1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 133: Chính trị gia trời sinh
      Sau khi Tuyệt Hộ Quận gặp phải thiên tai mới có người tới ở chứ bản thân dất đai chỗ này là vùng đồng bằng phì nhiêu. Do vị trí gần với vùng chiến loạn nên mới trở thành vườn nhà trống. nay hoàng đế Vương Triều Đại Vực thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn tạo áp lực, lại có hiền thần phụ tá, sau khi chuyển khẩu thành công mở rộng quy mô dân cư, khích lệ nhà nông khai hoang ruộng đất, loạt chính sách được thi hành, điều động được số lượng nông dân rất lớn đến canh tác sản xuất.

      Huống chi, tại thời đại này, có thể có được ruộng đất của chính mình là ước mơ tha thiết của bao nhiêu dân chúng. Tuyệt đại đa số dân chúng của Vương Triều Đại Vực đều làm việc cho tá điền, bán sức lao động cho thế gia quý tộc có nhiều ruộng đất để kiếm chút lương thực mưu cầu sinh tồn. Còn bây giờ, chỉ cần ngươi cần cù chăm chỉ làm việc đều có thể có được ruộng đất của chính mình. Đất đai của ngươi ở Tuyệt Hộ Quận còn có thể được quan phủ bảo vệ, đây mới là nguyên nhân cơ bản nhất kích động nhiệt tình của người dân.

      Tô Hưng Vũ làm quan phương, tạo phúc dân chúng, trung thành với quân vương, chỉ tuân lệnh , cắt xén kiếm lợi riêng. Có viên Đại tướng như thế trấn giữ cũng là nguyên nhân khiến cho các chính sách ban hành được áp dụng thuận lợi ở Tuyệt Hộ Quận. mẫu đất ruộng, năm hai vụ thu hoạch cơ bản chỉ có thể khiến dân chúng no bụng. Nhưng có chính sách thủ đoạn mạnh mẽ, áp dụng cứng rắn, có mục tiêu rệt nên tốc độ khai khẩn ruộng hoang rất nhanh chóng, tốc độ trồng trọt lương thực cũng nâng cao. Hơn nữa nhập gia tuỳ tục, còn hình thành hình thức lấy hộ dân làm đơn vị, tạo thành nhóm dân chúng tự phát kết hợp nhau thành lực lượng hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

      thành mười, mười thành trăm, trăm thành ngàn, ngàn thành vạn, vạn thành triệu, triệu triệu người dân mà tụ họp lại thành lực lượng cực kỳ to lớn. Cho nên lần này khi thuế nông báo lên, ngay cả vị quan phụ mẫu cần kiệm liêm chính như Tô Hưng Vũ cũng cho là mình bị hoa mắt. Có lẽ phải thẩm tra ba bốn lượt mới chính thức dám trình tấu chương lên.

      Thuế nông thu được từ sáu quận của Tuyệt Hộ Quận chiếm phần tư thuế nông của cả nước Đại Vực thu được!

      Con số này cũng chỉ là năm đầu tiên sau khi sáu quận mở rộng khai hoang, phát triển sản xuất thu về. Mới chỉ năm đầu tiên!

      Ý nghĩa này chính là đại biểu cho, thuế nông của năm sau, ba năm sau, … sau khi phục khồi khai hoang đất đai, trồng trọt sản xuất lương thực càng ngày càng cao.

      triều đình, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung người Tô Hưng Vũ. Lúc trước ai muốn tiếp nhận Tuyệt Hộ Quận, bây giờ lại hóa thành gà đẻ trứng vàng trong mắt bao người. Nhất là thượng thư bộ Hộ, ánh mắt tỏa sáng, gương mặt chờ mong, hận thể lập tức lập tức đem Tuyệt Hộ Quận vào trong phạm vi quản lý của mình.

      Đến khi, Tô Hưng Vũ đưa ra khế ước ký trước đây, thượng thư bộ Hộ câm nín. văn khế viết rất ràng, Tuyệt Hộ Quận chưa lấy của bộ Hộ đồng tiền, lại còn bị bộ Hộ nhiều lần ngăn trở gây khó. Do đó thu nhập từ thuế nông của sáu quận Tuyệt Hộ Quận này trở thành tài sản riêng hoàng đế bệ hạ. Tất cả thu nhập kia có chút quan hệ nào với bộ Hộ.

      Tiền thu từ sáu quận toàn bộ sung nhập kho riêng của bệ hạ.

      Bộ Lại cũng nhìn mà thèm thôi. Lục quận có bao nhiêu vị trí quan viên phải cần từng đấy nhân lực. Dựa theo thống kê thầm của Lại bộ, cho dù là có khóa cử nhân mới gia nhập cũng còn phải cần thêm số lượng lớn quan viên mới đủ lấp hết các vị trí còn trống. Bây giờ Tô Hưng Vũ đưa hết các thủ hạ của mình vào các vị trí chủ chốt, người làm thay ba người. Cho nên bộ Lại cảm thấy bọn họ đề ra cầu này vẫn là rất hợp lý.

      Thượng thư bộ Lại vừa mở miệng liền bị Tô Hưng Vũ chút do dự cự tuyệt, thẳng Thiên Đinh Tư bây giờ thiếu người!

      Ngươi lừa quỷ à?

      Thượng thư bộ Lại bị tức đến râu ria đều dựng ngược lên. Nhưng Tô Hưng Vũ chính là đồng ý, người ta bảo thiếu người. Đám lão già của bộ Lại kia, người tính cho mười người, giờ dám mở miệng đòi nhét người vào. Tô Hưng Vũ có thể dự liệu được vô liêm sỉ của bọn họ cho nên thà chết đắc tội Thượng thư bộ Lại cũng kiên quyết chấp thuận.

      Lúc trước cho người, giờ có xin vào cũng thèm, kiêu ngạo như vậy đấy!

      Tranh chấp triều đình Tự Cẩm cũng biết, chỉ biết sau khi Tiêu Kỳ hạ triều trở về, đuổi hết người ra ngoài, thừa dịp con trai ngủ ngoan ngoãn say sưa ôm nàng lâu gì.
      [​IMG][​IMG]
      [​IMG]


      Trong giây phút đó, thần giao cách cảm giữa hai người trở nên đạt tới độ hoàn mỹ, Tự Cẩm liền nghĩ đến thu nhập từ thuế của Thiên Đinh Tư, trong nháy mắt ánh mắt sáng ngời. Đợi đến khi nghe Tiêu Kỳ mức thu nhập từ thuế nông, Tự Cẩm hơi nhíu mày. Kỳ cũng phải rất hài lòng. Ở thời điểm này, so sánh giữa triều Minh và triều Thanh, trong năm Vạn Lịch triều Minh thu nhập từ thuế ước chừng hơn ba trăm vạn lượng, hơn hai ngàn vạn tấn lương thực. Tới năm Ung Chính triều Thanh, thuế đất thu hơn ba vạn hai nghìn lượng, thuế muối và thuế quan hơn năm trăm vạn lượng. Đó là chưa thống kê tổng kết thu nhập từ thuế nông, tất nhiên số lượng phải ít. Chỉ cần so như vậy là có thể nhìn ra được sựa khác biệt bên trong này.

      cơ bản Vương Triều Đại Vực vẫn lấy thuế nông là nguồn thu chủ yếu. Mục tiêu của quốc gia cũng chỉ nhằm tăng loại thuế này, thấy nguồn lợi kia vẫn còn quá ít ỏi. Sĩ nông công thương, lấy thương làm chủ, thời nay coi trọng thuế thương, thấy được cơ hội làm ăn và nguồn thu khổng lồ từ loại thuế này.

      Tự Cẩm muốn cùng trực tiếp mặt đối mặt xung đột với thế gia quý tộc. Dù sao với lực lượng của nhà Tô gia hoàn toàn có cách nào chống lại. Do đó Tự Cẩm cũng chỉ có thể dùng phương pháp khác ra tay, nghĩ tới đây liền nhìn Tiêu Kỳ : “Kỳ , thiếp cảm thấy còn có biện pháp khác nâng cao càng nhiều thu nhập từ thuế.”

      Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm liền nhìn nàng, “Nàng lại có chủ ý hay gì vậy?”

      “Ý kiến hay chưa dám khẳng định. Thiếp cảm thấy nếu Bộ hộ và bộ Lại đều có ý đồ với Tuyệt Hộ Quận, thể để bọn họ chiếm tiện nghi vô ích như vậy.” Tự Cẩm cười mỉm . Nàng hiểu lắm tình hình cụ thể về thuế nông của thời đại này, cũng thể tùy ý lung tung. Nhưng chuyện của Tuyệt Hộ Quận kia nàng vẫn có thể đề xuất vài ý kiến.

      Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chau chau mày. Nàng như vậy là bởi vì triều đình bộ Lại bộ Hộ tranh chấp lợi ích với Tuyệt Hộ Quận, làm cho nàng mất hứng , hay là muốn... giúp mình hả giận? Lúc trước sao chứ, thu nhập từ Tuyệt Hộ Quận đều sung vào kho cá nhân của hoàng đế, giờ lại dám có chủ ý kia, thấy mấy kẻ này quả nhiên là... Cái cảm giác được lão bà của mình thấy mình gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ sao lại sảng khoái như vậy chứ?

      Con mắt chớp chớp, Tiêu Kỳ liền nhìn Tự Cẩm, “ chút coi.”

      Tự Cẩm cũng biết trong bụng Tiêu Kỳ suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy mấy kẻ này khinh người quá đáng, bắt nạt cha nàng mình tác chiến đúng ? Bắt nạt bên cạnh Tiêu Kỳ ít người đúng ? Nàng vốn là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thích mang thù mà!

      “Thiếp nghĩ như vậy, người xem kỳ bên trong Tuyệt Hộ Quận còn thiếu hụt rất nhiều thứ, chắc chắn phải nhập từ bên ngoài vào. Trâu cày, nông cụ, hạt giống, rau quả, vải vóc, củi gạo dầu muối tương dấm gạo trà … tất cả những đồ dùng cuộc sống hàng ngày đều cần dùng đến. Những thứ này rất khan hiếm trong Tuyệt Hộ Quận.”

      “Chuyện này cha của nàng cũng nghĩ cách để giải quyết. Dù sao từ việc chuyển khẩu, người nhập khẩu ngày càng nhiều, nhu cầu tiêu dùng thiết yếu càng ngày càng lớn. Vấn đề này cũng là đại .” tình quan hệ đến mưu sinh của dân chúng, đừng xem chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi rất , nhưng từng cái từng cái cộng lại lại đủ để trở thành đại .

      “Cho nên đây chính là cơ hội kiếm tiền rất tốt.” Hai mắt Tự Cẩm đều sáng lên.





      Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm hồi lâu, bỗng chốc liền hiểu được, lập tức đôi mắt cũng sáng bừng. Đúng vậy, trong Tuyệt Hộ Quận cần quá nhiều thứ. Nhưng bây giờ Tuyệt Hộ Quận là do mình quản lý, tất cả thương hộ ngoại lai, được cho phép bất luận kẻ nào cũng được tự tiện xâm nhập Tuyệt Hộ Quận. Nếu lén lút buôn bán kinh doanh, khi bắt được theo pháp luật mà xử. Làm vậy là để tránh cho quá nhiều người tràn vào Tuyệt Hộ Quận, Tô Hưng Vũ nỗ lực kiên trì đề ra quy tắc này để khống chế số lượng người nhập vào.

      Hơn nữa cũng là phòng bị mấy quý tộc thế gia kia thầm gây rối trong bóng tối, thể thi hành cưỡng chế quản chế.

      Nhưng bây giờ, nội quy ở đó ban, chỉ những người liên quan thể tùy tiện xuất nhập Tuyệt Hộ Quận mà ngay cả thương hộ, người bán hàng rong cũng thể tùy ý ra vào. Bọn họ chỉ có thể ngồi xem núi vàng mà ai dám phá cửa xông vào vào. Còn người trong núi vàng đó được phép cũng được tùy ý ra ngoài. Nhu cầu khổng lồ đồng nghĩa với cơ hội làm ăn khổng lồ.

      Mà tất cả những việc này đều nằm trong khống chế của Tiêu Kỳ. Cho phép ai tiến vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán, buôn bán hàng hóa gì, giá hàng bao nhiêu, thị trường khổng lồ như thế là lợi ích mà bất luận kẻ nào cũng đều thể cự tuyệt. Mà ở chỗ này ai có thể tiến vào, thu nộp bao nhiêu thuế, toàn bộ phải nhìn tâm tình của hoàng đế bệ hạ.

      Tiêu Kỳ cực kỳ thông minh, Tự Cẩm còn chưa thêm cái gì, chỉ mới sơ sơ như thế liền lập tức hiểu được. chỉ hiểu được, người ta còn suy ra ba, chỉ tăng cường hạn chế số lượng thương hộ tiến vào, hơn nữa còn căn cứ lãnh thổ phân loại từng nhóm thương hộ, chia ra từng loại thuế. Tất cả thương hộ tiến vào Tuyệt Hộ Quận chỉ được thời gian dài nhất là năm. năm sau nhất định phải đến nha môn trình báo và đăng ký lại, nếu cũng bị cưỡng chế đuổi ra.

      Tất cả thương phẩm, thương hộ được đưa vào Tuyệt Hộ Quận, căn cứ chủng loại khác nhau, phạm vi khác nhau mà ban hành quy tắc quản lý. Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, Tự Cẩm xem các quy tắc do Tiêu Kỳ chế định ra, trong nháy mắt liền trầm mặc.

      Người này so với nàng quá trí tuệ, quá hắc ám , tất cả những thương hộ được cho phép vào bên trong buôn bán phát tài, chỉ có những thương nhân xuất thân bình dân mà còn có thế gia quý tộc có mâu thuẫn bao đời với họ nữa.

      Chỉ bằng lời nhắc nhở nho của mình mà chính đáng bước lên đài cao, nhìn thế gia và bình dân tranh đấu mệt mỏi.

      Lần đầu tiên, Tự Cẩm phát Tiêu Kỳ hấp thu kiến thức quá nhanh chóng, hơn nữa người ta còn có thể nhập gia tuỳ tục, suy luận diễn giải ra càng nhiều quy tắc sử dụng có lợi cho mình. Riêng điểm này người xuyên việt như nàng quả nhiên là đuổi kịp thủ đoạn của vị hoàng đế vốn là chính trị gia trời sinh này.

      Bái phục!

      Mệnh lệnh của Tiêu Kỳ vừa ban xuống, Tô Hưng Vũ lập tức cho thi hành. Nghe trong đêm Tô phủ liền bị thương hộ vây quanh. Cơ hội làm ăn khổng lồ, chất chứa tiềm năng khổng lồ, người muốn phát tài đương nhiên nghĩ phải có được cơ hội tiến vào Tuyệt Hộ Quận.

      Mà, người có thể cho bọn họ cơ hội này, chỉ có người chưởng quản cao nhất Thiên Đinh Tư, Tô Hưng Vũ!
      Du Khương thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 134: Kiều Tiểu Nghi tới chơi
      Bởi vì kết quả của Thiên Đinh Tư, Tô gia nước lên thuyền lên, con Tô gia lại sinh hoàng trưởng tử, trong ngoài nóng hổi như vậy, hoàng đế sắc phong Hi Dung Hoa thành Hi Phi. Sau khi ý chỉ ban xuống, triều đình có ai phản đối.

      tại ít người muốn tạo dựng quan hệ tốt với Tô gia. Muốn kiếm tiền trong Tuyệt Hộ Quận ư, ngươi phản đối con nhà người ta thăng vị phần, ngươi muốn kiếm tiền sao?

      Trong hậu cung, hoàng hậu là người đầu tiên góp lời tấn phong Hi Dung Hoa lên vị Phi. Quý phi và Thái hậu đương nhiên phản đối. Nhưng Quý phi còn bận tâm nhà mình muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của Tuyệt Hộ Quận, do đó cũng chỉ thể đồng ý chứ có kiên trì. Dù sao cũng thể đối nghịch với người nhà mình được. Có điều trong lòng nàng ta cũng buồn bực vui, rất vui. Thái hậu đương nhiên là người phản đối kịch liệt nhất. Nhưng biết Tiêu Kỳ gì đó với thái hậu mà ngày hôm sau Thái hậu liền bày tỏ đồng ý việc này.

      Đến đây, con đường thăng cấp của Tự Cẩm còn chướng ngại, trôi chảy làm cho nàng nghĩ là mình là nằm mơ.

      Nàng vẫn cho rằng, dựa vào sức chiến đấu hăng hái của Thái hậu, tình tuyệt đối dễ dàng thông qua như vậy, nhưng thực tế lại quá thuận lợi.

      Ngay lúc Tự Cẩm còn nghi hoặc ngay sau đó biết được tin Tiêu Kỳ điều lệnh Kiều gia rời khỏi Trừ Dương. Vậy còn có cái gì hiểu nữa, Tiêu Kỳ lấy điều kiện để cho Kiều gia rời Trừ Dương để đổi lấy việc Tự Cẩm thăng cấp.

      Tiệc đầy tháng của Đại hoàng tử được cử hành cực kỳ long trọng. Hôm đó Tự Cẩm mặc trang phục Phi vị, nổi bật giữa đoàn người. Là người sinh ra Hoàng trưởng tử, lần đầu tiên nàng ngồi ở vị trí có khoảng cách gần Tiêu Kỳ nhất, chỗ nàng ngồi cũng chỉ cách Hoàng hậu người.

      Từ ban đầu tiến cung sơ phong Tiểu Nghi đầy vinh quang, đến khi bị Quý phi và Lý Chiêu Nghi hãm hại giáng chức nhập Y Lan Hiên. Lại từ Y Lan Hiên đường chao đảo cẩn thận từng bước cho tới vị trí bây giờ, Tự Cẩm ngồi ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám người nhốn nháo ồn ào trong đại điện, khỏi cảm thấy tim đập dồn dập, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn nóng hổi của vị trí này.

      Tiêu Dục Thánh được bế ra đại diện vòng, sau đó lại bị hoàng đế mang tiền triều khoe khoang mình cuối cùng có con trai. Đợi đến khi con trai được ôm về mệt mỏi ngủ say. Hoàng hậu cố ý an bài Đồng tự mình bế Đại hoàng tử nghỉ trong tẩm điện của Phượng Hoàn Cung. Có Đồng tự mình chăm sóc, trong lòng Tự Cẩm cũng thở phào nhõm.

      Ngày hôm đó, Quý phi cũng dẫn Ngọc Trân công chúa tới tham dự yến hội. Ngồi bên cạnh nàng ta là Mai Phi, lúc đó Mai Phi cười ngớt nhìn Tự Cẩm, khẽ : “Hôm nay là ngày lành, tiểu hoàng tử sinh ra rất giống Hoàng thượng, Hi muội muội quả nhiên là người có phúc khí.”

      Ngồi phía dưới là các phi tần, phía dưới nữa chính là các mệnh phụ phu nhân. Trong đoàn người đông đúc đó, Tự Cẩm biết mẫu thân của nguyên chủ cũng có mặt. Nhưng trong trường hợp này nàng thể mất lễ nghi. Cho nên mặc dù biết bà có mặt ở đây nhưng cũng thể quay đầu tìm, tránh phạm quy củ bị người chê cười.

      Nghe được lời Mai Phi , Tự Cẩm nghiêng người sang cười cười với nàng ta. Đối với Mai Phi, Tự Cẩm vẫn luôn giữ thái độ xa cách. Mỗi lần nàng gặp chuyện đều có mặt nàng ta. Còn nữa, người này chưa bao giờ để lại yếu điểm cho đối phương bắt được. Như thể mọi chuyện xảy ra đều có quan hệ gì với nàng ta, nhưng mỗi lần đều có bóng dáng của Mai Phi. Điều này làm cho Tự Cẩm cực kỳ cảnh giác.

      Cả kiếp này lẫn kiếp trước đều xảy ra nhiều chuyện tình cờ như vậy. Cho dù tìm được bất cứ nhược điểm nào của nàng ta cũng làm cho Tự Cẩm vô ý thức cách xa nàng.

      “Mai Phi tỷ tỷ quá khen, người có thể vào hậu cung này, đương nhiên đều là người có phúc khí.” Tự Cẩm cười ngọt ngào, tỏ vẻ ngốc nghếch. Bởi vì mấy ngày ở cữ bị Tiêu Kỳ giám sát chặt chẽ nên mặt mũi hồng hào tròn trĩnh, lúc ấy cười ngọt ngào giống y như cái bánh bao nóng hổi mới ra lò.
      [​IMG]
      [​IMG]

      Mai Phi nhìn Tự Cẩm cười vô tư như thế, nụ cười mặt cũng cứng đờ. Hi Phi này là vận khí quá tốt. Theo lý thuyết lần này tấn phong cũng cần phải đến Phi vị, dù sinh Đại hoàng tử cao lắm cũng là vị trí Cửu Tần. Nhưng người ta mệnh tốt, đúng lúc người nhà lập công lớn hỗ trợ. Thu nhập thuế nông từ Thiên Đinh Tư báo lên, ngay cả Thái hậu còn phản đối, đám người ít ỏi các nàng có bản lãnh gì chống đỡ chứ, đừng chi là còn có Hoàng hậu nương nương bảo vệ.

      Tiến cung hơn sáu năm, Mai Phi vốn tin kiếp này có người có vận khí tốt như thế. Nàng ta vẫn cho rằng tất cả người có vận khí tốt đều là chuẩn bị đầy đủ mới có kết qủa tốt. Nhưng người Hi Phi, nàng ta chỉ thấy vận khí. Từng bước từng bước đến vị trí nay, thấy nàng ta có xung đột lớn gì với các tần phi khác. Đa số thời gian đều trốn trong Di Cùng hiên, lúc nào cũng tỏ vẻ ngốc nghếch, đứng trong đám đông có gì nổi bật. biết may mắn đến từ nơi nào, chỉ lọt mắt xanh Hoàng thượng, lại còn có thể lần hành động sinh hạ hoàng trưởng tử.

      Lúc đó nhìn Hi Phi đần độn ngu ngốc tươi cười, Mai Phi chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Trong hậu cung này mỗi người đều hao tổn tâm cơ muốn để Hoàng thượng liếc mắt nhìn mình, nhưng lại ai có thể vượt qua được người làm gì hết là Hi Phi.

      Có lúc, nàng ta cũng nhịn được mà suy nghĩ, lẽ nào Hoàng thượng lại vừa ý ngốc nghếch của nàng ta sao?

      Hi Phi sinh hoàng trưởng tử có công, đương nhiên Tô gia cũng được ban thưởng. Quan chức của cha con Tô gia tạm thời thể động, hoàng đế liền lấy kim ngân nóng hổi trong kho của mình ban thưởng vàng ròng bạc trắng, rất hào phóng.

      Trong hậu cung Tự Cẩm chạm tay có thể bỏng, ngoài cung Tô gia cũng vinh quang rạng rỡ.

      Đóng cửa nhà lại, người nhà Tô gia công khai mở cuộc họp gia đình. Nhánh Tô gia này quả thực quá hiếm người. Tô lão gia chỉ sinh nam, nữ. Con trai cũng chỉ sinh nam, nữ, thế cho nên cuộc họp gia đình chỉ có vợ chồng Tô lão gia và vợ chồng con trai, là ít ỏi.

      “Nương nương sinh Đại hoàng tử, nhà chúng ta phải đóng chặt môn hộ, kiểm soát hành vi, thể kiêu ngạo, làm việc bừa bãi, gây phiền toái cho nương nương, gây rắc rối cho Đại hoàng tử.” Tô Hưng Vũ ho tiếng, làm người chủ trì .

      Nghe cha dặn, vợ chồng Tô Thịnh Dương vội vàng đứng lên, đồng thanh cung kính vâng lời rồi lại ngồi xuống.

      Tô Hưng Vũ hài lòng gật gật đầu, lúc đó nghe vợ mình : “Ta dự định cáo ốm từ chối tiếp khách, dòng chính bên kia liên tục gửi thiệp mới tới. Nếu cứ tránh né mãi sợ chúng ta bị mang tiếng cay nghiệt hẹp hòi. Giờ ta còn có bệnh, con dâu phải chăm sóc, lấy lý do này để đóng cửa từ chối miễn tiếp khách cũng chính đáng.”





      đến dòng chính, Tô Triển thị cũng nhíu mày : “Trước đó mấy ngày con dâu dự tiệc, gặp phu nhân dòng chính tiệc rượu. Bà ta thân mật thắm thiết kéo tay con chuyện. Trước mặt mọi người con cũng tiện từ chối. Giờ chắc cũng hạn chế các yến tiệc thôi.” Da mặt dòng chính quá dầy, Tô Triển thị tỏ ý mình ứng phó được.

      “Dạo này ở bên Kiêu Long Vệ con cũng gặp phải ít người đến bắt chuyện. May mắn con là thống lĩnh Kiêu Long Vệ nên mấy người kia cũng biết chừng mực, dám cưỡng cầu. Nhưng về lâu dài cũng thể từ chối người ta mãi được, danh tiếng chịu ảnh hưởng.” Kẻ địch biết xấu hổ, lấy danh tiếng ra chuyện, Tô đại thiếu gia tỏ ý mong trợ giúp.

      Nghe mọi người ồng ào lên tiếng, Tô lão gia cũng bày tỏ bản thân hề yên ổn. Là người đứng đầu Thiên Đinh Tư, gần đây nha môn bị người tới phiền, về nhà cũng thể thoát, ông ta cũng bày tỏ cực kỳ buồn bực. Đối thủ khai chiến vòng vây bốn phía, phải có kế hoạch chiến lược để ứng phó, người độc lập khó chống, cũng cần hết sức ủng hộ.

      Lời vừa ra, tất cả mọi người trầm mặc. Ngọn lửa lan quá nhanh, quả thực là quá khó .

      “Kể từ hôm nay, cáo ốm cáo ốm, chữa bệnh chữa bệnh, đóng cửa đóng cửa, tóm lại cần lộ diện là được.” Tô Hưng Vũ cuối cùng lên tiếng tổng kết, sau đó nhìn về phía con trai, “Con phải chú ý hơn ở Kiêu Long Vệ, đừng để người ta tóm được điểm yếu, sai lầm nào.”

      “Vậy cha sao?” Tô Thịnh Dương hỏi phụ thân.

      “Ta định kiểm tra sáu quận trong Tuyệt Hộ Quận, thăm dò thực địa, nắm tình hình cụ thể của từng địa phương, vừa vặn nhân cơ hội né tránh những con ruồi ở kinh đô này.” Tô Hưng Vũ thở hơi dài nhõm.

      Mọi người tự xác định cân nhắc, cảm thấy làm vậy cũng được do đó cùng đưa ra kết luận.

      Tình huống trước mắt của Tô gia Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phân, nhưng nhận được tin tức do ca ca đưa đến vẫn giật mình. nghĩ tới bây giờ Tô gia bị người ta chú ý nhiều như vậy. Nhưng may mắn Tô lão gia là người khôn ngoan, có tính toán kỹ lưỡng, đề ra sách lược ứng đối tuy có tính chất phòng thủ nhưng lại là phương thức thích hợp nhất lúc này.

      Mấy ngày Hi Phi ở cữ đúng lúc Hoàng thượng bận rộn chính vụ rảnh đặt chân hậu cung. Đợi đến người ta ra tháng Hoàng thượng mới có thời gian tiến hậu cung. Vì vậy trước bao nhiêu ánh mắt trông mong mấy tháng, trong chớp mắt Hoàng đế lại bị Hi Phi mới vừa ra tháng rước .

      Sức chiến đấu của Hi Phi cường đại như thế, khiến cả hậu cung còn lại đều nhuốm màu u ám.

      Bị cấm dục lâu, Tự Cẩm vừa ra tháng liền bị Tiêu Kỳ bắt lấy tha. đến chuyện giường chiếu này, lúc nghĩ tới cũng cứ bình thản trôi qua. Nhưng khi chạm tới giống như nước tràn vỡ đê, khí thế hung mãnh. Cũng làm khó , đối với thân thịt béo như nàng còn có thể xuống tay được, Tự Cẩm cảm thấy đây là cực kỳ ưu ái đó.

      Hai ngày nay Tự Cẩm trong trạng thái thiếu ngủ nghiêm trọng, ngay cả con trai cũng còn sức để quan tâm chăm sóc. vất vả tối qua nghiêm khắc cự tuyệt cầu “vô lại” của Tiêu Kỳ, buổi sáng hôm nay mới có sức quan tâm đến con. Đứa bé vừa đầy tháng mỗi ngày mỗi khác, tròn vo, trắng hồng mềm mại, gương mặt giống nàng nhưng đôi mắt kia lại cực giống Tiêu Kỳ, đen lay láy.

      “Nương nương, Kiều Tiểu Nghi đến.” Vân Thường vén rèm khẽ bước chân tới, khom lưng thấp giọng .

      Tự Cẩm nắm thú bông hình hổ con trong tay, dứ dứ vào tay con trai mình, trong nháy mắt liền bị Dục Thánh bắt được.

      Đứa bé này rất lnh lợi, chỉ nắm cái là trúng đích.

      Tự Cẩm biết Kiều Linh Di đến làm gì. bọn họ cũng chưa từng gặp riêng bao giờ. Do dự chút, Tự Cẩm vẫn muốn gặp Kiều Linh Di. Hơn nữa mắt thấy Tiêu Kỳ cũng sắp đến, gặp phải cái bóng đèn cản đường khiến người ta mất hứng.

      Tự Cẩm cảm giác cuộc đời xuyên việt của mình, điều làm được tốt nhất đó là sống hiểu được. Bỏ qua được bỏ, bắt được bắt, tiếc nuối, có bỏ mới có được. Nàng tiếc thứ người khác cần, cố cưỡng cầu điều người khác muốn. Vì người khác dám buông, dám bỏ cho nên mới có nàng.

      Mặc dù lời này có hơi cay nghiệt, nhưng lại là .

      Vân Thường đứng bên cạnh thấy chủ tử khẽ nhíu lông mày lại, suy nghĩ chút vẫn là hạ giọng khuyên: “Nương nương, rốt cuộc cũng phải gặp lần mới tốt, dù sao sau lưng vị kia còn có Thái hậu nương nương đấy.”

      Tự Cẩm khẽ thở dài, với Vân Thường: “Vậy mời nàng ta vào .” tiếng thái hậu, dù Tự Cẩm tình nguyện thế nào, cũng phải cúi đầu xuống.

      Vân Thường thở hơi, nháy mắt với Diện Mi, Diện Mi liền nhanh chóng ra ngoài.

      Rèm cửa vén lên, Tự Cẩm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặc váy áo màu vàng nghệ từ từ đến. Lại nhìn kỹ chỉ thấy Kiều Linh Di chải tóc búi đơn giản, đầu chỉ cài cây trâm bạc, phối hợp với váy áo kia lại có thần thái nhã nhặn dịu dàng khó tả. Trong cung này mỹ nhân rất nhiều, nhưng vừa đẹp lại vừa có khí chất thấy nhiều. Kiều Linh Di này, mặc dù dung mạo bằng chính mình, nhưng khí chất kia quả là phải người bình thường có được.

      “Tần thiếp tham kiến Hi Phi nương nương.” Kiều Linh Di khom người hành lễ, lời và hành động đều hào phóng thong dong.

      mặt Tự Cẩm mỉm cười ngọt ngào, đến trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng lại : “Kiều muội muội cần đa lễ như vậy, mau đứng dậy , chúng ta ngồi chuyện.” phải là giả bộ sao, tỷ cũng làm được!

      Có lẽ là thái độ nhiệt tình Tự Cẩm cũng khiến Kiều Linh Di hơi giật mình kinh hãi. Nàng ta còn tưởng rằng kiểu gì Hi Phi cũng phải gây khó dễ cho mình chút ít. Lúc ấy nhìn Hi Phi mỉm cười dịu dàng như vậy, tuyệt đối giống như người tâm cơ mưu tính tràn đầy, khỏi trong lòng càng thêm nghi hoặc.
      [​IMG]


      Lại tạ ơn rồi mới ngồi xuống đối diện với Hi Phi, khóe môi hơi mỉm cười khéo léo, dịu dàng : “Hôm nay mạo muội tới quấy rầy, mong Hi Phi tỷ tỷ đừng trách muội.”

      Chuyển ngay thành “tỷ tỷ”, vừa nãy còn gọi Hi Phi nương nương mà. mặt Tự Cẩm cũng như hề phát giác thay đổi này, lại lộ ra vẻ vô tư ngây ngô thêm chút dáng vẻ bạch liên hoa tươi cười : “Nghe muội kìa, có gì mà mạo muội với mạo muội. Đều là tỷ muội trong cung, vốn nên gần gũi thân cận với nhau mà. Khi bản cung mang thai sức khỏe tốt, Hoàng thượng cho ta lại nhiều, thế cho nên lại có cơ hội gần gũi với các muội muội mới tiến cung.” Biểu muội đến cửa ư, vậy để biểu ca phải chịu tiếng xấu thay cho người khác thôi. Tự Cẩm chút do dự lấy Tiêu Kỳ ra làm bia đỡ đạn.

      Nghe Hi Phi thẳng như thế, Kiều Linh Di bất ngờ ngoài ý muốn. Hi Phi như vậy và người trong suy nghĩ của nàng ta giống nhau chút nào. Trong phút chốc lại cảm thấy chần chừ, biết phải tiếp thế nào mới được.

      Tự Cẩm sai người hầu đưa trà bánh lên, lại nghe Kiều Linh Di hỏi: “Đại hoàng tử ngủ sao?”

      “Đứa bé này, mỗi ngày ngủ hết nửa thời gian. Giờ này còn ngủ say, nếu bế ra cho muội muội xem chút.” vậy chứ nếu con trai còn thức, Tự Cẩm cũng tuyệt đối bế con ra. Nàng luôn cảm thấy Kiều Linh Di là người rất nguy hiểm, dù sao cứ để con trai cách nàng ta xa mới được, nàng mới có thể yên tâm phần nào.

      Trong tiệc đầy tháng, Kiều Linh Di gặp qua đứa bé kia, bé hồng hào trắng trẻo, lại khoẻ mạnh kháu khỉnh làm cho người ta thích thôi. Vừa nhìn biết được chăm sóc rất tốt từ trong bụng mẹ. Bởi vậy thấy những lời Hi Phi vừa lúc nàng mang thai hoàng đế biểu ca cực kỳ quan tâm chăm sóc là , nghĩ tới đây khỏi sinh lòng ghen tị.

      Lúc trước Quý phi sinh công chúa, nhưng nghe năm đó Hoàng thượng cũng có để tâm lo lắng thế này. Nghe lúc Quý phi có thai, đúng là thời cơ Hoàng hậu đẩy Hi Phi ra tranh thủ tình cảm, hơn nữa còn thành công. Từ Tiểu Y nho , chỉ ba năm thời gian ngắn ngủi liền lên đến Phi vị, đối với phi tần có gia thế hiển hách gì mà , đây quả thực là kỳ tích.

      nhắc tới Đại hoàng tử, bây giờ nhìn Hi Phi được chăm sóc mập mạp hồng hào thế kia cũng biết là cuộc sống của nàng trôi qua rất hài lòng. Quý phi sinh con xong kiêng cữ đủ kiểu, giống như Hi Phi thế này ... rất phúc hậu.

      “Nghe , trẻ con phải ham ngủ mới tốt, sau này lớn lên rất thông minh.”

      vậy sao?” Hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, “Mấy ngày nay Bản cung rất lo lắng, đứa bé này quá mê ngủ . Giờ nghe muội vậy cũng yên tâm ít.”

      Nhìn Hi Phi vỗ ngực vẻ mặt yên tâm, tựa như chẳng hề có chút nghi ngờ nào đối với lời mình , trong lòng Kiều Linh Di cũng cảm thấy tẻ nhạt chút hứng thú nào. Cái cảm giác tốt xấu đó cứ treo lơ lửng trong lòng, làm cho nàng ta lắc lư như thùng nước rất khó chịu.

      “Tần thiếp cũng hiểu mấy chuyện này, chỉ ngẫu nhiên nghe qua vài câu mới nhất thời nhớ kỹ. Tự bêu xấu mình ở chỗ này, tỷ tỷ cần chê cười mới được.”

      “Bản cung cũng là lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, nghe nhiều chút cũng có sai.” Tự Cẩm cười mỉm , cũng chủ động hỏi Kiều Linh Di tới làm gì, nàng để xem nàng ta có thể nghẹn tới khi nào.

      Kiều Linh Di cũng cười vài câu, mặt vẫn tươi cười vui vẻ. Qua hồi lâu, nàng ta mới lấy ra khối ngọc bình an, “Khối ngọc bội này hình thức có quý giá nhưng chất ngọc hiếm có được. Mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ ngọc bội này, coi như là tâm ý của tần thiếp, hy vọng Đại hoàng tử bình an, đời khỏe mạnh vô ưu.”

      ra là tới tặng đồ. Tự Cẩm nhìn miếng ngọc bội do Kiều Linh Di đưa tới. Giơ tay cầm, quả nhiên là ngọc tốt, chất ngọc mịn màng sáng bóng, chất liệu rất tốt, mặt khắc mấy chữ bình an. Hẳn là ngọc bội bình thường vẫn cho trẻ con đeo để cầu bình an. Loại vật này rất thường gặp, nhưng đặc biệt ở chỗ chất ngọc tốt, chặm khắc tinh xảo, vừa nhìn là biết có xuất xứ tầm thường.

      “Lúc đầy tháng muội muội tặng lễ vật tới rồi, giờ làm sao còn nhận thêm đồ của muội nữa.” Tự Cẩm liền trả lại miếng ngọc bội.

      “Nhắc tới cũng đúng dịp, hôm qua muội thu dọn hòm xiểng, vừa vặn tìm ra miếng ngọc bội này. Muội lớn rồi, cũng dùng đến nữa. Vật này vốn là dành cho trẻ con mà. Do đó muội liền mang tới đây. Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng từ chối, chỉ cần chê nó quá tầm thường là được rồi.” Kiều Linh Di vội vàng , gương mặt tươi cười, “Bất kể thế nào, khi Đại hoàng tử sinh ra, tần thiếp cũng may mắn có mặt ở đó, đây cũng là duyên phận.”

      Tự Cẩm muốn con trai có chút duyên phận nào với nàng ta. Nhưng đến mức này Tự Cẩm mà còn nhận có vẻ được phóng khoáng. Hơn nữa ngọc bội này cũng phải là vật quá trân quý, suy nghĩ chút liền nhận lấy, vừa cười vừa : “Vậy ta thay Thánh nhi cảm ơn muội muội.”

      “Chỉ là chút lòng thành của tần thiếp, mong Đại hoàng tử luôn bình an, mạnh khỏe, dám nhận cảm ơn của tỷ tỷ.”

      Hai người thêm vài câu, Kiều Linh Di liền đứng dậy cáo từ. Tự Cẩm đứng dậy tự mình tiễn nàng ta ra ngoài. Tổng kết thời gian cũng chỉ ngồi uống hết chén trà, chỉ cần chờ thêm chút nữa Tiêu Kỳ đến. Nhưng lúc đó Kiều Linh Di lại cáo từ, như thể muốn tránh gặp Tiêu Kỳ vậy.

      Đưa người , Tự Cẩm trở về nhíu mày nhìn miếng ngọc bội kia. Trong lúc nhất thời nghĩ Kiều Linh Di rốt cuộc muốn làm cái gì, yên lành lại đưa miếng ngọc bội tới. Vốn cho rằng nàng ta lấy cớ gặp Tiêu Kỳ lần, kết quả lại mất.

      Tự Cẩm phiền não suy nghĩ Tiêu Kỳ vào tới. Vừa nghe tiếng chân bên ngoài, Tự Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng người mặc áo choàng màu vàng sang phòng bên, hẳn là tới thăm con trai trước. Nuôi dưỡng đứa trẻ trong cung khác với ngoài cung rất nhiều.

      Trong cung, chăm sóc trẻ con có rất nhiều quy tắc, tỷ như Dục Thánh còn xíu như thế mà người hầu hạ bên cạnh như thái giám cung nữ lại thêm bà vú, tổng cộng cũng có ba bốn mươi người. Mới đầu Tự Cẩm nghe được con số này là sợ hết hồn. Nàng lên tới Phi vị, người hầu hạ bên cạnh cũng mới có nhiều như vậy. Con trai nàng vừa ra đời hưởng đãi ngộ như nàng.

      Tự Cẩm cảm thấy hơi xa xỉ lãng phí, liền khéo léo nhắc Tiêu Kỳ tiếng, kết quả Tiêu Kỳ nghiêm túc : “Đây là con trai đầu tiên của trẫm, hơn nữa mỗi hoàng tử sinh ra đều có từng đấy người hầu hạ. Nhìn thấy nhiều người, kỳ nếu chia việc ra chẳng có mấy đâu.”

      Lời này tuyệt giả. Về sau Tự Cẩm liền hiểu được vì sao Tiêu Kỳ như vậy. Mấy chục người này, có người hầu hạ bên cạnh, có người chạy việc vặt, người trông coi cửa nhà. Mặc dù Đại hoàng tử còn chưa có chỗ ở riêng nhưng người hầu hạ, các dụng cụ thiết bị thể thiếu. Theo lời Tiêu Kỳ đây là uy quyền của hoàng gia. Còn phải chuẩn bị chỗ chơi trong cung cho Đại hoàng tử, đằng trước có người mở đường, phía sau có người hầu hạ. Bên cạnh có người che dù, quạt mát, bưng trà dâng nước lấy đồ ăn ...

      Tự Cẩm nghe xong trầm mặc rất lâu, bị đả kích đến nỗi cả đêm còn chưa hồi phục tinh thần.

      Chỉ chuyện này thôi nàng bị Tiêu Kỳ ôm cười cả buổi tối. Làm người xuyên việt, lần đầu tiên Tự Cẩm cảm thấy mình là nhà quê. Chuyện này cũng chưa tính, Tiêu Kỳ còn , chờ qua đầy tháng phải mở rộng Di Cùng hiên, bởi vì chỗ này quá , thể để con trai thiệt thòi, ngay cả tẩm điện của con cũng có được.

      Trời đất, bé còn xíu, muốn tẩm điện gì chứ. Hơn nữa, Di Cùng hiên cũng mà, đứa bé ở mà sao hóa thành bị thiệt thòi?

      Sau đó Tiêu Kỳ cho nàng biết những tiêu chuẩn thông dụng dành cho hoàng tử ở. Dựa theo các tiêu chuẩn của Tiêu Kỳ Di Cùng hiên quá .

      Sau đó Tự Cẩm lại bị đả kích.

      Vì vậy, mấy ngày nay Tiêu Kỳ nghiên cứu việc mở rộng Di Cùng hiên như thế nào. Dù sao bây giờ trong tay có tiền, cần giơ tay xin xỏ bộ Hộ bộ, cần làm phiền Nội Đình Phủ, tự mình xử lý. Vốn Di Cùng hiên có hình thoi, kết quả Tiêu Kỳ vẽ ra bản vẽ thành ba phần. cách khác, bản vẽ này so với cung tại mở rộng gấp đôi.

      Tự Cẩm e dè hỏi: “Có quá lớn vậy?”

      Tiêu Kỳ liền : “Về sau còn sinh con , trước cứ mở rộng ra rồi bao lại , chứ đến khi công chúa của trẫm sinh ra lại có chỗ ở, thiệt thòi cho con bé.”

      Tự Cẩm: ...

      Ngay cả con cũng nghĩ đến, ngươi hỏi ta có muốn sinh con cho ngươi hay à!

      Vì sao chỉ có hai đứa trẻ, ở tòa nhà lớn như vậy còn bảo thiệt thòi. Nàng lớn đến từng này, ở Di Cùng hiên vài năm chưa từng cảm thấy ủy khuất gì.

      Tự Cẩm bày tỏ phục.

      Sau đó Tiêu Kỳ liền , “Ta giúp nàng nàng còn uất ức ư?? Ta còn chưa uất ức đây.”

      thế cũng như , nhưng Tự Cẩm lại có cách nào phản bác.

      Sau khi sinh con xong, cả đời cha mẹ bị con cái đè lên đầu, giờ nàng cảm nhận được rồi.

      Tóm lại, để chuẩn bị nơi ăn chốn ở cho con trai, con trong lương lai Tiêu Kỳ muốn mở rộng quy mô Di Cùng hiên. Tự Cẩm cảm nhận được mình nên ủng hộ . Con lớn chút, đích thực như là hơi , rộng chút cũng tốt hơn. Lúc đó Tự Cẩm mới đồng ý gật đầu, bắt đầu đưa ra các cầu. Dù sao cũng là đào đất động thổ xây nhà, đương nhiên là xây theo kiểu mình thích rồi.

      Vì vậy, bằng trong này đào cái hồ lớn, nuôi cá chép, thả hoa sen. Chỗ này làm khoảnh sân , đặt thêm xích đu và mấy đồ chơi cho con chơi cũng tốt. Chỗ này thêm chút, chỗ kia thêm chút. Chờ đến khi bản vẽ phác thảo sơ bộ, Tiêu Kỳ phát vẫn còn chật. Vì vậy lúc Tự Cẩm biết lại mở rộng thêm chút nữa.
      [​IMG]


      Phòng ở cần quá lớn, nhưng sân nhất định phải lớn. Dựa theo cách của Tự Cẩm là để cho con trai có chỗ tha hồ chạy nhảy an toàn.

      Sao nghe giống như là nuôi cún vậy nhỉ ...

      Nghe tiếng bước chân tới hướng này, Tự Cẩm liền đứng dậy nghênh đón, chỉ nghe bước chân cũng biết là Tiêu Kỳ.

      Quả nhiên, nàng mới vài bước, Tiêu Kỳ liền vén rèm vào vừa cười vừa : “Tiểu tử kia là mê ngủ, lúc ta vẫn còn ngủ mà.”

      “Có thức dậy lần vào giữa giờ, chơi canh giờ rồi mới ngủ lại.” Tự Cẩm giơ tay lấy y phục chuẩn bị từ sớm đưa cho Tiêu Kỳ, nhìn ra sau tấm bình phong thay quần áo, nghe với qua bình phong.

      “Ham ăn say ngủ, hình như khá giống nàng đó.”

      “...” Nàng quyết định để ý tới !

      “Đây là cái gì?” Tiêu Kỳ thay xiêm y ra ngồi đối diện với Tự Cẩm, nhìn thấy miếng ngọc bội bàn, tiện tay cầm lên hỏi.

      Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ để tâm chút nào, nháy mắt cái liền cười mỉm ra: “Cái này ư, là lễ vật do Kiều Tiểu Nghi vừa mới đưa đến tặng cho Thánh nhi, là ngọc bội cầu bình an đầy tháng cho trẻ con. Ý nghĩa tốt lành, lại là vật khó được, chất ngọc tốt, cầm lúc thấy ấm áp, là đồ tốt.” xong nhìn Tiêu Kỳ chằm chằm.

      Tiêu Kỳ nghe vậy nét mặt có thay đổi gì, lật qua nhìn thoáng qua hơi ngẩn ra, sau đó mới lên tiếng: “Miếng ngọc bội này ...”

      phân nửa những lời còn dư lại nuốt trở về.

      “Miếng ngọc bội này như thế nào ?” Tự Cẩm liền hỏi tới, nàng nhìn ra nét mặt Tiêu Kỳ có gì đó thích hợp.

      Tiêu Kỳ ho tiếng, “Cũng có gì, nếu là lễ vật đưa tới nàng cứ giữ .”

      Làm sao mà có gì được, vừa nhìn biết là có cái gì rồi. Lúc đó Tự Cẩm cảm thấy cơn ghen dâng lên, khó trách Kiều Linh Di lại cứ muốn đưa miếng ngọc bội tới, khó trách còn đợi Tiêu Kỳ đến rồi. Trước đó nàng còn hơi hoài nghi, giờ lại cảm thấy Kiều Linh Di này tính kế rất giỏi. Miếng ngọc bội này nhất định là có chuyện xưa. Tiêu Kỳ vừa nhìn thấy ngọc bội liền liên tưởng tới chuyện của Kiều Linh Di, cho nên Kiều Linh Di ở lại hay có quan hệ gì. Người ta muốn chính là Tiêu Kỳ hồi tưởng, cho nên để lại ngọc bội là đủ rồi.

      tới ngọc bội này, cho dù chất liệu quý nhưng cũng chỉ là miếng ngọc bội bình thường. Mấy thứ thế này bản thân mình cũng chẳng tị hiềm gì mà cho Tiêu Kỳ nhìn thấy. Đúng lúc Tiêu Kỳ sắp trở lại, nàng cũng chẳng có gì giấu giếm, cho nên nhất định Tiêu Kỳ có thể nhìn thấy.

      Kiều Linh Di này tính kế tốt lắm, quả nhiên Tiêu Kỳ nhớ tới chuyện gì đó.

      Lúc ấy Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy, sao mình lại như con ngu vậy, bị người ta tính kế cũng biết.

      Quả nhiên là người xuyên việt bình thường, cho dù có bàn tay vàng chăng nữa kỹ năng cung đấu vẫn có thể bị người ta đè chết. Người ta chỉ cần dùng miếng ngọc bội cũng có thể tính kế tranh thủ tình cảm, tính kế đúng thời gian, tính kế mình phản ứng, sau đó... Thành công.

      Mà mình, mặc dù trong lòng nổi lên nghi ngờ nhưng vẫn đạp trúng bẫy rập.

      Trong nháy mắt Tự Cẩm u buồn.

      Tự Cẩm bày tỏ mình cực kỳ đố kỵ, thanh mai trúc mã cái gì chứ, quả nhiên là giẫm cái hố. Người ta đưa ra miếng ngọc bội cũng có ký ức tốt đẹp, thủ đoạn tranh thủ tình cảm này mặc dù cao nhưng rất hữu hiệu.

      Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cầm ngọc bội kia trong tay, vẻ mặt buồn bực liền biết nhất định người này lại lên cơn dấm chua. Vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy khờ. Suy nghĩ chút liền với nàng: “Ngọc bội này để trong hòm là được, cần để bên cạnh Thánh nhi.”

      “Vâng.” Tự Cẩm đếm xỉa tới đáp tiếng, để chỗ nào có cái gì khác nhau, người ta tới là khơi gợi ký ức của ngươi mà.

      Tiêu Kỳ còn muốn gì nữa, bên ngoài dọn cơm xong, Vân Thường đến mời hai người dùng bữa.

      Tiêu Kỳ liền dắt tay Tự Cẩm dùng bữa. Trong tâm trí Tự Cẩm tràn đầy hình ảnh miếng ngọc bội kia, lại nghĩ mình mới sinh con xong béo ú lên, ngoại hình bị trừ điểm nghiêm trọng. Tình muốn luôn tốt đẹp phải giữ gìn và xây dựng, nàng quyết định bước phản kích thứ nhất, giảm cân!

      Sau đó, lúc ăn cơm Tự Cẩm nhìn thấy bát của mình bị Tiêu Kỳ gắp đầy thức ăn, bày tỏ rất ưu thương.

      Ngươi làm thế này là cho heo ăn sao?

      Nàng sinh con rồi, cần ăn nhiều như thế.

      Tự Cẩm rất uyển chuyển bày tỏ bây giờ khẩu vị của mình ít rồi, ăn được nhiều như thế, sau đó gắp hết lại cho Tiêu Kỳ. Nàng quyết định mình phải giảm cân biến thành phụ nữ mảnh mai xinh đẹp, sau đó cố gắng biến Tiêu Kỳ thành hoàng đế mập mạp. Chẳng phải hoàng đế tuấn tiêu sái nữa, có lẽ biểu muội thanh mai gì đó liền hết hứng thú thôi.

      Kế hoạch hoàn mỹ.

      Trong tình Tự Cẩm là người suy nghĩ rất đơn giản. Bây giờ nàng và Tiêu Kỳ có vấn đề gì, cho dù là có biểu muội xuất khá phiền, nhưng nếu vì cái này mà giận dỗi cãi nhau với Tiêu Kỳ chả phải đúng ý của người khác sao?

      Cho nên, chuyện giết địch ngàn tự tổn hại tám trăm này nàng làm.

      Hai người dùng cơm xong, Tiêu Kỳ cảm thấy buổi trưa ăn quá no liền dắt tay nàng, hai người từ tốn trong sân tiêu thực. Sau đó hai người thăm con trai ở phòng bên, bà vú cho Đại hoàng tử bú sữa, Tiêu Kỳ nghe vậy liền chưa vào vội. Tự Cẩm vào xem, tiểu tử kia bú sữa, người nào cho bú chính là mẹ của bé, nhìn cũng thèm nhìn nàng cái, chỉ lo ăn.

      Người chịu đả kích thêm lần Tự Cẩm lại bị Tiêu Kỳ dắt tay tiêu thực.

      vài vòng Tự Cẩm muốn ngủ trưa, Tiêu Kỳ liền Sùng Minh Điện làm việc. Vung khăn tay tiễn Tiêu Kỳ , Tự Cẩm liền nằm ngay xuống giường đánh cờ với Chu công. Tình địch cái gì chứ, phải ngủ ngon mới có sức chiến đấu sao?

      Tiêu Kỳ trở về Sùng Minh Điện, lại khó được có xử trí triều chính trước tiên mà là lấy bản đồ xây dựng của Di Cùng hiên ra, thêm thêm bớt bớt, bất giác lại nghĩ tới chuyện trưa nay. Miếng ngọc bội kia là vật trước đây tặng cho biểu muội, năm đó bị các huynh đệ tính kế, bị người đẩy từ hòn giả sơn rơi xuống. Khi đó là biểu muội xông tới đỡ cho , chẳng may khi đỡ người, nàng ta bị té làm vỡ miếng ngọc bội đeo bên mình hòn giả sơn. Về sau, liền tự tay điêu khắc miếng ngọc bội như thế đưa cho nàng.

      Những chuyện này nhớ rất ràng. Cho nên lúc ban đầu thái hậu muốn sơ phong biểu muội Tần vị đồng ý, nhưng là Tiểu Nghi đồng ý. Nếu tiến cung, đương nhiên muốn đối với nàng ta tốt. Tình cảm giữa hai người giống người khác, đương nhiên là đối xử cũng khác nhau. Huống chi tính cách biểu muội cởi mở hào phóng, cũng rất thích. là người cực kỳ chán ghét mưu quỷ kế nham hiểm, cho nên thích tất cả những gì ràng ấm áp.

      Nhưng, ngờ lại xuất iện Hi Ngôn Thanh. quen với tồn tại của nàng, quen với nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn trong sáng vô tư, tính toán vụ lợi. Từ ban đầu lo lắng sợ hãi, đến sau này nũng nịu quấn quýt si mê. Nàng là người ngốc nghếch, trái ngược hẳn với nữ nhân còn lại trong hậu cung này. Hoàng hậu đối tốt với nàng chẳng qua muốn dùng nàng để chống lại quý phi. Nhưng nàng vẫn mực cung kính với hoàng hậu như lúc trước. Thái hậu làm khó nàng, nàng cũng chỉ có thể trốn liền trốn, sợ khó xử, tuyệt đối trực tiếp xung đột. Đối với Quý phi cũng khiêm nhường có lễ, chủ động gây chuyện sinh ... Nhưng đối với chuyện triều chính lại dùng toàn bộ thông minh thay mình nghĩ biện pháp, giúp mình xả giận. Thấy bị đại thần vây công, nàng còn tức giận hơn cả . Cảm giác được người khác che chở như vậy khiến lòng cực kỳ ấm áp.

      Nàng là người đầu tiên đối tốt với bất kể hồi báo.

      Biểu muội đối với cũng tốt, nhưng nhớ tới lần trước nàng ta khóc trước mặt vì chuyện Kiều gia biết có số việc còn như xưa nữa.

      Vì chuyện tấn vị của Hi Ngôn Thanh, lấy tiền đồ Kiều gia làm nước cờ đầu. Kể từ giây phút đó, mọi chuyện đều thay đổi.

      Lần này là miếng ngọc bội, liền nhịn được suy nghĩ, biểu muội vô tâm hay cố ý? Là muốn chúc phúc bình an cho Thánh nhi hay là muốn dùng miếng ngọc bội này để tính toán, muốn nhắc nhở về những hồi ức trước đây sao?

      Trước đây nghĩ như vậy. Nhưng kể từ sau khi Tần Tự Xuyên tra được những dấu vết sót lại của Kiều gia, liền thể nghĩ nhiều.

      Đưa ngọc bội đúng lúc sắp tới Di Cùng hiên, là trùng hợp sao?

      Miếng ngọc bội này gợi nhớ chuyện xưa, là muốn nhắc nhở báo đáp sao?

      Những chuyện này muốn cho Ngôn Thanh nghe. ra sao đây, nếu quả biểu muội có tâm tư khác tổn thương nàng, cũng tổn thương . Cho nên mới cố làm ra vẻ vô che dấu . càng tỏ ra chỉ là việc , Ngôn Thanh mới phải suy nghĩ nhiều.

      Huống chi, muốn dùng những suy nghĩ xấu xa để làm vấy bẩn những hồi tưởng từng tốt đẹp.

      Nghĩ tới đây, nét mặt Tiêu Kỳ cũng trầm xuống.

      Di Cùng hiên còn chưa bắt đầu khởi công Hợp Nghi Điện bắt đầu sửa chữa. Lần này là tu sửa rất lớn. Trong chính điện của Hợp Nghi Điện phải tháo dỡ rất nhiều đồ xuống, sơn vôi nước mới trong lẫn ngoài, phủ loại dầu tốt nhất bên ngoài để bảo vệ. Động tĩnh lớn như vậy trong hậu cung khiến ai nấy phỏng đoán ngừng.
      [​IMG]


      Tự Cẩm nghe tin Hợp Nghi Điện sửa chữa trong lòng cũng cân nhắc, sau khi hiểu cũng hơi ngại ngùng. Muốn mở rộng Di Cùng hiên phải việc , tốn năm ba tháng cũng thể xong. Trong tình huống như thế, Di Cùng hiên trở thành công trường xây dựng đầy khói bụi ồn ào, thể nào ở được. Tạm thời nàng phải chuyển nhà thôi.

      Trong hậu cung này, chỗ nào để mẹ con nàng ở an toàn nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất vì ở ngay dưới ánh mắt của Tiêu Kỳ. Lần trước chỉ tu sửa qua loa Hợp Nghi Điện, mình nghĩ tới nơi đó là nơi bao đời đế vương sủng hạnh tần phi nên muốn ở, sau đó bỏ chạy. Lần này sửa chữa toàn bộ, bên trong bên ngoài tất cả đều đổi mới, phải là sợ mình muốn ở sao?

      Quả nhiên, Tự Cẩm đoán trúng.

      Đối với tâm lý kỳ quái này của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ ở chung với nàng lâu như thế, sớm hiểu ràng. Nhưng Di Cùng hiên phải mở rộng, đặt nàng ở chỗ người khác tuyệt đối yên tâm. Hơn nữa muốn gặp mẹ con nàng còn phải vòng cả nửa hậu cung, chỉ khoảng cách xa lãng phí thời gian, ngoài ra đường thiếu phải gặp vài người, cũng rất phiền cho người khác. Huống chi, Tiêu Kỳ muốn người nào thấy hai người bọn họ lén lút gặp gỡ!

      Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất.

      Nhưng Tự Cẩm rất ghét chỗ này.

      Cho nên, cũng chỉ có thể thu dọn đổi mới toàn bộ Hợp Nghi điện.

      Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Kỳ cũng cảm giác mình khá khổ bức. Chưa thấy qua vị hoàng đế nào, vì vị phi tử mà phải phí sức giải quyết những vấn đề tâm lý bé này như .

      Nhưng cam tâm tình nguyện!

      tháng sau Hợp Nghi Điện tu sửa xong, bài trí trong ngoài từ vật trang trí đến màn cửa đều thay mới rực rỡ hẳn lên, trừ ba chữ Hợp Nghi Điện thay đổi, tất cả còn lại đều đổi mới hết. Sau khi Hợp Nghi Điện tu sửa xong, Tiêu Kỳ liền hạ chỉ ý, Di Cùng hiên phải mở rộng để Đại Hoàng tử có chỗ ở. Trong thời gian chờ đợi Di Cùng hiên xây dựng thêm, mẹ con Đại hoàng tử đến Hợp Nghi Điện ở tạm!

      Ý chỉ vừa ban ra, lập tức trong hậu cung sôi trào lên.

      Tự Cẩm sớm đoán được, thầm sai mấy người Vân Thường thu thập hành lý. Ý chỉ Tiêu Kỳ vừa ban ra, Tự Cẩm cũng mặc kệ thái hậu có ý gì, ôm con trai cực kỳ khoan khoái chuyển chỗ ở.

      So với thoải mái về lịch sử của Hợp Nghi Điện nàng càng thoải mái nếu tới cung người khác ở tạm.





      Cho nên, Tiêu Kỳ vốn cho rằng mình phải tốn hồi khuyên nhủ, kết quả thấy Tự Cẩm tự mình tay cầm bọc , bên trong là đồ của con trai, trong lòng bế con trai, cao hứng xung phong dẫn đầu tới Hợp Nghi Điện. Cất đồ , bế con trai trong lòng, thẳng lên hành lang Hợp Nghi Điện, vui vẻ vào thiên điện của Sùng Minh Điện bắt đầu vòng chiếm cứ lãnh thổ!

      Thành cung cửa, cửa cung khóa, Tự Cẩm cực kỳ hào hứng phát , bỗng chốc nàng thoát ly phạm vi hậu cung. Trong khoảng thời gian ngắn cũng có người đến đây thăm hỏi gõ cửa tạo dựng quan hệ hay làm phiền nữa.

      Trừ mỗi ngày Phượng Hoàn Cung thỉnh an lại có thể trải qua cuộc sống của mình sau cánh cửa đóng kín, quá tốt!

      Sau khi Tiêu Kỳ hạ triều, Quản Trường An rụt rè đến báo Tự Cẩm thiên điện thời, Tiêu Kỳ đúng là ngẩn người. Nhìn Quản Trường An tỏ vẻ lúng túng muốn lại thôi, nhướn mày hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

      Quản Trường An trong lòng buồn khổ, Hi Phi nương nương vừa đến, liền thanh lý lần nữa mọi thứ trong thiên điện, mà ta lại biết phải với Hoàng thượng như thế nào.

      Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt táo bón của Quản Trường An, truy vấn ta nữa, tự mình nhấc chân sang thiên điện. Còn chưa tới thiên điện, nghe tiếng trẻ con líu lo bên trong, tiếng Tự Cẩm cười to trêu chọc con trai, còn có tiếng chân, tiếng ồn ào của cung nhân ra vào ngừng bận rộn làm gì đó.

      Nhìn thấy Tiêu Kỳ tới, mọi người vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. phất phất tay rồi sải bước vào thiên điện. Vừa mới vào, đầu tiên là ngẩn người ra. thấy căn phòng vốn lạnh lùng trống trải trước đây, bỗng chốc trở nên đầy sinh khí, tràn đầy hơi thở cuộc sống. bệ cửa sổ bày vài chậu hoa tươi đủ loại, dưới đất đều là đồ chơi của con trai. bàn tròn trong phòng bày mấy đĩa bánh, bình trà, hương thơm vờn quanh. Giường lớn kê sát cửa sổ cũng thay chăn nệm mới, gối mềm, đệm lưng thêu rồng bay màu xanh mát. Bàn kê sát tường có bình mỹ nữ kiểu mới nhất, trong cắm hoa tươi mới hái.

      Căn phòng này chỉ có thêm hai mẹ con mà tựa như là đổi chỗ, bỗng chốc trở nên náo nhiệt vui tươi hẳn.

      giường lớn Tự Cẩm bế Đại hoàng tử, trong tay cầm thú bông hình hổ con chơi với con trai. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, mặt hai mẹ con đều cười tươi, đầy vẻ vô tư lự. Hình ảnh đó lại làm cho dám động bước chân, cứ đứng ở chỗ đó lẳng lặng ngắm.

      “Trời ạ, tiểu tử này lại tè rồi.” Tự Cẩm cảm thấy người mình nóng hổi, lại bị nhóc con tè lên người. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Kỳ đứng ở cửa, vội vàng : “Đừng đứng ngốc đó chứ, hoàng thượng mau tới giúp thiếp .”

      Tiêu Kỳ liền qua giúp Tự Cẩm bế con lên, xem nàng thành thạo tháo tã ra, sau đó đặt con trai nằm giường, lại lấy tã lót xuống mông con thay mới. Động tác dịu dàng, gương mặt mỉm cười, ngẫu nhiên còn biết làm mặt quỷ trêu chọc con trai cười khanh khách.

      Tiếng cười trẻ con vang vọng trong phòng. Ngắm hai mẹ con ngốc nghếch vui cười kia, Tiêu Kỳ cũng nở nụ cười.

      Thay xong tã, Tự Cẩm liền ra sau tấm bình phong thay quần áo, với Tiêu Kỳ qua bình phong: “Con trai hoàng thượng càng ngày càng hư, luôn muốn tè người thiếp. Thiếp cảm thấy đứa bé này cố ý, nếu sao người Hoàng thượng chứ. Dạo này ăn rất nhiều, sữa của hai bà vú cũng chỉ đủ cho con bú. Hoàng thượng có phải do lúc mang thai thiếp ăn nhiều nên con cũng ăn nhiều ?”

      Tiêu Kỳ ngắm con trai mình khoái trá gặm ngón tay, đột nhiên cảm giác được bọn họ giống như gia đình bình dân bình thường!
      Du Khương thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :