1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Đánh vợ , liên lụy thân thể là hai, mưu toan cướp đồ tặng vợ là ba. Phải phạt, tuyệt đối phải phạt :buc:
      Tôm Thỏ, Diệp Nhược Giaisusu thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 30: Mất mặt
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Tiêu Thiểu Giác đứng lên, với Lục Thanh Lam: ", chúng ta xem chút!" Đúng là muốn đích thân giám hình.

      Đám người lão hầu gia cũng theo ra ngoài.

      Bên ngoài, hai ma ma thi hình đứng đó, người cầm cành mận gai đánh vào lòng bàn tay Lục Thanh Nhân, người khác đứng bên đếm.

      Tiêu Thiểu Giác xem chốc rồi hừ lạnh, ma ma thi hình đều là người của Mục Nguyên đường, đương nhiên biết lão phu nhân xem Tứ nương là tâm can bảo bối, nên chỉ giơ cao đánh khẽ, sợ khí lực quá lớn lại đánh hỏng tay Tứ nương sau đó bị lão phu nhân trừng phạt.

      Tiêu Thiểu Giác nở nụ cười lạnh, cũng vạch trần, đợi sau khi đánh xong mười lăm cái, tuy rằng ma ma tận lực đánh , thủ hạ lưu tình, nhưng lòng bàn tay của Lục Thanh Nhân vẫn bị sưng đỏ lên. Nàng ta nào có chịu được nỗi đau khổ như vậy, nên vẫn oa oa khóc lớn suốt từ đầu đến giờ.

      Tiêu Thiểu Giác liếc nhìn hai vị ma ma, “Đánh xong rồi?”

      Hai ma ma có chút chột dạ, nhưng vẫn gật gật đầu. Tiêu Thiểu Giác cũng giải thích, chỉ : “Đánh lại lần nữa.”

      “Ơ?” Hai ma ma ngây người, luống cuống biết làm sao, đành nhìn về phía lão phu nhân. Chỉ trong thoáng do dự này, Vệ Bân nhanh chóng tiến lên, “Bốp bốp” hai cái, tặng cho hai ma ma kia mỗi người bạt tai, "Lời của Cửu điện hạ mà các ngươi cũng dám tuân, muốn làm phản à!”

      Hai ma ma kia hoảng sợ, thấy lão phu nhân bất đắc dĩ gật gật đầu, mới bảo Lục Thanh Nhân vươn tay ra, bắt đầu đánh. Lần này xuống tay mạnh hơn nhiều, còn dám vì nể tình mà tay nữa.

      Mỗi lần ma ma quất cây mận gai kia xuống, lòng bàn tay của Lục Thanh Nhân lập tức xuất đường máu đỏ thẫm ghê người. Nãy giờ nàng ta khóc nhiều đến nỗi còn phát ra được tiếng nào nữa, cuối cùng chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.

      Mẹ con liền tâm, Triệu thị thấy nữ nhi chịu khổ, lệ cũng ướt đẫm cả gương mặt. Rốt cuộc nhìn nổi nữa, nàng ta trực tiếp quỳ lên đất: "Cửu điện hạ, nếu ngài muốn xả giận, muốn đánh người, chỉ cần đánh ta là được. Ta thân là mẹ ruột của con bé, vậy mà dạy dỗ con bé cho tốt, đó là trách nhiệm của ta. Nếu ngài vẫn cứ tiếp tục đánh như thế, hai tay của Nhân Nhi bị phế mất!”

      Cửu hoàng tử lạnh lùng nhìn Triệu thị quỳ gối trước mặt mình, hoàn toàn thờ ơ.

      Từng nghe đồn, vị Cửu hoàng tử này tàn nhẫn độc ác, cuối cùng hôm nay cũng được tận mắt chứng kiến.

      Lão thái gia cũng bồn chồn, “Xin điện hạ khai ân, nể tình lão phu, ngài tạm thời bỏ qua cho Nhân Nhi ."

      Kỷ thị là người mềm lòng, thể trơ mắt nhìn đứa bé chịu khổ, cũng cầu tình giùm cho Lục Thanh Nhân.

      Tiêu Thiểu Giác lúc này mới mở miệng : "Ngừng!" nhìn thoáng qua Triệu thị quỳ gối trước mặt mình khóc sướt mướt: “Nếu ngươi bằng lòng chịu phạt thay nàng ta, vậy số gậy còn lại ngươi đến gánh .”

      Triệu thị ngàn ân vạn tạ, nhóm ma ma dám chậm trễ, sợ vị chủ nhân hung tàn này vừa lòng lại bảo hai người đánh lại lần nữa, nên cũng rất thành quất vun vút lên tay Triệu thị.

      Đối với Triệu thị, nỗi đau tay chỉ là thứ yếu, điều then chốt chính là nàng ta chưa từng chịu khuất nhục như bây giờ, chỉ hận thể lập tức ngất luôn cho rồi.

      Tiêu Thiểu Giác thấy thi hình xong, mới hài lòng quay đầu với Lục Kháng: “Vừa rồi ta nghe Bảo nhi , trong phủ muốn lôi hai nha hoàn của muội ấy ra ngoài đánh chết, Trường Hưng hầu phủ là thế gia vọng tộc lâu đời, sao lại khe khắt hạ nhân như thế. Hay là ta nghe lầm?"

      Lục Kháng vội vàng thuận theo ý tiếp lời: "Đó là do bọn hạ nhân hiểu lầm ý của chủ tử rồi xằng bậy. Người ngoan độc như thế tuyệt đối phải là người thuộc Trường Hưng hầu phủ ta!”

      Tiêu Thiểu Giác cười tươi, : “Ta mà, Trường Hưng hầu phủ là thế gia vọng tộc lâu đời, khoan dung nhân từ, hoàn toàn thể làm ra việc như vậy.”

      tại Bồ Đào cùng Thạch Lưu khoanh tay đứng ở bên, vừa rồi Cửu hoàng tử đến làm ầm ĩ phen, có ai quản các nàng, các nàng cũng dám lung tung đến chỗ khác.

      Tiêu Thiểu Giác gọi hai người đến hỏi tên, nghe người tên là "Thạch Lưu" người tên là "Bồ Đào", nhịn được lại nhéo nhéo cái mông của Lục Thanh Lam, thầm nghĩ, hổ là đứa tham ăn, đặt tên cho hai nha hoàn của mình cũng đầy mùi thức ăn như thế.

      Tiêu Thiểu Giác thẳng: “Hai người các ngươi bảo vệ cho Bảo nhi, có công tội.” xong lại quay sang phân phó Vệ Bân: "Vệ Bân, ngươi mang đậu vàng (1) đến, thưởng cho hai người mỗi người nắm.”

      (1): Vàng làm thành hình hạt đậu.

      Thạch Lưu cùng Bồ Đào mừng rỡ, được Cửu hoàng tử ban thưởng, về sau ai còn dám động vào các nàng? Hai người ngàn ân vạn tạ nhận lấy, Tiêu Thiểu Giác lại với Lục Kháng: "Hầu gia, bản cung xử trí như vậy, ngươi cảm thấy như thế nào?"

      Làm cũng làm rồi, thế mà còn quay sang hỏi ý kiến ông. Tuy trong lòng Lục Kháng bất mãn, nhưng cũng được gì đâu, đương nhiên phải khen ngợi: “Điện hạ xử trí công bằng, lão thần bái phục."

      Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: “Lão nhân gia ngài khách khí quá rồi, trong lòng ngài thầm mắng ta câu 'Hung tàn bá đạo', ta cảm thấy mỹ mãn."

      Tim Lục Kháng đập “thịch” cái, quả ông thầm đánh giá Cửu hoàng tử như vậy, nhưng ngoài mặt lại vội vàng tỏ thái độ : " dám dám!"

      Tiêu Thiểu Giác thản nhiên : “Hầu gia cũng vậy, hay bất kể người nào khác cũng vậy, hôm nay ta với mọi người. Chuyện của Bảo nhi muội muội cũng chính là chuyện của Tam muội muội của ta, đồng nghĩa với việc, đó cũng là chuyện của Tiêu Thiểu Giác ta. Ai dám ức hiếp muội ấy, tức là chèn ép Tiêu Thiểu Giác ta, ta tuyệt đối tha thứ. Các vị chưa?”

      Sau đó cúi đầu với Lục Thanh Lam: “Bảo nhi muội muội, sau này nếu muội gặp phải uất ức gì, chỉ cần cho ca ca, ca ca nhất định xả giận cho muội!”

      Lục Thanh Lam ngờ hôm nay lại hỗ trợ nàng nhiều như vậy, liền gật đầu liên tục, cất giọng giòn tan: "Cửu ca ca, muội nhớ rồi.”

      Tất cả mọi người đều thầm nghĩ: Có ông thần chịu đứng ra làm chỗ dựa cho Lục Thanh Lam như thế, sau này còn ai mà dám động đến ngón tay của nàng ấy nữa.

      Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, Tiêu Thiểu Giác từ biệt Lục Kháng cùng Trương thị, bế Lục Thanh Lam đến Thúy Phong uyển.

      Lục Thanh Lam bị bế lâu như vậy, thích ứng được, giãy giụa vài cái ngay trong lòng . Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng cái, ánh mắt đầy bất mãn, đây là người chán ghét đụng chạm vào người khác nhất, còn chưa tỏ ý gì đâu, vậy mà con nhóc con này lại muốn để cho bế.

      Nàng càng muốn xuống, Tiêu Thiểu Giác lại càng thả nàng ra, cánh tay ôm nàng ngược lại chặt thêm vài phần.

      Kỷ thị thấy vậy khỏi có chút sầu lo, Cửu hoàng tử đối xử với Bảo nhi quả rất tốt, nhưng thủ đoạn của lại quá hung tàn, nàng muốn để cho nữ nhi nhà mình chung đụng nhiều với .

      Đến Thúy Phong uyển, Tiêu Thiểu Giác bảo Vệ Bân lấy lọ thuốc ‘băng cơ hóa ứ’ trị bầm ra, chuẩn bị tự mình bôi lên mặt Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam hơi ngại, nhưng Tiêu Thiểu Giác lại quá bá đạo, nàng căn bản phản kháng được, đành để mặc cho Tiêu Thiểu Giác cầm cái khăn lông lau mặt cho nàng.

      lau lau hồi, cuối cùng lau sạch mấy vết xanh tím mặt nàng, mới biết hóa ra những vết thương kinh khủng kia chỉ là được vẽ lên, liền nhịn được mỉm cười.

      Kỷ thị thấy xấu hổ, liền tự tay xóa lớp hóa trang mặt nữ nhi. Tiêu Thiểu Giác phát vết thương mặt nàng cũng nghiêm trọng lắm, chỉ có cái trán là bị in dấu hồng, vì vậy vẫn bôi ít thuốc trị bầm lên cho nàng, số còn lại đưa hết cho Kỷ thị.

      Bên này Lục Thần nhận được tin tức, vội vàng từ thư viện chạy trở về. Sau khi nghe Kỷ thị đơn giản thuật lại mọi chuyện, Lục Thần liền phát hoảng, hoàn toàn ngờ tới đường đường là hoàng tử như Tiêu Thiểu Giác mà lại để ý nguyên tắc phân tốt xấu, nỗ lực bảo vệ cho nữ nhi nhà mình như vậy, liền bước nhanh lên phía trước lời cảm tạ.

      Đối với cha mẹ của Lục Thanh Lam, Tiêu Thiểu Giác vẫn hết sức khách khí, nho nhã lễ độ, hiển lộ tất cả những tác phong lề lối tốt đẹp của con cháu hoàng gia.

      vài câu khách sáo với nhau xong, Tiêu Thiểu Giác liền vào chủ đề chính: “Ta nghe Tam hoàng muội , từ Bảo nhi yếu ớt dễ bệnh, thời gian trước thái y trong cung nghiên cứu được bộ thể thuật giúp bổ khí khỏe thân, Tam muội muội liền kêu Bảo nhi học cùng với muội ấy. Bảo nhi còn hiểu chuyện, thỉnh hai vị giám sát nhiều hơn, để Bảo nhi mỗi ngày luyện tập hai lần, nhất thiết được ngừng.” Biểu quan tâm hết mực.

      Lục Thần cảm kích : "Đa tạ Cửu hoàng tử lo lắng, việc này liên quan đến sức khỏe của Bảo nhi, chúng ta làm phụ mẫu tuyệt đối dám khinh thường sơ suất.”

      Tiêu Thiểu Giác thở phào nhõm, cũng muốn giống như trước đây, cứ dăm ba hôm lại bệnh lần. liếc mặt nhìn Lục Thanh Lam cái, cảm thấy có chút phiền chán. Thân là truyền nhân của Hạ tộc, có rất nhiều đại phải làm, muốn hao phí quá nhiều thời gian cho đứa bé liên quan như vậy.

      thêm hai câu nữa, Tiêu Thiểu Giác cầu muốn cùng với Lục Thanh Lam xem con vẹt kia, nhưng ra là muốn được mình chuyện với Lục Thanh Lam.

      Lục Thần cùng Kỷ thị dám phản đối mà cũng thể phản đối, chỉ có thể đồng ý để bọn họ .

      Tiêu Thiểu Giác nắm tay Lục Thanh Lam đến sân viện phía sau, đó là nơi Nguyễn An ở.

      Đến nơi bị ai nhìn thấy, sắc mặt Tiêu Thiểu Giác liền trầm xuống.

      ra, chuyện này hoàn toàn có thể lý giải được, vừa rồi biểu như là mình vô cùng thích bé này, chỉ vì muốn để cho tất cả mọi người trong Trường Hưng hầu phủ thấy mà thôi. Dù sao bắt nạt Lục Thanh Lam cũng chẳng khác gì bắt nạt Tiêu Thiểu Giác , gần như là khác gì.

      Nhưng bàn về tâm, thích người như Lục Thanh Lam đây lại có mối liên hệ quá sâu với , thậm chí còn trở thành mối uy hiếp lớn đối với . giúp Lục Thanh Lam là bất đắc dĩ, thực tế trong lòng đối với Lục Thanh Lam vẫn rất oán hận.

      Kiếp trước Lục Thanh Lam lăn lộn mười mấy năm trong hậu cung, bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác có thể là đứng nhất nhì, nay thấy trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, liền cảm thấy khó chịu vô cùng.

      Tiêu Thiểu Giác buông tay nàng ra, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng : "Về sau ngươi có thể bớt gây chuyện cho ta được ?” lòng rất muốn cứ phải lẽo đẽo theo sau chùi đít cho nương mà mối quan hệ với mình chỉ như người dưng nước lã.

      Sắc mặt nghiêm khắc, giọng điệu rét lạnh, nếu Lục Thanh Lam tiểu nương năm tuổi, phỏng chừng lúc này bị dọa khóc rồi.

      đối xử thoắt lạnh thoắt nóng với nàng như vậy, phải là lần đầu tiên. Nàng đoán ra được vì sao lúc đó đột nhiên tốt với nàng, cũng đoán ra được vì sao vô duyên vô cớ giận dữ lạnh lùng với nàng.

      Dù sao, cảm giác mà người này mang đến cho nàng chỉ gói gọi trong mấy chữ đơn giản, tâm thần phân liệt, bệnh thần kinh.

      Mà đối với người như thế này cũng chỉ có duy nhất biện pháp —— tránh xa.

      Vì vậy Lục Thanh Lam bỏ tay ra, dùng đôi chân ngắn cũn bịch bịch bịch chạy .

      Hừ, tiểu nha đầu này tính tình cũng .

      Tiêu Thiểu Giác sờ sờ mũi mình, cũng chẳng làm gì khác được. Tiểu nha đầu này trừng phạt được mà mắng cũng xong, còn có thể làm gì đây?

      Lục Thanh Lam chạy hồi, phát bên cạnh mình truyền đến tiếng bước chân. Thiếu niên kia thân cao chân dài hơn nàng, chỉ với vài bước dài, mặc dù rất thong dong, nhưng cũng vẫn hơn xa đứa bé dùng toàn lực chạy như nàng. Chẳng mấy chốc bắt kịp nàng.

      Lục Thanh Lam nổi giận đùng đùng, dứt khoát dừng lại chạy nữa.

      Cũng may lúc này đến sân viện nuôi chim.
      Thanhbliss, Sweet you, Lim-040323 others thích bài này.

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Người ta giận rồi kìa...

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Chương 31. Hôn của đại nương
      Edit : Ngân Phương


      [​IMG]

      Tiêu Thiểu Giác tức giận đến mức gân xanhtrên trán nhảy thình thịch, nhóc con có lương tâm này, mình có lòng tốt tới giúp nàng, nàng lại nuôi con vẹt tới chửi mình. Vì vậy càng thêm bước nhanh hơn, ra đến sân, mới thầm nghĩ tới, ta so đo với con nhóc miệng còn hôi mùi sữa làm chi?

      Nghĩ như vậy liền bình tĩnh ít.

      ***

      Hằng Phong uyển.

      Mấy nha hoàn ma ma cẩn thận quỳ mặt đất bôi thuốc cho hai mẹ con Triệu thị cùng Lục Thanh Nhân. Lục Thanh Nhân khóc nức nở, : "Mẹ, tay con đau." Bởi vì vừa vừa khóc nên tiểu nương chuyện vừa đứt hơi vừa khàn giọng, hết sức khó nghe.

      Triệu thị thấy tay nữ nhi đầy máu, trong lòngkinh hãi. Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác này tuổi còn mà sao bụng dạ lại hung ác như vậy?

      [​IMG]
      Lục Thanh Oánh phải chính phi, Đại hoàng tử Ninh vương điện hạ cần tới đón đâu. Đợi đến canh giờ, Lục Thanh Oánhngồi kiệu hoa, được đưa tới Ninh vương phủ.

      theo tân nương tử chính là trăm gánh đồ cưới. Chính phi của Đại hoàng tử là Hàn Ký Nhu, đích nữ của Định Quốc công phủ. Lúc nàng ta thành thân, đồ cưới tổng cộng có trăm hai mươi gánh, để tỏ lòng tôn trọng đố với chính phi, Trường Hưng hầu phủ đem số lượng đồ cưới dừng ở trăm gánh.

      Đồ cưới đối với nữ nhân mà là cực kỳ trọng yếu, ở thời đại này kết hôn chính là loại biểu bền chắc cho kết minh chính trị, để tỏ lòng coi trọng với Đại hoàng tử, Trường Hưng hầu phủ cũng dám quá mức có lệ với đồ cưới. Cho nên tuy lão phu nhân đau lòng, lão Hầu gia vẫn cắn răng mua sắm đồ cưới hậu hĩnh cho Đại phòng .

      Kiệu hoa của tân nương tử chậm, Lục Thần cùng Kỷ thị mang theo người thân tới Ninh vương phủ trước. Ninh vương phủ ở phường Trừng Thanh, có bảy gian cả thảy, là tòa nhà cực lớn. Đại hoàng tử nạp phi, đó là chuyện vui, lúc này đương nhiên phải giăng đèn kết hoa,đông người chật kín mít.

      [​IMG]


      Tuổi nàng ta còn nữa, quá vài năm bắt đầu thu xếp hôn , mẹ cả vốn muốn mang nàng ta ra ngoài giao tiếp, ngại dáng vẻ này của nàng ta khiến mẹ cả mất mặt, là di nương nàng cầu xin phụ thân, mẹ cả dưới áp lực của phụ thân mới cho nàng ra.

      Nàng biết chuyện trọng yếu nhất chính là tìm trượng phu vừacó xuất thân cao quý lại vừa tốt với mình, nên lưu tâm với Lục Văn Đình. Lục Văn Đình lại xem tiểu biểu muội này như khí, cười trò chuyện cùng Tân Tĩnh Nhu.

      Lục Văn Đình mới có bao lớn, đối với tình nam nữ có thể có khái niệm gì? Huống chi thích nữ hài sang sảng hào phóng, cùng Tân Tĩnh San chút tiếng chung.

      Cách đó xa có chiếc xe ngựa hoa lệ, xe ngựa, Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy Lục Thanh Lam đứng đó cười tươi tắn. mỉm cười, nhìn tiểu nương lúc, mới buông rèm xe xuống.
      Last edited by a moderator: 13/8/17

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Cửu ca ca coi chừng mất vợ. Tuy vợ còn bé nhưng có người dòm ngó

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :