1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Ai cho ngươi thứ tốt chứ?


      Tết Trung thu là lễ lớn trong cung nên bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm. Toàn cung dưới đều vui sướng, các cung nhân nô tài cũng vui mừng hớn hở.

      Cảm giác đầu tiên của Tự Cẩm chính là chất lượng đồ ăn tăng vọt, ngẫu nhiên còn được thưởng thêm vài món.

      Đương nhiên, món ăn là do Hoàng hậu nương nương ban thưởng. Tuy khộng phải chỉ thưởng cho mấy người nàng nhưng có thể ăn ngon vẫn là việc đáng mừng.

      Dạo này Vân Thường lo lắng nhất chính là chủ tử mặc gì trong dịp tết Trung thu đây?

      Vừa phải đảm bảo vượt quy củ, vừa phải độc đáo. Quả là nan giải.

      trong khố phòng của tiểu chủ có vải gì đẹp để may đồ mặc được.

      Quá nghèo .

      Việc quan trọng nhất của Trần Đức An bây giờ là tới lui ngự thiện phòng, làm quen, xã giao, da mặt mỗi ngày càng dày thêm mấy tấc.

      Cũng có cách nào khác. Ai bảo ta có chủ tử chịu tranh sủng. Nhưng cũng được, từ từ tạo mối quan hệ, nhiều khi loanh quanh cũng biết thêm vài tin tức.

      Giống như chuyện của Trường Nhạc Cung.

      Tự Cẩm nhìn Trần Đức An, nét ngây thơ của nàng có chút uy nghiêm nào nhưng nàng vẫn nghiêm trang nhìn ta, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là Thái nữ. Nếu ngươi phạm lỗi, chính ta còn chưa bảo vệ nổi mình càng thể bảo vệ ngươi. Có thể hỏi thăm tin tức nhưng đừng đánh cược tính mạng của mình. Ngươi cũng biết nếu xảy ra chuyện ta thể cứu ngươi. Chuyện của Trường Nhạc Cung ngươi cứ coi như nghe thấy, dù ai gì cũng đều chắc chắn là mình biết."

      Trần Đức An vốn nghĩ mình lập đại công, tin tức này đâu dễ dàng nghe được. Nhưng lại bị tiểu chủ tưới gáo nước lạnh như vậy, khiến ta từ trong hưng phấn mà bình tĩnh lại.

      Suy nghĩ kỹ lại nhận ra vài vấn đề. Trước đây ta vẫn cảm thấy chủ tử của mình hơi ngốc nghếch, cả ngày chỉ biết ăn, tranh đoạt. Giờ nghe nàng như thế mới hiểu ra, chủ tử nhà bọn họ chờ thời cơ, tâm lý rất vững vàng kiên định.

      Vì vậy bị răn dạy nhưng hề thấy thiệt thòi, ngược lại càng thêm trung thành. theo tiểu chủ hiểu mình biết người như vậy mới có tiền đồ.

      "Nô tài nhớ kỹ rồi, tiểu chủ yên tâm. Mắt dám nhìn loạn, miệng dám lung tung."

      "Ngươi nghỉ , dọn cái sân to như vậy ngươi cũng vất vả rồi." Thăng cấp Thái nữ giả, nhưng người bên cạnh hầu hạ cũng nhiều. Cho nên phải dọn dẹp cả điện lớn như thế, Trần Đức An cũng tránh khỏi mệt nhọc.

      "Nô tài vất vả, đều là bổn phận phải làm."

      Tự Cẩm cười cười rồi bảo Trần Đức An xuống. Vân Thường đứng cạnh mới bước tới khẽ : "Tiểu chủ, Đại Phượng Hoàn Cung sai tiểu cung nữ đến, kêu nô tỳ qua đó chuyến."

      "Tới lúc nào?" Tự Cẩm dựa vào gối mềm hỏi.

      "Vừa mới xong, Trần Đức An vào nên nô tỳ chưa kịp ."

      Tự Cẩm nhíu mày lại. Kỳ thực nàng cũng muốn dính dáng nhiều với Phượng Hoàn Cung. Nhận nhiều ân huệ phải báo đáp người ta, ai cho ngươi thứ tốt chứ?

      Nhưng báo đáp thế nào?

      Nàng khẳng định Hoàng hậu muốn nàng đối phó quý phi. Bây giờ nàng có tư cách, nhưng ai có thể bảo đảm về sau có tư cách. Hoàng hậu mưu tính rất sâu xa.

      "Vậy ngươi ." Tự Cẩm thở dài, nàng cũng dám cho Vân Thường .

      Chỉ mong hoàng hậu đừng lợi dụng nàng trong tết trung thu tốt, nếu phi hậu đánh nhau, thái nữ nàng đỡ được.


      Chương 18: Ngươi dám nể mặt hoàng đế, chán sống sao?


      Nhìn bàn bày mấy chồng vải, rực rỡ cả phòng, Tự Cẩm lại thở dài.

      Nàng quả nhiên đoán sai, đúng là hoàng hậu muốn lấy nàng gây khó chịu cho quý phi. Nhưng tuổi , cơ thể còn chưa phát triển. Dù có muốn tranh với quý phi cũng chưa có bản lĩnh. đứa bé còn chưa trưởng thành, lấy gì mà so được với quý phi nương nương quyến rũ như đào mật kia?

      ra Hoàng hậu cũng hẳn muốn nàng tranh đấu gì với quý phi. Chỉ cần cho nàng ăn mặc đẹp, rồi mọi người thấy nàng có vài nét giống với quý phi cũng đủ hứng thú rồi.

      Tìm niềm vui ở người gần giống địch thủ, hạ thấp danh dự quyền uy của quý phi.

      Vân Thường nhìn tiểu chủ nét mặt cau có vui cũng dám thêm gì. Từ lúc nàng ta Phượng Hoàn Cung rồi mang mấy xấp vải về, đừng tiểu chủ mà ngay nàng ta cũng chưa biết phải làm sao.

      Dám nhận ư?

      "Tiểu chủ..."

      Tự Cẩm cố gắng tươi cười, "Nếu Hoàng hậu nương nương ban thưởng cứ gửi đến Thượng cung cục làm ." Ngừng chút thêm, "Đúng quy củ là được."

      bên là hoàng hậu, bên là quý phi, nàng đứng kẹp ở giữa quả nhiên là khó khăn.

      Tựa như cá nằm thớt.

      "Nhưng Đồng bảo người phải mặc đẹp." Đồng chính là Đại trong Phượng Hoàn Cung. Toàn bộ cung nữ trong hậu cung nữ đều sợ bà ta. Ngay cả Hoa bên cạnh quý phi, dù có thể ngang hàng với bà ta nhưng cũng dám quá phận.

      Tự Cẩm mặt tối sầm lại, khó chịu tiếng nào.

      Vân Thường cũng dám thở mạnh, nàng ta lo đến sắp khóc tới nơi. Làm gì được đây? Đồng kéo tay nàng ta, mặt mày đầy vẻ nhu hòa tươi cười nhưng ra mấy câu ai dám từ chối. Nàng ta lại phải là Hoa cạnh quý phi, chẳng qua là nô tài của Thái nữ. Nếu nàng ta dám vài lời nghịch ý, trong chớp mắt Đồng có thể xử lý nàng ta, ngay tiểu chủ cũng cứu được.

      Trung thành, cũng phải sống mới làm được.

      "Vậy cứ làm ."

      Nghe tiểu chủ thế, Vân Thường mới thở phào cái, lau mồ hôi trán, khẽ , "Đợi đến ngày tết trung thu chúng ta đến trễ chút. Nô tỳ hỏi thăm chỗ người ngồi, cố gắng đừng làm quý phi khó chịu. Nếu nhìn thấy chắc quý phi nương nương cũng làm khó tiểu chủ."

      hay lắm, nhưng hoàng hậu để cho nàng trốn được quý phi sao?

      Tự Cẩm cười lạnh trong lòng, mặt vẫn bình thản, chỉ khẽ gật đầu tỏ ra biết rồi.

      Vân Thường định mang mấy xấp vải ra ngoài, đỡ phải gây khó chịu cho tiểu chủ, vừa vén rèm lên nghe người bên ngoài hô, "Hoàng thượng giá lâm!"

      Vân Thường kinh hãi đặt lại xấp vải lên mặt bàn, đỡ tiểu chủ dậy rồi ra ngoài, đến cửa quỳ xuống đón chào.

      "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng." Tự Cẩm hiểu vì sao giờ này hoàng đế lại tới, hơn nữa lâu nàng gặp . Hậu cung nhiều mỹ nhân như thế, có quên nàng cũng là chuyện bình thường.

      Hoàng thượng đến hề báo trước.

      Tự Cẩm cũng dám xem thường Tiêu Kỳ, ai biết trong lòng vị này có tính toán gì đâu.

      "Ái phi đứng lên ."

      Tự Cẩm nhìn thấy bàn tay đưa đến trước mặt mình, dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn biết nghe lời, đặt tay mình vào bàn tay kia. dám đặt.

      Hoàng đế muốn đỡ ngươi, đây là coi trọng ngươi. Ngươi dám nể mặt hoàng đế, chán sống sao?

      Tự Cẩm muốn sống yên lành nên trong lòng tự nhiên cũng vẫn phải ngoan ngoãn đặt tay vào.

      Buồn bực!

      Chương 19: Toàn bộ đều là đểu giả!


      Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm vào trong. Tự Cẩm ra muốn tránh. Tay này biết dắt bao nhiêu người, là nàng còn thấy bẩn.

      khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết. Nàng lại còn bị biến thành thủ hạ của hoàng hậu, làm kẻ địch của quý phi. Nếu muốn sống tốt phải nương nhờ hoàng ân mới được. Nhưng hai tháng này đến ở Di Cùng Hiên, điều Tự Cẩm nghĩ đến nhiều nhất chính là làm sao trở thành người cuối cùng sống sót trong hậu cung!

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp duy nhất chính là sinh con trai, sau đó thuận lợi vui vẻ trở thành thái hậu!

      Đến lúc đó, ngay cả Hoàng thượng còn phải hiếu kính nàng, đâu cần nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày, ngẫm lại đều cảm thấy hưng phấn vô cùng!

      Mình xuyên việt chỉ để sống với hoàng đế mà còn có thể làm thái hậu. Đây mới chính là thắng lợi cuối cùng nha!

      Nhưng chuyện này lại là khó nhất. Đầu tiên phải sinh được con trai. Con trai hay cũng phải dựa vào may mắn. Thứ hai, sinh con ra còn phải nuôi dạy tốt, được hoàng đế coi trọng mới có thể trở thành thái tử. Thứ ba, cũng là điều khó khăn nhất, làm sao có thể che chở con trai đến bước cuối cùng.

      Cuối cùng, hoàng thượng phải chết nữa!

      Mấy chuyện này khiến Tự Cẩm rất rối rắm.

      Việc đầu tiên còn ở cách xa nàng vạn dặm, lấy gì mà dám ghét bỏ hoàng đế.
      Tưởng tượng quá tốt đẹp, thực tế quá tàn khốc. Nàng yên tĩnh trở về thực, ngoan ngoãn để hoàng đế dắt tay nàng vào phòng trong.

      Chính giữa bàn tròn bày mấy xấp vải sa tanh rực rỡ lóa mắt, muốn coi cũng khó. Tự Cẩm thấy hoàng đế nhìn tới mấy xấp vải, miệng nàng vốn nhanh hơn so với trí óc, kịp suy nghĩ cẩn thận luôn.

      "Tết Trung thu sắp tới, Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho thần thiếp mấy xấp vải để may quần áo. Thần thiếp suy nghĩ xem may thế nào cho đẹp."

      "Ồ?" Tiêu Kỳ cười nhạt nhìn đống vải, sau đó mới : "Ái phi dự định làm thế nào?"

      Nhìn hoàng đế ngồi nghiêng giường gần cửa sổ, Tự Cẩm biết giờ có gì, nghĩ gì cũng chẳng thông. Nàng chỉ là Thái nữ nhoi, dù hoàng hậu hay quý phi đều dám đắc tội. Lúc này Hoàng đế hỏi nàng, chưa chắc lòng muốn hỏi nàng cắt may quần áo, chẳng qua muốn biết nàng đối phó ra sao.

      Vợ lớn, vợ bé của tranh giành nhau mà còn đầy hứng thú hỏi vợ bé khác. Toàn bộ đều là đểu giả!

      Phải viết hoa nữa mới đúng! ! !

      Tự Cẩm cũng giả vờ. Quả nàng phải làm gì, còn chưa nghĩ ra kế sách tới rồi.

      Ngẩng đầu nhìn hoàng đế, nàng lo lắng: "Thần thiếp... chưa nghĩ ra." xong lại cúi đầu, hai bàn tay siết chặt, đến nỗi lộ ra cả mấy khớp xương.

      Cứ giả bộ đáng thương thôi. nghĩ tới có ngày nàng cũng phải giả làm bạch liên hoa.
      Đáng thương tội nghiệp.

      Nhìn Thái nữ bé của , đôi mắt hoảng hốt giống như bị mấy xấp vải sa tanh đâm vào người, Tiêu Kỳ bất giác nhớ tới chuyện trước đó nàng bị giáng chức đến Y Lan Hiên.

      Xem ra chuyện kia làm cho nàng quá sợ hãi.

      Khác được à, Hoàng hậu đấu với Quý phi, nàng chỉ là Thái nữ nhoi bị kẹp ở giữa. Hai mặt kia dám đắc tội ai, kinh hoàng khiếp sợ sao được?

      Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ sầm mặt xuống. mặc kệ chuyện trước đây, nhưng bây giờ chuyển Tự Cẩm đến Di Cùng Hiên, sao hoàng hậu còn dám coi nàng như tấm chắn.

      Làm vậy là coi ra gì, hoàng đế vui!



      Chương 20: So ra trẫm còn thua bàn cờ!


      Tự Cẩm trơ mắt nhìn nét mặt hoàng đế từ từ tối sầm lại, sau đó đen như mực khiến người ta dám thở.

      Tức giận nàng nhận đồ của hoàng hậu sao?

      Nhưng nàng dám nhận mà, hoàng hậu ban thưởng, chẳng lẽ nàng dám từ chối?

      Ngẫm lại hoàng đế ngốc đến vậy, chuyện như thế cũng đổ lên đầu nàng. Nhưng nếu sao lại giận dữ thế kia? Nàng cẩn thận nghĩ lại mọi thứ lần nữa, chắc chắn nàng chọc giận mà.

      , đoán được tâm tư của ông chủ lớn cũng là khổ quá.

      cẩn thận liền sai, lại biết mình sai ở đâu, muốn tránh cũng tránh được.

      Còn gì khổ hơn chuyện đó?

      Giống như ngươi vừa nộp đơn tuyển dụng đến công ty đa quốc gia làm trợ lý CEO, lúc nào cũng muốn dự đoán trước tâm tư thủ trưởng, cố gắng bảo vệ chén cơm của mình. Tự Cẩm cảm giác mình giống y như vị trợ lý kia, ăn bữa hôm lo bữa mai.

      xuyên việt mà còn phải trải qua những chua cay nơi công sở, chẳng hề dễ dàng gì.

      Vì suy nghĩ quá nhập thần nên quên cả che giấu sắc mặt. Tiêu Kỳ vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mày cau lại sắp thành đường thẳng của Tự Cẩm, vẻ mặt rối rắm lo lắng như gặp chuyện cực khó khăn, ánh mắt bất an sợ sệt.

      Mình cẩn thận lại hù dọa nàng, sao nhát gan như vậy chứ?

      "Nếu hoàng hậu ban thưởng nàng cứ nhận ."

      Tự Cẩm nghe vậy vội vàng đứng dậy cảm tạ "Vâng, thần thiếp nhớ kỹ ." Nhưng nhận sao chứ, hoàng thượng thích nàng may đồ bằng vải này, vậy nếu... Hoàng hậu trách tội làm sao bây giờ?

      Trong chớp mắt, Tự Cẩm cảm thấy cực chán ghét hoàng đế.

      Vừa nhìn nét mặt Tự Cẩm biết nàng hiểu sai. Nhưng Tiêu Kỳ cũng giải thích, vẫy tay sai người mang ra ngoài. Sau đó kéo Tự Cẩm chơi đánh cờ. Tự Cẩm trong lòng buồn bực, đem toàn bộ tức giận phát tiết lên bàn cờ , đường xung phong thắng năm sáu trận.

      Tiêu Kỳ chau mày, thấy ấm ức mặt Tự Cẩm tản . chỉ thả vài nước, rồi để cho nàng thắng vài trận hết tức giận rồi.

      dễ dụ quá mà.

      Tính cách thế này quá đơn thuần. Trong cung này có thể gặp người đơn giản như thế cũng khó như mò kim đáy biển.

      ngờ còn có thể gặp người như vậy.

      Cẩn thận nghĩ lại. Giống như lần trước nàng gặp cũng hề mình thiệt thòi ủy khuất, nhân cơ hội trạng cáo Lý Chiêu Nghi làm khó nàng. Lần này hoàng hậu coi nàng như thịt thớt, nàng cũng chỉ ngồi ở đó lo âu. Dù bảo nàng nhận, nàng cũng đồng ý, lời tố khổ.

      Nếu Tết Trung thu hoàng hậu thấy quần áo mới của nàng nàng phải làm gì đây?

      Hoàng hậu trách tội xuống, muốn phạt nàng chẳng qua chỉ là chuyện . Chắc chắn vừa rồi nàng nghĩ chuyện này. Nhưng cũng dám gì với , tự mình nghĩ cách sao?

      Trong lòng Tiêu Kỳ cũng hơi phức tạp. đơn thuần lại còn ngu ngốc, sao khóc kể với vài lời. Trong hậu cung này từ hoàng hậu cho tới phi tử, mấy người nhân cơ hội ở bên cạnh kể lể ủy khuất, ngáng chân người khác, đếm xuể.

      còn tưởng rằng Thái nữ bé này tố khổ vài câu với . Kết quả... vài ván cờ liền ngoan ngoãn.

      Trong chớp mắt, Tiêu Kỳ có cảm giác mất mát sâu sắc.

      So ra trẫm còn thua bàn cờ!


      Chương 21: Tự Cẩm ngây ngốc


      Tiêu Kỳ buồn bực Tự Cẩm biết , Tự Cẩm chỉ nhắc mình phải hiểu vài chuyện mà thôi.

      Coi hoàng đế như ông chủ lớn, sau này mình thăng chức tăng lương, tương lai tốt đẹp đều phụ thuộc vào . Vậy cắn răng mà vượt qua. Nếu có thể từ chức, nàng liền lập tức bỏ của chạy lấy người, tỷ đây thích hầu hạ người khác.

      Nhưng cùng hoàng đế từ chức, có phải là ngươi chán sống rồi ?

      Nếu chuyện đến nước này, thể cứu vãn cũng chỉ có thể ôm hận mà sống thôi.

      Nghề nghiệp Tần phi, bước chân vào có đường ra, chỉ có thể giãy giụa cầu sinh.

      Qua mấy ngày suy nghĩ phân tích, nàng cảm thấy những người như Tiêu Kỳ chuyện gì cũng biết. Trong hậu cung có hoàng hậu, sau khi kế vị bảy tám năm liền nâng vị quý phi. Nhìn là biết để cho quý phi và hoàng hậu tranh đấu. Người đàn ông này cần gì đến tình , làm mưa làm gió cũng chỉ vì vương quyền của .

      biết chuyện quý phi sai Lý Chiêu Nghi hại nàng sao?

      biết , nhưng biết sao đây?

      Cũng làm gì khác được.

      Có thể thấy , người đàn ông này thích người bên cạnh đùa giỡn tâm cơ. Nếu đụng chạm tới ranh giới cuối cùng, cũng dễ dàng tha thứ vài phân. Cho nên trước mặt người thông minh mà ngươi còn tính toán, bày mưu đặt kế. Đây phải tự đào hầm chôn mình sao?
      Tự Cẩm biết rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ là bình an trưởng thành, lấy lòng hoàng đế. Chỉ cần lâu lâu nhớ tới mình hoàng hậu cũng được, quý phi cũng thế, ai dám công khai làm khó mình. Dù sao các nàng cũng phải lấy cảm tình của hoàng đế.

      Lúc ngươi cần phải sống người tự tôn, ngông cuồng là muốn chết chăng?

      Mệnh được gì.

      Ăn trưa đặt ở Di Cùng Hiên. Chỗ này khá rộng, đồ ăn bày biện rất hấp dẫn, nàng nhìn mà hai mắt tỏa sáng. Khác được sao. Phần lệ Thái nữ cao, dù bây giờ chuyển cung, nô tài bên Ngự thiện phòng dám cắt xén đồ ăn quá đáng nhưng so với hoàng đế trời vực.

      Trong lòng Tiêu Kỳ còn nghĩ tới chuyện khi nãy, ước chừng cơm nước xong chắc Tự Cẩm khóc lóc kể lể với . Kết quả cơm nước xong, nàng vẫn hề nhắc gì. Nhìn nàng ăn bụng tròn căng, mặt mũi đầy thỏa mãn, liền im lặng còn gì để .

      Kỳ thực Tự Cẩm cũng muốn kể ủy khuất với hoàng đế, nhưng được gì đây?

      Hoàng đế khiển trách hoàng hậu sao? Đương nhiên là . Hoàng hậu nương nương có lòng tốt, tội nghiệp nàng chỉ có vài bộ quần áo do người nhà mang tới, cố ý ban thưởng vải may đồ là nương nương thiện tâm từ bi. Ngươi dựa vào gì mà khiển trách người ta chứ?

      Dù cho trong lòng biết hoàng hậu muốn lấy nàng tranh đấu với quý phi nhưng cũng chỉ là suy đoán, có bằng chứng ràng. có chứng cớ mà cáo trạng, đây phải gài bẫy chính mình sao?

      Tự Cẩm đâu có ngốc như vậy.

      Cho nên, nàng làm chuyện dại dột này.

      Hoàng hậu nương nương quá lợi hại, thủ đoạn này làm cho ngươi tức giận mà vẫn phải mang tiếng chịu ân huệ của người ta. Nếu nàng có bản lĩnh, quyền hạn này còn lo gì nữa?

      Huống chi, nàng cũng đoán được tâm tư hoàng đế. Nếu nàng cáo trạng, ngược lại hoàng đế cảm thấy nàng biết điều, vu hãm hoàng hậu phải làm sao bây giờ?

      Cơm nước, phụng trà xong, Tự Cẩm cũng biết gì làm gì với hoàng đế. là hai người chưa quen thuộc, có đề tài chung. Nàng liền cố gắng nghĩ xem gần đây có chuyện gì vui vui, cũng coi như đề tài hay.

      Khó được ngày Tiêu Kỳ rảnh rỗi, ngồi dựa vào gối uống trà. Vừa ngẩng đầu lên thấy Tự Cẩm ngây ngốc, tâm trí mê man tận chốn nào.

      Lại còn có tần phi lúc hầu hạ hoàng thượng mất tập trung như vậy sao? Tiêu Kỳ cứng rắn nuốt cơn nghẹn của mình, thiếu chút nữa phun cả trà ra.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Ai cho ngươi thứ tốt chứ?



      Tết Trung thu là lễ lớn trong cung nên bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm. Toàn cung dưới đều vui sướng, các cung nhân nô tài cũng vui mừng hớn hở.

      Cảm giác đầu tiên của Tự Cẩm chính là chất lượng đồ ăn tăng vọt, ngẫu nhiên còn được thưởng thêm vài món.

      Đương nhiên, món ăn là do Hoàng hậu nương nương ban thưởng. Tuy khộng phải chỉ thưởng cho mấy người nàng nhưng có thể ăn ngon vẫn là việc đáng mừng.

      Dạo này Vân Thường lo lắng nhất chính là chủ tử mặc gì trong dịp tết Trung thu đây?

      Vừa phải đảm bảo vượt quy củ, vừa phải độc đáo. Quả là nan giải.

      trong khố phòng của tiểu chủ có vải gì đẹp để may đồ mặc được.

      Quá nghèo .

      Việc quan trọng nhất của Trần Đức An bây giờ là tới lui ngự thiện phòng, làm quen, xã giao, da mặt mỗi ngày càng dày thêm mấy tấc.

      Cũng có cách nào khác. Ai bảo ta có chủ tử chịu tranh sủng. Nhưng cũng được, từ từ tạo mối quan hệ, nhiều khi loanh quanh cũng biết thêm vài tin tức.

      Giống như chuyện của Trường Nhạc Cung.

      Tự Cẩm nhìn Trần Đức An, nét ngây thơ của nàng có chút uy nghiêm nào nhưng nàng vẫn nghiêm trang nhìn ta, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là Thái nữ. Nếu ngươi phạm lỗi, chính ta còn chưa bảo vệ nổi mình càng thể bảo vệ ngươi. Có thể hỏi thăm tin tức nhưng đừng đánh cược tính mạng của mình. Ngươi cũng biết nếu xảy ra chuyện ta thể cứu ngươi. Chuyện của Trường Nhạc Cung ngươi cứ coi như nghe thấy, dù ai gì cũng đều chắc chắn là mình biết."

      Trần Đức An vốn nghĩ mình lập đại công, tin tức này đâu dễ dàng nghe được. Nhưng lại bị tiểu chủ tưới gáo nước lạnh như vậy, khiến ta từ trong hưng phấn mà bình tĩnh lại.

      Suy nghĩ kỹ lại nhận ra vài vấn đề. Trước đây ta vẫn cảm thấy chủ tử của mình hơi ngốc nghếch, cả ngày chỉ biết ăn, tranh đoạt. Giờ nghe nàng như thế mới hiểu ra, chủ tử nhà bọn họ chờ thời cơ, tâm lý rất vững vàng kiên định.

      Vì vậy bị răn dạy nhưng hề thấy thiệt thòi, ngược lại càng thêm trung thành. theo tiểu chủ hiểu mình biết người như vậy mới có tiền đồ.

      "Nô tài nhớ kỹ rồi, tiểu chủ yên tâm. Mắt dám nhìn loạn, miệng dám lung tung."

      "Ngươi nghỉ , dọn cái sân to như vậy ngươi cũng vất vả rồi." Thăng cấp Thái nữ giả, nhưng người bên cạnh hầu hạ cũng nhiều. Cho nên phải dọn dẹp cả điện lớn như thế, Trần Đức An cũng tránh khỏi mệt nhọc.

      "Nô tài vất vả, đều là bổn phận phải làm."

      Tự Cẩm cười cười rồi bảo Trần Đức An xuống. Vân Thường đứng cạnh mới bước tới khẽ : "Tiểu chủ, Đại Phượng Hoàn Cung sai tiểu cung nữ đến, kêu nô tỳ qua đó chuyến."

      "Tới lúc nào?" Tự Cẩm dựa vào gối mềm hỏi.

      "Vừa mới xong, Trần Đức An vào nên nô tỳ chưa kịp ."

      Tự Cẩm nhíu mày lại. Kỳ thực nàng cũng muốn dính dáng nhiều với Phượng Hoàn Cung. Nhận nhiều ân huệ phải báo đáp người ta, ai cho ngươi thứ tốt chứ?

      Nhưng báo đáp thế nào?

      Nàng khẳng định Hoàng hậu muốn nàng đối phó quý phi. Bây giờ nàng có tư cách, nhưng ai có thể bảo đảm về sau có tư cách. Hoàng hậu mưu tính rất sâu xa.

      "Vậy ngươi ." Tự Cẩm thở dài, nàng cũng dám cho Vân Thường .

      Chỉ mong hoàng hậu đừng lợi dụng nàng trong tết trung thu tốt, nếu phi hậu đánh nhau, thái nữ nàng đỡ được.



      Chương 18: Ngươi dám nể mặt hoàng đế, chán sống sao?


      Nhìn bàn bày mấy chồng vải, rực rỡ cả phòng, Tự Cẩm lại thở dài.

      Nàng quả nhiên đoán sai, đúng là hoàng hậu muốn lấy nàng gây khó chịu cho quý phi. Nhưng tuổi , cơ thể còn chưa phát triển. Dù có muốn tranh với quý phi cũng chưa có bản lĩnh. đứa bé còn chưa trưởng thành, lấy gì mà so được với quý phi nương nương quyến rũ như đào mật kia?

      ra Hoàng hậu cũng hẳn muốn nàng tranh đấu gì với quý phi. Chỉ cần cho nàng ăn mặc đẹp, rồi mọi người thấy nàng có vài nét giống với quý phi cũng đủ hứng thú rồi.

      Tìm niềm vui ở người gần giống địch thủ, hạ thấp danh dự quyền uy của quý phi.

      Vân Thường nhìn tiểu chủ nét mặt cau có vui cũng dám thêm gì. Từ lúc nàng ta Phượng Hoàn Cung rồi mang mấy xấp vải về, đừng tiểu chủ mà ngay nàng ta cũng chưa biết phải làm sao.

      Dám nhận ư?

      "Tiểu chủ..."

      Tự Cẩm cố gắng tươi cười, "Nếu Hoàng hậu nương nương ban thưởng cứ gửi đến Thượng cung cục làm ." Ngừng chút thêm, "Đúng quy củ là được."

      bên là hoàng hậu, bên là quý phi, nàng đứng kẹp ở giữa quả nhiên là khó khăn.

      Tựa như cá nằm thớt.

      "Nhưng Đồng bảo người phải mặc đẹp." Đồng chính là Đại trong Phượng Hoàn Cung. Toàn bộ cung nữ trong hậu cung nữ đều sợ bà ta. Ngay cả Hoa bên cạnh quý phi, dù có thể ngang hàng với bà ta nhưng cũng dám quá phận.

      Tự Cẩm mặt tối sầm lại, khó chịu tiếng nào.

      Vân Thường cũng dám thở mạnh, nàng ta lo đến sắp khóc tới nơi. Làm gì được đây? Đồng kéo tay nàng ta, mặt mày đầy vẻ nhu hòa tươi cười nhưng ra mấy câu ai dám từ chối. Nàng ta lại phải là Hoa cạnh quý phi, chẳng qua là nô tài của Thái nữ. Nếu nàng ta dám vài lời nghịch ý, trong chớp mắt Đồng có thể xử lý nàng ta, ngay tiểu chủ cũng cứu được.

      Trung thành, cũng phải sống mới làm được.

      "Vậy cứ làm ."

      Nghe tiểu chủ thế, Vân Thường mới thở phào cái, lau mồ hôi trán, khẽ , "Đợi đến ngày tết trung thu chúng ta đến trễ chút. Nô tỳ hỏi thăm chỗ người ngồi, cố gắng đừng làm quý phi khó chịu. Nếu nhìn thấy chắc quý phi nương nương cũng làm khó tiểu chủ."

      hay lắm, nhưng hoàng hậu để cho nàng trốn được quý phi sao?

      Tự Cẩm cười lạnh trong lòng, mặt vẫn bình thản, chỉ khẽ gật đầu tỏ ra biết rồi.

      Vân Thường định mang mấy xấp vải ra ngoài, đỡ phải gây khó chịu cho tiểu chủ, vừa vén rèm lên nghe người bên ngoài hô, "Hoàng thượng giá lâm!"

      Vân Thường kinh hãi đặt lại xấp vải lên mặt bàn, đỡ tiểu chủ dậy rồi ra ngoài, đến cửa quỳ xuống đón chào.

      "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng." Tự Cẩm hiểu vì sao giờ này hoàng đế lại tới, hơn nữa lâu nàng gặp . Hậu cung nhiều mỹ nhân như thế, có quên nàng cũng là chuyện bình thường.

      Hoàng thượng đến hề báo trước.

      Tự Cẩm cũng dám xem thường Tiêu Kỳ, ai biết trong lòng vị này có tính toán gì đâu.

      "Ái phi đứng lên ."

      Tự Cẩm nhìn thấy bàn tay đưa đến trước mặt mình, dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn biết nghe lời, đặt tay mình vào bàn tay kia. dám đặt.

      Hoàng đế muốn đỡ ngươi, đây là coi trọng ngươi. Ngươi dám nể mặt hoàng đế, chán sống sao?

      Tự Cẩm muốn sống yên lành nên trong lòng tự nhiên cũng vẫn phải ngoan ngoãn đặt tay vào.

      Buồn bực!

      Chương 19: Toàn bộ đều là đểu giả!



      Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm vào trong. Tự Cẩm ra muốn tránh. Tay này biết dắt bao nhiêu người, là nàng còn thấy bẩn.

      khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết. Nàng lại còn bị biến thành thủ hạ của hoàng hậu, làm kẻ địch của quý phi. Nếu muốn sống tốt phải nương nhờ hoàng ân mới được. Nhưng hai tháng này đến ở Di Cùng Hiên, điều Tự Cẩm nghĩ đến nhiều nhất chính là làm sao trở thành người cuối cùng sống sót trong hậu cung!

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp duy nhất chính là sinh con trai, sau đó thuận lợi vui vẻ trở thành thái hậu!

      Đến lúc đó, ngay cả Hoàng thượng còn phải hiếu kính nàng, đâu cần nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày, ngẫm lại đều cảm thấy hưng phấn vô cùng!

      Mình xuyên việt chỉ để sống với hoàng đế mà còn có thể làm thái hậu. Đây mới chính là thắng lợi cuối cùng nha!

      Nhưng chuyện này lại là khó nhất. Đầu tiên phải sinh được con trai. Con trai hay cũng phải dựa vào may mắn. Thứ hai, sinh con ra còn phải nuôi dạy tốt, được hoàng đế coi trọng mới có thể trở thành thái tử. Thứ ba, cũng là điều khó khăn nhất, làm sao có thể che chở con trai đến bước cuối cùng.

      Cuối cùng, hoàng thượng phải chết nữa!

      Mấy chuyện này khiến Tự Cẩm rất rối rắm.

      Việc đầu tiên còn ở cách xa nàng vạn dặm, lấy gì mà dám ghét bỏ hoàng đế.
      Tưởng tượng quá tốt đẹp, thực tế quá tàn khốc. Nàng yên tĩnh trở về thực, ngoan ngoãn để hoàng đế dắt tay nàng vào phòng trong.

      Chính giữa bàn tròn bày mấy xấp vải sa tanh rực rỡ lóa mắt, muốn coi cũng khó. Tự Cẩm thấy hoàng đế nhìn tới mấy xấp vải, miệng nàng vốn nhanh hơn so với trí óc, kịp suy nghĩ cẩn thận luôn.

      "Tết Trung thu sắp tới, Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho thần thiếp mấy xấp vải để may quần áo. Thần thiếp suy nghĩ xem may thế nào cho đẹp."

      "Ồ?" Tiêu Kỳ cười nhạt nhìn đống vải, sau đó mới : "Ái phi dự định làm thế nào?"

      Nhìn hoàng đế ngồi nghiêng giường gần cửa sổ, Tự Cẩm biết giờ có gì, nghĩ gì cũng chẳng thông. Nàng chỉ là Thái nữ nhoi, dù hoàng hậu hay quý phi đều dám đắc tội. Lúc này Hoàng đế hỏi nàng, chưa chắc lòng muốn hỏi nàng cắt may quần áo, chẳng qua muốn biết nàng đối phó ra sao.

      Vợ lớn, vợ bé của tranh giành nhau mà còn đầy hứng thú hỏi vợ bé khác. Toàn bộ đều là đểu giả!

      Phải viết hoa nữa mới đúng! ! !

      Tự Cẩm cũng giả vờ. Quả nàng phải làm gì, còn chưa nghĩ ra kế sách tới rồi.

      Ngẩng đầu nhìn hoàng đế, nàng lo lắng: "Thần thiếp... chưa nghĩ ra." xong lại cúi đầu, hai bàn tay siết chặt, đến nỗi lộ ra cả mấy khớp xương.

      Cứ giả bộ đáng thương thôi. nghĩ tới có ngày nàng cũng phải giả làm bạch liên hoa.
      Đáng thương tội nghiệp.

      Nhìn Thái nữ bé của , đôi mắt hoảng hốt giống như bị mấy xấp vải sa tanh đâm vào người, Tiêu Kỳ bất giác nhớ tới chuyện trước đó nàng bị giáng chức đến Y Lan Hiên.

      Xem ra chuyện kia làm cho nàng quá sợ hãi.

      Khác được à, Hoàng hậu đấu với Quý phi, nàng chỉ là Thái nữ nhoi bị kẹp ở giữa. Hai mặt kia dám đắc tội ai, kinh hoàng khiếp sợ sao được?

      Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ sầm mặt xuống. mặc kệ chuyện trước đây, nhưng bây giờ chuyển Tự Cẩm đến Di Cùng Hiên, sao hoàng hậu còn dám coi nàng như tấm chắn.

      Làm vậy là coi ra gì, hoàng đế vui!

      Chương 20: So ra trẫm còn thua bàn cờ!


      Tự Cẩm trơ mắt nhìn nét mặt hoàng đế từ từ tối sầm lại, sau đó đen như mực khiến người ta dám thở.

      Tức giận nàng nhận đồ của hoàng hậu sao?

      Nhưng nàng dám nhận mà, hoàng hậu ban thưởng, chẳng lẽ nàng dám từ chối?

      Ngẫm lại hoàng đế ngốc đến vậy, chuyện như thế cũng đổ lên đầu nàng. Nhưng nếu sao lại giận dữ thế kia? Nàng cẩn thận nghĩ lại mọi thứ lần nữa, chắc chắn nàng chọc giận mà.

      , đoán được tâm tư của ông chủ lớn cũng là khổ quá.

      cẩn thận liền sai, lại biết mình sai ở đâu, muốn tránh cũng tránh được.

      Còn gì khổ hơn chuyện đó?

      Giống như ngươi vừa nộp đơn tuyển dụng đến công ty đa quốc gia làm trợ lý CEO, lúc nào cũng muốn dự đoán trước tâm tư thủ trưởng, cố gắng bảo vệ chén cơm của mình. Tự Cẩm cảm giác mình giống y như vị trợ lý kia, ăn bữa hôm lo bữa mai.

      xuyên việt mà còn phải trải qua những chua cay nơi công sở, chẳng hề dễ dàng gì.

      Vì suy nghĩ quá nhập thần nên quên cả che giấu sắc mặt. Tiêu Kỳ vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mày cau lại sắp thành đường thẳng của Tự Cẩm, vẻ mặt rối rắm lo lắng như gặp chuyện cực khó khăn, ánh mắt bất an sợ sệt.

      Mình cẩn thận lại hù dọa nàng, sao nhát gan như vậy chứ?

      "Nếu hoàng hậu ban thưởng nàng cứ nhận ."

      Tự Cẩm nghe vậy vội vàng đứng dậy cảm tạ "Vâng, thần thiếp nhớ kỹ ." Nhưng nhận sao chứ, hoàng thượng thích nàng may đồ bằng vải này, vậy nếu... Hoàng hậu trách tội làm sao bây giờ?

      Trong chớp mắt, Tự Cẩm cảm thấy cực chán ghét hoàng đế.

      Vừa nhìn nét mặt Tự Cẩm biết nàng hiểu sai. Nhưng Tiêu Kỳ cũng giải thích, vẫy tay sai người mang ra ngoài. Sau đó kéo Tự Cẩm chơi đánh cờ. Tự Cẩm trong lòng buồn bực, đem toàn bộ tức giận phát tiết lên bàn cờ , đường xung phong thắng năm sáu trận.

      Tiêu Kỳ chau mày, thấy ấm ức mặt Tự Cẩm tản . chỉ thả vài nước, rồi để cho nàng thắng vài trận hết tức giận rồi.

      dễ dụ quá mà.

      Tính cách thế này quá đơn thuần. Trong cung này có thể gặp người đơn giản như thế cũng khó như mò kim đáy biển.

      ngờ còn có thể gặp người như vậy.

      Cẩn thận nghĩ lại. Giống như lần trước nàng gặp cũng hề mình thiệt thòi ủy khuất, nhân cơ hội trạng cáo Lý Chiêu Nghi làm khó nàng. Lần này hoàng hậu coi nàng như thịt thớt, nàng cũng chỉ ngồi ở đó lo âu. Dù bảo nàng nhận, nàng cũng đồng ý, lời tố khổ.

      Nếu Tết Trung thu hoàng hậu thấy quần áo mới của nàng nàng phải làm gì đây?

      Hoàng hậu trách tội xuống, muốn phạt nàng chẳng qua chỉ là chuyện . Chắc chắn vừa rồi nàng nghĩ chuyện này. Nhưng cũng dám gì với , tự mình nghĩ cách sao?

      Trong lòng Tiêu Kỳ cũng hơi phức tạp. đơn thuần lại còn ngu ngốc, sao khóc kể với vài lời. Trong hậu cung này từ hoàng hậu cho tới phi tử, mấy người nhân cơ hội ở bên cạnh kể lể ủy khuất, ngáng chân người khác, đếm xuể.

      còn tưởng rằng Thái nữ bé này tố khổ vài câu với . Kết quả... vài ván cờ liền ngoan ngoãn.

      Trong chớp mắt, Tiêu Kỳ có cảm giác mất mát sâu sắc.

      So ra trẫm còn thua bàn cờ!

      Chương 21: Tự Cẩm ngây ngốc



      Tiêu Kỳ buồn bực Tự Cẩm biết , Tự Cẩm chỉ nhắc mình phải hiểu vài chuyện mà thôi.

      Coi hoàng đế như ông chủ lớn, sau này mình thăng chức tăng lương, tương lai tốt đẹp đều phụ thuộc vào . Vậy cắn răng mà vượt qua. Nếu có thể từ chức, nàng liền lập tức bỏ của chạy lấy người, tỷ đây thích hầu hạ người khác.

      Nhưng cùng hoàng đế từ chức, có phải là ngươi chán sống rồi ?

      Nếu chuyện đến nước này, thể cứu vãn cũng chỉ có thể ôm hận mà sống thôi.

      Nghề nghiệp Tần phi, bước chân vào có đường ra, chỉ có thể giãy giụa cầu sinh.

      Qua mấy ngày suy nghĩ phân tích, nàng cảm thấy những người như Tiêu Kỳ chuyện gì cũng biết. Trong hậu cung có hoàng hậu, sau khi kế vị bảy tám năm liền nâng vị quý phi. Nhìn là biết để cho quý phi và hoàng hậu tranh đấu. Người đàn ông này cần gì đến tình , làm mưa làm gió cũng chỉ vì vương quyền của .

      biết chuyện quý phi sai Lý Chiêu Nghi hại nàng sao?

      biết , nhưng biết sao đây?

      Cũng làm gì khác được.

      Có thể thấy , người đàn ông này thích người bên cạnh đùa giỡn tâm cơ. Nếu đụng chạm tới ranh giới cuối cùng, cũng dễ dàng tha thứ vài phân. Cho nên trước mặt người thông minh mà ngươi còn tính toán, bày mưu đặt kế. Đây phải tự đào hầm chôn mình sao?
      Tự Cẩm biết rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ là bình an trưởng thành, lấy lòng hoàng đế. Chỉ cần lâu lâu nhớ tới mình hoàng hậu cũng được, quý phi cũng thế, ai dám công khai làm khó mình. Dù sao các nàng cũng phải lấy cảm tình của hoàng đế.

      Lúc ngươi cần phải sống người tự tôn, ngông cuồng là muốn chết chăng?

      Mệnh được gì.

      Ăn trưa đặt ở Di Cùng Hiên. Chỗ này khá rộng, đồ ăn bày biện rất hấp dẫn, nàng nhìn mà hai mắt tỏa sáng. Khác được sao. Phần lệ Thái nữ cao, dù bây giờ chuyển cung, nô tài bên Ngự thiện phòng dám cắt xén đồ ăn quá đáng nhưng so với hoàng đế trời vực.

      Trong lòng Tiêu Kỳ còn nghĩ tới chuyện khi nãy, ước chừng cơm nước xong chắc Tự Cẩm khóc lóc kể lể với . Kết quả cơm nước xong, nàng vẫn hề nhắc gì. Nhìn nàng ăn bụng tròn căng, mặt mũi đầy thỏa mãn, liền im lặng còn gì để .

      Kỳ thực Tự Cẩm cũng muốn kể ủy khuất với hoàng đế, nhưng được gì đây?

      Hoàng đế khiển trách hoàng hậu sao? Đương nhiên là . Hoàng hậu nương nương có lòng tốt, tội nghiệp nàng chỉ có vài bộ quần áo do người nhà mang tới, cố ý ban thưởng vải may đồ là nương nương thiện tâm từ bi. Ngươi dựa vào gì mà khiển trách người ta chứ?

      Dù cho trong lòng biết hoàng hậu muốn lấy nàng tranh đấu với quý phi nhưng cũng chỉ là suy đoán, có bằng chứng ràng. có chứng cớ mà cáo trạng, đây phải gài bẫy chính mình sao?

      Tự Cẩm đâu có ngốc như vậy.

      Cho nên, nàng làm chuyện dại dột này.

      Hoàng hậu nương nương quá lợi hại, thủ đoạn này làm cho ngươi tức giận mà vẫn phải mang tiếng chịu ân huệ của người ta. Nếu nàng có bản lĩnh, quyền hạn này còn lo gì nữa?

      Huống chi, nàng cũng đoán được tâm tư hoàng đế. Nếu nàng cáo trạng, ngược lại hoàng đế cảm thấy nàng biết điều, vu hãm hoàng hậu phải làm sao bây giờ?

      Cơm nước, phụng trà xong, Tự Cẩm cũng biết gì làm gì với hoàng đế. là hai người chưa quen thuộc, có đề tài chung. Nàng liền cố gắng nghĩ xem gần đây có chuyện gì vui vui, cũng coi như đề tài hay.

      Khó được ngày Tiêu Kỳ rảnh rỗi, ngồi dựa vào gối uống trà. Vừa ngẩng đầu lên thấy Tự Cẩm ngây ngốc, tâm trí mê man tận chốn nào.

      Lại còn có tần phi lúc hầu hạ hoàng thượng mất tập trung như vậy sao? Tiêu Kỳ cứng rắn nuốt cơn nghẹn của mình, thiếu chút nữa phun cả trà ra.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Hoàng thượng muốn chu toàn cho nàng đây



      Bình thường Tần phi cũng chỉ có vài hoạt động giải trí như thiêu thùa may vá, xem sách, ưu nhã hơn viết chữ, vẽ tranh. Nếu tính cách sảng khoái có thể dạo trong ngự hoa viên, bơi thuyền hồ, mấy việc này đều có thể lấy vui giết thời gian.

      Tự Cẩm thích thêu thùa may vá, khéo tay này. Vẽ tranh viết chữ cần cảm xúc, ngự hoa viên thôi , gặp ai cũng phải quỳ. Chơi thuyền hồ? Ồ, cái này nàng thích, nếu may mắn còn có thể câu được vài con cá, làm thêm vài món ăn. Nhưng nàng lại chưa có vinh hạnh này, phẩm cấp chưa tới.

      Nghĩ tới nghĩ lui, mấy trò tiêu khiển tầm thường này cũng thể với hoàng đế. Tự Cẩm hơi khinh bỉ mình, sao nàng lại ngốc như vậy chứ, người khác xuyên việt làm thế nào mà vui vẻ hạnh phúc thế?

      " nghĩ gì mà tập trung vậy?"

      "A? A, thần thiếp nghĩ xem chuyện gì với người mới được...?" Tự Cẩm chưa kịp suy nghĩ lập tức trả lời. Lúc định thần lại, nàng chỉ muốn phỉ nhổ chính mình, mặt trắng bệch, tay che miệng, mặt xám như tro tàn.

      cần người khác đào hầm, chính nàng tự đào hầm chôn mình rồi.

      Ngu xuẩn thể tả.

      Tiêu Kỳ cũng kinh ngạc đến ngây người, cũng biết phải gì trong tình huống đó.

      "Thần thiếp chuyện vụng về, mong hoàng thượng thứ tội." Phải nhanh chóng thỉnh tội thôi, chính mình làm tội mình, Tự Cẩm kêu khóc trong lòng, đúng là gì ngu hơn.

      "Đứng lên ." Tiêu Kỳ nhìn vị tiểu Thái nữ kinh hoảng sợ sệt, sao lại có người ngu đến thế chứ? Trong hậu cung này ai nấy đều muốn nịnh nọt , trước khi gì cũng uốn lưỡi bảy lần, nào có ai lại để lời ngay miệng như nàng.

      Lúc ấy chẳng nghĩ được gì khác, tính cách như thế, có thể sống tốt trong cung này mới là hiếm hoi.

      cũng biết đây là lần thứ mấy cảm thấy nàng quá ngốc, quá đơn thuần.

      Có lẽ định cho nàng nhãn hiệu đơn thuần nên Tiêu Kỳ giận dữ nữa mà rất lo lắng. Thế này đến Tết trung thu nàng phải làm sao?

      có biện pháp.

      Mặc quần áo may từ vải do hoàng hậu ban thưởng, sau đó tranh sủng với quý phi. Dù cho nàng có tỏ ra mình sợ hãi bao nhiêu cũng thể khiến quý phi hết giận.

      Thù ắt phải kết lớn.

      Mỗi lần nhìn thấy Tô thái nữ đều muốn thở dài. Tiêu Kỳ cảm giác nếu mình còn gặp nàng thêm mấy lần cuộc đời này chắc là còn biết giận.

      Do Tự Cẩm mới xuyên tới lâu, thời gian gặp hoàng đế chưa nhiều nên chưa tạo được thói quen cẩn trọng mọi nơi mọi lúc. Nàng chỉ cần tập trung là bản tính tự tại sảng khoái ngày xưa biểu lộ, trí thông minh rớt đâu hết.

      Tiêu Kỳ trị tội nàng, cũng lạnh lung với nàng. Điều này khiến Tự Cẩm lần đầu tiên cảm thấy vị hoàng đế này tệ. Nàng khẽ ngồi lại, cúi đầu im lặng. Giờ phút này gì cũng đúng, nàng liền dứt khoát giả bộ bị sợ đến dám gì vậy.

      Tiêu Kỳ lại có cách nào ngồi xuống. thấy Tự Cẩm cúi đầu xuống mãi, nếu cũng ngồi xuống e là nàng bị dọa khóc mất.

      "Trẫm còn việc cần làm, nàng nghỉ ngơi . Sau này ta trở lại thăm nàng." xong liền đứng dậy ra ngoài. Làm tới hoàng đế còn phải chừa đường cho phi tử phạm lỗi. lớn tới chừng này, đừng sau khi lên ngôi, ngay cả trước kia làm thái tử cũng có ai khiến uất nghẹn như thế.

      "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng." Tự Cẩm thở phào nhõm, sau đó giống như đưa tiễn môn thần, cung kính đưa hoàng đế ra cửa.

      Tiêu Kỳ ra Di Cùng Hiên cũng tới hậu cung mà thẳng về Sùng Minh Điện. Sau khi trở về, trong đầu lại nhớ đến nét mặt muốn khóc của Tự Cẩm, cuối cùng thở dài gọi "Quản Trường An."

      "Có nô tài ở đây." Quản Trường An lập tức tới.

      "Trẫm nhớ mấy xấp lụa mới được cống nạp năm nay vẫn còn nhỉ?"

      "Dạ, bên Nội Đình Phủ vừa mang tới loạt vải mới, là do các thợ thủ công phía nam mới dệt, rất hiếm." Quản Trường An nghe Hoàng thượng hỏi hiểu ngay, trong lòng khẽ chẹp chẹp hai tiếng. Tô thái nữ này có phúc khí gì chứ, Hoàng thượng muốn chu toàn cho nàng đây.


      Chương 23: Nếu ở thời đại hoàng đế cũng là cao thủ tán



      Tiêu Kỳ nghe Quản Trường An đáp lời, hơi do dự lúc sau đó mới : "Ban thưởng Tô thái nữ hai xấp lụa mới cống, hai xấp gấm Hồ, ."

      "Dạ." Quản Trường An khom lưng lui ra ngoài. Ra cửa đại điện, trong lòng ta vẫn nhớ nét mặt của Hoàng thượng. Dường như ta vẫn cảm thấy Hoàng thượng còn muốn phân phó chuyện gì, nhưng cuối cùng lại , là ta nhìn lầm sao?

      Sau khi Quản Trường An lui ra, Tiêu Kỳ ngồi nghiêng người sập lớn, với tay lấy quyển sách bàn nhưng xem. Trong đầu lại nghĩ, ban thưởng cho nàng mấy xấp vải cũng phải chuyện lớn gì. Hôm nay mình ăn cơm ở đó, người ngoài có cũng chỉ nàng khéo léo, biết chiều lòng người, làm cho mình vui nên được ban thưởng mà thôi.

      Phi tần vị phần thấp, được ban thưởng nhiều cũng tốt. Khiến cho người khác ghen tị sợ gây khó cho nàng. người ngốc nghếch như vậy, còn tự mình hố mình làm sao là đối thủ của người khác. thay nàng lo liệu vài chuyện chỉ cần mình dăm ba tháng ngó ngàng, lúc nhớ đến e là thể gặp lại người.

      Nếu là người khác cũng thôi, nhưng nàng … va chạm quý phi mấy lần ...

      Tiêu Kỳ bất giác nhíu mày. Mặc dù Quý phi hơi kiêu căng nhưng luôn dịu dàng chăm sóc hầu hạ , cũng khá thích nàng. Hoàng hậu... Hoàng hậu đoan trang hào phóng có thể quả lý hậu cung nhưng lòng dạ khó tránh hẹp hòi. Nhà mẹ đẻ Hoàng hậu Sở gia và nhà mẹ đẻ quý phi Tô gia vẫn luôn đối chọi nhau ai nhường ai. Chính vì thế cũng an tâm.

      Nghĩ đến Tô quý phi, Tiêu Kỳ hơi sững sờ. Quý phi họ Tô, Tự Cẩm cũng họ Tô, hơn nữa nét mặt hai người có vài điểm giống nhau. Nghĩ tới đây bật người dậy, đời này lẽ lại có chuyện trùng hợp như thế, lẽ nào Tô quý phi và Tô thái nữ có họ hàng?

      phải, nếu như có hai người chưa chắc mâu thuẫn đến thế, chỉ là trùng hợp sao?
      Lẽ nào thiên hạ lại có chuyện khéo thế?

      Tự Cẩm tiễn Quản Trường An, nhìn mấy xấp vải bàn nhất thời cách nào hồi phục lại tinh thần.

      Nàng hiểu vì sao hoàng đế lại vô duyên vô cớ ban thưởng vải vóc cho nàng, lẽ nào cũng hy vọng nàng tranh chấp với quý phi?

      đúng. Hoàng đế đâu rảnh rỗi đến vậy, vị phần Thái nữ của nàng làm sao dám so với Quý phi, đâu cần thiết phải làm thế. Trong chuyện tranh đấu của nữ nhân, ghen tị với mấy thứ quần áo trang sức chỉ là thủ đoạn bé. làm gì được nên ghét người ta, kiểu người này chính là kiểu người khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Hoàng hậu làm thế là vì nàng hay bất hòa với quý phi. Ngoài mặt thể trực tiếp giương cung bạt kiếm. người có địa vị, người được sủng ái, cho nên nếu họ dùng mấy thủ đoạn này quá bình thường. Nhưng đây là hoàng đế... phải nàng đánh giá cao mà người đàn ông này có ngạo khí của riêng mình, khinh thường dùng mấy trò đáng giá để tổn hại nữ nhân.

      Sau khi loại bỏ hết mấy khả năng này, Tự Cẩm cũng chỉ còn đáp án, hoàng đế thay mình chu toàn, để nàng giẫm lên bẫy của hoàng hậu, chống đối quý phi?

      tốt vậy sao?

      Sao có thể chứ?

      Tự Cẩm bị suy đoán này làm kinh hãi, lát sau vẫn chưa hồi phục tinh thần.

      Chắc nàng nghĩ quá nhiều rồi?

      Nhất định vậy.

      Nhưng vải vóc còn bày bàn kia. xấp vải tính theo khối lượng bây giờ phải dài 30 m. Bốn xấp vải cộng lại bày bàn rất đồ sộ, muốn nhìn cũng được.

      Nếu ở thời đại hoàng đế cũng là cao thủ tán đây. Cứu người lúc nguy nan, quay đầu còn tặng lễ vật quý giá, lòng người có là đá cũng phải bị cảm động.

      Trong lòng Tự Cẩm còn đầy xúc động Vân Thường đột nhiên kêu lên kinh ngạc, "Tiểu chủ, mấy xấp vải này là đồ mới tiến cống năm nay, nô tì tin được mắt mình rồi, nhất định là nhìn lầm."

      Chương 24: Hoàng thượng thích cũng trách tội ta




      Tự Cẩm nghe hiểu gì, nghi hoặc nhìn Vân Thường, "Khác nhau sao?" Năm nào chả có tiến cống, có gì kỳ lạ chứ.

      " giống nhau." Vân Thường vẫn hơi kích động, trấn tĩnh lại rồi mới : "Tiểu chủ, hàng năm đồ tiến cống nhất định phải cống. Nhưng mỗi năm đều giống nhau, khác biệt lắm. Nhưng hàng tân cống chính là những sản phẩm mới được làm, trước giờ có. Toàn cung này người được hoàng thượng ban thưởng cũng chỉ đếm đầu ngón tay."

      xong Vân Thường còn chỉ mấy đặc điểm vải cho Tự Cẩm xem. Tự Cẩm cũng cúi đầu nhìn, nghe Vân Thường giải thích mới biết ra mấy xấp vải này là loại hàng đặc biệt!

      "Quá tốt rồi. Hoàng thượng ban thưởng cho tiểu chủ vải may quần áo. Do đó tiểu chủ có mặc cũng ai dám câu. Tiểu chủ, giờ chúng ta cần lo lắng nữa, nô tỳ kêu người của Thượng Cung Cục đến lấy số đo. Chẳng mấy mà đến Tết Trung thu rồi, váy áo này cũng phải nhanh chóng may mới xong."

      Vân Thường quá kích động, vội vã chạy .

      Tự Cẩm giơ mấy ngón tay lên nhẩm tính. Lần đầu tiên gặp hoàng đế đổi điện cho nàng, vừa lớn vừa gần Sùng Minh Điện. Lần thứ hai gặp liền ban thưởng vải sa tanh, mà lại là hàng tân cống.

      Cảm giác đầu tiên, hoàng đế hào phóng đối với nàng!

      Cảm giác thứ hai, nàng khiến bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị đây?

      Dù chuyện này Tự Cẩm nghĩ ra ngay trong hậu cung này ai lại nghĩ ra chứ. Đúng là Tô thái nữ xinh đẹp. Nhưng mới mười ba tuổi, trừ khuôn mặt còn có gì hấp dẫn. Trước nở sau cong, phẳng lì như cái bảng. hoàng đế nhớ thương nàng cũng phải sau lễ cập kê chứ. Suy xét cẩn thận, Tô thái nữ gặp hoàng đế có hai lần. Lần đầu ở Di Cùng Hiên làm bao nhiêu người ghen ghét. Lần hai lại được ban thưởng vải tân cống. Trong cung này ban thưởng vải thiếu, nhưng ban thưởng vải năm nay phía nam mới cống tiến lại là chuyện khác.

      Tổng hợp những ý tưởng , hẳn rất nhiều người coi Tô thái nữ là hồ ly tinh, nếu làm sao có thủ đoạn thu hút Hoàng thượng đối tốt với nàng như thế?

      Ngay cả Quý phi mới tiến cung năm đó cũng có thủ đoạn này đâu.

      Sao trước đây Quý phi giẫm chết tiểu hồ ly tinh này để ả thể xoay người chứ?

      Vì bình thường Tự Cẩm rất ít khi ra khỏi Di Cùng Hiên. Hơn nữa phẩm cấp nàng quá thấp, mấy phi tần có địa vị cao cũng thèm đến chỗ nàng để dây dưa khó dễ. Do đó, dù bên ngoài có ầm ĩ bao nhiêu cũng ảnh hưởng đến Tự Cẩm, nàng an ổn trong Di Cùng Hiên, thích thú ngồi ăn sữa chua.

      Sữa chua cũng có lịch sử mấy ngàn năm. Nhưng sách sử ghi chép lại chỉ có đa số người du mục, dân tộc thích ăn. ngờ Vương Triều Đại Vực cũng có loại sản phẩm từ sữa này. Việc này khiến cho kẻ tham ăn như Tự Cẩm rất hưng phấn.

      Tiếc là chỉ có mỗi cách ăn sữa chua, rưới thêm ít mật ong là hết. Vậy đâu có ngon. Ăn sữa chua nhất định phải thêm hoa quả, làm đông lạnh, lớp sữa chua, tầng trái cây, rồi cho vào ly thủy tinh. Chỉ nhìn thôi cũng thèm.

      là thích!

      Cùng lúc đó, Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm ly thủy tinh đặt bàn do ngự thiện phòng đưa tới. Ly thủy tinh đặt trong đĩa sứ tròn trắng tinh, bốn phía ly đều ướp đá lạnh. Đồ ăn mới do ngự thiện phòng nghĩ ra chăng?

      "Quản Trường An."

      "Có nô tài ạ." Quản Trường An lập tức trả lời, thấy Hoàng thượng nhìn chăm chú vào ly thủy tinh, đợi Hoàng thượng hỏi liền ngay: "Đây là món tráng miệng ngọt mới do ngự thiện phòng làm, là do Tô Tiểu Chủ của Di Cùng Hiên thích ăn kiểu này, làm ra hương vị rất ngon. Do đó mới dâng lên cho Hoàng thượng dùng thử."

      Nếu phải Hoàng thượng thích ăn món tráng miệng ngon, ngự thiện phòng cũng tùy tiện dâng lên. Quản Trường An cố ý nhắc tên Tô tiểu chủ. Hoàng thượng thích cũng trách tội ta

      Chương 25: Dọa nàng sợ hết hồn thế.



      Khó trách nhìn rực rỡ thế kia, bên trong toàn trái cây. Nhớ tới nét mặt Tự Cẩm lúc ăn cơm, nàng có thể nghĩ ra đồ ăn này cũng kỳ lạ gì.

      Đàn ông thường thích mấy món tráng miệng ngọt của con , dù vậy vẫn múc muỗng nếm thử. Sắp tới trung thu nhưng buổi trưa vẫn rất nóng, sữa chua ướp lạnh toát, hương trái cây ngọt ngào, đưa vào miệng cũng thấy sảng khoái.

      Quản Trường An đứng thẳng bên cạnh nhìn thấy Hoàng thượng múc từng miếng từng miếng chậm rãi, rồi ăn hết ly sữa chua, bất giác kinh ngạc.

      Tiêu Kỳ hình như còn thòm thèm, nhìn ly thủy tinh hết nhẵn rồi quay sang Quản Trường An hỏi: "Trừ cái này, Tô tiểu chủ còn kêu phòng ăn làm gì nữa?"

      Quản Trường An ở trước mặt hoàng thượng hầu hạ nhiều năm như thế nên làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo chặt chẽ, sớm biết Hoàng thượng hỏi. Trong lòng ta cân nhắc kỹ càng rồi mới đáp: "Cái khác nghe thấy nhưng trưa nay nghe người bên ngự thiện phòng tô tiểu chủ muốn ăn cá kho tộ, còn kêu chén mì tơ cuộn. Ngự thiện phòng lo lắng, biết mì tơ cuộn là gì ạ."

      Tiêu Kỳ nheo mắt, bất giác tò mò " xem chút."

      "Dạ." Quản Trường An vội vàng theo, trong lòng còn chưa kịp nghĩ ra, sao Hoàng thượng lại đột ngột có hứng thú với đồ ăn. Trước đây chưa từng có chuyện này, cơ bản đều là Ngự thiện phòng dựa theo thực đơn ẩm thực bốn mùa làm, ngẫu nhiên cũng có thêm vài món mới nhưng cực hiếm.

      Cho nên nhiều năm như thế mà trong Ngự thiện phòng cũng biết Hoàng thượng thích ăn gì. Hôm nay món nhạt, ngày mai món mặn, cả ngày người của Ngự thiện phòng đều thay đổi đa dạng món ăn dâng Hoàng thượng mà cũng khiến Hoàng thượng khen tiếng. Tô tiểu chủ chỉ dùng cái ly thủy tinh, Hoàng thượng liền để ý?
      Vậy mấy người của Ngự thiện phòng tức chết mất.

      Trong lòng nghĩ như thế, Quản Trường An vẫn nhanh nhẹn theo Hoàng thượng tới Di Cùng Hiên, trước khi còn kêu Đồng Ý đến Ngự thiện phòng. ta có nhiều giao tình với người của Ngự thiện phòng. Bây giờ cũng vui lòng giúp họ, dù sao cũng thiệt thòi.

      Ha ha.

      Tiêu Kỳ kêu người thông báo mà trực tiếp vào. Vào đến cửa nghe the thấy tiếng người chuyện bên trong bèn đứng lại nghiêng đầu lắng nghe.

      Hoàng đế nghe lén ai được biết. Quản Trường An liền đuổi hết mấy người liên quan ra ngoài. Bản thân ta cũng cúi đầu khom lưng đứng phía xa. Tuy trong lòng ta cũng tò mò Tô Thái Nữ, nhưng tất cả đều là chủ tử. Là nô tài được nghe lén chuyện của chủ tử.

      "Người bên Ngự thiện phòng họ làm được, biết tiểu chủ mì tơ cuộn là cái gì. Mì chính là mì, họ chưa từng thấy mì tơ cuộn, cũng chưa từng làm qua. Ngay cả đại đầu bếp tối qua nghĩ cả đêm, hôm nay cũng tới đây với Trần Đức An, nhờ tiểu chủ chỉ điểm thêm."

      "Chỉ thế nào đây? Chính là kéo sợi mì xong đặt xuống cuộn lại, nhìn xem giống cuộn mì tơ sao?"

      "Nhưng họ kéo được mảnh như thế, kéo thêm ra đứt rồi."

      Tiếng trong phòng dừng lại lát, sau đó Tiêu Kỳ lại nghe giọng Tự Cẩm sốt ruột "Ta chỉ nghĩ vậy thôi, cũng phải kêu họ làm như vậy. Ngươi mau với họ, đừng làm người ta khó xử, làm được cũng sao."

      Nghe giọng Tự Cẩm có vẻ lo lắng, hình như sợ mình làm khó ngự thiện phòng, Tiêu Kỳ cảm thấy hơi buồn cười. Người của Ngự thiện phòng phải có trách nhiệm làm các chủ tử ăn thấy ngon miệng sao?
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Làm tức chết!



      Tiêu Kỳ cũng vào ngay, ngược lại nghe khá thú vị, biết các nàng tiếp điều gì.

      Trong phòng, Vân Thường thấy tiểu chủ lo lắng nhịn được cười, khẽ khuyên nhủ: "Tiểu chủ cần gấp, bây giờ người của ngự thiện phòng muốn lấy lòng chủ tử mà, đâu còn như ngày xưa chúng ta phải nịnh bợ họ. Tiểu chủ muốn ăn mì tơ cuộn, làm được là do họ kém, ai dám người kén chọn chứ, ai có gan đó đây."

      Tự Cẩm nghe vậy thở dài, nhớ tới những ngày đó rồi nhìn lại bây giờ, y như giấc mơ. Lúc ấy, để có được bữa cơm ấm nóng, Trần Đức An phải cúi mình nịnh nọt mấy người của ngự thiện phòng, coi họ như ông như bà để cầu cạnh. Giờ chẳng qua hoàng đế ban thưởng nàng vài thứ, họ khẩn trương ngay lập tức.

      Nhưng càng là mấy người này càng nên đắc tội, Tự Cẩm với Vân Thường "Thà đắc tội quân tử đắc tội tiểu nhân. Người của Ngự thiện phòng đều là mấy người miệng lưỡi trơn tru xảo trá, ta muốn ngày nào đó Hoàng thượng quan tâm đến ta bọn họ lại lôi chuyện cũ ra "

      Vân Thường ngẫm nghĩ cũng thấy đúng bèn : "Vậy để nô tỳ với Ngự thiện phòng ạ?"

      "Mau lên, đừng làm cho người ta khó xử ." Tự Cẩm quả muốn kết thù oán với Ngự thiện phòng. Nghĩ xem ngươi phải ăn cơm cả đời mà. Ngày hôm nay ngươi gây khó cho người ta, ngày mai này phải ăn nước miếng của họ. Cho nên nàng nguyện ý đấu trí với hoàng hậu và quý phi chứ muốn cùng mấy người của Ngự thiện phòng kết ân oán. Dù sao người thua thiệt cũng là nàng, có chút lời nào hết.

      Vân Thường bị chủ tử đuổi , vừa ra cửa liền nhìn thấy người bên ngoài. Nàng ta sợ đến mức “nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên” (ý là hồn vía lên mây), vội vàng quỳ xuống hành lễ, toàn thân run rẩy.

      Hoàng thượng ở bên ngoài bao lâu rồi chứ?

      Nghe tiếng động bên ngoài, Tự Cẩm trong phòng cũng bị dọa ngây người, vội vàng ra ngoài đón.

      Tiêu Kỳ nhìn hai chủ tớ quỳ dưới đất : "Bình thân."

      "Tạ ơn Hoàng thượng." Tự Cẩm trong lòng thắc thỏm, cúi thấp đầu từ từ đứng lên, nháy mắt với Vân Thường đứng cạnh, ý bảo nàng ta mau chóng .

      Vân Thường lùi lại ra ngoài. Nàng ta thể ngay, dù sao cũng phải pha trà dâng Hoàng thượng trước . Trong này làm gì còn ai hầu hạ, tiểu chủ sợ đến hồ đồ rồi.

      Giờ phút này Tiêu Kỳ vui, nét mặt lạnh lẽo vào trong phòng. Tự Cẩm nhìn biết ngay tình hình khả quan, chắc là tức giận.

      Chắc Hoàng thượng nghe mấy lời nàng với Vân Thường. Nhưng nàng có gì chọc giận đâu?

      giận cái gì chứ?

      Tiêu Kỳ tức tối ngồi sập lớn. Tự Cẩm cũng phải đứa trẻ mười ba tuổi, thấy tức giận làm sao dám tới ngồi. Nàng nghĩ mãi cũng nhớ ra mình sai điều gì. tự xét mình nghe hoàng đế "Nàng biết tội chưa?"

      Tự Cẩm muốn khóc, trong lòng thầm chửi rủa. Nàng quả biết mình sai chỗ nào. Nhưng hoàng đế nàng có tội nàng phải có tội, lập tức cúi dầu nhận tội, "Thần thiếp biết sai rồi."

      Tiêu Kỳ còn tưởng rằng nàng giải thích mấy câu, ai biết người này nhận tội rất gọn gàng, khiến cho vừa tức giận lại cảm thấy buồn cười, "Vậy nàng thử xem nàng có tội gì?"

      Lập tức thấy đầu Tự Cẩm cúi thấp hơn nữa, nhưng câu nào. Tiêu Kỳ hiểu ngay, nàng biết mình sai cái gì.

      biết mình sai cái gì lại còn dám dứt khoát nhận tội như thế.

      Làm tức chết!


      Chương 27: Bị coi thường trắng trợn


      Tự Cẩm phải suy nghĩ cẩn thận xem mình sai ở đâu. Nhưng hoàng đế tức giận hẳn mình sai, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra mà thôi.

      Tiêu Kỳ nhìn khuôn mặt non nớt của nàng, tức giận trong lòng cũng dần dần tan . Để chủ tử phải nhìn nét mặt mấy nô tài mà sống, chuyện này khiến giận sao? Trong cung này, phủng cao giẫm thấp là chuyện thường có từ lâu. Ngày xưa khi chưa là thái tử, còn sống trong cung mà chưa xuất cung xây phủ riêng cũng ít lần phải chịu những nô tài này lên mặt khinh thị.

      Nhưng lúc đó khác. Lúc đó phụ hoàng vẫn nắm quyền, chỉ là hoàng tử chưa có tiền đồ. Trong cung rộng lớn này có ba bốn ngàn cung nữ, thái giám. Đông nô tài như thế việc xem xét chủ tử, nịnh chèn dưới rất bình thường.

      Lúc đó, suộc sống của cũng trôi qua nơm nớp lo sợ. Dù bị bọn nô tài này chọc tức cũng dám làm gì bọn họ. Bọn họ biết , các hoàng tử dám gì trước mặt phụ hoàng. Người quản lý Nội Đình Phủ là người được phụ hoàng trọng dụng. Ngươi bọn họ làm tốt phải là đánh mặt Hoàng thượng sao?

      ai dám làm chuyện đó.

      Nhưng bây giờ giống rồi. Hôm nay ngồi ngai vàng, nhìn tần phi của mình phải chịu chèn ép của bọn nô tài, cảm giác bất lực từ thời niên thiếu trỗi dậy làm thở nổi.

      Mặt sạm lại khi nhớ tới chuyện xưa. Đến khi phục hồi tinh thần bèn nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Tự Cẩm, trán lấm tấm mồ hôi. Thấy vẻ mặt nàng như vậy, lại bất giác nhớ tới ngày xưa mình cũng nơm nớp lo sợ trước mặt phụ hoàng, chỉ lo mình lời sai, làm việc tốt bị phụ hoàng trách tội.

      "Lại đây."

      ra Tự Cẩm rất căng thẳng. Nếu nàng biết mình sai ở đâu còn có thể lấp liếm cho qua. Nhưng cơ bản là biết chút nào, nhìn mặt hoàng đế ngày càng cau lại, nàng lại sợ mình vừa mới trải qua vài ngày tốt lành lại bị đưa trả về.

      Nàng chỉ muốn được thưởng thức bữa cơm ngon lành, được ăn ngon sống có ý nghĩa gì chứ?

      Nghe hoàng đế gọi, căng thẳng trong lòng Tự Cẩm bỗng chùng lại. Nàng cẩn thận bước tới, đặt tay mình vào bàn tay Tiêu Kỳ, chỉ cảm giác bàn tay vừa khô vừa ấm, lại nghĩ tới tay mình toàn mồ hôi...

      "Trẫm giận nàng."

      Tự Cẩm nghe được câu này cả người thả lỏng, mắt như tỏa hào quang.

      Tiêu Kỳ nhìn nét mặt nàng vừa rồi còn ưu sầu, lát sau tươi tỉnh hớn hở cũng rất thu hút.

      Thấy Tiêu Kỳ cười Tự Cẩm lại xấu hổ. Lúc nào vị Hoàng đế này cười cũng kỳ lạ như thế, biết vì sao giận, hiểu lý do cười. Khó trách ai cũng hoàng đế là người khó hiểu nhất đời.

      "Vậy vì sao Hoàng thượng tức giận?" Tự Cẩm vẫn cảm thấy nên hỏi kỹ chuyện đó sau này mới có thể biết mà tránh. Hồi hộp kiểu này chỉ nên trải qua lần, thể có lần tiếp theo.

      Nhìn ánh mắt, nét mặt Tự Cẩm vẫn còn sợ hãi, Tiêu Kỳ gõ lên trán nàng, khẽ thở dài. cũng băn khoăn chuyện lúc mình còn là hoàng tử, chịu bao nhiêu thiệt thòi, khuất nhục cũng bao giờ kể cho người khác. Chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của hoàng đế.

      "Được rồi, với nàng nàng cũng hiểu."

      Tự Cẩm: ...

      Đây là bị coi thường trắng trợn.
      .
      "Nàng chỉ cần nhớ duy nhất điều, nàng là chủ tử, người Ngự thiện phòng là nô tài. Nếu dám thất lễ với nàng chính là tội bất kính. Chủ tử sợ nô tài ra thể thống gì chứ?" Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Đây đều là phúc của Tô thái nữ



      Tự Cẩm nghe như vậy cũng sững sờ, im lặng đứng ngẩn người lúc lâu.

      Chuyện cười, ai mà chả biết nàng là chủ tử của mấy nô tài trong Ngự thiện phòng. Nhưng chủ tử như nàng có thể áp đảo mấy nô tài đó sao?

      Đương nhiên là thể.

      Nếu bây giờ hoàng đế vẫn chưa quan tâm tới nàng, nàng vẫn còn ở Y Lan Hiên rách nát mà dám cáo trạng mấy nô tài trong Ngự thiện phòng coi thường chủ tử, hoàng hậu hay hoàng đế chủ trì công đạo cho nàng đây?

      Chưa biết chừng Hoàng hậu nương nương bận rộn bao nhiêu việc trong hậu cung cũng ngại bắt nàng quỳ nghe răn dạy khiển trách như Tôn thái nữ.

      Nàng cũng sợ mình mạng lớn mà.

      Vì chuyện đó mà đắc tội người của Ngự thiện phòng, chừng cơm lạnh canh thiu còn chẳng có mà ăn, lại còn khổ hơn.

      Nhưng những lời này Tự Cẩm thể . Hoàng đế biết ư? Đương nhiên phải. Có điều chính hoàng đế cũng chưa chắc có thể trị tội mấy nô tài đó, nếu truyền ra ngoài lại bị mang tiếng bất nhân.

      Từ xưa là vấn đề khó, hoàng đế quyền khuynh thiên hạ lại tranh chấp với mấy thái giám, khó tránh ảnh hưởng đến khí độ đế vương.

      Hơn nữa, mấy người kia cũng ngu, Trước mặt hoàng đế bọn họ đương nhiên dám bất kính, nhũn như con chi chi. những thế còn tìm đủ mọi cách lấy lòng, làm Hoàng thượng vui. Cứ thế, hoàng thượng sao lại vì vài phi tử được sủng ái mà chịu tiếng bất nhân?

      bao giờ.

      Nghĩ buồn.

      "Vâng, thần thiếp nhớ kỹ ." Tự Cẩm cúi đầu đáp, nhớ kỹ là chuyện, nhưng chưa chắc nàng làm như thế.

      Tự Cẩm cúi thấp đầu nên Tiêu Kỳ cũng thấy nét mặt ánh mắt nàng, dù sao cũng phải để mấy nô tài trong cung này cẩn thận làm việc, đỡ phải gây chuyện. vỗ tay Tự Cẩm, cười hỏi: "Nàng trẫm nghe mì tơ cuộn là gì vậy?"

      ***

      Trong hoàng cung, Ngự thiện phòng là nơi rất quan trọng. Đồ ăn dâng cho chủ tử, lỡ xảy ra chuyện gì chịu tội cả nhà rơi đầu. Cho nên trong đó có ba vị đại tổng quản, giám sát lẫn nhau, mười vị tổng quản chia nhau quản lý, còn các tiểu thái giám ở dưới nhiều đếm xuể.

      Bây giờ Ngự thiện phòng chia thành 3 bộ phận, Lữ Thăng Vinh cầm đầu nhóm, là người của hoàng hậu, nhóm Phí Lương Công là tay chân của quý phi, còn lại Nhạc Trường Tín và mấy người nhóm mình duy trì trung lập.

      Người của Di Cùng Hiên đến muốn làm mì tơ cuộn, Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công đương nhiên coi trọng Thái nữ bé của Di Cùng Hiên, kêu bận rộn làm. Hai người họ phải chuẩn bị đồ ăn cho hoàng hậu và quý phi. Do đó việc này đến tay Nhạc Trường Tín.

      Từ hôm qua Nhạc Trường Tín tự tay mình làm món mì tơ cuộn này. ta làm được khá nhiều, nhưng lại thể làm như vậy. Vì chuyện đó mà ta trằn trọc cả đêm. Sáng sớm nay lại bắt đầu nghĩ xem phải dung cách gì, lực như thế nào mới có thể làm sợi mì vừa dài vừa . thớt đặt khối bột mì nhào, ủ được nửa canh giờ.

      Tiểu thái giám Phong Cảnh Minh bái Nhạc Trường Tín làm sư phụ nên đương nhiên cùng nhóm với ta. Lúc ấy y cũng chạy vào phòng bếp. Người của Ngự thiện phòng chia thành ba phe, vừa vặn trụ ở ba gian phòng lớn. Ba đại tổng quản mỗi người chiếm gian. Làm cách này có thể quản lý mấy người phía dưới chặt chẽ, ai muốn vào phòng người khác cũng phải bị kiểm tra giám sát.

      "Sư phụ, nghe được rồi." Phong Cảnh Minh lau mồ hôi mặt, cười tươi chào sư phụ "Lão nhân gia ngài quá giỏi, quả nhiên Hoàng thượng Di Cùng Hiên."

      Nhạc Trường Tín vừa nghe thở phào nhõm, rồi lại nghe đồ đệ của mình đứng bên cạnh cười , "Sư phụ, ngài dạy con , sao ngài lại đoán được vậy, quả là giỏi."

      "Tiểu tử ngươi lông dài tới đâu mà đòi bay, mau làm việc !" Nhạc Trường Tín vỗ đầu Phong Cảnh Minh, cười khẽ rồi bưng ly trà lên uống, sau đó lại tự mình vén tay áo lên nhào bột.

      Sao ta lại nghĩ ra? Hoàng thượng ăn hết ly thủy tinh sữa chua, chuyện lạ thế có thể xảy ra bây giờ đến Di Cùng Hiên ăn thử mì tơ cuộn có gì lạ?

      Ha ha, cuối cùng Nhạc Trường Tín ta cũng có ngày nở mày nở mặt trước mặt hoàng thượng.

      đến chuyện này đều là phúc của Tô thái nữ, chà chà, ai dám nghĩ tới vị kia còn có phúc khí như hôm nay.


      Chương 29: Quản Trường An đương nhiên muốn làm, quá mất thể diện!



      Bên này Nhạc Trường Tín vừa hành động, mấy người của phòng khác đều ngó sang nhìn. Lữ Thăng Vinh chân bước thong thả đến, đứng ở cửa mỉm cười chào Nhạc Trường Tín.

      "Lão Nhạc ơi, lão làm gì vội vàng vậy? Ta nhắc lão bột này còn phải làm nhiều thứ khác. Hôm qua lão lãng phí rất nhiều rồi, nếu cấp biết được biết lão làm sao giải thích đấy."

      Nhạc Trường Tín vừa đứng nhào bột, vừa quay ra nhìn Lữ Thăng Vinh đứng tựa ngoài cửa, mặt cực kỳ hòa nhã, ung dung trả lời: "Chủ tử sai làm việc, nô tài chúng ta dám cố gắng? Làm tốt nên mới phải làm làm lại, ông có đúng hay ?"

      Lữ Thăng Vinh trong lòng 'Hừ' tiếng, lão này quá xảo quyệt, ra chẳng có lời nào chân .

      Phí Lương Công ở phòng đối diện cũng chen vào, y chỉ đứng ngoài cửa khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Nhạc Trường Tín, lạnh lùng từ tốn : "Ông quá giỏi, nhào đến bột nở thành hoa rồi."

      "Làm đầu bếp nhất định phải có đôi tay khéo léo, đúng ông?"

      Trong mấy đại tổng quản, Nhạc Trường Tín là người thông mình quỷ quái nhất, trước giờ cũng chưa chịu tìm người dựa. Vậy mà bây giờ lại tình nguyện làm việc cho Thái nữ nhoi, khiến người ta khó chịu. Nhất là Phí Lương Công càng thích. Hậu cung này ai biết Tô thái nữ khá giống quý phi nương nương. Nhạc Trường Tín nịnh bợ Tô thái nữ chính là giẫm lên danh dự của quý phi nương nương, đương nhiên Phí Lương Công thể vui được, gần xa đều chọc tức người khác.

      Nhạc Trường Tín tự có chủ trương của mình, nịnh bợ Thái nữ nhoi ư? ta đâu có nhàn rỗi đến vậy, chẳng qua là muốn thông qua Tô Thái Nữ để lấy lòng Hoàng thượng mà thôi. Nếu mỗi lần Trần Đức An của Di Cùng Hiên chịu ghẻ lạnh của Ngự thiện phòng, sao y phải cư xử hòa nhã với ta như thế?

      Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, sau này mới có thể tự hào. Dệt hoa gấm? Ai cần chứ.

      Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công đều cho rằng Nhạc Trường Tín làm việc vô ích, cả hai liếc mắt nhìn nhau cười cười rồi vội mỗi người hướng. Trong hậu cung này quan trọng nhất vẫn là Hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương, sắp tới giờ ăn trưa rồi nên hai người phải về lo việc của mình.

      Đúng lúc đó, Quản Trường An tự mình đến ngự thiện phòng. Đây chính là đại thái giám cực kỳ được coi trọng bên Hoàng thượng. ta vừa vào Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công tựa như chó thấy xương cùng chạy tới, bu xung quanh ta, mặt còn vẻ đắc ý vênh vang như trước, đầu và lưng cúi thấp đến độ gần chạm đất.

      Được người khác vây quanh nịnh nọt, Quản Trường An đương nhiên đắc ý. Nhưng thế nào cũng phải làm việc được giao trước, ta hỏi ngay: "Ai phụ trách làm mì tơ cuộn của Tô tiểu chủ Di Cùng Hiên?"

      Quản Trường An vừa , Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công đều sững sờ. Hai người nhìn nhau, Phí Lương Công hỏi trước: "Quản công công, sao ngài lại tự mình đến hỏi đồ ăn của Tô tiểu chủ vậy?"

      Quản Trường An đương nhiên muốn làm việc này, quá mất thể diện! Nhưng Hoàng thượng sai ta , ta phải vui vẻ mà tới chỗ này. Lời của Phí Lương Công ta coi như nghe thấy, phải là biết mà còn hỏi sao?

      Đúng lúc đó Phong Cảnh Minh nhanh nhẹn như con khỉ chui vào, đầu tiên vái chào Quản Trường An, rồi mới trả lời: "Quản công công, là sư phụ tiểu nhân làm. có ngay, tiểu nhân đưa ngài ngồi nghỉ trước ?"

      Quản Trường An phức tạp nhìn sang chỗ Nhạc Trường Tín. Lão già này quả là tinh tường, cái gì hay ho lão đều biết được. Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng lại : "Được, vậy ta qua xem chút, nhắc sư phụ ngươi nhanh lên."

      "Đương nhiên rồi. Tối qua sư phụ tiểu nhân trằn trọc cả đêm để nghĩ cách làm mì tơ cuộn này. tin ngài cứ qua xem, giờ làm ra sợi mì vừa dài vừa mảnh như tóc luôn đó."

      Hai người nhanh chóng vào bếp của Nhạc Trường Tín. Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công lại nhìn nhau, mỗi người về phòng mình. Chỉ lát sau liền có hai tiểu thái giám chạy như bay ra ngoài.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :