1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Mẹ ơi làm bằng vàng mà đem chơi kiểu đó ta cũng lạy :yoyo4::yoyo4::yoyo4:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. kim thanh7

      kim thanh7 Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      69
      Chương 15.

    3. kim thanh7

      kim thanh7 Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      69
      Chương 15: Tham ăn

      “Ngươi hay dùng cách này để đối phó muội muội ruột của ngươi?” Hoàng đế quả thực giận kềm được, rít gào với Bát hoàng tử. “Rốt cuộc con bé trêu chọc ngươi chỗ nào, mà ngươi phải dùng viên đạn lớn như vậy bắn con bé, muốn bắn chết con bé mới được à? Nó mới được có sáu tuổi thôi!”

      Hoàng đế hung hăng nện viên đạn lên vai Bát hoàng tử, Bát hoàng tử dám trốn, toàn thân run lên vì đau. Gia Hòa đế : “Súc sinh như ngươi cũng biết đau sao, thời điểm ngươi đánh muội muội ngươi sao lại nghĩ thử, nếu viên đạn này đánh vào người ngươi, chính ngươi có đau hay ?”

      Bát hoàng tử bi ai kêu lên: “Con dám, con dám.”

      Lúc này Tiêu Thiểu Giác lên tiếng, “Nếu Bát ca còn bắt nạt tam muội muội như thế, con còn quẳng huynh ấy vào hồ sen. Từ con phải chịu những đau khổ đó, muốn khiến tam muội muội dẫm phải vết xe đổ của con!”. nhàng bâng quơ, nhưng hàm ý trong đó chính là Tiêu Thiểu Mân từ bắt nạt đệ đệ là , oán khí tích lũy qua bao nhiêu ngày tháng, lúc này mới bùng nổ.

      Ai cũng đều biết là đứa có mẹ, Trinh phi ở trong cung cũng có sức ảnh hưởng gì quá lớn, từ bé đến giờ chịu biết bao nhiêu là uất ức. Trong lúc nhất thời ít người đều cảm thấy đồng tình với . Theo như lời Tiêu Thiểu Giác hành động như vậy cũng tính là quá đáng.

      Tiêu Thiểu Cảnh thấy Ngọc Minh cung chiếm hết thượng phong, nếu mình vẫn im lặng , e là Vĩnh Ninh cung có cơ hội xoay người. Bất đắc dĩ lúc này mới mở miệng , “Phụ hoàng, con nít cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường. Bát đệ quả thực có lỗi, nhưng đó cũng chỉ là nhất thời ham chơi, tuyệt đối có ý định muốn dồn người khác vào chỗ chết. Tục ngữ , đầu lưỡi thể chạm vào răng nanh, mấy người lớn như con với Đại hoàng huynh, hồi cũng thường hay cãi nhau ầm ĩ, đến khi trưởng thành còn phải hòa hòa thuận thuận, huynh nhường đệ kính hay sao? Hai vị đệ đệ đều còn , bằng tiểu trừng đại giới (1), ngài thấy thế nào?”

      (1) Tiểu trừng đại giới: chỉ cần có khuyết điểm là dạy bảo khiển trách ngay, tránh cho sau này phạm phải sai lầm lớn.

      Về mặt cảm tình, Gia Hòa đế vốn thiên về Tiêu Thiểu Giác, thấy Tiêu Thiểu Cảnh chủ động tỏ thái độ như vậy, ông cũng liền mượn nước đẩy thuyền, hỏi Tiền Hoàng Hậu ngồi bên cạnh câu: “Hoàng hậu có ý kiến gì ?”

      Tiền hoàng hậu hận đến nỗi hàm răng cắn chặt, nhưng nhớ đến lời của con, vẫn lấy đại cục làm trọng: “Cảnh Nhi có lý, thần thiếp có ý kiến.”

      Hoàng đế lúc này mới : “Mẫu hậu cùng Nhị ca con đều cầu tình cho con, như vậy lần này trẫm tạm thời cho qua. Nếu lại có lần sau, hai tội cùng phạt, nhất định .” Ông suy nghĩ chút, : “Mau mau quay về cung của mình ngoan ngoãn học hành hết , trong vòng tháng ai được xuất môn!”

      Bên ngoài thoạt nhìn đều là trừng phạt như nhau, thực tế Bát hoàng tử lại bị thua thiệt nhiều nhất, hoàng đế thiên vị ai vừa nhìn là biết ngay.

      Tiêu Thiểu Giác sớm đoán được kết cục này, cũng ngoài ý muốn, dập đầu : "Tạ phụ hoàng ân điển."

      Tam công chúa thấy Cửu ca ca bị phạt, vui sướng cười toe toét.

      Mọi người rời khỏi Kiến Thủy điện, Nhị hoàng tử đến trước mặt Tiêu Thiểu Giác, đưa tay vỗ vỗ lên vai , tươi cười ấm áp: "Bát đệ hiểu chuyện, huynh về dạy bảo lại đệ ấy."

      Vai Tiêu Thiểu Giác hạ xuống, tránh thoát bàn tay , gật gật đầu với Nhị hoàng tử: "Nếu Bát ca trêu chọc Ngọc Minh cung và Trường Hi điện, sau này đệ cũng khó xử huynh ấy nữa."

      Nhị hoàng tử cười cười, nhưng nụ cười kia lại có vài phần miễn cưỡng; "Đây là điều hiển nhiên!"

      Tiêu Thiểu Giác chắp tay chào rồi xoay người rời với Trinh phi.

      Nhị hoàng tử nhìn theo bóng dáng Tiêu Thiểu Giác chậm rãi xa, ánh mắt trở nên trầm. Lúc này thiếu niên cao lớn mặc trường bào cổ tròn màu xanh đen, bên ngoài khoác áo gấm màu xanh ngọc thêu hoa tới, : "Đệ tiễn Nhị ca xuất cung!"

      Tiêu Thiểu Cảnh quay đầu nhìn cái, mặt lên ý cười, kêu tiếng "Tứ đệ", sau đó : "Chúng ta nào."

      Đây chính là Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền.

      Tiêu Thiểu Huyền khoảng mười ba mười bốn tuổi, đầu đội ngọc quan màu trắng, tóc được buộc chặt chẽ gọn gàng bên trong. Trong số các hoàng tử, phải là người khôi ngô tuấn tú nhất, nhưng thân hình cao lớn, đôi mắt thâm thúy u, khí bừng bừng. Hơn nữavới thân phận hoàng tử cao quý, thoạt nhìn hết sức ung dung trang nghiêm, quyến rũ vô cùng.

      Tam hoàng tử là kẻ ngốc, vì vậy ngoại trừ Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, Tiêu Thiểu Huyền được xem là vị hoàng tử lớn nhất. Mẹ ruột có xuất thân thấp hèn, chỉ là cung tì. Vì có ít tư sắc, Gia Hòa đế khi còn trẻ từng có lần uống say, liền lâm hạnh nàng. Sau khi xong việc Gia Hòa đế quên khuấy chuyện này, ngờ chỉ lần đó, cung tì kia liền hoài thai, về sau hạ sinh được hoàng tử chính là Tiêu Thiểu Huyền.

      Năm Tiêu Thiểu Huyền được năm tuổi, mẹ ruột qua đời, Gia Hòa đế giao cho Tôn Hiền phi nuôi nấng. Ở hậu cung Tôn Hiền phi luôn luôn phụ thuộc vào Tiền hoàng hậu, bởi vậy Tiêu Thiểu Huyền từ theo sau mông Nhị hoàng tử lớn lên, đối với Nhị hoàng tử trung thành và tận tâm, là người thuộc “đảng của Nhị hoàng tử” mà ai ai cũng biết.

      Hai người sóng vai mà .

      Tiêu Thiểu Huyền : "Phụ hoàng thiên vị Lão Cửu như thế, khiến người ta hâm mộ!" xuất thân hèn mọn, Gia Hòa đế đối xử với rất nhạt nhẽo xa cách, hề sủng ái giống như sủng ái Nhị hoàng tử, Cửu hoàng tử.

      Tiêu Thiểu Cảnh thở dài hơi, : "Lão Bát tốt, mẫu hậu lại quá cưng chiều đệ ấy... Đệ sống ở trong cung, hãy giúp huynh quản giáo chỉ điểm đệ ấy nhiều hơn." sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bằng hữu như heo, bào đệ ruột thịt của chẳng những thể hỗ trợ, mà còn suốt ngày cản trở .

      Tiêu Thiểu Huyền kính cẩn : "Đệ đệ nhớ kỹ." Lại : "Lão Cửu khắp nơi che chở Trường Hi cung, chẳng lẽ muốn làm ca ca tốt bảo vệ muội muội à?”

      "Tống Quý tần vốn là thị nữ hồi môn của Trinh phi nương nương, Ngọc Minh cung cùng Trường Hi cung luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau, cùng suy nghĩ cùng hành động..." Lúc này mới nghe ra hàm ý trong lời của Tiêu Thiểu Huyền: "Ý của tứ đệ là?"

      Tiêu Thiểu Huyền : "Ngày nào đệcũng học chung với lão Cửu, tính tình thế nào, đệ là người hiểu nhất. luôn luôn ngạo mạn lạnh lùng, thường ngày cho dù có thấy người ta bắt nạt tam muội muội, cũng vờ như thấy, nhị ca cảm thấy lần này lão Cửu phản ứng có hơi quá khích rồi sao?"

      ***

      Có băng cơ hóa ứ cao, qua mấy ngày, vết thương của Lục Thanh Lam lành lại.

      Tam công chúa lại cho vời nàng vào cung làm bạn.

      Ngày hôm ấy, Kỷ thị trang điểm cho Lục Thanh Lam, lại lần nữa tự mình đưa nàng tiến cung. Ra đại môn Hầu phủ, Lục Thanh Lam năn nỉ : "Mẫu thân, chúng ta vào cung từ chợ đông ."

      Kỷ thị cười chọt chọt lên trán nàng, nghĩ rằng nàng tham ăn, lại nghĩ nữ nhi trước nay vẫn được sủng ái trăm bề, vài lần tiến cung bị ít khổ, bà đành lòng từ chối, liền đồng ý.

      Chợ đông là nơi buôn bán sầm uất nhất, náo nhiệt nhất kinh thành. Xiếc, ảo thuật, mãi nghệ, quán ăn vặt... cái gì cần có đều có. Ở đây quầy hàng bán đồ ăn vặt rất nhiều, vừa đến chợ đông, Lục Thanh Lam liền cảm thấy hưng phấn, muốn xuống xe đích thân mua đồ ăn.

      Kỷ thị lay chuyển được đứa con thích ăn vặt này, liền mang theo nón che, nắm lấy bàn tay mập mạp của khuê nữ xuống xe ngựa, tự mình mua đồ. Lục Thanh Lam vừa dạo bên, vừa mua kẹo hồ lô, kẹo đường, kẹo hình người, khoai lang nướng, hạt dẻ nướng... cả đống đồ.

      Kỷ thị thấy khuê nữ nhà mình tham ăn như thế, nhịn được trêu ghẹo : "Mua lắm đồ như vậy, con có ăn hết được ?"

      Lục Thanh Lam cười tủm tỉm : "Tất nhiên là kịp ăn rồi, con mang đến cho Tam công chúa ăn."

      Kỷ thị ngây cả người, vốn cảm thấy mang đồ ăn vặt dân gian vào trong cung, đưa cho các chủ tử ăn hình như ổn, phải biết rằng mấy thứ này thường ngày ngay cả Trường Hưng hầu phủ cũng ăn. Nhưng lại nghĩ đến nếu có thể dùng những thứ này đến "hối lộ" Tam công chúa, Bảo nhi ở trong cung cũng có thể tốt hơn chút, nên ngăn cản nữa.

      Kỷ thị nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của nữ nhi, "Bảo nhi của chúng ta thông minh, biết mua đồ ăn dỗ choTam công chúa vui vẻ."

      Lục Thanh Lam ưỡn ưỡn ngực thẳng, đắc ý dào dạt : "Hiển nhiên!" Nàng đây còn hiểu Tiêu Nguyên San ai hiểu chứ, muốn thu mua nàng ấy rất dễ dàng.

      Kỷ thị sai người dùng giấy dầu bọc kín đồ ăn, ôm nữ nhi lần nữa lên xe. Nán lại ở chợ đông thêm chốc, lúc đến Đông Hoa môn, tiểu thái giám Trường Hi cung đứng chờ.

      Kỷ thị ôm Lục Thanh Lam xuống xe. Lục Thanh Lam hôn cái chụt lên mặt mẫu thân, : "Mẫu thân về nhà , cần ở chỗ này chờ Bảo nhi đâu, buổi chiều giờ Mùi phái quản tới đón Bảo nhi về là được rồi."

      Vô cùng hiểu chuyện.

      Kỷ thị ở gương mặt nàng hôn rồi lại hôn, : "Bảo nhi mau vào thôi, cần quan tâm đến mẫu thân."

      Lục Thanh Lam thở dài hơi, biết mẫu thân về nhà.

      theo tiểu thái giám đến Trường Hi cung, Lục Thanh Lam vào phòng của Tam công chúa, liền thấy Tam công chúa mặc bộ đồ màu đỏ tươi, chân mang giày vải, búi song nha kế, ngồi nghịch cái cửu liên hoàn.

      Tam công chúa là người lộ cảm xúc mặt, thấy Lục Thanh Lam vào, tất cả chán ghét viết ngay mặt. Nếu phải Cửu hoàng huynh răn đe nàng được ức hiếp Lục Thanh Lam, nàng hận thể nhảy lên đuổi Lục Thanh Lam ra ngoài.

      Lần trước Cửu hoàng huynh tự mình bôi thuốc cho nàng ta, lại quẳng mình cho Vệ Bân, Tam công chúa tại còn tức giận, thề chơi chung với Lục Thanh Lam.

      Cho nên Lục Thanh Lam tiến vào, nàng để ý cũng quan tâm.

      Lục Thanh Lam cũng hành lễ với nàng, trái lại tự đến cái ghế bằng gỗ tử đàn ngồi xuống bên cạnh , lấy bọc giấy dầu ra, bày từng món từng món ăn nàng mua đến ra trước mặt.

      Kẹo hình người, kẹo đường, kẹo hồ lô, hạt dẻ nướng...

      Trong phòng thoáng chốc tràn ngập các loại mùi hương khác nhau. Lục Thanh Lam cầm lấy chuỗi kẹo hồ lô ăn ngon lành.

      Ngay từ đầu Tam công chúa còn có thể khống chế được chính mình quay sang nhìn Lục Thanh Lam, nhưng nàng là công chúa được trăm cưng ngàn sủng, chưa từng ra khỏi cung ăn đồ ăn vặt dân gian này nọ, đừng đến gặp, mà ngay cả nghe cũng chưa từng nghe tới.

      Con nít nào có chịu nổi dụ dỗ mê hoặc như vậy, huống chi nàng là kẻ còn tham ăn hơn cả Lục Thanh Lam.

      Cổ nàng càng kéo càng dài, thấy Lục Thanh Lam nhai kẹo hồ lô răng rắc răng rắc, rốt cục chịu nổi ném cửu liên hoàn sang bên, chạy đến đứng ngay ngắn cạnh Lục Thanh Lam, cẩn thận hỏi: "Bảo nhi, ngươi ăn gì thế?"

      Nghe được xưng hô "Bảo nhi" này, Lục Thanh Lam biết, chỉ vì cái ăn mà Tam công chúa vứt tôn nghiêm ra xa vạn dặm rồi.
      Pe Mick, ly sắc, Thanhbliss36 others thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Chuong 16. Làm bạn
      Edit : Ngân Phương
      Thấy Tam công chúa bị dụ dỗ, Lục Thanh Lam cười toe toét: "Cái này gọi là kẹo hồ lô đường, ta mua ở chợ đông đó."

      Đôi mắt to xinh đẹp của Tiểu công chúa tràn đầy tò mò, "Chợ đông, chợ đông là ở đâu?"

      "Chợ đông à..." Lục Thanh Lam kiên trì giải thích cho nàng: "Chợ đông chính là cái chợ rất lớn," nàng dùng tay minh họa, "Trong đó có bán rất nhiều rất nhiều đồ." Cuối cùng lại nhấn mạnh thêm câu: "Còn có thể mua được nhiều nhiều thức ăn ngon nữa."

      Tam công chúa nghe tới có nhiều đồ ăn vặt lập tức liền đối với chợ đông hứng thú bừng bừng: "Chợ đông tốt đó nha!" Nàng cẩn thận từng li từng tí cầm lấy cây kẹo đường, kẹo đường vốn dĩ được nặn thành đủ loại hình thù, hôm nay Lục Thanh Lam mua tới là con thỏ . Tam công chúa ; "Đây là cái gì?"

      "Đây là kẹo đường!" Lục Thanh Lam giải thích cho nàng: "Sư phụ nặn kẹo đường căn cứ theo cầu của người mua mà nặn kẹo đường thành các hình động vật, ngươi xem cây kẹo hình con ngựa này cũng là kẹo đường." Lục Thanh Lam chỉ vào cây kẹo đường khác, với nàng.

      Tam công chúa ngạc nhiên : "Cái này cũng ăn được à?"

      "Đương nhiên là ăn được, ngươi thử miếng xem." Lục Thanh Lam động viên .

      thứ đáng như vậy, Tam công chúa nỡ cắn, nhưng nàng lại thẻm chết rồi, cuối cùng vẫn cảm thấy ăn là hết, liền cắn vào lỗ tai của con thỏ : “Ngon đấy!" Tam công chúa vừa ăn, mặt lập tức lên nụ cười rạng rỡ.

      Lục Thanh Lam ; "Đây có là gì đâu! Đồ ăn ngon ở chợ đông còn nhiều gấp nghìn gấp vạn lần đống này. Sư phụ nặn kẹo đường ở chợ đông có thể nặn cái kẹo lớn cỡ này lận nè!" Tay chân của nàng dùng sức mà minh họa.

      Tam công chúa nhìn đến choáng váng, trong mắt tràn đầy sùng bái: "Bảo nhi ngươi lợi hại đấy! Đáng tiếc mẫu phi ta cho ta xuất cung, nếu ta nhất định phải đến chợ đông xem thử cho biết."

      " sao!" Lục Thanh Lam rất hào khí mà vỗ bả vai của nàng: "Ngươi thể ra ngoài, nhưng ngươi thích ăn cái gì, ta mua vào cho ngươi ăn."

      " !" Tam công chúa vui đến muốn điên luôn rồi, "Bảo nhi ngươi đối với ta tốt." Những chuyện thoải mái lúc trước sớm quên sạch.

      Lục Thanh Lam vỗ ngực của mình: "Hai chúng ta là bạn tốt mà, bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi có đúng hay ?"

      Tam công chúa liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, hai ta là bạn tốt, là bạn cực tốt!" Giọng mười phần khẳng định.

      Lục Thanh Lam liền nở nụ cười.

      Đánh rắn phải đánh dập đầu! Thu phục được rồi!

      Hai tiểu nương vô cùng vui sướng ngồi ăn vặt cùng nhau, Tam công chúa như đứa trẻ hiếu kỳ liên tục hỏi han, hết chuyện này đến chuyện kia, liên miên dứt, Lục Thanh Lam kiên nhẫn giải thích cho nàng.

      Mới vừa rồi vẫn còn giận nàng kìa, nhưng kẻ tham ăn với kẻ ăn tham là dễ có tiếng chung với nhau nhất, nên chỉ trong chớp mắt Tam công chúa coi Lục Thanh Lam là bạn tri kỷ, là bạn thân tốt nhấttrần đời.

      Tam công chúa lần lượt nếm thử tất cả các món, ăn đến nỗi cái bụng tròn vo. Hai cung nữ giữ cửa ló đầu vào nhìn chút, thấy hai tiểu nương vừa vừa cười, bầu khí đặc biệt hài hòa, khỏi lấy làm kì lạ.

      "Nguy rồi!" Tam công chúa chợt như nhớ tới cái gì, hét to tiếng.

      Lục Thanh Lam lại càng hoảng sợ, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

      Tam công chúa xịu khuôn mặt nhắn xuống : "Mấy thứ này ăn ngon như vậy, mà ta nhớ đến Cửu ca ca."

      Lục Thanh Lam nghĩ thầm, Tiêu Thiểu Giác là người quy củ như vậy, sao có thể ăn những món ăn vặt bình dân được mua từ chợ phía đông được. Giống như là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc cùng tiết mục cây nhà lá vườn, Tiêu Thiểu Giác là loại người nhiễm khói bụi trần gian, chỉ ăn những loại thức ăn tinh xảo giống như vậy.

      Tam công chúa : "Cửu ca ca vì giúp ta, bị phụ hoàng phạt cấm túc tại viện của mình. Phụ hoàng phạt huynh ấy ở trong cung đóng cửa đọc sách, tháng được ra khỏi cửa."

      Lục Thanh Lam tay vẫn ăn, trong lòng thầm nghĩ lần trước suýt làm Bát hoàng tử chết đuối chết lạnh, chỉ bị phạt cấm túc tháng được coi là rất rồi.

      Tam công chúa nhìn bàn ăn có bảy tám loại đồ ăn vặt, chỉ còn lại có cây kẹo hình người bay trời là còn nguyên vẹn,chưa bị hao tổn. Tam công chúa ra là người rất có tình có nghĩa, liền dùng giấy dầu gói kỹ cái kẹo hình người, lôi kéo Lục Thanh Lam : ", chúng ta mang cái kẹo hìnhngười này tới cho Cửu hoàng huynh ăn ."

      Lục Thanh Lam có ý định muốn gặp Tiêu Thiểu Giác, bởi vì nàng nghĩ Tiêu Thiểu Giác lúc lạnh lúc nóng, tâm tình bất định, khó để hầu hạ. Nhưng vẫn bị Tam công chúa kiên quyết lôi đến Ngọc Minh cung.

      Ở cửa Tây Thiên điện liền gặp được Vệ Bân.

      Vệ Bân năm nay mười tuổi, gia cảnh trong sạch, làngười được Đại tế sư đặc biệt chọn rađể hầu hạ Tiêu Thiểu Giác. Vì cũng là người Hạ tộc, cho nên là tâm phúc đáng tin củaTiêu Thiểu Giác.

      Vệ Bân thấy hai tiểu nương vội vã chạy tớiđây, hành lễ cười : "Tam công chúa, Lục nương, hai vị muốn gặp điện hạ sao? Điện hạ đọc sách trong tiểu thư phòng đấy ạ."

      Lục Thanh Lam tỉ mỉ quan sát Vệ Bân, thấy mặc bộ quần áo thái giám màu đen, dáng vẻ môi hồng răng trắng cực kỳ thanh tú, ở trong đám thái giám tuyệt đối là đẹp mắt nhất, trong lòng lập tức cũng thoải mái. Tiêu Thiểu Giác là biết thưởng thức, bên cạnh có người nào,vật nào mà ko đẹp mắtđâu?

      Tam công chúa gật đầu: "Vậy chúng ta tìm Cửu hoàng huynh."

      Cũng cần Vệ Bân thông báo,liền lôi kéo Lục Thanh Lam vào tiểu thư phòng.

      là tiểu thư phòng, kỳ chỉ là gian trong Thiên điện mà thôi. Ở đây cũng trang trí cũng ngăn nắp,dưới khung cửa sổ ở phía tây bày thư ánbằng gỗ được chạm khắc hình hoa lê, trái phải hai bên tường lần lượt là hai giá sách to lớn, sách vở được sắp xếp ngay ngắn, Tiêu Thiểu Giác ngồi ghế thái sư,chăm chú viết chữ tờ giấy tuyên thành trắng tinh.

      Hôm nay Tiêu Thiểu Giác mặc áo choàng lụa dệt hoa màu vàng pha đỏ, đeo đai ngọc màu xanh nhạt, mặt mày của tinh xảo như là búp bê vậy. Lục Thanh Lam gặp mấy lần, nhưng chưa bao giờ thấy mặc trùng bộ quần áo nào,trong lòng khỏi thầm oán: "Mới có bao tuổi mà bày đặt để ý ăn mặc!"

      Tiêu Thiểu Giác để bút xuống, nhíu nhíu mày: "Sao các ngươi lại đến?" Thời gian viết chữ, thường thích người khác tới quấy rầy, ngay cả Vệ Bân cũngbị đuổi ra ngoài.

      Vừa nghe thấy giọng điệu này, Lục Thanh Lam liền biết hai người bọn họ được hoan nghênh. Nhưng Tam công chúa nghe hiểu, vô cùng vui vẻ chạy đến bên ,lôi kéo tay áo Tiêu Thiểu Giác, cẩn thận lấy gói giấy dầu ra như hiến vật quý: "Cửu ca, đây là kẹo hình người Bảo nhi mua cho muội, ăn rất ngon, muội ăn, cầm tới cho huynh ăn thử."

      Tiêu Thiểu Giác dấu vết lại nhíu mày, khẽ giật tay áo của mình ra khỏi tay Tam công chúa, liếc mắt nhìn Lục Thanh Lam. Tiểu nương này còn biết dùng thức ăn lấy lòng Tam công chúa, cũng phải ngu ngốc.

      Cửu hoàng tử điện hạ từ trước đến nay thích người thông minh.

      Tam công chúa kịp chờ đợi liền mở gói giấy dầu lộ ra kẹo hình người bên trong, tràn ngập mong đợi mà đưa cho Cửu hoàng tử."Cửu ca, huynh ăn thử! Cái này rất ngon."

      Cửu hoàng tử ừ tiếng, có lệ: "Huynh đói, muội ăn ." Đây là lời cự tuyệt rất ràng.

      Nhưng Tam công chúa tuổi còn , còn chưa biết nhìn thái độ người khác, "Cửu ca, đây là Bảo nhi muội muội mua được từ chợ đông. Bảo nhi muội muội ở chợ đông có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon." Liên tiếp thổi phồng cho thức ăn của mình.

      Cửu hoàng tử nhịn được, đẩy cánh tay Tam công chúa ra: "Các ngươi ra ngoài chơi , ta muốn viết chữ."

      Lục Thanh Lam thấy vừa mắt, tiến lên giữ cánh tay Tam công chúa: "Công chúa, chúng ta ra ngoài ." Người ta biểu ràng như vậy, cũng cần phải mặt nóng dán mông lạnh nữa.

      Tam công chúa là đứa bé rất bướng bỉnh, nhét đồ vào tay Lục Thanh Lam rồi : "Bảo nhi, cái này làngươi mua, ngươi đưa cho Cửu ca ca ăn ."

      Lục Thanh Lam như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, trong lòng thầm ,ngươi là muội muội ,đưa cho còn ăn ta càng có cách. Nhưng khi nhìn gương mặt nhắn của Tam công chúa tràn ngập mong đợi, nàng cũng thể lên tiếng cự tuyệt.

      thể làm gì khác hơn là giơ tay lên cho có lệ, "Nè, mau ăn ."

      Kiểu gì cũng bị cự tuyệt thôi, Lục Thanh Lam hoàn toàn ôm hy vọng gì.

      Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Thiểu Giác cứ thế nhìn chằm chằm Lục Thanh Lam, đến khi thấy Lục Thanh Lam có chút sợ hãi, mới ra câu: "... Ngươi gọi ta là gì?"

      Lục Thanh Lam thích thái độ của đối với muội muội, cho nên ngay cả "Cửu điện hạ" cũng gọi,với cả tuổi nàng còn , Tiêu Thiểu Giác cũng thể lấy cớ này để trị tội nàng.

      nghĩ tới con rùa thúi này lại nghe thấy.

      Lục Thanh Lam thể làm gì khác hơn là lại lần: "Cửu điện hạ, ăn kẹo hình người ạ."

      Tiêu Thiểu Giác vốn định cự tuyệt, nhưng hiểu thần xui quỷ khiến thế nào lại cầm lấy gói giấy dầu,cầm kẹo hình người được nặn hết sức khéo léo tinh xảo lên, nhìn hồi lâu mới cắn xuống.

      Cắn miếng rất .

      ... Liền tan vào miệng.

      Dù là những món ăn vặt được mua ở ngoài đường, thế nhưng Lục Thanh Lam lúc mua cũng rất chú ý, về mặt vệ sinh là tuyệt đối có vấn đề, chứ nếu Tam công chúa ăn xong mà bị đau bụng, nàng liền khéo quá hóa vụng.

      Tam công chúa thấy Cửu ca rốt cục cũng chịu ăn đồ do nàng đề cử, liền cười tươi. Lục Thanh Lam cũng nghĩ tới lại nể tình như thế, sờ đầu chút,nhất thời cảm giác mông lung.

      Cảm thấymón này miễn cưỡng cũng có thể gọi là ăn được, Tiêu Thiểu Giác liền chậm rãi ăn hết toàn bộ cây kẹo hình người. Có tướng mạo đẹp là tốt, Lục Thanh Lam muốn thừa nhận cũng được, động tác trong lúc ăn của Cửu hoàng tử vô cùng ưu nhã, cực kỳ bắt mắt, hết sức mê người.

      Tam công chúa gấp rút hỏi: "Thế nào, Cửu ca, ăn ngon ?"

      Vệ Bân dâng lên chiếc khăn sạch , Tiêu Thiểu Giác tỉ mỉ lau miệng lau tay rồi mới : "Ăn cũng được."

      Có thể có được câu đánh giá như vậy của Cửu hoàng tử chuyên môn soi mói là mười phần đáng quý.

      Vốn chờ Tiêu Thiểu Giác ăn xong kẹo hình người, Lục Thanh Lam muốn lôi kéo Tam công chúa rời . Nhưng Tam công chúa lại muốn xem Cửu hoàng tử viết chữ, nên Lục Thanh Lam phải cùng Tam công chúa và Tiêu Thiểu Giác ở trong viện ngây người cả buổi sáng.

      Lúc hai tiểu nương rời , Vệ Bân quả thực thấy hy hữu. ai hiểu chủ tử hơn , Cửu hoàng tử là người thích thanh tĩnh, khi ngủ cũng phải bắt bọn thái giám đuổi hết chim chóc trong sân . Hồi trước Tam công chúa cũng thích quấn quít lấy ,nhưng chưa bao giờ để nàng bước vàothư phòng của .Ngày hôm nay hai tiểu nương líu ra líu ríu suốt từ sáng cho tới trưa, hề dừng lại lấy lần.

      Rốt cuộc chủ nhân làm cách nào mà nhịn được tới bây giờ?

      Tiêu Thiểu Giác thấy mình cũng lạ, hôm nay ở cùng với hai tiểu nương, sao tâm tình lại hiền hòa yên lặng đến thế,nhưng cũng nghĩ quá nhiều.
      Pe Mick, ly sắc, Lazzy Le35 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :