1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 43.2: mưu
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lục Thanh Lam nghe mùng tám tháng sau tiếp Triệu Huệ Lan vào cửa, trong lòng rất là khó chịu. Tuy rằng việc mình trọng sinh cũng phần nào cải biến được vận mệnh, mẫu thân có thai, tất nhiên tự sát nữa, nhưng lại vẫn để cho Triệu Huệ Lan chui kẽ hở, trờ thành tiểu thiếp của phụ thân, chỉ mới nghĩ đến thấy chán ghét.

      phiền não chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Lục Thanh Lam bực bội, gọi Bồ Đào vào hỏi: “Ồn ào mất trật tự! Sao thế?”

      Bồ Đào đáp lời: "Lục nương, Trương tẩu tử lại tới, nô tì đuổi bà ấy .”

      Hóa ra từ khi Lục Thanh Lam bắt đầu học, vì mình nàng đọc sáchhọc chữ hơi tịch mịch, nên Kỷ thị muốn tìm cho nàng tiểu nha hoàn có độ tuổi xấp xỉ đọc sách chung. Chỉ trong thời gian ngắn, riêng gì Nhị phòng mà toàn bộ Hầu phủ đều có người đút lót nhờ cậy muốn cửa sau.

      Phải biết rằng Nhị phòng có biết bao nhiêu nha hoàn ma ma, nhưng có thể đến gần hầu hạ chủ tử cũng chỉ có vài người. Nay Nhị phu nhân muốn tìm thư đồng cho Lục Thanh Lam, đây quả là công việc béo bở. Tương lai nếu có thể theo Lục tiểu thư làm nha hoàn hồi môn đến nhà của gia, chừng còn có thể trở thành thiếp thất của gia đình danh gia vọng tộc này nọ, nếu được vậy có thể bước lên trời. Cho dù thể, chỉ dựa vào thân phận thư đồng của Lục nương, gả cho quản ngoại viện vẫn dư dả.

      Huống hồ, theo Lục tiểu thư còn có thể đọc sách tập viết, chỉ xét về điểm này thôi, lúc khoe ra cũng có thể diện vô cùng, tự tô điểm cho mình thêm ít.

      Có vài người thủ đoạn phi thường, cầu thẳng đến bên cạnh Lục Thanh Lam.

      Vốn việc này cũng cần kéo dài như vậy, nhưng là gần đây Kỷ thị có lòng nào tuyển chọn thư đồng cho nữ nhi. Trong số những lão bộc làm việc nhiều năm có vài người đầu óc nhanh nhẹn, liền chuyển tầm ngắm sang Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam là đương , đối với việc này, câu nàng ra còn có trọng lượng hơn mười câu của người khác.

      Trương tẩu tử vốn là tiểu quản trong kho thuốc của Tam phòng, Lục Thanh Lam luôn có ác cảm với Tam phòng, nên muốn gặp nàng ta. ngờ người Tam phòng quả nhiên biết suy nghĩ, chẳng có chừng mực gì, lại còn tới tận đây phiền nhiễu nàng.

      Bởi vậy nghe Bồ Đào bẩm báo xong, định gật đầu tỏ ý biết, chợt nghe thấy bên ngoài có người : "Lục nương, nô tì có chuyện hết sức quan trọng muốn gặp Lục nương, chuyện này liên quan đến vị ở Thu Thủy viện kia, rất hệ trọng, thỉnh Lục nương nhất định phải gặp nô tì."

      Mặc kệ nàng ta hay giả, nhưng lời này của Trương tẩu tử vẫn phần nào khơi gợi hứng thú của Lục Thanh Lam. Nàng gọi Bồ Đào lại: "Ngươi gọi Trương tẩu tử tiến vào gặp ta."

      Chỉ lát sau, Bồ Đào dẫn Trương tẩu tử vào phòng. Trương tẩu tử khoảng hơn hai mươi tuổi, quần áo sạch nghiêm chỉnh, nhìn cũng khá là thuận mắt. Nàng ấy có làn da trắng nõn, dung mạo cũng coi như thanh tú, khiến người ta vừa gặp sinh hảo cảm, ít nhất ấn tượng đầu tiên của Lục Thanh Lam về nàng là tệ.

      Bên cạnh Trương tẩu tử có nữ hài gầy teo nho , đứng cúi đầu, nên Lục Thanh Lam cũng nhìn thấy diện mạo của nữ hài.

      Trương tẩu tử đến phía trước Lục Thanh Lam, còn cách khoảng năm bước kéo nữ nhi quỳ xuống, miệng : "Nô tì thỉnh an Lục tiểu thư." Sau đó lại kéo kéo nữ nhi, tiểu nương cúi đầu tiếng: "Lục tiểu thư bình an."

      Lục Thanh Lam vươn tay : "Đứng lên ."

      Sau đó nàng ung dung hỏi: “Trương tẩu tử muốn tới gặp ta, đây là lần thứ ba rồi phải ? Có chuyện gì quan trọng , nếu thể khiến ta hài lòng, ta đây chỉ đành phải đưa ngươi đến chỗ Du ma ma. Ta muốn nghe xem ma ma tam đẳng như ngươi lại náo loạn ầm ĩ trong viện của tiểu thư là vì lý do gì?”

      Du ma ma mà nàng vừa nhắc tới là lão nhân trong Trường Hưng Hầu phủ, từng hầu hạ lão hầu gia, mấy năm nay luôn luôn ở lại trong phủ chủ quản hình phạt, mặt lạnh tâm lạnh, lục thân nhận(1), tất cả các nha hoàn ma ma trong phủ này ai là sợ bà ấy.

      (1) Lục thân nhận: lục thân bao gồm bố, mẹ, , em, vợ, con. Ý câu này là làm việc công minh liêm chính, bao che bất cứ ai dù là người thân.

      Trương tẩu tử từng nghe danh cũng từng được gặp mặt Du ma ma, thấy nàng vậy biến sắc. Sợ Du ma ma là chuyện, nhưng Lục Thanh Lam còn mà có thể ăn sắc bén như thế, khiến nàng ta kinh sợ, trán đổ đầy mồ hôi.

      Trương tẩu tử dám ôm chút suy nghĩ khinh thường nào với Lục Thanh Lam nữa, sắp xếp câu từ cẩn thận, : “Hồi bẩm tiểu thư, nô tì mang theo tiểu nữ vội vàng tới dập đầu thỉnh an vớitiểu thư."

      Lục Thanh Lam mỉm cười, chậm rì rì : "Ta biết mục đích ngươi đến đây, nhưng giờ muốn nghe chuyện đó, ngươi nên chuyện gì khiến ta thấy hứng thú . Nếu ngươi có thể làm ta vừa lòng, điều mà ngươi suy tư mong muốn, ta đương nhiên giúp ngươi toại nguyện.”

      Trương tẩu tử khỏi vui mừng quá đỗi: "Lời này là ư?"

      Lục Thanh Lam nhìn hàng móng tay diễm lệ được sơn bằng màu hoa của mình, : “Ta cần phải gạt ngươi à?”

      Trương tẩu tử lại ngẩng đầu lên, nhìn nhìn hai người Bồ Đào cùng Thạch Lưu đứng bên cạnh Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam hiểu ý của nàng ta, bảo: “Hai tỷ tỷ này đều là người đáng để ta tin tưởng, ngươi có chuyện gì cứ , đừng ngại."

      Trương tẩu tử bấy giờ mới gật gật đầu: "Lục nương chắc cũng biết, nô tì làm việc trong kho thuốc tại Hằng Phong uyển.”

      Lục Thanh Lam kiên nhẫn nhíu mày : “Chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi muốn ?”

      “Liên quan, liên quan!” Trương tẩu tử lặp lại liên tục.

      “Được, vậy ngươi ."

      "Sở dĩ nô tì có thể lên làm tiểu quản của kho thuốc cũng là có nguyên nhân, tổ tiên của nô tì từng làm nghề y, bởi vì phụ thân chữa trị gây chết người, bị kiện lên quan , nên nô tì mới bị bán vào Hầu phủ. Cũng vì điểm này mà Tam phu nhân mới giao cho nô tì trông nom kho thuốc của Tam phòng. Mà cũng chính vì lý do ấy, nên nô tì hiểu sơ ít y thuật, cũng có thể viết vài phương thuốc thông thường.”

      “Ồ?” Lục Thanh Lam nghe đến đó, rốt cuộc cũng có chút hứng thú.

      Trương tẩu tử tiếp tục : "Trong khoảng thời gian này, Triệu Huệ Lan Triệu nương vào Hầu phủ, ở tại Thu Thủy viện,nhưng vì Tam phu nhân đối đãi với nàng ta khác hẳn với những người khác, nên dược liệu mà bên Thu Thủy viện dùng đều do kho thuốc của Tam phòng cung cấp.”

      Lục Thanh Lam mẫn cảm nhận ra điều gì đó: “Có vấn đề gì sao?”

      “Quả đúng là có vài vấn đề.” Trương tẩu tử : “Lượng dược liệu mà Thu Thủy viện dùng nhiều, mỗi lần chỉ lẻ tẻ cầu vài thứ, từ lúc bắt đầu đến giờ tổng cộng lấy thuốc bốn lần, ước chừng cũng mười loại dược liệu. Nếu chỉ nhìn riêng mỗi lần lấy có gì, nhưng khi gộp chung mấy món dược liệu này lại mà xem xét tổng thể, lập tức có thể phát , đây là phương thuốc để..." Nàng ta tới đây hơi dừng lại, sau đó tuôn ra câu long trời lở đất: “ phương thốc để an thai.”

      Lục Thanh Lam đứng bật dậy: "Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?"

      Trương tẩu tử : “Ý của nô tì là, vị giờ ở tại Thu Thủy viện ấy... có lẽ có thai.”

      Phản ứng đầu tiên của Lục Thanh Lam là Triệu Huệ Lan mang thai con của Lục Thần. “Ả tiện tì này!”

      Nàng tới lui hai vòng trong phòng, Kỷ thị có thai khiến nàng vui vẻ chưa tới hai ngày, Triệu Huệ Lanđã gấp rút tới làm nàng ngột ngạt. là càng nghĩ càngtức thở nổi.

      Khoan , đợi chút...

      Nàng nhớ được trước đó phụ thân từng chính miệng thừa nhận, phụ thân với Triệu Huệ Lan quen biết từ cuối tháng sáu, đến giờ cũng chỉ mới qua hai tháng thôi, cho dù phụ thân có từng gần gũi với nàng ta nữa, cũng nhiều lắm là hai lần. Từ sau khi Triệu Huệ Lan vào Thúy Phong uyển, phụ thân hề bước vào cửa phòng nàng ta nửa bước.

      Lục Thanh Lam phải là tiểu nương hiểu bất cứ gì, đương nhiên nhận kẽ hở trong này, chẳng lẽ vận may của Triệu Huệ Lan tốt đến thế, có thể phát trúng ngay đích?

      Nàng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt cũng trở nên sâu thẳm. Khuôn mặt của nàng đanh lại, Trương tẩu tử chợt cảm thấy bầu khí đầu mình như nặng tựa ngàn cân, khiến nàng hít thở thông, chỉ biết cúi đầu nín lặng.

      Trương tẩu tử lo lắng sốt ruột, cuối cùng lấy hết dũng khí, : "Nô tì nghe ... Nhị phu nhân muốn từ trong đám nha hoàn trong phủ tuyển chọn tiểu nha hoàn cùng đọc sách với tiểu thư. Nô tì cân nhắc mãi, Hương Cần nhà nô tì năm nay tám tuổi, bình thường cũng coi như lanh lợi hiểu chuyện, chỉ là biết có thể nhận được phúc khí này, có lọt vào được pháp nhãn của tiểu thư hay .”

      Lục Thanh Lam quan sát tiểu nương kia, sau đó : "Hương Cần, ngươi ngẩng đầu lên."

      Hương Cần theo lời ngẩng đầu, Lục Thanh Lam thấy nàng thanh tú điềm đạm, đôi mắt sáng ngời trong suốt. Người ta ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, chỉ cần nhìn vào ánh mắt này thôi, Lục Thanh Lam cảm thấy tiểu nương này hẳn là tài năng có thể bồi đắp, liền thầm gật gật đầu. Nàng đưa ra vài câu hỏi, tuy Hương Cần vẫn khá là câu nệ, nhưng trả lời trật tự ràng, rất thỏa đáng.

      Lục Thanh Lam thấy vậy mới chậm rãi : "Mẫu thân muốn chọn lựa thư đồng cho ta, tiêu chuẩn đầu tiên là xuất thân trong sạch hiểu quy củ. Người như ngươi, ta vốn thích, nhưng ta là người thưởng phạt phân minh, ngươi cung cấp tin tức cho ta, ta phải thưởng cho ngươi. Ngươi cứ để Hương Cần ở lại trong viện của ta, để Thạch Lưu tỷ tỷ dạy bảo chút, nếu đúng là người có khả năng, ta báo lại với mẫu thân cho Hương Cần ở lại bên cạnh ta.”

      Trương tẩu tử vui mừng quá đỗi, "Đa tạ Lục tiểu thư, đa tạ Lục tiểu thư!" Lại quay sang đẩy Hương Cần cái, “Còn mau cảm tạ Lục tiểu thư .”

      Hương Cần vội vàng quỳ xuống dập đầu với Lục Thanh Lam.

      Lục Thanh Lam bảo Bồ Đào nâng Hương Cần dậy, lại dặn dò Trương tẩu tử: “Chuyện mà ngươi vừa với ta, nhất định được để lộ chút tiếng gió nào ra ngoài, nhất là bên chính phòng, chưa! Mẹ ta bận rộn nhiều việc, ngươi đừng để chút chuyện này làm phiền đến người.”

      Trương tẩu tử vội vàng : "Nô tì .”

      Nay Kỷ thị mang thai, Lục Thanh Lam sợ mẫu thân bị tức giận làm động thai, mà việc này đương nhiên thể cho Trương tẩu tử biết.

      Tiễn bước Trương tẩu tử, Lục Thanh Lam ngồi sập, thấp thỏm nóng ruột, càng nghĩ càng cảm thấy việc Triệu Huệ Lan mang thai quá mức kỳ lạ, liền cho người mời Cảnh ma ma đến đây.

      Cảnh ma ma từ ái xoa xoa lên đầu của nàng: “Lục tiểu thư gọi lão nô đến là có chuyện gì phân phó?" Từ lúc Kỷ thị có thai, Lục Thanh Lam liền chuyển khỏi phòng cạnh chính phòng, quay về tiểu viện của mình ở, mọi chuyện đều cần Kỷ thị phải nhọc lòng quan tâm, rất ngoan.

      Cảnh ma ma cảm thấy Lục tiểu thư quả càng ngày càng hiểu chuyện.

      Lục Thanh Lam cũng giấu diếm, lập tức thuật lại lời của Trương tẩu tử. Cảnh ma ma nghe xong tức giận đến mức vỗ mạnh lên đùi, "Oan nghiệt! là oan nghiệt!"

      nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là con của Lục Thần. Vốn dĩ Kỷ thị mang thai là chuyện làm cho người ta vui mừng biết mấy, nay lại lòi ra chuyện này, chẳng phải Kỷ thị bị tức chết sao. Bà : "Lục nương, chuyện nàynhất định, nhất định thể để cho phu nhân biết được, người có hiểu ?”

      Lục Thanh Lam gật gật đầu: "Ta hiểu.”

      Cảnh ma ma khen câu "Lục nương là thông minh" rồi đứng dậy. Chuyện Triệu Huệ Lan mang thai hiển nhiên phải gạt Kỷ thị, nhưng dù gì vẫn phải sai người xác minh lại chút mới được, bất luận thế nào bà cũng thể ngồi yên.

      Lục Thanh Lam lại gọi Bồ Đào vào, bảo nàng sai người theo dõi chặt chẽ mọi chuyện bên Thu Thủy viện, gió thổi cỏ lay cũng phải kịp thời về bẩm.

      Cảnh ma ma vừa rời khỏi tiểu viện của Lục Thanh Lam liền phái hai ma ma có kinh nghiệm đến Thu Thủy viện tra xét.

      Hai vị ma ma này, người họ Lý, người họ Củng, đều là bà đỡ có kinh nghiệm phong phú, lúc Kỷ thị sinh mấy đứa con đều do bọn họ theo bên người Kỷ thị hầu hạ.

      Người do chính viện phái tới, Triệu Huệ Lan đương nhiên phải ân cần tiếp đãi. Hai người bọn họ cũng chỉ tùy tiện hỏi hỏi vài câu về sinh hoạt thường ngày của nàng ta rồi cáo từ rời .

      Triệu Huệ Lan kêu Nguyệt Mai tiễn hai người ra khỏi cửa viện, bao lâu sau Nguyệt Mai trở về, với Triệu Huệ Lan: “Di nương, người xem hai người kia có quái lạ , tự dưng lại hỏi nô tì về nguyệt của người.”

      "Ngươi cái gì?" Triệu Huệ Lan đứng bật dậy, mặt thoáng chốc trắng bệch.

      Nguyệt Mai phát hoảng: "Di nương, người sao vậy?"

      Triệu Huệ Lan vội vàng : "Ngươi mặc kệ ta , ta chỉ hỏi ngươi, ngươi trả lời hai bà ấy thế nào.”

      Nguyệt Mai : " phải người dạy nô tỳ rồi à, nếu có người hỏi về vấn đề này, nô tỳ phải trả lời rằng, nguyệt tín của người là vào giữa tháng, rất là đều đặn, nô tỳ dựa theo lời dặn của người mà trả lời. Có vấn đề gì ạ? , nguyệt của di nương người rất lâu rồi thấy tới.”

      Triệu Huệ Lan bỗng nhiên nổi giận : "Ngươi câm miệng cho ta!"

      Nguyệt Mai bất ngờ bị nàng ta quát tháo, sợ tới mức lập tức quỳ xuống.

      Triệu Huệ Lan dịu giọng lại, : “Việc này rất nghiêm trọng, phàm là có người hỏi, ngươi nhất định phải dựa theo lời dặn của ta đáp lại, chưa?”

      Nguyệt Mai liên tục : "Nô tì nhớ kỹ."

      Triệu Huệ Lan vô lực vẫy vẫy tay: " xuống ."

      Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng ta, Triệu Huệ Lan ngồi xuống ghế tựa, lẩm bẩm : "Chẳng lẽ là Kỷ thị phát chuyện gì?" Nàng ta nhớ tới ánh mắt tìm tòi kỹ càng của Lý ma ma cùng Củng ma ma, lúc nào cũng như có như lướt qua bụng nàng ta, chợt cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

      Người đó phát , nhất định là phát .

      Triệu Huệ Lan càng bất an thêm. Chỉ vài ngày nữa thôi là Lục Thần nạp nàng ta làm thiếp, chính thức định ra danh phận. Ngay giờ khắc mấu chốt này mà bị vạch trần, sao nàng ta cam tâm cho được.

      Triệu Huệ Lan đặt tay lên bụng xoa xoa.

      Đứa bé này tới đúng lúc, sớm biết vậy phá bỏ nó luôn cho xong chuyện. Nếu việc này bị vạch trần, nàng ta chẳng những thể làm tiểu thiếp của Lục Thần được, mà có khi ngay cả tính mạng cũng thể bảo đảm.

      Càng nghĩ càng lo lắng. được, nhất định phải tìm ra được cách nào đó, dứt khoát thể để cho Kỷ thị vạch trần chuyện này.

      Triệu Huệ Lan kêu tiếng: "Nguyệt Mai!"

      Nguyệt Mai vén mành đến, "Di nương có gì phân phó."

      Triệu Huệ Lan : "Mau mau trang điểm cho ta, ta muốn đến chổ phu nhân thỉnh an.”

      Triệu Huệ Lan chuẩn bị ổn thỏa xong, Nguyệt Mai định đỡ tay nàng ta ra cửa, Triệu Huệ Lan bỗng với Nguyệt Mai: “Ngươi lấy hộp trang sức khắc hoa hồng của ta lại đây.”

      Nguyệt Mai : "Di nương muốn mang trang sức nào, chỉ cần phân phó tiếng, nô tì lấy cho người là được."

      Triệu Huệ Lan : "Bớt nhảm , chỉ cần dựa theo lời ta mà làm.”

      Nguyệt Mai dám thêm gì nữa, yên lặng cầm hộp trang sức đến. Triệu Huệ Lan đuổi Nguyệt Mai ra ngoài, tự nhốt mình trong phòng trang điểm nửa ngày, chờ đến khi Triệu Huệ Lan ra, Nguyệt Mai phát nàng ta cũng đổi món trang sức khác, khỏi thầm lấy làm lạ, nhưng cũng dám hỏi nhiều.

      Hai người tới chính viện của Kỷ thị, Kỷ thị vừa tỉnh ngủ. Cảnh ma ma : “Nếu phu nhân muốn gặp nàng ta lão nô bảo nàng ta quay về viện của mình.”

      Kỷ thị muốn biết rốt cuộc Triệu Huệ Lan tới làm gì, vì vậy : “Nếu đến rồi cứ gọi nàng ta vào.”

      Cảnh ma ma đáp lời rồi ra ngoài mời Triệu Huệ Lan vào phòng, ánh mắt cay độc lướt tới lướt lui bụng nàng ta, trong lòng mắng chửi ả hồ ly tinh. Vừa nãy Lý ma ma cùng Củng ma ma quay về bẩm báo lại tình hình ở Thu thủy viện, Cảnh ma ma cơ bản có thể khẳng định Triệu Huệ Lan quả có thai.

      Kỷ thị vẫn bị giấu diếm chẳng hay biết gì, thái độ đối với Triệu Huệ Lan ngược lại khá là hòa ái. Bảo Lục Loan mang ghế đến cho Triệu Huệ Lan ngồi, vài câu vẩn vơ, Kỷ thị mới vào chủ đề chính: “Mùng tám tới là ngày lành của ngươi với lão gia, ngươi chuẩn bị ổn thỏa hết chưa? Có vấn đề gì ngươi cứ với Cảnh ma ma."

      Triệu Huệ Lan đáp lời: “Đa tạ phu nhân quan tâm, tì thiếp vô cùng cảm kích. Nếu có nơi nào , chắc chắn thỉnh giáo ma ma."

      Kỷ thị : “Vậy là tốt rồi. Về sau ngươi phải hầu hạ lão gia cho tốt, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, ta cũng chèn ép gì ngươi.”

      Triệu Huệ Lan liên tục : "Phu nhân khoan hồng độ lượng, tì thiếp đương nhiên tận tâm hầu hạ lão gia cùng phu nhân, để cho phu nhân phải nhọc lòng vì tì thiếp.”

      Hai người mặn nhạt vài câu. Triệu Huệ Lan đến đây vốn định thăm dò thái độ của Kỷ thị, nhưng thấy nàng chữ cũng đề cập đến hai vị ma ma Lý Củng. Mà nàng càng bí hiểm như vậy, Triệu Huệ Lan càng đoán ra được tâm tư của Kỷ thị, trong lòng càng thể buông lỏng, chỉ cảm thấy rợn người, toàn thân thoải mái.

      Vừa giương mắt lên đúng lúc nhìn thấy ánh mắt phẫn hận xen lẫn kiêng dè của Cảnh ma ma vẫn luôn dừng lại bụng mình, tim nàng ta đột nhiên nhảy thình thịch, chút may mắn ôm ấp trong lòng cũng lập tức bay xa.

      Triệu Huệ Lan biết lão ma ma này là tâm phúc của Kỷ thị, bà ta biết được Kỷ thị còn biết trong bụng nàng ta nuôi dưỡng đứa bé hay sao?

      Triệu Huệ Lan thấy sau lưng mình ẩm ướt, mồ hôi lạnh chảy ra dính nhớp, vừa hoảng loạn vừa khó chịu. Ánh mắt của Kỷ thị nhìn nàng ta vốn mang theo chút cảm xúc gì, nay lại bị nàng ta suy bụng ta ra bụng người, nhìn thấy vài ý khác trong đó.

      Nàng ta cũng là người thông minh, nếu Kỷ thịbiết được cái thai này là của ai, nhất định là thể ôn tồn nhã nhặn ngồi đây tán gẫu với nàng ta được, mà Kỷ thị chắc chắn ngay lập tức tìm đến Lục Thần, đuổi nàng ta ra khỏi Trường Hưng Hầu phủ.

      —— chỉ có khả năng, Kỷ thị nhầm tưởng phụ thân của đứa bé này là Lục Thần.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay Triệu Huệ Lan. Nếu Kỷ thị phát chậm thêm nửa tháng nữa, nàng ta với Lục Thần trở thành vợ chồng còn dễ . Mà bây giờ, khi chuyện này bị vạch trần ra, khó mà che giấu được nữa.

      Triệu Huệ Lan càng nghĩ càng sợ hãi, trong khoảnh khắc chợt oán hận Kỷ thị đến điên rồi. Nếu như người này khoan hồng độ lượng, sớm cho phép nàng ta vào phủ làm thiếp, nàng ta nào phải rơi vào tình cảnh quẫn bách như ngày hôm nay.

      Nhưng nàng ta lại ngẫm lại thử, cho dù Kỷ thị đối với nàng tính là quá tốt, nhưng thân là chủ mẫu, nắm giữ hậu trạch, Kỷ thị lại chưa từng lợi dụng quyền lực to lớn mình nắm trong tay để chèn ép nàng ta, như thế được xem là cực kỳ nhân hậu rồi.

      Đúng lúc này, Lục Ngạc bưng cái khay đến, đó là chén thuốc an thai. Trong mắt Triệu Huệ Lan lóe lên tia sáng ác độc, đứng dậy bước lên, "Lục Ngạc tỷ tỷ, để tì thiếp hầu hạ tỷ tỷ uống thuốc ."
      Thanhbliss, Lazzy Le, Sweet you17 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ùi ui hùi hụp chớt rầu.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Sao lại cắt ngay khúc này aaaaaaa:yoyo44:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chắc giả vờ ngã xảy thai sau đó đổ tội kỷ thị hãm hại. Lúc đó kỷ thị ko thể nào chối cãi dc, cho dù có tin vui nhưng lạnh nhạt vs lục thần chắc chắn lục thần nghiêng về triệu huệ lan thôi, hy vọng bảo lam cứu giá kịp thời nếu ko toi.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 44.1: Lộ chân tướng
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Triệu Huệ Lan nghĩ, khi Kỷ thị chết , Nhị phòng nhất định rối ren tận trời,đến lúc đó ở đây có chủ mẫu chủ trì đại cục, lại thêm Tam phu nhân hỗ trợ dàn xếp che giấu, nàng ta gán cái thai này cho Lục Thần là chuyện hoàn toàn nằm trong tầm tay. Huống hồ Kỷ thị chết rồi, với thân phận của nàng ta, lại vận động nhiều nơi, sau này hy vọng được phù chính trở thành kế thất cũng tăng thêm vài phần.

      Nàng ta biết Kỷ thị và Lục Thần chiến tranh, ngược lại cái chết của Kỷ thị có thể giải thích rằng vì lòng dạ của Kỷ thị hẹp hòi, thể nghĩ thoáng về việc lão gia nạp thiếp, uống bao thuốc độc tự tử, ai có thể biết là nàng ta ra tay?

      Lục Ngạc do dự chút, biết làm sao nhìn sang Kỷ thị xin ý kiến. Kỷ thị nghĩ nghĩ, nàng hạ quyết tâm lợi dụng cái thai này để đuổi Triệu Huệ Lan , cũng có thể thừa dịp này giành lấy tin tưởng của nàng ta, vì vậy khẽ gật đầu đồng ý.

      Lục Ngạc thấy thế đành phải cẩn thận giao khay lại cho Triệu Huệ Lan.

      Bên kia, Lục Thanh Lam biết tại sao lại cảm thấy bất an đến cực độ, cứ cảm giác như mình xem chuyện quan trọng nào đó.

      Nàng ở trong tiểu viện tới lui, Bồ Đào cùng Thạch Lưu cắt dưa hấu ướp lạnh cho nàng ăn, bình thường Kỷ thị sợ nàng tham ăn đồ lạnh nên cho nàng ăn nhiều, hiếm có hôm nào có ai quản thúc. Nhưng nàng dùng que bạc ghim vài miếng lên ăn, lại chợt cảm thấy màu đỏ tươi của dưa hấu kia như báo hiệu điềm xấu.

      Đúng lúc này, Bồ Đào đến, với Lục Thanh Lam: “Tiểu thư, Triệu Huệ Lan đến chỗ phu nhân.”

      Nàngbất chợt kinh hãi.

      Lục Thanh Lam đứng dậy mang hài, kêu Bồ Đào cùng Thạch Lưu, "Chúng ta mau đến đó.”

      Hai nha hoàn vội vàng giúp nàng mặc áo mang giày, Lục Thanh Lam vừa vừa nghĩ, rốt cuộc tại sao mình lại bất an? Nàng nhớ tới mớ điều kiện hậu hĩnh mà Lục Hãn đưa ra cho Triệu Huệ Lan, lẽ ra Triệu Huệ Lan là tiểu thư nhà quan, cũng là người từng trải việc đời, thể nào biết khác biệt giữa thê và thiếp, giống như trời vực. Vậy vì sao nàng ta lại phải cự tuyệt điều kiện của đại bá phụ, lòng muốn gả vào Hầu phủ làm thiếp chứ?

      Cho dù nàng ta có mang thai con của phụ thân chăng nữa, cũng vẫn có thể phá bỏ sạch , lần nữa theo đuổi tương lai của chính mình.

      Chẳng lẽ —— suy đoán trước đó là đúng, cái thai ấy vốn dĩ phải của phụ thân?

      Nàng bị ý tưởng của chính mình dọa, bước chân khỏi dừng lại. Kiếp trước mẫu thân chết khiến nàng nghĩ mãi thông, trước khi thành thân phụ thân cũng từng có thông phòng, nhưng mẫu thân cũng đâu có ghen tị đến phát cuồng như thế, vì sao Triệu Huệ Lan xuất , mẫu thân liền chết được?

      Huống hồ, còn có ba huynh muội bọn họ ở đây mà? Mẫu thân có thể hoàn toàn đoái hoài gì đến bọn họ, quyết tuyệt lên con đường thể quay đầu ấy sao?

      Còn nữa, kiếp trước mẫu thân phát ra mình mang thai à? Nếu biết sao mẫu thân vẫn có thể tìm chết như thế?

      Nghĩ đến đây,Lục Thanh Lam lập tức dùng hết sức lực chạy như điên về hướng Thúy Phong uyển.

      Bồ Đào cùng Thạch Lưu phát hoảng, vội vàng chạy theo sau.

      Nàng luôn luôn cho rằng kiếp trước mẫu thân tự sát, lại ngờ, mẫu thân cũng có khả năng bị người khácđầu độc giết chết.

      Bồ Đào cùng Thạch Lưu hoang mang trao nhau cái ánh mắt, vội vã bám theo kịp.

      Lục Thanh Lam kịp thở xông vào phòng mẫu thân, vừa vặn nhìn thấy Triệu Huệ Lan dùng thìa bạc múc muỗng thuốc màu đen tuyền, đưa đến gần miệng Kỷ thị.

      Lục Thanh Lam hét to tiếng: "Mẫu thân đừng uống!"

      Kỷ thị hé miệng ra, thấy Lục Thanh Lam tiến vào, trong mắt bất chợt toát ra vẻ sủng ái, “Sao Bảo nhi lại đến đây? Xem con chạy toát hết cả mồ hôi ra kìa, gấp gáp gì thế?”

      Kỷ thị cũng uống muỗng thuốc mà Triệu Huệ Lan múc nữa.

      Triệu Huệ Lan sốt ruột, "Phu nhân uống thuốc trước , nếu uống thuốc nguội mất.” Nàng ta cầm thìa định cứng rắn rót thuốc vào trong miệng Kỷ thị.

      Hành động này ngược lại rất khả nghi, Kỷ thị nghiêng đầu, nước thuốc lập tức đổ hết ra giường.

      Cảnh ma ma kinh sợ: "Tiện tì, ngươi muốn làm gì?"

      Lục Thanh Lam hối hả chạy tới, ba bước thành hai bước, vung tay đánh nghiêng chén thuốc trong tay Triệu Huệ Lan, sau đó sốt ruột nắm lấy tay Kỷ thị, : "Mẫu thân, người sao chứ, người có uống thuốc chưa?”

      Kỷ thị cũng ngốc, hiểu được trong chén thuốc này tất nhiên có vấn đề, liền lắc lắc đầu, "Bảo nhi đừng sợ, mẫu thân chưa uống.”

      Lục Thanh Lam nghe vậy mới yên lòng. Lúc này Cảnh ma ma gọi hai ma ma cao lớn thô kệch tiến vào phòng bắt Triệu Huệ Lan lại.

      Nha hoàn Nguyệt Mai của Triệu Huệ Lan đứng bên thấy cảnh này mà trợn mắt há hốc mồm, biếtnên làm gì.

      mặt Triệu Huệ Lan chợt ra vẻ kinh hoàng rồi ngay lập tức biến mất, cố gắng trấn định : "Phu nhân làm vậy là có ý gì?"

      Lục Thanh Lamnhìn chén thuốc vừa rồi bị nàng vung tay làm đổ nay nằm nghiêng đất, bên trong còn sót lại non nửa bát chưa bị hắt ra hết, liền ngồi xổm xuống nhặt chén thuốc kia lên, sau đó dùng giọng điệu cho phép người ta nghi ngờ, với Triệu Huệ Lan: “Ngươi uống hết nửa chén thuốc này !”

      Sắc mặt của Triệu Huệ Lan biến đổi bất thường: "Lục nương đùa! Ta đâu có mang thai, uống thuốc an thai này làm gì?”

      Lục Thanh Lam xác nhận chắc chắn chén thuốc này có vấn đề. Nhớ đến kiếp trước nàng ta hại chết mẫu thân, làm cho mình phảitan cửa nát nhà, phụ thân sau này bởi vì trầm mê luyện đan mà chết, ca ca tỷ tỷ cũng có được ngày an lành nào, hận ý trong lòng cuồn cuộn như nước sông, nàng quay sang với Cảnh ma ma: “Ma ma, ngươi sai người đè chặt nàng ta lại, rót hết bát thuốc này cho ả tiện tì ấy.”

      Cảnh ma ma cũng ý thức được, bát thuốc này hẳn là có vấn đề, liền quay sang gật gật đầu với hai ma ma kia. ma ma lập tức dùng sức bóp chặt miệng Triệu Huệ Lan, cho dù Triệu Huệ Lan có chịu, cũng thể há miệng ra.

      Thấy nửa bát thuốc độc chết người đến gần cửa miệng, Triệu Huệ Lan thầm kêu rên, mạng ta xong rồi!

      Ngay lúc ấy, giọng bất chợt vang lên: “Chỗ của Nhị bá mẫu nhộn nhịp đó nha, có trò hay gì đấy?” Chính là Tam phu nhân Triệu thị dẫn theo Hồ ma ma đến.

      Lục Thanh Lam giận sôi gan, thèm ngó ngàng gì đến Tam phu nhân, phân phó hai ma ma kia: “Mặc kệ những người liên quan , rót hết thuốc cho ả!”

      “Ái chà, Lục tiểu thư của chúng ta hống hách ! Lại còn người liên quan nữa cơ đấy, ta là thẩm thẩm của ngươi đó!” Triệu thị lập tức nắm lấy câu này, “Nhị bá mẫu, phải ta gì bá mẫu, nhưng con nít còn bé còn bé, tuy vậy vẫn phải giáo dục cho tốt. Chúng ta là người nhà, đương nhiên ta so đo với nó, nhưng nếu ra ngoài mà vẫn vô lễ như thế, thứ mất chỉ có thể diện của cả Hầu phủ này thôi.”

      Kỷ thị vẫy vẫy tay, phân phó tiếng: "Dừng tay .” Cho dù trong bát thuốc có độc, nàng cũng định cứ thế độc chết Triệu Huệ Lan. Nàng vốn phải là người ác độc, trong bụng nàng còn có cục cưng, nên càng thêm mềm lòng, cứ coi như là tích đức cho cục cưng . Huống chi, nàng thể để cho nữ nhi còn như vậy mà phải gánh vác mạng người.

      Lúc này hai ma ma mới buông lỏng Triệu Huệ Lan ra, Triệu Huệ Lan kinh hãi đến mức mặt cắt còn giọt máu.

      Tam phu nhân hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt, “Nhị bá mẫu có thể nào cho ta biết, vở diễn ở chỗ ngài là thế nào đây? Chẳng lẽ... ngài muốn độc chết Triệu di nương? Chúng ta là gia đình có gia giáo, thể làm thế được. Nếu truyền ra ngoài thanh danh của Hầu phủ chúng ta cũng mất hết.”

      Nàng ta chính là xem diễn sợ đài quá cao.

      Kỷ thị thản nhiên nhìn nàng ta cái. “Tam đệ muộithỉnh năng cẩn thận! Chúng ta là chị em dâu nhiều năm, chẳng phải ngươi biết tính ta, sao có thể là hạng người ngoan độc điên cuồng bạo ngược ấy!”

      “Vậy Nhị bá mẫu giải thích cho ta chút xem, việc vừa rồi rốt cuộc là thế nào?”

      Triệu Huệ Lan run rẩy quỳ rạp xuống: "Tam phu nhân cứu ta! Cầu Tam phu nhân cứu ta!"

      Tam phu nhân đưa tay ra đỡ nàng ta đứng dậy, “Đứa bé đáng thương, đừng sợ, Hầu phủ chúng ta là nơi có phép có tắc, ai có thể tay che trời sỉ nhục ngươi được!”

      Lục Thanh Lam cười lạnh tiếng, : "Tam thẩm thẩm có thể hỏi nguyên do rồi hẵng được ?”

      Tam phu nhân trầm mặt xuống: "Ngươi cái đứa bé này! Ăn với trưởng bối thế đấy à!”

      Kỷ thị cũng : "Bảo nhi được vô lễ.”

      Lục Thanh Lam hít sâu hơi, áp chế hận ý cuồn cuộn trong lòng, cố giữ giọng bình tĩnh, : “Con chỉ muốn cho Tam thẩm thẩm là, thẩm muốn làm người tốt cũng được, nhưng ít nhất phải biết tiền căn hậu quả. Người hạ độc trong bát thuốc phải mẫu thân của con, mà chính là Triệu di nương nãy giờ vẫn luôn giả vờ như mình đáng thương lắm ấy!”

      Nàng chỉ vào chén thuốc : "Ngài thấy đấy, đây chính là thuốc an thai mà mẹ con uống, phải là thuốc độc chết người gì cả.” Giờ này khắc này trong lòng nàng vô cùng chắc chắn, liền phân phó Cảnh ma ma: “Ma ma tìm con mèo đến đây.”

      Cảnh ma ma hiểu ý nàng, chỉ lát sau tìm được con mèo con đến. Lục Thanh Lam sai người rót ít thuốc trong bát cho mèo uống, con mèo kia vốn hoạt bát sung sức, chỉ vừa liếm vài ngụm thuốc, nơi khóe miệng ngay tức khắc chảy ra máu đen, nháy mắt sau đó liền mất mạng.

      Mọi người trong phòng thấy cảnh này đều chấn động, Tam phu nhân cũng sợ tới mức lui về phía sau bước.

      Cảnh ma ma xông lên giáng bạt tai lên mặt Triệu Huệ Lan: “Tiện tì, phu nhân đối với ngươi tệ, thế mà ngươi lại dám hạ độc thủ như vậy!"

      Tam phu nhân hơi dao động nghi ngờ, nhưng cũng chỉ thoáng do dự chút, ngay sau đó vẫn quyết định đứng bên phe Triệu Huệ Lan: “Cảnh ma ma, trước khi mọi việc được làm , thể đánh người như thế được.”

      Triệu Huệ Lan lại quỳ xuống: "Tam phu nhân, cầu xin ngài làm chủ cho tì thiếp! Bát thuốc kia là do Lục Ngạc nương tự tay bưng vào, tì thiếp chỉ là muốn làm tròn bổn phận của mình mà thôi, nên mới hầu hạ phu nhân uống thuốc, nào ngờ trong bát thuốc kia lại chứa độc. Thuốc này là do người của phu nhân sắc, cho dù tì thiếp muốn hạ độc cũng làm gì có cơ hội nào chứ? Nhất định là có người muốn vu oan hãm hại tì thiếp!"

      Tuy nàng ta thẳng ra, nhưng Tam phu nhân vẫn nghe hàm ý trong những lời ấy. Nàng ta muốn rằng, chính Kỷ thị là người đãxếp đặt ra liên hoàn độc kế này, vu hãm nàng ta độc hại chủ mẫu, thừa cơ loại trừ nàng ta. Nếu những lời của Triệu Huệ Lan là , vậy Kỷ thị quả đúng là quá độc, còn bản thân mình tóm được điểm yếu của Kỷ thị... Nếu bị định tội, cho dù Kỷ thị có bị hưu cũng đủ đền tội!

      Tam phu nhân khỏi hưng phấn kích động.

      Vì vậy, nàng ta quay sang an ủi Triệu Huệ Lan: “Vẫn chính là câu kia, đen là đen, trắng là trắng, Hầu phủ là nơi có quy củ phép tắc ràng, để người tốt bị hàm oan, cũng bỏ qua cho kẻ xấu nào hết!” xong còn liếc mắt nhìn Kỷ thị đầy hàm ý.

      Tam phu nhân kéo Triệu Huệ Lan, bảo vệ nàng ta sau lưng mình, : “Việc này , ta thấy vẫn nên thỉnh lão phu nhân tới quyết định !” Định bụng lôi lão phu nhân ra để chèn ép Kỷ thị.

      Kỷ thị cũng phải là người dễ bắt nạt, thản nhiên : "Ta biết Thúy Phong uyển này của ta từ khi nào do tam đệ muội làm chủ thay cho ta! Được thôi, tam đệ muội muốn mời lão phu nhân đến, vậy cũng mời lão thái gia đến phân xử luôn .” Lão phu nhân lòng dạ hướng về phía Tam phòng, nhưng lão thái gia ít nhiều gì cũng có thể câu công bằng. Kỷ thị ngốc, đương nhiên tự đẩy mình vào thế bất lợi.

      Nhị phòng cùng Tam phòng chia nhau mời lão phu nhân và lão thái gia đến, hôm nay Lục Thần đến Đông Sơn thư viện, chuyện này cũng kinh động đến , chẳng mấy chốc thấy chạy lại đây.

      Vừa vào cửa, Lục Thần lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Kỷ thị muốn để ý đến , Cảnh ma ma đành phải tự mình kể đầu đuôi ngọn ngành.

      Tuy Kỷ thị luôn luôn dặn dò hạ nhân phải giấu việc nàng mang thai, nhưng Lục Thần phải kẻ ngốc, liên hệ các manh mối lại với nhau, há có thể biết tí gì.

      ra biết từ lâu rồi, chỉ vì tại trong “thời kỳ đặc biệt”, nên dám chọc giận Kỷ thị. Tuy nhiên vẫn luôn thầm quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Kỷ thị, bây giờ nghe trong thuốc an thai bị người ta bỏ thêm loại thuốc độc lợi hại đến thế, Lục Thần lập tức sợ run. bước lên bước dài, đến trước mặt Triệu Huệ Lan, giơ tay tát nàng ta cái đau: “Tiện nhân, ngươi nhẫn tâm!"

      Triệu Huệ Lan ôm lấy bên mặt bị sưng vù của mình, hai mắt rưng rưngnhìn Lục Thần, vẻ mặt khôngdám tin. Lòng của nàng ta như bị vỡ ra thành từng mảnh, mọi người đều nam nhân có mới nới cũ, nhưng vì sao lại che chở bảo vệ chính thê đến thế?

      Lúc này vẫn còn chưa phân xử ràng, thế mà nàng ta phải nhận hai tát liên tiếp. Mặc kệ chuyện sau đó thế nào, tại Lục Thanh Lam nhìn mà hết sức sảng khoái.

      Triệu Huệ Lan xem như là nửa tiểu thiếp của Lục Thần, Lục Thần giáo huấn tiểu thiếp là đạo lý hiển nhiên, Tam phu nhân cũng có tư cách ra vào, nên chỉ có thể há to miệng chứ thốt ra được lời nào.
      Lazzy Le, Sweet you, pé nhỏ kute19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :