1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74
      (Phần 6)



      Chuyện xảy ra trong vườn nhanh chóng truyền tới tai Hoàng hậu, hoàng hậu cũng chỉ cười cười, nhưng trong ánh mắt hề thấy vui vẻ chút nào.

      Đồng đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn nét mặt hoàng hậu, im lặng khá lâu mới từ tốn , "Nương nương, chỗ Hi Tần đó…?"

      " sao." Hoàng hậu như đinh đóng cột, "Bên Tiền tài tử toàn bộ bình an chứ?"

      "Vâng, mấy người bên Tiền tài tử đều thay bằng người của chúng ta rồi, nương nương cứ yên tâm."

      Hoàng hậu gật gật đầu, bất giác sờ sờ bụng mình, sâu kín thở dài tiếng, sau đó mới : "Nhất định phải nhìn chặt, thứ trưởng tử của hoàng đế. Nếu bản cung có duyên sinh con đứa bé này chính là canh bạc lớn nhất của bản cung."

      Nét mặt Đồng biến đổi, muốn khuyên giải nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Việc triều chính bà ta hiểu nhưng chuyện trong hậu cung lại nhìn thấy rất ràng. Hoàng thượng làm việc càng ngày mạnh mẽ cứng rắn. Sau khi Quý phi có thai Hoàng thượng cũng chưa từng tới thăm lần nào. Trong này tất có ý. Có điều có mấy lời chỉ dám để trong lòng, ngoài miệng chữ cũng dám lộ, thà là chôn chết trong lòng cũng dám tự mình rước họa vào thân.

      "Nương nương là người có phúc lớn, tất nhiên mong ước đạt được."

      Hoàng hậu nghe vậy mặt vui lên chút, "Dù lần này chuyện thành cũng sao, Tiền tài tử khỏe mạnh long thai của Quý phi cũng tốt, nếu Tiền tài tử tốt, quý phi..."

      Đồng run lên, trán rịn mồ hôi lạnh, "Vâng."

      Từ từ ra khỏi đại điện, Đồng ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ cảm thấy ánh mặt trời này quá chói mắt, mồ hôi lạnh rớm ra. Chuyện của Di Cùng Hiên bà ta phát giác có cái gì đúng, nhưng cho Hoàng hậu nương nương nghe mà nương nương lại để ý chút nào, tất cả tinh thần đều tập trung vào Tiền tài tử. Bà ta thở dài, chỉ ngóng trông Hi Tần là người tri ân đồ báo, nhớ nương nương từng tiến cử nâng đỡ nàng ta, tương lai vong ân bội nghĩa là tốt rồi.

      Mấy chuyện bên ngoài Tự Cẩm biết gì hết, sau khi về Di Cùng hiên, tất cả trong đầu đều là bóng dáng Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư. Hành động của Lý Chiêu Nghi nằm trong dự liệu, xưa nay nàng ta lấy Quý phi làm trời, quý phi cái gì là cái đó. Ngược lại Cẩm Tiệp Dư... Tự Cẩm vẫn cảm thấy trong lòng hơi bất an. Lần trước Cẩm Tiệp Dư gặp nàng còn vênh vang đắc ý, sau khi hai người kết thù kết oán gặp lại mà nàng ta vẫn có thể bình tĩnh như thế, ngược lại làm cho nàng lo sợ.

      Nghĩ tới nghĩ lui ra, nàng vào hậu cung này còn chưa đủ năm, lại còn ở Y Lan Hiên mấy tháng, đối với tình của hậu cung là chưa tìm hiểu được ràng. So về dung mạo có lẽ nàng có chút ưu thế hơn nhưng nếu đến gia thế, giao thiệp nàng đều kém xa.

      "Chủ tử." Vân Thường rón rén vào đứng cạnh Tự Cẩm khom lưng khẽ .

      Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn nàng ta, "Có chuyện gì?"

      "Quản công công vừa báo tin, Hoàng thượng dùng cơm trưa ở Sùng Minh Điện."

      Tự Cẩm nghe vậy nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng thả lỏng hơi, mặt lại thể ra chút nào gật gật đầu, "Biết rồi, nếu thế ngươi với Trần Đức An sang Ngự thiện phòng bữa trưa nay chỉ cần làm đơn giản là được."

      "Vâng." Vân Thường liền báo.

      Bị cắt ngang đột ngột, Tự Cẩm bèn thèm nghĩ tới chuyện Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư nữa, dù sao giờ có nghĩ gì cũng chỉ uổng công. Xe đến trước núi ắt có đường, chờ các nàng ra chiêu sau này hãy . Trước mắt quan trọng hơn là, nàng nhớ ra rốt cục tối qua nàng có câu kia hay ?

      Trong lúc Tự Cẩm ở bên trong Di Cùng Hiên đứng ngồi yên bên kia Tiêu Kỳ lại tuyên triệu Tô Hưng Vũ yết kiến.

      Từ lúc Tô Hưng Vũ biết vì sao bị bắt phụ trách việc chuyển khẩu, mấy ngày nay ông đều lo lắng đến rụng tóc hói cả đầu. Chuyện này phỏng tay, làm tốt cả nhà mất đầu. Nhưng thánh mệnh lại thể làm. Bao nhiêu con mắt như sói đói nhìn chằm chặp khiến ông vô cùng bất an. Ông và con trưởng từng thầm bàn luận. Hai người đều biết việc từ trời rơi xuống này phải là bánh bao ngon lành gì mà là tảng đá đoạt mạng. Vô duyên vô cớ chuyện này lại rơi đầu nhà mình, nghĩ tới nghĩ lui nhà mình gì đáng chỉ trích, vậy cũng chỉ còn lại con ở trong cung.

      Từ lúc tiến kinh được nghe thấy Hoàng thượng có nhiều thánh sủng đối với Tự Cẩm, chỉ sợ việc đó chọc giận nhà Sở hoàng hậu và Tô quý phi cho nên này mới đào hố cho nhà họ nhảy vào. biết suy đoán này có đúng hay nhưng dù cho là thế bọn họ cũng thể nhảy. Trong lòng Tô Hưng Vũ cực kỳ lo sợ, đúng lúc này lại bị Hoàng thượng tuyên triệu yết kiến lại càng đề cao cảnh giác vạn phần.

      "Bệ hạ nhân đức, quốc gia an lạc, dân chúng được hưởng phúc! Vi thần từ Khúc Châu tới kinh thành, đọc đường qua mấy châu quận, mấy năm vừa rồi liên tục bị hạn hán, đất đai cằn khô, cuộc sống của người dân rất cực khổ. Nhờ ơn Bệ hạ mở kho lương cứu tế dân chúng cứu sống biết bao nhiêu người, dân chúng đội ân đội nghĩa, nhờ phúc thiên ân. Đối với việc chuyển khẩu thần dám trốn tránh, nguyện vì Hoàng thượng vượt mọi chông gai, dũng cảm tới. Tuy nhiên chuyện này liên quan trọng đại, vi thần cũng xin bẩm báo ..."

      Tiêu Kỳ ngồi ngai vàng nghe Tô Hưng Vũ phân tích lơi hại của việc chuyển khẩu, có vài điểm trùng với ý của Tự Cẩm. Nếu như phải biết Tô Hưng Vũ vừa mới vào kinh thành, Tự Cẩm cũng chưa từng liên lạc với Tô gia chắc hoài nghi có phải hai cha con nàng bàn bạc hết rồi hay . Con thông minh cha trí tuệ, được những lương thần này, trong lòng Tiêu Kỳ rất đắc ý, chuyện chuyển khẩu giao cho Tô Hưng Vũ quả nhiên là hành động sáng suốt.

      Tô Hưng Vũ bẩm báo xong, đứng trong đại điện lòng căng thẳng. Ông nghe Hoàng thượng thở dài lại càng lo âu, ngay sau đó nghe Hoàng thượng : "Tô ái khanh quả nhiên là cánh tay phải của trẫm, giao việc chuyển khẩu cho khanh làm trẫm an tâm."

      Tô Hưng Vũ thở phào hơi, sau đó ngay: "Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần. Có điều chuyện này gặp nhiều khó khăn trở ngại, thần mong Hoàng thượng ân chuẩn việc, thần muốn lập bộ phận riêng biệt, tự mình phụ trách việc này. Nếu Hộ bộ có tiền, Lại bộ có người thần cả gan thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho thần đặc quyền xử lý."

      Quả nhiên là người đặc biệt can đảm, Hi Tần to gan cũng phải là có nguyên do. Tiêu Kỳ trầm mặc lúc cũng đồng ý ngay lập tức chỉ : "Nếu Tô ái khanh có ý vậy hãy viết tấu chương trình lên, trẫm xem kỹ."

      "Thần, tuân chỉ." Tô Hưng Vũ quỳ xuống đất hành lễ.

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74
      (Phần cuối)


      Ra khỏi Sùng Minh Điện, ông thẳng mạch tới cửa cung, từ xa thấy con trưởng Tô Thịnh Dương đứng chờ bên ngoài cửa cung. Nhìn thấy ông ra, vội tới đón, "Phụ thân."

      "Sao con lại tới đây?" Mặc dù Tô Hưng Vũ gần năm mươi tuổi nhưng vẫn là người đàn ông trung niên tuấn tú, da trắng râu dài, hào hoa phong nhã, phong thái thể rất lịch tao nhã.

      Tô Thịnh Dương đẹp tinh tế như Tự Cẩm, cũng tuấn tú như phụ thân nhưng thần thái lại có mấy phần hùng khí. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đứng ở đó cao lớn vững chãi khiến cho mấy hộ vệ đứng ở cửa cung đều phải liếc nhìn mấy lần.

      "Mẫu thân sai con đến đón phụ thân." Tô Thịnh Dương cũng rất lo lắng nhưng biết chỗ này phải nơi chuyện liền đưa phụ thân mình tới chỗ xe ngựa, vừa vừa chuyện: "Hôm nay con nhận được thiệp mời của Sở gia, do đó mới đến đón phụ thân."

      Tô Hưng Vũ nhướng mày, cũng trực tiếp trả lời chỉ : "Lên xe hẵng ."

      "Vâng."

      Xe ngựa của Tô gia chờ đợi từ sớm, hai cha con lên ngồi ổn định trong xe, xe từ từ lăn bánh. Lúc này Tô Hưng Vũ mới : "Thiệp mời của Sở gia dễ nhận đâu."

      "Vâng, con cũng nghĩ như vậy." Tô Thịnh Dương cũng nhíu lông mày lại. Nhớ tới vẻ cao cao trịch thượng của người đưa thiệp mời bên Sở gia, trong lòng cảm thấy chán ghét. Nhất là lời gần xa kia, Tự Cẩm giờ có thể được hoàng thượng sủng ái đều do hoàng hậu tiến cử càng thêm khinh bỉ. Nghĩ tới đây, liền kể lại mọi việc từ đầu đến cuối rồi : "Con suy đoán, Sở gia cố ý mời chào chúng ta, con cũng dám cự tuyệt vì sợ gây họa cho muội muội, mong phụ thân chỉ dạy."

      Tô Hưng Vũ cũng chuyện này mà lại nhắc đến việc khác: "Hôm nay phụ thân gặp mặt bệ hạ, nhận thấy uy nghi lẫm liệt, ta bẩm báo công việc mà trong lòng cảm thấy rất áp lực."

      Tô Thịnh Dương sững sờ, trong lòng khỏi tinh tế suy nghĩ. Lúc Hoàng thượng đăng cơ tuổi còn , phải chịu áp chế của các triều thần. Giờ mới lên ngôi có bốn năm ngắn ngủi mà có uy nghi lẫm liệt... Ngẩng đầu nhìn phụ thân, cẩn thận hỏi, "Ý của phụ thân là chúng ta được kết giao với Sở gia?"

      Tô Hưng Vũ gật gật đầu, "Chuyện chuyển khẩu rơi vào tay ta là kết quả do chư vị triều thần thúc đẩy mà thành. Lúc trước Sở gia gì, giờ lại tỏ ý kết thân, lấy Tự Cẩm ra uy hiếp thấy có ý tốt."

      "Vậy chuyện này phải làm như thế nào mới được?" Mặt Tô Thịnh Dương giận tái .

      Tô Hưng Vũ lắc đầu, "Trở về nhà hãy ."

      Hai cha con Tô gia mặt mũi đầy lo lắng trở về. Thời điểm này Sở gia phải người bọn họ có thể đắc tội được, con ở trong thâm cung lại càng thêm nguy hiểm. Nếu dám thẳng thắn từ chối sợ là mang tai họa đến cho con . Nếu dựa vào Sở gia, nhìn đương kim hoàng thượng ... Tô Hưng Vũ lại thầm lắc đầu, chuyện này khó quá.

      Tự Cẩm cũng biết Sở gia tìm tới Tô gia, từ lúc buổi tối Tiêu Kỳ tới đây dùng bữa, trong miệng ngừng khen ngợi Tô cha, trong lòng nàng cũng thở phào nhõm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cha con Tô gia đều là những người có cốt khí, nếu sau khi bị trục xuất khỏi Khúc Châu cũng thể kiên trì nền nếp gia giáo, đạt được thành công cho tới hôm nay. Trong tình huống chuyện nhà, chuyện nước còn rối ren, nghe những lời khen ấy nàng càng có thêm sức mạnh. Nhất là sau khi Tiêu Kỳ ra chuyện đề nghị của Tô cha và của mình cũng giống nhau, nàng rất kinh ngạc.

      Nàng có thể ra mấy điều này đương nhiên do nàng biết về quỹ đạo phát triển của lịch sử. Nàng chỉ việc tổng kết lại trí tuệ của cổ nhân, nhưng Tô cha lại là tự mình nghĩ ra. Nghĩ tới đây trong lòng cũng mừng thầm, ít nhất cha con Tô gia đều là những người tài có thể bồi dưỡng, kể từ đó nhà bọn họ có tiền đồ đáng kể trong tương lai.

      "Trẫm có ý muốn cho lệnh huynh nhập Lục bộ."

      Tự Cẩm hẫng tay, chiếc đũa rơi xuống đất.

      Tiêu Kỳ: ...

      Tự Cẩm: ...

      Hoàng thượng đừng dọa người vậy chứ, đây phải là ném Tô Thịnh Dương vào hang hùm miệng cọp sao?

      Mong người buông tha cho!
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 75: Thiếp thay đổi, nhưng cẩn trọng hơn
      (Phần 1)


      Trong phòng bất chợt lâm vào yên tĩnh, Tự Cẩm vội vàng đứng dậy định thỉnh tội, trong lòng khóc thành tiếng. Mấy quy củ của cổ đại này quá mệt , động cái phải thỉnh tội gì chứ, nàng còn chưa quen nhưng lại dám bất tuân.

      Đám người Quản Trường An đứng cúi thấp đầu “rắm” cũng dám phóng, Vân Thường mặt cũng trắng bệch, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng quỳ xuống theo.

      Tiêu Kỳ còn ngạc nhiên chưa kịp định thần Tự Cẩm cũng quỳ xuống, bàn tay vươn ra rơi vào khoảng .

      Từ khi Tự Cẩm xuyên tới giờ, đếm số lần quỳ còn nhiều hơn cả đời của kiếp trước cộng lại, giống như đầu gối luôn sẵn sàng làm bạn với đất vậy, trong lòng vạn phần thê lương, cuộc sống này quá khổ ải rồi.

      "Đứng lên ."

      Tự Cẩm cảm thấy tay mình bị bàn tay mạnh mẽ nâng lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Từ góc nhìn ấy, nàng chỉ thấy da trắng như ngọc, lông mày đen như mực, nét mặt hơi lúng túng làm giảm bớt lạnh lẽo như của đao kiếm vốn có.

      Tự Cẩm chỉ cảm thấy tim mình bỗng dưng đập nhanh hơn liền vội vàng cúi đầu dám nhìn thẳng , thuận theo sức kéo của tay đứng dậy, vội vàng : "Tạ ơn bệ hạ truy xét."

      Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm vừa mới cuống quít cảm ơn lại cúi đầu, nét mặt hơi bối rối, rốt cuộc lại làm nàng sợ rồi, trong lòng khẽ thở dài nheo mắt nhìn nàng, "Về sau lúc nàng ở cùng ta cần động chút là thỉnh tội như thế."

      "Vâng." Tự Cẩm cũng dám kháng chỉ, cái gì chính là cái đó. Nhưng nếu xảy ra chuyện thỉnh tội hay là chứ? Nàng và chưa có bao nhiêu tình cảm, giờ nhìn thấy người tốt ta tốt nhưng cơ bản có nền tảng tình cảm, chịu được bất cứ điều gì phá rối. Giờ có thể hào phóng nhưng vạn nhất sau này có lúc chán ghét mình chính những chuyện này đều bị coi là lỗi lầm.

      Nàng phải lưu lại con đường sống cho mình. Hoàng để trở mặt, coi bạn thành thù được ghi lại rất nhiều trong lịch sử. Hai người bọn họ phải thanh mai trúc mã, cũng có loại tình cảm hun đúc qua hoạn nạn, càng có nghĩa kết tóc phu thê, cho nên nàng có tư cách gì để dám sử dụng chút tình cảm ít ỏi này đây?

      qua chuyện này, Tự Cẩm cũng thoải mái. Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm như vậy, trong lòng cũng được tự nhiên. đến cùng là do thời gian và nàng sống chung chưa đủ lâu. Đối mặt với tình thế lúng túng này, có Tự Cẩm chủ động chuyện, phá vỡ im lặng như trước, cũng đột nhiên biết phải gì mới được.

      bữa cơm yên ăn xong trong yên lặng, Quản Trường An đầu vã mồ hôi sai người dọn bàn sạch . Vân Thường sang phòng giải khát pha trà. Bên trong phòng Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm hồi rồi : "Hình như nàng thích cho đại ca của nàng vào Lục bộ?"

      Tự Cẩm quẫn bách, nghe hỏi vậy cũng biết trả lời thế nào. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, hay là dối đây? quá tổn thương người khác, biết chuyện vừa rồi có chọc giận . dối ư, vạn nhất nếu để Tô Thịnh Dương vào Lục bộ phải làm sao đây?

      Ánh mắt Tiêu Kỳ cực tinh thấu, nhìn nét mặt Tự Cẩm dao động ngừng biết ngay trong lòng nàng do dự điều gì. vẫn ngồi đó nhìn, muốn biết nàng lựa chọn như thế nào? Nàng có giống mấy người khác hay , chỉ muốn dụ dỗ chứ chịu chân thành đối xử với ?

      Nếu như nàng lừa gạt mình phải làm sao bây giờ?

      Tự Cẩm cũng dám do dự quá lâu, đầu óc bên trong loạn cả lên nên cũng chẳng kịp suy nghĩ cẩn thận, lý trí bảo cứ theo cảm nhận bật thốt lên: "Tần thiếp đích thực hy vọng ca ca vào Lục bộ." Lời vừa ra khỏi miệng bao nhiêu căng thẳng trong người như sợi dây được thả lỏng, cũng nhìn Tiêu Kỳ chỉ đứng cúi đầu : "Ca ca thần thiếp chưa có kinh nghiệm, có căn cơ, cũng giống như thiếp trong cung này, gặp ai cũng phải khom lưng, gặp ai cũng phải khấu đầu."

      đến đây, Tự Cẩm biết lời của mình quá lớn mật lại dứt khoát quỳ xuống, lưng thẳng tắp cũng vẫn nhìn Tiêu Kỳ, "Lời này của thiếp là cả gan làm loạn, tự biết phạm cung quy. Nhưng là Hoàng thượng hỏi thần thiếp dám giấu giếm. Tần thiếp chỉ là nữ nhân ngu muội cũng vẫn phải thiếp thích. Trong hậu cung, thần thiếp cũng dám có ý oán giận bất mãn gì. Từ khi vào cung đến nay được thăng đến vị Tần. Thứ nhất, thần thiếp chưa sinh hoàng tự, thứ hai hoàn toàn có công lao gì, trong lòng thường xuyên bất an. Từ mình suy ra, ca ca thần thiếp đột ngột vào Lục bộ đương nhiên cũng giống như thần thiếp. Thần thiếp biết phải như thế nào mới thỏa đáng nhưng thần thiếp biết phụ thân và ca ca đều là những người trung thành với Hoàng thượng, với triều đình. Chuyện chuyển khẩu làm họ trở thành tâm điểm chú ý của cả triều đình, thịnh vinh chưa biết, phúc họa khôn lường. Thần thiếp cũng rất hy vọng phụ thân và ca ca vì Hoàng thượng tận trung tận lực ... Thế nhưng hy vọng hơn là người nhà có thể trôi chảy bình an. Thiếp năng bừa bãi, mong Hoàng thượng trị tội."

      vẫn hy vọng nàng , nhưng mấy lời này cũng quá thành , thể diện hoàng đế nhất thời chấp nhận được.

      Tô Tự Cẩm thông tuệ quả nhiên là cực kỳ thông tuệ, nàng ngu si cũng oan uổng nàng. May mà bây giờ ngồi ở chỗ này, nếu đổi là vị hoàng đế khác chừng liền lôi nàng ra ngoài trị tội.

      Mặc dù ngôn ngữ bừa bãi nhưng nội tâm chân thành lời thà, Tiêu Kỳ kéo nàng lên, " phải được tùy tiện thỉnh tội sao?"

      "Lời thiếp quả thực to gan, thần thiếp dám ngồi." Tự Cẩm biết chính mình quá quan nhưng nào dám buông lỏng, chỗ Tô Thịnh Dương còn chưa quyết định kìa.

      "Còn biết chính mình to gan làm loạn ăn bừa bãi, vậy sao nàng còn dám ?" Tiêu Kỳ quay lại cười giỡn Tự Cẩm cười giỡn, chưa thấy qua ai ngốc nghếch như thế.

      "Thiếp cũng dám. Nhưng thần thiếp nghĩ mặc dù Hoàng thượng muốn trị thiếp tội, thiếp cũng muốn lừa người."

      (Còn tiếp ...)
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 75
      (Phần 2)

      Biết tốt, biết nếu dụ dỗ có thể quá quan nhưng lại thẳng thắn thành . Tiêu Kỳ vỗ nhè tay Tự Cẩm, thở dài, "Trong cung này có quá nhiều người muốn dụ dỗ trẫm, nàng cũng cần tham gia náo nhiệt thêm."

      "Vâng, người trách thần thiếp chứ?" Tự Cẩm hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Tiêu Kỳ.

      "Lần sau cũng thể lấy lý do này nữa." Tiêu Kỳ nhìn đôi mắt cong cong của Tự Cẩm cũng khẽ mỉm cười theo, "Trẫm... vẫn hy vọng bên cạnh có thể có người dám , nàng rất tốt, cần sửa."

      "Thiếp thay đổi, nhưng cẩn trọng hơn."

      Tiêu Kỳ: ...

      "Giờ nàng có thể cho trẫm nghe kế sách phần sau của lá thư này được ?"

      Ánh mắt Tự Cẩm lấp lóe, tập trung nhìn Tiêu Kỳ, vẻ bất an : "Thiếp phải là viết mà là dám viết. Thiếp chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, khó tránh khỏi đôi lúc ý nghĩ hão huyền, nghĩ ra kế sách có thể ... quá cả gan làm loạn, cho nên dám viết ra."

      Tiêu Kỳ nghe thế càng thấy hứng thú, " , trẫm coi như nàng vô tội."

      "Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, cũng thể đổi ý đấy."

      "Đương nhiên."

      "Vậy thiếp . Kỳ thiếp nghĩ rất đơn giản. Hộ bộ xuất tiền cần họ xuất tiền, Lại bộ đưa người cũng cần họ đưa người. Chuyện chuyển khẩu phải lấy người dân ở các nơi khác làm gốc. Nếu cưỡng chế người ta xa rời cố hương khó tránh khỏi trái với luật trời, trái với ý dân. Cho nên chuyện mấu chốt ở đây là được để người dân kêu than oán trách, nếu bị trọng thần trong triều biết được trở thành tội lớn."

      Lời này rất đúng. Việc khó khăn nhất của Tiêu Kỳ chính là ở chỗ này. chăm chăm nhìn Tự Cẩm, ánh mắt đầy mong chờ "Vậy ái phi có ý kiến hay gì?"

      "Ý kiến hay dám khẳng định, thần thiếp biết việc này rất khó. Tục ngữ , cây khô khó mọc thành rừng. Cha của thiếp có tài năng cỡ nào cũng cần phải có người hỗ trợ giúp đỡ, tiền người, bột đố gột nên hồ, ngay cả thần tiên cũng khó làm được." Giọng Tự Cẩm liền hạ xuống, "Cho nên thiếp nghĩ nếu Hoàng thượng có thể mở khoa thi, chiêu sinh môn đồ, thông cáo thiên hạ thể tốt hơn."

      "Nếu vô duyên vô cớ, triều thần đồng ý mở khoa thi." Tiêu Kỳ vốn có dự định này nhưng nhận được ủng hộ, trong lòng rất tức giận cũng có biện pháp nào khác. Đất nước có việc vui mới có thể mở khoa thi, giờ cũng chưa có tìm được lý do nào xác đáng.

      Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ, ra từng câu từng chữ: "Nếu như Quý phi thuận lợi sinh hạ hoàng tử, khắp chốn mừng vui, là đại hỉ của đất nước."

      Tiêu Kỳ định thần nhìn Tự Cẩm.

      Trái tim Tự Cẩm đập như đánh trống cũng chịu dời mắt. Nàng có thể chiếm được tin tưởng tín nhiệm của Tiêu Kỳ hay chính là ở lần này. vẫn biết mình và Quý phi ưa gì nhau, cứ theo lẽ thường mình là người hy vọng Quý phi được vui vẻ thuận lợi nhất. Nàng dám như thế, thứ nhất do đây chính là sách lược vẹn toàn nhất có thể làm được, thứ hai kỳ nàng cũng có tư tâm. Nàng hy vọng sau chuyện này nàng có được tin tưởng của Tiêu Kỳ trong thời gian ngắn nhất, có thể đứng vững gót chân trong hậu cung này.

      phải lo lắng mình trở thành bèo nước để gió thổi , trở thành nơi người khác trút giận, đạp mình xuống đất.

      "Nàng nghĩ vậy sao?"

      "Thiếp thích Quý phi, Hoàng thượng cũng biết nguyên do trong này. Nhưng thiếp có thể có hôm nay là nhờ ân đức của Hoàng thượng ban cho. Vì vậy thiếp hy vọng Hoàng thượng có thể mọi trôi chảy, đạt được ước muốn. Huống chi đứa trẻ trong bụng vô tội, lại là huyết mạch của Hoàng thượng. Thần thiếp hy vọng đứa bé này có thể thuận lợi ra đời."

      Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, biết nàng dối, "Nàng... rất tốt."

      "Thiếp cũng có tư tâm, hiến kế sách này cũng hy vọng huynh trưởng của thần thiếp vào Lục bộ." Tự Cẩm thẹn thùng cười cười.

      Tiêu Kỳ nắm chặt tay Tự Cẩm, trong lòng cảm xúc dâng trào mãnh liệt. Mặc dù nàng hiến kế vì lợi ích của người nhà phần nhiều nhưng cũng có phần chia sẻ khó khăn với mình. Vỗ nhè tay của nàng, bấy giờ mới : "Chuyện này trẫm còn phải suy nghĩ kỹ ."

      Tự Cẩm cũng phải thể được. Có điều ngày Quý phi dự sinh còn cách xa tới mấy tháng, trong thời gian này cần lên kế hoạch chu toàn mới được. Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm từ từ dựa vào gối mềm đặt sau lưng nhắm mắt suy tư, Tự Cẩm cũng dám rút tay lại mà tùy theo , tự tìm cách thoải mái nhất ngồi xuống. Hôm nay thức dậy hơi sớm, lại kinh hoàng khiếp sợ nửa ngày nên tránh khỏi tinh thần mệt mỏi. Trong phòng lúc này im ắng tiếng động, bệ cửa sổ hương hoa mai thấm vào hơi thở làm người lơ mơ buồn ngủ.

      Nếu bây giờ lộ ra tin tức, sau khi Quý phi sinh hoàng tự khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ, như vậy Sở gia đương nhiên cực lực phản đối. Sở gia phản đối sao, nhà Quý phi bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tất nhiên đối chọi gay gắt với Sở gia. Đến lúc đó, nếu mình đưa ra việc mở khoa thi cử, hẳn người phái quý phi phản đối. Mở khoa thi mặc dù là đại , nhưng trong mắt bọn họ, mình ban cho con trai của Quý phi ân sủng như thế cũng là vinh hạnh đặc biệt khó được. Thậm chí chắc chắn bọn họ hy vọng, mình coi trọng đứa bé này...

      Trong khoảng thời gian này mình sắp xếp lộ ra tin tức, hai nhà hoàng hậu và quý phi tranh chấp, vừa vặn có thể tranh thủ thời gian trong bóng tối bố trí chuyện chuyển khẩu. Thân là hoàng đế, có tiền có quyền, chẳng phải là để cho thiên hạ thần dân nhạo báng. làm vị hoàng đế bất lực, sau này có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông...

      (Còn tiếp...)
      Du Khươngthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 75
      (Phần 3)


      Tiêu Kỳ cảm xúc nao nao, nghĩ tới Quý phi và Hoàng hậu, tâm trạng cũng có mấy phần phiền muộn . từng nghĩ đối tốt với các nàng, nếu gả làm vợ, làm phi phải có lập trường kiên định đứng bên mới đúng chứ. Nhưng lại thể ngờ được, người bên gối nhưng lòng lại hướng bên ngoài. Các nàng chỉ muốn từ chỗ mưu cầu lợi ích cho gia tộc mình càng nhiều càng tốt, chưa từng nghĩ tới những khó khăn gian nan của . Hoàng hậu coi trọng gắt gao Tiền tài tử tựa như con mắt của mình, nàng ta nghĩ biết nàng suy nghĩ gì sao?

      Sau khi Quý phi có thai hành động trái ngược với ngày thường, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung bước chân ra khỏi cửa. Trước đây còn ghen tuông, tranh thủ tình cảm, giờ hoàn toàn chẳng quan tâm. Trong mắt nàng ta, đứa bé trong bụng còn quan trọng hơn là hoàng đế như . Thậm chí còn có suy nghĩ, nếu như quý phi bình an sinh hạ con trai, trong tương lai đại thần kia có cách nào khống chế cấu kết với nhau ủng hộ ấu tử đăng cơ, ép ốm chết?

      Rốt cục Tự Cẩm còn tuổi, suy nghĩ lương thiện là tốt nhưng cho phép đứa bé này bình an sinh ra. Nhà Quý phi có đứa bé này vị trí hoàng đế kia có thể ngồi vững hay khó mà . Nếu để cho con trai của mình trở thành công cụ cho mấy thế gia sĩ tộc tranh quyền đoạt lợi, thà rằng để đứa bé sớm luân hồi...

      Có điều, thể cho Tự Cẩm biết những điều này. Nàng tâm tư thuần khiết thiện lương, nếu biết nảy sinh ý tưởng đen tối ác độc như vậy, hiểu bị dọa khiếp, từ đó xa lánh .

      Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ bất giác nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm thấy nàng rúc vào cạnh mình, tay nắm tay áo của mình ngủ say...

      Tiêu Kỳ đột nhiên rất hâm mộ nàng, có thể sống vô tư vô lự thế này, chỉ thoáng chốc là có thể vào trong giấc mộng, ai phải là loại phúc khí chứ?

      Khi Tự Cẩm tỉnh lại, Tiêu Kỳ trở về Sùng Minh Điện. Vân Thường vội vàng hầu hạ nàng đứng dậy, rửa mặt sau đó : "Chủ tử, nửa canh giờ trước Đồng đến."

      Tự Cẩm sững sờ, "Có chuyện gì ?"

      Vân Thường lắc lắc đầu, "Nghe nô tỳ báo chủ tử còn ngủ, Đồng cũng gì liền ngay. Nô tỳ cũng biết bà ta đến làm gì, hình như đến thám thính thôi."

      "Nếu chính là có chuyện gì." Tự Cẩm thẳng, bây giờ nàng có thể gây chuyện liền gây chuyện.

      "Vâng." Vân Thường khẽ đáp.

      triều đình việc chuyển khẩu tiếp tục được đưa ra tranh cãi gay gắt, Tự Cẩm ở trong hậu cung thể biết được kịch liệt của nó. Nhưng mấy ngày liên tiếp Tiêu Kỳ chưa đặt chân vào hậu cung cũng khiến cho người người cảm giác được sắp có bão gió lớn xảy ra. Thời tiết càng ngày càng lạnh, chuyện chuyển khẩu phải vào xuân mới có thể làm nhưng cứ an bài mọi thỏa đáng trước , làm sao để việc chuyển khẩu diễn ra thuận lợi mới là việc quan trọng nhất.

      Chuyện này phụ thân nàng là người thi hành, coi như ván đóng thuyền. Cho dù Tự Cẩm biết trận bão triều đình nhưng nàng biết việc này rất khó khăn gian nan. Mặc dù triều đình chư vị quan viên cũng ai muốn chính mình thi hành việc chuyển khẩu nhưng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ nguyện ý để Tô Hưng Vũ đụng chạm đến ích lợi của bọn họ. Kế hoạch chuyển khẩu rất hao tốn người và của, chỉ cần buông lỏng chút cũng có tiền bạc khổng lồ, cho nên bị người khác để mắt tới là chuyện đương nhiên.

      Qua mấy ngày vào hậu cung, lần đầu tiên Tiêu Kỳ vào là tới Trường Nhạc cung. Hành vi này giống như hòn đá ném xuống mặt nước phẳng lặng. Nhưng điều này cũng chưa được tính là gì, tin tức sau đó càng làm cho người ta khiếp sợ hơn cũng tới. triều đình, Hoàng thượng công khai tuyên bố, nếu Quý phi bình an sinh hạ hoàng tự đặc xá thiên hạ, mở khoa thi, cả nước cùng vui mừng, quan dân cùng hân hoan.

      Hoàng hậu Đại Vực chưa sinh con nên người nhà cũng chưa bao giờ có vinh hạnh đặc biệt này. Quý phi còn chưa sinh hạ hoàng tử cũng vinh quang như thế, như vậy nếu sinh con trai tương lai của đứa bé này vinh quang tới cỡ nào?

      triều đình Tô gia và Sở gia bỗng chốc thành hai phe đối lập. Trong hậu cung Tự Cẩm cũng cảm giác được gió lốc kia ùn ùn kéo tới mãnh liệt, khiến người ta thể tập trung tinh lực đề phòng.

      (Còn tiếp)
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :