. Ta là ….cái…kia…. Ý ta là Mẫn Huyên phu nhân tương đối chua ngoa ».

      vô thức thở dài : « Mẫn Huyên lòng dạ độc ác ta thế nào lại biết, ta có lỗi với nàng, có tư cách trách cứ nàng ». Có lỗi với nàng ? Tại sao vậy ? Trách được Mẫn Huyên phu nhân là bị thưởng tới ?

      Ai, nam nữ về điểm này, là khó mà ràng. Cái…này Mẫn Huyên phu nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào ? Tại sao Tề Hạo cùng Dật Phong đều nhắc tới nàng, nhất định là có uẩn khúc ? Ta đối nàng có điểm tò mò.

      « Ngươi nhìn, đẹp quá a ! ». Ta chỉ vào xa xa đèn lồng, cố ý chuyển đề tài khác.

      « Đích xác đẹp mắt ». Dật Phong cũng ngẩng đầu lên.

      đạo ánh sáng trắng xẹt qua bầu trời, « Lưu Tinh », Ta hét to tiếng, mang hait ay đặt ở trước ngực, bắt đầu hứa nguyện. Hứa nguyện cái gì hảo ni ? Hứa ba cái nguyện vọng a :

      Đệ nhất : nguyện cho tương lai tại tại thân thể khoẻ mạnh, buồn lo. Cưới được trượng phu thương mến chân chính thương nàng, bạc đầu giai lão, ái ái ân ân. <suốt đời thương nhau>.

      Đệ nhi : nguyện ta có thể khôi phục xinh đẹp, cầu nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần so với đại giống nhau là được. Kiếm được nhiều nhiều tiền, cưới nam nhân tốt.

      Đệ tam : nguyện mọi người bên cạnh ta có thể bình an, luôn luôn vui vẻ.

      Hứa nguyện xong xuôi ta mới phát bản thân ngu ngốc, cái nguyện vọng tối trọng yếu nhất là quay trở lại đại lại quên mất tiêu rồi ! Nghĩ muốn hứa lại lần nữa, đáng tiếc Lưu Tinh tỷ tỷ cho phép ta đổi ý, hơn nữa chỉ có thể hứa ba cái nguyện vọng, ta là ức muốn chết.’

      « Làm gì thế ? » Dật Phong hỏi ta.

      Hai tay ta nhất quán, nhún nhún vai : « có gì » Hứa nguyện cũng biết, đúng là đầu đất. Ta cũng muốn , cho người khác liền linh. Nhìn, hơi chút quen thuộc điểm, lưu manh bản tính liền bại lộ ra. Liễm Dung ta làm thổ phỉ cường đạo, quả thực là lãng phí nhân tài.

      vừa muốn cái gì, bà mối đáng ghét đột nhiên từ đâu chạy tới, thở hồng hộc, ghé vào lỗ tai : « Công tử…. »

      Dật Phong mặt liền biến sắc, khẽ gật đầu, « biết »

      Đối ta áy náy cười cười : « là xin lỗi, tại hạ có việc trước, thể bồi nương ».

      « có chi, ta biết tự tìm đường về nhà ».

      Dật Phong theo bà mối vội vàng rời , ta cái đơn thân, đứng thuyền hoa ngắm phong cảnh. Còn tưởng hôm nay hội số đào hoa cơ, nguyên lai cứ như vậ a.

      « Cứu mạng a… » mỹ nữ đột nhiên lớn tiếng hét lên, người thuyền hoa lập tức loạn thành mớ, mỗi người chạy trốn hướng, thân thuyền bắt đầu lay động.

      Ta còn hiểu ràng là tình trạng gì phát sinh, mười mấy Hắc y nhân lẻn trước mặt của ta. Da đầu bắt đầu tê dại, chẳng lẽ là tới bắt ta ? Chân tay ta lóng ngóng biết làm gì, ngơ ngác cứ đứng tại chỗ. Tại điên quang đá lấy lửa – nhất diệu (ko hiểu câu này, ai có thể giúp giun dịch nha ^^ !), hắc y nhân điểm huyệt ta cái, này hội động đậy được nữa. Người thuyền hoa lập tức tẩu cạn sạch, mặt khác thuyền hoa cũng chạy nhanh sang hướng xa xa, chiếc thuyền hoa giờ chỉ cong lại mười hai người chúng ta, mà ta là cái rất vô tội.

      « Lam nương ở chỗ này ». đỉnh thuyền hoa có kẻ kêu to lên, mấy cái hắc y nhân đứng bên cạnh ta lập tức phi thân lên đỉnh thuyền hoa. Võ lâm cao thủ… Ta tròn xoe mắt nhìn. Tại trong TV xem mấy trăm lần, nghĩ tới ở chỗ này bản thân có thể được nhìn thấy. Ta bị điểm huyệt, vô phương lại, vừa vặn có thể thấy ràng tình huống xảy ra đỉnh thuyền hoa.

      Phía thuyền hoam mười hắc y nhân, mang che mặt vây vào giữa, nữ nhân kia mặc bộ quần áo màu thuỷ lam, phiêu dật thanh tú, tư thế oai hùng hiên ngang.

      Nguyên lai những kẻ kia…. muốn bắt chính là nữ tử này, bởi vì ta cũng che mặt, rất may mắn bị trở thành nàng.

      Nàng kia nhìn những Hắc y nhân vây bắt mình, cười lạnh : « Như thế nào ? Đối phó cái tiểu nữ tử như ta, cũng cần thập đại sát thủ Thiên Tuyệt môn tự mình động thủ ? » Sát thủ ? Da đầu ta lại lần nữa tê dại, ân oán giang hồ như thế nào lại chạy đến thuyền hoa bắt đầu giải quyết, ta hoảng. Tốt nhất cần hại nhầm cá trong chậu a, ta còn muốn sống lâu mấy cái chục năm ni.

      Tên thứ nhât : « Lam nương, bọn ta cũng có ác ý, chỉ nghĩ thỉnh nương cho môn chủ ta giải độc, thỉnh Lam nương cần chối từ ». Ngữ khí rất thô bạo, nhưng cũng thiếu cung kính, cái…này Lam nương thân phận thấp a.

      « Muốn ta cấp cho Liễu Tuyệt Mị giải độc ? Mơ tưởng ». Mỹ nữ áo lam lạnh lùng .

      người tựa hồ nhịn được, sử dụng kiếm chỉ vào nàng, « Lam Lệ, ngươi đừng biết phân biệt ».

      Người vừa rồi chuyện trợn mắt liếc nhìn , chắp tay : « Lam nương, hiểu quy củ, nương đại nhân đại lượng, cần đối mà chấp nhặt. Lương y như từ mẫu, thỉnh Lam nương cứu giúp môn chủ của chúng ta ».

      Lam Lệ lạnh như băng : « Quy củ của Lam Lệ ta các người biết, tuyệt đối cứu tà ma ngoại đạo ». xong tay áo giương lên, Hắc y nhân lập tức rút lui bước, nắm chặt kiếm trong tay.

      « Lam Lệ, ngươi rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt ». người nhịn nổi, kiếm trong tay chĩa ra hướng phía Lam Lệ. Lam Lệ ngón tay bắn ra, kiếm trong tay cư nhiên bắn ngược trở về, lập tức đánh vào đầu chính mình.

      « Lam nương, đắc tội ». Ra lệnh tiếng, mười người nghe cái toàn bộ đều ba vọt lên, mười cái bóng đua nhau bay múa, [ lấy ta đây cá thái điểu, căn bản nhìn ra cá nguyên cớ] <giun ko hiểu T_T>

      hồi đánh nhau nhìn hoa cả mắt, ta thấy ràng tay Lam Lệ có huyết châu xuống từng dòng. Con bà nó, mười cái đại nam nhân khi dễ cái thiếu nữ tử, biết thẹn là gì.

      « Con mẹ nó, các ngươi là cái chó gì Tuyệt Chủng môn <giun : chị này nhớ tên nên cú tiết gọi Thiên Tuyệt môn >> Tuyệt Chủng môn, ý là bọn này tuyệt chủng hết ý :) >, biết liêm sỉ, mười mấy người khi dễ cái tiểu nữ tử yếu đuối, mấy kẻ các ngươi có biết thẹn là gì ? Nếu ta là các ngươi, sớm tìm cái vực mà nhảy xuống rồi. Quy tắc giang hồ thế nào, giải quyết ân oán nên chọi , đánh tập thể cái gì ? Có bản lãnh thả bà mày ra, Lão tử cùng các ngươi đánh » Người nào đó hướng về phía đám người quần ẩu (đánh hội đồng) rống to. Ách, cái này…cái này, lòng ta đúng là nghĩ như vậy, tại sao lại ra chứ ?

      Tất cả mọi người theo bản năng quay sang nhìn ta, bất quá rất nhanh lại chuyển hướng chú ý sang Lam Lệ.

      « Lam nương, mau theo chúng ta”. người cười lạnh.

      Lam Lệ so với cười lạnh hơn, ống tay áo vũ động vài cái, mấy người vừa rồi, lập tức té mặt đất. Vô lực mà : « Xú nha đầu, ngươi làm gì ? »

      « có gì, bách hoa nhuyễn cân tán ». Nàng vừa mơi dứt lời, mười người toàn bộ ngồi bệt ở phía thuyền hoa, người hữu khí vô lực <to mồm nhưng có sức>

      « Lam Lệ, nỗi nhục nhã này, mười người Thiên Tuyệt môn chúng ta nhất định trả ». Vị…lão huynh này ngữ khí a, mà nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt.

      Ta thất thanh : « Oa, lợi hại ». Nếu như ta học được người này, liền thiên hạ vô địch, có thể trực tiếp cướp ngân hàng.

      Lam Lệ quyét mắt nhìn chúng Hắc y nhân, « Tuỳ thời xin đến chỉ giáo ».

      Ta bị điểm huyệt đạo, động đậy, nếu như mười vị sát thủ lão huynh khôi phục thể lực, có thể hay lôi ta ra đương trút giận a ? Xong, xong, mạng của ta muốn chết ở chỗ này.

      « Lam nương, cứu mạng a, ta bị cái lũ biến thái kia điểm huyệt » Như người chết đuối vớ được phao, hy vọng vị Lam nữ hiệp này có thể rủ lòng từ bi, bằng ta đáng thương a.

      Lam Lệ nhìn ta liếc mắt, mở ra song chưởng, nhàng bay vào trước mặt của ta, tự giác mà nhăn mặt, giải khai huyệt đạo cho ta.

      Ta lại lần nữa được chứng kiến cái gọi là khinh công, vị Lam nữ hiệp này…thân thể nhàng, như tiên tử hạ phàm, động tác so với 10 cái sát thủ kia phải là đẹp hơn phải chỉ chút. Trong đó chênh lệch, quả thực có thể dùng hết năm mà tinh toán.

      Lam Lệ nhìn thấy sức khoẻ của mấy vị sát thủ lão huynh có gì khôi phục, lại nhìn ta, đồng thời túm lấy ta, thi triển khinh công bay về phía giang đê <chương trước giun có dịch là bờ đê, nghĩ thấy giang đê nghe hay hơn mọi người cùng đổi nha ! ^^ >. Mắt thấy rơi vào trong nước (LL bị thương + vác thêm chị này nên hụt hơi mới ko bay nổi ấy ạ : « >), Lam Lệ đôi chân ngọc đáp nhàng điểm mặt nước, hai người lại bắn lên trời. Rơi vào giang đê, ta kinh hồn cố bình tâm. Đối Lam Lệ : « Lam nương, là cám ơn ngươi ».

      « Thiên Tuyệt môn tại sao muốn giết người ? » Nàng nhàn nhạt hỏi.

      « A ? Giết ta ? Ta có cừu nhân a ? Có thể hay bọn họ đem ta nhận lầm thành người ? » Ta thử dò xét chất vấn.

      « Thiên Tuyệt môn cũng nhận lầm người. » Ý tứ nhất định là muốn giết ta ? Ta sợ nha, ta có đắc tội qua ai a.

      « Chính là, ta biết võ công, lại càng phải người trong giang hồ, ta cũng có đắc tội bọn họ, tại sao muốn giết ta. »

      « Thiên Tuyệt môn là do người khác thuê giết người, còn ngươi tới cùng đắc tội với ai ta biết. » Lâm Lệ xong ống tay áo giương lên, ta chỉ thấy cái bóng lưng.

      Ta hướng về phía bóng lưng hét hớn : « Lam nương, cẩn thận vết thương người ngươi. Nếu ngươi có cầu gì có thể tới tìm ta, Nếu có khả năng ta nhất định cố gắng tới cùng . » THiếu nàng cái mệnh, ta phải kẻ mặt dày, cư nhiên lại thiếu cái nhân tình. Hơn nữa là cái đại nhân tình, mất mặt a.

      Ta phỏng đoán người nào đó thỉnh sát thủ giết ta, kết quả nửa đường gặp phải Lam Lệ. Vừa lúc môn chủ bọn họ trúng độc, vì muốn cứu môn chủ, đem ta bỏ qua bên. Cũng may là ta lớn mệnh, thiếu chút nữa hẳn được gặp Diêm Vương .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 4: gia – cảm





      Nhất định là nghĩ sai rồi, nhất định là nghĩ sai rồi. Ta nhất ….…thâu, nhị thưởng, sống lương thiện, lại có gì cừu gia (cừu nhân của ta đều ở trơng hoàng cung), tuyệt đối có ai lại mướn người Thiên Tuyệt môn đến giết ta. Nhất định là cái Lam Lệ kia… làm liên luỵ ta, cho nên ta cũng thiếu nàng cái gì. Tuy là lòng ta nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ bất an.



      Từ ‘Nhất Tuyến Khiên’ đại hội trở về, là đêm khuya. Phong phủ loạn thành đám, là Mẫn Huyên phu nhân đột nhiên bị bệnh, tình huống rất nguy cấp. Mới vừa rồi Dật Phong vội vã trở về, phỏng chừng nhất định là vì nguyên nhân này. Nhìn bộ dáng sốt ruột, Mẫn Huyên phu nhân ở trong lòng hẳn cũng rất có địa vi.



      Sáng sớm ngày hôm sau, ta cũng có trước bất kỳ ai mà chào từ biệt, chỉ thu thập ít hành lý đơn giản, rời khỏi Phong gia. Dật Phong vẫn còn cùng Mẫn Huyên phu nhân, ta có ý tứ quấy rầy. Ta cũng sợ hãi bởi vì ta quấy rầy, mà Dật Phong lại mời ta ở lại. quá nhiệt tình, nhiệt tình quá mức.



      đâu đây? Trời đất bao la, nhưng có chỗ dung thân cho ta, đáng cười. Tề Châu , nghe ta lớn lên ở đó, Ta có nhà, có quê, đem Tề Châu coi như nhà mình có gì được.



      Từ nơi này đến Tề Châu biết lộ trình có xa hay , nghĩ gần cũng hẳn là gần. HOàn hảo là ta có giàu có của cải, cho nên mướn chiếc xe ngựa. Đánh xe chính là vị đại thúc, nguyên lai cũng là người Tề Châu, vừa tiện muốn mang lão bà từ Tương Giang thành về Tề Chậu thăm tỷ tỷ ngã bệnh, cũng vì thuận đường, nên chỉ lấy nửa tiền xe của ta thôi, với điều kiện là muốn mang cả lão bà của cùng. Ta tự nhiên để ý, chúng ta ba người cùng nhau. Vốn ta còn tưởng rằng ta cái nhân mình rất chán, nghĩ tới có hai vợ chồng bọn họ cùng làm bạn, dọc theo đường cũng tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau. Đại thúc kia họ Nguỵ, nhìn lão bà gọi Xuân Hương. Ta gọi là Nguỵ đại thúc, gọi lão bà của là Xuân thẩm. Hai vợ chồng có nữ nhi, phi thường thích ta.



      Xuân thẩm mặc dù thân trang phục giản dị, chính là tay đầu chân trong lúc đó tẫn hiển u nhã, hoàn toàn là phong thái của phu nhân bậc nhất. Nguỵ đại thúc nhìn qua thành , nhưng trong đôi mắt ‘tặc quang tặc quang’ (giun: em hểu – mếu máo, cái này gọi là mắt sáng lên cái ánh nhìn giống kiểu người phong thái cao quý ấy ạ :-( -). Hai vợ chồng đều quái dị, ta là tại lên xe sau đó mới phát . Nếu sớm phát , ta dám bắt xe bọn họ. Bất quá nghĩ mãi liệu có nên xuống, hai người bọn họ cũng tệ lắm, cũng chậm chậm để…xuống tâm.



      con đường thông đến Tề Châu, chiếc xe ngựa chạy đường nhanh chậm tới.



      “Ai nha, mệt chết được, Nguỵ đai thúc, phía trước hẳn có khách điếm a.” Chạy suốt ngày đường, ta mệt thèm được nghỉ ngơi quá, ta thư thư phục phục tắm rửa, sau đó ngủ giấc.



      Nguỵ đại thúc cười cười : “Phía trước có khách điếm, đến đó nghỉ ngơi đêm nay . Ngươi cái nương gia, xuất môn tại ngoại dễ dàng.”



      Xuân thẩm từ trong bao quần áo xuất ra quả táo đưa cho ta, cười : “Đói bụng , ăn chut gì .”



      Ta khách khí đưa tay tiếp nhận, cười : “Cám ơn Xuân thẩm.”



      Xuân thẩm nhìn ta, khuôn mặt từ ái:”Đứa ngốc, cám ơn cái gì, ngươi cái nương gia, thực dễ dàng.”



      “Mai nương, nhìn này trang phục, hẳn là xuất thân gia đình giàu có? Như thế nào lại thân mình chạy đến đây.” Nguỵ đại thúc bát quái nghe.



      Ta giả bộ khổ sở cúi đầu, “AI, ta đích xác xuất thân nhà giàu nhân gia. Chỉ là mẫu thân xuất thân thanh lâu, lại mất sớm, ta lại cũng rất xấu, mẹ kê cùng bọn tỷ muội khi dễ ta, cha lại mặc kệ ta. thẳng ra, địa vị ta so với nha hoàn cũng bằng. Ta thể làm chịu đựng được tam xan kế, lại còn bị người ta suốt ngày khi dễ, thể làm gì khác hơn là chạy trốn. Đại thúc, Đại thẩm xin thương xót ta, sau này nếu là có người hướng cac ngươi hỏi về cái xấu xí bạch y nữ tử che mặt, ngàn vạn lần đừng ra ngoài. Nếu là ta bị bắt lại, đại nương hẳn đánh chết ta. Còn có khả năng mang ta bán cho cái nam nhân vừa già vừa xấu làm phu nhân.” Tam xan kế? <giun: hok hỉu :”>> Ta ăn – sai a. Vừa già lại xấu nam nhân? Tề Hạo chính là tướng mạo đẹp phi phàm..



      Xuân thẩm thở dài : “Hài tử thương, ngươi hãy yên tâm , chúng ta hai cái lão nhân tuyệt đối ra ngoài. Nếu là ngươi chê, vậy làm nữ nhi của chúng ta .” Cái này…Có điểm khó khăn. phải là tag het bỏ họ, mà là con người của ta hành tung phiêu dật, thân phận lại đặc thù, tiện.



      Thấy ta lời nào, xuân thẩm thất vọng địa đạo: “Như thế nào? muốn?”



      Ta cứng nhắc lắc đầu, “Ta có ý tứ này, chỉ sợ là lien luỵ các ngươi. Nhà của ta lý là làm quan, lời đại nương rất có uy lực, người nào châm chọc vào nàng hẳn là yên, nàng lại hận ta thấu xương. Lần này ta đào hôn, nàng nhất định hận chết ta. Nếu như nàng biết các ngươi thu lưu ta, chỉ sợ nàng đối các ngươi mà gây bất lợi.”



      Nguỵ đại thúc cười hắc hắc: “Ngươi đừng sợ, chỉ cần có chúng ta ở đây, để cho người khác khi dễ ngươi.” Khẩu khí mãn đại a, muốn bắt ta là kẻ đứng đầu thiên hạ, thiên hạ có ai dám đối mệnh lệnh của nghe, ai, ai dám vì ta mà chọc tới .



      “Đúng vậy, ta nuôi dạy con cái nên thân, ta mực hy vọng có cái tri kỷ nữ nhi.” Đại thẩm ôn nhu lôi kéo tay của ta.



      Ta cũng biết như thế nào, liền lung tung gật đầu. “Cha nuôi, mẹ nuôi.”



      “Hảo hài tử.” Đại thẩm cười nhàn nhạt, đem ta kéo vào trong lòng. Mẫu thân tại đại cần ta, viện trưởng mụ mụ muốn chăm lo cho quá nhiều tiểu bằng hữu <trẻ con>, nương ở cổ đại lại sớm từ trần. Vào cung đình, găph phải thái hậu, nàng đối ta cho dù tốt, nàng thuỷ chung vẫn là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Ta muốn dùng ánh mắt tôn kính mà đối xử nàng, tại trước mặt nàng luôn phải thận trọng, thậm chí còn có tính toán. Ở trong lòng Xuân thẩm, ta lộ ra tia mỉm cười dễ nhận ra, ra cảm giác được mẫu thân ôm trong ngực là như vậy ấm áp.



      Tại khách điếm nghỉ ngơi đêm, tuỳ tiện ăn vài thứ, chúng ta lại bắt đầu tiếp. Cha nuôi , nơi này là thuộc Tề Châu, chỉ cần them nửa ngày đường nữa là có thể đến. Khí trời hôm nay có vẻ tốt lắm, tựa hồ như muốn mưa, mẹ nuôi nhắc nhở ta mặc thêm quần áo. Mặc dù chỉ là câu dặn dò, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Qua nhiều năm như vậy, đây là…câu thân thương nhất.



      “Mẹ nuôi, người có biết nhà đương kim mạc thượng thư ở đâu hay ?” Nghe Tần nhi , lúc chúng ta có xử lý phòng ốc, hôm nay biết có nên hay , vừa đến Tề Châu ta liền dự định đặt chân đến đó.



      Cha nuôi cười : “nhà cũ của Văn Xương huynh sớm có ai ở, chỉ sợ trở thành phế tích, ngươi như thế nào đột nhiên lại hỏi đến.” Văn XƯơng huynh? Có lầm hay . Cái này…thoạt nhìn lão nhân nhìn bình thường lại có thể cư nhiên cùng đương kim thượng thư đại nhân xưng huynh gọi đệ.



      “Nghe Mạc Tam tiểu thư được tiên làm phi tử ở trong nhà này rất nhiều năm, cho nên ta nghĩ muốn xem chút.” Ngằm nhìn lại chút mà thôi.



      Mẹ nuôi : “Nghe Mạc nương mới trở lại kinh thành lâu, được phong làm kinh thành đệ nhất tài nữ, tài năng thi phú của nàng truyền lưu tới tận Tề Châu. Tài nữ như thế, là vinh quang của Tề Châu chúng ta.” phải chứ, chỉ đạo văn liền thủ thi, có cần phải phô trương đến mức độ thế ?



      “Nghe Mạc Tam tiểu thư quốc sắc thiên hương, vào cung rất được thánh ý. Chẳng lẽ Ảnh nhi nghĩ muốn học Mạc nương từ vịt hoá thiên nga sao.” Mẹ nuôi cười hỏi.



      Trong mắt người ngoài, ta xinh đẹp tài giỏi sao? Tài nữ? Mỹ nữ? Sủng phi? Này tam dang có cái nào chân chính thuộc về ta? ta tài mạo song toàn ta có thể lý giải, nhưng là ta được sủng? giải thích được. Chẳng lẽ là tin tức ta bị tống vào lãnh cung còn truyền tới Tề Châu?



      Ta cười nhạt: “Kỳ …ta cùng với Mạc Tam tiểu thư là khuê trung bạn thân, cho nên ta đây trở về Tề Châu, dự định đến nhà nàng ở.” Tóm lại ta sớm muộn muốn đến nhà Mạc gia cũ ở, bằng thằng ta là mặt hữu. Dù sao ‘ta’ tại ở trong cung bọn họ cũng có cách nào biết được.



      Mẹ nuôi hứng thú, : “mạc Tam tiểu thư có đúng như lời đồn đãi vậy, có phải là quốc sắc thiên hương, kinh tài tuyệt diêm?” Cổ đại nữ tử thông thường ra khỏi đại môn, cổng trong mại, mặc dù cùng ở cái thành thị mười mấy năm, nhưng mẹ nuôi cũng chưa từng thấy dung mạo của ta. Ma là chưa từng thấy ta, bất quá cho dù gặp qua cũng còn quan hệ, ta sớm hạ quyết tâm bản thân chỉ là Mai Ảnh. Tại Tề Châu nhân dân đều nghĩ, Mạc Tam tiểu thư tại hoàng cung làm sủng phi, lại như thế nào mà trở về.



      Ta thở dài tiếng, cười khổ : “Quốc sắc thiên hương? Kinh tài tuyệt diễm? Thế nhân chỉ biết là nàng được ngông cuồng tự cao tự đại, nhưng nào có ai biết nội tâm nàng luôn luôn khổ sở.”



      “Là sao vậy?” Mẹ nuôi tò mò hỏi. Ta cứng nhắc cười cười: “ có gì, thời gian ở trong cung mặc dùa ăn ngon mặc đẹp (cẩm y ngọc thực), nhưng có tự do. Mạc tam tiểu thư là người tự do tự tại, tự nhiên cảm giác quen được.”



      như vậy ngươi cùng Mạc Tam tiểu thư rất thân quen.” Mẹ nuôi tỏ vẻ tinh quái.



      “Có thể xem như vậy, khi di thi hội cả hai chúng ta rất hợp duyên.” Theo quy củ, Đại tiểu thư là thể tuỳ tiện xuất môn, thi hội gặp, lí do rất ổn.



      Mẹ nuôi nghe xong hăng hái bừng bừng: “ sao? Mai Viên thi hội kia là đại hội nổi tiếng nhất thiên hạ đó? cho ta nghe chút .”



      “Bời vì lần đó ta thấy Mạc Tiểu thư sau đó liền bị tiêu chảy, cho nên…” Ta ra có ý tứ liền cúi đầu.



      Mẹ nuôi thấy ta dám , khách khí cười : “Tốt lắm tốt lắm, nhất thiết phải .”



      Muốn về tình trạng ngày đó, ta cũng thể ràng, có lẽ đường nghĩ được lí do có thể ràng với mấy vị sau.



      CHạy ngày đường, rốt cục cũng đến được Tề Châu. Có lẽ do ta với chỗ này có 10 năm quan hệ, ta cư nhên có cảm giác quen thuộc. Nhìn cửa thành cao lớn, đầu óc mơ hồ xuất ít kí ức. CŨng mơ mơ hồ hồ, như có như .



      Cha nuôi đánh xe vào ngõ hẻm hẻo lánh, dừng lại ở trước cái nhà cao cửa rộng. Cửa lớn bằng gỗ thượng hạng bị nước trôi tẩy bóc ra lớp sơn son, câu đối cũng bị nước mưa ngấm vào làm cho rách mướp. Tuy là như vậy, nhà cửa cao lớn vẫn giữ được loại uy nghiêm phong thái. đại môn, ‘Nguỵ phủ’ hai cái chữ to thiếp vàng phá lệ ràng.



      Ta khoé miệng hơi hơi hơi kéo lên, lộ ra cái nụ cười nhàn nhạt. Ta đoán cũng sai, cha nuôi cùng mẹ nuôi cũng là người giàu có Từ ngay lần đầu, ta liền cảm nhận được khí nhất của bọn họ đồng nhất…giống như, từ cách năng đến phong tháim tuyệt đối là phi phú ký quý.



      Ta làm bộ kinh ngạc, “Đây là….”



      Cha nuôi cười : “Đây là nhà của ta, sau này chính là nhà của ngươi.”



      Mẹ nuôi nhìn ta gật đầu: “ sai, sau này cứ coi đây là nhà của ngươi.”



      Mẹ nuôi dẫn ta vào, cha nuôi đánh xe ngựa vào cửa sau. Bên trong càng là nhất phái huy hoàng, đình đài lầu các. Hai cái nha hoàn ra nghênh đón, cười : “Phu nhân, ngài trở về.”



      Mẹ nuôi cười cười: “Tỳ Bà, Thư nhi, chuẩn bị cái Ỷ Thuý Các, cho tiểu thư ở.”



      Ta vội : “Mẹ nuôi, cần đâu, ta đến nhà Mạc gia đình viện ở.”



      Mẹ nuôi thân mật nhìn ta: “Nhà kia lâu còn ai ở, con cứ ở lại nơi này, ở chung nhà thuận tiện hơn.” Nàng chỉ chỉ vào cái nha hoàn mặc y phục xanh biếc, “Tỳ bà sau này chính là nha hoàn của ngươi.”



      Cái…nha đầu gọi là Tỳ bà kia cúi cúi người xuống : “Nô tỳ Tỳ Bà, xin thỉnh an tiểu thư.” Ta lợi hại nha, suốt ngày đổi nha đầu. Tính cả Tỳ Bà, đến bây giờ, theo ta đếm qua có tới 6 cái nha đầu. Mệnh tốt, đến chỗ nào cũng đều có nha đầu hầu hạ. Nếu trước kia tại Tề Châu, khó khăn thành như vậy, cũng có cái Tần nhi theo ta.



      Ta mỉm cười: “ cần đa lễ.”



      “Ảnh nhi, ngươi cũng mệt rồi, bằng trước hết để cho Tỳ Bà mang ngươi nghỉ ngơi, lúc nào ăn cơm chiều là ta gọi ngươi.”



      “Ân, mẹ nuôi cũng mệt mỏi rồi, người cũng nghỉ ngơi . Nơi này là nhà của ta, ta tự chiếu cố bản thân.” Nguỵ gia tại bản địa tuyết đối được xem là thi phú ký quý, có bọn họ ráo trứ sai được, lấy lòng..lấy lòng trước.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHương 5: Tha hương ngộ bạn cố tri.



      Tỳ Bà cùng Thư nhi chuẩn bị Ỷ Thuý Các xong xuôi, ta miễn cưỡng ném người xuống giường nghỉ ngơi. Chỗ này hẳn rất lâu có người ở, lúc quyét dọn thấy thấy nhiều như vậy hôi cũng đủ biết. Ỷ Thuý Các mặc dù hôi, ta cũng thể thừa nhận rằng nó rất xa hoa. Tại Mạc gia ta được ở Lan Uyển, tại Phong gia ở Vô Ưu hiên, Nguỵ gia ở Ỷ Thuý Các, vô luân đến đâu cũng đều được ở như kahch quý. Được cha nuôi mẹ nuôi giàu có nhận làm nữ nhi, có thể thấy vẫn khí của ta, vẫn còn là phi thường tốt. Có lẽ là lão Thiên thương cảm ta xấu xí, khi còn bé lại được thương, cho nên bồi htường ta . Liễm Dung nếu là biết ta tại tốt vận như vậy, chỉ sợ nàng từ dưới đất cước đá văng linh hồn ta mà thế chỗ vào . <chị này giầu trí tưởng tượng :))>

      “Tiểu thư, ngài còn có gì sai bảo? Quyét dọn xong xuôi, Tỳ Bà xuôi tay cúi đầu, ti hố với ta.

      Ta từ giường bò xuống, xuất ra cái vòng tay phỉ thuý thượng hảo, tiện tay : “PHần thưởng của ngươi.”

      Tỳ Bà vội : “Cám ơn tiểu thư ban cho, lễ vật quý trọng như thế, Tỳ Bà dám nhận.” ĐƯơng nhiên quý trọng, Thái hậu ban thưởng làm gì có thứ phẩm. đến cũng xấu hổ, ta tiến sau này, trừ…đồ Thái Hậu ban cho ra, ta vẫn còn chân tiếp nhận lễ vật. Những đồ người khác tặng đều là lễ vật dâng cho phi tần, duy nhất đồ của ta là có cái nào giống nhau.

      Ta nhấp trà xanh nàng vừa mới dâng lên, cười : “Ta cho ngươi ngươi đừng từ chối, chỉ cần ngươi có thể hầu hạ ta tốt.” Vẫn còn muốn nàng tốt hầu hạ ta, xuyên qua lâu như vậy, ta còn có quen sơ tóc như người cổ đại. Mặc quần áo cũng có chút khó khăn, nếu phải bên người luôn có cái nha đầu hầu hạ, ta vẫn thể tự gánh vác nổi, 27 tuổi nữ nhân, vẫn thêt tự mặc cái quần áo, ra quả thực làm trò cười cho thiên hạ.

      Tỳ Bà hơi hơi gượng gạo tiếp nhân, “Đa tạ tiểu thư ban cho, hầu hạ tiểu thư chính là vinh hạnh của nô tỳ.”

      Ta vừa lòng gật đầu: “Ngươi ngồi , ta có lời muốn hỏi ngươi.”

      “Vâng” nàng cho là liền ngồi xuống. Nghĩ đến cha nuôi mẹ nuôi hẳn đối hạ nhân rất khoan dung nhân hậu, nên ta gọi nàng ngồi nàng liền ngồi, mới vừa rồi dám thu nhận lễ vật là bởi vì rất quý trọng. Nếu là Tiểu Linh hay Khiếu Khiếu, gọi các nàng ngồi hẳn các nàng sợ bị ta ăn thịt.

      Ta khẽ cười: “Ngươi cần sợ hãi, chỉ là tuỳ tiện tâm mà thôi.” Ta giả bộ lơ đãng hỏi: “Lão gia là làm gì?” Cha nuôi ta làm gì cũng biết, liền đến nhà người ta ở,

      “Hồi tiểu thư, lão gia….”

      Tỳ Bà ở Nguỵ gia cũng lâu, cho nên nàng biết rất nhiều chuyện.

      Nguyên lai Nguỵ gia cư nhiên là phú thương nổi danh ở Tề Châu, chủ yếu kinh doanh tửu lâu, châu báu trang sức, quần áo cao cấp. Cha mẹ nuôi chỉ có nhi tử, tên là Nguỵ Thân. Nguỵ Thân lòng dạ độc ác, táng tận lương tâm, cách đây lâu nghĩ đến việc độc chiếm gia sản. Năm ngoái, Nguỵ Thân cấu kết quan phủ, chiếm hết hơn phân nửa gian sản Nguỵ gia. Cha nuôi tại đất Tề Châu quan hệ tệ, mấy vị thân hào nông thôn ra mặt, may mắn có thể bảo trụ cái cửa hàng bán châu báu cùng cửa hàng bán trang phục. Từ đó về sau, cha mẹ nuôi từ cái tên Nguỵ Thân kia mà đuổi khỏi nhà, ở tại nơi đất tổ tiên mà sinh sống. Lúc mới đầu, mặc dù sản nghiệp liền nhiều lắm, nhưng cha nuôi khôn khéo giỏi giang, qua thời gian cũng có thể sinh sôi tài sản. CHính là Nguỵ Thân mỗi ngày đều nghĩ tới mang hai cái cửa hiệu lâu đời của cha nuôi mà chiếm về tay, vì vậy khắp nơi cùng cha nuôi đối nghịch. Cha nuôi tâm tro ý lạtm tại thể nào xử lý công việc, sinh ý mỗi ngày kém . Ai, cha nuôi tung hoành thương trường như vậy, thiết nghĩ, nếu là cha nuôi muốn tranh, Nguỵ Thân như thế nào phải đối thủ của . Chỉ là nghĩ tới bản thân sống cũng lâu, bằng sống tự tại qua mấy năm, có tiền dưỡng lão là đủ rồi. Tóm lại gia sản sớm muộn cũng phải để lại cho Nguỵ Thân, cần gì phải muốn tranh. Thương cảm tâm tư của cha mẹ, ta càng tức hận tên Nguỵ Thân cẩu phế lang tâm. <giun: chó tha mất lương tâm?>

      Nguỵ Thân, quả thực chẳng phải người nữa. Cha mẹ nuôi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, bọn họ sau trăm tuổi, gia sản còn phải là của Nguỵ Thân hết sao.

      CÙng Tỳ Bà hàn huyên hồi, mẹ nuôi tới gọi ta ăn cơm. Lúc này mẹ nuôi thân mặc lục sắc tơ lụa, kim quang lóng lánh, quý khí mừoi phần. Ta cười : “Mẹ nuôi, Ảnh nhi có mắt nhìn ra được kim hương ngọc, lại nhìn ra nương ngài lại là Đại mỹ nhân như vậy.”

      Nữ nhân ai mà chẳng thích được kẻ khác khen ngợi, mẹ nuôi cũng ngoại lệ, cười mắng: “Ngươi …cái nha đầu này, chỉ giỏi làm nương vui.”

      Ta làm nũng : “Nương, ta chính là , nào có cố làm người vui vẻ.”

      Mẹ nuôi cười cười, nhìn thoáng qua cái khăn che mặt mặt ta, ngạc nhiên : “Ảnh nhi, cần phải ăn cơm, con mang cái khăn che mặt gỡ xuống .”

      đến bỏ cái khăn che mặt ra, nụ cười mặt ta lập tức đạm xuống: “Nương, Ảnh nhi khi còn bé bị bỏng mặt, gỡ khăn che mặt xuống chỉ sợ làm sợ người.”

      Mẹ nuôi ngẩn người ra, ôn nhu : “Đều là người trong nhà, ai vì chuyện này mà cười ngươi.”

      Ta nhàng thở dài tiêng, đem cái khăn che mặt hái xuống. Tỳ Bà phát ra “a” tiếng, bị mẹ nuôi trợn mắt liếc nhìn, lập tức ngậm ngay miệng lại.

      Trong mắt nương cũng vẫn như cũ lạnh nhạt, chỉ có thương tiếc, đau lòng, có…chút nào khinh bỉ. Vị nương này…ta nhận ra nàng đáng quý, cha thân sinh rat a còn ghét bỏ ta, mà nàng vẫn còn đối đãi tốt với ta như vậy.

      Mẹ nuôi nhàng vuốt vết sẹo, trong đôi mắt nước mắt nhoè ra: “Đau ?”

      Ta lắc đầu: “ đau, chút cũng đau.”

      “Hài tử đáng thương.” Mẹ nuôi lớn tiếng đối Tỳ Bà : “Ngươi phân phân phó mọi người, nếu kẻ nào dám nghị luận về dung mạo của tiểu thư, ta tuyệt đối tha cho .”

      Ta đoán mẹ nuôi rất ít khi sinh khí, Tỳ Bà nghe xong có chút sợ hãi, “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

      Ta chán ghét đem cái khăn che mặt bỏ xuống, đến phòng khách cùng nhau dùng cơm. Cha nuôi thấy ta mặt cực kỳ nhăn nhó, chỉ là thương tiếc, cũng chút ác vẻ. thậm chí vẫn còn cùng mẹ nuôi thương lượng đem ta thỉnh đại phu. Ta biết mặt của ta có hy vọng gì, Ngọc Tình nhiều lần uy hiếp các ngự y, nếu là có biện pháp, sớm trị liệu tốt lắm. Cho dù sau này mặt của ta có vĩnh viễn như vậy, ta cũng nửa lời oán thán, quan trong là tâm ý bọn họ dành cho ta. Từ đến lớn, chưa từng có ai đối ta đây mà quan tâm. Mặc dù ta có nhà, cái gì cũng có, nhưng là ta rất thoả mãn. đời này, còn có bọn họ chân thành thương ta

      *****************

      Ta mang theo Tỳ Bà, thân bạch y, đeo sa che mặt, xuất ở Tề Châu – đại nhai thượng. Hy vọng có ai nhận ra ta, ta muốn gặp phải những phiền phức cần thiết.

      Ta dừng lại bên cạnh quán trà gọi chút điểm tâm, nhường Tỳ Bà ăn, ta mình vào Bảo Châu lâu. Bảo CHâu lâu – chuyên tu cũng tệ lắm, đáng tiếc cũng khá cũ rồi. Hoả kế chính gục đầu trân quầy ngủ gà ngủ gật, lão chưởng quỹ tính toán sổ sách.

      Ta đến trước quầy nhìn hồi lâu, hoả kế tuổi còn trẻ tới, : “ nương muốn mua cái gì?”

      Ta đáp lời, chỉ là mình chọn lựa. Ta giả vờ nhìn ngắm, nhưng thực tế là cố ý theo dõi thần sắc hoả kế, ước chừng nửa giờ. Hoả kế tới, nhịn được mà : “Ngươi tới cùng là mua hay mua?”

      mua.” Ta xong cũng quay đầu lại mà tiêu sái ra.

      ‘Châu Báu Hiên’ Ba chữ xuất ở trước mắt ta, ta ngẩng đầu lên, cao ngạo tiêu sái vào. CHâu Báu Hiên là sản nghiệp của Nguỵ Thân, mở cửa đối diện Bảo Châu lâu của cha nuôi, liền đặt tên là CHâu Báu hiên, cho cùng là muốn cùng cha nuôi đôi nghịch. Hôm nay ta kiến thức, xem châu báu hiên cùng Bảo châu lâu có gì hơn kém.

      Ta nghênh ngang tiêu sái tiến đến trước quầy, chưởng quỹ lập tức cười : “ nương, người muốn mua gì? CHâu báu ngọc khí, tiểu điếm cái gì cần có đều có.” CHưởng quỹ nhanh nhẩu cầm lấy câ ngọc trâm, cười : “ nương, cây tram này chính là thứ tốt, rất thích hợp người a.” Chưởng quỹ có mắt nhìn, nhìn trang phục của ta cũng đoán được ta thích đồ thanh lịch. Tiếp theo hoả kế lên mời ta chén trà, thái độ phục vụ rất tốt. <giun: ăn đứt cái nhà cha chị rồi nhé :))>,

      Ta cười cười, nhổ thất bảo Lưu Ly tram đầu xuống cười : “Chưởng quỹ, có…mặt hàng như thế này hay .”

      Chưởng quỹ vừa thấy, ánh mắt trợn lớn, “Thất bảo Lưu Ly trâm? Đây chính là cống phẩm, tiểu điếm có.”

      Ta ho khan hai tiếng, “Mặt hàng như thế cũng có? Vẫn còn dám mở cái gì trang sức điếm?”

      Chưởng quỹ khôi phục lại thần thái, mặt nở nụ cười: “ nương bớt giận, tiểu điếm địa phương tiểu. Người xem, cái này liền tệ.” xuất ra cái vòng cổ cho ta xem.

      Ta mặt nhăn nhíu, “Lại là như thế mặt hàng.”

      nương chắc là biết, đây chính là chánh tông Đông hải trân châu a, thiên kim khó tìm, nương ngài vận khí chân hảo, đây là bổn điếm – đặc biệt dành riêng ngài cái.”

      Ta nhắc tới cái vòng trân châu cổ, : “Bổn nương ta chưa từng thấy ĐÔng hải trân châu a? Ta muốn cái lớn giống của ta như vậy.” Lúc rời khỏi Phong gia, ta mang đống đồ trang sức tặng mang theo hết, cái vòng cổ này chính là trong số đó. Dật Phong công tử công tử là cố tiền, há để tâm điểm nhặt này, nếu có lòng tặng, ta liền vui lòng nhận thôi.

      Chưỡng quỹ sâu hô hấp: “Nếu như ta có nhìn lầm, đây chính là ngàn năm trân châu”

      Ta gật đầu: “Ngươi có mắt nhìn.”

      CHưởng quỹ biết là ta cố ý tìm hiểu, cũng nhiều, cười : “Thỉnh nương, tiểu điếm có đồ nương muốn.”

      “CHưởng quỹ, ngươi làm ở đây bao lâu rồi?” Ta hỏi, trong lòng có… tính toán khác.

      “Từ khi Châu Báu hiên mới khai trương, ta cũng làm ở chỗ này rồi.”

      “Sao?” Ta cố ý nhấc nhấc tay áo lên, nhất chích mã não vòng tay lại lộ ra, tầm mắt chưởng quỹ thoáng cái bị hấp dẫn.

      Ta cười: “Chưởng quỹ, kỳ tiểu nữ tử cũng là làm buôn bán trang sức, tiểu điếm liền thiếu cái người khôn khéo giỏi giang lại ổn trọng giống như ngươi vậy.”

      “Này..”

      Ta nhấc cái tay áo khác ra, lộ ra nhất chích ngà voi thủ trạc, chưởng quỹ lập tức hỏi: “ biết quý tiệm là?”

      “Còn chưa khai trương, bất quá tiểu điếm tuy , mặt hàng cũng giống như người ta vậy, sơ qua cũng có hơn mười văn kiện.” Hôm nay tất cả những thứ ta mang đều là bảo vật có giá trị liên thành, (trừ…thất bảo Lưu Ly tram ra, Lưu Ly tram nguyên bản cũng là thứ tốt, nhưng so với các trang sức khác vẫn còn kém xa). kiện có thể đổi mấy gian mặt tiền cửa hiệu. Hơn mười kiện, kia là còn phải….

      Chưởng quỹ cười : “Lòng tốt của nương ta xin nhận, ông chủ đối ta rất tốt.”

      Ta vừa lòng cười tiếng: “Hảo, hôm nào ta lại tới cửa bái phỏng.” Cái vị…chưởng quỹ này cũng là nhân tài, bị kim tiền dụ đỗ. Ta quyết định bắt cho được rồi đoạt lại đây, có hăn giúp đỡ ta có thể yên tâm.

      Kỳ hôm nay ta tới châu báo điếm dạo là ta sớm có kế hoạch tốt, từ khi nghe Nguỵ Thân bá đạo, ta liền dự định tiêu diệt uy phong của . Nguyên bản là muốn chính mình mở châu báu điếm, sau đó chen nhau buôn bán bức tử . Nghĩ lại, cửa hàng cha nuôi phải là có sẵn sao? Chỉ cần ta cải cách qua là hoàn toàn có thể. Hơn nữa ta tại địa phương này có ai quen biết, thể hiểu hết ý nhau được, kế hoạch của ta theo hình thức cha nuôi đầu tư cổ phần kinh doanh Bảo CHâu lâu.



      Hôm nay vốn là định thị sát qua chút, thuận tiện đến Châu Báu hiên sái sái uy phong, lại làm cho ta phát cái chưởng quỹ rất tài. Ta cố ý lộ tài, khiến cho cảm giác được là ta rất có tiền. Mà thuỷ chung từ chối chịu phản bội cố chủ tại, chính là nhân tài.

      Tỳ Bà là Nguỵ gia nha đầu, tiện theo ta, đành để nàng ngồi lại mình, đến giừo vẫn còn ngồi uống trà.

      Ta vỗ vỗ bả vai của nàng, cười : “Tỳ Bà, đồ ăn có được hay .”

      Tỳ Bà gật đầu: “Rất ngon.”

      Ta thanh toán xong, mang theo Tỳ bà dạo khắp nơi. Mặc dù là ta dạo, ta còn là chú ý trang phục của nữ tử bản địa. Ta dự định mang Bảo CHâu lâu của cha nuôi phát dương quang đại, tự nhiên là muốn lưu ý…những phương diện này.

      Ta trong miệng ngậm khối điểm tâm, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây.

      “Tiểu thư, cầu xin người rủ lòng thương xót, ta ba ngày được ăn cơm.” Cảm giác có người ôm lấy bắp đùi của ta, ta cúi đầu, thấy cái nữ tử tóc tai bù xù quỳ gối cầu khẩn. này thân gấm vóc, mặc dù bẩn, nhìn kỹ có thể thấy được giá trị xa xỉ của trang phục, hẳn phải là người nhà giàu, như thế nào lại bị đẩy đến tình trạng này.

      Ta nhàng thở dài, từ từ ngồi xổm xuống, nàng kia vừa tiếp xúc ánh mắt của ta, đột nhiên khủng hoảng đẩy tar a, xoay người bỏ chạy. Nữ tử này thân ảnh rất quen thuộc, ánh mắt cũng rất quen thuộc. Là Vân Dung, ta giật mình, Vân Dung như thế nào lại rơi vào tình cảnh như vậy, nàng phải là mới cưới hơn tháng sao. Nàng nhận ra ta, cho nên mới khủng hoảng như vậy.

      “Tỳ Bà, mau đuổi theo.” Ta vội vàng tiếng, lập tức đuổi theo .

      “Vân Dung, đừng chạy a, Vân Dung, ngươi đứng lại .” Ta vừa chạy vừa gọi.

      Ta như thế nào cũng là học qua hai nắm đấu kiếm, theo Đại tiểu thư như Vân Dung so sánh, thân thủ mạnh mẽ hơn nhiều a. Đuổi kịp nàng đến chỗ ngõ hẻm, ta lập tức nhảy đến trước mặt nàng. Nắm chặt y phục của nàng, “Nhị tỷ, ngươi sao lại có thể như vậy.” Kêu tiếng Nhị tỷ, trấn an thương tâm của nàng.

      Nàng khủng hoảng lắc đầu: “Ngươi là ai? Ta biết ngươi, ngươi hãy thả ta .”

      “Nhị tỷ, ta là Liễm Dung a, ngươi như thế nào lại trở thanh như vậy.” Ta lo lắng hỏi.

      “Ta nhận ra ngươi, nhận ra ngươi,” Thanh của nàng chiến đẩu trứ.

      Ta thở dài tiếng: “Nhị tỷ, ta biết trước kia chúng ta từng có hiềm khích, nhưng mà tất cả qua rồi, phải sao? Hôm nay mọi việc còn ý nghĩa gì nữa. Giờ đây ngươi là thân nhân duy nhất của ta tại Tề Châu này, ngươi biết ? Ngươi có cái gì uỷ khuất, hãy hết ra , ta cam đoan ai dám làm gì ngươi nữa.”

      Vân Dung rốt cục từ từ quay đầu lại, nước mắt tèm nhem. Nhào vào người ta lớn tiếng khóc rống lên. Vừa khóc vừa mếu mà : “Tam muội, ta biết sai rồi. Trước kia ta chán ghét ngươi, cứ nhằm vào ngươi, là ta tốt, ta biết ta sai rồi, ngươi có thể tha thứ cho ta ? Nếu là còn có cơ hội, ta đối xử tốt với ngươi, coi ngươi như muội muội tốt mà đối đãi,” Ta cùng Vân Dung luôn luôn bất hoà, nếu là trước kia, đánh chết ta cũng tin là nàng như vậy. tại, nhất định là Vân Dung bị người ta khi dễ, khán tẫn tình thế nóng lạnh. Hôm nay nghe ta gọi nàng Nhị tỷ, lại thừa nhận là nhân thân, trong lòng cảm động. Ai, Vân Dung từ được nuông chiều, tại biến thành như bây giờ nhất định là ăn ít khổ. Mặc dù chúng ta ngày xưa có hiềm khích, chính là thuỷ chung vẫn là tỷ muội.

      Hôm nay nàng thấy ta, có loại tha hương ngộ bạn cố tri cảm động.

      Tỳ Bà chạy tới, thấy tình cảnh này, hiểu chút nào. Ta thân bạch y như tiên tử, tại sao lại mời cái….kẻ ăn mày này khóc người ta?

      “Vân Dung, đừng khóc, chúng ta về trước.” Ta nhàng an ủi nàng.

      Ta đối Tỳ Bà : “Tỳ Bà, ngươi biết tiểu thư Mạc Thượng thư gia sao?

      Tỳ bà gật đầu. “Ngươi mua bộ quần áo, mua chút điểm tâm, ta cùng Mạc Tiểu thư về trước.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :