1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Quá mất mặt uy phong tổ tông!


      bữa cơm ăn ấm áp cả người, thêm chút cay của ớt làm đỏ mắt. Tiêu Kỳ bị vị cay này làm cho mắt đỏ lên, miệng lưỡi bỏng rát nhưng chỉ qua lát hết.

      Tự Cẩm ngồi cạnh bên cũng mặc kệ , nàng biết trong lòng hoàng đế khổ sở nhưng chuyện đó nàng dám nhắc đến chữ. Nàng chỉ ngồi đó gắp những miếng ngon cho , tiện thể kể vài chuyện xưa thú vị mà phần lớn là chuyện do ký ức của nguyên chủ còn sót lại, có liên quan đến nàng ta lúc còn ở nhà.

      "Tỉnh Khúc Châu là nơi địa linh nhân kiệt, dân chúng an bình, người tài giỏi xuất lớp lớp, hóa ra nàng cũng sinh ra ở chỗ rất tốt." Phục hồi tinh thần lại, Tiêu Kỳ mới cảm thấy những hành vi của mình vừa nãy chẳng có ý nghĩa gì. Đường đường vị đế vương mà khó chịu vì những chuyện đâu. Nhìn Thái nữ bé ngồi đối diện, thấy giận cũng chẳng dám kêu oan ức, còn phải tìm chuyện dỗ vui, ngay cả chuyện nhà nàng ngày xưa cũng lôi ra .

      Trong bất giác nghĩ, người ngốc nghếch như thế còn biết vòng dỗ mình, vậy mà nam tử đại trượng phu như lại bị đánh bại bởi mấy chuyện cỏn con này sao?

      Nhất định được!

      Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cũng mở rộng thấu hiểu, muốn vài câu cho bớt căng thẳng bèn nhìn Tự Cẩm: "Năm xưa nàng ra ngoài đạp thanh mà gặp được tài tử nào hợp ý sao?"

      Từ xưa chuyện về tài tử giai nhân lưu truyền rất nhiều, nghe nàng kể chuyện chắc cũng từng ra bên ngoài dạo chơi tham gia lễ hội.

      "Thiếp có dự hội Đạp thanh, cũng thấy tài tử phía xa, có điều tuyệt đối dám gọi là tài tử. Năm đó thần thiếp với mẹ, Trạng nguyên hội Khúc Châu là ông lão râu tóc bạc phơ, khiến cho thần thiếp bị ám ảnh với hai chữ tài tử."

      "Ha ha ha..." Tiêu Kỳ cười phá lên, nhìn Tự Cẩm khuyên bảo, "Cũng được vơ đũa cả nắm, tuổi như vậy còn có thể đọc sách đoạt danh hiệu Trạng nguyên dễ chút nào đâu."

      "Vâng, vâng, Hoàng thượng thương dân như con mà, nhưng hồi đó thần thiếp còn cũng chỉ coi như chuyện cười mà thôi." Tự Cẩm thấy rốt cục cũng cười rồi, trái tim lơ lửng nãy giờ mới coi như đặt xuống.

      "Khúc Châu..." Tiêu Kỳ bất chợt nhìn Tự Cẩm, "Nàng xuất thân từ Tô gia Khúc Châu?"

      "Thiếp cũng dám trèo cao." Tự Cẩm bĩu môi .

      "Ồ?" Tiêu Kỳ thấy nét mặt Tự Cẩm được vui lắm, chau mày, "Sao lại thế?"

      Tự Cẩm múc cho Tiêu Kỳ hơn nửa chén canh phù dung, cũng múc cho mình chén rồi mới trả lời: "Đại Vực có bốn nhà, Lý gia Lũng Tây, Tô gia Khúc Châu, Vương gia Kỳ Dương, Tạ gia Kim Lăng. Dù nhà thần thiếp cũng mang họ Tô nhưng phải là dòng chính của Tô gia Khúc Châu. Nghe cha thiếp từ thời ông tổ vốn là nhà, sau đến thời ông cố ngày càng bất hòa với dòng chính, đến đời thần thiếp còn gì liên quan với Tô gia Khúc Châu nữa." đến đây hơi dừng lại, "Ông tổ thần thiếp vốn là dòng thứ."

      Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nhắc chuyện chính, thứ hiểu ngay, khẽ nhíu mày: "Nếu vậy nhà nàng cắt đứt hoàn toàn quan hệ với dòng chính sao?" Cũng quá quyết đoán , phải ai cũng có quả quyết này bởi vì nếu được dòng chính Tô gia Khúc Châu chiếu cố nâng đỡ tiền đồ vô lượng.

      Tự Cẩm cũng biết lý do, nhưng vị Hoàng đế Tiêu Kỳ này cũng chẳng dễ bị lừa, nghĩ lát vẫn cứ nên thẳng: "Chắc do người nhà thần thiếp ai cũng cứng đầu."

      Tiêu Kỳ nghĩ tới Tự Cẩm, bình thường nhát gan như thỏ, thế mà cũng dám kêu là cứng đầu sao?

      Quá mất mặt uy phong tổ tông!
      cucai_yunniethuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: ngày nào đó cho ngươi leo cao


      Nhắc tới chuyện này, Tự Cẩm cũng chỉ còn chút ký ức mơ hồ với nguyên chủ. Giống như ảnh chụp mặt giấy trắng, lờ mờ ràng. Nhưng chính nàng biết dưới mặt giấy trắng kia là những chuyện ràng rành mạch.

      biết có phải vì yến hội Tết Trung thu sắp tới mà khiến nàng cảm thấy rất áp lực, đêm ngủ ngon, trở mình trằn trọc. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh có rất nhiều khuôn mặt dần ra mặt giấy. Những người đó từng thuộc về cuộc sống của nguyên chủ, tựa như dòng nước suối từ từ chảy vào trong đầu nàng.

      Vì chuyện này đến quá đột ngột nên đầu óc Tự Cẩm cũng loạn hết cả, làm được việc gì ra hồn. Tuy nhiên nàng cũng dần dần hiểu được vài nguyên tắc. Vương triều Đại Vực cũng khá giống với vài triều đại cổ có tầng lớp sĩ tộc thế gia. Chà chà, thời đại này, hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt các đại thế gia. Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy mình xuyên tới đây cực kỳ thê thảm, giờ lại còn thêm hoạ vô đơn chí.

      câu tổng quát, bảy, tám phần đất đai thiên hạ này đều nằm trong tay thế gia. Hoàng đế muốn tiền có tiền, muốn đất có đất. Thời đại này, thuế đất đai chính là nguồn thu lớn nhất, đảm bảo quyền lực của địa phương. Cho nên ở triều đình, mình Hoàng đế cũng phải là lệnh trời.

      So ra quá thảm.

      Khó trách hôm nay sắc mặt tốt, chắc triều đình bị chọc tức, về hậu cung lại bị phi tần tính kế, người đàn ông nào nhịn được đây.

      Nhưng hoàng đế bất chợt hỏi nàng thế nàng cũng dám trả lời tùy tiện, phải suy nghĩ cẩn trọng mới dám .

      Từ trước đến nay hai dòng chính thứ vốn luôn bất đồng. Đại tộc nhiều đời như Tô gia Khúc Châu cũng tránh khỏi xảy ra mấy việc được vẻ vang như thế. Sau khi ông tổ qua đời, bên nhà Tô Tiểu Y bị dòng chính ruồng rẫy, dần dần bị coi như người ngoài. Dù như vậy, cha của Tô Tiểu Y cũng dựa vào năng lực của mình làm được đến vị trí Ngũ phẩm Tri châu. Vì vậy khẳng định người này rất có ý chí và tài năng.

      Lúc này nếu có thể nâng lên dòng thứ Tô gia đối chọi với dòng chính khốn cảnh của triều đình có thể được hòa hoãn vài phần.

      Hừ! triều đình giờ toàn mấy lão thất phu, ai ai cũng lấy mấy lễ nghi trung hiếu để áp đảo , coi như tượng gỗ chắc?

      Trong lòng nghĩ ngợi như vậy nên Tiêu Kỳ thấy thư thái hơn. Tuy dự tính như thế nhưng cũng phải điều tra xem người Tô gia có bản lĩnh để nâng đỡ hay , nếu ra hồn dựa vào càng thêm xúi quẩy!

      Tự Cẩm biết những lời mình khiến Tiêu Kỳ nảy sinh suy nghĩ đó, nàng cũng biết, từ hôm nay, từ lúc này, vận mệnh của nàng vỗ cánh từ từ bay lên.

      Hôm nay chưa có bản lĩnh trèo cao, ngày nào đó cho ngươi leo cao!

      Tiêu Kỳ có thể để cho quý phi và hoàng hậu đối chọi gay gắt chính là vì để kìm chế hai nhà Sở gia và Tô gia. Thực lực của mình bây giờ làm gì được bọn họ, vậy để họ đấu với nhau, là ngư ông đắc lợi.

      Làm vị hoàng đế, muốn tiền có tiền, muốn người có người, lên triều còn phải nhìn mặt mấy lão già, mở miệng trung hiếu, khép miệng hô nhân nghĩa, lời nào lời nấy đều đào hố cho rơi xuống, khiến cho , đứng đầu thiên hạ mà thể làm gì được.

      Cùng lúc đó, hoàng hậu ngồi ngay ngắn trong Phượng Hoàn Cung, nhìn Từ Tam Sơn quỳ trước mặt mình, "Ngươi chứ?"

      "Vâng, nô tài mất nhiều sức lực điều tra, đích thực tra ra chỗ quý phi e là cũng có tin vui." Từ Tam Sơn là người của Sở gia, là nô tài hồi môn của Hoàng hậu nương nương. Nhà y mấy đời đều là nô bộc của Sở gia. Hoàng hậu có thể trong cung sống an ổn đến nay, thể bỏ qua công lao của Từ Tam Sơn. "Nương nương, được để quý phi sinh con trai đầu, nếu quý phi sinh con trai chính là hoàng trưởng tử, Tô gia áp chế lên đầu Sở gia ngay lập tức. Hoàng thượng lại sủng ái quý phi, chuyện sau này khó mà , mong nương nương nghĩ lại."

      Chương 47: Tới nước này giá nào cũng làm!


      Trước tiên là tin Tiền tài tử có thai, ngay sau đó quý phi lại báo tin vui. Trong vài ngày ngắn ngủi, cả hậu cung bỗng như thay đổi... An tĩnh lại!

      Yên tĩnh!

      Chính xác như vậy.

      yên tĩnh này làm Tự Cẩm rất lo lắng, cả ngày núp trong Di Cùng Hiên, ra cửa bước. Ngay cả Vân Thường và Trần Đức An cũng được nàng dặn dò dặn dò lại, được để người khác tính kế chôn cùng.

      Nhưng mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tự Cẩm nghĩ rất tốt đẹp, giờ phẩm cấp của nàng cao, mỗi ngày cần vấn an Hoàng hậu nương nương, chỉ cần núp trong Di Cùng Hiên ra khỏi cửa mọi đại cát. Nhưng đời này, phải ngươi cứ trốn mà trốn được.

      Hoàng hậu nương nương ban thưởng như nước chảy tới Di Cùng Hiên, Tự Cẩm muốn an phận cỡ nào cũng vô dụng.

      Nhìn đầy bàn đồ trang sức, vải vóc, vật trang trí rực rỡ, món nào cũng tinh xảo quý giá, Tự Cẩm tức giận ngồi giường gần cửa sổ. Mấy thứ đó giống như kim châm vào lòng nàng, đâm vào tim nàng làm cho nàng thở được.

      Hoàng hậu ép nàng rời núi!

      Nàng hiểu tính toán của Hoàng hậu.
      Tiền tài tử có thai lại bị Quý phi hãm hại mất thánh tâm, giờ tự mình ở Kính Nguyệt Hiên cẩn thận dưỡng thai. Nếu phải Hoàng hậu muốn mượn đứa bé trong bụng Tiền tài tử chống lại cái thai của Quý phi, chỉ sợ thai nhi của Tiền tài tử sớm giữ được.

      Quý phi làm sao để cho Tiền tài tử sinh ra trưởng tử của Hoàng thượng, may là Hoàng hậu quyết tranh hơn thua với Quý phi nên ra sức che chở Tiền tài tử, nàng ta mới có thể sống yên ổn thế này.

      Quý phi là quý phi, phẩm cấp thể cao hơn nữa. Sau khi sinh con trai Hoàng thượng thưởng gì cho nàng ta? Nếu thể thưởng nữa, có phải đổi vị trí Hoàng hậu và Quý phi ?

      E là Hoàng hậu nghĩ tới chuyện đó mới như đứng lửa, như ngồi than. Nếu nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu gây thêm rắc rối cho nàng ta chưa chắc hoàng hậu lo lắng đến thế. Nhưng nhà mẹ đẻ nhiều chuyện, Quý phi lại có thai, vị trí của nàng ta tràn ngập đe dọa. Đại Vực Vương Triều phải là có Hoàng hậu bị phế truất.

      "Tiểu chủ, giờ phải làm sao đây?" Vân Thường gấp đến muốn khóc, Hoàng hậu nương nương ép tiểu chủ đấu với quý phi, thế này phải là coi tiểu chủ nàng ta như công cụ tranh sủng hay sao?

      Lúc Quý phi chưa mang thai bọn họ còn phải vòng qua, bây giờ lại có thai, ai dám chọc giận chứ?

      Trần Đức An nghe vậy bật dậy, người trước giờ vốn ít như ta bây giờ cũng phải mở miệng: "Tiểu chủ, nhất định người được làm theo ý Hoàng hậu nương nương, nếu chọc giận Quý phi, ai bảo vệ người được."

      Quý phi có thai hay là tiểu phi tần được Hoàng thượng sủng ái vài phần, ai quan trọng hơn?

      Là Tô gia của Quý phi hay là nhà mẹ để tiểu chủ lợi hại?

      Kết quả cần nghĩ.

      Hoàng hậu quá độc ác, lời này cũng chỉ dám để trong lòng chứ dám .

      Tôn thái nữ ngồi ngẩn ra.

      Vừa rồi lòng Tự Cẩm yên, bây giờ gần như chết lặng, ngắn ngủi có nửa tháng mà nàng bị Hoàng hậu xoay như chong chóng, tựa như miếng thịt cho người ta nướng sao tùy thích.

      Hoàng hậu muốn tự ra tay, bị Hoàng thượng chán ghét bỏ rơi nên ép nàng đấu với Quý phi, hừ, muốn ngư ông đắc lợi ư, cũng phải xem nàng có hợp tác chứ.

      Nửa tháng nay, hoàng đế chỉ ở Sùng Minh Điện, vào hậu cung nhưng vẫn ban thưởng rất nhiều đồ quý giá đến Trường Nhạc Cung, coi như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay. So với tiền tài tử của Kính Nguyệt Hiên đúng là bùn loãng trong mưa, khó trách Hoàng hậu sốt ruột phải đẩy nàng ra.

      Nhưng Tự Cẩm nhớ tới ngày đó Hoàng đế nổi giận phát hỏa ở chỗ nàng, dù nàng dám chắc chắn mười phần nhưng cũng có năm sáu phân chắc chắc, chưa chắc Hoàng đế sủng ái Quý phi.

      Nếu như thế, nếu nàng làm vài việc khiến Hoàng đế vui vẻ, có phải nàng tìm được biện pháp cứu chính mình?

      Trước đây còn có thời gian suy nghĩ, giờ Hoàng hậu từng bước ép sát khiến nàng có thời gian, vậy nàng cũng cần quản nhiều nữa, tới nước này giá nào cũng làm!
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Nàng làm cho họ biết hai chữ 'hối hận' viết như thế nào!


      Đêm cuối mùa thu tiết trời ban đêm khá lạnh, nằm trong giường ấm áp, ngoài trướng chỉ thắp cây đèn cung đình, nếu dùng lớp bọc bên ngoài chụp lại ánh sáng khá leo lét. Với phẩm cấp của nàng dùng nến thắp cũng phải tiết kiệm. Nếu đầu tháng hào phóng, cuối tháng thiếu thốn.

      Mùi đèn dầu khá hắc len lỏi vào trong màn làm cho Tự Cẩm vốn khó ngủ càng thêm trằn trọc. Nàng to gan kêu Trần Đức An thăm hỏi tin tức của Sùng Minh Điện nhưng tròng lòng lo lắng thể an giấc. Nếu hoàng đế biết, có trách phạt nàng ?

      Nhưng hoàng hậu dồn ép gấp quá, quý phi cũng chẳng ưa gì nàng. Nếu biết được vài tin tức bên hoàng đế nàng cũng coi như thêm vài cơ hội, ít nhất biết mình phải làm gì hoặc được làm gì để chọc giận Tiêu Kỳ. Có điều tất cả thăm dò được để cho Tiêu Kỳ biết, chẳng có vị hoàng đế nào thích phi tử hỏi thăm động tĩnh triều đình.

      Hoàng hậu và quý phi đều làm những việc này, nàng có làm chắc cũng sao đâu nhỉ?

      Trong lòng đầy rối rắm, hôm sau tỉnh lại hai mắt Tự Cẩm đều tím bầm, cả người có chút tinh thần gì hết.

      "Tiểu chủ." Vân Thường vén rèm bước nhanh tới, khom lưng bên cạnh Tự Cẩm khẽ , "Trần Đức An hỏi thăm, mấy ngày này Hoàng thượng rất tức giận. Nghe quan viên giấu giếm báo cáo về nạn châu chấu phía nam, dân chúng và quan phủ tranh chấp rất ồn ào và gay gắt."

      Tự Cẩm ngẩn người, nạn châu chấu ư? Nàng bấm tay tính toán, giờ là cuối mùa thu, lương thực sớm thu hoạch đưa nhập kho, giờ mới phát nạn châu chấu, hẳn là quan viên bên dưới giấu hoàng đế ba bốn tháng.

      Khó trách nửa tháng nay Tiêu Kỳ bước chân tới hậu cung, chắc là tức điên.
      "Có biết quan viên lừa gạt báo cho kinh đô có quan hệ với nhà ai ?" Tự Cẩm tim đập mạnh khẽ hỏi.

      Vân Thường lắc đầu, "Tin tức cụ thể còn chưa thăm hỏi được, dù sao Trần Đức An chỉ dám dò hỏi mấy người bên Ngự thiện phòng, mất rất nhiều công sức."

      Tự Cẩm gật gật đầu, nàng biết với địa vị của nàng bây giờ, hỏi thăm được tin tức triều đình cũng khó như lên trời, hoàng hậu và quý phi gia thế lừng lẫy e là dễ dàng hơn rất nhiều. Nghĩ tới đó, Tự Cẩm liền với Vân Thường: "Ngươi chú ý thêm tin tức bên Phượng Hoàn Cung và Trường Nhạc Cung."

      Vân Thường hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu.

      Thông tin trong triều dám tìm hiểu sâu xa hơn nhưng cứ chú ý hành động bên hoàng hậu và quý phi cũng có thể nhìn ra vài phần. Nhà ai gây chuyện bị người khác túm đuôi ngay?

      Thực tế chứng minh Tự Cẩm đoán sai chút nào. Đến ngày thứ ba liền lộ ra tin tức, là nhà quý phi gây họa. Chuyện này cũng phải Vân Thường nghe được mà ai trong hậu cung cũng biết quan viên bên nhà mẹ đẻ quý phi bao che giấu giếm tin về nạn châu chấu, tranh cãi mấy lần triều đình với hoàng đế, cố tình kéo dài việc cứu tế dân chúng. Bây giờ triều đình náo loạn cả lên.

      Những tin tức dạng này trong hậu cung truyền rất mau, Tự Cẩm khẽ cười, Hoàng hậu nương nương hành động cũng rất nhanh. Nhà mẹ đẻ Quý phi gây chuyện, nàng ta bèn ép sát sau quý phi, bồi thêm vài cú đạp.

      Nếu cứ thế này, chỉ sợ hoàng hậu mượn cơn gió này đẩy mình thăng cấp.

      "Tiểu chủ, Đồng đến ." Vân Thường xanh mặt vào báo.

      Nên đến vẫn phải đến, Tự Cẩm lúc này lại còn căng thẳng như trước, cười với Vân Thường, "Mau đưa người vào."

      Nếu hoàng hậu muốn dùng gió thổi, cớ sao nàng lại nhân cơn gió này mà tiến lên chứ!

      Nếu hoàng hậu và quý phi đều coi nàng như con người, nàng làm cho họ biết hai chữ 'hối hận' viết như thế nào!
      thuytcucai_yunnie thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Mua bán lỗ vốn Tô Tự Cẩm làm!


      Đồng mặc quần áo nữ quan phối hai màu xanh đỏ cực kỳ đoan trang, nhàng bước tới, nét mặt tươi tắn hòa nhã, hơi quỳ gối chào Tự Cẩm, "Nô tỳ vấn an tiểu chủ."

      Tự Cẩm cũng dám nhận toàn bộ lễ, vội vàng giơ tay đỡ bà ta, ngoài miệng : " cần giữ lễ, Vân Thường lấy cái ghế mời ngồi xuống chuyện."

      Đồng cũng nghĩ mình nghiêm chỉnh hành lễ, chẳng qua làm ra vẻ thôi. Vì thế lúc Tự Cẩm đỡ bà ta liền đứng lên ngay. Tự Cẩm nhìn động tác của bà ta mặt cũng biến sắc, trong lòng lại ghi khoản, đúng là đồ mắt chó thấy ngà voi.

      " tự mình đến đây, có phải Hoàng hậu nương nương sai bảo việc gì?" Tự Cẩm chủ động hỏi, tỏ ra mình trung thành và tận tâm với Hoàng hậu. Nếu nàng dám thể chút bất kính thôi trở về Đồng bẩm báo Hoàng hậu. Vì thế dám có chút sai sót nào.

      Đồng mỉm cười vuốt cạnh nếp áo rồi mới từ tốn , "Nương nương rất lo cho tiểu chủ, mấy ngày nay Tiền tài tử khỏe nên phải chú ý nhiều. Hôm nay mới rảnh rỗi bèn sai nô tì đến xem chút, mấy nô tài trong cung tiểu chủ có lơ là sai sót gì ."

      "Đại ân của Hoàng hậu nương nương, nô tì vô cùng cảm kích. May mà có nương nương lo lắng nên mấy nô tài trong cung thần thiếp dám sơ sẩy." Tự Cẩm cảm động ngân ngấn nước mắt, nét mặt hơi kích động, má ửng hồng, người khẽ run lên.

      Đồng thấy Tự Cẩm như vậy rất hài lòng gật gật đầu, là người biết nhớ ơn, cũng phí công nương nương cất nhắc nàng. Nếu là kẻ vong ân bội nghĩa nương nương cũng đáng bỏ tâm tư.

      "Tiểu chủ là do nương nương dốc hết sức giữ lại trong cung, nương nương thường nhìn tiểu chủ liền cảm thấy rất thân thiết, có lẽ là duyên phận từ kiếp trước."

      "Thần thiếp tuyệt dám nhận, được nương nương nâng đỡ như thế lòng thần thiếp rất cảm kích. Nương nương tình sâu ý trọng, thần thiếp có chết muôn lần cũng thể báo đáp ơn nghĩa này." Tự Cẩm đau cả miệng nhưng vẫn phải giả bộ mình rất sợ hãi, rất biết ơn.

      Đồng càng thêm hài lòng, "Nương nương ban thưởng cho tiểu chủ, tiểu chủ cũng phải ăn mặc đẹp lên mới được. Người còn trẻ nên ăn mặc hoa lệ chút, nếu có chuyện gì ra ngoài dạo chơi. Dù là cuối thu nhưng hoa kim quế vẫn nở rực rỡ trong ngự hoa viên, trời trong gió mát thế này rất thích hợp dạo."

      Trong lòng Tự Cẩm bồn chồn, hoàng hậu tiếc người sai Đồng tự mình đến bắt nàng ra Di Cùng Hiên dạo trong vườn, còn cố tình chỉ nơi , biết tính toán chuyện gì. Trong lòng khẽ rùng mình, mặt lại vẫn vui vẻ thay đổi, hơi ngượng ngùng : "Thần thiếp sớm muốn ra ngoài tản bộ, có điều thần thiếp và Chu nương tử có nhiều chuyện vừa ý, nếu chẳng may gặp lại e gây thêm phiền phức cho nương nương."

      Vị phần nàng thấp hơn Chu nương tử, nàng cũng muốn vừa nhìn thấy nàng ta lại phải hành lễ, lại còn bị mắng đầu. Cho nên Hoàng hậu nương nương muốn nàng ra ngoài dạo, được thôi, trước phải đưa ra điểm ưu việt, thần thiếp gặp Chu nương tử muốn hành lễ với nàng ta. Ngài xem rồi làm .

      Đồng ngờ Tự Cẩm lại dám vậy, đầu tiên ngẩn người ra, sau đó lại nhớ tới Chu nương tử làm khó Tô thái nữ trong Tết Trung thu. Nghĩ tới tính cách Chu nương tử, Tô thái nữ này cũng là kẻ nhát gan, chẳng làm được việc gì, có vậy mà cũng sợ thế này rồi?

      Trong lòng bà ta mặc dù vui nhưng dù sao đối phương cũng là chủ tử, lời châm chọc cũng hay, chỉ phải tiếp tục cười : "Tiểu chủ cứ giữ thân đoan chính là được, Chu nương tử cũng dám sinh đâu."

      Tự Cẩm trong lòng chửi thầm, lần trước Chu nương tử cũng tự nhiên sinh có lý đó thôi, phải mấy câu chọc tim người ta, bắt nàng quỳ cho đứng dậy đó sao?

      Muốn người ta làm việc mà lại chịu thiệt, mua bán lỗ vốn Tô Tự Cẩm làm!


      Chương 50: Đương nhiên nàng có chỗ tốt!



      Đuổi Đồng đầy hậm hực về, Tự Cẩm ngồi dựa vào gối mềm, trong lòng cũng phập phồng yên.

      Đồng trở về Phượng Hoàn Cung, báo lại cho Hoàng hậu những lời Tự Cẩm . Nét mặt hoàng hậu rất khó coi, cười lạnh tiếng : " ngờ nàng ta cũng có chủ ý đấy."

      Đồng nghe hoàng hậu vậy cũng dám lung tung, chỉ : "Tô thái nữ có thể được Hoàng thượng coi trọng đương nhiên tầm thường. Giờ nương nương cần dùng nàng ta mới cho nàng vài phần thể diện, nếu như nàng ta biết phân biệt nặng cuộc sống sau này cũng thoải mái như thế."

      Hoàng hậu mặt trầm như nước, nghe Đồng mới dịu lại, suy nghĩ lát : "Ngươi an bài tốt bên Tiền tài tử chưa?"

      "Dạ." Đồng khom lưng đáp.

      Hoàng hậu gật gật đầu, "Dạo này quý phi có thai lại đẩy Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư tranh sủng, Đổng Hiền phi thích nhiều chuyện, Mai Phi được lòng Hoàng thượng, Ngọc Quý Tần tranh được với Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư. Bản cung có biện pháp nên mới để Tô thái nữ nhảy vào, nghĩ nàng ta tâm tư ít, cũng bớt lo."

      "Nương nương chớ quá lo lắng, sợ có tâm tư nhiều, chỉ sợ có tâm tư." Đồng khẽ .

      Hoàng hậu thưởng thức lời này bèn cười, "Đúng vậy, chỉ sợ có tâm tư, có tâm tư tốt rồi."

      " phải sao, gia thế Tô thái nữ như vậy, dù cho đoạt được thánh sủng cũng có gì đáng lo lắng đâu." Đồng khẽ, người có bối cảnh sau lưng dễ khống chế hơn so với người có bối cảnh.

      Hoàng hậu nhớ tới gương mặt trẻ tuổi, mơn mởn đến độ có thể búng ra nước của Tô thái nữ, kỳ nàng ta cũng mới hai mươi tuổi, vẫn là tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Nhưng có Quý phi xuất , trong mắt Hoàng thượng dù nhìn tới cũng có hình bóng nàng ta. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng ta lại càng thêm oán hận, nếu nàng ta chiếm được trái tim hoàng đế, vậy phải giữ chặt cung quyền.

      "Lý Chiêu Nghi vẫn đưa thuốc bổ tới Sùng Minh Điện à?" Sau khi Hoàng hậu bình tĩnh lại mới hỏi.

      "Vâng, nương nương." Đồng dừng chút, " đưa liền năm sáu ngày, Sùng Minh Điện cũng giữ thuốc lại nhưng vẫn chưa triệu kiến Lý Chiêu Nghi."

      Hoàng hậu trầm mặc, trong phút chốc cũng đoán ra thái độ của Hoàng thượng là gì. Trước đây chưa chắc Hoàng thượng biết ân oán giữa Lý Chiêu Nghi và Tô thái nữ, bây giờ lưu lại thuốc bổ của Lý Chiêu Nghi, đến cùng là Lý Chiêu Nghi hay Tô thái nữ được thánh tâm hơn đây?

      Suy nghĩ của Hoàng đế ư, nàng ta gả cho cũng năm sáu năm nhưng thủy chung hiểu ràng.

      "Đồng , kêu Ngự thiện phòng chuẩn bị chén thuốc, tối nay đưa cho Tô thái nữ mang đến Sùng Minh Điện." Nếu tới bước này, hoàng hậu cũng chần chờ nữa. Giờ Hoàng thượng vì nạn châu chấu mà bất mãn nhà Quý phi, Lý Chiêu Nghi vội vàng đưa thuốc cũng chỉ nhận thuốc chứ người gặp, thấy giữ thể diện cho Quý phi. Nếu giận thế nào cũng phải gặp Lý Chiêu Nghi lần.

      Nếu phải trong bụng Quý phi có long thai, chỉ e ngay cả thể diện này cũng muốn cấp. Nghĩ thế hoàng hậu càng quyết tâm làm chuyện này. vậy cho Tô thái nữ ra mặt là cơ hội rất tốt!

      "Vâng." Đồng hơi do dự, nhớ tới những lời Tô thái nữ nhìn sang hoàng hậu.

      Hoàng hậu nhìn Đồng , "Ngươi cho Tô thái nữ, chỉ cần làm tốt việc lần này, đương nhiên nàng có chỗ tốt!"

      "Vâng." Trong lòng Đồng khẳng định, chỉ cần Hoàng hậu vậy là được rồi.


      Chương 51: Tìm cớ chặn nàng lại!


      Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Đồng , mình ngồi đó, tay lần tràng hạt, ánh mắt dần dần sắc bén lên.

      Có thai sao chứ, sinh được con được hay vẫn chưa biết. Dù sinh con nhưng có thể nuôi lớn được lại là chuyện khác, có chăm sóc cho đứa bé được khỏe mạnh hay cũng là vấn đề. Nàng ta thể quá sốt ruột, phải bình tĩnh, nếu bước sai cứu vãn được. Chỉ cần Tô thái nữ phải là kẻ ngốc mình có thể nâng nàng ta lên. Đến lúc đó sau lưng Quý phi có kình địch đương nhiên lơ là phía mình. Chờ khi đó, người nhà ra thêm vài phần sức lực, dù bây giờ mình có thai sau này chưa chắc có.

      Nếu quả có con, vậy nàng ta phải coi trọng đứa bé của Tiền tài tử ...

      Hoàng hậu càng nghĩ càng xa, nàng ta sinh được con cũng sao. Trong hậu cung này rất nhiều người có thể sinh con. Lúc đó nàng ta tự mình nuôi dưỡng dạy bảo, giữ con bỏ mẹ phải là việc khó khăn gì.

      Quý phi nghĩ mình mang thai có thể lật đổ hậu vị của nàng sao? Hình như quá coi Sở gia của nàng. Dù có cùng Tô gia Khúc Châu hợp tác sao chứ, Sở gia bọn họ cũng ngồi yên bỏ mặc, huống chi lẽ nào Hoàng thượng trơ mắt nhìn nhà mẹ đẻ Quý phi và Tô gia của Khúc Châu bắt tay nhau?

      Càng nghĩ lòng càng ổn định, hoàng hậu cảm thấy chắc chắn mình suy đoán sai. Quý phi có thai, toàn bộ Tô gia thăng tiến theo, nước lên thuyền lên, đương nhiên Hoàng thượng phải chèn ép vài phần, thấy Lý Chiêu Nghi liên tiếp bị sập cửa vào mặt sao?

      Chỉ cần nàng dự đoán đúng, tối nay Tô thái nữ dâng lên thuốc bổ nhất định được giữ lại, đến lúc đó chỉ cần nàng nhân cơ hội tốt thêm vài câu địa vị của nàng ta được ổn định. Sau này cần mình lại nâng đỡ vài phần, quý phi thể ngủ yên.

      Nhà mẹ đẻ Tô thái nữ mạnh, dù có được thánh sủng cũng thoát được kiềm chế của nàng, yên tâm sử dụng.

      Dù Hoàng hậu tin rằng mình tính toán toàn vẹn mọi đường rồi nhưng trong lòng vẫn bất an, tinh thần tập trung. Nàng suy nghĩ hồi rồi đứng dậy vào phật đường phía sau, quỳ trước Phật tổ khẽ tụng kinh, cầu mong Phật tổ phù hộ tâm nguyện của nàng được đạt thành.

      biết qua bao lâu nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập tới. Hoàng hậu cũng đứng dậy vẫn khẽ tụng kinh như cũ. Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân khẽ khàng vào phật đường.

      "Nương nương."

      Nghe tiếng Đồng , hoàng hậu mới mở mắt ra, "Có suôn sẻ ?"

      "Vâng, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Đồng hơi do dự rồi vẫn trả lời.

      " ." Hoàng hậu nắm chặt tràng hạt, trong lòng căng thẳng. Sao lại xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn chứ, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng thích Tô thái nữ, đuổi người về sao?

      Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua tai, Tự Cẩm quỳ dưới nền đá xanh lạnh như băng, cảm thấy lạnh lẽo của đá truyền vào người, nét mặt nàng rất bình tĩnh.

      Đứng cách Tự Cẩm xa khoảng 1m là . Nàng ta mặc áo choàng màu vàng nghệ, váy trong màu hồng phấn, áo thổ cẩm ngắn, phối hợp với đuôi váy thướt tha rủ xuống đất. Đầu chải tóc búi song, tóc cài cây trâm khảm ngọc thạch, khuyên tai lấp lánh càng làm nổi bật nét kiều diễm sắc sảo của nàng.

      Cẩm Tiệp Dư quả nhiên là phụ phong hào “Cẩm”, quả là xinh đẹp như gấm ngọc, da trắng mịn, nét mỹ miều, lại thêm đuôi lông mày nhướn cao càng thêm quý phái, kiêu kỳ.

      Tự Cẩm tính toán giờ giấc, cố ý tránh thời gian với Cẩm Tiệp Dư đến Sùng Minh Điện, vậy mà cuối cùng vẫn phải chạm mặt nàng ta. Xem ra, hôm nay Cẩm Tiệp Dư nhận được tin tức Hoàng hậu nương nương với nàng, nếu cũng tìm cớ chặn nàng lại!
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Muốn thay quyền Hoàng hậu nương nương điều hành lục cung sao?

      Vân Thường quỳ cạnh Tự Cẩm, cúi thấp đầu : "Bẩm Tiệp dư, tiểu chủ nô tỳ phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đến, cũng dám vượt quy tắc làm việc, mong Tiệp dư phái người đến Phượng Hoàn Cung hỏi biết ngay." Cẩm Tiệp Dư có lòng làm khó chủ tử, nàng ta làm nô tài tất nhiên phải phân ưu. Nếu chủ tử cùng mấy người bên Quý phi kết ân oán hóa giải được giờ nàng ta dù dám lời bất kính cũng phải giải thích ràng.

      "Chủ tử chúng ta hỏi ngươi, kẻ nô tài như ngươi lại dám chen miệng vào, người đâu đến đây dạy cho tiện tỳ này biết thế nào là quy củ."

      Tự Cẩm vốn bình thản, nghe thấy lời này cũng phải ngẩng mạnh đầu lên nhìn người . Người này chính là Đại cung nữ Thúy Thu của Cẩm Tiệp Dư. Lúc ấy nàng ta đầy mặt đắc ý vênh vang, sai tiểu cung nhân sau lưng tới định vả miệng Vân Thường.

      Trong cung này có muốn đánh người khác cũng ít khi đánh vào mặt bởi vì chịu đánh mặt là việc rất mất thể diện. Thúy Thu chính là muốn để chủ tử như nàng mất mặt, sao Tự Cẩm nghĩ ra chứ.

      Chủ quyền, bộc chịu khổ.

      Nhưng đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, Thúy Thu làm như thế chẳng qua muốn cho nàng nàng biết trong mắt nàng ta, chủ tử như Tự Cẩm có cũng như .

      Nếu là trước đây, chắc chắn Tự Cẩm dám làm gì, nhưng hôm nay hoàng hậu ép buộc nàng ra mặt, nếu có lý do này nàng đương nhiên muốn mượn uy phong hoàng hậu làm việc.

      Dù tuổi Tự Cẩm còn , nét mặt cũng vẫn ngây thơ nhưng khi tức giận lên thiếu uy nghi. Nàng quỳ nữa, vịn tay Vân Thường từ tốn đứng lên, ánh mắt nhìn Thúy Thu chằm chằm, nghiến răng : "Các ngươi đều là cung nhân, mở miệng ra lại mắng người khác là tiện tỳ, vậy ngươi là cái gì?"
      Thúy Thu ngờ vị Tô thái nữ trước giờ vốn mềm mại dịu dàng lại bất chợt cường ngạnh, nàng ta khỏi sững sờ. Cũng chỉ trong nháy mắt, Tự Cẩm cười lạnh nhìn Cẩm Tiệp Dư : "Tiệp dư tỷ tỷ đường cẩn thận, muội muội phụng theo ý chỉ nương nương dám trì hoãn, ngày khác muội muội chuẩn bị sẵn sàng lãnh giáo bản lĩnh dạy nô tài của của tỷ tỷ."

      Cẩm Tiệp Dư cũng tuyệt đối thể tưởng tượng được Tự Cẩm chợt trở nên mạnh mẽ, nàng ta rất tức giận, biến sắc.

      "To gan!" Cẩm Tiệp Dư nheo mắt lườm TỰ Cẩm. Thái nữ nhoi cũng dám cưỡi đầu nàng ư? Chẳng qua được Hoàng thượng chú ý chút mà dám mạnh miệng lớn lối như thế?

      Lúc ấy Tự Cẩm cũng sợ, tim đập thình thịch, nhưng nghĩ sau lưng có Hoàng hậu chống lưng nên cũng vững tâm trở lại. Bây giờ hoàng hậu chướng mắt mấy người bên Quý phi, nếu mình có thể tìm ra yếu điểm của bên Quý phi dâng lên cho hoàng hậu, chắc Hoàng hậu nương nương rất vui mừng.

      "Ý của Tiệp dư tỷ tỷ là gì? Muội muội có sai điều gì chăng, nếu lời nào thỏa đáng rất mong tỷ tỷ chỉ giáo, muội muội nhất định thay đổi." Tự Cẩm cười nhìn Cẩm Tiệp Dư, nét mặt vui vẻ, thêm chút hồn nhiên, "Muội muội tiến cung ngắn ngủi, mọi chuyện trong cung còn chưa hiểu hết, nếu có lời , việc làm chưa đúng rất mong tỷ tỷ chỉ dạy."

      Tự Cẩm suy nghĩ cẩn trọng từng câu từng chữ mới dám , Cẩm Tiệp Dư đương nhiên tìm được sai lầm của nàng.

      Cẩm Tiệp Dư quả nhiên phục, cười lạnh tiếng thản nhiên : "Tô thái nữ va chạm bản Tiệp dư, coi rẻ cung quy, tự kiêu tự đại, chẳng lẽ đáng chịu phạt?"

      Cẩm Tiệp Dư nàng va chạm nàng liền va chạm ư? Chẳng qua là cố ý vu hãm, nhân cơ hội tìm chuyện mà thôi.

      "Tiệp dư tỷ tỷ đây là muốn thay quyền Hoàng hậu nương nương điều hành lục cung sao?" Tự Cẩm đơn giản khiêu khích nhìn Cẩm Tiệp Dư, nàng cũng tin nàng ta dám trả lời!

      Chương 53: Nô tài phụng mệnh làm việc


      nay Tự Cẩm dây cáp, biết tương lai phía trước ra sao, sau lưng đầy kẻ địch giơ nanh múa vuốt, đằng trước mờ mịt, sau lưng thể lùi. Vì lẽ đó chỉ có thể cắn răng bước tới trước, mặc dù nàng muốn bước lên con thuyền của hoàng hậu nhưng giờ hai bên hợp tác, vẫn có thể mượn vài trợ lực.

      Nghĩ tới hoàng đế, Tự Cẩm giờ cũng biết đối với mình là thế nào. Nhưng có việc nàng rất hiểu , người bên Quý phi kiêu ngạo như thế, chắc chắn hoàng đế hài lòng.

      Chỗ này cách xa Sùng Minh Điện, Cẩm Tiệp Dư ‘ngẫu nhiên’ gặp nàng ở đây, đương nhiên thể làm lơ cho qua. Huống chi Cẩm Tiệp Dư cố ý gây chuyện, động tĩnh lớn như vậy chẳng qua là muốn người của Sùng Minh Điện biết chạy tới làm cho mình bị phạt mà thôi.

      Tự Cẩm mới tiến cung lâu, còn Cẩm Tiệp Dư là tú nữ đợt trước tiến cung, trong ba năm ngắn ngủi dựa vào Quý phi thăng cấp đến vị trí Tiệp dư, thấy cũng là người có bản lĩnh. Nếu so về mức độ được sủng ái Tự Cẩm dám chắc, nhưng luận về bản lĩnh đoán lòng người Tự Cẩm vẫn cảm thấy khá tự tin có vài phần nắm chắc.

      Ít nhất nếu kinh động người trong Sùng Minh Điện, mình nhất định chịu thiệt thòi. Nếu Quý phi chưa mang thai chuyện này còn chưa biết được, nhưng bây giờ khó mà .

      Tự Cẩm nhìn nét mặt hơi trắng của Cẩm Tiệp Dư, thấy bên phía Sùng Minh Điện có bóng người tới chỗ này, trong lòng càng chắc chắn, ngoài miệng lại tiếp: "Thần thiếp khẳng định mình va chạm Tiệp dư, cũng hề coi rẻ cung quy hay tự kiêu tự đại, biết vì sao Tiệp dư lại vậy? Nếu Tiệp dư nhất định định tội này cho thần thiếp, thần thiếp cũng dám nhận. Hoàng hậu nương nương xưa nay thưởng phạt phân minh, công bằng chính trực, thần thiếp bẩm báo mọi chuyện cho nương nương, mong nương nương xử trí."

      Cẩm Tiệp Dư thấy Tự Cẩm liên tục lấy hoàng hậu tới dọa, sắc mặt càng tức giận. Thái nữ nhoi cũng dám châm chọc nàng ta, quả thực coi nàng ta ra gì.

      "Vả miệng cho ta!" Cẩm Tiệp Dư giận dữ, nàng ta cũng tin, vì ả tiểu Thái nữ này hoàng hậu dám làm gì nàng ta.

      Thúy Thu lập tức bước tới, vén tay áo lên định động thủ. Đúng lúc này, Quản Trường An vừa vặn đến, "Thỉnh an hai vị chủ tử."

      Cẩm Tiệp Dư quay lưng về phía Quản Trường An, do đó nàng ta nhìn thấy ta tới. Giờ nghe ta lên tiếng làm nàng ta sợ giật mình. Tay Thúy Thu vung đến giữa trung cũng dám hạ xuống, vội vàng thu tay lại lui đến bên cạnh Cẩm Tiệp Dư.

      "Quản công công, sao ngươi tới đây, có phải Hoàng thượng muốn gặp ta?" Cẩm Tiệp Dư vui vẻ, uổng công nàng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy. Lý Chiêu Nghi đến mấy lần đều thể gặp mặt Hoàng thượng, quý phi rất tức giận. Nếu hôm nay hành động của nàng ta thành công sau này lời của nàng ta có trọng lượng hơn Lý Chiêu Nghi vài phần, thể diện cũng được nâng cao.

      Quản Trường An vẫn mang nét mặt hiền hòa tươi cười như cũ, vừa cười vừa : "Hoàng thượng sai nô tài đến mời Tô tiểu chủ."

      Cẩm Tiệp Dư sững sờ, hình như dám tin nhìn Quản Trường An, "Quản công công vậy là ý gì?"

      "Hoàng thượng phân phó, nô tài phụng mệnh làm việc." Quản Trường An xong nhìn sang Tự Cẩm, "Tô tiểu chủ, mời ngài theo nô tài."

      Tự Cẩm biết chính mình thành công, gật đầu, "Làm phiền công công dẫn đường."



      Chương 54: Hoàn toàn cần thiết bỏ đá xuống giếng.


      " dám, đây là bổn phận của nô tài, mời tiểu chủ." Quản Trường An cười trả lời, lại nhìn sang Cẩm Tiệp Dư, "Nô tài còn có việc phải làm, xin cáo lui."

      Quản Trường An trước dẫn đường, Tự Cẩm theo sát phía sau, ngang qua Cẩm Tiệp Dư nàng cũng nhìn đối phương cái nào, thẳng qua.

      Hoàn toàn cần thiết bỏ đá xuống giếng.

      Sùng Minh Điện là điện chính, nơi hoàng đế vẫn tiếp đãi quần thần. Quản Trường An đưa Tự Cẩm tới điện bên cạnh, vừa vừa chuyện: "Hoàng thượng còn xử lý công việc, tiểu chủ chờ trong thiên điện chốc lát."

      "Vâng." Tự Cẩm khẽ trả lời, hỏi gì thêm, cũng ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu theo Quản Trường An, từ hành lang bên cạnh quẹo vào, thẳng tới thiên điện.

      Thiên điện cạnh Sùng Minh Điện quá lớn, bên trong im ắng, chỉ có hai gã tiểu thái giám đứng canh ngoài cửa. Bọn họ nhìn thấy Quản Trường An liền vội vàng hành lễ, nhàng kéo rèm, Quản Trường An dẫn Tự Cẩm vào.

      Toàn bộ Sùng Minh Điện rộng lớn đại khí, trang nghiêm, đứng ngoài điện cảm thấy khí thế bức người xô tới. vào thiên điện phía tây, Tự Cẩm mới cảm thấy thở phào nhõm. Nhìn hai hàng thị vệ đao cung sẵn sàng chỉnh tề khiến người ta thấy rất áp lực. Vào tây thiên điện, đập vào mắt là màu vàng sáng, biểu tượng của đế vương.

      Tự Cẩm theo Quản Trường An cũng dám nhìn ngó đánh giá chung quanh, càng dám tùy ý lại, nghe Quản Trường An vừa cười vừa : "Tiểu chủ, ngài chờ trong này chút, biết khi nào Hoàng thượng mới tới đâu."

      Ý tứ này chính là kêu nàng ở chỗ này chờ hoàng đế triệu kiến, có chuyện gì đừng lung tung, Tự Cẩm liền gật gật đầu, "Cảm ơn công công chỉ điểm."

      " dám nhận, dám nhận, nô tài xin cáo lui. Ngài có chuyện gì cứ trực tiếp sai mấy tiểu thái giám bên ngoài là được." Quản Trường An cũng có tính toán của chính mình. Trước đây Lý Chiêu Nghi tới mấy ngày liên tiếp, hoàng đế cũng chỉ giữ lại thuốc bổ chứ gặp người. Ngày hôm nay Cẩm tiệp dư và Tô thái nữ cùng nhau đến, Hoàng thượng chỉ tuyên Tô thái nữ yết kiến. ta lại nghĩ tới tình cảnh Hoàng thượng gặp Tô thái nữ trước đây. Tự ta cũng biết chắc vị Tô thái nữ này có phúc khí hay , có thể thăng cấp thượng vị nhưng chỉ cần Hoàng thượng tốt với nàng ta vài phần chính mình phải cung kính với nàng vài phân cũng sai.

      Thấy Quản Trường An cung kính với mình như thế, lại nhớ tới lúc nãy ở bên ngoài ta đối đãi với Cẩm Tiệp Dư đầy lạnh lùng , nàng càng biết thể coi thường người này.

      Sau khi Quản Trường An ra, Vân Thường mới dám vỗ ngực thở phào, vội lấy khăn lau mồ hôi trán. Nàng ta đặt hộp cơm lên bàn bên cạnh rồi quay về đứng sau lưng tiểu chủ, dám tùy tiện lại lại.

      Trái tim Tự Cẩm cũng nhảy thình thịch. Kể từ khi nàng xuyên tới chỗ này rất nhiều lần được nghe Vân Thường và Trần Đức An nhắc đến Sùng Minh Điện, nghĩ tới nàng có thể đặt chân tới chỗ này nhanh như vậy. , trong lòng cũng khá kích động, trong này là địa bàn thuộc về hoàng đế, nàng đoan chính ngồi đó, khóe mắt lại lặng lẽ quan sát toàn bộ trong phòng.

      Trong phòng bố trí khá đơn giản tươi sáng. Chỗ phản nàng ngồi gần cửa sổ, phản bày bàn bằng gỗ tử đàn, bốn góc mạ vàng, biểu lộ xa hoa quý khí. bàn bày ba hộp gỗ, trong có nghiên mực bằng đá, bút viết của Hòang đế đặt cuốn sách, bên cạnh để xấp giấy Tuyên Thành loại tốt nhất. Xem ra chỗ này chính là nơi hoàng đế thường duyệt tấu chương, mài mực viết chữ, Tự Cẩm nghĩ tới đó càng cẩn thận dám nhìn lung tung mấy thứ bàn.


      Chương 55: Mấy kẻ này quả là vô lương tâm


      Nàng bèn nhìn sang chỗ khác. bệ cửa sổ rất rộng đặt chậu trúc Như ý, cái quạt bình thường, đứng thẳng tắp bên cạnh là con sư tử bằng gỗ tử đàn xanh ngọc, kế nữa là ba lò hương. Trong lò đốt than mà chỉ để , đỉnh khắc hoa văn trúc thanh đạm tao nhã.

      Nhìn hết lần, trong lòng Tự Cẩm có nhận định, vị hoàng đế này thích đơn giản, lịch . Trong phòng thiếu đồ vật xa hoa cầu kỳ nhưng cái nào cũng lộ ra phong thái người đọc sách tao nhã.

      Tự Cẩm ngồi thẳng lưng, dám động đây. Trong phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe tiếng chính mình thở. Ngoài cửa sổ, hai nhóm đái đao hộ vệ đứng uy phong lẫm liệt. Bên kia phòng là nơi Tiêu Kỳ xử lý triều chính, gặp mặt quan viên. Trong này chính là trung tâm chính trị của Đại Vực Vương Triều, sao khẩn trương cho được?

      "Các ngươi quá to gan! Dám coi thường tôn trọng lệnh vua, nhìn , nghĩ luật cũ quy định coi luật pháp triều đình như trò đùa. Trẫm ra lệnh được thu thuế ruộng đất, để người dân được thong thả nghỉ ngơi, các ngươi lại dám thu như có gì. Thậm chí còn tự tiện tăng thêm thuế ruộng, giữ lại toàn bộ tiền bạc triều đình cấp để cứu trợ thiên tai tự chia nhau. Quả là gan lớn bằng trời, loạn rồi, các ngươi coi triều đình, coi trẫm, coi luật pháp là cái gì?"

      tiếng thét như sấm sét vọng tới, Tự Cẩm nghe trắng xanh mặt mũi. Giọng Tiêu Kỳ tức giận như sấm sét đầu. Giây phút đó Tự Cẩm cũng có thể cảm giác được trái tim của mình muốn nảy ra ngoài.

      Nàng biết gần đây Tiêu Kỳ rất bận rộn quốc , nhưng cũng nghĩ mọi việc lại khó khăn như thế. Trước đây chuyện nạn châu chấu bị giấu giếm làm nổi giận, nghe ý tứ trong mấy lời này, ngay cả tiền bạc để cứu trợ thiên tai cho dân chúng cũng bị mấy quan viên phía dưới chiếm hết làm của riêng. Lấy tiền , còn dám tăng thuế ruộng dân chúng nơi địa phương gặp thiên tai, phải ép dân chúng tìm chết là gì.

      Biết thế gia Đại Vực Vương Triều lợi hại, nắm giữ triều chính, hoàng đế bất lực nhưng nghĩ tới đến mức này. Hoàng đế Tiêu Kỳ này vui vẻ sao được, chẳng qua là hào nhoáng bên ngoài mà thôi. bảo dưới nghe, lệnh ra ai ứng gì đến thống trị thiên hạ?

      Trong lòng Tự Cẩm sôi trào như sóng thần, ký ức của nguyên chủ dần dần lên. Vài điểm trước đây, nghe mấy lời đó cũng trở nên ràng hơn. Đây quả thực là mang thiên tử lấy lệnh chư hầu, Tiêu Kỳ làm hoàng đế cũng quá nghẹn khuất , còn gì nữa, cả ngày phải nhìn sắc mặt của mấy lão thần thế gia, có khác gì con rối đâu.

      Bên tường vọng tới tiếng tranh cãi ngừng, Tự Cẩm cúi thấp đầu, bao nhiêu năm nay các đại gia tộc thay nhau nắm giữ quyền lực trong triều, dù ép chết Tiêu Kỳ sao chứ? Trong tay, có tiền, dưới có người. Tuyển người tài giỏi cũng phải nhìn gia cảnh, cơ bản đếu bị thế gia nắm trong tay. phân biệt giai cấp cực , dùng người theo chủ quan. Trong tình huống đó hoàng đế muốn có lực lượng quan viên tài giỏi của riêng mình cũng chỉ là trò cười.

      Tình thế này khá giống với thời kỳ sĩ tộc Ngụy Tấn phân tranh trong lịch sử, vua lính cùng vương chung thiên hạ, phải là đùa sao?

      Nếu đúng như thế Tiêu Kỳ quả là đáng thương, trong tay có ai, có gì để thực khát vọng trị quốc an dân.

      Đất đai Đại Vực Vương Triều phần lớn nằm tập trung trong tay mấy đại gia tộc lâu đời, đa số quan viên trong triều cũng do những thế gia này tiến cử. Nguồn thu chủ yếu của Đại Vực Vương Triều là thuế nông nghiệp, đất đai. Nhưng đất đai thuộc họ quản lý, thuế thu được nộp vào ngân khố triều đình có thể được bao nhiêu? Nếu thiên tai ập xuống triều đình phải ra mặt cứu trợ thiên tai, mấy thế gia kia chỉ lo thu chứ chịu chi ra xu. Triều đình phát tiền cứu trợ thiên tai còn bị bọn họ lén lút lấy hết, tức sao được?

      Ngay cả Tự Cẩm cũng càng nghĩ càng giận, mấy kẻ này quả là vô lương tâm.

      Chương 56: Trẫm cố ý

      nghĩ ngợi liền nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập vọng tới. Vân Thường tỉnh táo trước khẽ đẩy Tự Cẩm cái. Tự Cẩm phục hồi tinh thần lập tức đứng dậy, còn đợi nàng ra ngoài đón thấy cửa rèm giống như là bị gió lốc thổi qua, ngay sau đó thấy Tiêu Kỳ mặt tối sầm sải bước vào.

      Hằn vào, nhìn thấy Tự Cẩm sững sờ, ngay sau đó lập tức nhớ ra là do sai Quản Trường An dẫn người vào, tức đến quên luôn.

      Cố gắng kìm cơn tức lại, giờ phút này Tiêu Kỳ làm gì còn tâm trạng vui vẻ với phi tần của mình, mặt tối sầm ngồi xuống. Còn chưa kịp Quản Trường An vội vã chạy vào, "Hoàng thượng, Tạ đại nhân quỳ khấu đầu ngoài điện, nhất định đòi gặp người bằng được, còn van xin người nghĩ lại."

      cần Quản Trường An nhắc, Tự Cẩm cũng nghe ràng tiếng cụng đầu “binh, binh” ngoài cửa sổ.

      Cổ nhân cụng đầu phải là làm bộ mà đụng đầu. Ngoài kia lát đá xanh, chỉ đụng vài cái là máu chảy đầy mặt, chứ phải là hù dọa người ta. Trong cung này dù Tự Cẩm chưa tận mắt chứng kiến nhưng vẫn thường nghe Vân Thường và Trần Đức An kể chuyện về mấy nô tài các cung khác đụng đầu máu chảy lênh láng, bất tỉnh nhân .

      Cho nên nàng nghe tiếp đụng đầu bên ngoài lòng cũng căng thẳng theo, nếu cứ đụng như thế chỉ lát nữa thôi, vị Tạ đại nhân kia sợ là trụ được.

      "Cứ để ông ta đụng, còn muốn giết chết trẫm thành!" Tiêu Kỳ khoát tay hất tung chiếc bàn gỗ tử đàn sạp, mấy đồ bàn gỗ tử đàn cũng bị rơi xuống đất nghe loảng xoảng.

      Bình sứ trắng tinh vừa còn nằm bàn văng vào chân Tự Cẩm...

      Tự Cẩm đau đến nỗi mặt nhăn hết lại, vì cớ gì mà triều thần đánh nhau với hoàng đế nàng lại bị thương chứ?

      Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Tiêu Kỳ cũng sững sờ. Quản Trường An cà Vân Thường đều kinh hãi, Tự Cẩm rơi nước mắt vì đau quá. Nàng ngồi xổm xuống ấn chặt chỗ bàn chân bị thương, Tự Cẩm cũng dám gì, hoàng đế nổi nóng, vạn nhất lấy chính mình làm nơi trút giận phải làm sao bây giờ?

      "Tới đây cho ta coi, có bị thương nặng . Nàng bị ngốc à, sao biết đường mà né ra?" Tiêu Kỳ nghĩ tới mình làm liên lụy người vô tội, hơi khom người bế Tự Cẩm đặt ngồi lên giường, định xem vết thương chân nàng.

      Tự Cẩm rất đau, cái bình kia khá lớn, văng mạnh vào chân như thế đau cần nghĩ.

      "Thần thiếp sao." Có cũng dám , Tự Cẩm phải người ngu ngốc, nàng và hoàng đế chưa có nhiều cảm tình, giờ phút này nào dám vuốt râu hùm.

      "Quản Trường An, lấy thuốc cao tới đây." Tiêu Kỳ cởi giầy của Tự Cẩm ra, còn định tháo tất của nàng nữa.

      Tự Cẩm cũng dám để hoàng đế tháo tất cho, vội vàng buông váy che bàn chân, nhanh nhảu : "Để thần thiếp tự làm, có gì đâu ạ."

      Nghe giọng Tự Cẩm còn run rẩy, hẳn là đau lắm. Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn Tự Cẩm kéo váy giấu kỹ chân mình hiểu ngay nàng lo lắng chuyện gì. khẽ thở dài, nhìn Tự Cẩm : "Trẫm cố ý, nàng cũng cần che giấu nữa, cứ thoa thuốc trước rồi sau."

      Đây là xin lỗi nàng sao?

      Tự Cẩm quá kinh ngạc cho nên quên cả cơn đau, ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ thấy hai mày nhíu chặt, nét mặt căng thẳng tối sầm. Trong lòng nàng khẽ thở dài, làm vị hoàng đế quả là... khó khăn.

      "Thần thiếp tự thoa thuốc." Tự Cẩm cũng dám để Tiêu Kỳ làm, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mấy người bên quý phi lại bắt được yếu điểm để công kích nàng.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :