1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 78
      (Phần 3)



      Editor: Hương Cỏ


      Tô quý phi giơ tay vén màn kiệu dày ấm áp lên, nhìn người quỳ gối hành lễ, đôi mắt đầy lạnh lùng sắc bén. Chỉ thấy vị Hi Tần kia mặc bộ váy áo lụa màu xanh nước hồ thêu hoa tường vi, áo khoác lông bên ngoài màu xanh nhạt rất phù hợp với màu váy. Tóc đen mượt chải song búi càng nổi bật chiếc mũ lông màu trắng khuôn mặt nhắn trắng muốt, nước da mịn màng mơn mởn đến nỗi có thể nhéo ra nước.

      biết có phải hay do mấy tháng chưa gặp Hi Tần, mà giờ này nhìn thấy, thân thể hình như nẩy nở hơn, vẻ mặt còn nhìn ra những nét giống nàng nữa. Trái tim Quý phi bỗng rung lên nhịp.

      "Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương."

      Giọng mềm mại dịu dàng xuyên qua gió lạnh vào tai Quý phi, trong veo như nước chảy, lảnh lót như chim hoàng oanh, tâm trạng Quý phi càng thêm thoải mái. Nàng ta có chủ tâm giết chết nhuệ khí của Hi Tần nên cũng kêu nàng đứng lên, chỉ : "Hi Tần có lễ, mấy tháng thấy, tinh thần cũng khá tốt nhỉ."

      Tự Cẩm nghe Quý phi chuyện linh tinh, ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, khóe miệng mỉm cười, giả vờ là người ngây ngô hiểu gì, tựa như vô ý sờ sờ gò má, mang theo vài phần vui vẻ : " vậy sao? Đa tạ Quý phi nương nương tán thưởng, vừa vào đông thần thiếp bỗng ăn nhiều lên. Có lẽ tham ăn nên mập ra, do đó tinh thần cũng tốt hơn."

      Quý phi chợt có cảm giác như ra quyền đánh vào bông, Hi Tần này là ngốc hay là giả ngây ngốc đây?

      "Bản cung nghe lệnh huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biết có nguy hiểm gì ?"

      "Thần thiếp nữa, từ sau khi tiến cung vẫn chưa gặp lại người nhà, ca ca thần thiếp bị thương sao?"

      Nghe giọng và nét mặt Hi Tần lập tức lộ ra vẻ lo lắng, gương mặt hồng hào trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi mắt trong veo như nước kinh hoảng, giống như hoàn toàn biết gì vậy. Lông mày Quý phi nhíu lại chặt, "Hi Tần biết chuyện này ư?" Làm sao có thể, trong cung bàn tán sôi nổi, nàng ta cũng tin Hi Tần biết gì.

      Tự Cẩm ngơ ngác lắc lắc đầu, tựa như lầm bầm lầu bầu : "Thần thiếp biết, ai với thần thiếp. Bình thường thiếp cũng ít ra khỏi Di Cùng hiên..." đến đây nàng vụt ngẩng đầu lên nhìn Tô quý phi, "Quý phi nương nương, ca ca tần thiếp khỏe chưa?"

      Quý phi cẩn thận quan sát nét mặt Tự Cẩm, nhìn giống như dối, đôi mày liễu chau lại được lời nào. Rốt cục là thế nào? Vậy mà Hi Tần lại biết gì về chuyện này. Hẳn là Hoàng thượng cố ý giấu mọi người trong Di Cùng hiên, cố ý cho Hi Tần biết.

      Nghĩ tới đây, Quý phi cũng đoán được tâm tư Hoàng đế đến cùng là ý gì, vô ý sờ bụng, mặt nhu hòa hơn còn sắc lạnh như vừa nãy, dịu dàng : " ra cũng biết ư, vậy bản cung nhiều chuyện rồi. Mà thôi, nếu vậy để ta cho nghe. Hoàng thượng muốn xây dựng Kiêu Long Vệ, do dó chọn lựa người tài từ những con em thế gia trong triều. Phụ thân làm quan giỏi, lại phụ trách việc chuyển khẩu cho nên thanh niên tài tuấn như lệnh huynh cũng có tên trong danh sách tham gia." đến đây nàng ta nhìn Tự Cẩm, thấy mặt mang nàng vẫn ngơ ngác mờ mịt, giống như hiểu nàng ta gì. Trong lòng suy nghĩ, rốt cục là xuất xứ từ chỗ thấp kém, mình nãy giờ cũng chả hiểu gì, do đó càng thêm coi thường, "Nhưng cũng biết đao kiếm vô tình, trong lúc tỉ thí tránh khỏi bị thương. Lệnh huynh bị thương mấy chỗ nhưng tính mạng đáng ngại, cứ yên tâm."

      xong Quý phi quan sát nét mặt Tự Cẩm, chỉ thấy thân hình nàng lảo đảo như sắp ngã, vẻ mặt trắng bệch như những bông tuyết bay lả tả khắp nơi, son phấn cũng che được lo lắng sợ hãi của nàng. Nhìn ra quả là giống như kẻ khờ. Ngốc như thế, hèn gì chả trách Hoàng hậu lại dám đưa đến cho Hoàng thượng, cho dù có leo lên địa vị cao cũng chẳng qua là quân cờ trong tay mà thôi.

      Công nhận ánh mắt Hoàng hậu cũng rất tinh tường. Quý phi nhìn Tự Cẩm, trong lòng cũng chẳng lấy gì thông cảm thương xót nàng. Dám theo hoàng hậu đối nghịch với nàng ta có kết quả này tính là gì chứ, sau này mới thảm hơn kìa. ta phải cảm tạ vì tuổi còn còn chưa thị tẩm, nếu chỉ cần Hoàng thượng sủng ái ta như thế, nàng nhất định để ta sống sót đời.

      "Tần thiếp muốn gặp Hoàng thượng..." Tự Cẩm đứng lên lảo đảo chạy về phía Sùng Minh Điện, áo khoác màu xanh nước hồ tung bay theo bước chân nàng, mỗi lúc mỗi nhanh hơn, tựa như cánh bướm bay, như điểm nhấn nổi bật giữa ngày đông hiu quạnh.

      Vân Thường và Trần Đức An vội vàng đuổi theo chủ tử. Quý phi ngồi kiệu ấm, từ xa nhìn thấy Hi Tần vì chạy quá nhanh mà ngã lên ngã xuống. Tuyết trắng mịn như tơ từ bay lả tả xuống, nàng đưa bàn tay trắng muốt ra hứng, nhìn bông tuyết rơi trong lòng bàn tay tan biến trong giây lát, chỉ lưu lại cảm giác lạnh lẽo trong tay.

      Nguyên nàng vẫn cho rằng Hi Tần có thể leo lên được vị trí này nhanh như thế đương nhiên phải là người có tâm kế, mưu tính sâu xa. Hóa ra ta chẳng biết chút tin tức gì, là do Hoàng thượng cố ý cách ly ta và người trong hậu cung. Nghĩ tới đây bèn cười nhạo tiếng, cứ tưởng rằng Hoàng thượng đối với Hi Tần có gì khác hơn người ta, giờ chẳng qua là đối xử tốt để cha con Tô Hưng Vũ bán mạng cho mà thôi.

      Hi Tần này cũng là kẻ đáng thương, nhìn nét mặt thất kinh vừa nãy, gặp chuyện chỉ biết cầu Hoàng thượng, nghĩ coi Hoàng thượng thành kẻ cứu tinh cho ta chắc.

      Trong hậu cung này, chỗ nào cho phép người lòng được sống đây?

      Người si mộng mà thôi.

      " Phượng Hoàn cung, mấy tháng nay bản cung thấy Hoàng hậu nương nương, cũng là nhớ người." Quý phi thu hồi ánh mắt, người ngu ngốc như Hi Tần có gì đáng lo lắng, nàng phải tới chúc mừng hoàng hậu thu được quân cờ ngu xuẩn như vậy mới được.

      "Dạ." Hoa đáp rồi chỉ huy mọi người tới Phượng Hoàn cung, khó trách ngày hôm nay Quý phi nương nương muốn ra ngắm cảnh, hóa ra là ở chỗ này chờ Hi Tần.

      Editor: Hương Cỏ


      Tô quý phi giơ tay vén màn kiệu dày ấm áp lên, nhìn người quỳ gối hành lễ, đôi mắt đầy lạnh lùng sắc bén. Chỉ thấy vị Hi Tần kia mặc bộ váy áo lụa màu xanh nước hồ thêu hoa tường vi, áo khoác lông bên ngoài màu xanh nhạt rất phù hợp với màu váy. Tóc đen mượt chải song búi càng nổi bật chiếc mũ lông màu trắng khuôn mặt nhắn trắng muốt, nước da mịn màng mơn mởn đến nỗi có thể nhéo ra nước.

      biết có phải hay do mấy tháng chưa gặp Hi Tần, mà giờ này nhìn thấy, thân thể hình như nẩy nở hơn, vẻ mặt còn nhìn ra những nét giống nàng nữa. Trái tim Quý phi bỗng rung lên nhịp.

      "Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương."

      Giọng mềm mại dịu dàng xuyên qua gió lạnh vào tai Quý phi, trong veo như nước chảy, lảnh lót như chim hoàng oanh, tâm trạng Quý phi càng thêm thoải mái. Nàng ta có chủ tâm giết chết nhuệ khí của Hi Tần nên cũng kêu nàng đứng lên, chỉ : "Hi Tần có lễ, mấy tháng thấy, tinh thần cũng khá tốt nhỉ."

      Tự Cẩm nghe Quý phi chuyện linh tinh, ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, khóe miệng mỉm cười, giả vờ là người ngây ngô hiểu gì, tựa như vô ý sờ sờ gò má, mang theo vài phần vui vẻ : " vậy sao? Đa tạ Quý phi nương nương tán thưởng, vừa vào đông thần thiếp bỗng ăn nhiều lên. Có lẽ tham ăn nên mập ra, do đó tinh thần cũng tốt hơn."

      Quý phi chợt có cảm giác như ra quyền đánh vào bông, Hi Tần này là ngốc hay là giả ngây ngốc đây?

      "Bản cung nghe lệnh huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biết có nguy hiểm gì ?"

      "Thần thiếp nữa, từ sau khi tiến cung vẫn chưa gặp lại người nhà, ca ca thần thiếp bị thương sao?"

      Nghe giọng và nét mặt Hi Tần lập tức lộ ra vẻ lo lắng, gương mặt hồng hào trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi mắt trong veo như nước kinh hoảng, giống như hoàn toàn biết gì vậy. Lông mày Quý phi nhíu lại chặt, "Hi Tần biết chuyện này ư?" Làm sao có thể, trong cung bàn tán sôi nổi, nàng ta cũng tin Hi Tần biết gì.

      Tự Cẩm ngơ ngác lắc lắc đầu, tựa như lầm bầm lầu bầu : "Thần thiếp biết, ai với thần thiếp. Bình thường thiếp cũng ít ra khỏi Di Cùng hiên..." đến đây nàng vụt ngẩng đầu lên nhìn Tô quý phi, "Quý phi nương nương, ca ca tần thiếp khỏe chưa?"

      Quý phi cẩn thận quan sát nét mặt Tự Cẩm, nhìn giống như dối, đôi mày liễu chau lại được lời nào. Rốt cục là thế nào? Vậy mà Hi Tần lại biết gì về chuyện này. Hẳn là Hoàng thượng cố ý giấu mọi người trong Di Cùng hiên, cố ý cho Hi Tần biết.

      Nghĩ tới đây, Quý phi cũng đoán được tâm tư Hoàng đế đến cùng là ý gì, vô ý sờ bụng, mặt nhu hòa hơn còn sắc lạnh như vừa nãy, dịu dàng : " ra cũng biết ư, vậy bản cung nhiều chuyện rồi. Mà thôi, nếu vậy để ta cho nghe. Hoàng thượng muốn xây dựng Kiêu Long Vệ, do dó chọn lựa người tài từ những con em thế gia trong triều. Phụ thân làm quan giỏi, lại phụ trách việc chuyển khẩu cho nên thanh niên tài tuấn như lệnh huynh cũng có tên trong danh sách tham gia." đến đây nàng ta nhìn Tự Cẩm, thấy mặt mang nàng vẫn ngơ ngác mờ mịt, giống như hiểu nàng ta gì. Trong lòng suy nghĩ, rốt cục là xuất xứ từ chỗ thấp kém, mình nãy giờ cũng chả hiểu gì, do đó càng thêm coi thường, "Nhưng cũng biết đao kiếm vô tình, trong lúc tỉ thí tránh khỏi bị thương. Lệnh huynh bị thương mấy chỗ nhưng tính mạng đáng ngại, cứ yên tâm."

      xong Quý phi quan sát nét mặt Tự Cẩm, chỉ thấy thân hình nàng lảo đảo như sắp ngã, vẻ mặt trắng bệch như những bông tuyết bay lả tả khắp nơi, son phấn cũng che được lo lắng sợ hãi của nàng. Nhìn ra quả là giống như kẻ khờ. Ngốc như thế, hèn gì chả trách Hoàng hậu lại dám đưa đến cho Hoàng thượng, cho dù có leo lên địa vị cao cũng chẳng qua là quân cờ trong tay mà thôi.

      Công nhận ánh mắt Hoàng hậu cũng rất tinh tường. Quý phi nhìn Tự Cẩm, trong lòng cũng chẳng lấy gì thông cảm thương xót nàng. Dám theo hoàng hậu đối nghịch với nàng ta có kết quả này tính là gì chứ, sau này mới thảm hơn kìa. ta phải cảm tạ vì tuổi còn còn chưa thị tẩm, nếu chỉ cần Hoàng thượng sủng ái ta như thế, nàng nhất định để ta sống sót đời.

      "Tần thiếp muốn gặp Hoàng thượng..." Tự Cẩm đứng lên lảo đảo chạy về phía Sùng Minh Điện, áo khoác màu xanh nước hồ tung bay theo bước chân nàng, mỗi lúc mỗi nhanh hơn, tựa như cánh bướm bay, như điểm nhấn nổi bật giữa ngày đông hiu quạnh.

      Vân Thường và Trần Đức An vội vàng đuổi theo chủ tử. Quý phi ngồi kiệu ấm, từ xa nhìn thấy Hi Tần vì chạy quá nhanh mà ngã lên ngã xuống. Tuyết trắng mịn như tơ từ bay lả tả xuống, nàng đưa bàn tay trắng muốt ra hứng, nhìn bông tuyết rơi trong lòng bàn tay tan biến trong giây lát, chỉ lưu lại cảm giác lạnh lẽo trong tay.

      Nguyên nàng vẫn cho rằng Hi Tần có thể leo lên được vị trí này nhanh như thế đương nhiên phải là người có tâm kế, mưu tính sâu xa. Hóa ra ta chẳng biết chút tin tức gì, là do Hoàng thượng cố ý cách ly ta và người trong hậu cung. Nghĩ tới đây bèn cười nhạo tiếng, cứ tưởng rằng Hoàng thượng đối với Hi Tần có gì khác hơn người ta, giờ chẳng qua là đối xử tốt để cha con Tô Hưng Vũ bán mạng cho mà thôi.

      Hi Tần này cũng là kẻ đáng thương, nhìn nét mặt thất kinh vừa nãy, gặp chuyện chỉ biết cầu Hoàng thượng, nghĩ coi Hoàng thượng thành kẻ cứu tinh cho ta chắc.

      Trong hậu cung này, chỗ nào cho phép người lòng được sống đây?

      Người si mộng mà thôi.

      " Phượng Hoàn cung, mấy tháng nay bản cung thấy Hoàng hậu nương nương, cũng là nhớ người." Quý phi thu hồi ánh mắt, người ngu ngốc như Hi Tần có gì đáng lo lắng, nàng phải tới chúc mừng hoàng hậu thu được quân cờ ngu xuẩn như vậy mới được.

      "Dạ." Hoa đáp rồi chỉ huy mọi người tới Phượng Hoàn cung, khó trách ngày hôm nay Quý phi nương nương muốn ra ngắm cảnh, hóa ra là ở chỗ này chờ Hi Tần.
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 78
      (Phần 4)


      Editor : Hương Cỏ

      Tự Cẩm đường chạy tới Sùng Minh Điện, bởi vì vấp ngã nên nhìn khá chật vật. Quản Trường An nhìn thấy, miệng há ra lúc mới ngậm lại được. Hoàng thượng còn chưa hạ triều, ta vội vàng dẫn Hi Tần vào thiên điện, lại sai người mang nước nóng đến lau rửa. Vân Thường sai Diện Mi về Di Cùng hiên lấy váy áo để thay, còn mình vào thiên điện giúp chủ tử rửa sạch mặt mày.

      Tiêu Kỳ vừa hạ triều, Quản Trường An vội vàng nghênh đón. đám triều thần ra ngoài cũng nhìn thấy vị Hoàng đế luôn nghiêm trang uy nghi vội vã tới phía thiên điện.

      Phụ thân của Sở hoàng hậu là Vệ Quốc công dừng chân nhíu mày, đứng cách ông ta xa lắm là phụ thân Quý phi, Tào Quốc công cũng nhíu mày lại. Cả hai cùng lúc quay đầu, ánh mắt chạm nhau. Hai lão hồ ly đều tươi cười tỏ ra thong dong như mây trôi nước chảy, tỏ vẻ chả có chuyện gì, thoải mái như thường ra cửa cung. Nhưng người bên cạnh họ lại lặng lẽ ở lại thăm dò, dù sao Hoàng thượng biểu hành động thế này cũng khá hiếm hoi.

      Tiêu Kỳ nhanh vào thiên điện, vừa vào cửa nghe mùi máu tanh phảng phất, nét mặt vốn trầm càng thêm sạm đen lại, cực kỳ dọa người.

      Khi nãy, vì muốn để Quý phi nghi ngờ, Tự Cẩm cố ý vấp ngã. Ai biết lại tự mình gây nghiệt, ngã đúng vào chỗ có mấy mẩu đá vụn cho nên đầu gối, bàn tay đều trầy xước. Vết thương đầu gối còn khá nhưng là bàn tay bị thương khá nặng, rách mảng da lớn, chảy khá nhiều máu.

      Tự Cẩm cắn răng để Vân Thường gắp mấy vụn đá tay, vừa ngước mắt lên nhìn thấy Tiêu Kỳ như thần mặt đen sải bước vào lập tức cả kinh. Cả người run lên, Vân Thường nắm chặt tay liền đâm vào vết thương của Tự Cẩm.

      Cơn đau ập đến kinh hồn khiến mắt Tự Cẩm đỏ bừng lên nhưng nàng cố cắn môi dám kêu tiếng nào. Nếu nàng dám kêu đau, chỉ khắc sau Vân Thường bị lôi ra ngoài đánh roi. Nàng ta trung thành hết sức hầu hạ mình, dù sao mình cũng phải cứu.

      Thấy vậy, Vân Thường cũng bị dọa sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất đánh "cạch", đầu dám ngẩng lên, càng dám cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng Hoàng thượng nhớ tới tận tâm trung thành của nàng ta với chủ tử, chỉ phạt roi chứ lấy mạng là tốt rồi.
      Vân Thường dám cầu xin tha thứ, Tự Cẩm biết tính tình Tiêu Kỳ hễ chịu, cũng dám công khai cầu tình cho Vân Thường, chỉ vội vàng đứng dậy, cố gắng tỏ ra mình đau đớn gì, khom người xuống hành lễ, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."

      Còn chưa kịp quỳ Tiêu Kỳ giữ nàng lại, ánh mắt nhìn vào hai tay nàng giấu trong tay áo. biết nàng sợ cái gì, giờ cũng biết sợ rồi đây, hung hăng lườm nàng cái.

      Tự Cẩm cười đầy nịnh nọt, giơ hai ngón tay hoàn hảo tổn thương gì kéo kéo tay áo , bỏ cả thể diện làm nũng, "Sao Hoàng thượng hạ triều sớm như vậy, thần thiếp cũng vừa tới, thấy chúng ta có thần giao cách cảm."

      Thần giao cách cảm có thể dùng trong trường hợp này sao? Tiêu Kỳ bị nàng làm tức chết được, cúi đầu nhìn bàn tay giấu của nàng, "Cho trẫm xem chút." rồi bèn nàng ngồi xuống, khóe mắt cũng nhìn sang Vân Thường run như cầy sấy, chỉ khẽ : "Quản Trường An, người giao cho ngươi, dạy lại quy củ."

      "Nô tài tuân chỉ." Quản Trường An vội vàng đáp, cúi đầu nhìn Vân Thường, "Vân Thường nương, theo ta ra ngoài chuyến."

      Lúc ấy Tự Cẩm cũng dám xin xỏ gì cho Vân Thường, trực tiếp bị lôi ra đánh roi ít nhất mạng vẫn giữ được. Để Quản Trường An dạy lại quy củ, cùng lắm là đánh mấy roi vào tay, quỳ vài canh giờ, trở về nghỉ ngơi hai ba ngày là được. Chuyện này cũng thể trách Vân Thường được, là nàng bị Tiêu Kỳ dọa giật mình nên mới làm cho Vân Thường chọc vào vết thương. Trong cung có quy củ, chủ tử sai, làm nô tài chiếu cố tốt cũng là thất trách. Về đểm này, Tự Cẩm cảm thấy cung quy quá nghiêm khắc. Nhưng các triều đại đều là như vậy, thời đại này coi tính mạng nô tài như rơm rác, nàng cũng chỉ có thể hết sức thích ứng che chở người bên cạnh mình. Hơn nữa trong phòng có mùi máu tanh, Tiêu Kỳ cũng là tức giận Vân Thường có bảo vệ tốt, để nàng bị thương.

      May mắn Tiêu Kỳ còn biết giữ thể diện cho mình, chỉ bắt Vân Thường học quy củ mà thôi.

      Tiêu Kỳ nhìn bàn tay bị trầy trụa của Tự Cẩm nhíu mày hỏi: "Sao lại bị thương vậy, nô tài của nàng che chở được cho chủ tử mà nàng còn bảo vệ bọn họ sao?"

      Tự Cẩm vội vàng : "Đây là do thần thiếp vội vã gặp người mà, hơi nhanh, nhất thời chú ý mới té ngã thôi."

      "Nếu nàng vậy hóa ra là trẫm sai à?" Cũng biết nài ép lôi kéo cấp mình kiếm cớ nữa chứ.

      "Thần thiếp dám, thiếp mà." Tự Cẩm liền kể lại chuyện mình gặp Quý phi, nhất là rất dương dương đắc ý miêu tả tỉ mỉ chuyện mình trêu chọc quý phi, "Quý phi nương nương muốn khoe khoang trước mặt thần thiếp, muốn nhắc cho thần thiếp biết nếu nàng muốn trừng trị nhà thần thiếp dễ như trở bàn tay. Hơn nữa trong cung lời đồn ầm ĩ, tất cả mọi người đều muốn thấy thần thiếp và Quý phi bất hòa. Thiếp đâu phải là con khỉ sân khấu, họ muốn xem thiếp phải diễn cho họ xem chắc. Thần thiếp dám tranh chấp trước mặt Quý phi nương nương, trong lòng cứ dứt khoát giả bộ cái gì cũng biết. Như thế, thứ nhất mọi người cũng phải suy đoán xem Hoàng thượng xử trí như thế nào, thứ hai Quý phi nương nương thấy thần thiếp ngu dốt, ít nhất thần thiếp cũng có thể bình an sống qua ngày, Hoàng thượng có đúng hay ?"

      Tiêu Kỳ vừa nghe Tự Cẩm kể lại, vừa ngồi bên cạnh bôi thuốc cho nàng. Thấy nàng đau đến nhíu mày lại nhưng mà lúc kể chuyện vẫn còn đắc ý, mặt mày hớn hở, khóe miệng cười tươi rói. Lại còn nghe nàng lấy mình so với con khỉ làm ví dụ, khiến cho người khác tức mà thể làm gì.

      "Hóa ra nàng chối còn mảnh, giả vờ cái gì cũng biết, ngược lại còn đẩy trẫm vào hố nữa." Tiêu Kỳ hừ lạnh tiếng, sao biết điểm mọn này của nàng chứ.

      Tự Cẩm biết Tiêu Kỳ thông minh như thế tất nhiên nhìn ý đồ của nàng cho nên hề cảm thấy ngạc nhiên, vẫn tiếp tục năng hùng hồn đầy lý lẽ : "Thần thiếp thế đơn lực bạc, làm sao là đối thủ của Quý phi nương nương, còn phải dựa vào Hoàng thượng che chở nhiều hơn mới được. Thần thiếp toàn bộ dựa vào người, Hoàng thượng cũng thể bỏ mặc thần thiếp."

      Ỷ lại kiểu lưu manh như thế làm Tiêu Kỳ mở rộng tầm mắt, "Nàng đúng là biết xấu hổ."

      "Sao phải thẹn thùng ạ." Tự Cẩm giảo hoạt cười tiếng, "Hoàng thượng là trời của thần thiếp mà."
      Tiêu Kỳ khựng lại, lập tức dài thở dài hơi, "Sao lại gặp kẻ dính người lưu manh như thuốc cao bôi da chó như nàng chứ."

      "Ôi, Hoàng thượng lại còn biết cả thuốc cao bôi da chó nữa cơ?"

      Tiêu Kỳ: ...

      Tiêu Kỳ dứt khoát để ý vị tiểu vô lại Tự Cẩm này nữa, tự mình cúi đầu bôi thuốc, băng lại vết thương cho nàng, nghe nàng kêu ”Á ui”, trong lòng nghĩ, "Cho đáng đời!" Nàng tinh nghịch, lá gan cũng rất lớn, lại còn dám trêu chọc Quý phi! Giờ nhất thời Quý phi bị nàng lừa gạt, chờ sau này phục hồi tinh thần lại còn hận nàng đến chết, lúc đó đến lượt nàng chịu tội!

      Tự Cẩm dùng bàn tay khác bị thương chống cằm, cúi đầu ngưng mắt nhìn Tiêu Kỳ chăm chú bôi thuốc cho nàng. Người ngồi cạnh nét mặt sắc bén như đao khắc, môi mím chặt như nhiễm chút lạnh lẽo làm người ta kính sợ. Cổ nhân có câu, đẹp như Phan An, mỹ như Tống Ngọc, mặt hoa da phấn. từng đọc thơ cổ, Tự Cẩm cũng tưởng tượng mấy người đàn ông được sử sách lưu danh kia hẳn phải đẹp cỡ nào. Nhưng kể từ gặp Tiêu Kỳ, nàng còn quan tâm đến những điều đó nữa. Nàng chỉ cảm giác phu quân của mình có vẻ đẹp quá xuất chúng.

      giống nam nhân Ngụy Tấn thích thoa phấn, cũng như Phan An Tống Ngọc trong lưu truyền, nét đẹp có thể so với mỹ nhân. Nét đẹp của Tiêu Kỳ vừa có tinh tế của nữ nhân lại vừa có khí của nam nhân. Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau lại kết hợp cùng chỗ, thêm thân uy nghi quý khí hoàng gia lại càng tăng thêm hấp dẫn mê người. Lúc ấy, nhìn gương mặt cúi xuống, Tự Cẩm cảm thấy tim đập thình thịch như đánh trống. thể để người nam nhân này thấy nàng si mê ngắm như thế, nếu nàng sợ mình giấu được.

      Niềm thích của trong cơ thể tiểu loli, vẻ đẹp đầy nam tính của Tiêu Kỳ là món khoái khẩu của nàng.

      Tự Cẩm tự cầu nguyện cho mình!

      "Nhìn gì chứ?"

      "Hoàng thượng."

      "Nhìn ta làm gì?"

      "Đẹp ạ."

      Tiêu Kỳ: ...

      Tự Cẩm: ...

      (Còn tiếp ...)
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 78
      (Phần cuối)



      Editor : Hương Cỏ


      Khóe miệng mỉm cười, Tiêu Kỳ thèm để ý Tự Cẩm nữa, ổn định tâm trạng lại bắt đầu xem tấu chương. Tự Cẩm cũng dám quấy rầy , tự mình ngồi giường lớn. Tay bị thương cũng thể thêu thùa gì được, ngồi quá nhàm chán, suy nghĩ lúc bèn tiện tay cầm lấy cuốn tạp ký Tiêu Kỳ xem qua giết thời gian.

      Bên ngoài Quản Trường An răn dạy Vân Thường và Trần Đức An hồi, Vân Thường bị đánh tay, Trần Đức An bị ăn roi, đánh xong lại dạy dỗ tiếp mới tạm coi như xong.

      Vân Thường và Trần Đức An còn phải cảm ơn Quản Trường An dạy dỗ, nghiêm túc hành lễ tạ ơn ta.

      Quản Trường An vừa cười vừa : "Các ngươi đừng trách ta độc ác. Hoàng thượng sai ta dạy các ngươi cũng để các ngươi làm việc tốt hơn, ta cũng dám giấu giếm gì. Ngày hôm nay các ngươi dám để Hi tần bị thương ngay trước mặt mình, sau này người hầu tận tâm để chủ tử có sơ xuất gì lúc đó dùng tính mạng mình cũng đền nổi, còn làm liên lụy cả người nhà. Các ngươi có phúc khí, gặp gỡ vị chủ tử tốt như Hi Tần, phạm sai lầm còn che chở cho các ngươi trước mặt hoàng thượng. Sau này mà sơ xuất thế này phải phạt roi đơn giản như bây giờ đâu đấy."

      "Cẩn tuân lời dạy bảo của đại tổng quản, nô tỳ nhớ kỹ." Vân Thường cắn môi . Hôm nay nếu phải vì Quý phi, nàng ta cũng bị ăn mấy roi này, món nợ này nàng ta nhớ kỹ. Tưởng nàng ta biết sao, Quý phi bình thường đều ở Trường Nhạc Cung bước ra, nhà chủ tử có chuyện đến quấy rối, coi người khác đều là kẻ ngốc sao?

      Trần Đức An gì, nét mặt bình tĩnh nhưng mắt lườm về phía Trường Nhạc cung cái, sau đó lại yên lặng tiếng động quay lại.

      Quản Trường An phất phất tay để hai người tiếp tục làm việc, chính mình lặng lẽ vào phòng.

      Trong phòng im ắng, Hi Tần chủ tử ngồi giường lớn xem sách giải buồn. Hoàng thượng cau mày duyệt tấu chương. ràng là im ắng vô cùng nhưng làm người ta nặng nề kinh sợ, ngược lại khiến người ta thấy thanh thản nhàng lạ.

      Quản Trường An nhìn sang Hi Tần thấy vị chủ tử này biết xem được điều gì thú vị, tay che miệng cười ra tiếng, khóe mắt đầy vui vẻ dịu dàng, khiến cho ta, người còn là đàn ông cũng phải cảm thấy ấm áp.

      Tiêu Kỳ đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Quản Trường An đứng bên cạnh : "Tuyên vệ quốc công và Tạ Hoàn tiến cung."

      "Vâng." Quản Trường An cũng dám nghĩ ngợi lung tung nữa, vội vàng lùi ra ngoài truyền chỉ.

      Tự Cẩm nghe tiếng động bèn nhìn sang Tiêu Kỳ, nghe Tiêu Kỳ hừ tiếng, "Thấy trẫm tha thứ hết lần này đến lần khác, Tạ Hoàn dám lấy lý do bao biện cho án tham ô tiền cứu trợ. Trẫm còn biết ông ta giỏi đến thế đấy."

      Tự Cẩm trong lòng giật mình, hôm nay nàng và Quý phi diễn hồi kịch như thế, Tiêu Kỳ bèn lôi chuyện nhà Quý phi tham ô tiền cứu trợ thiên tai chuyện.

      Là trùng hợp hay là...

      Editor : Hương Cỏ


      Khóe miệng mỉm cười, Tiêu Kỳ thèm để ý Tự Cẩm nữa, ổn định tâm trạng lại bắt đầu xem tấu chương. Tự Cẩm cũng dám quấy rầy , tự mình ngồi giường lớn. Tay bị thương cũng thể thêu thùa gì được, ngồi quá nhàm chán, suy nghĩ lúc bèn tiện tay cầm lấy cuốn tạp ký Tiêu Kỳ xem qua giết thời gian.

      Bên ngoài Quản Trường An răn dạy Vân Thường và Trần Đức An hồi, Vân Thường bị đánh tay, Trần Đức An bị ăn roi, đánh xong lại dạy dỗ tiếp mới tạm coi như xong.

      Vân Thường và Trần Đức An còn phải cảm ơn Quản Trường An dạy dỗ, nghiêm túc hành lễ tạ ơn ta.

      Quản Trường An vừa cười vừa : "Các ngươi đừng trách ta độc ác. Hoàng thượng sai ta dạy các ngươi cũng để các ngươi làm việc tốt hơn, ta cũng dám giấu giếm gì. Ngày hôm nay các ngươi dám để Hi tần bị thương ngay trước mặt mình, sau này người hầu tận tâm để chủ tử có sơ xuất gì lúc đó dùng tính mạng mình cũng đền nổi, còn làm liên lụy cả người nhà. Các ngươi có phúc khí, gặp gỡ vị chủ tử tốt như Hi Tần, phạm sai lầm còn che chở cho các ngươi trước mặt hoàng thượng. Sau này mà sơ xuất thế này phải phạt roi đơn giản như bây giờ đâu đấy."

      "Cẩn tuân lời dạy bảo của đại tổng quản, nô tỳ nhớ kỹ." Vân Thường cắn môi . Hôm nay nếu phải vì Quý phi, nàng ta cũng bị ăn mấy roi này, món nợ này nàng ta nhớ kỹ. Tưởng nàng ta biết sao, Quý phi bình thường đều ở Trường Nhạc Cung bước ra, nhà chủ tử có chuyện đến quấy rối, coi người khác đều là kẻ ngốc sao?

      Trần Đức An gì, nét mặt bình tĩnh nhưng mắt lườm về phía Trường Nhạc cung cái, sau đó lại yên lặng tiếng động quay lại.

      Quản Trường An phất phất tay để hai người tiếp tục làm việc, chính mình lặng lẽ vào phòng.

      Trong phòng im ắng, Hi Tần chủ tử ngồi giường lớn xem sách giải buồn. Hoàng thượng cau mày duyệt tấu chương. ràng là im ắng vô cùng nhưng làm người ta nặng nề kinh sợ, ngược lại khiến người ta thấy thanh thản nhàng lạ.

      Quản Trường An nhìn sang Hi Tần thấy vị chủ tử này biết xem được điều gì thú vị, tay che miệng cười ra tiếng, khóe mắt đầy vui vẻ dịu dàng, khiến cho ta, người còn là đàn ông cũng phải cảm thấy ấm áp.

      Tiêu Kỳ đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Quản Trường An đứng bên cạnh : "Tuyên vệ quốc công và Tạ Hoàn tiến cung."

      "Vâng." Quản Trường An cũng dám nghĩ ngợi lung tung nữa, vội vàng lùi ra ngoài truyền chỉ.

      Tự Cẩm nghe tiếng động bèn nhìn sang Tiêu Kỳ, nghe Tiêu Kỳ hừ tiếng, "Thấy trẫm tha thứ hết lần này đến lần khác, Tạ Hoàn dám lấy lý do bao biện cho án tham ô tiền cứu trợ. Trẫm còn biết ông ta giỏi đến thế đấy."

      Tự Cẩm trong lòng giật mình, hôm nay nàng và Quý phi diễn hồi kịch như thế, Tiêu Kỳ bèn lôi chuyện nhà Quý phi tham ô tiền cứu trợ thiên tai chuyện.

      Là trùng hợp hay là...
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 79: Sẩy thai
      (Phần 1)



      Editor : Hương Cỏ


      Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đất trời chỉ màu trắng xóa. Trong các cung, tiểu thái giám đứng thành đoàn quét bông tuyết, là phải dọn đường để mọi người lại dễ dàng. Tiêu Kỳ sai Quản Trường An xong lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, cũng cho Tự Cẩm về.

      Tiêu Kỳ nhưng Tự Cẩm cũng muốn cáo lui. Theo nàng nhìn nhận, chỉ cần thai nhi trong bụng Quý phi còn bình an ngày nào lão hồ ly Tạ Hoàn này dễ dàng ra tay đối với Tào Quốc công phủ.

      Vạn nhất thai nhi này của Quý phi là hoàng tử, ngày sau có phúc trạch nối nghiệp ngai vàng, trống trị đất nước sao?

      Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ, trong lúc này cũng nghĩ ra được chủ ý tốt hơn. Mặc dù nàng là người mang bàn tay vàng xuyên việt mà đến, nhưng lại cũng biết tình thế của Vương Triều Đại Vực chưa từng nghe ai nhắc tới này. So với tưởng tượng của nàng còn gian khó hơn nhiều. Rất nhiều chuyện nghe rất dễ dàng, nhưng lúc bắt tay vào làm mới thấy khó càng thêm khó.

      Cũng như chuyện ca ca của nàng bị thương, chẳng qua là Tào Quốc công nhấc tay mà thôi. Nàng và hoàng đế cùng người nhà có biết là bên phía Quý phi cố ý làm có thể làm gì chứ?

      Dù có truy cứu tiếp cũng chẳng qua là ép Tào Quốc công phủ giao ra vị môn khách động thủ kia, còn đối với Tào Quốc công phủ mà chẳng có chút tổn thất gì.

      Cho nên Tạ Hoàn suy nghĩ gì, cần Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phần, ngay cả chính Tiêu Kỳ e là cũng hiểu ràng minh bạch. Suy nghĩ lung tung, Tự Cẩm đột nhiên liền nghĩ đến vạn nhất ngày đó Quý phi sinh hoàng tử, mấy nhà thế gia kia cũng phát mình thao túng được hoàng đế nữa, có khi nào... nâng đỡ ấu đế, diệt trừ Tiêu Kỳ chăng?

      Có lẽ ý nghĩ này quá mức hoang đường nên lúc Tự Cẩm phục hồi tinh thần lại còn cảm thấy tim nhảy thình thịch.
      Nhưng khi suy nghĩ đó xuất trong đầu làm sao có thể như có được đây, giống như cây châm đâm vào lòng người. Tự Cẩm cảm thấy thể nào thoải mái nổi. Trong lịch sử, cũng phải là có chuyện như vậy phát sinh...

      Vậy mà trước đây nàng còn khuyên hoàng đế lấy việc Quý phi sinh con làm lí do mở khoa thi...

      "Sao tay nàng lạnh thế, còn biết cầm lò sưởi trong tay cho ấm?"

      Tự Cẩm chìm đắm trong suy nghĩ, nghe thấy lời Tiêu Kỳ , cả người run rẩy, quay đầu lại liền nhìn thấy hai hàng lông mày nhíu lại, nhất thời cảm xúc hoảng loạn, chỉ cố gắng nặn ra nét tươi cười, "Thần thiếp nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài nên bất giác quên hết cả."

      Tiêu Kỳ nheo mắt nhìn vào mắt Tự Cẩm, đôi mắt này rất trong sáng, trong sáng quá nên nếu ngắm tuyết ngoài cửa sổ cũng dấu được.

      Nàng với .

      Tiêu Kỳ vạch trần Tự Cẩm dối, chỉ vỗ nhè tay nàng, "Nhìn nàng khí sắc tốt, chắc là mệt mỏi, về nghỉ ngơi ."

      Tự Cẩm cũng ước gì được về Di Cùng hiên, nếu chút nữa Tạ Hoàn và Vệ Quốc công tiến cung, nàng cũng muốn để bọn họ nhìn thấy mình ở Sùng Minh Điện. Nghĩ tới đây gần như đứng dậy ngay lập tức, cúi người hành lễ chào Tiêu Kỳ, "Vậy thần thiếp cáo lui trước."

      Tiêu Kỳ nhàng gật đầu, thấy Tự Cẩm hận thể chân lướt như gió bay , mặt cũng bình thản hề gợn sóng.

      Tự Cẩm trùm lên áo khoác lông cáo, từ xa thấy có bóng người từ cửa cung về hướng này, do đó càng dám trì hoàn vội vã về phía Di Cùng hiên.
      Diện Mi và Vân Thường theo sau lưng chủ tử, nhìn chủ tử bước chân vội vã, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng dám gì, chỉ cố theo kịp bước chân của chủ tử nhanh về Di Cùng hiên.

      Khoảng cách giữa Di Cùng hiên và Sùng Minh điện xa, chẳng mấy chốc có thể nhìn thấy cửa cung, đúng lúc đó cũng nhìn thấy có người vội vàng chạy tới phía mình.

      Vân Thường nheo mắt cẩn thận nhìn về phía đó, lên bước với Tự Cẩm: "Chủ tử, nô tỳ nhìn hình như là Kim Chức."

      Kim Chức là tiểu cung nhân trong viện của nàng, Tự Cẩm ngẩng đầu lên cũng nhin kỹ, xác thực là Kim Chức. Kim Chức kia cũng thấy mấy người Tự Cẩm, tốc độ dưới chân cũng liền nhanh hơn, chẳng bao lâu sau cũng chạy tới trước mặt. Nàng ta khom người hành lễ, "Nô tỳ Kim Chức thỉnh an chủ tử."

      "Đứng lên , ngươi ở trong cung hầu hạ mà vội vã chạy tới đây như vậy, có chuyện gì quan trọng hơn sao?" Tự Cẩm biết Vân Thường quản cung nhân phía dưới rất nghiêm khắc, nếu phải có việc gấp, Kim Chức tự ý rời cương vị.

      Kim Chức là tiểu nha đầu khá vui tính, mặt tròn trịa, vừa nhìn là biết hòa nhã dịu dàng, "Bẩm chủ tử, nô tỳ quả có việc gấp muốn bẩm báo, Tiền tài tử sẩy thai."

      Tự Cẩm nghe vậy sững sờ, cúi đầu nhìn Kim Chức, "Trở về rồi hãy ."

      "Vâng."

      Đoàn người vội vàng về Di Cùng hiên, Tự Cẩm cũng thay quần áo mà trực tiếp cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Vân Thường, lúc này mới nhìn Kim Chức : "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"

      "Nô tỳ cũng vừa mới nhận được tin tức bèn vội vàng Sùng Minh điện báo tin cho chủ tử. Nghe là sau khi Tiền tài tử từ Phượng Hoàn cung trở về, đến giữa đường cung nhân nâng kiệu bị ngã, Tiền tài tử ngồi trong kiệu cũng ngã theo, khi đó liền thấy máu chảy."

      Tự Cẩm tay chân lạnh buốt, nghĩ tới ngày hôm nay lúc mình từ Phượng Hoàn cung ra, Hoàng hậu còn cố ý sai người lấy kiệu ấm áp đưa Tiền tài tử trở về, sợ trời rét tuyết lạnh làm Tiền tài tử chịu gió lạnh, ngờ lại biến thành kết quả như vậy.

      "Vân Thường."

      "Có nô tỳ."

      "Ngươi nghe ngóng, xem chủ tử các cung khác có Kính Nguyệt hiên thăm hỏi ?"

      "Vâng."

      Vân Thường vội vã ra ngoài, Tự Cẩm lại nhìn Kim Chức hỏi: "Ngươi còn biết chuyện gì khác ?"

      Kim Chức lắc lắc đầu, "Nô tỳ bất lực, tin tức khác cũng có nghe được gì."

      Tự Cẩm cũng trách nàng ta, dù sao chuyện như thế này còn chưa được điều tra làm , chẳng ai dám lung tung là do ngoài ý muốn hay là bị người khác mưu hại. Tự Cẩm phất phất tay, nhìn Kim Chức : "Ngươi xuống nghỉ ngơi trước , Diện Mi thưởng cho nàng ta."

      Kim Chức nghe vậy mặt thêm vui vẻ, được thưởng chỉ là chuyện . Ngày hôm nay biểu lộ thành tâm trước mặt chủ tử, cuối cùng cũng làm cho chủ tử biết nàng ta, về sau mới có lúc vượt lên người khác.
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 79
      (Phần 2)


      Editor : Hương Cỏ


      Diện Mi cầm hà bao thưởng cho Kim Chức, mặt cũng thấy vẻ ghen tị, cười dịu dàng đưa nàng ta ra cửa : "Ngày hôm nay lập công, về sau phải thể càng tốt hơn nữa, trong lòng chủ tử nhớ công lao của ."

      Hai mắt Kim Chức tỏa sáng, hành lễ với Diện Mi, "Đa tạ Diện Mi tỷ tỷ nhắc nhở."

      Diện Mi gật gật đầu rồi xoay người trở về phòng. Nhớ tới lúc nàng ta mới được phân đến Di Cùng hiên làm người hầu, cả ngày trong lòng thấp thỏm bất an. Lúc đó Vân Thường cũng đề phòng nàng ta như đề phòng kẻ cướp. May mắn nàng ta chưa từng nảy sinh ý đồ xấu, qua mấy bữa Vân Thường thấy nàng ta cũng thực lòng thực dạ hầu hạ chủ tử mới tiến cử nàng ta với chủ tử. Lúc đó nàng ta mới được vào phòng hầu hạ. Mặc dù nàng ta chưa có được tình cảm sâu sắc với chủ tử như Vân Thường nhưng trong địa phận Di Cùng hiên cũng coi như có tiếng . Giờ bên cạnh chủ tử cũng còn cần thêm người trung thành. Kim Chức nhìn là người thông minh, nàng ta cũng nguyện ý nâng đỡ vài phần, sau này cũng có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

      "Chủ tử, nô tỳ hầu hạ người thay quần áo trước ?" Diện Mi vén rèm vào khẽ khuyên nhủ. đường về, áo cũng bị tuyết đọng ướt hết cả rồi.

      Tự Cẩm liền gật gật đầu, Diện Mi vội vàng lấy váy áo sạch tới hầu hạ chủ tử thay. Bận rộn hồi thấy Vân Thường trở về. đầu đầy tuyết, toàn thân tỏa ra hơi lạnh lẽo, "Chủ tử, Hoàng hậu nương nương phân phó, cho người nào vào Kính Nguyệt hiên, bảo là muốn nghiêm tra chuyện Tiền tài tử sẩy thai."

      Tự Cẩm có thể tưởng tượng ra lửa giận của Hoàng hậu lúc này. Nàng ta vốn tính đựa vào thai nhi của Tiền tài tử để tranh với Quý phi, ai có thể ngờ Tiền tài tử lại sẩy thai như thế. Bỗng chốc mất mục tiêu tranh đấu với Quý phi, ván bài thua thảm, Hoàng hậu tức điên mới là lạ.

      Hậu cung này sợ là gió bão bắt đầu thổi rồi.

      Hoàng hậu động thai nhi của Quý phi cũng bởi vì còn có long thai của Tiền tài tử. Giờ Tiền tài tử sẩy thai, hoàng hậu tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn Quý phi sinh hạ hoàng tử. Nếu ngày Quý phi sinh con, vị trí hoàng hậu của nàng ta chỉ sợ liền càng thêm nguy hiểm.

      Nàng cũng có thể nghĩ tới điểm này làm sao Quý phi lại nghĩ đến. Chuyện Tiền tài tử Tự Cẩm đoán chừng phải là hành động của Quý phi. Nếu mình suy đoán như vậy là đúng, vậy chút nữa Quý phi nhận được tin tức, e là cũng muốn tức chết được.

      Tự Cẩm đoán được sai. Trong Trường Nhạc cung Quý phi phát giận, đôi mắt đẹp đầy lạnh lùng với Hoa : "Tra kỹ cho Bản cung! Nhất định phải tra xem ai là người hạ thủ!" Tiền tài tử sẩy thai, chỉ sợ hoàng hậu nhắm tới thai nhi trong bụng nàng. Kẻ chủ mưu phía sau này quả là thủ đoạn, phải muốn dùng kế hòn đá hạ hai con chim sao?

      Nét mặt Hoa cũng rất khó coi, nhíu mày lại nhìn quý phi khẽ khuyên nhủ: "Nương nương cứ bình tĩnh, đứng nóng giận. Giờ này Hoàng hậu cho bất cứ người nào đặt chân vào Kính Nguyệt hiên, chuyện này còn cần phải cân nhắc kỹ mới được."

      Quý phi lửa giận lại trào lên nhìn Hoa : "Dù cho Hoàng hậu biết chuyện này phải Bản cung làm, nhưng thai nhi trong bụng Tiền tài tử còn, trong cung cũng chỉ còn lại thai nhi của Bản cung là huyết mạch của Hoàng thượng, Hoàng hậu tất nhiên buông tha cho. Lúc này càng phải đề phòng hoàng hậu làm gì đổ vấy mấy chuyện bẩn thỉu sang bản cung."

      "Nương nương ngàn vạn nên tức giận, mọi phải lấy hoàng tự làm trọng." Hoa vội vàng bưng trà tới khuyên, "Nương nương trong lòng thẹn, hoàng hậu có muốn muốn vu oan cũng phải chuyện dễ dàng như vậy. Người nên sốt ruột, lão nô sai người hỏi thăm tin tức rồi."

      Quý phi xoa xoa trán, "Là ai vậy?"

      "Dù là ai, người này cũng giữ được, chỉ lòng dạ độc ác hơn nữa còn dám kéo nương nương xuống nước, chỉ bằng lý do này cũng thể dễ dàng cho ả được."

      "Hừ!" Quý phi cười tiếng, cố gắng giữ mình bình tĩnh lại, thong thả uống ngụm trà để đè cơn giận xuống rồi mới , "Con của Bản cung thể xảy ra chuyện gì, bất kể là ai cũng phải bắt được cho bản cung. Ta muốn chống mắt xem, kẻ nào muốn sống dám mưu hại bản cung đây."

      Từ sau khi mang thai, quý phi liền giảm bớt danh tiếng, ngay cả việc hoàng hậu dốc hết sức nâng đỡ Hi Tần tranh thủ tình cảm, nàng ta cũng có thể chịu đựng chỉ vì muốn giữ cho thai nhi trong bụng khỏe mạnh chờ ngày sinh nở. Giờ lại có người dám tính kế nàng ta như vậy, đương nhiên nàng thể chấp nhận dễ dàng được.

      "Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định bắt được kẻ này." Hoa tức giận cũng kém Quý phi chút nào, tất cả bọn họ đều dựa vào Quý phi mà sống, Quý phi tốt, các nàng đương nhiên cũng tốt.

      "Chuyện này liên quan gì với Di Cùng hiên chứ?" Quý phi nhớ tới hôm nay gặp Tô Tự Cẩm trong lòng lại càng thêm thoải mái. Nếu như lúc Tô Tự Cẩm mới vào cung, hoàng hậu xem nét mặt nàng ta nên mới lưu lại trong cung nhằm chán ghét mình. Lúc đó mặc dù nàng cũng khá tức giận nhưng cũng để ý nhiều lắm, chẳng qua là kẻ giả mạo mà thôi.

      Nhưng sáng hôm nay nhìn thấy Hi Tần, đường nét chậm rãi nẩy nở phát triển. Những nét trước đây hơi giống mình giờ thay đổi khác hẳn. Vậy mà Hoàng thượng vẫn thường xuyên tới Di Cùng hiên, điều này khỏi làm cho quý phi thoải mái. Hoàng đế sủng ái kẻ giả vờ giống mình làm cho Quý phi cảm thấy vui vẻ, ít nhất trong long hoàng đế còn có mình. Nhưng giờ hoàng đế sủng ái người giống mình đây cũng phải là chyện đáng vui mừng.

      Hơn nữa, Hi Tần kia... Quý phi hơi nhíu mày, lại nghĩ tới bộ dạng buổi sáng của nàng ta, giống như là người có tâm kế.

      Hoa nghe vậy cũng à giật mình, suy nghĩ chút mới cẩn thận : "Nô tỳ cũng dám bừa, nhưng nhìn Hi Tần kia làm việc hoàn toàn có trình tự suy xét gì, chưa chắc có can đảm làm ra chuyện như vậy."

      Quý phi gật gật đầu, "Nhìn kỹ Đổng Hiền phi và Mai Phi cho bản cung, hai người đó xưa nay hòa hợp với ta, chưa chắc vô tội."

      "Vâng." Hoa vội vàng đáp ứng, thấy Quý phi phân phó gì khác bấy giờ mới khom lưng lui xuống.

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :