1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 09: Dám can đảm cười trẫm



      Trong Y Lan Hiên rất . Nếu ở đại cũng chỉ coi như có 1 phòng khách, 1 phòng ngủ, ngoài có ban công . Y Lan Hiên chia thành 2 phần, giữa sân có bức tường ngăn, ở bên kia chính là nơi ở của Tôn thái nữ bị đưa ra ngoài.

      Phòng phía Tây là phòng ngủ của Tự Cẩm. Chỗ bọn họ đánh cờ chính là phòng khách, kế bên ngoài là ban công , chỗ Vân Thường tới lui, để ít đồ.

      Bày bữa trưa?

      Chỗ nào đây?

      Chuyện lớn rồi.

      Hoàng đế chỉ câu ăn trưa cả đám người phía dưới khó xử. Quản Trường An lại đá Trần Đức An, quay đầu nhìn lại căn phòng cũng biết phải làm gì. Chỗ thế này còn bằng nơi ta ở.

      Tự Cẩm rốt cục là người trưởng thành, nghe bảo bày bữa trưa trừ việc mừng vui vì sắp được ăn thịt, nàng nghĩ ngay đến chuyện chỗ này quá cho ngự thiện phòng bày biện đồ ăn!

      Nhưng nàng cũng mặc kệ, bữa ăn là do hoàng đế muốn sắp xếp, phòng cũng của ban cho. có chỗ đặt bát đũa đáng đời thôi!

      Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, khuôn mặt nhắn vừa mới còn bị mây đen bao phủ, biết nghĩ ra cái gì mà lát sau liền mặt mày hớn hở. phát vị Tô Tiểu Y này hơi ngốc... Đúng là ngốc! Lúc ngây ngô, lúc hớn hở, lúc lại nhíu mày. Đây là kiểu người có tâm tư đơn thuần dấu được chuyện gì, tất cả cảm xúc đều thể mặt.

      Đến khi Quản Trường An vào hỏi, Tiêu Kỳ cuối cùng cũng hiểu được Tự Cẩm cười chuyện gì, là to gan!

      Quản Trường An trong lòng thấp thỏm. Lần đầu tiên trong cuộc đời hầu hạ ta bị đặt vào thế bí như vậy. Mà lại do chỗ Hoàng thượng ăn trưa quá chật chội. Chuyện này cũng thể trách ta. Bình thường hoàng thượng rất ít khi đến chỗ những tần phi có vị phần thấp. Dù có cũng chỉ tới uống trà rồi về. Nếu kêu người hầu hạ cũng gọi đến Hợp Nghi Điện, làm gì có chuyện đến chỗ đơn giản thế này.

      Có lẽ hôm này ông trời xui khiến?

      Quản đại tổng quản lần đầu tiên hết chỗ . ta cũng chẳng có lý do để đổi nhà!

      Tiêu Kỳ liếc Tự Cẩm cúi đầu cười trộm, rồi nhìn thấy Quản Trường An cũng cúi đầu hận có cái lỗ chui xuống, thản nhiên : "Tiện sao làm."

      Quản Trường An thở phào cái, vội vàng lui ra ngoài . trán đầy mồ hôi. ta cảm giác mình hơi hoa mắt, Tô Tiểu Y cười trộm phải? thể nào, chủ tử nào mà có gan cười Hoàng thượng?

      Nhất định là mình hoa mắt.

      Quản Trường An ra ngoài. Đến lúc Tiêu Kỳ quay đầu lại thấy Tô Tiểu Y ngồi ngay ngắn. Môi mím lại, khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt trong veo như nước nhìn bàn cờ chằm chằm. Vẻ nghiêm túc kiên định đó cũng khiến hoàng đế tưởng mình hoa mắt thấy nàng cười trộm!

      Chắc là cũng nghĩ ra, biết cười trộm là sai nên vội vàng sửa chữa!

      nàng ngốc nhưng cũng còn khá thông minh. Chỉ là khiến người ta dở khóc dở cười.

      Tiêu Kỳ phát mình có cách nào trị tội nàng.

      Nghĩ lại mình cũng buồn cười, cùng đứa bé tranh đấu nhiệt tình, quả là càng già càng con nít.

      Mang trong lòng uất ức Tiêu Kỳ liên tiếp thắng Tự Cẩm 3 ván. Nhìn nét mặt Tự Cẩm dần dần tái , lòng mới thoải mái.

      Dám can đảm cười trẫm, trẫm cười nàng mới đúng chứ!

      Nhưng đợi đến lúc ăn trưa, Tiêu Kỳ mới phát mình vẫn coi thường vị Tô Tiểu Y này!



      Chương 10:: Vị Tô Tiểu Y này tám đời chưa được ăn cơm sao?



      Mặc dù là bữa trưa đơn giản nhưng cũng đặt đầy bàn lớn.

      Ba phần cháo, ngáo ngọt bát bảo, cháo mặn thịt gà xé và cháo trai. Ngoài ra có mì xào, phở nước, bánh vòng, thịt cuốn, rau cuốn … Còn hộp lớn xếp đầy dưa muối, thịt kho, rau ngũ vị, nấm hương, gà xông khói.

      Đây mới chỉ là món khai vi, món chính còn chưa đến!

      Tổ yến hầm vịt, thịt hầm măng cách thủy, tuỷ sống nhúng dấm, gân hươu hầm nhừ, cá xào, xương sườn hầm cà, nầm bò xào cà rốt...

      Từ lúc xuyên tới chỗ này, điều thiệt thòi nhất của Tự Cẩm chính là ăn uống. Nàng biết đồ ngự thiện phòng đưa tới đều là cho heo ăn. Chắc vì đắc tội Lý Chiêu Nghi, lại còn bị hoàng đế giáng chức đến Y Lan Hiên nên mỗi lần Trần Đức An ngự thiện phòng lấy đồ ăn đều là những thứ khô khốc. Vài chén cơm với đồ ăn đông lạnh, nhìn thấy cả váng mỡ mặt, tựa như đồ còn dư lại.

      Nhưng ở dưới người ta nên thể cúi đầu. Dù cắn răng ăn để bảo trì cuộc sống nhưng cứ ăn hoài cũng thấy ớn lạnh.

      Giờ nhìn bàn đầy thức ăn nóng hổi thơm lừng, Tự Cẩm cũng có thể nhận ra ánh mắt mình tỏa sáng!

      tránh được, nàng thèm ăn.

      Nghĩ lại kiếp trước, dù sao nàng cũng là chuyên gia dinh dưỡng, bao giờ để mình thiệt thòi về đường ăn uống. Từ lúc xuyên tới đây, tất cả đều như địa ngục, đến giờ ăn đặc biệt buồn nản!

      Có đồ ăn ngon, hơn nữa cơ hội như thế này có khi chỉ gặp lần trong đời. Nàng đương nhiên phải ăn uống thoải mái. Nhưng trước mặt hoàng đế, làm sao để ăn được nhiều nhất mà vẫn giữ hình tượng tốt đẹp cũng phải có kỹ xảo.

      Tiêu Kỳ bảo đảm cuộc đời này của mình chưa từng thấy cảnh ăn cơm như thế. Tô Tiểu Y chỉ đưa lượt đũa, ba bốn lát thịt bò biến mất. Lại lướt qua, đĩa thịt cừu thiếu mấy miếng, chỉ kẹp lấy phần cá dày nhất mà nửa đĩa bong bong cá cũng còn ...

      cần Tiêu Kỳ, mấy tiểu thái giám đứng hầu cơm bên cũng chớp mắt, cả người ngây ra. Quản Trường An vừa rón rén vào cũng bị thủ đoạn ăn uống hung mãnh của Tự Cẩm làm kinh hoàng, trừng mắt đứng như trời trồng.

      Vị Tô Tiểu Y này tám đời chưa được ăn cơm sao?

      Tự Cẩm ăn khoái trá cảm thấy thích hợp. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt của ba người đối diện, trong lòng chợt cảm thấy xấu hổ. May là lúc đó cũng ăn lưng lửng bụng liền chậm rãi từ tốn nhai giả vờ thục nữ. Kỳ lúc nãy nàng thể cũng rất thục nữ đấy chứ. Chả phải vì đói quá mà ăn hơi nhanh sao, vậy mà mấy người cũng bị dọa đến thế à.

      Kiểu này mà bộ đội có mà đói đến lả người, chân nổi ấy. bộ đội, ăn nhanh cũng là kỹ năng!

      Tiêu Kỳ thấy Tô Tiểu Y nhìn xong dám ăn như trước, chỉ cúi đầu ăn từng tiếng từng miếng như mèo. Chắc lại bị dọa sợ rồi? Nhìn nàng gầy gò chỉ có da bọc xương, còn phải theo hai nô tài làm việc năng học. vẫn tự cho mình phải là ông vua cay nghiệt, nhưng để phi tử của mình gầy thế này vui chút nào.

      như vậy cũng chỉ là đứa bé, bèn gắp con tôm lột vỏ đặt vào chén Tự Cẩm.

      Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, mắt to tỏa sáng. Hành vi này chứng tỏ hoàng đế là người tốt.

      Tiêu Kỳ hề biết mình được nàng coi là người tốt, thấy nét mặt Tự Cẩm đầy cảm động lại gắp cho nàng miếng bánh gạo nếp.

      Quản Trường An lặng lẽ lui xuống, trước khi ra ngoài bước tới nhìn hộp cơm của Tô Tiểu Y đặt bên cạnh. ta mở nắp hộp cơm, nhìn bên trong liền hiểu ngay.

      Bên trong hộp dựng đồ ăn. Thức ăn của Tô Tiểu Y tất nhiên là cần đưa lên. Có điều biết đặt ở chỗ này chứng tỏ nô tài của Tô Tiểu Y cũng là người nhanh tay lẹ mắt.

      Tuy vậy, có đặt ở đây mà Hoàng thượng hỏi tới Quản công công cũng có ý định tố khổ thay Tô Tiểu Y.
      Tôm Thỏ, PhongVythuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11:: Người nhát gan như vậy cũng dám đắc tội Lý Chiêu Nghi ư?


      Cung tiễn hoàng đế , Tự Cẩm mới thở phào nhõm. Nằm vật lên giường, nàng cần phải nghỉ ngơi.

      Vân Thường bước tới, thấy tiểu chủ nằm dựa nệm khẽ gọi: "Tiểu chủ."

      Tự Cẩm muốn mở mắt nhưng cũng nhỏm dạy nghiêng đầu nhìn nàng ta. Nàng biết Vân Thường có chuyện muốn hỏi nhưng dám .

      Tại chốn hậu cung nghiêm khắc này, làm gì có chuyện nô tài dám thẳng chủ tử, muốn sống chăng?

      "Có chuyện gì vậy?" Trong đầu Tự Cẩm tràn ngập chuyện gặp gỡ hoàng đế hôm nay, biết mình có để lại ấn tượng xấu gì hay . Ở chốn hậu cung này, nàng có thể xoay người hay hoàn toàn dựa vào hoàng đế. Vậy mà hôm nay nàng chỉ lo ăn, trời ơi, cái miệng làm hại cái thân mà!

      Thiếu ăn bữa chết ư!

      Vân Thường cũng có nhiều điều muốn nhưng dám hỏi, chỉ vòng quanh: "Buổi trưa, Quản công công thấy đồ ăn của người."

      "Ồ." Tự Cẩm trả lời. Nhìn thấy sao chứ? Ngày hôm nay gặp gỡ vị đại danh đỉnh đỉnh thái giám tổng quản này, nàng mắt lửa ngươi vàng biết ngay đây phải kẻ dễ lừa gạt. Dù ta có thấy hộp thức ăn người này cũng tuyệt đối chủ động gì trước mặt hoàng thượng.

      Trừ phi Hoàng thượng hỏi tới.

      Nhưng Hoàng thượng hỏi sao?

      ngày nhiều việc phải xử lý như vậy, hậu cung có quá nhiều mỹ nhân làm vui mắt. Đối với nàng, có thể hoàng đế đảo mắt quên hết trong đầu.

      ***

      Sùng Minh Điện.

      Tiêu Kỳ đặt bút lông xuống, vặn tay thả lỏng. Quản Trường An bên cạnh lập tức dâng trà đến, cẩn thận tránh mấy tấu chương bàn, đặt ly trà vào chỗ trống.

      "Chuyện giữa Tô Tiểu Y và Lý Chiêu Nghi là sao vậy?"

      Sau khi rời khỏi Y Lan Hiên, Quản Trường An sai người tìm hiểu ràng. Hoàng thượng chưa chắc hỏi tới nhưng vạn nhất hỏi tới mà ta biết gì chính là thất trách.

      Nghe Hoàng thượng hỏi, Quản Trường An trong lòng thở phào nhõm, suýt nữa thôi, may là ta kêu người hỏi thăm. Lúc đó ta cúi đầu bước tới trả lời: "Bẩm hoàng thượng, nô tài kêu người hỏi thăm qua, là Tô Tiểu Y xông tới va chạm Lý Chiêu Nghi, làm cho Lý Chiêu Nghi tức giận, răn dạy Tô Tiểu Y có quy củ."

      Sau đó Lý Chiêu Nghi nhân cơ hội thị tẩm liền cáo trạng. Hoàng đế chưa gặp Tô Tiểu Y, nào để ý là chuyện gì, nghe Lý Chiêu Nghi nước mắt lưng tròng kể ủy khuất, liền giáng chức Tô Tiểu Y. Từ Ngũ phẩm Tiểu Nghi rớt xuống hạng chót, còn bị đưa tới Y Lan Hiên. là quá xui xẻo.

      Nhưng Quản Trường An là người thông minh, bao nhiêu cũng hề nhắc tới chuyện hoàng đế hạ lệnh giáng chức, mở môi khép miệng ra đều là do Lý Chiêu Nghi. Chuyện này có người đúng tuyệt đối cũng phải là Hoàng thượng. Bây giờ ràng Hoàng thượng quan tâm đến Tô Tiểu Y, như vậy Lý Chiêu Nghi phải là người chịu xúi quẩy.

      Ha ha.

      Thấy Hoàng thượng dường như chú ý Tô Tiểu Y, ta lập tức nhắc đến chuyện hộp cơm thấy mày hoàng đế nhíu lại.

      Quản Trường An nghĩ thầm, đây cũng phải là ta nhằm vào Lý Chiêu Nghi, ai bảo nàng ta được lòng trời, đưa Hoàng thượng tới chỗ đó. Có thể là đúng lúc nhưng hết lần này tới lần khác đưa đến trước mặt Tô Tiểu Y.

      Ôi trời, vận khí này, quả là...

      Tiêu Kỳ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, lát sau mới : "Lấy bản đồ hoàng cung ra đây."

      Quản Trường An trong lòng hơi run lên nhưng cũng dám trì hoãn, khom lưng trả lời: "Vâng"

      Chân Quản Trường An như cưỡi gió, nhanh chóng tìm được bản đồ, lau chùi sạch bụi rồi mới hai tay dâng đến trước mặt hoàng thượng.

      Tiêu Kỳ mở bản đồ đặt bàn, tìm lát mới thấy Y Lan Hiên.

      Chỗ này nằm gần cuối hậu cung. Trí nhớ đột nhiên nghĩ tới cảnh ba chủ tớ quét nước mưa trong sân. Lông mày cau lại. giáng chức nhưng cũng hề phải đưa tới chỗ rách nát như vậy mà.

      Nơi như thế người có thể ở sao?

      nhìn bản đồ lần nữa. đứa bé còn chưa lớn, vừa vào cung liền gặp chuyện như vậy. Nhớ tới vẻ sợ hãi của nàng lúc ăn cơm, mặt càng cau lại.

      Người nhát gan như vậy cũng dám đắc tội Lý Chiêu Nghi ư?

      Nhớ nét mặt dáng vóc Tô Tiểu Y, hoàng đế như có chút suy nghĩ.



      Chương 12: Trường Nhạc Cung là cái tên rất hay đấy


      Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở bên như cây cọc gỗ, dám phát ra bất cứ thanh nào.

      Ngoài cửa sắc trời tối dần. tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy vẫn nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài.

      Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, "Sư phụ, người của Kính phòng chờ bên ngoài."

      Quản Trường An thấy Đồng Ý chuyện này biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay ta quan tâm chuyện này. Hoàng thượng bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.

      Nghĩ vậy, Quản Trường An cười tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi : "Vậy chờ xem, người thấy Hoàng thượng bận sao, ngay cả ta cũng dám quấy rầy, cứ chờ ."

      Nghe vậy Đồng Ý cũng dám gì thêm, vội vàng cười : "Vâng, vâng, chờ lát cũng sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?"

      Biết Đồng ý cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá ta cái mắng khẽ: "Nhanh cút ."

      Quản Trường An quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại vào điện lớn làm cọc gỗ.

      Chờ đến khi thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ!

      Phàm là người tiến cung làm thái giám đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi Quản Trường An vẫn cứ mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể.

      Đồng Ý dựa vào thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu.

      Nhưng cơ hội này nào có dễ dàng như vậy chứ?

      Trở lại điện phụ, tiểu thái giám của Kính phòng Đường Chúc Sinh nhanh chóng tới, tươi cười nhìn Đồng Ý, "Đồng ca ca, sao rồi, Hoàng thượng có muốn lật thẻ bài ?"

      Đồng Ý bực tức liền gắt Đường Chúc Sinh: "Chờ , Hoàng thượng bận."

      Đường Chúc Sinh nghe vậy cũng dám quấy rầy liền vội vàng : "Vâng, vâng, chờ lát cũng sao." Nhưng nếu chờ lâu rồi vội lật thẻ bài các chủ tử trong hậu cung kịp trang điểm xinh đẹp gặp thánh giá. Lúc đó lại trách bọn họ. Làm nô tài dễ dàng chút nào.

      Đồng Ý ngồi xuống, nhìn tiểu thái giám cúi thấp đầu đứng im nãy giờ, trong tay bưng cái khay phủ lụa vàng, phía dưới xếp ngay ngắn loạt thẻ bài. Chất liệu khác nhau, vị trí khác nhau. Xếp đầu tiên chính là Quý phi nương nương của Trường Nhạc Cung.

      Trường Nhạc Cung, cái tên này rất hay đây.
      Tôm Thỏ, PhongVythuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Lại có trò hay để xem rồi



      Trong đại điện yên tĩnh đến nỗi sợi tóc rơi cũng có thể nghe thấy. Thời gian chậm rãi trôi qua, Quản Trường An đứng vững nữa. Giờ ăn tối cũng đến rồi, người của Kính phòng còn chờ bên ngoài. Cứ kéo dài thế này ta lại có thể bị khép vào tội thiếu tận tụy, kịp thời nhắc nhở.

      Trong lòng tới nghĩ lui bèn can đảm tới, đứng cách hai bước trước ngự án, khẽ nhắc: "Hoàng thượng, trời tối rồi, đến giờ dùng cơm."

      Tiêu Kỳ nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ nước. Nhìn thấy mới kinh ngạc : " Muộn nhỉ ." Lúc về là giờ Dậu, ngờ vừa nhìn trễ như vậy.

      Quản Trường An cười nhìn Hoàng thượng, "Người của Kính phòng còn chờ bên ngoài."

      Tiêu Kỳ sững sờ, lập tức phẩy tay, "Kêu họ về , hôm nay trẫm nghỉ ngơi ở Sùng Minh Điện."

      "Vâng." Quản Trường An lui ra ngoài. Tiểu thái giám của kính phòng đứng ở xa ngoài cửa nhón chân nhìn, vừa thấy Quản Trường An ra vội vàng chạy tới, khom lưng chào, "Nô tài Đường Chúc Sinh, thỉnh an đại tổng quản."

      Quản Trường An là người hiểu biết, trừ kẻ nào có thể uy hiếp tới địa vị của ta luôn đối xử bình thường đối với phía mấy người phía dưới, cười : "Về cho quản các ngươi, hôm nay Hoàng thượng nghỉ ở Sùng Minh Điện, về ."

      Đường Chúc Sinh vội vàng cảm ơn Quản Trường An rồi về nhanh như làn khói.

      Sắp về bị người Ngự thiện phòng chặn lại. ta mới nhớ còn chưa kêu người dâng bữa tối bèn vội vàng vào xin ý kiến rồi quay ra với tiểu thái giám Ngự thiện phòng: "Bưng đồ ăn lên ."

      Tiểu thái giám kia nghe lệnh chân lướt như bay chạy tới ngự thiện phòng báo. Đồ ăn của Hoàng thượng cũng có lệ phần. Trừ phi hôm nay Hoàng thượng kêu món mới, nếu cứ theo thực đơn mà làm. Đây cũng là quy tắc tổ tiên định ra.

      Lại vội quay về điện lớn. Vừa vào cửa nghe Hoàng thượng : "Ngày mai dọn dẹp Di Cùng Hiên xem có thể ở hay ."

      Quản Trường An vừa nghe tên này, trong lòng liền cân nhắc. Vài ngày trước ta cũng tiện đường qua, tiện thể vào xem vài chỗ. Bây giờ có thể báo cáo bèn vội vàng : "Nhắc tới cũng đúng dịp, mấy ngày trước đây nô tài vừa qua có vào xem chút. Năm ngoái sinh nhật quý phi nên sửa chữa Di Cùng Hiên. Bên trong dọn dẹp rất sạch . Nếu an bài để ở chỉ cần thu dọn chút nữa là được."

      Tiêu Kỳ nhớ ra việc sửa chữa Di Cùng Hiên quan hệ gì với sinh nhật quý phi bèn ngẩng đầu nhìn Quản Trường An.

      Quản Trường An lập tức : "Lúc đó Hoàng hậu nương nương muốn dọn dẹp Di Cùng Hiên để làm sân khấu. Sau đó dùng đến nhưng cũng thu dọn sạch ." Di Cùng Hiên lớn, chỉ có 5 gian phòng chính. Nhưng sân khá lớn, có thể dựng sân khấu để mọi người ngồi trong phòng xem diễn.

      Lý do quan trọng muốn sử dụng Di Cùng Hiên là chỗ này khá gần Sùng Minh Điện, tiện cho Hoàng thượng phải xa xem trò vui, thanh ca múa cũng quấy nhiễu thánh giá. Hoàng hậu nương nương chọn chỗ này rất phù hợp, nhưng sau đó quý phi lại cứ thích ngược ý với hoàng hậu, làm nũng với Hoàng thượng bèn đổi đến diễn ở Trường Nhạc Cung.

      Giờ nhớ lại, vì chuyện này mà năm ngoái Hoàng hậu nương nương vui mấy ngày.

      Mấy chuyện , Tiêu Kỳ lắm. Hậu cung có hoàng hậu quản, nghe ý Quản Trường An Di Cùng Hiên này cũng từng có chuyện. Nhưng cũng có lòng hỏi chuyện này, chỉ : "Vậy trước cứ thu dọn Di Cùng Hiên ."

      "Vâng." Quản Trường An trong lòng nghĩ tới lui, khẽ nắm tay ra. Từ Y Lan Hiên về Hoàng thượng liền xem bản đồ, sau đó lại kêu ta cho người dọn dẹp sân mới, e là để an bày cho Tô Tiểu Y.

      Trời trời, nghĩ tới Tô Tiểu Y ngốc nghếch đó vẫn lọt mắt xanh Hoàng thượng.

      Di Cùng Hiên dù phải là cung lớn nhưng rất nhiều người muốn đến ở. Ai bảo chỗ này gần với Sùng Minh Điện chứ.

      Lại có trò hay để xem rồi.

      Chương 14: Có phải trí thông minh của hoàng đế bị rơi mất hay ?

      Mấy ngày nay, chuyện người ta nhắc tới nhiều nhất thể khác chính là việc Tô Tiểu Y dời cung!

      Đây đúng là chuyện chấn động trong năm mới. Nhắc đến Tô Tiểu Y, ai trong cung mà biết.

      Đầu tiên thụ phong Ngũ phẩm Tiểu Nghi, danh tiếng lẫy lừng. Tú nữ mới tiến cung ai có thể diện hơn nàng, khiến bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị. Vừa tiến cung, công lao chưa có, con nối dòng cũng chưa, lý lịch càng bình thường mà lại được Hoàng hậu nương nương coi trọng phong vị Ngũ phẩm. Kiểu gì cũng khiến người khác tin phục được.

      Chỉ là nàng gặp xui xẻo hết lần này tới lần khác, sau may mắn rủi ro chạy tới. biết lý do gì mà đắc tội Lý Chiêu Nghi, đột ngột bị giáng chức xuống Tô Tiểu Y, còn phải chuyển đến Y Lan Hiên hẻo lánh hoang vu. Nghe trước đó vài ngày Tôn thái nữ sống bên cạnh phòng nàng cũng phạm lỗi bị đưa ra ngoài. Người xúi quẩy như vậy chắc có người thứ hai.

      Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng vị này bị Quý phi, Chiêu nghi áp đảo, tuyệt đối có cơ hội xoay người. Nhưng người cho cơ hội ông trời lại cho.

      Để cho nàng có may mắn gặp hoàng đế tránh mưa.

      Di Cùng Hiên là chỗ nào chứ? Đương kim hoàng đế từ khi đăng ngôi đến nay chưa để bất cứ phi tần nào ở gần như vậy. So với các cung điện bên trong, Di Cùng Hiên đáng giá nhắc tới. 5 gian phòng , sân hơi lớn chút thôi. đến Phượng Hoàn Cung của Hoàng hậu nương nương, cũng nhắc tới Trường Nhạc Cung của Tô quý phi, ngay cả so với Khuynh Hương Điện của Lý Chiêu Nghi, Di Cùng Hiên cũng thua kém rất nhiều.

      Nhưng Di Cùng Hiên lại là cung điện gần Sùng Minh Điện nhất. Chỉ bằng vị trí này, Quý phi nương nương cũng rất muốn ở Di Cùng Hiên. Nhưng Hoàng thượng lại nhắc tới.

      Để Tô Tiểu Y chiếm được vận may!

      Vận khí này quả là ...

      Giờ Tô Tiểu Y chiếm được thánh tâm, có cơ hội xoay người, biết Lý Chiêu Nghi nương nương có thể ngủ ngon .

      Bên ngoài bàn luận ầm ĩ nhưng Tự Cẩm bận rộn chuyển nhà cũng biết . Quản Trường An vừa đến truyền khẩu dụ sai người chuyển đồ theo ta, chạy như bị chó đuổi đến Di Cùng Hiên. Nàng cũng biết Di Cùng Hiên là chỗ nào, nhưng nhìn Vân Thường và Trần Đức An cười miệng ngoác tới tận mang tai nàng ngốc đến mấy cũng biết chỗ này rất tốt.

      Bên người nàng chỉ có hai người hầu, lo giao tế bên ngoài, lo giải quyết bên trong. Trước cửa có Quản Trường An cùng mấy thái giám đứng như môn thần giữ cửa.

      Bao nhiêu lời muốn lại thôi. Chờ thu dọn ổn thỏa nàng mới hỏi vậy. Dù sao chuyện tốt là được. Y Lan Hiên này nàng cũng muốn ở nữa. Mùa hè nóng còn đỡ, đến mùa thu mùa đông lạnh lẽo chịu thấu.

      Cực kỳ lạnh đó.

      Nhưng nàng hơi buồn. Ba chủ tớ dốc hết sức khai thông đường nước, lại chờ được trận mưa thứ hai để ngắm thành quả của mình. Tiếc quá .

      Trước đây chuyển tới Y Lan Hiên là chuyện xấu, từ cao xuống thấp. Giờ chuyển cung là việc vui, từ thấp lên cao. Quan trọng hơn là chính Quản Trường An tự mình đến giúp nàng dời nhà, việc này phải có bao nhiêu thể diện chứ.

      Trong nháy mắt Tự Cẩm cảm thấy mình cũng có tiềm chất làm sủng phi, chỉ cùng hoàng đế đánh vài ván cờ, ăn bữa cơm, lấy lòng được bao nhiêu mà có thể đổi nơi ở tốt!

      Nàng hơi nghi ngờ có phải trí thông minh của hoàng đế bị rơi mất hay .

      Trong Di Cùng Hiên, ngoài 5 gian phòng ngỏ sân khá lớn, có thể làm được sân đánh cầu lông. Đứng trong sân, nhìn mái ngói cong vút, phòng ngủ xa hoa, nghĩ tới Y Lan Hiên quả là trời vực, Tự Cẩm xúc động muốn khóc.

      Mùa đông sợ bị lạnh, cả dãy cửa sổ lớn quay ra sân đón nắng, rất thoáng đãng.

      có cảm giác bần nông xoay người thành địa chủ.

      Quản Trường An nhìn Tô Tiểu Y xúc động nên lời, trong lòng cũng hơi coi thường. Đúng là tầm mắt hẹp, chưa thấy qua chuyện lớn. Có điều, chuyện phải làm làm cho tốt. Trong lòng ta nghĩ gì tuyệt đối để lộ mặt, đến trước mặt Tô Tiểu Y cười : "Tiểu chủ, tiếp chỉ."
      Last edited: 20/11/16
      Tôm Thỏ, PhongVythuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Quý phi nương nương vẫn thịnh sủng như trước



      chỉ chuyển tới nhà lớn mà còn được thăng cấp thành Bát phẩm Thái nữ. Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Tự Cẩm cả đêm tưởng mình còn ở trong mơ.

      Bên ngoài ai ai cũng Tự Cẩm gặp may, đều cho rằng nàng lọt vào mắt xanh Hoàng thượng lúc tới chỗ nàng trú mưa. Trong lòng họ vừa thầm mắng nàng là hồ ly tinh, lại vừa hâm mộ lẫn ghen tị may mắn của nàng.

      Còn lo lắng chuyện sắp xếp nhà mới Hoàng hậu nương nương sai người tới ban thưởng. Ngay sau đó người của Quý phi nương nương cũng đến, rồi loạt phi tần cũng đưa quà tới chúc mừng. Cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương và quý phi mới dám kêu là ban thưởng, tần phi còn lại chỉ có thể là quà tặng, dám vượt mặt.

      Vân Thường lại chỉ cho Tự Cẩm loạt kiến thức thông thường trong cung khiến cho Tự Cẩm, vẫn tự cho mình là ưu việt vì có kiến thức của người xuyên việt cũng bị thực tế khiến cho bất ngờ.

      đến việc tiếp kẻ đến tiễn người , rồi thu dọn phòng ngay việc tạ ơn, cảm ơn cũng khiến cho cả người Tự Cẩm mệt mỏi muốn chết.

      Khó trách trong cung này ai nấy đều muốn hướng lên cao. Nếu bị đặt ở vị trí thấp trong cung, gặp ai cũng phải cúi người chào, quỳ hành lễ đầu gối cũng chịu nổi.

      Trong Di Cùng Hiên khá rộng, so với Y Lan Hiên tốt đẹp hơn biết bao nhiêu mà kể. Điều này đồng nghĩa với việc Trần Đức An và Vân Thường phải làm thêm nhiều công việc. Mỗi ngày mất nhiều công sức để vẩy nước quét nhà, nhưng bây giờ cũng chẳng ai quan tâm chuyện đó. Từ Y Lan Hiên đến đây, Tự Cẩm cũng gặp nhiều người, đồ đạc ít ỏi chỉ có hai thùng đồ, bên trong cũng chỉ có vài thứ tốt hoàng hậu ban thưởng sau khi tiến cung.

      Bây giờ nhìn mấy thứ này, Tự Cẩm đoán là ý Hoàng hậu nương nương muốn nàng ăn mặc giống quý phi. Chỉ là ngờ còn chưa kịp ra chiêu gì nàng bị tay chân bên cạnh quý phi đẩy ngã.

      Thoạt nhìn Hoàng hậu có vẻ yếu thế đây.

      Xét thấy khuôn mặt này đương nhiên bị xếp vào trận tuyến kẻ địch với quý phi, có quyền lựa chọn quyết định gì, Tự Cẩm vô cùng lo lắng cho tiền đồ của mình.

      Biết sao được, đều là số phận sắp đặt!

      Quản Trường An tuyên chỉ xong trở về phục mệnh. Trần Đức An bận tối tăm mặt mũi, Vân Thường cũng có chút thời gian rảnh trong phòng. Mặc dù sân, phòng quét dọn sạch nhưng quần áo, đồ đạc cũng phải sắp xếp. Quần áo, đồ trang sức của Tự Cẩm phải hợp quy tắc, còn phải ghi chép hết những thứ lễ vật kia vào sổ sách.

      Tự Cẩm viết được chữ phồn thể, nhìn mấy người kia làm việc, nàng cũng chỉ có thể ngồi chỉ huy mà thôi.

      Nhìn Vân Thường làm việc quay như chong chóng, nàng bèn bưng rương đồ tới sắp xếp. Mở ra mới thấy quần áo trang sức của mình ít ỏi đến tội nghiệp. Bình thường phần lệ của Tiểu Y vốn ít, đồ trang sức đều rất giản dị, màu sắc đạm bạc. Giờ lên Thái nữ rồi nhưng Nội Đình Phủ còn chưa phát đồ mới. Quý giá nhất trong rương vẫn là mấy trâm vòng do Hoàng hậu ban thưởng.

      Nhưng thứ đó cũng chỉ có phẩm cấp Tiểu Nghi mới được quyền đeo. Giờ cũng chỉ có thể nằm im trong rương, nhìn đẹp mà thể dùng.

      Tiêu Kỳ nghe Quản Trường An đứng báo lại cũng chỉ lạnh lùng gật gật rồi lại tiếp tục xem tấu chương. Quản Trường An nhìn thái độ này của Hoàng thượng cũng dám khẳng định Hoàng thượng coi trọng Tô Thái nữ hay ?

      Nếu coi trọng mà cấp Di Cùng Hiên cho Tô Thái nữ ư? phải Quản công công thông minh, chỗ này ngay cả Quý phi nương nương còn muốn đến ở đấy. Nếu coi trọng nhìn biểu quan tâm thế này, ta cũng chịu đoán được.

      Tiêu Kỳ bặt bút xuống khiến vài vết mực lem ra tay, ngẩng đầu lên : "Mang nước đến đây."

      Quản Trường An vội vàng bưng chậu nước ấm hầu hạ Hoàng thượng rửa tay. Xong xuôi mới , "Hoàng thượng, người của kính phòng chờ bên ngoài lâu rồi ạ."

      Hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của ai đây?

      Tô Thái nữ vừa chuyển cung lại thăng cấp, về lý thuyết Hoàng thượng phải xem chút.

      "Bãi giá Trường Nhạc Cung."

      Quản Trường An trong lòng cười hai bận, được, Quý phi nương nương vẫn thịnh sủng như trước.



      Chương 16: Chuyện này rất có ý nghĩa


      Kỹ năng cung đấu còn chưa được rèn luyện, người từng bị hi sinh lần Tự Cẩm nghe tối qua hoàng đế lật thẻ bài quý phi cũng có cảm giác gì nhiều. Nàng chỉ cầu nguyện quý phi đừng nhớ tới nàng. Trước mắt nàng còn chưa có sức chiến đấu nào, chịu nổi phẩy tay của quý phi.

      Huống chi, cơ thể này mới mười ba tuổi, nhiệm vụ tối quan trọng bây giờ là tẩm bổ lớn lên. Thời cổ đại này đúng là vô nhân tính, mười ba tuổi bắt lấy chồng cũng đủ ác rồi, lỡ mà mang thai có thể gặp kết cục thi hai mệnh.

      Cho nên, bây giờ Tự Cẩm hề có ý định muốn tham gia cuộc chiến trong cung. Nàng chỉ nghĩ đứng bên xem náo nhiệt, bình an trưởng thành rồi tính sau.

      Tính cách Tự Cẩm sinh ra rất lạc quan. Biết làm gì khác đây. Xuyên qua thành vợ bé của hoàng đế, dù mỗi ngày có gặp mẹ kế cũng phải cố gắng mà sống. Vốn đủ xui xẻo rồi, cần gì phải tự làm khổ mình. Cuộc sống khó khăn như vậy phải tự bản thân, thong dong mà sống thôi.

      Trở thành Thái nữ cũng có tư cách thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hơn nữa ngày đầu tiên nàng chuyển cung, hoàng đế lại lật thẻ bài quý phi. Việc này làm cho mọi người đoán được ý định của hoàng đế là gì.

      Dù Tự Cẩm bị giáng chức là do Lý Chiêu Nghi ra tay, nhưng toàn cung này ai biết Lý Chiêu Nghi là thủ hạ của quý phi. Chẳng ai tin trong này có ý tứ của Quý phi. Ngay lúc Tự Cẩm chuyển cung thăng cấp, mọi người đều nghĩ chỉ e là Hoàng thượng vui quý phi, nếu làm như vậy.

      Nhưng trong nháy mắt hoàng đế lại lật thẻ bài của quý phi, việc này làm suy đoán của mọi người hóa ra sai hết.

      Có điều sau chuyện này, cả Quý phi lẫn Lý Chiêu Nghi đều mất hứng thú với Tự Cẩm. Từ lúc nàng đến Di Cùng Hiên tìm nàng gây phiền toái nữa.

      Đương nhiên, thứ nhất bởi vì Tự Cẩm là người thông minh. có chuyện gì tuyệt đối bước ra Di Cùng Hiên. Ra ngoài kia, ai nấy đều có vị phần cao hơn nàng, gặp ai cũng phải quỳ. Xuyên thành vợ bé là có cách nào thay đổi nhưng phải quỳ lạy người khác là điều nàng ghét nhất. Cho nên nàng trở thành phi tần lười biếng đệ nhất trong hậu cung của Vương Triều Đại Vực.

      Thứ hai, quý phi cũng đoán được tâm tư của hoàng đế, biết tình cảm của hoàng đế đối với Tự Cẩm là gì nên cũng dám ra tay. Quý phi , Lý Chiêu Nghi cũng dám hành động thiếu suy nghĩ. Cục diện cứ như thế lại làm cho cuộc sống của Tự Cẩm yên bình trôi qua.

      Chỉ chớp mắt hạ thu đến, chẳng mấy chốc gần đến tết Trung thu.

      Đếm thời gian, Tự Cẩm chưa gặp hoàng đế hơn hai tháng.

      Cũng biết hoàng đế nghĩ như thế nào, đưa nàng đến Di Cùng Hiên rồi dường như quên lãng mất nàng.

      Vậy cũng ảnh hưởng đến việc Tự Cẩm trải qua cuộc sống nhàn nhã sau cánh cửa đóng kín. Nhờ phúc khí của hoàng đế, dù nàng còn chưa thị tẩm (đương nhiên giờ nàng cũng cầu chuyện này) nhưng ngự thiện phòng cũng dám đối xử với nàng như trước. Thức ăn tuy phải tinh xảo nhưng cũng coi như tạm được. Nếu biết đưa thêm ít bạc còn có thể cầu vài món ăn cho đỡ thèm.

      Giờ đây, nàng còn thèm ăn hơn là nghĩ tới hoàng đế.

      "Tết Trung thu tần phi nào cũng phải đến Phượng Hoàn Cung. Lần này tiểu chủ phải đặc biệt cẩn thận đấy." Vân Thường biết làm gì với vị chủ tử có chí vươn lên này, chỉ dặn dặn lại. Tết Trung thu cũng là cơ hội. Dù khả năng lớn là bị xếp ngồi ở góc tối hẻo lánh, nhưng dù sao cũng có thể gặp hoàng đế lần.

      chừng Hoàng thượng nhìn thấy tiểu chủ bọn họ nhớ tới chuyện trước đây.

      Tự Cẩm có nhiều hứng thú. Đầu óc nàng nghĩ tới chuyện khác. Hôm nay Trần Đức An ngự thiện phòng gọi thức ăn, thấy đại thái giám Mao Đông Lâm bên cạnh quý phi lén lút nấu thuốc.

      Chuyện này rất có ý nghĩa.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :