1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Phải trị con mụ tam phu nhân, con đó mới là ngọn nguồn, phải cho nó như rắn dập đầu.
      ChrisDiệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Kỷ thị đau lòng mà lạnh tâm :-(
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 43.1: mưu
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lục Thanh Lam rồi, Nguyệt Mai tiến vào hỏi: "Tiểu thư, sắc mặt người tốt, vừa rồi Lục nương gì với người vậy."

      Mặt Triệu Huệ Lan đầy vẻ hoảng sợ: “Đừng nữa, nàng ta phải là người, nàng ta chính là ma quỷ quái!”

      Nguyệt Mai nghi hoặc :“Sao thế được, nô tỳ cảm thấy nàng ấy rất thân cận với người mà!”

      Triệu Huệ Lan thấy ngay cả nha hoàn bên cạnh mình cũng hoài nghi Lục Thanh Lam, nên càng dám lung tung trước mặt người khác, chỉ bảo rằng: “Ngươi đừng hỏi nữa, sau này cách con bé đó càng xa càng tốt!" Nghĩ đến biện pháp mà Lục Thanh Lam vừa , muốn đưa mình đến thôn trang, mà những thôn trang ấy đều là của hồi môn của Kỷ thị, mình mà đến đó phải là mặc cho bọn họ chém giết hay sao, muốn mình canh ba phải chết mình đừng hòng mà sống được đến canh năm?

      Triệu Huệ Lanđưa tay vỗ lên bụng mình.

      Chẳng bao lâu sau Lục Thanh Lam chứng minh năng lực của mình cho Triệu Huệ Lan thấy.

      Ngày hôm sau, Lục Thần đến nội viện thăm tiểu nữ nhi. Thời gian này với Kỷ thị có “chiến tranh”, tâm trạng được tốt, chỉ có tiểu nữ nhi là có thể giúp tạm thời cởi bỏ khúc mắc trong lòng, lòng cười thoải mái.

      Lục Thần vốn cũngkhông định vào nội viện nữa, nhưng dạo gần đây Kỷ thị được tốt cho lắm, vì vậy còn tâm tình đâu mà dạy Lục Thanh Lam đọc sách viết chữ, Lục Thanh Lam lại quấn quít muốn đọc sách cùng phụ thân. Hai vợ chồng tuy đều lấy làm lạ, nhưng ai muốn trì hoãn việc học của nữ nhi, nên cũng ăn ý hợp tác. Chính vì thế, mỗi tối Lục Thần vẫn đều đều đến nội viện, dạy nữ nhi hồi rồi lại quay về thư phòng mình nghỉ ngơi.

      Lục Thần tự tay dạy nàng viết chữ xong, thấy nàng rầu rĩ vui, lại hỏi:“Ai chọc giận Bảo nhi nhà chúng ta thế, xem cái miệng bĩu ra dài cả thước rồi này.”

      Lục Thanh Lam làm như vô tình , "Phụ thân, vì sao mọi người đều gọi Triệu tỷ tỷ ở Thu Thủy viện là Lan di nương?"

      Lục Thần ngờ Triệu Huệ Lan lại tự cho mình là di nương nhanh đến thế. nghĩ rằng vì nữ nhi còn nên biết những chuyện phức tạp này, trong thoáng chốc biết nên trả lời ra sao, đành sờ sờ đầu nữ nhi, : “Con còn , cần phải lo nghĩ việc này!”

      Lục Thanh Lam :“Nhưng Bảo nhi thích!”

      "Vì sao?"

      "Mọi người đều , di nương coi như là nửa nô tài rồi, có thể diện gì cả. Tỷ ấy là Lan, còn con là Lam, mặc dù có chữ giống, nhưng lúc gọi lên cũng khác là mấy, con nghe mà cảm thấy rất thoải mái. Phụ thân ngài có thể bảo tỷ ấy đổi tên được ?” Mắt nàng sáng ngời, đong đầy niềm ao ước.

      Lòng Lục Thần khẽ động: “Là tên nô tài nào dám mấy câu từ vô liêm sỉ đó trước mặt con?”

      Lục Thanh Lam giọng : "Là Tam thẩm thẩm ạ. Có lần con nghe thấy thẩm ấy cãi nhau với Tam thúc, mắng nhóm di nương là hồ ly tinh, là nô tài...”

      Lúc này Lục Thần mới buông lỏng ra chút.

      Lục Thanh Lam túm lấy tay , lắc qua lắc lại, : “Phụ thân, đừng để mọi người gọi tỷ ấy là Lan di nương nữa được ?"

      Sau khi Lục Thầnrời khỏi chính viện thẳng tới Thu Thủy viện.

      Đây là lần đầu tiên Lục Thần tới Thu Thủy viện gặp Triệu Huệ Lan sau khi nàng ta dọn vào đây ở. Triệu Huệ Lan nghe tin, vừa kinh ngạc vừa vui sướng, vội vàng khoác cái áo lên rồi ra cửa nghênh đón.

      Lục Thần mặc bộ áo rộng rãi màu ánh trăng, càng tô điểm thêm cho dáng vẻ ôn nhuận nho nhã của , Triệu Huệ Lan nhìn thấy mà tim đập loạn, chỉ cảm thấy những ngày qua mình hao tâm tổn trí tìm hết cách để thành tiểu thiếp của , cho dù có lúc cận kề cái chết, nhưng tất cả đều đáng giá.

      "Lão gia đến rồi!" Triệu Huệ Lan cố gắng đè nén kích động của mình, chỉnh đốn trang phục hành lễ. “Mời lão gia vào phòng uống chén trà.”

      Lục Thần vẫy vẫy tay: " cần, ta vài câu rồi .”

      Tuy Triệu Huệ Lancảm thấy khá là thất vọng, nhưng vẫn : “Lão gia có chuyện gì cứ phân phó.”

      Lục Thần : "Ta nghe , mọi người trong viện đều lén lút gọi ngươi là Lan di nương à?"

      Kỷ thị mềm giọng, việc này coi như là ván đóng thuyền. Bọn hạ nhân có vài người nâng cao đạp thấp, cảm giác tiền đồ tương lai của nàng ta cực tốt, liền vội vàng đến nịnh bợ nàng ta, lúc ban đầu gọi nàng ta là Triệu di nương, nàng thích người khác gọi nàng như vậy, nên bảo mọi người đổi lại thành "Lan di nương", giờ cả viện đều gọi như thế. Nàng ta chỉ thoáng giả ý chối từ, rồi cười mỉm chi nhận lấy xưng hô này.

      Nàng ta cho rằng Lục Thần ngại mình lỗ mãng, chưa qua cửa mà bắt đầu gọi là di nương, vội vàng tạ tội, "Đều là do đám hạ nhân hồ đồ, Hầu phủ là nơi có quy củ, thiếp tự mình chỉnh đốn bọn họ, khiến lão gia phải nhọc lòng.”

      Lục Thần thản nhiên : "Ngươi hiểu lầm rồi. Di nương cũng phải thể gọi, chỉ là cái chữ Lan này, về sau đừng bao giờ dùng nữa! Ngươi dặn đám hạ nhân từ giờ gọi ngươi là Trúc di nương . Tên của ngươi cũng sửa lại, gọi là Triệu Huệ Trúc ."

      Triệu Huệ Lan lắp bắp kinh hãi: “Vì sao lại thế? Tên của thiếp là do cha mẹ ban cho, làm sao mà...” sửa là sửa được.

      Lục Thần kiên nhẫn : "Ngươi là thiếp thất của ta, phải xuất giá tòng phu, sửa mỗi cái tên thôi, có phải chuyện lớn gì đâu.”

      Triệu Huệ Lan cảm thấy cực kỳ uất ức, nước mắt dâng lên: “Xin lão gia cho, rốt cuộc là vì sao? Có phải đây là ý của phu nhân ?”

      Lục Thần vui: “Chuyện này liên can gì đến phu nhân của ngươi hết, là ý của ta, ngươi đừng có suy nghĩ bậy bạ!” ném lại câu"Vi tôn giả húy, vi thân giả húy, vi hiền giả húy"(1) rồi ngênh ngang rời .

      (1) Vi tôn giả húy, vi thân giả húy, vi hiền giả húy: Đây là thái độ cùng nguyên tắc thể cái “lễ” trong nho giáo, khi gặp hoặc đề cập đến người có thân phận tôn quý, trưởng bối hoặc người hiền tài được nhắc đến tên húy.

      Bấy giờ nước mắt Triệu Huệ Lan rốt cuộc cũng rơi xuống, Nguyệt Mai vội vàng đến đỡ tay nàng ta, hai người vào phòng, Nguyệt Mai dâng trà nóng lên, : “Lan di nương, lão gia làm vậy là có ý gì, yên lành sau tự dưng lại muốn di nươngđổi tên?”

      Triệu Huệ Lan buồn bã thở dài: “Từ giờ đừng gọi ta là Lan di nương nữa, ngươi nghe thấy lão gia phân phó à, sau này phải gọi là Trúc di nương."

      Nguyệt Mai hỏi:“Sao trước khi rời lão gia lại còn câu ấy?”

      Nguyệt Maikhông biết chữ, nhưng nhờ phụ thân của Triệu Huệ Lan là lưỡng bảng tiến sĩ (1), mưa dầm thấm đất, ý nghĩa của câu "Vi tôn giả húy, vi thân giả húy, vi hiền giả húy" nàng vẫn hiểu được.

      (1) Lưỡng bảng tiến sĩ: cũng là tiến sĩ, phàm là người đậu kỳ thi Hương và thi Đình đều được gọi là “lưỡng bảng tiến sĩ”.

      Triệu Huệ Lan chua xót : "Lão gia muốn ta phải tránh tên của Lục tiểu thư . Trong tên của nàng có chữ Lam, trong tên của ta lại có chữ Lan, cho nên lão gia cho phép mọi người gọi ta là Lan di nương nữa."

      "A?" Nguyệt Mai vô cùng phục: "Lục tiểu thư chỉ mới là đứa bé sáu tuổi, sao có thể tính là người tôn quý được chứ? Tính ra người là trưởng bối của nàng ta người mới tôn quý chứ.”

      Trong giọng của Triệu Huệ Lannồng đậm vẻ bất đắc dĩ cùng cam lòng: “Ngươi vẫn chưa ý của lão gia à? Ta thân là di nương, coi như là nửa nô tài, mà Lục tiểu thư lại là tiểu thư được ngàn vạn sủng ái, đương nhiên là nàng ta tôn quý còn ta ti tiện. Vì vậy di nương như ta đương nhiên phải biết húy kị đích tiểu thư.” đoạn, nàng ta cũng tự xót xa cho thân thế của mình, tiếp tục rơi lệ.

      Nguyệt Mai tức giận bất bình: "Lão gia quá sủng Lục tiểu thư rồi, như thế là công bằng với người!”

      “Người lấy sắc phục vụ người khác, sắc suy tàn, thích cũng còn. Tiểu thiếp cũng chỉ là món đồ chơi để nam nhân giải buồn, nào có thể so được với nữ nhi ruột thịt.” Nàng ta đột nhiên nhớ tới ánh mắt như có thể nhìn thấu tất cả của Lục Thanh Lam, bất giác tỉnh táo lại, Lục Thanh Lam muốn dùng loại biện pháp này để thị uy với nàng ta.

      Lục Thanh Lam cho nàng ta biết, Lục Thanh Lam có thể dễ dàng thuyết phục Lục Thần bức bách nàng ta đổi tên, cũng có thể đủ sức thuyết phục Lục Thần đuổi nàng ta về thôn trang, triệt để cắt đứt làm ngơ nàng ta.

      Nàng ta nhịn được rùng mình, tiểu nha đầu này đáng sợ!

      Tay nàng ta tự chủ được lại phủ lên bụng.

      Việc Lục Thần buộc Triệu Huệ Lan đổi tên nhanh chóng truyền khắp Thúy Phong uyển. Lục Loan hết sức phấn khởi hồi bẩm lại với Kỷ thị. Lục Ngạc bĩu môi : "Nàng ta là cái thá gì chứ, chỉ là di nương nho , cũng chả cao quý hơn đám nô tài chúng ta bao nhiêu, thế mà dám lấy tên đồng với tên của Lục tiểu thư? Phi, nàng ta xứng sao! Lão gia làm như vậy, minh!"

      Kỷ thị nghe xong trong lòng quả nhiên cũng vui vẻ hơn chút, nhưng phải vì Triệu Huệ Lan chịu khuất nhục nên nàng vui sướng khi người gặp họa, mà vì cảm thấy Lục Thần vẫn đặt nữ nhi lên vị trí hàng đầu, bị ả hồ ly tinh kia làm cho mê muội.

      Kỷ thị : "Lời này ngươi ở chỗ ta được, nhưng khi ra ngoài đừng có truyền bá lung tung, để người ta nghe thấy được còn tưởng ta lấy lớn áp , khuyến khích lão gia sửa lại tên của nàng ta."

      Lục Loan cùng Lục Ngạc gật đầu dạ.

      Đến giờ cơm, Cảnh ma ma mang theo bọn nha hoàn dọn cơm tại gian phòng phía tây, lúc này Lục Thanh Nhàn cùng Lục Văn Đình cũng từ học đường về, Kỷ thị gọi ba đứa con cùng đến ăn cơm. Vì Lục Thần ở đây nên khí quanh bàn khá là nặng nề.

      Cả bàn thức ăn do Cảnh ma ma chọn đều là những món mà thường ngày Kỷ thị thích ăn. Nhưng Kỷ thị cũng chỉ ăn qua loa hai ngụm rồi lập tức gác đũa. nhiều ngày nay nàng ăn ngon, Cảnh ma ma vội la lên: "Phu nhân, người ăn thêm chút nữa , tam thiếu gia cùng hai vị tiểu thư đều ở đây, người làm mẹ mà kén ăn như vậy, bọn họ học theo sao?”

      Kỷ thị bất đắc dĩ : "Ma ma, ta có kén ăn, mà ta tình ăn vào, nhìn mấy thứ này là ta no mất rồi.”

      Lục Thanh Nhàn nhìn cái cằm gầy nhọn của mẫu thân, vẻ mặt lo lắng: “Mẫu thân cứ như vậy sao được, hay là để Cảnh ma ma mời Chu tiên sinh đến khám cho người chút nhé?”

      Kỷ thị : "Mẹ cũng đâu có bệnh gì, cần gì phải mời đại phu, làm vậy mất công lại khiến người ta chê cười, nghĩ rằng mẹ bày trò.” giờ cả phủ này đều đổ dồn mắt xem trò cười của Nhị phòng, Kỷ thị lại càng phải thận trọng dè dặt.

      Sau bữa cơm, Cảnh ma ma dẫn ba đứa , trong lúc có Kỷ thịliền tranh thủ thương lượng: " ba bốn ngày nay phu nhân ăn được bữa nào cho ra hồn, cứ thế này dù cho cơ thể có đúc từ sắt cũng chịu nổi.”

      Lục Thanh Nhàn : "Dù sao cũng phải nghĩ ra được biện pháp nào đó khuyên nhủ mẫu thân."

      Lục Văn Đình buông tay:“Vừa rồi phải tụi mình khuyên rồi đấy à, nhưng mẫu thân căn bản là nghe lọt, hay là chúng ta mời phụ thân đến khuyên ?”

      Lục Thanh Nhàn vội la lên:“Nhưng lúc này mẫu thân có muốn gặp phụ thân đâu, ngay cả cửa phòng của mẫu thân cũng bước qua được có ích gì?”

      Nãy giờ Lục Thanh Lam vẫn luôn nghe ca ca tỷ tỷ bàn bạc, lúc này ngắt lời : "Phụ thân muốn lấy được tha thứ của mẫu thân vẫn phải đợi lâu, thể nóng vội, bây giờ vẫn nên gọi đại phu đến khám cho mẫu thân trước .”

      Cảnh ma ma :“Nhưng phu nhân sống chết chịu!”

      Lục Thanh Lam : "Ta có cách."

      Đêm đó Lục Thanh Lam nghỉ ở phòng cạnh phòng Kỷ thị, sáng hôm sau Lục Thanh Lam lè nhè chịu dậy, "Mẫu thân, con đau đầu quá! Có phải con sốt rồi ?”

      Kỷ thị hoảng hốt vươn tay sờ lên trán nàng thử nhiệt độ, nghi hoặc :“Đâu có nóng!”

      Lục Thanh Lam :“Người để Cảnh ma ma thử xem?"

      Cảnh ma ma tiến lên, bàn tay vờ vịt sờ soạng trán Lục Thanh Lam cả nửa ngày, Lục Thanh Lam len lén liếc mắt ra hiệu cho Cảnh ma ma, Cảnh ma ma hiểu ý, vẻ mặt ngưng trọng : "Lục tiểu thư sốt rồi, phu nhân, vẫn nên mời Chu Cung Phụng Chu tiên sinh đến !”

      Bệnh của bản thân Kỷ thị có thể phớt lờ, nhưng lại dám để ý đến bệnh của ái nữ, liên tục : “Mau mời Chu tiên sinh! Mau !"

      Cảnh ma ma lát mời được Chu Cung Phụng đến, Chu Cung Phụng có thể ở lại trong Hầu phủ này, chứng tỏ y thuật rất cao, sau khi làm đủ các bước nghe – nhìn – hỏi – sờ, ông lập tức nhìn ra bé nằm trong chăn ăn vạ kia vốn bị bệnh gì. Nhưng ông có thể là thường xuyên ra vào đại môn của các gia đình quyền quý, rất thông hiểu về nhân tình thế thái, lăn lộn nhiều đến mức sớm thành nhân tinh (1), vì vậy cũng tố cáo, chỉ viết ra đơn thuốc bổ thân ích khí cho Lục Thanh Lam, lại với Kỷ thị vài câu linh tinh " sao hết, Lục nương chỉ là khí huyết đủ thôi” rồi đứng dậy ra ngoài.

      (1) Nhân tinh:Chỉ người đặc biệt có tâm nhãn, rất thạo tính kế, xử khôn khéo, giỏi đưa đẩy.

      Cảnh ma ma vội vàng : "Nếu tiên sinh đến, cũng tiện thể khám cho phu nhân nhà chúng ta cái .”

      Kỷ thị hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ buồn bực của nữ nhi vì phải nằm giường, chợt bừng tỉnh. đến nước này nàng cũng phản đối gì nữa, đành ngồi xuống bên cạnh bàn, vươn cánh tay ra đặt lên, lộ ra cổ tay trắng ngần hơn sương hơn tuyết.

      Chu đại phu bắt mạch xong, lại hỏi han kỹ càng về sinh hoạt thường ngày, sau đó vuốt vuốt chòm râu sơn dương của mình, trầm ngâm .

      Cảnh ma ma có chút khẩn trương, Lục Thanh Lam lại trực tiếp từ giường ngồi dậy. Cảnh ma ma : "Gần đây phu nhân luôn ăn ngon, bốn năm ngày nay ăn được gì nhiều, xin hỏi tiên sinh, đây là bệnh gì, phải uống thuốc gì?”

      Chu đại phu bỗng dưng nở nụ cười, “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân! Phu nhân phải sinh bệnh, mà là có tin vui."

      "Cái gì?" Mọi người trong phòng đồng loạt trợn tròn mắt.

      Kỷ thị khó tin hỏi lại: "Đại phu, lời của ngươi là à? Ta có ư?” Nàng và Lục Thần thành thân hơn mười năm, từ sau khi sinh Lục Thanh Lam bụng cũng có động tĩnh gì nữa. Tuy nàng cũng đủ nếp đủ tẻ, nhưng dù gì con trai cũng mới chỉ có duy nhất Lục Văn Đình, đương nhiên hy vọng sinh thêm được đứa nữa. Thế mà tại thời khắc mấu chốt này, nàng lại có thai? Sao nàng mừng cho được?

      Chu đại phu gật đầu : "Lão hủ làm nghề y nhiều năm, hỉ mạch đơn giản này vẫn có thể bắt chuẩn.” Với tính cẩn thận của Chu đại phu, ông dám như vậy tức là nắm chắc mười phần.

      Lục Thanh Lam cũng giả bệnh nữa, dứt khoát lật người xuống giường, khuôn mặt kích động đỏ bừng, vươn tay sờ lên bụng mẫu thân: " tốt quá, con sắp có đệ đệ! tốt quá, mẫu thân!"

      Cảnh ma ma, Lục Loan, Lục Ngạc tất cả đều vui sướng chúc mừng Kỷ thị rối rít. Cảnh ma ma vừa thỉnh Chu đại phu viết thuốc an thai cho Kỷ thị, vừa phân phó Lục Ngạc: "Ngươi mau đến tiền viện , cho lão gia biết tin vui này.”

      Lục Ngạc sắp ra khỏi cửa lại bị Kỷ thị ngăn cản: "Chậm , chuyện hôm nay, các ngươi ai được cho lão gia biết!”

      Cảnh ma ma vội la lên: "Phu nhân, người với lão gia giận dỗi giận dỗi, nhưng loại chuyện thế này thể gạt lão gia được?”

      Kỷ thị hừ tiếng :“Nếu lão gia biết ta có thai, tất nhiên hạ mình đến đây xin lỗi nhận sai, ta chịu được việc ấy.” Huống chi, nàng còn có ý tưởng, đứa bé này, chính là cơ hội để nàng đối phó với Triệu Huệ Lan, có thể thừa cơ đuổi nàng ta đến thôn trang.

      Cảnh ma ma : "Vậy người định giấu lão gia đến bao giờ?”

      “Đến đúng thời điểm, ta tự nhiên với lão gia!" Kỷ thị lại cầu Chu đại phu:“Cũng mong tiên sinh vì ta tạm thời giữ bí mật.”

      Tiễn bước Chu đại phu, cả phòng trong Thúy Phong uyển ai nấy đều vui sướng, thời gian này chính viện bị Triệu Huệ Lan làm loạn đến mức gà bay chó sủa, cuối cùng cũng có thể lấy lại vẻ tươi tắn xưa kia.

      khi mẫu thân có thai, nhất định lặp lại con đường kiếp trước nữa, Lục Thanh Lam rốt cuộc cũng yên lòng.

      Cứ thế qua nửa tháng,ba năm giữ hiếu của Triệu Huệ Lanđã hết, có thể xả tang. Ngày hôm ấy, Kỷ thị đến Mục Nguyên đường thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân hỏi:“Con dâu lão Nhị, con định khi nào rước Triệu thị vào cửa đây?”

      Kỷ thị thản nhiên :“Con dâu cho người tra hoàng lịch, mùng tám tháng sau là ngày lành tháng tốt, lão phu nhân thấy có được chăng?” Nếu cho Triệu Huệ Lan cái danh phận di nương này, mình cũng khó mà động thủ với nàng ta được.

      Lão phu nhân tính tính, từ giờ đến mùng tám cũng chỉ còn hơn mười ngày, hài lòng gật đầu cười.

      Tin tức truyền đến Thu Thủy viện, Triệu Huệ Lan vui mừng quá đỗi.

      ***

      Ngọc Minh cung.

      Tiêu Thiểu Giác mặc bộ cẩm bào màu xanh lục ngồi ghế thái sư, đôi môi mỏng mím lại thành đường, nhàn nhã tùy ý lật lật vài tờ giấy mỏng tay. Vệ Bân đứng cách bước sau lưng , lặng yên tiếng động, dám quấy rầydòng suy tư của .

      lăn qua lộn lại nhìn tờ giấy kia nửa ngày, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, vuốt cằm của mình thản nhiên :“Đám người Tam phòngcủa Trường Hưng Hầu phủ quả đúng là chung bè cùng phái, người nào người nấy lá gan đều .”

      Giọng lạnh băng của thấm vào ruột gan, khiến người ta bất giác rùng mình. Vệ Bân nghe xong thử thăm dò: “ đáng thương, tất cả mọi người trong Nhị phòng đều bị che mắt chẳng hay biết gì. Người xem, chúng ta có nên giúp Lục tiểu nương tay hay ?" Ấn tượng của Vệ Bân đối với Lục Thanh Lam vẫn khá tốt, tình báo của mật vệ Hạ tộc mỗi ngày đều do Vệ Bân chỉnh lý lại ổn thỏa rồi mới đưa Tiêu Thiểu Giác xem, vì vậy đối với những chuyện trong Trường Hưng Hầu phủ, Vệ Bân cũng là biết rất .

      Tiêu Thiểu Giác vẫy vẫy tay, : "Đây là chuyện riêng của Trường Hưng Hầu phủ, chúng ta nên nhúng tay." Tính vốn lạnh nhạt, thế này cũng phù hợp với điệu bộ xưa nay của .

      Vệ Bân định “vâng”, Tiêu Thiểu Giác lại nhíu nhíu mày, nhớ đến hôm ấy Lục Thanh Lam múc từng muỗng từng muỗng bón thuốc cho , cuối cùng vẫn đổi ý, định bụng giúp nàng tay. Vì thế với Vệ Bân: "Thôi, ngươinói Trương tẩu tử nhắc nhở tiểu nha đầu kia tiếng." Về phần tiểu nha đầu có thể hiểu được ám chỉ của Trương tẩu tử hay , mặc kệ.
      Lazzy Le, Sweet you, pé nhỏ kute22 others thích bài này.

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Quan tâm muốn chết mà bì đặt làm lơ cơ
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Muốn cưa được vợ phải tỏ thành ý. Người ta coi mình là ôn thần đấy, lại còn muốn lạnh nhạt giúp đỡ à.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :