Hoàng Hậu Atula - Mun (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      “Thượng Quan Băng Băng, ngươi muốn gì”


      Băng Băng nhìn về phía hồ nước, đôi mắt nổi lên tia sát ý vô hình, gương mặt trong trẻo như băng hàn tụ lại, cả người tỏa ra một tầng khí lạnh đến từ u mình, nhìn nàng lúc này, hoàn toàn như một khối hàn băng có thể giết người.


      “Độc Dạ, tốt nhất ngươi nên tranh thủ nhìn mặt muội muội mình lần cuối, bởi vì, ngươi chẳng có gì để ta muốn cả, cho nên, mạng của Độc Mị, ta quản”


      Độc Dạ nghe Băng Băng nói vậy, mắt lạnh nhìn thẳng về hướng nàng, Thượng Quan Băng Băng vô tình đến vậy sao, nữ nhân này, chẳng lẽ thật sự muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu, thật sự muốn hai người sẽ là ̣ch nhân.


      “Độc Mị vô can”


      “Nhưng ta thích vậy, nếu muốn nàng chết oan, ngươi hãy rút cạn máu mình cho nàng


      Lãnh Phong nãy giờ nói gì mà chỉ đứng bên cạnh cùng nàng, có thể cảm nhận, nàng bây giờ tức giận và nổi lên sát khí, hắn biết tại sao nàng lại làm như vậy, nàng làm như thế, là vì hắn.


      Vì hắn, nàng tức giận, vì hắn, nàng muốn tìm lại công đạo, nàng vì hắn mà ngại dính máu tươi, quản người đời nói mình ác độc, nàng như vậy, khiến hắn cảm thấy vừa đau vừa vui, vừa muốn lại vừa , nữ nhân này, nàng ngốc tử.


      Độc Dạ ̣nh nói gì Trương Ưu từ xa chạy vội tới, gương mặt hiện lên nét gấp gáp cùng khủng hoảng khôn cùng, hắn quỳ xuống, mắt hiện rõ đau thương cùng tuyệt vọng, hướng Độc Dạ lên tiếng.


      “Chủ nhân, có tin báo, công chúa đã…”


      Độc Dạ tay nắm chặt trong gấu áo, mắt lạnh hiện lên một thoáng đau khổ, sau đó lại chuyển thành hận thù sâu sắc, nhìn nữ nhân trước mắt, hắn lạnh lẽo như người có hơi thở.


      “Thượng Quan Băng Băng, ngươi sẽ phải hối hận vì việc làm này”

      Băng Băng nhìn đến Độc Dạ, hoàn toàn để ý đến sát khí hắn tỏa ra, thờ ơ vô cảm nhìn chỗ khác, nàng đôi mắt gợn sóng và đôi môi khẽ cong đầy bí hiểm.


      “Ta sẽ chờ xem, ngươi sẽ mang đến cho ta điều gì”


      Độc Dạ sau khi nghe Băng Băng nói dứt câu thì biến mất hoàn toàn, chỉ thấy trong khí, nơi hắn vừa đứng đó, khí lạnh như còn tụ lại.

      Lãnh Phong vòng tay ôm lấy Băng Băng, muốn trao cho nàng ấm áp của mình, muốn nàng biết rằng, bây giờ, bên cạnh nàng, đã có hắn kề bên.


      Băng Băng tựa người vào lòng Lãnh Phong, bàn tay bé nhỏ ôm lấy hắn, mắt thoáng dịu , ấm áp như đã trở về, khí lạnh băng hàn dần dần tan biến, nàng mắt nhìn hướng xa, môi phát ra lời bá đạo.


      “Lãnh Phong, bất kể là ai, cũng có quyền làm tổn thương chàng, dù là một chút”


      Lãnh Phong nói gì, dịu dàng nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt sáng long lanh đen láy, môi bất giác khẽ cong mỉm cười, cúi đầu xuống, hắn phủ lên đôi môi đầy mật ngọt, nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng đầy thương.


      Thượng Quan Băng Băng, nàng cũng vậy, bất kể là ai, nếu thương tổn nàng dù chỉ là một ̣ng tóc, ta sẽ khiến hắn, chết toàn thây.

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Ngày hôm sau, lễ mai táng công chúa Đông triều diễn ra rầm rộ, vị công chúa kiêu ngạo cường giả kia ra , nhưng cũng để lại trong lòng mọi người một chút gì đó tiếc nuối, là tài năng vũ khúc bậc nhất, hay còn là dung nhan kiều mị nổi danh một phương, họ chỉ biết, công chúa ngang ngạch bỗng nhiên lâm trọng bệnh rồi qua đời, ngoài ra, họ hề biết, qua chuyện này, sóng gió bắt đầu nổi lên, chuyện kinh thiên động ̣a, ám ảnh đến tận xương tủy, như một tiếng gọi u hồn đoạt mạng người sắp diễn ra.


      Lãnh Phong ngồi cùng Băng Băng chiếc xích đu như mọi ngày, nhìn nữ nhân tựa vào vai mình, thoải mái cầm cuốn sách vô tư đọc mà hề lo lắng, hắn nghĩ đến Độc Dạ, ta có lẽ đã lầm, bởi vì lời nói hắn ta để lại, đối với nàng mà nói, lại hề công dụng một chút nào.


      Một làn gió thổi qua, lá xào xạc rơi rụng khắp bầu trời, tiếng gió vụt qua, thanh vút nhẹ trong gió lưu chuyển, thoáng chốc, quỳ trước mắt hai người, 11 hắc y nhân đen tuyền, tất cả đều đeo mặt lạ với đủ loại màu sắc quỷ dị, khí tức mang đến đầy u lạnh lẽo.


      Băng Băng buông sách xuống, lười biếng nhìn 11 người trước mắt, với nàng mà nói, thế lực của Lãnh Phong trước nay như thế nào hoàn toàn quan trọng, bởi vì nàng biết, chỉ khi nàng ở bên cạnh hắn, thì nàng mới có thể an tâm, ngoài ra, cho dù là 1000 hộ vệ bảo hộ, nàng cũng thể hạ lòng dù chỉ một giây.


      “Tham khiến chủ nhân”


      Mười một người, có nam có nữ, có người còn thể nhận rõ là nam hay nữ, nhưng rõ nhất vẫn là, trong mắt họ, chứa đầy sùng bái cùng tôn kính với người nam nhân trước mắt này, chủ nhân tối cao trong lòng họ.


      Mười một người, mười một cái tên khác nhau, cùng mười chiếc mặt lạ khác nhau, nhưng chỉ cần nhắc đến 1 người, cũng đủ khiến những người khi nghe, đều trắng mắt mà run sợ.


      Bởi vì, họ là những ám tòa đắc lực nhất của giáo chủ Vô Tình: Vũ, Lôi, Thiên, ̣a, Minh, Qủy, Ám; Tuyết Tiệt, Kinh Vân, Xạ Phùng, Điêu.


      Băng Băng nhìn 11 người, lại liếc nhìn Lãnh Phong bên cạnh, hóa ra người nàng luôn tìm kiếm điều tra, lại ở ngay trước mắt nàng, tưởng chừng là xa, nhưng ngờ gần đến thế, Lãnh Phong, hắn đúng là kiến nàng ngớt ngạc nhiên.


      “Vô Tình giáo chủ, hân hạnh gặp mặt”


      Lãnh Phong nghe nàng nói, khóe môi kẽ cong lên đầy thích thú, hắn biết, nàng vẫn luôn tìm kiếm người có danh xưng là Vô Tình, hắn còn biết, nàng chính là ma nữ trong truyền thuyết- Huyết Ảnh TuLa mà người người khiếp sợ, khóe môi khẽ con, trêu trọc phát ngôn.


      “Nếu mọi người biết vương phi dịu hiền thực chất lại là một ác nữ, thì biết họ sẽ có biểu hiện gì”


      “Hừ, ta quản họ nghĩ gì”


      Nàng đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt hiện rõ trắng đen sáng ngời, như vì sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm u tối, nàng quan tâm thế nhân nghĩ gì về nàng, nàng thà phụ người trong thiên hạ, cũng để người trong thiên hạ phụ nàng, nhưng duy nhất chỉ có .


      “Ngoại trừ chàng, Phong”


      Mười một người, ngoại trừ hai hộ vệ thân cận là Vũ, Lôi, hai người đã quá quen thuộc với cảnh tượng trước mắt này, nên bây giờ khi nhìn thấy, cũng cảm thấy lạ lẫm gì, nhưng 9 người còn lại khác, 9 cắp mắt mặc dù bên ngoài là bĩnh tĩnh vô cảm, nhưng trong đó, đều hiện lên ít nhất một sự ngạc nhiên khó kìm nén.


      Lãnh Như Phong là ai, ̣a vị như thế nào, với họ mà nói thì quan trọng, quan trọng nhất là, bọn họ chỉ biết, nam nhân ngồi ở đây, vị giáo chủ Vô Tình luôn luôn lãnh huyết coi thường mạng sống này, bây giờ lại dịu dàng đầy thương với nữ nhân bên cạnh.


      Với họ mà nói, đây là một chuyện trước nay chưa hề có, kể từ khi theo sau hắn, biểu hiện này, thái độ này, chưa một lần hiện ra như thế cả.


      Huyết Tinh, Ảnh và Nguyệt kể từ lúc trước khi 11 người xuất hiện đã đứng phía sau hai người, cái cách để được sau Thượng Quan Băng Băng chính là, nhanh, mạnh và sắc, chỉ khi nào đạt được cảnh giới như vậy, mới có đủ can đảm đứng phía sau nàng, vì vậy, 3 người họ có sự nhạy cảm sắc bén hơn người cũng là chuyện bình thường.


      Theo sau ATuLa là 5 người, ai có thể nhận rõ khuôn mặt của họ, ngay cả khi họ giao chiến tàn khốc như thế nào, thế gian này, người biết mặt họ duy nhất chỉ có người, TuLa kiếm.

      Năm người, 2 nữ 3 nam, tung hoành ngang dọc khắp mọi lục ̣a, thế lực rộng lớn đến đoán được, nghe đến danh xưng, là đã nghe thấy mầm tai họa.

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      “Theo sau Lãnh Phong, ta thực muốn biết các ngươi có năng lực như thế nào”


      Lời của Băng Băng vừa dứt, 11 đôi mắt liền nhìn về phía nàng, chỉ thấy nữ nhân ngồi kia, nàng váy áo đỏ rực, mái tóc đen tuyền và đôi mắt như trân bảo của thế gian tà mị phát ra lời nói đầy ngạo mạn, thể phủ nhận, lời nói ấy đã khơi lên tự tôn của 11 người ở đây.


      ”Chủ nhân”


      Lãnh Phong để ý đến tiếng gọi đồng thanh của 11 người, nhìn nàng, ở sâu trong đôi mắt đen thẳm ấy, như sáng lên một điều gì đó kì lạ, là niềm vui sâu kín, hay hạnh phúc dâng trào, là cái gì đó, sâu đến tưởng như bao giờ hiện rõ, nhưng nay, lại sáng ngời như mỉm cười.


      Hắn biết vì sao nàng lại nói vậy, hắn càng biết cái miệng xinh xắn kia, ngoài những lời nói ngạo mạn kinh thường thế nhân ra, còn có quan tâm lo lắng giành cho mình, bởi vì thế, bây giờ hắn mới thấy, đời này, hóa ra còn có một người để hắn đặt trọn niềm tin.


      “Ta sẽ cho các ngươi chứng tỏ năng lực của mình”


      “Tinh, Ảnh, Nguyệt”


      Ba người đứng phía sau, khi nghe thấy tiếng gọi liền xuất hiện ngay trước mắt 11 hắc y nhân, bọn họ biết, trận đấu này rất khó xử lý, tiểu thư muốn thử 11 người kia, nhưng họ phải xuất toàn lực, làm sao để chết, nhưng cũng thể hòa, mà phải phân chia rõ ràng năng lực của nhau.


      Chỉ là trước nay, mỗi khi 3 người ra tay, vũ khí luôn dính đầy máu tươi, lần này, xem ra dễ dàng.


      11 người, 8 người tự động lùi lại, còn 3 người đứng đối diện 3 người kia, với họ, thắng là phải vẻ vang, thắng phải đúng với nguyên tắc của mình.


      Giọng ngang tàng, gương mặt thích thú ngồi xích đu, Băng Băng nhìn cảnh sắc trước mắt, đôi mắt sáng lên tia kì dị.


      “Chọn 3 người nổi trội nhất


      Vũ, Lôi, Qủy là 3 người đắc lực nhất dưới tay Lãnh Phong, nếu 3 người đó đấu với Tinh, Ảnh, Nguyệt, đó chính là công bằng dễ hiểu nhất.


      6 người đứng đối diện nhau, gió từ đâu vụt tới, gian im lặng tiếng động, thậm chí có thể nghe thấy tiếng lá cây vừa mới lìa cành, khi phiến lá vừa chạm đất, khí lạnh ám trầm đột nhiên nổi lên, 6 người im lặng cùng lúc động thủ.


      Băng Băng lười biếng tựa người vào Lãnh Phong, mặc dù chỉ mới nhìn qua, nhưng nàng biết, 3 người kia cũng phải là vô tích , chỉ sợ giang hồ, người muốn địch lại 3 người họ, cũng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, chỉ cần có họ, Lãnh Phong có thể an toàn trong những lúc nguy hiểm nhất, nàng tin là vậy.


      Qua lúc lâu, 6 người đều dừng lại động tác, 6 người đều nhìn ra khác biệt gì, nhưng ngay sau đó, tấm áo bào của 6 người, 6 chỗ ở 6 nơi khác nhau đều để lại đường cắt của kiếm.

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Lãnh Phong nhìn 6 người, chỉ cần nhìn, dù là người biết võ công cũng có thể biết được ai là người thắng cuộc, dĩ nhiên, 3 vết cắt trúng nhược điểm do Tinh, Ảnh, Nguyệt đả thương được nhiều nhất đối phương.


      Trong võ học, có cảnh giới tối cao là đả thương trúng điểm yếu, và cảnh giới cao nhất là nhát mạng, khi kiếm xuất ra, chỉ đường là có thể lấy mạng người, trước đây có lẽ tin, nhưng được chứng kiến tận mắt.


      Đó là lúc mười năm trước đây, tiểu oa nhi váy áo đỏ rực như máu, xuất ra 50 nhát kiếm để giết chết 50 hắc y nhân, máu váng lên sông, thuyền, máu đỏ tươi phun ra từ chính tim, tiểu oa nhi ấy cho biết, có gì thể xảy ra, người ấy ai khác chính là nàng, nữ nhân an vị bên cạnh đây, chỉ là biết, bây giờ, nàng đạt đến cảnh giới nào nữa.


      “Nàng khiến ta thực chờ mong”


      “Hừ, đời này, người có thể đấu cùng ta, còn chưa xuất


      Theo sau lời , tiếng cười hào sảng vang lên đầy chân , Băng Băng tặng cho cái liếc mắt lơ đãng nhưng đầy ý, nhìn 11 người này, nàng tuyên bố.


      “Đối với Lãnh Phong, các người đừng bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội, bởi vì ta là người đầu tiên, tiễn các ngươi nếu có chuyện đó xảy ra”


      Lời bá đạo, giọng đầy lạnh lẽo, phút chốc, cảm giác bình ổn nhanh chóng biến chuyển, khí lạnh như từ địa ngục ập tới, 11 người bọn họ, bỗng cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân này, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.




      Lãnh Vương Phủ hôm nay, khí trời trong lành, gió mát khẽ đưa, thỉnh thoảng còn có tiếng lá rụng nước chảy, đinh đinh đầy êm ái, cùng với những bóng râm của tán cây mang đến tươi mát đầy dễ chịu.


      chiếc võng ấy, cũng như mọi ngày, đây là điểm quen thuộc của những ai muốn tìm đến vương gia, bởi vì họ biết, cứ mỗi buổi sáng mới lên và khi chiều hạ xuống, nơi đây, luôn luôn có bóng hình đôi phu thê ân ái dịu dàng bên nhau, cảnh sắc xung quanh họ, tràn ngập thương mật ngọt.


      Nguyệt đặt khay trà lên bàn bên cạnh, nhìn nam tử mờ ám cúi đầu thầm bên tai tiểu thư, chuyện này trước đây lạ lẫm, nhưng bây giờ, có lẽ là bình thường, ngược lại nếu như có, khéo khi lại là chuyện lạ.


      “Hừm…thưa vương gia, có Bạch Tâm Lăng và Lãnh Phi cầu khiến”


      Băng Băng nghe thấy tên Bạch Tâm Lăng, mắt điểm sáng nổi lên, nữ nhân này đến đúng lúc, nàng bây giờ bị tên ác nam này quấy rối, muốn có người xả bớt cơn tức giận.


      “Cho vào”


      Lãnh Phong nghe nàng đồng ý, muốn có người phá hoại khí riêng tư này, cho dù là đệ đệ mới từ xa lâu ngày gặp mặt, cũng muốn dời nàng, đừng tưởng biết nàng nghĩ gì.

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Băng Băng lời vừa dứt, liền bị hơi nóng như lửa bao quanh, thoáng chốc, cả người liền rơi vào vòng ôm ấm áp, lời tà mị và hơi thở mờ ám phả lên mặt mình, ngay sau đó, đôi môi còn sưng đỏ liền bị chiếm lấy, nụ hôn nóng bỏng liên tục trút xuống, cả người như dính vào nam nhân phía , chỉ biết vô lực mà đón nhận bá đạo.


      Tiếng gọi thanh thúy, bước chân vội vã chạy về phía 2 người, nghe ra biết chủ nhân của nó là người tinh nghịch như thế nào, hai nữ hầu bưng trà, chỉ thấy vụt qua họ, thân ảnh hồng sắc tươi tắn, qua, hương thơm còn đọng lại như loài hoa nào đó quen thuộc cũng đầy xa lạ, nhìn từ phía sau, chỉ thấy mái tóc được buộc lỏng bằng dải lụa hồng đỏ, dải lụa ấy, như có gì đó buộc lấy tâm người nhìn.


      “Ca Ca, Phong Ca Ca”


      Nam nhân hồng sắc dừng bước, đứng trước đối diện trước hai người, mái tóc vương lại trán cao và làn da trắng trẻo tinh xảo, mắt hạnh đào mị mở to, môi mỏng đỏ hồng tự nhiên há hốc, tiếng gọi tắt lịm mà nhìn hai người.


      Hai người ngồi thứ đồ kì lạ, dưới bóng cây rợp bóng, còn có tiếng đinh đinh lạ lẫm từ đâu vọng lại, mờ mờ ám ám cúi đầu vào nhau, mặc dù là bị tóc và áo che khuất, nhưng chỉ cần nhìn là có thể nhận ra họ làm gì.


      Lãnh Phong dời môi nàng ra, luyến tiếc liếm môi đỏ ửng mềm, như thèm để ý kẻ mới xuất , gian xảo thầm bên tai, môi và lưỡi cố tình chạm vào da thịt nhạy cảm của nàng.


      “Đừng nghĩ trêu trọc ta, hư…”


      Băng Băng cố gắng trấn tĩnh lại, tim trong lồng ngực muốn loạn nhịp, tên ôn thần đáng ghét, dám trêu trọc nàng ngay trước mặt mọi người, muốn nàng đeo mặt lạ để sống sao.


      Lãnh Phong ngẩng đầu lên nhìn nam tử mới xuất , tay vẫn còn vuốt ve mái tóc mềm mại của nữ nhân tựa vào lòng mình mà thở dốc, cảm thấy thích thú khi khiến nàng như vậy.


      Lãnh Phi bắt gặp đôi mắt quyến rũ gợi cảm đến hút hồn của Lãnh Phong, như quên tất cả chuyện vừa mới xảy ra, chạy đến lao vào lòng của Lãnh Phong, 2 năm xa cách, rất nhớ ca ca, còn tưởng có cái ôm thân mật, nào ngờ chưa kịp chạm đến người, bị bàn tay quen thuộc gạt qua bên, lúc này, Lãnh Vân Phi ngồi bệt thảm cỏ, đôi mắt mở to long lanh nước nhìn Lãnh Phong.


      Lãnh Phong tay ôm nàng, tay đưa ra ứng phó với tên bạch tuộc vừa xuất , nếu để nàng nhìn thấy, chắc chắn chết toàn thây.


      Bạch Tâm Lăng bước đến, cười hiền dịu nhìn hai người, ra vẻ rất biết điều mà an phận ngồi chỗ thưởng thức trà và xem trò hay trước mắt, đây chẳng phải là thú vị nhất sao.


      Lãnh Phi rất thân với nàng, nên nàng biết ta nghĩ gì, cần gì và muốn gì nhất, nhưng dù thân, nàng cũng thể hy sinh cho , vì điều muốn, cũng là thứ nàng muốn duy nhất cõi đời này, đó cũng là khát vọng gần 10 năm của nàng, vì thế, nàng dĩ nhiên thể bỏ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :