1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Nàng còn chưa lớn, cầu mong che chở!


      Ăn mì nhất định phải nóng hổi, tươi ngon. Nhạc Trường Tín dâng lên mì nấu nước xương mới ninh chiều hôm qua. Giữa nước dùng trong vắt là cuộn mì tơ, phía có rau thơm xanh biếc. Chỉ ngửi mùi thơm, Tô Tự Cẩm muốn chảy nước miếng.

      Dâng lên còn có dấm chua đựng trong thô sứ, trứng muối xếp trong đĩa hoa văn, có tưới nước sốt chua ngọt, rắc thêm tỏi gừng. đĩa thịt bò hấp, từng miếng thịt thái mỏng lấp lánh.

      "Sợi mì này kéo , ngờ có thể làm được." Tự Cẩm nhìn thấy quá giỏi. Mấy hôm trước người của Ngự thiện phòng làm được, nàng còn nghĩ chắc do bên trong có thạch cao nên thiếu độ dẻo dai, đương nhiên làm được. Ai ngờ đâu chỉ qua buổi tối, người ta liền làm ra, dù như tóc giống thời đại nhưng quả cũng rất .

      "Đây chính là mì tơ cuộn nàng à?" Tiêu Kỳ ăn ít loại mì, nhưng sợi mì như vậy là lần đầu thấy, hơn nữa còn kết hợp với trứng muối, thịt bò, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ.

      "Vâng, hoàng thượng thấy đẹp ?" Dân chúng bình thường coi trọng miếng cơm manh áo, nàng tham ăn cũng có gì đáng trách."Thần thiếp thích rưới thêm dấm chua, hơi chua, hơi cay rất ngon miệng. Hoàng thượng có muốn thử miếng hay ?"

      Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm rưới nhiều dấm chua vào chén như vậy, " chua à?"

      "Vậy mới dễ ăn."

      Tiêu Kỳ: ...

      thích mì lắm, ăn thứ này chỉ để thời gian ngắn nở ra cả bát, nhìn thấy ngán. Hàng năm vào ngày sinh nhật cũng chỉ ăn nửa bát mì trường thọ, cũng có thêm dấm chua, sợi mì mềm, nước ngọt, tươi nóng là được.

      Tự Cẩm thấy Tiêu Kỳ do dự, nghĩ tới ăn ngon phải chia sẻ bèn chủ động lấy bình dấm chua tưới vào chén cho .

      Vân Thường và Quản Trường An đứng bên cạnh bị dọa đến bủn rủn tay chân. Tô tiểu chủ quá to gan.

      Tự Cẩm thấy nét mặt Quản Trường An và Vân Thường biết ngay mình lại làm sai rồi. Nhưng trước đây nàng đọc mấy truyện cung đấu, thấy việc gắp món ăn, thêm gia vị là rất bình thường mà?

      Tại sao lại sai chứ?

      Tự Cẩm cũng dám ăn bèn nhanh chóng đứng lên định thỉnh tội, Tiêu Kỳ liền giữ tay nàng, "Ngồi , trương lên bây giờ."

      Mặc kệ tiểu Thái nữ này làm đúng hay , nàng có thể nghĩ tới khiến Tiêu Kỳ cảm thấy rất vui. Trong cung có thái giám phục vụ đồ ăn, là chủ tử cần tự mình lấy. tới chỗ hoàng hậu quý phi đều do thái giám hầu hạ, thứ nhất đây là quy tắc trong cung, thứ hai là vì an toàn.

      Chắc chắn Tô thái nữ biết mấy chuyện này, vì thế mới dám lỗ mãng tự làm như thế.

      Trong lòng nàng có , có đồ ăn ngon cũng muốn cùng chia sẻ, do đó chút sai sót này cũng sao.

      chén mì tơ cuộn mảnh, nêm nếm vừa miệng, lại thêm nước dùng ngọt trong nóng hổi, rau xanh tươi non, trứng muối hơi mặn, thịt bò tươi, sợi mì trộn dấm chua … rất ngon miệng.

      Hoàng đế ăn hai chén.

      Quản Trường An tưởng mình gặp ảo giác.

      Ăn cơm xong, hoàng đế lại trong phòng cho dễ tiêu. nhìn bài trí trong phòng Tự Cẩm, ừ, rất nghèo nàn.

      Vốn phần lệ của thái nữ thấp, đồ vật được đưa đến chỗ nàng ít ỏi cũng tránh được, phải tương ứng với vị phần thôi.

      Trở về Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ liền sai Quản Trường An ban thưởng vài đồ trang trí đến Di Cùng Hiên. Lâu lâu ghé qua, chỗ nghèo nàn như vậy làm giảm hứng thú. Tiêu Kỳ cho phép chuyện như vậy xảy ra.

      Hơn nữa, lo cho ăn mặc của tần phi cũng là niềm vui của , Tiêu Kỳ cảm thấy ý nghĩ này của mình rất tốt.

      Nhìn đồ ban thưởng chảy vào Di Cùng Hiên như nước, Tự Cẩm đứng lặng người. Sắp đến tết Trung thu rồi, chính mình đừng để bị người khác giết chết mới được.

      Hoàng đế quá tùy hứng, làm thế này sao khiến người khác ghen tức?

      Nàng còn chưa lớn, cầu mong che chở!


      Chương 31: Tết Trung thu sao có thể để chủ tử có váy áo mới mặc chứ?


      Tết Trung thu là đại lễ quan trọng trong cung. Trước tháng phải chuẩn bị sẵn sàng. Hoàng hậu nương nương nắm quyền quản lý hậu cung, dù đóng cửa trong Di Cùng Hiên ra ngoài Tự Cẩm cũng biết bên ngoài rất bận rộn.

      Sao biết được đây?

      Kỳ rất đơn giản, xem quần áo!

      Hoàng đế ban thưởng vải vóc, hôm sau Vân Thường liền kêu người đến lấy số đo cho nàng, sau đó đưa vải cùng số đo qua Thượng Phục Cục. Nhưng đưa hơn nửa tháng, vậy mà hôm nay Vân Thường hỏi mới biết vải còn nguyên, chưa ai đụng tới. Chuyện này nghĩa là gì? Chẳng khác nào từ lúc nàng ta mang vải tới, nó vẫn nằm y nguyên trong góc hẻo lánh nào đó ở Thượng Phục Cục.

      "Nô tỳ hỏi mấy người họ tỏ ra ngạc nhiên, luôn miệng váy áo của chủ tử ở còn chưa làm xong, tiểu chủ phải đợi thôi." Vân Thường đầy tức giận. Đừng có tưởng nàng ta biết gì. Hơn tháng trước Thượng Phục Cục bắt đầu bận rộn, quần áo của các nương nương có địa vị cao làm xong hết rồi. vậy chẳng qua để áp chế, để nàng ta phản bác mà thôi. Ai bảo vị phần chủ tử bọn họ thấp, chấp nhận được.

      Kể cả tiểu chủ tức giận sao chứ? Toàn bộ hậu cung trong này có bao nhiêu chủ tử, phải mất bao nhiêu công sức để may váy áo đây? Người của Thượng Phục Cục sợ hỏi tội, bọn họ có rất nhiều lý do.

      Nhưng tiểu chủ bọn họ cũng dễ dàng gì, mặc váy gì trong Tết Trung thu đây?

      Vân Thường tức muốn khóc nhưng cũng chẳng có cách nào khác.

      Tuy những lúc bên cạnh hoàng đế, Tự Cẩm vẫn chưa tìm được tiếng chung, chưa biết cách nào gần gũi nhưng đối với mấy chiêu trò chốn hậu cung, nàng lại có khá nhiều kinh nghiệm. đúng hơn là bên có người cố tình ngăn trở việc may váy áo cho nàng, muốn nàng sốt ruột, nóng nảy nghĩ tìm cách giải quyết, lúc đó dễ dàng phạm sai lầm.

      Thủ đoạn rất cao minh, biến sắc liền gây khó khăn cho nàng. Nàng bị thiệt thòi cũng dám kêu khổ với ai.

      Chiêu thức cao tay như thế, biết là của quý phi hay hoàng hậu?

      Tự Cẩm nhìn Vân Thường lau nước mắt bèn : "Khóc làm gì, vậy cứ chờ thôi."

      Vân Thường nghe chủ tử càng sốt ruột, "Chủ tử vậy sao được, nếu cứ kéo dài đến lúc đó có váy áo mới mặc. Người khác biết chuyện có khi còn cười chủ tử nữa."

      Danh dự là quan trọng, trong cung này thể diện là chính yếu.

      Vân Thường vẫn cảm thấy chủ tử còn , hiểu được những uẩn khúc bên trong, bị người khác lừa gạt còn vội, nhưng nàng ta làm nô tài thể để như vậy được.

      Tết Trung thu sao có thể để chủ tử có váy áo mới mặc chứ?

      "Vân Thường, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, ngươi vì sao váy áo của ta còn chưa may xong? Nếu vì chuyện này mà ta nóng vội có phải mấy người áp chế cho may váy áo càng thấy vui hơn?"

      Vân Thường sững sờ, ngẩng đầu nhìn tiểu chủ. Nàng ta thấy nét mặt tiểu chủ vẫn thong dong, tươi cười, bất chợt nàng ta thấy run rẩy, lạnh từ trong lạnh ra. biết có phải ảo giác hay , nàng ta vẫn cảm thấy đây phải là chủ tự thuận miệng mà . Run lên lòng cũng yên tĩnh lại. Cả người yên tĩnh, đầu óc cũng tỉnh táo.
      "Vậy ý của tiểu chủ là cứ chờ như vậy?"

      "Ừ, chờ xem, cuối cùng kẻ sốt ruột chắc phải chúng ta." Tự Cẩm cười gật gật đầu.

      "Vậy nếu bọn họ tùy tiện may xấu, may hỏng sao?" Chỉ sợ giả lẫn lộn, lại biết tố cáo ai, Vân Thường thể lo lắng.

      "Vậy lại càng hay. Vải vóc này là Hoàng thượng ban thưởng. Họ may đẹp, ta mặc để Hoàng thượng xem là cho bọn họ tranh sĩ diện, khoe thành tích. Nếu may đẹp để Hoàng thượng nhìn thấy ..." Tự Cẩm tiếp, nhưng mắt Vân Thường sáng lên.

      Đúng vậy, lúc đó mới lý thú đây.

      Chương 32: Chẳng may Hoàng thượng nhìn đến sao?


      Thượng Phục Cục.

      "Lạc đại nhân, rốt cục có may váy áo này ?" Mấy ngày nay, Tư Y Quan phụ trách việc may váy áo rất sốt ruột. Vải vóc của Tô thái nữ để ở đây nửa tháng, cứ ba bốn ngày cung nữ bên Di Cùng Hiên lại tới hỏi lần. Trước đây cố tình áp chế vì Lạc đại nhân kêu nàng ta giữ lại. Giờ chỉ còn vài ngày là đến Tết Trung thu, mấy xấp vải này do Hoàng thượng ban thưởng cho Tô thái nữ. Đến lúc đó nếu Hoàng thượng thấy Tô thái nữ mặc váy áo mới, còn hỏi tội nàng ta. Nàng ta kham nổi.

      Nhưng tổng quản lý Thượng Phục Cục chưa nhắc, nàng ta cũng dám làm. có nương nương ra lệnh, mấy nô tài như nàng ta chỉ có làm miệt mài, vội muốn chết.

      Lạc Như Hủy là tổng quản lý Thượng Phục Cục, chuyên phụ trách váy vóc áo quần của các chủ tử trong cung, Tư Y Quan chẳng qua chỉ là người dưới quyền bà ta.

      Chủ tử ở muốn áp chế để tiểu chủ Di Cùng Hiên nóng nảy phải động tay động chân. Nhưng đến giờ người của Di Cùng Hiên bên kia cũng chỉ theo đúng quy củ đến hỏi thăm, có bất kỳ hành động khác thường. Nếu cứ kéo dài thêm, váy áo này sợ là làm kịp. Nếu chỉ là mấy loại vải tầm thường lai lịch tùy tiện làm cũng được. Nhưng đây là vải mới cống tiến do đích thân Hoàng thượng ban thưởng.

      Nàng ta cũng lo lắng, ngươi cũng thể để cấp dưới của mình chịu tội, dù sao cũng phải tìm biện pháp hỗ trợ.

      "Người của Di Cùng Hiên có dặn dò gì, có muốn may theo kiểu gì ?" Lạc Như Hủy hỏi Tư Y Quan.

      Tư Y Quan suy nghĩ chút lắc lắc đầu, "Dạ có. Nhưng nghĩ đến vị kia chẳng qua là Thái nữ, biết có phúc khí bao nhiêu mới được ban thưởng. Coi vị phần của nàng làm gì có tư cách cầu, chúng ta may gì mặc nấy thôi."

      Chuyện này cũng khó. May quá đẹp sợ mấy nương nương phía mất hứng, may đẹp ư, nếu là Hoàng thượng trách tội làm sao bây giờ? Lạc Như Hủy bất ngờ cười lạnh, vị tiểu chủ của Di Cùng Hiên kia biết là để ý hay là tâm quá sâu, vẫn có thể bảo trì bình thản như thế. Dồn ép bao ngày, cứ tưởng vị chủ tử tuổi kia nhịn được, ai ngờ cuối cùng người sốt ruột lại là các nàng.

      "Ngươi tùy tiện làm chẳng may Hoàng thượng nhìn đến sao?"

      Tư Y Quan sững sờ, hỏi thăm dò: "Vậy phải may đẹp ư?"

      "May quá đẹp cũng khiến các nương nương khó chịu, ngươi phải chịu trách nhiệm."

      "Vậy nô tỳ phải làm sao bây giờ?" Tư Y Quan thở dài. Quả là tình thế khó xử, trong lòng khỏi oán giận Di Cùng Hiên.

      Lạc Như Hủy suy nghĩ lúc rồi mới : "Vậy làm theo kiểu dáng của Lý Chiêu Nghi , thay đổi vài điểm , cố gắng làm khéo léo chút."

      "Dạ." Trong nháy mắt Tư Y Quan hiểu ngay ý tứ của vị tổng quản lý Thượng Phục Cục. Có thể ngồi ở vị trí này quả nhiên đều phải người bình thường. Kinh nghiệm và quan sát tinh tường như thế, nàng ta nghĩ ra.

      Váy áo còn tỉ mỉ khéo léo hơn Lý Chiêu Nghi, vậy Lý Chiêu Nghi mà thấy chả phải tức giận sao. Lúc đó vị Tô thái nữ kia có lẽ tốt. Nhưng đến lúc đó cũng chẳng còn mấy quan hệ với Thượng Phục Cục của các nàng. Các nàng chỉ cần may váy áo đẹp là được, chuyện các chủ tử cũng thuộc quản lý của bọn họ.

      Sau khi Tư Y Quan lui ra, Lạc Như Hủy nhìn theo bóng nàng ta thở dài.

      Chuyện này đau đầu.

      Tiếp qua bốn năm ngày sau, trước Tết Trung thu ngày Vân Thường nâng váy áo về Di Cùng Hiên, cười tươi như hoa. Lúc mở váy áo này ở Thượng Phục Cục quả rất đẹp. Cứ tưởng rằng Thượng Phục Cục lấp liếm làm, ngờ lại bị tiểu chủ đoán trúng. Họ thực dám!
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Đây là muốn ép mình ra chiêu sao?



      So với vải Tiêu Kỳ ban thưởng có thay đổi nhiều, quan trọng là làm nổi bật lên sắc váy. Váy hồng gấm như phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cực kỳ bắt mắt.

      Vải vóc thời cổ đại rất rực rỡ, màu nhuộm đậm và nổi, nếu như biết giữ kỹ chỉ giặt mấy lần phai màu. Những phi tần được sủng ái có nhiều váy áo nên đương nhiên quan tâm chuyện này, nhưng những người được sủng ái chỉ có phần lệ theo quy định sống qua ngày. Bình thường mặc đồ cũng phải giữ gìn rất cẩn thận, dám làm hư hoặc bẩn. Nếu bị vấy bẩn phải giặt, gặp nước phai màu, giặt thuờng xuyên cũ, sờn thể mặc được nữa.

      Tự Cẩm nhìn váy áo bên Thượng Phục Cục đưa tới, vừa cầm lên nhìn trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng nhớ tới thời đại cũng được xem rất nhiều phim, kịch cổ đại, thấy nhiều kiểu váy áo cổ trang. Dựa những kinh nghiệm đó, nàng chỉ nhìn qua váy áo tay mình cũng thấy khác quá nhiều so với trong phim.

      Ngay cả đường viền của tay áo cũng phải dùng đến cả hơn mười loại tơ dệt thành hoa văn, màu sắc phối hợp cực kỳ hài hòa. Hơn nữa tay nghề thêu rất tỉ mỉ, nhìn y như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, nàng thích đến nỗi muốn mặc lên người.

      Kiểu quần áo của Đại Vực Vương Triều khá giống với thời đại Ngụy Tấn, ngắn dưới dài, giữa có đai lưng, áo khoác nửa tay, váy dài mấy tầng. Ống tay áo rất rộng, hơn nữa hoa văn thêu chỗ tay áo phải khác màu. Chỗ tay áo này mới là điểm đặc sắc nhất, có thể làm nổi bật cả bộ quần áo.

      Thượng Phục Cục đưa tới váy áo, nhìn ống tay biết ngay phải mất rất nhiều công phu để thêu. Mặc cho trước đây chịu bao nhiêu chèn ép nhìn họ đưa tới bộ váy áo như vậy, dù Tự Cẩm biết Thượng Phục Cục cố tình đè ép váy áo của nàng, nàng cũng tức giận được nữa.

      Thượng Phục Cục... Quả là rất hiểu lòng người.

      Tự Cẩm cũng thể phục họ.
      Bình thường mặc váy có nhiều tầng, loại này dễ vấy bẩn. Ở Di Cùng Hiên nàng chỉ mặc áo dài qua lưng, váy dài đến chân, eo mang đai lụa, nhìn cũng rất đẹp. Tóm lại là quần áo của Đại Vực Vương Triều đều đặc biệt dễ nhìn.

      Sáng sớm hôm sau, Vân Thường bắt đầu chuẩn bị cho yến hội buổi tối. Váy áo cần mặc, giầy, trang sức đeo tay … Lục tung hết mấy thùng đồ cũng chỉ có vài cây trâm, vòng ít ỏi. Mặc kiểu gì cũng thể nào đẹp xuất sắc được, chuyện này khiến Vân Thường rất chán nản.

      Kỳ được đến bước này, Tự Cẩm cũng biết mình có cách nào hòa hảo với bên quý phi. Vậy cũng chỉ còn cách theo hoàng hậu. Nhưng cách làm của hoàng hậu quá mạnh mẽ, nàng cũng thích lắm. Yến hội tối nay, nàng chính diện giao phong với quý phi hay là tranh thủ ủng hộ hoàng hậu?

      Muốn tranh thủ ủng hộ của hoàng hậu, vậy phải trang điểm xinh đẹp mới được, ít nhất thể bị quý phi lấn át đến còn gì để tranh.

      "Ngươi vào vườn xem có hoa phù dung sắp nở , giờ cần hái, chỉ cần tìm thôi, chờ nửa canh giờ trước yến hội hái là được." Tự Cẩm khẽ dặn.

      "Có, trong ngự hoa viên trồng rất nhiều hoa phù dung, tiểu chủ muốn cài trâm hoa tối nay?" Vân Thường lo lắng nhìn Tự Cẩm : "Mấy người có ít đồ trang sức như tiểu chủ đều làm cách này hàng năm."

      Tự Cẩm: ...

      Đây là muốn ép mình ra chiêu sao?

      Chương 34: có lý tranh gì chứ


      Từ xưa hậu cung tranh thủ tình cảm cũng gay gắt như hoàng tử đoạt vị. Bình thường đến mức ngươi chết ta sống. Nhưng nếu có con trai mới quan tâm đến vương quyền địa vị, thủ đọan lẫn miệng lưỡi đều rất sắc bén.

      Kiếp trước và kiếp này đều có những người mẹ trở nên mạnh mẽ hơn vì con mình, Tự Cẩm tuyệt đối dám coi thường.

      Tết Trung thu này nàng bị nâng lên. đầu hoàng hậu, đầu quý phi, giờ cả hoàng đế cũng tham dự. Chẳng cần phải hỏi cũng biết bao nhiêu người im lặng chăm chú quan sát mấy người nàng trong Di Cùng Hiên. Nghĩ thế cũng thấy mình còn may mắn, may ở chỗ cơ thể này còn quá bé, hoàng đế lại phải người quá mỹ sắc, đến nỗi tâm thần mà sủng ái nàng. Cùng lắm là khiến người khác cảm thấy nàng tuổi , hoàng đế thấy thú vị mới mẻ mới chú ý vài phần.

      Đây cũng là Tự Cẩm tình nguyện suy đoán theo hướng tốt, chứ có nhiều chuyện nàng chưa kịp nghĩ ra hoặc nghĩ ra, nếu vì sao kiếp này lại có thay đổi lớn như vậy chứ?

      Tự Cẩm bình thản ngồi trong phòng, lấy ba sợi tơ mảnh như tóc buộc lại đầu, rồi xâu từng viên trân châu vào, cách hai phân lại cột nút thắt. Trân châu này là do hoàng đế ban thưởng chuỗi hạt cho nàng chơi, nhiều lắm chỉ có khoảng hơn nửa hộp, tầm hai trăm viên. Mấy hạt trân châu này các nương nương khác đâu thèm nhìn tới nhưng lại là đồ tốt với Tự Cẩm, nếu hoàng đế ban thưởng nàng cũng có.

      "Tiểu chủ, xâu thế này để làm gì ạ?" Vân Thường lo âu, mấy thứ tiểu chủ nghĩ nàng ta thường hiểu.

      "Vội gì chứ, đến lúc đó ngươi biết." Tự Cẩm cười tủm tỉm vẫn ngừng động tác trong tay: "Trong cung hôm nay nhất định rất náo nhiệt."

      " phải là sao? Tất cả mọi người đoán xem tối nay Hoàng thượng tới chỗ hoàng hậu hay là quý phi." Vân Thường khẽ. Nếu là trước đây, nàng ta cũng cũng dám . Nhưng sau này biết tiểu chủ phải là kiểu người cay nghiệt khắt khe, thêm nữa tuổi còn chưa thị tẩm, dù nghe đến chuyện này cũng ghen tị."Trước đây Hoàng thượng đều tới chỗ hoàng hậu, nhưng hai năm nay toàn tới với quý phi."

      "Sao vậy?" Tự Cẩm vẫn lần đầu tiên nghe chuyện như thế, nheo mắt hỏi: " phải mồng mười lăm mỗi tháng đều phải nghỉ ở chỗ hoàng hậu sao?" Rất nhiều phim cung đấu xuyên việt đều sắp xếp như vậy, nàng cũng tin tưởng nghi ngờ. Đây là hoàng đế giữ thể diện cho hoàng hậu, chính cung nương nương phải có tôn vinh riêng.

      "Trước kia đúng. Nhưng có thời gian Hoàng thượng bận rộn công vụ, cả hai tháng chưa vào hậu cung, Hoàng hậu nương nương bèn tới tiền điện khuyên Hoàng thượng. biết có phải Hoàng thượng giận hoàng hậu mà ngay sau đó Hoàng thượng có đến hậu cung lại trực tiếp tới Trường Nhạc Cung, đúng vào ngày 15. Từ sau đó quy củ bị phá vỡ, hoàng hậu cũng làm hoặc thêm bất cứ cái gì. Dù sao hai năm nay như thế, hai ngày đó Hoàng thượng có tới chỗ hoàng hậu chẳng ai dám nhắc nữa."

      Đúng là bí mật của hoàng thất. Với tính cách như vậy, Tiêu Kỳ hẳn phải tùy tiện hành động thế. Rất có thể nhà mẹ đẻ hoàng hậu gây rắc rối lớn cho hoàng đế, hoàng đế giận chó đánh mèo đây.

      Hoàng hậu phản ứng gì có khả năng cũng biết lý do bên trong, có lý tranh gì chứ.

      thể , Tự Cẩm đoán đúng chân tướng.

      Trời đất, nhất quốc chi mẫu mà bị dồn tới bước này, khó trách lại lấy tú nữ mới tiến cung như nàng để ngáng đường quý phi.

      Bạn có cần ý tưởng ko, mình nhớ hồi trước mình xem bộ phim nào đó thấy có vị phi tần nhờ người nhờ người làm trâm làm cây trâm nổi bật, nhưng người đó sợ đắc tội với chủ tử phía nên nảy ra ý tưởng làm cây trâm nhìn vào bình thường hơn cả tầm thường nhưng bôi chất gì đó lên đầu cây trâm đến ban đêm trong bóng tối đầu cây trâm phát sáng, vị phi tần đó trong khuôn viên ánh đèn bị hoàng thượng nhìn thấy tưởng là đom đóm nên thu hút dc chú ý của hoàng thượng
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Lớn lên chắc là quyến rũ lắm đây


      Xâu chuỗi trân châu xong cũng tới giờ. Tự Cẩm ngồi trước gương do Thượng Cục Cung của Nội Đình Phủ mang tới, so với tấm gương trước đây ở Y Lan Hiên sáng trong hơn rất nhiều. Cái đó thể gọi là gương, cũng có bệ đồng đỡ. Gương này soi hình cũng mờ nhưng vẫn có thể nhìn được toàn thân.

      Tự Cẩm cũng có biện pháp của chính mình. Nàng trang điểm xong cho đổ chậu nước mang đến, chờ cho mặt nước yên tĩnh. Soi mình còn nhìn hơn so với gương. Nàng là người xuyên việt mà cũng chỉ dùng thông minh của đại cho mấy việc bé này, uất ức .

      "Tiểu chủ, hôm nay chải tóc kiểu gì ạ?" Vân Thường xõa hết tóc chủ tử ra, lấy lược gỗ đào cẩn thận chải hỏi.

      Tự Cẩm suy nghĩ rất kỹ mới : "Chải búi tóc rủ xuống ."

      Vân Thường ngẩn người, "Búi tóc rủ xuống là kiểu gì, nô tỳ chưa nghe .

      Tự Cẩm nghe Vân Thường vậy cũng ngẩn người. Búi tóc rủ xuống khá đơn giản, dựa theo kiểu cổ để tóc mái che bớt phần khuôn mặt, tóc dài phía sau cuốn thành búi, hai bên mai uốn lại để thả lỏng, rất giống đứa bé tuổi hồn nhiên khả ái. Tự Cẩm được cụ thể nhưng lại có thể vẽ được, nàng lấy bút vẽ lông mày phác họa giấy vài nét.

      Vân Thường khéo tay, nhìn cái liền cười, "So với búi song cũng khác mấy, nhưng thả hai lọn tóc xuống thế này nhìn đẹp hơn hẳn. Tiểu chủ thông minh độc nhất vô nhị, kiểu tóc này cũng có thể nghĩ ra, khó trách người muốn làm chuỗi trân châu kia. Có phải quấn quanh nó ở đây ? Quả là đẹp. Vừa thanh nhã vừa đáng , ngay cả quý phi nương nương thấy cũng chỉ biết cười mà thôi."

      Kiểu tóc này là của trẻ con. Quý phi dù trong lòng thoải mái cũng thể gay gắt với đứa bé, rất mất mặt đấy.

      Tự Cẩm nhìn Vân Thường trong nháy mắt thoải mái cảm thấy này nha đầu này rất thông minh. Giờ nàng biết mình mặc bộ váy này ra ngoài khiến bao nhiêu người gai mắt cho nên tóc thể làm quá đẹp nữa. Tóc rủ xuống như thế cũng đẹp nhưng lại là kiểu tóc chỉ dành cho những chưa lấy chồng. Đây cũng là khéo nhắc nhở mọi người, nàng còn lắm.

      Chuẩn bị thỏa đáng, Tự Cẩm lại ở trong phòng thêm lát, chờ hoàng hôn buông xuống mới dẫn Vân Thường ra cửa chính Di Cùng Hiên.

      Vị trí Di Cùng Hiên tốt nhưng cách hậu cung khá xa. Vì vậy hai chủ tớ đường ra ngoài cũng gặp tần phi nào khác. Gần tới hậu cung, từ xa thấy dãy đèn lồng đỏ tươi treo trước Phượng Hoàn Cung, mới cảm giác được người trong cung này rất đông.

      "Ơ, đây phải là Tôn thái nữ sao?"

      Trong bóng tối sau lưng bỗng vang lên giọng lạnh lùng sắc sảo, Tự Cẩm nổi da gà cả người, giống như gặp phải quỷ.

      Nàng xoay đầu lại liền nhìn thấy mặc váy dài màu đỏ tươi, tóc búi cao, cài cây trâm khảm ngọc. Mặt phấn môi mọng, đôi mắt to hơi chau lại, mang theo vài phần phong tình, cũng tỏ nét đanh đá.

      Người này vừa gặp là biết ngay phải người dễ sống chung.

      Vân Thường biết tiểu chủ nhận ra ai bèn vội vàng khom người chào, "Nô tỳ vấn an Chu nương tử."

      Nghe Vân Thường , Tự Cẩm nghĩ ra rất nhanh. Vị Chu nương tử trước mặt này cao hơn nàng hai cấp, mình là phía dưới người ta. Quy củ thể tuân, Tự Cẩm liền quỳ gối hành lễ, "Thần thiếp vấn an Chu nương tử."

      Chu nương tử quyến rũ mắt lườm miệng cũng kêu đứng lên, cười lạnh từng câu từng chữ với Tự Cẩm: "Lớn lên chắc là quyến rũ lắm đây, tuổi còn mà công phu mê hoặc lại ít!"



      Chương 36: Tiểu chủ là Tô thái nữ Di Cùng Hiên



      Đoạn đường này cách khá xa Phượng Hoàn Cung, quanh co giữa những hòn non bộ, vườn hoa. Lúc ấy, dù ngoài kia tiếng cười rất náo nhiệt nhưng chẳng ai nhìn thấy cảnh Tự Cẩm bị Chu nương tử làm khó dễ.

      Tự Cẩm vững vàng nửa đứng nửa quỳ ở chỗ đó, hôm nay nàng ăn no, cho nên vẫn có thể gắng gượng lúc lâu.

      Chu nương tử mặc dù mặt đầy vẻ khinh thường nhưng trong lòng lại ghen tị ngất trời. Dạo này Hoàng thượng ưu ái tiểu tiện tỳ này liên tục, vừa chuyển nhà vừa ban thưởng, thấy váy áo nàng mặc cơn tức lại xông lên. Thượng Phục Cục bên kia truyền tới tin tức, là hàng mới cống tiến năm nay, giờ nhìn màu sắc đường nét quả nhiên tầm thường.

      Chu nương tử càng nghĩ càng buồn bực lại càng muốn làm khó nàng, cứ đứng vậy xem nàng khom người, chịu cho nàng đứng lên.

      Vân Thường quỳ bên cạnh cũng im re, chỉ có thể quỳ cùng tiểu chủ, trong lòng vừa nóng nảy, vừa sợ hãi lại vừa tức giận.

      Chu nương tử thêm mấy câu cay nghiệt, lời nào cũng đâm vào tim người ta mà Tự Cẩm vẫn tiếng nào. Im lặng là tốt nhất, bởi vì mặc kệ nàng gì cũng có thể tìm ra điểm sai, cuối cùng càng thêm bị giận chó đánh mèo chứ như bây giờ. Dù sao Hoàng hậu nương nương định ra giờ khai tiệc, Chu nương tử cũng dám tới trễ.

      Nhưng nàng có thể khom người như thế bao lâu?

      Vị phần cao trong cung kiểu gì cũng phải đội lên đầu chữ 'Nhẫn' .

      Chu nương tử thấy Tự Cẩm im lặng, đúng kiểu “dầu muối tiến thủy hỏa bất xâm”, hận thể tát cho nàng cái. Nhưng chỉ lát nữa khai tiệc, hơn nữa Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng tới thăm nàng, nếu mặt có dấu vết khó tránh khỏi nàng ta cũng bị hỏi tội.

      Nàng ta chỉ nghĩ tới mình mấy câu khó nghe, nàng dám cãi lại mình có thể lấy cớ trị tội nàng. Có điều miệng người ta lại như miệng hồ lô, khiến cho người khác bị đè nén đến cực điểm.

      "Tiểu chủ, tới giờ rồi." Kiếm Sương khẽ nhắc, nhìn Tự Cẩm đừng quỳ chỗ đó biết ngay tiểu chủ nàng ta tính toán việc gì. Nhưng hôm nay được, nàng ta chỉ dám nhắc câu.

      Chu nương tử từ cao nhìn xuống Tự Cẩm, "Đứng lên , giống y như tượng gỗ, cũng biết Hoàng thượng thích ngươi ở chỗ nào, chẳng có gì thú vị." xong liền phẩy tay áo bỏ , ánh mắt nhìn Tự Cẩm thêm cái nào.

      Tự Cẩm từ từ đứng lên. Đứng quỳ hơi lâu, chân hơi tê, người cũng nghiêng ngả. Vân Thường vội giữ lấy nàng, "Tiểu chủ, người sao chứ?"

      Tự Cẩm lắc lắc đầu, nhìn theo bóng dáng Chu nương tử thướt tha, bất ngờ hỏi: " Chu nương tử là tú nữ trong đợt tuyển tú đầu tiên phải ?"

      "Đúng vậy, Hoàng thượng thích nàng ta vì luôn cay nghiệt với người khác, cho nên sau khi tiến cung cũng được sủng ái. Nhưng nàng ta theo Lý Chiêu Nghi nên sống trong cung cũng khá thoải mái." Vân Thường đỡ tiểu chủ tới, vừa vừa .

      "Khó trách..." Khó trách muốn làm khó nàng, ra là tay sai Lý Chiêu Nghi.

      qua đoạn đường quanh thêm đoạn ngắn nữa tới Phượng Hoàn Cung. Đứng ngoài Phượng Hoàn Cung, nhìn cánh cửa sơn xanh thiếp vàng rực rỡ quý giá, Tự Cẩm cười tươi lên rồi mới từ từ qua.

      Ngoài cửa có tiểu cung nhân đứng đón người từ sớm, thấy Tự Cẩm tới tiểu cung nữ ân cần đến, cười hỏi: "Xin hỏi đây là tiểu chủ cung nào?"

      Trong cung nhiều tần phi, mấy tiểu chủ các cung có địa vị đều đến cả. Hơn nữa việc sắp xếp ghế ngồi cũng có chủ đích. Trách nhiệm của mấy người nàng ta chính là đưa phi tần tới đúng chỗ ngồi của mình, tránh xảy ra lộn xộn.

      "Tiểu chủ là Tô thái nữ Di Cùng Hiên." Vân Thường vừa cúi người vừa .

      Tiểu cung nữ dẫn đường hơi sững sờ, nhìn sang Tự Cẩm.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Quý phi nghĩ làm thế này có thể tìm ra lỗi của nàng sao?

      Tiểu cung nữ kia cũng chỉ nhìn rất nhanh rồi cười khom người, "Mời tiểu chủ theo nô tỳ."

      "Làm phiền." Tự Cẩm cố làm ra vẻ ngại ngùng khách khí, tuổi còn , lúc này mà tỏ ra quá thành thục lại hay. Đến lúc hoàng hậu và quý phi vui lại càng tha cho nàng, phải cư xử theo đúng độ tuổi mới được. kẻ già đầu phải giả bộ đứa bé, đúng là khó quá. Tính hai đời cộng lại nàng cũng mấy chục tuổi rồi chứ ít đâu.

      Xấu hổ.

      Phượng Hoàn Cung rộng lớn uy nghi, trong điện huy hoàng quý giá, cung nhân qua lại ngớt cả trong lẫn ngoài. Ai nấy đều có dáng vẻ thanh thoát, bước nhàng tiếng động, nhanh nhẹn mà vẫn giữ nguyên tư thế đẹp. hổ là những người bên cạnh người đứng đầu hậu cung, tùy tiện chỉ người cũng chút tầm thường.

      Đây gọi là gì? Chính là khí chất bao nhiêu năm tôi luyện học hỏi mới được, trở thành thói quen trong tận xương.

      Đối mặt với khí thế này, Tự Cẩm vốn chưa quen lại càng thoải mái. Thói quen thời đại vốn tự do tự tại, ông trời lớn nhất mình lớn nhì. Còn ở chỗ này, gặp ai cũng phải tươi cười, thấy ai cũng phải khom lưng quỳ gối hành lễ. Nàng cảm thấy tự tôn danh dự của mình bị tổn thương nặng nề, máu được tiếp mà lại còn mất thêm.

      Ôi, đúng là cuộc đời khổ ải.

      Chính điện dành cho yến hội cực kỳ rộng rãi. Trong hậu cung này rốt cục có bao nhiêu cung tần nàng biết, nhưng nàng biết vị trí của mình là ngay gần cửa. Từ đó đến chỗ Hoàng hậu nương nương ngồi chính giữa rất xa. Từ chỗ cửa này nhìn cũng thể thấy mặt.

      Tiểu cung nữ dẫn Tự Cẩm tới chỗ ngồi, sau đó cúi người lui xuống. Lúc sắp lại liếc nhìn Tự Cẩm nhưng cũng dám nhìn thẳng mà chỉ liếc cái rồi mới ra.

      Vân Thường vui nhưng cũng dám gì, giữ đầy bụng ấm ức.

      Xung quanh Tự Cẩm ngồi đầy người, nàng biết ai hết. qua 5,6 người phía trước gặp ngay người vừa gây khó dễ cho mình là Chu nương tử. Chỗ nàng ta ngồi cũng cách xa vị trí của nàng lắm, cũng sát cửa. Lúc nãy khi làm khó nàng mặt mũi còn kiêu căng, giờ ngồi im lặng tỏ ra nhu mì dịu dàng cực kỳ.

      Thôi!

      Trước mặt mỗi vị cung tần đều bày chiếc bàn , địa vị càng cao kiểu cách càng hoa lệ. Đây là kết luận của Tự Cẩm sau khi quan sát hồi lâu. Bàn trước mặt nàng rất đơn giản, có hoa văn phức tạp cầu kỳ. Thấy những người khác từng tốp tụ lại chuyện rất vui vẻ, nàng cũng theo ai bắt chuyện làm quen.

      Vị phần của ai cũng cao hơn nàng, có gì hứng thú hết.

      Nàng để ý tới người khác, có nghĩa người khác cũng để ý nàng. Hơn nữa mấy ngày nay danh tiếng của nàng trong cung , mấy người này hẳn là chẳng ưa gì nàng. Nàng chẳng cần vội vàng làm trò cười cho bọn họ, cứ bình thản lặng lẽ ở chỗ của mình là được.

      Trong đại điện thêm nhiều người đến, nhưng mấy vị trí phía cũng vẫn trống trơn. Đương nhiên những phi tần có địa vị cao xuất vào những lúc quan trọng, thể khí thế và uy quyền của mình.

      Đáng thương nàng ngồi ngốc ở chỗ cửa này, vừa nhận gió vừa chịu rét, là bực mình.

      Bên tai nàng ngừng vọng tới tiếng thầm chỉ trỏ, mấy người kia cũng chẳng thèm khẽ hay giấu giếm mà ngay trước mặt nàng. Quả là... mở rộng tầm mắt.

      Tự Cẩm vẫn cúi đầu, suy nghĩ đầu tiên lên trong óc chính là: Đúng là thời đại tranh quyền đoạt lợi.

      Mấy người này cố tình xấu trước mặt nàng, chẳng qua muốn chọc giận nàng, làm cho nàng nóng nảy phản ứng, bị người dèm pha, kiếm cớ trị tội mà thôi.

      Tự Cẩm biết rất nên đương nhiên để các nàng đạt được mục đích.

      Tỷ đời xuyên , bản lãnh khác có chứ chữ 'Nhẫn' này, từ lúc biết Tôn thái nữ quỳ nghe răn dạy đến liệt chân, tỷ cũng luyện đến cảnh giới đạt thành rồi.

      Chu nương tử kiêu căng như thế, lại là tay sai của Lý Chiêu Nghi, chắc hẳn chính là ý của quý phi muốn gây khó dễ nàng.

      Quý phi nghĩ làm thế này có thể tìm ra lỗi của nàng sao?

      Ha ha.

      Chúng ta cùng cưỡi lừa nghe nhạc - - chờ xem!


      Chương 38: Đồ cẩu hoàng đế



      Chu nương tử bên cạnh cũng sốt ruột. Lý Chiêu Nghi sai nàng ta dù bằng cách nào cũng phải kích thích Tô Tự Cẩm nổi điên cắn loạn người. Thế mới dễ bắt được điểm yếu, mạnh mẽ trừng phạt. Nhưng dù cố ý xếp nàng ở gần hay chọc giận ngay trước mặt nàng, người này cũng như kẻ ngốc, y như bị điếc, chẳng có bất kỳ phản ứng gì.

      Chu nương tử cũng phải thông minh, mấy câu khiêu khích thôi chứ nàng ta đâu dám làm gì quá đáng lúc này. Làm vậy có thể lấy lòng Chiêu nghi Quý phi, nhưng chắc nàng ta cũng bị Hoàng hậu nương nương nhân cơ hội trừng phạt trận.

      Trong lúc Chu nương thầm mắng Tự Cẩm bên ngoài hô lớn: "Quý phi nương nương giá lâm!"

      Toàn bộ người trong đại điện bỗng yên tĩnh lại, ngay Tự Cẩm cũng bất giác khép miệng. Đối với vị quý phi này, nàng “thương nhớ” lâu. Chưa gặp lần nào cho nàng ăn ít đau khổ. Trong cung người ta say sưa về chuyện quý phi thịnh sủng. Ai cũng nghĩ nếu đương kim Hoàng hậu nương nương ở bên hoàng thượng lúc đăng cơ e vị quý phi này có thể nhảy vọt đến vị trí khác.

      Được sủng ái như vậy, Tự Cẩm lại nếm qua đau khổ do nàng ta ban tặng đương nhiên là cực kỳ chú ý, rất tò mò muốn biết dáng vẻ dung nhan nàng ta.

      "Thỉnh an quý phi nương nương."

      Toàn bộ người trong phòng đều khom người xuống thấp, Tự Cẩm cũng quỳ xuống cung kính hành lễ, đầu cúi nên cũng nhìn thấy Quý phi uy danh. Chỉ thấy đôi giày thêu mây bằng tơ vàng óng, đuôi váy dài màu hồng tươi thêu kim tuyến, dây tơ bên cạnh rủ xuống khoảng năm sáu thước, tựa như nước chảy dịu dàng tới. Nàng vừa thấy sắc hồng tươi này biết ngay cùng loại với vải may váy của nàng, đều là hàng tân cống năm nay. Có điều chất liệu vải của quý phi tốt hơn hẳn của nàng, Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, như thể bị ai đánh bạt tay từ xa.

      Quý phi nương nương thích dùng loại vải này, mặc kiểu váy như thế uy nghi xuất , chẳng làm gì mà khiến Tự Cẩm hiểu ra, nàng chẳng là gì cả!

      Chiêu này quá lợi hại. Dù Tự Cẩm cố gắng tự với mình được để ý, thể để ý, nhưng trong lòng có cơn nóng giận bừng bừng bốc lên.

      Hoàng đế ban thưởng ngươi vải vóc cũng là hàng tân cống, nhưng loại hàng này cũng phân ra vài cấp. Hàng của ngươi chẳng qua chỉ là thứ rẻ tiền. Tự Cẩm thấy Quý phi thị uy với nàng. Bất giác mọi ánh mắt đều nhìn váy áo của Quý phi rồi nhìn sang Tự Cẩm.

      Bao nhiêu lưỡi đao gió cứ thế rơi người nàng.

      Đồ cẩu hoàng đế!

      Tự Cẩm dám, càng thể gì, làm gì, trong lòng chửi rủa Tiêu Kỳ thậm tệ!

      Quý phi vừa qua, theo sau là Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư, Tự Cẩm nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo của hai người lúc ngang qua nàng.

      Tự Cẩm lại càng đứng thẳng lưng.

      Kiếp này điều làm người ta khó chịu nhất là gì?

      Là bị người khác khinh thường.

      Quý phi dùng chiêu này với Tự Cẩm, trong mắt nàng ta Thái nữ nhoi chẳng qua chỉ là con kiến hôi.

      Nàng ta thèm nhìn tới!

      Quý phi vừa ngồi xuống, phượng giá Hoàng hậu nương nương cũng đến. Quỳ xuống đất hành đại lễ, đầu gối Tự Cẩm đụng xuống mặt đất lạnh buốt, nghe đầu vọng tới giọng khá nhu hòa, "Miễn lễ, tất cả chư vị tỷ muội đứng lên . Hôm nay là hội trung thu, toàn cung chúng ta tụ hội chỗ cho vui, cần quá giữ lễ."

      Chương 39: Kỳ thực quý phi cũng sợ đấy chứ?



      Mọi người tạ ơn hoàng hậu khoan dung độ lượng, nhất loạt ngồi xuống. Ngay lập tức có hàng cung nhân tới như nước chảy dâng lên rượu và thức ăn.

      "Hoàng thượng bận rộn chính vụ sai người tới báo từ sớm, kêu chúng ta cứ vui vẻ trước , lát nữa người mới có thể tới đây chung vui." Hoàng hậu cười với mọi người, "Hoàng thượng lòng vì công việc là phúc trạch của muôn dân, là phúc khí của quốc gia thiên hạ."

      Mọi người hô vâng.

      Tự Cẩm cười nhạt. Hoàng hậu nương nương hổ là mẫu nghi thiên hạ, mấy câu này rất thoả đáng. Nhìn thức ăn ngon bày đầy bàn, nếu bình thường nàng cực kỳ thích thú hưởng thụ, nhưng bây giờ lại có chút hứng thú nào.

      Hoàng hậu ngồi ghế cao nhất, nhìn thấy kiểu tóc mẫu đơn đầu quý phi, trong lòng nổi lên tức giận. Nhưng đứng ở vị trí cao nhất hậu cung, nàng ta vẫn phải cố kìm chế, hôm nay thể xử lý yến hội vui vẻ hoàn hảo. Liếc mắt thấy váy áo của quý phi, hoàng hậu cười nhạo trong lòng. Vẫn tưởng rằng quý phi là người cao ngạo lạnh lùng, ngờ chẳng phải như vậy. Tô thái nữ nhoi của Di Cùng Hiên, chẳng qua được ban thưởng vài xấp lụa mới cống tiến mà quý phi phải áp chế đầu người ta.

      Kỳ thực quý phi cũng sợ đấy chứ?

      tiểu nương đáng như thế, tuổi hơn, kiều diễm hơn, ngây thơ hơn. Đương nhiên quý phi rất đẹp, nhưng có nương thế kia nàng ta nhìn già hơn hẳn.

      Hoàng hậu nghĩ mình làm sai, trước đây giữ lại Tô Tự Cẩm là đúng. Tóm lại hoàng hậu thể nhìn Hoàng thượng tiếp tục sủng ái quý phi như thế. Nếu nàng ta sinh con trai, e là mình cũng phải nhường chỗ cho nàng ta. Hoàng hậu tuyệt đối cho phép.
      Ở dưới Tự Cẩm cũng tranh thủ nhìn lên mấy lần. Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo du dương, vũ cơ uốn lượn. Trong tình hình náo nhiệt thế này, nàng có nhìn lên cũng ai chú ý tới. Có điều lúc quý phi qua nàng chỉ thấy đuôi váy của nàng ta, giờ nhìn lên mới thấy kinh ngạc, quý phi chải tóc kiểu mẫu đơn.

      Nên biết mẫu đơn chính là vua của các loài hoa, nàng ta dám can đảm làm vậy ư?

      May mà hôm nay hoàng hậu chải tóc kiểu phượng hoàng cao quý diễm lệ, nếu chẳng phải bị quý phi áp chế đầu?

      Tự Cẩm nghĩ ra, vì sao quý phi lại dũng cảm như thế, lẽ nào nàng ta sợ sao?

      Vẫn biết hoàng hậu và quý phi luôn đối chọi nhưng đến mức này cũng làm cho nàng cực kỳ giật mình. Hay là mấy kiến thức nàng biết về cung đấu đúng ở thời đại này, mẫu đơn chỉ là loài hoa bình thường thôi?

      Nàng chưa từng nghe ai nhắc tới Đại Vực Vương Triều, có nhiều chuyện đều khác với những gì nàng nghĩ. Quy tắc của chỗ này cũng nghiêm khắc nhưng nhìn kiểu tóc mẫu đơn của Quý phi, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận. Có lẽ quy tắc ở đây cũng nhắc tới, nên quý phi làm cũng ai dám là sai.

      Số mệnh tốt .

      Nghĩ tới đây lại nhớ thêm việc lạ. Đương kim thánh thượng đăng cơ cũng bốn năm, thế nhưng người con nối dòng cũng có. Trước khi Hoàng đế đăng cơ cũng lấy vợ, bên cạnh cũng có trắc phi, sao ai có con vậy nhỉ?

      Nếu lúc đăng cơ, hậu cung tranh đấu nhiều, theo kinh nghiệm kiến thức nàng biết khả năng có người trong bóng tối động tay động chân làm gì đó. Nhưng trước khi hoàng đế lên ngôi cửu ngũ sao? Tại sao vẫn có con, hay là có thai nhưng được sinh ra? Cũng có thể là sinh ra mà nuôi được?
      Tự Cẩm chưa từng nghĩ tới chuyện này, sắp tới chắc phải hỏi thêm Vân Thường.

      Tự Cẩm thất thần đột nhiên ngay lúc đó nghe Chu nương tử kêu thét lên ở đằng trước. Tiếng kêu thất thanh khiến ai nấy đều hoảng sợ run người. Tự Cẩm bị giật mình phục hồi lại tinh thần bèn quay sang nhìn. Vừa nhìn thấy bị dọa, mặt trắng bệch.

      Chương 40: Người này có bệnh



      Tiếng thét của Chu nương tử khiến mọi người rất kinh sợ. Hoàng hậu nương nương vui, ngày yên lành vui mừng lại xảy ra chuyện làm mất hứng, huống chi Chu nương tử là người của Quý phi cho nên mặt hoa cau lại khiển trách: "Sao lại hét lên, ra thể thống gì."

      Chu nương tử sợ hãi vội vàng đứng dậy quỳ xuống, "Mong nương nương thứ tội, nương nương thứ tội, thần thiếp cố ý, nhưng Tiền tài tử... Mặt Tiền tài tử bị sao đó..."

      Tiền tài tử buồn bực cũng quỳ xuống theo. Nàng ta vừa bước ra cho mọi người thấy ngay lập tức nhiều người cùng kêu lên.

      Lúc đó Tiền tài tử mới cảm thấy có vấn đề. Thấy ai nấy đều nhìn mặt mình chằm chặp, nàng ta bất giác đưa tay sờ lên mặt. Vừa chạm tay vào da thấy mặt mình toàn những nốt sần nổi lên, nàng ta bị sợ đến xanh mặt. Sau đó nàng ta lại muốn gãi, trước chưa sờ chưa thấy gì, sờ lên rồi cả người ngứa cháy, chỉ muốn gãi cho .

      Trong ngày quan trọng mà xảy ra chuyện như vậy, Hoàng hậu cảm thấy rất mất mặt bèn kêu người mời Thái y đến, sau đó đưa Tiền tài tử kinh hoảng sợ hãi tới hậu điện. Chuyện này do Chu nương tử thét lên mà ra, hoàng hậu giận lây sang nàng ta nên cho nàng ta về cẩn thận suy nghĩ lỗi lầm, chép lại cung quy trăm lần, chép chưa xong được phép ra ngoài.

      Tự Cẩm nghĩ tới quyển cung quy dầy cộp kia, thấy mặt Chu nương tử còn trắng hơn so với Tiền tài tử nháy mắt cảm thấy thoải mái, ai kêu nàng ta dám bắt nạt nàng!

      Chu nương tử nhìn sang Lý Chiêu Nghi, hy vọng Lý Chiêu Nghi có thể cầu xin cho nàng ta. Ngờ đâu Lý Chiêu Nghi còn thèm nhìn nàng ta cái. Chu nương tử ủy khuất lui xuống trở về cung suy nghĩ lỗi lầm. Trước khi vừa vặn ngang qua bàn Tự Cẩm lườm nàng cái.

      Tự Cẩm cảm thấy thể lý, người này có bệnh!

      Hoàng hậu giận chó đánh mèo cũng phải là có lý do. Nếu lúc biết Tiền tài tử gặp chuyện, Chu nương tử chỉ cần lặng lẽ báo lên, hoàng hậu tự biết phái người an bài thỏa đáng, bảo đảm để chuyện bất ngờ xảy ra làm kinh hãi mọi người. Nhưng Chu nương tử kêu lên như vậy làm mọi người hoảng sợ, khiến cho yến hội của hoàng hậu bị ảnh hưởng mất vui. mất bao nhiêu công sức để chuẩn bị mà lại xảy ra chuyện mất hứng như thế, ai cũng thấy hài lòng được.

      Tự Cẩm vẫn cúi thấp đầu. May mà chỗ nàng ngồi ngay cửa, ai chú ý đến nàng, trong lòng lại nghĩ tới mặt của Tiền tài tử, do cẩn thận hay là có tình khác đây?

      Hình như có dấu hiệu dị ứng, nhưng vì sao lại hại người có địa vì gì như Tiền tài tử chứ?

      Trong lòng nghĩ vậy nhưng Tự Cẩm càng dám coi thường, vốn thấy ngon miệng nên sau đó nàng ăn thêm miếng nào nữa.

      suy nghĩ thái y vừa bắt mạch ngoài hậu điện trở về phục mệnh, báo cái tin cực tốt.

      Tiền tài tử có thai!

      Trong đại điện yên tĩnh cách kỳ dị, lát sau hoàng hậu phục hồi tinh thần đầu tiên, tươi cười : "Đây là chuyện vui, là chuyện rất vui. Thái y, mặt của Tiền tài tử sao chứ? Thai nhi trong bụng thế nào, mấy tháng rồi, có ổn thỏa ?"

      "Thưa Hoàng hậu nương nương, Tiền tài tử có thai hơn hai tháng, thai nhi trong bụng khỏe mạnh. mặt là dấu hiệu dị ứng, chắc là ăn trúng gì đó nhưng có gì đáng ngại. Có điều cũng cần uống mấy liều thuốc điều dưỡng."

      " sao tốt rồi, thai này của Tiền tài tử Thái y phải cẩn thận chăm sóc chiếu cố, chờ đứa bé bình an sinh ra Bản cung ban thưởng, ghi nhớ công lao lớn của ông!" Dù Hoàng hậu trong phút chốc cũng vui chuyện Tiền tài tử có thai nhưng hậu cung mấy năm nay có đứa trẻ nào được sinh ra, nàng ta làm quốc mẫu khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích.

      Vị phần Tiền tài tử thấp, dù cho sinh được con cũng có quyền nuôi dưỡng. Đến lúc đó nàng ta đưa đến Phượng Hoàn Cung nuôi dưỡng cũng là biện phát tốt, hơn nữa còn có thể chiếm được danh tiếng hiền lương.

      Trong nháy mắt Hoàng hậu hạ quyết tâm, ngay: "Người đâu, báo tin mừng cho Hoàng thượng!"
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Ai dám to gan xô cửa ra vậy chứ!

      Yến hội trung thu vui vẻ, vì chuyện của Tiền tài tử liền nhanh chóng trôi qua.

      Hoàng hậu nương nương được làm ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Tiền tài tử.

      Tự Cẩm vịn tay Vân Thường ra cửa chính Phượng Hoàn Cung. Hoàng hậu cho mọi người về mà cho chờ đến khi Hoàng thượng tới, nàng có thể đoán được hoàng hậu định dự tính gì.

      Có điều Tự Cẩm cảm thấy hoàng hậu nghĩ quá dễ dàng, chưa chắc hoàng đế đồng ý!

      Trước đây Tự Cẩm sợ Quý phi tìm cách gây phiền toái cho mình, giờ hoàn toàn lo lắng nữa. Có chuyện Tiền tài tử trước mắt ai còn để ý đến nàng, cảm thấy thở phào hơi. Ra khỏi cửa Phượng Hoàn Cung, Tự Cẩm giữa đám người đông đúc bất chợt quay đầu lại nhìn qua cửa rộng vào trong điện lớn.

      Cả cung điện lớn mới vừa rồi còn cực kỳ náo nhiệt, giờ trở nên vắng lạnh, hiu quạnh. Tô quý phi đứng giữa đại điện, toàn thân váy hồng phấn thướt tha dưới ánh đèn, tóc cài đầy châu ngọc lấp lóe làm lóa mắt người ta. Đứng từ xa nhìn nét mặt nàng ta, chỉ thấy nàng ta nhìn về phía hậu điện, cả người đứng thẳng kiêu hãnh im lìm như ngọn núi.

      "Tiểu chủ, về thôi." Vân Thường lo lắng khẽ thúc giục, biết vì sao cứ cảm thấy trong lòng bất an.

      Tự Cẩm gật gật đầu, cùng Vân Thường trở về, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề tựa như bị điều gì áp chế. Lúc đến chỗ rẽ thấy từ phía Sùng Minh Điện xa xa có tiếng động truyền đến, sau đó thấy nghi thức hoàng đế lộng lẫy tới, đến chỗ ngoặt lướt qua nàng.

      Trở về Di Cùng Hiên, Tự Cẩm kêu Trần Đức An tới Ngự thiện phòng lấy nồi lẩu rau thập cẩm, hai cái bánh vừng và chén cháo. Buổi tối ăn gì, giờ cảm thấy rất đói.

      Trần Đức An chạy tới Ngự thiện phòng, trực tiếp tìm Phong Cảnh Minh bên cạnh Nhạc Trường Tín, nhờ y giải quyết. Chuyện này tuy nhưng ngay cả những phi tần được sủng ái cũng dám tới Ngự thiện phòng nhờ người khác. có thức ăn có khi còn bị mắng trận nữa. May mà giờ ta khá thân với Phong Cảnh Minh, có thể mấy câu với Nhạc đầu bếp, dù sao cũng thể để cho chủ tử đói bụng.

      Chờ đến lúc Trần Đức An vô cùng lo lắng bưng theo khay cơm từ Ngự thiện phòng về, Tự Cẩm thay đổi váy áo, thả lỏng tóc, chỉ cài lên đầu cây trâm gỗ đơn giản.

      Vân Thường nhận khay cơm, oán giận : "Sao giờ này mới về?"

      Trần Đức An xoay người lấy khăn lau mồ hôi mặt sạch rồi mới quay người lại trả lời: "Bên Ngự thiện phòng rối loạn lên kìa, tôi phải giục liên tục mới vội vã làm cho xong."

      Cơm tối ít người ăn được gì, hẳn là có nhiều người giục giã bên Ngự thiện phòng. Tự Cẩm thèm để ý bèn : "Về là được rồi, hai người các ngươi cũng mau ăn cơm , ta ăn xong rồi tới thu dọn là được."

      Cả tối nay Vân Thường và Trần Đức An đều chưa được uống ngụm nước, Tự Cẩm cũng phải là chủ nhân cay nghiệt bèn đuổi hai người xuống. Vân Thường lại nhất định , "Bên cạnh tiểu chủ có người hầu hạ sao được, chờ tiểu chủ ăn xong nô tì mới , chốc lát cũng đói lắm mà."

      Tự Cẩm có cách nào khác, người cổ đại ngu trung lại làm cho nàng gặp phải người.

      Tự Cẩm vừa cầm đũa lên, còn chưa ăn miếng nào nghe tiếng cửa ngoài sân bị mở ra, rồi tiếng bước chân dồn dập vọng tới.

      Trần Đức An đợi Tự Cẩm nhắc bèn nhanh chóng chạy ra ngoài. Lúc ta quay về đóng cửa cẩn thận, ai dám to gan xô cửa ra vậy chứ!


      Chương 42: Ngay lập tức nàng hiểu được vì sao phẫn nộ như thế


      Tự Cẩm nghe tiếng chân ngoài cửa sổ, vội vàng đứng lên, chưa kịp mang giày vào mành cửa bị kéo ra. Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Kỳ, mặt cau lại tới nhanh như bị chó đuổi.

      "Thỉnh an Hoàng thượng." Tự Cẩm nào còn dám ngồi, lập tức xuống giường khom lưng hành lễ, trong lòng khỏi lo sợ, biết xảy ra chuyện gì.

      Vân Thường cũng quỳ ở cửa, cả người nằm rạp mặt đất đầu cũng dám ngẩng lên, nhìn kỹ còn thấy hai vai nàng ta khẽ run, hẳn là cũng phát giác được nét mặt hoàng đế ổn.

      Tiêu Kỳ rất giận. Ngày hôm nay triều thuận lợi, ngờ về hậu cung cũng vui. Cả đám quan lại trong triều đình kia đều coi là đứa ngốc dễ lừa gạt phải ?

      phải đấu trí với trăm hai mươi đầu óc của mấy tên quan trong triều, giờ đám phụ nữ hậu cung cũng chẳng thua kém bao nhiêu.

      Được lắm, được lắm, các ngươi quá giỏi, trong cơn tức giận về Sùng Minh Điện. Lúc được nửa đường, bụng đói meo mà vẫn chưa nghĩ ra kế sách gì vẹn toàn bèn nghĩ trong cung Tự Cẩm có đồ ăn, do đó rẽ vào.

      bụng tức giận vào Tiêu Kỳ ngửi thấy mùi thơm bay ra. Nồi đất lẩu thập cẩm đặt lò than, kêu lục bục. Trong gian phòng yên tĩnh nghe rất ràng. mặt bàn cạnh bên bày ít đồ rau nhúng, tương vừng, rau hẹ, rau thơm, tỏi bằm, còn có hai đĩa dưa muối thái cực mỏng. Trong khay điểm hoa văn màu sắc rực rỡ đặt hai cái bánh vừng nướng cháy vàng thơm phức.

      "Tất cả đứng lên ." Trong mũi trong lòng đều là hương thức ăn thơm lừng làm cho cơn tức của cũng dần dần tiêu tan.

      Tự Cẩm từ từ đứng dậy, Tiền tài tử có thai là chuyện vui mà, sao Tiêu Kỳ lại mang cái mặt đen như đít nồi đến dọa người khác thế?

      Đoán ra, Tự Cẩm cũng dám lung tung, ngồi nghĩ lát bèn : "Hoàng thượng, ngài có muốn ăn gì , thần thiếp chuẩn bị ăn tối."

      "Ở Phượng Hoàn Cung nàng ăn chưa no sao?"

      Nghe giọng bất thiện, Tự Cẩm vội vàng trả lời: "Đương nhiên phải, Hoàng hậu nương nương chuẩn bị thức ăn rất ngon, rất phong phú." Nhưng nàng đến đó bị quý phi chán ghét thấy ngon miệng, thứ hai là chuyện của Tiền tài tử bị đuổi về làm gì có thời gian ăn. Có điều những lời như vậy thể , chỉ có thể vin ra mấy lời tốt đẹp cho qua chuyện.

      Tiêu Kỳ nghe thế bèn liếc nhìn Tự Cẩm, "Ngay cả nàng cũng muốn lừa trẫm hay sao?"

      Nghe thế, Tự Cẩm lại vội quỳ xuống, tội danh này nàng cũng dám gánh, nhanh chóng biện giải cho mình, "Thần thiếp dám, cũng dối." Đương nhiên Hoàng hậu chuẩn bị thức ăn trong Tết Trung thu rất ngon, quả nàng dối.

      "Nếu như thế vì sao về nàng còn kêu ăn tối?" Tiêu Kỳ nhìn bàn thức ăn hỏi.

      Tự Cẩm: ...

      Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cũng dám nghĩ nhiều, nàng rất sợ cái vị mặt người dạ thú này lại tức giận mất nhân tính bèn giải thích: "Chuyện là như vầy..." Tự Cẩm toàn bộ việc từ đầu đến cuối, đương nhiên giấu mấy chuyện vớ vẩn ân oán giữa nàng và Quý phi.

      "Nàng đứng lên ."

      Tự Cẩm vịn bàn đứng dậy, cẩn thận ngồi lại, trong lòng biết vì sao Tiêu Kỳ tức giận. Đột nhiên ngay lúc đó, đầu óc chợt lóe lên nhớ tới chuyện. Vừa nãy Tiêu Kỳ nghĩ nàng lừa , hẳn là lúc thăm Tiền tài tử mới biết mình bị người khác lừa dối.

      Tiền tài tử mang thai hai tháng, vậy mà để tới khi thái y khám bệnh mới biết. Ngay lập tức nàng hiểu được vì sao phẫn nộ như thế.

      Chương 43: Lão tử là hoàng đế, ngươi dám coi ta như đồ chơi sao?



      Tần phi trong cung, mang thai hai tháng mà vẫn im lìm , che giấu đến Tết trung thu mới để lộ ra. Giờ biết là do Tiền tài tử tự lên kế hoạch hay là bị người khác tính kế . Nếu do chính Tiền tài tử tự quyết định phải Tiền tài tử tin cả hoàng đế, giấu giếm quá chặt chẽ cẩn mật. Nếu bị người khác hãm hại hẳn người giật dây kia muốn mượn tay hoàng đế trị Tiền tài tử tội khi quân.

      Người trước coi hoàng đế như tên ngốc dễ lừa.

      Người sau coi hoàng đế như cây đao giết người.

      Dù là lý do gì, đừng Tiêu Kỳ mà ai bị đặt vào tình thế đó đều thể vui vẻ được.

      Lão tử là hoàng đế, ngươi dám coi ta như đồ chơi sao?

      Hiểu chuyện này, đương nhiên Tự Cẩm muốn tránh né, dám nhắc chữ nào đến chuyện của Tiền tài tử. Nếu đúng nàng là người xui xẻo nhất, phải sao? Người khác chọc tức , lại đến chỗ nàng phát hỏa, có thiên lý.

      "Hoàng thượng, người ăn chút gì trước . Thần thiếp gọi lẩu bên Ngự thiện phòng, giờ cũng ăn được rồi." Người đói bụng lại còn tức giận, hai phương diện này mà gặp nhau hiệu ứng ghê lắm, nàng cũng muốn bị chuyện của Tiền tài tử liên lụy mà chịu phạt.

      Tiêu Kỳ rất đói bụng, cũng biết chuyện của Tiền tài tử liên quan gì tới Tự Cẩm, đến đây khiến nàng sợ hãi cũng thỏa đáng bèn nhìn nàng, "Kêu bọn họ lấy thêm bộ bát đũa, nàng cùng ăn với trẫm."

      "Vâng." Tự Cẩm gọi Vân Thường vào hầu hạ, kêu nàng ta mang thêm bộ chén đũa, rồi đưa mắt ý bảo nàng ta gọi thêm thức ăn, chút đồ ít ỏi này đủ hai người ăn.

      Vân Thường nhanh chóng ra rồi trở về cũng rất mau, tay bưng cái khay gỗ lớn chạm trổ hoa văn, trong đặt bộ chén đũa, tay kia cầm hộp cơm màu đỏ sẫm cao ba tầng. Tự Cẩm nhìn thoáng qua biết ngay nhất định Trần Đức An thấy hoàng đế đến lại chạy vội tới Ngự thiện phòng kêu thêm cơm, tiểu tử này rất thông minh.

      tầng bên trong bày ra chén gà xào măng, tôm hấp hẹ, gân hươu hầm, sụn heo, rau trộn, ngó sen muối chua ngọt, hêm đĩa thịt bò kho. Tầng khác có canh gà, cháo tổ yến, vịt om đậu. Thêm tầng khay vẽ hoa hướng dương bày năm sáu chèn chè bát bửu.

      Chè bát bửu này cũng do Tự Cẩm kêu Ngự thiện phòng làm, nghe món này chính là món tráng miệng Càn Long thích nhất. Gồm có tám loại phục linh, củ từ, hạt đậu, ý dĩ, hạt sen, long nhãn, táo, gạo nếp được nghiền , thêm đường phèn nấu chín nhừ.

      Chè bát bửu rất thơm ngon, còn có thể bồi bổ sức khỏe nên Tự Cẩm rất thích ăn.

      Vừa nhìn cũng biết mấy đồ ăn này phải phần lệ của nàng, đương nhiên do Trần Đức An với Ngự thiện phòng chuẩn bị cho hoàng đế.

      Nồi lẩu đất sôi lục bục, bên trong có đậu phụ, miến rong, rau tươi, các loại nấm, vừa thơm vừa tươi. Tự Cẩm đói nhịn được, cầm thìa bạc múc chén nước nóng hổi cho Tiêu Kỳ khẽ : "Hoàng thượng ăn canh nóng trước cho ấm bụng."

      Kể từ sau ngày cùng dùng cơm và gắp thức ăn cho Hoàng đế, Tự Cẩm thường xuyên gắp đồ ăn cho . Ngay từ đầu nhìn thấy, Quản Trường An còn muốn nhắc nhở vài lời. Sau này, thấy Tô thái nữ quá kiên trì, biết thẹn thùng, lại thấy Hoàng đế cũng phản đối ta liền biết ý, coi như thấy nghe biết, giả làm người chết. Giờ phút này ta đứng ở góc nhà y như cọc gỗ, đầu cúi thấp, mí mắt động đậy chút nào.

      Tự Cẩm cũng rất bội phục ta, tên khốn kiếp này chỉ giỏi giả vờ giả vịt.

      Quản Trường An chỉ thấy chán nản vì cứ tưởng Hoàng đế thế nào cũng trách mắng Tô thái nữ vài câu, người nhát gan kia khẳng định sợ mất mật. Ai ngờ đâu người ta chỉ cần vài món ăn dụ dỗ hoàng thượng vui vẻ lại.

      Bản lĩnh này ai có được nha.

      Có điều chuyện này e là chưa xong. Tiền tài tử có thai vốn là chuyện vui nhưng lại chọc giận Hoàng thượng. Nếu nàng ta có vài phần bản lĩnh như Tô thái nữ, sợ rằng sau chuyện đó Hoàng thượng tấn vị cho nàng ta.

      Ha ha, đáng tiếc nàng ta có phúc phần này!
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :