1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Hoàn toàn cần thiết bỏ đá xuống giếng.

      " dám, đây là bổn phận của nô tài, mời tiểu chủ." Quản Trường An cười trả lời, lại nhìn sang Cẩm Tiệp Dư, "Nô tài còn có việc phải làm, xin cáo lui."

      Quản Trường An trước dẫn đường, Tự Cẩm theo sát phía sau, ngang qua Cẩm Tiệp Dư nàng cũng nhìn đối phương cái nào, thẳng qua.

      Hoàn toàn cần thiết bỏ đá xuống giếng.

      Sùng Minh Điện là điện chính, nơi hoàng đế vẫn tiếp đãi quần thần. Quản Trường An đưa Tự Cẩm tới điện bên cạnh, vừa vừa chuyện: "Hoàng thượng còn xử lý công việc, tiểu chủ chờ trong thiên điện chốc lát."

      "Vâng." Tự Cẩm khẽ trả lời, hỏi gì thêm, cũng ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu theo Quản Trường An, từ hành lang bên cạnh quẹo vào, thẳng tới thiên điện.

      Thiên điện cạnh Sùng Minh Điện quá lớn, bên trong im ắng, chỉ có hai gã tiểu thái giám đứng canh ngoài cửa. Bọn họ nhìn thấy Quản Trường An liền vội vàng hành lễ, nhàng kéo rèm, Quản Trường An dẫn Tự Cẩm vào.

      Toàn bộ Sùng Minh Điện rộng lớn đại khí, trang nghiêm, đứng ngoài điện cảm thấy khí thế bức người xô tới. vào thiên điện phía tây, Tự Cẩm mới cảm thấy thở phào nhõm. Nhìn hai hàng thị vệ đao cung sẵn sàng chỉnh tề khiến người ta thấy rất áp lực. Vào tây thiên điện, đập vào mắt là màu vàng sáng, biểu tượng của đế vương.

      Tự Cẩm theo Quản Trường An cũng dám nhìn ngó đánh giá chung quanh, càng dám tùy ý lại, nghe Quản Trường An vừa cười vừa : "Tiểu chủ, ngài chờ trong này chút, biết khi nào Hoàng thượng mới tới đâu."

      Ý tứ này chính là kêu nàng ở chỗ này chờ hoàng đế triệu kiến, có chuyện gì đừng lung tung, Tự Cẩm liền gật gật đầu, "Cảm ơn công công chỉ điểm."

      " dám nhận, dám nhận, nô tài xin cáo lui. Ngài có chuyện gì cứ trực tiếp sai mấy tiểu thái giám bên ngoài là được." Quản Trường An cũng có tính toán của chính mình. Trước đây Lý Chiêu Nghi tới mấy ngày liên tiếp, hoàng đế cũng chỉ giữ lại thuốc bổ chứ gặp người. Ngày hôm nay Cẩm tiệp dư và Tô thái nữ cùng nhau đến, Hoàng thượng chỉ tuyên Tô thái nữ yết kiến. ta lại nghĩ tới tình cảnh Hoàng thượng gặp Tô thái nữ trước đây. Tự ta cũng biết chắc vị Tô thái nữ này có phúc khí hay , có thể thăng cấp thượng vị nhưng chỉ cần Hoàng thượng tốt với nàng ta vài phần chính mình phải cung kính với nàng vài phân cũng sai.

      Thấy Quản Trường An cung kính với mình như thế, lại nhớ tới lúc nãy ở bên ngoài ta đối đãi với Cẩm Tiệp Dư đầy lạnh lùng , nàng càng biết thể coi thường người này.

      Sau khi Quản Trường An ra, Vân Thường mới dám vỗ ngực thở phào, vội lấy khăn lau mồ hôi trán. Nàng ta đặt hộp cơm lên bàn bên cạnh rồi quay về đứng sau lưng tiểu chủ, dám tùy tiện lại lại.

      Trái tim Tự Cẩm cũng nhảy thình thịch. Kể từ khi nàng xuyên tới chỗ này rất nhiều lần được nghe Vân Thường và Trần Đức An nhắc đến Sùng Minh Điện, nghĩ tới nàng có thể đặt chân tới chỗ này nhanh như vậy. , trong lòng cũng khá kích động, trong này là địa bàn thuộc về hoàng đế, nàng đoan chính ngồi đó, khóe mắt lại lặng lẽ quan sát toàn bộ trong phòng.

      Trong phòng bố trí khá đơn giản tươi sáng. Chỗ phản nàng ngồi gần cửa sổ, phản bày bàn bằng gỗ tử đàn, bốn góc mạ vàng, biểu lộ xa hoa quý khí. bàn bày ba hộp gỗ, trong có nghiên mực bằng đá, bút viết của Hòang đế đặt cuốn sách, bên cạnh để xấp giấy Tuyên Thành loại tốt nhất. Xem ra chỗ này chính là nơi hoàng đế thường duyệt tấu chương, mài mực viết chữ, Tự Cẩm nghĩ tới đó càng cẩn thận dám nhìn lung tung mấy thứ bàn.

      Chương 55: Mấy kẻ này quả là vô lương tâm

      Nàng bèn nhìn sang chỗ khác. bệ cửa sổ rất rộng đặt chậu trúc Như ý, cái quạt bình thường, đứng thẳng tắp bên cạnh là con sư tử bằng gỗ tử đàn xanh ngọc, kế nữa là ba lò hương. Trong lò đốt than mà chỉ để , đỉnh khắc hoa văn trúc thanh đạm tao nhã.

      Nhìn hết lần, trong lòng Tự Cẩm có nhận định, vị hoàng đế này thích đơn giản, lịch . Trong phòng thiếu đồ vật xa hoa cầu kỳ nhưng cái nào cũng lộ ra phong thái người đọc sách tao nhã.

      Tự Cẩm ngồi thẳng lưng, dám động đây. Trong phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe tiếng chính mình thở. Ngoài cửa sổ, hai nhóm đái đao hộ vệ đứng uy phong lẫm liệt. Bên kia phòng là nơi Tiêu Kỳ xử lý triều chính, gặp mặt quan viên. Trong này chính là trung tâm chính trị của Đại Vực Vương Triều, sao khẩn trương cho được?

      "Các ngươi quá to gan! Dám coi thường tôn trọng lệnh vua, nhìn , nghĩ luật cũ quy định coi luật pháp triều đình như trò đùa. Trẫm ra lệnh được thu thuế ruộng đất, để người dân được thong thả nghỉ ngơi, các ngươi lại dám thu như có gì. Thậm chí còn tự tiện tăng thêm thuế ruộng, giữ lại toàn bộ tiền bạc triều đình cấp để cứu trợ thiên tai tự chia nhau. Quả là gan lớn bằng trời, loạn rồi, các ngươi coi triều đình, coi trẫm, coi luật pháp là cái gì?"

      tiếng thét như sấm sét vọng tới, Tự Cẩm nghe trắng xanh mặt mũi. Giọng Tiêu Kỳ tức giận như sấm sét đầu. Giây phút đó Tự Cẩm cũng có thể cảm giác được trái tim của mình muốn nảy ra ngoài.

      Nàng biết gần đây Tiêu Kỳ rất bận rộn quốc , nhưng cũng nghĩ mọi việc lại khó khăn như thế. Trước đây chuyện nạn châu chấu bị giấu giếm làm nổi giận, nghe ý tứ trong mấy lời này, ngay cả tiền bạc để cứu trợ thiên tai cho dân chúng cũng bị mấy quan viên phía dưới chiếm hết làm của riêng. Lấy tiền , còn dám tăng thuế ruộng dân chúng nơi địa phương gặp thiên tai, phải ép dân chúng tìm chết là gì.

      Biết thế gia Đại Vực Vương Triều lợi hại, nắm giữ triều chính, hoàng đế bất lực nhưng nghĩ tới đến mức này. Hoàng đế Tiêu Kỳ này vui vẻ sao được, chẳng qua là hào nhoáng bên ngoài mà thôi. bảo dưới nghe, lệnh ra ai ứng gì đến thống trị thiên hạ?

      Trong lòng Tự Cẩm sôi trào như sóng thần, ký ức của nguyên chủ dần dần lên. Vài điểm trước đây, nghe mấy lời đó cũng trở nên ràng hơn. Đây quả thực là mang thiên tử lấy lệnh chư hầu, Tiêu Kỳ làm hoàng đế cũng quá nghẹn khuất , còn gì nữa, cả ngày phải nhìn sắc mặt của mấy lão thần thế gia, có khác gì con rối đâu.

      Bên tường vọng tới tiếng tranh cãi ngừng, Tự Cẩm cúi thấp đầu, bao nhiêu năm nay các đại gia tộc thay nhau nắm giữ quyền lực trong triều, dù ép chết Tiêu Kỳ sao chứ? Trong tay, có tiền, dưới có người. Tuyển người tài giỏi cũng phải nhìn gia cảnh, cơ bản đếu bị thế gia nắm trong tay. phân biệt giai cấp cực , dùng người theo chủ quan. Trong tình huống đó hoàng đế muốn có lực lượng quan viên tài giỏi của riêng mình cũng chỉ là trò cười.

      Tình thế này khá giống với thời kỳ sĩ tộc Ngụy Tấn phân tranh trong lịch sử, vua lính cùng vương chung thiên hạ, phải là đùa sao?

      Nếu đúng như thế Tiêu Kỳ quả là đáng thương, trong tay có ai, có gì để thực khát vọng trị quốc an dân.

      Đất đai Đại Vực Vương Triều phần lớn nằm tập trung trong tay mấy đại gia tộc lâu đời, đa số quan viên trong triều cũng do những thế gia này tiến cử. Nguồn thu chủ yếu của Đại Vực Vương Triều là thuế nông nghiệp, đất đai. Nhưng đất đai thuộc họ quản lý, thuế thu được nộp vào ngân khố triều đình có thể được bao nhiêu? Nếu thiên tai ập xuống triều đình phải ra mặt cứu trợ thiên tai, mấy thế gia kia chỉ lo thu chứ chịu chi ra xu. Triều đình phát tiền cứu trợ thiên tai còn bị bọn họ lén lút lấy hết, tức sao được?

      Ngay cả Tự Cẩm cũng càng nghĩ càng giận, mấy kẻ này quả là vô lương tâm.

      Chương 56: Trẫm cố ý

      nghĩ ngợi liền nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập vọng tới. Vân Thường tỉnh táo trước khẽ đẩy Tự Cẩm cái. Tự Cẩm phục hồi tinh thần lập tức đứng dậy, còn đợi nàng ra ngoài đón thấy cửa rèm giống như là bị gió lốc thổi qua, ngay sau đó thấy Tiêu Kỳ mặt tối sầm sải bước vào.

      Hằn vào, nhìn thấy Tự Cẩm sững sờ, ngay sau đó lập tức nhớ ra là do sai Quản Trường An dẫn người vào, tức đến quên luôn.

      Cố gắng kìm cơn tức lại, giờ phút này Tiêu Kỳ làm gì còn tâm trạng vui vẻ với phi tần của mình, mặt tối sầm ngồi xuống. Còn chưa kịp Quản Trường An vội vã chạy vào, "Hoàng thượng, Tạ đại nhân quỳ khấu đầu ngoài điện, nhất định đòi gặp người bằng được, còn van xin người nghĩ lại."

      cần Quản Trường An nhắc, Tự Cẩm cũng nghe ràng tiếng cụng đầu “binh, binh” ngoài cửa sổ.

      Cổ nhân cụng đầu phải là làm bộ mà đụng đầu. Ngoài kia lát đá xanh, chỉ đụng vài cái là máu chảy đầy mặt, chứ phải là hù dọa người ta. Trong cung này dù Tự Cẩm chưa tận mắt chứng kiến nhưng vẫn thường nghe Vân Thường và Trần Đức An kể chuyện về mấy nô tài các cung khác đụng đầu máu chảy lênh láng, bất tỉnh nhân .

      Cho nên nàng nghe tiếp đụng đầu bên ngoài lòng cũng căng thẳng theo, nếu cứ đụng như thế chỉ lát nữa thôi, vị Tạ đại nhân kia sợ là trụ được.

      "Cứ để ông ta đụng, còn muốn giết chết trẫm thành!" Tiêu Kỳ khoát tay hất tung chiếc bàn gỗ tử đàn sạp, mấy đồ bàn gỗ tử đàn cũng bị rơi xuống đất nghe loảng xoảng.

      Bình sứ trắng tinh vừa còn nằm bàn văng vào chân Tự Cẩm...

      Tự Cẩm đau đến nỗi mặt nhăn hết lại, vì cớ gì mà triều thần đánh nhau với hoàng đế nàng lại bị thương chứ?

      Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Tiêu Kỳ cũng sững sờ. Quản Trường An cà Vân Thường đều kinh hãi, Tự Cẩm rơi nước mắt vì đau quá. Nàng ngồi xổm xuống ấn chặt chỗ bàn chân bị thương, Tự Cẩm cũng dám gì, hoàng đế nổi nóng, vạn nhất lấy chính mình làm nơi trút giận phải làm sao bây giờ?

      "Tới đây cho ta coi, có bị thương nặng . Nàng bị ngốc à, sao biết đường mà né ra?" Tiêu Kỳ nghĩ tới mình làm liên lụy người vô tội, hơi khom người bế Tự Cẩm đặt ngồi lên giường, định xem vết thương chân nàng.

      Tự Cẩm rất đau, cái bình kia khá lớn, văng mạnh vào chân như thế đau cần nghĩ.

      "Thần thiếp sao." Có cũng dám , Tự Cẩm phải người ngu ngốc, nàng và hoàng đế chưa có nhiều cảm tình, giờ phút này nào dám vuốt râu hùm.

      "Quản Trường An, lấy thuốc cao tới đây." Tiêu Kỳ cởi giầy của Tự Cẩm ra, còn định tháo tất của nàng nữa.

      Tự Cẩm cũng dám để hoàng đế tháo tất cho, vội vàng buông váy che bàn chân, nhanh nhảu : "Để thần thiếp tự làm, có gì đâu ạ."

      Nghe giọng Tự Cẩm còn run rẩy, hẳn là đau lắm. Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn Tự Cẩm kéo váy giấu kỹ chân mình hiểu ngay nàng lo lắng chuyện gì. khẽ thở dài, nhìn Tự Cẩm : "Trẫm cố ý, nàng cũng cần che giấu nữa, cứ thoa thuốc trước rồi sau."

      Đây là xin lỗi nàng sao?

      Tự Cẩm quá kinh ngạc cho nên quên cả cơn đau, ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ thấy hai mày nhíu chặt, nét mặt căng thẳng tối sầm. Trong lòng nàng khẽ thở dài, làm vị hoàng đế quả là... khó khăn.

      "Thần thiếp tự thoa thuốc." Tự Cẩm cũng dám để Tiêu Kỳ làm, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mấy người bên quý phi lại bắt được yếu điểm để công kích nàng.
      huyen1604, cucai_yunniethuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Ái phi rất đúng


      Quản Trường An bưng chai thuốc tới, Tự Cẩm cầm lấy quay lưng lại, cởi tất để bôi thuốc lên vết thương. Cả bàn chân bị đập, chạm vào liền đau nhói. Vân Thường đứng cạnh giúp đỡ, Tự Cẩm kéo váy lên để Vân Thường bôi thuốc cho nàng.

      Sau lưng nghe Tiêu Kỳ : "Ngươi với ông ta, triều đình bố trí quan viên để trị dân, đạo trị dân như thế nào bảo ông ta viết tấu chương trình lên. Nếu các ngươi có lòng dân của trẫm nghỉ hết , cần các ngươi làm gì?"

      "Dạ." Quản Trường An khom lưng vâng lời rồi lại nhàng lùi ra ngoài.

      Tự Cẩm mang lại tất nghiêm chỉnh rồi lại ngồi ở giường, thở cũng dám thở, khẽ nhắc Vân Thường dọn dẹp mọi thứ. Vân Thường vội ngồi xuống đất rón rén làm dám phát ra tiếng động nào, Tự Cẩm ngồi bên cạnh cũng biết mình nên gì. Mặc dù nàng hiểu về chính trị nhiều nhưng trong đầu nàng cũng có lịch sử phát triển của dưới năm nghìn năm quốc lịch. Mấy kiến thức này cũng nằm trong chương trình học, coi như cũng có chút ít kiến thức.

      Có điều lòng tin có nhưng sao dám lung tung, nhỡ đâu dẫn lửa thiêu thân sao?

      Ngay lúc Tự Cẩm vắt hết trí óc nghĩ xem phải làm gì Quản Trường An lại vào, nàng liền thở phào nhõm.

      Quản Trường An cúi thấp đầu khẽ bẩm, "Hoàng thượng, Tạ đại nhân ngất rồi." Mặt mũi toàn là máu, đáng sợ.

      Tiêu Kỳ mặt càng tối lại, lão thất phu Tạ Hoàn này vào thẳng người, ra lại bị vác , nhìn thế người ngoài biết căn do lại nghĩ là bạo quân thương hạ thần, quả thực đáng giận đến cực độ!

      Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ mặt tối lại cảm thấy rất đáng thương. Thời cổ này, bao nhiêu vị triều thần chết vì can gián vua, dám lấy tính mạng ra để báo hoàng ân, dù sao chết rồi còn được tiếng 'Trung thần' lưu danh thiên cổ. Tục ngữ nước có trung thần lo vong quốc, gia chủ Tạ gia lấy chính tính mạng mình để ép Tiêu Kỳ cúi đầu đây, là quá gian xảo.

      Đều tính cách thư sinh ngoan cường, quả nhiên là vậy.

      Đại khai nhãn giới.

      Nhìn Tiêu Kỳ tức giận giống y như con cóc, ngực thở phập phồng. Nghĩ tới lúc nãy còn muốn tự tay bôi thuốc cho mình, Tự Cẩm thể khoanh tay đứng nhìn. Tiêu Kỳ dù tốt nhưng từ khi hai người gặp nhau lại chưa từng bạc đãi nàng. Nghĩ như vậy, Tự Cẩm trong lòng thở dài, ngoài miệng khẽ : "Tạ đại nhân quả là rường cột nước nhà, vì dân chúng hoạn nạn tiếc lấy máu can gián, là vị đại quan tốt ạ."

      Tiêu Kỳ nghe thấy lời Tự Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn nàng. Quản Trường An đứng bên đầu cúi xuống thấp hơn nữa, trong lòng kinh hãi. Tô thái nữ này quá to gan, dám bàn luận triều chính, quả là chưa biết từ “chết” được viết như thế nào. Vân Thường dọn dẹp sạch mẽ mấy miếng vỡ dưới đất, nghe chủ tử mình thế cũng sợ mất mật, chân nhũn ra suýt nữa làm đổ xuống đất. Tiểu chủ, người đừng có nhiều chuyện thế chứ.

      "Ồ?" Tiêu Kỳ nhìn thoáng qua Tự Cẩm, "Lời Tự Cẩm hình như có chút ý tứ."

      "Thần thiếp thường nghe Tạ gia của Kim Lăng luôn trung thành với triều đình, vì quân phân ưu. ngờ hôm nay lại có vinh hạnh được tận mắt chứng kiến, quả là khiến người ta khâm phục. Quốc gia có hiền thần này là Hoàng thượng có phúc vậy." Tự Cẩm nháy mắt mấy cái cười mỉm .

      Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên vỗ tay cười to, "Quá đúng! Ái phi rất đúng, quốc gia có hiền thần thế này quả nhiên là may mắn của Đại Vực."

      Tự Cẩm mím môi cười, thêm gì nữa.

      Tiêu Kỳ nhìn Quản Trường An, "Tạ đại thần có lòng phân ưu vì nước vì vua, trẫm cảm thấy vui mừng sâu sắc. Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, cẩn tuân lời tổ tiên dạy bảo, dám buông thả chút nào. Nay lại có Tạ đại thần trung thành vì quân phân ưu như thế, chuyện nạn châu chấu sao lại thể giải quyết? Lệnh Tạ Hoàn hỗ trợ xử lý nạn châu chấu, lập án truy xét người chiếm tiền cứu trợ, được làm cho dân chúng nhà tan cửa nát, lâm vào cảnh lầm than."

      "Vâng." Quản Trường An trong lòng kinh hãi, "Vậy Tạ đại nhân..."


      Chương 58: Biện pháp biết xấu hổ như thế



      Tiêu Kỳ nhìn Quản Trường An nghiến răng : "Dùng loan giá đưa Tạ ái khanh hồi phủ."

      "Vâng." Quản Trường An khom lưng lui xuống, trong lòng nổi lên sóng lớn, trước khi ra ngoài ta quay đầu lại nhìn Tô thái nữ cái, chỉ thấy nàng vẫn cúi thấp đầu ngồi ở chỗ đó, tựa như ý chỉ này của Hoàng thượng hề liên quan với nàng.

      Tô thái nữ... Chân nhân lộ tướng đây.

      Sau khi Quản Trường An lui ra, Vân Thường cũng dọn dẹp xong mấy đồ bị vỡ mang ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Kỳ và Tự Cẩm.

      Tự Cẩm có thể cảm thấy Tiêu Kỳ quan sát mình, nàng làm bộ như biết gì cười hỏi: "Hoàng thượng, thần thiếp có cho làm canh măng tươi hầm chân giò hun khói, người có muốn nếm thử hay ?"

      Phát tiết hết cơn giận, giờ bình tĩnh lại quả nhiên thấy đói bụng. Tiêu Kỳ biết Tự Cẩm tránh né chuyện này, muốn nhắc tới chuyện vừa rồi, cũng vội, có thời gian ngồi thêm với nàng chút liền gật gật đầu, "Cũng cảm thấy hơi đói bụng."

      Tự Cẩm liền đứng dậy lấy hộp cơm, nhưng là bàn bị hoàng đế đẩy vỡ, đặt chén đũa vào đâu đây?

      Tiêu Kỳ gọi Đồng Ý vào, lần nữa mang lên chiếc bàn chạm hoa lê. Tự Cẩm mới đem chén bát đặt lên bàn. Tầng dưới hộp cơm còn bày hai ba đĩa thức ăn, cái đĩa đựng lòng ngỗng, cái đĩa đựng chân ngỗng, đĩa khác bày gỏi vịt cuốn.

      Canh nóng thơm lừng, thức ăn khác cũng tươi ngon hấp dẫn. Tiêu Kỳ ăn hết nhẵn, tuy mới chỉ lưng lửng bụng nhưng cũng coi như ổn. Vừa ăn xong, Quản Trường An từ Tạ phủ trở về, bẩm báo Tạ Hoàn vừa về nhà liền tỉnh dậy, cũng Tạ Hoàn lấy cớ thân mình bị thương, có cách nào phân ưu triều chính với hoàng đế.

      Tiêu Kỳ cười lạnh tiếng, Tạ Hoàn sợ, ông ta muốn Tạ gia làm đầu tàu đắc tội bao nhiêu người như thế. Muốn lui ư, đương nhiên Tiêu Kỳ cam tâm để ông ta làm vậy. cười lạnh lùng : "Ban thưởng từ đường Tạ gia, ruộng đất Kim Lăng, bảng vàng danh dự tên gia tộc."

      "Dạ." Quản Trường An lại vội vàng tới Tạ gia tuyên chỉ.

      Tự Cẩm nghe mấy câu này trong lòng khỏi cầu nguyện thay cho Tạ Hoàn. Vốn Tạ Hoàn định lấy cớ bị thương để xin Hoàng đế rủ lòng thương, tránh né án nạn châu chấu và tham ô tiền cứu trợ thiên tai. Nhưng bây giờ Tiêu Kỳ thưởng cho gia tộc họ Tạ thị vinh quang cỡ này, Tạ Hoàn được danh tiếng như thế còn dám chịu làm việc cho hoàng đế sao?

      Người sống đừng vô liêm sỉ quá, nàng đoán chừng Tạ Hoàn tiếp nhận ý chỉ này, dù trong lòng mắng hoàng đế bể đầu cũng dám trốn tránh nữa. Hoàng đế đích thân ban thưởng vinh quang cho gia tộc Tạ thị, đây chính là đại làm vẻ vang tổ tiên, Tạ Hoàn thể và cũng dám từ chối.

      Hoàng đế nham hiểm mưu mô. Tự Cẩm nghĩ nàng chỉ nhắc nhở Tiêu Kỳ, xem đầu óc người ta phản ứng nhanh nhạy cỡ nào, đúng là điển hình thông minh, suy ra ba. Viên đạn bọc đường kia ban ra, vừa quang minh chính đại lại mang mười phần sức mạnh.

      Chuyện nạn châu chấu có liên quan đến nhà Quý phi, hoàng đế hành động thế này là bắt Tạ Hoàn đối nghịch với gia tộc nhà Tô quý phi. Vốn Tạ Hoàn muốn làm. Các sĩ tộc thế gia mặc dù giao tình quá mật thiết nhưng chuyện đại đều thống nhất lòng, cùng chung ý tưởng. Giờ Hoàng đế ưu tiên ban thưởng cho Tạ gia, nhà khác có vinh quang cỡ này. Tạ Hoàn thể trơ trẽn công khai đối nghịch với Hoàng đế.

      Còn chuyện tra xét án tham ô sao, hoàng đế phải trông chờ vào thành ý của Tạ Hoàn. Mặc dù tại thời điểm này e là có nhiều thành ý nhưng nếu có thể khơi thông hẳn con đường sau này thuận lợi hơn nhiều.
      Biện pháp biết xấu hổ như thế, ép bức Tạ Hoàn ra tay, Tiêu Kỳ liền nhìn sang Tự Cẩm bên cạnh, đều là do Tiểu Thái nữ này nhắc nhở đề tỉnh .

      Nàng lời trẻ kiêng kỵ, hay là cố ý đây?

      Chương 59: Nhà nàng ai cũng cứng đầu


      "Ái phi vì trẫm ra ý tưởng có công, nàng muốn thưởng cái gì?" Tiêu Kỳ dịu dàng hỏi Tự Cẩm.

      Tự Cẩm ngẩng đầu lên vẻ mặt mê mang, "Thần thiếp có làm gì đâu, sao dám nhận công lao đòi ban thưởng."

      "Thế hả?" Tiêu Kỳ cũng tin, nhưng nàng muốn nhận thôi , nhìn Tự Cẩm cái, rồi mới hỏi: "Thuốc bổ này là hoàng hậu kêu nàng mang tới phải ?"

      "Vâng, Hoàng hậu nương nương lo lắng cho sức khỏe của hoàng thượng." Giờ phút này Tự Cẩm vẫn nhớ phải tranh công cho hoàng hậu trước mặt hoàng đế, sau này cũng có thể ăn với hoàng hậu.

      "Ừ." Tiêu Kỳ chỉ tiếng rồi thêm gì chuyện này nữa, chuyển sang chuyện khác hỏi: "Ái phi cho trẫm nghe ân oán giữa nhà nàng và Tô gia Khúc Châu xem như thế nào?"

      Tự Cẩm: ...

      Hoàng đế cũng nhiều chuyện như vậy hả?

      Hơn nữa, nhắc lại chuyện này cũng rất kỳ quái nha.

      Nhận thấy cách thức tồn tại và tình thế triều chính của Đại Vực Vương Triều khá rắc rối phức tạp, Tự Cẩm hiểu được chuyện, nàng cần lực lượng của gia tộc. Nhưng trước mắt lực lượng của Tô gia nhà nàng hoàn toàn đáng kể, so với Tô gia Khúc Châu thực là trời vực, cho nên việc quan trọng bây giờ là phải tìm mọi cách làm cho Tô gia nhà nàng lớn mạnh lên nhanh chóng.

      Hoàng đế bất chợt hỏi nàng chuyện này, phải chăng là cũng muốn nắm ân oán nội bộ trong Tô gia, sau đó xem xét tạo cơ hội nâng đỡ nhánh khác của Tô gia, tạo thế cân bằng đối chọi với Tô gia Khúc Châu chăng?

      Giống như để Tạ Hoàn và Tô gia của quý phi tranh chấp?

      Bao nhiêu suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng Tự Cẩm cũng có thời gian nghĩ nhiều, nàng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ mới từ tốn , "Kỳ thần thiếp biết cũng nhiều, dù sao cũng là sau khi ông tổ qua đời, nhà thần thiếp liền bị trục xuất khỏi gia tộc."

      "Trục xuất?" Tiêu Kỳ bắt được chữ quan trọng trong lời Tự Cẩm.

      Tự Cẩm hơi hơi nhíu mày, sau đó mới gật gật đầu, "Quá trình cụ thể thần thiếp cũng biết , chỉ nghe cha thần thiếp trước khi ông tổ qua đời có để lại cho ông cố ít sản nghiệp. Sau khi ông tổ mất, ông cố thần thiếp bị gia chủ dòng chính vu oan hãm hại tỳ nữ. Sau đó thỉnh mấy vị trưởng lão trong gia tộc trục xuất nhà ông cố khỏi gia tộc, gạch tên gia phả. Từ đó nhà thần thiếp liền trở thành Tô gia mà phải Tô gia Khúc Châu."

      đến chuyện này, trong lòng Tự Cẩm liền dâng lên cảm giác chua xót. Cảm xúc đó tràn đến bất ngờ, tựa như chính là chua xót và bi phẫn trong lòng nguyên chủ. Ở thời cổ, bị trục xuất ra từ đường, gạch tên trong gia phả là chuyện cực kỳ nhục nhã. Người cổ đại rất quan trọng dòng tộc, gia thế, bị trục xuất quả là đả kích quá nặng nề.

      Tiêu Kỳ cho người điều tra qua, nghe Tự Cẩm biết nàng láo bèn an ủi: "Nếu như vậy mà người nhà nàng còn có thể đạt thành tựu thế này cũng là quá giỏi rồi."

      Bị dòng chính đuổi ra từ đường, được chia cho chút tài sản ruộng đất nào vậy mà cha của Tự Cẩm còn có thể làm tới chức quan Ngũ phẩm, cũng được coi là kỳ tích. Đặc biệt qua đó thấy , ông cha Tự Cẩm quả là người có chí, có học thức, nếu đổi lại là người khác e sớm suy tàn.

      "Cha thần thiếp kể, hôm ông cố bị trục xuất từng : Phàm là con cháu của nhà này đời đời đểu phải kiêu hãnh tiến lên, được làm tổ tông hổ thẹn. Cha và đại ca thần thiếp đều luôn ghi nhớ trong lòng, giây phút nào dám quên."

      "Đúng như nàng , nhà nàng ai cũng cứng đầu." Tiêu Kỳ chợt nhớ lời Tự Cẩm hôm đó, bất giác cười khẽ.

      Chương 60: Muốn giẫm đạp xấu mặt trong sử xanh


      "Đương nhiên rồi." Tự Cẩm làm ra vẻ cây ngay sợ chết đứng. đến Tô gia nhà nàng cũng quả là cứng đầu kiên trì. chỉ bắt con trai đọc sách mà con cũng chịu dạy bảo, được lười biếng học hành. Nguyên chủ từng đọc rất nhiều sách vở, nếu chính nàng còn thích ứng được với cách chuyện nho nhã của cổ nhân. May mà ký ức nguyên chủ dần dần hồi phục, từ từ hòa hợp chỗ với những ký ức của nàng. Giờ khắc này, Tự Cẩm cũng cảm thấy mình mạnh mẽ tự tin nhiều hơn, còn sợ hãi như trước đây, sợ là bị người ta phát nàng phải là người của thời đại này.

      Ăn cơm xong, chuyện cũng lúc, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm : "Nàng về trước ."

      "Vâng." Cuối cùng có thể về rồi, Tự Cẩm rốt cục thở phào nhõm, vội vã đứng dậy hành lễ cáo lui.

      Sau khi Tự Cẩm , Tiêu Kỳ nhìn theo bóng dáng Tự Cẩm qua cửa sổ, nhớ tới mấy lời nàng hồi nãy. tin nàng vô tình. Dạo gần đây bên nhà Quý phi và Tô gia Khúc Châu có liên hệ chặt chẽ, biết họ mưu tính điều gì. Nhà Quý phi cần thế lực mạnh mẽ chống lưng, Tô gia Khúc Châu vài năm nay liên tục có đại tang, nay cũng cần cơ hội trở về triều đình, hai nhà quả thực ăn nhịp với nhau.

      Nếu Tô gia Khúc Châu trở về triều đình cùng nhà Quý phi liên hợp triều đình, vị Hoàng đế như lại gặp tình cảnh quẫn bách, thỉnh thoảng bị chính đại thần của mình lấy cái chết can gián giống như đùa giỡn, vui vẻ sao được đây?

      Muốn giẫm đạp xấu mặt trong sử xanh, cũng phải xem có đồng ý hay !

      đương nhiên chịu!

      Tô Tự Cẩm rất hợp ý , ngoan ngoãn khéo khéo, chuyện làm việc cũng rất có phong độ, rốt cục là xuất thân từ thế gia, thể tầm thường được. Hơn nữa... Nàng cực kỳ thông tuệ, vừa mới tròn mười bốn tuổi mà có thể nhìn ra tình cảnh quẫn bách của chính mình, cố làm ra vẻ vô tình chứ cố ý, hạ bậc thang cho . Lại nhớ tới trước đây nàng ở hậu cung bị tay sai của Quý phi gây khó dễ mà chưa từng xấu Quý phi chữ nào trước mặt . Lời và việc làm có chừng mực, tiến lui thoả đáng, điểm duy nhất tốt lắm là nàng quá ham mê ăn uống, nhưng chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn cả.

      Có thể dạy dỗ ra người con như vậy, hẳn ông cha nàng cũng phải là những người có bản lĩnh .

      Tô gia Khúc Châu mong muốn xuất sĩ, đương nhiên thể ngồi nhìn Tô gia Khúc Châu và nhà Quý phi liên hợp. Do đó kế sách bây giờ chính là nâng đỡ người nhà Tự Cẩm để chống lại Tô gia Khúc Châu. Chưa biết người nàng có thể gánh vác trọng trách này hay , nhưng trước mắt chưa có biện pháp khác nên vẫn có thể thử lần, nếu đến lúc đó được dừng lại thôi.

      Tự Cẩm khoan khoái trờ về Di Cùng Hiên của mình, cũng biết hoàng đế hạ quyết tâm nâng đỡ nhà mẹ đẻ của nàng. Mặc dù Tự Cẩm cũng có dự định của mình, hy vọng nhà mẹ đẻ có thể mau chóng hưng vượng lên, nhưng nàng cũng nghĩ ra hoàng đế còn nóng vội hơn. Mắt thấy Tô gia Khúc Châu trở lại triều chính, hoàng đế đương nhiên vui khi thấy nhà Quý phi lại được giúp tay.

      Hôm sau, Hoàng hậu nương nương được Hoàng thượng ban thưởng.

      Hoàng hậu nhìn mấy thứ hoàng đế ban thưởng, ngồi cười trong Phượng Hoàn Cung. Nàng ta biết mình nghĩ sai. Hôm qua Hoàng thượng giữ lại Tô thái nữ mà gặp Cẩm Tiệp Dư, điều này cũng đủ để chứng minh Hoàng thượng thích bên phía Quý phi. Nàng ta được ban thưởng, tự nhiên quên Tự Cẩm xuất lực.

      Quý phi có thai danh tiếng vô lượng, lúc này Hoàng hậu lại được ban thưởng, thấy hoàng hậu vẫn được thánh sủng, được hậu đãi như cũ. Bên ngoài biết nội tình nhưng Hoàng hậu biết , mình ra lực đẩy Tô thái nữ tranh sủng quả nhiên là nước cờ hay, như vậy đương nhiên có công lãnh thưởng.

      Hơn nửa tháng sau, Tự Cẩm được thăng làm Thất phẩm Nương tử, lên hai cấp, lại làm cả hậu cung rung động ít.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Hầu mực


      Hoàng hậu nhắc khéo, hoàng đế hạ chỉ, Tô thái nữ hưởng vinh quang. loạt hành động xảy ra, Hoàng đế vẫn rất coi trọng Hoàng hậu, chẳng phải thấy Hoàng hậu coi trọng Tô thái nữ, Hoàng thượng liền thuận theo hoàng hậu thăng cấp cho Tô thái nữ đó sao?

      Tô thái nữ có công lao gì chứ?

      Ồ, chẳng qua là nửa tháng gần đây nàng phụng dưỡng trước mặt Hoàng hậu, được Hoàng hậu nương nương coi trọng, được tiếng là dịu dàng hiền thục.

      Trước kia ít người nịnh nọt Hoàng hậu nhưng được như Tô thái nữ, giờ phải là ... Tô nương tử, thăng hai cấp liền cũng nhiều. Vốn Quý phi có thai là chuyện nóng hổi, phi tần liên tục đến thăm hỏi, thỉnh an. Giờ cửa cung bên Hoàng hậu cũng rất náo nhiệt, vị thế có vẻ cân bằng với Quý phi.

      Hoàng hậu có thể làm cho Tô nương tử thăng hai cấp, chuyện tốt này có bao nhiêu người ngày đêm trông ngóng mong mỏi. Bởi vậy họ liên tiếp đến Phượng Hoàn Cung nịnh nọt hoàng hậu, hy vọng mình cũng có thể nhận được ân sủng này.

      Người trong Phượng Hoàn Cung càng nhiều Tự Cẩm càng dễ thoát thân, nghĩ tới bay lên hai cấp dễ dàng gì. Ngày ngày phải tới Phượng Hoàn Cung chuyện với hoàng hậu, sau đó đến giờ mang theo đồ ăn chuẩn bị ngon lành dâng cho hoàng đế. Ngồi trong Sùng Minh Điện hai canh giờ, hầu hạ hoàng đế ăn trưa, lại trở về Phượng Hoàn Cung báo cáo với hoàng hậu, sau đó mới có thể trở về Di Cùng Hiên nghỉ ngơi.

      Chỉ có nửa tháng thôi, mặc dù thăng hai cấp nhưng thể lực và tinh thần đều rất mệt mỏi.

      Nhớ tới sáng hôm nay nàng từ Phượng Hoàn Cung trở về, hoàng hậu cười với nàng, "Nàng là người có phúc lớn."

      Nhưng phúc khí này từ đâu tới chứ?

      Hoàng đế nâng đỡ hoàng hậu đấu với quý phi, có những lời hoàng đế thể ra, chỉ khéo léo vô tình cho Tự Cẩm nghe thấy. Sau đó Tự Cẩm cũng lại vờ như vô tâm nhắc với hoàng hậu. Hoàng hậu cho rằng mình hiểu được ý vua, muốn đoạt thánh sủng của Quý phi nên mấy lần truyền tin cho người nhà, kêu họ ủng hộ hoàng đế trong triều đình.

      Chính vì lý do này mà Tạ Hoàn xuống phía nam tra xét tiền cứu trợ thiên tai mới thuận lợi như thế.

      Hoàng đế ra chiêu này quả là tinh vi nhuần nhuyễn, có điều nàng biết ngày càng nhiều việc thế này, có khi nào ngày nào đó hoàng đế giết người diệt khẩu đây?

      Vậy nàng chẳng phải chết oan sao?

      nghĩ tới đó, Vân Thường vén rèm cửa vào, vừa cười vừa : "Tiểu chủ, Quản công công đến."

      "Mời vào đây." Vị công công Quản Trường An này Tự Cẩm dám đắc tội ta.

      Quản Trường An bước vào, đầu tiên thỉnh an Tự Cẩm, Tự Cẩm vội : "Quản công công cần đa lễ như vậy, mau đứng lên."

      Quản Trường An cười mỉm đứng thẳng, "Tiểu chủ, Hoàng thượng kêu người sau giờ ngọ tới Sùng Minh Điện hầu mực."

      "Vâng, thần thiếp tuân chỉ." Tự Cẩm vội vàng hành lễ về hướng Sùng Minh Điện rồi mới nhìn Quản Trường An : "Làm phiền công công phải vất vả đến đây."

      " dám nhận lời tiểu chủ , đây là bổn phận của nô tài." Quản Trường An cười, "Nếu tiểu chủ sai bảo gì khác, nô tài xin phép cáo lui."

      "Vân Thường, tiễn Quản công công." Tự Cẩm vội dặn.

      "Dạ." Vân Thường cười đưa Quản Trường An ra ngoài, lúc đến cửa còn kín đáo đưa cho ta hà bao.

      Quản Trường An từ chối nhận, mỉm cười rời .

      Chờ khi Quản Trường An vừa , Vân Thường trở về với Tự Cẩm: "Tiểu chủ, giờ Quản công công chịu nhận hà bao, phải làm thế nào cho tốt đây?"

      Tự Cẩm khẽ thở dài, còn có thể thế nào, giờ Quản Trường An đâu thèm chút tiền này chứng minh ta có mưu tính lớn khác. Người này có thể nhiều năm được hoàng đế trọng dụng giữ lại bên người, thấy là người có thủ đoạn lợi hại. Có điều ta định mưu đồ gì ở nàng chứ?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Nàng ta cảm thấy thế này tốt sao?


      Tự Cẩm lắc lắc đầu, giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, dù sao ngày nào đó biết thôi, nếu những toan tính của Quản Trường An nàng xử lý được, chẳng lẽ ta còn dám ép buộc nàng sao?

      Đến lúc đó nàng cố gắng vài năm, chưa biết chừng cũng có chút địa vị trong lòng hoàng đế, lúc đấy Quản Trường An cũng dám tham lam lợi dụng mình.

      Gần đây quan viên trong triều náo loạn vì vụ châu chấu và tiền cứu trợ, Tạ Hoàn bị hoàng đế cứng rắn lôi đầu ra, lại có nhà hoàng hậu trợ lực bên cạnh, cuối cùng ép buộc Tạ Hoàn ra mặt tra xét chuyện này. Nhưng kết quả cuối cùng Tạ Hoàn có thể mang về cho hoàng đế là gì, ai biết chính xác đâu?

      Tự Cẩm đoán Tạ Hoàn cũng dám đối đầu với mấy sĩ tộc thế gia, cùng lắm tìm vài viên quan , có bối cảnh thí mạng đền tội là cùng. Nếu kết quả là như vậy, nàng cũng có thể biết Tiêu Kỳ tức giận đến thế nào.

      Hầu mực là công việc cực kỳ vinh dự. Từ xưa đến nay trong hậu cung cũng chỉ có Quý phi và Đổng Hiền phi nhận được vinh hạnh đặc biệt này, giờ có thêm nàng được hoàng đế coi trọng. A, đúng, chắc hẳn do nàng có công lao trong việc Hoàng hậu nương nương đối đầu Quý phi, nên hoàng đế ban cho vinh dự này, cũng là cấp thể diện cho hoàng hậu.

      Ai bảo giờ nàng có tiếng là người của Hoàng hậu, lại do tay hoàng hậu nâng đỡ lên, cấp thể diện cho nàng chính là ban vinh quang cho hoàng hậu.

      Chao ôi, nàng ta cảm thấy thế này tốt sao?

      Nhưng mỗi ngày thấy hoàng hậu vui vẻ như thế, hình như đúng .

      Nhưng bản thân nàng cảm thấy rất kỳ quái.

      Sau khi được thăng vị phần Nương tử, Di Cùng Hiên có thêm hai nô tài, cung nữ tiểu thái giám. Rốt cục Vân Thường có thêm người trợ giúp, Trần Đức An cũng phải tự mình quét sân dọn phòng. Sau khi được thăng cấp, Tự Cẩm cảm thấy điểm tốt nhất chính là hai người họ có người giúp việc.

      Bọn họ theo nàng cũng dễ dàng chút nào.

      Tự Cẩm dựa theo quy củ thưởng tên cho nô tài mới tới, tiểu cung nữ gọi là Diện Mi, tiểu thái giám tên là Thuận Toàn. Giờ Di Cùng Hiên của nàng danh tiếng nóng hổi, hai người kia đến đều vui mừng. Có điều giờ Tự Cẩm cũng chưa dám tin bọn họ, ai biết là của người nào đưa vào chứ. Do đó cũng dám cho hai người này thân cận quá. Ý thức cảnh giác của Tự Cẩm khá cao, nàng kêu Vân Thường và Trần Đức An phải kín đáo quan sát cẩn thận toàn bộ hành vi cử động của bọn họ.

      "Tiểu chủ, buổi trưa người muốn ăn chút gì ?" Vân Thường vén rèm vào hỏi. Dạo này Phong công công bên Ngự Thiện Phòng đặc biệt quan tâm đến người của Di Cùng Hiên, giờ tiểu chủ muốn ăn gì, chỉ cần quá phận đều đáp ứng. Ngoài ra còn thường xuyên có những món ăn mới rất ngon do chính Ngự thiện phòng dâng biếu.

      Ăn cơm là chuyện quan trọng, cũng thể qua loa, Tự Cẩm suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc, "Kêu bọn họ làm cháo bí đao, chim cút chiên, rau mầm trộn dầu giấm, thêm cái đĩa tàu hủ ky và bánh bao là đủ."

      "Vâng." Vân Thường ra cửa dặn dò Trần Đức An vài lời rồi vào lại. Nàng ta nhìn thấy Diện Mi vừa từ ngoài cửa bước vào bèn nhìn nàng ta cái gì sau đó lại vào trong.

      Diện Mi nhìn thấy ánh mắt Vân Thường, trong lòng run lên, cúi thấp đầu khẽ khàng về phòng mình. Nàng ta xanh mặt ngồi trong phòng lát, trong lòng nặng trịch như chứa mười lăm thùng nước, cực kỳ lo lắng. Nàng ta biết Vân Thường có nhìn thấy gì hay nhưng kỳ thực nàng ta cũng chưa làm gì hết, mà chính vì thế lại càng thêm sợ hãi.

      Lúc trước nàng ta nên cầu quản cho mình tới Di Cùng Hiên hầu hạ.


      Chương 63: Hiếu kính



      Tự Cẩm nghe Vân Thường chuyện của Diện Mi bèn gật đầu, "Ngươi chịu khó để tâm lưu ý, chỉ cần để nàng ta vào phòng của ta là được. Chuyện bên cạnh ta cũng đừng để nàng ta đụng vào."

      Phim cung đấu xem nhiều rồi liền biết mấy thứ vật dụng bên người như kim chỉ, phấn son, trâm cài đầu … rất dễ đụng tay chân, cho nên Tự Cẩm càng thêm khẩn trương cảnh giác đề phòng.

      "Tiểu chủ cứ yên tâm." Vân Thường vội vàng đáp ứng, nghĩ chút lại : "Nô tỳ cũng cảm thấy Diện Mi hơi kỳ lạ, từ lúc vào đây chưa bao giờ hỏi thăm lung tung, cũng thích tới gần phòng chính, là người thông minh hiểu biết. Tuy nhiên khi nãy thấy nét mặt nàng ta ổn, chắc là xảy ra chuyện gì. Để nô tỳ điều tra thêm."

      "Ừ, những chuyện này giao cho ngươi, ngươi cứ xem thỏa đáng làm ." Tự Cẩm thở dài, gần đây đồ ăn khá ngon nhưng cảm xúc lại suy sụp nên người mới dưỡng béo lên chút lại gầy trông thấy. Ở tuổi này của nàng, mập tròn mới dễ thương ưa nhìn. Vậy mà nàng mặt gầy, người cũng gầy, người chẳng có chút tinh thần, nàng cũng biết phải làm sao. Áp lực tinh thần quá lớn, nàng ăn ít nhưng cũng thấy mập lên, chỉ thấy mình cao hơn, quần áo đều hơi ngắn. Mấy hôm nay Vân Thường lấy vải trong kho mang tới Thượng Phục Cục để may thêm hai bộ đồ mới cho nàng.

      Trong Ngự thiện phòng Nhạc Trường Tín tự mình kiểm tra lại đồ ăn mang cho Di Cùng Hiên lần nữa, trong ngoài đều ổn thỏa mới nhìn đồ đệ Phong Cảnh Minh của mình : "Ngươi tự mình đưa , đừng để người khác chạm tay vào. Mặc kệ đường gặp ai hộp thức ăn này cũng thể rời tay, nhớ chưa?"

      "Vâng, con tuyệt đối ghi nhớ lời sư phụ dặn, nhất định làm hỏng việc." Phong Cảnh Minh nhanh nhẹn đậy nắp hộp đồ ăn lại, vừa định ra ngoài lại nghe sư phụ y : "Mang thêm hộp này nữa."

      Phong Cảnh Minh chớp mắt, cười mỉm bưng lên, y biết thức ăn trong hộp này là sư phụ tặng thêm cho Di Cùng Hiên, "Sư phụ, Tô Nương tử nhất định thích món gỏi cá mè cuốn này."

      Nhạc Trường Tín vỗ đầu Phong Cảnh Minh cái, "Con thỏ chết bầm, dám lung tung như thế? Chúng ta sao biết chủ tử thích ăn cái gì, chẳng qua chỉ dựa theo quy củ làm mà thôi."

      "Dạ, dạ, sư phụ dạy chí phải." Phong Cảnh Minh cười cười ôm đồ chạy.

      Nhạc Trường Tín nhìn theo bóng dáng Phong Cảnh Minh cười ha ha. phải đạo lý này sao, các chủ tử thích ăn gì là chuyện chủ tử, Ngự thiện phòng bọn họ chỉ để ý nấu cơm. Còn những món ăn dâng biếu ư, chẳng qua là làm vài vị mới, dù chủ tử có biết cũng trách cứ, huống chi giờ Tô nương tử lại được hoàng hậu che chở, chắc là có chuyện gì.

      Hoàng hậu cũng tốt, quý phi cũng tốt, Nhạc Trường Tín ta ai cũng cầu cạnh, chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt ta có thể an ổn sống trong cung này. ta hầu hạ trong Ngự Thiện Phòng nhiều năm như thế, đồ ăn của Hoàng thượng đều dựa theo phần lệ làm. Nhưng từ khi Tô nương tử bắt đầu gọi thức ăn đồ ăn đưa đến Sùng Minh Điện cũng có chút biến hóa, người khác thấy được nhưng ta biết ràng rành mạch.

      dám rình việc hoàng đế ăn uống nhưng mình muốn làm tốt công việc cũng phải lưu tâm nhiều hơn chứ. Bên cạnh Hoàng đế là thầy trò Quản Trường An và Đồng Ý, thể moi được chút nào trong miệng họ. Giờ ta chỉ lưu ý Di Cùng Hiên cũng nhận ra vài điều.

      Ha ha.

      Lữ Thăng Vinh vừa lau mồ hôi từ phòng mình ra liền nhìn thấy Nhạc Trường Tín đứng cười ở cửa đối diện, ta bước hai bước qua cười mỉm hỏi: "Lão Nhạc, Tiểu Phong bưng cơm đâu vậy?"


      Chương 64: Chuyện này có chỗ nào đúng?



      "Còn làm gì nữa, mang cơm cho chủ tử chứ sao." Nhạc Trường Tín trả lời câu, tính dùng tiểu xảo thăm dò tin tức, ta đâu. Trước đây Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công thèm nhìn tới Di Cùng Hiên, thời lại nghĩ tạo dựng quan hệ. Tiếc là Trần Đức An của Di Cùng Hiên chỉ đến chỗ ta kêu thức ăn làm hai người kia cực mất hứng, rốt cục trong lòng vẫn nhìn mà thèm thôi. Tô Nương tử kêu đồ ăn là gì chứ, quan trọng là Hoàng thượng lại thích khẩu vị của Tô Nương tử, thấy thức ăn ta làm ngon miệng. Giờ tất cả đồ ăn của Sùng Minh Điện đề do ta làm, chuyện này phải khác rồi.

      Phong thủy luân chuyển, năm nay đến lượt ta.

      Nịnh bợ Quý phi cũng tốt, nịnh bợ Hoàng hậu cũng hay, cuối cùng còn phải là muốn lộ mặt trước mặt Hoàng thượng ư. Trước giờ trong hậu cung hai vị này lo liệu đồ ăn của Hoàng hậu và Quý phi để cho người khác nhúng tay vào, ta bị bọn họ ép buộc đến nỗi sống yên ổn. nay, cũng phải đến lượt bọn họ hâm mộ chính mình, trong lòng Nhạc Trường Tín có biết bao nhiêu vui sướng.

      Cuối cùng cũng có cảm giác vượt trội hơn người. Nhớ ngày đó ai thèm để ý đến Tô nương tử, kỳ ta cũng hẳn coi trọng nàng nhưng ta có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thử lần. nghĩ tới ngược lại khiến ta chiếm được đại tiện nghi, chà chà, ai có thể nghĩ tới có hôm nay đây.

      Lữ Thăng Vinh hé miệng như còn muốn điều gì nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào. Ngược lại Phí Lương Công tới sau, nét mặt hằm hừ nhìn Nhạc Trường Tín rồi , "Lão Nhạc ơi, ông phúc hậu chút nào nha, mọi người đều là huynh đệ, có chuyện tốt đừng có độc chiếm thế chứ, phải sao?"

      Nghe vậy nét mặt Nhạc Trường Tín cũng thay đổi, ngược lại đám đồ tử đồ tôn phía sau ta tức giận bất bình. Người quấy đảo Ngự thiện phòng phải là phòng đầu sao, ngày đó Phí Lương Công ép buộc bọn họ như thế nào đều quên hết chăng?

      Nhạc Trường Tín hút hơi thuốc ung dung , "Mọi người nên tự quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo sương ngói nhà người khác. Lời này ngày xưa là lão Phí ông dạy mà. Ông bảo phòng ăn là nơi quan trọng hơn so với nơi khác, đồ ăn ra vào đều vào miệng chủ tử, nhất định phải cẩn thận. Ha ha, giờ ta càng dám quên lời lão dạy dỗ mà."

      Nét mặt Phí Lương Công khẽ đổi, hừ lạnh tiếng rồi phất tay áo .

      Nhìn theo bóng lưng Phí Lương Công, Lữ Thăng Vinh nhìn Nhạc Trường Tín, "Lão đầu tử ông vẫn còn mang thù, còn nhớ chuyện năm đó nữa?"

      "Lữ ca ca, tiểu đệ dám quên. Năm đó lão Phí đánh ta vài chục roi thừa sống thiếu chết, chẳng qua muốn ta nhớ kỹ những lời ông ta , ông xem có đúng hay ?"

      Lữ Thăng Vinh mặt cũng khó chịu, dừng chút mới : "Đúng vậy, đồ ăn xác thực thể khinh thường."

      Nghe Lữ Thăng Vinh , Nhạc Trường Tín lại hít hơi nhả khói gật gật đầu, "Còn phải sao, giờ Quý phi nương nương có long thai, ta càng dám thất lễ. Bếp của lão Phí kia dù giết chết ta ta cũng dám bước vào bước. Gian bếp này của ta thể so với chỗ của lão ca ca, chẳng qua làm chút đồ ăn cho tần phi bên dưới mà thôi, ông có đúng ?"

      Ha ha, tin ngươi mới là đại đầu quỷ!

      Gần đây Lữ Thăng Vinh cũng cảm thấy kỳ quái. Trước đây tiểu tử Đồng Ý kia đến Ngự thiện phòng cũng thích qua chỗ ta và lão Phí kêu đồ ăn, dạo này lại tới chỗ Nhạc Trường Tín nhiều hơn. ta cũng sai người hỏi thăm, nghe có người nào lung tung trước mặt hoàng thượng, nhưng ràng chuyện này có chỗ nào đúng?

      Chương 65: Có tuệ căn



      Nhạc Trường Tín trơn tuột như lươn, trong miệng chả có lời nào là , muốn từ chỗ ta thăm dò chuyện gì quả thực là khó như lên trời. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan với vị tiểu chủ của Di Cùng Hiên?

      Nghĩ tới đây Lữ Thăng Vinh cảm giác mình sắp điên rồi, mặc dù Tô nương tử của Di Cùng Hiên giờ cũng được vài phần thánh sủng nhưng là căn cơ có, hai là làm gì có chuyện Hoàng thượng theo tiểu Nương tử ăn cơm, đây phải là trò cười lớn nhất thiên hạ sao?

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng thể nghĩ thông suốt, Lữ Thăng Vinh bèn dặn dò đồ đệ của mình là Vương Dương, kêu y phải theo dõi sát sao động tĩnh của Phong Cảnh Minh, ta cũng tin mình tìm được nguyên nhân.

      Chuyện lục đục của nội bộ Ngự thiện phòng Tự Cẩm cũng biết, dù sao nàng cũng chỉ cần ăn cơm ngon, canh nóng, còn ai đưa lên đồ ăn có quan hệ gì đâu. Ở địa vị này Tự Cẩm chỉ biết Ngự thiện phòng chứ biết những phân tranh về lợi ích của bọn họ. Tự Cẩm biết nhưng Vân Thường và Trần Đức An lại biết ràng.

      "Tiểu chủ, món ăn này là Nhạc công công của Ngự thiện phòng hiếu kính người."

      Tự Cẩm nghe vậy liền nhìn món ăn Vân Thường chỉ, thấy ba cuốn màu hồng, trắng, xanh bày rất đẹp mắt trong khay. Món ăn này nàng cũng biết bèn vừa cười vừa : "Gỏi cuốn cá mè hoa làm rất khéo, lâu chưa được ăn món này." xong lại khẽ thở dài, trước đây được Ngự thiện phòng cho ăn no cũng khó khăn, giờ lại chủ động hiếu kính nịnh bợ, cũng đủ thấy trong cung này có địa vị tuyệt đối được.

      Vân Thường cười cười, lại tưởng Tự Cẩm lúc trước ở Khúc Châu mà biết Tự Cẩm cảm thán chuyện trong cung. Nàng ta xắn tay áo chia thức ăn cho chủ tử, vừa làm vừa khẽ : "Nhạc công công nấu rất ngon, nếu tiểu chủ thấy được sau này lại kêu ta làm thôi, tiểu chủ đừng nghĩ nhiều."

      Tự Cẩm liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Thường, giờ Vân Thường chuyện cũng tự tin hơn rồi, "Đừng làm vượt phép tắc, trong cung này quy củ tha người nào cả."

      "Tiểu chủ yên tâm, nô tỳ hiểu mà."

      bữa cơm ăn rất ngon, hết hơn phân nửa cá mè hoa cuốn, cháo bí đao cũng vừa miệng, Tự Cẩm ăn ít, cuối cùng cũng ăn năm sáu miếng tàu hủ ky và bánh bao. Ăn cơm tối xong liền loanh quanh trong phòng, hình như ăn quá no ...

      Lại qua nửa canh giờ, Tự Cẩm liền bắt đầu trang điểm thay quần áo, chải tóc búi song, áo lụa tay ngắn màu hồng phấn thêu hoa ngũ sắc, váy màu hổ phách thêu hàng trăm con bướm và hoa múa dưới trăng, bên ngoài choàng áo màu tím nhạt. mặt chỉ thoa phấn rất , môi đào, tuổi này của nàng cần trang điểm đậm, nhìn rất già.

      Dẫn theo Vân Thường thẳng đến thiên điện của Sùng Minh Điện, Đồng Ý sớm chờ sẵn, thấy hai chủ tớ Tự Cẩm bèn tới đón, khom lưng hành lễ rồi tràng: "Hoàng thượng kêu tiểu chủ đến thiên điện nghỉ ngơi trước."

      Tự Cẩm liền hiểu được ngay, hẳn Tiêu Kỳ lại có triều thần cầu kiến, sợ là có ai ở thiên điện đón nàng, "Làm phiền Đồng công công."

      " dám, mời tiểu chủ." Đồng Ý tươi cười, dẫn chủ tớ Tự Cẩm vào thiên điện, lại tự tay dâng lên trà rồi mới : "Nô tài ở ngoài điện, nếu tiểu chủ cần gì cứ sai nô tài."

      Tự Cẩm gật đầu, Đồng Ý liền lui ra ngoài.

      Dạo này thường vào thiên điện nên Tự Cẩm còn căng thẳng như trước. Đến nhiều nên trong này cũng có vài thứ của nàng. Tựa như bây giờ, nàng lấy giỏ nữ công của mình để trước đây ra. Món nữ công gia chánh này phải cứ có trí nhớ giỏi. Có lẽ nguyên chủ may vá rất khéo tay nhưng cũng bó tay trước vụng về của Tự Cẩm. Nàng cũng viết chữ rất xấu. Nhưng sau vài lần luyện bút lại thấy tiến bộ. Ngay cả Tiêu Kỳ cũng nàng có “tuệ căn” viết chữ thư pháp.

      Nàng cũng hiểu được viết chữ có tuệ căn gì, dù sao mấy lời cao thâm thế Tự Cẩm nghe cũng hiểu.

      Nghĩ tới đây chợt xuất thần, Tiêu Kỳ người này... khiến cho nàng có cảm giác như ngắm hoa trong sương. Để nàng ngồi trong thiên điện này nàng có thể nghe những hoạt động bàn luận của chính điện, rốt cuộc có dự định gì chứ?
      huyen1604thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66: Đáng tiếc trời thuận ta

      Nàng lại tiếp tục thêu đường nước gợn sóng miếng vải trong tay. Vân Thường , quy tắc nhanh nhất để nâng cao kỹ thuật thêu là thêu đường nước gợn sóng đẹp. Nàng cúi đầu nhìn đường thêu vải, nhìn ra đường nước gợn sóng, ngược lại nhìn ra hình núi non.

      Khác nhau quá lớn.

      Vừa đâm vài mũi kim, lại nghe tiếng cãi nhau từ bên chính điện vọng sang. Tự Cẩm từ lúc mới tới đầy kinh hãi lo sợ, chỉ muốn bịt chặt lỗ tai lại, đến bây giờ bình thản như , thấy người cũng cần phải rèn luyện.

      Ít nhất bây giờ nghe các đại thần trình diễn những màn cãi nhau đặc sắc, hề thô tục mà công phu cực kỳ cao thâm, nàng trừ ngưỡng mộ cũng chỉ là ngưỡng mộ. chênh lệch giữa người với người, chính là thiếu mười năm gian khổ học tập nha.

      Xa nhất là cãi nhau vì nạn châu chấu, vì tiền cứu trợ thiên tai bị tham ô. Lần trước nữa vì quan lại ở kinh thành kiêu căng phách lối, vi phạm luật pháp, cãi nhau xem có nên trọng phạt hay ? Còn lần vừa rồi nguy cơ chiến tranh ở biên quan mà cũng cãi nhau ầm ĩ, suýt nữa đánh nhau. biết lần này vì chuyện gì?

      Tự Cẩm lắng nghe rất lâu mới hiểu, lại là vì nguy cơ chiến tranh ở biên quan, rồi tới chuyện chuyển nhân khẩu ở Tuyệt Hộ Quận. Mấy người tranh cãi sôi sục, cơ hồ muốn lôi cả tổ tông nhau ra để , Tự Cẩm nghe mà bất giác giật mình, quên cả việc mình ngồi thêu, đầu óc chỉ nghĩ đến việc chuyển nhân khẩu ở Tuyệt Hộ Quận.

      Đại Vực là đất nước thái bình. Lúc tiên đế còn tại vị phải chống giặc ngoại xâm, đất nước còn chưa yên ổn lại gặp họa nội chiến. Trong mười năm có bảy tám năm nội loạn, có năm sáu châu quận nhà nhà trống bởi vì người trong nhà đều chết hết, ngay cả đứa trẻ cũng còn. Do đó bị người bên ngoài gọi là Tuyệt Hộ Quận. Ở thời cổ đại khi chiến tranh bùng nổ chỉ có dân chúng là chịu cảnh lầm than, nếu năm đó lại gặp thêm họa ôn dịch chuyện nhà tuyệt hậu gặp rất nhiều.

      Sau khi Tiêu Kỳ lên ngôi cho binh lính nghỉ ngơi lấy lại sức, ngăn chặn thảm hoạ chiến tranh, bấy giờ đất nước mới hơi khởi sắc. Nhưng mà những địa phương như Tuyệt Hộ Quận cũng thể phục hồi. Phần lớn đất đai hoang cằn ai trồng trọt, chỉ có cách di chuyển dân từ địa phương khác tới khai hoang trồng trọt. Nhưng sau bao nhiêu tai họa chiến tranh nội lọan, người người trở về cố hương. Vừa từ cõi chết về nên chẳng ai nguyện ý đến nơi xa xôi để bắt đầu lại cuộc sống, đặc biệt tới nơi mà bóng người, lại còn từng kinh qua chiến tranh, ôn dịch.

      Bên kia cãi nhau ầm ĩ, Tự Cẩm cũng trầm mặc. Kỳ theo ý nàng, chuyện này lại là cơ hội tốt vô cùng, có điều để làm được cũng phải cực kỳ công phu. nữ nhân như nàng thể gì về chuyện triều chính. Chuyện lần trước nàng giả ngu tránh cho qua, lần này nếu còn dám ăn lung tung, chưa chắc gặp may như thế.

      Nhưng cơ hội tốt như vậy sao có thể để nó thoát chứ?

      Nếu người nhà nàng ở kinh đô tốt rồi, nguyên chủ có ca ca cũng là người có học thức, ý chí, tính tình kiên nghị, đặc biệt chính trực, trung quân dân. Nếu ca ca làm theo kế hoạch của nàng trong vòng ba năm người nhà nàng nhất định có thể thăng quan tiến chức.

      Đáng tiếc, trời thuận ta.

      Mấy quan lại dòng dõi quý tộc, thế gia này, ai cũng kiêu căng mắt cao hơn đầu, coi ai ra gì. Tiêu Kỳ mới đăng cơ, tuổi tác chưa lớn, căn cơ yếu, bọn ỷ vào hoàng đế có người sử dụng, có nhân tài hiệp trợ nên mới dám phách lối như thế. Nhưng là vị hoàng đế có khát vọng có tự tôn, Tự Cẩm biết Tiêu Kỳ tuyệt đối để người khác áp chế mãi như vậy.

      Tiếng cãi vã bên cạnh dần dần lắng xuống, Tự Cẩm liền ngồi thẳng người, kim thêu trong tay lại tiếp tục lên xuống. Quả nhiên lâu lắm nghe tiếng bước chân quen thuộc về phía bên này, bên ngoài cửa vọng vào tiếng mọi người hành lễ. Tự Cẩm cũng buông vải thêu trong tay, đứng dậy ra ngoài đón.


      Chương 67: Nàng muốn nghe mà


      Tự Cẩm vừa được nửa đường thấy Tiêu Kỳ vào, bước chân khá nhanh thấy là tâm trạng vui. Tự Cẩm căng thẳng chuẩn bị tinh thần dám có chút buông thả nào, vừa định quỳ xuống Tiêu Kỳ nâng lên, " cần đa lễ." dắt tay Tự Cẩm vào, "Đến lâu chưa?"

      "Thần thiếp cũng mới vừa tới lâu." Tự Cẩm giọng rồi tự tay châm trà đặt vào tay Tiêu Kỳ, ở bên kia cãi nhau lâu như thế chắc rất khát nước.

      Quả nhiên Tiêu Kỳ cầm ly trà uống hơi cạn sạch, Tự Cẩm lại vội vàng rót thêm chén, làm nghe Tiêu Kỳ : "Mấy lão đại thần này của Trẫm, nguyên đám mua danh chuộc tiếng, còn lại miệng nhân nghĩa đạo đức mà ai nấy đều làm việc tiểu nhân."

      Mấy lời này khá nghiêm trọng, thấy rất tức giận.

      Tự Cẩm lại dám xen vào, chỉ ngồi xuống trước mặt . Dù sao Tiêu Kỳ mắng xong có chuyện gì. Kỳ cần nàng chuyện, chỉ cần có người ngồi nghe , lại ra bên ngoài là được.

      Tiêu Kỳ mắng mới thấy tâm trạng thoải mái hơn, nhìn miếng vải trong tay Tự Cẩm, mặt xiêu xiêu vẹo vẹo biết là thêu hình gì. nhìn sang bèn cười trêu: "Nàng luyện thêu như thế này biết ngày tháng năm nào mới có thể thêu được cái hà bao đây."

      Tự Cẩm nghiêm trang : "Chỉ cần có lòng kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim. Thần thiếp mỗi ngày đều luyện tập, thêu được thôi."

      Tiêu Kỳ nghe vậy sững sờ lại lập tức thở dài, "Ngay cả như nàng đều biết phải có lòng kiên nhẫn, có nghị lực, trẫm thân là vua của nước lẽ nào chút nhẫn nại này cũng có sao?"

      Tự Cẩm: ...

      Chuyện này có quan hệ gì với nàng chứ?

      Nhưng nghe như vậy cũng rất có lý, nàng biết vào những lúc như thế này dù hiểu gì cũng phải vài lời an ủi dễ nghe, vội : "Hoàng thượng là vị vua vĩ đại, lòng luôn lo lắng cho dân chúng, quân ân bao trùm thiên hạ, chút việc này tính là gì chứ. Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt giải quyết."

      Tiêu Kỳ nheo mắt nhìn Tự Cẩm, chỉ thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang, giống như nàng tin tưởng có gì làm được vậy. Chưa từng có người nào có lòng tin như thế đối với . Từ khi bắt đầu đăng cơ bị trói buộc bởi những xiềng xích gông cùm của sĩ tộc thế gia, giây phút nào có thể làm việc theo ý mình.

      Nghĩ tới đây, khỏi ra vài lời lòng, "Ai nấy đều nghĩ bốn bể giàu có kia đều là của trẫm, lại biết trẫm... Kỳ cũng là bị người chế trụ. Đất đai thiên hạ này trong tay trẫm có mấy phần chứ? Cứu trợ thiên tai, bảo vệ biên quan, giúp đỡ lưu dân, an trí nạn dân, uổng công trẫm có thiên hạ mà lại có tiền để làm gì, là trò cười."

      Đất đai phân chia đồng đều, phần lớn nằm trong tay các thế gia, tiền thuế thu được từ phần còn lại đủ chi dùng. Hoàng đế lấy trứng chọi đá, ngày trôi qua quả nhiên nghẹn khuất. vi hoàng đế có tiền uy quyền có thể mạnh bao nhiêu, đầu có thể ngẩng cao ư?

      thể!

      Trong hậu cung này, Hoàng hậu và Quý phi kiêu căng cũng là do có gia tộc cường đại chống lưng, hoàng đế ràng thích các nàng nhưng vẫn phải đối xử chu toàn cả hai bên, cũng đáng thương.

      Có điều biết biết nhưng Tự Cẩm cũng dám gì, vì nàng có chỗ dựa.

      Đối với những lời này của hoàng đế, Tự Cẩm cảm thấy áp lực như núi. Người như Tiêu Kỳ dễ dàng lòng mình. E là mấy ngày nay bị uất nghẹn triều đình, giờ mới bộc phát ở chỗ nàng.

      Nàng muốn nghe mà

      Chương 68: Cứ để ông ta đốt nến đứng chờ thôi!


      Trong đầu Tiêu Kỳ bây giờ chỉ nung nấu chuyện chuyển khẩu của Tuyệt Hộ Quận. Chuyển khẩu là việc ai nấy đều thích, nhưng họ lại oán trách mấy quan lại kia mà cứ đổ lên đầu chửi mắng , kêu hoàng đế là hôn quân, ban lệnh này ra khiến dân chúng phía dưới lầm than, cốt nhục chia lìa. Nhưng dân chúng có biết đâu, chuyện này phải do mình quyết định.

      Tiêu Kỳ trầm mặt xoay người tới thư án duyệt tấu chương. Tự Cẩm nhớ ra mình tới đây để hầu mực bèn vội vàng qua, cầm lấy thỏi mực, thêm chút nước nhàng mài. Trong phòng trở nên an tĩnh lại, Tự Cẩm dám gì, Tiêu Kỳ bụng đầy tâm cũng buồn mở miệng. Chỉ có hương trầm thơm dần dần tản ra trong khí.

      biết trải qua bao lâu, tay Tự Cẩm mỏi nhừ, nâng nổi lên nữa mà tấu chương đưa đến tay Tiêu Kỳ vẫn ngày nhiều hơn. Quản Trường An chạy tới chạy lui mấy lần đổi tấu chương, thấy sắc mặt Tiêu Kỳ càng ngày càng tối sầm lại, đen đến nỗi có thể so với mực trong nghiên bút.

      Nhìn nét mặt lúc xem tấu chương cũng có thể nhìn ra được, nhất định nội dung trong tấu chương làm rất khó chịu. Đứng chỗ này, Tự Cẩm cảm giác như mình vào địa ngục. Việc tao nhã lịch , hồng tụ thêm hương vậy, sao đến lượt nàng lại khó khăn đến thế chứ?

      Ngay lúc Tự Cẩm thất thần suy nghĩ, rèm cửa lại bị kéo ra, Quản Trường An liếc mắt sang thấy bóng dáng Đồng Ý loáng lên cái. ta quay đầu lại thấy Hoàng thượng còn mê mải xem tấu chương bèn nhón chân lặng lẽ ra ngoài.

      Đồng Ý vừa nhìn thấy Quản Trường An ra vội vã chào đón, "Sư phụ, Lý đại nhân đứng hầu hai canh giờ, ngài xem…?"

      Quản Trường An cau lông mày lại, nét mặt cực kỳ khó nhìn, liếc Đồng Ý hỏi: "Lý đại nhân có lộ ra chuyện gì ?"

      Đồng Ý lắc lắc đầu, "Cũng , có điều ông ta đứng chờ khá lâu rồi bèn hỏi thái giám xem khi nào Hoàng thượng mới cho triệu kiến ông ta."

      Quản Trường An hừ tiếng trong lỗ mũi, nhưng rốt cục cũng dám tự quyết định bèn nhìn sang Đồng Ý : "Ngươi với Lý đại nhân, Hoàng thượng rất bận rộn, kêu Lý đại nhân cố gắng chờ thêm chút nữa, ta vào bẩm báo với Hoàng thượng."

      "Vâng." Đồng Ý vội vàng đáp lời, nhìn sư phụ thêm câu, "Sư phụ, vậy Lý đại nhân..."

      Quản Trường An nhìn Đồng Ý, "Quản ông ta là ai chứ, chúng ta chỉ trung thành với Hoàng thượng." Lý đại nhân là cha của Lý Chiêu Nghi sao đây, ta lại nhìn sắc mặt Lý Chiêu Nghi sống qua ngày.

      Đồng Ý cũng dám hỏi lại , quay người liền truyền lời.

      Quản Trường An trong lòng chửi Lý Cùng Quang thậm tệ nhưng cũng dám tự quyết bẩm báo, đành phải hít hơi sâu nhấc chân vào.

      Tự Cẩm thấy Quản Trường An lại vào nhưng nhìn Hoàng Thượng mà vẫn đứng nghiêng đầu mài mực, nghe Quản Trường An khẽ : "Hoàng thượng, Lý đại nhân còn chờ bên ngoài."

      "Để ông ta chờ." Tiêu Kỳ cũng ngẩng đầu, "Chỉ giỏi nịnh người, nịnh bợ mà tưởng là trung thành. Trẫm khinh thường!"

      "Dạ." Quản Trường An cũng dám thêm gì nữa, lại đứng im bên như cây cọc gỗ, trong lòng cũng vô cùng lo sợ. Càng ngày càng khó đoán những tâm tư suy nghĩ của Hoàng thượng. Đăng vị lâu, càng thêm uy nghiêm nhưng đại thần trong triều vẫn cứ coi Hoàng thượng như vị vua mới lên ngôi, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

      Trong đầu Tự Cẩm vẫn suy nghĩ cầu vừa rồi của Tiêu Kỳ, chỉ giỏi nịnh người, nịnh bợ mà tưởng là trung thành. Lời này nghe qua tưởng vô nghĩa, là chỉ mấy người chỉ giỏi nịnh bợ luồn cúi, lấy nịnh nọt tỏ lòng trung thành, muốn tâng bốc người khác mà tỏ ra mình có trí tuệ. Nếu gặp vị hôn quân, tất nhiên lấy được lòng hoàng đế, khiến ông ta rất vui mừng. Ngờ đâu gặp đúng Tiêu Kỳ, vị minh quân. Vị Lý đại nhân kia vỗ mông ngựa nhưng lại đạp lên vó ngựa, khiến cảm thấy vô cùng khinh ghét.

      Cứ để ông ta đốt nến đứng chờ thôi!

      Chương 69: Người này quả là... Khốn khiếp!


      Mặc dù Tiêu Kỳ lời này, nhưng ràng tâm trạng rất vui, bút viết trong tay cũng dừng lại. Đôi mắt hổ nhìn lên chồng tấu chương dần dần nheo lại, nồng nặc sát khí, nhưng u ám này cũng biến mất rất nhanh chóng. Tự Cẩm đứng bên cạnh nhìn kinh hồn táng đảm, tay mài mực cũng run lên.

      lòng phải là nàng nhát gan, mà nàng ở trong này được chứng kiến hình ảnh khác của hoàng đế như vậy, có khi nào bị diệt khẩu đây?

      "Nàng cũng nghỉ ngơi chút ."

      Tự Cẩm đầu tiên là sững sờ, sau đó mới hiểu được Tiêu Kỳ với nàng. Cánh tay cũng thấy nhức mỏi lắm rồi bèn vội vàng buông thỏi mực trong tay xuống, ngoài miệng còn : "Thần thiếp hề mệt mỏi." Mài mực cho hoàng đế mà còn dám kêu mệt, có phải là thấy sống quá dễ dàng ?

      Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn Tự Cẩm cái, Tự Cẩm bị ánh mắt nhìn như thế lập tức tim đập thình thịch như đánh trống, vội vàng quỳ xuống. Nàng biết Tiêu Kỳ nhận ra nàng dối. Im lặng hồi, Tự Cẩm vội vàng tươi cười thêm câu, "Dù có mệt thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện."

      Tiêu Kỳ cười nhạo tiếng, hình như nhớ ra chuyện gì : "Ngay cả nàng cũng dám trước mặt trẫm, huống chi người khác."

      Tự Cẩm cả kinh, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, "Thần thiếp dám lừa gạt Hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội. Thần thiếp đều là , thần thiếp thấy mệt khi được hầu mực cho Hoàng thượng. Dù tay có mỏi nhưng lòng thần thiếp rất hạnh phúc."

      Tiêu Kỳ đứng dậy khom lưng nâng Tự Cẩm lên, "Đứng lên , trẫm... Cũng có ý trách nàng."

      Tự Cẩm thở phào nhõm, sau lưng lại lạnh toát mồ hôi.

      "Quản Trường An."

      "Dạ có nô tài."

      "Ngươi với Lý Cùng Quang, chuyện ông ta đề nghị trẫm đồng ý, nếu ông ta thích quỳ cứ việc quỳ , tùy ông ta thôi!"

      "Vâng." Quản Trường An đáp tiếng rồi lại vội vàng lui ra ngoài.

      Tự Cẩm thở cũng phải nén lại, thấy Tiêu Kỳ sang sạp lớn bên kia, nàng cũng mau chóng theo, nghĩ hồi lại vòng sang phòng trà, pha bình trà mang tới. Hương trà thơm thoảng tỏa vào trong gian. Tự Cẩm thừa dịp pha trà bình tĩnh lại. biết Lý Cùng Quang cầu chuyện gì mà lại khiến cho Tiêu Kỳ tức giận như thế, thiếu chút nữa còn làm liên lụy chính mình cũng xui xẻo theo, nàng ở chỗ này ghi khoản nợ cho vị đại thần Lý Cùng Quang chưa từng gặp mặt kia.

      Tự Cẩm hai tay nâng khay trà mang trà ngon vừa pha vào nhìn thấy Tiêu Kỳ nằm nghiêng người dựa vào gối mềm, đôi mắt khép hờ như nghỉ ngơi. Nàng bước , đặt ly trà lên bàn, cất khay trà rồi lại ngồi xuống đối diện . biết khi nào Hoàng đế mới để cho nàng về Di Cùng Hiên đây, là nhớ thời gian tự do khoái hoạt ở Di Cùng Hiên quá.

      "Trẫm muốn điều cha nàng vào kinh, nàng thấy được ?"

      "Ôi?" Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ đột nhiên làm giật mình, sau đó mới hiểu được gì, lập tức vui mừng lộ nét mặt, " ?" Nhưng lời vừa xong cảm thấy vui mừng của mình quá nhanh, hình như tốt lắm. Cha được vào kinh đương nhiên là tốt, ít nhất nàng cũng còn có chỗ dựa, giống như bây giờ người nhà ở xa ngàn dặm, dù có chuyện cũng thể hỗ trợ, nước xa cứu được lửa gần.

      Tiêu Kỳ thấy nét mặt Tự Cẩm lộ vui mừng, ngay sau đó hình như lại nghĩ ra mình vui thế thỏa đáng lắm, trong nháy mắt thu lại vẻ tươi cười, có điều nhìn dáng vẻ kia cũng biết là rất vui, bất giác cũng mỉm cười.

      "Ái phi nghiêm mặt như vậy, thích sao?"

      Người này quả là... Khốn khiếp!
      huyen1604thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :