1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 77
      (Phần 2)


      Editor: Hương Cỏ

      Tuyết rơi suốt đêm. Nửa đêm Tự Cẩm cảm thấy lạnh nên nằm sát vào người Tiêu Kỳ lấy hơi ấm của . Chờ đến lúc thức dậy vào triều, nàng nhìn qua cửa sổ chỉ thấy màu tuyết trắng tinh mới dậy mang giày ra cửa sổ nhìn, vừa thấy cảnh bên ngoài vui vẻ nghiêng đầu sang chỗ Tiêu Kỳ, "Tuyết lớn ."

      Tiêu Kỳ được Quản Trường An hầu hạ mặc quần áo, nghe Tự Cẩm , xoay người ngó ra ngoài. Chỉ thấy mặt đất phủ lớp tuyết trắng dày. đâu có có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, nhíu mày lại, tuyết lớn là tai họa, trong ngực như có tảng đá lớn đè nặng trịch.

      giơ tay kéo Tự Cẩm lại, đóng kín cửa sổ cúi đầu trách: "Gió lạnh thổi vào người nàng mới biết dễ chịu thế nào cơ."

      Tự Cẩm bị kéo khựng lại, sau đó nhìn thấy Tiêu Kỳ đóng cửa sổ, lôi nàng ra phòng ngoài, ấn vai bắt nàng ngồi xuống rồi nghe : "Ngày hôm nay trẫm đến ăn trưa, sợ là có việc gấp."

      Nếu tuyết lớn thành đại họa việc gấp đây. Tự Cẩm rất khéo hiểu lòng người gật gật đầu, "Thần thiếp biết rồi."

      Ánh mắt Tiêu Kỳ rơi mặt Tự Cẩm, nhìn nàng thế mà nàng cũng chẳng thêm gì, cảm thấy hơi thất vọng. Quản Trường An ôm áo lông cáo khoác ngoài tới choàng lên người , Tiêu Kỳ chỉ đành phải , tới giờ phải lên triều rồi.

      Tự Cẩm tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài, lúc trở lại cảm thấy khá băn khoăn. Vừa rồi ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn nàng hơi kỳ lạ, tựa như chờ đợi gì đó, mình cũng có làm gì thất lễ thiếu sót đâu nhỉ?

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra, thôi kệ cứ vậy . Tự Cẩm ngồi trước gương bắt đầu trang điểm, ngày hôm nay phải Phượng Hoàn cung thỉnh an. Kể từ đầu mùa đông, Hoàng hậu nương nương thương cảm Quý phi nương nương và Tiền tài tử có thai, việc thỉnh an mỗi ngày cũng chuyển thành ba ngày lần. Quý phi coi trọng thai nhi trong bụng, so với chính nàng ta còn quan trọng hơn. Từ lúc mang thai cũng thỉnh an nữa. Hoàng hậu nâng Quý phi ra, kỳ chẳng qua là dùng cách khác để che chở Tiền tài tử mà thôi.

      Mọi người đều biết nhưng ai dám ra.

      Ăn sáng xong, Tự Cẩm liền đến Phượng Hoàn cung. Trong Phượng Hoàn cung vẫn vô cùng náo nhiệt như trước đây, tiếng hoan hô cười ấm áp vang vang trong cung điện, càng thêm nổi bật lên màn tuyết trắng lạnh như băng vô tình ngoài trời.

      Tự Cẩm được hoàng hậu che chở, giờ lại được phong Hi Tần nên dù mọi người đỏ mắt ghen tị nhưng trước mặt Hoàng hậu cũng dám gì quá đáng, cùng lắm là trong bóng tối châm chọc vài câu. Tự Cẩm cũng phải là người dễ bị tác động, giả vờ nghe hiểu, còn bày ra mặt lúm đồng tiền tươi như hoa, ra vẻ mình ngốc nghếch. Quả là giống đóa “bạch liên hoa”.

      Trong lòng Tự Cẩm lại thở dài phiền muộn. Nàng tuyệt đối thể tưởng tượng được, xuyên hồi nàng còn có cơ hội được nếm thử cảm giác bị bao nhiêu người khinh bỉ, coi thường. Nhớ ngày xưa nàng cực kỳ coi khinh mấy người ra vẻ ngây thơ như vậy, giờ lại phải ngụy trang mình y như thế. Cuộc đời giống như vở diễn vậy.

      Hoàng hậu nhìn Hi TẦN bị Mai phi và Khúc phi trêu ghẹo, lại thấy nàng vẫn cúi đầu nét mặt luống cuống cẩn thận, trong lòng chợt cảm thấy thư thái, vừa cười vừa : "Được rồi, được rồi. Hi tần tuổi còn , da mặt mỏng, các đừng trêu nàng ta nữa."

      Vài năm nay Mai phi đều dựa vào hoàng hậu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần khí, xoa khăn : "Nương nương thiên vị Hi tần muội muội như vậy, thần thiếp thấy ghen tị quá."

      Nghe Mai phi nửa giả nửa , Hi tần vội vàng ngẩng lên, nét mặt bối rối : "Hoàng hậu nương nương đãi chư vị tỷ muội đều tốt như nhau mà."

      Mai phi sững sờ, Khúc phi ngồi ở đối diện che miệng cười khẽ tiếng, đôi mắt long lanh như hồ nước, ngập đầy tình ý càng khiến người thêm lưu luyến nhìn sang Hi tần, chậm rãi : "Hi tần muội muội là người thú vị, khó trách Hoàng thượng thích muội muội như vậy."

      Tự Cẩm như thể biết lời Khúc phi có ý gì, nét mặt ngơ ngác làm mọi người tức cười, trong đại điện tiếng cười giòn giã, Tự Cẩm trong lòng thầm than, cmn, nghề “bạch liên hoa” này cũng chả dễ làm gì cả.

      Cuối cùng chờ đến khi Hoàng hậu cho mọi người lui về, lại còn cố ý an bài xe kiệu ấm áp đưa Tiền tài tử mang thai về Kính Nguyệt hiên chú ý của mọi người mới chuyển từ Tự Cẩm đến Tiền tài tử. Ai nấy đều thấy nét mặt Tiền tài tử khá yếu ớt, càng thêm cẩn thận, ai dám lớn tiếng.

      Ra Phượng Hoàn cung, Vân Thường vội vàng mặc áo khoác, đội thêm mũ cho Tự Cẩm, đỡ nàng thẳng về Di Cùng hiên.

      Tự Cẩm được vài chục bước nghe sau lưng vọng tới tiếng cười như có như , cần quay đầu lại cũng biết mọi người cái gì. Nếu phải chuyện mình đần độn ngu ngốc bàn luận việc Tiền tài tử có thai. Người trong cung này, bản thân sống vui vẻ nhìn người khác trôi qua thoải mái cũng chấp nhận được.

      Giờ khắc này, Tự Cẩm biết có hoàng hậu che chở và che chở khác nhau đến cỡ nào.

      đường đầy tâm trạng về Di Cùng hiên, nghĩ vừa bước vào thấy Tiêu Kỳ hạ triều trở về ngồi trong phòng. Tự Cẩm liền lập tức cười tươi, dịu dàng để Vân Thường cởi áo khoác cho nàng tới hành lễ. Vừa khom người xuống, chưa kịp bị Tiêu Kỳ đỡ lên, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh , rồi nghe cười : "Nàng đoán xem trẫm mang cho nàng cái gì?"

      Tự Cẩm còn chưa hồi phục tinh thần khi thấy Tiêu Kỳ vừa hạ triều đột đột tới đây, nghe thấy còn mang lễ vật đưa cho mình ngạc nhiên vô cùng.

      Từ sau khi Tự Cẩm đổi vận, danh sách đồ vật Tiêu Kỳ ban thưởng ước chừng ghi hết cuốn sách dày. Nhưng bình thường đều do Quản Trường An mang người đưa đến chứ phải do Tiêu Kỳ tự tay ban thưởng. Vì thế Tự Cẩm kinh ngạc cũng là hợp tình hợp lý.

      Nhìn vẻ mặt Tự Cẩm như vậy, Tiêu Kỳ càng thêm vui vẻ, tay nắm đấm dứ dứ trước mặt Tự Cẩm.

      Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển trong đầu. Hôm nay buổi sáng lúc rời , nét mặt Tiêu Kỳ còn đầy lo lắng vì sợ tuyết lớn gây tai họa. Thế mà chẳng hiểu vì sao lâm triều về lại vui vẻ như vậy. Có thể lần tuyết lớn này gây họa lớn gì hoặc triều đình có đại hỷ .

      Tự Cẩm trong lòng đầy nghi vấn nhưng thể mặt, chỉ nhìn Tiêu Kỳ, nhàng lắc lắc ống tay áo của dịu dàng hết cỡ hỏi: "Bệ hạ lại tới trêu ghẹo thiếp, thiếp làm sao đoán được là gì chứ, để thiếp xem chút ."

      Tâm trạng Tiêu Kỳ đích thực rất vui vẻ nên cũng tiếp tục làm khó xử Tự Cẩm, chìa bàn tay ra.

      (Còn tiếp ...)
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 77
      (Phần 3)


      Editor: Hương Cỏ


      Tự Cẩm cúi đầu nhìn, nhìn thấy vật trong tay sững sờ, nét mặt tươi cười mang theo vài phần cứng ngắc. Chỉ thấy đôi hoa tai bằng đá hình hoa lựu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ. Trong lòng nàng đột ngột dâng lên cảm xúc chua xót, ký ức nguyên chủ tựa như thủy triều ùa vào lòng.

      "Đây là vật trang sức thần thiếp đeo lúc còn ở nhà, sao lại … trong tay bệ hạ vậy?"

      "Vui hay ?"

      Nghe Tiêu Kỳ hỏi đằng, trả lời nẻo, Tự Cẩm biết mình có vui hay nhưng lúc này cũng biết trước mặt phải tỏ ra rất vui mừng, nhàng gật đầu. Đưa ngón tay trắng nõn cầm lấy đôi khuyên từ bàn tay , giơ lên trước mắt tinh tế quan sát. Đây là hoa tai của ca ca nguyên chủ tặng cho muội muội của mình.

      "Rất vui." Tự Cẩm khẽ , đầu tựa vai Tiêu Kỳ nỉ non, "Cảm ơn Hoàng thượng."

      Tiêu Kỳ ôm Tự Cẩm vào lòng : "Đây là phụ thân nàng mang vào cho trẫm." đến đây hơi dừng lại, chợt buồn bực : "Bởi vì nàng ba phen mấy bận chịu gặp người nhà nên người trong nhà rất nhớ nàng, đành gửi đồ này vào đấy."

      Mắt Tự Cẩm đỏ lên. Nàng xuyên tới đây vẫn luôn cảm thấy mình là kẻ độc, trong cung cấm cưỡi đao vượt lửa mà gắng sống qua ngày. Ngày hôm nay đột nhiên nhận được cái này mới cảm giác được, hóa ra đời này vẫn có người quan tâm lo lắng cho mình.

      "Thần thiếp thực có lỗi với cha mẹ huynh trưởng, biết bọn họ lo lắng cho mình mà …" Tự Cẩm được, nàng có thể gì đây? thế nào cũng sai hết.

      Tiêu Kỳ nhìn nước mắt Tự Cẩm rơi từng giọt từng giọt, lấy khăn của mình ra lau nước mắt cho nàng, "Trẫm xem cha và ca ca nàng đều tốt tính, ôn nhu, sao lại sinh ra con bướng bỉnh như nàng chứ." xong, cũng thở dài thườn thượt.

      Tự Cẩm hiểu Tiêu Kỳ vậy có ý thăm dò nàng, ngược lại trong suy nghĩ hai người đều giống nhau, nàng liền thuận theo ý : "Đương nhiên thần thiếp nhớ người nhà, có điều đành lòng gây thêm phiền toái cho họ, cũng muốn khiến bệ hạ thêm rắc rối. Chung quy ngày, thiếp nguyện đứng bên bệ hạ, lúc đó tâm nguyện đạt được."

      Tiêu Kỳ nghe vậy trong lòng căng thẳng, siết chặt tay Tự Cẩm cúi đầu nhìn nàng, từ trước đến nay lại nghĩ nàng có lòng tin như thế đối với mình.

      Ngay cả chính còn chưa có tự tin vào bản thân như vậy. Tiên đế để lại cho tình hình rối rắm, đăng cơ mấy năm phải gian nan tới, mỗi bước đều dốc hết tâm huyết. Nửa đêm tỉnh dậy lăn lộn khó ngủ, từng nghĩ tới, nếu như chống đỡ được cứ tùy theo bọn họ thôi.

      Quý tộc rắn như sắt đá, hoàng tộc mềm như nước chảy, từ xưa tới giờ như vậy.

      Nhưng cam lòng.

      "Nàng còn chưa cập kê, chắc là chưa có tên chữ."

      "Khuê trung nữ nhi đến tuổi cập kê thường do trưởng bối trong nhà hoặc ân sư lấy tên chữ cho. Thần thiếp mười ba tuổi tiến cung, được bệ hạ ghét bỏ cho hầu hạ phụng dưỡng bên cạnh. Chắc người nhà chưa có cơ hội đặt tên chữ cho thần thiếp." Tự Cẩm đến đây đôi mắt đẹp long lanh nhìn Tiêu Kỳ chăm chú, kéo tay áo khẽ đung đưa, "Bệ hạ thưởng cho thần thiếp ân huệ này ."

      Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn vào mắt Tự Cẩm, chậm rãi : "Trẫm nghĩ để phụ thân nàng lấy tên chữ cho nàng đưa vào cung."

      Tự Cẩm tỏ vẻ nhất định chịu, "Dân gian có tục ngữ, lấy chồng theo chồng, gả cho chó theo chó, gả con khỉ phải khắp núi. nhập cung thần thiếp liền là người của hoàng thượng, chuyện thế này này phải do Hoàng thượng hao tâm tổn trí mới đúng chứ, sao lại lười biếng đẩy cho người nhà thiếp?"

      Tiêu Kỳ lập tức cười, "Nàng lại quen thói ỷ lại hỗn rồi."

      Tự Cẩm che miệng cười, tỏ vẻ đắc ý vô cùng.

      "Tính cách nàng thiên chân hồn nhiên, gặp chuyện lại có vài phần kiên cường, cũng khá thông tuệ, nhưng trong thâm cung..." Tiêu Kỳ dừng chút gì thêm, ngón tay thon dài cứng cáp khẽ lướt qua lông mày như vẽ của Tự Cẩm, "Nàng cầu xin trẫm ban thưởng tên chữ, trẫm chỉ mong nàng bình an như ý, đời an vui, vậy gọi tên là Ngôn Thanh . Để sau này nhắc nhở nàng cẩn trọng hơn trong lời , việc làm. Khi trẫm ở cạnh nàng có chuyện gì nàng cũng được xúc động, chuyện phải suy nghĩ cẩn trọng, lưu lại cho mình ba phần đường sống."

      Lần này Tự Cẩm ràng sửng sốt. Giọng Tiêu Kỳ nhu hòa nhàng từ tốn, nhìn mình với ánh mắt trong suốt sáng ngời, ngón tay lướt qua trán như nóng cháy. Hai chữ Ngôn Thanh, từ ngón tay ấy bỗng chốc rơi vào torng tim nàng.

      Mặc kệ Tiêu Kỳ là loại người nào, giờ khắc này, lòng dạ cầu phúc cho nàng.

      (Còn tiếp ...)
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 77
      (Phần cuối)



      "Hoàng thượng..." Tự Cẩm cả người đều như căng ra. Nàng biết lúc này cần phải vui sướng tạ ơn, để Tiêu Kỳ biết mình thích hai chữ này cỡ nào. Nhưng cũng chính giây phút này, nàng bỗng muốn ngụy trang những cử chỉ “thiên chân hồn nhiên” kia trước mặt .

      Nàng thấy rất tệ nếu lúc này giẫm đạp lên tâm ý của .

      Tiêu Kỳ nhìn mắt Tự Cẩm còn đỏ hơn so với lúc nãy, bất giác nghĩ ra lý do vì sao lại khóc. Được ban tên chữ, phải là nên vui mừng sao?

      "Sao vậy?" Tiêu Kỳ hơi bất an nhìn Tự Cẩm, yên lành sao lại khóc chứ?

      Tự Cẩm cũng biết giờ phút đó mình bị sao nữa, giống như bị ma nhập vậy, nước mắt cứ tuôn rơi. Nghe Tiêu Kỳ hỏi vội lấy khăn ra lau nước mắt liên hồi: "Thần thiếp chỉ quá ngạc nhiên mừng rỡ thôi, nước mắt cũng rơi làm phiền lòng bệ hạ."

      Tiêu Kỳ bèn cười, đúng là vui vẻ phát ngốc đây, cũng chỉ có người đơn thuần như nàng mới có thể như vậy.

      "Chuyện chuyển khẩu chính thức giao cho cha nàng tiếp quản phụ trách. Nhà nàng từ nay yên bình. Nàng có... oán trẫm ?" Tiêu Kỳ nghĩ tới hôm nay triều đình, các đại thần cãi nhau ầm ĩ loạn hết cả lên. Án tham ô tiền cứu trợ thiên tai, vì chuyện Quý phi có thai mà Tạ Hoàn kia cũng tránh né bên khiến tức giận mà thể phát hỏa. Việc mở khoa thi cũng tranh cãi ngừng, nhân cơ hội đó quyết định chuyện chuyển khẩu, khiến Tô Hưng Vũ thống khoái tiếp nhận.

      Lại nhớ tới Hộ bộ cố ý gây khó dễ, thẳng là có tiền làm. Lại bộ và Hộ bộ ủng hộ lẫn nhau, đồng thời cũng , các quan viên cần tập trung để hỗ trợ cho chuyện chuyển khẩu của Tô Hưng Vũ đều bận rộn, ai làm được. người, tiền, ngay cả thần tiên có ra cũng bó tay, bột đố gột nên hồ. Tiêu Kỳ tận mắt nhìn thấy nét mặt Tô Hưng Vũ trước hồng sau đen, gân trán gân cổ vằn lên nhưng cuối cùng vẫn đè nén được cơn tức đầy mình.

      Tự Cẩm nghe lời Tiêu Kỳ , sớm dự liệu chuyện chuyển khẩu thể dễ dàng như vậy, vừa cười vừa : "Ăn lộc của vua, vì quân phân ưu, thần thiếp tuyệt đối dám nghĩ như vậy." đến đây hơi ngừng lại khẽ cười: "Hoàng thượng, phụ thân và ca ca thần thiếp trong đầu đều có kế hoạch, tính toán. Chỉ cần Hoàng thượng tin được họ tất nhiên làm cho tâm nguyện của Hoàng thượng đạt thành."

      "Nàng sợ quá lời về họ sao, sau này làm thành lại xấu mặt." Tiêu Kỳ bất đắc dĩ, vừa mới còn hy vọng nàng ăn cẩn thận, kết quả nàng dám này nọ rồi.

      "Thần thiếp có Hoàng thượng nên mới sợ chứ."

      Tiêu Kỳ khóe miệng khẽ cong lên. Trong hậu cung này, Hoàng hậu, Quý phi và đám tần phi, ai nấy đều có người trong nhà làm chỗ dựa, có khi nào cần gã hoàng đế như làm chỗ dựa chứ. Giờ đây lại có tiểu nha đầu như thế coi mình làm chỗ dựa cho nàng, cứ tin tưởng như là đương nhiên vậy, lòng tin tuyệt đối nữa.

      Trong tim tựa như có luồng sức sống mãnh liệt tưới vào.

      "Ừ, nàng còn có trẫm đây."

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, Tự Cẩm hơi e lệ rủ đầu xuống, trong lòng lại mơ hồ có vài phần bi ai.

      "Hai lần trước nàng gặp người nhà là sợ người trong cung tới lui sinh rắc rối, lần này là thời điểm cuối năm, người nhà nàng xin vào cung yết kiến là hợp lý hợp tình, nàng đừng từ chối nữa."

      "Lần này hoàng thượng thần thiếp cũng muốn gặp họ, thiếp cũng có chuyện dặn dò người trong nhà."

      Tiêu Kỳ bật cười, "Nàng định dặn dò cái gì, cho trẫm nghe xem nào." Mới bé tí mà tỏ vẻ người lớn già dặn, làm buồn cười quá .

      "Hoàng thượng cười gì chứ?" Tự Cẩm bất mãn đẩy đẩy ra nghiêm trang : "Thần thiếp muốn dặn người nhà, lần này vì Hoàng thượng làm việc, nhất định phải đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, uy vũ bất khuất, lòng son dạ sắt, được ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng thượng, triều đình. Sống trong bùn cũng được nhiễm tanh hôi? Chuyện chuyển khẩu ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, giống như tay đả hổ, xích độc bắt lang. Mấy đại thần trong triều kia biết làm ra bao nhiêu cách xấu xa để hại họ, đương nhiên thần thiếp phài dặn dò rất nhiều."

      Hiên ngang lẫm liệt như thế, bất giác khiến Tiêu Kỳ nghe kinh ngạc, lâu thốt nên lời nào.

      "Ngôn Thanh..."

      "Phụ thân, ca ca thần thiếp cam nguyện làm trâu bò cho Hoàng thượng, nguyện đánh đâu thắng đó!" Tự Cẩm nắm chặt thời cơ lấy hảo cảm cho người nhà trước mặt Tiêu Kỳ. như thế nhưng mọi việc chưa chắc có thể thuận lợi.

      Tự Cẩm lo lắng phải có căn cứ. Nhìn chẳng mấy chốc nữa đến Tết, ngày giáp năm, huynh trưởng nàng lại gặp chuyện may.
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 78: người ngu ngốc
      (Phần 1)


      Tô phủ.

      Tô Liễu phu nhân hai mắt khóc sưng đỏ nhìn con trai nằm ở giường, đứng bên cạnh là con dâu Triển thị cũng đỏ mắt vì khóc, nắm chặt khăn nhìn phu quân của mình. Mẹ chồng đứng cạnh, có nhiều chuyện nàng ta dám hỏi chỉ có thể đứng nhìn, trong lòng lo lắng vô cùng.

      Từ khi bước chân vào kinh đô đến nay, cuộc sống trôi qua yên ổn, khắp nơi bị người cản trở, ép buộc. Giờ trượng phu lại bị thương, nàng ta biết nguyên nhân vì cái gì nhưng ngoài miệng cũng dám lung tung.

      giường Tô Thịnh Dương liếc nhìn sang thê tử, nhướn mày cười với nàng rồi với mẫu thân: "Mẫu thân đừng lo lắng, chẳng qua là vết thương , nằm vài ngày đỡ thôi, có gì đáng ngại đâu."

      Tô Liễu phhu nhân giơ tay vỗ vỗ tay của con trai, "Nương biết con chịu uất ức. Nỗi hận hôm nay phải tạm thời đè xuống. Nhưng là cuộc đời rất dài, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, món nợ này nhất định có ngày chúng ta đòi nhà Tô quý phi." đến đây, bà dừng lại nhìn con trai lúc rồi mới trịnh trọng : "Làm người tối kỵ là nhẫn nhịn, thiếu lòng nhẫn nại. Năm đó nhà chúng ta khó khăn như thế mà còn vượt qua được, giờ khó khăn gian nan hơn hồi đó sao? Con chỉ cần nhớ kỹ điều này, cuộc sống phú quý của chúng ta là do muội muội con trong cung giành được, gặp chuyện gì cũng phải nghĩ tới muội muội con."

      "Con biết rồi." Vẻ mặt Tô Thịnh Dương trang nghiêm."Nhà chúng ta có căn cơ gì, muốn ra mặt cũng chỉ có thể dựa vào lòng trung thành đối với Hoàng thượng, con đều ghi tạc trong lòng."

      Tô Liễu phu nhân cười cười, lại nghiêng đầu nhìn con dâu, "Mấy ngày nay con vất vả nhiều rồi, để mẹ chăm sóc Mậu ca nhi và Quân tỷ muội cho."

      "Vâng, con dâu nghe lời mẫu thân. Hai đứa bé nghịch ngợm kia chỉ ước gì mỗi ngày được ở cùng mẫu thân thôi. Để mẫu thân phải mệt nhọc, trong trong lòng con rất áy náy." Triển thị vội vàng thi lễ cái, dịu dàng .

      Tô Liễu phu nhân chỉ cười tiếng thêm gì đứng dậy ra ngoài. Triển thị vội vàng đưa ra cửa, đợi đến khi mẹ chồng mình khá xa này mới lộn vòng trở về. Nàng ta vắt khăn lau mồ hôi trán phu quân khẽ : "Có chắc là người nhà Tô quý phi hạ thủ?"

      "Chuyện bên ngoài nàng cần lo lắng, nàng chỉ cần lo liệu việc trong nhà giúp đỡ mẫu thân là được." Tô Thịnh Dương vỗ vỗ tay thê tử, suy nghĩ chút rồi vẫn là dặn dò thêm, "Sau này gặp người nhà Tô quý phi cách xa chút."

      Triển thị nhàng gật đầu, chuyện bên ngoài nàng hiểu, phu quân chính là cái đó. Nhưng món nợ này của người nhà Tô quý phi nàng ghi nhớ trong lòng. Nàng giơ tay kéo lại mép chăn cho phu quân, lại bưng nước đến cho uống rồi : "Thiếp chỉ là nữ nhân chân yếu tay mềm sợ gì chứ, chẳng phải là lo lắng chàng ở ngoài làm việc bị người tính kế mà thôi. Lần này chọn lựa Kiêu Long Vệ chàng quyết tâm phải tham gia, thiếp hiểu cũng dám cản trở, nhưng thấy chàng bị thương thế này rất đau lòng. Thiếp biết việc này rất khó khăn, làm được sao?"

      Nghe thê tử lo lắng , trong lòng Tô Thịnh Dương cảm thấy ấm áp, nắm tay nàng : " làm được, nếu tranh vị trí thống lĩnh Kiêu Long Vệ này, ý Hoàng thượng phái ta vào Lục bộ. Chỗ đó mà vào bây giờ cũng bị người ta đạp xuống bùn đen. Huống chi, làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ, sau này muốn gặp muội muội cũng thuận tiện hơn."

      "Tiểu là người có phúc, nếu biết chàng lo lắng cho nàng như vậy đương nhiên rất vui." Quan hệ giữa Triển thị và em chồng thời gian qua rất hòa thuận, nghe phu quân nhắc đến em chồng nét mặt cũng vui hơn.

      "Nhập cung tính gì là phúc chứ..." Tô Thịnh Dương khẽ thở dài.

      Triển thị cũng thở dài theo, nhưng lời này cũng dám tùy ý , lập tức chuyển sang đề tài khác: "Phu quân, giờ chàng bị thương thế này sao tranh được vị trí thống lĩnh đây?"

      "Vài vết thương có là gì, nếu như mấy chuyện này chịu được sau này sao làm hộ vệ ngự giá." Tô Thịnh Dương , "Huống chi hôm nay chẳng qua ta cũng tương kế tựu kế, để dành sức lực cho trận chiến sau này."

      Triển thị nghe từ từ mới hiểu được, nét mặt cũng vui vẻ thoải mái hơn, "Hóa ra như vậy, khiến thiếp lo muốn chết."

      "Để nàng lo lắng rồi." Tô Thịnh Dương áy náy nhìn thê tử.

      Triển thị dịu dàng cười, "Chàng nghỉ ngơi trước , thiếp nấu thuốc cho chàng."

      Tô Thịnh Dương gật gật đầu, nhìn thê tử đứng dậy ra ngoài rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm lên đỉnh màn được cuốn lại. hiểu được ý định của Hoàng thượng. Nhưng bây giờ thể vào Lục bộ được, chỉ có thể liều mạng lập thành tích trong Kiêu Long Vệ. Nghe hoàng đế ý tứ là muốn xây dựng lực lương hộ vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng thượng, còn muốn làm thống lĩnh...

      Nếu như vậy mà suy ra Hoàng thượng đối xử với muội muội cũng có vài phần tình nghĩa chân thành. Do đó Tô gia bọn họ tất nhiên phải báo hoàng ân mới được. Có điều cố ngoài ý muốn hôm nay có thể chỉ là màn khởi đầu ... sau này... Tô Thịnh Dương nhíu chặt lông mày. Vậy sao chứ, vinh hoa phú quý vốn phải giành từ đao kiếm, huống chi để muội muội trong cung có thể ngẩng cao đầu, cũng hề e ngại.

      Di Cùng hiên.

      "Ca ca thần thiếp mặc dù đọc sách thánh nhân lớn lên nhưng từ khi còn bé gia phụ mời sư phụ có tiếng dạy võ công, phải sống xa nhà ba năm để rèn luyện. Lần này ca ca bị thương hẳn là có nội tình." Đôi mắt Tự Cẩm nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ chậm rãi từng câu từng chữ. ràng nàng chưa từng gặp người nhà nguyên chủ nhưng hiểu vì sao vừa nghe tin Tô Thịnh Dương bị thương, trong tâm trí nàng tràn đầy những kỷ niệm chung giữa nguyên chủ và vị ca ca này.

      Tô Thịnh Dương là huynh trưởng cực kỳ thương muội muội, tình cảm huynh muội rất hòa thuận. Mặc dù bây giờ trong linh hồn người khác nhưng những ký ức cũ vẫn ùa vào như thủy triều, Tự Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy lo lắng. Đây có lẽ chính là cảm giác về tình thân thể dứt bỏ, giống như bị cắt đứt tay chân vậy.

      Tiêu Kỳ nghe vậy nét mặt tràn đầy áy náy, siết tay Tự Cẩm, "Chuyện này là do trẫm làm chưa đủ chu đáo, nghĩ tới bọn họ lại dám công khai hạ thủ."

      Tự Cẩm biết chuyện xảy ra, nếu có những ký ức kia của nguyên chủ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, nàng cũng biết lúc này được tức giận. Nhưng có những lúc ký ức kia lấn án cả cảm xúc của nàng, mặc dù Tự Cẩm cố gắng kiềm chế nhưng cảm giác lo lắng thương xót kia vẫn ào ào xô vào lòng, thể kiềm chế nổi. Cho nên giọng nàng với Tiêu Kỳ rất lạnh lùng tức giận.

      Sau khi Tiêu Kỳ điều tra biết rằng tình cảm huynh muội của bọn họ rất thân thiết, giờ Tô Thịnh Dương bị thương, nàng vui cũng là lẽ thường tình. Cũng may, trải qua chuyện này hiểu được rằng mấy kẻ kia cơ bản hề muốn che giấu thủ đoạn của bọn họ. Họ muốn quang minh chính đại cho gã hoàng đế như biết, chính là bọn họ làm.

      Tự Cẩm nghe này lời này nước mắt mới bắt đầu rơi, "Nhà Tô quý phi cũng quá kiêu ngạo, lẽ nào ca ca thần thiếp cũng phải là mạng người sao? Sao bọn họ dám làm như thế... ngang ngược như vậy, trước hàng trăm con mắt mà cũng dám hạ độc thủ."

      Nhìn nước mắt Tự Cẩm như những chuỗi hạt châu rơi xuống, lòng Tiêu Kỳ có cảm xúc khó tả. cho cùng vẫn là do Tô quý phi có thai, Tô gia cảm thấy có chỗ dựa vào vững chắc nên hành động ngày càng quá đáng, "Ngôn Thanh, đừng khóc, chuyện này đều do trẫm cả."

      Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ ôm vào lòng. Kỳ thực nàng muốn khóc, cảm thấy rất xấu hổ nhưng cảm xúc kia đến quá mãnh liệt, phải nàng muốn khóc mà được. Dù sao nàng khóc chút mà có thể chiếm được thương cảm của Tiêu Kỳ cũng cần kìm nén làm gì. Lại nghe Tiêu Kỳ tự trách, bèn lập tức : "Chuyện này sao có thể trách Hoàng thượng chứ? Vốn là Tào Quốc công phủ khinh người quá đáng, thần thiếp bết hoàng thượng muốn ca ca bị oan ức."

      Tiêu Kỳ vốn cũng sai, giờ phút này nếu nàng chỉ biết oán giận trách cứ tình cảm vốn yếu ớt ít ỏi của hai người bị ảnh hưởng , có khi còn mất hết. Tự Cẩm mới làm việc ngốc này, oan có đầu nợ có chủ, nàng và Tiêu Kỳ cùng chung mối thù, còn có thể gia tăng ấn tượng, làm tình cảm tiến triển thêm bước, ngốc mới có thể giận dỗi Tiêu Kỳ.

      Nàng vốn luôn khéo hiểu lòng người, mặc dù đau lòng người nhà cũng vẫn che chở bảo vệ , Tiêu Kỳ ôm nàng vào lòng, "Chuyện này, trẫm cho đòi công đạo cho ca ca nàng."

      (Còn tiếp ...)
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 78
      (Phần 2)


      Editor: Hương Cỏ


      Tự Cẩm nghe vậy cũng thoải mái hơn. Nhưng mà như Tiêu Kỳ , kẻ ra tay chẳng qua là môn khách có võ công lợi hại của Tào Quốc công phủ, mặc dù xử trí môn khách này Tào Quốc công phủ cũng bị ảnh hưởng gì. Từ đó lại khiến Tào Quốc công phủ càng thêm ghen ghét người nhà nàng, nghĩ tới đó Tự Cẩm vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ, "Hoàng thượng, người đừng xúc động."

      Tiêu Kỳ cúi đầu xuống, nhìn ngước mắt lên nhìn , biết nàng là người có chủ ý nên im lặng chờ nàng .

      Nhìn vào mắt Tiêu Kỳ, Tự Cẩm bất giác e ngại. Nàng biết người đàn ông trước mặt này là người cực kỳ thông minh, nếu lừa gạt khẳng định bị phát giác. Hai người ở cùng cái thuyền, cho nên lúc ấy Tự Cẩm cũng rất chân thành tha thiết: "Mặc dù thần thiếp hiểu nhiều nhưng nếu tham gia tỷ võ trong Kiêu Long Vệ bị thương cũng là chuyện bình thường. Chính vì biết điều này nên Tào Quốc công phủ mới dám dũng cảm làm ra chuyện như vậy. Nếu như vì chuyện này mà Hoàng thượng lên triều đình giận dữ, chẳng phải là làm thương tổn đến Quý phi? Quý phi có thai, tối kỵ giận dữ đau lòng, huống chi may mắn là ca ca thiếp cũng chỉ bị thương, tính mạng đáng ngại, cho nên chuyện này trước tiên cứ để yên vậy ."

      Tiêu Kỳ ngẩn ra, bao giờ nghĩ tới Tự Cẩm lại có thể như vậy, lông mày nhíu lại im lặng gì. Lúc nãy còn oan ức khóc lóc, giờ lại thông tình đạt lý đòi truy cứu ?

      tin!

      Tự Cẩm cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, cứ vùi đầu trong lòng , cảm nhận người tự nhiên cứng lại như sắt, sợ là nghe nàng thế hoài nghi nàng có tính toán khác. Đừng người thông minh như Tiêu Kỳ, ngay cả người bình thường cũng vì thái độ trước sau bất đồng của nàng mà sinh lòng nghi ngờ. phải giả vờ “bạch liên hoa”, rộng lượng, đại công vô tư để lấy lòng hảo cảm sao? Tô quý phi làm được, Tô Tự Cẩm nàng đương nhiên cũng làm được.

      Nghĩ tới đây nàng khẽ thở dài rồi tiếp: "Từ khi thần thiếp tiến cung đến nay nhận nhiều ân huệ của Hoàng thượng, trong lòng thường cảm thấy bất an lo lắng. Người nhà bị thương đương nhiên là đau lòng nhưng mà … Thần thiếp cũng muốn Hoàng thượng vì chuyện này mà khó xử. Hoàng thượng lúc dùng người, cần hỗ trợ của triều thần. Bây giờ thế gia đều cao ngạo, trong mắt coi ai ra gì, quyền lực to lớn ai dám đụng. Họ làm ca ca thần thiếp bị thương, thần thiếp rất giận. Nhưng thần thiếp muốn gây thêm phiền toái cho hoàng thượng lúc này. Chờ sau này Hoàng thượng nắm quyền uy, trị thiên hạ tất nhiên lấy lại công đạo cho huynh trưởng của thần thiếp. Thần thiếp chờ người."

      Tiêu Kỳ nghe những lời ấy, chỉ cảm thấy trong nội tâm huyết khí dâng trào cuồn cuộn. bé cũng có thể khuyên giải mình nhẫn nại như thế, đường đường nam nhi bảy thước dám gì đến uất ức đây?

      "Ngôn Thanh, trẫm biết người nhà nàng chịu uất ức, trẫm nhớ kỹ."

      Tự Cẩm bấy giờ mới thở hơi, lấy khăn lau nước mắt, khẽ khàng dựa vào ngực Tiêu Kỳ, "Hoàng thượng là trời của thần thiếp, người là cái đó, thần thiếp chỉ mong có thể chia sẻ vất vả với Hoàng thượng, hy vọng người thuận lợi, mọi đạt thành."

      Cả người Tiêu Kỳ cứng đờ, hồi lâu cũng gì, chỉ vỗ nhè lưng Tự Cẩm, cũng biết qua bao lâu mới có tiếng thở dài khẽ phiêu bạt trong cung điện.

      Lựa chọn Kiêu Long Vệ, chuyện ca ca của Hi Tần bị thương sớm lan truyền sôi sục trong hậu cung. Hi Tần được sủng ái như thế, ai nấy đều nghĩ phen này Hoàng thượng phải ra mặt chủ trì công đạo. Lúc ấy mọi người đều muốn nhìn xem hoàng thượng trách phạt người nhà Tô quý phi thế nào. Tô quý phi cũng tốt, Hi Tần cũng được, đều là người cướp sủng ái của hoàng đế, người trong hậu cung đều ước gì thấy hai người đánh nhau.

      Nhưng ai ngờ, Hoàng thượng hề nhắc gì tới chuyện này, chữ cũng . Hơn nữa sau khi Tô Thịnh Dương bị thương, trừ buổi trưa tới Di Cùng hiên, buổi tối lại Trường Nhạc cung dùng bữa tối. Mặc dù Hoàng thượng cũng ngủ lại mà về Sùng Minh điện nhưng chuyện này liền trở nên cực kỳ bí sâu xa, rốt cục Hoàng thượng có ý gì đây?

      Tự Cẩm vịn tay Vân Thường tới Phượng Hoàn cung. Bầu trời đen láy như được phủ lớp vải đen tuyền, tạo áp lực nặng nề lên con người. Ngẩng đầu lên trời, mây đen vần vũ, trong đầu nàng lại nhớ đêm qua Tiêu Kỳ vụng trộm tới Di Cùng hiên. Nàng chưa cập kê nên cũng động nàng mà giữ lễ quân tử, chỉ ôm nàng ngủ. Tuy gì nhưng nàng biết tâm trạng rối bời.

      biết phải thiệt thòi nàng.

      Tự Cẩm là người đại, kỳ thực nàng nhìn thấy thấu triệt. tranh đấu triều đình tuy thấy máu nhưng toàn là chiêu trò hiểm. Nàng và Tiêu Kỳ phải thanh mai trúc mã, lại có tình nghĩa bao năm làm bạn trước khi đăng cơ như Quý phi và Hoàng hậu. Muốn có vị trí trong tim Tiêu Kỳ chỉ có thể dùng tâm ý để đánh đổi.

      Hoàng hậu và Quý phi cái gì cũng tốt, duy chỉ có đối Tiêu Kỳ chưa hẳn chân tình. Phía sau lưng các nàng còn gia tộc dưỡng dục dạy bảo nhiều năm. người các nàng còn gánh vác trách nhiệm gia tộc. Nhưng Tự Cẩm có.

      Vừa vừa suy nghĩ, chợt nhìn thấy kiệu liễn uy nghiêm xa hoa chuyển chuyển tới, thái giám đằng trước ai khác chính là Mao Đông Lâm.

      Quý phi!

      Tiết trời này, Quý phi vốn cực kỳ coi trọng thai nhi trong bụng sao lại cũng tới chứ? kịp nghĩ những chuyện này, Tự Cẩm khom người hành lễ ngay bên đường. Nguyên cho rằng Quý phi ngồi trong kiệu ấm áp thế kia chưa chắc để ý tới Hi Tần bé, ai biết kiệu vẫn ngừng lại, Tự Cẩm trong lòng căng thẳng.

      (Còn tiếp ...)
      Tôm Thỏ, Du Khươngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :