Tập 5: Ai Là Người Thua Nữ nhân nhìn thấy gương mặt thâm ý ra phóng đại trước mắt, kinh hãi lắp bắp lên tiếng, gương mặt tái xanh còn giọt máu, toàn thân run lên như đứng trong hầm băng lạnh. “Ngươi…ngươi muốn…muốn làm gì…” Băng Băng tay đưa ra, làm như thương mà nâng niu gương mặt mỹ lệ nồng nặc mùi son phấn, vuốt cái dọc từ má xuống, toàn thân người kia run lên, giọng phát ra, toàn thân nữ nhân còn sức lực mà ngồi phịch xuống run bần bật. “Nếu đây, có thêm cái gì đó, chắc đẹp lắm” Liếc nhìn lượt, mấy nữ nhân kia nhìn mình đầy sợ sệt, còn 3 nam nhân nhìn mình lạ lẫm như người ngoài hành tinh, chỉ có là tà mị ung dung ngồi đó. Băng Băng cao ngạo đứng đấy, làm gì hết, nàng chẳng lẽ lại đánh kỹ nữ, ta xứng sao, nhưng… “Ngươi xứng để ta ra tay” biết câu vừa ra là cho ai nghe, là nữ nhân đáng là gì hay là , mặc dù như vậy, nhưng có lẽ nàng cũng nhận ra, cảm giác khinh ghét khi nhìn thấy bên cạnh có nữ nhân khác, trong lòng cũng nổi lên cơn sóng ngầm, tình cảm là như vậy, nó cứ từng chút, từng chút biến đổi, biến đổi đến khi thể nào thoát được. Nữ nhân kia nghe nàng vậy, gương mặt dãn hẳn ra, tim lấy lại được bình ổn, hơi thở vừa mới tích góp được chẳng bao nhiêu, lại thấy nguyệt sắc ngồi xuống đối diện với mình, tà ác cầm lấy cái cổ của nàng, lời mang ý cắt đứt tia sống như lại lần nữa cướp hơi thở của ả. “Nhưng ngươi phạm ta chỉ có con đường tử” Sau lời , con bò cạp đỏ từ cổ tay áo bò ra, hai cái càng nhìn cứng bóng ánh lên tia ngoạn độc, nữ nhân nhìn thấy, sởn gai ốc, mặt nhăn nhó xanh mét hét lên, trước con đường chết, như sinh vật có bản năng, ả giãy khỏi bàn tay đẹp đến ngờ của gương mặt xấu xí trước mắt, nhưng chưa kịp làm gì, cảm thấy toàn thân thay đổi hỗn loạn liên tục. Lúc đầu, từ chân lên đầu, ong ong vang vang, nhức nhối như có mấy chục cái trống đánh dồn dập, như là muốn dùng thanh làm nàng điên loạn, sau đó lại thấy ngứa ngáy đến khó chịu, gãi, nhưng chẳng bớt được, ngứa như có con gì đục khoét tận xương tủy, rồi lại cảm thấy xương cốt da thịt đau đến vạn lần, nhức mỏi đến nỗi muốn chết ngay tức khắc. “Tuy nhiên, ta bỏ qua cho ngươi” Nữ nhân nằm dưới sàn, đôi mắt thù hằn lóe lên, trong đó có bất lực, tuyệt vọng, hận thù muốn được giết người đứng ngay tức khắc, đột nhiên, toàn thân ả run lên liên hồi, tiếng răng rắc như kiểu xương gãy vang ra cách quái dị, rồi chính giữa tim, phụt ra tia máu đỏ tươi dị thường. Nữ nhân kia, đôi mắt kinh hoàng còn mở to, toàn thân bây giờ, nhìn ra hình thù là như thế nào, từ xuống dưới nhũn còn hình người, người nhìn thấy, cảm giác trong bụng, cồn cào dâng lên cái gì đó như muốn trào ra, kinh tởm đến muốn nôn, số nữ nhân chịu được mà bịp vội miệng run rẩy thôi, đây quả là chết toàn thây, xấu xí nhất trong các kiểu xấu xí. Kinh hoàng lên trong mắt tất cả người ở đây, khí trở nên đọng, ngoạn độc, ngoạn độc, người độc, mà dược cũng độc kém, người này là ai, tại sao lại ra tay ở đây, mục đích của ta là gì. Nguyệt cho người dẫn đám kỹ nữ , gian thoáng cái thay đổi, 3 nam nhân ngồi đưa mắt quan sát nghiên cứu nguyệt sắc đứng trước mặt mình, máu đỏ này, lại làm bọn liên tưởng đến người, nhưng nhìn gương mặt, khác nhau trờ vực, còn chưa hiểu trời trăng là gì hết Lãnh Phong tà mị lên tiếng. “Vương phi là đến tìm bổn vương sao” Bang Hoàng thượng mắt mở to, Phi Phàm đứng người còn Hiên Viên Tuyết ngạc nhiên chưa hết mà đơ ra nhìn, Thượng Quan Băng Băng, người này là Thượng Quan Băng Băng, gương mặt tuyệt sắc lại xấu xí như vậy, nàng ta tới đây, chẳng lẽ là vì Lãnh Phong, cũng là chính bọn lôi kéo Lãnh Phong đến đây, vậy chẳng phải bọn … “Chúng ta đến đây là bàn quốc ” Lãnh Viêm lên tiếng trước, là có chút e dè với con dâu này, thủ đoạn vừa nãy, muốn , nhưng quả là rất tàn nhẫn, mà cũng để ý nó lắm, chỉ là nếu chẳng may việc hôm nay đến tai thái hậu và hoàng hậu, vậy chẳng phải sống nổi. “Bổn vương phi đâu rảnh đến mức độ vậy, chỉ là hiếu kì với cách bàn quốc của 4 vị thôi, có lẽ ta cũng lên tìm hoàng hậu “bàn quốc ” ” Lãnh Viêm nghe đến đây, gương mặt thoáng cứng đờ, định lên tiếng Băng Băng ra khỏi phòng, thấy tình trạng định, ngoài thở dài biết làm gì hết, tiếp tục bàn bạc quốc và mong sao nàng đối xử tàn nhẫn như thế, Phi Phàm liếc Lãnh Phong rồi lên tiếng trước. “Vậy 1 tuần sau, thần cùng vương gia xuất phát” Lãnh Viêm gật đầu ra vẻ đồng ý, mọi chuyện cũng được bàn bạc trước khi Băng Băng đến, chỉ còn đợi ý kiến của hoàng thượng nữa là tiến hành, bây giờ chỉ chờ thánh chỉ ban ra là chuẩn bị lên đường, nhưng mới thành thân chưa được tháng mà phải , liệu như vậy có hợp tình hơp lý. … Thái hậu và hoàng hậu tán ngẫu ở Từ Ninh Cung nhận được diện kiến của Băng Băng, hai người rất ngạc nhiên, vì từ khi thành thân, Lãnh Phong chưa từng cùng nàng thỉnh an bề , vốn định hạ chỉ triệu gặp, nào ngờ lại đột ngột đến như vậy. Nhìn từ xa, thiếu nữ trong y phục váy đỏ rực rỡ bước vào, gương mặt xinh đẹp thoát tục có phần lạnh giá, nàng thanh cao trong dáng , nàng cao ngạo gương mặt, đạm mạc kém khí thế vương giả, nhất là đôi mắt sáng trong kia, đôi mắt tinh sáng ngời, hai người nhìn nàng, càng hài lòng hơn về quyết định của mình, họ giám chắc, nữ tử này có thể làm nhi tử mình mến. Băng Băng đứng trước mặt hai nữ nhân ngồi, người ngoài 50, gương mặt mỉm cười bao dung, dung nhan vẫn được chăm chút, cùng với khí chất vương giả tôn lên dung mạo phúc hậu từ bi, người bên cạnh, tuy ngoài 30 nhưng vẫn mặn mà thu hút ánh mắt mọi người, hai người dĩ nhiên là thái hậu và hoàng hậu, hơi cúi đầu, nàng lên tiếng. “Thượng Quan Băng Băng thỉnh an thái hậu, hoàng hậu” Hai người, phản ứng đầu tiên là mở to mắt ngạc nhiên, nhìn cách thỉnh an của nàng, đây hoàn toàn phải là lễ nghi trong cung, nhưng thấy nàng chân thẳng thắn, thái hậu mỉm cười hiền hòa lên tiếng. “Bình thân, vương phi đến đây nào”
Băng Băng ngồi xuống bên cạnh thái hậu, nhận thấy người này hiền lành phúc hậu, mang lại cảm giác thân thương mà lần đầu nàng biết, bất giác, tâm cũng thả lỏng và khí dịu rất nhiều. Hoàng hậu, vốn là người tinh tế, biết nàng tới đây có việc cần , cử chỉ nhàng, lời dịu dàng, đúng với phong cách mẫu nghi thiên hạ, nàng mỉm cười hòa nhã nhìn nàng. “Vương phi hôm nay đến đây có chuyện gì cần , hãy thử xem nào” Băng Băng nghe hoàng hậu vào điểm chính, có chút tán thưởng cho tinh ý này, người có thể vượt qua vô số nữ nhân để trở thành mẫu nghi thiên hạ, chỉ cần có tình thương của hoàng thượng và thái hậu là có thể được, mà chắc chắn, bản lĩnh cũng thể thua kém bất kì ai. “Băng Băng có chút việc muốn hỏi ý hai vị” … Băng Băng sau khi dời , thái hậu và hoàng hậu càng ngạc nhiên hơn, với trí óc và thông minh như thế này, chỉ sợ những nam nhân còn thua kém chứ đừng nữ nhân. Cả 2 người đều rất thích thái độ thẳng thắn kém phần khôn ngoan khi đưa ra câu , mỗi lời của nàng đều có ý của nó, lời dư thừa, mà ngắn gọn ràng, nhất là khi đề cập đến chính , quyết đoán cũng lên kém. Thái hậu nhớ lại những cách trừng trị của Băng Băng, nụ cười kiềm chế được mà vang ra, ngay cả hoàng hậu cũng phải bật cười sau đó, chẳng có cách trừng trị nào, lại khéo như thế này. Thử nghĩ xem, người đêm nào bên cạnh hoàng hậu như hoàng thượng, nay phải chăn gối 1 mình trong vòng 1 tuần, chỉ sợ đêm đến phải tỉnh dậy mấy lần vì chịu được, còn lãng tử Hiên Viên Tuyết, bắt đến biên cương xa xôi ngay cả 1 thiếu nữ cũng có, cho làm bạn với ngựa và nam nhân suốt 1 tháng liền như thế, giám chắc vì ngứa ngáy chịu nổi 3 ngày mà đòi về. Phi Phàm tuấn coi thường nữ sắc, nay ép phải lấy chính thê, biết còn về nhà lần nào nữa , bất quá, Lãnh Phong chắc đến nỗi nào, dù gì qua lời , hai người cũng hiểu, nàng ít nhất cũng có tình cảm nào đó với nhi tử của mình, nữ nhân, luôn nhạy cảm là như vậy. Nhìn nàng khó gần, đầy xa lạ, nhưng nếu gần, lại chỉ muốn được gần hơn, muốn được nàng tin tưởng, bảo vệ, muốn được chia sẻ những suy nghĩ với trí tuệ tinh thông kia, ngay cả chính hai người, sống trong cung cấm bao năm, đối mặt với bao lòng dạ khó lường cũng rất muốn được gần gũi với vị cháu dâu, con dâu này, Thượng Quan Băng Băng có cái gì đó thu nhân tâm người cách kì lạ. … Bầu trời hôm nay, tuy nhiều sao, nhưng màn đêm, lại đen như ngục tối, đình nghỉ trong hoa viên, gian lặng lẽ như người, vài cành liễu rũ xuống hồ khẽ đưa, gió cũng hiu hiu thổi, mang lại cảm giác tịch hơn bao giờ hết. Băng Băng ngồi mái đình, hai chân mang hài, người mặc chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác voan cùng màu, mái tóc chỉ buộc vài lọn bằng sợi dây màu bạch, tay cầm lọ tủy tinh màu trắng, nàng ngồi đây, vừa mang lại cho người ta cảm giác yếu đuối, vừa mang lại cảm giác dụ người phạm tội. Bản thân nàng cũng hiểu, vì sao khi nhìn thấy Lãnh Phong bên người con khác, trong lòng lại cảm thấy khó chịu bực bội, có thể là do lòng tự cao bị chạm vào, nhưng nàng nghĩ phải làm gì cả, ta, vốn dĩ chỉ mang đến hứng thú cho nàng mà thôi. Rồi khi nghe tin xuất trận, có cái gì đó nỡ hình thành, hình như là muốn , nhưng thể nào ra được, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng mới biết thế nào là cảm xúc bị ảnh hưởng, đúng vậy, cảm xúc về của nàng bị tác động, và nàng, thích cảm giác bấp bênh như thế này. Lãnh Phong tà mị ngồi xuống bên cạnh nàng từ lúc nào biết, lúc đầu, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng như vậy, là màu trắng tinh khiết trong sạch vướng bụi trần, và trước nay từng nghĩ, nhân gian này, ai có thể phù hợp với nó, nhưng nhìn nàng mỏng manh lạnh lẽo, đơn và lặng lẽ, lại cảm thấy đẹp, đẹp như có tồn tại ở nhân gian, tựa như khi đụng vào lập tức biến mất. Sáng nay khi gặp nàng ở Hồng Lâu Các, cảm thấy vui, nghĩ là vậy, nhưng lúc thấy nàng bước và gạ hỏi gì nữa, lại thấy có chút gì đó hụt hẫng, rồi khi đêm về, tự chủ được mà tìm nàng, đến khi nhìn thấy, lại chẳng biết gì hơn ngoài im lặng. “Thưởng trăng” Băng Băng gì, đưa bình dược trong tay cho Lãnh Phong, lần trước bắt mạch cho , đúng như lời của Độc Dạ, hoa Mê Điệp Thảo là thứ thuốc quan trọng cho , bởi vậy, nàng kịp thời chế ngay, tránh cho đêm dài lắm mộng. Cũng hiểu vì sao, khi nghe bị bệnh, lúc đầu, là tức giận vì bị lừa gạt, nhưng sau đó, lại thấy có gì lo lắng yên, có lẽ nàng muốn biến mất khỏi nàng, vì nếu như biến mất, như vậy chẳng phải nàng đánh mất hứng thú của mình sao. “ ngày uống 1 lần, trong vòng 7 ngày khỏi” Cầm bình dược trong tay, Lãnh Phong hờ hững lắc, tựa như bình dược này, đối với , vốn dĩ quan trọng. “Nếu rớt sao” “Sao” Lãnh Phong nhìn ra ngoài trời, mặt hồ trong, sao sáng, gió mát, yên bình, cuộc sống như mây trôi, lặng như gió thổi, nhưng thấy, nhàm chán đến chán ghét, vốn dĩ, có ý định giải dược, vì thấy, chẳng còn gì để luyến tiếc. “Sống làm gì, có gì vui sao” Có gì đó hài lòng, có gì đó hơi đau, Băng Băng nhìn vào gương mặt hờ hững nhìn bầu trời kia, cảm thấy cũng giống mình, vào 10 năm trước, nàng cũng chẳng thấy gì thú vị cả, nhưng gặp , gặp rồi… “Sống vì ta” Băng Băng thấy Lãnh Phong hờ hững gì, nàng cũng nhìn nữa, quay ra nhìn cùng hướng với Lãnh Phong, lời chưa kịp suy nghĩ thoát ra khỏi cửa miệng. “Cũng như 10 năm trước, ta cũng sống vì ngươi” Lãnh Phong trong lòng thoáng chấn động, sống vì , nàng sống vì , người như nàng, còn tưởng biết thế nào là sống, nhưng lại sống vì , quay sang nhìn, thấy nàng cũng rất bất ngờ với lời của mình, khóe môi cong lên, đôi mắt lóe lên tia sáng, Thượng Quan Băng Băng, ta cho ngươi con đường, nếu như ngươi làm ta thất vọng. “Vậy để ta xem, ngươi sống vì ta đến mức nào” Tay đột nhiên buông ta, bình dược cũng theo đó mà rơi xuống, biết vì sao, tốc độ có phần nhanh đến kịp.
Băng Băng nghĩ nhiều, người vụt lao xuống theo đường rơi của bình được, tay vừa muốn đưa tay cầm lấy bình được, đột nhiên, mũi tên biết từ đâu lao tới với tốc độ khinh người, nàng chọn đưa tay cầm lấy bình được, đúng lúc, mũi tên cũng xuyên thẳng vào da thịt, người hoàn toàn đắm trong bể hồ lạnh buốt. “Bùm” Lãnh Phong bất ngờ nhìn nàng nhảy xuống hồ, chưa kịp định thần, tâm lại chấn động khi thấy mũi tên lao tới phía nàng, rồi lòng chợt nhói đau khi nhìn thấy nàng hòa vào hồ nước lạnh, nghĩ nhiều, ngay tức khắc lao xuống dưới theo. Mùa thu, nước lúc nào cũng trong và lạnh, nước trong Lãnh vương phủ, có khi còn trong và lạnh hơn nữa, dưới màn đêm đầy sao, mặt hồ trong ánh lên những tia sáng, liễu bên hồ rủ xuống khẽ lay, gió thỉnh thoảng có vài cơn nhàng và tiếng lách tách của người bước dưới nước. Nam nhân y bào đen như màn đêm, toàn thân ướt sũng, tà mị với gương mặt dính nước hút hồn, đôi mắt hằn lên giận dữ, trong tay ôm nữ nhân, mỏng manh ngất lịm từ lúc nào. … Ngồi bên ngoài đợi Nguyệt thay y phục và băng vết thương cho nàng, Lãnh Phong như vẫn còn sống trong cảnh lúc đó, im lặng đến dị thường. Tay cầm bình dược này, vừa nãy chạm vào da thịt nàng, lạnh ngắt như còn hơi ấm, vừa nãy, chính mắt nhìn thấy, nàng vì cầm lấy bình dược mà hứng chịu mũi tên ấy. Ngay lúc ấy, tim hiểu vì sao đau, lòng cũng biết tại sao lại hờ hững như trước nữa, có lẽ ta thua, ta thua nàng rồi Thượng Quan Băng Băng. Nguyệt cầm khay nước váng lên màu đỏ, đây là máu của tiểu thư, là máu chứ phải giả, lần trước chịu mũi kiếm của tên thích khách kia, cũng chỉ là giả, nhưng lần này, chuyện gì xảy ra, tiểu thư, người nghĩ gì và từ khi nào, người lại bận tâm đến người như vậy. “Tiểu thư trúng độc, mũi tên trúng tâm, khó chữa, trừ khi…” Lãnh Phong sau khi nghe tì nữ như vậy, lo lắng lên trong mắt, nghĩ được nhiều, bây giờ chỉ biết, làm cách nào để cứu được nàng, cứu nàng khỏi cánh cửa cướp nàng kia. “” Nguyệt nhìn chằm chằm Lãnh Phong, điều nàng sắp đây, có thể làm sao, liệu từng đấy thời gian, có thể làm con người này thay đổi. “Cần bình dược trong tay ngươi và máu của ngươi để kết hợp” Lời vừa thoát ra, còn lưu lại trong tai , bây giờ, chỉ nghe thấy lời nàng , nàng sống vì 10 năm, chỉ nghe thấy lời ngạo mạn kia rằng, chỉ thuộc về mình nàng, phải, bây giờ biết, thuộc về nàng, có lẽ từ 10 năm trước, thuộc về tiểu nữ nhi ấy rồi, chỉ là…điều ấy trốn mất vào nơi sâu nhất trong , mà bây giờ mới chịu ra. “Như thế nào” Nguyệt nghe Lãnh Phong vậy, theo thứ tự như con rối ra, làm, mất thuốc, sống được, chẳng phải là tự chọn đường chết cho mình sao. “Máu trước, thuốc sau” Lãnh Phong gì, đứng lên bước vào trong, muốn nhìn thấy nàng, chỉ biết từng đó thôi, chỉ cần nhìn thấy nàng lần cuối, như vậy, dù có xa dời, cũng là gì hết, chỉ cần nàng mãi như thế này, cao ngạo lãnh đạm mà sống, và hy vọng mai này, nàng tìm được nam nhân cho riêng mình. Người con nằm giường, mái tóc ẩm ướt, đôi mắt nhắm lại, thỉnh thoảng lại thấy từng giọt mồ hồi toát ra khiến gương mặt nàng càng xanh xao yếu ướt đến đau lòng. Tay hiểu vì sao đưa ra, chạm vào khuôn mặt kia, thấy tim mình đập nặng nề, hiểu ra… chậm, lúc này… lại muốn sống cuộc đời từng nhàm chán này lâu hơn nữa, để có thể bên cạnh nàng, lâu hơn chút nữa thôi, phải…chỉ chút thôi. “Thượng Quan Băng Băng, nàng thắng rồi” giọt máu từ cổ tay chảy xuống, ấm nóng, tanh nồng rơi thẳng vào miệng Băng Băng, máu đỏ, nhuộm thấm tất cả, ngay cả đôi môi trắng bệch kia. Nguyệt choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt, Lãnh Phong lạnh lùng cao ngạo cắt đứt mạch chủ của mình, ôm lấy tiểu thư ngất lịm, truyền từng giọt, từng giọt vào miệng tiểu thư, cảnh sắc này, trong mắt nàng lại chẳng thấy ghê tởm chút nào, đẹp…đẹp mỹ lệ lạ thường, dứt ra hỏi bàng hoàng, giọng vội vàng lên tiếng, nếu cứ để thế này, nàng nghĩ chết mất. “Được rồi, thuốc thôi, phải làm 7 lần như vậy”
Lãnh Phong lấy thuốc trong bình ra, còn biết làm sao để cho nàng uống được, thấy nguyệt bước vội , rồi lại nhìn thấy đôi môi đỏ lên vì máu của nàng, đôi môi trước đây từng cả gan trêu trọc , cho thuốc vào miệng mình, tay ôm chặt người con trong lòng, tim đập mạnh, từ từ hạ xuống. Chạm môi nàng, mềm mại ấm nóng đầy dụ dỗ, muốn dừng lại để thương, nhưng viên thuốc đắng trong miệng làm tỉnh lại, tách hàm răng trắng đều, đưa lưỡi đẩy viên thuốc từ miệng mình sang, ngửi thấy mùi máu của chính mình trong nàng, có gì đó len lỏi vào tim, bất ngờ vì cái lưỡi ngủ say biết tại sao tỉnh dậy, rồi đẩy viên thuốc mới truyền sang chút về bên , đến khi biết như thế nào mà nuốt xuống mới tạm lặng im. Lãnh Phong dời môi nàng, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như cười, và khóe môi hơi cong lên như thích thú, nàng nhìn , trong mắt nàng bây giờ, sáng long lanh chỉ có trong đó, suy nghĩ dừng lại, gian như đứng lặng và thời gian như ngừng trôi, rồi đột nhiên, môi mỏng bạc tình nhanh chóng phủ xuống đầy mãnh liệt. Nụ hôn lúc đầu, nhanh đến gấp gáp, mạnh trong từng cái hôn sâu, có tham lam đòi hỏi, có điên cuồng khuấy đảo, sau đó, lại nhàng mềm mại, hai cánh môi như lưu luyến triền miên mà quấn lấy nhau dời, những cái hôn dây dưa như dứt cứ thế phủ xuống như bao giờ dừng. Trong phòng, duy nhất ánh đèn len lỏi từng ngõ ngách, gian riêng tư đầy bí mật, chiếc giường lớn, nam nhân ôm lấy nữ nhân, ngừng phủ xuống nụ hôn như mưa trút, nữ nhân mềm mại như níu tay , chỉ biết dựa vào chân và vòng ôm ấm áp. Băng Băng cảm ngộp thở trong khí như thế này, nàng sợ cạn khí mất nếu còn tiếp tục nữa, đưa tay bám chặt tay , trái tim cũng hồi hộp kém, ngạc nhiên vẫn còn chưa dứt khỏi, tâm trí ngày thường hoàn toàn trì trệ. Lãnh Phong nhận thấy nàng sắp chịu được, nhưng lại đẩy hay đánh mình, cảm thấy có gì đó vui vui, rồi chợt nhớ đến nàng lừa , lúc buông môi nàng ra, quên cắn mạnh cái. Nhìn thấy nàng hơi thở biến đổi, có thể nhận thấy cái cắn của làm nàng khẽ run, nghĩ đến mình khiến nàng có những biểu như vậy, cảm thấy hài lòng còn hơn khi đánh thắng trận, Lãnh Phong đôi mắt sáng mị hoặc nhìn nàng. Băng Băng điều chỉnh cảm xúc trong giây lát, hừ cái, nàng quên trả đũa. “Máu ngon ” Lãnh Phong biết ý của nàng là gì, cúi thấp đầu, bên tai nàng như . “Nụ hôn cũng rất ngọt” Mắt to trừng mắt , khí lạnh đối khí nóng, hai người người tức giận bừng bừng, người hững hờ như là vui thú, đôi mắt hẹp dài từ tà ác chuyển thành sâu sắc, nhận ra ánh mắt thay đổi, ánh mắt mà trước nay chưa từng có, nàng tránh cái nhìn xuống cổ tay chảy máu. Băng Băng lấy dược và cuộn băng, vừa bôi thuốc, vừa lời cao ngạo như ngày thường. “Ta uống máu của ngươi, ngươi cũng nhận thua, từ bây giờ, ngươi trở thành nam nhân của ta, nhớ đấy” Giọng từ truyền xuống, nghe như là lời sâu thẳm từ đâu phát ra, điệu nhàng, chập chạp từ tính, thâm trầm chứ đựng trong lời , với gian này, lại gợi lên biết bao cảm xúc kì lạ. “Sao lại lấy nó, cứ để nó mất ” Băng Băng sau khi nghe vậy, động tác băng bó vẫn như cũ, chỉ khác là lời , hoàn toàn khác hẳn ban đầu. “Ta , ngươi là người của ta…” “Ngươi ta sao” Nhìn thẳng vào mắt , môi muốn động, nhưng biết gì, nàng sao, nàng còn chưa biết là gì, làm sao có thể biết có , nếu vậy, liệu có nàng. “Ngươi sao” Lãnh Phong nghe nàng hỏi vậy, cảm thấy có chút ngờ ngệch trong lời vừa rồi, nàng lạnh lùng lãnh đạm, tinh thông am hiểu mọi việc, nhưng nàng lại biết viết chữ như thế nào, mà có lẽ trước đây, có lẽ cũng như nàng. Phải, trước đây, chỉ biết bản thân mình, để mình vì người khác mà bận tâm, nhưng nay khác, có thể chết vì nàng, có thể hình thành thói quen nhìn nàng cười , nhìn nàng mái đình trong làn gió như người lang bạt, nàng biết, bất quá sao, cho nàng hiểu, từng chút, từng chút . “Phải” nàng, nghe lời công nhận ấy, nàng lại thể quan tâm như trước, vừa rồi, hình như trái tim đập loạn 1 nhịp, nó hình như đập mạnh hơn bao giờ hết, lúc đồng ý, giọt máu chảy vào miệng mình, lúc nụ hôn diễn ra, tim, cũng từng đập mạnh như vậy, như vậy, là thế nào, nàng biết, khó hiểu. Mắt nhìn sâu vào đôi mắt đen kia, nàng lời nhanh chậm, cũng còn lạnh nhạt hờ hững như trước. “ biết, khi nào biết sau” … Lãnh Vương phủ ồn ào náo nhiệt để chuẩn bị cho chủ nhân xuất trận, tin Lãnh Phong đánh giặc truyền khắp kinh thành, khí nhộn nhịp như người hội, đối lập với khí ấy, Lãnh Phi Các lại tĩnh lặng như có gì xảy ra, đáng lẽ, vương phi mới là người bận rộn nhất chứ. Băng Băng nhìn mọi người, chân tay liên tục, mỗi người việc, luôn tay luôn chân từ mấy mấy ngày nay đến giờ, Lãnh Phong xuất quân, nàng cũng có dự định cho riêng mình. Lãnh Phong lạnh nhạt ngồi ngựa, tâm muộn phiền thôi, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía con đường dẫn đến Lãnh Phi Các, nàng lẽ nào, lại ra tiễn dù chỉ lần. Từ ngày gặp mái đình đến nay, trăm công nghìn việc thể gặp nàng, mà nàng, cũng chẳng đến gặp lần nào, vương phi, nàng định làm gì vậy chứ, chẳng lẽ nàng nghĩ như vậy là xong sao, thắng được ta, là cứ im lặng thế này sao, ta làm sao có thể để nàng vừa ý nguyện, nghĩ đến đây, khóe môi kẽ cong đầy thâm ý. Thượng Quan Băng Băng đứng mái nhà, nhìn đoàn người bắt đầu khởi hành, chân muốn chuyển nhưng lại cứ đúng yên như đá, mấy ngày nay, nàng cho người điều tra việc sát sát, hung thủ, quả là ngờ, bất quá, nàng vội. Nhưng hiểu vì sao, nhìn dời xa, lòng có gì đó nỡ, như thể đánh mất thứ gì đó, xa vời đến nỗi nắm bắt được, đúng vậy, Lãnh Phong, từ trước đến nay, nàng hình như chưa từng nắm bắt được . Hai người, người như là đợi chờ, còn người kia như là phân vân, cảnh sắc, vẫn diễn ra như cũ, đám người vẫn khởi hành, người đứng nhìn vẫn đứng nhìn, gió lay làm tung vạt áo nguyệt sắc, mái tóc hơi lay, trong mắt nàng, bây giờ khác trước, từ lúc nào, trở thành như thế này, bất cứ chuyện gì liên quan đến , nàng đều sinh lòng như vậy. … Băng Băng nằm ghế tựa, đôi mắt nhắm lại như ngủ say, chuông gió vẫn lay, gió vẫn thổi, khí xung quanh thoang thoảng vẫn có hương hoa nào đó. Lãnh Phong được 5 ngày, mọi chuyện, vẫn diễn ra bình thường, chỉ khác là, tâm trạng nàng, nay lại hay thất thường đến kì quặc, phải, bản thân nàng cũng thấy vậy, ngày hôm trước, hiểu vì sao lại tức giận vô cớ, còn có lúc thấy muộn phiền biết nguyên nhân, ngồi ở mái đình, cũng còn thanh tịnh như trước, đặc biệt là mỗi khi đêm về, trước lúc ngủ, gương mặt chợt lên, muốn xua tan nó , nhưng chẳng lúc nào thành công. Nàng hiểu tại sao lại như vậy, cứ lên, rồi lại nhớ đến, nhớ đến, lại cảm thấy bực bội khó chịu, có lúc, muốn được nhìn thấy , nhưng có lúc, lại thấy ghét đến biết tại sao lại như vậy, có lẽ… “Tiểu thư, có tin từ vương gia” Nguyệt thay đổi cách gọi đối với Lãnh Phong, phải tự dưng lại như thế, mà nàng biết, tiểu thư chấp nhận Lãnh Phong, chỉ là chính người cũng chưa kịp nhận ra. “Chuyện gì” Nàng rất tò mò, biết sau khi nghe tin này, gương mặt lãnh tình kia như thế nào, bình lặng hay gợn sóng, thờ ơ hay quan tâm, tiểu thư, nàng làm gì. “Vương gia bị trúng độc, tình trạng có vẻ khó khăn” Lãnh Phong trúng độc, trúng độc, nhưng độc gì, liệu có nguy hiểm đến tính mạng, với trình độ y của mấy lão triều đình, chẳng có tương lai sống sót gì hết, nàng nghi vấn, chẳng lẽ cổ đại này lại chỉ biết dùng độc để giết người, nhưng lại nghĩ, với võ công của , chỉ sợ lại gần cũng khó huống chi là đả thương, cảm thấy bồn chồn pha lẫn lo lắng, rồi hình ảnh nằm giường bệnh làm bụng dạ nàng yên, nếu như chữa được, vậy chẳng phải… Nguyệt thấy tiểu thư hỏi han gì mà chỉ im lặng, còn nghĩ mình phán đoán sai, nào ngờ, tiểu thư rằng, bước chân như vội vã mà phi ra khỏi phòng, chỉ để lại câu khiến nàng ngu ngơ. “Đuổi theo” Nguyệt nghe vậy, ngờ nghệch chạy, chỉ thấy suy nghĩ mơ màng, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư quan tâm đến người, vậy còn quan tâm ra mặt như thế, Lãnh Như Phong, ngươi rất may mắn đấy. Cách đó xa, có hai người, hai hướng khác nhau như chết lặng nhìn hướng váy đỏ thấy thân ảnh đâu nữa, đôi mắt chứa đựng những đau thương da diết của mối thâm tình sâu nặng, rồi thoáng cái cũng vụt mất cùng hướng đó. Băng Băng phi ngựa dẫn trước đoàn người gồm 3 người, Nguyệt, Vô Ảnh và Huyết Tinh, gió mạnh thổi qua, mái tóc hòa cùng làn gió đến đẹp mắt, váy áo nguyệt sắc, như đóa hoa nở rộ. … Màn đêm buông xuống, mưa rơi như trút, lá cây xào xạc, tiếng mưa nghe như lời hối thúc nào đó, mang đến cho người ta đơn thể gọi tên. Doanh trại của Long triều, mảnh yên tĩnh như người, mấy cây đuốc sáng thắp ở mọi nơi, thỉnh thoảng lại thấy vài người tuần và đổi phiên cho nhau, trong bóng đêm, 4 thân ảnh chia làm 4 hướng, lặng lẽ hòa vào cùng màn đêm rồi biến mất thấy tung ảnh đâu. Lều của tướng quân, to nhất và cũng nhiều người canh nhất, ngoài cửa có 4 người, xung quanh gần lều, binh sĩ cũng thường xuyên tuần hơn. Bốn người đứng canh ngoài cửa, hiểu vì sao lại thấy gió mạnh hơn, có điểm lành lạnh hơn trước, nhìn lên trời, bầu trời tối đen như mực, xung quanh, cũng chẳng thấy có gì bất thường, chỉ là bọn họ biết, trong vài giây ngắn ngủi, thân ảnh vụt vào lều trong tích tắc, tiếng động, hơi thở mà mình như ma quỷ của bóng đêm. Mun:
Tập 6: Ta Ngươi Mưa rơi tí tách, nặng hạt như muốn dứt, tiếng gió lao xao, lá cây rì rào, mưa mang đến cho tâm hồn mỗi người, cái gì gọi là nhớ thương. Trong lều, ánh nến đủ làm sáng tất cả, nhưng cũng đủ nhìn thấy, bên cây nến, nam nhân ngồi tựa ghế lông, lười biếng tà mị, 1 tay chống đầu, 1 tay đặt lên sách, đôi mắt hẹp dài như đêm đen nhìn vào quyển sách tay mà lại nhìn về hướng người vừa mới vào, đôi mắt lên vui mừng cùng khóe miệng khẽ cong như cười. “Đến” Thân ảnh vừa mới vào, mái tóc đen dài buông thả, váy áo đỏ rực mang theo khí lạnh của quãng đường , cũng biết ướt từ bao giờ, gương mặt tuyệt sắc còn vương lại vài giọt nước mưa, chân bước về phía người nam nhân ngồi quan sát mình nãy giờ, giọng lạnh nhạt nhưng chứa đậy quan tâm mà lên tiếng. “Chưa chết” Lãnh Phong nhìn gương mặt hờ hững ở trước mặt mình, nghe nàng vậy, tiếng cười hào sảng tuôn ra, cố tình trúng độc, cố tình để tin này lộ ra ngoài, cố tình chờ nàng đến bên , nhưng ngờ, nàng lại đến nhanh như vậy. “Nàng quan tâm ta sao” Băng Băng nhìn thấy Lãnh Phong sao cả, lo lắng nổi lên cũng dần lặng xuống, nghe bị thương, lòng yên, đường chỉ muốn nhanh hơn nữa để đến gặp , khi hạt mưa tạt vào mặt, lại thấy nhớ đến nhiều hơn, nhưng khi gặp lại, cũng biết gì thêm. “Hừ” “Đợi ta” Thấy Lãnh Phong đứng lên, Băng Băng cởi áo khoác ướt nhẹp hết từ khi đường , lúc quay lại, tay cầm bộ đồ màu đen, nàng nghĩ là của . Thay bộ đồ ướt ra, Lãnh Phong tay cầm cái khăn bông, mỉm cười nhìn nàng, tay còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nàng làm như để ý, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống chỗ ấy, cảm giác ấm áp, còn có thêm mùi luân hương khó ngửi, lạnh lẽo hơn nửa ngày dưới mưa cũng giảm rất nhiều. Đột nhiên có bàn tay chạm vào tóc, theo sau đó là khăn bông nhàng lau khô tóc mình, gì cả, nàng cứ ngồi im như vậy để giúp mình, cũng hiểu vì sao, khi chạm vào, lại cảm thấy chán ghét như trước nữa. “Sao để tạnh mưa rồi ” Nghe giọng có phần trách móc và vừa lòng của , nàng chính là cảm thấy, lòng như có dòng nước ấm chảy vào, nhàng xóa đơn lạnh lẽo, người như có ai đó vỗ về an ủi thương, điều mà trước đây, nàng nghĩ là chỉ có những ai yếu đuối mới có thể như vậy, nhưng ngờ, chính bản thân mình cũng có lúc như thế này. “Tưởng ngươi chết rồi” “Ta chết, vậy ai bồi nàng” “Hừ, biết vậy là tốt” Tay đột nhiên bị cầm, rồi được ủ trong tay , Băng Băng quay người nhìn sang, làm ấm tay mình trong bàn tay to của , cảm thấy như vậy cũng chán ghét lắm, ngược lại, nàng chợt nhận ra, tay , to và ấm hơn mình rất nhiều, rồi bỗng nhiên, nàng cảm thấy mình bé trước . “Lạnh ” “” Lãnh Phong nhìn nàng bên mình, gương mặt chỉ vài ngày gặp này khiến hằn nhớ đến thôi, lòng yên, tâm lặng, hình ảnh nàng cứ lên, thỉnh thoảng lại nhớ đến giọng đầy cao ngao, khuôn mặt hờ hững cùng bóng hình lạnh nhạt, biết, từ khi nào lại trở lên như vậy, mặc dù biết rằng, nàng sao, nhưng lòng vẫn thôi lo lắng, đưa tay ôm lấy nàng, trầm ấm phát ra lời sâu kín. “Ta rất nhớ nàng, Băng nhi”