1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      bật mí với bạn @Linh Truc là ko,nhưng vì sao mà ko mời bạn đọc ,rất hay:yoyo51:
      La Thùy DươngLinh Truc thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      @NganPhuong214 mình rất thích thể loại này. Cảm ơn bạn giới thiệu nha :) nếu bạn biết có truyện nào thể loại này nữa giới thiệu giúp mình với. Mình chỉ thích sủng ngọt thôi hihi
      NganPhuong214 thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngan Phuong
      33. Tâm cơ


      Lục Văn Đình nghe được chuyện này, liền cực kỳ thông cảm với muội muội, vừa cùng muội muội chơi đùa, vừa với nàng: "Muội từ trước toàn chê cười ca ca học vấn nghề nghiệp, lần này biết khổ sở của ca ca rồi chứ.” Từ thích múa thương học võ, cha mẹ bảo đọc sách, cũng chỉ thích đọc binh thư, vì vậy đối với chuyện của muội muội, phải là kinh nghiệm đầy mình.

      Nhưng Lục Thanh Lam cũng cảm kích, nàng chống thắt lưng,bộ dáng tiểu đại nhân nghiêm túc : "Ca cavới muội có giống nhau đâu? Muội học cái gì cũng chỉ đọc lần biết, đương nhiên cần chịu nhiều đau khổ, như Tam Tự kinh, muội đọc làu làu rồi, hiển nhiên đâu cần mất nhiều công sức! Ca ca làm được ? Huống hồ muội là nữ tử, đâu cần phải biết mấy đạo lý to lớn như trị quốc bình thiên hạ, cũng muốn xuất binh đánh giặc, học nhiều như vậy có ích lợi gì? Nhưng ca ca là nam nhi, học nhiều để biết thêm chút bản lĩnh, ngày sau phải như thế nào đạp đất chống trời, giúp đỡ phụ mẫu?"

      Nàng chải đầu kiểu nụ hoa, hai bím tóc buông thõng bờ vai, mắt to sáng lấp lánh, hết sức đáng . Vậy mà nàng lại cứ cố tình ra vẻ người trưởng thành giáo huấn người khác, còn răn dạy nghiêm khắc như vậy.

      Lục Văn Đình: "..."

      Vốn cho rằng mình cùng muội muội là đồng bệnh tương liên, tìm nàng thổ lộ phen, đồng thờimắng nhiếc chế độ giáo dục này chút, ai ngờ còn chưa kịp tỏ thái độ, gặp phải đả kích nặng nề, chỉ có thể yên lặng thối lui giải tán.

      Trong thời gian này Lục Thanh Lam mỗi tháng tiến cung hai ba lần, mỗi lần đều mang chút thức ăn ngon hoặc đồ chơi thú vị đến cho Tam công chúa, Tam công chúa coi nàng là tri kỷ, càng ngày càng thích nàng. Mỗi lần nàng tiến cung, Tiêu Thiểu Giác đều đến thăm nàng, đối với nàng vẫn lúc lạnh lúc nóng , khiến nàng nghĩ ra.

      Chỉ chớp mắt xuân qua hạ đến, khí trời dần dần nóng lên.

      Đổi qua quần áo mùa hè, trong phòng cũng bắt đầu dùng tới băng. Kỷ thị rốt cục khai ân, để Lục Thanh Lam mỗi ngày học ít hơn nửa canh giờ. Lục Thanh Lam lại thể nào cao hứng nổi, chỉ cảm thấy lòng mình càng lúc càng nóng nảy theo thời tiết oi bức ngoài kia.

      Hôm nay ở tiểu thư phòng luyện chữ xong, sau đó dùng cơm trưa, Kỷ thị cùng nàng ngủ trưa ở phòng bên cạnh.Trước đó Lục Thanh Lam chuyển từ chính phòng của Kỷ thị sang nơi khác, Kỷ thị để nàng ở tại tiểu viện ngay bên cạnh chính phòng, có việc gì chỉ cần đứng trong sân gọi tiêng là bên này nghe thấy.

      Còn phòng cạnh chính phòng, tất cả vật dụng đều giữ lại đầy đủ hết, buổi trưa mỗi ngày Lục Thanh Lam nghỉ ngơi ở đây. Lục Thanh Lam ngủ rồi, Kỷ thị ở bên nhìn nữ nhi ngủ, nhận lấy quạt tròn từ tay nha hoàn,quạt cho nữ nhi mình. lúc mơ mơ màng màng, Lục Thanh Lam bỗng nhiên hét lên tiếng,ở giường ngồi bậtdậy.

      Kỷ thị kinh hãi, lập tức ôm nữ nhi vào trong ngực, vuốt đầu của nàng, hiền hoà : "Làm sao thế, gặp ác mộng ư?"

      Lục Thanh Lam thấy ác mộng. Nàng ôm chặt mẫu thân, khóc ròng : "Mẫu thân, con mơ thấy cha cưới di nương về, bọn họ... Bọn họ bức tử mẫu thân!"

      Nước mắt Lục Thanh Lam từng giọt từng giọt rơi xuống. Ở kiếp trước,ngày mẫu thân mất, Lục Thanh Lam nhớ , nhưng chắc là trước lúc thi Hương, tính ra vẫn còn non nửa năm, nhưng khiến cho Lục Thanh Lam bất an chính là, cho tới bây giờ cũng chưa có nghe thấy chút tin tức gì về "Lan di nương".

      Kỷ thị khe khẽ thở dài: "Nữ nhi ngoan, chuyện trong mộng thường là phải. Con đừng sợ!" Lúc trước Lục Thanh Lam cũng nỗ lực nhắc nhở mẫu thân, nhưng sao nàng cũng chỉ coi đó là lời con nít hiểu gì, nên đặt trong lòng.

      “Lan di nương” chưa xuất , đây vốn là chuyện đáng mừng, nhưng nay lại khiến Lục Thanh Lam đau đầu gì sánh được.

      "Mẫu thân, người cũng nên cẩn thận lưu ý chút! Nhỡ đâu phụ thân dẫn theo di nương về nhà, người cũng chỉ nên xem là có thêm món đồ chơi, chớ để ở trong lòng." Bây giờ vẫn nên chuẩn bị cho mẫu thân chút tâm lý dự phòng .

      Kỷ thị khỏi nở nụ cười, "Con mới bao tuổi màđã nghĩ đến những thứ này? Mẫu thân biết rồi, con học hành tập viết cho giỏi, việc này cũng cần con quan tâm." Căn bản vẫn để trong lòng.

      Mấy ngày này Lục Thanh Lam luôn cẩn thận tỉ mỉ quan sát, phụ thân và mẫu thân phu thê tình thâm, giốngnhữngnhà bình thường khác. Hai người dù sao cũng làm phu thê nhiều năm như vậy, mẫu thân cực kỳ tin tưởngphụ thân, phải người bên ngoài đôi lời có thể khiến cho nàng thay đổi.

      Lục Thanh Lam lo lắng suông, lại có biện pháp gì.

      Buổi tối Lục Thần từ Đông Sơn thư viện trở về. Cả nhà tụ chung chỗ ăn uống vô cùng vui vẻ. Sau bữa cơm, Lục Văn Đình cùng Lục Thanh Nhàn đều có viện riêng của mình, liền cáo từ phụ mẫu, trở lại viện của mình.

      Lục Thanh Nhàn ở phía đông viện, Lục Thanh Lam ở phía tây viện. Kỷ thị cấp cho Lục Thanh Nhàn ma maquản phòng, hai nha hoànnhị đẳng, hai nha hoàntam đẳng , hai tiểu nha đầu chạy việc, hai ma ma thô sử, trong viện dù là có chuyện gì, cũng để Lục Thanh Nhàn tự mình quyết định xử trí, Kỷ thị là mặc kệ mọi việc.

      —— phải nàng đau lòng trưởng nữ. Lục Thanh Nhàn là đích nữ Hầu phủ, sớm muộn gì cũng phải gả vào gia đình đại hộ, nên sớm học ít cách xử lý công việc, vun vén gia đình, đối với Lục Thanh Nhàn chỉ có lợi chứ có hại.

      Lục Thanh Lam lại ỷ vào việc mình còn tuổi, bám riết lấy Kỷ thị chịu bỏ . Hai vợ chồng cũng nỡđuổi nàng.

      Kỷ thị liền bảo nha hoàn Lục Loan cùng Lục Ngạc mang Lục Thanh Lam vào phòng bên cạnh chơi.

      Phu thê hai người ngồi đối diện, bọn nha hoàn nghe lệnh dâng trà thơm, Kỷ thị nhận lấy, tự mình đưa cho Lục Thần.Trong lúc uống trà, hai người rảnh rỗi vài câu, về việc dự thi của năm nay. Chuyện trọng yếu nhất của Nhị phòng tại chính là Lục Thần thi Hương .

      Lục Thần : "Đại ca ở trong triều tứ cố vô thân, khoa thi này ta nhất định phải trúng cử mới được."

      Kỷ thị khá chắc chắn: "Lần trước lúc Nam Sơn tiên sinh bình luận về đoạn văn bát cổ của chàng, phải nóitrình độ của chàng đạt đủ mức rồi hay sao, có câu của ông ấy, chàng còn lo lắng chuyện gì?"

      Lục Thần than thở: " đời này nào có việc gì chắc chắn? Nàng xem trong số những học trò thi, cũng có khối người bảy tám mươi tuổi mà vẫn trúng tuyển. Hôm nay cách thi Hương còn có mấy tháng, dù gì ta vẫn phải cố gắng hơn nữa, mới phụ mảnh tâm ý của nàng." Con cháu nhà công hầu bình thường đều được ban quan ban tước, mà đa số là theo võ, ít người theo văn, cho nên con đường khoa cử này đối với Lục Thần mà đặc biệt gian nan.

      Trước đây khi Kỷ thị vừa gả vào Lục gia, Lục Thần còn là công tử phong lưu phóng đãng, vì thực tế là đứa con đầu tiên của lão Hầu gia, lão Hầu gia đối với mặt ngoài nghiêm khắc, nhưng lại rất cưng chiều. Kế mẫu Trương thị ngoài mặt ngọt ngào trong lòng rắn rết, nhét rất nhiều thông phòng xinh đẹp cho . Kỷ thị vào cửa liền yên lặng xử lý mấy thông phòng ấy, người thả , người cho xuất giá, hoàn toàn để Trương thị nắmđược chút nhược điểm nào, sau khi thanh lý toàn bộ Nhị phòng, lại đốc thúc Lục Thần phấn đấu.

      ra cũng kì lạ, biết Kỷ thị khuyên bảo Lục Thầnthế nào, liền chậm rãi hiểu đạo lý đúng sai, đầu tiên là dần dần cách xa đám bạn xấu, sau đó lại quyết tâm đọc sách, mà hắnvốn dĩ cực kỳ thông minh, chỉ là ngay từ đầu có dùng tâm tư để học mà thôi.

      Bây giờ chỉbỏ ra ít công sức đọc sách, chẳng qua bao năm đãđỗ tú tài.

      Nhìn trượng phu tự nhiên phóng khoáng, vẻ mặt đầy phấn khởi, thời gian hầu như lưu lại dấu vết khuôn mặt tuấn tú của , chỉ là theo thời gian trôi qua, khí chất của càng trở nên ổn trọng thành thục, Kỷ thị ý thức được trưởng thành,bờ vai dày rộng có thể gánh ác trách nhiệm, bảo vệ người nhà.

      Kỷ thị nhìn trượng phu khí phấn chấn, trong lòng tràn đầy tự hào. Tất cả hạnh phúc trước mắt, đều do nàng chậm rãi giành lấy từng chút từng chút .

      Lục Thần chú ý biến hóa của thê tử, chỉ thương lượng: "A Hành, ta dự định qua hai ngày nữa dời đến ở trong thư viện , nơi đó thanh tĩnh, lại có nhiều bạn cùng trường, có thể bàn luận học hỏi, chỉ là việc trong nhà, ta thể phân tâm, cũng để nàng phải vất vả."

      Kỷ thị nghe như vậy, sao lại đáp ứng ."Lão gia cứ việc , phía Đình Nhi có cha chồng chiếu ứng, Nhàn Nhi là đại nương, cũng cần phải lo lắng quá nhiều. Về phần Bảo nhi, con bé cũng bắt đầu khôn lớn rồi, từ từ hiểu chuyện, có thiếp ở đây, lão gia cần phải lo nghĩ gì."

      Ở phòng , Lục Thanh Lam như bị sét đánh.

      Thảo nào cho tới bây giờ,vẫn có chút tin tức nào của Lan di nương. Nàng nghĩ đến loại khả năng, kiếp trước có lẽ cũng vì phụ thân dời đến thư viện ở, khiến cho Lan di nương có cơ hội tiếp cận phụ thân , rước lấy tai họatày trời, mẫu thân uống thuốc độc tự sát.

      Nàng cảm thấy kỳ quái, phụ thân tại chỉ có mỗi mình mẫu thân, bên người cũng có thông phòng di nương, Lan di nương làm thế nào có cơ hội lại gần?

      Kiếp trước sau khi mẫu thân mất, phụ thân đuổi Lan di nương về Triệu gia,sau đó Lan di nương lại theo ca ca của nàng Tây Bắc, chờ đến lúc nàng có năng lực để điều tra, Lan di nương chẳng biết tung tích. Hôm nay nghĩ đến, Lan di nương có thể làm lương thiếp, tất nhiên phải là nô tỳ ở trong phủ, xác nhận phụ thân quen biết nàng ta ởbên ngoài.

      Nếu muốn giữ lại tính mệnh của mẫu thân, thể để phụ thân gặp gỡ Lan di nương.

      Nghĩ tới đây, Lục Thanh Lam lập tức lật người lại, nhanh như chớp bước xuống giường, lê đôi giày chạy ra, Lục Loan cùng Lục Ngạc chưa kịp ngăn cản, nàng chạy đến bên ngoài.

      Nhìn thấy Lục Thần cùng Kỷ thị tay trong tay, bốn mắt nhìn nhau, như keo như sơn, phu thê hai người ân ái vô hạn, trong ngực Lục Thanh Lam đột nhiên bừng bừng lửa giận, lời gì tới kéo tay Lục Thần ra, hô lớn:"Phụ thân buông mẫu thân! Phụ thân buông mẫu thân!"

      Hai người vốn còn chút xấu hổ vì bị khuê nữ bắt gặp, lúc này thấy nàng giống như điên rồi, khỏi đều ngây người kinh ngạc. Lục Thần vội vàng buông tay Kỷ thị ra, Kỷ thị trách mắng: "Bảo nhi, con làm cái gì thế? quên sạch quy củ rồi à?"

      Lục Thần lúc này còn che chở nàng: "Nàng giọng chút, đừng khiến Bảo nhi sợ hãi." Lại ôm Lục Thanh Lam vào lòng, "Bảo nhi đừng giận, con sao thế?"

      Lục Thanh Lam ở trong ngực của liều mạng giãy dụa, dùng nắm tay bé đánh vào ngực của , khóc lớn : "Phụ thân là người xấu! Phụ thân thương mẫu thân, phụ thân thương Bảo nhi, phụ thân là người xấu!"

      đầu Lục Thần lên ba vạch đen."Con năng lộn xộn gì thế? Cha lúc nào thương con và mẫu thân con?"

      Đứa bé nóng nảy này...

      Kỷ thị cả giận : "Dám động thủ với phụ thân con, con điên rồi phải !"

      Nhớ tới giấc mộng buổi trưa của nữ nhi, trong lòng nàng có chút xúc động.

      Tình cảm của Lục Thanh Lam đối với phụ thân lúc này rất là phức tạp.

      Kiếp trước, nàng cùng huynh trưởng và tỷ tỷ oán hận phụ thân bức tử mẫu thân, tất cả đều tận lực gần gũi,tránh xa . Lúc mẫu thân qua đời, phụ thân cũng là thương tâm quá độ, từ nay về sau chấm dứt với khoa trường, chuyên tâm nghiên cứu đạo Hoàng lão(1), tìm tiên truy thuốc, đốt lửa luyện đan.

      (1) Đạo Hoàng lão: giáo phái của Đạo giáo.

      Sau này phụ thân lại núi Bắc Đới hái thuốc, gặp phải sơn phỉ, vì khối ngọc bội mà mẫu thân để lại cho trước khi chết, mà phụ thân quyết liều mạng với bọn chúng, cuối cùng chết dưới đao sơn phỉ. Năm chết còn chưa đầybốn mươi tuổi. Chờ đến khi đám trẻ con bọn họ nghĩ thông, muốn hiếu kính phụ thân cho tốt, trễ rồi.

      [​IMG]


      [​IMG]
      Lazzy Le, Sweet you, Lim-040322 others thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngan Phuong
      34. Giấy cam đoan


      Con muốn báo hiếu mà cha mẹ còn, điều hối hận nhất thế gian này cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

      Nghĩ đến sau khi mẫu thân mất, phụ thân viết giấy thả tiểu thiếp, đuổi Lan di nương về lại Triệu gia, chứng tỏ phụ thân cũng phải là hạng người bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa đời này, phụ thân đối với nàng thương đầy đủ, cưng chiều có thừa. Ở trong lòng Lục Thanh Lam tha thứ cho phụ thân, chỉ là mỗi lần nhớ lại mẫu thân chết thảm, khó tránh khỏi trong lòng lại có chútoán trách.

      Lục Thanh Lam thấy mẫu thân thực tức giận, dám đánh phụ thân nữa, nhưng vẫn khóc lớn ngừng. Lục Thần thấy nữ nhi khóc nhiều như vậy, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ có thể giao nàng cho Kỷ thị.

      Rốt cuộc là mẹ con liền tâm, tuy Kỷ thị tức nàng tuân theo quy củ, nhưng thấy nàng khóc đến tức tưởi nghẹn ngào, gần như thở nổi, Kỷ thị cũng thấy đau lòng, nỡ trách móc nàng nặng nề, chỉ dịu dàng an ủi. Lục Thanh Lam rốt cuộc phải là đứa sáu tuổi biết gì, chỉ nương theo những giọt nước mắt kia nhằm phát tiết ra hết những uất ức trong lòng, sau đó cũng từ từngừng tiếng khóc.

      Kỷ thị lúc này mới gọi Bồ Đào cùng Thạch Lưu mang nàng sang phòng , múc nước hầu hạ nàng rửa mặt.

      Kỷ thị lắc đầu than thở: "Đứa bé này biết tính tình giống ai, bướng bỉnh như vậy." Sau đó liền kể cho Lục Thần nghe chuyện Lục Thanh Lam mơ thấy nạp thiếp bức tử mình.

      Lục Thần dở khóc dở cười: "Nguyên do là vì cái này?"

      Kỷ thị cũng cho rằng là vì lí do này.

      Lục Thần tìm được mấu chốt, thầm thở phào nhõm, "Trẻ con là ngây thơ đơn thuần nhất, giống như mỹ ngọc tỳ vết, con bé thể phân cảnh trong mơ cùng thực, chúng ta là người lớn, giải thích cho con hiểu là được."

      Kỷ thị bất đắc dĩ : "Chàng tưởngthiếp chưa giải thích cho con bé à?"

      Mình rồi, nhưng con nghe hiểu có cách gì.

      "Muốn cởi chuông phải cần đến người buộc chuông, ta vào khuyên nhủ Bảo nhi." Lục Thần đối với bản thân vẫn có mấy phần tự tin.

      Kỷ thị tức giận : "Vậy chàng thử xem."

      Lục Thần vào phòng , thấy nữ nhi tắm xong,vừa thay sang bộ quần áo sạch . Lục Thần phất tay cái, Bồ Đào cùng Thạch Lưu liền thức thời lui ra ngoài. Lục Thần ngồi xuống cạnh giường,trước tiên cười : "Bảo nhi ngoan, mắt khóc sưng hết cả rồi, khó coi. Vui quá thương tim, giận quá thương gan, nghĩ nhiều thương tì, buồn rầu thương phổi, sợ hãi thương thận, cho dù sau này có đau lòng đến thế nào, cũng đừng khóc nhiều như vậy nữa."

      Lục Thanh Lam quay đầu , nhìn . Lục Thần sờ sờ đầu của nàng, hạ mình : "Còn tức phụ thân ?"

      Lục Thanh Lam rụt đầu cái, lời nào.

      Lục Thần : "Mộng chỉ là mộng, cũng phải thực . Bảo nhi cũng biết, phụ thân rất con, làm sao cần con chứ?"

      Lục Thanh Lam nhịn được thốt ra lời : “Vậy mẫu thân sao?” Giọng mũi nghẹt đặc.

      Lục Thần trong lòng đau gần chết, vừa tự mình bưng tách trà nóng cho nàng, vừa nghiêm túc với nàng: "Cha, mẫu thân con, con, còn có ca ca tỷ tỷ, chúng ta là người nhà. Mỗi người đối với chamà , đều là bảo vật vô giá, cha bỏ rơi bất kỳ người nào. Bảo nhi, con phải tin tưởng phụ thân!"

      Lục Thần có điểm này rất tốt, đối xử với mọi người luôn luôn chân thành, mặc dù Lục Thanh Lam chỉ là đứa bé sáu tuổi, Lục Thần cũng dùng lời để lừa gạt nàng, mà xem nàng như người trưởng thành ngang hàng với mình, là đối tượng có thể tâm , mở rộng cửa lòng, có lời dối.

      Lục Thanh Lam : "Bây giờ phụ thân đối với mẫu thân rất tốt. Thế nhưng phụ thân....phụ thân có khi nào như Tam thúc nạp Lý di nương, Vương di nương ?Nạp thiếp thất vào cửa, lại sinhthâm mấy đệ đệ muội muội thứ xuất cho con? Nếu vậy, mẫu thân đau lòng rơi lệ!"

      Lục Thần khỏi nở nụ cười: "Tam thúc con nạp thiếp, là bởi vì có nhi tử. Ca ca con năm nay tám tuổi, cha nạp thiếp để làm gì?"

      Lục Thanh Lam nghe xong lời này, giọng phụng phịu: " thế có , hay là phụ thân chỉ lừa con?"

      "Phụ thân sao lại lừa con?" Lục Thần vỗ ngực bảo đảm.

      "Bồ Đào!" Lục Thanh Lam lập tức kêu tiếng.

      Bồ Đào canh giữ ngoài phòng, nghe tiểu chủ tử hô hoán, liền vội vàng đến."Lục nương có gì phân phó?"

      Lục Thanh Lam : "Ngươi đến tiểu thư phòng, đem giấy và bút mực tới đây!"

      Bồ Đào đáp ứng tiếng, rất nhanh liền cầm giấy và bút mực tới. Lục Thanh Lam chỉ vào giấy bút được bày ra gọn gàng bàn, : " miệng bằng chứng, viết biên nhận để an tâm, phụ thân viết hếtmấy lời vừa ra đây ."

      "Tiểu quỷ này!" Lục Thần đưa ngón tay ra búng lên trán của nàng.

      "Nếu phụ thân muốn, vậy lời vừa cũng phải là lòng!" Lục Thanh Lam khích tướng .

      Lục Thần cười : "Cha viết!" xong quả nhiên cầm bút viết tờ giấy cam đoan nạp thiếp.

      Lục Thanh Lam ở bên nhìn, còn chưa hài lòng." được, được! Phụ thân phải in lại dấu riêng của mình mới được." Có nữ nhi giám sát,đốc thúc như thế, Lục Thần còn có thể cái gì, bèn lấy con dấu của mình ra ấn lên giấy, Lục Thanh Lam mới thoả mãn. Đọc kỹ lại lượt, cảm thấy khôngcòn vấn đề gì nữa, nàng mới tự mình thổi khô mực, cẩn thận gấp tờ giấy kia lại, giấu kỹ trong người.

      Giấy cam đoan này dù chưa chắc có thể đưa ra đáp án cuối cùng, nhưng dù gì có cũng còn tốt hơn .

      Lục Thần chỉ coi nàng là tính tình trẻ con, lại tốt tính, cũng so đo với nữ nhi, chỉ : "Con hài lòng chưa?"

      Lục Thanh Lam lắc đầu: " Chi bằng phụ thân lại đáp ứng con việc,con mới thoả mãn."

      "Còn có chuyện gì?"

      "Phụ thân được ngủ lại ở Đông Sơn thư viện, mỗi ngày đều phải quay về thăm con và mẫu thân!"

      Lục Thần cảm thấy bất đắc dĩ: "Đây là vì sao?"

      Lục Thanh Lam đếm đầu ngón tay mình, rằng: "Thứ nhất, mẫu thân cùng con mỗi ngày đều nhớ đến phụ thân; thứ hai, phụ thân đến ở Đông Sơn học viện, cũng có cơ hội quen biết nữ nhân khác, cũng muốn nạp thiếp."

      Lục Thần đau đầu ngớt, đứa nhóc này đúng là ba câu cũng rời việc "nạp thiếp" mà!

      "Có được hay vậy?" Lục Thanh Lam thấy Lục Thần có chút do dự, lập tức chịu khó thi triển trăm cách làm nũng, dán rịt lên người Lục Thần, ngừng giãy dụa. Nàng vừa khóc xong, lại khóc quá lợi hại, sưng cả hai mắt. Lúc này ngập tràn trong đôi mắt kia đều là cầu xin, giống như con vật bé nhỏbất lực.

      Lục Thần chịu nổi, gần như lập tức liền đầu hàng."Được,được! Cha đáp ứng Bảo nhi, cha đáp ứng Bảo nhi !"

      Cha và con bàn xong điều kiện, Lục Thần mới dẫn khuê nữ "hãm hại cha" ra ngoài. kể hết cho Kỷ thị nghe về cái điều kiện “nhục như mất nước” ấy, Kỷ thị chỉ còn biết thở dài: "Sao chàng lại mặc cho con làm loạn như vậy?"

      Lục Thần giúp nữ nhi: "Ta vốn chưa bao giờ có dự định nạp thiếp, nên bây giờ viết giấy cam đoan cho con có sao đâu?"

      Kỷ thị cảm thấy bất đắc dĩ, trượng phu đôi khi làm việc giống như con nít.

      "Việc khác thôi, chẳng lẽ chàng bỏ ý niệm ở lại thư viện?"

      Lục Thanh Lam lập tức tiếp: "Phụ thân, người đáp ứng con rồi. được giữ lời!"

      Kỷ thị liếc mắt trừng nàng, Lục Thanh Lam rụt cổ cái.

      Lục Thần lại vội vàng đỡ cho nữ nhi tiếp: "Thực ra ở nhà cũng ậy mà ở thư viện cũng ậy, đều là đọc sách thôi. Huống chi Bảo nhi còn ,ta mà chuyến là tháng trở về nhà, vừa yên lòng, lại càng nỡ xamọi người."

      Lời này hết sức chân thành,đôi mắt nhìn về phía Kỷ thị càng cất chứa tình cảm sâu nặng. Kỷ thị vốn tức Lục Thanh Lam, cũng khỏi bị trượng phu nhìn đến đỏ mặt.

      Lục Thanh Lam thấy vậy, trong lòng liền nắm chắc, nàng từng vùng vẫy trong cung mười năm, ít nhiều vẫn có chút khả năng nhìn người, nàng nghĩ phụ thân đối với mẫu thân là tâm, có lẽ kiếp này thực nạp thiếp nữa.

      Lục Thần lại ở chính phòng chơi với thê tử và nữ nhi thêm lúc nữa rồi mới đến thư phòng đọc sách.

      Lục Thần rồi, mặt Kỷ thị liền trầm xuống. Giáo dục nữ nhi là trách nhiệm của Kỷ thị, Lục Thần là phụ thân có thể nuông chiều, nàng lại thể. Nhưng nàng nóng vội, nàng biết nếu tại nàng xử phạt Lục Thanh Lam, trượng phu tất nhiên nghe tin hạy tới, tránh được phải bỏ dở giữa chừng.

      Ngày hôm sau, Lục Thanh Lam đến phòng Kỷ thịthỉnh an, phát ở đây có vẻ thoải mái yên bình giống ngày xưa, mà khí ngột ngạt, bọn nha hoàn ra ra vào vào đều dám bước mạnh. Lục Thanh Lam hơi sợ, biết mẫu thân tức giận, thân là đứa bé sáu tuổi, hành vi ngày hôm qua của nàng quả quá giới hạn.

      Vừa lúc đại nha hoàn Lục Ngạc bưng khay trà bằng gỗ tử đàn mạ vàng đến, phía bày mộtchén trà nóng. Lục Thanh Lam vô cùng chân chó cầm lấy chén trà từ trong khay, đặt ở bàn trước mặt Kỷ thị.

      Kỷ thị quay đầu chỗ khác, uống trà, cũng .

      Trọng sinh lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thái độ của Kỷ thị đốivới nàng gay gắt như thế.Trong lòngLục Thanh Lam có chút khổ sở, yếu ớt kêu tiếng: "Mẫu thân..."

      Kỷ thị lúc này mới quay mặt lại nhìn nàng, : "Con biết sai rồi sao?"

      Lục Thanh Lam ủ rũ cúi đầu , như là con gà trống đá thua: "Bảo nhi biết sai rồi."

      "Vậy con chút , bản thân mình sai chỗ nào ?"

      Lục Thanh Lam cẩn thận từng li từng tí : "Con nên khóc lóc om sòm giở trò, ép phụ thân viết xuống giấy cam đoan!"

      Kỷ thị hài lòng: "Còn gì nữa?"

      "Con nên cho phụ thân ở Đông Sơn thư viện!"

      "Còn gì nữa?"

      Lục Thanh Lam suy nghĩ chút, : " còn."

      Kỷ thị nghiêm túc : "Con ỷ được cưng chiều mà sinh kiêu, ỷ vào sủng ái của phụ thân, dám nhúng tay vào việc trong phòng của phụ mẫu. Con mới bao tuổi đâu mà tùy hứng như thế, lỡ như chuyện này truyền ra ngoài, con có danh tiếng gì, tỷ tỷ con còn có thể lập gia đình được nữa ?"

      Lục Thanh Lam ngẩn ra. Nàng thể nào nghĩ mình là đứa bé, nhưng người khác như vậy, ở trong mắt người ta, nàng vẫn chỉ là sáu tuổi. Nếu chuyện hôm qua truyền rangoài, nhóc con sáu tuổi lại buộc phụ thân viết giấy cam đoan " nạp thiếp", lại buộc phụ thân dám đến ở trong thư viện. Như vậy là ngang ngược, kiêu ngạo,bá đạo, có chút giáo dưỡng nào, đích phá hủy danh tiếng của nữ hài Hầu phủ.

      Lục Thanh Lam thầm giãy dụa trong lòng, kiếp trước tính nàng luôn cương trực, thà gãy chứ cong,dù biết sai cũng tuyệt đối thừa nhận sai lầm, con đường đến cùng, đụng tường quay đầu lại, nàng chính là người như thế. Cũng may Kỷ thị là mẹ ruột của nàng, nàng biết Kỷ thị làm tất cả những điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng, lúc này mới lắp bắp : "Bảo nhi, Bảo nhi biết sai rồi."

      Thời gian vừa qua Kỷ thị cũng phần nào phát tật xấu này của nàng, đây cũng phải là điềugì tốt, phải thừa dịp tuổi nàng còn ,làm cho nàng hiểu mới được. Nghe nàng chủ động nhận sai, lúc này sắc mặt mới hơi nguôi giận, "Nếu biết sai rồi phải đến thư phòng dập đầu nhận sai với phụ thân con, trả giấy cam đoan lại cho phụ thân, đểphụ thân đến ở trong thư viện. Sau đó quay về chép “Hiếu Kinh” trăm lần, biết chữ nào đến hỏi mẹ!"
      Lazzy Le, Sweet you, Lim-040320 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      35. Sớm lộ trí thông minh

      Edit : Ngân Phương

      Lục Thanh Lam chấn động, : "Chép sách cũng được, nhưng con thư phòng, giấy cam đoan càng thể trả lại cho phụ thân!" Đùa gì thế, nàng hao phí bao nhiêu tâm huyết, cục diện mới thay đổi được chút, chí ít nay về mặt đạo đức nàng chiếm thế thượng phong, làm sao có thể buông tha được. Dù Kỷ thị tức giận, nàng tuyệt đối cũng trả lại giấy cam đoan, cũng để cho Lục Thần đến Đông Sơn thư viện ở.

      Kỷ thị tức giận vỗ bàn cái: "Sao con lại hiểu chuyện như thế!"

      Lục Thanh Lam lúc này quỳ xuống. "Chuyện khác, nếu trăm điều con cũng nghe theo mẫu thân, duy chỉ có chuyện này, Bảo nhi tuyệt đối đồng ý."

      Kỷ thị tận tình khuyên bảo vài câu, Lục Thanh Lam cũng đáp ứng. Kỷ thị rất tức giận, đến mức lại lại ở trong phòng: "Được được được! Con ngoan cố hiểu chuyện như vậy, con cũng cần quỳ ở chỗ này, ra ngoài viện quỳ cho mẹ, lúc nào suy nghĩ ràng hẵng vào đây."

      Lục Thanh Lam tiếng nào ra khỏi phòng, quỳ gối dưới mái nhà cong cong.

      Chờ Lục Thanh Lam ra ngoài, Cảnh ma ma vẫn đứng sau lưng Kỷ thị mới dám lên tiếng: "Phu nhân, Lục tiểu thư còn , có chỗ nào đúng ngài chậm rãi dạy nàng là được, đợi đến khi lớn rồi tự nhiên hiểu lý lẽ, cần gì phạt tiểu thư như vậy, thân thể tiểu thư vốn ốm yếu, nếu đổ bệnh cũng tốt."

      Cảnh ma ma là lão nhân hầu hạ Kỷ thị lâu, lúc Kỷ thị gả qua bà là ma ma hồi môn theo nàng, đến nay hầu hạ Kỷ thị được hai mươi năm, là tâm phúc bên cạnh được Kỷ thị tin tưởng mến nhất, Nhị phòng nhiều quy củ, cũng chỉ có bà mới dám khuyên Kỷ thị vài câu.

      "Ma ma bà nhìn xem, hãy còn bé mà tính tình bướng bỉnh như vậy, ta sợ nếu bây giờ ta mài giũa tính tình của con bé, khi lớn dạy dỗ được." Kỷ thị xuất thân thư hương thế gia, coi trọng nhất là phẩm hạnh quy củ, nàng rất thương Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam quỳ gối bên ngoài, thân là mẹ, nàng còn đau lòng hơn người khác gấp mấy lần! Nhưng nàng cũng hiểu việc, chiều con là hại con, Lục Thần thương Lục Thanh Lam có điểm dừng, nếu nàng cũng như vậy, đứa con này còn dạy gì được nữa? Trượng phu muốn làm người xấu, nàng đành phải làm.

      Nàng thở dài hơi: "Đứa này từ chưa từng chịu khổ, quỳ khoảng nửa khắc, chịu nổi cũng cầu xin ta tha thứ thôi. Chỉ cần con bé lùi bước, tức là còn có thể cứu vãn, như vậy ta chậm rãi dạy dỗ con bé là được." Cảnh ma ma thấy nàng ngừng vặn chiếc khăn trong tay, cũng biết trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng , khỏi đau lòng.

      Làm gì có đứa con nào chịu khổ mà mẫu thân đau lòng cơ chứ?

      Lục Thanh Lam quỳ hơn hai khắc dưới mái hiên, tuy khó chịu lại kêu khổ dù chỉ tiếng. Cảnh ma ma sốt ruột: "Làm thế nào bây giờ? Phu nhân, nếu ngài lùi ..."

      Kỷ thị vô cùng lo lắng, nàng lo thân thể nữ nhi chịu được, lúc này cũng lau nước mắt: "Con bé là miếng thịt người ta rơi xuống, sao ta lại thương nó cho được? Nhưng nếu lần này ta lùi bước, con bé dựa vào đó, sau này làm sao còn dạy được nữa?"

      Cảnh ma ma cũng hiểu lời của nàng có lý, nhưng vẫn cảm thấy luống cuống hoảng hốt.

      Kỷ thị bước nhanh ra ngoài phòng, đứng trước mặt Lục Thanh Lam hỏi nàng: "Con biết sai chưa?"

      Lục Thanh Lam ngước mắt : "Bảo nhi biết sai rồi!" Nàng biết mẫu thân là muốn tốt cho nàng, cũng tức giận với mẫu thân.

      Kỷ thị lại hỏi: "Vậy con có chịu nhận sai với phụ thân ?"

      Lục Thanh Lam đáp: "Con !"

      Kỷ thị tức giận đến ngã ngửa: "Được lắm! Vậy con tiếp tục quỳ ở đây !"

      Bên này Lục Thanh Lam bị phạt, riêng Kỷ thị trong lòng nóng như lửa đốt, mà nhũ mẫu Tần thị của Lục Thanh Lam lại càng đau lòng. Lục Thanh Lam vừa sinh ra uống sữa của bà lớn lên, còn thân hơn khuê nữ thân sinh, thấy nàng chịu khổ, lòng Tần ma ma giống như bị dao cắt.

      dám cầu xin Kỷ thị, liền nghĩ ra biện pháp, kêu Bồ Đào cùng Thạch Lưu tới: "Các ngươi nhanh tới học đường, mời Tam tiểu thư cùng tam thiếu gia về. Hôm nay phu nhân tức giận Lục tiểu thư, mong bọn họ tới cầu tình, đứng ở giữa khuyên can chút, chừng phu nhân mềm lòng, tha cho tiểu thư."

      Thạch Lưu và Bồ Đào đều trung thành và tận tâm , được Tần ma ma phân phó lập tức rời .

      lâu sau khi nhận được tin, Lục Thanh Nhàn và Lục Văn Đình trở về.

      "Ái chà, trong sân phải là tiểu bá vương của chúng ta sao? Hôm nay mới học được trò mới ở đâu mà quỳ ở đây thế?" Lục Văn Đình vừa vào sân ầm ĩ. với muội muội tính tình hợp nhau, quan hệ rất tốt. cách khác, ở trong học đường thấy vị lão sư nào đó khiến người khác rất phiền chán, nếu với tỷ tỷ Lục Thanh Nhàn, Lục Thanh Nhàn chắc chắn khuyên phải tôn sư trọng đạo; nhưng nếu cho muội muội, Lục Thanh Lam chắc chắn cùng phe với , hùa theo phê phán lão sư trong học đường.

      Tuy muội muội tuổi còn , nhưng lại là người rất bao che khuyết điểm, Lục Văn Đình rất thích điểm này của nàng. Nhưng tính tình rất tùy tiện, phương thức biểu tình cảm thường ngày chính là cùng muội muội đấu võ mồm.

      Lục Thanh Lam quỳ chỉ chốc lát cảm thấy đôi chân tê dại, nhưng nàng cũng kêu tiếng.

      Nàng ngẩng đầu nhìn ca ca: "Muội phạm sai lầm, mẫu thân phạt muội quỳ ở đây, nếu như ca ca muốn chơi cùng, ngại cùng quỳ với muội ! Dù sao ca ca gây chuyện thường xuyên như cơm bữa, tính ra mẫu thân cũng phạt sai người!"

      Lục Văn Đình tức đến phồng mũi với lời đầy gai của tiểu muội, tới để giúp nàng, vậy mà nàng lại dùng lời châm chích .

      Lục Thanh Nhàn năm nay mười tuổi, trong ba đứa bé, nàng là trưởng tỷ, cũng là đứa có phong phạm nhất. Thấy bộ dáng muội muội như vậy, nàng cũng rất đau lòng, vội hỏi: "Bảo nhi muội sao lại chọc giận mẫu thân vậy, cho ca ca tỷ tỷ, để chúng ta tới trước mặt mẫu thân cầu xin, biết đâu mẫu thân mềm lòng tha cho muội."

      Kiếp trước, sau khi Kỷ thị mất, Lục Thanh Lam chỉ có sáu tuổi, vì Lục Thần tái giá, toàn bộ Nhị phòng đều do Lục Thanh Nhàn quản lý, Lục Thanh Nhàn vì để đệ đệ muội muội bị người khi dễ, nên vẫn kéo dài tới năm mười tám tuổi mới xuất giá. Lục Thanh Lam coi nàng giống như nửa mẫu thân, thái độ đối với nàng giống đối với Lục Văn Đình.

      Tỷ tỷ gì nàng đều nghe theo, nên liền kể lại việc hôm nay cho tỷ tỷ nghe, lại : "Tỷ và ca ca cần phải , mẫu thân chắc bỏ qua cho muội đâu." ra Kỷ thị nghĩ gì nàng đều hiểu , nhưng muốn tương lai cái nhà này bị chia năm xẻ bảy, muốn mỗi người phải trải qua vận mệnh bi thảm, nàng có chịu nhiều khổ sở cũng đều đáng giá cả.

      Lục Thanh Nhàn được Kỷ thị nuôi dưỡng thành tiểu thư khuê các, luôn tuân theo quy củ, nghe xong liền trợn mắt há mồm như kẻ ngốc. Lục Văn Đình giơ thẳng ngón tay cái: "Bảo nhi đúng là cái này!" Dù gì vĩnh viễn đứng ở phía muội muội, muội muội chọc trời ra lỗ thủng, cũng bên giơ chân trầm trồ khen ngợi.

      Tỷ đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ tình khó giải quyết. Nhưng được hay được, cũng phải thử chút. Lục Thanh Nhàn : "Chúng ta nhanh !"

      Hai người dắt tay nhau vào chính phòng, nhưng chỉ chốc lát ra. Lục Thanh Nhàn vẻ mặt rầu rĩ lắc đầu. "Thái độ mẫu thân kiên quyết, bọn tỷ cầu xin được."

      Lục Thanh Lam sớm đoán được việc này, cũng nổi giận. Lục Thanh Nhàn suy nghĩ chút rồi quỳ xuống cùng Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam vội la lên: "Sao tỷ tỷ phải làm vậy?"

      Lục Thanh Nhàn : "Bảo nhi là ấu muội, muội phạm sai lầm, là do tỷ quản giáo nghiêm, thân làm trưởng tỷ cũng có trách nhiệm. Tỷ nên quỳ cùng với muội."

      Lục Văn Đình bất đắc dĩ, cũng quỳ xuống theo.

      Ngày mùa hè, thời tiết rất hay thay đổi, ánh mặt trời đỉnh đầu bị mây đen che mất, chốc lát sau tiếng sấm nổ vang bầu trời, thoắt cái trời sắp mưa. Kỷ thị vội ra hỏi Lục Thanh Lam lần nữa, gần như là muốn vai nài Lục Thanh Lam rồi, nhưng Lục Thanh Lam vẫn chịu nhượng bộ. Kỷ thị đâm lao phải theo lao, vừa tức vừa sốt ruột, "Được lắm! Vậy con tiếp tục quỳ !"

      Lục Văn Đình quỳ lát thấy đau chân, lòng thầm muội muội còn hơn mình, chắc còn khó chịu nhiều hơn, đau lòng muội muội, cộng thêm thể chịu đựng được nữa, liền dứt khoát đứng dậy, với Lục Thanh Lam: "Bảo nhi, muội đừng quỳ nữa, ca ca dẫn muội tìm cha, cha chắc chắn che chở muội. Nếu mẫu thân tức giận, để cho mẫu thân phạt ca ca là được!"

      Lục Thanh Lam ngẩng đầu, nhìn ca ca chưa dứt sữa của mình, đời trước ca ca cao to tuấn, bão cát Mạc Bắc rèn luyện thành hán tử cứng rắn như sắt, giơ tay nhấc chân đều có tư thế oai hùng của quân nhân.Tay nắm giữ trọng binh, nhất ngôn cửu đỉnh, là trụ cột của Trường Hưng hầu phủ.

      Bây giờ mới chỉ là tiểu tử chưa dứt sữa, đôi mắt sáng ngời trong suốt tràn đầy quan tâm, cùng kiếp trước giống nhau như đúc.

      Kiếp trước lúc mẫu thân chết , ca ca trở nên ít , trong ấn tượng của nàng, ánh mắt luôn luôn sắc bén, tích chữ như vàng, nhưng nàng lại thích ca ca như bây giờ hơn. Để ca ca biến thành như vậy, nàng cảm thấy mình chịu ít đau khổ cũng đáng giá.

      Nàng càng cảm thấy mình thể nhượng bộ: "Là muội có lỗi trước, mẫu thân phạt rất đúng. Ca ca tỷ tỷ cần lo cho muội đâu!"

      Lục Thanh Nhàn vội la lên: "Vậy muội mau đồng ý với mẫu thân, nhận sai với phụ thân !"

      Lục Thanh Lam lẩm bẩm : "Nếu muội làm như vậy, tương lai chắc chắn nhận phải đại họa ngập trời..."

      Kỷ thị trở vào trong phòng, Cảnh ma ma lại tới khuyên, bà trực tiếp quỳ xuống: "Phu nhân, ba vị tiểu chủ tử đều quỳ ở bên ngoài, ngài mau rủ lòng thương, để cho bọn họ vào nhà . Nếu lát nữa trời đổ mưa, thân thể Lục tiểu thư vốn tốt, nếu nhiễm lạnh rồi lại bị bệnh nặng nữa tốt đâu."

      Kỷ thị cầm trong tay chuỗi tràng hạt, bóp chặt đến mức đốt ngón tay đến trắng bệch, nhìn sắc trời bên ngoài chút, rốt cục nhượng bộ : "Nếu bên ngoài bắt đầu mưa, ngươi liền gọi ba đứa bé vào." Nàng tiện ra mặt, chỉ có thể bảo Cảnh ma ma đứng ra.

      Sắc mặt Cảnh ma ma vui vẻ, : "Phu nhân khai ân, là tốt ."

      Bên ngoài, gió ngày càng lớn, có những lời này của Kỷ thị, Cảnh ma ma cũng quan tâm bên ngoài mưa chưa, trực tiếp ra ngoài nhà dự định gọi ba đứa bé vào trong.

      Cảnh ma ma vừa ra cửa, thấy cửa lớn của viện bỗng nhiên bị đẩy ra, Cửu hoàng tử mặc bộ cẩm bào màu xanh đen, sắc mặt nghiêm trọng, sải bước tiến vào.

      Vệ Bân chạy chậm theo ở phía sau, nhưng Cửu hoàng tử bước chân quá nhanh, Vệ Bân gần như theo kịp.

      Lục Thanh Lam thấy tới, cảm thấy kinh hãi, Tiêu Thiểu Giác bước nhanh tới trước mặt nàng, đưa tay kéo tiểu nương lên, kéo vào trong ngực của mình, thấy khuôn mặt nhắn của nàng hơi trắng bệch, cảm giác ngực có chút đau, liền ôm chặt nàng hơn chút.

      Lục Thanh Lam có chút ngạc nhiên : "Cửu... Ca ca, sao huynh lại tới đây?"

      Có thể thấy trong mắt Tiêu Thiểu Giác có lửa giận nhảy nhót: "Muội gây chuyện gì thương thiên hại lý mà bị mẫu thân muội nghiêm phạt như vậy?"

      Lục Thanh Lam biết trả lời như thế nào, Tiêu Thiểu Giác cũng định nghe nàng trả lời, liền ôm nàng vào phòng.

      Cảnh ma ma vội vàng hành lễ sau đó nhường đường, Tiêu Thiểu Giác chỉ gật đầu, trực tiếp vào nội thất.

      "Bảo nhi!" Kỷ thị nhào tới kéo nữ nhi vào trong ngực của mình, nước mắt nhịn được ào ào rơi xuống.

      Tiêu Thiểu Giác có chút biết gì, nếu thương nữ nhi như thế, sao lại muốn phạt nàng? châm chước : "Bảo nhi muội muội còn tuổi, phu nhân nên hạ thủ lưu tình, cẩn thận thân thể của nàng bị thương tổn."

      Kỷ thị lau nước mắt, đưa Lục Thanh Lam cho Tần ma ma, vén áo thi lễ với Tiêu Thiểu Giác, "Cửu điện hạ dạy phải."

      Tiêu Thiểu Giác cảm thấy mình tới có chút đường đột, giải thích: "Ta có việc ngang qua chỗ gần đây, nhớ tới Bảo nhi muội muội, nên ghé qua thăm nàng chút." Dù sao đây cũng là việc nhà của người khác, tiện tham gia. Thấy Lục Thanh Lam có chuyện gì, vài câu xã giao rồi rời .

      Buổi tối Kỷ thị nghỉ ở phòng , dùng trứng gà luộc cẩn thận xoa lên chỗ bầm đầu gối của nữ nhi, đau lòng : "Đều do mẫu thân tốt, Bảo nhi trách mẫu thân phạt con sao?"

      Lục Thanh Lam ôm cánh tay Kỷ thị, đầu ở trong ngực bà cọ cọ, nàng cảm thấy vòng tay của mẫu thân đặc biệt ấm áp kiên định, "Bảo nhi trách mẫu thân. Chỉ cần mẫu thân khỏe mạnh, mẫu thân chết, Bảo nhi chịu bao nhiêu khổ cũng đều đáng giá."

      Kỷ thị rất cảm động, dịu dàng ôm chặt nữ nhi hơn.

      ***

      tháng lại trôi qua, Lục Thanh Lam ngầm quan sát, thấy phụ thân mỗi ngày đều sớm về trễ, có gì ổn, trong lòng cũng dần dần an tâm. Nghĩ thầm có thể mình thay đổi được, đời này phụ thân gặp được Lan di nương nữa?

      Trong lòng nàng thầm may mắn, nếu đại họa ấy có thể hóa thành hư vô tất nhiên là tốt nhất.

      Lại đến tháng bảy nóng nhất trong năm, Kỷ thị lo lắng thân thể của nàng, hơn nữa Lục Thanh Lam kiên trì tranh thủ, nên Kỷ thị giảm thời gian tập viết mỗi ngày của nàng còn canh giờ.

      Lục Thanh Lam tuy cần phải hao tốn nhiều công sức, nhưng tiến độ đọc sách rất nhanh, trong hai ba tháng, 《 Tam Tự kinh 》《 Thiên tự văn 》 đọc làu làu, chữ biết được hơn phân nửa, nét chữ cũng thành hình, giỏi hơn Kỷ thị lúc nhiều, Kỷ thị đối với việc này phi thường hài lòng.

      Bọn hạ nhân của Nhị phòng bí mật bàn luận ầm ĩ, đều Lục tiểu thư xem qua là thuộc, Hầu phủ có vị thần đồng. Đây là Lục Thanh Lam sợ làm mọi người sợ, nên phô bày hết bản lĩnh của mình. Kỷ thị vừa mừng vừa sợ, nàng là người rất cẩn thận, sau khi bàn cùng trượng phu, nghĩ nếu nữ nhi từ có danh tiếng là "thần đồng", khi nàng lớn cũng chưa chắc là chuyện tốt, bởi vậy nghiêm lệnh bọn hạ nhân được tiết lộ việc này ra ngoài.

      Bởi vậy, tuy Lục Thanh Lam sớm lộ ra trí thông minh hơn người, nhưng lại nổi danh gì.

      [​IMG]
      Lazzy Le, Sweet you, Lim-040321 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :