1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 75
      (Phần cuối)

      Vân Thường cẩn thận nhìn nét mặt chủ tử, suy nghĩ chút vẫn : "Chủ tử, Quý phi nương nương có thai, lại lúc nào cũng được sủng ái, Hoàng thượng thăm nàng ta cũng là đương nhiên."

      Tự Cẩm trong lòng có chuyện, vừa phục hồi tinh thần nghe Vân Thường khuyên giải, nàng liền hiểu được. Mấy ngày gần đây Tiêu Kỳ phần lớn là tới chỗ nàng, bên Quý phi cũng chỉ ban thưởng là nhiều chứ hoàng đế rất ít khi tự mình đến, ra cho oai là để Quý phi an tâm dưỡng thai. Giờ hoàng đế tự mình thăm Quý phi kỳ cũng là chuyện đương nhiên, Tự Cẩm có lập trường gì mà tức giận chứ?

      Quý phi tiến cung trước nàng, được sủng ái hơn so với nàng, nhà mẹ đẻ mạnh hơn nàng, có thai trước nàng. Người ta chiếm hết tiên cơ, mình là người sau, dù muốn oán hận Tự Cẩm lại cảm thấy hẳn phải là Quý phi oán hận nàng. Huống chi, tuy trong lòng Tự Cẩm hơi vui nhưng cũng phải là ghen tuông gì. Cùng lắm là cảm giác chán ghét vì bạn học chung phòng tự tiện sử dụng đồ của nàng mà thôi.

      Bọn họ cũng phải là người tình cảm sâu đậm, có tình cảm gì lấy đâu ra ghen tuông chứ? Cùng lắm chính là cảm thấy thoải mái mà thôi.

      "Ta sao." Tự Cẩm cười cười, sau đó nhìn Vân Thường : "Hôm nay Hoàng hậu nương nương lại miễn thỉnh an à?"

      "Vâng, người bên Đồng báo tin." Vân Thường vội trả lời, "Chủ tử, giờ trong cung thái bình, phải cẩn thận mới được."
      Tự Cẩm gật gật đầu, "Ngươi báo xuống dưới, mọi người trong Di Cùng hiên từ xuống dưới có việc được ra ngoài. Ai ra ngoài phải có ít nhất người theo. Nếu ai dám đơn độc mình ra ngoài, trực tiếp đưa về Nội Đình phủ. Chỗ của ta lưu mấy người lắm mưu nhiều kế." Nàng có cảm giác, hoàng đế đánh ván cờ lớn. hậu đãi Quý phi như vậy, chỉ sợ là vì chuẩn bị cho việc chuyển khẩu. Nếu như vậy nàng được làm gì ảnh hưởng tới , cũng được gây thêm phiền toái cho người nhà nàng mới được.

      Nhà mẹ đẻ mạnh, nàng mới mạnh.

      "Vâng." Vân Thường cũng thở phào nhõm, phải là như thế thôi. Chủ tử mặc dù tuổi lớn nhưng làm việc đặc biệt có chủ trương, làm cho cung nhân các nàng cũng cảm thấy rất an tâm.

      Hoàng đế cố ý sủng ái Quý phi, liên tiếp bảy ngày tới thăm, nhất thời Trường Nhạc Cung thịnh sủng độc nhất vô nhị. Cùng lúc đó, Phượng Hoàn Cung cũng có động tác gì. Trời bắt đầu vào đông, càng ngày càng lạnh hơn. Hoàng hậu nương nương thương cảm mọi người trong hậu cung ngày ngày phải thỉnh an vất vả, cố ý hạ ý chỉ ba ngày mới phải đến. Hành động này lập tức thu được cảm ơn tán dương của mọi người trong hậu cung. Ít nhất Tự Cẩm cảm thấy tiết trời lạnh thế này mà phải tới Phượng Hoàn Cung thỉnh an mỗi ngày là chuyện cực kỳ vui vẻ.

      Trong bảy ngày liên tiếp, trưa nào hoàng đế cũng tới Trường Nhạc Cung dùng bữa, hơn nửa tháng nay hoàng đế ngủ lại Sùng Minh Điện chứ vào hậu cung. Hoàng đế cần cù làm việc vào hậu cung, trong triều Tô gia và Sở gia tranh đấu càng thêm lợi hại. Nhất là Tạ Hoàn tiếp nhận vụ án tham ô tiền cứu trợ thiên tai châu chấu đến giờ cũng hơn tháng, hẳn là phải có kết quả báo cáo rồi.

      Gần đây Tạ Hoàn rất đau đầu. Vệ quốc công và Tào Quốc công cùng tới cửa, họ là nhà ngoại lại là thế gia. Tạ gia nhà ông ta có con trong hậu cung nên khó tránh khỏi thấp hơn bọn họ cái đầu. Nhưng dẫu sao Tạ gia cũng là trong bốn nhà đại quý tộc, bị hai người kia tiền hậu công kích, Tạ Hoàn cũng tức giận đầy mình.

      Trong ngày tuyết rơi đầu mùa đông, mái nhà, mặt đất đều bị phủ lớp tuyết mỏng. Ngoài Sùng Minh Điện hai hàng văn võ đại thần theo thứ tự vào đại điện.

      Trong Di Cùng hiên, Tự Cẩm cầm trong tay thư thỉnh xin gặp mặt của Tô gia.

      Vào mùa đông, quần áo năm cũ còn mặc được, cái nào cũng ngắn cả đoạn. Năm nay nàng giống như cây liễu mùa xuân, cả người phát triển nảy nở cao lớn hơn hẳn.

      Thư thỉnh xin gặp mặt của Tô gia đầu tiên phải trình lên chỗ Hoàng hậu. Sau khi Hoàng hậu xem qua mới sai Đồng đưa đến chỗ nàng. Gặp hay gặp đều do nàng tự quyết định. Tự Cẩm nhất thời do dự.

      Động tĩnh triều đình nàng dám tìm hiểu nhưng người nắm tin tức trong hậu cung rất nhiều, thường xuyên qua lại chuyện nàng cũng có thể đoán ra vài phần. Hoàng đế đến hậu cung, dù có vào cũng chỉ Trường Nhạc cung dùng bữa, phảng phất như cả hậu cung này chỉ có mình Quý phi vậy. Quý phi có thai, hoàng đế ngủ lại, cho dù là dùng bữa ăn trưa, chỉ vậy thôi cũng đủ làm bao nhiêu người khác đỏ mắt ghen tị. Nhưng nhà Tô quý phi gia thế hùng mạnh, quyền lực to lớn, ghen tị đỏ mắt cũng có người dám năng gì, ngược lại mỗi ngày cửa Trường Nhạc cung cực kỳ náo nhiệt, biết bao nhiêu người muốn tới nịnh nọt Quý phi.

      Quý phi thể thị tẩm nên có thể vài lời hay tiến cử trước mặt hoàng thượng, nếu có thể nhập mắt Hoàng thượng cũng là phúc khí.

      Tự Cẩm trừ những ngày phải thỉnh an chỉ mực ở trong Di Cùng Hiên, cửa cũng bước ra, thế mà cũng thường xuyên bị người khác ghen tức xấu. Đương nhiên bây giờ đa số bọn họ giễu cợt nàng bị thất sủng, so với sủng ái trước đây chả phải thất sủng sao?

      Cho nên lúc cầm thư này này trong tay, Tự Cẩm trong lòng cũng hơi bất an. Cách làm của Tiêu Kỳ nàng có thể đoán được hai phần. Đoán đoán nhưng Tự Cẩm vẫn e ngại. Nếu như phỏng đoán của nàng là , Tiêu Kỳ cố ý nâng Tô quý phi để nhà nàng ta và Sở hoàng hậu tranh chấp, hơn nữa liên tiếp gần hai tháng chỉ thân mật sủng ái Quý phi. Dù sao Quý phi có thai thể thị tẩm, Tiêu Kỳ cũng ngủ lại, hai tháng này ở Sùng Minh Điện như hòa thượng “ăn chay”.

      Hành động giống như trong lòng chỉ có mỗi Quý phi thế này, phải là người bình thường có thể kiên trì làm được.

      Vì nghĩ như vậy nên trong suy nghĩ của Tự Cẩm càng e ngại, sợ là nàng làm tốt lại gây họa cho bao người. Thư Tô gia thỉnh gặp có thể tới chỗ nàng, nhất định là có ý tứ của Tiêu Kỳ. Vì sao lại làm thế chứ?
      thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 76: Đồng Ý kia giống y như con khỉ chạy lăng xăng
      (Phần 1)



      Trong Sùng Minh Điện Tiêu Kỳ phê duyệt tấu chương. Bên trong điện đốt lò sưởi ấm áp, hoàn toàn trái ngược so với ngoài điện rét cóng người.

      Đặt bút trong tay xuống, Tiêu Kỳ nhìn lại tấu chương vừa xem xong mới nhìn sang phía Quản Trường An, "Hi Tần cầm thư chưa?"

      Quản Trường An liền vội vàng tiến lên bước trả lời, "Bẩm hoàng thượng rồi ạ."

      "Gặp hay là gặp?" Tiêu Kỳ cũng ngẩng đầu lên hỏi.

      Quản Trường An dừng lúc rồi mới đáp: "Hi Tần chủ tử cũng triệu kiến người nhà."

      Tiêu Kỳ sững sờ, lông mày nhướn lên, mím môi .

      Quản Trường An “rắm” cũng dám phóng, hận thể co lại thành khối để giảm tồn tại của mình, trong lòng kỳ vui chút nào. Hi Tần chưa chắc biết ý của Hoàng thượng, thư thỉnh gặp cũng đưa cho nàng, ý tứ ràng chính là kêu nàng gặp người nhà lần. Nhưng Hi Tần cứ thế từ chối, cũng biết suy nghĩ gì. Gia thế Hoàng hậu và Quý phi thâm hậu Hoàng thượng động được, nhưng Hi Tần nho , lẽ nào Hoàng thượng còn làm gì được ư?

      Chẳng qua mới được sủng ái mấy ngày mà cũng dám lên mặt vậy, chọc hoàng thượng tức giận lên còn có ngày lành sao.

      Tiêu Kỳ trong lòng cũng hiểu lắm. Lần trước Hi Tần gặp người nhà còn có thể giải thích là nàng muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Giờ thư thỉnh gặp cũng qua xem xét của Hoàng hậu, có Hoàng hậu phía trước đỡ đầu tại sao nàng vẫn chịu gặp?
      Càng nghĩ càng hiểu, mặt lại càng đen lại, cơ hồ có thể trích ra mực được.

      Phượng Hoàn cung.

      Hoàng hậu lẳng lặng quỳ bồ đoàn trước tượng phật, trong tay cầm chuỗi tràng hạt, miệng khẽ niệm kinh văn. Trong phòng nồng đậm mùi đàn hương như muốn sặc mũi người.

      Đồng đứng cạnh cúi đầu phụng dưỡng bên. Mỗi khi tâm trạng nương nương tốt tới nơi này niệm kinh. Lần này Hoàng thượng hành động quả hơi quá đáng. Nâng đỡ Quý phi thôi . Vậy mà còn muốn nương nương làm giá đỡ cho Hi Tần nho , ả ta là cái gì chứ. Khó trách nương nương vui. Nhưng nay Quý phi hưởng sủng ái hết mức, nương nương cũng thể so đo như trước đây với Hoàng thượng ...

      Trong lòng khẽ thở dài, bà ta ngẩng đầu nhìn canh giờ rồi mới khom lưng bước tới, "Nương nương, canh giờ rồi, nên đứng đậy ạ."

      Hoàng hậu chậm rãi mở mắt ra dừng chút rồi mới vịn tay Đồng đứng dậy, nhìn bà ta : "Nhanh vậy sao, giống như mới qua cái nháy mắt vậy."

      "Nương nương thành kính nên đương nhiên cảm thấy thời gian trôi rất nhanh." Đồng cười đỡ hoàng hậu ra ngoài, vừa vừa chuyện: "Bên Hi Tần cũng đồng ý gặp người nhà, Hi Tần hỏi nương nương lúc nào có thời gian rảnh để nàng đến tạ ơn."

      Nét mặt Hoàng hậu liền nhu hòa rất nhiều, nhàng thở phào, "Cũng coi như biết điều."

      "Nàng ta do tay nương nương nâng đỡ lên, tự nhiên hiểu ý tứ. Nếu là người biết điều, nương nương có thể nâng lên cũng có thể đè nàng xuống vậy."

      Hoàng hậu khẽ cười tiếng, mặt mang theo vài phân vui vẻ : "Hi Tần biết điều, Bản cung cũng để nàng thiệt thòi. Mở ngân quỹ lấy mấy xấp tơ lụa năm nây tân cống ban thưởng cho nàng, chọn màu sắc tươi sáng chút. Nàng độ tuổi rực rỡ như hoa phải ăn mặc lung linh vào."

      "Vâng, nương nương hào phóng, Hi Tần tự biết đội ân đội nghĩa người. Năm nay Hi Tần trưởng thành ít nên vải vóc để may quần áo bên Di Cùng Hiên cũng phải khẩn trương hơn." Đồng cười .

      Hoàng hậu cũng cười tiếng, "Qua lễ mừng năm mới Hi Tần mười bốn tuổi, chỉ hơn năm nữa là đến tuổi cập kê, đúng là thời điểm tốt nhỉ." Chờ đến lúc đó, Quý phi sinh con, cũng điều dưỡng sức khỏe tốt để còn nhận sủng ái của hoàng thượng. Hi Tần cập kê cũng có thể thị tẩm, đến lúc đó nàng cũng tin Quý phi còn có thể mình độc diễn.

      Hoàng thượng nâng đỡ quý phi như vậy chẳng qua cũng là coi trọng đứa bé trong bụng nàng ta.. Người khác đều trông chờ muốn Hoàng hậu nàng ra tay nhưng nàng đâu có ngốc vậy chứ. Mưu hại hoàng tự là trọng tội. Nàng thân là Hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, sao lại để người ta bắt được điểm yếu này.

      Lần này Hoàng thượng cố ý nhờ tay nàng coi trọng Hi Tần, làm cho nàng ra mặt thay Hi Tần, phải nàng biết dự định của hoàng đế, hy vọng mình và Hi Tần đối mặt. Vừa vặn đây cũng là cơ hội, nàng cũng muốn thử lần xem cuối cùng Hi Tần lựa chọn thế nào. Bây giờ nhìn lại, Hi Tần lại là người biết tri ân, uổng công nàng hao tốn tâm tư che chở nàng ta.

      Nếu là kẻ vong ân phụ nghĩa cũng cần phải giữ lại.

      Còn Hoàng thượng... Nét mặt Hoàng hậu hơi trầm xuống, nhớ tới lời cha nàng viết trong thư, xem ra Hoàng thượng hạ quyết tâm để nhà Tô quý phi và nhà bọn họ đội trời chung. Nếu là như vậy, Quý phi mà sinh con trai nếu đúng như Hoàng thượng , đứa bé này có thể rất vinh quang ...

      Dưới hào quang của Quý phi, thai nhi của Tiền tài tử trở thành trò cười trong thiên hạ. Hoàng hậu cũng lo lắng, trong lòng nóng nảy nhưng bây giờ tất cả tinh lực của Hoàng thượng đều ở chỗ Quý phi, đến chỗ nào trong hậu cung, cho dù vào hậu cung cũng chỉ chỗ Quý phi. Nâng niu che chở sủng ái như thế, quả nhiên là người quan trọng nhất trong lòng hoàng đế.

      Tâm trạng vui vẻ vừa rồi biến mất như chưa hề có, hoàng hậu hỏi Đồng : "Bên Quý phi có động tĩnh gì ?"

      "Bẩm nương nương, nhắc tới cũng kỳ quái, lần này quý phi giữ bình thản khác thường, có động tác gì." Đồng so còn sốt ruột hơn so với hoàng hậu, hận thể làm cho cái thai nhi của Quý phi xảy ra vấn đề ngay lập tức mới tốt. Nếu để Quý phi sinh hạ hoàng tử, trong hậu cung này làm gì còn chỗ cho người nào đứng nữa, ngay cả nương nương của bà ta e là cũng phải lùi bước.

      "Xưa nay Quý phi tâm cơ thâm trầm, người lại ổn trọng, như vậy các ngươi cũng phải ổn định mới được." Hoàng hậu nghiêm nghị với Đồng , "Về sau nhìn thấy người của Quý phi thể để xảy ra xung đột. Trong cung này cũng phải do Quý phi tay che trời, ít người nhìn chằm chằm thai nhi trong bụng nàng ta. Bản cung cũng muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác."

      "Vâng." Đồng rùng mình gấp rút đồng ý.

      "Bên Hi Tần sao ạ?"

      Hoàng hậu dựa vào gối, suy nghĩ lúc mới : "Tạ ơn cần, ngoài trời giá rét lạnh lẽo, kêu nàng nghỉ ngơi tốt là được. Ngươi cho nàng được lơ là Hoàng thượng, nên tranh phải tranh lên. Trong cung này dù có Bản cung che chở cũng phải dựa vào nàng là chính."

      "Dạ." Đồng khẽ đáp, thấy hoàng hậu cũng phân phó gì khác bấy giờ mới khom lưng lui ra.

      Ngoài cửa điện gió rét lạnh thấu xương, táp vào mặt người như đao kiếm. Đồng ngửa đầu nhìn mặt trời lơ lửng giữa tầng mây mờ mịt, trong lòng tay lại thấm ra từng lớp mồ hôi.

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 76
      (Phần 2)


      Nương nương đẩy Hi Tần ra tranh thủ tình cảm, Mai Phi cùng Ngọc Quý Tần bất mãn từ sớm. Giờ nhắc gì tới hai người, chỉ e là biết các nàng tính kế, thủ đoạn sau lưng. Nương nương Phượng Hoàn cung ra tay, Hiền phi, Mai Phi chỉ sợ cũng đứng ngồi yên. Thời gian qua, các nàng và Quý phi vừa mắt, trước đây còn có nương nương che chở vài phần, về sau này ai biết được thế nào? Điều lo lắng duy nhất là các nàng làm việc gì cũng đừng lien lụy đến nương nương mới được.

      Trong Di Cùng Hiên Tự Cẩm nghe Đồng , nghiêm túc biểu đạt lòng biết ơn đối với hoàng hậu, mắt rơm rớm với Đồng : "Nương nương đãi tần thiếp ân sâu như núi, tần thiếp có gì báo đáp. Mong Đồng lại với nương nương, tần thiếp nhất định phụ nương nương chỉ dạy."

      Đồng hài lòng cười , "Trước đây, khi Hi Tần chủ tử vừa vào cung nương nương cực kỳ thích, do đó mới dốc hết sức quyết tâm lưu chủ tử trong cung. Giờ nhìn kết quả đúng là nhìn lầm người, nương nương biết tất nhiên hết sức vui mừng."

      "Tần thiếp có thể được nương nương coi trọng cực kỳ cảm kích, sau này nhất định báo đáp ân tình."

      Tiễn Đồng , Tự Cẩm ngồi ở giường lớn nhìn những đồ vật ban thưởng đặt bàn, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt. Hoàng đế và hoàng hậu so tài, nàng kẹp ở giữa quả nhiên là muôn phần khó xử. Hoàng thượng nghĩ là tốt nhưng lại quên ở trong hậu cung này, rốt cục nàng vẫn phải nhìn sắc mặt của hoàng hậu. Nếu nàng làm theo ý của hoàng đế sau này sao có thể an ổn sống sót trong hậu cung được ư?

      Giờ nàng làm theo ý tứ của Hoàng đế, e là tức giận mình. Hoàng hậu lại đẩy nàng ra tranh thủ tình cảm, nàng làm thế nào mới có thể dập tắt lửa giận của Tiêu Kỳ đây?

      Nghĩ tới nghĩ lui, trong chốc lát Tự Cẩm cũng nghĩ ra kế sách hoàn hảo nên tâm trạng rất buồn rầu lo lắng. Trước lang sau hổ, xung quanh toàn kẻ địch, nàng phải làm gì đây?

      ***
      Quản Trường An vung tay áo bước nhanh, đầu vai phủ tầng tuyết mỏng, gió rét quất vào mặt lạnh như thấm tận xương tủy.

      "Sư phụ, sao giờ này ngài lại tới đây?" Đồng Ý tranh thủ đón Quản Trường An vào phòng, cầm lấy khăn treo kệ bên cạnh phủi tuyết người , lại vội vàng đưa lò sưởi tay ấm áp của mình cho ta.

      Quản Trường An trong lòng bàn tay ấm áp mới thấy thoải mái hơn. ta ngồi ghế, Đồng Ý vội vàng đổi giày cho . Nhìn giầy cũng ướt đẫm hẳn là trong tuyết khá lâu "Sư phụ, hay là con lấy nước nóng cho ngài ngâm chân nhé?"

      "Biết tiểu tử ngươi hiếu thuận, ta còn phải hầu hạ Hoàng thượng, đừng phiền toái." Quản Trường An chỉ để cho Đồng Ý đổi đôi tất sạch cho , để ta rửa tay rồi mới : "Làm việc cho hoàng thượng mà chút khổ cực này chịu được làm sao xứng được hầu hạ trước ngự tiền, đâu được nuông chiều như vậy chứ."

      "Vâng, sư phụ dạy chí phải ạ." Đồng Ý mỉm cười đáp. Người khác nhìn bọn họ hầu hạ trước ngự tiền chỉ thấy quang cảnh, nhưng là chỉ có tự họ biết mình dám buông thả giây phút nào, tinh thần mệt mỏi , người cũng mệt nhọc kém. Hôm qua sư phụ ta phải ra ngoài cung tuyên chỉ năm sáu lần. xong trở về cả người đều gần như đông cứng. Vậy mà cũng thể kêu khổ, bao nhiêu người thèm thuồng công việc này đấy. Ngươi dám kêu khổ lập tức có người thay thế ngươi ngay.

      ta bưng ly trà nóng tới cho sư phụ hạ giọng: "Sáng sớm nay người bên Phượng Hoàn cung và Trường Nhạc cung đều đến, sư phụ phải làm sao bây giờ?"

      Quản Trường An nóng nảy chút nào, nhấp ngụm trà , "Bọn họ có ?"

      "Cũng gì khó nghe, nhưng Mao Đông Lâm của Trường Nhạc Cung nét mặt thiện tâm gì." Chẳng qua là Hoàng thượng gần đây đối với Trường Nhạc cung tốt chút mà cẩu nô tài kia đắc ý. Mặc dù ta có gia thế mạnh sau lưng nhưng rốt cục cũng là người hầu hạ trước ngự tiền, lên mặt cho ai xem chứ?
      Quản Trường An liền nhìn Đồng Ý cái, từ tốn : "Nếu hỏi thăm tin tức cứ mực biết, ngươi dám lời về tin tức ngự tiền cần Hoàng thượng mà chính ta xử ngươi."

      "Làm sao con dám, có sư phụ dạy bảo con có chết cũng dám nhiều chuyện."

      Quản Trường An gật gật đầu, "Nhớ kỹ điều này, ngươi bọn họ còn có thể đánh ngươi chắc?"

      Đúng thế.

      Đồng Ý cười nắn vai đấm lưng Quản Trường An lại vội vàng : "Đa tạ sư phụ nhắc nhở, phải con có chủ trương nhưng vẫn phải nghe sư phụ chỉ dạy mới yên tâm."

      Đến cùng là thiếu kinh nghiệm, có chút chuyện vẫn chưa lão luyện. Quản Trường An đối với người đồ đệ này, tuy dám là mười phần lòng nhưng cũng tới ba bốn phần. Trong thâm cung, có thể được như Đồng Ý coi như có vận khí. Những người làm thái giám đều là đoạn tử tuyệt tôn, con cháu, nhưng về sau cũng mong có được người chăm sóc lúc tuổi già. ta nhận Đồng Ý làm đồ đệ cũng là do coi trọng tính tình của , con người cũng khá phúc hậu. Bao nhiêu năm trôi qua cũng có lòng chỉ dạy .

      "Bọn họ đến dò hỏi chuyện gì?" Quản Trường An nghỉ ngơi chút lai lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, cuối cùng người cũng ấm áp rồi.

      "Người Trường Nhạc cung hỏi chuyện tham ô tiền cứu trợ, trực tiếp hỏi mà chỉ hỏi Tạ các lão gần đây có thường được triệu kiến hay . Bên Phượng Hoàn cung hỏi thăm chuyện chuyển khẩu, mấy cái này con cũng có biết đâu nên trả lời là biết."

      Quản Trường An nghe như thế khỏi cười hai tiếng, "Hừ hừ", híp nửa con mắt tới Sùng Minh Điện. Đồng Ý nhìn theo bóng lưng sư phụ, nghĩ tới tiếng cười vừa rồi của sư phụ, trong bất chợt cũng nghĩ ra sư phụ cười là ý gì. Nhưng cũng mặc kệ, mình bị sư phụ trách mắng dạy bảo gì là đại biểu mình làm chuyện này sai.

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 76
      (Phần cuối)



      Quản Trường An vung tay vung chân vào đại điện, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng cau mày duyệt tấu chương, ta nhàng đứng sang bên, cũng dám lên tiếng quấy rầy, trong lòng lại nghĩ tới phải bẩm báo chuyện này như thế nào đây.

      Tiêu Kỳ xem kỹ tấu chương, thấy có gì sai sót mới đưa bút xuống viết, sau đó khép tấu chương lại, lúc này mới nhìn Quản Trường An hỏi: "Công việc thế nào rồi?"

      "Bẩm hoàng thượng, Tạ các lão và Lý các lão đều là cảm tạ ơn đức, thấm nhuần thánh ân, họ nhất định tận trung với bệ hạ, dám buông lỏng chút nào." Quản Trường An cúi thấp đầu dám nhìn thẳng hoàng thượng, cũng dám thở mạnh.

      sau lâu mới nghe tiếng cười lạnh lùng của Hoàng thượng vọng tới. Trong lòng Quản Trường An biết ngay tốt, càng dám nhiều lời.

      Tạ các lão chủ trì án tham ô tiền cứu trợ thiên tai nhưng mà kết quả trình lên lại khiến hoàng đế giận dữ. Tham ô tiền thiên tai có quan hệ quá sâu với người nhà Quý phi. Vốn Tạ các lão sưu tầm đủ chứng cớ mạnh mẽ tố cáo Tào Quốc công, ai biết sau đó Quý phi lại có thai. Do đó Tạ các lão cũng có điều cố kỵ, giờ kết quả trình lên chỉ là mấy tên tép riu nhãi nhép, làm sao Hoàng thượng giận cho được?

      Lý các lão điều hành việc chuyển khẩu trong triều, lại chu toàn tin tức nhà mẹ đẻ Hi Tần bị trục xuất khỏi dòng chính Tô gia, ngược lại nhiều lần lien hệ với Tô gia của Khúc Châu, có xu thế đối đầu với nhà mẹ đẻ Hi Tần. Tấu chương nào cũng làm Hoàng đế vui lòng. Lúc này Quản Trường An nào dám làm gì chọc giận hoàng đế, cúi đầu ngẩng đầu lên đều sợ gặp tai họa.

      "Quả nhiên là hạ thần tốt của trẫm, trung quân dân tốt !" đêm ngủ ngon khiến mặt mũi Tiêu Kỳ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng càng thêm sắc bén, tràn ngập giận sữ. nhịn được vung tay lên. Tất cả mọi thứ bàn bị quét sạch xuống đất.

      Tức giận thể trút vào đâu, sầm mặt với Quản Trường An: "Mấy kẻ này, từng tên , có ngày trẫm thu thập hết!"

      Quản Trường An muốn khóc, mấy lời này ta dám nghe đâu. Nhưng lửa giận của Hoàng thượng trước mặt, ta nào dám gì liền vội vàng quỳ xuống đất nhặt mấy tấu chương lại. Mực trong nghiên vung vãi đầy mặt đất, vấy bẩn cả lên hai tấu chương, Quản Trường An vội vàng lau . Chuyện Hoàng thượng nổi giận thể truyền ra ngoài, nếu đám lão già kia biết gì nữa. Quản Trường An hận thể mọc thêm cánh tay thu dọn sạch trong đại diện, tự mình quỳ dưới đất lau chùi sạch vết mực rồi mới đứng dậy.

      Giương mắt vừa nhìn liền thấy Hoàng thượng ngồi ở ghế lớn, sắc mặt đen nhánh xanh mét, ngực thở phập phồng kịch liệt, thấy là bị tức giận đến . Bất kể là án tham ô tiền cứu trợ thiên tai hay là chuyện chuyển khẩu đều là đại của triều đình. Nhưng nhìn xem đám đại thần kia làm gì, đều chỉ muốn vội vã lừa gạt Hoàng thượng, cho rằng Hoàng thượng dễ lừa gạt sao?

      Tiêu Kỳ ngồi ở chỗ kia tức giận. Mấy kẻ kia dám lừa gạt mình phải vì sợ chút nào sao. Bọn họ vẫn coi trẫm là ông vua mới lên ngôi, mặc người chém giết hay là hoàng đế ngu si, có kinh nghiệm, quyền lực gì chăng? Nghĩ tới đây trong đầu đột nhiên nhớ tới câu ngày đó của Tự Cẩm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh là: Đồ ngốc!

      Đúng vậy, quá ngốc, ngốc vì cho rằng chỉ cần kính trọng các cựu thần như vậy bọn họ có thể chí công vô tư phù trợ chính mình.

      Tự Cẩm , giao cho hạ thần việc, nếu làm tốt hoàng đế đương nhiên có thể trách cứ, thưởng phạt phân minh thể hoàng uy. Nghĩ đúng đấy nhưng nàng lại quên, những đại thần này mấy đời quý tộc, chiếm giữ triều đình, khống chế triều chính nhiều năm, phải là vài ngày có thể áp đảo họ.

      Nhìn xem có hai việc sai họ làm mà chẳng có việc nào làm đúng với ý .

      Mấy kẻ này khi quân quá đáng!

      Tiêu Kỳ càng nghĩ càng giận, càng cảm thấy độc thân mình. Tại đây, triều đình này, bao nhiêu văn võ bá quan như vậy mà lại có người nào tận trung vì , có thể phát uy chuyện thay . vẫn có người của mình lên tiếng triều đình, cho nên chuyện mở khoa thi cấp bách như vậy, cần phải có thế lực của chính mình.

      Nhớ tới Tự Cẩm, nét mặt Tiêu Kỳ hơi dịu . Mặc dù đôi khi mấy đề nghị của nàng khá buồn cười nhưng nàng lại vì chính mình suy nghĩ. Có vài ý kiến cũng tương đối khá, tuy tuổi còn nhưng tầm mắt cũng nhìn xa, đúng là khó được. Lại nghĩ tới cha con Tô Hưng Vũ đều là những viên quan trung thực, liêm chính, biết xây dựng căn cơ của mình trong triều nên có cách nào chống đỡ được mấy trọng thần triều đình.

      Vẫn phải nghĩ biện pháp nâng đỡ bọn họ lên...

      Đầu óc Tiêu Kỳ lại bắt đầu suy tính, Quản Trường An ở bên cẩn thận dọn hết rác rưởi trong phòng, lại tự mình pha trà đặt bàn bên cạnh hoàng thượng, sau đó lại lặng lẽ lui ra ngoài. Đồng Ý đứng hầu sẵn ngoài cửa, vừa nhìn thấy sư phụ ra vội vàng chào đón.

      "Sư phụ, ngài sai bảo chuyện gì ạ?"

      Quản Trường An khẽ với Đồng Ý: " Ngự Thiện Phòng xem đồ ăn trưa của Hoàng thượng ."

      Đồng Ý vội vàng gật đầu hỏi, "Là gọi thức ăn hay là xem thực đơn?"

      Quản Trường An nghĩ tới tức giận của Hoàng thượng liền hạ giọng : "Tới Ngự Thiện Phòng xem Di Cùng hiên gọi món gì kêu làm phần y như thế."

      Đồng Ý cười gật gật đầu, "Dạ, sư phụ vậy con ngay."

      Quản Trường An khoát khoát tay, Đồng Ý liền chạy nhanh như làn khói, vừa chạy vừa nghĩ, tâm trạng Hoàng thượng vui đây, nếu sư phụ ta cũng dặn dò như thế. Có điều đây cũng phải chuyện ta có thể suy đoán lung tung, chỉ chạy như gió tới Ngự Thiện Phòng.

      Trong phòng ăn ai nấy đều bận rộn ngất trời. Giờ này là giờ chuẩn bị đồ ăn cho chủ tử các cung. Đồng Ý vừa vào phòng ăn vừa vặn gặp Tiểu thái giám Vương Dương bên cạnh Lữ Thăng Vinh. Vương Dương là kẻ lanh lợi, nhìn thấy Đồng Ý bèn lập tức tới vấn an, cười hỏi, "Đồng ca ca, ngài tới kêu đồ ăn phải ? Bếp chúng ta vừa có thịt dê tươi rói, ngài muốn xem thử ?"

      Đồng Ý biết ý tứ của Vương Dương, nếu là ngày thường ta khẳng định qua chuyến. Lữ Thăng Vinh là người của Hoàng hậu nương nương, đồ ăn trong bếp ta cũng phải là được. Nhưng hôm nay khéo là Hoàng thượng mất hứng, Đồng Ý cũng dám làm bậy. ta đẩy Vương Dương ra, vội vàng tới chỗ Nhạc Trường Tín vừa vừa : "Ta vội, sau này nhất định tới chỗ Lữ đầu bếp ăn thử. Chủ tử giục gấp, ta chịu trách nhiệm làm việc cũng dám buông thả, phiền cậu buông tay."

      Vương Dương nghe vậy cũng dám cản, chạy nhanh như làn khói về chỗ Lữ Thăng Vinh khẽ mấy câu. Lữ Thăng Vinh bận tóe khói, nghe mấy câu Vương Dương thầm liền : "Trước tiên ngươi đừng vội, chạy tới chỗ Hoàng hậu nương nương báo tin, thấy người tránh ."

      "Được, sư phụ yên tâm, con nhất định làm tốt việc này." Vương Dương co cẳng chạy ra ngoài.

      Lữ Thăng Vinh đứng ở cửa thăm dò ngóng cổ nhìn sang phía Nhạc Trường Tín. ta thấy Đồng Ý mà lại gặp Phí Lương Công, hai người đều nghĩ tới trùng hợp như thế, lúng túng cười tiếng đều rụt đầu lại. Lữ Thăng Vinh quay đầu "Hừ" tiếng, trong lòng lại nghĩ tới tiểu hỗn đản Đồng Ý chạy sang chỗ Nhạc Trường Tín, lẽ nào vị chủ tử Di Cùng Hiên lại nghĩ ra đồ ăn mới mẻ gì chăng?

      Bây giờ suy nghĩ chút trong lòng biết là cảm giác gì. Lúc trước ai có thể để ý đến vị Hi Tần nghèo nàn kia. Vậy mà người chướng mắt thế, nghiêng người cái hóa ra phong cảnh. Đồng Ý kia giống y như con khỉ chạy lung tung, lòng muốn nịnh nọt bề . Giờ vị chủ tử của Di Cùng hiên nhớ tới nghĩa tình của Nhạc Trường Tín, đồ ăn của Di Cùng hiên cho tới bây giờ đều là từ tay lão Nhạc đưa lên. Vận thế đổi dời, ai có thể nghĩ tới những đồ ăn Hi Tần thích lại cũng được Hoàng thượng ưa dùng. Thường xuyên như thế, lão Nhạc Trường Tín này coi như đổi vận.

      Nghĩ tới thoải mái, được, ta phải nghĩ biện pháp, xem chỗ Hi Tần chủ tử có thể dùng qua đồ ăn của hay ? Nếu dùng thử rồi biết tay nghề của Lữ Thăng Vinh ta, về sau lo có cơ hội.

      Có điều chuyện này phải nhờ tới Trương Đức An của Di Cùng hiên, Lữ Thăng Vinh hơi nhíu mày, chuyện này phải làm khéo léo thế nào để bị người dèm pha đây?
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 77: Huynh trưởng gặp chuyện may
      (Phần 1)



      Trong Di Cùng hiên rất vui sướng náo nhiệt, Vân Thường cầm trong tay bộ váy áo, ướm lên người cười tươi : "Bộ này là Thượng Phục cục may theo kiểu mới mang đến, chủ tử, ngài xem đường viền cũng có tới ba bốn lớp, tay nghề càng ngày càng tinh xảo." xong đặt xiêm y xuống lại bưng lên hộp đồ trang sức đeo tay, "Buổi trưa Đồng tự mình mang đến, lúc đó chủ tử nghỉ ngơi, Đồng chỉ để đồ lại rồi luôn."

      Tự Cẩm nhìn hộp trang sức đầy châu ngọc lấp lóa, cười bình thản với Vân Thường: "Cất hết lại ." Có cái gì đáng cao hứng chứ, chẳng qua là hoàng hậu thấy nàng biết điều nên ban thưởng thôi, cũng là nhắc nhở nàng phải cẩn thận tuân giữ bổn phận.

      Vân Thường cũng dám cười nữa, im lặng vội vàng cất sang bên. Diện Mi cũng nhanh chóng gấp váy áo lại, ôm đồ mang ra ngoài. Ra tới cửa mới thở phào nhõm, cảm thấy tim trong ngực còn nhảy thình thịch. Nàng ta vừa mới thở phào cái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoàng thượng rảo bước vào, đầu gối mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng."

      Tiêu Kỳ qua bên cạnh Diện Mi, đôi mắt nhìn xấp váy áo nàng ta ôm trong long, dừng lúc mới nhấc chân vào. Diện Mi định đứng lên nghe tiếng chủ tử vấn an bên trong, nhìn Quản Trường An mỉm cười đứng trước cửa, nàng ta lại vội vàng hơi quỳ xuống rồi dám thêm gì lui xuống. Ai cũng đều chủ tử thất sủng, nhưng phải Hoàng thượng vẫn đến sao? Di Cùng hiên của các nàng cũng thể cứ thế chìm xuống. Trong lòng Diện Mi dần dần kiên định hơn, ngay cả bước chân cũng khí thế mạnh mẽ lên.

      Trong phòng Vân Thường dâng trà lên xong lại cẩn thận lui ra ngoài, tay nhàng kéo rèm cửa lại. Nàng ta ra đến ngoài gặp Quản Trường An cười mỉm đứng ngay ở trước cửa.

      "Nô tỳ vấn an đại tổng quản." Vân Thường cười quỳ gối hành lễ.

      "Vân Thường nương đừng khách khí, mau đứng lên." Quản Trường An đưa tay vừa đỡ vừa cười .
      Vân Thường đôi khi cảm thấy Quản Trường An này rất đáng giận, nhưng nàng ta cũng dám đắc tội vị đại hồng nhân trước ngự tiền này đành chỉ cười xòa. Người vừa đứng lên thấy Trần Đức An tới, trong lòng hơi để lại Trần Đức An chiêu đãi Quản Trường An, còn mình ra ngoài chờ chủ tử sai bảo.

      Ở trong phòng Tự Cẩm quả cũng hơi lo lắng bất an. Nàng biết chính mình chọc Tiêu Kỳ tức giận trong vụ gặp người nhà nhưng nàng cũng có cách nào khác. Cho nên lúc này chỉ dám bưng trà rót nước, đấm vai bóp lưng cho . Nghĩ tới mình là đại ưa chuộng tự do dân chủ, vậy mà phải sống trong xã hội cổ hủ vạn ác, muốn sống phải khúm núm co ro, bất giác cảm thấy trong lòng đầy uất ức.

      Lúc đầu Tiêu Kỳ cũng tức giận ít, nghĩ Tự Cẩm biết phân biệt nặng , phải dạy dỗ nàng tốt mới được. Thế mà cơn tức của mình còn chưa vơi thấy tiểu nương kia đỏ mắt rơm rớm nước, nàng còn dám ủy khuất trước nữa kia, thế này gọi là gì chứ?

      đành duỗi tay kéo Tự Cẩm ngồi xuống cạnh mình nhìn nàng đầy đe dọa, "Nàng còn biết xấu hổ cho là mình oan ức sao, lòng tốt của trẫm dành cho nàng đều bị lòng lang dạ thú của nàng giẫm nát rồi còn gì."

      Tự Cẩm vội vàng đứng dậy thỉnh tội, Tiêu Kỳ lại kéo tay nàng dùng sức mạnh đè xuống. Tự Cẩm nhìn , kỳ nàng biết Tiêu Kỳ có lòng tốt, nhưng phúc khí lớn như thế... nàng chịu nổi. Bây giờ suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ triều đình nhất ngôn cửu đỉnh, các thần tử tận tâm tận trung, nàng được nhớ thương như thế trong lòng chỉ có vui vẻ chứ nào có chuyện còn e ngại.

      đến cùng do bản thân ngôi vị, quyền lực Tiêu Kỳ chưa vững nên nàng theo cũng trôi nổi dập dờn, có chỗ dựa vững chắc mà thôi.

      Nhưng những lời này sao nàng dám ra, nàng chỉ đành cúi đầu.

      Tiêu Kỳ nhìn dáng vẻ này của Tự Cẩm : "Trước đây trẫm vẫn cảm thấy nàng là người vô tư lự, suy tính sâu xa, là nha đầu ngốc, bây giờ mới biết nàng cũng có những suy tính riêng của mình."
      Mấy câu này cũng khá nặng nề, Tự Cẩm liền ngẩng đầu nhìn vội vã biện bạch, "Ý tứ của Hoàng thượng cũng là tâm nguyện của thần thiếp. Nhưng thân thiếp ở trong hậu cung, phải tuân theo cung quy."

      Tiêu Kỳ nghe nàng câu này, mặc dù trong lòng vẫn chưa hết ức chế nhưng ngẫm lại, làm hoàng đế như mà còn phải nhìn sắc mặt mấy lão thất phu kia chứ đừng gì đến phi tần như Tự Cẩm, nhà mẹ đẻ yếu thế sống trong hậu cung khó khăn cỡ nào. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy hai người tình cảnh đúng là giống nhau, cảm giác chua xót lại dâng lên.

      "Cho nên nnàng dám to gan từ chối lòng tốt của trẫm sao?"

      "Thần thiếp dám."

      " dám? Trẫm cảm thấy gan nàng rất to đấy."

      Tự Cẩm mím môi gì nữa. Trong lòng Tiêu Kỳ rất hiểu lý do mình làm vậy, chỉ tức giận vì nàng đứng bên mà thôi.

      Vì sao nàng dám đứng chứ?

      Chẳng qua vì bây giờ còn chưa có đủ sức mạnh thực để bảo vệ nàng.

      Điểm này cả hai người đều biết , nhưng ai ra.

      Tiêu Kỳ chủ động tới Di Cùng hiên hạ bậc thang cho nàng, nàng thở phào nhõm rồi. Do đó càng thêm nhiệt tình cẩn thận chăm sóc phụng dưỡng tôn đại phật này. Mấy chuyện chuyển khẩu, mở khoa thi, lại còn án tham ô tiền cứu trợ thiên tai triều đình đủ làm cho Tiêu Kỳ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Cho nên sau lần gửi thư đó Tự Cẩm cũng thêm gì nữa, tình cảm của nàng và Tiêu Kỳ có nền tảng cơ bản, có những lúc người đàn ông vẫn thích nữ nhân ngốc nghếch hơn.

      (Còn tiếp ...)
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :