1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74: Mong người buông tha!
      (Phần 1)


      Tự Cẩm cảm thấy Tiêu Kỳ quá ngốc, tấu chương có thể xem hết sao? xem hết. Cuối cùng con người và tinh thần đều mệt mỏi, còn đấu tranh được gì với đám triều thần. Xem vị Tứ gia nổi danh trong lịch sử đó, chả phải làm tới chết sao? Nàng lấy tấu chương trong tay Tiêu Kỳ đặt lên bàn, kéo tay áo bắt nằm xuống, "Hoàng thượng luôn thần thiếp ngốc, kỳ thực hoàng thượng mới là người ngốc nhất thiên hạ. Việc quần thần phải làm bắt bọn họ làm, người làm thay họ thần thiếp cũng chịu đâu."

      Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm dùng sức nặng kéo xuống giường, nghĩ tới nàng còn bệnh nên cũng nỡ đẩy nàng ra, lại nghe mấy lời nàng bên tai, quả làm tức muốn chết! càng lúc càng to gan lớn mật, quá càn rỡ, nhất định phải dạy dỗ nghiêm chỉnh!

      " phải hoàng thượng sợ bọn họ làm quấy quá để lừa gạt người sao? Nếu bọn họ dám làm thế hoàng thượng cứ theo luật mà trị tội họ? làm tròn trách nhiệm, làm bậy, vì quân ân, khiêm tốn, giữ đạo đức, thái độ nịnh thần, chứng cớ rành rành ra đó ai dám phản bác chứ. Chính vì Hoàng thượng nghĩ quá nhiều nên lại tự vây khốn mình, còn thần thiếp ngốc nghếch..."

      Tự Cẩm vừa vừa mơ màng ngủ, Tiêu Kỳ lại hóa đá nằm giường. Những lời Tự Cẩm giống như sấm sét chợt lóe lên. Đúng vậy, quá coi trọng lũ triều thần. Mấy quý tộc sĩ tộc thế gia như những đỉnh núi lớn đè lên đầu , cũng quen dần, cho rằng mình thể trái ý bọn họ nên dám làm gì.

      Hình như làm sai rồi!

      Trong tiềm thức của vẫn cho rằng mình thể nào làm gì được mấy thế gia này, cho nên những việc làm đều tìm mọi cách tránh né, vòng quanh bọn họ. Nhưng có tác dụng gì đâu, bọn họ ở triều đình muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lúc muốn làm mất thể diện kêu khóc om sòm, đòi sống đòi chết, lúc nào cũng muốn người khác nghĩ mình là trung thần, vì can gián vua mà phải chết.

      bị bọn họ ép đến phát sợ, cho nên trong lúc làm việc khó tránh có nhiều băn khoăn lo lắng.

      Tự Cẩm quá thẳng, chính vì thẳng nên lại làm cho tỉnh ngộ.

      Con người thường có băn khoăn cho nên làm việc phải suy tính cẩn trọng trước sau, cố kỵ dưới đủ đường. lại quên mất rằng, dù là thế gia sĩ tộc bọn họ vẫn phải có trách nhiệm làm việc cho triều đình, cho dân chúng. Nếu làm sai, hoàng đế như chỉ cần nắm được sai lầm trừng phạt vẫn có thể làm thiên hạ quần thần dân chúng tâm phục khẩu phục.

      quên mất, là hoàng đế, là người có quyền lực cao nhất trong triều đình, mấy triều thần phải nhìn thấy tồn tại to lớn nhất của .

      Trong lòng bỗng chốc trở nên sáng sủa, định thần lại nghiêng đầu nhìn sang Tự Cẩm nằm cạnh. Chỉ thấy nàng ngủ say, tay còn nắm chặt tay áo của mình, người cuộn thành khối. ràng chỉ là đứa bé, vậy mà đôi khi ra những lời vô tình làm người khác kinh ngạc.

      Bao nhiêu buồn bực trong lòng dần dần tan hết, thể lực và tinh thần đều cảm thấy sảng khoái, từ sâu trong đáy lòng mọi thứ trở nên nhàng hơn bao giờ hết.

      Đúng vậy, trẫm được sợ hãi bọn họ.

      Trẫm là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, là người đứng đầu thiên hạ, là quân vương của văn võ bá quan.

      Ánh sáng trong phòng tối dần, lúc ấy Quản Trường An mới thở phào nhõm. Dưới hành lang thiên điện của Di Cùng Hiên, Trần Đức An và thủ hạ của ta là tiểu thái giám Thuận Toàn ngồi trước bếp lửa nấu nước trong nồi đồng, ánh lửa đỏ bừng soi sáng góc hành lang.

      Hoàng thượng nghỉ ngơi tại Di Cùng Hiên nên mấy cung nhân gác đêm cũng phải theo nhiều hơn. Càng nhiều người thức ăn cho người trực đêm càng đơn giản, Trần Đức An cũng dám làm gì quá phận. Dựa theo quy củ, buổi tối có nhiều người trực đêm như thế có thêm bữa phụ, cũng do Ngự thiện phòng đưa tới trước khi đóng cửa cung. Khi cửa cung khóa lại mà còn lại lung tung, khi bị bắt bị giam lại thẩm tra, nếu đen đủi có thể bị đánh chết ngay tại chỗ.

      Đồng Ý gác ở Sùng Minh Điện, Quản Trường An nhìn trong phòng tắt đèn mới thong thả tới chỗ Thuận Toàn.

      Thuận Toàn thấy Quản Trường An lại đây cũng dám đắc tội tôn đại thần này, vội vàng đứng dậy vấn an.

      Quản Trường An cười kêu ta đứng lên, nghiêng đầu nhìn vào bếp lò hỏi, " nấu gì mà thơm quá vậy?"

      "Bẩm tổng quản, thời tiết càng ngày càng lạnh, chủ tử bảo lúc chúng ta trực đêm nên uống gì đó nóng cho ấm người. Trong nồi đồng này nấu sữa đậu nành mới xay, chút nữa nấu xong mỗi người uống chén, đỡ lạnh hơn rất nhiều." Thuận Toàn cười .

      (Còn tiếp ...)
      huyen1604thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74
      (Phần 2)


      Quản Trường An trong lòng chà chà hai tiếng. Hi Tần này là chủ tử tốt, xem đám nô tài cung kính nhớ ơn nàng kìa. Tiết trời càng ngày càng lạnh, mấy cung nhân trực đêm đúng là phải chịu cảnh rét cắt da cắt thịt. Có vài vị chủ tử buổi tối thích có tiếng động, muốn ngửi mùi thức ăn, do đó các cung nhân đều phải ăn cơm canh nguội ngắt. Đâu được như cung nhân của Di Cùng Hiên trực đêm còn có lò sưởi ấm, nước trà nóng uống, làm vất vả nhưng cũng ấm áp thoải mái.

      "Buổi tối chuẩn bị ăn gì vậy?" Quản Trường An cũng khá đói, theo Hoàng thượng làm bao nhiêu việc, cơm tối còn chưa kịp ăn đây.

      Thuận Toàn cũng ngốc, Trần Đức An dặn dò ta từ sớm, vội vàng vừa cười vừa : "Có sữa đậu nành tươi, còn có canh thịt bò, cháo khoai mì và ba loại bánh, bánh bao lớn vỏ mỏng, bánh dầu vừng thơm và bánh nướng, tổng quản có muốn nếm thử , biết ngài thích ăn cái gì?"

      Quá phong phú , làm chủ tử tham ăn mê uống ta dám , nhưng nhìn bữa ăn đêm của các cung nhân Di Cùng Hiên này cũng làm cho ta, đại tổng quản thèm thuồng.

      "Sữa đậu nành này bao lâu nữa nấu xong?"

      "Chút nữa là được, tổng quản ngài cứ vào nhà nghỉ ngơi , ngài thích ăn ngọt hay là mặn? Chỗ chúng ta trong này có đủ người ở trời nam biển bắc, khẩu vị giống nhau, khác nhiều lắm."

      Quản Trường An nghe vậy lại hâm mộ, đá cái vào mông Thuận Toàn, "Ngọt."

      "Ngài có muốn thêm mật ong ?"

      "Thêm!"

      Chờ Quản Trường An vào phòng nghỉ ngơi, Thuận Toàn đưa lưng về phía ta nhe răng, cú đá cũng mạnh lắm nên ta cũng dám gì vội vàng chuẩn bị. Bát đũa thìa muỗng chuẩn bị đầy đủ, Trần Đức An xắn tay áo lên, nước sữa trong nồi sôi vừa vặn, mùi đậu nành thơm xông vào mũi, cả người đều cảm thấy thoải mái.

      "Thuận Toàn, múc cho ta chén mặn, mới vào đêm mà sao lại lạnh như vậy chứ. Chút nữa ngươi kêu người mang bếp lò vào đây, phải gác bên ngoài đâu. Đến nửa đêm sợ lạnh hơn đấy. Ta sửa chữa lại phòng trà để ngươi ở bên đó, ngươi cũng đỡ phải cả ngày đứng ở hành lang chịu tội. Mùa hè còn đỡ chứ mùa đông khổ."

      Thuận Toàn vui vẻ, so với Quản Trường An còn cung kính hơn. Chứ sao, quan huyện bằng quan. Trần Đức An là quản trực tiếp của ta, Quản đại tổng quản dù có lợi hại hơn cũng thể tùy ý nhúng tay vào việc của Di Cùng Hiên, đây chính là quy củ.

      "Rốt cục chỉ có An ca ca thương đệ nhất, tổng quản cũng nghỉ ngơi bên trong, ca vào trước nghỉ ngơi, đệ làm xong vào ngay." Thuận Toàn lại gần Trần Đức An khẽ .

      Trần Đức An chợt nhíu mày, cười vỗ vỗ vai Thuận Toàn, tỏ ra hài lòng với khôn khéo của . ta cũng xoay người vào phòng, căn phòng này chính là chỗ để nô tài bọn họ nghỉ ngơi trong khi trực đêm. Lúc này trong phòng chỉ có mình Quản Trường An, Trần Đức An vào trước tiên vấn an .

      Quản Trường An cười kêu ta đứng lên, hai người ngồi đối diện chuyện. Trước mặt Quản Trường An, Trần Đức An nào dám sơ ý, liên tục nịnh nọt. Quản Trường An cũng muốn đắc tội người quản bên cạnh Hi Tần này. Cho nên trong bụng hai người nghĩ thế nào ai nhưng ngoài mặt lại cực kỳ hòa thuận hữu hảo.

      qua lại, bất giác nhắc đến mấy chuyện trong cung. Trần Đức An nhìn Quản Trường An dò hỏi vài chuyện của Trường Nhạc Cung. Nhưng miệng của Quản Trường An kín hơn so với cả áo giáp sắt, cười cười thế chứ chữ cũng nhả ra, làm Trần Đức An tức hộc máu lại thể làm gì.

      May mắn đúng lúc đó Thuận Toàn đưa đồ ăn vào, cả phòng liền ngập tràn hương thơm. Quản Trường An đói đến mức bụng kêu òng ọc như trống, lúc ấy bất chấp tất cả uống chén sữa, uống xong thấy bụng thoải mái hơn rất nhiều. ta thở phào cái, nhìn Trần Đức An đánh giá.

      đến Trần Đức An cũng là gặp may mắn lớn. Lúc trước Nội Đình Phủ phái ta tới đây, ta bao giờ nghĩ mình có thể có ngày hôm nay. Khi đó ai có thể biết Hi Tần lại có vinh quang như hôm nay chứ?

      Nghĩ tới nghĩ lui, Quản Trường An kỳ cũng hiểu , Hi Tần ngoại trừ có dung nhan kiều có gì tác dụng đâu. Trong cung thứ thiếu nhất chính là mỹ nhân. Phía trước có Quý phi châu ngọc, sau lại có Cẩm Tiệp Dư, Lý Chiêu Nghi, ai nấy đều phong thái phi phàm. Dù sao tuổi Hi Tần còn , khó nghe chút còn chưa có phong vận của nữ nhân. Nhưng mà người ta lại được Hoàng thượng để ý. Chà, chà, vận khí là... Nếu trước đây Long vương chỉ ban có trận mưa sao lại có thể đem Hoàng thượng đưa đến chỗ Hi Tần chứ?

      Tên tiểu tử Trần Đức An này lúc trước đối với mình hận thể nịnh nọt gọi cha gọi mẹ, giờ cũng từ từ ngẩng đầu, biết tới chỗ ta dò hỏi chuyện này nọ. Tiểu tử này gian xảo. Hi Tần có tổng quản thái giám chịu bôn ba vất vả cho nàng như thế, lại thêm cung nữ Vân Thường chiếu ứng bên trong. Mới đầu hai bọn họ đâu có gì đáng chú ý, giờ theo Hi Tần, nước lên thuyền lên, hai người bọn họ lại nổi bật trong đám nô tài.

      Rất có khả năng.

      Có điều chuyện này cũng có liên quan gì tới ta, ta hầu hạ Hoàng thượng, cũng cần phải cố kỵ.

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74
      (Phần 3)


      Hoàng thượng nghỉ ở trong này, Quản Trường An cũng thể đâu. Trần Đức An mặc dù giận ta chịu lộ ra tin tức gì cũng dám đắc tội . Sau khi trong lòng bình tĩnh lại liền vội vàng sai tiểu thái giám chuẩn bị đệm chăn v.v.., ít nhất cũng để cho Quản công công nhìn mình thuận mắt hơn.

      Tranh chấp của mấy cung nhân trong cung đương nhiên Tự Cẩm biết , nàng ngủ giấc thẳng đến khi nghe có người bên ngoài chuyện.

      Tự Cẩm tỉnh giấc trước. Tối hôm qua nàng ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái nên vừa nghe bên ngoài có tiếng động nàng mở mắt. Định thần lại, quay đầu sang nhìn thấy Tiêu Kỳ vẫn nhắm mắt, cũng biết thức hay chưa. Tự Cẩm hơi do dự cuối cùng vẫn khẽ đẩy , dịu dàng gọi: "Hoàng thượng, nên thức dậy rồi."

      Quản Trường An đứng ở trước cửa, thấy đèn trong phòng sáng lên. Mấy cung nữ thô sử mang nước nóng đừng chờ sẵn. Nghe tiếng Vân Thường gọi hai cung nữ đứng canh cửa mới cho họ mang nước nóng vào.

      Trong phòng, dù Tự Cẩm dã sớm ngồi dậy nhưng vẫn còn hơi mơ mơ màng màng. Chờ nàng tỉnh mấy người Vân Thường mang nước nóng chuẩn bị sẵn sàng. Tiêu Kỳ đứng dậy, cung nhân hầu hạ mặc quần áo chỉnh tề. Tự Cẩm vẫn ngồi giường nhìn. Đợi đến khi mặc xong long bào quay người lại, thấy Tự Cẩm còn lơ mơ liền bước tới gần nàng, "Nàng ngủ tiếp , trẫm phải vào triều."

      "Dạ." Tự Cẩm cũng nằm xuống lại .

      Sau đó nàng nằm nghiêng người thấy nét mặt ba đại cung nữ của Sùng Minh Điện do Quản Trường An mang đến biến đổi. Chỉ sau đó giây, nàng tỉnh ngủ luôn, vội vàng ngồi dậy. Tiêu Kỳ dợm bước , thấy Tự Cẩm nhổm dậy liền đứng lại hỏi nàng, "Nàng còn có chuyện gì sao?"

      Mặc dù Tự Cẩm có linh hồn của người trưởng thành nhưng cơ thể này vẫn còn , thích ngủ nướng là bản năng tự nhiên, nàng thể chống cự được mà. Nghe Tiêu Kỳ hỏi như thế, nàng liền vội vàng : "Thần thiếp đưa người."

      Nàng mà cứ nằm giường nhìn nét mặt của mấy cung nhân này xem, giống như nàng phạm tội ác tày trời vậy. Làm cho nàng thể đứng dậy là người hiền lương, tựa như nàng vẫn nhớ làm cung phi là phải hầu hạ hoàng đế thay quần áo. Nhưng mấy lần trước đây, Tiêu Kỳ cũng hề kêu nàng hầu hạ thay quần áo.

      "Nàng ngủ ." Tiêu Kỳ nhướn đuôi lông mày lên, nhìn động tác của Tự Cẩm liền ngẩng đầu liếc cung nhân xung quanh cái. Lập tức mọi người bị dọa vội cúi mạnh xuống, dám thở tiếng.

      Trong nháy mắt Tự Cẩm lúng túng hơn, từ khi nào mà nàng và Tiêu Kỳ lại có khả năng thần giao cách cảm như vậy nhỉ? Sao lại đoán được mình nghĩ gì chứ? Thực mặt nàng cũng đâu có biểu lộ ra cái gì khác thường đâu.

      Có thể tự hiểu.

      Tự Cẩm cực kỳ xấu hổ.

      Tiêu Kỳ ấn Tự Cẩm xuống, "Nàng cứ ngủ , sau nàng trẫm lại tới thăm nàng."

      Tự Cẩm muốn chống cự lại bị ấn về đành thôi, chỉ có thể bị động nằm trong chăn, cố nặn ra nụ cười tươi nhất, "Cung tiễn Hoàng thượng."

      Chao ôi, tư thế này...

      Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm nghe lời mình, lúc ấy mới hài lòng gật gật đầu xoay người sải bước ra ngoài. Tự Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bên ngoài còn tối đen. Làm hoàng đế kỳ cũng dễ dàng gì. Ngủ trễ hơn con chó, dậy sớm hơn con gà, khó trách trong lịch sử, hoàng đế trường thọ rất hiếm, đa số là chết yểu.

      Mệt mỏi quá mà.

      Tự Cẩm phụng mệnh ngủ tiếp, mơ mơ màng màng rồi cũng ngủ .

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74
      (Phần 4)


      Bên ngoài Quản Trường An theo sau lưng Tiêu Kỳ, vừa vừa : "Vào nửa đêm Trường Nhạc Cung sai người đến báo tin, là Quý phi nương nương thoải mái. Nô tài dám làm phiền Hoàng thượng nghỉ ngơi nên kêu người sang Thái Y Viện, kêu Viện Chính đại nhân chạy qua xem chút. Nô tài tự tiện làm chủ, xin hoàng thượng thứ tội."

      Tiêu Kỳ vừa vừa : "Viện Chính về như thế nào?"

      Nghe Hoàng thượng chưa trị tội, trong lòng Quản Trường An thở hơi, vội vàng : "Viện Chính đại nhân Quý phi chủ tử bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn."

      Tiêu Kỳ dừng chân lại, tiểu thái giám đằng trước cầm theo đèn lồng nghe bước chân phía sau ngừng lại cũng dám quay đầu nhìn, vội vàng đứng lại.

      Quản Trường An theo đằng sau, nhất thời kịp dừng chân, thiếu chút nữa va vào người hoàng đế, sợ đến trắng bệch mặt. ta vội vàng dừng lại, trán đổ mồ hôi.

      "Hoàng thượng?" Quản Trường An phục hồi tinh thần nhìn hoàng đế cẩn thận hỏi, đầu óc bên trong xoay như chong chóng mười mấy vòng, cũng nhớ ra sáng hôm nay có phải chỗ nào xảy ra chuyện may hay .

      Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn phải là tâm trạng vui, thoải mái sao? Tiêu Kỳ híp nửa con mắt nhìn vào sắc trời mờ mịt, hồi lâu mới : " Trường Nhạc Cung truyền lời, quý phi bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn tất nhiên là do nô tài bên trong hầu hạ tận tâm, lôi ra đánh mười roi."

      Quản Trường An rùng mình toàn thân, câu cũng dám nhiều, vội cúi đầu đáp: "Vâng."

      Lúc đó Tiêu Kỳ mới lần nữa nhấc chân tới trước. Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn phải là muốn cho trẫm biết nàng mất hứng ư. Vì sao mất hứng? phải là do mình ở chỗ Hi Tần nhiều lần sao? Chẳng lẽ triều đình trẫm bị gia tộc người nhà các ngươi cản trở đủ điều, ở hậu cung trẫm muốn đến chỗ ai ngủ qua đêm cũng phải nhìn mặt các ngươi nữa ư?

      Trước kia lòng có điều cố kỵ, khắp nơi bị người khác kiềm chế, đơn giản là nghĩ tuổi mình còn đăng cơ, có sức quản thúc quần thần. Nhưng bây giờ trưởng thành mà mấy lão thất phu kia vẫn giả vờ câm điếc, chịu buông tay quyền lực, có phải vẫn coi là tượng gỗ hay chăng?

      Hi Tần tuổi tâm tư thuần khiết, hiểu được những khó xử của hoàng đế như . Nhưng nàng lại đúng, thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu gia, mấy kẻ kia nếu nắm trọng quyền trong tay vì nước, vì dân làm việc. Nếu thể làm mời cáo lão hồi hương. Trước kia nghĩ sai lầm, cứ coi bọn họ như đỉnh núi đè đầu, theo đường vòng quanh họ. Lại quên mất mọi chuyện có hai mặt, kiếm có hai lưỡi, nếu căn cơ còn chưa đủ để quản thúc bọn họ, vậy phải dứt khoát biến họ thành thanh kiếm hai lưỡi trong tay mình.

      Mặc dù nhiều khả năng giết địch ngàn tổn hại tám trăm nhưng so với mỗi ngày vào triều phải nương theo sắc mặt họ mà sống vẫn tốt hơn nhiều.

      Bọn họ quên rằng, trẫm, lớn lên.

      Mãnh hổ bị nhốt chặt, khi được thả ra, trong triều đình này tất nhiên là phải phát sinh trận gió tanh mưa máu.

      Tự Cẩm hoàn toàn biết mình tối qua trong lúc vô tình mớ câu lại có thể làm cho Tiêu Kỳ thay đổi lớn như thế.

      mơ mơ màng màng trong giấc mộng Tự Cẩm đột nhiên giật mình tỉnh lại, hình như tối qua nàng gì đó, trái tim trong ngực đập thình thịch, nàng nhớ lắm, phải là mắng hoàng đế ngốc chứ?

      Lần dậy này Tự Cẩm cũng ngủ lại, ngồi bần thần ở đó cẩn thận nhớ kỹ chuyện tối hôm qua. Nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui cũng dám xác định mình rốt cuộc có hay .

      Vân Thường vừa vào phòng đến liền nhìn đến chủ tử ngồi ở giường, vội vàng tới hành lễ, "Chủ tử, muốn dậy sao?"

      Tự Cẩm nghe được tiếng phục hồi tinh thần lại, nhìn Vân Thường gật gật đầu, dù sao cũng ngủ được nữa. Vân Thường vỗ tay, hai tiểu cung nữ từ bên ngoài vào, người mang khăn, kẻ mang chậu, tự động việc ai nấy làm. Rửa tay sạch, đắp khăn nóng lên mặt, cả người đều cảm thấy thư thái từ trong ra ngoài, lỗ chân lông cũng giãn nở.

      "Chủ tử, Trần Đức An hỏi khi nào chuẩn bị thức ăn ạ?" Vân Thường vào khom lưng hỏi. Chủ tử thường ăn ngon trước khi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, còn ăn ngon phần lớn là sau khi thỉnh an về mới ăn. Trước kia các nàng đương nhiên dám tùy ý như thế, bên Ngự thiện phòng đưa sang lúc nào ăn lúc ấy, dám ý kiến gì. Nhưng kể từ ngày Trần Đức An thân thiết với Nhạc công công của Ngự thiện phòng việc gọi thức ăn cũng thoải mái hơn. Đương nhiên việc này cũng có liên quan tới chuyện chủ tự được tấn vị.

      "Sau khi về ." Lúc này trong lòng Tự Cẩm có chuyện, quả có tâm trạng ăn uống gì cả.

      Chải đầu búi tóc, cài trâm đeo vòng, mặc váy thắt lưng nghiêm chỉnh, lúc ấy Tự Cẩm mới bước ra cửa cung Phượng Hoàn Cung thỉnh an. Kể từ khi Quý phi nương nương có thai, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung là bước cũng bước ra. Hoàng hậu biết Quý phi cố ý hạ thấp thể diện của nàng ta nên cũng cố ý miễn nàng ta thỉnh an trước khi quý phi mở miệng. là quý phi và Tiền tài tử mang long thai, hết thảy mọi chuyện đều lấy thai nhi làm trọng, do đó miễn hai người thỉnh an.

      Tự Cẩm cảm thấy hoàng hậu bước này quá cao tay, vừa làm cho Quý phi thể giẫm lên thể diện hoàng hậu, lại có thể mượn danh tiếng Quý phi để miễn Tiền tài tử thỉnh an. Kể từ đó, thai nhi của Tiền tài tử càng được bảo vệ tốt hơn.

      Còn chưa tới Phượng Hoàn Cung nhận được tin tức, sức khỏe Hoàng hậu nương nương hôm nay tốt, miễn mọi người thỉnh an. Tự Cẩm cũng nguyện ý chạm mặt với đám người Lý Chiêu Nghi, vừa nghe tin này liền trở về. ngờ mặc dù có tâm tránh né nhưng vẫn phải chạm mặt Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư.

      Quả là oan gia ngõ hẹp, vận khí quá xui xẻo.

      (Còn tiếp ...)
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74
      (Phần 5)



      "Tần thiếp thỉnh an Chiêu Nghi tỷ tỷ, Tiệp Dư tỷ tỷ." Tự Cẩm hai tay chống hông, hơi ngồi xuống khom người hành lễ.

      Nét mặt Lý Chiêu Nghi bất thiện, Cẩm Tiệp Dư đứng cạnh Lý Chiêu Nghi, đôi mắt xinh đẹp như lưỡi dao sắc bén liếc ngang qua người Tự Cẩm, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt.

      "Hi Tần hả?" Lý Chiêu Nghi quan sát trước mắt, trong lòng càng thêm bực bội. Nhớ tới lời quý phi phân phó vẫn phải cố gắng kìm nén chán ghét thản nhiên : "Đứng lên ." Bây giờ Quý phi lòng giữ thai, chỉ sợ các nàng gây chuyện thị phi cho nàng ta thêm phiền toái, đúng là có nhắc nhở các nàng được phép gây với Hi Tần.

      "Tạ ơn Chiêu Nghi tỷ tỷ." Tự Cẩm trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ tới Lý Chiêu Nghi câu nào khó nghe, cứ đơn giản như vậy buông tha nàng, nhất thời trong lòng lại cảm thấy hơi bất an.

      " cũng vừa từ Phượng Hoàn Cung về sao?"

      Nghe Lý Chiêu Nghi lại còn chuyện với nàng, Tự Cẩm càng thêm cẩn thận, hơi cúi đầu cực kỳ cung kính : "Tần thiếp cũng chưa tới Phượng Hoàn Cung, đến nửa đường nhận được tin tức, do đó định về, ngờ đúng lúc gặp được hai vị tỷ tỷ."

      Lý Chiêu Nghi khẽ hừ tiếng, ánh mắt chằm chặp nhìn Tự Cẩm, im lặng hồi, cuối cùng cũng , "Còn chưa chúc mừng Hi Tần, chuyển khẩu là việc trọng đại của triều đình, nếu có thể hoàn thành hẳn là lập công lớn."

      Tự Cẩm nghe vậy trong lòng run lên, cơ bản bao giờ nghĩ tới Lý Chiêu Nghi lại nhắc chuyện này trước mặt nàng. Là hữu tâm hay vô ý đây? Tự Cẩm dám khinh thường, mặt vẫn cười tươi như cũ, ngọt ngào nhìn nàng ta, "Nhờ lời tốt lành của Chiêu nghi tỷ tỷ, nhưng tần thiếp dám nghị luận quốc , hơn nữa tần thiếp cũng hiểu được mấy việc này. Chỉ hy vọng người nhà tần thiếp có thể tận trung làm việc cho Hoàng thượng, vì triều đình hết sức, vì dân chúng phân ưu."

      Lý Chiêu Nghi cẩn thận dò xét sắc mặt Tự Cẩm, lúc lâu sau khó được ôn hoà cười cười, "Hi Tần đương nhiên là người có đại phúc khí."

      "Chiêu Nghi tỷ tỷ làm muội muội ngại quá, vạn lần dám nhận." Tự Cẩm vội vàng , tỏ vẻ tiểu nữ nhi ngượng ngùng, "Chỉ trông ngóng người nhà có thể an bình là được."

      Lý Chiêu Nghi nhàng cười tiếng, " mau về , ngày khác tỷ muội chúng ta lại tụ họp."

      "Tần thiếp cáo lui." Tự Cẩm có tiếp câu này trực tiếp cáo từ, mặt mang theo nụ cười thấp thỏm ngượng ngùng, diễn y khuôn nét mặt của tú nữ vừa mới vào cung nhận được ơn huệ thăng cấp, vừa khẩn trương hưng phấn lại hơi có vẻ bất an.

      Chờ Tự Cẩm xa, Cẩm Tiệp Dư mới thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lý Chiêu Nghi nhíu mày : "Chiêu nghi tỷ tỷ, cứ thế buông tha nàng ta sao?"

      Lý Chiêu Nghi gảy gảy móng tay mới làm, thèm nhìn Cẩm Tiệp Dư : "Quý phi nương nương vậy chúng ta cứ làm theo là được, huống chi nghĩ rằng cha của Hi Tần có thể làm tốt chuyện này ư? Trong triều đình có bao nhiêu người tài giỏi mà ai dám nhận làm việc này, nghĩ chuyện này dễ dàng như thế sao? Cũng chỉ có loại người kiến thức hạn hẹp như Hi Tần mới cảm thấy đây là chuyện tốt."

      "Tần thiếp đương nhiên biết chuyện này dễ làm, muội chỉ nghĩ Hi Tần có thể trong khoảng thời gian ngắn từ vị trí Tô Tiểu Y được thăng làm Hi Tần người này hề đơn giản như ngoài mặt vẫn lộ ra. Quý phi nương nương coi nàng ta là gì chẳng lẽ người ta đáng lo lắng? Chiêu nghi tỷ tỷ thử suy nghĩ xem, bao lâu rồi Hoàng thượng vào hậu cung?"

      "Hi Tần còn chưa thị tẩm, có đáng để khó xử nàng ta ." Lý Chiêu Nghi cũng coi Tự Cẩm ra gì. còn chưa nảy nở mà thôi, vẫn là Quý phi nương nương đúng. Đây chẳng qua là Hoàng thượng thích chứng kiến quý phi có thai gây áp lực cho hoàng hậu, cố ý sủng ái thể thị tẩm nhằm ngăn cản ánh mắt của người khác mà thôi.

      Bị Lý Chiêu Nghi mắng trận, trong lòng Cẩm Tiệp Dư rất bực bội nhưng cũng phải cắn răng chịu. Vị phần của mình bằng nàng ta, mặc dù trong lòng cho là đúng cũng dám phản bác. Nghĩ thế nên cũng chỉ cố gượng cười, thêm gì nữa nhưng lại càng cảm thấy vị Hi Tần này tuyệt đối đơn giản. Hôm nay thả hổ về rừng, ngày khác tới lúc Lý Chiêu Nghi hối hận. Nhà mẹ đẻ Quý phi quyền cao chức trọng, dù cho Hoàng thượng tức giận Quý phi cũng phải bận tâm Tô gia, nhưng là nàng ta và Lý Chiêu Nghi có phần phúc tốt như vậy.

      Trước đây Quý phi sai các nàng ra tay đối phó Tô Tự Cẩm, giờ lại kêu họ phải dừng tay. Trong mắt Quý phi bọn họ chẳng qua cũng chỉ là công cụ tay sai mà thôi. Giờ Quý phi có thai đúng là lúc tranh thủ tình cảm nhưng Quý phi lại trơ mắt nhìn Hi Tần chiếm giữ hoàng đế. Còn phải là vì Quý phi cũng biết Hi Tần tuổi thể hầu hạ Hoàng thượng. Thà có người như vậy chiếm giữ hoàng đế, còn có thể phòng ngừa các nàng thừa cơ hội này tranh thủ tình cảm, nhỡ đâu lại có thai. Bao nhiêu là thuận lợi như vậy nên Quý phi đương nhiên phải tận dụng.

      Cẩm Tiệp Dư hiểu ràng, Hoàng thượng có thể nhịn nhất thời nhưng ngày Quý phi sinh còn xa tới mấy tháng, lẽ nào Hoàng thượng có thể chịu đựng mãi ư? Lý Chiêu Nghi chịu tóm lấy cơ hội này nhưng nàng ta lại nghĩ buông tha đơn giản như thế. Chờ đến khi Quý phi sinh con, đến lúc đó càng khó có cơ hội.

      Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng lần trước bị trách mắng rồi nên Cẩm Tiệp Dư cũng biết phải che giấu suy nghĩ của mình, khẽ phụ họa lời Lý Chiêu Nghi , "Vâng, chuyện này tần thiếp nghĩ chưa kỹ, đa tạ Chiêu Nghi tỷ tỷ chỉ dạy."

      Lý Chiêu Nghi đắc ý gật gật đầu, " thôi, phải tới chỗ Quý phi nương nương."

      Cẩm Tiệp Dư theo sau lưng Lý Chiêu Nghi, hơi cúi thấp đầu, ai nhìn thấy nét mặt cương quyết của nàng ta.

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :