1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Ác Độc - A Đậu (13 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10

      Nghĩ đến Tân Nguyệt Cách cách, tôi bèn nổi hứng, bảo ma ma ở phủ nội vụ tuyên nàng ta tiến cung, hỏi thăm tình hình bây giờ của nàng ta.

      Nghe ngày Tân Nguyệt cách cách mới tới phủ tướng quân, người ở phủ tướng quân có ấn tượng vô cùng tốt với nàng ta. cách cách thanh tú, mảnh mai, giống những nương Mãn Châu ngang ngược kiêu ngạo, làm cho những quý nhân rất khó ở hầu hạ ở phủ tướng quân đều yên tâm.

      Đáng tiếc là khi Tân Nguyệt cách cách vừa mở miệng, làm mọi người trong phủ tướng quân bao gồm cả tướng quân Nỗ Đạt Hải đều ngã ngửa. Nếu chỉ nhìn diện mạo bên ngoài, bọn họ đều cho Tân Nguyệt cách cách chín điểm, nhưng vừa mở miệng mọi thứ coi như xong.

      Giọng kia vô cùng lanh lảnh, nghe giống như nam nhân bóp cổ nữ nhân. Nghe thấy giọng đó mà nhìn xem ai , mọi người đều cảm thấy chủ nhân cảu giọng người chanh chua, răng bén lưỡi nhọn.

      Tân Nguyệt vừa thấy vẻ mặt của mọi người trong phủ tướng quân, liền uất ức ngậm miệng lại, sóng mắt long lanh nhìn Nỗ Đạt Hải, chỉ tiếc là nước mắt chảy được.

      Vẫn là Khắc Thiện đánh lạc hướng, giải thích giúp Tân Nguyệt “Tỷ tỷ của ta dạo đây chuyện hơi nhiều nên cổ họng được tốt.”

      Nhạn Cơ phản ứng nhanh nhất, tiếp lời “Cách cách đường chịu nhiều gian khổ, nữ nhân mềm mại yếu đuối theo các quân sĩ ăn gió nằm sương, chắc là chịu nổi.”

      Mọi người thở phào, đón tiếp hai tỷ đệ vào phủ. Trong bữa tiệc hoan nghênh, Nhạn Cơ vẫn chuẩn bị cho Tân Nguyệt chén tuyết lê hầm đường phèn.

      Đáng tiếc là dù ăn nhiều tuyết lê hầm đường phèn giọng của Tân Nguyệt vẫn khá lên chút nào, Nỗ Đạt Hải vội vã mời thái y tới phủ xem bệnh cho cách cách, nhưng đều có kết quả, là cổ họng của Tân Nguyệt cách cách bị tổn thương, tốt nhất là cố gắng để giữ gìn cổ họng.

      Tân Nguyệt chấp nhận tại, nhắm mắt ngậm miệng giống như câm điếc. Lúc nàng ta gì, chính là thục nữ chính hiệu. Bộ dáng ngậm miệng chăm chú nghe làm cho mọi người trong phủ tướng quân đều thích nàng ta.

      Nhưng chỉ là khi Tân Nguyệt gì thôi. Lúc nàng ta mở miệng chuyện, ngay cả đệ đệ hay Nỗ Đạt Hải tướng quân, hay lão phu nhân, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, đều lạnh người, thân thể khỏe nổi.

      Kết quả là Tân Nguyệt phải tập thói quen ngậm miệng lại, mấy tháng rồi cũng lần.

      Thiếu gia Ký Viễn ở phủ Tướng quân có mấy phần thích Tân Nguyệt cách cách, nhưng hình như lão phu nhân nhà bọn họ đồng ý, muốn để tôn tử cưới cháu dâu câm điếc. Dù nàng ta là cách cách của thân vương phủ, nhưng Ký Viễn là con trai , con dâu tương lai là người quản mọi chuyện trong nhà, câm điếc như vậy biết làm sao? Con dâu câm điếc như vậy sao có thể xã giao, sao có thể nuôi dạy con cái? Lão thái thái nghĩ xa, để cho cách cách thân vương phủ làm cho mụ mị đầu óc.

      Ký Viễn cũng phải là rất thích Tân Nguyệt cách cách, dù sao lúc trước gặp mặt có ấn tượng rất sâu với giọng của nàng ta. Muốn xem khuyết điểm này, đúng là quá khó. Tuy thích bộ dáng lịch dịu dàng của Tân Nguyệt, nhưng vì chưa từng tiếp xúc với nữ tử nhiều, bà nội thông tuệ hiền hòa, Nhạc Cơ dịu dàng đảm , Lạc Lâm hoạt báy rộng rãi. Trong lòng Ký Viễn, những người đó đều tốt, nhưng lại có cảm giác mềm mỏng, cần bảo vệ của .

      Ngược lại, Tân Nguyệt làm cho có cảm giác muốn che chở cho nàng ta, nên có chút cảm giác đặc biệt với Tân Nguyệt cách cách. Chỉ là giọng của Tân Nguyệt quá dọa người, nam nhân phải loại động vật chỉ có thị giác mà còn có cả thính giác, cùng với bộ dáng xinh đẹp, giọng dịu dàng làm cho nam nhân có nhiều cảm tình. Nếu giọng quá khó nghe, đương nhiên cảm tình vơi bớt ít. Bình thường có cách nào trao đổi bằng lời với Tân Nguyệt, lại thêm trưởng bối đồng ý, Ký Viễn suy nghĩ mấy ngày, quyết định dứt ra..

      Ngược lại, lòng của Nỗ Đạt Hải vẫn còn nhiều tình ý với Tân Nguyệt như cũ, từng nghe qua giọng của Tân Nguyệt nên bây giờ chỉ cảm thấy là do nàng sinh bệnh nên cũng rút lui.

      Mặc dù Tân Nguyệt mở miệng đáp lại Nỗ Đạt Hải, nhưng vẫn viết bài thơ. Trong bài thơ này là cự tuyệt hay đồng ý, các ma ma biết chữ nhiều, xem hiểu, nhưng nhìn bộ dạng thẹn thùng của Tân Nguyệt, chắc là nàng vô cùng đồng .

      Đương nhiên ma ma hồi báo việc này cho Hoàng Đế, nhưng bởi vì thủ lĩnh A Lý Hòa Trác của Hồi Tộc sắp tới triều để bang giao, hoàng đế cũng muốn lúc này lại có chuyện dèm pha, trước hết vẫn mặc kệ, đợi người Hồi rời khỏi giải quyết.

      Kết quả là trong cung lại có thêm Hương phi.

      Tôi vốn tưởng nàng ta là hoa tinh, người đầy mùi thơm của hoa cỏ, nhưng Hương phi chỉ là người phàm, ra ngoài học hỏi quả nhiên biết được nhiều điều, trong cuộc sống cũng có những điều lạ.

      Chi là tôi xem khí của Hương Phi thấy rất kém, là phúc ngắn mệnh bạc, nhưng tiến cung lý mà là mệnh ngắn chứ phúc cũng bạc lắm.

      Khí này của nàng ta là do chuyện gì? Tôi rất tò mò.

      Lúc Hương Phi bị phụ thân A Lý Hòa Trác đưa tới, có vài tên thích khách cũng tới, đều bị Ngũ A Ca và thị vệ giết chết. Tôi phát trong đó có oán khí của người trước khi chết. biết là đại nhân vật nào đây?

      Hoàng đế rất tức giận, ai sống sót để tra hỏi thích khách từ đâu. Ngũ A Ca phụ trách việc này bị mắng cho trận, lại thêm chuyện Ngũ A ca tính kế với Tử Vy, hoàng đế dần dần nhìn vừa mắt đứa con này.

      Sao khi Hương phi hồi cung, tâm như tro tàn, mặt đầy hận ý, chẳng lẽ nàng ta quen biết những thích khách kia?

      Tôi vốn có thù oán gì với Hương phi, nhưng thái hậu lại vì nàng mà kêu tôi tới mắng cho trận, tôi quan tâm hoàng đế, quản lý tốt hậu cung, cũng khuyên nhủ hoàng đế. Hậu cung bây giờ có người khác quản, mắc mớ gì tới tôi hả? Khuyên nhủ hoàng đế? Nhưng hoàng đế kia cũng làm chuyện gì để người ta oán trách, khuyên nhủ cái cọng lông gì?

      Sau này, nghe là bởi vì Hương phi ám sát hoàng đế, thái hậu mới giận dữ như vậy. Nghe là bởi vì tình lang của nàng ta bị Ngũ A ca giết chết, chính là thủ lĩnh thích khách ngày hôm đó.

      Hoàng đế biết làm sao, xử phạt Hương phi. Hoàng thái hậu thấy hoàng đế cho qua, mắng tôi trút giận.

      Tôi chọc ai hả?

      Tôi tức giận vô cùng, trở về Khôn NInh cung, quay đầu sai người hạ hương độc cho Hương phi.

      Người du mục vì ăn thịt bò thịt dê, người có mùi, gọi là hôi nách.

      Mặc dù tôi ghét mùi này, nhưng người thường thích. Lúc hạ độc này, xem xem hoàng đế còn thích tinh hại người kia .

      Quả nhiên, mùi người Hương phi thay đổi. Người trong cung bắt đầu mùi này mới là mùi người Hương phi, vì muốn che giấu mùi này mới xức nhiều hương liệu người. Bây giờ ở trong cung giống như lúc ở Hồi cương, sao có nhiều hương liệu cho nàng ta dùng, lúc này mới lộ ra…

      Hoàng đế vô cùng tức giận, nhưng cũng vì mặt mũi nên phạt Hương Phi, chỉ tới Bảo Nguyệt Lâu của Hương Phi nữa.

      lâu sau đó, Hương phi uất ức tự sát, biết là do nàng báo được thù hay vẫn nhớ thương tình lang, hay vì mùi lạ người?

      Chỉ có điều tôi biết, bởi vì Hương Phi, Hoàng đế vừa lòng với Hồi Cương, bởi vậy tạo thành nguyên nhân khiến cuộc sống của người Hồi thêm phần khốn khổ. biết tạo thành bao nhiêu sát nghiệt, làm cho bao nhiêu người sinh ly tử tán. Dù sao những tội này đều tính người Hương phi, cho nên nàng ta bị tội nghiệt quấn thân. Người như vậy, cho dù là tự sát vì độc của tôi, tôi cũng tính là mắc tội.

      Tôi cứu nàng ta, là vì vận số của nàng ta vô cùng ngắn ngủi. Trước khi tiến cung làm phi lại có tình lang, vốn là đáng chết, còn dám ám sát hoàng đế, tội này, cho dù tôi cứu nàng ta cũng chẳng có công đức gì.

      Ngay cả tinh như tôi cũng dám có hành động thiếu suy nghĩ với hoàng đế nha, ngay cả bị hoàng đế làm cho uất ức, cũng chỉ có thể lừa gạt lại để bảo thù. Nàng ta có khí vận gì mà lại hung hãn hơn tôi, chết sao được.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 11

      Tâm trạng của hoàng đế đựơc tốt, lúc xử lý Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt hề cân nhắc tới tình cảm và thể diện, đưa Nỗ Đạt Hải lên chiến trường chịu chết chút áy náy. Tân Nguyệt bị đưa về trong cung, tạm thời vẫn chưa chỉ hôn cho ai, bởi vì hoàng đế cảm thấy điều kiện và phẩm hạnh của Tân Nguyệt, chỉ hôn cho ai cũng uất ức cho người ta.

      Hoàng đế cũng tìm người có thân phận thích hợp, muốn tìm người đáng ghét để chỉ hôn cho Tân Nguyệt mà tìm ra. Đành phải gác lại chuyện này.

      Có điều với lòng dạ hẹp hòi của hoàng đế, chắc chắn là tìm người mà ghét nhất sau đó chỉ hôn Tân Nguyệt, giày vò nhà người ta.

      Kết quả là Tân Nguyệt lại chạy trốn khỏi cung.

      Tôi biết chuyện nàng ta chạy trốn, nhưng chuyện đó liên quan tới tôi, tôi đến để làm hoàng hậu lịch lãm, xem trò vui, mấy chuyện rảnh rỗi này tôi quản tới.

      Nhìn Tân Nguyệt có vẻ gầy gò yếu đuối, nhưng sức lại quá lớn, dùng đá đập tiểu thái giám hôn mê, trộm quần áo và lệnh bài của , giả dạng thành thái giám mà xuất cung.

      Nha hoàn của nàng ta giả trang thành Tân Nguyệt bị bệnh nằm liệt giường.

      Tuy kế hoạch so sài nhưng lại có hiệu quả, đến ngày hôm sau, thái hậu triệu kiến Tân Nguyệt, muốn xem xem còn cứu chữa được , chuyện này mới bị phát .

      Hoàng đế và thái hậu giận tới tím mặt, Tiểu Vân lập tức bị đánh chết, tôi thầm sai người tới nghĩa trang cứu nàng ta. Nhờ có độc đồng tâm, nàng ta cũng nhớ Tân Nguyệt nữa, chỉ nghe theo lời của tôi, rời khỏi kinh thành. lâu sau đó, Mãng Cổ Thái mang Tân Nguyệt trở về từ chiến trường, bị phạt, cũng được tôi cứu, đến ở cùng tiểu Vân. Hai người mai danh tích và kết hôn. Chuyện đó tôi cũng để ý lắm.

      Xử lý tiểu Vân xong, thái hậu và hoàng đế vẫn chưa nguôi giận, triệu Lệnh quý phi chưởng quản chuyện trong cung tới, mắng cho trận. Có điều, chuyện của Tân Nguyệt thể để người ngoài cung biết được, nên giáng cấp vị của ả, chỉ bắt ả giao phượng ấn.

      Mặc dù tôi cầm lại phượng ứng, nhưng lại chủ động đề xuất Thư phi quản lý mọi chuyện, Thư phi được sủng ái, cũng có con nên có dã tâm như Lệnh phi, hại Thập Nhị và Thập Tam. Hoàng đế và thái hậu đều đồng ý.

      Cũng giống như chuyện Tiểu Yến Tử, trong cung tuyên bố Tân Nguyệt cách cách bị bệnh mà chết, sau này đời này còn Tân Nguyệt nữa.

      Nỗ Đạt Hải đại bại, hoàng đế phái quân tới cứu viện. Triều đình thắng trận, lại có thể trị tội NỖ Đạt Hải, hoàng đế vô cùng vừa lòng.

      Vung bút lên, cách chức quan của Nỗ Đạt Hải, biếm làm dân thường, vĩnh viễn được trọng dũng, lại rất hào phóng, đem Tân Nguyệt thất tiết kia làm thiếp danh nghĩa của Nỗ Đạt Hải.

      “Sao lại giao Tân Nguyệt cho Nỗ Đạt Hải?” tôi tò mò hỏi hoàng đế.

      Hoàng đế cười gằn “Đây phải là do trẫm có ý tốt, tác thành cho người có tình sao? Trẫm muốn cho gia đình của cẩu nô tài NỖ Đạt Hải này được yên, để Tân Nguyệt nếm quả đắng tự mình trồng.”

      Sắc mặt của hoàng đế đáng sở! Vốn định đưa thuốc giải cho Tân Nguyệt, lúc này cũng dám đối nghịch với hoàng đế. Hoàng đế muốn bọn họ được yên ổn, bây giờ giải độc cho Tân Nguyệt, làm bọn họ vui vẻ, hoàng đế chắc nổi giận. Đương nhiên là tôi phải theo hoàng đế lớn nhất đời này rồi. Có điều, coi như hoàng đế cũng hoàn thành tâm nguyện rồi, đem Tân Nguyệt mà ghét cay ghét đắng chỉ hôn cho NỖ Đạt Hải, giày vò cả nhà người ta.

      Chỉ là tôi hiểu được, có quả đắng gì chứ? Tuy thể làm quan nhưng bọn họ vẫn có tiền, phải là vẫn có thể êm ấm qua ngày như trước sao?

      Nhưng lâu sau đó, tôi biết được, bốn chữ “gia đình yên” này có bao nhiêu là phiền phức.

      Ngạch nương của Nỗ Đạt Hải vốn muốn Nỗ Đạt Hải nạp thiếp, nhưng chuyện nạp thiếp so sánh với địa vị, tương lai, đương nhiên là coi trong vế sau. Bây giờ Tân Nguyệt lấy tên Tiểu Vân, chỉ là nô tài, chẳng có chút tác dụng nào, lại liên lụy tới Nỗ Đạt Hải.Lão thái thái nhìn nàng ta vừa mắt, đương nhiên muốn gặp nàng ta.

      Vì thế, NỖ Đạt Hải chống đối lão thái thái, làm cho bà bị bệnh.

      Nhạn Cơ biết chuyện, cũng khuyên Nỗ Đạt Hải, nhưng hai người này lại làm ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy, liên lụy tới hai đứa con của nàng ta. Hôn của bọn họ vẫn tiến triển, bây giờ Nỗ Đạt Hải bị bãi chức, sợ là khó tìm được chỗ hôn nhân tốt. Có điều Nhạn Cơ vẫn còn may, Ký Viễn dây dưa vào, lúc trước nhanh chóng dứt ra, bị Tân Nguyệt dụ dỗ. Nếu cái nhà này vì nàng ta mà có chuyện cha con trở mặt, nàng biết sống làm sao. lòng đều đặt vào chuyện hôn nhân của con cái, so đo gì với Tân Nguyệt. Nhưng NỖ Đạt Hải là người nhiều chuyện, thấy Nhạn Cơ ôn hòa với và Tân Nguyệt, đối với Nhạn Cơ chỉ có đạo nghĩa tình thân, mà Tân Nguyệt mới là người , muốn nàng rộng lượng tiếp nhận Tân Nguyệt, giống như người nhà, làm cho Nhạn Cơ nôi điên.

      Vì thế Nhạn Cơ và Nỗ Đạt Hải cãi nhau to, làm cho thái độ của Nhạn Cơ đối với Tân Nguyệt càng tệ hơn.

      Ký Viễn và Lạc Lâm vốn thấy Tân Nguyệt là nương tốt, nhưng sau khi chuyện này xảu ra, cảm tình cho Tân Nguyệt hoàn toàn biến mất, oán hận phụ thân, cảm thấy còn là hùng đội trời đạp đất như trước nữa. Làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, lại xấu hổ, còn làm lão thái thái bị bệnh, chọc tức Nhạn Cơ. Huynh muội hai người đối với phụ thân còn chút khách khí nào, nhiều lần chế giễu Tân Nguyệt, chống đối Nỗ Đạt Hải.

      Vì thế, Nỗ Đạt Hải giận dữ, dù chưa bao giờ động thủ đánh nữ nhân cũng cho mấy bạt tai, làm cho hai huynh muội thất vọng đau khổ, đứng về phía Nhạn Cơ.

      Nỗ Đạt Hải và người trong nhà đều quay lưng, đủ phiền, lại thêm Tân Nguyệt nên bớt lo được. Mỗi ngày nàng ta đều quấn lấy lão thái thái, Nhạn Cơ, Ký Viễn Lạc Lâm, dập đầu liên tục, dùng giọng làm người ta nổi da gà kia kể ra nàng với Nỗ Đạt Hải có tình, làm cho mọi người đau đầu vô cùng. Lão thái thái và Nhạn Cơ vốn muốn dạy dỗ Tân Nguyệt phen, bây giờ lại trốn kịp. Ký Viễn và Lạc Lâm vừa thấy Tân Nguyệt là đường khác.

      Người trong nhà đều trốn tránh Tân Nguyệt, làm Nỗ Đạt Hải cảm thấy bọn họ coi thường Tân Nguyệt, lại thêm căm ghét lão thái thái, Nhạn Cơ, Ký Viễn và Lạc Lâm.

      Vòng vòng lại như vậy, làm mọi người tức điên.

      Lão thái thái muốn níu kéo đứa con, Nhạn Cơ tuy thương tâm nhưng vẫn cố giữ tình cảm phu thế, con cái thể có cha. Bốn người này đoàn kết thành phe, thề phải kéo Nỗ Đạt Hải về với gia đình.

      Mặc dù bốn người này so trí so tài mạnh hơn Tân Nguyệt, nhưng nàng ta quấn người quá tốt, Nỗ Đạt Hải lại đứng về phía nàng ta, vì thế tạo ra cục diện dằn co.

      Tuy Lạc Lâm gả , nhưng Ký Viễn cũng cưới vợ, bọn họ vẫn đủ bốn người.

      Có điều nương tử vừa vào cửa của Ký Viễn cảm thấy nhà suốt ngày phận cao thấp với tiểu thiếp, cần thiết. Nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình, cho nên cảm thấy gia đình này kỳ lạ. Nhưng sau khi hiểu biết qua “sóng đại pháp” của Tân Nguyệt và gầm thét của Nỗ Đạt Hải, lại cảm thấy cần phải kéo ông về. Nếu sau này sinh con ra, ông nội vẫn dọa người như thế biết làm sao?

      Lúc này liên minh càng thêm củng cố.

      Sau đó mọi người đều mệt mỏi, mệt lỗ tai, miệng cũng mệt nên đâm ra nóng nảy. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người thường, đấu lại Tân Nguyệt vô cùng quấn người, thua cái sóng đại pháp của nàng ta. Cũng dần dần níu kéo Nỗ Đạt Hải. Sau khi vợ Ký Viễn mang thai, tâm tư ba người đều đặt bụng nàng, cũng rảnh rỗi để suốt ngày đau lòng, giận dữ nữa.

      Ngay cả Nỗ Đạt Hải cũng bị “sóng đại pháp” của Tân Nguyệt ảnh hưởng, cuối cùng còn cảm thấy Tân Nguyệt còn hoàn mỹ chỗ chê, tốt đế nỗi nếu người ta tiếp nhận nàng chính là tội ác tày trời nữa. Cuối cùng Nỗ Đạt Hải chủ động thương nghị với bốn người kia, sau này kêu Tân Nguyệt ngậm miệng, bọn họ cũng đừng chỉ trích Tân Nguyệt nữa.

      Vì thế Tân Nguyệt trở thành tiểu thiếp câm điếc, bốn người kia nhìn thấy nàng coi như thấy. Nỗ Đạt Hải cũng còn bắt bọn họ coi nàng như người trong nhà nữa, gia đình yên chính là địa ngục, đối với hoàn cảnh an tĩnh trước mắt, cảm thấy vừa lòng.

      Đây coi như là loại hòa thuận !

      Cũng biết Tân Nguyệt nghĩ như thế nào. Trước kia nàng mở miệng là muốn để lại ấn tượng xấu cho người khác, bản thân chủ động lời nào. Bây giờ nàng là vợ người ta, ông trời của nàng bắt nàng ngậm miệng. Trong cái nhà này, nàng có quyền chuyện, biết bây giờ nàng có vừa lòng ?

      Nỗ Đạt Hải vì tiểu thiếp câm điếc mà vứt tước quan, ngoại trừ mẫu thân vẫn đau lòng vì , những người khác đều nguội lạnh, thê tử còn sùng bái như xưa, chuyện cũng khách khí, sợ rước lấy trận gầm thét, dọa tới đứa cháu mới chào đời.

      Người nhà thích chuyện với , lại thích chuyện với Tân Nguyệt, lúc trước xem thơ của Tân Nguyệt thấy lãng mạn, nhưng ra cũng hiểu thơ văn, dù sao cũng là gã võ biền, có kiên nhẫn đoán tới đoán lui.

      Vì thế Nỗ Đạt Hải trở thành người đơn trong gia đình.

      Nỗ Đạt Hải mất tình thân, lại phát người vợ hoàn mỹ thực ra hề hoàn mỹ, thậm chí còn có khuyết điểm ai chịu nổi. biết bây giờ có cảm thấy mất mát ?

      Hoàng đế đối với kết quả này vô cùng vừa lòng, có phải sớm đoán ra được những chuyện này? minh hiếm có nha.

      Tiểu tử ngốc Khắc Thiện ở lại trong cung, nghĩ rằng tỷ tỷ của mình bệnh chết, đau lòng vô cùng rồi cũng qua. nhà ở phủ tướng quân, sau khi NỖ Đạt Hải vứt tước quan, chuyển ra khỏi phủ đệ được ban thưởng, biến mất khỏi giai cấp thượng lưu, thành dân thường. Tân Nguyệt làm tiểu thiếp câm điếc dưới tên Tiểu Vân, thể ra ngoài. biết tỷ đệ bọn họ còn cơ hội gặp lại hay ?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12

      Sau khi Lệnh phi giao trả phượng ấn, tay cũng còn quyền lực gì, cũng còn thánh sủng. Có điều hoàng đế niệm chút tình xưa, cũng phạt ả nữa.

      Kết quả của chuyện này là ả còn cách nào hạ dược với người khác nữa, vì thế cung phi lại bắt đầu mang thai. Thái hậu và hoàng đế vô cùng vui vẻ nên cũng nghĩ nhiều. Nhưng lượt có tới ba cung phi mang thai, Thư phi có phải cố tình khơi lên rằng tại sao khi Lệnh phi quản cung vụ, nữ nhân trong cung đều thể sinh con?

      Thái hậu và hoàng đế sau khi nghe thấy tỏ vẻ kinh sợ, Lệnh phi quản lý cung vụ nhiều năm, nếu như là vì hoàng đế độc sủng ả nên có cung phi mang thai, cũng là chuyện thường. Nhưng sau này hoàng đế cũng sủng ái ả nữa, ân huệ ban xuống rải đều, vài năm cũng có đứa bé nào ra đời, vậy là quá bình thường.

      Mọi người vốn nghĩ là do hoàng đế lớn tuổi, rất khó sinh con, nên cũng ai nhắc tới chuyện này, cho dù có chút nghi ngờ nhưng cũng sợ động chạm tới thể diện của hoàng đế, nên ai thăm dò.

      Nhưng hôm nay nhìn lại, ràng là hoàng đế còn có thể có con…

      Chắc chắn là do Lệnh phi động tay động chân.

      Chỉ biết là ả động tay động chân với hoàng đế hay là động tay động chân với các phi tần khác,

      Thái hậu và hoàng đế vô cùng phẫn nộ, thầm điều tra, quả hiên tìm được dấu vết của quý phi.

      Có điều chuyện này nên truyền ra ngoài, lại quý phi có hai đứa con , cũng phải nghĩ tới thanh danh của các nàng.

      Cuối cùng xử lý toàn bộ nô tài trong Diên Hi cung, tìm ra các gian tế của ả, xử lý hết thảy. Vì thế lại tra ra ả mưu hại hoàng tử, hạ độc mãn tính lên người bọn họ.

      Hoàng đế và thái hậu càng thêm giận dữ, đem hai đứa con của ả giao cho người khác.

      Hoàng đế chuyển hết quý nhân trong Diên Hi cung , sau đó phong tỏa Diên Hi cung. Chỉ với bên ngoài là Lệnh phi mắc bệnh hiểm nghèo, để Lệnh phi trong đó tự sinh tự diệt. Lệnh phi bị bệnh trong Diên Hi cung, hoàng đế cho thái y tới, biết trông cậy ai.

      Hoàng đế vốn xem trọng Ngũ A ca, nhưng gần đây lại làm ra chuyện khiến Hoàng đế thất vọng, mà bây giờ Hoàng đế cũng muốn gặp Lệnh phi, làm trong cung còn ai giúp đỡ .

      Có điều hoàng đế cũng tuyệt tình với , dù sao cũng thương từ , vẫn muốn lập làm thái tử, muốn cho cơ hội. Chờ xem sau khi đại hôn, có trưởng thành chững chạc hơn .

      Trước khi đại hôn cũng tính là lớn, làm chút chuyện sai, hoàng đế như vậy để tự an ủi bản thân.

      Nhưng vừa có ý chỉ hôn, Ngũ A ca liền xông tới Dưỡng Tâm điện, dập đầu lạy lục, cần người khác, muốn Tiểu Yến Tử làm phúc tấn của , nếu hoàng đế đồng ý, cũng muốn làm hoàng tử nữa, muốn cao chạy xa bay.

      Hoàng đế vừa nghe thấy, hận cũ thêm chuyện mới, đứa con này vì Tiểu Yến Tử mà suýt chút nữa hại chết Tử Vy, bây giờ còn muốn lấy đứa con người Hán làm phúc tấn, còn muốn quay lưng với tổ tông?

      Hoàng đế giận dữ, nhưng rồi bình tĩnh lại.

      “Được, vậy ngươi mang Tiểu Yến Tử . Trẫm cần đứa con như ngươi.” Hoàng đế phất tay áo bỏ .

      Ngũ A ca quả nhiên mang theo Tiểu yến Tử rời khỏi hoàng cung.

      Buổi tối, hoàng đế tới chuyện với tôi, tôi giật mình “Ngài thả sao? có đúng là Ngũ A ca của người ?”

      Hoàng đế hừ hừ cười “Nàng chờ xem, Tiểu Yến Tử kia là người làm bằng giấy, thổi cái là bay. Vai thể gánh, tay thể xách, còn phải chờ Vĩnh Kỳ nuôi sống. Nó lại hay gãy xương, làm được bao nhiêu thuốc than hết bây nhiêu. Trẫm cho phép bọn nó mang theo tiền bạc rong cung. Trẫm chờ Vĩnh Kỳ trở về cầu xin trẫm. Hừ, trẫm vốn định phong Tiểu Yến Tử kia làm Cách cách, ban cho Vĩnh Kỳ, tốt xấu gì Vĩnh Kỳ cũng lòng thích nó. Nếu lần này Vĩnh Kỳ trở về, Tiểu Yến Tử kia cũng đừng mơ làm cách cách, làm tiểu thiếp danh phận .”

      Hoàng đế quả nhiên là người mọn, quyền lợi là hết, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với !

      Hoàng đế phái người theo Vĩnh Kỳ, mỗi ngày đều báo lại tình hình của . Tôi cũng rất ngạc nhiên, mỗi ngày đều xem xem mọi chuyện tới đâu.

      Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử rời khỏi kinh thành, mà tới ở trong quán của bạn Tiểu Yến Tử. Đêm đó, bọn họ cùng nhau chúc mừng việc lấy được tự do. Lúc mọi người uống rượu lại kết bạn thêm với hiệp sĩ, tên là Tiêu Kiếm.

      Đáng tiếc sau khi mọi người uống rượu, tay chân biết nặng , lại làm gãy xương của Tiểu Yến Tử. Phải mời đại phu tới, mọi người mất hứng tàn cuộc.

      Có nơi đặt chân, Ngũ A ca cũng sốt ruột, ở trong khách sạn chăm sóc Tiểu Yến Tử, chờ nàng khỏi hẳn rồi tính tiếp.

      Ngũ A ca quen hầu hạ người khác, làm cho Tiểu Yến Tử đau khắp mình mẩy, sau cùng nổi nóng.

      Bằng hữu tốt của Tiểu Yến Tử là Liễu Thanh, Liễu Hồng cũng hoảng sợ, nghĩ tới thân thể của Tiểu Yến Tử lại thành ra như vậy!

      Tiêu Kiếm biết vì sao, đặc biệt thân thiết với Tiểu Yến Tử, thường làm Tiểu Yến Tử nằm dưỡng thương giường bật cười ha ha.

      Tiểu Yến Tử càng ngày càng thân thiết với Tiêu Kiếm, càng lúc càng muốn gặp Ngũ A ca. Mặt của Ngũ A ca cũng càng lúc càng đen.

      Mỗi lần Tiểu Yến Tử gãy xương đều phải dưỡng tới mấy tháng, mỗi lần đổi thuốc cũng cần ít tiền. ra trong cung chữa bệnh miện phí, bây giờ chữa bệnh là hết đống tiền, Ngũ A ca muốn dùng tiền của bọn Liễu Thanh. Ngũ A ca đem ngọc bội tùy thân đổi bạc, tiền bạc bây giờ nhiều nên chi tiêu cũng ít .

      Ở phương diện này Ngũ A ca cũng thông minh, làm cái sạp nhận viết đơn kiện để kiếm tiền. Tôi cảm thấy tiểu tử này tệ lắm, hoàng để ở Dưỡng Tâm điện tức giận đến quăng cái chén. Chắc là cảm thấy mất mặt, đường đường là hoàng tử,vậy mà làm công việc thấp kém như vậy.

      Có thể kiếm được chút tiền, đủ cho ăn uống hàng ngày, nhưng để mua thuốc lại đủ.

      Tiểu Yến Tử khỏe lại, Vĩnh Kỳ muốn mang nó rời khỏi kinh thành. Tuy bỏ xuống danh vị nhưng cũng muốn ở lại kinh thành. Dù sao ở đây nhiều người quen, ngày nào đó thấy bày gian hàng, mặt mũi hoàng gia biết để đâu. muốn nơi khác sống.

      Nhưng Tiểu Yến Tử muốn . Bạn bè của nàng mở quán ở đây, nàng ở đây vô cùng vui vẻ. Còn có Tiêu Kiếm, đối tốt với nàng, bọn họ có tiền, Tiêu Kiếm đưa tiền trợ giúp. Nếu nơi khác, chỉ có nàng và Ngũ A ca, lúc đó nàng lại bị gãy xương biết làm sao?

      Trông cậy vào Ngũ A ca kiếm tiền? Còn chưa đủ cho nàng mua thuốc!

      Trông cậy vào Ngũ A ca chăm sóc nàng? Chỉ sợ nàng lại càng bị thương nhiều hơn thôi.

      Tuy Tiểu Yến Tử hay hồ đồ, nhưng có chuyện tuyệt đối hồ đồ. Trước đây từng nếm khổ, chịu đói, Tiểu Yến Tử hồ đồ với chuyện cái ăn cái ở.

      Trước kia nàng có thể trộm hoặc lừa chút tiền, nhưng bây giờ thân thể tốt, chỉ có thể trông cậy vào người khác.

      Ở khía cạnh này tin Vĩnh Kỳ được, nàng cảm thấy hay là bọn họ ở chỗ của Liễu Thanh Liễu Hồng, dù sao bọn Liễu Thanh cũng lấy tiền thuê nhà, bọn họ có thể tiết kiệm chút tiền. Lại có Tiêu Kiếm có thể chăm sóc nàng, chuyện với nàng.

      Nàng cũng quá nặng tình với Ngũ A ca, tuy Ngũ A ca thích nàng, nhưng nàng chưa từng biết tới tình nam nữ. Trong lòng nàng cảm kích Ngũ A ca bảo vệ cái đầu của nàng, nhưng vì thế mà bắt nàng chịu đói nàng đồng ý.

      Lại thêm Tiêu Kiếm rằng đồng ý chăm sóc nàng cả đời, chiếc cân trong lòng nàng nghiêng về phía Tiêu Kiếm.

      Hoàng đế luôn nghi ngờ về thân phận và động cơ của Tiêu Kiếm này khi tiếp cận với Ngũ A ca, cuối cùng lại tra ra là người thân của tội quan, mai danh tích, sợ là có ý tốt, sợ làm hại Ngũ A ca, thừa dịp ra ngoài, bí mật xử lý .

      Ngũ A ca lúc này sắp điên rồi, Tiểu Yến Tử muốn , còn bất hòa với . vì tình của mình mà phản bội Hoàng a mã, bây giờ tình lại giống như chuyện cười, bây giờ còn đường để

      Tiểu Yến Tử lại chuyện khích bác , nàng đồng ý ở cùng với Tiêu Kiếm, bảo về làm hoàng tử của .
      Vĩnh Kỳ liền tức điên, để ý tới chuyện gãy xương của nàng, khiêng Tiểu Yến Tử về cung chịu tội.

      Sau đó ngoan ngoãn cưới phúc tấn, Tiểu Yến Tử thành tiểu thiếp trong phủ của .

      Kỳ quái là vẫn vô cùng thương Tiểu Yến Tử, chắc là kiếp trước thiếu nợ nàng.

      Tiểu Yến Tử lại vô cùng sợ sủng ái mình, bởi vì Vĩnh Kỳ biết nặng , mỗi lần qua đêm ở phòng nàng đều làm nàng đau đớn muốn gãy xương.

      Tôi mềm lòng, sai người đưa cho nàng nửa thuốc giải. Tuy thể chạy nhảy loạn nhưng ít nhất lúc phu thê sinh hoạt bị thương.

      Hoàng đế thấy Vĩnh Kỳ vẫn thương Tiểu Yến Tử như vậy, người tâm chí kiên, thể chung hoạn nạn, lại còn thông đồng với nam nhân khác, trong lòng vô cùng thất vọng. Bèn cho Ngũ A ca xuất cung xây phủ, mắt thấy tâm phiền.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 13

      Lúc Hoàng đế cải trang vi tuần, gặp kỹ nữ tên Hạ Doanh Doanh lại muốn dẫn nàng ta hồi cung.

      Tôi cảm thấy cũng sao, chẳng phải là xinh đẹp sao? Trong cung này có thêm nàng ta cũng chẳng nhiều, có nàng ta cũng chẳng thiếu. Hoàng đế là lớn nhất thiên hạ này, muốn nữ nhân chẳng lẽ còn được?

      Nhưng hoàng thái hậu vô cùng vui, vì thế ra gia pháp tổ tông, xém chút nữa trở mặt với hoàng đế.

      Tôi thảm rồi, kẹp ở giữa bọn họ mà chịu tội.

      Vì thế tôi nghĩ rất kĩ, theo hoàng đế hay theo thái hậu đây? Tuy hoàng đế lớn nhất thiên hạ này, nhưng thái hậu là nương của . Mà quý khí của hai người này đều mạnh hơn tôi, nếu biết xử lý, sợ là còn bị trời phạt ấy chứ.

      Cuối cùng, tôi quyết định quan sát thái độ của đám quan viên, nô tài.

      Đương nhiên là bọn đứng về phía thái hậu, vô cùng nghiêm nghị chỉn chu, hoàng đế quá hoang đường. Tôi dùng mắt của hồ ly mà nhìn, thấy những người này là đạo đức giả, bản thân cũng háo sắc, nuôi thê thiếp xinh đẹp, dạo thuyền hoa, lại cầu hoàng đế nhiều như vậy.

      Nhưng hôm nay thái độ của bọn cũng lên lẽ phải.

      Bây giờ tôi đụng tới hoàng đế chắc sao chứ? Hô hô, tôi rất vui vẻ, cuối cùng cũng có cơ hội sửa trị hoàng đế mà bị trời phạt, bởi vì lúc này có chính đạo với công lý nha.

      Rất nhanh, tôi hạ độc ngửi lên người hoàng đế, hạ độc và độc đậu hũ thúi lên người Hạ Doanh Doanh.

      Độc đậu hũ thúi này cũng giống như độc hôi nách, đều là do tôi nghiên cứu các mùi lạ mà tạo ra, bỏ thêm độc mùi người nàng ta, người ngoài nghe thấy, chỉ có hoàng đế nghe thấy.

      Hai loại độc này đều vô hại với thân thể, có tác dụng gì đặc biệt, nhưng lúc hoàng đế tới gần Hạ Doanh Doanh, ngửi thấy mùi đậu hũ thúi người Hạ DOanh Doanh, mặc dù mùi nồng, nhưng muốn phớt lờ cũng khó. Người khác ngửi ra, chính Hạ Doanh Doanh cũng ngửi ra. Hoàng đế ngửi được, nhưng người khác thấy có gì đặc biệt.

      Tôi chỉ muốn tốt cho hoàng đế thôi, nếu hoàng đế thích, tôi đem hoàng loạt mùi cho thử, mùi cá, mùi tất thối, mùi chua rượu, mùi phân chim…

      Nếu thử qua hết các loại này mà hoàng đế còn có thể nhẫn nhịn, tôi hạ độc nôn cho hoàng đế, cho Hạ DOanh DOanh độc dẫn, làm cho mỗi lúc hoàng đế dựa vào Hạ DOanh Doanh muốn buồn nôn.

      Nếu hoàng đế có thể nhịn được nữa, tôi còn có mấy loại độc nhằm vào thị giác, xúc giác, thính giác, cho tới khi ghê tởm Hạ DOanh Doanh, muốn gặp lại nàng ta thôi. Lúc trước tôi biết nhìn xa, nghiên cứu các loại độc làm người khác ghê tởm nhưng lại độc hại, là có đất dụng võ.

      ra phương pháp đơn giản nhất là cho hoàng đế dùng độc quên. còn thích Hạ Doanh Doanh chút nào, mặc kệ nàng ta có xinh đẹp dịu dàng như thế nào nữa. Nhưng tôi muốn bỏ qua cơ hội trừng trị hoàng đế cách dễ dàng như vậy, cho nên mới quyết định thử hết các loại độc, dùng được mới dùng độc quên.

      Đáng tiếc là mới dùng độc đậu hũ thúi, hoàng đế lùi xa.

      chẳng mạnh mẽ gì hết! Khó có cơ hội có thể quang minh chính đại mà gây tai họa cho hoàng đế mà trái với lẽ trời, hoàng đế lại chịu nổi nhanh như vậy.

      Hoàng thái hậu vô cùng vui mừng, bà biết đó là công lao của tôi, nhưng bởi vì tâm trạng tốt, nên bảo là do tôi khuyên bảo thành công, thưởng cho tôi đống đồ.

      Hoàng đế bị đả kích, lặng lẽ than thầm với thái giám bên cạnh , người xinh đẹp như vậy sao có mùi lạ thế? Chắc là nghĩ tới Hương phi.

      có mỹ nhân giúp vui, hoàng đế tiếp tục tuần cách mệt mỏi.

      Sau đó lại gặp thiên kim nhà quan phủ, Trần Tri Họa. Nàng ta phải loại mà hoàng đế thích, hoàng đế cũng hứng thú mấy với nàng ta. Trái lại, hoàng thái hậu cảm thấy lúc trước mình phản đối Hạ Doanh Doanh, để ý tới mặt mũi của hoàng đế, có lòng muốn bồi thường cho . Tuy Trần Tri HỌa là người Hán, nhưng có xuất thân mà Hạ Doanh DOanh kia thể sánh bằng. Nếu hoàng đế đem nàng ta nhập cung, lúc đó nâng cấp là được.

      Thái hậu lấy cớ là mấy cách cách bên người xuất giá, cảm thấy đơn, muốn Trần Tri Họa nhập cung tùy giá.

      Hoàng đế lại chẳng có chút hứng thú với Trần Tri HỌa, có điều tôi đoán chắc cũng nghĩ giống tôi, nhiều cũng nhiều, có thêm nàng cũng có gì tốt. Sau khi hồi cung, cũng thu nàng, phong danh phận bình thường.

      Người giống Trần Tri HỌa rất nhiều, làm cho hoàng đế cảm thấy mới mẻ được mấy ngày. Sau khi cảm giác mới mẻ qua xong chuyện. Dù cho nàng phải loại mà hoàng đế thích, nữ nhân trong cung lại quá nhiều, cách quý phi cũng phải dễ đối phó, Trần Tri Họa tài sắc, đương nhiên có ngày nổi danh. ai nhắc, làm sao hoàng đế có thể nhớ tới nàng ta? Cả đời của nàng ta được sủng ái, cũng sinh con, chôn vùi trong cung với những phi tần được sủng ái, hoàng đế gần như nhớ nổi tồn tại của nàng ta. Sau khi chết mới thăng bậc, lấy vị quý nhân mà nhập hoàng lăng.

      Sau này, Lệnh phi bệnh chết, thái hậu chết già, Ngũ A ca bệnh chết.
      Sau khi Ngũ A ca chết, hoàng đế đưa Tiểu Yến Tử tuẫn tang, dù sao nàng ta cũng chẳng sinh đứa con nào. Hoàng đế hận Tiểu yến Tử phá hư Ngũ A ca, nghĩ rằng nàng ta tổn thương Ngũ A ca, làm cho Ngũ A ca chết sớm. HOàng đế cho rằng Ngũ A ca buồn bực mà chết, nhất định có liên quan tới Tiểu Yến Tử.

      Đương nhiên, trong lòng hận nhưng ngoài miệng lại , Vĩnh Kỳ thích nhất là nàng, nàng cũng làm bạn với Vĩnh Kỳ lâu, cho nàng tuẫn táng, Vĩnh Kỳ nhất định rất vui vẻ.

      Sau này, hoàng đế nhường ngôi cho Thập tam ca, tuy đối với Thập Nhị được vui vẻ, nhưng đối với Thập Tam lại rất tốt.

      Có điều tôi cảm thấy là vì tôi chưa chết, cho nên phả lập con của hoàng hậu làm hoàng đế. Nếu tôi chết, chờ lúc già rồi hồ đồ, chừng lại đem ngôi vị cho con của sủng phi nào đó.

      Sau đó hoàng đế cũng chết.

      Tôi vẫn sống, sống đến trăm tuổi, triều đình và mọi người đều đó là điềm lành. Có điều sau khi được trăm lẻ tuổi, tôi dám sống thêm sợ người ta biết tôi là tinh bất tử. Vì thế giả chết mà trốn .

      Có điều để hoàn thành lời hứa lúc trước với hoàng hậu, tôi vẫn ở lại kinh thành vài năm, chạy qua chạy lại giữa Vương phủ của Thập nhị và hoàng cung của Thập Tam, làm cho bọn bệnh cũng họa, sống thọ chết tại nhà.

      Có đôi khi chơi đùa khắp nơi, thấy ai vừa mắt tôi lại hạ độc để giáo huấn phen.

      Cho tới sau khi Thập Nhị và Thập Tam chết , tôi mới thở ra nhàng, về trong núi. Lúc ra trong lòng có chút tiếc nuối, tôi vẫn có tình mẫu tử với bọn , nhưng bọn chuyển thế quên tôi. tinh quả nhiên là nên dây dưa với người phàm.

      Ở trần gian này trăm năm, tôi rất vui vẻ, cuộc sống ở đây nhiều màu sắc.

      Có điều con người đơn giản. Tôi nên cố gắng mà tu thành tiên thôi!

      HOÀN

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :